Chương 11: Editor: huyenlaw68 Hòa Linh với Cẩn Chi quen biết có chút sâu xa, nhưng ra Hòa Linh nhờ tới Trí Tín đường ca, nếu giao hảo cùng Tạ Cẩn Chi Tạ Cẩn Chi cũng chọn nàng. Người Tạ Cẩn Chi chết, bị dòng họ bức hôn, chính vì điều này nên nàng-Sở Hòa Linh trở thành tấm bình phong cho sao? đến nhà cầu hôn, sau đó lại hủy hôn với nàng, Hòa Linh Tạ Cẩn Chi, nhưng nàng oán hận người này. Thể diện của nàng vì Tạ Cẩn Chi "trợ giúp" chút cũng còn. Nhưng ngay cả như vậy, đời trước nàng nhằm vào phủ Thừa tướng cũng phải vì Tạ Cẩn Chi hủy hôn. Tân hoàng đăng cơ, phủ Thừa tướng cùng phủ tướng quân đều là cái gai trong mắt tân hoàng, phủ Thừa tướng quá nổi bật! Dưới tình huống như vậy, phủ tướng quân bọn họ chỉ có cách ở phía đối lập với phủ Thừa tướng mới có thể tồn tại lâu dài. Nhưng hoàn toàn có ai tin tưởng nàng! Nàng chết, phủ tưởng quân và phủ Thừa tướng lại giao hảo, ngu ngốc, cứ như vậy Sở gia bị hủy diệt. Hòa Linh nhịn được nở nụ cười, Xảo Nguyệt thấy tiểu thư biết nghĩ cái gì mà cười thoải mái vậy, mở miệng : "Tiểu thư, từ chỗ lão phu nhân về ngài liền nhíu mày lại, chúng nô tỳ lo lắng gần chết! Giờ thấy ngài cười nô tỳ cũng an tâm." Hòa Linh duỗi người: "Ngày mai chùa thắp hương, hai người các ngươi đều cùng ta." "Dạ!" "Linh nhi." Lan thị người chưa tới mà nghe thấy giọng, Hòa Linh đứng dậy, "Mẫu thân sao lại đến đây?" Lan thị cười ha hả ngồi xuống bên nàng, trong mắt đều là vui sướng, "Linh nhi mặc như vậy là đẹp nhất." Hòa Linh bĩu môi : "Mẫu thân chỉ vì điều này mới tới?" Lan thị liếc nàng cái, : "Mẫu thân được khen con câu à?" Nghĩ chút, Lan thị tiếp tục : "Chỉ là nữ hài tử như con luôn mặc màu đỏ thẫm, như vậy tốt lắm. Ngày mai chùa, vẫn là thuần khiết chút. Nữ nhân trong sáng, ôn nhu màng danh lợi mới là tốt nhất." Hòa Linh cười tươi, thản nhiên , "Con tại mặc y phục cũng thể tùy ý sao?" Nàng cắn môi, "Sắc mặt con tái nhợt , nếu mặc màu sắc tươi tắn chút có vẻ nhợt nhạt giống quỷ!" "Nha đầu này, con gì vậy. cứng đầu, con muốn mặc gì mặc! Mẫu thân muốn tốt cho con mà con còn cảm kích. Mẫu thân cho con, ngày mai, đại ca con hộ tống chúng ta chùa. Ta nghe Tạ Cẩn Chi công tử hẳn cũng . Cơ hội tốt như vậy, thừa dịp nắm chắc còn chờ khi nào nữa? Mẫu thân đều là vì tốt cho con, công tử Tạ gia là nam tử cao cao tại thượng như vậy làm sao thích con được?" Lan thị cảm thấy được nữ nhi quả là hiểu lòng nàng. Hòa Linh nở nụ cười ngọt ngào, " sao có thể để ý con được? Nương, người đừng phí sức làm gì, Tạ công tử, người chính là biểu muội Dương Châu gầy như ngựa của ." Vì người biểu muội này, thậm chí muốn xuất gia! Dù cho bao nương yểu điệu, phải nàng ấy được. Lan thị giật mình: "Làm sao con biết được?" Trầm mặc chút, bà nhíu mày: "Cái gì mà Dương Châu gầy như ngựa! Con cái gì! nương mà chuyện khó nghe, nếu như để người ngoài biết được làm thế nào? Lại , con làm sao kém hơn người ngoài được." "Con thân thể tốt chính là khuyết điểm lớn nhất!" Hòa Linh thương cảm: "Nương, con cũng biết có thể sống bao lâu nữa, con biết con phải chỉ có mười năm thọ mệnh, nhưng con quả hai lần trúng độc, đến tột cùng có di chứng gì, ai cũng là tốt. Thái y cũng dám , phải ? Con biết nương mọi chuyện đều đối tốt với con, nhưng thân thể con như vậy, cho dù người có trong sạch cũng có kết quả gì. Lâu dài sợ thân thể lụi bại thể có con. Chúng ta có thể kết thiện duyên nhưng cũng thể kết ác duyện. khó nghe hơn thể đem thêm trợ lực cho Trí Ninh liền thôi, đừng cho trêu chọc cừu gia. Chỉ có xấu chứ có gì ổn cả." Hòa Linh vẻ mặt đơn, nội tâm lại cười lạnh thôi, nàng biết nên uy hiếp Lan thị ở đâu, quả nhiên, nghe có thể đem đến phiền toái cho con trai, Lan thị lập tức, "Nương đúng là hiểu biết bằng con, Hòa Linh, đều nghe lời con, nương nhiều nữa." Nhanh vậy làm cho Hòa Linh suýt nữa cười phá lên, nàng vuốt cằm: Để cho họ gây sức ép. Chúng ta đứng ở bên, chừng còn có thể ngư ông đắc lợi." Hòa Linh làm sao lại nhìn ra, Tạ Cẩn Chi này là miếng thịt béo, các phòng đều nóng lòng muốn thử. ra tại nghĩ đến kiếp trước bản thân xem Sở Trí, muội muội vẫn chưa thành thân nhưng đều ái mộ Tạ Cẩn Chi, dưới tình huống như vậy, lại cực lực tác hợp mình với Tạ Cẩn Chi, có thể thấy được, biết Tạ Cẩn Chi là cái dạng người gì. đành lòng nhìn chính muội muội của mình nhảy vào hố lửa nhưng lại có thể trơ mắt nhìn đường muội bị lừa, đúng là săn sóc muội muội tốt ca ca à! "Cẩn Chi công tử tự nhiên mỗi người đều thích" Lan thị vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng giọng vẫn nồng đậm buồn bã. Tuy vậy, rốt cuộc cũng đề cập tới muốn cho Hòa Linh ăn mặc như thế nào. Hòa Linh nghĩ đến bị nàng như vậy đoán chừng nương nàng bao giờ đến chuyện lập gia đình, vì nàng lo liệu, nếu có người ra nàng sợ bị làm khó dễ. Cũng đúng như thế sao? Chỉ cần thân thể nàng vẫn hư nhược, nương nàng tuyệt đối để nàng lập gia đình, dù sao thể cho đệ đệ có thêm phiền toái! Nghĩ đến đây, Hòa Linh cảm thấy cao hứng, nương nàng có thể nghe lời nàng. "Mỗi người đều thích , cũng có nghĩa là ai cũng ." Lan thị tò mò: "Con sao lại biết người Cẩn Chi công tử là biểu muội của ?" Hòa Linh : "Con nghe lén được." nhiều, nàng dùng khăn tay che miệng ngáp, nàng tựa hồ rất mệt mỏi, Lan thị nhớ đến: "Thân thể con quá yếu." xong rồi rời . Hòa Linh chuẩn bị ngủ trưa, "Về sau phu nhân tới, phải cho ta biết." Xảo dạ, Hòa Linh hài lòng. Ngẫm lại là có ý tứ, mỗi người đều coi Tạ Cẩn Chi như là lang quân như ý, nghĩ đến, Tạ Cẩn Chi có đáng giá như vậy. ------------------------------------------------------ Sáng sớm hôm sau, Hòa Linh thức dậy tương đối sớm, Xảo Nguyệt trang điểm cho nàng, Hòa Linh tùy ý ăn mặc tinh xảo. Sống lại mười năm trước. Ngày thường ở nhà, Hòa Linh chỉ đơn giản buộc tóc hai bên, lần này ra ngoài phải ăn mặc thỏa đáng chút. Xảo Nguyệt khéo tay búi tóc đỉnh, phần tóc còn lại xõa ra, Hòa Linh vừa lòng gật đầu. Nàng chọn áo màu vàng, quần la đỏ thẫm, áo choàng cũng màu đỏ có hai quả cầu nhung nho khiến nàng trông kiều diễm động lòng người. Tuy rằng Hòa Linh dậy sớm nhưng chuẩn bị khá lâu. Chờ nàng thu thập thỏa đáng, Lan thị thúc dục hai lần, khi Hòa Linh xuất môn, những người khác muốn từ lâu r, Lan thị liếc cái, nén giận : "Con làm gì mà lâu vậy, ngày xưa, đều là con đến sớm nhất mà." Hòa Linh khép mi, Xảo Nguyệt vội vàng đem băng ghế để nàng lên xe ngựa, Hòa Linh nắm tay Xảo bước lên xe ngựa, cười : "Mẫu thân, nhanh tổ mẫu mất hứng." Lan thị cuống lên, lập tức lên xe ngựa. Nhất thời, hai mẹ con có lời nào để . Thế nhưng nàng cũng để ý tại sao sắc mặt Lan thị lại khó coi như vậy, nàng khẽ ngâm điệu hát dân gian, xuyên qua tấm mành xem xét bên ngoài, dường như rất mới lạ đối với nàng. "Giọng điệu kỳ quái, con ngâm khẽ bài hát gì vậy?" Hòa Linh cười hì hì, "Đồng dao!" "Nương chưa từng nghe qua!" Hòa Linh tiếp, đột nhiên chuyển đề tài, "Nương, Trí Ninh nên trở về rồi?" Lan thị lập tức vui vẻ, "Ừm, Trí Ninh nhanh trở lại, nhoáng cái, ba tháng rồi, biết lịch lãm như thế nào." Hòa Linh điểm ngón tay, cười, " theo Triệu tiên sinh là đại nho như vậy, đương nhiên là có thành tựu rồi." "Cũng chưa chắc, điểm ấy ra con đúng. Bất quá đệ đệ con từ thông minh hơn người, nếu phải vậy, Triệu tiên sinh cũng thích . Lại , hai tỷ đệ các con đặc biệt giông nhau, con dung mạo giống nương, đệ đệ con tài hoa giống cha con, thể tốt hơn nữa." Lan thị có vài phần đắc ý. Đứa con này quả thực khiến bà kiêu ngạo. Hòa Linh kéo dài ngữ điệu, "Triệu tiên sinh a...." Lan thị phát hàm ý trong lời của nàng, vẫn đắc ý như trước. Hòa Linh cười: "Triệu tiên sinh có hai người con hả nương? Nghe là tỷ muội song sinh!" "Đúng vậy. Nhưng mà đệ đệ con ra ít khi nhắc đến các nàng, Con nghĩ gì mà nhắc đến?" Lan thị hiếu kỳ hỏi. Kỳ Lan thị cũng có nhiều tâm cơ. Hòa Linh sẵng giọng: "Con nghĩ, Triệu tiên sinh đối tốt với đệ đệ, chừng là nhìn trúng đệ đệ, muốn làm con rể!" xong, Hòa Linh đánh giá vẻ mặt của Lan thị, Lan thị lập tức đen mặt, "Đệ đệ con có tạo hóa riêng, như thế nào làm con rể người khác. cần bậy!" Hòa Linh cúi đầu, cười trào phúng, hóa ra, nương nàng vốn dĩ muốn, Ai có thể nghĩ được, đời trước bà thương con dâu hơn cả con ruột của mình! biết là nương nàng ngu ngốc hay Triệu thị rất có thủ đoạn. Nghĩ đến có khả năng là vế sau! Hòa Linh chuyện phiếm nữa, lại hát kẽ điệu hát dân gian... "Con hát cái gì mà con thỏ con thỏ, nương nghe thế nào cũng hiểu." Lan thị đáp lời. Hòa Linh nghiêm túc, "Con hát nương nghe!... Con thỏ lớn bị bệnh, con thỏ thứ hai trông nom, con thỏ thứ ba mua thuốc, con thỏ thứ tư sắc thuốc, con thỏ thứ năm chết, con thỏ thứ sáu khiêng, con thỏ thứ bảy đào hầm, con thỏ thứ tám chôn, con thỏ thứ chín ngồi dưới đất khóc, con thỏ thứ mười hỏi vì sao khóc? Con thỏ thứ chín , con thỏ thứ năm ra trở lại nữa!..."
huyenlaw68 tuần này bận quá, chỉ có mỗi Diệp mỗ lên sàn. Nhưng ta cũng bận k kém thành ra tuần này chỉ đăng đc 1c cho mn. Mong chư vị thông cảm, khi khác bọn ta bù sau Chương 12: Editor: Diệp Dã chuyện hồi cũng tới lúc đến chùa chiền, Lan thị mới mặc kệ cái gì con thỏ, dẫn đầu hạ cỗ kiệu. Hòa Linh nhướng mày, Xảo Nguyệt vội vàng đem mành xốc lên,“Tiểu thư, bên ngoài có chút gió, thân thể người khỏe, chi bằng mang theo áo choàng !” Hòa Linh gật đầu rồi thận trọng xuống xe ngựa. Xảo Nguyệt như nghe được trong nháy mắt có tiếng hút khí. Lão phu nhân Vương thị nhíu mi nhìn Hòa Linh, Hòa Linh cười tủm tỉm,“Tổ mẫu.” Người của tướng quân phủ đều mặc thân trắng trong thuần khiết, chỉ có Hòa Linh, đỏ rực sáng chói. Tuy rằng mới 12 tuổi, nhưng mà nàng rất đẹp rồi. Người vốn đẹp nay lại mặc đồ đỏ thẫm, khiến người khác như đui mù. Trong lòng lão phu nhân kỳ cũng vừa ý, chung người lớn tuổi thích kiểu người hiểu chuyện, dịu ngoan. Tuy thể chút cũng phải thể nhưng cái mà lão phu nhân muốn thể ở đây là chỉ phương diện tài hoa chứ phải dung mạo. Hòa Linh như vậy, khiến bà ta hài lòng lắm. Lãnh đạm gật đầu, lão phu nhân mang theo các vị nữ quyến tiến vào đại điện thăm viếng. Từ kiếp trước bị trúng độc, Hòa Linh còn tin tưởng thần linh. Nàng cho tới bây giờ chưa từng làm chuyện xấu gì, vì sao lão thiên gia vẫn hậu đãi nàng? Bởi vậy, mười mấy năm rồi nàng chưa từng đặt chân tới chùa miếu, lần này đến cảm thấy mới mẻ. Hòa Linh đứng ở cuối cùng, theo mọi người cùng nhau vào thăm viếng, thăm viếng xong, lão phu nhân tìm đại sư để giải quẻ. Hòa Linh , cũng quan tâm lão phu nhân hỏi cái gì, chuyện đó cùng nàng có quan hệ. đại điện người đến nối liền dứt, rất nhiều người qua Hòa Linh, đều phải ngoái lại nhìn chút, Hòa Linh đều lơ đễnh thèm để tâm. Giải que xong, lão phu nhân cùng mấy vị phu nhânlại nghe đại sư giảng phật, lúc này Hòa Linh lại càng muốn . Giảng phật quá buồn tẻ và khó hiểu, các nương tất nhiên vui, có Hòa Linh dẫn đầu, mọi người cũng đều thuận thế . Lão phu nhân đành miễn cưỡng, dặn Trí Tín an bài mấy người thiện phòng. Người bái phật ít, bình thường các nương gia đều ở thiện phòng, cũng có cái gì ổn. Trí Tín đưa vài vị muội muội vào thiện phòng, mỉm cười :“Bọn muội muội ở chỗ này ăn chút trà quả, chờ trong chốc lát, tổ mẫu và các phu nhân chắc cũng cần khoảng canh giờ mới ra.” Hòa Ngọc gật đầu,“Bọn muội biết. Đại ca, huynh cũng ngồi a!” Từ trước đến nay,Trí Tín đối với vị muội muội này thương nhất, Hòa Ngọc như vậy, cũng thuận thế ngồi xuống. Trí Tín vừa ngồi xuống, Hòa Tuyết lập tức chút nào che giấu hỏi:“Đại ca, muội nghe , hôm nay Cẩn Chi công tử cũng tới nơi này bái phật, huynh phải tiếp đón công tử ấy sao?” Tuy rằng tuổi còn , vẫn chưa đến thời điểm hôn phối, nhưng nàng ta cũng biết, người nọ là người cực phẩm như thế nào, khó kiếm như thế nào, chỉ hận thể lập tức gả cho người ta. Nhưng ai cũng trông mong vào chuyện tốt này, nàng ta thể chậm chân được. Trí Tín mỉm cười:“Tiểu nha đầu.” Cũng hay . Hòa Linh thèm để ý tới bọn họ, thẳng tay cầm lấy trà quả, là trà quả, bất quá chính là điểm tâm trong chùa làm. Hòa Linh đoan trang bỏ tay xuống, cũng ăn. Hòa Tuyết thấy vậy, hừ lạnh :“Già mồm!” Cao thấp đánh giá Hòa Linh phen liền ghen tị :“Mọi người đều đến đây bái phật, ăn mặc thanh nhã lịch thiệp , giống người nào đó, ăn mặc khí, biết là muốn câu dẫn ai!” Hòa Linh chả buồn liếc nàng ta, tự nhiên :“ sớm nghe qua, cái gì gọi là suy bụng ta ra bụng người. tại ta thấy lời này quả nhiên có đạo lý.” Hòa Tuyết thay đổi sắc mặt, cả giận :“Ngươi có ý tứ gì!” Hòa Linh ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Hòa Tuyết,“Ngươi xem ta có ý tứ gì?” Trí Tín hoà giải:“Được rồi, hai tiểu nha đầu các muội quy củ chút. Nơi này là chùa chiền, chú ý giữ đúng mực.” Hòa Linh còn là tiểu nương ngày xưa, nàng tự tiếu phi tiếu nhìn về phía Trí Tín, mềm giọng hỏi:“Lời này của đại ca đúng lắm. Muội phải biết quy củ, cũng đâu có tuân thủ đúng mực. Người tuổi mà tư xuân , cũng phải là muội!” “Ngươi!” hốc mắtHòa Tuyết phiếm đỏ, nàng ta tức giận thở dốc, Trí Tín lớn tiếng kêu,“Hòa Linh!” Hòa Linh cũng sợ Trí Tín, trái lại , nàng trưng ra khuôn mặt nhắn, vẫn mang theo ý cười,“Đại ca có chuyện gì phân phó?” Hòa Linh thích cười, nhưng trong nụ cười của nàng lạnh như băng, trầm như vậy làm cho Trí Tín đúng là biết lời nào. “Đại con thỏ bị bệnh, nhị con thỏ xem, tam con thỏ......” Hòa Linh xong liền cúi đầu hát điệu hát dân gian, tay đùa nghịch trà bánh giống như tất cả mọi chuyện đều bình thường! Hòa Ngọc, Hòa Khánh cùng Hòa Chân ba người vẫn chưa đáp lời, chỉ quan sát tình hình, cũng dám mở miệng. Hòa Tuyết uất hận nhìn chằm chằm Hòa Linh. Thời điểm trước khi Hòa Mai chưa gả, Hòa Linh chấp nhặt với Hòa Tuyết, bởi vậy cho tới bây giờ nàng ta nháo thế nào cũng được. Giờ Hòa Mai gả rồi, Hòa Linh lại đột nhiên thay đổi tính tình, lần này mọi người lại biết làm thế nào mới phải. Trí Tín là đại nam tử, tuổi tác lớn, đối với việc xử lý hậu trạch có kinh nghiệm, dịu chút rồi mới :“Hôm nay thời tiết tệ, Hòa Ngọc, muội dẫn các muội muội khác ra ngoài dạo !” tưởng là, Hòa Linh thân thể tốt, tất nhiên ra ngoài, ai ngờ vừa dứt lời, Hòa Linh đứng dậy,“ thôi!” hơi hơi nhíu mi, nhưng ra biết tiếp theo phải làm sao. Hòa Linh làm sao biết ý tứ của Trí Tín, nhưng cái người cứ thích xem người khác thoải mái, đặc biệt dám giở trò trước mặt nàng, từ trước đến nay nàng tuyệt khách khí . Hòa Linh hừ tiếng rồ bước ra cửa, Hòa Tuyết dậm chân sau. Ngôi chùa này ba mặt dựa vào núi, khí hậu vô cùng tốt, buổi trưa ánh mặt trời ngày xuân chiếu xuống, phơi nắng có cảm giác rất ấm áp. Chùa quanh năm được hương khói nhưng cũng từng sửa chữa lại, rất nhiều chỗ tiến hành tu bổ đơn giản, khắp nơi để lộ phong cách cổ xưa. Buổi chiều ít người thắp hương bái Phật, gió xuân phảng phất mặt, sợi tóc bay trong gió, Hòa Linh cảm thấy giống như mình còn ở nhân gian. Nàng là lâu lắm tới nơi này, tại nhìn, đúng là cảm thấy có vài phần mới mẻ. Tâm tình thoải mái, Hòa Linh nhìn chút, cũng quan tâm đám người Hòa Ngọc ở phía sau. Hòa Tuyết cắn môi:“Nhị tỷ, chúng ta bên kia , bên kia hoa nhiều hơn, nếu là ngắm cảnh, tất nhiên nên những nơi xinh đẹp” Hòa Ngọc ho tiếng:“Linh nhi thân mình yếu ớt, chúng ta nếu chỗ khác, thể đứng cùng chỗ với muội ấy. Bằng có chuyện gì, chúng ta ăn thế nào với tổ mẫu?” Nàng nhìn bóng dáng Hòa Linh, chỉ thấytiểu nương đỏ rực ở phía trước căn bản là mặc kệ mọi người, thở dài :“Phía trước còn có cái đình, chúng ta ra đình nghỉ tạm chút, khi đó, nhị tỷ cùng muội ngắm hoa được?” Hòa Tuyết gật đầu, lập tức trào phúng:“Tứ tỷ tỷ, chẳng phải quan hệ giữa tỷ với ngũ tỷ rất tốt sao? Sao thấy nàng quan tâm tỷ đâu! Ha ha a!” Đối với tỷ tỷ chi thứ hai, Hòa Tuyết cho tới bây giờ hề khách khí . Hòa Chân cắn môi, tội nghiệp,“Lục muội muội, đừng ngũ muội như vậy. Muội muốn mọi người hiểu lầm ta sao?” Hòa Tuyết cười lạnh:“Ai ui, hiểu lầm? Tỷ đúng là hay giỡn!” Hòa Tuyết thích Hòa Linh, đương nhiên cũng thích Hòa Chân, các nàng có cái thân phận gì, thế nhưng cùng nàng gọi tỷ muội, ngẫm lại ghê tởm. Mẫu thân nàng là môn đệ thư hương, bọn họ đâu phải, mẫu thân các nàng người là nữ nhi thương hộ, kẻ khác là đậu hũ Tây Thi, thân phận như vậy, lại đều dọa người, cũng biết năm đó tổ phụ, tổ mẫu nghĩ như thế nào mà đáp ứng hôn như vậy. “Tốt lắm. Ở bên ngoài, chú ý đúng mực.” Trí Tín mở miệng, đối với các muội muội, đều hài lòng, nhìn xem, hai vị muội muội trong nhà , Hòa Mai và Hòa Ngọc biết điều, có tri thức hiểu lễ nghĩa, có tài hoa, quả nhiên nữ nhi phải do mẫu thân dạy bảo. Chi thứ hai tam phòng cần , tứ phòng...... Tứ thẩm ôn nhu khéo léo nhưng ra quá mức nuông chiều, mới dạy dỗ ra Hòa Tuyết hiểu chuyện. “Đại ca, muội......” Hòa Tuyết muốn cãi lại, đột nhiên ngừng lại, nàng thể tin nhìn phía trước, cả người đều ngây dại. Theo tầm mắt của nàng nhìn qua, Trí Tín tiến lên từng bước mỉm cười tiếp đón, người nọ chẳng phải là Tạ công tử đây sao. Các nương Sở gia cũng giật mình, nghe qua Sở công tử xuất sắc, nhưng giờ đem so sánh bằng phần vạn công tử nhà người ta. Tạ công tử thân áo trắng, búi tóc cẩn thận tỉ mỉ, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan tuấn mỹ quả thực giống người phàm, khí chất quanh thân lại làm cho người ta cảm thấy chói mắt. Mà nương bên cạnh Tạ công tử cũng thân áo trắng, thanh nhã như nước. Cũng biết Trí Tín gì đó, Tạ công tử hơi gật đầu hướng các nương Sở gia. Hòa Linh ngẩng đầu, vừa mới thấy màn như vậy, Tạ công tử và vịbiểu muội mà luôn tâm tâm niệm niệm đứng chung chỗ, đúng là đôi bích nhân. Đại khái là nhận ra ánh mắt của Hòa Linh, Tạ công tử nhìn lại đây, Hòa Linh nhướng mày, lập tức...... tiếp tục tới. Nàng có tâm tình cùng người này quen biết. Trí Tín đứng ở bên cạnh Tạ Cẩn Chi, xấu hổ cười :“Ngũ muội muội mới gặp chuyện may, tính cách có chút cổ quái, Cẩn Chi huynh chớ cùng tiểu nương chấp nhặt.” Tạ Cẩn Chi nhìn bóng dáng lửa đỏ kia biến mất, thanh ôn nhuận trong sáng,“Ta tất nhiên !” Lời tuy là thế, Tạ Cẩn Chi lại cảm thấy, kia trong nụ cười của nương kia, tràn đầy trào phúng. Bọn họ đâu có giống như quen biết ? “Biểu ca, muội có chút mệt mỏi, bằng, chúng ta trở về nghỉ ngơi trong chốc lát .” Triệu Uyển Oánh nhu thuận mở miệng. “Được.” Tạ Cẩn Chi mỉm cười, ôn nhu . Khác với Tạ Cẩn Chi, Sở gia tỷ muội ra đều tụ tập ở tại trong đình, Hòa Tuyết dẫn đầu hỏi:“Đại ca, nữ nhân bên cạnh Tạ công tử là ai a!” “Đó là biểu muội của huynh ấy, Triệu tiểu thư.” Trí Tín ngữ khí thản nhiên , tựa hồ muốn thêm. Hòa Linh vốn là ngồi ở ngoài đình, đưa lưng về phía mọi người ngắm cảnh, nàng nghe được ngữ khí của Trí Tín. Hòa Linh đột nhiên quay đầu nhìn về phía , Trí Tín nhìn lại, ánh mắt dò xét Hòa Linh nhưng khuôn mặt lại thoáng đỏ.
các nàng cứ từ từ, hết bận bù nhìu chap vào là dc, có chương nào đỡ chương đó, luôn hóng chap mới và ủng hộ các nàng