[Trùng sinh, nữ cường] Quý nữ trở về -Thập Nguyệt Vi Vi Lương(Update C26/262)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      ra nàng ở đây. :ex10: Lúc đó thấy truyện này bên đề cử truyện edit, định qua đọc cv cho đỡ thèm ai dè nàng edit bộ này rồi, thanks nàng nhiều nhaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa. :nod: Cơ mà ta cũng muốn réo nàng hãy chăm sóc cho Đồ nhi nhiều hơn. :Cheerleader: Dù sao nó cũng là con đầu mà. :021:
      TrâuDiệp Dã thích bài này.

    2. Diệp Dã

      Diệp Dã Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      1,016
      @Jupiter Galileo ::020:nàng k nhắc tới chuyện này thôi, ....nhắc tới là ta vô cùng buồn khổ luôn á.Tính ta rất liều mạng, cứ thấy hố là...trong lòng rục rịch muốn đào.Mà k đào thôi, đào là toàn hố sâu k thấy đáy. Mỗi lần vào trang fb của Cung, thấy chị Hằng giới thiệu hố là ta phải kiềm chế lắm ấy nếu k ta đào hố thứ 3 lâu rồi:runintears:.Bộ Quý nữ này có bạn huyenlaw68 làm cùng ta nên tiến độ mới nhanh chút. Còn bộ Đồ nhi phải sorry nàng, tháng sau ta thực tập rất bận, ta phân vân tuyển thêm editor cho hố đó đây:sad:
      Trâu, linhdiep17, susu2 others thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      @Diệp Dã Vậy nàng vào fb giới thiệu hố + thông báo tuyển . Ta chắc thể nào cũng có người nhận edit chung, bộ đó hay vậy mà. Huhu, ta hóng nhé, mong có chương mới nhanh.~~~
      huyenlaw68Diệp Dã thích bài này.

    4. huyenlaw68

      huyenlaw68 Well-Known Member

      Bài viết:
      496
      Được thích:
      853
      Chương 9:

      Editor: huyenlaw68

      Xảo dò hỏi ở dưới vẫn chưa phát điều dị thường, Hòa Linh càng cảm thấy kỳ quái, nhưng nàng chưa ra điều này, ngược lại giấu trong lòng.

      Quả nhiên, giống như nàng đoán, Sở lão tướng quân buông tha Từ đại phu, biết được Từ đại phu chết, Hòa Linh rất bình tĩnh. Nhưng ra lúc phụ thân đến an ủi, trấn an nàng, Hòa Linh trong phút chốc liền hiểu.

      Phụ thân của nàng muốn làm to chuyện, kiếp trước nàng cảm thấy phụ thân cũng khó xử, có ca ca, dưới có đệ đệ, ông ở thế trung gian, đương nhiên ít bị để ý nhất. Bởi vậy càng chú trọng hài hòa, khi đó nàng hiểu được điểm đó, nhưng mà tại lại thấy thể chịu được.

      Bạc đãi nữ nhi của chính mình để lấy lòng những người khác quá mức vô năng. Kiếp trước nàng nghĩ phụ thân nàng đánh gãy răng nanh, nuốt máu mủ, nhưng kiếp này nhìn kỹ, phụ thân nàng chưa hẳn đoán được mục tiêu cuối cùng vốn là nàng. Nếu phải nhằm vào mình, cũng đương nhiên có lần bị hạ độc!

      Tuy rằng trong lòng cực kỳ chán ghét, nhưng ở ngoài mặt, Hòa Linh vẫn đơn thuần nhu thuận.

      "Tiểu thư, Thôi tổng quản đến."

      Hòa Linh khoác thêm áo choàng, bộ dáng gầy yếu, vào ngoại thất, chỉ thấy Thôi tổng quản đứng ở đó, gầy yếu dị thường, hai má chút thịt cũng đó, giống như thanh đao bình thường, tóc hoa râm. Nhưng lại có vẻ cẩn thận tỉ mỉ.

      "Nô tài bái kiến Ngũ tiểu thư."

      Hòa Linh cẩn thận ngồi vào ghé, ho khan vài tiếng, nháy mắt : "Ta nghĩ, Thôi tổng quản nhất định là đến để tin tức tốt lành cho ta."

      Bộ dáng đơn thuận cùng với nụ cười khanh khách, Thôi tổng quản nhìn về phía Xảo , Xảo Nguyệt, Hòa Linh ngây ngô: "Ngươi , có người ngoài đâu!"

      Thôi tổng quản châm chọc cười, "Ngũ tiểu thư tín nhiệm hai nha hoàn này."

      Hòa Linh khó hiểu nhìn , "Nếu thích giết chết! Có cái gì phải bận tâm!"

      Thôi tổng quản ngây người, nửa ngày mới có phản ứng, định đứng dậy, là người nhìn Ngũ tiểu thư lớn lên, nhưng mà tại nếu đây là Ngũ tiểu thư cảm thấy ra mình chưa bao giờ hiểu thấu con người nàng. vẫn theo lão gia, người trong phủ đều hiểu , bây giờ hoài nghi chính mình.

      "Trời vẫn còn lạnh, ta muốn phải ở phòng ngoài mãi đâu. Ta cũng có tâm tư gì nghe ngươi nhàn thoại việc nhà. Nếu như có tin tức tốt, ngươi , có liền cút! Chẳng qua ta là người có chút hẹp hòi, lại tương đối ồn ào, nghĩ cái gì có thể ra! À quên với ngươi, bởi vì những chuyện kia, tính tình ta trở nên hỉ nộ vô thường, có chút thần kinh. chừng ta làm ra cái gì đâu." Hòa Linh rất chân .

      Thôi tổng quản hé miệng : "Từ đại phu nhắn nhủ cho Nhị phu nhân."

      Hòa Linh đột nhiên cười, "Nhị phu nhân! Ngươi viếng mộ, đốt tiền giấy, ngươi lừa quỷ còn được!"

      Thôi tổng quản: "Ta chỉ phụ trách lại lời dặn dò, ta cũng thể đoán được đó là hay giả."

      "Nga, phải ?" Hòa Linh đứng lên, nàng tới chỗ Thôi tổng quản, nhìn thẳng : "Là tổ phụ phải ? Đây là đáp án mà ông mong muốn đúng ? là khó có thể phối hợp trong tối để có được đáo án đúng ?" Hòa Linh cười trào phúng tiếp tục : "Ta nghĩ kết cục của Từ đại phu chính là đáp án, phải thích hợp cho câu trả lời của gia tộc hào môn ư. Ngươi ." Vung tay áo, Hòa Linh rời .

      Thôi tổng quản nhịn được hỏi: "Ngươi sao lại biết chuyện năm đó?"

      Hòa Linh quay đầu lại, cười thiên chân vô tà, "Ngươi chờ đợi tốt lắm..." Tạm dừng chút, Hòa Linh tiếp tục: "Con của ngươi trở về tìm ngươi báo thù!" Nàng gằn từng tiếng, xong cười ngọt ngào: "Nghĩ đến kiện rất thú vị."

      "Thôi Ngọc chết? Thôi tổng quản kinh hách.

      " đương nhiên chết, bởi vì người phải chết là ngươi!"

      "Tứ phu nhân. Người đứng sau màn hạ độc là tứ phu nhân!" Thôi tổng quản dường như tia chần chừ, "Thôi Ngọc ta biết rằng rơi xuống." Thôi tổng quản bùm tiếng quỳ xuống, "Ta chỉ tò mò mà Thôi Ngọc rơi xuống thôi. muốn giết ta cũng liên quan gì, ta chỉ gặp lát."

      Hòa Linh cười: "Như vậy mới đúng! Muốn có câu trả lời xem ra bản thân phải xuất ra ít nhiều." Hòa Linh nghiêm túc : "Thôi Ngọc hóa ra được Thần cơ doanh thu dưỡng, đổi tên thành Triệu Kỳ, tại ở biên thành."

      Thôi tổng quản nỉ non: "Triệu Trữ, đúng rồi, lúc ấy Triệu Trữ quả có thể mang , quả là vậy." ngẩng đầu: "Đa tạ Ngũ tiểu thư cho biết."

      Hòa Linh lắc đầu: "Cảm tạ loại này cần. Ta ghét nhất là khách khí, chúng ta hợp tác. Ngươi giúp ta, ta tự nhiên giúp ngươi. Lần đầu tiên hợp tác vui vẻ!"

      Thôi tổng quản nhạy bén, "Ngũ tiểu thư khó có thể có lần thứ hai!"

      Hòa Linh : "Thế thời luân chuyển, ai có thể biết được tương lai! Được rồi, ta cũng mệt rồi, ngươi biết rằng thân thể ta tốt nên nghỉ ngơi tốt."

      Thôi tổng quản lui ra, Hòa Linh nghĩ tới đời trước, đời trước, Thôi Ngọc tới giết Thôi tổng quản, lúc đó nàng mới biết được, hóa ra Thôi tổng quản có đứa con, họ đều nghĩ rằng có cưới vợ, độc, nhưng biết là từng có người vợ gọi là Phong nương, hơn nữa còn có con trai, vạn phần nghĩ đến chính là nữ nhân kia lại là thám tử của địch quốc. Mà tự mình giết chết Phong nương.

      "Tứ thẩm!" Hòa Linh vuốt vòng dương chi bạch ngọc tay, mặt lãnh ý càng sâu.

      "Nhưng thể nào tưởng tượng nổi, Tứ phu nhân là người đứng sau màn hạ độc kia, tiểu thư, Từ đại phu suýt chết, Thôi tổng quản vậy, có thể tin tưởng sao? Ngày thường thấy Tứ phu nhân ôn nhu, cũng giống loại người như vậy." Xảm chần chừ chút, mở miệng .

      Hòa Linh cười yếu ớt, chưa gì, vào phòng trong.

      Xảo Nguyệt cùng Xảo khó hiểu, họ càng ngày hiểu tiểu thư, thực ra cần biết, chỉ cần theo tiểu thư là tốt rồi.

      Gần đây phủ tướng quân là náo nhiệt, phần lớn nguyên nhân là do màn hạ độc này, giờ Từ đại phu chết, hết thảy tựa hồ đều tan thành mây khói.

      Mười ngày sau, Hòa Linh có vẻ "tốt lên, cùng lúc đó Hòa Tuyết cũng được bỏ lệnh cấm túc. Trong khoảng thời gian này, Hòa Linh thân thể tốt, cũng tiếp đãi muội muội này, đợi tốt lên lần nữa thỉnh an, tĩnh đến nửa tháng thấy. Hòa Linh hai má có chút thịt sau mấy ngày tĩnh dưỡng, thoạt nhìn càng đẹp mắt.

      "Đại tỷ trở lại." Hòa Linh thân thiết lại gần.

      Tuyết Mai là nữ nhi đại phòng, năm kia lấy Trưởng tôn của Vương thượng thư, năm trước sinh được con trai, giờ coi như là cầm sắt cùng minh.

      Đại phu nhân Chu thị cười vừa lòng, "Qua mấy ngày nữa là sinh thần của phụ thân, Hòa Tuyết cùng muội muội nhớ , giờ đến xem có cái gì cần giúp giúp đỡ. Đại thọ sáu mươi, thể qua loa được. Nàng tuy rằng gả , nhưng là cháu , tự nhiên phải đỡ đần phần nào."

      Lời này ra, Lão phu nhân rất vừa lòng mỉm cười: "Mai tỷ nhi và muội muội có tâm. Thế nhưng trong phủ nhiều người như vậy sao phải cần Mai tỷ nhi làm gì. Chỉ cần có tâm là ta hài lòng."

      Hòa Mai rụt rè cười, nàng dịu dàng : "Đều là cháu của người mà."

      "Đại tỷ tỷ!" Hòa Tuyết vừa vào, nhanh chóng bổ nhào vào lòng Hòa Mai, "Đại tỷ, tỷ trở lại, Tuyết nhi rất nhớ tỷ." Lại cũng lạ, cùng dòng máu với mình có mấy tỷ muội nhưng lại chỉ thích đại tỷ này.

      Hòa Linh ngồi bên cạnh Hòa Mai, bị Hòa Tuyết va chạm, suýt nữa ngã sấp xuống, nàng phủi qua chỗ Hòa Tuyết chạm vào, tuy rằng mặt cười tươi, nhưng thái độ chán ghét cũng giấu. Hòa Tuyết vẫn chưa phát , nhưng người khác sao lại thấy được!

      Tứ phu nhân xấu hổ rất nhanh, nhưng mà chỉ là trong nháy mắt, liền khôi phục bộ dáng tươi cười. Ngoài Tứ phu nhân những người khác cũng hiểu được, nhưng Hòa Linh cẫn hồn nhiên, trước sau vẫn là bộ dáng tinh khiết.

      Nhị phu nhân Phương thị thấy, sợ thiên hạ loạn, châm ngòi : Ai nha, Linh tỷ nhi, thân thể cháu tốt đúng , sao chứ?"

      Lão phu nhân ghét bỏ liếc Phương thị cái, Phương thị giọng : "Ta quan tâm đến Linh tỷ nhi, cứ như vậy phá hủy đứa được."

      "Ngươi có ý gì?" Hòa Tuyết ngay cả làm ra vẻ cũng muốn làm. Là người tuổi nhất, Hòa Tuyết trước giờ chỉ tùy hứng chút ít trước mặt tổ mẫu Vương thị, bị cấm túc nửa tháng, nàng ta đối với Hòa Linh tích tụ rất nhiều bực tức. Nhất thời quên mất lời mẫu thân dặn dò, trực tiếp đụng phải Hòa Linh.

      Lão phu nhân nhìn chằm chằm Hòa Tuyết, "Quy củ đâu? Nữ nhân hô to gọi , xúc động lỗ mãng, ngươi làm gì vậy. Trong nhà dạy ngươi như vậy hay sao?"

      Hòa Tuyết ủy khuất dậm chân, "Tổ mẫu, đều là lỗi của Hòa Linh, đều là nàng ta..."

      Tứ phu nhân nghiêm khắc: "Hòa Tuyết, mẫu thân ngày thường dạy con như vậy à?"

      Tứ phu nhân mở miệng, Hòa Tuyết lập tức an tĩnh lại, nhưng bắt đầu ủy khuất khóc.

      Hòa Linh ngồi bên, nhàn nhã : "Hòa Tuyết là nghe lời Tứ thẩm!" Cũng có nhiều lời, nhưng lời ra nghe có chút ý vị. Lão phu nhân trách cứ Hòa Tuyết nàng còn muốn cãi lại, Tứ phu nhân vừa mở miệng nàng liền ngoan ngoãn ngậm miệng, điều đó làm người ta cảm thấy được thoải mái.

      Nhị phu nhân lập tức: ", là nghe lời! Nương, con phải nàng nghe lời của nương!" Nàng ta còn cùng lão phu nhân ta câu ngươi câu, giấu đầu lòi đuôi đúng là làm người ta "vui sướng".

      " gì, ai ngươi câm điếc!" Lão phu nhân nhìn chằm chằm nhị phu nhân, gằn từng tiếng.

      Nhị phu nhân bị lão phu nhân ghét bỏ, co rúm lại chút, mếu máo lên lời.

      Hòa Linh cũng gì, tay vuốt vòng ngọc, cảm thấy ánh mắt tìm tòi của lão phu nhân, Hòa Linh ngẩng đầu đón nhân, mỉm cười.

      Chương mới nóng hổi đây:ex10:
      Dion, Ngọc Ngố242, Masa18 others thích bài này.

    5. Diệp Dã

      Diệp Dã Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      1,016
      Chương 10:
      Editor: Diệp Dã


      Trong phòng là bầu khí vô cùng quỷ dị, Hòa Mai đành giảng hòa,“ lâu gặp, các muội muội ngày trẻ đẹp hơn, tỷ tỷ như ta lại gìa ít rồi”

      “Ai nha Mai tỷ, đến trẻ đẹp, hẳn phải phiền tỷ chỉ bảo nhiều cho đám muội muội chúng ta mới đúng. Có cái gì tốt, nhất định phải nhắc nhở chúng ta lưu ý .” Nhị phu nhân quả nhiên là người tục tĩu. Hòa Mai cũng biết nhị phu nhân là loại người nào, chỉ nhợt nhạt cười, cũng lên tiếng trả lời. Chi thứ hai có Hòa Chân mặt đỏ hồng, bộ dáng xấu hổ.

      Ánh mắt Hòa Linh liếc qua Hòa Chân, nhưng hề để lộ biểu tình gì. Kỳ , luận xuất thân, luận phong phạm, nhà kém cỏi nhất phải mẫu thân nàng - Lan thị, mà là Nhị bá mẫu. Đại phu nhân là tiểu thư hàn lâm, khi gả đến đây liền liên tiếp sinh hai nam, hai nữ - Trí Tín, Trí An, Hòa Mai, Hòa Ngọc, ông trời chiếu cố nên địa vị rất vững vàng. Mà Tứ phu nhân là tiểu thư nhà quan Lễ bộ, tuy rằng chỉ có nữ nhi là Hòa Tuyết, nhưng rất thủ đoạn, cùng tứ thúc “cầm sắt hòa minh”, thua kém người khác. Nương nàng vì xuất thân từ thương gia khiến lão phu nhân có chút vui. Trái lại, so với Nhị bá mẫu hoàn toàn bất đồng.

      Nhà Nhị bá mẫu vốn vô cùng tốt, là nữ tử nhà quan, vừa vào cửa liền sinh nam, nữ cũng chính là Trí Viễn và Hòa Khánh. Lão phu nhân khá thích, nhưng có câu đôi khi vận mệnh con người luôn khó đoán, sau trận bệnh nặng, bà qua khỏi . Vị Nhị bá mẫu tại thực ra là do Nhị bá phụ tái giá. Nổi danh là đậu hũ Tây Thi, nếu như phải nhờ mỹ mạo cùng chút thủ đoạn với nam nhân, cũng được gả vào. Lại , lúc bà ta vào cửa có thai ba tháng. Chính vì vậy, trong phủ tướng quân ai cũng ghét bà ta, nhưng Nhị bá mẫu vẫn luôn tỏ ra nhìn thấy điều đó, cả ngày chỉ biết phô trương nhan sắc.

      Bằng đánh giá của Hòa Linh, thoạt nhìn Nhị bá mẫu cũng thực là kẻ ngực lớn mà có đầu óc, nhất quyết đòi gả. Chỉ có thể , cái khôn khéo của bà ta so với người khác, vẫn còn có chút khác biệt nhưng đối với loại nam nhân như nhị lão gia, chỉ cần đủ dùng là tốt rồi. Tuy rằng phải khôn khéo, có lúc còn lộ bộ mặt con buôn ngu xuẩn, nhưng trong nhà này có người chuyện dùng quá nhiều đầu óc, đôi khi cũng tệ.

      “Được rồi, trong phòng này, cứ nghe thấy thanh của ngươi là lại huyên náo ” Lão phu nhân ghét bỏ.

      Nhị phu nhân ủy khuất muốn chết, bà ta lắc lắc khăn trong tay, ngồi ở chỗ kia.

      “Gần đây trong phủ xảy ra ít chuyện, từ nay trở cứ ngày mười lăm, ta muốn vào chùa miếu cúng bái, cầu phúc cho mọi người trong phủ. Mấy phòng các ngươi cùng ta thôi..” Tầm mắt của lão phu nhân nhìn qua Hòa Linh, có phần chần chừ

      “Hòa Linh, với sức khỏe của con. Có thể được ?”

      Hòa Linh cười yếu ớt trả lời,“Tất nhiên là có thể ạ .”

      Lão phu nhân gật đầu, phân phó nhũ mẫu bên người,“Ngươi phân phó xuống, để mọi người chuẩn bị.”

      Có lẽ là nhân dịp Hòa Mai trở về, lão phu nhân phá lệ cao hứng. Tuy rằng trong đó có chút chuyện, nhưng cũng thể ảnh hưởng đến tâm tình của bà. Chờ mọi người về phòng là buổi trưa, Hòa Khánh, Hòa Chân tự nhiên cùng Hòa Linh, bất quá người của Ti y phường - Lương ma ma lại đến.

      Từ lần trước gặp ngũ tiểu thư, bà ta cảm thấy người này rất đặc biệt.Hôm nay nhìn lại, dưới ánh mặt trời, bóng người mỉm cười ngọt ngào kia khiến cho ngay cả lão thái thái cao tuổi như bà ta cũng phải thầm khen ngợi! Ngũ tiểu thư này quả nhiên là nương xuất chúng nhất ở Sở phủ. Đừng nhìn Sở lão tướng quân luôn mang bộ dạng trách cứ, cháu quý của người ta, đừng có mà động vào!

      “Ai u, tam phu nhân, ngũ tiểu thư, mời đến đây, váy áo của ngũ tiểu thư lần trước, chúng ta làm suốt đêm, ngài mau nhìn xem.” Lương ma ma bước vội ra nghênh đón.

      Lan thị mỉm cười,“Linh nhi, con nhìn xem có thích hay .”

      Hòa Linh vào phòng, thấy đống váy áo, gật đầu,“ sai, cứ để đó !”

      Ách? Cứ như vậy? thử? Lương ma ma khó hiểu.

      Nàng ngẩng đầu, mặt mày nhu thuận, trêu ghẹo

      “Nhỡ mặc đẹp, ta còn muốn mặc cho ngươi xem sao?”

      Lương ma ma vội vàng nặn ra nụ cười,“Tiểu thư đúng là giết ta . Những bà tử như chúng ta đối với tay nghề của mình rất tin tưởng, tiểu thư cứ yên tâm, tất nhiên đẹp thể chê được.”

      Toàn là váy áo màu đỏ, thấy thế nào cũng giống như là chuẩn bị cho tân nương tử, cho dù gần đây trong thành có nhiều đám cưới vợ bé, cũng cần mặc như vậy a. Bất quá lời này, Lương ma ma dám nhiều lời,tiểu nương nhà người ta gặp phải chuyện tình thực thảm, bà ta mà còn , quá thiếu đạo đức rồi. Làm nữ nhân, thể sinh con,sao còn gả ra ngoài được! Suy nghĩ như vậy, đúng là có thể lí giải vì sao nàng tại lại làm nhiều váy áo màu đỏ.

      Hòa Linh cũng nhiều với Lương ma ma, chỉ phân phó Xảo đem quần áo mang . Trở về phòng thay quần áo, Hòa Linh đứng ở trước gương, thời tiết có chút lạnh, nàng mặc thân váy dài đỏ, các lớp váy trong cũng màu đỏ, bộc lộ nhan sắc kiều.

      Xảo Nguyệt tự đáy lòng :“Màu sắc này thực rất hợp với tiểu thư.”

      Hòa Linh vốn phải kiểu người nhan sắc nhạt nhòa, nếu nhìn kĩ thấy nàng là đóa hoa quý giữa chốn nhân gian. thân váy áo rực rỡ, xán lạn như lửa, vô cùng thu hút ánh mắt người khác.

      Hôm sau, Hòa Linh mặc bộ váy áo đỏ rực đó đến thỉnh an, lão phu nhân có nghe , nhưng cụ thể bộ dáng như thế nào ra vẫn chưa nhìn thấy, nhưngx việc như vậy, cho tới bây giờ bà cũng để ở trong lòng. Chỉ là khi thấy Hòa Linh, lão phu nhân lập tức ngây người. Bà hơi hơi nheo mắt, đứng lên đánh giá Hòa Linh từ xuống dưới.

      Hòa Linh hơi phúc thân hành lễ,“Hòa Linh thỉnh an tổ mẫu.”

      Lão phu nhân gật đầu, Hòa Linh là người đến trễ nhất, vài tỷ muội khác đều đến, thấy nàng như vậy, trong lòng họ cũng rất kinh ngạc. Hòa Linh hôm nay rất đẹp, toàn thân bao phủ sắc đỏ rực rỡ, chẳng có mấy người dám mặc như vậy đâu!

      Hòa Tuyết được Tứ phu nhân dặn dò, tiếp tục thêu dệt chuyện của người khác nữa, thành ngồi ở bên cạnh Hòa Linh, liếc Hòa Linh vừa nhìn vừa lộ vẻ chán ghét, ganh tị.

      Nhị phu nhân chậc chậc :“Linh nhi này so với tân nương tử còn hoàn hảo xinh đẹp hơn nhiều!”

      thân hồng y, áo choàng đỏ rực, đẹp đẽ quý giá. Nếu là nữ tử tầm thường ăn mặc như vậy, sợ là tục khí tới cực điểm , nhưng cố tình nàng có, chỉ có, mà còn đẹp đến mức khiến người đối diện như đui mù.

      “Nhị bá mẫu, người hình như rất thích, chờ thêm mấy ngày nữa trong phủ làm trang phục hè, người cũng chọn ít , càng đẹp hơn a!” Hòa Linh cười dài .

      Nhị phu nhân vội vàng xua tay,“Ấy, thể được, màu đỏ thẫm ta mặc đẹp. Màu sắc tươi sáng như thế, cũng chỉ có tiểu nương các con mặc đẹp !” Nhị phu nhân thầm nghĩ, đừng là ta, cho dù là tiểu nương, cũng thể mặc màu sắc này a! Ngươi mặc đẹp rồi, người bên ngoài học ngươi, tư sắc lại bằng ngươi, phải bị đem ra so sánh hơn kém sao? bằng mặc chút màu sắc tương phản mới tốt! Nghĩ vậy nhi, bà ta thầm cân nhắc, cũng thể để Hòa Khánh, Hòa Chân chọn màu đỏ, so ra hai nương nhà mình chẳng phải kém sao!

      Hòa Linh làm sao biết nhị phu nhân tâm tư cẩn thận , nàng cúi đầu cười yếu ớt, ôn nhu . Thân mình màu đỏ sắc bén diễm lệ, nàng ôn nhu cười đúng là hóa giải sắc bén ấy ít.

      “Khởi bẩm lão phu nhân, đại thiếu gia đến đây .” Tiểu nha hoàn bên người lão phu nhân bẩm báo, lão phu nhân nghe xong, mặt mày tươi cười như hoa“Trí Tín trở lại?”

      “Tổ mẫu!” Có thanh của nam tử cất lên, Hòa Linh nhìn qua, đúng là đại đường ca của nàng tên Trí Tín. Sở Trí Tín vén rèm lên bước vào cửa, quỳ xuống ,“Trí Tín thỉnh an tổ mẫu.”

      Triều đại này rất chú trọng khoa cử, trọng văn khinh võ, thái bình thịnh thế. Nam tử mặc kệ gia cảnh ưu việt như thế nào, nếu thông qua khoa cử đạt công danh, luôn khiến cho người ta xem trọng ba phần, vì thế, nam tử chỉ cần đúng độ tuổi, đều nhập học đường, Vài tôn tử của Sở gia đều ở trong học đường, như vậy càng có lợi cho việc đọc sách.

      Lão phu nhân hoàn toàn có bộ dáng nghiêm túc giống mọi ngày nữa mà mặt mày đều là ý cười,“Mau tới đây ngồi, sao con trở về? Hay là có việc gì?”

      Trí Tín vội vàng trấn an :“Tổ mẫu chớ lo lắng, cũng phải chuyện gì lớn. Lần này xuống núi, cháu trai cùng Tạ công tử.”

      Lão phu nhân lại thoải mái,“Phải chăng là con trai của Tạ thừa tướng - Cẩn Chi công tử?”

      Trí Tín gật đầu,“Đúng vậy ạ.”

      Trưởng tử của Tạ thừa tướng, Tạ Du Vân, tự Cẩn Chi, 9 tuổi ghi danh bảng thám hoa, gần trăm năm qua, đây là người duy nhất. cao nhã tuấn mỹ, ngọc thụ lâm phong, là vị hôn phu trong mộng của biết bao nhiêu nữ tử trong kinh. Đồng thời, cũng là người tôn quý để kết giao trong mắt các nam tử khắp thiên hạ.

      Vĩnh An có câu tục ngữ, nam Hàn Mộc bắc Cẩn Chi. Nam là chỉ Túc Thành hầu – con trai độc nhất của trưởng công chúa tên gọi Lục Hàn, mà bắc còn lại là chỉ trưởng tử Tạ Cẩn Chi của Tả thừa tướng. Hai người này lại phân biệt ở hai phía nam – bắc của thành Vĩnh An, bởi vậy mới có lời đồn đãi. Lục Hàn là hoàng thân quốc thích, thân phận tôn quý, tính tình cao ngạo, lạnh lùng khó tiếp xúc, làm việc chưa bao giờ nể mặt hay lưu tình ai, rất khó sống chung. Tuy rằng cũng lãnh đạm, nhưng Tạ Cẩn Chi công tử có vẻ dễ thân cận hơn nhiều, trừ điểm đó ra, tài hoa hơn người, có thể trở thành bạn bè của , đối với nghiệp học hành của mình cũng có trợ giúp.

      “Có thể cùng Tạ công tử tương giao, cũng đủ để chứng minh Trí Tín tài giỏi. Ở học đường, tình bạn là đáng trân quý, con nhất định phải quý trọng.” Lão phu nhân vừa lòng .

      Trí Tín:“Tôn nhi biết.”

      “Ngày khác nếu rảnh a, nên mời Cẩn Chi công tử tới phủ chúng ta làm khách. Các tiểu thư của phủ Sở tướng quân chúng ta đều là người bất phàm, chừng còn có thể đạt được cọc hôn , bạn tốt biến thành muội phu của con, đây phải chuyện nở mày nở mặt sao!“Nhị phu nhân a dua.

      “Đúng là bậy!” Lão phu nhân cười trách mắng, tuy rằng như thế, nhưng trong thâm tâm chưa chắc nghĩ như vậy, lời này của nhị phu nhân hóa ra cũng trúng tâm tư của những người khác, sắc mặt ai nấy đều nhu hòa, tất cả chìm trong bầu khí hòa thuận, nhất trí.

      Hòa Linh cúi đầu cười lạnh tiếng, cố kìm nén nội tâm kích động, khăn trong tay cơ hồ bị nàng vò nát.

      Tạ công tử, hay cho Tạ công tử!

      Mọi người chẳng ai ngờ được, Tạ công tử mà bọn họ luôn nhìn thấy, người suýt chút nữa cưới Sở Hòa Linh nàng. Tối hôm trước ngày thành thân, cái người được xưng tụng là vô cùng khiêm tốn, ha ha, người khiêm tốn!
      Last edited: 5/3/16
      Dion, Ngọc Ngố242, Banashi16 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :