1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh nghịch chuyển tiên đồ - Vụ Thỉ Dực

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. sarahminhhien

      sarahminhhien New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      1
      Đặt gạch đầu tiên ủng hộ editor

    2. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      ☆, Chương 5: muốn bỏ trốn

      Ba luồng khí tức cường đại xuất tại cấm địa, chỉ trong giây lát tới trước mặt.

      Chính là tu sĩ Trúc Cơ của Tư gia .

      Theo thứ tự là tộc trưởng Tư gia, tam trưởng lão, tứ trưởng lão.

      "Quả nhiên là tên tiểu bối này quấy rối Tư gia!" Sắc mặt của Tộc trưởng Tư gia lạnh lùng, tức giận : "Con thú cấp 5 kia cũng là ngươi phóng ra?"

      thú cấp 5 tương đương với tu sĩ Kết Đan sơ kỳ. Lần này vì cứu Tư Lăng mà Nguyệt Thiên Dạ ra vốn rất lớn. Nàng thả con thú cấp 5 vào Tư gia, quậy Tư gia đến long trời lở đất, đệ tử thương vong vô số, khiến cho đại trưởng lão của Tư gia thể xuất quan để đối phó với con thú kia. Như thế, Nguyệt Thiên Dạ cũng kết thành Huyết Hải thâm thù với Tư gia, càng đẩy Tư Lăng về phía đối lập với Tư gia. Mặc kệ trong việc này Tư Lăng đảm nhận vai trò vô tội cỡ nào, người nhà họ Tư đều thể nào tha thứ cho .

      Sắc mặt Tư Lăng thay đổi, trong lòng phát sầu. biết cái gì với Nguyệt Thiên Dạ cả gan làm loạn này cả. Mà Nguyệt Thiên Dạ hiển nhiên cũng là hiểu được điểm này. Trong tư tâm, nàng ta tất nhiên hi vọng Tư Lăng đoạn tuyệt với Tư gia, sau đó Tư Lăng hoàn toàn thuộc về mình nàng, nhưng là nàng lại thể trắng trợn lộ liễu cho Tư Lăng mục đích của nàng, cho nên thèm lên tiếng. Nguyệt Thiên Dạ chắn ở trước người Tư Lăng, hề lùi bước. Nàng tại là tu sĩ kỳ Trúc Cơ, hề e sợ ba tu sĩ kỳ Trúc Cơ này của Tư gia, dù rằng cảnh giới của bọn họ đều cao hơn nàng, nhưng nàng còn có át chủ bài, tuy thể hoàn toàn lấy chọi ba, cũng phải có cách gì chạy trốn.

      "Là ta sao?"

      " nữ! Tư Lăng, xem ngươi rước lấy cái tai hoạ gì cho Tư gia này!" Tam trưởng lão Tư gia là người có tính tình nóng nảy, lập tức vung tay lên, uy áp ( đè nén bởi uy lực) cuả Trúc Cơ kỳ đánh thẳng về phía Tư Lăng.

      Thân xác Tư Lăng lúc này chỉ là người bình thường, làm sao có thể phản kháng. Thân thể ngay lập tức bị văng ra ngoài, đụng vào vách núi xa phía sau, phù tiếng, phun ra ngụm máu, thân thể mềm nhũn té mặt đất.

      "Tư Lăng!" Nguyệt Thiên Dạ sắc mặt đột biến, vội vàng tới đỡ dậy, phát bị nội thương, lập tức nhanh chóng lấy ra lọ đan dược, đổ viên nhét vào miệng , sau đó lại tinh tế lấy khăn lau vết máu mặt .

      Tư Lăng ngẫn ngơ. Sau lưng là ba địch nhân hùng mạnh, Nguyệt Thiên Dạ này ngược lại rất can đảm, còn cố lau mặt cho .

      Đợi khi sắc mặt Tư Lăng tốt hơn ít, Nguyệt Thiên Dạ xoay người, dùng loại ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm bọn , oán hận : "Các ông đả thương -- ta, Nguyệt Thiên Dạ hôm nay xin thề, thề phải khiến Tư gia các người trả giá lớn!"

      Sắc mặt tộc trưởng Tư gia lạnh lùng, cũng ngăn cản hành vi của tam trưởng lão, chỉ là thản nhiên : "Tư Lăng là đệ tử của Tư gia ta, lại lần nữa rước lấy mầm tai hoạ cho Tư gia, khinh thường vứt bỏ gia tộc. Hôm nay ta ở đây tuyên bố, trục xuất Tư Lăng khỏi Tư gia. Từ nay về sau, Tư Lăng còn là đệ tử Tư gia nữa!"

      Hai vị trưởng lão gì, xem tình hình chắc là đồng ý.

      Tư Lăng lại phun ra máu, ngực dễ chịu hơn nhiều, lại nghe được lời của tộc trưởng Tư gia, trong lúc nhất thời phản ứng kịp.

      Lúc này Nguyệt Thiên Dạ còn thêm: "Hừ, ông cho rằng Tư Lăng quan tâm sao? Tư gia các người tiểu nhân tiểu nghĩa, biết Tư Lăng hủy linh căn, thế nhưng còn nhốt ở loại địa phương có chút vật sống này, ràng là muốn ép chết mới cam tâm mà? tại ý tốt muốn trục xuất Tư Lăng khỏi Tư gia. Kỳ là bởi vì các người cảm thấy Tư Lăng hủy linh căn, phàm nhân, còn là thiên tài của Tư gia, cho nên vứt bỏ cũng đáng tiếc phải ?"

      Lời này đúng là lời mất lòng[1], tuy rằng cũng có nguyên nhân này, nhưng nguyên nhân lớn nhất vẫn là bởi vì lúc trước "Tư Lăng" gây ra những chuyện như vậy, cùng với việc tại Nguyệt Thiên Dạ đến tấn công Tư gia, mới khiến cho tộc trưởng Tư gia bất đắc dĩ hạ mệnh lệnh này.

      [1] nguyên văn là Tru tâm (诛心), hẳn là trong ''Tru tâm chi ngôn" (诛心之言), lời mất lòng.

      Nguyệt Thiên Dạ cũng để ý tới phản ứng của bọn họ, ngay trước mặt họ lấy ra cái bình ngọc trong túi trữ vật, đưa nó cho Tư Lăng, lại dùng thanh hết sức ràng : "Tư Lăng, đây là Tố mạch đan từ Thượng Giới lưu truyền xuống, cho dù là phàm nhân có linh căn cũng có thể dùng viên thuốc này để thu được linh căn mà tu đạo, huống chi linh căn của chàng chỉ là hủy, hoàn toàn có thể dùng nó để tu sửa linh căn!"

      "..."

      Vừa nghe lời như thế, đám người tộc trưởng Tư gia hoàn toàn khiếp sợ. Thứ này quả thực là quá mức nghịch thiên, bọn họ chưa từng nghĩ tới. Mà nghe ý tứ của nàng, nếu là từ Thượng Giới lưu truyền xuống, ngược lại là có khả năng này. Nhưng Nguyệt Thiên Dạ này chỉ là đệ tử nho của thế gia tu tiên, nàng ta ở đâu có được thứ mà cả Nguyên tu sĩ cũng lấy ra chứ? Thứ này nếu như tồn tại ở đại lục Thương Vũ, còn nổi lên trận huyết vũ tinh phong (mưa máu gió tanh) sao.

      Tư Lăng kích động nắm lấy bình ngọc, đây chính là thứ tốt để giải quyết vấn đề thân thể phù hợp linh hồn của đó!

      Nguyệt Thiên Dạ ôn nhu nhìn bộ dáng kích động của Tư Lăng, sau đó lại lạnh lùng liếc mắt nhìn ba người Tư gia, cười lạnh : "Tư Lăng, chờ khi chàng khôi phục linh căn, lần nữa được Trúc Cơ, thậm chí Kết Đan, nhất định phải khiến cho bọn hối hận vì hôm nay đối xử với chàng như thế!"

      Trong lòng Tư Lăng : Kỳ , bọn họ đối đãi với như thế, còn phải do nàng chuốc thù hận sao?

      Đám người tộc trưởng Tư gia mang sắc mặt lạnh lùng, thèm nhãm nữa, trực tiếp ra tay.

      Nguyệt Thiên Dạ biến sắc, lúc này có thời gian phá trận rời , đưa tay bắt lấy Tư Lăng còn chưa phản ứng, xoay người bỏ chạy.

      Mấy người bọn họ bắt đầu chơi trò ngươi đuổi ta chạy tại cấm địa. Tuy rằng Nguyệt Thiên Dạ còn rất nhiều con bài chưa lật, nhưng cũng còn rất nhiều thứ mà ở cảnh giới của nàng bây giờ thể sử dụng được. Nàng chỉ vừa là Trúc Cơ được vài ngày trước, sao có thể là đối thủ của mấy tiền bối Trúc Cơ mấy chục năm. Mắt thấy mình có cách gì ứng phó, Nguyệt Thiên Dạ đành phải ném Tư Lăng về bên sơn cốc, quay người đối đầu với ba người Tư gia.

      Mục đích của Nguyệt Thiên Dạ là để bảo hộ Tư Lăng, nhưng nàng sao biết được trong sơn cốc kia có điều bí ?

      Ba người bọn tộc trưởng Tư gia nhìn thấy Tư Lăng cứ như vậy bị ném vào sơn cốc, lập tức sắc mặt đại biến, muốn phi thân đến ngăn cản, Nguyệt Thiên Dạ xuất ra bốn thanh Phi kiếm xanh biếc. Nàng quát tiếng, bốn thanh phi kiếm đâm tới hướng bọn họ, ngang ngạnh ngăn trở hành động của bọn họ. Họ chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng Tư Lăng bị sơn cốc kia thôn phệ. Sắc mặt ba người Tư gia lập tức trở nên rất khó nhìn.

      ****************************
      Lại tới đứa Tư Lăng đáng thương này, từ khi Tư gia tộc trưởng bọn họ xuất , câu còn chưa được ra, liền bị cái nguy hiểm kia tự biên tự diễn trận, làm cho lập tức bị Tư gia từ bỏ còn chưa , cuối cùng lại bị Nguyệt Thiên Dạ kia trực tiếp ném vào cái sơn cốc mà vẫn dám đặt chân vào này.

      đúng là được việc đủ, bại có thừa!

      Thời điểm Tư Lăng tiếp đất, chỉ cảm thấy lông tơ cả người đều run rẩy dựng đứng lên. Loại cảm giác nguy hiểm kia làm cho toàn thân đều bắt đầu run rẩy!

      Có thể , trong kiếp sống quỷ sinh tu luyện trăm năm của "Nàng", chưa từng có loại sợ hãi như thế. Loại cảm nhận kinh khủng khi sinh mệnh bị uy hiếp làm cho mất cả sức lực để đứng lên.

      Tư Lăng cẩn thận ngẩng đầu, bốn phía sơn cốc này tối đen đến vô pháp thăm dò, giống như trong bóng đêm kia núp thứ gì đó rất mạnh mẽ, nhìn chằm chằm chờ cắn nuốt . Trong bóng đêm, bỗng dưng xuất hai điểm sáng xanh lục, nhàng động đậy giữa trung, tựa như hai luồng ma hỏa (ma trơi) dị ( ma quái dị). Đây là đôi mắt.

      "Tiền, tiền bối..." Tư Lăng rung giọng : "Vãn bối vô tình quấy rầy, xin ngài..."

      Lời còn chưa xong, kia hai điểm sáng xanh kia đột nhiên bay tới, sau đó có cái gì đó chui vào thân thể , lập tức có loại khí tức cực kỳ hàn bao phủ lấy . Toàn thân u lạnh lẽo đến gần như cả linh hồn cũng bị đông cứng lại, cảm giác còn tệ hơn 1000 lần so với lần bị lệ quỷ thôn phệ trước kia.

      "Lập cập..."

      Răng Tư Lăng đánh vào nhau kêu ken két, cả người co rúm run rẩy.

      Tư Lăng điều động toàn bộ hồn lực để chống chọi lại thứ mạnh mẽ biết là cái gì kia. Cái biết cái gì đó ý đồ thôn phệ linh hồn của . Linh hồn nhoáng cái bị cắn nuốt phần mười, tổn thương phần mười này khiến đau đớn muốn chết. Đây là linh hồn gốc bị thôn phệ (ý là nuốt linh hồn của Tư Lăng nữ), nếu linh hồn còn, trăm năm tu luyện qua của trở nên còn chút ý nghĩa nào nữa.

      Tư Lăng chỉ có thể cố gắng điều động hồn lực toàn thân để chống chọi với thứ thôn phệ mình. "Soạt" tiếng, đổ những thứ trong trữ vật ra, ngón tay run run di động, muốn lấy mấy tấm hồn phù cất trong túi trữ vật của mình. Nhưng động tác đơn giản như vậy lại mất cả khắc đồng hồ, lúc này linh hồn của lại bị thứ gì đó cắn nuốt thêm phần mười, cộng lại bị cắn nuốt phần năm linh hồn ...

      Chậm rãi xé ra tấm phù, Tư Lăng vỗ tấm phù về phía lồng ngực của mình. Tấm phù này giống với Linh phù của Tu Tiên giới, nó vận hành phải bằng linh lực của tu sĩ mà là hồn lực mà chỉ Tư Lăng có. Từ lúc Tư Lăng phát hồn lực của mình có thể thay thế linh lực để chế tác linh phù, liền thí nghiệm vài lần, sau đó thành công phong tồn (đóng kín để bảo tồn) hồn lực của vào lá bùa. Như vậy nếu có cái gì ngoài ý muốn, cũng có thể rút ra hồn lực từ tấm phù để bổ sung.

      Quả nhiên sau khi hồn lực được bổ sung liền dễ chịu hơn chút, nhưng cũng chỉ là như muối bỏ biển, có ích lợi gì, ngược lại còn làm cho phun ra ngụm máu.

      Tư Lăng ngồi xếp bằng, cố gắng đối chọi với thứ trong cơ thể, xé tất cả hồn phù chế được trong bốn tháng đều vỗ về phía mình, hấp thu toàn bộ hồn lực cất giữ ở bên trong. Quả nhiên lúc hồn lực được gia tăng rốt cuộc làm tốc độ cắn nuốt của thứ đó chậm hơn rất nhiều. Tư Lăng nhắm mắt lại, bắt đầu chống cự lại thứ hùng mạnh đó.

      Như thế qua ba ngày ba đêm.

      Tư Lăng lại phun ra ngụm máu, sắc mặt xám tro, đôi mắt còn sáng bóng, bộ dáng có khả năng ngã xuống bất kỳ lúc nào.

      Linh hồn Tư Lăng bị cắn nuốt phần ba. Nếu bị cắn nuốt nửa, linh hồn hoàn chỉnh, liền vô lực chống lại thứ đó; sau đó rất nhanh bị đối phương chiếm đoạt, ý chí bản thân cũng theo đó mà biến mất trong trời đất, thế gian còn nữa, cả luân hồi cũng thể.

      Trong lòng Tư Lăng cười khổ, chẳng lẽ trời cao cho đến thế giới này, chính là vì dùng thiện hồn tu hành trăm năm của để thành toàn cho thứ này?

      cam lòng!

      cam lòng đâu!

      Tư Lăng đột nhiên bắt đầu giãy dụa kịch liệt, hồn lực lưu động dữ dội. Ngay khi thể phòng thủ nữa, quyết định lưỡng bại câu thương cùng đối phương, đột nhiên luồng ánh sáng trắng trốn tại chỗ sâu trong linh hồn bỗng chốc vọt ra, hơn nữa dùng loại uy thế dễ như trở bàn tay mà trục xuất thứ thôn phệ ra ngoài cơ thể.

      "Gào -- "

      tiếng gào thét tràn đầy uy lực vang lên ở sơn cốc, khiến cho toàn bộ sơn cốc đều rung chuyển.

      Tư Lăng cố gắng mở to hai mắt, nhìn thứ bị luồng sáng đuổi ra ngoài kia. Ngay ở trước ánh bình minh trong sơn cốc, nó dần dần biến ảo ra luồng hư ảnh khổng lồ; mãnh thú khổng lồ, có bốn cánh, toàn thân đen nhánh. Lúc này nó phát ra tiếng rống tràn đầy uy lực. Sau đó hư ảnh kia dần dần biến , như luồng sáng màu đen vọt tới phía , vào thân thể .

      Trong lòng Tư Lăng cả kinh, cho rằng nó lại muốn tới thôn phệ lần nữa, ai biết mãnh thú kia lại hóa làm con thú , an tĩnh ngây ngốc tại đan điền của . Bộ dáng nhu nhược cuộn tròn tựa như ngủ.

      Tư Lăng biết trận đấu sức này cuối cùng cũng kết thúc!

      Tinh thần buông lỏng, toàn thân Tư Lăng ngả đổ ra sau, ngất .
      Dion, KisaragiYuebellchuong thích bài này.

    3. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      ☆, Chương 6: Tái tạo linh căn

      qua tháng . Đại trưởng lão Tư gia đứng trước sơn cốc, cẩn thận thu liễm khí tức của tu sĩ Kim Đan, chỉ sợ quấy nhiễu cái thứ đáng sợ tồn tại trong sơn cốc kia. Trong sơn cốc này có bố trí pháp trận cửu phẩm hiếm thâý ở đại lục Thương Vũ, ở bên trong nhốt đại thú rất nguy hiểm .

      Người nhà họ Tư chỉ biết cấm địa này rất nguy hiểm, thậm chí là ít người cấp cao ở Tư gia cũng chỉ biết trong cấm địa có tồn tại thứ nguy hiểm, chỉ cần tiếp cận sơn cốc gặp nguy hiểm, nhưng lại biết bên trong gì đó là cái gì. Biết bên trong Đại trận nhốt con thú hùng mạnh chỉ có Đại trưởng lão cùng tộc trưởng Tư gia. Con thú cường đại này vì sao lại bị nhốt tại cấm địa Tư gia thể nghiên cứu được nữa, nhưng bọn họ đều hiểu được con thú này rất mạnh và nguy hiểm.

      Hơn nữa, bởi vì Đại thú kia bị nhốt biết bao nhiêu năm, suy yếu đến cả phần thực lực cũng còn; nhưng con thú phần thực lực cũng còn này ngay cả đại trưởng lão Kim Đan kỳ cũng dám đối địch. tháng trước, sau khi Nguyệt Thiên Dạ náo loạn Tư gia trận, khiến cho đại trưởng lão của Tư gia phải xuất quan, nhanh chóng giết chết con thú cấp 5 kia, lại dùng thủ đoạn lôi đình[1] để ổn định Tư gia, sau đó liền tự mình đến cấm địa. Khi đó Tư Lăng bị Nguyệt Thiên Dạ ném vào sơn cốc được nửa canh giờ, Nguyệt Thiên Dạ cùng tộc trưởng và hai trưởng lão Tư gia đấu pháp.

      [1] nghĩa nhưng mình tìm được gần giống như "Thủ đoạn lôi đình, bồ tác dụng tâm" (用霹雳手段, 显菩萨心肠): Đại ý trong đoạn này là dùng ra tay mạnh mẽ (tàn nhẫn) nhưng có ý tốt.

      Nguyệt Thiên Dạ mặc dù là dùng đan dược để cưỡng ép tăng tu vi lên tới kỳ Trúc Cơ, hơn nữa cảnh giới bất ổn, thẳng ra căn bản phải đối thủ của mấy người Tư gia, cố tình nàng ta lại có pháp bảo nhiều vô kể; Hơn nữa, mỗi loại lấy ra đều làm người ta đỏ mắt. Nàng ta cùng với mấy thứ pháp bảo trợ giúp, người của Tư gia đúng là thể làm gì được nàng. Mãi đến khi đại trưởng lão xuất , trực tiếp làm Nguyệt Thiên Dạ bị thương nặng. Đáng tiếc là cuối cùng vẫn để Nguyệt Thiên Dạ bị thương trốn .

      Pháp bảo người Nguyệt Thiên Dạ rất nhiều, nàng ta huỷ món bảo khí làm Tam trưởng lão bị thương nặng, rồi sau đó nhân cơ hội dùng Trùy phá trận phá cửa trốn . Lần này Tư gia tổn thất nặng nề, trước tới những đệ tử chết dưới móng vuốt của con thú cấp 5 kia, chỉ tới cấm địa Tư gia thế nhưng lại để cho ngoại nhân xâm nhập, sớm vứt sạch mặt mũi của Tư gia. Vì thế Tư gia còn đặc biệt tìm đến Nguyệt gia đòi giải thích, ai biết Nguyệt Thiên Dạ vẫn chưa trở về Nguyệt gia.

      Nguyệt gia nhận trách nhiệm, từ chối thừa nhận việc này, hơn nữa biện luận rằng bọn họ sớm trục xuất Nguyệt Thiên Dạ ra khỏi Nguyệt gia, những việc mà Nguyệt Thiên Dạ gây nên quan hệ gì với bọn họ, làm tộc trưởng Tư gia tức giận đến thiếu chút nữa đánh nhau với tộc trưởng Nguyệt gia. Hai nhà vì vậy mà trở mặt. Từ lúc Đại lão trưởng biết được Tư Lăng bị ném vào sơn cốc, bắt đầu liên tục chú ý tới sơn cốc này.

      Đại trưởng lão vốn cho là, phàm nhân bị phế linh căn như Tư Lăng mà vào đó chỉ có con đường chết, nhưng ai ngờ hôm nay lại đây để xem xét, thế nhưng lại phát uy lực của đại thú trong sơn cốc kia yếu ít, làm cho trong lòng nghi ngờ . Bất quá lại dám tự mình bước vào trong sơn cốc để xem đến tột cùng là thứ gì, chỉ sợ trong đó có mưu.

      Lát sau, bóng người bay xẹt tới, là tộc trưởng Tư gia. "Đại trưởng lão!" Tộc trưởng Tư gia cung kính đến thỉnh an. Đại trưởng lão thản nhiên lên tiếng, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm hướng sơn cốc. Lúc này tuy là ban ngày nhưng trong sơn cốc là mảnh xám tro. Hơn nữa trước sơn cốc có trận pháp ngăn trở thần thức tra xét, bọn họ cũng có cách gì nhìn cái đến tận cùng, càng biết Tư Lăng có phải chết hay .

      "Đại trưởng lão, bên trong có động tĩnh gì sao?" Tộc trưởng Tư gia lo lắng hỏi. " tại có." Đại trưởng lão trầm ngâm, : "Bất quá ta có thể cảm giác được khí tức rất yếu bớt bên trong." Tộc trưởng Tư gia hết sức kinh hãi : "Chẳng lẽ Tư Lăng chưa chết? Đại trưởng lão, người xem, uy lực lúc đó, chẳng lẽ thú kia phát sinh chuyện gì?" Sau ba ngày kể từ khi Tư Lăng bị ném vào sơn cốc, Đại trưởng lão và Tộc trưởng tự mình lại đây tra xét, đột nhiên phát trong sơn cốc vang lên tiếng gào với uy áp hết sức mạnh mẽ.

      Tộc trưởng ngay lập tức bị uy lực kinh thiên kia chấn động đến mức nguyên thần thiếu chút nữa tán loạn, cả đại trưởng lão cũng thể chống đỡ nỗi mà ngã ngồi dưới đất, thất khiếu chảy máu. Hai người đều tu dưỡng mất nửa tháng mới tốt. Kể từ đó, bọn họ lại lần nữa ý thức được thú trong cấm địa là cường đại và nguy hiểm cỡ nào, càng thêm cẩn thận, rốt cuộc dậy nổi chút tâm tư để vào tra xét.

      Mà đại trưởng lão tại đến nơi này, chủ yếu là vì phát khí tức của đại thú trong sơn cốc yếu , trong lòng biết có khác thường nên mới lại đây tra xét . "Sơn cốc có trận pháp ngăn cản thần thức, ta cũng ràng tình huống bên trong." Đại trưởng lão xong, nhớ tới Tư Lăng bị ném vào bên trong, hỏi: "Kể tình huống ngày đó cho ta, còn có chuyện của Tư Lăng nữa." Nghe vậy, trong lòng tộc trưởng có chút thấp thỏm, nhưng vẫn là đàng hoàn báo từng chuyện từng chuyện phát sinh người Tư Lăng gần nửa năm qua. "Hồ đồ!"
      [​IMG]
      sarahminhhienbellchuong thích bài này.

    4. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      ☆, Chương 7: Con thú quái lạ

      Tư Lăng theo Tư gia tộc trưởng rời khỏi thánh địa, sau đó đến cái sân . Tư Lăng nhận ra cái chỗ này, là chỗ ở ban đầu của "Tư Lăng" tại Tư gia.

      Tộc trưởng xoay người nhìn về phía Tư Lăng, ánh mắt nặng nề ngưng đọng, sau lúc chỉ thở dài, thản nhiên : " tháng trước, ta xoá tên con khỏi Tư gia, con tại phải đệ tử của Tư gia bọn ta nữa, cho nên con cũng cần ở lại cấm địa 10 năm."

      Tư Lăng trầm mặc.

      Tình huống này sớm dự liệu được. Nếu Nguyệt Thiên Dạ gây ra trận này mà Tư gia còn có thể làm như có gì, vẫn đối với Tư Lăng như mọi khi ngay cả cũng cảm thấy có khả năng. Huống hồ, tại phải là con cưng của trời trong Tư gia nữa, Tư gia từ bỏ cũng tiếc. Nhưng mà Tư Lăng luôn cảm thấy trong lòng có chút khó chịu. vừa mới tới thế giới này, còn chưa có làm gì, lại rơi vào kết cuộc này, biết "Tư Lăng" trước kia rốt cuộc tạo cái nghiệt gì, mới có thể gặp gỡ cái Nguyệt Thiên Dạ đặc biệt giỏi kéo thù hận này.

      Sau lúc, tộc trưởng gì nữa, chỉ đơn giản bảo rằng: "Con ."

      Tư Lăng ngập ngừng, hỏi: "Tộc trưởng, huynh trưởng của con, Tư Hàn, huynh ấy..."

      Có vẻ cũng nghĩ là hỏi như thế, tộc trưởng hồi đáp: "Tư Hàn, là đệ tử nhập thất của Thanh Ngọc chân quân ở Thiên Tông phái." Trong giọng ràng mang theo kiêu ngạo, tự hào.

      Thiên Tông phái là môn phái đứng đầu Tây Cảnh, hoàn toàn áp đảo toàn bộ các môn phái khác. Rất nhiều gia tộc tu tiên, nếu có được đệ tử với tư chất cao, đều mong muốn đưa đệ tử đó tới Thiên Tông phái. Ở đó, chỉ có thể được truyền thừa công pháp tốt, còn có thể giúp gia tộc được Thiên Tông phái che chở, có thể là nhất cử lưỡng tiện. Mà trong Thiên Tông phái, ngoại trừ Chưởng giáo chân nhân, còn có vài vị Nguyên trưởng lão, kế tiếp mới là năm vị tiên phong Kim Đan kỳ phong chủ[1].

      Mà vị Thanh Ngọc chân nhân này chính là trưởng lão của Thiên Tông phái, tu vi là Nguyên hậu kỳ, môn hạ (học trò) có năm đệ tử thân truyền, mỗi người đều là thiên tư trác tuyệt. Có thể được Thanh Ngọc chân nhân vừa ý, thu làm đệ tử thân truyền, có thể thấy được tư chất nghịch thiên của Tư Hàn.

      [1] nghĩa nhưng theo mình ý là chỉ chức vụ, người đứng đầu chịu trách nhiệm bộ phận nào đó.

      Tư Lăng trong lòng sáng tỏ, sở dĩ Tư gia truy cứu trách nhiệm của nữa, chỉ sợ cũng là bởi vì Tư Hàn. Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Tư Lăng hành lễ với tộc trưởng cái, làm trọn tình nghĩa trước kia, sau đó lặng lẽ rời khỏi Tư gia.

      *********

      Tư Lăng đứng con đường ở Thành Chiêu An, nhìn ngắm người người qua lại đại lộ tràn đầy ý vị cổ xưa, lần đầu tiên cảm giác được bản thân còn ở thế giới cũ nữa.

      Thành Chiêu An mặc dù là thành thị của Tu Tiên giới, nhưng quy mô cũng phải là lớn nhất ở Tây Cảnh. Người đường phố cũng hoàn toàn đều là tu sĩ, vẫn là có phàm nhân. Mà trong đó tu vi của những tu sĩ qua lại phần lớn đều cao, tu sĩ ở Luyện Khí kì tầng năm trở xuống tương đối nhiều.

      Rốt cuộc bước vào trong đám người, Tư Lăng thầm thở ra hơi, sau đó chậm rãi tới, lặng lẽ quan sát cửa hàng hai bên đường phố. Hai bên con đường mà chọn có đủ loại cửa hàng, thứ gì cũng có bán, bất quá đại đa số là bán những thứ mà tu sĩ sử dụng: có phù lục (bùa), pháp khí, linh đan, còn có các loại ăn, mặc, ở, lại, ... đầy đủ mọi thứ.

      Cái gì Tư Lăng cũng đều cảm thấy hứng thú, nhìn thấy nơi nào đông người liền thừa cơ lại gần xem náo nhiệt, muốn nâng cao kiến thức chút, dù là thứ cơ bản nhất mà mọi tu sĩ đều biết cũng khiến nhìn đến say sưa. Cũng có cách nào mà. vừa mới đến thế giới này liền liên tiếp xảy ra chuyện, sau đó lại ngây ngốc ở cấm địa mất năm tháng, phần lớn những hiểu biết đối với thế giới này đều là từ ký ức của "Tư Lăng". Nó giống như xem bộ phim câm vậy, chỉ biết đại khái, lại có cảm giác chân . tại ngược lại đúng là có thể bổ sung thường thức.

      dạo đến mệt mỏi, Tư Lăng liền chọn sạp sủi cảo ven đường, kêu hai chén sủi cảo. Chủ của sạp bán sủi cảo này là hai cha con (cha và con ), đều là phàm nhân. Bất quá nhân thịt bên trong sủi cảo lại là thịt của thú cấp thấp, vừa thơm lại dai dai, ăn ngon, chả trách ngay cả ít tu sĩ cấp thấp cũng đến nơi này chiếu cố.

      Tư Lăng lười để ý tới ánh mắt của người chung quanh, hớn hở ăn sủi cảo. Bộ dáng bây giờ của hết sức mĩ lệ, tuy rằng mặc bộ nam trang, nhưng vẫn làm người khác cảm thấy khó phân biệt nam nữ. Chẳng qua, tự bản thân người này lại nhận thấy như thế, hai tay dâng bát, khiến cho tay áo hơi trượt xuống, lộ ra hai đoạn cổ tay trắng noãn, làm mấy tên nam nhân ăn sủi cảo chỗ quán thầm nuốt nước miếng.

      Sau khi Tư Lăng ăn hết hai chén, vẫn cảm giác đủ no, lại gọi hai chén. Chủ sạp vui vẻ ứng tiếng, lại vội vàng nấu sủi cảo cho , ngược lại, mấy nam nhân chung quanh thầm giật mình, thầm nghĩ này có sức ăn.

      Đợi sau khi Tư Lăng rốt cuộc ăn no, thanh toán ba mươi linh châu, liền rời . Linh châu là do lúc trước cầm khối linh thạch hạ phẩm đổi ở trong cửa hàng khi dạo phố, coi như tiền tiêu vặt. Tư Lăng bây giờ là người đơn độc, tu vi cũng cao, phỏng chừng về sau chuyện cần dùng linh thạch càng nhiều, cho nên sinh ra thói tiết kiệm tiền, thoạt nhìn giống tên quỷ keo kiệt.

      Ở Tu Tiên giới, khối linh thạch hạ phẩm = 50 viên linh châu, khối linh thạch trung phẩm =100 khối linh thạch hạ phẩm, khối linh thạch thượng phẩm =100 khối linh thạch trung phẩm, khối linh thạch cực phẩm =100 khối linh thạch thượng phẩm.

      Tư Lăng từ trong trí nhớ cũng biết, tại đại lục Luân Vũ, được sử dụng thường xuyên nhất là linh thạch hạ phẩm, linh thạch trung phẩm cũng có, nhưng linh thạch thượng phẩm lại là cực ít, mà linh thạch cực phẩm chính là thứ trong truyền thuyết. Cho dù có linh thạch cực phẩm nữa, có lẽ cũng có ai ngốc đến nỗi lấy ra để giao dịch. Trời sắp tối rồi, Tư Lăng quyết định đêm nay tìm khách điếm giá rẻ để ở tạm.

      Bất quá trước lúc tìm nhà trọ, phải giải quyết cái đuôi sau lưng.

      Tư Lăng rẽ sang con hẻm tương đối ít người, sau đó xoay người, khoanh tay trước ngực chờ mấy cái cái đuôi kia đến chơi. Chờ khi bọn tới, Tư Lăng mới phát mấy kẻ theo dõi mình đều là nam nhân, hơn nữa trong đó còn có hai tu sĩ luyện khí kỳ tầng , khỏi híp mắt, để cho đối phương có thời gian liền lập tức ra tay.

      Chỉ mất mấy giây, Tư Lăng giải quyết hết đám người theo dõi, đạp lên ngực tên nam nhân trong đám, từ cao nhìn xuống, hỏi: "Các ngươi theo dõi ta làm gì?"

      Nam nhân kia đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, dám lừa gạt, lập tức : "Bọn ta nhìn thấy bộ dạng ngươi xinh đẹp, cho nên, cho nên..."

      "Cho nên muốn bắt ta làm chút chuyện thất đức?" Tư Lăng tự động giúp bọn bổ sung cho xong. Trong lòng hiểu thế giới này tàn khốc, bất kể là nữ nhân hay nam nhân, nếu có diện mạo xuất chúng, bản thân lại có năng lực, cũng được thế lực lớn che chở, vậy chỉ có thể như loại vật phẩm, bị người bắt . Kết quả hoàn toàn đoán được.

      Tư Lăng lúc này mới nhớ tới gương mặt này của mình phải là cái khuôn mặt bình thường trước kia nữa, có thể là đạt đẳng cấp ''họa thủy''. Nếu cũng khiến cái Nguyệt Thiên Dạ khủng bố kia ái mộ ước hẹn.

      Lần này là bởi vì tu vi của cao hơn những người này nên mới tránh được kiếp, nếu tiếp tới là kẻ lợi hại hơn sao đây? Nghe có vài nam nhân thích kiểu này. Kết quả nếu sau khi bị bắt hoàn toàn có thể tưởng tượng được.

      Tư Lăng đột nhiên cảm thấy phiền toái người mình cũng nhiều, tiền đồ sáng rạng chút nào!

      ", có, kính xin tiên sư đại nhân đại lượng!" Nam nhân mặt sưng như đầu heo kia nịnh nọt .

      Tư Lăng kiên nhẫn dây dưa với bọn họ, trực tiếp đá ngất, sau đó lập tức rời .

      Trước lúc mặt trời xuống núi, Tư Lăng tìm được gian khách điếm khá hài lòng. Sau khi giao tiền thuê nhà ba ngày, liền cắm đầu vào trong phòng.

      Điểm khiến Tư Lăng hài lòng ở khách điếm này chính là tính an toàn của nó. Bên ngoài khách điếm có bố trí trận pháp, người muốn xông vào phải chạm đến Đại trận trong viện, sau đó cảnh báo cho người trong khách điếm, để người ta biết có kẻ lạ xâm nhập, khiến người ta tương đối có cảm giác an toàn. Cho nên tiền thuê nhà ba ngày cũng thấp, mất 50 khối linh thạch hạ phẩm, tiếc tiền đến thịt cũng cùng đau.

      Đóng kỹ cửa phòng, sau khi Tư Lăng xem xét vòng có gì khác thường, liền đến giường bắt đầu ngồi thiền tu luyện.

      Ngồi thiền chỉ là giả vờ cho người ngoài xem, thực tế dùng thần thức kiểm tra cái thứ vừa tăng thêm trong cơ thể mình.

      Đầu tiên đáng quan tâm nhất chính là con thú màu đen co tròn ngủ say ở đan điền kia. Suốt tháng này, mỗi lần dò xét, thú kia tựa như khối nam châm vậy, ''bất ly bất khí''[2] dính tại đan điền của , cuộn tròn thân thể ngủ say. Bất kể sử dụng biện pháp như thế nào đều cách gì đuổi nó ra khỏi đan điền, luân phiên dùng hồn lực và linh lực muốn tách đối phương ra, nhưng mỗi lần đều cảm thấy làm vô công vô ích.

      [2]Đây là trong hai câu khắc chiếc khoá vàng Tiết Bảo Thoa trong Hồng Lâu Mộng, mang ý nghĩa vĩnh viễn chia lìa, vĩnh viễn ở bên, vĩnh viễn vứt bỏ.

      Mà nghiên cứu tháng, Tư Lăng vẫn là có nghiên cứu ra con thú ngủ say chiếm đan điền của là chủng loại gì.

      Kế tiếp là đốm sáng trắng trốn tại tận sâu trong linh hồn kia. Ban đầu Tư Lăng còn là đốm sáng trắng này nấp bao lâu trong linh hồn, thậm chí ngay cả chính cũng cách nào tra thấy. Sau này mới biết được đốm sáng trắng này là thứ ở khi đó. Là vào lúc xuyên việt đến thế giới này, bởi vì tránh né lệ quỷ thôn phệ, "Nàng" hoảng loạn kịp chọn đường nên trốn vào cái bình ngọc, sau đó bị đốm sáng trắng đánh trúng mất ý thức. Có lẽ đốm sáng trắng này chính là thứ lúc trước trong bình ngọc. Tư Lăng suy đoán, có lẽ từ lúc bắt đầu tới thế giới này, đốm sáng trắng ấy vẫn luôn theo , chỉ là nó nấp quá sâu nên phát được mà thôi.

      Cũng như việc Tư Lăng nhận biết thú trong đan điền, tự nhiên cũng biết đốm sáng trắng này là cái gì. Bất quá có thể biết ánh sáng trắng này là đồ tốt, chỉ có thể đuổi thú cường đại thôn phệ linh hồn , còn có thể bồi dưỡng linh hồn bị thương của . Nếu phải là nhờ đốm sáng trắng này chữa trị linh hồn bị cắn nuốt phần ba của , chắc hẳn khoảng tháng nữa còn có biện pháp rời khỏi sơn cốc kia đâu. Thế nhưng, dù có đốm sáng trắng này hỗ trợ, vẫn phải dùng tháng thời gian để tu dưỡng, có thể thấy được lúc trước con thú kia cắn nuốt tàn nhẫn cỡ nào.

      Tư Lăng nghĩ, nếu phải làm cách gì cũng đều thể kéo con thú kia ra ngoài, bằng tuyệt đối rút gân lột da bôi dầu lên con thú kia để trả thù. Đối với kẻ địch muốn nuốt mình, dù có là thiện quỷ cũng hóa thành ác quỷ!

      Sau khi mất cả canh giờ mà vẫn biết hai thứ đồng dạng chiếm đoạt đan điền và linh hồn của là cái gì, Tư Lăng liền hề rối rắm nữa, bắt đầu nén tâm tư xuống để tu luyện.

      So với tu sĩ bình thường mà , thời gian tu luyện với Tư Lăng vĩnh viễn là đủ. Bởi vì tu sĩ bình thường chỉ cần tu luyện linh lực là được, mà lại phải tu luyện cả linh lực và hồn lực, cho nên buổi tối trôi qua, thời gian đủ dùng. Làm hại mỗi ngày đều phải chạy đua với thời gian.

      Tu luyện Linh lực cũng khá ổn, có ký ức của "Tư Lăng" , noi theo là được. Tu luyện Hồn lực có chút phiền toái, Tư Lăng gặp phải bế tắc[3], bấc kể tu luyện hồn lực thế nào cũng đều có cách gì gia tăng thêm được. Điều này làm cho cảm thấy xem ra tu luyện hồn lực cũng cần bộ công pháp mới được.

      [3] Từ gốc là 瓶颈. Theo zh.wikipedia.org, bình cảnh kỳ(瓶颈期) là tiến hoá phát triển dưới tình huống thể thay đổi bản chất điều kiện và hoàn cảnh bên ngoài, mà sinh ra thời kì đình trệ.

      Thời kì này có thể dài hoặc ngắn, quyết định bởi thay đổi của điều kiện bên ngoài.

      Nhưng mà trong thế giới này cũng có tu sĩ tu luyện hồn lực giống như vậy sao? Có đôi khi Tư Lăng cũng suy đoán, chẳng lẽ hồn lực mà tu luyện là loại phương thức của quỷ tu sao?

      Nhưng mà Quỷ Tu ở thế giới này cực ít, công pháp của Quỷ Tu còn ít hơn, cho dù muốn tham khảo chút cũng được. Cũng biết ở Tàng Thư Các của các Tông môn kia có tư liệu về phương diện này hay nữa.
      AbbyKisaragiYue thích bài này.

    5. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      ☆, Chương 8: Người nghèo đáng thương

      Tư Lăng ở tại khách điếm ba ngày, nhưng ba ngày này cũng phải luôn nhốt mình ở trong phòng, mà là dạo khắp nơi, hoặc là ngồi tại đại sảnh khách điểm để thu thập tin tức. Ba ngày này, Tư Lăng cũng có cái mục tiêu cho tương lai của mình. muốn tiến vào Đại tông môn để tìm tư liệu của Quỷ Tu, thử xem có thể giải quyết vấn đề tu luyện hồn lực bị ngưng trệ tại hay .

      Bất quá, với tu vi bây giờ của chẳng có cách gì lẻn vào Tàng Thư Các của Tông môn được, như vậy, biện pháp tốt nhất chính là gia nhập vào Tông môn nào đó, có tư cách danh chính ngôn thuận mà vào. Như vậy chuyện kế tiếp phải suy nghĩ là, tiến vào môn phái nào mới tốt. Trong tâm tư, Tư Lăng đương nhiên là thấy Thiên Tông phái tốt. Thiên Tông phái là môn phái đứng đầu Tây Cảnh, tư liệu công pháp trong Tàng Thư Các hiển nhiên là đầy đủ nhất. Đương nhiên, từng môn phái tồn tại đều có truyền thừa của họ, cũng thể tốt, nhưng Tư Lăng cho rằng với tư chất bây giờ của mình có thể làm cho những môn phái kia coi trọng, rồi thu vào làm nội môn đệ tử, sau đó còn mở ra Tàng Thư Các cho .

      Tiếp đó là, Tư Hàn tại ở Thiên Tông phái, coi như là chỗ dựa cuối cùng; Tư Lăng da mặt rất dầy đem Tư Hàn - vị huynh trưởng ''tặng kèm''[1] này làm dựa núi cuối cùng.

      [1] Từ gốc là Tiện nghi (便宜): có nghĩa có lợi ích, được lợi cho vật/người nào đó. @-@ biết nên đổi thành từ gì cho đúng nghĩa.

      Nhưng mà, với tu vi luyện khí kỳ tầng hai tại của , muốn tiến Thiên Tông phái khác gì mơ ngủ. Hơn nữa, cũng qua ngày thu đệ tử ba năm lần của Thiên Tông phái, muốn tiến Thiên Tông phái, phải đợi ba năm nữa. Lập tức Tư Lăng cảm thấy, vẫn là tăng tu vi lên rồi sau. Ba ngày chỉ thoắt cái liền qua, Tư Lăng bèn trả hết tiền thuê nhà rồi rời khỏi khách điếm, sau đó rời thành Chiêu An, tiến về thành thị tu tiên lớn nhất Tây Cảnh -- thành Minh Hà.

      Thành Minh Hà cách dãy núi Thập Vạn của Tây Cảnh vô cùng gần, lại là láng giềng của Thiên Tông phái, là tiên thành mà hầu hết tu sĩ Tây Cảnh hướng tới. Mà sở dĩ Tư Lăng quyết định mục tiêu kế tiếp là thành Minh Hà, thuần túy chỉ là vào trong đó tìm cơ hội, để xem có biện pháp nào trà trộn vào Thiên Tông phái
      [​IMG]




      ☆, Chương 9: Tiệm linh phù (bùa chú)

      Tư Lăng loanh quanh ở thành Minh Hà mất ba ngày, rốt cuộc quyết định định cư tại thành Minh Hà. Vì thế chờ đến hết ngày thứ ba, trả phòng, liền đến toà nhà trong thành Minh Hà để thuê chỗ ở.

      Thành Minh Hà có cung cấp nhà ở cho người ngoại lai, giá phòng năm từ vạn đến mấy ngàn, tuỳ đẳng cấp. Tư Lăng tính toán chút, cảm thấy dù sao cũng có lời hơn so với ở khách điếm.

      Chỗ mô giới nhà ở của thành Minh Hà là toà lầu bốn tầng. Vừa mới vào cửa, lập tức có thể nhìn thấy người người qua lại ở đại sảnh rộng lớn, trong đó đại đa số đều vây quanh xem xét mấy cái phù Huyền ảnh lơ lững giữa trung ở giữa đại sảnh. Trong những Huyền ảnh kia có đủ các loại mô hình nhà ở, khách nhân có thể chọn lựa trong đó những kiểu nhà thuê mà mình thích. Thần kỳ hơn là, Huyền ảnh kia có thể tuân theo ngón tay tu sĩ xoay tròn 360 độ, mở rộng toàn diện.

      Lúc Tư Lăng tiến vào, tu sĩ luyện khí kỳ tầng năm đến nghênh đón, khuôn mặt tươi cười thân thiết, nhiệt tình hỏi thăm cần gì.

      "Ta muốn thuê căn nhà, ngươi có thứ gì tốt để giới thiệu ?" Tư Lăng tuỳ ý hỏi thăm, giống như rất cẩn thận đánh giá các mô hình nhà ở được trưng bày ở giữa đại sảnh. Thái độ hết sức kiêu căng.

      Tu sĩ kia lặng lẽ nhìn cái, trong lòng hơi chấn động, trong lúc nhất thời phân Tư Lăng là nam hay nữ. Chỉ thấy mặc trường bào cao cổ, tuy rằng trước ngực nhìn có vẻ bằng phẳng, nhưng vẫn làm cho người ta cách nào biết được là nam hay là nữ. Hơn dung mạo này cũng quá nghiệt, xinh đẹp tuyệt trần; kể cả những nữ tu trong Tú nữ phường của thành Minh Hà còn có được dung nhan xuất sắc cỡ này.

      "Sao?" Tư Lăng vui nhìn . Tu sĩ kia giật mình cái, nhanh chóng phục hồi tinh thần tiếp đón, bất quá trong lòng vẫn hoảng hốt. ràng tu vi của vị tu sĩ này còn thấp hơn mình, vì sao ánh mắt của lại sắc bén đến ngạc nhiên như vậy? Chẳng lẽ ta là đệ tử của đại Thế lực tu tiên hay Đại môn phái nào đó chăng? Nghĩ như thế cũng coi như có được giải thích. Cũng chỉ có những đại thế lực kia mới có thể bồi dưỡng được nhân vật đặc biệt tuấn tú xinh đẹp như thế, lại xem tu vi, càng cho rằng Tư Lăng dùng Liễm tức thuật[1] gì đó để nén tu vi xuống.

      [1] Thuật đèn nén, hội tụ khí tức.

      Lập tức vị tu sĩ kia lại niềm nở thêm vài phần.

      Tư Lăng chút đếm xỉa tới ánh mắt của người khác, tác phong ngạo nghễ, chọn chọn lựa lựa, rốt cuộc chọn trúng căn nhà giá trung bình, tiền thuê năm là 7000 khối linh thạch hạ phẩm. Tư Lăng lập tức quyết định thuê năm. Thời điểm giao linh thạch, mặt Tư Lăng bày ra bộ dáng thèm để ý tới, nhưng kỳ trong lòng nhứt nhối, rỉ máu. Thoáng cái liền tong 7000 khối linh thạch, đây là nỗi đau khoét xương róc thịt đó. Bất quá, tác phong này của Tư Lăng ở trong mắt người ngoài, chính là càng thêm chắc chắn, nhất định là đệ tử của đại thế lực tu tiên nào đó, lập tức ném 7000 khối linh thạch cũng nhăn mày chút nào. Cũng vì như thế, tuy rằng có người kinh diễm với bề ngoài của , nhưng trong lúc nhất thời cũng dám đánh cái chủ ý gì đứng đắn.

      Làm thủ tục xong, nhân viên liền giao cho miếng ngọc phù. Đây là ngọc phù để ra vào nhà ở, tương đương với chìa khóa, chỉ có chủ nhà mới có thể có được. Bất quá lại chỉ có kỳ hạn năm, nếu hết thời gian năm mà Tư Lăng tiếp tục thuê nữa, ngọc phù này hết giá trị, nhà ở bị thu hồi.

      Làm xong mọi thứ, nhân viên ở chỗ cho thuê lại ân cần hỏi lại xem Tư Lăng có cần những phục vụ khác hay . Nơi cho thuê này cũng được liên kết với các lĩnh vực khác, ví dụ như có thể giới thiệu khách tới số quán rượu nhằm giúp khách đặt ba bữa ăn; kể cả các loại cửa hàng đan dược, trận pháp, pháp bảo cũng có thể giúp khách nhân giới thiệu tới. Nếu là người được nơi này giới thiệu, mua đồ còn có thể được giảm giá nha.

      Trong lòng Tư Lăng biết nên khóc hay cười, thầm nghĩ bọn họ ngược lại hết sức biết cách làm ăn, chỉ có điều, tại cũng cần mua thứ gì, liền từ chối ý tốt của bọn họ.


      Từ chỗ lầu cho thuê ra, Tư Lăng chạy thẳng đến căn nhà mà mình chọn. Nhà mà thuê ở trong ngõ hẻm khá thanh tịnh tại thành Đông. Tiền thuê nhà nơi này khá vừa phải, nhưng được coi như là cực tốt. Tán tu[2] bình thường ở nổi đâu.

      [2] Tu sĩ tự tu luyện, có môn phái hay gia tộc giúp đỡ.

      Tư Lăng ném ngọc phù về phía cửa, cổng nhà tự động mở ra. Sau khi cất bước vào tiện tay thu hồi ngọc phù lại, cửa phòng cũng đóng lại.

      Căn nhà Tư Lăng thuê ở có ba lầu, còn có cái đại viện (sân), trong nhà còn có bố trí trận pháp, chỉ cần phải tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên đánh nhau ở bên trong phá hư được trận pháp. Hơn nữa trận pháp này cũng để cho người khác biết chủ nhà làm gì ở bên trong, thực rất phù hợp với tâm ý của .

      Khi Tư Lăng tu luyện hồn lực toàn thân lưu chuyển tầng bạch quang nhàn nhạt, phản ứng này khác trời vực với khi tu sĩ tu luyện. Tư Lăng dám để cho ngoại nhân biết, cho nên mỗi lần tu luyện đều phải cực kỳ cẩn thận.

      Sau khi đánh giá xong toà nhà, Tư Lăng liền bước vào, chọn lựa gian phòng, bèn bắt đầu tu luyện.

      Trải qua ba ngày khảo sát, trong lòng Tư Lăng có kế hoạch. tại cần phải tăng tu vi của thân thể này lên tới luyện khí kỳ tầng sáu, sau đó mới có thể bắt đầu chế phù hàng loạt đem bán được. Đạt đến luyện khí kỳ tầng sáu, linh lực của tương đối ổn định dồi dào, chế phù cũng tương đối nhanh. Chờ đến thời điểm có thể chế tác linh phù hàng loạt, còn sợ kiếm được linh thạch hay sao.

      tháng sau, Tư Lăng tăng tu vi lên tới luyện khí kỳ tầng sáu, suông sẻ chút trở ngại nào. Kỳ , thân thể Tư Lăng trước kia là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, tại bất quá chỉ là khôi phục cảnh giới tu vi cũ mà thôi. Trong quá trình tích tụ, cũng tồn tại rào cản nào đáng , cho nên ở kì Luyện Khí thực dễ dàng có thể tăng cảnh giới. Về phần linh căn song thủy hỏa bây giờ của ở trong mắt người khác chính là tư chất tốt lắm gì đó, Tư Lăng cảm thấy thành vấn đề. Cái này đơn giản hơn nhiều so tu luyện hồn lực. Sau khi nâng cao tu vi, Tư Lăng ra ngoài lần nữa, đến cửa hàng trong thành để mua số tấm phù rỗng và máu thú, rồi lại bắt đầu bế quan chế phù.

      Hoá ra là "Tư Lăng" cũng biết chế phù. Lúc ở Luyện Khí kì tầng mười, từng ra ngoài lịch lãm, tại động phủ của vị tu sĩ nào đó chiếm được số ngọc giản về thuật chế phù. Bên trong chúng có chứa bộ thuật chế phù hoàn chỉnh, "Tư Lăng" vui vẻ muốn thử, liền bắt đầu học tập chế phù. Có vẻ "Tư Lăng" cũng có chút thiên phú chế phù, chỉ mất năm học xong chế tác phù nhị phẩm. Có ký ức của "Tư Lăng" làm nền tảng, Tư Lăng cũng cho rằng mình là kẻ ngu ngốc, cho nên, bắt đầu quá trình học chế phù tuy rằng có gập ghềnh, nhưng coi như là thuận lợi. Chờ đến khi thông hiểu hết thuật chế phù tam phẩm, liền rất nhanh thử làm thuật chế phù tứ phẩm.

      Lại qua tháng, Tư Lăng chế ra đống linh phù nhị phẩm, tam phẩm cũng được ba mươi mấy tấm. Đương nhiên, những phù này đều là dùng linh lực để chế linh phù, hồn lực để chế hồn phù có xác xuất thành công quá thấp. Hơn nữa uy lực của Hồn phù còn mạnh hơn cấp so với linh phù, tất nhiên phải giữ lại cho mình dùng.

      Từ lúc phát mình có thể dùng hai loại năng lực để chế phù, Tư Lăng liền phân phù ra làm hai loại; dùng linh lực để chế phù gọi là linh phù, dùng hồn lực để chế phù gọi là hồn phù. Cái thứ Hồn phù này có lẽ ở thế giới này chưa nghe bao giờ, hơn nữa coi như là hồn phù nhị phẩm, nhưng uy lực của nó có thể so được với linh phù tam phẩm đỉnh giai. Cho nên Tư Lăng quyết định, chết cũng thể tiết lộ thứ Hồn phù này, ở lúc mấu chốt chính là dùng để bảo mệnh.

      Tư Lăng đem cất linh phù xong, lười biếng duỗi người, liền ra ngoài.

      tháng chưa ra cửa, thành Minh Hà vẫn vô cùng náo nhiệt như trước, tựa hồ có gì thay đổi. Tư Lăng vội vã rao bán linh phù, mà trước hết đến bên đường, tìm quán ăn bình dân gọi hai bát mì đến lắp đầy bụng.

      Đồ ở Tu Tiên giới tự nhiên là thế tục giới cách nào so sánh được, coi như là chén mì sợi đơn giản, cũng có thể làm cho người ta dư vị vô cùng. Bát mỳ này cũng rất được chú trọng. Đầu tiên, loại lúa mỳ dùng để xay thành bột mì này chính là loại cây mà những nông dân phàm tục sống tại Tu Tiên giới gieo trồng. Qua nhiều năm được linh khí nuôi dưỡng, tuy rằng so được với những loại linh cốc linh mạch kia, nhưng hương vị của nó tốt hơn rất nhiều so thế tục giới. Tiếp đó, nước canh này là dùng xương cốt của thú để hầm, mùi thơm sực nức. Ở mặt lại dùng ít thịt của thú để làm thành Pate; cùng với hành băm, ăn vào là làm cho người ta nhớ mãi thôi.

      Tư Lăng cảm thấy giải quyết vấn đề no bụng ở mấy quán ăn bình dân này tốt hơn nhiều so với tửu lâu, tiện lợi lại phù hợp với lợi ích kinh tế, còn có thể no bụng, là quá tiết kiệm tiền .

      Ăn hết hai chén mì lớn, Tư Lăng thèm để ý tới ánh mắt quỷ dị của những người ở đây, trả tiền xong liền chậm rãi rời .

      Tư Lăng chậm rãi dạo, rồi rốt cuộc chọn cửa hàng tên là "Thông thành phù" để bán linh phù. Lúc chuẩn bị vào đột nhiên trong tiệm đánh ra đạo pháp quyết, kinh hãi nhanh chóng lui về sau. Tiếp đó là người bị đánh bay ra, mắt thấy sắp đập vào người mình, Tư Lăng thể đưa tay đỡ lấy người nọ, chống lại lực va chạm kia.

      Đúng lúc này, trong tiệm có ba người nam nữ trẻ tuổi ra, nhìn thấy động tác đỡ người của Tư Lăng sửng sốt chút, muốn nổi giận lại đột nhiên nhìn thấy diện mạo của Tư Lăng, lại lần nữa sửng sốt.

      Tư Lăng cũng đánh giá ba người vừa ra từ trong tiệm kia. Hai nam nữ, mỗi người đều tuấn tú phi phàm. Lại nhìn đến phong thái, quần áo, phụ kiện, có thể thấy là thân thế cũng tầm thường. Chắc hẳn là đệ tử của những đại thế lực kia, phải là người mà bây giờ có thể đắc tội. Ba người kia nhanh chóng hoàn hồn. người nam nhân lớn tuổi nhất trong đám lấy lại bình tĩnh, hỏi: "Ngươi là ai? Là đồng bọn của ?"

      Tư Lăng thể tra xét được tu vi của đối phương, liền biết là tu sĩ cấp cao hơn mình, lập tức vội vàng bỏ người trong tay ra, chắp tay : "Xin lỗi, ta quen biết . Tại hạ chỉ là muốn vào, lại bị người này trực tiếp đánh đến, vì muốn bị đập trúng nên mới đưa tay đỡ phen."

      Nam nhân kia gật đầu, xoay đầu với hai người bên cạnh: "Liễu sư đệ, Tô sư muội, các ngươi xem nên xử lý người này như thế nào?"

      Vị Liễu sư đệ kia, nhìn tuổi hẳn là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi. Lúc này dùng đôi mắt tò mò đảo qua đảo lại mặt Tư Lăng, sắc mặt kinh diễm. Mà vị Tô sư muội kia, bộ dạng xinh đẹp động lòng người, bộ quần áo màu tím nhạt, thanh tú phi phàm, mặt ý cười trong trẻo, có vẻ dịu dàng trang nhã, làm cho người ta sinh ra hảo cảm.

      "Đại sư huynh, huynh xem, dáng vẻ người này còn dễ nhìn hơn cả sư tỷ luôn. Nàng ta có phải nữ giả nam trang hay ta?" Liễu sư đệ căn bản có nghe được lời đại sư huynh , cao hứng kéo ống tay áo đại sư huynh nhà .

      Vị đại sư huynh kia nghiêm mặt, vui : "Liễu sư đệ, được vô lễ." Sau đó lại thi lễ với Tư Lăng cái, áy náy : "Vị đạo hữu này, thực xin lỗi, tiểu sư đệ vẫn còn tính tình trẻ con. Xin đừng trách."

      Nếu là "Tư Lăng" lúc trước hiển nhiên vô cùng thích người khác nhắc tới bề ngoài của . Nếu có người dám như vậy trước mặt , sớm bị mang thù đến hận thể lột da đối phương. Nhưng Tư Lăng bây giờ căn bản có cảm giác này. Diện mạo bất quá là thứ bề ngoài, có cũng được mà có cũng sao. Người khác như thế nào, căn bản thèm để ý.

      Tư Lăng cười cười, : " có gì."

      Thái độ thản nhiên của Tư Lăng lập tức gây được ấn tượng tốt với ba người. Vị Liễu sư đệ kia còn muốn thêm cái gì đó, bị đại sư huynh trừng mắt, chỉ có thể bĩu môi.

      Lúc này, sư huynh muội ba người bắt lấy cái tên bị đánh văng ra khỏi cửa hàng kia, sau đó giao cho đội chấp pháp của thành Minh Hà. Thành Minh Hà là tiên thành lớn nhất Tây Cảnh, trong thành có văn bản quy định ràng thể sinh đánh nhau. Hễ kẻ nào bị đội chấp pháp bắt được, ngoại trừ phạt linh thạch ra, còn phải bị trục xuất ra khỏi thành Minh Hà, vĩnh viễn được bước vào.

      Tuy rằng Tư Lăng biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng thấy ba người này đánh tên tu sĩ kia ra khỏi cửa, rồi bắt lấy đưa cho đội chấp pháp Minh Hà thành, lại hề rước lấy cái tai vạ gì, có thể từ đó phân tích ra, ba người bọn họ hẵn có địa vị rất cao tại thành Minh Hà. Hơn nữa hành vi vừa rồi của bọn họ cũng là chính đáng.

      Thấy tình được giải quyết, Tư Lăng nghĩ nhiều nữa, bước vào tiệm Thông thành phù.
      DionKisaragiYue thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :