[Trùng sinh, nữ cường] Quý nữ trở về -Thập Nguyệt Vi Vi Lương(Update C26/262)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Dã

      Diệp Dã Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      1,016
      Chương 5
      Editor: Diệp Dã


      Lại tiếp, ra Lương bà tử cảm thấy có điểm kì quái, những tiểu thư bình thường mặc dù cũng thích màu đỏ nhưng làm toàn quần áo đỏ thẫm như vậy. Nếu có trường hợp ngoại lệ chỉ có là tân nương tử mà vị tiểu thư này hình như nghe thấy tin đồn thành thân nào cả. Hơn nữa, ngữ khí của nàng trong lúc chuyện khiến bà ta thi thoảng lạnh buốt. Lương bà tử xém chút nữa nhéo cánh tay mình..

      riêng gì Lương bà tử, cho dù là Lan thị cũng cảm nhận được vài phần kì quái, nàng mỉm cười :“Linh nhi, sao con chọn tất cả là màu đỏ, những màu sắc khác đẹp sao?”

      Hòa Linh cười yếu ớt, ngạc nhiên hỏi lại :“Màu đỏ tốt sao ạ? ra con lại cảm thấy vui vẻ! chừng, mặc đồ đỏ, giống như có hỉ, làm con khỏe hơn. Hơn nữa, màu đỏ này con cảm thấy rất kích thích.”

      Lan thị ngồi lập tức bất an đứng lên, nàng xấu hổ miễn cưỡng tươi cười chống đỡ,“Con, đứa này, bừa cái gì. Con tất nhiên khỏe hơn rồi.”

      “Con đương nhiên rất khỏe.” Hòa Linh hơi nâng cằm, nàng khẽ phúc thân,“Mẫu thân, Hòa Linh có chút mệt mỏi, xin phép được cáo lui trước.”

      Lan thị nhíu mi:“Chiếu cố ngũ tiểu thư trở về nghỉ ngơi.”

      Xảo vội vàng thưa vâng.

      Nhìn bóng dáng đơn bạc của Hòa Linh, Lan thị dường như thấy có chỗ nào đó đúng, nàng thậm chí hoài nghi, Hòa Linh chẳng lẽ biết được điều gì. Nhưng Từ đại phu hẳn là tùy tiện loạn! Nghĩ đến đây, nàng lại nhìn về hướng ly khai của Hòa Linh rồi phân phó Lương bà tử:“Đều theo ý của Hòa Linh làm .”

      Lương bà tử xấu hổ cười, đáp ứng, màu đỏ màu đỏ...... Ngũ tiểu thư này lúc chuyện sao lại khiến người ta thấy lạnh gáy chứ. Cũng tiếp tục trì hoãn, bà vội vàng cáo lui.

      Lan thị cảm thấy quái dị còn Hòa Linh tâm tình tệ, nàng cười yếu ớt, ngâm nga vài điệu hát dân gian. Xảo cũng nhiều lời, chỉ lẳng lặng theo phía sau nàng.

      Đến khi trở về viện, chỉ thấy Xảo Nguyệt trở về, nàng vội vàng hạ thấp người,“Nô tỳ thỉnh an tiểu thư.” Vẻ mặt cực kì kinh sợ.

      Hòa Linh cười khanh khách, xoay người nâng khuôn mặt của Xảo Nguyệt. Vẻ mặt Hòa Linh vô tội, nhướng mày:“Xem vẻ mặt sợ hãi của ngươi này. Xảo Nguyệt, ngươi cần phải như vậy .”

      Buông cằm Xảo Nguyệt ra nàng lại nhìn về phía Xảo , tuy rằng biết xảy ra chuyện gì, nhưng Xảo cũng sợ hãi quỳ xuống.

      “Thấy các ngươi bị dọa sợ như vậy. Kỳ các ngươi cần sợ.” Dừng chút, Hòa Linh nghịch mái tóc ,“Ta trông cậy vào việc các ngươi trung tâm tới mức nào, nhưng ta hy vọng các ngươi biết, nếu như khiến ta mất hứng, chuyện ta có thể làm, tuyệt đối đáng sợ hơn các ngươi tưởng tượng nhiều.” Ngoan lệ xong, nàng cười hì hì,“Được rồi, đều đứng lên , các ngươi xem mình kìa, làm cái gì vậy, quỳ hết xuống, định dọa ta sao .”

      Xảo Nguyệt cùng Xảo tái nhợt, nghiêm mặt đứng dậy, Hòa Linh chút để ý:“ !”

      Xảo Nguyệt :“Nô tỳ hoàn thành công việc. Nô tỳ nghĩ, mấy ngày nữa mọi người đều biết .”

      Hòa Linh vừa lòng mỉm cười,“Ta biết năng lực của các ngươi tốt hơn ta nghĩ.”

      Xảo Nguyệt:“Đa tạ tiểu thư khích lệ, đây đều là việc nô tỳ phải làm .”

      Hòa Linh ngồi ở ghế, lắc lư chân,“ Việc nên làm, đều do ta định đoạt.” Nàng đùa nghịch ngón tay,“Tay của ta hình như có chút thô ráp, nghe hoa ngọc lan dưỡng tay vô cùng tốt, Xảo Nguyệt, ngươi hái cho ta ít .”

      Xảo Nguyệt kinh ngạc, bất quá sau đó chính là vô cùng cảm kích, nàng vội vàng gật đầu;“Nô tỳ ngay.”

      Hòa Linh mỉm cười, ra lệnh cho Xảo xoa bóp bả vai cho mình, nàng hơi híp mắt thỏa mãn ghé người vào đầu giường, cũng chuyện.

      Dựa theo trước kia, hai ba ngày sau, nàng uống nhầm thuốc của phụ thân khiến bản thân suýt chết hơn nữa chuyện chỉ có thể sống thêm mười năm và thể mang thai truyền ra ngoài ồn ào huyên náo. Thời điểm ấy, tất nhiên có liên quan tới việc may quần áo hôm nay của Lương bà tử. Tuy rằng tay nghề của Lương bà tử tốt, nhưng cũng nổi danh là người ba hoa, hành động của bà ta nhất định làm cho nàng thập phần hài lòng. Nghĩ đến chuyện này, Hòa Linh nhếch khóe miệng, uổng phí tâm tư của nàng .

      Mặc dù bây giờ nàng có thể thay đổi kết quả này, nhưng nàng lại cố tình khôg làm thế, chuyện lập gia đình ra bằng sống độc thân đời, muốn làm cái gì làm vui sướng, tự do biết bao! Về phần nàng là lỡ ...... Ai dám nàng như vậy chứ, nàng thay thế phụ phân mình uống chén thuốc độc đó!

      Nhắc đến những người trong nhà này, họ cũng thương nàng quá! Nàng biết Từ đại phu là giả mà bọn họ còn giả như biết. Tổ phụ, tổ mẫu, phụ thân của nàng, bọn họ ai tới thăm nàng. vậy, ở trong lòng bọn họ, nàng chút cũng hề quan trọng!

      “Thùng thùng!” Thanh gõ cửa vang lên, Hòa Linh xua tay, Xảo vội vàng ra mở cửa, người đến là lục tiểu thư Hòa Tuyết, Hòa Tuyết hừ lạnh:“Tiểu thư của các ngươi đâu?”

      Xảo vẫn chưa tránh ra, cung kính :“Lục tiểu thư xin hãy chờ lát, tiểu thư nhà ta nghỉ ngơi, việc này......” đợi Xảo xong, Hòa Tuyết đẩy Xảo ra,“Ngươi tránh ra, ta tự vào chuyện với tiểu thư các ngươi.”

      Hòa Tuyết dù tuổi còn , nhưng là nữ nhi duy nhất của tứ phòng, bình thường vốn ương ngạnh. Nàng ta đánh giá khắp phòng, định bước vào trong nội thất, thấy vậy Xảo vội vàng ngăn lại,“Lục tiểu thư xin hãy chờ lát.”

      “Ba!” Hòa Tuyết tát Xảo cái, vẻ mặt hung hăng, tức tối mắng:“Ngươi là cái thứ gì mà dám chắn trước mặt ta, đây là cách tam phòng các ngươi quản giáo nô tỳ đấy hả? Gọi tiểu thư của các ngươi ra đây.”

      Nàng ta đắc ý nhìn bức rèm che người phía trong, thanh nàng ta thấp, bên trong chắc chắn nghe thấy, như vậy khác nào đánh vào mặt Hòa Linh. Hòa Tuyết cảm thấy trong lòng rất sảng khoái.

      “Lúc ngươi ra ngoài, có thể mang theo não của mình cùng hả? Luôn đặt ở trong phòng bị rỉ sắt đấy .” Hòa Linh lười biếng vén rèm lên, tựa vào cạnh cửa nhìn nàng ta,“Có chuyện , lăn ! Ai cho ngươi quyền ở chỗ của ta đánh người?”

      Hòa Tuyết ngẩn ra. Ngày thường Hòa Linh cũng phải người dễ bắt nạt, nhưng trực tiếp mắng chửi người khác có. chiếm được tiện nghi, ngọn lửa tức giận trong lòng nàng ta càng bùng cháy,“Ngươi cái gì! Ta đánh làm sao? Nha hoàn của ngươi có quy củ, ta là tiểu thư chẳng lẽ giáo huấn được? Hơn nữa, nếu đến tuân thủ quy củ, tam phòng các ngươi mới là tuân thủ quy củ, ngày may quần áo trong phủ chưa đến, các ngươi dựa vào cái gì mà gọi ti y phường tới đây? Tiền bạc trong phủ cũng phải chỉ của tam phòng các ngươi .”

      Hòa Linh đột nhiên nở nụ cười, nàng cao thấp đánh giá Hòa Tuyết, tuy rằng mới chỉ là tiểu nương 10 tuổi, nhưng khiến người ta chán ghét .

      “Có đôi khi, ta thậm chí hoài nghi ngươi phải do mẫu thân ngươi sinh .” Ngữ khí Hòa Linh thản nhiên ,“Nương ngươi ôn nhu, tâm tư đều đặt ở trong lòng, nếu như ngươi có được phần mười của bà ta vì chút của cải này mà chạy tới đây bới lông tìm vết. Nếu ta là ngươi, ta trở về trực tiếp khuyến khích nương của ngươi cho ngươi cái bạt tai, rồi hỏi nàng chút, đến tột cùng là bà ta sao có thể yên tâm về ngươi như vậy .” Hòa Linh cười càng lợi hại, trong mắt tràn đầy ghét bỏ.

      Hòa Tuyết tức đỏ mắt,“Ngươi!”

      “Ngươi cái gì mà ngươi?” Hòa Linh đến bên cạnh Hòa Tuyết, nâng cằm của nàng:“Nếu như ta là ngươi, về sau muốn làm việc, trước khi quyết định phải hỏi chính mẫu thân mình. Ngu xuẩn mà ra ngoài tốt lắm đâu.” xong, Hòa Linh tới gần vào bên tai nàng ta:“Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, lần này chỉ cho ngươi chút giáo huấn.”

      Hòa Tuyết tức giận vô cùng, phen đẩy Hòa Linh ra mạnh,“Ngươi đừng tưởng rằng ta dám đánh ngươi!”

      “Hòa Tuyết, con làm cái gì!” Thanh uy nghiêm vang lên, trong thanh mang theo tức giận.

      Hòa Tuyết ngẩng đầu, nhất thời sắc mặt thay đổi......
      Dion, Ngọc Ngố242, Kimiko21 others thích bài này.

    2. Diệp Dã

      Diệp Dã Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      1,016
      Chương 6
      Editor: Diệp Dã


      Hòa Tuyết tuy rằng lỗ mãng nhưng cũng ngốc, nàng ta lập tức liền hiểu ra mình rơi vào bẫy của Hòa Linh, oán hận trừng mắt nhìn Hòa Linh cái, nàng ta ủy khuất :“Cha, là Hòa Linh khi dễ con!”

      Người tới đúng là tam lão gia Sở Phi cùng Tứ lão gia Sở Phong, cũng là phụ thân của Hòa Linh và Hòa Tuyết mà người vừa mới lên tiếng là Sở Phong. Sở Phong nổi giận đùng đùng nhìn Hòa Tuyết, áp chế cơn tức, bình tĩnh :“Linh nhi khi dễ con? Nha đầu kia, con còn trợn mắt dối, con nghĩ rằng ta phát ra sao? Con đẩy ngã Linh nhi, Linh nhi thân mình yếu ớt, bệnh nặng chưa khỏi hẳn, con lại nhẫn tâm như thế. Con quả nhiên làm cho ta thất vọng.”

      Lúc này Hòa Linh được Xảo giúp đỡ đứng lên, nàng thở dốc ngồi vào ghế, lẳng lặng nhìn mấy người. Sở Phi quét mắt, liếc Hòa Linh, Hòa Linh liền sáng tỏ, hy vọng mình tha thứ cho hành động của Hòa Tuyết . Nguyên bản nàng vẫn luôn cảm thấy phụ thân là người thiện lương, cũng nguyện ý nghe theo lời của phụ thân, nhưng bây giờ giống vậy, trong nhà này có bất luận kẻ nào có thể khiến nàng dao động .

      “Tứ thúc.” Thanh nho của Hòa Linh cất lên.

      Sở Phong:“Linh nhi cảm thấy thế nào, có cần tìm đại phu ?”

      Hòa Linh gật đầu, nàng thở dốc rất dồn dập,“Đại, đại phu......” Lời còn chưa dứt, trực tiếp ngất ......

      Hòa Linh ngất, Hòa Tuyết cũng choáng váng, nàng ta vạn vạn thể ngờ được, chỉ đẩy cái mà Hòa Linh như sắp mất mạng. Tướng quân phủ cũng phải nơi có quy củ, nàng ta vội vàng thanh minh,“ phải con, phải con sai, là nàng khiêu khích con trước. Phụ thân, người phải tin tưởng con!”

      Lúc này mọi người còn để ý đến Hòa Tuyết, lập tức chạy tìm đại phu, Từ đại phu là đại phu của tướng quân phủ, mọi bệnh tinhg đều do chẩn trị. Từ đại phu bước chân vội vàng, chỉ cảm khái này ngũ tiểu thư này đẹp như thiên tiên đáng tiếc mệnh tốt, đúng vậy, bộ dạng đẹp có ích lợi gì, chính vì quá xinh đẹp mới khiến nàng trở thành cái đinh trong mắt người khác. Thu lại hàn ý trong mắt, Từ đại phu gia tăng bước chân.

      Lúc này Hòa Linh nằm ở giường, sợi tóc hơi hỗn độn, khuôn mặt nhắn, tinh xảo nhưng tái nhợt kỳ cục, hai má thấy tia huyết sắc, mồ hôi từng giọt chảy xuống, quả nhiên là người có bệnh nặng.

      Từ đại phu bắt mạch chẩn trị, sau nửa ngày mới nhíu mi :“Ngũ tiểu thư sợ là có thương tích. Lúc trước ta qua, ngũ tiểu thư thân thể suy yếu, độc tố chưa loại bỏ được toàn bộ, tuyệt đối thể để có chút thương tích. Ngẫm ra, lần này lại phải tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng .”

      Có Từ đại phu chẩn đoán, Sở Phong lại hung hăng trừng mắt nhìn Hòa Tuyết.

      “Ta ít thuốc, phối hợp các vị thuốc với nhau, sắc thành nước thuốc mà uống .” Từ đại phu dặn dò. Lan thị tới sau vội vàng đáp ứng.

      Từ đại phu cũng ở lâu, chẩn đoán xong là rời . Sở Phong áy náy :“Tam ca, đều do Hòa Tuyết hiểu chuyện, hôm nay hại Hòa Linh như vậy, muốn đánh muốn phạt, đều theo Tam ca định đoạt .”

      Sở Phi trong lòng cũng rất căm tức, bất quá vẫn :“Hòa Tuyết tuổi còn , bỏ qua cho đứa .”

      “Lục tiểu thư ràng là cố ý .” Xảo đột nhiên khóc nức nở,

      “Nô tỳ tiểu thư thoải mái cần nghỉ ngơi, nhưng lục tiểu thư căn bản nghe, tát nô tỳ cái rồi cứ thế vọt vào. Còn chỉ trích tiểu thư nhà ta may quần áo mình, tiểu thư nhà ta là có người cố ý châm ngòi, lục tiểu thư chỉ tin, vẫn động thủ với tiểu thư nhà ta. Lục tiểu thư ràng biết tiểu thư nhà ta thân thể tốt còn nảy sinh ác độc đánh người, đó chính là cố ý .” Xảo vì khóc lóc nên năng lộn xộn, bùm tiếng quỳ xuống,“Lão gia, cầu ngài làm chủ cho tiểu thư. Tiểu thư tại hôn mê, đều là do lục tiểu thư làm hại , thân làm nô tỳ phải bảo vệ chủ từ. Cho dù người muốn xử phạt nô tỳ, nô tỳ cũng nhất định phải ra.”

      Xảo khóc lợi hại, hề có chút gượng gạo, Hòa Tuyết tức giận run run mắng “Tiện tì”.

      Nét mặt Sở Phong càng khó coi, bình thường cũng nuông chiều Hòa Tuyết, nhưng nuông chiều là nuông chiều, giờ hại người như vậy còn trừng phạt làm trò cười cho thiên hạ. Tuy rằng phụ thân mẫu thân vẫn chưa ở đây, nhưng cũng hiểu, chuyện này rốt cuộc bọn họ tránh được. vốn nghĩ đem chuyện này giao cho Tam ca xử lý, Tam ca ngại mặt mũi tự nhiên trừng phạt Hòa Tuyết, nhưng giờ ra thể. Nếu như còn kiên trì muốn Tam ca làm chủ, chỉ khiến người khác nghĩ là cố ý.

      “Đỡ lục tiểu thư trở về, cấm túc nửa tháng. Linh nhi khỏe lên, nàng mới được phép ra ngoài.”

      Hòa Tuyết lập tức khóc:“Con , con mới cần, đều do lỗi của Hòa Linh, dựa vào cái gì phạt con.” Nàng nhìn về phía giường, chỉ thấy Hòa Linh mở to mắt cười tủm tỉm nhìn mình, nàng ta nhất thời hô to,“Nàng giả vờ , nàng giả vờ a! Mọi người xem! Linh tỷ tỉnh rồi!”

      Hai huynh đệ Sở gia nhìn qua, sao có thể là giả vờ được, Hòa Linh nằm trầm mặc ở đó, lông mày thanh tú nhíu lại dường như nằm mơ thấy ác mộng.

      Sở Phong tức giận:“Con còn dám xạo. Quả nhiên là thể dạy dỗ!” Sở Phong ôm quyền,“Tam ca, có lỗi, gây thêm phiền toái cho mọi người, đệ đem nó trở về. Nha đầu này bị bọn đệ dạy hư rồi.”

      Sở Phi lắc đầu:“Người nhà cần khách khí.”

      Sở Phong mang theo Hòa Tuyết rời , trong viện vẫn còn truyền đến tiếng khóc thét chói tai của Hòa Tuyết. Trong phòng chỉ còn lại mấy người của tam phòng, Sở Phi sắc mặt tốt,“Mấy chuyện trong viện quản lí cho tốt.Đừng có làm lớn chuyện" Trừng mắt nhìn Lan thị, Sở Phi vung tay áo rồi thẳng.

      “Lão gia, lão gia......” Lan thị lúc này cũng bất chấp nữ nhi, lập tức đuổi theo, nghe thanh mềm mại giải thích ở bên ngoài, Hòa Linh mở hai mắt đầy châm chọc. Nàng lẳng lặng ngồi dậy, gối ôm lấy hai chân.

      Xảo cũng hề ngoài ý muốn, nàng cúi đầu :“Tiểu thư, thân mình của người có còn trụ được ?”

      Hòa Linh nghiêng đầu mỉm cười:“Ngươi làm tốt lắm. xuống , ta muốn yên lặng chút.”

      “Vâng.”

      Kiếp trước nàng bệnh lâu lắm , thế cho nên nàng muốn biết mấy người kia làm thế nào khiến nàng thống khổ. Mà nay, bất quá là cho Hòa Tuyết cái chút cảnh cáo thôi. Về phần Xảo cùng Từ đại phu, Xảo hiểu của nàng bày mưu đặt kế, còn lại Từ đại phu bị nàng đoán chắc. Từ đại phu vì hại chết nàng từ từ, nhất định đem bệnh của nàng thành nghiêm trọng, tại xem ra, đúng như nàng nghĩ.

      Ngẫm lại, ở kiếp trước, nàng xem rất nhiều điều mà tại nàng thấu hiểu, kiếp trước nàng nhìn người bên ngoài ràng nhưng lại hiểu phụ mẫu của chính mình, nay trải qua đời, nàng hiểu được, kỳ ở trong lòng bọn họ, nàng đúng là bị vứt bỏ. Kiếp trước, nàng biết quá muộn, mới có thể khiến bản thân chịu thống khổ như vậy, bây giờ nàng . vì bất cứ người nào trong số họ mà sống nữa.

      Nghĩ đến này, Hòa Linh nở nụ cười, nàng duỗi cánh tay, phân phó:“Đêm nay ta muốn ăn hoa quế cao, ngươi báo cho phòng bếp làm .”

      Xảo chần chờ chút:“Tiểu thư, nay cũng phải mùa hoa quế nở rộ, phòng bếp hẳn là có.”

      Hòa Linh nhìn chằm chằm nàng:“Ngươi chỉ cần phân phó, ta có kêu ngươi làm sao? Ngươi lại vì họ suy nghĩ.” Thanh lạnh lùng thốt lên.

      Xảo vội vã ưng thuân, tuy rằng tiểu thư chỉ là nữ hài tử mười hai tuổi, nhưng lại khiến người khác run sợ. Hơn nữa tính tình cũng giống như trước, nghĩ đến cũng đúng, nương nho từ quỷ môn quan ra, nếu như là nàng, đại để cũng cảm thấy thói đời bất công. Có người hạ độc tam gia, tiểu thư uống lầm suýt chết, thân thể yếu kém. Chuyện là như vậy, trong phủ hoàn toàn điều tra đến tột cùng là người nào gây nên, có thể lòng người lạnh ngắt rồi.

      “Xảo , ngươi là đại nha hoàn của ta, ta muốn ngươi truyền lời , đó chính là mệnh lệnh của ta, bọn họ có làm hay làm được, làm như thế nào, hoàn toàn cần ngươi quản. Ai có ý kiến, có thể tìm tổ mẫu cáo trạng .” Hòa Linh cười khanh khách,“Ta nghĩ tổ mẫu là rất thích quản. Để cho tổ mẫu đến trách cứ ta a!”

      Xảo quýnh chút, nghiêm túc trả lời:“Nô tỳ hiểu được .”

      Đúng như Xảo dự đoán, bây giờ phải mùa hoa quế nở rộ, phòng bếp tất nhiên làm ra được cao hoa quế, Xảo bình tĩnh , nàng chỉ phụ trách thông tri, cái khác nàng quản. Phòng bếp có khả năng tìm lão phu nhân cáo trạng, nếu như làm vậy, ăn quả đắng cũng là họ.

      Cũng may, con người luôn có thể nghĩ ra biện pháp, bọn họ có, chỗ khác chưa hẳn có.

      Lúc cơm chiều, Hòa Linh ăn cao hoa quế ngọt, cười tủm tỉm :“Cho nên, luôn có ?” định bắt nạt đồ ăn của đứa trẻ ốm yếu, có đạo lý đó sao.

      “Vẫn là tiểu thư minh.”

      “Đúng rồi, Hòa Tuyết vẫn bị cấm túc ?” Ăn được nửa, Hòa Linh quệt cao hoa quế dính khóe miệng, hồn nhiên hỏi.

      Xảo bẩm:“Bị Tứ gia giam lại, bất quá là giam lại, cũng chỉ là câu với người trong phòng. Trừ bỏ thể ra cửa, những cái khác đều chiếu theo ngày thường.”

      Khẩu vị Hòa Linh kém, chưa ăn được bao nhiêu liền no rồi, nàng tựa người ghế quý phi, ăn no thỏa mãn,“Hy vọng Tứ thúc làm cho ta thất vọng.”

      Xảo , Xảo Nguyệt đều khó hiểu, nhưng cũng dám hỏi nhiều, chỉ quy củ thu thập đồ ăn.

      Hòa Linh quơ chân, cảm thấy mỹ mãn, hay cho Hòa Tuyết, ngươi biết ? Bởi vì ngươi biểu quá xuất sắc, ta lại có nửa tháng cần thỉnh an. Chỉ là tính tình ngươi quá hấp tấp, bị giam lại mới hiểu c!

      “Tiểu thư, thuốc sắc tốt lắm.” Phòng bếp đem thuốc của Hòa Linh thuốc tới, Xảo thận trọng đưa cho tiểu thư. Hòa Linh cười lạnh tiếng, trực tiếp đổ vào bồn hoa, thậm chí kiêng kị Xảo , Xảo Nguyệt, hai người lại càng hiểu, Xảo cắn môi, quỳ xuống :“Tiểu thư, thân thể người yếu đuối, nếu như uống thuốc, sợ là đối với thân thể tốt. Cho dù có thế nào, người cũng thể đùa giỡn thân thể của mình.”

      Hòa Linh cười lạnh:“Ta nếu uống vào, mới tốt!” Nàng cầm chén thuốc ném lên bàn, hạ lệnh:“Hầu hạ ta tắm rửa.”

      hề liếc mắt nhìn lại cái.

      Xảo thể tin nhìn cái bát kia, nhịn đuwọc hỏi:“Tiểu thư cần cho lão gia và phu nhân sao?”

      Hòa Linh kỳ quái nhìn nàng, lập tức nở nụ cười,“ cho bọn họ à, ngươi chắc chắn, kê đơn phải bọn họ chứ?”
      Last edited: 26/2/16
      Kimiko, HaYen, Phong Vũ Yên17 others thích bài này.

    3. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      vâng,và bé thiếu não trúng chiêu,nghĩ m là ai mà lên mặt ghê vậy
      huyenlaw68, thuytDiệp Dã thích bài này.

    4. huyenlaw68

      huyenlaw68 Well-Known Member

      Bài viết:
      496
      Được thích:
      853
      Chương 7:
      Editor: huyenlaw68

      "Các ngươi sao lại biết họ phải là kẻ hạ độc?" Hòa Linh xong, mở tay ra, Xảo Nguyệt lập tức thay y phục cho nàng. Ngay lúc này nội tâm hai người cũng rất kinh hãi.

      "Nếu ta diễn trò trước mắt các ngươi, đem thuốc tráo chứng minh được ta tin tưởng các ngươi." Hòa Linh xõa tung tóc, "Các ngươi đừng làm cho ta thất vọng." đợi Xảo Nguyệt, Xảo trả lời, nàng lại nở nụ cười, "Tuy nhiên nhiên thất vọng cũng chẳng sao. tin tưởng của ta bắt đầu từ nền tảng cơ bản. Nếu các ngươi phản bội ta, ta giết chết các ngươi tựa như giết chết con kiến." Khuôn mặt nhắn tinh xảo nhưng lại chứa nụ cười ngoan lệ, thế nhưng như vậy lại hài hòa, giống như nàng nên là như thế.

      Xảo , Xảo Nguyệt quỳ xuống: "Nô tỳ vĩnh viễn phản bội tiểu thư." Ánh mắt hai người kiên định.

      Hòa Linh khép mi cười: "Tối thiểu là tại ta tin tưởng các ngươi hơn bất cứ kẻ nào." gì nữa, nàng ngồi vào trước gương, Xảo Nguyệt vội đứng dậy gỡ trang sức của nàng xuống. Lắc lắc cổ, Hòa Linh cảm thấy mệt mỏi, Xảo Nguyệt liền xoa bóp cho nàng.

      Xảo , Xảo Nguyệt hái hoa trở về rắc vào thùng tắm, chuẩn bị ổn thỏa, bẩm: "Tiểu thư, xong ạ."

      Hòa Linh gật đầu, nàng cởi quần áo bước vào thùng tắm, nước tắm đủ ấm, cầm đóa hoa lên ngửi, cái mũi nhăn nhăn, " thơm bằng tinh dầu."

      Xảo bên mỉm cười : "Hiển nhiên là vậy, tinh dầu trải qua quá trình chiết xuất từng bước mới được chút. Hoa tươi dĩ nhiên kém thơm hơn."

      Hòa Linh vốc nước, cười tủm tỉm : "Ta thích mùi hương của hoa hồng, hoa này nhìn đẹp, ra dùng để tắm mùi hương cũng bằng tinh dầu, ta thích nhất là tinh dầu hoa hồng, sau này hãy dùng loại đó."

      Xảo trả lời phải.

      Phủ tướng quân giờ do Đại phu nhân chưởng quản, Đại phu nhân là nữ nhi nhà quan, xuất thân phú quý, từ khí độ cho tới kiến thức đều là bất phàm. Tuy rằng phải là thân phận đích trưởng nữ cao quý, nhưng cũng là con vợ cả, dĩ nhiên là khác biệt. Nàng ở đây bao lâu, chuyện hậu viện do Đại phu nhân xử lý. Đại phu nhân cũng có hiểu biết, hậu viện được xử lý gọn gàng ngăn nắp, mấy phòng đích tiểu thư cũng chiếu cố thỏa đáng.

      Chi phí ăn mặc thượng đẳng, coi trọng tỉ mỉ, nàng lựa chọn đều là vật phẩm thượng thừa. Sống lại, trở về quá khứ, kiến thức tích lũy nhiều, Hòa Linh cũng rất tán thành điểm này.

      Thời tiết có chút man mát, Hòa Linh nhanh chóng tắm rửa, khoác áo choàng dày, nàng ngồi ghế mặc cho Xảo Nguyệt lau khô tóc.

      Hòa Linh vốn có dùng son phấn, nhưng cũng có sẵn nhiều loại do Lan thị mua, Hòa Linh lục lọi xem xét, lúc sau lắc đầu: "Ta thích, màu nhạt, hương thơm này ta thích, son... Son ra có thể dùng.

      Tiểu nương nhíu mày, bắt bẻ.

      Xảo Nguyệt cùng Xảo nhìn, cảm thấy cực kỳ buồn cười. Bộ dạng bây giờ của tiểu thư mới đúng là mười tuổi, giống như bộ dáng lúc trước.

      "Ngày nào đó tiểu thư khỏe hơn, tự mình lựa chọn son phấn." Xảo trấn an .

      Hòa LInh gật đầu đồng ý, "Son dùng thử biết loại nào đẹp hơn." Cùng các nha hoàn đứng lên chuyện, "Chẳng qua ta cảm thấy được diễm lệ vẫn là đẹp. Con người sống nhạt nhẽo trắng trong thuần khiết cũng có ý nghĩa. Ta muốn đến tận cùng mới sảng khoái. Được rồi, ta thấy tóc cũng khô rồi, ta phải nghỉ ngơi, cũng biết có thể sống được bao lâu nữa, ta nên tăng cường thể lực.

      Xảo đau lòng : "Tuy rằng giờ vóc dáng tiểu thư cũng đỡ rồi, nhưng cũng có thể đau ốm, sau này tiểu thư thể như vậy nữa. Thân mình ngài làm sao chịu nổi sức ép." Xảo trước mặt người bên ngoài rất ít khi tiểu thư tốt như thế nào, có khi nàng cùng Xảo Nguyệt đứng chuyện, nàng cũng lạnh lùng thản nhiên, nhưng nàng so với tiểu thư lớn hơn hai tuổi, sâu trong lòng nàng đem tiểu thư thành muội muội ruột của mình mà đối đãi. Như thế ra tốt, nhưng Xảo vĩnh viễn nhớ , tiểu thư còn cứu nàng, đem nàng mua trở lại, nếu tiểu thư mua nàng, nàng bị mẹ kế ác độc bán cho nơi phồn hoa kia, giờ này biết thành dạng gì rồi. Tuy rằng tại là nô tỳ nhưng cũng tốt hơn nhiều. Nay thân thể tiểu thư yếu ớt, nàng rất đau lòng.

      Hòa Linh được bọc kín ngồi giường, mỉm cười : "Ta căn bản thể nào ngã được. Ngươi liền cho rằng ta giỡn? Các ngươi yên tâm, ta muốn sống tốt, sao ta lại muốn chết. Về phần bọn họ cái gì, có điều bọn họ tìm đến, ta để bọn họ con ngựa. Nếu như đến quấy rồi, ta làm cho bọn họ biết như thế nào là người ngu xuẩn!"

      Hòa Linh trước khi sống lại thích cười, ngay cả khi cao hứng, cũng chỉ là cười . tại như vậy, hoặc cười to, hoặc mỉm cười, hoặc cười yếu ớt, quả nhiên nhìn có vẻ ngọt ngào, tuy nhiên nhìn kỹ nụ cười đạt tới đáy mắt.

      "Được rồi, các ngươi cần lo lắng cho ta, xuống . Ta ngủ sớm để dưỡng tinh thần." chừng tinh thần tốt còn có thể tiếp tục biểu diễn! Hòa Linh thắt lại dây lưng, im lặng nằm xuống.

      Xảo Xảo Nguyệt kiểm tra cửa sổ xong mới thổi tắt nến, thay nến, yên lặng đóng cửa.

      Hòa Linh sợ bóng tối, trước giờ đều vậy, nàng có thói quen ngủ có ánh nến nho .

      Hòa Linh lẳng lặng nằm giường, nhìn ánh nến, mất ngủ nên đứng lên, ra nàng có vài phần bình tĩnh, mình lần nữa trở về tuổi mười hai, nàng cực kỳ vui mừng. Cái loại phấn khởi này lâu thể kiềm chế. Giờ nàng rốt cuộc cũng dịu chút ít.

      Vòng chết chóc lại lần nữa bắt đầu, nàng phải có đủ năng lực mới có thể làm được tất cả. Kỳ tại nàng có ưu thế gì cả. Tay thể cầm nắm, vai thể gánh vác thứ gì cả, người có tiền là mẫu thân nàng. Nàng chỉ có ưu thế duy nhất chính là sống lâu hơn. Nàng có thể tận dụng ưu thế này của mình.

      tại tất cả đều lần nữa bắt đầu, lúc này nàng vì người khác. Tự nghĩ mình biết có sống được lâu như kiếp trước hay ? Hòa Linh nhếch khóe miệng, nở nụ cười, nghĩ nhiều như vậy làm gì, sống thêm ngày, nàng được lợi thêm ngày... Tiếng cười thanh lãnh vang kên, Hòa Linh giống như rơi vào hầm băng, cả người tóc gáy dựng hết lên, biết khi nào trong phòng của nàng lại có hắc y nhân. Hòa Linh cảnh giác cực cao nhưng nàng cũng phát người này vào lúc này...

      Hắc y nhân ngồi ở bên giường, bịt chặt miệng Hòa LInh, hai mắt nhìn chằm chằm Hòa Linh, trong lòng Hòa Linh kinh ngạc, lập tức nhắm mắt lại. Hắc y nhân thấy nàng kích động đáng thương, mắt vụt sáng, bộ dáng sợ hãi, yếu ớt so với vừa rồi, cảm thấy ảo giác, mình nhìn thấy vừa rồi có phải cùng người, nhanh chóng liền phân biệt được, nàng ngụy trang!

      Nàng đúng là giả vờ, làm bộ sợ hãi! Làm bộ đáng thương!

      Sở tưởng quân phủ Tam phòng được thích, kém dương sai lại ăn phải bát cháo có độc, kết quả mệnh được bao lâu, cả đời thể có con. Tuy rằng bên ngoài vẫn chưa có tin tức gì nhưng chính lấy được vài tin tức.

      đứa được người khác thích lại có thể nhanh chóng xem xét thời thế làm bộ như sợ hãi! nhíu mày, chậm rãi cúi đầu, Hòa Linh nhận thấy hơi thở của càng gần, run rẩy càng nhiều, lần này nàng phải giả vờ, nàng có chút sợ. phải tinh thần sợ mà là thân thể, bản năng thân thể phản ứng. Bị bịt miệng, ngay cả cầu xin tha thứ cũng được! , muốn làm gì? Phụ thân... Phụ thân nàng có sao ?

      Hắc y nhân gần như muốn đem môi dán vào hai má Hòa Linh, rốt cuộc cũng ngừng lại. làm gì, cũng gì, chỉ dựa sát vào nàng, Hòa Linh có cảm giác bị con rắn trườn người, loại cảm giác trầm khủng bố này, nàng muốn nghĩ đến chút nào.

      Hòa Linh run rẩy kịch liệt, dần dần thần trí thanh tỉnh, tay người che miệng nàng có nốt chai, là người tập võ, người này nhất định xuất thân vô cùng tốt, tập võ, có vết chai, bàn tay thô ráp khó mà có được.

      Hòa Linh cân nhắc, đột nhiên lại đứng lên, tay vuốt ve môi nàng.....

      Biến thái! Nếu ta biết ngươi là ai, rơi vào tay ta, ta phải đem ngươi lăng trì, sau đó ném tới động xà, cho ngươi cảm thụ cảm giác bị rắn trườn khắp người! Khốn nạn! Khốn nạn!

      Hòa Linh chửi thầm trong lòng, nhưng dám đưa mắt nhìn lâu, nhìn liền thấy an toàn hơn, nàng để mình rơi vào hoàn cảnh đáng sợ như vậy nữa.

      Mặc kệ như thế nào, đầu tiên, nàng muốn sống.

      Lúc này, tay vuốt ve cổ nàng, nắm hơi chặt, Hòa Linh nắm chăn.

      Hòa Linh biết có phải mình nhầm hay , đột nhiên nàng cảm thấy ánh mắt càng ngày càng tối, thần trí càng ngày càng ràng lắm, nàng sắp chết hay sắp ngủ?

      Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng nhìn thấy bóng đen kia buông lỏng cánh tay, lẳng lặng đứng bên giường, nhìn nàng kỹ, giống như cân nhắc, giết nàng hay tha cho nàng.....

      "Đừng, đừng giết ta, ô ô, đừng giết ta, người câm..."


      Ta edit vội, có gì các nàng sửa giúp ta với. Ta vô học rồi, bận tối mặt luôn, có lịch post cụ thể nhưng cố gắng 1-2 chương/tuần :yoyo51:
      Dion, ATranh, Ngọc Ngố24220 others thích bài này.

    5. Diệp Dã

      Diệp Dã Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      1,016
      Chương 8:
      Editor: Diệp Dã


      “Đừng!” Hòa Linh bừng tỉnh ngồi dậy, Xảo , Xảo Nguyệt lập tức vào đến bên cạnh nàng,“Tiểu thư, người gặp ác mộng ạ?”

      Hòa Linh kinh ngạc nhìn xung quanh tìm kiếm, làm gì còn có hắc y nhân nào. Lúc này trời sáng, nàng vỗ vỗ vào cổ mình, vội vàng :“Đem gương đưa cho ta.”

      Trong gương nàng vẫn trắng nõn như bình thường, thậm chí ngay cả cái dấu tay cũng có, giống như chuyện đêm qua hết thảy đều là ác mộng, bàn tay bé nắm lại thành quyền, Hòa Linh vung tay ném gương ra ngoài.

      Gương “lạch cạch” tiếng rơi xuống đất vỡ nát.

      “Hòa Linh, con làm cái gì vậy!” Lan thị vừa mới đến thăm nàng, vén rèm lên hoảng sợ,vỗ ngực nhíu mày trách cứ.

      Tinh thần Hòa Linh dịu , ủy khuất nhìn Lan thị :

      “Nương, nương xem, thân thể con có thể tốt lên ?”

      Lan thị lắp bắp kinh hãi, thể tin nhìn chằm chằm Hòa Linh,

      “Con, con bậy bạ gì đó?”

      Hòa Linh lắc lư đôi chân trần, hai má nho phụng phịu,“Con biết .” Tuy rằng thực cố gắng muốn nhịn xuống, nhưng nước mắt ở trong hốc mắt vẫn tuôn ra, rốt cuộc rơi từng giọt.

      Lan thị nắm chặt khăn trong tay, vẻ mặt vờ trấn định, hôm qua Lan thị cảm thấy Hòa Linh có vài phần quái dị, nhưng rồi lại nghĩ có khả năng mà giờ tại xem biểu tình của nàng, ràng là biết hết thảy. Lan thị cố gắng làm bộ như có chuyện gì:

      “Con bậy bạ gì đó! Biết cái gì?”

      Hòa Linh cúi thấp đầu xuống, từng gọt nước mắt của nàng rơi xuống bàn chân trắng nõn,

      “Con biết con trúng độc rất nặng. Con chỉ sống quá 10 năm nữa, còn thể sinh con, tất cả, con đều biết.”

      Hòa Linh ra mọi chuyện rồi ôm chân ngồi xổm xuống:“Vì cái gì, vì cái gì mẫu thân còn muốn giữ con lại, vì cái gì?” Tiểu nương khóc lóc đáng thương.

      Lan thị cũng vội vàng ngồi xổm xuống, đem Hòa Linh ôm vào trong ngực, Lan thị rơi lệ trấn an:“Linh nhi, con nghe ai bậy , nào có chuyện như vậy, mọi việc đều tốt! Chỉ cần con chịu khó uống thuốc, cố gắng tĩnh dưỡng, có việc gì cả .”

      “Mẫu thân gạt con!” Hòa Linh ngẩng đầu, kịch liệt phản bác:“Lời này là do phu nhân Từ đại phu , chẳng lẽ còn giả?”

      Lan thị thể tin:“Từ đại phu?”

      Hòa Linh kích động:“Lúc Xảo Nguyệt về thăm nhà nghe , con thấy tại hẳn truyền ra ngoài ồn ào huyên náo ? Con......” Hòa Linh trực tiếp ngất .

      ......

      Tướng quân phủ loạn thành đoàn, ngũ tiểu thư vừa ngất xỉu, lúc này đây, Sở Phi cũng tìm Từ đại phu, mà lại thỉnh người khác, lão đại phu này bắt mạch thế nhưng chẩn đoán hoàn toàn khác với khi trước. Quả Hòa Linh bị trúng độc, nhưng phải nghiêm trọng như bọn họ tưởng. Mà thứ thực có độc, dĩ nhiên là thuốc trị bệnh.

      đòn kích động lớn.

      Sở lão tướng quân sai người khống chế vợ chồng Từ đại phu, hơn nữa lại phân phó người tìm Thái y hỗ trợ, kết quả giống nhau. Có thể thấy được, Từ đại phu lừa bọn họ, Sở lão tướng quân tức giận vô cùng.

      Từ đại phu ở Sở gia hơn mười năm, cũng vì như vậy mới được Sở lão tướng quân tín nhiệm, nhưng lại làm ra loại chuyện này, quả nhiên khiến người ta phải ngạc nhiên ồ lên. Mà càng thêm phiền toái là, tuy rằng lời đại phu sống quá 10 năm và thể sinh con là giả. Người ngoài lại vẫn tin, mọi người đều cho rằng tướng quân phủ cố ý che lấp. Kỳ ngẫm lại cũng đúng, nếu như người ở nhà khác xảy ra chuyện như vậy, bọn họ đại để cũng làm như thế

      Bên ngoài thực ồn ào huyên náo, mà người khởi xướng - Hòa Linh lại uống cháo tổ yến, phân phó Xảo :“ hỏi thăm cho ta, tối hôm qua có xảy ra chuyện gì khó lường? Tỷ như, có ai bị giết hoặc là nhà ai bị trộm ?.” Tối hôm qua hắc y nhân kia vẫn luôn khiến nàng canh cánh trong lòng, nàng tin tưởng chắc chắn mình phải nằm mơ, nàng cũng phải bị choáng váng mà phân biệt được đâu là mơ đâu là thực.

      Tối hôm qua phải mộng, cũng phải bị câm điếc, lời nào, hoàn toàn là vì lo lắng thanh của mình bị phát , mà sở dĩ nàng kêu là câm điếc nhằm đánh lừa .

      Xảo lĩnh mệnh rời , Xảo Nguyệt ,“Tiểu thư, ta nhìn lén, tam gia đem vợ chồng Từ đại phu nhốt tại hậu viện. Có lẽ, tam gia bỏ qua cho Từ đại phu .”

      Hòa Linh nhướng mày:“ có lá gan hại người phải có gan gánh vác hậu quả. Ngươi cần nhìn nữa, Từ đại phu sống qua đêm nay,ít nhất tổ phụ để cho sống.”

      Xảo Nguyệt khó hiểu,“Lão gia chẳng lẽ muốn tìm hiểu nguồn gốc phía sau màn hạ độc kia sao?” Nàng càng nghĩ càng phẫn hận,“Hạ độc tiểu thư, chắc chắn do kẻ được sai khiến làm ? Chuyện này tất nhiên có kẻ phía sau làm chủ. tìm ra kẻ tiểu nhân tâm địa ác độc đó, về sau nếu như lại giở trò ác độc nữa phải làm sao! Hơn nữa, chuyện này bắt đầu từ bát cháo có độ, cho dù quan tâm ngài, vì sao tam gia muốn tra a!”

      Hòa Linh như có như nở nụ cười,“Ngươi hiểu, xuống .”

      Xảo Nguyệt làm sao biết được, bát cháo kia, cho tới bây giờ cũng phải vì phụ thân nàng chuẩn bị , kỳ vẫn là nhằm vào nàng! Phụ thân nàng thích đồ ngọt, cho dù là được tặng, cũng chưa chắc uống, nhưng là nàng như vậy . Hòa Linh từ thích cháo ngọt, hơn nữa thời điểm thư phòng, rất có thể bị tính kế . Phụ thân thích cháo ngọt cho nàng, điểm ấy đương nhiên có gì phải hoài nghi. Cho nên, kỳ ngay từ đầu, người được nhắm vào chính là nàng, nàng trúng độc, sau đó mới chân chính bị hạ độc.

      Hơn nữa như Hòa Linh nghĩ, việc bị độc chết trừ bỏ lo lắng tình huyên náo lớn hơn ở ngoài, Từ đại phu hy vọng mượn lí do “Trị liệu” nàng, đến lấy nhiều tiền bạc từ nương, tưởng mũi tên trúng hai con nhạn. Đáng tiếc, có đôi khi người quá tự tin càng khiến cho bản thân chết có chỗ chôn.

      Trải qua đời, nàng cũng biết lần này người đứng sau màn hạ độc là ai, tình vào hai năm sau chưa sáng tỏ, điều duy nhất sáng tỏ là tổ phụ giết Từ đại phu, hay cách khác là, Từ đại phu vì chiếm được quá nhiều tiền bạc nên mọi việc đều chỉ tập trung quanh Từ đại phu.

      Điểm ấy, đương nhiên Hòa Linh hề tin tưởng. Khi nàng tìm hiểu, cái kẻ muốn giết nàng kia, nhất định ở trong phủ. việc lặp lại lần nữa như có gì thay đổi. Nhưng ra cũng có chút thay đổi, cái miệng của Hòa Linh vừa ăn tổ yến, vừa mỉm cười ngọt ngào.

      Kiếp trước nàng lấy đại cục làm trọng cuối cùng chịu điều tra, bây giờ giống như trước nữa !

      “Xảo Nguyệt!”

      “Tiểu thư có gì phân phó ạ?”

      Hòa Linh ngẩng đầu,“Ngươi gặp Thôi tổng quản, cho , ta muốn biết kẻ đứng sau sai khiến Từ đại phu trong màn hạ độc kia là ai.”

      Xảo Nguyệt kinh ngạc, Thôi tổng quản là tâm phúc của lão gia, khi còn trẻ là theo bên người lão gia, sao có khả năng giúp bọn họ a!

      Hòa Linh đáp:“Nghe , Chính Đức năm thứ 15, ở vùng đất ngoại ô Vinh An được khai hoang vô cùng tốt.”

      Xảo Nguyệt càng cảm thấy chính mình hiểu tiểu thư, nhưng nghĩ những lời tiểu thư từng với các nàng, cắn cắn môi, lập tức xuất môn. Tiểu thư có thể biết bí mật của nàng, tất nhiên cũng có thể biết bí mật của người ngoài rồi.

      ......................................................................................................

      Phủ Túc Thành hầu .

      Phủ Túc Thành hầu tọa lạc tại trung tâm thành Vĩnh An phồn hoa, náo nhiệt, cửa lớn đại môn.Nhớ năm đó Hoàng thượng còn chưa đăng cơ, nơi này còn là tứ vương phủ, sau khi Hoàng thượng đăng cơ, mới được ban xuống dưới. Mọi người đều , nơi này quả nhiên là khối ngọc quý, phong thủy thực tốt nhưng cũng chính vì như vậy, vào năm Chính Đức thứ 8 Hoàng thượng trực tiếp ban cho Vinh Hoa trưởng công chúa.

      Sau này Phò mã đặc biệt được phong làm Túc Thành hầu, mọi người đều đây là chuyện trước nay chưa từng có .

      Bất quá nghĩ lại, cũng phải chuyện vô lí, ai mà chẳng biết, Hoàng thượng thương nhất là nữ nhi này. Mà năm đó, cũng nhờ nữ nhi là Vinh Hoa trưởng công chúa, Hoàng thượng mới thuận lợi đăng cơ. thua đấng mày râu, chính là về nữ tử như vậy

      Mà Vinh Hoa trưởng công chúa chỉ có người con trai, nổi danh ở kinh thành là Hàn Mộc công tử - Lục Hàn. Lục Hàn, tự là Hàn Mộc.

      Lúc này, Cao Chí Tân vội vàng xuyên qua rừng trúc xanh miết.Túc Thành hầu là người phóng khoáng, lịch tao nhã, rất thích mấy loại cây cỏ hoa lá. Phủ Túc Thành hầu mặc dù bề ngoài nhìn trang nghiêm, nhưng bên trong chim chóc, hoa cỏ gì cũng có, đình viện chằng chịt lại lộ ra cỗ hơi thở thanh nhã,

      “Công tử các ngươi đâu!” bước chân dừng lại.

      Vừa dứt lời, còn chưa kịp nhận được câu trả lời, chỉ thấy xa, Lục Hàn hết sức chăm chú chăm sóc mấy cây hoa, chuyên chú cách dị thường.

      tiến nhanh vài bước, cười ngây ngô:“Biểu ca chỉ tiả mấy cành lá cây thôi mà cũng đúng là bất phàm.”

      Lục Hàn vẫn chưa ngừng tay, thản nhiên:“Điều tra như thế nào rồi?.”

      Cao Chí Tân “Ách” tiếng,:“Sở Hòa Linh, con tam phòng của Sở Phi, gọi là ngũ tiểu thư. Xinh đẹp như hoa, tính cách cởi mở, trí tuệ, đối với tỷ muội dịu ngoan nhường nhịn, sai sót. Gần đây bởi vì ăn nhầm đồ ngọt mà trúng độc. Tính cách có chút biến hóa, bất quá tóm lại, xem như là tiểu nương đơn thuần bị người ta chọc giận” Bẩm báo xong, có chút chần chờ,“Ngươi thấy kết quả điều tra nàng như thế nào?”

      Lục Hàn buông kéo, tự tiếu phi tiếu nhìn về phía Cao Chí Tân, Cao Chí Tân thầm nghĩ, cho dù là em bà con, cũng hiểu được mình cùng biểu ca so sánh quả thực khác nhau trời vực. Phong thái vương giả, lại phảng phất như trích tiên, đó chính là người như thế.

      “Dịu ngoan? Nhường nhịn? Đơn thuần?” Lục Hàn hơi hơi nheo mắt, ngón tay thon dài trắng nõn nhàng vuốt mặt bàn,“Ta nhớ , ta từng , nhìn người thể chỉ nhìn bề ngoài.”

      Cao Chí Tân buồn bực:“Nhưng nàng tiểu nương khiến người ta thương tiếc! Ta cảm thấy nàng rất đáng thương . Như chuyện lần này, cũng biết tiểu nương về sau nên làm sao bây giờ!”

      Lục Hàn thêm câu nào khác, nghĩ đến tiểu nương lạnh lùng trầm cười đêm qua, nhíu mi.

      “Tối hôm qua ngươi do thám phủ tướng quân phải ? Về sau có chuyện như vậy nhất định phải đưa người bạn tốt là ta cùng, nếu như ngươi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mợ còn lột da ta.” Cao Chí Tân oán niệm.

      Trong đôi mắt của Lục Hàn chợt lóe, tự tiếu phi tiếu:“Ngươi ? Ngươi mà chuyện này liền nguy rồi. Ta e là ngươi bị người khác dọa sợ.” Tiếng cười lạnh, trầm ấy lúc nửa đêm, phải ai cũng có thể tiêu thụ!

      Cao Chí Tân vò đầu khó hiểu:“Ngươi có ý gì a! Ngươi biết, ta là kẻ thô thiển, đừng vòng vo với ta a!”

      Lục Hàn lắc đầu,“Cứ chờ xem ! Bất quá, quả nhiên có ý tứ.”

      ......
      Last edited: 29/2/16
      Dion, Ngọc Ngố242, Kimiko19 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :