1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh nghịch chuyển tiên đồ - Vụ Thỉ Dực

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Sophia2589

      Sophia2589 New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      15
      Chương 26: Liên xuất thế (5)

      Tiêu Trạc cùng Thành Giác thương lượng xong, biết mưu của đám người Điệp Diện, liền quyết định mọi người sắp tới nên cùng nhau hành động, tiếp tục tìm kiếm Liên.

      Nếu để Tư Lăng , biết rằng kẻ địch mạnh mẽ núp ở trong bóng tối, đồng thời còn canh giữ ở bên cạnh Liên chờ bọn tự chui đầu vào lưới, vì bảo tồn thực lực, bằng tổ chức mọi người tìm cửa ra để rút lui còn hơn. Tin chắc người có ý nghĩ này cũng rất nhiều, nhưng thể ngăn được lòng tham lam của con người, tính mê hoặc của Liên quá lớn, coi như chỉ được liếc mắt nhìn mọi người cũng là cam nguyện. Hơn nữa, mọi người cũng ôm hi vọng còn có tu sĩ Kim Đan môn phái trấn giữ, chỉ cần tu sĩ Kim Đan ra tay, những tu sĩ Điệp Diện đó còn đáng sợ nữa.

      Tư Lăng nghe hai tu sĩ phái Thanh Vũ thấp giọng thảo luận, lông mày giật giật, bộ sợ rằng đối phương cũng có tu sĩ Kim Đan sao?

      thầm lắc đầu, Tư Lăng vứt bỏ những ý nghĩ buồn lo vô cớ đó, dù sao nữa cũng là thân mình, thấy tình huống đúng liền mau mau chạy là được.

      Quyết định chủ ý, Tư Lăng liền ở phía sau mọi người, tu vi của khá thấp, xem ra đúng là đáng chú ý.

      Thiên Tông phái mặc dù là đại phái đệ nhất Tây Kính, nhưng cũng phải là duy nhất. Bên trong còn có bốn môn phái có thực lực thấp hơn nó, theo thứ tự là Thanh Vũ phái, Nhạc Hải phái, Hồng Tiên môn, Kim Tông phái. Bên dưới lại có đông đảo môn phái đẳng cấp đồng đều. Trong đó Hồng Tiên môn là môn phái duy nhất ở Tây Kính mà dưới toàn phái chỉ có nữ tu.

      Đoàn người có bốn mươi ba người, ngoại trừ Thiên Tông phái cùng Thanh Vũ phái ra, còn có tu sĩ của Nhạc Hải phái cùng Hồng Tiên môn, cuối cùng là ba tên tán tu. Tư Lăng chính là trong mấy tên tán tu đó, hơn nữa tu vi là kém cỏi nhất, thực đáng chú ý, ngay cả hai người tán tu cùng phía sau này cũng đều thèm nhìn thẳng vào .

      Tư Lăng hiển nhiên mừng rỡ thoải mái. Thế nhưng rất nhanh sau đó, có chút vui quá hóa buồn.

      Bọn được hai ngày, cũng gặp phải hai nhóm tu sĩ Điệp Diện, nhưng nhiều người sức lớn, thêm nữa trong đội ngũ còn có mấy tên biến thái có sức chiến đấu tương xứng với tu vi, cho nên rất nhanh liền giải quyết xong. Mà trong lúc đó, bọn họ rất may mắn gặp được tu sĩ Kim Đan phái Thanh Vũ. Những hành vi của đám tu sĩ Điệp Diện cũng gây chú ý cho các tu sĩ tiến vào sơn cốc, những tu sĩ Kim Đan này tìm kiếm Liên đồng thời cũng bảo vệ đệ tử các môn phái. Có những tu sĩ Kim Đan này hộ tống dẫn đường, thông đạo mê cung tức khắc có phương hướng, an toàn của mọi người cũng được bảo đảm thêm mấy phần.

      Đội ngũ dần dần mở rộng, rất nhiều tu sĩ lẻ loi đều gia nhập vào, rất nhanh đội ngũ lên tới hơn 100 người. Mà trong đó, kẻ làm cho Tư Lăng cùng Nguyệt Thiên Dạ oán giận là Dung Hoán Thiên cũng theo tới rồi.

      Lúc gặp phải Dung Hoán Thiên mình đấu hai tên Điệp Diện. vừa ra tay khiến hai tên Điệp Diện bị thương, thừa dịp lúc hai kẻ Điệp Diện nọ bị thương gọn gàng dứt khoát mà giết bọn chúng, chút dây dưa dài dòng. Bọn Điệp Diện tu vi tuy rằng cao, thế nhưng chúng giống như có cảm giác đau vậy, chỉ biết chiến đấu, là cỗ máy giết người, ám khí lại cực kỳ thâm độc. Tu sĩ đối đầu với bọn chúng đều bị thiệt thòi, muốn thắng chúng đúng là phải phí công lúc. tại thấy Dung Hoán Thiên dứt khoát lưu loát như vậy mà đánh chết bọn chúng, tự nhiên làm mọi người kinh ngạc thôi.

      Từ lúc tiến vào sơn cốc, Dung Hoán Thiên lập tức tách khỏi bọn họ, lúc gặp lại vẫn là bộ dáng phóng khoáng đến giống kẻ tu tiên. Đặc biệt khi nhìn thấy Tư Lăng giống như chó đói nhìn thấy thịt, lập tức chạy tới, vui mừng hớn hở cười : "Tư đạo hữu, lại gặp mặt, thực là duyên phận nha!"

      Đúng là phân vượn[1] mà!

      [1]猿粪: là từ đồng với từ 缘分(duyên phận) trong tiếng Trung, nên nó cũng được sử dụng với nghĩa duyên phận, có điều là cách bỡn cợt.

      Hành động này của Dung Hoán Thiên thực là bất ngờ, làm cho kẻ vốn giấu ở trong đám người như Tư Lăng lập tức thành tâm điểm chú ý. Hơn nữa dung mạo Thiên Tiên này của Tư Lăng còn muốn đẹp hơn mấy phần so với nữ tu, nên ngay lập tức khiến hai nữ đệ tử Hồng Tiên môn sáng mắt lên.

      dưới Hồng Tiên môn đều toàn là nữ tu, tất nhiên có bộ công pháp cho nữ tử tu tập, hơn nữa mọi người đều biết, công pháp này đa phần là công pháp song tu, hiển nhiên cũng có công pháp chuyên tu lô đỉnh[2], mà bị làm lô đỉnh tự nhiên phải nữ nhân tu luyện công pháp đó, mà chính là nam tu sĩ. Đương nhiên, Hồng Tiên môn vẫn được coi là chính phái, đại đa số nữ tu sau khi tu luyện công pháp song tu, đều tìm kiếm đạo lữ song tu thích hợp. Đối với các nàng mà , công pháp tu tập giống với nhân tu bình thường, vì lẽ đó nên quan niệm trinh tiết rất mỏng manh, đạo lữ cho các nàng song tu chỉ có người, có thể rất nhiều, chính là có câu np đó.

      [2]Lô đỉnh -- là nữ tu bị nam tu dùng để thải bổ dương, chuyên dụng để cung cấp nam tu sửa hấp thụ nguyên, đề cao công lực. Trong đoạn là chỉ nam lô đỉnh, ngược lại với nữ lô đĩnh.

      Mà Hồng Tiên môn còn có cái truyền thống khiến người ta lên án, nữ tu toàn bộ môn phái vô cùng chú trọng bề ngoài của nam nhân, tu vi thấp chút cũng sao, nhưng nhất định phải có bộ dạng đẹp trai. Lựa chọn đạo lữ song tu chỉ có cầu duy nhất hơn đó chính là người có tướng mạo tuấn kiệt xuất. Bên trong Hồng Tiên môn có hai vị Nguyên Trưởng lão, nghe đạo lữ song tu của hai vị Nguyên Trưởng lão này hết sức thần tuấn bất phàm, làm đại biểu cho tướng mạo của hầu hết nam tu ở Tây Kính, làm cho các nữ đệ tử phía dưới cũng rối rít noi theo.

      Mà dung mạo của Tư Lăng hiển nhiên là bất phàm, cả Lý Thanh Ly - nữ tu đơn thuần có người trong lòng này lúc trước nhìn thấy Tư Lăng cũng còn đỏ mặt tim đập trận đó thôi.

      Hai nữ tu Hồng Tiên môn nhìn thấy Tư Lăng, càng là sói đói nhìn thấy thịt ngon, trực tiếp nhào tới, đẩy Dung Hoán Thiên ra, thuận tiện khinh bỉ trừng mắt nhìn ngoại hình phóng khoáng của Dung Hoán Thiên, lại nhìn Tư Lăng, cảm thấy Dung Hoán Thiên quả thực khó coi.

      "Vị công tử này, ra huynh họ Tư sao? Ta tên là Dương Linh Linh, Tư công tử có thể gọi ta là Linh Linh." Nữ tu nhắn đáng cười duyên .

      người nữ tu khác theo hướng thành thục ngự tỷ cũng chen chúc tới, ưỡn bộ ngực làm nàng kiêu ngạo ra, dịu dàng : "Tư công tử, ta tên Lâu Tâm, công tử có thể gọi ta là Tâm nhi. . ."

      ". . ."

      Tư Lăng nước mắt đầy mặt: kỳ thực là khoác da nam nhân thôi! có hứng thú làm bách hợp có được ?!!

      Dung Hoán Thiên tiếp tục ở bên kéo thù hận: "Tư đạo hữu quả nhiên mỹ mạo phi phàm, những nữ nhân này so sánh với huynh, quả thực là tầm thường!"

      Toàn bộ nữ nhân ở đây đều trợn mắt nhìn !

      Tư Lăng sắc mặt trầm, giận dữ nhìn Dung Hoán Thiên.

      Cùng có sắc mặt khó coi như Tư Lăng còn có Nguyệt Thiên Dạ, cảm giác nam nhân của mình bị người ta ngấp nghé, ánh mắt nàng nhìn về phía Dung Hoán Thiên cùng với hai nữ tu Hồng Tiên môn đó giống như nhìn vật chết.

      Liễu Thành Phong hết lần này tới lần khác cũng tới tham gia trò vui, nhìn chằm chằm Tư Lăng chút, cũng than thở: "Tư tiểu đệ xác thực là đẹp đến động lòng người mà."

      "Đúng đúng ? Liễu đệ đệ cũng cùng quan điểm như lão ca ca ta đó." Dung Hoán Thiên cao hứng .

      Lúc chiến đấu, Liễu Thành Phong chính là thiếu niên lang hoạt bát náo động, cùng Dung Hoán Thiên rất hợp ý, hai tên đồng thời cùng kéo thù hận, làm cho Tô Hồng Phi phải bất đắc dĩ theo phía sau sư đệ tuổi để thu dọn cục diện rối rắm, để ngừa bị Dung Hoán Thiên kéo xuống nước, biến thành bia thu hận của mọi người. Tình cảnh này khiến Tô Hồng Phi có ấn tượng tốt đối với Dung Hoán Thiên.

      Tiêu Trạc cùng Thành Giác hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng ngầm cau mày, cũng biết Dung Hoán Thiên này là người ra sao, làm việc theo quy tắc, thực là kẻ ngoài dự đoán mọi người. phen đùa này, khí vốn khẩn trương bị làm cho biến thành ung dung thoải mái, cũng coi như là nhân tài.

      Tiêu Trạc tuy biết phiên diễn xuất này của Dung Hoán Thiên là vì làm khó dễ Tư Lăng hay là có mục đích khác, nhưng mà chính là hợp tâm ý của . càng ước gì hai đệ tử Hồng Tiên môn này xách Tư Lăng làm nam lô đỉnh luôn , lúc đó tin tưởng Nguyệt Thiên Dạ tuyệt đối nhớ tới nam nhân bị nữ nhân khác chạm qua.

      Ngay khi bầu khí tưng bừng sôi nổi , dị biến lại nổi lên.
      sarahminhhien, KisaragiYuebellchuong thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 27: Liên xuất thế (6)


      Ngay khi bầu khí náo nhiệt vui vẻ , dị biến lại nổi lên.

      Trong thông đạo vốn yên tĩnh, đột nhiên vang lên thanh xèo xèo nhè nhè, sau đó dường như có thứ gì đó bị đánh thức, trong bóng tối hai bên và phía thông đạo đều hiển những đôi mắt đỏ như máu. Đến khi toàn bộ vách của lối đều là những cặp mắt đỏ tươi phát ra ánh sáng đỏ xa xăm thanh chói tai vang lên, những con thú ngủ đông lâu kia rốt cụộc công kích.

      Lúc những sinh vật hắc ám phách thiên đắp địa[1] nhào tới bọn họ đầu óc mọi người trong nháy mắt choáng váng, thần thức bị khống chế, trước mắt vùng tăm tối.

      [1]phách thiên đắp địa: Cắt ngang bầu trời, bao phủ mặt đất. Để hình dung thanh thế lớn.

      " được, đây là Hấp Huyết Biên Bức[2], nó có thể phát ra loại sóng làm nhiễu loạn thần thức!" tu sĩ Kim Đan phái Thanh Vũ , sau đó hét lớn tiếng, sóng giống như hữu hình (có hình có dạng), lan tràn ra, hễ là con dơi nào bị sóng bắn trúng đều tới tấp rơi mặt đất.

      [2]Biên Bức 蝙蝠: Con dơi

      Tiếng hét lớn của tu sĩ Kim Đan này cũng làm cho đám người ở chín tầng mây khôi phục khống chế đối với thần thức, ào ào lấy ra các loại pháp bảo để kháng cự, mà những người còn chưa kịp khôi phục liền bị đám Hấp Huyết Biên Bức cùng nhau tiến lên vây lấy hút huyết nhục người, biến thành xác khô.

      Hấp Huyết Biên Bức đẳng cấp cao, chỉ là thú cấp 3, nhưng ngại ở chỗ nó là thú quần cư, số lượng rất nhiều, hơn nữa còn là con cưng của bóng tối, có năng lực phát ra loại sóng quấy nhiễu thần thức của tu sĩ. Chúng giống như con đỉa vậy, chỉ cần nghe thấy được mùi máu tanh, coi như có hút tới bụng căng vỡ cũng buông tha con mồi. Nó thường tạo ra vết thương sâu, nhưng chịu nổi là tốc độ của nó rất nhanh, số lượng lại nhiều. người mà bị mấy ngàn con Hấp Huyết Biên Bức công kích cũng khó ứng phó nổi.

      Đám Hấp Huyết Biên Bức ùn ùn kéo đến cũng làm cho mọi người ý thức được bọn họ xông vào địa bàn của Hấp Huyết Biên Bức, trong lòng khỏi thầm kêu khổ.

      Càng khổ sở hơn chính là Tư Lăng kẹp giữa hai nữ đệ tử Hồng Tiên môn. Vốn còn ra dáng, bên dùng linh kiếm chém Hấp Huyết Biên Bức như chém dưa hấu, bên vừa vỗ ở người tấm Kim Cương phù, làm thân thể trở nên cứng rắn như kim loại. Hấp Huyết Biên Bức mỗi lần muốn cắn đều trực tiếp rớt răng, có thể thấy được hiệu quả bất phàm.

      Thế nhưng biết từ đâu nơi đánh tới luồng pháp quyết, mục tiêu chính là Dương Linh Linh bên trái . Dương Linh Linh này ở lúc mấu chốt lại túm lấy kéo đến trước mặt để chặn cái pháp quyết kia. Tư Lăng trợn mắt lên, nhanh chóng dựng thẳng lên luồng linh lực, xây tấm khiên chặn đứng cái pháp quyết kia. Nhưng mà rất nhanh sau đó, lại có càng nhiều pháp quyết đánh tới, làm cho Tư Lăng, Dương Linh Linh, Lâu Tâm ba người đều luống cuống tay chân. Mọi người đều ứng phó với đám Hấp Huyết Biên Bức điên cuồng kéo tới, hỗn loạn rối bù, cũng biết là ai nhân cơ hội đánh lén, càng biết muốn đánh lén người nào trong bọn họ.

      Tư Lăng trong lòng khá là tức giận, tốc độ cực nhanh mà ly khai hai bên người, nhìn thấy hai người này vẫn bị pháp quyết đánh lén quấy rối, liền biết mục tiêu là hai này.

      "Hấp Huyết Biên Bức quá nhiều, mọi người tách nhau chạy trốn . Nhanh rời khỏi địa bàn của Hấp Huyết Biên Bức!" Kim Đan tu sĩ lớn tiếng . Tuy rằng có thể tự nhiên ra vào trong đám Hấp Huyết Biên Bức, nhưng trong lúc nhất thời cũng thể giết chết toàn bộ Hấp Huyết Biên Bức được, chỉ có thể bảo mọi người phân tán ly khai.

      Mọi người vừa nghe, rối rít lựa chọn lối gần mình nhất mà chạy . Cũng may hang núi này là mê cung, thông đạo thông suốt bốn phương, ngược lại có nơi để trốn.

      Tư Lăng cũng nhìn 200 mét phía trước có con đường, muốn chạy tới , đột nhiên sau lưng phát lạnh, cảm giác được nguy hiểm, Tư Lăng liền bổ nhào về phía trước, sơn động sau lưng ''ầm'' tiếng nổ tung lên. Hai bên vách núi đất đá từng tảng từng tảng rơi xuống, làm Tư Lăng vốn bị chấn động lại thêm bụi đất đầy mặt.

      Tư Lăng bất chấp ngũ tạng đau đớn, bò dậy điên cuồng mà chạy về phía trước. Lực nổ này vô cùng mạnh mẽ, toàn bộ lối sau lưng nhanh chóng đổ nát. Đất đá sụp đổ tựa như con mãnh thú muốn cắn nuốt thiên địa đuổi theo sau lưng , khiến bất cứ lúc nào cũng có thể bị đè chết.

      Tư Lăng liều mạng lao nhanh, tóc xoã tung bay, mặt mày đầy đất đá, cả người tựa như kẻ điên. Mà con thú bả vai dùng đôi mắt tròn xoe màu tím đen nhìn chằm chằm vào thông đạo sụp đổ này, giống như xuyên qua vách núi nhìn cái gì đó, lại dường như chỉ là dự đoán đám đất đá đổ xuống này lúc nào mai táng Tư Lăng.

      Chỉ còn hai mươi mét. . .
      [​IMG]
      KisaragiYuebellchuong thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 28: Liên xuất thế (7)

      Lộ trình kế tiếp, còn là Tư Lăng tùy ý chạy bậy nữa mà là di chuyển có mục đích trong mê cung. Chỉ đường tất nhiên là con thú được Tư Lăng hầu hạ như Đại lão gia kia rồi.

      Lúc mới bắt đầu, Tư Lăng vẫn là tùy tiện bậy, vốn muốn tìm Liên, chỉ vì ở dưới dâm uy cưỡng bức của con thú mới phải vào mà thôi, nhưng cũng có nghĩa là phải theo dòng người cùng tìm Liên. Nhưng mà, mỗi khi đối mặt với ngã rẽ, nếu phương hướng Tư Lăng đúng, bị con thú kia dùng hai móng ôm đầu lôi kéo tóc của -- nó biết rằng Tư Lăng ghét nhất động tác này nên cứ cố tình chọn cái này làm, cho đến khi đúng hướng nó mới buông tha cho. Nhiều lần như vậy, Tư Lăng cũng suy đoán được chút tình huống.

      Lẽ nào thú này bảo vào đây kỳ thực là vì sớm chọn được mục tiêu? Mục tiêu của nó chắc cũng phải là Liên đó chứ?

      Tư Lăng lập tức cảm giác nguy hiểm tăng cao, càng ngày càng cẩn thận.

      Cũng biết thú này có phải là có năng lực nhận biết vô cùng mãnh liệt hay , mấy lần đều giúp khéo léo tránh khỏi những tên tu sĩ Điệp Diện núp trong bóng tối cùng với những tu sĩ Tây Cảnh chạy loạn khắp nơi kia. Tuy rằng tránh được rất nhiều phiền phức, nhưng cũng từ đó làm Tư Lăng ý thức được thực lực của mình và thú kém nhau cỡ nào, khiến khó tránh khỏi sinh ra chút buồn bực. Bất quá buồn bực này cũng là trong nháy mắt, dù sao đời trước cũng là thiện quỷ gian nan tu luyện cả trăm năm, tính tình sớm tôi luyện đến kiên định, cũng vì vậy mà dễ dàng dao động bản tâm.

      thú chỉ đường, đường này Tư Lăng vô cùng thuận lợi, hơn nữa phát con đường mình càng ngày càng hẻo lánh, nhưng gặp phải tu sĩ tu vi cũng càng ngày càng cao, làm thực hoảng sợ, càng ngày càng cẩn thận hơn.

      Tư Lăng cảm thấy mình tựa hồ cách Liên càng ngày càng gần.

      Tính toán thời gian tiến vào sơn cốc đến nay cũng mười ba ngày, chỉ còn có hai ngày nữa Liên kết hạt, chẳng trách cả tu sĩ Điệp Diện núp ở trong bóng tối cũng đều gấp gáp hơn. Bọn tuy rằng có mục đích chính là giết tu sĩ Tây Cảnh, tuy nhiên cũng có khát vọng đối với Liên, hẵn bỏ qua cơ hội này, sức mê hoặc của Liên là quá to lớn.

      Tư Lăng sở dĩ lại ràng như thế, hoàn toàn vì ngày hôm qua thú đồng thời phục kích bắt được tên Điệp Diện tu sĩ, từ tra hỏi có được đáp án. Chỉ tiếc có cách nào hỏi lai lịch và những tin tức khác của bọn Điệp Diện tu sĩ đó, vì khi hỏi sâu vào chút, Điệp Diện tu sĩ này liền bị loại cấm chế nào đó được trồng ở trong óc xoá bỏ nguyên thần mà chết. Thời điểm Tư Lăng ở thành Minh Hà cũng từng vào hiệu sách để bổ sung ít thường thức về Tu Tiên Giới. Từ đó biết được trong giới tu tiên có loại thủ đoạn khống chế tu sĩ, đó chính là người thực thuật này bày ra trong thức hải[1] của tu sĩ lớp cấm chế, chỉ cần người bị hạ cấm chế muốn vượt qua giới hạn mà cấm chế cho phép để vạt trần bí mật, người nọ bị cấm chế trong thức hải xoá bỏ, vô cùng có hiệu quả.

      [1]Thức hải dịch sát là biển ý thức, tồn tại trong não, chứa linh hồn, tinh thần của mình.

      Mặt khác, Tư Lăng còn từ trong miệng Điệp Diện tu sĩ này biết được bọn thế lực đến từ đại lục Trung Ương. Bọn tới Tây Cảnh chính là muốn lần nữa sắp đặt lại phân bố thế lực ở Tây Cảnh, tiến tới khống chế Tây Cảnh.

      Đối với điều này, Tư Lăng hoàn toàn nghĩ gì, tại là đứa đơn, lại là tiểu dân chúng, chỉ cần có linh thạch, sinh sống ở đâu đều là như nhau, đối với tương lai của Tây Cảnh hoàn toàn lo lắng.

      Cầm Túi trữ vật của Điệp Diện tu sĩ, Tư Lăng lại dưới giục giã của thú tiếp tục vào mê cung.

      Lại tiếp ngày, Tư Lăng có thể cảm giác được bất thường trong khí, coi như có cấm chế cách trở, cũng có thể cảm giác được làn sóng linh lực tinh khiết phát ra từ Liên. Ngay cả loại tu tiên giả có mộc linh căn như cũng bị dụ dỗ làm linh lực bên trong rục rịch, huống hồ là những tu sĩ nắm giữ mộc linh căn.

      tới ngày nữa, Liên liền kết hạt!

      Cái ý nghĩ này khắc vào lòng của hầu hết những tu sĩ ở trong sơn động[2], sau đó tất cả mọi người đều điên cuồng, băn khoăn nữa, sử dụng bản lĩnh sở trường hướng tới vị trí của Liên.

      [2]hang núi

      Tư Lăng có thú chỉ đường, cho là mình đến rất nhanh, nhưng khi tới nơi phát ngoại trừ này hơn mười vị tu sĩ Kim Đan ra, Nguyệt Thiên Dạ, Tiêu Trạc, Tô Hồng Phi, Liễu Thành Phong, Dung Hoán Thiên đám người đều đến. Trừ tên lưu manh Dung Hoán Thiên ra, những người khác đều đứng cách xa mấy tu sĩ Kim Đan kỳ của môn phái mình.

      Nơi Liên xuất thế là chỗ vô cùng rộng rãi bên trong sơn động. Xung quanh sơn động có khoảng chừng mấy trăm thông đạo dẫn tới nơi này, các thông đạo cách mặt đất đều hơn mười mấy trượng. Sơn động rất lớn, quy mô có khoảng hơn mười cái sân đá banh, khắp nơi bên trong sơn động đều sinh trưởng thạch nhũ có hình thù kỳ quái, lách tách mà chảy xuống thủy châu, đất hình thành từng ao từng ao thanh thủy. Phóng tầm mắt nhìn, toàn bộ sơn động tựa hồ chỗ bằng phẳng, khắp nơi đều là thạch nhũ to to đồng nhất, lan tràn đến Huyết Trì[3] màu đỏ ở giữa sơn động.

      [3]Ao (hồ) máu

      Huyết trì lớn, cở ngàn mét vuông, xung quanh toàn là thi thể thú chất chồng như núi. Đống xác này hẳn là thú bị Liên hấp dẫn lại đây, tự động hiến tế dòng máu người để nuôi dưỡng Liên, mới có thể thúc đẩy Liên xuất thế. Ở giữa ao là cây hoa sen toàn thân đỏ như máu, chỉ có hai phiến lá sen tròn tròn khổng lồ, cuống lá cao hai mét là đóa hoa sen to lớn, mỗi cánh hoa sen đỏ như màu máu, có thể ràng nhìn thấy chất lỏng lưu động bên trong, giống như là mạch máu người vậy.

      Chỉ còn hai canh giờ, Liên kết hạt!

      Liên dường như biết được lúc này là thời khắc mấu chốt, liều mạng mà hấp thu huyết dịch thú bên trong ao máu, cành lá thỉnh thoảng rung động, động tác vô cùng nhân tính hóa, thậm chí khi có tu sĩ lục tục đến trước sơn động , Liên còn cong cong cuống lá, rất thẹn thùng mà đem hai phiến cây to mọng cuốn lên ngăn trở ở giữa hoa sen, giống như dùng hết sức giấu chính mình, để người ta nhìn thấy. . .

      Tư Lăng lập tức 囧, sao cứ cảm giác Liên này có vẻ rất nhát gan. Sợ người khác hái nó đem hả? Bất quá, bảo vật trời sinh cỡ này khi xuất đời thường có linh trí, muốn chạy trốn cũng kỳ quái, nhưng mà nó vừa xuất thế, trí lực giống như là trẻ con ở nhân loại, hẳn là biết được loại tâm tình thẹn thùng xấu hổ này chứ?

      Trước sơn động, ở mỗi cửa thông đạo vốn đều bị những tên Điệp Diện đó bày cấm chế, bất quá khi tu sĩ dần dần đến, những vị Trận Pháp Sư phá vỡ cấm chế, thậm chí có người còn chờ được đến lúc Trận Pháp Sư phá trận, dùng bạo lực để loại bỏ nó. Từ lúc càng ngày càng nhiều cấm chế ở thông đạo bị phá vỡ, khí tức Liên càng ngày càng nồng nặc, ngoài sơn cốc vang lên tiếng gào thét của thú, rất nhiều thú hướng về nơi này, thậm chí có vài thông đạo bị thú cấp 9, cấp 10 chiếm cứ.

      Đối với thú mà , thú cấp mười tương đương với nhân loại ở Nguyên hậu kỳ, chỉ cần tiến tới cấp 11, liền có thể biến hình, tu luyện đến Hóa Thần kỳ. Thế nhưng, đối với thú, sau cấp mười chính là thời kỳ mấu chốt vô cùng khổ sở, thậm chí có nhiều thú mãi đến lúc tuổi thọ kết thúc cũng nhất định có thể tu luyện đến hoá hình. Điều này khiến cho Tu vô cùng ít ỏi, mà nơi Tây Kính này, có mấy vạn năm thú hoá hình. Vì lẽ đó, tại Liên xuất thế, liền mang đến tinh vui cho những thú cấp 9, 10 kia; chỉ cần ăn hạt sen của Liên, liền lập tức có thể bỏ qua lôi kiếp mà hoá hình, đối với thú mà thực là mê hoặc .

      trường bất kể là thú hay là nhân tu đều mắt nhìn chằm chằm vào cây Liên ở giữa sơn động này, chờ đợi thời điểm Liên kết hạt, coi như có ân oán to bằng trời cũng để qua bên, chỉ lo trong chớp mắt vì vậy mà bỏ qua thời điểm Liên kết hạt, sau đó bị người (thú) nhanh chân đến trước.

      Tư Lăng lặng xen lẫn trong đám người ở thông đạo, xung quanh đều là tu sĩ quen biết, cũng đáng chú ý.

      Bất quá khiến Tư Lăng khổ não chính là thú ngồi xổm ở bả vai , Liên còn chưa có kết hạt đâu, tên này bắt đầu ngo ngoe rục rịch, hưng phấn cào đầu của . Ở trong khí nghiêm túc khẩn trương này, Tư Lăng khóe mắt liên tục nhảy, luôn cảm thấy phát sinh chuyện gì đó hay.
      KisaragiYue, sarahminhhienbellchuong thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 29: Liên xuất thế (cuối)

      Liên mặc dù là dị bảo được trời đất sinh ra, nhưng là loại dị bảo thuộc hệ thực vật. Nó toả ra mộc linh khí cực kỳ dày đặc, làm cho những tu sĩ có mộc linh căn cùng những thú thuộc tính Mộc ở đây đều lộ ra vẻ mặt sung sướng đê mê, ý thức mà bị hấp dẫn hướng về sơn động.

      Theo thời gian dần trôi qua, mộc linh khí trong khí càng dao động kịch liệt, thậm chí có tu sĩ chịu nổi mê hoặc mà nhảy ra khỏi thông đạo. Nhưng rất nhanh, họ liền bị những tu sĩ Kim Đan cùng với bọn thú cấp cao vốn nhìn chằm chằm bảo vệ ở bên đánh cho thành bột mịn, ngay cả nguyên thần cũng cách nào chạy trốn.

      Việc chém giết chút lưu tình này hiển nhiên làm cho các tu sĩ ở đây khiếp sợ, người nào dám tiến lên bước. Đồng thời cũng giúp bọn họ hiểu , tuy rằng biết Liên này cuối cùng rơi vào tay người nào, nhưng chắc chắn có phần của bọn họ. ít tu sĩ lộ ra vẻ mặt cam lòng, nhưng uy phong năng lực của tu sĩ Kim Đan và thú cấp cao bày ra ở đó, cũng có ai dám lấy thân mình làm thí nghiệm nữa.

      "Mau nhìn kìa, Liên sắp kết hạt rồi!"

      biết là ai kêu lên tiếng, bầu khí nghiêm túc ở trường bỗng trở nên cuồng nhiệt, mấy trăm ngàn con mắt chăm chú nhìn vào Liên trong Huyết Trì kia. Huyết dịch bên trong Huyết Trì cũng sắp bị Liên hấp thu hết, mặt nước chỉ còn dư lại tầng màu đỏ nhàn nhạt, thậm chí có thể nhìn thấy bùn đất ở dưới ao. Mà này gân lá của cây Liên cũng càng ngày càng đỏ như máu, nhàng đung đưa thân thể. . .

      Ngay khi máu thú bên trong Huyết Trì bị Liên hấp thu hết, đóa hoa sen khổng lồ kia dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khô héo lui tàn. Từ lúc hoa tàn đến khi kết hạt, chỉ cần mười hơi thở.

      Trong nháy mắt, tất cả mọi người và thú trong các thông đạo đều ra tay, rối rít lấy ra pháp bảo chạy về hướng Huyết Trì, chuẩn bị cướp hạt sen Liên đầu tiên.

      Tư Lăng cũng khẩn trương nhìn chằm chằm tình huống trong sơn động, rất muốn biết cuối cùng ai là người có thể cướp được Liên. Vào đúng lúc này, Tư Lăng đột nhiên cảm giác tim đập nhanh điên cuồng, chờ khi phát con thú vốn hoà thuận ngây ngốc bờ vai bỗng thấy sắc mặt kinh hãi.

      "Gào ------ "

      tiếng rống tràn ngập khí tức cổ xưa mạnh mẽ kinh động đất trời vang lên. Những tu sĩ và thú ở giữa trung đều bị tiếng rống giống như của Đại thú đến từ thời Viễn cổ làm chấn động rơi mặt đất, đồng thời khống chế được mà run rẩy toàn thân, chỉ có thể suy yếu hèn mọn nằm sấp mặt đất, hoảng sợ nhìn bóng đen to lớn ở giữa trung chẳng biết xuất từ lúc nào kia. Chỉ thấy nó hóa thành hư ảnh, trong giây lát đánh thẳng về phía đoá Liên, mở to miệng nuốt trọn đoá hoa. Mà trong này, áp chế của bóng đen kia đối với thú là nghiêm trọng nhất, dù là thú cấp mười cũng chỉ có thể như đống bùn nhão nằm phục sát đất mà run lẩy bẩy.

      Liên bị nuốt rồi!

      Cái nhận thức này khiến người ta vừa giận vừa sợ, nhưng dưới uy áp siêu việt kinh động đất trời như vậy, người nào có thể nổi lên được tia phản kháng. Đó là loại sức mạnh tuyệt đối, hoàn toàn mạnh mẽ áp chế, khiến người ta thể động đậy. Tất cả tu sĩ và thú chỉ có thể sợ hãi mà nhìn bóng đen biết là thứ gì đó nuốt trọn Liên, hơn nữa lúc bóng đen nọ quay đầu , đối diện với đôi mắt xanh thăm thẳm, trong lòng mọi người phát lạnh như rơi xuống hầm băng, ngoại trừ những tu sĩ Kim Đan còn khổ sở chống đỡ được, hơn nửa phân tu sĩ ở đây đều chịu nổi mà thất khiếu chảy máu bất tỉnh.

      Bóng đen kia lại khinh bỉ phát ra tiếng rống, chấn động đến mức động đất. Sau đó bóng hình kia tựa như luồng ánh sáng lao về phía thông đạo, hóa thành luồng sáng màu đen rồi biến mất.

      Sau đó lâu, những tu sĩ kia mồ hôi lạnh chảy ròng ròng mà đứng lên, bất chấp thân thể còn suy yếu, tên tu sĩ Kim Đan kỳ sắc mặt trầm cắn răng : "Đuổi theo!"

      Thấy thế nhưng còn chưa từ bỏ ý định đuổi theo, những tu sĩ Kim Đan ở đây chần chừ lúc, cuối cùng dưới mê hoặc của Liên, cũng quyết định theo sau.

      Tức , mười mấy bóng người hóa thành luồng sáng đuổi theo hướng bóng đen biến mất.

      Tiêu Trạc sắc mặt trắng bệch mà đứng lên, nhìn thấy Nguyệt Thiên Dạ đuổi theo bóng đen, cũng kịp suy tư tại sao nàng ta lại bị ảnh hưởng mà có thể tiếp tục đuổi theo được, chỉ lo lắng đứng lên muốn đuổi theo, ai biết lại bị cái tay nắm lấy cổ tay.

      "Tiêu sư huynh, đừng , thứ đó quá nguy hiểm!" Tô Hồng Phi vẻ mặt nghiêm túc . Sắc mặt nàng tái nhợt, xem ra cũng vô cùng dễ chịu.

      Tiêu Trạc cắn răng, muốn bất chấp Lý Thanh Ly mới vừa tỉnh lại, thấy thế trực tiếp nhào tới trong lồng ngực của , ôm chặt lấy , "Tiêu sư huynh, muội cho huynh , huynh chết mất!" cái gì cũng chịu buông tay.

      lúc bọn dây dưa những người đó thấy
      [​IMG]
      KisaragiYue, sarahminhhienbellchuong thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 30: Đại ca

      Cách xa sơn động, có hai người lặng yên đứng ở đó, khí tức giấu vô cùng tốt, hiển nhiên bị đông đảo những tu sĩ Kim Đan cùng thú cấp cao kia phát .

      "Nguyệt đạo hữu, tình hình của Tư đạo hữu tốt rồi." thanh ngả ngớn vang lên, phối hợp với nụ cười phóng lãng chịu trói buộc, chính là Dung Hoán Thiên.

      Nguyệt Thiên Dạ trầm mặt quan sát trận giằng co trong sơn cốc, lên tiếng.

      Dung Hoán Thiên thấy nàng thờ ơ nhúc nhích, chớp mắt cái, lại : " đáng thương mà, Luyện Khí kỳ đối đầu với Kim Đan kỳ, đó vốn là khác biệt giữa trời và đất. Chậc chậc, mỹ nhân như thế mà chịu tổn thương, thực là đáng tiếc lắm, nhìn xem mà ta cũng đành lòng . . ."

      Nguyệt Thiên Dạ vốn kiên nhẫn để ý đến , nhưng tên Dung Hoán Thiên này cứ như bà tám lải nhãi nhặn xị trận, khiến người ta rất muốn trực tiếp đánh quyền cho tan biến luôn. Nguyệt Thiên Dạ khỏi cười lạnh tiếng, cứng rắn : "Dung Hoán Thiên, ta dễ dàng tha thứ cho huynh bất quá là bởi vì ta chẳng thèm giết huynh, đừng tới khiêu chiến nhẫn nại của ta."

      ". . . Nếu như ta càng muốn sao?" Dung Hoán Thiên giọng điệu ám muội, nghiêm túc nhìn về phía gò má mỹ lệ của nàng ta.

      Nguyệt Thiên Dạ thu hồi ánh mắt đặt ở người Tư Lăng, đôi mắt lãnh khốc như máy móc nhìn về phía : "Ta dùng rất nhiều loại biện pháp khiến cho huynh lập tức tiêu tan thân thể rồi biến mất, huynh có muốn thử chút hay ?"

      Trong nháy mắt đó, Dung Hoán Thiên chút hoài nghi chuyện Nguyệt Thiên Dạ được là làm được. Nữ nhân này quá mức thần bí, có loại khí chất khiến người ta có dục vọng muốn nhòm ngó tìm hiểu. ràng nàng ta chỉ là tiểu đệ tử ngoại môn, nhưng lại giấu tu vi, pháp bảo người tầng tầng lớp lớp. Chỉ tính riêng giá trị cá nhân của nàng ta cũng cách nào dùng linh thạch để đo lường.

      Dung Hoán Thiên sờ sờ mũi, tiếp tục gây xích mích với nữ nhân này, bất quá vẫn hỏi: " cứu ? ra tay nữa tên Chu Thanh Vân kia có thể ra tay đó."

      Nguyệt Thiên Dạ hai tay ôm ngực, cách lạnh lùng: "Huynh ấy tại tu vi tuy thấp, nhưng cũng từng là tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Nếu như. . ." Cả những người này mà cũng thể ứng phó, tương lai sao có thể theo bên người nàng? Nàng tuy rằng thề phải bảo vệ , nhưng cũng thể bảo vệ cả đời, dù sao vẫn cần có năng lực tự vệ.

      Hơn nữa, nàng cũng muốn biết cây Liên biến mất có quan hệ gì với Tư Lăng hay . Làm như thế là vì bảo vệ Tư Lăng! Nguyệt Thiên Dạ ở trong lòng tự nhủ như vậy.

      nghe thấy đoạn sau, trong lòng Dung Hoán Thiên có chút buồn bực. ràng lúc trước khi cho rằng Tư Lăng chết nữ nhân này là bộ dáng thâm tình thương tâm muốn chết, tại phát người ta có chết, lại làm như quen biết nhau, trái lại trốn sang bên thờ ơ lạnh nhạt. Nữ nhân này cậu ta sao? Thiệt thòi lúc trước còn động tay động chân để thử thách tý, kết quả, ôi-- tu tiên giả vẫn là chính mình nhiều hơn!

      Lúc này, liên tục có tu sĩ từ sơn động ra, nhìn thấy tình cảnh trong sơn cốc giật nảy cả mình, tuy rằng biết xảy ra chuyện gì, nhưng mọi người đều cho rằng lần này Tư Lăng tuyệt đối khó tránh khỏi cái chết. Bị mười mấy vị tu sĩ Kim Đan dùng thần thức khóa lại, căn bản thể chạy trốn, ngoại trừ ngoan ngoãn nhận mệnh còn có thể làm được gì đâu.

      "Ngươi muốn tự mình giao ra đây hay là muốn ta động thủ?" Chu Thanh Vân lãnh khốc mà ra. là nam tử trung niên, thân hình cao lớn, tính khí xưa nay táo bạo nóng nảy có liên quan tới công pháp thuộc tính Hỏa mà tu luyện, gặp phải chuyện gì đều là hành động nhanh suy nghĩ, nhưng sức chiến đấu rất ít người cùng cấp có thể so sánh được.

      Lúc ông ta phóng ta uy áp Tư Lăng lại khụ ra ngụm máu, khó khăn : "Ta biết các người cái gì."

      Thấy còn mạnh miệng, Chu Thanh Vân gia tăng uy áp đối với , thấy mặt mài trắng xám ngã quỳ mặt đất, hừ lạnh tiếng: "Đừng giả ngu với ta, người ngươi có mộc linh khí của Liên, thú kia tất nhiên có liên quan với ngươi, mau mau đem Liên giao ra đây."

      Nghe vậy, Tư Lăng lại lần nữa ở trong lòng nguyền rủa con thú gây phiền toái cho , ngoài miệng vẫn kiên quyết phủ nhận chuyện này. Nếu thừa nhận, ngược lại còn chết nhanh hơn.

      "Chu đạo hữu, ở người đứa trẻ này xác thực cảm giác được khí tức của Liên." Trần Mẫn Nhiên cau mày , thần thức lại lần nữa đảo qua người Tư Lăng, nhưng thu hoạch được gì.

      Kỳ thực khi Liên bị con thú đáng sợ nọ cướp , bọn cũng có ý nghĩ cướp lại, dù sao uy áp của con thú kia đáng sợ, dường như áp đảo tất cả, căn bản phải bọn ở giai đoạn này có năng lực phản kháng, thậm chí có thể tránh được mạng coi là may. Chỉ là Liên mê hoặc quá to lớn, làm cho bọn đều muốn kiếm được chỗ tốt, hơn nữa nghe xong Tôn Tuyền phân tích, liền bắt đầu theo sát nghỉ. Cuối cùng lúc mộc linh khí biến mất, bọn gặp phải Tư Lăng, tuy rằng ta tu vi quá thấp để làm bọn hoài nghi, nhưng dù như thế nào cũng muốn nhìn chút ở người xem có gì đặc biệt kinh hỉ hay .

      Mọi người sở dĩ có thể kiêng dè như vậy còn có nguyên nhân, đó là do Tư Lăng là tên tán tu, hơn nữa còn là tên tán tu cấp thấp, có bất kỳ quan hệ gì với những môn phái ở đây, sau lưng cũng có chỗ dựa, vì lẽ đó nên bọn cũng để vào trong mắt.

      Chu Thanh Vân cũng tin, ánh mắt dừng ở túi trữ vật của Tư Lăng, "Hay là có pháp khí ngăn cách mộc linh khí."

      Những người còn lại thấy ông ta chịu bỏ qua cũng thèm gì. Người ta còn chưa chết đâu, muốn cưỡng ép kiểm tra Túi trữ vật của người ta, này có khác gì cường đạo đâu chứ? Tuy rằng tu sĩ cấp cao có thể coi ý nguyện của tu sĩ cấp thấp, tùy ý đạp lên tôn nghiêm của bọn , nhưng nay dưới con mắt của mọi người, vẫn là phải duy trì chút mặt mũi của danh môn đại phái và Kim Đan Lão tổ mới tốt.

      Tôn Tuyền suy nghĩ tinh tế, liền lắc đầu : "Khả năng này rất , nếu có pháp khí ngăn cách mộc linh khí lúc trước mộc linh khí cũng mất tận bảy ngày mới biến mất."

      Những người khác sau khi nghe xong, cũng cảm thấy có lý.

      Chỉ là Chu Thanh Vân là cái tên thẳng tính lại khinh xuất, nghe thấy bọn họ nhảm trận sớm thiếu kiên nhẫn, lập tức quyết định tự mình trực tiếp lấy túi trữ vật của Tư Lăng, thuận tiện giết luôn cái tên tán tu cấp thấp này.

      Tuy rằng trong Túi trữ vật thứ gì nên tồn tại, nhưng hành động này của Chu Thanh Vân khiến Tư Lăng hận chết. Mắt thấy ông ta lại đây, Tư Lăng buông ngón tay xuống bên người, bắt đầu ngưng tụ hồn lực, chuẩn bị đánh lén, sau đó nhân cơ hội chạy trốn. Tư Lăng có mưu tính ràng trong lòng, phỏng chừng sau lần này hồn lực đặc biệt của bại lộ ở trước mặt người khác, nhưng ở tình huống này, muốn lại giả vờ yếu rồi mất mạng.

      Thấy Chu Thanh Vân đến trước mắt, đưa tay liền muốn chụp lên đầu Tư Lăng, đột nhiên đạo pháp quyết đánh tới, đánh vào bàn tay Chu Thanh Vân, toàn bộ bàn tay và cánh tay lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng kết băng, dưới ánh mặt trời ra mũi băng lạnh lẽo.

      Chu Thanh Vân nhanh chóng lùi về sau, vội vã vận hành hỏa linh lực người nhằm giải trừ đóng băng tay. Nhưng làm người ta khiếp sợ chính là, bất luận ông ta cố gắng thế nào, cánh tay vẫn duy trì bộ dạng đóng băng như cũ. Pháp thuật đông cứng ở tay vô cùng kỳ lạ, ông ta làm cách gì cũng cởi ra được.

      Chu Thanh Vân hoảng sợ nghi ngờ, giận dữ hét lên: "Là ai, ra cho ta!"

      màn đột nhiên xuất khiến người ta giật nảy cả mình, cùng với Chu Thanh Vân gào thét, mọi người nhìn thấy cách đó xa có bóng người ngự kiếm mà đến, chỉ trong giây lát đến trước mặt, từ thân kiếm nhảy xuống quỳ mặt đất bên cạnh Tư Lăng, sau đó nâng tay lên, thu hồi thanh băng kiếm đó.

      Mọi người ồ lên, linh kiếm để ngự kiếm phi hành của người này lại là thanh băng kiếm, lại nhìn thân kiếm kia lượn lờ hàn khí, đều biết vật ấy nhất định phải vật phàm, vẫn chưa từng nghe có người tu sĩ nào lại dùng hàn băng để chế kiếm. Lại xem người này, xem ra rất trẻ tuổi, là nam nhân tướng mạo vô cùng tuấn tú, vóc người thon dài, ăn mặc đơn giản với đạo bào màu trắng, chỉ là khí tức toàn thân lạnh lẽo như băng giá sông băng, giống như chút nhân khí, đôi mắt hàn băng chút tình cảm nhìn về phía mười mấy tu sĩ Kim Đan cách đó xa .

      ràng chỉ có người, nhưng điệu bộ hơi thở kia, giống như việc đối mặt với mười mấy tu sĩ Kim Đan này tựa như mây bay nơi chân trời vậy, lưu lại chút vết tích nào ở trong mắt .

      Khi nhìn ràng tướng mạo người này sắc mặt hai tu sĩ Kim Đan kỳ của phái Thiên Tông bỗng đại biến.

      Tư Lăng vốn ngưng tụ hồn lực liền tản , khó khăn mà ngẩng mặt lên, từ dưới ngước lên, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm duyên dáng cùng môi mỏng màu phấn nhạt của nam tử nọ, nhưng dáng dấp quen thuộc vẫn khiến trong lòng có chút buông lỏng.

      "Đại ca. . ."
      KisaragiYue, sarahminhhienbellchuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :