1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh nghịch chuyển tiên đồ - Vụ Thỉ Dực

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      ☆, Chương 10: Tô Hồng Phi

      "Thông thành phù" cũng phải là cửa tiệm linh phù lớn nhất ở thành Minh Hà, quy mô chỉ ở mức trung bình. Bất quá linh phù vốn là thứ rất được tu sĩ hoan nghênh, tu sĩ đến tiệm mua linh phù cũng ít. Sau khi tiến vào, Tư Lăng cũng qua miệng những vị khách kia biết được chuyện gì vừa mới xảy ra và thân phận của ba người sư huynh muội kia. Theo những gì nghe được ba người kia là đệ tử nội môn của Thiên Tông phái, là ba trong sáu người đệ tử thân truyền của chưởng môn Thiên Tông phái.

      Trong đó, vị đại sư huynh kia tên là Đường Lẫm Nhiên, tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ. Vị nữ tử kia là đệ tử thứ năm của chưởng môn Thiên Tông phái, tên là Tô Hồng Phi. Nàng ta là cháu của Thanh Bình chân nhân của Thiên Tông Phái, bởi tư chất vượt trội nên được chưởng môn thu làm đệ tử nhập thất thứ năm, tu vi giờ là luyện khí kỳ tầng mười hai, hẳn là lâu nữa có thể đến Trúc Cơ. Cuối cùng là đệ tử nhất - Liễu Thành Phong, tại bất quá chỉ là tu sĩ luyện khí kỳ tầng mười , nhưng pháp quyết mà tu luyện lại uy mãnh vô cùng, có thể khiêu chiến vượt cấp, làm người ta dám khinh thường.

      Mà tiệm Thông thành phù này là trong những sản nghiệp của Thiên Tông phái. Những linh phù được Thiên Tông phái chế ra, ngoài trừ cung ứng cho môn phái ra, còn lại đưa ra thành Minh Hà bán để kiếm thêm chút thu nhập. Đệ tử bình thường của Thiên Tông phái cũng có đôi khi lấy linh phù mà mình chế ra đưa đến nơi đây bán. Mà chuyện vừa rồi, kỳ là, tên tu sĩ kia vốn đến đây mua linh phù, xong lại phát sinh tranh chấp với nhân viên trong tiệm, ra tay đánh bị thương nhân viên trong đó.

      Sau đó bị ba sư huynh muội kia nhìn thấy, liền ra tay đánh bay tên đó, cho ta biết tiệm Thông thành phù này phải là chỗ mà ai cũng có thể sinh . Thiên Tông phái vốn có quan hệ thân thiết với các thế lực lớn của thành Minh Hà, chỉ cần phải quang minh chính đại đấu pháp trong thành Minh Hà, bình thường đội chấp pháp của Minh Hà thành rất nể mặt các đệ tử Thiên Tông phái.

      Biết thân phận của bọn họ, trong lòng Tư Lăng bừng tỉnh, chẳng trách vị Liễu sư đệ kia có thể chút kiêng kỵ mà đàm luận về dung mạo của . Với thân phận như thế, chính là có chỗ dựa, lá gan cũng được nuôi mập, căn bản cần lo rước lấy chuyện phiền toái gì tại thành Minh Hà này.

      Đây chính là ''bên có người là chuyện tốt''. Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Tư Lăng đều là đơn độc tu hành, tuy rằng trong lòng có chút dao động, nhưng rất nhanh liền buông xuống. "Vị đạo hữu này, xin hỏi cậu cần mua gì sao?"

      tu sĩ luyện khí kỳ tầng năm lại đây dò hỏi. Tư Lăng thu hồi ánh mắt đánh giá, : "Chỗ của ta có ít linh phù, biết quý tiệm có thu hay ?" Tu sĩ kia hiểu , cười : "Tất nhiên là thu. Tiệm chúng tôi có hai kiểu thu mua linh phù; loại là thu mua lần theo giá của tiệm, loại là gửi bán, biết đạo hữu lựa chọn loại nào?."

      Tư Lăng do dự, hỏi: " biết hai kiểu thu mua này có gì khác nhau?" Lập tức Tư Lăng thông qua lời của vị nhân viên kia hiểu được điểm khác biệt của thu mua lần và gửi bán. Cái gọi là thu mua lần, chính là thanh toán linh thạch ngay tại chỗ. Nếu là gửi bán, trong tiệm chỉ lấy ít phí đăng ký, bán được bao nhiêu linh phù, sau khi trừ chi phí, ngươi liền có thể nhận được bấy nhiêu tiền. Chẳng qua có thể bán bao nhiêu phải xem phù của ngươi có được hoan nghênh hay .

      Linh phù mà mỗi người chế ra cũng có phân chia cấp bậc, chất lượng có tốt có xấu, giá cả cũng khác biệt.

      Cho nên kiểu gửi bán này, đều do ít tu sĩ ở lâu dài tại thành Minh Hà, từng hợp tác với cửa tiệm mới có thể lựa chọn kiểu này. "Ta lựa chọn kiểu mua lần ." Tư Lăng , gửi bán quá phiền toái, vẫn là kiểu thanh toán lần này tiện hơn. Tu sĩ kia mỉm cười, sau đó mời Tư Lăng tiến vào sương phòng[1] trong tiệm.

      [1]Gian nhà , có mái, tường, ở giáp liền nhà chính - có hành lang bên ngoài nhà, có mái che??

      [​IMG]
      Dion, KisaragiYuesarahminhhien thích bài này.

    2. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      ☆, chương 11: Liễu Thành Phong

      Sau khi Tư Lăng rời khỏi Tiệm Thông thành phù, chậm rãi rẽ sang đấu trường ở thành Nam. phải tìm người thi đấu, mà là đến chỗ đó nhìn người ta đấu pháp, thuận tiện thu thập vài tin tức.

      Thành Minh Hà có văn bản quy định ràng được sinh đấu pháp ở trong thành. Nếu như có đại thù sinh tử gì cần phải giải quyết, có thể đến Đấu pháp trường ở thành Nam, chỉ cần giao 10 khối linh thạch là được. Đương nhiên, ngoại trừ thù hận sống chết ra, cũng có vài người thuần túy chỉ là muốn đến so tài mà thôi. Mà bên ngoài đấu trường, cũng có sắp xếp các loại cá cược. Bình thường chỉ cần có đấu pháp, đều có người rảnh rỗi có chuyện gì đến đánh cược; đương nhiên còn có số kẻ rảnh rỗi ngồi bên trong ghế khán giả chuyên môn uống trà cắn hạt dưa bình phẩm trận thi đấu.

      Tư Lăng giao hai khối linh thạch trả phí vào sân, sau đó liền ngồi ghế khán giả quan sát trận so đấu trong đấu trường, coi như tích góp chút kinh nghiệm đối địch, cũng có chút giúp ích với tu hành.

      Nhìn hết hai trận so đấu, Tư Lăng đột nhiên bị đối thoại của những người ở bàn bên cạnh hấp dẫn.

      Cũng phải cái gì đặc biệt, mà là đàm luận về việc bọn họ lần này đến dãy núi để làm nhiệm vụ, ở đó thu hoạch bao nhiêu linh thảo, chém giết bao nhiêu thú. qua lại, đột nhiên đến chuyện kỳ lạ gần đây của những thú trong đó.

      "Ta đoán chừng, nhất định là có chuyện gì xảy ra ở dãy núi Thập Vạn, những thú kia có thể biết trước gì đó, mới có thể xao động như vậy." người tu sĩ như thế.

      "Ta phi, đám súc sinh chết tiệt kia! Gần đây cũng biết ăn phải thứ mãnh dược gì, thấy người liền kết đàn kết lũ công kích, căn bản là có lý trí gì cả. Tháng trước đồng bạn của ta chết dưới công kích của đám trâu sừng tê giác đó." Lại vị tu sĩ tức giận .

      " thú khác thường như thế, chẳng lẽ là trong dãy núi Thập Vạn sinh ra Vương?"

      Tại đại lục Thương Vũ, cái gọi là " vương" chính là chỉ thú tu luyện đến Hóa Thần kỳ. Chỉ thú tu luyện đến Hóa Thần kỳ mới có thể hóa thành hình người, được tôn là Vương. Bình thường nếu loại thú này xuất thế, nhân tu cùng đẳng cấp căn bản phải là đối thủ của nó. Nếu vương kia tính tình tốt, vào trong thành thị của nhân tu để đại tàn sát, đối với nhân tu mà tuyệt đối là đại nạn. Ở đại lục Thương Vũ, từng có trường hợp như vậy, được lịch sử đại lục Thương Vũ gọi là thời kỳ hỗn loạn ma.

      Lời này vừa ra, người ở chỗ này đều trầm mặc chút, sau đó có người ha ha cười rộ lên: "Tây Cảnh chúng ta xưa nay linh khí mỏng manh, đâu thể nào có thú tu luyện thành vương được chứ? là Đại lục trung tâm xuất Vương ta còn tin chút. Bất quá những đại môn phái cùng các gia tộc ở Đại lục trung tâm cũng cho phép chuyện này phát sinh."

      " cũng phải." Rất nhanh, câu chuyện lại bị chuyển sang đề tài mới.

      Tư Lăng lặng lẽ thu tập tin tức, cân nhắc chút, quyết định qua vài ngày nữa đến dãy núi Thập Vạn nhìn chút. Tiến độ tu luyện hồn lực bây giờ của ngưng trệ tiến thêm được, chừng ở nơi đó có thể tìm được cơ hội đột phá. Đương nhiên, còn có thể vừa lịch lãm vừa giết thú tìm linh thảo, cầm bán cũng thu được khoản lớn, cớ gì làm chứ.

      Bị tiền đập vào mắt, Tư Lăng ra quyết định, lập tức rời khỏi đấu trường, bước về phía nhà thuê. T

      ư Lăng bế quan mười ngày, rốt cuộc lĩnh ngộ linh phù tứ phẩm, sau đó bắt đầu chế tác linh phù tứ phẩm. Tấm linh phù tứ phẩm lần trước mua tại tiệm Thông thành phù kia, bị cầm làm thí nghiệm nhằm hiểu thấu đáo linh phù tứ phẩm, rốt cuộc hỏng mất. Thoắt cái mất trăm khối linh thạch làm cho đau lòng muốn chết. Bất quá nghĩ đến bây giờ biết chế tác linh phù tứ phẩm, liền bắt đầu cảm thấy cũng đáng tiếc đến vậy.

      Tư Lăng lại tốn nửa tháng để chế tác 50 tấm linh phù tứ phẩm, 10 tấm hồn phù tứ phẩm, rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc tới dãy núi Thập Vạn.

      Tất nhiên, trước khi ra khỏi thành, Tư Lăng quẹo sang chỗ bán pháp khí ở dọc đường, cắn răng, dùng 4000 khối linh thạch hạ phẩm mua cái pháp khí phòng ngự, là tấm ngọc bội có hoa văn Long Phượng. Sau khi lấy máu nhận chủ, chỉ cần chủ nhân gặp nguy hiểm, ngọc bội Long Phượng chỉ có thể chống đỡ, còn có thể mở ra cái kết giới bảo hộ chủ nhân ở bên trong, chỉ cần liên tục rót linh lực vào, nó liền có thể sử dụng liên tục; giống số pháp khí phòng ngự cấp thấp, có số lần sử dụng hạn chế.

      Bất quá, 4000 khối hạ phẩm vẫn là khiến lòng Tư Lăng đau đến liên tục co giật, chỉ có thể AQ an ủi rằng, ra mình vẫn thực tiết kiệm tiền. Ít nhất bởi vì phương thức tu luyện của bản thân khá đặc thù, bình thường tu sĩ tu luyện cần linh đan nhưng cần thiết; xem như là giảm bớt số lượng lớn linh thạch. Dù sao so với thứ pháp bảo này, linh đan càng tốn tiền nhiều hơn. Tự an ủi như thế, tâm tình tốt hơn nhiều.

      Dãy núi Thập Vạn ở phía Tây Bắc thành Minh Hà, nếu xuất phát từ Minh Hà thành, tu sĩ luyện khí kỳ ngự kiếm phi hành mất ngày trời, Tư Lăng có thần hành phù tự chế, ngược lại chỉ dùng nửa ngày đến.

      Tư Lăng đứng tại chân dãy núi, nhìn thấy mấy toán tu sĩ tiến vào dãy núi Thập Vạn, đa phần đều là tổ đội, loại 'hiệp khách đơn độc' giống căn bản có, cho nên những tu sĩ qua bên cạnh đều tò mò nhìn cái. cho cùng dãy núi Thập Vạn này là thế giới của thú, Tây Cảnh linh khí mỏng manh, chỉ nhân tu khá dũng mãnh, thú lại càng thêm hung hãn, cho nên bình thường khi tu sĩ tiến vào dãy núi này đều lựa chọn tổ đội cùng người khác nhằm có thể chiếu ứng lẫn nhau.

      Tư Lăng kiếp trước làm Quỷ Tu hướng thiện, sớm hình thành thói quen làm '' hùng độc'', tới cái thế giới tu tiên chú trọng ''kẻ mạnh là vua'' này, bởi vì có bí mật, nên càng dám quá thâm giao với người khác. Vậy nên, tới thành Minh Hà lâu như vậy, vẫn hề nghĩ tới việc giao thiệp với người ngoài.

      Tư Lăng nhìn chăm chú vào dãy núi sững sững nhấp nhô phía trước, bầu trời xanh thẳm như nước, dãy núi xanh biếc, ngẫu nhiên có tiếng chim hót vang lên, thoạt nhìn có gì khác biệt với dãy núi ở thế tục giới, chỉ có những người vào bên trong mới biết, bên dưới vẻ ngoài kia bình yên kia có bao nhiêu nguy hiểm.

      Đúng lúc Tư Lăng quyết định tiến vào dãy núi Thập Vạn phía sau lại tới đội nhân mã.

      "Vị đạo hữu này, xin chờ chút." giọng tràn đầy năng lượng vang lên.

      Tư Lăng cũng để ý tới, đến khi bóng người chắn trước mặt mình, mới phát giọng vừa rồi là gọi mình, hơn nữa còn là người từng gặp mặt lần.

      Đệ tử Thiên Tông phái - Liễu Thành Phong.

      "Quả nhiên là cậu!" Liễu Thành Phong cao hứng , " trách được ta cứ thấy bóng lưng của người này sao mà dễ nhìn đến vậy, cũng chỉ có mỹ nhân như cậu mới có bóng lưng đẹp mắt như vậy."

      Nghe ra chỉ thuần túy là khen ngợi, cũng mang ác ý gì, Tư Lăng cũng tức giận, lạnh nhạt khách khí hỏi: "Liễu đạo hữu, có chuyện gì sao?"

      "Cậu cũng muốn vào dãy núi Thập Vạn?" Liễu Thành Phong hỏi. Tư Lăng gật đầu. Liễu Thành Phong suy tính, : "À... bằng kết bạn cùng , cậu thấy được ? Cũng đỡ nguy hiểm tí."

      Tư Lăng tuân theo trực giác cự tuyệt, cũng muốn kết bạn cùng , chỉ cảm thấy vậy rất phiền toái.

      Lúc này, bạn đồng hành của Liễu Thành Phong cũng tới rồi, thanh dịu dàng vang lên: "Liễu sư đệ, là người quen sao?" Đợi khi Tư Lăng xoay người lại ánh mắt của chủ nhân giọng kia lóe lên, lộ ra nụ cười cực kỳ dịu dàng, cười : " ra là huynh."

      Người tới chính là Tô Hồng Phi, ở sau lưng nàng còn có mười tu sĩ luyện khí kỳ, đều mặc y phục của đệ tử Thiên Tông phái.

      Tư Lăng gật đầu chào hỏi, vừa thất lễ cũng thân thiện, nhìn có chút lạnh nhạt hờ hững, làm cho mấy tu sĩ luyện khí kỳ của Thiên Tông phái sinh lòng vui, cảm thấy quá kiêu căng. Tại Tây Cảnh, đối mặt với đệ tử nhập thất của chưởng môn Thiên Tông phái mà còn có thể bày ra bộ dạng kiêu căng, căn bản có bao nhiêu người, lần này Tư Lăng vẫn theo thói quen cao cao tại thượng như cũ lập tức khiến đệ tử Tông phái lòng sinh vui.

      "Sư tỷ, đệ muốn mời cùng chúng ta tiến vào dãy núi Thập Vạn đấy." Liễu Thành Phong .

      Tô Hồng Phi hơi nhíu mày, quá tán thành việc sư đệ mạo muội đề nghị như thế. Dẫu sao bọn họ chỉ có duyên gặp mặt lần, đối phương là loại người nào đều biết, mạo muội mời, sợ rằng mang đến nguy hiểm cho bọn họ. Bọn họ lần này đến dãy núi Thập Vạn, là dẫn mười sư đệ luyện khí kỳ tới lịch luyện (rèn luyện kinh nghiệm sống), cũng cần xâm nhập đến những chỗ nguy hiểm của dãy núi, an toàn là hết, căn bản cần kêu gọi người khác cùng nhau hành động .

      Tư Lăng tự nhiên hiểu được ý tứ nhíu mày của Tô Hồng Phi, rất hợp ý , lập tức : "Xin lỗi, tại hạ quen thân mình, đa tạ ý tốt của Liễu đạo hữu."

      Nghe vậy, mặt Liễu Thành Phong lộ ra ý thất vọng, ngược lại Tô Hồng Phi nhanh chậm : "Nghe gần đây dãy núi Thập Vạn quá yên ổn, đạo hữu người vào cũng phải cẩn thận."

      Tư Lăng nhìn về phía nàng, thiếu nữ xinh đẹp vẫn là cười nhàng, lùi tránh nghênh đón ánh mắt của .

      "Đa tạ thiện ý của Tô đạo hữu, tại hạ ghi nhớ trong lòng."

      Lại cùng bọn họ khách khí phen, Tư Lăng dẫn đầu tiến vào dãy núi Thập Vạn.

      Mãi đến khi bóng dáng của Tư Lăng biến mất, Tô Hồng Phi cùng Liễu Thành Phong mới dẫn dắt các sư đệ tiến vào.

      đường, Tô Hồng Phi hỏi: "Liễu sư đệ, vì sao đệ muốn bảo người nọ cùng chúng ta tiến dãy núi Thập Vạn?"

      Liễu Thành Phong như có điều suy nghĩ, nhìn về phía trước, trả lời: "Chẳng biết tại sao, đệ cứ luôn cảm thấy chuyến này của chúng ta yên bình, phỏng chừng có chuyện phát sinh. Tuy rằng chúng ta mới gặp người nọ hai lần, bất quá đệ luôn cảm thấy đơn giản, chừng ở thời điểm mấu chốt có thể làm cho người ta ngạc nhiên."

      Nghe vậy, Tô Hồng Phi cũng gì. Cùng thuận theo tu vi đề cao, tu sĩ cũng có trực giác của mình. Ở ngoài mặt Liễu Thành Phong có vẻ cà lơ phất phơ, kỳ có được phản ứng trực giác của dã thú, nếu là cho rằng Tư Lăng đơn giản, như vậy đơn giản.

      Tô Hồng Phi lại lần nữa đặt người này ở trong lòng, sau đó trong lòng có chút đáng tiếc, thế nhưng lại quên hỏi tên của đối phương.
      KisaragiYue thích bài này.

    3. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      ☆, Chương 12: Dãy núi Thập Vạn

      Tại rừng cây nào đó ở rìa dãy núi Thập Vạn, Tư Lăng chỉ huy hai thanh linh kiếm chiến đấu; đối tượng chiến đấu là năm con thú cấp hai -- Huyết Hào thố (Thỏ có bộ lông màu máu).

      Huyết Hào Thố là thỏ biến dị cấp 1, có bộ lông dài đỏ như máu, sức chiến đấu còn hung hãn hơn thú cùng cấp; mà bộ lông toàn thân đỏ như máu kia cũng cứng rắn vô cùng, bất quá máu của bọn chúng ngược lại là thứ chế phù tốt. Tư Lăng may mắn gặp được ổ Huyết Hào Thố, tự nhiên bỏ qua.

      Hai thanh linh kiếm đan xen chiến đấu cùng năm con Huyết Hào Thố, cùng lúc còn ném ra đủ loại pháp quyết, đến khi Tư Lăng dần dần cảm giác được linh lực thể chịu nổi nữa , rốt cuộc giết được năm con Huyết Hào Thố. Sau khi thu hồi linh kiếm, Tư Lăng kịp nghỉ ngơi, vội vàng lấy ra cái Bảo Bình từ trong Túi trữ vật, bắt đầu thu thập máu của Huyết Hào Thố, giọt sót, nhìn bộ dáng chính là kẻ mê tiền.

      Cái Bảo Bình này bề ngoài có vẻ khác gì những cái lọ phổ thông khác, nhưng gian bên trong lại hề , chứa cả hồ nước cũng có vấn đề gì. Đây là thứ mà Tư Lăng mua trước lúc xuất phát, có cái lọ này, đựng bao nhiêu máu thú cũng có vấn đề gì. Phải biết, bình thường khi học chế phù cần lượng máu thú rất lớn, mua máu thú cũng cần linh thạch đó, còn bằng tự mình giết thú thu thập máu, lại có thể tiết kiệm thêm ít tiền.

      Tư Lăng cười tủm tỉm trong lòng, nhưng mặt vẫn là bộ dạng bình tĩnh lạnh nhạt, có chút ý vị như quan tâm hơn thua, cho người ta loại ấn tượng ban đầu khá lạnh nhạt hờ hững, nhìn có vẻ cực kỳ dễ ở chung.

      Thu thập xong máu, Tư Lăng cũng bỏ qua thi thể, đều thu vào Túi trữ vật. Mấy thứ này cũng có thể bán được ít tiền nha. Đợi làm xong mọi thứ, Tư Lăng nghỉ ngơi chút, sau khi linh lực khôi phục tàm tạm, lại bắt đầu tiến vào sâu bên trong.

      Tư Lăng tiến vào dãy núi Thập Vạn được ba ngày. Mấy ngày này luôn đảo quanh bên ngoài dãy núi, tìm đối thủ là những con thú cấp thấp nhất, cùng chúng nó chiến đấu, rèn luyện bản thân, gia tăng kinh nghiệm chiến đấu. Trải qua ba ngày ngừng chiến đấu, Tư Lăng vận dụng linh lực và pháp quyết dần dần thuần thục hơn, có thể , chỉ bằng tu vi của thân thể này, tu sĩ luyện khí kỳ cấp thấp bình thường đều phải là đối thủ của , chỉ trừ số tên biến thái-- tỷ như kẻ có duyên gặp mặt hai lần - Liễu Thành Phong kia, đó chính là tên biến thái có thể khiêu chiến vượt cấp.

      Ngoài ra, Tư Lăng vẫn dùng tới hồn lực để chiến đấu, là sợ bị người khác nhìn ra có cách tu luyện đặc biệt, hai là muốn giữ hồn lực trong người như con bài chưa lật để hộ mệnh, thể dễ dàng ra tay.

      Làm việc gì cũng phải chừa đường lui cho mình, đây là thói quen của Tư Lăng.

      Cùng với kỹ năng chiến đấu đề cao, Tư Lăng bắt đầu bước sâu vào dãy núi Thập Vạn. Nơi nguy hiểm nhất ở dãy núi này là chỗ sâu nhất của Thập Vạn Đại Sơn, chỗ đó đa số là thú cấp 9, 10; tương đương với Nguyên trung hay hậu kỳ, phải tại có thể chọc được. Tư Lăng tại cũng có khẩu vị lớn như vậy mà muốn khiêu chiến thú cấp 8, 9; cho nên dọc đường đều cẩn thận lựa chọn đối tượng chiến đấu, đánh thắng được liền lên, đánh lại, lập tức vỗ người tấm Liễm tức phù và thân phù để giấu hơi thở của mình, rồi nhanh chóng chạy.

      Hôm nay, Tư Lăng vừa giải quyết xong hai con trâu sừng tê giác cấp 3 đột nhiên nghe được cách đó xa truyền đến thanh đấu pháp, sau đó toàn bộ mặt đất đều rung chuyển, mục tiêu đúng là hướng về phía mình. Tư Lăng cảm giác lông tơ người mình đều dựng cả lên, trực giác có nguy hiểm, nên cả hai cái xác trâu sừng tê giác dưới đất cũng kịp thu hồi, xoay người chạy.

      Nhưng mà, trời cao chiều lòng người, Tư Lăng phản ứng nhanh hơn nữa cũng mau hơn con thú và người ở phía sau. Chỉ trong giây lát, bị đối phương đuổi kịp.

      Tư Lăng tranh thủ nhìn thoáng qua, ánh mắt co lại, thế nhưng là nam nhân nhìn được tu vi và con Hỏa Viêm Báo cấp 8.

      Nam nhân kia chạy cực nhanh, trong nháy mắt chạy đến trước mặt . Mà con Hỏa Viêm báo kia là bộ dáng ''Gặp thần sát thần, gặp Phật giết Phật'', trực tiếp phun hơi hỏa lại đây. hỏa của Hỏa Viêm báo cấp 8 thậm chí còn có uy lực khủng bố hơn cả lửa Nguyên của tu sĩ Nguyên kỳ. Tư Lăng dám đón nhận trực tiếp, chật vật tránh thoát luồng hỏa phun đến từ phía sau, nhưng luồng khí cực nóng kia cũng khiến cho quần áo của cháy xém.

      "Vị đạo hữu này, con thú này còn lý trí, hể gặp người đều phải giết chết để giải hận, huynh cũng nhanh chạy ." Tu sĩ kia bỏ lại câu, bóng dáng trong nháy mắt vọt xa.

      Tư Lăng trong lòng chỉ muốn OOXX thô bạo to mồm mà ân cần thăm hỏi toàn bộ phái nữ trong gia đình tên nam tu kia. Tên nam tu này chắc chắn là muốn con Viêm Báo mang thù hận kia chắc chắn phải dừng lại giết rồi mới , để lại những lời này bất quá là đột nhiên muốn nhiều chuyện chút mà thôi, căn bản có hảo tâm, biết chắc chỉ là tu sĩ luyện khí kỳ, chạy sao thoát được con Hỏa Viêm báo cấp 8 chứ. Phỏng chừng đoạn đường đến đây, chuyện như vậy phát sinh rất nhiều lần, cho nên nam tu kia mới có thể chuyên môn tìm nơi có người mà chạy tới, để cho người khác hỗ trợ ngăn cản con Hỏa Viêm báo chút, giúp cho có cơ hội chạy trối chết.

      Lại luồng hỏa phun đến, Tư Lăng khẽ cắn môi, xé toạt tấm Bốc Liệt phù tứ phẩm (phù phát nổ) ném qua, nổ bùm tiếng. Bốc Liệt phù nổ tung làm cây cối xung quanh tan tác rụng rơi, vài cây cổ thụ trăm năm đều vỡ thành mạt phấn. Nhưng cũng chỉ có thể ngăn cản Hỏa Viêm báo được hơi, sau đó lại là luồng hỏa phun đến.

      Tư Lăng trong lòng phát khổ, cũng hiểu với tu vi bây giờ của mình căn bản đủ để đối kháng cùng thú cấp 8, đó chẳng khác nào tìm chết. Nhưng mà cũng thể thỏa hiệp, lập tức chút tiếc nuối mà móc ra linh phù tứ phẩm ném về Hỏa viêm báo.

      Lấy tu vi của Tư Lăng bây giờ, tất nhiên chạy thoát khỏi con thú cấp 8 này, mà con thú này cũng có vẻ như là muốn giết chết mới cam tâm, khiến cho tình huống của Tư Lăng vô cùng hung hiểm, rất nhanh, linh phù cũng dùng hết, Hỏa Viêm báo kia cách mình chỉ có mấy trăm mét, Tư Lăng lần nữa khẽ cắn môi, lấy ra hồn phù vẫn luôn luyến tiếc dùng ném ra.

      Uy lực hồn phù Tứ phẩm có thể so sánh với linh phù ngũ phẩm đỉnh giai, quả nhiên tấm hồn phù ném qua, Hỏa Viêm báo kia bị hồn phù nổ mất khối da, máu tươi chảy ròng. Dòng máu mặt đất, cây cỏ mặt đất lập tức héo rũ với tốc độ mà mắt thường có thể thấy , mà Hỏa Viêm báo cũng lập tức bị kích động nổi điên lên, liều mạng chạy lại đây.

      Tư Lăng lại nhanh chóng kéo rộng khoảng cách, lại ném qua tấm hồn phù.

      "Rống --!"

      tiếng rống kinh thiên động địa vang lên, Hỏa Viêm báo phun ra luồng hỏa ngăn cản đường lui của Tư Lăng, đồng thời, húc mạnh tới, thân thể Tư Lăng bị đụng giống như sao băng bay về phía vách núi cách đó mấy trăm mét. Toàn thân lún vào trong vách núi, phốc phun ra ngụm máu, hiển nhiên bị trọng thương.

      Thấy Tư Lăng bị thương, Hỏa Viêm báo lại gầm rú vài tiếng, trong thanh lộ sung sướng, sau đó bay tới phía Tư Lăng.

      Linh lực dùng hết, hồn lực ra vẫn còn, nhưng tại lại bị trọng thương, lực bất tòng tâm, hơn nữa ngưng tụ hồn lực cũng cần thời gian, Hỏa Viêm báo cấp 8 phát triển linh trí, cũng ngu ngốc đứng tại chỗ mà chờ ngưng tụ hồn lực để phản kích. Nó chỉ mất mấy giây đến trước mặt , luồng hỏa đủ để đốt chết tu sĩ Kim Đan kỳ đập vào mặt...

      quầng sáng trắng nhàn nhạt bọc lấy Tư Lăng, ngăn chặn luồng hỏa kia lại. Cái Long Phượng bội mà Tư Lăng mua rốt cuộc phái huy công dụng, bất quá vầng sáng phòng ngự này hiển nhiên cũng thể ngăn cản hỏa được bao lâu. Vòng sáng bắt đầu bất ổn. Tư Lăng vốn có thể đưa linh lực vào trong Long Phượng bội, nhưng là nay linh lực trong thân thể khô kiệt, hồn lực tuy rằng có, nhưng chỉ sợ Long Phượng bội thể tiếp nhận được hồn lực mà làm hủy mất Long Phượng bội, đến lúc đó liền xong.

      Rất nhanh, quầng sáng càng ngày càng bất ổn, khí nóng đập vào mặt, Tư Lăng chỉ cảm thấy lượng nước trong thân thể dường như bị bốc hơi bởi thứ hỏa đập vào mặt kia. Lửa còn chưa đốt ở người, nhưng nóng làm chịu nổi, trong lòng lo lắng vô cùng, lại nghĩ ra cách gì có thể tự cứu được. hoả của con thú cấp 8 này khi phá tan vầng sáng phòng ngự dính vào thân thể, tới thân thể, thậm chí ngay cả linh hồn cũng có khả năng bị thiêu đến hồn phi phách tán, cách gì đầu thai.

      Tay Tư Lăng còn khó khăn vẽ pháp quyết, thế nhưng còn kịp rồi. Quầng sáng rắc tiếng, bị phá huỷ, hỏa kia đến trước mặt -- Tư Lăng trừng lớn mắt, mặt tràn đầy cam lòng. vẫn quá yếu!

      muốn chết!

      Thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, bóng đen vọt ra, là tiểu thú lớn bằng con mèo đen trưởng thành xuất ở trước mặt . Nó mở miệng nuốt viên hỏa kia vào trong cơ thể, sau đó ợ cái, giống như coi thứ đó là thức ăn mà nuốt trọn, lại há há mồm, phun ra ngụm khói trắng.

      Nhìn thấy hỏa của mình bị nuốt, Hỏa Viêm báo giận dữ kềm được. Đây là rành rành là khiêu khích tôn nghiêm của nó, chuyện này còn nghiêm trọng hơn cả chuyện giết nó đó. Hỏa Viêm báo nổi giận gầm lên tiếng, phát cuồng mà hướng lại đây.

      thú màu đen kia cũng vọt qua, cùng Hỏa Viêm báo đấu với nhau.

      Tất cả chuyện này chỉ phát sinh bất quá trong nháy mắt, Tư Lăng dù dạo qua vòng ở Quỷ Môn quan, cũng nhìn đến ngây người. Chỉ liếc mắt nhìn liền biết , con thú màu đen này chính là con thú tại cấm địa Tư gia muốn cắn nuốt linh hồn của , sau lại chiếm lấy đan điền của ngủ say. Chẳng qua, bộ dáng ra sân tại của nó đâu còn dáng vẻ uy phong đáng sợ như lúc đó nữa, nếu là nhìn kỹ, còn tưởng rằng mèo đen từ đâu tới. Thứ duy nhất kỳ lạ chính là lưng nó có hai đôi cánh thịt mập, nhìn có vẻ non nớt tí tác dụng gì, nhưng cánh trong đôi cánh đó, thế nhưng có thể quạt bay con Hỏa Viêm báo xa.

      Tư Lăng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Hỏa Viêm báo vốn vô cùng uy mãnh lại bị con tiểu thú màu đen có thể tích hơn mình mấy chục lần đè đánh, thỉnh thoảng phát ra tiếng rống thê lương, tận đến khi tiểu thú màu đen kia dùng móng vuốt vạch thân thể Hỏa Viêm báo ra, viên đan bay ra, tiểu thú màu đen há mồm, nuốt đan kia vào trong bụng.

      Mất đan, Hỏa Viêm báo mất hết sức sống, cả người suy sụp ngã xuống đất, cử động nữa.

      Ăn xong viên đan của thú cấp 8 nhưng tiểu thú màu đen kia giống như chỉ là nuốt viên kẹo, liếm miệng cái, bước từng bước tao nhã, như có việc gì dạo bước về phía Tư Lăng.

      Tư Lăng cảnh giác nhìn nó, trong não nhanh chóng suy nghĩ kế tiếp nên trốn chạy như thế nào -- tại bị thương, nếu như thú này lại muốn thôn phệ linh hồn của , lần này có thể chống cự được sao?
      KisaragiYue thích bài này.

    4. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      ☆, Chương 13: Đều là đứa ham ăn

      Tư Lăng trầm mặc dựa vào vách núi mà ngồi xuống, cảnh giác nhìn chằm chằm vào tiểu thú màu đen bước từng bước ưu nhã chậm rãi tới. ràng nhìn có vẻ giống như con thú nhắn yếu ớt, là thú non chút lực sát thương, nhưng lại làm cho sởn tóc gáy. Loại cảm giác cực kỳ đau đớn khi linh hồn bị cắn nuốt trong trí nhớ kia làm toàn thân căng thẳng.

      Nay bị thương nặng, tu vi lại thấp, cách gì tránh được con thú này. Nếu nó lại lần nữa thôn phệ linh hồn mình, phỏng chừng lần này khó chạy thoát được. Hơn nữa cũng cho rằng mình có thể chống lại con thú mà cả Hỏa Viêm báo cấp 8 cũng có thể dễ dàng giết chết này, cho dù nó bây giờ nhìn giống con thú con, lại thể so cùng những con thú con bình thường được.

      Đương nhiên, lý trí ràng biết bản thân địch lại, nhưng tình cảm lại tiếp nhận được rằng phải cam chịu số phận. Tư Lăng nhìn như trầm tĩnh, kỳ ngấm ngầm ngưng tụ hồn lực, cố gắng cấu kết với đốm sáng trắng nấp trong linh hồn kia. Lần trước chính là vòng ánh sáng trắng này đuổi con thú sắp sửa nuốt trọn linh hồn của ra ngoài, có thể thấy được nó hết sức tầm thường. Nó vẫn lẳng lặng náu trong linh hồn của , Tư Lăng tuy rằng còn chưa nghiên cứu ra nó có hại với mình hay , nhưng nay chỉ có thể trông cậy vào đốm sáng trắng tin cậy cuối cùng này thôi.

      thú màu đen đến trước mặt Tư Lăng, hơi hơi hất cằm lên nhìn , tuy rằng thân hình nhắn như con mèo đen ở thế giới bình thường, nhưng thần thái của nó lại phải trẻ con như vậy; là bộ dáng hống hách ngạo mạn''thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn''[1] . đôi mắt tựa như mèo con thế nhưng lại màu tím đen, dưới ánh mặt trời dường như ửng lên xanh biếc nhàn nhạt, làm Tư Lăng nhớ tới đêm đó tại cấm địa, khi thú này xuất cũng là hai điểm sáng xanh biếc lấp lánh kia.

      [1] trời, dưới đất, chỉ có ta là đáng tôn trọng nhất.

      Đại khái là nhìn thấy Tư Lăng cẩn thận đề phòng quá mức, thú kia hướng về phía há mồm "gào" tiếng, mềm nhũn, có chút khí thế nào giống đại thú trong cấm địa, thậm chí ngay cả tiếng gào của Hỏa Viêm báo cũng bằng, người biết còn tưởng rằng đây là thanh của con thú con nào đó phát ra.

      thú kia hiển nhiên cũng muốn chiếm đoạt linh hồn Tư Lăng nữa, hai đôi cánh thịt thịt giang ra, bay thẳng đến ngồi xổm vai Tư Lăng, sau đó giơ lên cái móng vuốt cào cào khuôn mặt đen thui, đầu lưỡi hồng nhạt liếm liếm móng vuốt, yên tâm thoải mái biến bả vai trở thành cái ổ tạm thời. Thân thể Tư Lăng vẫn căng thẳng, thậm chí khi con thú màu đen kia nhảy đến bả vai thiếu chút nữa nhịn được mà ngưng tụ hồn lực công kích, may mắn là lý trí giúp kịp thời thắng lại, chỉ sợ mình mạo muội công kích chọc giận con thú biết giống loài này, đến lúc đó liền tiêu tùng.

      lát sau, phát thú kia chỉ là ngồi ở vai có động tĩnh gì, Tư Lăng dần dần bình tĩnh lại. Ít nhất tại xác định, con thú này tạm thời tiếp tục thôn phệ lần nữa. Xác định mình tạm thời an toàn, dây thần kinh bị kéo căng của Tư Lăng buông lỏng chút, cũng mới biết được bản thân mình lúc này bị thương nặng cỡ nào. Toàn thân đều đau buốt, bên trong thân thể, gân mạch cũng tổn thương nhiều chỗ.

      Với tình hình có linh đan chữa thương này, phải mất mấy ngày để chữa thương. Tư Lăng khó khăn đứng lên, muốn tìm chỗ nào đó để chữa thương, khóe mắt lại thấy thi thể của Hỏa Viêm Báo cách đó xa, bèn bước chân qua, lấy Bảo Bình ra thu thập máu, sau đó lại thu thi thể Hỏa Viêm Báo vào Túi trữ vật.

      Hỏa Viêm Báo là thú cấp 8, thuộc về thú thuộc tính hỏa, từ da lông, máu thịt đến khung xương, nội đan đều là hiếm thấy, dù là thứ nào cũng rất trân quý. Tuy rằng thứ quý giá nhất là nội đan bị con thú ăn mất, nhưng khối thi thể Hỏa Viêm báo này hẳn là có thể bán được khá nhiều tiền. Xử lý tốt mọi thứ, Tư Lăng nhìn ngó hoàn cảnh chung quanh, sau đó chọn phương hướng rời .

      Tư Lăng rời lâu, tên tu sĩ liền xuất tại chỗ vừa rồi, ràng là tên nam tu lúc trước dẫn cái con Hỏa Viêm báo kia tới. Nam nhân quan sát trường tan hoang, trong mắt lóe lên kinh ngạc, lại thong thả dạo bước chung quanh để kiểm tra lần. Sau đó ở mảnh cỏ cây héo rũ, hạ thấp người, nhổ lên đám cỏ khô héo xem xét, phát đám cỏ tàn rụi này là do bị máu của Hỏa Vân báo huỷ diệt.

      "Chẳng lẽ cái tên nam nhân luyện khí kỳ đó giết được Hỏa Vân báo sao?" Dứt lời, đột nhiên lại cảm thấy có khả năng, ngay cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ chống lại Hỏa Viêm báo cũng chỉ có nước chạy trối chết mà thôi, tên tu sĩ luyện khí kỳ như vậy chỉ có đường chờ chết. Nam nhân dù thế nào cũng nghĩ ra trong lúc đó xảy ra chuyện gì, chỉ có thể buồn bực rời
      [​IMG]
      bellchuongKisaragiYue thích bài này.

    5. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      ☆, Chương 14: Kẻ thích gây chuyện thị phi

      Tư Lăng bên nướng thịt, bên len lén liếc nhìn cái con tiểu thú lớn bằng con mèo mun kia, trong lòng có chút rối rắm với cái thân thể bé đó. Rốt cuộc làm cách gì mà có thể chứa được đống thức ăn còn to gấp đôi thân thể nó vậy? thú này ăn nửa con Bạo nha trư nướng, mà con Bạo nha trư con có thể tích bằng con heo nhà ở Thế tục giới, vậy nên nửa con có bao nhiêu lớn chứ.

      Ngay cả với thân thể của đại nam nhân, cũng chứa được nhiều thức ăn như vậy đâu. Tuy rằng hoài nghi, nhưng do con thú kia hai mắt lom lom canh giữ trước đống thịt nướng, Tư Lăng muốn đắc tội nó, chỉ có thể cam chịu số phận tiếp tục nướng thịt. Nướng đến cuối cùng, Tư Lăng cũng chết lặng. Mà thịt vốn đủ cho ăn ba bữa, thậm chí còn thừa con Bạo nha trư, cuối cùng đều vào trong bụng con thú kia.

      Bị lưu lạc thành đầu bếp - Tư Lăng - chỉ ăn được hai miếng thịt nướng, xem ra là khổ sở thôi.

      Mãi đến khi con thú kia nhìn chằm chằm thịt nướng nữa mà bắt đầu dùng móng vuốt gãi mặt, Tư Lăng liền quyết định nướng nữa, cầm cái chén múc canh xương ăn. Canh thực ngon, có mùi hương thơm ngát của Hương Hương thảo, xương cốt cũng được hầm mềm, vô cùng mỹ vị.

      Tư Lăng ăn ngon lành, hết chén rồi lại lấy thêm chén nữa. Vốn lười biếng nằm nhoài cỏ để tiêu thực, con thú kia nhìn thấy bộ dáng của Tư Lăng, lại nhảy lại đây, đứng bả vai rướn cổ nhìn cái chén tay Tư Lăng.

      Tư Lăng theo thói quen cứng đờ người, bưng chén ra cách xa mũi con thú-- cũng có hứng thú ăn cùng chén với con thú, hơn nữa con thú này còn từng muốn lấy mạng của . tại dung túng nó bất quá là bởi vì mình đánh lại mà thôi, nếu có năng lực, sớm đạp bay nó.

      "Ta lấy cho ngươi chén." Tư Lăng xong, lấy tới cái chậu lớn, cả canh xương và cà rốt đều đổ vào chậu, đặt bàn đá.

      thú quả nhiên thèm nhìn chằm chằm vào chén của Tư Lăng nữa, từ bả vai Tư Lăng nhảy đến bàn đá, sau đó vểnh mông bắt đầu tiến công tới trong chậu. Cái đuôi dài phía sau lắc qua lắc lại, có thể suy đoán ra tâm tình nó lúc này hết sức vui vẻ.

      Nhìn màn này, Tư Lăng biết tính sao, có chút khó chịu, dùng ngón tay xoa bóp trán, bưng chén tiếp tục uống canh.

      Màn đêm buông xuống, Tư Lăng cùng con thú kia lần nữa trở về sơn động.

      Buổi tối trong sơn động rất tối, Tư Lăng lấy viên dạ minh châu khảm sơn động, phát ra ánh sáng yếu ớt. Đây là dạ minh châu ở thế tục giới, ở Tu Tiên giới cũng đáng tiền, chỉ có Tư Lăng - tên quỷ keo kiệt trở thành Fans cuồng linh thạch này mới có thể ngay cả dạ minh châu ở thế tục giới cũng buông tha.

      Tư Lăng tiếp tục ngồi thiền tu luyện.

      Chờ tiến vào trạng thái nhập định con thú kia cũng nhảy đến giữa hai chân mà cuộn tròn thân thể ngủ.

      Suy tính vài ngày, Tư Lăng cuối cùng vẫn quyết định tu luyện hồn lực trước mặt con thú này, chỉ cần con thú này vẫn theo , tất nhiên thể vì tránh bại lộ bản thân mà đời tu luyện hồn lực được. Hơn nữa, lúc trước khi thú này thôn phệ linh hồn của , Tư Lăng cảm thấy nó hẳn biết bản thân mình tu luyện có chút đặc biệt, cho nên mới phải cắn nuốt linh hồn mình.

      Bất quá Tư Lăng có phát là, lúc tu luyện hồn lực thân thể lưu chuyển luồng ánh sáng trắng nhàn nhạt. Đây là màu sắc của hồn lực thiện quỷ. Ngay khi hồn lực vận hành là lúc thân thể con thú nằm ngủ giữa hai chân cũng hấp thu hồn lực của , sau đó lại đút trở về cho , hình thành vòng tuần hoàn.

      Lại đêm trôi qua.

      Sau khi thương thế của Tư Lăng tốt hơn, bắt đầu kiểm kê vật phẩm người mình, phát những tấm linh phù và hồn phù cấp 3,4 sớm dùng hết lúc chiến đấu với con Hỏa Viêm báo kia, còn sót lại chỉ là ít linh phù cấp thấp, tác dụng lớn. Mà làm đau lòng nhất là, cái Long Phượng bội dùng 4000 khối linh thạch để mua kia hoàn toàn hỏng. Đối với kẻ nghèo đến mức ngay cả linh thạch cũng có như Tư Lăng mà , quả thực là làm cho đau lòng khôn siết.

      Tư Lăng thở dài, thu hồi cái Long Phượng bội thành phế thải kia, sau đó lấy công cụ chế phù ra bắt đầu chế tác linh phù và hồn phù tứ phẩm. Tuy rằng lần này bị người ta lừa phen, còn bị thương, nhưng Tư Lăng vẫn muốn cứ như vậy mà quay về Minh Hà thành. quyết định lưu tại trong dãy núi Thập Vạn tiếp tục rèn luyện bản thân. Mà trước tiên cần làm là, phải chuẩn bị linh phù và hồn phù nhiều chút nhằm đảm mệnh mới được. Bài học lần này làm cho hiểu được, ở lúc mấu chốt linh phù và hồn phù là chê nhiều.

      Như thế qua tháng, Tư Lăng thu dọn đồ đạc rời khỏi sơn động.

      Trong tháng này, Tư Lăng bận bịu tu luyện cùng chế phù, rất ít ra ngoài, nhưng con thú kia lại trái ngược với . Ngoại trừ thời điểm tu luyện nó còn có thể an tĩnh cuộn tròn tại giữa hai chân , những thời gian khác cực kỳ ầm ĩ. Nó ở trong sơn cốc đuổi gà đánh chó, khi dễ những thú cấp thấp chưa mở linh trí kia; Hơn nữa mỗi ngày đều tha con tiểu thú con trở về bắt nướng thịt và hầm canh cho nó ăn, hoàn toàn có khí thế uy phong của Đại thú lúc ở Tư gia cấm địa trước kia. Có đôi khi nhìn thấy bộ dáng tham ăn của nó, Tư Lăng đều muốn hoài nghi, lúc trước là con thú này thiếu chút nữa cắn nuốt sao? Trải qua tháng thích ứng, Tư Lăng rốt cuộc có thể đối mặt với con thú này mà xúc động theo bản năng muốn ném cái pháp quyết qua giết nó, thậm chí hơi có chút quen thuộc với hành vi động cái liền cuộn trong người của nó. Tư Lăng thậm chí suy đoán, con thú này sở dĩ chịu ngồi yên, có vẻ là do lúc trước bị nhốt ở tại cấm địa quá lâu, tại khi được tự do, sao có thể chịu trở về những ngày bị giam cầm kia? Cũng biết nó là cái loại thú gì nữa.

      Tư Lăng tất nhiên cũng cẩn thận quan sát nó, hình thể tựa như con mèo đen yếu, nhưng khuôn mặt lại giống như con Báo, hai đôi cánh lưng là đặc biệt nhất, cũng biết có loại thú nào có bộ dáng kỳ quái cỡ này. Lúc ở thành Minh Hà cũng có mua ít đồ giám (sách hướng dẫn bằng hình ảnh) về thú về xem.

      Trong đồ giám thú của Tu tiên giới có giới thiệu thực đầy đủ các loại thú, thậm chí ngay cả những thú kỳ Hóa Thần ở đại lục trung tâm đều có giới thiệu, nhưng loại thú nào lưng có hai đôi cánh cả.

      Trong lòng Tư Lăng khỏi suy ngẫm, chẳng lẽ thú này là chủng loài từ thời kỳ Thượng Cổ? Nhưng ở thời kỳ Thượng Cổ, những thú cường đại kia, nếu phải bị quy luật của Trời Đất giết chết tại thời kỳ Hồng Lưu (lũ lụt), chính là phi thăng tới Thượng Giới, đại lục Thương Vũ căn bản thể nào còn tồn tại loại thú Thượng Cổ này.

      Hơn nữa, con thú này cho người ta có cảm giác chính là tiểu thú yếu ớt cấp thấp, thế nhưng lại trái với lẽ thường có thể khi dễ những thú cấp cao kia.

      Quả thực là nghĩ ra, Tư Lăng cũng nghĩ nữa, liền coi như bên người mang theo địch nhân tiềm , về sau cẩn thận chút được rồi.

      Rời khỏi sơn cốc, Tư Lăng tiếp tục tiến vào sâu bên trong dãy núi Thập Vạn.

      Xung quanh dãy núi Thập Vạn đa phần là thú cấp thấp hai ba, đến vùng trung tâm dãy núi, thú cấp bốn năm sáu liền nhiều lên, thậm chí đôi khi còn có thể gặp được thú cấp 7.

      Tư Lăng vẫn tiếp tục lựa chọn ít thú mà chính mình có thể tự đối phó được để rèn luyện bản thân, ví dụ như thú lạc đàn, hoặc là chỉ có 2, 3 con tụ tập với nhau, mà những khi gặp phải đám tiến tới, Tư Lăng cũng muốn bị quần ẩu, cho nên bình thường là rút lui sớm.

      Mà trong những lúc đó, thời điểm Tư Lăng chiến đấu, con thú màu đen kia bình thường đứng vai quan sát.

      Tư Lăng thương lượng với nó, muốn nó tận lực được ra tay, dù sao chỉ cần con thú này ra tay, thú trong dãy núi Thập Vạn này gần như chỉ có thể bị nó đè đánh thôi. Bất quá lời của Tư Lăng nó luôn luôn chẳng bỏ vào tai, có đôi khi thực ngứa móng vuốt, nó đâu thèm quan tâm những gì Tư Lăng dặn dò, vừa nhìn thấy bầy thú, lập tức gầm rú chui vào chiến đấu, khiến cho kẻ vô tội như Tư Lăng gặp hoạ, bị vạ lây, vội vã bắt đầu trốn chạy, mỗi lần đều cực kỳ nguy hiểm.

      Như vậy nhiều lần, tốc độ chạy trối chết cùng kỹ xảo chiến đấu của Tư Lăng cũng tăng tăng tăng tăng cao lên. Chẳng qua trong lòng Tư Lăng lại hề cao hứng, ngược lại sầu lo nhiều hơn.

      Con thú này quen biết gì với , thậm chí phải quan hệ chủ sủng (chủ nhân và sủng vật), căn bản có cách gì ra lệnh cho nó, càng thể trói buộc nó. Trải qua mấy ngày quan sát, Tư Lăng phát con thú này là kẻ đặc biệt có thể gây chuyện thị phi, thường thường lúc còn chưa kịp phản ứng thú này kéo đám thú cấp cao đằng đằng sát khí vọt tới chỗ .

      tại ở nơi người còn đỡ, nếu mà nó theo mình trở lại trong đoàn người, vẫn theo cái tính tính này, sau này biết rước lấy bao nhiêu tai vạ cho mình nữa.

      Tư Lăng cảm thấy, phải nghĩ biện pháp trói buột con thú này chút, đỡ cho tương lai chính mình bị nó liên lụy, đến lúc đó chết như thế nào cũng biết.
      KisaragiYue thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :