1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh nữ tu tiên - Quyến Niệm (10) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5 Nha hoàn nhóm lửa
      Edit: Pei

      Lần này được tuyển vào phủ cùng hai mươi bảy vị tiểu nương, các nàng được các quản thống nhất dạy cùng chỗ khoảng nửa tháng, gia quy trong phủ cầu mọi người phải làm theo . Trong thời gian này, Xích Thủy các nàng cũng quen thuộc với mọi người.

      Sau đó, các quản tới lĩnh người rời , Xích Thủy cùng Viên Nha cũng theo quản tới phòng bếp. Các nàng thở dài nhõm hơi, hoàn hảo là ở cùng chỗ, trong lúc đó cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.

      Đây là cái phòng bếp lớn nhất mà Xích Thủy gặp qua, rộng hơn trăm thước vuông, bếp lò, ấn đài, các loại được đặt tủ giá , quầy để nguyên liệu, mọi thứ đầy đủ hết, hơn nữa nhìn qua rất gọn gàng sạch , chút cũng giống với loại nhà bếp ở chỗ các nàng. Nhiều người ngừng qua lại bận rộn, nhìn qua có vẻ hỗn độn, kì thực rất có trật tự. Viên Nha càng nhìn càng trợn mắt há hốc mồm.

      Quản tự giới thiệu mình là họ La, xác nhận lần nữa tên của Xích Thủy cùng Viên Nha để tránh bị nhầm, bảo Xích Thủy nhóm lửa, bảo Viên Nha rửa rau, các nàng như vậy tách ra.

      Ngay khi Xích Thủy nghe quản bảo nàng nhóm lửa, nàng bỗng chốc liền nghĩ tới Dương gia đem nha hoàn nhóm lửa, nhiều N xoa a*. Mà khi nàng ngồi trước bếp lò, tình huống cũng tốt cho lắm .
      (*Ta cũng hiểu nó có nghĩa gì hết)

      Hôm nay vốn rất là nóng bức, mới vừa ngồi trước bếp lò, cỗ nhiệt khí đánh úp lại, mồ hôi người Xích Thủy chảy ngừng Nhưng cũng đến nỗi là rất khó chịu , bếp lò nữ đầu bếp ngừng cầu, hồi muốn lửa lớn, hồi muốn lửa , đem những cái hoạt động trước kia bắt Xích Thủy làm hết.

      Bận rộn cuối cùng cũng xong, Xích Thủy rốt cục có thể buông lỏng hơi, đánh giá chút chung quanh. Đúng là xã hội cũ độc ác a! Chỉ là nha hoàn nhóm lửa như nàng liền có hơn mười người, ngồi loạt, liếc mắt cái liền nhìn thấy, muốn bao nhiêu trật tự liền có bấy nhiêu trật tự.

      "Uy, ngươi là người mới tới ?" Xích Thủy hướng bên phải nhìn xem, bên phải nàng truyền đến thanh .

      Xích Thủy quay đầu vừa thấy, là đại a đầu, mỉm cười nhìn nàng. Nhìn qua bộ dáng đại khái hơn mười tuổi. Ăn mặc giống như Xích Thủy bởi ở trong phủ thống nhất mặc áo bông, bất quá Xích Thủy mới tới nên mặc màu xám, mấy tiểu nha đầu còn lại là màu lam.

      Thời điểm huấn luyện quản dạy qua, làm được ba năm đổi áo lam, tiền công cũng tăng lên cấp. Nếu có thể thăng thành nha hoàn nhị đẳng, đổi thành hoàng y*, tiền công được trả gấp đôi. Còn nha hoàn nhất đẳng là bạch y, về phần tiền công bao nhiêu quản với các nàng, còn nếu các nàng có phúc khí tự nhiên biết. Có thể nhìn ra được, phúc lợi đãi ngộ trong phủ này cũng tồi .
      (*Y phục màu vàng)

      Xích Thủy cũng nhìn nàng cười: "Tỷ tỷ, ta gọi Xích Thủy, tỷ tỷ làm được ba năm rồi ?"

      "Ta gọi Tề Chân, ngươi bảo ta Chân tỷ là được." xong còn trừng mắt nhìn Xích Thủy.

      Xích Thủy có chút hiểu, bị Tề Chân phen kéo đến, ra ngoài, ", chúng ta trước ăn cơm."

      Xích Thủy có chút nóng nảy, lửa trong bếp lò nàng chưa có dập tắt đâu. Chợt nghe Tề Chân : "Viên Nhân, giúp nha đầu Xích Thủy nhìn chút."

      Chợt nghe nha đầu ở bên phải Xích Thủy bất mãn đáp ứng. Xem ra nàng chính là Viên Nhân .

      " có việc gì , đợi ngươi trở về liền giúp nàng trông coi, chúng ta đều là thay phiên ăn cơm , ngươi là người mới tới , hôm nay trước hết chiếu cố ngươi ." Tề Chân lại tiếp.

      Xích Thủy a tiếng, thuận theo Tề Chân xuyên qua hồ sen, hướng phòng ốc đến. Xem ra Tề Chân cũng là đại tỷ của nhóm nha đầu nhóm lửa .

      theo Tề Chân lĩnh cơm canh, các nàng đến cái bàn ở góc ngồi xuống, lập tức ăn cơm.

      Tề Chân thời gian các nàng thay phiên ăn cơm là phút đồng hồ, trở về quá thời gian khiến người khác ý kiến. Xích Thủy nghe xong cẩn thận ghi nhớ, thầm trong lòng, về sau nhất định phải chú ý nhiều hơn, mặc dù chắc có thể cùng mọi người sống hoà mình, nhưng ít ra cũng khiến người khác tức giận.

      Trong lúc chuyện, các nàng vội vàng ăn cơm, rồi lại chạy trở về đổi với người khác, Xích Thủy cũng giúp đỡ Viên Nhân trông coi lửa. Tiếp tục luân phiên như thế, phòng bếp rốt cục cũng an tĩnh lại . Tất cả bếp lò cũng đều tắt lửa.

      Xích Thủy thở dài nhõm, nghĩ, may mắn nơi này ngày ăn hai bữa, như vậy mỗi ngày vội vàng hai lần. Nàng đứng dậy, duỗi cái lưng mệt mỏi, hướng địa phương Tề Chân chỉ đến, đó là địa phương lấy củi. Nàng cũng thăm dò rang lịch trình ngày của nha hoàn nhóm lửa: lấy củi, nhóm lửa, lấy củi củi, nhóm lửa.

      Chờ lấy củi xong nàng đặt sau bếp lò, trời chập tối, nàng cũng trở về địa phương các nàng tại ở, cũng là giường ghép lớn, bất quá gian phòng chứa bốn người, cùng ký túc xá đại học trước kia có chút giống nhau.

      Viên Nha sớm trở lại, Xích Thủy lúc này mới hỏi Viên Nha công tác thế nào. Nghe Viên Nha đều là rửa rau dưa, ở nhà nàng hay làm , mệt lắm. Xích Thủy cũng yên tâm.

      Như vậy ngày trôi qua , về sau công việc bắt đầu lặp lại như vậy ngày lại ngày.

      Thời gian nhoáng cái trôi qua hơn tháng, Xích Thủy cũng hoàn toàn thích ứng được cuộc sống ở Tần phủ, cũng quen thuộc với những nha hoàn nhóm lửa.

      Tuy rằng công việc có chút đơn điệu, nhưng các nàng phần đông người ở chung chỗ, cũng tán gẫu chuyện phiếm. Phòng bếp vốn là dân cư lưu động từ những địa phương khác nhau, những tin tức nhiều vô số kể, ví dụ như vị quản nào đó lại nạp tiểu thiếp , Trương đại nương lại cùng lí đại nương cãi nhau , nha đầu trang điểm bên người vị quý nhân kia nhìn giống như con hồ ly tinh ...

      Cũng khiến cho sinh hoạt của Xích Thủy cùng các nàng tăng thêm rất nhiều lạc thú.

      Đương nhiên, các nàng chủ yếu vẫn là bát quái những vị quý nhân trong Tần phủ. Mỗi khi có tin tức truyền đến, luôn có thể làm các nàng kích động hồi lâu. có bát quái thể sống a, Xích Thủy khỏi vừa thở dài vừa nghĩ.

      Dần dần, để ‎, Xích Thủy cũng biết tình huống đại khái trong phủ.

      Đứng đầu Tần phủ là vị lão phu nhân, được tám mươi tuổi. biết thế nào , trong phủ vừa có vị lão thái thái, Xích Thủy trước tiên luôn nghĩ đến Hồng Lâu Mộng, bất quá Tần phủ này cũng có phân cái gì đông phủ tây phủ. Huynh đệ Tần đại nhân đều ở những phủ khác bên ngoài, nhưng cũng thể Tần phủ phức tạp .

      Tần đại nhân có chính thê họ Trương, mười sáu người thiếp, thông phòng biết, bên ngoài phủ còn có hay biết.

      Phía dưới có đại thiếu gia Tần Uyên mười tám tuổi, chính thê sở ra, có thê hai thiếp, thông phòng có hai. Chưa có con.

      Nhị Thiếu Gia Tần Hoàn mười lăm tuổi, do vị thiếp họ Mẫn sinh ra, chưa cưới vợ, thông phòng biết, nghe trong phủ có rất nhiều nương đều léng phéng cùng vị Nhị Thiếu Gia này. Nghe vị thiếp họ Mẫn kia cũng là vị thiếp rất xuất chúng, cũng rất được sủng ái .

      Tam thiếu gia Tần Ngọc cùng tứ tiểu thư Tần Tương mười hai tuổi, là long phượng* thai, nghe bộ dạng cũng giống nhau lắm, do chính thê sinh ra.
      (*song sinh nam nữ)

      Ngũ tiểu thư, Lục tiểu thư, Thất tiểu thư đều là thứ xuất, mọi người chú ý lắm, mẹ đẻ là ai cũng biết.

      Bát thiếu gia Tần Khang sáu tuổi, do chính thê sinh ra, là bảo bối trong tay Tần gia lão thái thái, ngậm trong miệng sợ tan , nâng tay sợ rớt.

      gia đình khổng lồ a! Xích Thủy nhịn được suy nghĩ.

      tình khiến mọi người chú ý nhất chính là người thừa kế gia nghiệp. Nghe đại thiếu gia Tần Uyên trời sanh tính tình đầu gỗ ít , được tần đại nhân thích.

      Nhị Thiếu Gia Tần Hoàn là con của thị thiếp mà Tần đại nhân thích nhất, kế thừa dung mạo xinh đẹp của Mẫn thị, nghe rất tuấn tú phong nhã, phong lưu đa tài, khiến vô số nương thầm mến . cũng là người mà Tần đại nhân rất coi trọng, trong tay chưởng quản* đại bộ phận cửa hàng trong phủ, mà đại thiếu gia chỉ chưởng quản* ít bộ phận còn lại.
      (*phụ trách quản lí)

      Đích thứ tranh giành, hạ nhân trong phủ đều có tính toán của bản thân, ngầm lập đội .

      Đây là ván bài, mà trong đó chủ nhân nô bộc Tần phủ đều tham dự, khiên mà động toàn thân.

      Đương nhiên Xích Thủy cũng cho rằng nơi đây có chuyện của nàng, dù sao , nha hoàn nhóm lửa, cũng có tác dụng gì a.

      Thời điểm ở trước mặt mọi người, Xích Thủy cũng cười phụ họa, nhưng cũng làm gì hơn, nghe qua xong rồi cũng ném ra sau đầu .


    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 6 Bếp lò cổ quái
      Edit: Pei

      Ngày hè sớm qua, mùa đông chầm chậm tới. Lúc này là thời gian mà bọn nha hoàn nhóm lửa cảm thấy tốt nhất, có việc gì đều có thể ngổi trước bếp lò sưởi ấm. Bên ngoài gió lạnh quét ngang, gió thổi mạnh giống như phiến đao cắt qua mặt mọi người, cảm thấy rất khó chịu.

      Viên Nha làm việc bỗng gian nan đứng lên, mỗi lần rửa đồ ăn xong, mười đầu ngón tay của nàng đều đông lạnh tím đen, Xích Thủy nhìn thấy rất là đau lòng, thời điểm rảnh rỗi liền lôi kéo Viên Nha cùng nhau ngồi trước bếp lò sưởi ấm.

      Xích Thủy nhớ tới trước kia nghe người ta gừng có thể trị nứt da, tìm miếng gừng, giúp Viên Nha xoa lên tay, tuy rằng cũng hiệu quả, nhưng chỉ trị được phần ngọn trị được phần gốc.

      Viên nha mỗi ngày rửa rất nhiều đồ ăn , hơn nửa thời gian đều ngâm trong nước, Xích Thủy ngoại trừ giúp nàng lau phần nứt da bên ngoài, cũng có biện pháp khác, nàng khỏi nhớ tới bao tay cao su lúc trước. Nàng cũng chỉ có thể bảo Viên Nha thỉnh giáo lão nhân trong phủ, các nàng làm việc này nhiều năm, chắc cũng có ít phương thuốc gì đó.

      Buổi tối khi hai nàng ở cùng nhau, cũng có khi nhớ nhà, nhớ cha mẹ , huynh đệ tỷ muội, còn có dãy núi cao liên miên.

      Có khi nhịn được , hai người ôm nhau hung hăng khóc hồi. Sau đó lau khô nước mắt chuyện gì nên làm vẫn làm.

      Xích Thủy cho rằng thời gian cứ như vậy qua , Tề Chân lại đến lời từ biệt với nàng . Nàng tìm cách nhờ người chỉ cho nàng mưu kế để có thể ở phòng Lục nương làm nha hoàn nhị đẳng, rời khỏi nơi này . Tề Chân gần đến tuổi cập kê , lại ở phòng Lục nương hầu hạ hai ba năm, đến mười tám tuổi được thả ra .

      Nàng làm điều này là muốn chủ nhân biết mặt mình, chờ đến khi được thả ra có thể cưới được người tốt chút. Bằng cứ làm nha đầu nhóm lửa, về sau bị chủ nhân tùy tiện gả cho gã sai vặt, có cuộc sống tốt.

      Tề Chân nửa năm qua rất là chiếu cố Xích Thủy, Xích Thủy cũng có chút luyến tiếc nàng, nhưng vẫn hi vọng nang có thể sống tốt.

      bao lâu, La quản liền dẫn tiểu nương tới nhà bếp, tiểu nương kia ước chừng cũng được tám chín tuổi, cùng Xích Thủy sai biệt lắm.

      La quản nhìn chút, an bài Xích Thủy chuyển qua chỗ của Tề Chân , đem vị trí dư ra an bài cho tiểu nương.

      Xích Thủy có chút hiểu.

      phải đều giống nhau sao?

      Chờ đến khi ngồi xuống bắt đầu nhóm lửa, Xích Thủy mới hiểu được lợi hại. Đây là cái bếp lò có nhân tính a!

      Bếp lò bình thường tự nhiên kêu tiếng “chi*” a? cái lò cổ quái như vậy ở đâu lòi ra, các nha đầu nhóm lửa trước đây làm sao có thể sống a? Bếp lò vốn là hình tròn hiểu sao tự nhiên lòi ra cái cục lớn, làm cái bếp biến thành hình dạng kỳ quái.
      (*từ “chi” có nghĩa là chít chít, là tiếng kêu của động vật )

      Hơn nữa cũng chịu để Xích Thủy khống chế lửa , đem Xích Thủy biến thành mặt xám mày tro, bị đầu bếp nữ kia giáo huấn đến mất mặt.

      Vào lúc ban đêm, Xích Thủy vội vàng thỉnh giáo Tề Chân, đem tình hôm nay với Tề Chân, chọc nàng cười khanh khách ngừng. Chờ cười xong mới đưa kỹ sảo nhóm lửa chút cho Xích Thủy.

      Xích Thủy rốt cục thở dài nhõm hơi, oán hận : "Thế nào trước kia có nghe ngươi qua a?"

      Tề Chân lại giận nàng liếc mắt cái, "Ngươi mỗi lần đều là cùng Viên Nhân trao đổi nhau để canh ‎ lửa , ta với ngươi làm gì."

      "Vậy ai làm nên cái bếp lò đó a? Sao lại làm thành như vậy ?" Xích Thủy có chút tò mò.

      "Ta cũng biết, bất quá nghe cái bếp lò đó được làm cùng lúc với thời điểm xây phủ , được mấy trăm năm , trước kia có người từng nghĩ đem nó đập, nó cũng chưa từng di chuyển. Ngươi chỉ cần vỗ theo lời ta , thời điểm nhóm lửa phải dụng tâm, hai ngày sau quen thuộc ." Tề Chân an ủi.

      "Cũng chỉ có như vậy ." Xích Thủy .

      "Tốt lắm, nha đầu, đừng ủ rũ ." Tề Chân dùng ngón tay chọt chọt trán của Xích Thủy, lại : "Ngươi có biết tiểu nha đầu hôm nay là ai ?"

      " biết." Nàng bị cái lò cổ quái kia biến thành mặt xám mày tro , kịp chú ý cái khác.

      Tề Chân liếc xéo nhìn nàng, "Nàng là con của người hầu trong phủ, cùng La quản là họ hàng xa ." Lại dặn dò : "Ngươi cũng nên giúp đỡ nàng nhiều quá, nàng được nghỉ ngơi mấy tháng, khẳng định là bị khi dễ ."

      "Biết biết." Xích Thủy cảm ơn Tề Chân, mới trở về phòng, nhẩm lại lần nữa kỹ xảo Tề Chân cho nàng, mới nhắm mắt ngủ.

      Ngày hôm sau quả nhiên tốt hơn nhiều, Xích Thủy cũng biết tiểu nha đầu mới tới kia kêu Điền Vân là cháu của La quản .

      tại Xích Thủy cũng làm quen được với nha đầu bên trái mình , kêu Triệu vũ, là tiểu nha đầu hướng nội, ngày nàng quá ba câu.

      Xích Thủy cũng có biện pháp chuyện với nàng, đành phải thôi.

      tại tình huống của Xích Thủy có chút buồn bực . Bên trái Triệu Vũ thích chuyện, bên phải Điền Vân nàng lại dám cùng nhiều, nàng tại buồn muốn chết, khó trách trước kia Tề Chân đều nỗ lực tìm nàng chuyện.

      tại này bếp lò cổ quái cũng làm khó nàng , nàng càng lúc càng nhàm chán .

      Trong khi vừa nhóm lửa vừa ngây ngốc, nàng dùng thiêu hỏa côn đốt cái cục gồ gồ cổ quái, thô sáp , nó vẫn nhúc nhích. Nàng liền dùng nhiều hơn vài phần lực, vẫn là bất động, nàng cũng chỉ có thể buông tha cho .

      Khi nhóm lửa, nàng thường cầm thiêu hỏa côn đốt , rất nhanh liền biến thành thói quen của nàng.

      Nếu có ngày nàng đốt cái cục gồ gồ kia, nàng ăn cơm cảm thấy ngon miệng.

      Rất nhanh , mùa hè lại đến, Xích Thủy vào phủ cũng được năm . Điền Vân kia cũng chuyển rồi, tiểu nha đầu mới lại tới, Xích Thủy rốt cục cũng tìm được người chuyện, nhưng có thói quen vẫn giữ lại như cũ.

      ngày nào đó, Xích Thủy theo quán tính lại đốt cái cục gồ gồ kia, chút, chút, lại chút, đột nhiên, nàng cảm thấy nó dường như giật mình, nàng nhìn kỹ, cái gì cũng nhìn ra, chắc là ảo giác .

      Tiếp tục đốt, chút, chút, lại chút, , nàng cảm giác nó cử động , tuyệt đối phải ảo giác, nàng lấy nhân cách cam đoan!

      Tiếp tục, lại tiếp tục, phạm vi cử động của nó cũng càng ngày càng ràng, Xích Thủy cảm thấy vui quá đỗi, mỗi ngày nỗ lực đốt gấp bội.

      Vài ngày sau, Xích Thủy cảm thấy có thể đập ra xem thử , Xích Thủy tìm cây búa, lại đến phía sau viện bên hồ sen đào ít bùn đất ẩm ướt, vào buổi tối thời điểm phòng bếp có người, sờ soạng vào.

      Đem cây búa cùng bùn đất để ở bên, đặt cây nến bên cạnh bếp lò, Xích Thủy leo lên bếp lò, đem bếp lò đặt qua bên, hướng trong phòng bếp tìm tòi, tay cầm búa liền hướng cái cục gồ gồ đập tới, cái, hai cái, tam cái...

      Xích Thủy cũng dám dùng sức nhiều, nếu đem người khác đánh thức tốt lắm. Nàng tại ngồi ở bếp lò, chút kính trọng thần bếp .

      Xích Thủy biết đập bao nhiêu cái, chỉ biết là cái cục gồ gồ dao động phạm vi càng lúc càng lớn, làm Xích Thủy càng ngày càng thấy được hi vọng.

      Cuối cùng , nó rốt cục bị Xích Thủy đập bể. Xích Thủy vội ném nó lên đất, dùng bùn đất đem cái cục gồ gồ đặt ở địa phương bằng phẳng, lại đem bếp lò dời về chỗ cũ.

      Xích Thủy trước rửa tay. Lại ôm cái cục gồ gồ lên, cầm ngọn nến, hướng phía hậu viện chất đầy đá tới, sau đó dùng sức quăng cái, xem như hoàn thành nhiệm vụ, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.

      Cái cục gồ gồ bị quăng trong đống đá, bỗng răng rắc tiếng, giống như thanh dưa hấu chin vỡ ra, Xích Thủy dừng lại bước chân , xoay người, hướng chỗ ném hồi nãy đến, đưa ngọn nến tới gần, chỉ thấy cái cục gồ gồ nứt ra, nàng cẩn thận nhìn chút, bước lên bước, cầm theo cây búa, đập thêm cái, lúc này vỡ ra, nứt thành hai nửa.

      Chỉ thấy nửa trung tâm lõm, nửa trung tâm lồi ra khối tinh thể đen sẫm, to bằng nắm tay.

      Xích Thủy lấy tay dùng sức móc lên, khối tinh thể đen sẫm kia liền được lấy lên, nàng cầm dưới ánh nến cẩn thận nhìn chút, thấy được cái gì, nhưng nàng nghĩ biết bên trong tảng đá có cái gì, hẳn là có chút giá trị, cũng biết được bao nhiêu.

      Nàng đem tinh thể kia dúi vào trong lòng, lại đem hai nửa của vừa bị bổ ra ném đống đá, rồi đem mấy tảng đá đặt lên , đem búa thả lại chỗ cũ, trở về phòng nghỉ tạm.

      Ngày hôm sau, Xích Thủy đơn giản hướng Triệu Vũ chút về chuyện bếp lò, đương nhiên đến khối tinh thể kia. Triệu Vũ cũng phải là người nhiều, gật gật đầu rồi cũng qua .

      Xích Thủy sau đó cầm cái tinh thể kia nghiên cứu lâu, nhưng cũng nghiên cứu được cái gì, cũng chỉ coi nó như thành vật phẩm sưu tầm, bỏ vào trong túi đồ.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 7 Nhảy cầu cứu người
      Edit: Pei

      Ngày hè nắng chói chang, Xích Thủy cùng các nha hoàn nhóm lửa ngày cảm thấy khó chịu, đứng lên, mỗi ngày nàng đều phải uống bầu nước lớn. Nàng cùng tiểu nha đầu mới tới đứng lên.

      Tiểu nha đầu kia so nàng còn chút, được mua vào từ bên ngoài. Vốn kêu Trương Ngọc, nhưng lại trùng tên với Tam thiếu gia, quản mới sửa kêu Trương Hà, bộ dạng nàng rất giống bông hoa sen nở rộ .

      Xích Thủy có chút hiểu, người tên là Tần Ngọc, người là Trương Ngọc, khác họ, lại khác chữ, biết kiêng kị cái gì.

      Nhưng nàng cũng gì, chỉ vào hoa sen trong hồ , cùng với màu hồng mặt nàng nhìn rất giống. Trương Hà kia chính là mặt trái táo tiêu chuẩn, vô luận khi nào nhìn đến nàng, mặt đều có hai luồng hồng hồng .

      Xích Thủy tại cùng nàng ăn cơm, mỗi ngày ở cùng chỗ tự nhiên cũng thân. Cũng biết được những gì nàng trải qua trước khi được bán vào phủ. Cùng Xích Thủy cũng sai biệt lắm, bởi vì năm trước hạn hán, đến năm nay, rất nhiều thôn dân thiếu lương thực, bắt đầu bán nhi nữ, cuối xuân, cha Trương Hà đem nàng bán cho người môi giới với mười hai lượng. Người môi giới kia trằn trọc lâu , trải qua khó khăn, cuối cùng mới vào Tần phủ.

      Xích Thủy và Viên Nha sau khi nghe vậy, cũng sụt sịt phen.

      Bất quá dù bên ngoài rối loạn như thế nào, cuộc sống của các nàng ở Tần phủ tốt , ít nhất vấn đề ấm no được giải quyết . Xích Thủy cùng Trương Hà từ nhà ăn ra, liếc mắt cái, nhìn nhau cười. Để ý nhiều‎ làm gì, tại có thể ăn no mặc ấm, phải nên quý trọng.

      Hai người bước nhanh tới phòng bếp, đường ngang qua hồ sen, lại nhìn thấy phần đông nha hoàn phụ nhân vây bên cạnh ao rối thành đoàn.

      Xích Thủy muốn chõ mõm vào, người nhiều thị phi nhiều , nghĩ vậy liền lôi kéo Trương Hà , khả nhưng Trương Hà rất hiếu kỳ, ngược lại lôi kéo nhìn cái.

      Chỉ thấy bọn nha hoàn đều gấp đến độ xoay quanh, miệng gọi tiểu thư, tìm quản , kêu la cứu mạng , bất chợt đụng vào nhau.

      Xích Thủy đưa ánh mắt nhìn vào trong ao, liền thấy bên trong có người đạp nước, tạo nên từng mảnh bọt nước, cũng có gì, mấu chốt là càng đạp nước cách bờ càng xa .

      Xích Thủy lại nhìn đến phần đông người bên bờ, thế nào liền ai nhảy xuống cứu người đâu? Nghe tiếng các nàng gọi ầm ĩ hẳn là tứ tiểu thư rơi xuống nước .

      người vú già trung niên vội vàng tới rồi, phần đông nha hoàn nhìn đến vú già kia, liền như thấy được tâm phúc, vội vàng bảy miệng tám lời xong tình huống, vú già kia mặc dù cũng khủng hoảng, nhưng cố giữ vững bình tĩnh, vội vàng an bày người đến ngoại viện tìm tráng đinh* tới cứu người.
      (*thanh niên khỏe mạnh)

      Xích Thủy nghe xong trợn trắng mắt, phải biết rằng Tần phủ to lớn, từ nơi này đến ngoại viện chạy mau cũng phải mất bảy tám phút, đừng là tìm người kể lại tình huống, lại chạy về, hoa cúc vàng cũng lạnh thấu tâm .

      Mặc kệ như thế nào mạng người là chuyện lớn, nếu tứ tiểu thư này xảy ra chuyện gì, phần đông nha hoàn bị đánh chết, đều là mạng người a!

      Xích Thủy cắn chặt răng, nhìn thoáng qua vị trí của tứ tiểu thư, nhắm chặt mắt, phịch tiếng nhảy vào trong ao, hướng vị trí kia bơi tới, ta hôm nay coi như là làm người tốt phen.

      Bơi tới bên cạnh tứ tiểu thư, Xích Thủy cũng kéo nàng, nàng uống rất nhiều nước, nàng bơi tới sau lưng tứ tiểu thư, tay ôm nàng, hướng bên bờ bơi tới, dùng hết sức lực, rốt cục cũng đến bên bờ, dưới trợ giúp của phần đông người ở bờ, đem hai nàng kéo lên bờ.

      Xích Thủy bỗng chốc ngồi ở mặt đất, thở hổn hển, đây cũng làm khó thân thể chin tuổi của nàng . Nhìn mọi người vội vàng đem tứ tiểu thư hộ tống về phòng, Xích Thủy cũng để Trương Hà trở về phòng bếp giúp nàng trông coi lửa chút, nàng về phòng đổi bộ quần áo.

      Hoàn hảo, phải hô hấp nhân tạo gì , Xích Thủy nghĩ vậy, thân mình có chút run lẩy bẩy, xem ra hơi bị cảm lạnh .

      Vội vàng trở về phòng thay bộ quần áo, lại chạy về phòng bếp, hướng Trương Hà cười cười, tiếp nhận bó củi vào trong nhà bếp.

      Trương Hà muốn gì đó, Xích Thủy vội vàng thở dài, biết tứ tiểu thư tại như thế nào? Ta vẫn cứ như bây giờ là tốt.

      Hai ngày sau, Tần phủ được bình tĩnh, Tần gia tứ tiểu thư tại sốt cao, hôn mê bất tỉnh, đại phu từng người được thỉnh vào trong phủ, lại từng người bị đuổi ra ngoài.

      Xích Thủy vẫn như thường trải qua cuộc sống của nàng, thẳng đến mười ngày sau, bên ngoài có người truyền đến, Tần phu nhân muốn gặp nàng.

      Xích Thủy trong lòng lộp bộp tiếng, , vẫn đến .

      Vội sửa sang lại xiêm y chút, cùng theo phía sau nha hoàn truyền, xuyên qua trùng trùng cửa động, rốt cục tới bên ngoài phòng của phu nhân.

      Nha hoàn kia để nàng đứng đó, liền vào trước để thông báo .

      lúc sau, liền xốc lên rèm cửa ra, cho nàng vào .

      Nàng lại sửa sang chút xiêm y, hít hơi, nhớ lại quy củ lúc quản dạy khi vừa mới tiến phủ, cúi đầu, tiến vào. Thời điểm vào trong phòng cầu, quỳ xuống, dập đầu.

      "Nô tì khấu kiến phu nhân." là xã hội cũ vạn ác.

      "Đứng lên , ngươi chính là Xích Thủy?" thanh ôn nhuận vang lên.

      Xích Thủy đứng lên, đầu vẫn thấp như cũ , đáp: "Vâng."

      "Ngẩng đầu lên, ngươi biết bơi lội?" Thanh ôn nhuận có nhàn nhạt nghi hoặc.

      Xích Thủy ngẩng đầu, đem ánh mắt theo mặt đất lên , thẳng tắp nhìn về vị trí cằm của phụ nhân phía trước, dừng lại, đáp: "Nô tì khi còn bé từng học qua." Dù sao trời cao hoàng đế xa, có khả năng thăm dò a?

      "Đúng là đứa tồi, mẫu mẹ, thưởng!" phụ nhân khác tới đưa cái hầu bao lục sắc.

      Xích Thủy tiếp nhận hầu bao, lại quỳ xuống, dập đầu.

      "Nô tì tạ phu nhân thưởng." Lại lần nữa nguyền rủa xã hội cũ vạn ác này.

      "Về sau ngươi hầu hạ ngay tại bên người tứ tiểu thư, mẫu mẹ, mang nàng xuống !" Xích Thủy đứng lên, theo người đàn bà kia ra ngoài.

      Thẳng đến khi hô hấp khí bên ngoài, Xích Thủy khẽ thở dài nhõm hơi, bên trong rất đè nén .

      Phụ nhân nhìn nàng cười cười, Xích Thủy cũng sợ hãi mà cười lại. Phụ nhân kia đúng là người chọn Xích Thủy tiến phủ.

      Phụ nhân liền mang nàng đăng ký, lĩnh xiêm y của nha hoàn nhị đẳng, lại lần nữa an bày chỗ nghỉ ngơi, phụ nhân để quản lý đem quần áo cùng dụng cụ toàn bộ đưa đến Tân An. Sau đó lại dẫn nàng hướng sân của Tứ tiểu thư đến.

      Vừa mới tiến vào sân trong, nha đầu liền đón chào, xem màu sắc quần áo, cũng là nha hoàn nhị đẳng.

      Phụ nhân đem nàng giao cho nha đầu kia, liền xoay người rời .

      Nha đầu kia đem Xích Thủy dẫn tới trước cửa phòng, bảo nàng chờ, tự vào thông báo .

      bao lâu, lại ra vén rèm cho nàng vào .

      Cùng động tác, Xích Thủy lại cúi đầu vào, bất quá lần này là phòng ngủ. Như cũ quỳ xuống, dập đầu.

      "Nô tì khấu kiến Tứ tiểu thư." Xưng hô thay đổi, có lẽ quỳ quỳ như vậy cũng thành thói quen.

      "Đứng lên , ngươi là Xích Thủy? Là ngươi cứu ta ?" Lần này là thanh nhàng của thiếu nữ.

      "Vâng, nô tì khi còn bé từng học qua bơi lội." Xích Thủy đứng lên, vẫn trả lời theo quy củ.

      "Mặc kệ như thế nào, ngươi cứu ta lần, về sau có cái gì cầu cứ với ta." Nàng còn chưa đáp ứng hay đáp ứng, xem ra phải xem tình huống cụ thể, Xích Thủy trong lòng oán thầm .

      "Nguyệt nhi, ngươi trước mang nàng xuống, thu thập xong giường cùng hành lễ, sáng mai lại đến hầu hạ." Vừa nghe tiểu thư xong, liền có nha hoàn bạch y lên tiếng, dẫn đầu ra ngoài, Xích Thủy vội theo.

      Ra ngoài phòng, nha hoàn kia bước chân chưa ngừng, tiếp tục ra ngoài, Xích Thủy đành phải theo.

      Chợt nghe nha hoàn : "Ngươi đừng khẩn trương, tứ tiểu thư tính tình dễ chịu, hầu hạ tốt lắm."

      Xích Thủy ừ tiếng, lại nghe nha hoàn : "Ngươi cứu tứ tiểu thư, chúng ta đều cảm kích, ngươi an tâm ở lại ."

      Xích Thủy biết nên cái gì, đành phải ừ tiếng.

      lát, đến góc sân ở trước cửa phòng, nha hoàn kia đẩy cửa ra tiến vào, chỉ vào giường trống : "Chính là nơi này, quản đem chăn bông cùng dụng cụ đưa tới. Ngươi về trước đem hành lí thu thập xong liền qua đây!"

      Xích Thủy gật gật đầu, thừa dịp lúc xoay người nhìn lướt qua phòng trong, hai cái giường đối lập , bên cạnh các tủ quần áo cùng bàn hoá trang. So giường ghép lớn của các nàng tốt hơn nhiều, trong lòng nghĩ như vậy, bước chân càng ngừng ra ngoài, trở về thu dọn hành lí .

      Xích Thủy thu thập xong hành lí, kỳ thực chỉ có mấy bộ quần áo, mở ra hầu bao, nhìn bên trong có mười lượng bạc, là nửa tiền nàng bán mình, nàng trầm mặc lát, tạm biệt Viên Nha cùng Trương Hà, mới hướng sân của Tứ tiểu thư đến.

      Chờ lại về tới địa phương mới, trong phòng nha hoàn, Xích Thủy cùng nàng chào hỏi, mới biết được nàng kêu Trương Điềm chính là người ở đối diện nàng, bảo nàng xưng Điềm Nhi tỷ là tốt rồi.

      Xích Thủy lại nhìn thoáng qua giường nàng, drap giường chăn đều trải tốt, Điềm Nhi tỷ lại đưa qua hai thanh chìa khóa, cái là tủ quần áo , cái là bàn trang điểm , bảo nàng nàng cất kỹ.

      Xích Thủy tiếp nhận sau cảm tạ, Điềm Nhi tỷ nàng còn có chuyện chưa làm xong, bảo nàng nghỉ ngơi trước, liền rời .

      Xích Thủy ngơ ngác ngồi ở giường, nghiêng người về phía sau, nằm giường, vốn định chợp mắt lát , nghĩ bỗng chốc liền nặng nề ngủ rồi.

      Ngủ giấc đến tối, Điềm Nhi tỷ trở về phòng, nở nụ cười với Xích Thủy, mới đem cơm hồi chiều giữ đưa cho cho nàng.

      Xích Thủy đúng là cực đói, cảm tạ sau đó ngồi xuống, vội vàng hướng miệng nhét, chọc Điềm Nhi tỷ lại là vừa giễu cợt lúc.

      Ăn xong cơm chiều, Xích Thủy đem hành lí bảo vào trong tủ quần áo khóa kỹ, lại tìm được địa phương rửa mặt , tắm rửa tốt, mới trở về phòng nằm ở giường.

      Điềm Nhi tỷ vào giấc ngủ, Xích Thủy thế nào cũng ngủ được .

      Này chính là khởi đầu mới, chờ nàng ở phía trước là cái gì đây?

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 8 Học thêu

      Edit: Pei

      Sáng ngày thứ hai, Xích Thủy theo Điềm Nhi tỷ rời khỏi giường, thay xiêm y của nha hoàn nhị đẳng, chải tóc, rửa mặt xong liền đến trước cửa phòng đứng bên chờ. Mà ở đối diện nàng, Xích Thủy nhìn thấy hai nha đầu nhị đẳng khác, trong đó có người nàng biết, chính là người ở chung với nàng nửa năm Điền Vân.

      vị nha hoàn nhị đẳng khác kêu Lí Liên.

      Kề bên Lí Liên là vị nha hoàn bạch y gọi Điền Linh, là chị ruột của Điền Vân.

      Vị nha hoàn bạch y kêu nguyệt nhi liền đứng ở bên cạnh Điềm Nhi tỷ ngày hôm qua, bảo Xích Thủy cũng trực tiếp kêu Nguyệt nhi tỷ là tốt rồi.

      bao lâu, tiểu thư rời giường, hai vị nha hoàn bạch y vội mở cửa vào phòng, hồi liền ra an bày các nàng bưng nước rửa mặt chải đầu hầu hạ. Xích Thủy ngày đầu tiên hầu hạ, các nàng để nàng động thủ, khiến cho nàng trước ở bên cạnh xem.

      Cho đến lúc này, Xích Thủy mới nhìn bộ dáng đau khổ của tứ tiểu thư, có thể là bởi vì sinh bệnh, gầy yếu, sắc mặt hơi tái nhợt, nhìn qua nhu nhược mà hai mắt lại như có như để lộ ra tia kiên cường.

      Vừa rửa mặt chải đầu tốt, Lí liên bưng đồ ăn sáng vào phòng, để ở bàn, khi nàng vào nhà còn có phụ nhân, là phụ nhân ngày ấy an bày trường sau khi tiểu thư bị rơi xuống nước. Nguyệt nhi tỷ đưa tiểu thư qua ngồi xuống, rồi lui về phía sau, đứng ở bên.

      Xích Thủy cũng theo các nàng cùng nhau thối lui đến phía sau tiểu thư.

      Phụ nhân kia ánh mắt quét Xích Thủy liếc mắt cái, ôn hòa cười : "Ngươi chính là nha đầu Xích Thủy ." Dùng là giọng điệu khẳng định.

      Xích Thủy theo quy tắc hướng nàng cúi người thi lễ : "Vâng." Xem ra phụ nhân này chính là bà vú của tiểu thư.

      "Nơi này ta cùng tiểu thư là được rồi, các ngươi cũng trước ăn cơm !" Phụ nhân quơ quơ tay áo, bảo các nàng cần hành lễ, các nàng cũng theo lời lui xuống.

      Đợi đến chỗ ăn cơm, các nàng theo thứ tự ngồi xuống, bàn dọn xong mười mấy đĩa , đựng đồ ăn khác nhau. Bên cạnh có thùng gỗ đầy cơm, kề bên có chén gỗ .

      Xích Thủy yên lặng theo mọi người ăn cơm, vài câu liên quan, điểm tâm lần lượt ăn xong .

      Đợi các nàng ăn xong, liền có nha đầu làm việc nặng tiến tới thu thập bát đũa, các nàng trở lại bên ngoài chính phòng chờ.

      lát sau, chỉ thấy mẫu mẹ* ra, Nguyệt nhi tỷ cùng Điền linh hướng nàng cúi người thi lễ liền vào nhà , Lí liên, Điền vân cùng Điềm Nhi tỷ cũng hướng mẫu mẹ cúi người thi lễ liền lui xuống.
      (*bà vú)

      tại cũng chỉ còn Xích Thủy . Mẫu mẹ kia bảo nàng cùng theo.

      đến gian phòng ở bên phải phòng chính dừng lại, mẫu mẹ đẩy cửa ra tiến vào, Xích Thủy nhìn vào bên trong, có mấy cái giá để ngồi thêu, bên cạnh cửa có ít vải dệt, trong rổ có đủ màu đủ dạng các loại chỉ thêu, nơi khác còn rải rác ít tiểu hà bao tiểu khăn thêu gì đó.

      Xem ra đây là khuê phòng của tứ tiểu thư.

      Mẫu mẹ để Xích Thủy ở bên xem, bắt đầu cẩn thận dọn dẹp khuê phòng, cũng nàng cần phải chú ý, thế nào vệ sinh sạch , cái nào phải đặt ở chỗ nào, lại hỏi Xích Thủy có biết thuê hoa hay , Xích Thủy ngượng ngùng .

      Mẫu mẹ nàng mới chín tuổi, cần vội, tại học vẫn còn kịp.

      Lại dặn dò với nàng về sau khuê phòng này liền do nàng chuyên môn quản lý .

      Chờ nàng dọn dẹp xong, lại bảo Xích Thủy lại lần nữa quá trình dọn dẹp và số địa phương cần chú ý , lại tìm khối vải vụn hình vuông màu trắng ngà, cho nàng ít chỉ thêu, bảo nàng tìm Điềm Nhi tỷ học tập thêu, sau đó mới để cho nàng rời .

      Thời điểm Xích Thủy tìm được Điềm Nhi tỷ, nàng ở trong phòng khách quét dọn. Xích Thủy vội đem chỉ thêu cùng vải vụn tay để ở bên, đứng lên theo quét dọn.

      Hai người cười cười, rất nhanh liền quét dọn xong .

      Điềm Nhi tỷ trước rửa tay, Xích Thủy cũng vội vàng theo. Khi trở về Điềm Nhi tỷ cầm chỉ thêu cùng vải vụn Xích Thủy để ở bên lên.

      Xích Thủy có chút ngượng ngùng, vội vàng nhờ nàng chỉ cách thêu như thế nào.

      Điềm Nhi tỷ hé miệng cười, bảo Xích Thủy theo nàng trở về phòng, lại lấy ra cây bút, lấy tấm vải màu trắng ngà ra bắt đầu vẽ.

      Xích Thủy vội đứng ở bên cạnh xem, chỉ thấy Điềm Nhi tỷ dưới ngòi bút lưu sướng hoa động* , chỉ chốc lát sau, hình dáng đóa hoa mai liền cành liền xuất .
      (*vẽ cách lưu loát, sinh động)

      "Điềm Nhi tỷ, ngươi vẽ giống." Xích Thủy khen ngợi . Nếu như ở đại, hảo hảo bồi dưỡng chút, chừng vị h họa sĩ thành danh.

      "Ngươi biết, Phùng mẫu mẹ thêu mới lợi hại đâu, ta so với nàng phần mười cũng bằng." Điềm Nhi tỷ mặt sùng bái , còn có nhàn nhạt khát khao.

      Nguyên lai mẫu mẹ của Tứ tiểu thư họ Phùng a!

      Kế tiếp, Điềm Nhi tỷ bắt đầu chỉ Xích Thủy cách hạ châm như thế nào, thêu như thế nào, dùng chỉ nào hợp nhất, bảo nàng trước thử thêu xem, nếu có cái gì hiểu hỏi nàng.

      Từ đây, Xích Thủy bắt đầu gian khổ thêu từng đường. Thời điểm vừa mới bắt đầu, những ngón tay bị sưng phù lên. Sau này nắm giữ chút kỹ xảo, tránh khỏi bị châm đâm trúng thống khổ, lại bắt đầu tập hạ châm như thế nào cho đẹp, khối vải màu trắng ngà kia bị nàng thêu chi chít đầy các hình vẽ.

      Nếu phải Điềm Nhi tỷ ngăn lại, nàng muốn đem những cái hình thêu này phá rồi theu lại lần nữa. Thẳng đến khi Điềm Nhi tỷ tìm cho nàng khối vải mới nàng mới buông tha cho. Nàng lại vượt qua mục tiêu phấn đấu, tình mới lâu trước đó lại lần nữa trình diễn.

      Điềm Nhi tỷ có chút sợ nàng .

      Kỳ thực cũng phải Xích Thủy liều mạng, vốn là ở trong sân này giống như bị ở tù, khi có mục tiêu theo đuổi, thời gian rảnh rỗi chỉ toàn ngắm hoa , tiến bộ trời cũng dung.

      Còn nhớ lúc vừa mới bắt đầu Xích Thủy sợ hãi nhất chính là thêu hoa, đủ loại hoa, ngàn vạn hình thái, lại phải phối tốt với màu chỉ, nàng luôn nắm giữ tốt. Mỗi khi đều Điềm Nhi tỷ đều phải chỉ nàng vài loại.

      Sau này Phùng mẫu mẹ biết, mỗi khi trong hoa viên hoa bắt đầu nở, bắt nàng mỗi ngày đều phải nhìn, nhìn đến mức nàng kém chút nữa miệng sùi bọt mép mới bỏ qua, mà nàng kỹ xảo thêu hoa của nàng cũng ngày càng tiến bộ.

      Dần dần, Xích Thủy cũng vượt qua bước chân của mọi người, có khi thêu ít hầu bao, khăn tay , cũng giao cho nàng làm. Ngẫu nhiên thời điểm nàng thêu Phùng mẫu mẹ cũng ở bên chỉ điểm chút, chung là để cho nàng có chút thu hoạch.

      Nếu trước kia Xích Thủy là dựa vào việc cứu tứ tiểu thư nên mới được tiến vào hầu hạ tứ tiểu thư, như vậy dựa vào việc thêu vượt qua mọi người , chỗ đứng của nàng cũng ngày càng vững vàng.

      Mỗi ngày sau khi chiếu cố tiểu thư xong, đem thời gian còn thừa đều dành cho việc thêu thùa Xích Thủy có đôi khi cũng nhịn được nghĩ, sau này đường ra của mình ở đâu?

      Nàng được mười tuổi , tứ tiểu thư cũng mười bốn tuổi, bao lâu cập kê có thể lập gia đình . Tần phu nhân cũng bắt đầu chú ý đến những thanh niên của những gia tộc lớn, để ý tình huống bên ngoài ngày càng nhiều.

      Tuổi nàng quá , tứ tiểu thư xuất giá khẳng định là mang theo nàng , cũng chỉ có thể đem nàng phân phối đến các địa phương khác, chẳng lẽ cứ như vậy đợi đến mười tám tuổi bị đánh ra ngoài?

      Xích Thủy cũng muốn nghỉ, cho nên nàng đối với thêu thùa càng để bụng , thế nào cũng là môn tay nghề a, chừng về sau còn phải dựa vào nó để kiếm miếng cơm ăn.

      Nàng cũng biết ưu điểm của nàng, tuy rằng làm người đại, hồ đồ giống như nàng như vậy đúng là hiếm thấy, nhưng tốt xấu gì nàng cũng là bản thương phẩm (ta cũng hiểu lắm khúc này), tuy rằng kiếp trước có chuyên môn nghiên cứu qua thêu, nhưng tốt xấu gì cũng nhìn qua ít hàng thêu Hồ Nam, hàng thêu Tứ Xuyên, còn có truyền thuyết Song diện thêu*, tuy rằng có gặp qua, nhưng đối với thêu ngày càng quen thuộc nàng cũng bắt đầu cân nhắc.
      (*song diện thêu chắc là thêu lần cả hai mặt của tấm vải lun đó))

      Ngẫu nhiên nàng cũng đem ý tưởng của nàng với phùng mẫu mẹ, làm phùng mẫu mẹ cao hứng, hai người cũng cân nhắc thêu như thế nào để ngày càng tinh xảo. Phùng mẫu mẹ thường hay nàng có sức tưởng tượng, là người có khiếu thêu, mỗi khi vậy làm Xích Thủy cảm thấy ngượng ngùng, nàng nào có sức tưởng tượng như vậy a, hết thảy đều là trước kia xem qua.

      Hôm nay Xích Thủy cao hứng, hôm qua Viên Nha truyền đến tin tức nàng thay đổi công tác. Bởi vì vị phòng bếp coi trọng Viên nha, muốn đem thủ nghệ truyền cho nàng. Cho nên Viên nha tại có rửa rau , bắt đầu ở bếp học thái rau, học tập công phu xuống bếp.

      Xích Thủy hôm nay thăm Viên nha, chúc mừng nàng, cũng dặn dò nàng nhất định phải nắm chắc cơ hội, học tốt.

      Lúc trở về, nàng lại thuận đường xem Tề Chân, biết nàng hết thảy đều tốt mới yên lòng.

      Địa phương có người liền có bát quái chút cũng giả. Vừa trở về, chợt nghe Điền vân cùng vài cái nha đầu làm việc nặng ở góc cửa hiên líu ríu, Xích Thủy cẩn thận nghe ngóng, dường như là về Tần gia nhị thiếu gia Tần hoàn rốt cục muốn lấy vợ.

      Đây chính là đề tài hấp dẫn tại ở trong phủ. Đích thứ tranh giành bây giờ còn có kết quả, nếu Tần gia nhị thiếu gia kết hôn, rời phủ sống qua ngày , đến lúc đó gia sản làm sao phân phối, ai mà quan tâm a?

      Bất quá Xích Thủy cũng cảm thấy hứng thú, dù sao chuyện này cùng nàng chút quan hệ cũng có. Nhưng người khác nhất định nghĩ như vậy a?

      Điền vân gặp Xích Thủy tiến vào, lập tức im miệng, mặt xẹt qua tia bất mãn, ngoài cười nhưng trong cười về phía Xích Thủy giật chút khóe miệng, trở về phòng .

      Xích Thủy nhún vai, nàng quen rồi .

      phương diện nhìn thấy Xích Thủy quan tâm mấy chuyện bát quái, về phương diện khác, thấy Xích Thủy lúc nào cũng gặp Phùng mẫu mẹ , Điền vân sắc mặt càng ngày càng trầm.

      Nàng cũng chấp với tiểu nương có kiến thức?

      Bởi vì tiểu thư mau cập kê, Phùng mẫu mẹ ý tứ là bắt đầu chuẩn bị đồ xuất giá , bảo tất cả mọi người lại để phân công việc.

      Mọi người ý kiến đồng nhất, náo loạn hơn nửa buổi mới xuống.

      Xích Thủy nghe theo phân phó tới chỗ quản lĩnh chỉ thêu.

      Nàng bây giờ đối với bố cục trong phủ rất quen thuộc , nghĩ nghĩ, chọn đường xa ít người từ bên ngoài viện đến. Vừa vừa thưởng thức cảnh trong hoa viên.

      "Đứng lại! Bổn thiếu gia ở đâu?" thanh đột nhiên từ phía sau vang lên làm Xích Thủy chú tâm ngắm cảnh sợ tới mức run lên, vội quay đầu lại, liền nhìn thấy tiểu oa nhi so với nàng còn hơn chống nạnh đứng ở sau lưng nàng cách đó xa, cẩm y ngọc đái*, phấn điêu ngọc trác, ngẩng cao đầu , hai mắt nhìn chằm chằm nàng.
      (*áo gấm đai ngọc)

      Xích Thủy hơi hơi sửng sốt chút mới phản ứng kịp, xem ra vị đại thiếu gia này lạc đường .

      Cảm thấy buồn cười, tay trái nâng lên, hướng về phía .

      Oa nhi kia nhúc nhích, chính là nhìn chằm chằm nàng, tay nàng cũng nhúc nhích. Thẳng đến lúc sau, mới hừ tiếng, tiến lên, xoay xoay vặn vặn bắt lấy tay Xích Thủy, đầu nghiêng qua bên, chính là nhìn nàng.

      Xích Thủy hé miệng cười, bắt đầu về phía trước.

      "Ngươi có biết vì sao ánh mắt của người lại ở phía dưới lông mày mà phải ở phía lông mi ?" Xích Thủy đùa .

      cau mày, nghĩ chút, nghĩ ra, ngẩng lên đầu : "Vì sao?"

      "Có hai lí do nha! Thứ nhất, ngươi trời sắp mưa rồi, nên rất dễ văng nước vào mắt có đúng ?” Xích thủy lại tiếp: “Còn có, ngươi nhìn xem nếu ta như thế này.” Xích Thủy dơ tay lên cao ngang đầu , rồi đặt lên đỉnh đầu của : “Ngươi nhìn thấy gì nữa có phải ?” Bàn tay đó vừa đúng lúc che tầm nhìn của
      Bàn tay dời , lần nữa nắm tay về phía trước, biết bây giờ hiểu, cũng quan phản ứng của , trong lòng lại nghĩ, tay bé của tiểu chính thái này, rất là mềm mại a!

      Thẳng đến khi tới con đường lớn, đụng phải tôi tớ tìm kiếm vị thiếu gia này, Xích Thủy giao người cho bọn họ, liền hướng chỗ quản lĩnh chỉ thêu.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 9 Nhị gia giá lâm
      Edit: Pei

      Tần phủ, trong phòng lão thái thái. Lão thái thái dựa người ở ghế đệm, cười nhìn tôn tử Tần Khang bên cạnh nàng chuyên chú chơi đùa cửu liên hoàn, lâu lâu đưa khối điểm tâm.

      Chợt nghe ngoài phòng có tôi tớ báo lại, vị tên là Tần Viêm, là người thanh niên cứu lão tổ tông.

      Lão thái thái ngẩn ra, ngồi thẳng người, vội để người nhanh nghênh đón. Nàng cũng đứng lên, để tôi tớ sửa sang lại quần áo, lần nữa trang điểm phen, nắm tay Tần Khang, vội vàng ra ngoài.

      Mới vừa đến ngoài cửa, liền nhìn thấy tôi tớ đưa thanh niên đến hướng này.

      Thanh niên kia dáng người gầy, quần áo cẩm y màu trắng, hai mắt sáng ngời hữu thần, cả người thoạt nhìn thần thái phấn khởi. thấy được lão thái thái, dừng bước lại, hai tay chất chồng*, cung kính về phía lão thái thái bái thi lễ.
      (* ta nghĩ nó giống với mấy phim kiếm hiệp đó, tay mở thẳng còn tay nắm lại đặt trong lòng bàn tay kia. Chắc kiểu như thế)

      Lão thái thái hai mắt ướt át, vội nâng đứng lên, vào trong nhà.

      Lão thái thái bảo toàn bộ người hầu lui xuống, ngồi xuống vị trí chủ vị, để thanh niên kia ngồi ở bên, vội để Tần Khang dập đầu với . Vừa : "Đây là đứa con thứ tám của Tần Tuấn - Tần Khang. Phía còn cóba tên tiểu tử bốn khuê nữ, kêu bọn chúng lên gặp ngươi, ngươi thấy thế nào?."

      Thanh niên kia gật gật đầu."Cũng tốt. Ta lần này ngang qua nơi này, liền vào nhìn xem. Trong nhà mấy năm nay hết thảy đều tốt chứ?"

      Lão thái thái vội cao giọng gọi người tiến vào, phân phó xuống, chúng tôn tử đến bái kiến nhị gia. Lại bảo Tần Khang ra ngoài, mới đáp: "Mới nhoáng cái hơn ba mươi năm , mấy năm nay thuận lợi chút, nhưng hết thảy đều mạnh khỏe." xong vừa cẩn thận đánh giá thanh niên kia, nhưng cũng nhìn được gì. khỏi hỏi: "Ngươi mấy năm nay thế nào?"

      Thanh niên kia khỏi cười, vân vê áo bào, "Mấy năm nay Tu Tiên giới cũng quá thái bình, bất quá ngươi yên tâm, Thiên Vân Môn vẫn là trong sáu môn nổi tiếng của Thương Châu đại lục, ta Trúc Cơ thành công, cũng đừng có lo lắng quá."

      "Nhưng ta cảm ứng được bên trong phủ có người có tuệ căn, gặp mặt chút cũng tốt." lại tiếp.

      Lão thái thái vừa nghe, mặt vui vẻ, "Tông môn vừa muốn tuyển nhận đệ tử?"

      "Ân. Ta có được hai cái danh ngạch, lần này cũng là trong những mục đích ta rời khỏi tông môn." Thanh niên kia gật gật đầu, còn : "Bất quá hết thảy đều còn phải xem cơ duyên."

      , chợt nghe bên ngoài tôi tớ báo lại chúng chủ tử đến.

      Lão thái thái vội vàng cho bọn họ vào.

      Tần Uyên Tần Hoàn hiểu vì sao lại bị truyền đến bái kiến nhị gia, nhìn nhau biết là ai. Lúc ờ bên ngoài hỏi chút Tần Khang, người có bộ dáng đại ca ca, liền càng mơ hồ.

      Đoàn người vào trong phòng, trước chào lão thái thái, sau lại cung kính hướng thanh niên kia chào.

      Thanh niên kia gật gật đầu, lần lượt hỏi tên của bọn họ, lại kêu Tần Ngọc cùng Tần Tương tiến lại gần, cẩn thận nhìn chút, liên sai.

      Lão thái thái sắc mặt vui mừng đan xen, để Tần Ngọc cùng Tần Tương ở lại, những người khác bảo ra ngoài.

      Bỗng nghe thanh niên kia : "Bên ngoài có phải hay tiểu nha đầu mười tuổi?"

      Lão thái thái nghe xong, truyền người đến hỏi, đúng là Xích Thủy theo Tần Tương tiến đến.

      Chuyện xấu* này vốn là tới phiên Xích Thủy , nhưng gần đến đại hôn của Tần Hoàn, Tần phu nhân bận chịu nổi, giao phần chuyện xấu đưa cho Tần Tương, Nguyệt nhi tỷ cùng Điền linh hôm nay vừa khéo vội, lại nghe lão thái thái truyền gấp, mới bảo Xích Thủy cùng .
      (* Ta cũng hiểu sao lại bảo là chuyện xấu nữa, ta thấy cũng tốt lắm mà)

      Xích Thủy nghe lão thái thái triệu kiến, có chút hiểu, chỉnh lại xiêm y, vào phòng, hành lễ, cũng gặp được nhị gia đột nhiên xuất , là trẻ tuổi a!

      Cái gọi là tiểu phòng xuất lão bối*, Xích Thủy nhớ tới thời điểm kiếp trước chính là người của tiểu phòng, mỗi lần nàng cùng đệ đệ về quê thăm người thân, những lão đầu lão thái bảy tám chục tuổi rất bình thường gọi bọn họ là chị em họ, bác chồng, kêu đến hai tỷ đệ nàng mặt đỏ tai hồng, bất quá nghe quen rồi da mặt cũng dầy .
      (*Ta hiểu nó có nghĩa là gì hết, nàng nào biết giúp ta nhá ta cảm ơn trước)

      Thanh niên kia cũng với Xích Thủy cái gì, lão thái thái thấy vậy, cũng bảo Xích Thủy lui ra ngoài.

      Tần Tương gặp Nhị gia mình triệu kiến Xích Thủy, lại chuyện, vội cười : "Phải rằng, nha đầu kia vẫn là ân nhân cứu mạng của tiểu nữ."

      "Nga?" Thanh niên kia có chút cảm thấy hứng thú.

      Tần Tương thấy vậy, vội vàng đem tình hình lúc đó lần, thanh niên kia nghe xong cười cười, trầm ngâm chút, biểu tình nghiêm túc, mở miệng : "Hôm nay đem nhóm các ngươi mình lưu lại, là có chuyện muốn dạy các ngươi, các ngươi sau khi nghe, bất luận có quyết định gì, chỉ có điều ở cùng với vạn nhân tài, các ngươi có đồng ý?"

      Tần Ngọc cùng Tần Tương nhìn nhau, vội khom người đáp ứng.

      "Ta là người tu tiên, hai người các ngươi đều có tuệ căn sai, có thể bước nghiệp lớn tu tiên, đây là con đường trắc trở nhấp nhô vạn phần gian nan, các ngươi đồng ý ‎ theo ta ?" xong, hai mắt nhìn bọn chằm chằm, buông tha tia biểu cảm nào mặt bọn họ.

      Tần Ngọc cùng Tần Tương trong lòng khiếp sợ, trừng lớn hai mắt, nhìn thanh niên trước mắt, trước kia cũng nghe qua chuyện xưa về thần tiên, đều tưởng hư cấu , tại người ràng đứng ở trước mặt bọn họ, là thần tiên, hơn nữa còn là nhị gia của bọn họ, có thể nào khiếp sợ?

      Qua hồi lâu mới hòa dịu lại, hai người cùng kêu lên đáp ứng.

      "Ta bất luận vì sao các ngươi lại đáp ứng, phải biết tu tiên vốn là nghịch thiên mà , tức quyết định, bao giờ được buông tha, các ngươi chờ i, sáng mai theo ta." xong quơ quơ ống tay áo.

      Hai người hành lễ, ra ngoài, suy nghĩ, tới nửa đường, Tần Tương đột nhiên dừng bước, xoay người lại, hỏi: "Nhị gia, ngươi vừa rồi mình gặp Xích Thủy, chẳng lẽ nàng cũng có tuệ căn?"

      Thanh niên kia gật gật đầu, : "Ân. Nhưng tư chất tuệ căn hỗn độn, khó thành nghiệp lớn."
      (Pei: Cái gì mà khó thành nghiệp lớn chứ, sau này chị mạnh hơn và đạp ngươi ở dưới chân cho mà coi. Ha ha ha *cười sung sướng*)
      Tần Tương do dự chút, mới vừa rồi : "Có thể mang nàng cùng ?"

      Nhìn đến thanh niên kia biểu cảm thắc mắc, vội giải thích : "Ta chẳng phải muốn nàng hầu hạ. Chính là muốn báo đáp ơn cứu mạng của nàng, tiểu nữ nghĩ luôn luôn thiếu nợ nàng ."

      Thanh niên kia dừng chút, "Cũng tốt, vừa có thể trả ơn, đường tu tiên cũng dễ dàng hơn chút. Nhưng ta chỉ có hai cái danh ngạch, nếu nàng , chỉ có thể thu ở ngoài môn."

      "Như thế là tốt rồi." Tần Tương tạ ơn nhị thúc, lui ra ngoài.

      Xích Thủy thấy Tứ tiểu thư đến, vội nghênh đón, nhìn Tứ tiểu thư có chút đăm chiêu, cũng quấy rầy, chỉ yên tĩnh theo ở phía sau.

      Chờ trở về sân, Xích Thủy hầu hạ tiểu thư ngồi xuống, chợt nghe tiểu thư hỏi: "Sáng mai ta cùng Tam ca muốn cùng nhị gia ra ngoài du lịch, ngươi có muốn cùng với ta?"

      Xích Thủy vừa nghe, cảm thấy lẫn lộn, tại sao lúc này lại ra ngoài du lịch? Tiểu thư muốn cập kê rồi phải sao? Có lẽ là muốn xem mắt?

      "Xích Thủy nguyện ý." Có lẽ ra cũng tốt, ở trong đại viện này cũng được hai năm rồi .

      Nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Nhưng còn những người khác?"

      Thấy tiểu thư lắc đầu, vội nghe theo phân phó của tiểu thư thu thập hành lí .

      Tiểu thư đem mấy bộ khinh y* theo, người nàng cái, mấy bộ khinh y còn lại là mấy bộ được giặt để phối với trang sức
      (*Đồ mà đơn giản nhàng rườm rà)

      Về phần bản thân Xích Thủy, liền càng đơn giản , mấy bộ quần áo để thay đổi, hơn hai mươi lượng bạc, cùng với viên màu đen.
      Chờ thu thập xong, Xích Thủy lại về phía Viên Nha cùng Tề Chân để tạm biệt, bây giờ phải theo tiểu thư ra ngoài , cũng biết mất bao lâu, bảo các nàng phải bảo trọng.

      Sáng sớm ngày thứ hai, Xích Thủy lưng mang hành lí, cùng tiểu thư cùng nhau đến ngoài cửa lớn cửa chính Tần phủ, gặp Tần Ngọc chờ ở kia, xem ra người tôi tớ cũng mang .

      lát sau, chỉ thấy thanh niên kia tới, nhìn thấy bọn họ, tiếng thôi, liền dẫn đầu về phía trước.

      Xích Thủy ngạc nhiên, trái phải nhìn xem, có tìm được chút bóng dáng của xe ngựa. Bất đắc dĩ, chỉ có theo.

      Lão thiên gia à, cần đùa nàng như vậy , phải bộ à! Nàng chân trần, ở trong phủ hai năm, mỗi ngày đều ở trong sân, phải lại nhiều.

      tại toàn bộ quá trình đều phải bộ, thân mình Xích Thủy nhoáng lên cái, cảm giác con đường phía trước dài đằng đẵng, mảnh hắc ám.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :