1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh nghịch chuyển tiên đồ - Vụ Thỉ Dực

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 21: Bức bách

      Thế giới này mặc dù là Tu tiên giới, nhưng vẫn tuân theo giáo điều nam tôn nữ ti, giữa nữ nhân và nam nhân xưa nay có vị trí bình đẳng, trừ phi nữ nhân kia có thực lực mạnh mẽ đến độ khiến người ta phải ngước nhìn, mới có thể tuân quy củ lễ giáo của thế giới này. Hơn nữa đại đa số nữ tu ở thế giới này tận trong nội tâm vẫn là coi trọng hàm súc nội liễm, danh tiết đối với nữ tử vẫn coi tương đối nặng nề.

      Vì lẽ đó, tuyên bố khí phách này của Nguyệt Thiên Dạ, ngay tại trận làm khiếp sợ rất nhiều người.

      Nguyệt Thiên Dạ sắc mặt thách thức, đem những ánh mắt kia để ở trong mắt, cuồng ngạo đến cực điểm, những con người kia ở trong mắt nàng cũng chỉ là những người đáng thương bị giáo điều ràng buộc mà thôi, đáng nhắc tới. Hơn nữa nàng ta rất tin tưởng tình cảm của mình đối với Tư Lăng, tuyên bố như vậy, cũng vì báo cho người đời biết, Tư Lăng là nam nhân của nàng.

      Nếu là với ''Tư Lăng'' trước đây, tất nhiên lòng tràn đầy vui mừng, đâu thèm quan tâm hoàn cảnh chung quanh như thế nào, lòng trói buộc ở người Nguyệt Thiên Dạ. Nhưng mà Tư Lăng tại lại có loại cảm giác mất mặt. Nguyệt Thiên Dạ vốn là người kiêu ngạo đến xem người bên ngoài vào trong mắt, tuyên cáo như vậy với Tư Lăng cũng kỳ quái; điều làm thở dài chính là, trải qua lần này, thế nhân hẳn là đem Nguyệt Thiên Dạ cùng cột vào khối.

      Trong lòng có loại cảm giác xong, Tư Lăng cảm giác nhân sinh sau này của mình bởi vì lời bất ngờ này của Nguyệt Thiên Dạ mà trở nên trôi chảy.

      Dung Hoán Thiên kinh ngạc, rất nhanh lại cao giọng cười to, cười đến nước mắt đều chảy ra. Đột nhiên, nhảy dựng cả người lên, trong tay thừa ra thứ, nheo mắt lại nhìn về phía Nguyệt Thiên Dạ, ràng là viên Phích Lịch đan, rằng: "Vị đạo hữu này, ngươi đây là có ý gì?"

      Phích Lịch đan tuy rằng , nhưng uy lực nổ tung đủ để lật tung tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nếu như Dung Hoán Thiên đón được, phỏng chừng bị nổ mất lớp da.

      Thấy thế mà đỡ được, trong lòng Nguyệt Thiên Dạ cũng có chút kinh dị, nhưng cũng cười : "Chỉ là để đạo hữu biết tôn trọng ít, chớ có cho là nữ nhân liền dễ bắt nạt!"

      Dung Hoán Thiên thu lấy Phích Lịch đan, tà khí mà nhìn Nguyệt Thiên Dạ, hỏi: "Đạo hữu xưng hô như thế nào?"

      "Nguyệt Thiên Dạ!"

      "Nguyệt đạo hữu, ta nhớ rồi."

      " khách khí."

      Tư Lăng cụp mắt, nhàng vỗ về cái đuôi buông xuống của con thú ngồi bờ vai, cảm giác được sát khí lơ đãng của Tiêu Trạc cùng ánh mắt bí hiểm của Tô Hồng Phi, đều khiến lòng sinh cảnh giác. Sát khí của Tiêu Trạc rất dễ hiểu, ta thích Nguyệt Thiên Dạ mà, tự nhiên coi mình là tình địch. Nhưng mà Tô Hồng Phi sao? phát , dọc theo đoạn đường này, Tô Hồng Phi thỉnh thoảng lại dùng loại ánh mắt khó hiểu nhìn chăm chú vào và Nguyệt Thiên Dạ, tuy rằng nàng ta che giấu vô cùng tốt, nhưng hồn lực cùng thần thức của có thể so với tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, tự nhiên có thể phát khác thường của nàng ta.

      Tô Hồng Phi này giấu rất sâu, xem ra phải cẩn thận ít mới tốt.

      Như vậy lại qua nửa tháng, bầy thú rốt cục dần dần ít , áp lực với tu sĩ trong sơn cốc cũng giảm xuống. Hơn nữa bọn cũng chú ý tới, ngoại trừ số thú muốn sống mà liều lĩnh xông vào trong sơn cốc ra, phần lớn thú đều có mục đích mà chạy hướng về phương hướng, dường như nơi đó có cái gì hấp dẫn chúng nó vậy.

      Toàn bộ tu sĩ trong sơn cốc đều rời khỏi sơn cốc, trông về phương hướng mà thú chạy , sau đó cân nhắc thêm nữa liền đuổi theo.

      Mấy ngày nay, bọn tuy rằng giết thú chống chọi với thú triều, nhưng vẫn nghị luận sôi nổi đối với lần thú dị động này, cuối cùng biết là ai truyền ra rằng, nơi sâu trong Thập Vạn Sơn Mạch có dị bảo xuất thế, nên mới hấp dẫn vô số thú vào. Lời đồn đãi này càng ngày càng chân thực, chờ uy thế của thú triều này chút, các tu sĩ thể chờ đợi được nữa, theo sát những thú kia, cùng nhau hướng về chỗ sâu trong Thập Vạn Sơn Mạch, chỉ sợ muộn dị bảo đó bị người khác đoạt mất.

      Cuối
      [​IMG]
      KisaragiYuebellchuong thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 22 : Liên xuất thế (1)

      Lúc Tư Lăng quan sát cảnh vật chung quanh, mấy tên đệ tử phái Thiên Tông cũng phát tiền bối môn phái của bọn ở trong đám người, hơn nữa còn là hai vị sư bá Kim Đan kỳ, theo thứ tự là Chân Thủy chân nhân và Tịnh Thủy chân nhân, mà vị Tịnh Thủy chân nhân kia là nữ tu Kim Đan kỳ.

      Tiêu Trạc lập tức mang theo bọn Tô Hồng Phi đến bên cạnh hai vị tiền bối môn phái. Ở vùng đất biết tên đầy hung hiểm này, dĩ nhiên là ở cùng tu sĩ cấp cao của môn phái mới tương đối an toàn. Nguyệt Thiên Dạ chần chừ chút, đến lúc Tịnh Thủy chân nhân nhàn nhạt nhìn sang áy náy mà liếc nhìn Tư Lăng, cũng vội vàng theo.

      Tư Lăng nhún vai để ý, tại chỉ cần quan sát hoàn cảnh chung quanh, chú ý những người kia muốn làm gì, còn phải phòng ngừa con thú kích động mà nhào vào sơn cốc. Bên người mang theo con thú kỳ lạ này, so với người bên ngoài Tư Lăng càng biết nhiều hơn chút. biết chắc dị bảo trong sơn cốc này tuyệt đối hoàn toàn khác biệt, như thế mới làm nó nóng nảy như vậy.

      Bởi vì trước sơn cốc có tu sĩ Kim Đan bảo vệ, cho nên những người khác dù cho có muốn vào bên trong dò xét cỡ nào cũng phải cân nhắc tý. Quy tắc tu tiên giới chính là như vậy, người mạnh là vua, ngươi có thực lực có vốn liếng, như vậy chỉ có thể cho nhường đường cho kẻ mạnh, tuân thủ quy củ mà kẻ mạnh định ra.

      "Chân Thủy sư bá, Tịnh Thủy sư bá." Đám người Tiêu Trạc cung kính hành lễ.

      Chân Thủy chân nhân hờ hững gật đầu, liền quay đầu chuyên chú nhìn vào sơn cốc.

      Tịnh Thủy chân nhân mỉm cười với bọn họ, mà bên người Tịnh Thủy chân nhân, hồng y thiếu nữ nhìn thấy mấy người họ hai mắt toả sáng, trực tiếp nhảy qua kéo lấy ống tay áo Tiêu Trạc, ngây thơ kêu tiếng: "Tiêu sư huynh ~~ "

      Tiêu Trạc dấu vết kéo tay áo về, mặt mang theo nụ cười khéo léo hờ hững, vuốt cằm : "Thanh Ly sư muội."

      Liễu Thành Phong và Tô Hồng Phi cũng sôi nổi chào hỏi cùng thiếu nữ này, xem ra khá là quen thuộc. Đồng thời, Tô Hồng Phi cũng vết tích mà liếc nhìn Nguyệt Thiên Dạ, khóe môi mỉm cười, tựa hồ hơi có ý vị cười đau khổ của người khác.

      Thiếu nữ này tên là Lý Thanh Ly, là cháu của Tịnh Thủy chân nhân , tu vi chỉ có Luyện Khí kỳ tầng mười, nhưng người ta lại có vị Kim Đan kỳ, vì lẽ đó nên ở Thiên Tông phái cũng được cho là nhân vật nghênh ngang mà tắt[1]. Mà người ở phái Thiên Tông đều biết nàng ta ngưỡng mộ Tiêu Trạc, trông mong có thể cùng Tiêu Trạc kết thành đạo lữ song tu. Lúc này thấy được Tiêu Trạc, nàng ta tự nhiên là quấn lấy chuyện, đồng thời vô tình hay cố ý bài trừ Nguyệt Thiên Dạ ở ngoài.

      [1]横着走: ngang. Ở đây là chỉ người có chỗ dựa, thay vì phải khó khăn vượt qua con đường có thể tắt ngang, nhanh hơn.


      Nguyệt Thiên Dạ ràng địch ý của nàng ta đối với mình, đối diện với ánh mắt áy náy của Tiêu Trạc, chỉ là cười nhạt tiếng, bộ dáng để ở trong lòng.

      Tịnh Thủy chân nhân tâm tư khá là tinh tế tỉ mỉ, nhìn biểu của mọi người ở trong mắt, hề gì, ôn hòa mà cười : "Tiêu Trạc, lát nữa vào sơn cốc các ngươi phải cẩn thận, bất luận bên trong là cái dị bảo gì, đoạt được cũng quan trọng, cố che chở mấy sư đệ cùng sư muội của con là được." Sau đó liếc nhìn Nguyệt Thiên Dạ đứng ở phía sau cùng, ánh mắt hơi u ám.

      Tiêu Trạc trong lòng rùng mình, biết mình gần đây giao du thân thiết cùng Nguyệt Thiên Dạ, làm trưởng bối trong môn phái chú ý tới Nguyệt Thiên Dạ. Bất quá lại suy nghĩ, Nguyệt Thiên Dạ rất có thiên phú, còn là luyện đan sư tứ phẩm, đủ để trở thành đệ tử nội môn. Nếu như Nguyệt Thiên Dạ tương lai lại thêm tiến bộ mà được tiến vào, khi đó muốn cùng Nguyệt Thiên Dạ kết làm đạo lữ song tu có lẽ trưởng bối trong phái cũng phản đối. Nghĩ như vậy, liền thản nhiên.

      Mà Nguyệt Thiên Dạ lúc này căn bản chú ý tới Tịnh Thủy chân nhân cùng Lý Thanh Ly nhìn mình với ánh mắt bất thiện, tâm thần bị sơn cốc hấp dẫn, tự chủ được mà xoa xoa lòng bàn tay phải. ai biết được, nơi này kỳ thực có cái tuỳ thân gian thuộc về thế giới này. giống với những cái giới tử gian kia[2], gian này vô cùng kỳ lạ hiếm thấy, chỉ có linh tuyền, tỉ lệ thời gian của gian và thế giới thực là 1: 10, càng hiếm thấy hơn chính là, đây là cái tuỳ thân gian có thể thăng cấp.

      [2]Cũng là gian, giống Túi trữ vật chỉ có thể chứa đồ vật sống, Giới tử gian có thể chứa sinh linh có sinh mệnh.


      Nàng căn bản vốn phải người ở thế giới này, ở lần làm nhiệm vụ bị bằng hữu bán đứng bỏ mình, sau đó bám thân vào người "Nguyệt Thiên Dạ" ở thế giới này. Vốn khối thân thể này chỉ là ngũ linh căn kém cỏi nhất, sau đó phát cái tuỳ thân gian thần kỳ kia, có được trợ giúp của lượng lớn linh thảo, linh đan trong gian, còn có pháp bảo đếm mãi hết hỗ trợ, mới làm cho tu vi của nàng tăng tiến, tới năm thành công được Trúc Cơ.

      Mà ngay mới vừa rồi, trong sơn cốc đột nhiên truyền đến trận dị động, làm cho gian trong lòng bàn tay nàng rục rịch, chắc hẳn là đồ vật có thể làm cho gian thăng cấp. Nguyệt Thiên Dạ mím môi, trong lòng có quyết định, dù thế nào nàng cũng nhất định phải lấy được thứ trong sơn cốc.

      chỉ Nguyệt Thiên Dạ có thể cảm giác được dị động trong sơn cốc, hơn mười người tu sĩ Kim Đan kỳ ở đây cũng cảm giác được, nhất thời hơi biến sắc. Làn sóng linh khí tinh khiết mạnh mẽ như vậy, vô cùng hấp dẫn tâm hồn của người khác, khiến người ta nhịn được muốn vào tìm tòi hư thực. Hơn nữa tu vi càng cao, chịu đựng hấp dẫn càng lớn.

      Bởi vì biết là món đồ gì, hơn nữa trong sơn cốc lại có bày cấm chế, lại có tu sĩ Kim Đan kỳ canh giữ ở lối vào sơn cốc, chỉ cần bọn họ vào, những người khác cũng khó có thể vào tra xét.

      "Chư vị, xem tình huống này dị bảo sắp xuất thế rồi!" vị tu sĩ Kim Đan trầm giọng .

      Lời vừa ra, sơn cốc là trận vắng lặng trầm mặc, tựa hồ cả hô hấp cũng cực kỳ cẩn thận.

      Lúc này, vị tu sĩ Kim Đan phái Thanh Vũ - Lương Quân hỏi: "Trần đạo hữu có biết được là dị bảo gì ?"

      Sở dĩ hỏi như vậy, là bởi vì vị Trần đạo hữu - Trần Mẫn Nhiên này là người có tu vi cao nhất trong bọn họ, là Kim Đan hậu kỳ đỉnh cao, chỉ thiếu chút nữa liền có thể kết thành Nguyên . Bất quá muốn kết thành Nguyên cũng dễ dàng, biết thế gian này có bao nhiêu tu sĩ Kim Đan chính là cam lòng ngã xuống ở cửa ải cuối cùng này.

      Trần tu sĩ lắc đầu, rằng: "Tạm thời còn cách nào biết là dị bảo gì, nhưng qua luồng khí tức này, có lẽ là loại linh thảo -- , đúng, là Liên!" Trần Mẫn Nhiên đột nhiên cảm nhận được cái gì, sắc mặt đại biến, thất thanh sợ hãi kêu: " Liên xuất thế rồi!"

      chỉ Trần Mẫn Nhiên có thể cảm giác được, tu sĩ nắm giữ Mộc linh căn ở đây cũng có thể cảm giác được loại xao động cực hạn kia, linh căn thuộc tính Mộc trong cơ thể dường như muốn đáp lời với cây Liên nơi phương xa này, trong thần sắc si mê liền muốn bước vào sơn cốc. Đến tận lúc bị tu sĩ Kim Đan canh giữ ở trước sơn cốc đánh bay, mới khôi phục lý trí.

      Nhìn thấy tình cảnh này, người ở chỗ này ồ lên, nghị luận sôi nổi. Tu sĩ cấp thấp và tán tu chắc hẳn biết Liên là vật gì, nhưng phần lớn xuất thân từ danh môn đại phái, các đệ tử ở đây tất nhiên biết được, vì lẽ đó những người cũng lén lút vểnh tai lên lắng nghe người chung quanh giải thích.

      Hoá ra Liên cũng thuộc vật của thế gian, mà chính là dị bảo do thiên địa sinh ra, nghe điều kiện sinh trưởng cực kỳ khắc nghiệt, hơn nữa có tính ngẫu nhiên, cũng phải sinh trưởng lớn lên ở địa phương cố định. " Liên" này chữ "", như vậy chính là có chút quan hệ cùng thú. Nó xưa nay chỉ sinh trưởng ở nơi thú sinh sống, mỗi khi Liên xuất thế, đều cần mấy triệu thậm chí mấy chục triệu máu tươi của thú tưới lên mới có thể nở hoa kết quả. Ở đại lục Thương Vũ, trăm ngàn năm qua số lần Liên xuất có thể đếm được đầu ngón tay, nhưng mỗi lần xuất biết tử thương bao nhiêu thú mới có thể thúc đẩy Liên chín mùi kết hạt, hơn nữa mỗi lần kết quả, đều tạo thành trận gió tanh mưa máu.

      Hơn nữa tác dụng của Liên vô cùng nghịch thiên, thú cấp cao ăn nó lập tức có thể hóa thành hình người, cần trải qua lôi kiếp, đối với thú mà đây là cái mê hoặc thể coi thường. Mà nhân tu ăn nó, chỉ có thể tăng tiến tu vi, trực tiếp vượt hai cấp, thậm chí tăng thêm hai ngàn năm tuổi thọ. Phải biết, tu luyện đến Kim Đan kỳ, tu sĩ cũng chỉ có tuổi thọ 2000 năm, nếu như đạt được thêm 2000 năm nữa, con đường Vấn Đỉnh [3] Thiên Đạo này có thể được càng xa, kết Nguyên càng là điều chắc chắn.

      [3]Vấn đỉnh 问鼎: Chỉ tranh đoạt quyền lực, địa vị,.... ở đây là Thiên đạo.
      Còn có nghĩa là đỉnh, ngưỡng cửa cần vượt qua.
      Chờ nghe xong giải thích này, hết thảy những người tu tiên đều động lòng .


      Tư Lăng tự nhiên cũng động tâm, nhưng rất nhanh liền tỉnh lại. Tư Lăng có suy tính của mình, xưa nay phải người lỗ mãng vô tri, rất ràng thực lực bây giờ của bản thân. chỉ là tán tu cấp thấp, người vừa có cái pháp bảo gì bảo mệnh, căn bản thể cùng những tu sĩ Kim Đan kỳ danh môn đại phái kia cướp giật Liên; hơn nữa, bị Liên hấp dẫn đến còn có những thú cấp cao ở Thập Vạn Sơn Mạch, có thể là nguy hiểm tầng tầng, hơi cẩn thận liền có thể bị người cùng đến cướp dị bảo sát hại.

      Liên tuy tốt đến nghịch thiên, nhưng cũng phải có mệnh cướp mới được. Vì lẽ vũng nước bẩn lần này vẫn là đến góp vui tốt hơn.

      Có cùng ý nghĩ như Tư Lăng cũng ít, cho nên khi mấy tu sĩ Kim Đan đồng thời phá cấm chế ở cửa sơn cốc, rất nhiều người ào ạt bay vào sơn cốc, còn có rất nhiều người nhúc nhích. Ánh mắt bọn lấp loé chút, cuối cùng rút lui.

      Tư Lăng muốn theo những người kia cùng nhau rút lui ly khai nơi này, ai biết lại bị con thú bả vai kia ngậm lỗ tai trái của , tàn nhẫn mà cắn cái, tuy rằng có cắn đứt lỗ tai, nhưng cũng đau đớn vô cùng. Càng làm cho sợ hãi chính là, biết nó làm gì, thế nhưng lại khiến toàn thân tê dại, thể động đậy.

      Tư Lăng trong lòng kinh hãi ngớt, nhận thức đối với con thú này lại lần nữa đổi mới.
      KisaragiYue, bellchuongAbby thích bài này.

    3. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 23: Liên xuất thế (2)

      Rất nhanh, người trước sơn cốc đều gần hết, cuối cùng chỉ còn lại Tư Lăng mình đón gió thê lương.

      dáng dấp cương trực độc, làm cho những tu sĩ vào sơn cốc cũng nhịn được liếc mắt nhìn , bất quá phát chỉ là tên tu sĩ Luyện Khí kỳ cấp thấp, rất nhanh lại nghiêng đầu qua chỗ khác, rãnh để ý.

      Qua phút, Tư Lăng đông cứng người mới khôi phục tri giác. Lúc này Tư Lăng có mạo muội hành động, mà nhìn về phía con thú kia, thú cũng nhìn trở về , đôi mắt tím đen xem ra khá là vô tội.

      người thú đối diện lúc lâu, cuối cùng vẫn là đánh lại thú - Tư Lăng chịu thua.

      "Được, đừng có cào nữa, ta còn được sao?" Tư Lăng phiền muộn , đem linh lực chạy quanh ở lỗ tai lần, vết thương rất nhanh liền biến mất, có thể thấy được nó chỉ là muốn cho cái giáo huấn. "Sau này đừng có động chút là giơ vuốt nhe răng, cẩn thận ngày nào đó bị người có tu vi cao bắt lấy móc đan, đừng trách ta nhắc nhở ngươi."

      Đối với đe dọa của Tư Lăng, thú bình tĩnh mà dùng móng vuốt thịt thịt vỗ vỗ đầu , vỗ đến làm cho cũng rất muốn cho nó cái tát.

      Tư Lăng thu hồi tiểu tâm tư, bắt đầu tính toán hành động tiếp theo. Vào sơn cốc là chắc chắn, nhưng ngu ngốc mà chạy cướp Liên với những tu sĩ Kim Đan kỳ cùng bọn thú cấp cao đó, trước tiên cố giữ cái mạng của mình , rồi mới có mệnh mà đến xem những người kia làm sao tranh giành Liên. cầu kiếm được cái của rơi gì, chỉ cần bảo đảm mệnh tốt là được.

      Nghĩ như vậy, Tư Lăng lấy ra tấm Liễm Tức Phù đập ở người, tận lực ép hơi thở của mình xuống thấp nhất. Tuy rằng Liễm Tức Phù thể giúp hơi thở của bản thân hoàn toàn biến mất, nhưng cũng tạo ra tác dụng ''lơ là'' nhất định. Mà thứ Thân Phù này, kỳ thực tác dụng cũng phải rất lớn, với tu vi luyện khí kỳ tại của , căn bản giấu nổi chút thần thức nào với những tu sĩ Kim Đan kỳ cường đại đó.

      Sau khi chuẩn bị xong, Tư Lăng liền theo ít tu sĩ cùng chạy vào sơn cốc, trà trộn ở trong đám người, cũng dễ phát .

      Sau khi vào thung lũng, Tư Lăng nhìn lướt xung quanh. Đây là vùng đất rất lớn, ngọn cỏ, dưới vách núi xa còn thấp thoáng có thể thấy được thi thể thú chồng chất như núi, có vẻ đều là những thú bị Liên hấp dẫn đến. Xem trạng thái tử vong của chúng nó, tựa hồ là bị người giết chết. Tư Lăng trong lòng khẽ nảy lên, lẽ nào sớm có người phát Liên xuất thế, sớm đến rồi?

      Tư Lăng liên tục suy đoán suốt đường, tới tận cùng bên trong thung lũng, trước vách núi có cái sơn động rộng mười mấy mét, cảm thụ phía trước truyền đến mùi máu tanh nhàn nhạt, liền biết còn chưa tìm được vị trí của Liên, bắt đầu có thể xảy ra chuyện giết người đoạt bảo (vật). Chuyện như vậy ở trong những người tu tiên là rất bình thường, cho nên những tu sĩ gần đó nhìn thấy những thi thể này đều ngoảnh mặt làm ngơ, bình thường mà bay vào.

      Tư Lăng nhìn chút, sau khi vỗ tấm Thân phù ở người mình, lặng lẽ tiếng động theo sát tên nam tu Trúc Cơ trung kỳ đơn độc tiến . vốn có mục đích gì, cũng muốn tiến lên phía trước để tìm chết, cho nên cứ theo người ta chậm rãi dạo. Theo lát, thấy con thú ngồi xổm bả vai như đại gia kia vậy mà có phản ứng gì, Tư Lăng liền thả lỏng.

      Trong sơn cốc này chỉ có lối vào sơn động. Chờ sau khi tiến vào mới phát , sơn động này rất lớn lại thâm sâu, sau khi phi hành mấy ngàn mét, sơn động đột nhiên tách ra thành mấy cái lối , sau khi chọn lối vào, lại khoảng mấy ngàn mét, lại gặp phải mấy cái lối , cứ như vậy ở trong đường hầm lại chia làm mấy cái lối nữa. . . như thế, Tư Lăng liền biết ra cả ngọn núi này đều là các thông đạo (lối ) biết thông tới đâu, ở trong ngọn núi hình thành cái mê cung to lớn, tăng thêm độ khó khi tìm kiếm Liên. Mà sau khi được mấy canh giờ, đột nhiên lối vốn bằng phẳng lại ràng làm cho người ta có loại cảm giác xuống, dường như là dẫn tới lòng đất.

      Tư Lăng cẩn thận theo sau vị tu sĩ gọi là Triệu Thanh này, ven đường gặp được rất nhiều tu sĩ đơn lẻ, đều bị Triệu Thanh bất ngờ giải quyết, sau khi lấy túi trữ vật của bọn họ, ta liền trực tiếp đốt thi thể. Hành vi hủy thi diệt tích dứt khoát lưu loát như thế, khiến Tư Lăng cảm giác mình có vẻ theo tên nam tu đánh cướp chuyên nghiệp. Đương nhiên, nếu như gặp phải tổ đội tu tiên giả, Triệu Thanh đánh giá thực lực lẫn nhau, rồi mang tính lựa chọn mà ra tay, đánh lại, liền lặng yên thân qua bên, mãi đến khi bọn họ rời khỏi, lại tìm mục tiêu kế tiếp để đánh lén.

      Tư Lăng trong lòng thấy rất ngạc nhiên, Triệu Thanh này thuật thân mặc dù cao cấp, nhưng Tư Lăng cho rằng đó là do tu vi của ta giờ có hạn, cho nên mới cách nào tránh thoát tra xét của thần thức -- thần thức Tư Lăng còn cường đại hơn so với tu sĩ Kim Đan kỳ, nền tảng hồn lực của bản thân có thể so với linh lực của tu sĩ Kim Đan kỳ, nên Tư Lăng mới có thể lặng yên theo sau lưng Triệu Thanh mà làm cho phát -- bất quá chờ đến lúc Triệu Thanh tu luyện đến Kim Đan kỳ, chừng thuật thân của ta còn có thể tránh thoát cả thần thức của tu sĩ Nguyên kỳ.


      Bắt đầu từ cái ngã ba thứ nhất, hai bên sơn động liền bắt đầu trở nên chật hẹp, khó khăn cho phi hành, bắt buộc bọn đều phải dùng hai chân cất bước. như vậy sau nửa ngày, họ gặp phải hai đoàn người đối đầu.

      Tư Lăng cùng Triệu Thanh đồng thời trốn sang bên quan sát. Hai phe đối lập là đệ tử phái Thanh Vũ cùng tổ đội gồm vài tên tán tu. Nghe bọn họ chuyện có thể biết, là do mấy tên tán tu này mượn cớ khiêu khích đệ tử phái Thanh Vũ, sau đó hai nhóm người liền đấu võ, trắng trợn giết người cướp của.

      Tư Lăng thấy hứng thú, vốn định bỏ , nhưng con thú bả vai chịu, nó hưng phấn cào đầu nhìn say sưa. Tư Lăng bất đắc dĩ, chỉ có thể cùng cái vị rất thích gây ở lại tiếp tục xem trò vui.

      Nhưng mà, ngay khi đám tán tu thành công giết mấy tên đệ tử Thanh Vũ phái, Tư Lăng cảm giác vai , sau đó liền thấy Triệu Thanh vốn trốn bên đột nhiên bay ra ngoài, trực tiếp nhào tới chỗ mấy tên tán tu, đồng thời thuật thân cũng thất bại, toàn bộ người liền như thế phơi bày ở trước mặt đám tán tu mới vừa giết đệ tử phái Thanh Vũ.

      Tán tu tuy rằng có môn phái ràng buộc, có vẻ rất tự do, nhưng có lợi cũng có hại; có môn phái che chở, có vẻ thế sức yếu. Vì lẽ đó trong những tình huống bình thường, bọn tán tu tuyệt đối đối đầu cùng những đệ tử danh môn đại phái. Coi như muốn đối đầu, cũng trực tiếp giết người, để lại vết tích, tránh bị những người ở môn phái kia truy sát. Vốn bọn nghĩ ai có thể biết rằng gần đây vừa xảy ra chuyện giết đệ tử phái Thanh Vũ cướp túi trữ vật, nào biết đột nhiên thòi ra tên, làm bọn kinh hãi thôi.

      Mấy tên tán tu hai lời, mỗi người cầm lấy pháp bảo liền bắt đầu giết tới.

      Triệu Thanh trong lòng ngầm kêu hỏng bét, càng làm cho hoảng sợ chính là, hoàn toàn biết chính mình tại sao lại đột nhiên bay ra ngoài. Trong nháy mắt đó thân thể căn bản có cách nào khống chế, khiến muốn suy đoán rằng có người ám hại mình cũng cảm thấy có khả năng. Trừ phi là vị nào đó có tu vi cao cấp nấp ở trong bóng tối chơi ? Nhưng mà tu sĩ cấp cao tự có cao ngạo của họ, căn bản khinh thường để ý tới ân oán của bọn tu sĩ cấp thấp. . .

      Triệu Thanh nghĩ thế nào cũng ra, Tư Lăng lại biết kẻ hãm hại chính là con thú quỷ dị. quay đầu liếc nhìn con thú ngồi xổm ở bả vai hưng phấn đến kéo tóc mình, chỉ còn thiếu chút nữa gào to; yên lặng mà đồng tình cái với Triệu Thanh.

      Bất quá khiến Tư Lăng kinh ngạc chính là, tuy rằng Triệu Thanh chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, lại bị thương rất nặng, nhưng hề bị mấy tán tu vây giết. Cuối cùng, mắt thấy địch lại, ta liền lấy ra cái gương đồng, chiếu hướng người những tu sĩ kia cái, rồi bỗng giống như Kính Chiếu vậy, những tán tu đó kêu thảm tiếng, ngã mặt đất, lăn lộn ngừng, mất lý trí. Triệu Thanh nhân cơ hội đó liền giết chết mấy tên tán tu cùng là Trúc Cơ kỳ kia, ra tay lưu loát tàn nhẫn.

      Chiếc gương này giống bình thường.

      Tư Lăng thầm nghĩ, lòng sinh ra phòng bị đối với nó. quyết định, nếu như sau này mình có đối đầu với tên Triệu Thanh này, tuyệt đối thể để cho tấm gương kia chiếu đến.

      Giải quyết xong kẻ địch, Triệu Thanh lấy hết Túi trữ vật của những tán tu kia, rồi hủy thi diệt tích, sau đó vết thương cũng trị liệu liền vội vàng rời , chỉ lo lại nảy sinh biến cố gì.

      Tư Lăng cũng vội vã theo sát.

      Dọc theo đường , lại gặp phải rất nhiều tu sĩ đồng dạng đến tìm kiếm Liên. Mỗi khi gặp phải tu sĩ cấp cao chiến đấu hoặc là kết đội ngũ qua , Triệu Thanh ràng cảm thấy mình nấp rất khá, nhưng cuối cùng cứ hiểu tại sao lại đột nhiên bị đánh bay ra ngoài, hiệu quả thân trực tiếp thất bại, đương nhiên lại tạo nên địch ý với những người kia, cuối cùng đánh lại chỉ có thể sầu não mà bị người ta đuổi giết.

      Nếu như còn cho rằng những chuyện này đều là trùng hợp, Triệu Thanh cảm giác mình chính là cái chày gỗ.

      Trong khi người khác đuổi giết kẻ vô tội Triệu Thanh, Tư Lăng cũng dưới cầu của thú mà đuổi theo ở phía sau bọn họ, sau đó thuận tiện kiếm lợi -- trong khi Triệu Thanh giết và bị đuổi giết, căn bản có thời gian lấy túi trữ vật của người chết, nên luôn theo ở phía sau - Tư Lăng khách khí làm giúp. Mặc dù là của rơi, nhưng cũng coi như là chút của cải may mắn.

      Vì vậy, dưới ảnh hưởng của con thú nham hiểm, Tư Lăng rất thành công bước lên con đường chuyên môn theo sau người đuổi giết để kiếm lợi.
      KisaragiYue thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 24: Liên xuất thế (3)

      Cứ như vậy ngươi đuổi ta trốn, đám người chạy ở mê cung trong sơn động cả ngày, cũng biết chạy tới nơi nào. Mà Triệu Thanh nhìn có vẻ chỉ là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, nhưng vật bảo mệnh người cũng rất nhiều, ở dưới đuổi giết của đám tu sĩ cùng cấp, chẳng những bị người giết chết hay làm trọng thương, trái lại tránh thoát vô cùng thong thả, thậm chí còn có năng lực thỉnh thoảng cầm ra Kính Chiếu chiếu chết người khác.

      Lại là vị phẫn trư ăn hổ, lẽ nào những thứ pháp bảo kia là cướp đến?

      Cùng ở phía sau, Tư Lăng vừa cân nhắc trong lòng, vừa lưu loát tìm kiếm túi trữ vật người của tu sĩ chết ven đường. Tuy rằng dọc đường thu hoạch khá dồi dào, chỉ là Tư Lăng cũng biết theo những người này tới tận nơi nào, xung quanh rất tối, nhưng đối với tu sĩ mà lại có ảnh hưởng gì, trong bóng tối vẫn có thể thấy mọi vật như bình thường.

      Lúc mới đầu khi Triệu Thanh dùng tấm gương kia chiếu vào người khác đoàn người đều có gì khác thường, chờ đến khi dùng nhiều, liền có người nhận ra tác dụng của nó. Vật này là cái Bảo khí Tiên Thiên chuyên công kích nguyên thần tên là Diệt Thần Kính. Đây cũng quá nghịch thiên rồi. Lập tức, những người vốn bởi vì Triệu Thanh giết đồng môn sư huynh đệ hoặc bằng hữu mới truy sát nay cuối cùng biến thành giết để cướp đoạt pháp bảo.

      Tư Lăng cũng có chút động lòng, nhìn Diệt Thần kính này, chắc chắn là gây thương tổn nguyên thần lớn hơn so với công của Tiêu Trạc. Mà nguyên thần của tu sĩ nếu bị thương, còn phiền phức kinh khủng hơn so với thân thể bị thương. Nếu như có được Diệt Thần kính, chính là thứ giết người đánh lén tốt nhất cho người lịch lãm.

      Vì vậy, dưới tư tưởng kiếm của hời và thúc giục của con thú, Tư Lăng cắn chặt răng theo sát bọn họ.

      Nhưng mà, trời cao lại cho Tư Lăng rằng, lòng kiếm của hời này là tốt, cho nên lại qua ngày cùng bọn họ, ở bãi trống trong sơn động gặp phải đoàn người, hơn nữa còn có người quen.

      Sáu tu sĩ mang mặt nạ bán điệp (nửa con bướm ??) đối đầu cùng Tô Hồng Phi và Nguyệt Thiên Dạ. Xem tình huống, Nguyệt Thiên Dạ cùng Tô Hồng Phi đều bị thương nhiều chỗ.

      Nhìn thấy đột nhiên xông tới đám người, bầu khí lại là trận quỷ dị. Chạy ở trước nhất - Triệu Thanh đơn giản là trực tiếp nhào tới, dự định lợi dụng đám tu sĩ ở đây đối phó với những kẻ truy sát để cho nhân cơ hội mà thoát thân. Mà Nguyệt Thiên Dạ cùng Tô Hồng Phi, hai cũng có chủ ý này, lợi dụng đám tu sĩ mới tới đối phó với đám tu sĩ mặt nạ bướm.

      Triệu Thanh, Nguyệt Thiên Dạ, Tô Hồng Phi rất ăn ý ra tay.

      Tư Lăng cẩn thận giấu khí tức, dán vào cửa động quan sát tình hình bên trong. Những tu sĩ mặt nạ bướm đó tu vi tuy cũng là Trúc Cơ kỳ, nhưng kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, ra chiêu mạnh liệt hung ác, thủ pháp giết người cực kỳ tàn nhẫn. Tư Lăng ở trong đầu kiểm tra lần, có tư liệu gì về những tu sĩ mặt nạ bướm này, lẽ nào là thế lực giấu ở đại lục Thương Vũ?

      Mục tiêu của Điệp Diện tu sĩ (tu sĩ mặt nạ bướm) là Nguyệt Thiên Dạ và Tô Hồng Phi, tuy rằng bị đám tu sĩ xông tới làm rối loạn kế hoạch, nhưng vẫn cắn chặt hai người tha. Triệu Thanh sớm thừa cơ lộn xộn rẽ chạy vào lối , trơn trượt như con cá chạch. Nguyệt Thiên Dạ cũng rất nhạy bén thừa dịp chạy trốn, chọn đường vừa vặn là vị trí của Tư Lăng. Tô Hồng Phi do dự theo sát.

      Tư Lăng vốn cho là mình dùng Liễm Tức phù và Thân phù, bọn họ phát ra mình, nhưng khi Tô Hồng Phi chạy tới hướng của , vô tình hay cố ý mà liếc nhìn về vị trí của chút, đột nhiên lộ ra nụ cười kỳ quái với . Thân hình nàng ta vọt tới, dường như thân thể theo quán tính mà dịch sang phương hướng của , nhưng rất nhanh lại đứng vững, từ bên cạnh mà vọt qua. Trong lòng Tư Lăng cảm giác nặng nề, linh cảm nguy hiểm khiến chút do dự mà vội vàng phi thân thối lui. Ngay lập tức, chỗ vách núi đứng lúc trước bị phi tiêu hình sấm sét mang theo hắc khí quay cuồn bay tới cắm vào, vách núi lập tức bị khí độc phi tiêu hình sấm sét kia ăn mòn thành cái động màu đen.

      Ám khí quá nham hiểm!

      Thần thức của Tư Lăng thu màn này vào trong mắt, trong lòng lập tức rét lạnh. Mà khiến càng hoảng sợ chính là Tô Hồng Phi có thể nhìn thấu ngụy trang của . Tư Lăng vốn cho là thể, Tô Hồng Phi là tu sĩ mới vừa đạt Trúc Cơ, làm sao có khả năng nhìn xuyên linh phù thân tứ phẩm mà làm? Nhưng mà nụ cười cùng động tác ràng gắp lửa bỏ tay người này của Tô Hồng Phi, làm cho khẳng định là nàng ta cố ý.

      Quả nhiên Tô Hồng Phi cùng "Tư Lăng" trước đây có cừu oán.

      Tư Lăng trầm mặt, vỗ ở người tấm Thần Hành Phù, nhanh chóng xuyên qua lối tối đen, phía sau là hai Điệp Diện tu sĩ theo sát nghừng nghỉ. Mà làm ấm ức chính là, cái lối này căn bản có ngã rẽ, muốn rẽ ngang đường nào đó để chạy trốn cũng được, chỉ có thể bị hai tên tu sĩ Điệp Diện nọ đuổi theo phía sau.

      biết chạy
      [​IMG]
      bellchuong thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 25: Liên xuất thế (4)


      "Tư Lăng, những tên Điệp Diện đó cũng biết là thuộc phe thế lực nào, xem ra sớm núp trong sơn cốc để tùy thời săn giết tu sĩ tới tìm kiếm Liên. Ta có chút lo rằng lại gặp phải tình huống như thế, bằng chúng ta cùng hành động, cũng coi như là có thể chiếu ứng lẫn nhau." Nguyệt Thiên Dạ đề nghị.

      Sở dĩ có kiến nghị như vậy, là vì sau hai ngày vào sơn cốc, Nguyệt Thiên Dạ liền cảm giác được khí tức của Liên bỗng nhiên thu lại, dường như bị thứ gì đó cách ly khí tức, chỉ có thể cảm giác được vài sợi linh khí như như của Liên, căn bản đủ để nàng lần theo. Nguyệt Thiên Dạ dù có pháp bảo rất nhiều, nhưng tạm thời cũng tìm được tung tích Liên. Mà lần này bị những tên Điệp Diện đó phục kích, hiểu thủ đoạn của bọn chúng, trừ phi chính mình trốn vào gian, bằng với giai đoạn tại căn bản là có cách gì chống lại bọn chúng, bằng tổ đội cùng người khác, cùng hành động mới tương đối bảo đảm.

      Suy nghĩ của Nguyệt Thiên Dạ Tô Hồng Phi cũng đồng dạng nghĩ đến, vì thế cũng cười : "Nguyệt đạo hữu rất có lý, như vậy cũng tốt."

      Nghe được xưng hô của các nàng, trong lòng Tư Lăng có chút kỳ quái. Hai người này phải cùng môn phái sao, vì sao xưng là sư tỷ sư muội, trái lại khách khí xa lạ như vậy? Bất quá nghi vấn này cũng chỉ là xoay chuyển ở trong lòng, Tư Lăng nghĩ hồi, cảm giác mình có lý do gì để từ chối đề nghị của Nguyệt Thiên Dạ, liền đáp ứng.

      Ba người quay trở về sơn động lúc trước. Trận chiến đấu kết thúc, mặt đất ngoại trừ thi thể những tu sĩ kia, hề nhìn thấy thi thể của bọn Điệp Diện. Tư Lăng kiểm tra vòng, phát tử trạng của tu sĩ cực kỳ tàn khốc, đều bị loại độc biết tên ăn mòn máu thịt, chỉ còn dư lại bộ khung xương đen kịt. Mà nguyên nhân khiến những người này tử vong chính là phi tiêu hình tia sét cắm ở đầu khớp xương, khói độc phía biến mất, chỉ còn dư lại phần kim loại còn sáng bóng, giống như đúc với phi tiêu hình sét lúc trước suýt chút nữa làm bị thương.

      Vẻ mặt ba người đều có chút cứng ngắc, ngờ được thủ đoạn những tên Điệp Diện đó tàn nhẫn như vậy. Nguyệt Thiên Dạ và Tô Hồng Phi vẻ mặt tốt, Tư Lăng mắt liếc nhìn túi trữ vật bên cạnh những khung xương màu đen kia, tuy rằng hám của, nhưng cũng dám mạo hiểm nhiên cởi Túi trữ vật của người chết, chỉ sợ đó cũng dính độc.

      Tư Lăng báo kết quả kiểm tra của cho hai người, Tô Hồng Phi suy tư, Nguyệt Thiên Dạ suy nghĩ chút, từ trong túi trữ vật lấy ra hai bình đan dược, chia ra đưa cho Tư Lăng và Tô Hồng Phi, rằng: "Đây là Giải Độc đan ta luyện, cũng biết có tác dụng hay , các người cứ nhận trước ."

      Tư Lăng còn có chút chần chờ , thấy trong mắt Tô Hồng Phi lóe lên tia thích thú rồi biến mất, sảng khoái nhận lấy. Tư Lăng liếc cái, rồi cũng nhận lấy, thuận tiện cám ơn.

      Thương lượng xong, ba người tùy ý chọn phương hướng tiếp tục tiến lên.

      Trong bóng tối, ba người đều trò chuyện, cảnh giác với kẻ địch trong bóng tối có thể xuất bất cứ lúc nào. Vốn là có thể tốt đẹp mà tìm kiếm Liên đoạt bảo vật, nhưng bởi vì những tên Điệp Diện đột nhiên đến này phá hoại tất cả, cục diện trở nên nguy hiểm, khiến người ta nhịn được suy đoán, lẽ nào Liên xuất thế là giả, đây là mưu do người nào đó an bài.

      Bất quá, địa hình phức tạp cũng tạo tiện lợi cho bọn họ, tạm thời cũng sợ phải đối đầu với kẻ địch trong bóng tối mà thể chạy trốn. Đánh lại còn được chạy sao?

      Cứ như vậy chạy vội mấy canh giờ, phía trước truyền đến tiếng đánh nhau.

      Ba người sau khi nghe xong, tăng nhanh tốc độ lao tới đó. Chờ chạy đến chỗ trống trải, liền nhìn thấy mười mấy tu sĩ đấu pháp, trong đó có Tiêu Trạc, Liễu Thành Phong và đám người Lý Thanh Ly, mà cùng bọn họ chiến đấu chính là bốn tên tu sĩ Điệp Diện.

      Ba người hai lời lập tức gia nhập trận chiến. Nhờ có gia nhập của bọn họ, trận chiến vốn ngang sức bỗng nghịch chuyển, bốn tên Điệp Diện rất nhanh nảy sinh xu hướng suy yếu. Nhìn thấy bọn chúng lấy ra phi tiêu hình sét, đám người Nguyệt Thiên Dạ sắc mặt đại biến, kêu lên: "Đừng để độc tiêu dính vào người." Vừa mới xong, có hai tu sĩ phái Thanh Vũ trúng độc tiêu kêu thảm tiếng ngã xuống đất. người họ phát ra thanh xèo xèo, chỉ chốc lát sau liền hóa thành bộ khung xương màu đen, độc khí dày đặc đáng sợ.

      Người ở chỗ này thấy thế, cũng giật mình, ra tay càng thêm sắc bén.

      Trải qua phen hỗn chiến, rốt cục sau khi giết chết bốn tên Điệp Diện, trong lòng mọi người vẫn còn sợ hãi, Lý Thanh Ly oà tiếng khóc lên, nhào tới trong lồng ngực Tiêu Trạc khóc thút thít. Tiêu Trạc có chút lúng túng nhìn Nguyệt Thiên Dạ chút, thấy sắc mặt nàng ta hờ hững, vội vàng đẩy Lý Thanh Ly trong lồng ngực sang chỗ Liễu Thành Phong. Liễu Thành Phong mới vừa trải qua trận chiến đấu, cả người đầy sát khí chưa tiêu, đương nhiên đỡ lấy yếu ớt này, thân hình lách qua liền đến phía sau Tô Hồng Phi. Lý Thanh Ly bị người ta đẩy tới đẩy lui như thế, trong lòng cũng phẫn nộ, u oán nhìn Tiêu Trạc cái, chỉ có thể oán hận lau nước mắt, hung hăn trừng mắt với Nguyệt Thiên Dạ.

      Lúc này, tu sĩ phái Thanh Vũ kiểm tra bốn tên Điệp Diện lượt. Loại bỏ mặt nạ bán điệp của bọn chúng ra, khuôn mặt của bọn họ tất nhiên là ai quen biết, lại kiểm tra túi trữ vật, phát đồ vật bên trong túi trữ vật của bốn người nọ đều được trang bị giống nhau, cách nào từ trong biết được thân phận lai lịch của bọn họ. Điều này làm cho mọi người có chút buồn bực.

      "Tiêu đạo hữu, việc này huynh thấy thế nào?" tên đệ tử phái Thanh Vũ hỏi.

      Tiêu Trạc nhìn về phía cậu ta. Đây là đệ tử thế hệ tuổi trẻ kiệt xuất của phái Thanh Vũ - Thành Giác, mới có hai mươi lăm là Trúc Cơ trung kỳ, khá được môn phái coi trọng. Lần thú dị động này giống bình thường, các môn phái đều thầm phái người đến Thập Vạn Sơn Mạch để tra xét, mà Thành Giác chính là đại diện của phái Thanh Vũ.

      "Thành đạo hữu, những tên Điệp Diện này lai lịch đơn giản, ta hoài nghi bọn chúng phải là tu sĩ ở Tây Kính." Tiêu Trạc trầm giọng : "Lần này Liên xuất thế, hấp dẫn cường giả ở Tây Kính đều đến đây tra xét, ngoại trừ Nguyên Lão tổ cách nào tự mình tham gia, tu sĩ Kim Đan kỳ trở xuống đến ít, đa phần chính là đệ tử tinh của các môn phái thế lực."

      Thành Giác trầm tư chốc lát, kinh ngạc : "Ý Tiêu đạo hữu là, đây là mưu của kẻ khác, có người lập kế hoạch mai phục ở đây để giết các đệ tử tinh ở Tây Kính, nhằm tiêu hao thực lực của các phái, các thế lực ở Tây Kính? Làm như thế có mục đích gì? Lẽ nào. . . Muốn làm suy yếu sức mạnh của Tây Kính? Có phe thế lực nào đó muốn xâm chiếm Tây Kính?"

      Tiêu Trạc gật đầu: "Ừ, đây chỉ là suy đoán nhất thời của ta thôi."

      Mặc dù là suy đoán nhất thời, nhưng trong lòng người ở chỗ này đều có chút nặng nề. Trong đám người ở đây, đều xuất thân là tu sĩ Tây Kính, tông môn hoặc gia tộc của bọn họ đều ở Tây Kính. Nếu như có thế lực bên ngoài xen vào, các thế lực ở Tây Kính đều bị xáo trộn lần nữa. Đến lúc đó cũng biết tình cảnh đảo lộn đến thế nào?!

      "Vậy. . . Liên xuất thế cũng là giả ?" tên tu sĩ nhíu mi lại hỏi.

      Mọi người vẻ mặt khẽ biến, dồn dập nhìn về phía Tiêu Trạc và Thành Giác. Bọn là tu sĩ có bối phận cao nhất trong hai môn phái, nghiễm nhiên trở thành trụ cột của mọi người, nên họ muốn nghe bọn thế nào.

      Tiêu Trạc lại lắc đầu : ", Liên xuất thế là ."

      Thành Giác tiếp: "Ta là mộc linh căn đơn nhất, có thể cảm giác được cám dỗ hấp dẫn của Liên với của ta, loại mộc linh lực thuần khiết kia thể lừa người được. Bất quá tại cảm nhận của ta với Liên giảm xuống, hẳn là có người bày ra cấm chể cắt đứt khí tức ở nơi Liên sinh ra."

      " Liên là bị người ta lấy mất?" Lý Thanh Ly chen ở sát bên Tiêu Trạc hỏi, vẻ mặt hiếu kỳ.

      Thành Giác liếc nhìn nàng ta cái, cười trả lời: "Đó là chuyện có khả năng. Sau khi Liên xuất thế, có thời kỳ nở hoa là nửa tháng. Thời kỳ ra hoa qua mới kết hạt, mỗi lần kết hạt chỉ tạo thành chín hạt. Tinh hoa duy nhất chính là hạt sen màu đỏ sậm ở ngay trung tâm đài sen. Bất quá cái hạt Liên này, nếu lấy xuống trong vòng hai hơi thở, hạt rơi lá tàn, tiêu tan giữa trời đất."

      Nghe lời giải thích này, mọi người đều ồ lên cảm thán. Dị bảo quả nhiên khó tìm, coi như ngươi có năng lực canh giữ ở nơi đó chờ hạt sen trưởng thành, nhưng cũng thể bảo đảm xung quanh có tu sĩ cũng mơ ước Liên hay . Con người đều có cái thói hư tật xấu, ta chiếm được ngươi cũng đừng hòng lấy được. Nếu như có quá nhiều người cướp giật Liên, phân chia đều, ra tay đánh nhau cũng là chuyện thường.


      "Chúng ta vào bảy ngày, chỉ còn tám ngày nữa Liên liền kết hạt." Có người tính toán .

      Nghe vậy, ánh mắt mọi người đều loé lên, bất quá cũng có người cười khổ. Vốn là sơn động như mê cung này cũng tăng thêm độ khó cho nhiệm vụ tìm kiếm Liên, nay ở trong bóng tối lại núp thế lực thù địch biết phương nào, càng thêm khó khăn tầng tầng lớp lớp. Coi như muốn tìm bảo vật, cũng bảo vệ mệnh mới được chứ.

      Ánh mắt Tiêu Trạc xem xét vẻ mặt mọi người lượt, cuối cùng dừng ở người Tư Lăng. , phải là con thú bả vai Tư Lăng kia. Chỉ thấy nó lười biếng nằm ở nơi đó, cái đuôi đánh tới đánh lui, bộ dáng nhàm chán đến cực điểm, thỉnh thoảng lại dùng đuôi quấn lấy cái cổ của Tư Lăng nhằm hấp dẫn chú ý của .

      Dường như là cảm giác được ánh mắt của , con thú kia nhìn sang, đôi mắt màu tím đen lóe lên tia sáng xanh lục. Trong nháy mắt, trước mắt Tiêu Trạc tối sầm lại, chờ khi lấy lại tinh thần, hình như biết chính mình lúc trước làm cái gì.

      Vẫn chú ý tới - Lý Thanh Ly lập tức quan tâm hỏi: "Tiêu sư huynh, huynh làm sao vậy? Có phải mệt mỏi ?"

      Tiêu Trạc theo thói quen lộ ra nụ cười hoàn mỹ, đáp lại rằng có chuyện gì, rồi lại cùng Thành Giác thương lượng hành động kế tiếp.
      KisaragiYuebellchuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :