Chương 15: Editor: huyenlaw68 Xảo Liên này, Hòa Linh cũng có ấn tượng gì, cẩn thận ngẫm lại, kiếp trước có phát sinh chuyện như vậy, nàng mới chỉ là tiểu nương mười hai tuổi, đương nhiên có tiếp xúc với nàng ta. Thực ra nhị phu nhân mực chăm sóc nhị lão gia rất kỹ càng, chuyện gì cũng chưa từng chậm trễ , Hòa Linh bĩu môi, "Xảo Liên đến phòng chúng ta bao lâu?" Xảo vội vàng trả lời: "Cũng lâu, hẳn là chỉ có hai ba tháng." Hòa Linh điểm ngón trỏ vào thùng tắm bên cạnh, " cho Thôi tổng quản, tìm cách đuổi Xảo Liên , ta muốn thấy nàng ta ở Tam phòng nữa." Xảo trả lời: "Vâng!" bao lâu, Xảo rất nhanh trở về, lúc này Hòa Linh chăm sóc hai má, nàng nằm yên tĩnh, Xảo Nguyệt ở bên cạnh đẹp hương cao mịn màng bôi lên hai má của nàng. Thời điểm chăm sóc da thể chuyện, Xảo bẩm báo: "Tiểu thư, có thể." Hòa Linh vẫy tay ra hiệu, Xảo vội vàng ra Từ lúc sống lại, Hòa Linh cực kỳ chú trọng dưỡng sinh chăm sóc sức khỏe, dựa theo ý nàng, bản thân vất vả sống lại, cũng thể tùy tiện liền chết. Bằng uổng phí cơ hội này, cho dù là nằm mộng cũng phải là mộng đẹp. Rửa mặt xong, Hòa Linh ôm mặt xem xét, "Thực non mềm!" "Phốc!" Hai nha hoàn đều cười, "Tiểu thư tuổi như vậy, da đương nhiên mịn màng rồi." Hòa Linh cảm thấy các nàng thực ngốc, tại nhân lúc còn trẻ mà chăm sóc, lúc lớn tuổi chăm sóc như thế nào cũng vô dụng!" Hòa Linh lười với các nàng ấy, vẻ mặt "Các ngươi ngốc", cái miệng chu chu. "Thôi tổng quản hỏi nhiều?" Nàng bất chợt hỏi. Xảo lắc đầu, " có. Thôi tổng quản trực tiếp đáp ứng. Nhưng mà em nghe người khác , Thôi tổng quản với lão tướng quân là muốn chuyến đến biên quan, Chắc là vài ngày nữa khởi hành, nhưng ông ấy có với em." Hòa Linh biết, chắc hẳn muốn tìm Thôi Ngọc, nghĩ nghĩ, nàng đem chén buông xuống, "Mài mực cho ta." "Vâng!" Từ khi trúng độc, tiểu thư lâu viết chữ, Xảo vội vàng mài mực, Hòa Linh ngồi xuống bắt đầu viết, bao lâu viết xong, bỏ vào phong thư, đưa cho Xảo , dặn dò: "Ngươi đem thư này giao cho Thôi tổng quản, ngươi cho , đáp ứng nhanh như vậy, ta cũng phải là người keo kiệt, đây là có qua có lại." Xảo tuy rằng khó hiểu nhưng nàng biết nên nghe theo lời tiểu thư. "Em biết, tiểu thư, có gì phải làm nữa ?" Hòa Linh cười: " với Thôi tổng quản, thuận buồm xuôi gió." Xảo vâng lệnh , Xảo Nguyệt khó hiểu, "Tiểu thư, ngài viết thư cho Thôi tổng quản, nếu như giao cho tướng quân, như vậy..." Nàng xong bản thân lo lắng. Hòa Linh mỉm cười: "Ta có gì phải sợ! Xảo Nguyệt, ngươi phải tin rằng ta để nhược điểm của mình lộ ra cho bất cứ kẻ nào, nếu là tặng ta phải đưa, hơn nữa, ta cũng sợ. Em sao lại biết ta có tính toán bước kế tiếp!" Xảo Nguyệt vội vàng quỳ xuống, "Nô tỳ quá phận." "Cũng có, ta biết em muốn tốt cho ta, nhưng ta thích người khác nghi ngờ quyết định của ta." Hòa Linh đánh giá Xảo Nguyệt, Xảo Xảo Nguyệt đều là nàng tự mình làm chủ mua về, bởi vậy họ tương đối trung thành hơn. Nhìn thấy bộ dáng của Xảo Nguyệt, Hòa Linh : "Ba năm!" Xảo Nguyệt khó hiểu ngẩng đầu. "Ba năm, em toàn tâm toàn ý đổi lại là tiền đồ của đệ đệ." Xảo Nguyệt nháy mắt hiểu được, nàng mở to hai mắt, môi run rẩy, nàng thể tin được, nhìn tiểu thư, dám tin nàng mở miệng nỉ non, "Tiểu, tiểu thư...." "Ba năm đổi lấy tiền đồ của đệ đệ, ta làm cho trở thành dân thường rời . Về phần em, đến lúc đó, em cũng biết nhiều rồi, ta cho em , trừ phi...." Hòa Linh cười khẽ, "Trừ phi em chết." Xảo Nguyệt kiên định, "Nô tỳ , nô tỳ làm sao có thể , nô tỳ cả đời phục vụ tiểu thư. Đa tạ tiểu thư, đa tạ tiểu thư! Em biểu tốt!" Nàng ngừng dập đầu. Thực ra có ai biết, mẫu thân của Xảo Nguyệt là ngoại thất của tội thần Phạm đại nhân, chỉ là còn chưa chờ được Phạm đại nhân đón bọn họ về nhà Phạm đại nhân vì liên lụy vào án tham ô mà bị xử trảm, Phạm gia chỉ có con trai độc nhất của Phạm đại nhân được mẫu thân Xảo Nguyệt lén dẫn theo. Những người khác đều bị sung quân. bao lâu sau mẫu thân Xảo Nguyệt qua đời, Xảo Nguyệt liền mang theo "đệ đệ" cùng bán mình vào phủ tướng quân. "Ta thích thỏa thuận này. Xảo Nguyệt, em đừng để ta thất vọng." Hòa Linh ngữ điệu nhàng, Xảo Nguyệt vội vàng gật đầu, "Nô tỳ thề, cả đời cũng phản bội tiểu thư." Hòa Linh nhếch miệng, " như vậy cần, có cái gì là cả đời." Hơn nữa, có lẽ ta cũng có cái gọi là cả đời. Hòa Linh đứng bên cửa sổ, mở cửa ra, vầng trăng lưỡi liềm treo lơ lửng bầu trời, nàng thầm: "Ta là con thỏ thứ năm, nhưng thế sao đâu!" đơn yếu ớt trong nháy mắt hóa thành kiêu ngạo cười. Hôm sau, Hòa Linh biết được Xảo Luên bị điều đến Tứ phòng, nha hoàn tứ đẳng nho dĩ nhiên có người chú ý đến nàng. Tuy nhiên Hòa Linh cũng vừa lòng. Tối thiểu chuyện này chứng minh được thành ý của Thôi tổng quản, thời điểm người khác có thành ý, Hòa Linh vẫn rất thích. Nàng tại có thể đặt lợi ích lên hàng đầu, đại khái cũng chính là mượn lực. Thời điểm thỉnh an, Hòa Linh vẫn mặc thân hồng y, tuy biết được mọi người thích thấy nàng mặc như vậy nhưng Hòa Linh cảm thấy bản thân tuổi dĩ nhiên đều có thể mặc được. Hơn nữa thấy người khác thoải mái nàng liền vui sướng! "Ai ui, Linh nhi mặc y phục là đẹp." Nhị phu nhân thuộc loại thấy ai đều khen, nghĩ muốn làm người ta châm ngòi cãi nhau, nhưng có thành công. Hòa Linh vui sướng, "Đẹp ! Nếu như vậy ta mỗi ngày đều mặc như vậy!" Hòa Linh mắt sáng long lanh. Nhị phu nhân: "........" Lão phu nhân oán hận trừng mắt nhìn Nhị phu nhân, Nhị phu nhân ủy khuất gì. Vốn dĩ nàng có vậy.Ồn ào như vậy lại nhận được xem thường. "Muội muội đẹp, mặc cái gì cũng chỉ là dệt hoa gấm thôi." Hòa Ngọc mỉm cười. Lão phu nhân gật đầu, mặc kệ như thế nào, mấy đứa Đại phòng quả nhiên là tốt nhất. Tới lễ mừng thọ của lão tướng quân, tất nhiên có nhiều khách nhân, lão phu nhân hạ quyết tâm phải thừa dịp tìm mấy công tử thích hợp cho nàng (Hòa Ngọc). Nếu là tại, người tốt nhất chính là Tạ gia công tử, nhưng nhà bọn họ cùng Tạ gia kém rất nhiều. Duy nhất chỉ có ưu thế là Trí Tín với Tạ công tử giao hảo. Nhưng cái này đâu là gì! "Mấy ngày nữa là ngày thọ của tổ phụ các ngươi, trong nhà ít khách, các ngươi trong nhà đều là tiểu thư, thể quá mức tùy ý, ta phân phó, ti y phường buổi chiếu qua gặp các ngươi để đo đạc làm cho các ngươi hai bộ y phục." Mắt đảo qua y phục đỏ thẫm của Hòa Linh, bà tiếp tục , "Mọi người nữ tử, cao nhã trang trọng mới là tốt." Trong lời có ý hướng tới nàng ràng. Hòa Linh có chút tự giác, nhưng cười trêu ghẹo, "Chỉ là nam nhân phải đều thích xinh đẹp sao?" "Phốc!" Nhị phu nhân mới vừa uống ngụm trà trực tiếp phun ra. Mặt khác mấy phu nhân đều xấu hổ nhìn trời, Lan thị trách mắng: "Con bậy bạ gì đó!" Hòa Linh vô tội khép mi: "Con tuổi còn , đồng ngôn vô kỵ! Lục muội ngày hôm qua còn cùng đại ca tìm hiểu nam nhân, đại ca cũng chưa gì!" là ngây thơ! Nhưng lời vừa lập tức quét tới nhiều người! Đại phu nhân vội vàng : "Có thể tin nổi , trở về ra nên với , bọn muội muội còn , học bài nhiều nên hay ngây người, mặc kệ bao nhiêu, về nam nhân luôn ổn." Nàng cười xong, nhìn về phía Tứ phu nhân. Tứ phu nhân ôn nhu, "Mẫu thân, con dâu xấu hổ, lúc này Hòa Tuyết tuổi càng lớn nhưng lại hay làm càn. Cho dù Tạ công tử có xuất sắc nữa, ngươi cũng thể hỏi như vậy nha, hơn nữa Hòa Tuyết mới có chín tuổi, làm sao lập gia đình tuổi này, miệng ngươi lợi hại, ra đều nghĩ mấy tỷ tỷ." Đưa đẩy năm sáu cái, lập tức mọi chuyện đều được hóa giải. Hòa Linh vốn cũng thấy được chuyện này có thể gây chuyện với các nàng, Nàng bởi vì nhàn rỗi có việc gì làm, chơi đùa chút thôi! Dù sao cũng có chuyện gì! Thưởng thức trà, Hòa Linh : "Trà này tốt, so với trong phòng ta tốt hơn, Ta cũng muốn đâu nữa, ở chỗ của tổ mẫu uống trà." Nghe chút, vốn chuyện này chính là nàng kiếm chuyện, tại thấy giống như nàng xem diễn, như vậy khiến cho Đại phu nhân với Tứ phu nhân nghẹn uất khí. Hòa Tuyết tức giận, lập tức bị Tứ phu nhân nắm tay, nàng cắn môi, cúi đầu gì. Hòa Linh làm sao lại thấy động tác của Tứ phu nhân, đừng là nàng, người bên ngoài đều thấy. Quả nhiên, Nhị phu nhân lại mở miệng, "Ai nha, vợ lão Tứ, êm đẹp, ngươi cầm tay đứa làm gì?" Tự cho là thông minh thấy bản thân nhìn thấu hết thảy nên miệng phải ra hết! Hòa Linh cười rộ lên, tâm tư bộ dáng tiểu nương, "Đúng rồi, Tứ thẩm, thẩm mau buông tay nha, đừng nắm chặt đau Hòa Tuyết muội muội nha." Hai người phối hợp ăn ý, chẳng qua là tâm tư khác, Hòa Tuyết rốt cuộc chỉ là đứa chín tuổi, lúc ấy tức giận nghẹn đỏ mặt. "Hòa Linh, con ít lại . Sao chỗ nào con cũng lên tiếng." Hòa Linh lắc lắc khăn tay, phục, "Con là vì tốt cho muội muội! Tứ thẩm lực tay mạnh nhất, lần trước lôi kéo con, thiếu chút nữa làm cho ngón tay con đau muốn chết. Con thể lo lắng cho muội muội sao?" Phốc! Lại có người phun ra! Lan thị đỏ mặt, "Con im miệng cho ta!" Hòa Linh ủy khuất gậy đầu than thở, "Con tốt bụng mà!" "Linh nhi hóa ra bênh vực lẽ phải." Giọng nam hùng hậu vang lên, xốc mành lên, từ trong phòng ra, là lão gia, Sở tướng quân. Chương mới nóng hổi đây các nàng, chén thôi Hố ít like, ít com thảm thương luôn
@Jupiter Galileo sáng nay ta tranh thủ rảnh edit á, ta cố gắng tung hàng sớm nhất có thể T^T Cảm ơn nàng, ta sửa rồi
Chương 16 Editor: Diệp Dã Từ lúc Hòa Linh tỉnh lại, chưa hề gặp qua người tổ phụ này, tại nhìn thấy lại dường như trải qua mấy đời, nguyên bản người chết giờ hoàn hảo còn sống, điều này làm cho Hòa Linh sao có thể cảm khái được! Ai có thể nghĩ đến, 12 năm ngắn ngủn, rất nhiều người chết đâu. Nghĩ đến mà chỉ có thể cảm khái tiếng, thế vô thường. Tuy rằng tổ phụ đối với nàng quá quan tâm, nhưng Hòa Linh lại cảm thấy, người nọ là người thông suốt nhất ở Sở gia, chỉ tiếc, người chết sớm! “Thỉnh an tổ phụ.” Mọi người đều đứng dậy thỉnh an, Hòa Linh cũng làm theo động tác của mọi người, Sở lão tướng quân hôm nay có chút khoẻ nên ở bên trong phòng nghỉ ngơi, đúng lúc nghe được hồi trò hay. Liên tưởng đến tình lúc trước, Sở tướng quân đánh giá Hòa Linh, từ bên ngoài cũng nghe được ít người nghị luận về Hòa Linh, có gì ngoài thân thể yếu ớt, vậy mà dám mặc thân hồng y, chói mắt như lửa. “Rất ít khi thấy cháu mặc đồ đỏ.” Hòa Linh ngẩng đầu còn trả lời:“Trước kia cháu cảm thấy bản thân hẳn là nên che giấu, cho nên ăn mặc mộc mạc chút. thể che lấp ánh sáng của người khác. tại cháu đột nhiên hiểu được, nếu người khác chướng mắt ngươi, dù có thế nào cũng đều chướng mắt ngươi, cùng với mặc cái gì quan hệ, cùng che giấu hay che giấu cũng quan hệ, cháu muốn mình xinh đẹp. Đó phải lỗi của cháu, chỉ là khiến cho vài người tức hộc máu thôi.” Xem con bé kìa, đây thực là lời có thể nghe sao? Lan thị quả thực hận thể tìm cái gì che mặt cho mình. Nhưng do Hòa Linh rất tự nhiên, hại bà ta chỉ biết nắm chặt khăn tay, dám đứng lên. Sở tướng quân xấu hổ chút, lập tức gật đầu,“ quan tâm ánh mắt người bên ngoài, cũng là điều tốt.” Hòa Linh:“Cháu lại để ý a! Nhìn người khác mất hứng còn liền cao hứng .” Tiểu nương ngây thơ đúng lý hợp tình ra như vậy khiến Sở tướng quân chỉ đành thở dài :“Cháu ngoan, đừng dùng với người trong nhà tốt rồi.” “Tổ phụ gì vậy ạ. Cháu phải cũng là người trong nhà sao! Ha ha” Tiếng cười lạnh đến tận xương tủy. “Cháu tới thư phòng, ta có lời với cháu.” Sở tướng quân cân nhắc chút, dẫn đầu ra cửa, Hòa Linh sao cả chỉ cười cười, nháy mắt với lão phu nhân trừng mắt nhìn. Có lẽ là động tác vừa rồi của Hòa Linh khiến lão phu nhân còn tâm lý kì lạ nữa, cảm thấy rốt cuộc cũng chỉ là đứa 12 tuổi. Dưới tình huống quan trọng vẫn còn nghịch ngợm, đại khái cũng là bình thường . Lan thị vội vàng :“Mẫu thân, là con dâu dạy bảo tốt Hòa Linh.” Lão phu nhân liếc bà ta cái, rốt cuộc cũng chỉ là nữ tử thương hộ, biết nhìn sắc mặt người khác. Hòa Linh lẽo đẽo theo Sở tướng quân, Sở tướng quân nhíu mày quay lại nhìn nàng, nàng nhe răng cười. Sở tướng quân trở lại tiếp tục , lại nghe tiếng chân nàng ma sát. Sở tướng quân là quân nhân, chịu nổi nàng như vậy, ngữ khí có vài phần nghiêm khắc,“Cháu có thể hay nâng chân lên cho tốt?.” Hòa Linh vô tội nhướng mày,“Cháu cũng phải !” Sở tướng quân tức giận đến nhe răng, còn dám già mồm cơ đấy! “Dưới đất có cái gì đáng giá mà cháu cứ như vậy. Chẳng lẽ chân dính phân chó sao?” Sở tướng quân gắt gao nhìn chằm chằm Hòa Linh. Hòa Linh thận trọng đem chân nâng lên, vẻ mặt ủy khuất,“ là thô tục mà” Sở tướng quân tức giận thổi râu, trừng mắt. theo tổ phụ vào thư phòng, Sở tướng quân nhíu mi quan sát kỹ Hòa Linh, thập phần nghiêm khắc. Hòa Linh cử động động, cúi đầu vò khăn tay, cũng lên tiếng. “Về chuyện cháu trúng độc......” Sở tướng quân chỉ câu mở đầu liền phát ổn, Hòa Linh đột nhiên tươi cười làm cho câu kế tiếp của được, nụ cười kia tuy rằng hồn nhiên, nhưng có trào phúng khó hiểu, giống như sớm biết được hết thảy. nhanh chóng điều chỉnh nội dung chuyện,“Cháu cùng Thôi tổng quản gì đó.” Hòa Linh tội nghiệp lên tiếng:“Cháu mệt......” Sở tướng quân cứng đờ,“Được rồi, được rồi, cháu mệt ngồi thôi.” Hòa Linh nhu thuận ngồi xuống, hai tay đặt ở đầu gối, có bộ dáng ngoan ngoãn, chính là, Sở tướng quân cũng vì nhìn thấy cảnh tượng này mà cho rằng nàng là tiểu nương biết nghe lời. “Cháu vẫn trả lời ta.” Hòa Linh cắn môi:“Cháu cái gì cũng chưa a! Cháu có thể cùng lão già tán gẫu chuyện gì chứ ạ!” Vẻ mặt còn rất ghét bỏ. Sở tướng quân gắt gao nhìn thẳng nàng,“Nếu như cháu chưa cái gì, vì sao biết Thôi Ngọc ở biên cương ?.” Ngữ khí lại nghiêm khắc vài phần,“Là cháu cho , là cháu cho biết Thôi Ngọc chết ở biên cương. Đúng ?” Hòa Linh ngẩng đầu, ngữ khí bình thản:“ phải! Cháu biết, cháu thậm chí biết Thôi Ngọc là ai! Tổ phụ, người đừng nữa, cháu câu đều nghe hiểu đâu! Chẳng lẽ Thôi tổng quản xuất môn phải biên cương sao? Thôi Ngọc là ai ? nương rất xinh đẹp sao? Cháu còn tưởng Thôi tổng quản tính độc cả đời mà!” Biểu tình của nàng vô cùng hợp lý đúng là nhìn ra làm việc xấu, Sở lão tướng quân đến trước bàn ngồi xuống, hai người nhìn thẳng nhau. “Cháu biết.” Chuyện này, căn bản nên có người biết. Hòa Linh vẫn cười,“Cháu biết nha! Tổ phụ, hình như người rất để mắt tới cháu .” Sở lão tướng quân đột nhiên phát , mình chút cũng nhìn thấu đứa cháu này, nàng , nàng cái gì cũng biết, nhưng biểu tình của nàng ràng phải ý tứ này. “Hòa Linh, cháu phải biết rằng, ta làm gì cũng đều là quyết định tốt nhất cho gia đình này. Chuyện cháu bị hạ độc qua , chẳng lẽ cháu còn muốn tiếp tục truy cứu? Hơn nữa, giả giả, cháu làm thế nào xác định, chính mình tìm được đúng người !” Hòa Linh cười lạnh đứng lên:“Nếu tìm thấy, vậy liền đem tất cả mọi hiềm nghi đổ lên đầu mọi người là tốt rồi.” Nàng cho tới bây giờ đều hoàn toàn tin tưởng Thôi tổng quản. Trong lời của nhằm vào Tứ phu nhân chính là nàng muốn nhằm vào, mà cũng phải bởi vì kiện kia, đến lời của Thôi tổng quản phải là , Từ đại phu cũng phải , cho dù đều đúng cũng thể chứng minh, Từ đại phu có bị người lừa gạt! Hết thảy đều có khả năng! Sở tướng quân lớn tiếng:“Hồ nháo, cháu gọi ai là kẻ hiềm nghi, bọn họ đều là thân nhân của cháu.” Hòa Linh cũng lời lạnh lẽo:“Vậy thời điểm bọn họ hại cháu có nghĩ tới cháu là người nhà của bọn họ sao? nếu cháu chết, kẻ hại cháu nhất định phải chết. Hoặc là , tổ phụ trước tiên phải giết cháu?” Hòa Linh đứng lên, nàng kiêu căng nhìn Sở lão tướng quân,“Cháu có thể biết Thôi Ngọc, còn có thể biết cái khác. Giết cháu, các người ai cũng đừng hòng.” “Sở Hòa Linh!” Sở tướng quân vỗ bàn,“Cháu biết chuyện với người lớn sao?” Hòa Linh đột nhiên cười rộ lên:“Đúng là bởi vì cháu biết, cháu mới có thể như vậy, nếu như là người bên ngoài, cháu căn bản . Bây giờ cháu , là vì tổ phụ ngài vẫn hiểu được lòng người. bằng, chúng ta làm trao đổi, cháu giúp người, người đem hung thủ giao cho cháu.” Sở tướng quân cứ như vậy nhìn chằm chằm Hòa Linh, Hòa Linh cũng yếu thế nhìn thẳng , cũng biết trải qua bao lâu, thanh Sở tướng quân mang theo hàn ý:“Nếu như ta chịu! Cháu uy hiếp ta? Sở Hòa Linh, cháu dám uy hiếp ta? Nếu như cháu khiến cái nhà này loạn lên, ta giết cháu. Nhưng ta ngại nhốt cháu cả đời trong phòng.” Giờ khắc này, Sở tướng quân toàn thân nóng bừng như sắp phun ra lửa, hung hăng vỗ bàn, cái bàn lung lay như sắp đổ...... Hòa Linh bĩu môi:“Tổ phụ, người dọa đến cháu .” Sở tướng quân vốn tích tụ cơn tức đột nhiên giống như quả bóng bị xì hơi. Trong nháy mắt, cơn tức của lại bị dâng lên lên,“Người lớn như vậy, cứ nổi giận, đối với thân thể tốt . Mặc kệ thế nào, còn sống mới là tốt nhất.” Sở tướng quân bị tức đến ngã ngửa, nhìn hai mắt phun hỏa. Hòa Linh đột nhiên nở nụ cười,“Khanh khách” ngừng. Sở tướng quân:“......” Cũng biết cười bao lâu, Hòa Linh rốt cuộc cười đủ, ngón tay nàng dùng nước làm mực, nhàng viết lên bàn chữ “Sở”, viết xong, còn :“Những gì cháu đều là nha, người cũng đừng tức giận. Người ngẫm lại mà xem nếu như người bị bệnh, Sở gia ai có thể làm chủ. Là người nóng vội luồn cúi thấy tình thế - đại bá phụ, háo sắc biết xấu hổ - Nhị bá phụ hay vẫn là quả quyết, bùn nhão đỡ nổi tường - cha cháu? À còn có người có tài hoa lại mỹ nhân - tứ thúc, bọn họ ai có thể chống đỡ? Hẳn là ai ? Cho nên, người vẫn nên hảo hảo bảo dưỡng thân mình tốt. Về phần cháu, người có thể giết cháu, cũng có thể nhốt cháu, nhưng như vậy rồi sao? Tổ phụ, người cảm thấy, cháu để ý sao? Cháu trải qua cái chết lần , tại, ta sợ, cũng để cho người khác được như ý.” Tạm dừng chút, Hòa Linh nhìn chữ “Sở” kia, cười tủm tỉm: Cháu viết sai ? nét bút, luôn viết được hai từ “Sở”, cháu tin tưởng hại cháu phải là bá phụ, thúc thúc, tại, cháu chỉ biết rằng, đại bá mẫu, nhị bá mẫu và tứ thẩm. Trong ba người, là ai làm .” Lúc này Sở tướng quân sắc mặt ra dịu , hỏi:“Cháu liền kết luận là trong số đó?” Hòa Linh cười lạnh:“Bọn họ căn bản phải vì nhằm vào cha cháu, chính là nhằm vào cháu. Nhằm vào tiểu chất nữ có năng lực gì, đầu óc lại lớn lắm, nhất định là bởi vì nữ nhân ghen tị, chỉ có bọn họ có thể làm , đúng ?” Biểu tình của Sở tướng quân trong nháy mắt kinh ngạc, Hòa Linh rất nhanh bắt được, nàng mỉm cười:“Cháu đúng rồi.” Sở tướng quân xoa mi tâm:“Trước kia, thực là cháu che giấu tốt lắm.” Hòa Linh dùng ngón tay chỉ mình:“Cháu chỉ là tiểu nữ hài a!” Sở tướng quân tiếp tục vỗ bàn,“Tiểu nữ hài cũng chỉ là tiểu nữ hài, làm gì có tiểu nữ hài 12 tuổi nhà ai chọc tức tổ phụ! tiểu nữ hài nào tính kế như thế!” Cái bàn tiếp tục rạn nứt. Hòa Linh xấu hổ cười:“Làm việc phải có lợi lộc chút, như vậy nhân sinh mới phấn khích. Được rồi được rồi, tổ phụ, cháu truy vấn là ai làm cũng sao! Chuyện này, cháu coi như bị chó cắn ngụm.” Chuyển biến cực nhanh, quả thực làm cho Sở tướng quân xem thế là đủ rồi, đỡ trán,“Hòa Linh , sao cháu lại trở thành như vậy ?” Hòa Linh chớp mắt,“Tổ phụ, ngài đừng nóng giận , như vậy đối với thân thể tốt !Cháu truy cứu, quá rộng lượng ? Xem cháu rộng lượng như vậy, hay là người đem mấy phân cửa hàng ở phố tây tặng cho cháu ?” Miệng Sở tướng quân méo xệch!