[Trùng sinh, nữ cường] Quý nữ trở về -Thập Nguyệt Vi Vi Lương(Update C26/262)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Dã

      Diệp Dã Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      1,016
      Chương 24:

      Lục Hàn thà tin tháng sáu có tuyết rơi, cũng tin nổi Sở Hòa Linh ngưỡng mộ . Kỳ , rất khó tưởng tượng có ngày Sở Hòa Linh ngưỡng mộ người, người nam nhân! Mặc dù chỉ mới gặp qua vài lần, nhưngLục Hàn tin vào trực giác của mình. Rất kỳ quái, nhưng mà rất chắc chắc.

      “Biểu ca, huynh chứ, có người ngưỡng mộ mình, chẳng lẽ nên cao hứng sao?Sao huynh lại chẳng có chút phản ứng nào vậy. Hơn nữa tiểu thư Sở gia rất xinh đẹp, được đại mỹ nhân ngưỡng mộ, người khác càng thêm hâm mộ huynh đấy” Cao Chí Tân trêu đùa, có lẽ được người khác ngưỡng mộ tốt, còn bị nữ hài tử kia ngưỡng mộ , chần chờ chút, ha ha! vẫn luôn cảm thấy có điểm quái mà!

      Cao Chí Tân cảm thấy có điểm quái, nhưng cũng gây trở ngại trêu chọc Lục Hàn, chỉ là gương mặt Lục Hàn chút cũng thay đổi. Trầm ngâm lát, :“, theo ta ra ngoài lát......”

      Cao Chí Tân:“Gì?”

      Lục Hàn thản nhiên bước ra cửa, Cao Chí Tân vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ, lập tức :“Ai nha, huynh đâu vậy?”

      “Thời tiết rất đẹp, dạo xung quanh!”

      Lục! Hàn! Muốn! ! Dạo!

      Việc này làm cho Cao Chí Tân cảm thấy kinh ngạc, bất quá vẫn bước nhanh theo sau......

      Lục Hàn quả dạo, có điều là dến cửa hàng trang sức. Dù sao, đại nam nhân mà đến cửa hàng trang sức vốn nhiều lắm . Đây cũng phải lần đầu tiên Lục Hàn cửa hàng trang sức cửa hàng, trái lại đối với các mặt hàng trang sức Lục Hàn cực kì hiểu biết. Chuyện này mọi người nhìn mãi cũng thành thói quen, trưởng công chúa Vinh Hoa tuy rằng xuất thân phú quý, nhưng lại rất trang sức đặc biệt, điểm ấy mọi người đều biết, mà con trai độc nhất của bà, Lục Hàn lại rất hiếu thảovới mẫu thân. Mỗi khi trong kinh có trang sức gì khác biệt, đều là trước tiên tìm thấy đem tặng mẫu thân của mình.

      Lục Hàn đến, chưởng quầy vội vàng chạy ra đón.

      Từng món đồ trang sức có ít, bất quá có gì quá trân quý, Lục Hàn trầm ngâm chút, :

      “ Cửa hàng của ngươi có loại trang sức kiểu dáng giống cái chuông ?”

      Chưởng quầy sửng sốt chút, lập tức trả lời:

      biết Lục công tử muốn loại như thế nào? Kiểu dáng chuông là loại trang sức tinh xảo khá hiếm. Bất quá trong cửa hàng tiểu nhân có mấy loại, tiểu nhân lấy hết ra cho công tử lựa chọn.”

      Lục Hàn chợt nghĩ đến bóng dáng áo chòang đỏ rực kia, khắc trước còn vui vẻ cười đùa, ngay sau đó liền trở mặt thành tiểu nương vô tình, :“Lắc chân, loại có chuông tạo thành móc xích.”

      Chưởng quầy :“...... Còn...... Thực cái!” Nếu như Lục công tử , thậm chí định lấy ra nữa, chân mang cái chuông kêu đinh này nọ, tiện lắm, lời ra tiếng vào cũng tốt lắm. Trang sức như vậy, cơ bản đều là người nước khác mua , rất ít có tiểu thư khuê các trong nước tìm mua. Nếu bán ra, đại để cũng là vì...... Khụ khụ, khụ khụ khụ khụ, vợ chồng...... Khụ khụ khụ, đây rốt cuộc là chuyện gì chứ!

      Chưởng quầy ngắm Lục công tử liếc mắt cái, biết sao lần này vị công tử này nghĩ thế nào mà mua vật như vậy, bất quá việc buôn bán đương nhiên có người ghét bỏ, đặc biệt bán lắc chân dạng này vốn mấy nhiều, có người muốn mua là tốt lắm rồi.

      Chưởng quầy rất nhanh ra, có gì ngoài chiếc lắc chân có gắn chuông khác biệt, Lục Hàn phóng mắt nhìn qua thấy đó là chiếc lắc làm bằng vàng ròng, chuông được làm khéo léo gắn vòng, chỉ cần hơi động liền phát ra tiếng đinh vui tai.

      nhìn, nhịn được nở nụ cười.

      Chưởng quầy rất ít khi nhìn thấy vị Lục công tử này mỉm cười, đột nhiên nhìn như vậy, ra cảm thấy có chút thích ứng.

      “Là nó !” Lục Hàn cầm lên lắc lắc chút, tươi cười lại càng xán lạn vài phần.

      Cao Chí Tân đứng nhìn mà hiểu:“Biểu ca, huynh mua cái này làm gì! Đâu có dùng được! về kiểu dáng, mợ cũng thích!”

      Chưởng quầy đem chiếc lắc cho vào họp , chợt nghe Lục Hàn thản nhiên:“Ta cảm thấy, con mèo hay leo trèo và chiếc lắc này rất hợp nhau.”

      Cao Chí Tân vò đầu:“Cái gì mèo? Trong phủ huynh nuôi mèo mà!”

      Chưởng quầy cúi đầu , vật này ràng là tặng cho nương , mèo ư...... Dùng cái vòng lớn vậy sao? Cao công tử trước giờ vẫn quá ngây thơ rồi.

      Đem hộp được bọc kĩ đưa cho Lục công tử, chưởng quầy nịnh nọt mấy câu ngừng, Lục Hàn từ chối cho ý kiến nhướng mày, đứng dậy bỏ .

      Chạng vạng, thời tiết có chút gió lạnh, Lục Hàn nhìn mây đen dày đặc trời, với Cao Chí Tân:“Đột nhiên có mây đen, chắc là sắp mưa. nhanh .”

      Cao Chí Tân đáp ứng.

      Vừa mới được mấy bước có xe ngựa phóng vù vù lướt qua mặt, Lục Hàn nhếch miệng cười:“Đây là......?”

      Cao Chí Tân quay đầu nhìn theo, đúng là biết nhà ai quá khinh người. Trong kinh thành có biết bao nhiêu quan lớn quan , người có thân phận có bối cảnh lại càng nhiều. Cho dù ra đường gặp trời mưa, nếu quá mức ương ngạnh đắc tội người ta, chính mình chết như thế nào biết thôi, còn liên lụy người khác trong nhà nữa.

      Bởi vậy, trong kinh đúng là lâu có nhà nào to gan như vậy .

      Cao Chí Tân tiến lên hỏi thầm hai câu, rất nhanh trở về, bĩu môi :“Đây là nãi nãi của Sở gia, con độc nhất của Sở tướng quân – Lý phu nhân . Hẳn là vì đại thọ của Sở tướng quân mà trở về.”

      Lục Hàn nhướng mày.

      “Này,người của Sở gia, tính tình đúng là đều kỳ quái , huynh xem trưởng bối nhà bọn họ chẳng lẽ biết cho cái vị Lý phu nhân kia chút, người ở kinh thành này đều là trò hề hết sao! nữ nhi nho của tướng quân, gả ra ngoài mà vẫn hành xử bừa bãi , là quá ngu xuẩn.”

      “Được rồi, mặc kệ họ, phải chuyện của chúng ta, !” Lục Hàn ôm hộp vào trong lòng, thẳng......

      Người Lục Hàn chứng kiến, đúng là nãi nãi của Sở gia -Lý phu nhân, đến trước cửa lớn của Sở phủ, vừa lúc vượt qua mưa to, bà ta xuống xe ngựa mắng mỏ,“Các ngươi cẩn thận cho ta, nếu như làm hỏng , ta nhất định phải cho các ngươi được yên.” Giọng rất khinh người.

      Thấy có ai tới đón mình, lại càng bất mãn,“Nhanh thông truyền, nãi nãi ta trở lại, bảo bọn họ ra tiếp. là, có chút kiến thức quy củ gì, ta trở về, lý ra phải ra nghênh đón, vậy mà giờ người cũng xuất . Ta hiểu nổi, tốt lắm, còn đụng phải thời tiết như vậy, là xui! Các ngươi cũng là, đều do các ngươi vô dụng, nếu phải các ngươi đường chậm chạp, sao có thể gặp mưa to, quần áo của ta đều bị mưa làm hỏng rồi, các ngươi có biết nó quý giá thế nào ? Các ngươi biết sao?” Lý phu nhân, cũng chính là Sở thị ngừng kêu to, sợ người khác nghe thấy.

      Mà theo sau nàng là đôi huynh muội, hai người cũng chậm rãi xuống xe ngựa......

      Lý Hiển tiến đến bên Sở thị:

      “Con thấy cậu căn bản là chào đón chúng ta trở về, nếu như hoan nghênh, sao cho người đón ở cửa ?”

      “Chính là vậy, ta , cưới vợ liền quên ngay thân muội muội mà, con xem sao số ta lại mệnh khổ như thế này......”

      Mẫu tử hai người kẻ xướng người hoạ, quả nhiên là cho sướng miệng, đám nha hoàn bà tử nghe xong, chỉ thầm ở trong lòng dè bĩu mấy vị chủ nhân kiến thức. Dám có suy nghĩ muốn ca ca ở cửa chờ sẵn mình, theo như họ đợi chính là có quy củ, cũng chỉ có nãi nãi nhà bọn họ mới có thể dám ra. Cũng chịu nhìn xem giờ mình là ai.

      “Tiểu muội!” Vài chị em dâu còn chưa đến cửa nghe thấy tiếng chửi bậy, trong lòng sầu não, bất quá vẫn cố gắng giữ vẻ người tốt

      “Muội trở lại rồi! Chúng ta đợi muội lâu quá !”

      Chị em dâu xưa nay vốn dễ thuận hòa! Nhưng cũng có thể thấy được, vị nãi nãi này khiến người khác phiền cỡ nào!

      “Sao các tẩu lại ra đây, đám ca ca bọn họ đâu!” Sở thị vui lại thấy có mấy chất nữ, trong lòng càng cáu giận.

      Đại phu nhân đầu, nàng mỉm cười ,“Vốn tưởng rằng ngày mai muội mới đến, hôm nay các ca ca muội đều bận công việc, muội cũng hiểu được, nam nhân giống với nữ tử chúng ta, công nhiều vô kể. Nhưng phụ thân và mẫu thân biết được muội trở về, ở nhà chính chờ muội. Mau mau vào thôi!”

      Trong lòng Sở thị hề thống khoái, mà dám trực tiếp phát tác, nàng vừa trở về, còn chưa gặp được cha mẹ mình đâu! Nghĩ đến thế, Sở thị vội vén váy rất nhanh tới nhà chính

      “Hiển nhi, Mộng nhi, mau đuổi kịp!”

      Nữ nhi duy nhất trở về , tất nhiên người làm nương là lão phu nhân lo lắng thôi, nàng vừa vén rèm lên, lão phu nhân lập tức liền đỏ hốc mắt,

      “ Châu nhi của ta a!”

      Sở thị có khuê danh là Như Châu, ý quý như châu ngọc. Có thể thấy được, nàng được cha mẹ thương cỡ nào.

      Mẹ con hai người, ôm nhau khóc nức nở.

      ......

      Nghe phía nhà chính thập phần náo nhiệt, Hòa Linh thèm để tâm bèn phân phó Xảo Nguyệt hầu hạ mình thay quần áo tắm rửa, Xảo Nguyệt nhắc nhở:

      “ Chắc hẳn lát nữa phu nhân sai người tới đây gọi tiểu thư qua .”

      Hòa Linh tự tiếu phi tiếu,

      “Thân thể ta tốt, lúc ngủ thể tùy tiện quấy rầy. Bọn họ sai người đến, ngươi qua loa tắc trách tìm cớ từ chối cho ta, ta cũng có tâm tình lúc trời mưa to thế này đâu cả, đỡ khiến quần áo dơ .”

      Xảo Nguyệt thở dài tiếng, hầu hạ Hòa Linh tắm rửa, đem nước hoa hồng thoa đều lên người nàng. Hòa Linh đem tóc dài vắt khô nước, bảo dưỡng tốt sau đó mới phất tay,

      xuống , nếu như có người tới, ta nghỉ ngơi.”

      Quả nhiên, chỉ lát sau, Tần thị đích thân tới tìm người, Xảo , Xảo Nguyệt che ở cạnh cửa, giải thích phen, Tần thị đành lắc đầu rời .

      Biết được tiểu thư còn chưa ngủ, Xảo đứng ở trước mành :“Tiểu thư.”

      Hòa Linh “ừ?” tiếng, ý bảo nàng tiếp, Xảo tiếp tục:“ Phu nhân , nếu tiểu thư đến, nhất định lão phu nhân rất tức giận.”

      Hòa Linh thả tay xuống trung thư, cười lạnh tiếng, trong trẻo nhưng lạnh lùng: “ Lão phu nhân có tức giận hay , có quan hệ gì tới ta, phủ này, cũng phải do lão phu nhân làm chủ!”
      Dion, Hờ Annh, Ngọc Ngố24211 others thích bài này.

    2. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Vòng có chuông dành cho tiểu Hòa Linh.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      ngóng chương mới quá a ~

    4. Hàn Lam Mộc

      Hàn Lam Mộc Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      26
      Hí hí. Chuông xích chân

    5. Diệp Dã

      Diệp Dã Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      1,016
      Chương 25

      Quả nhiên đến ngày thứ hai, Hòa Linh mới nhìn thấy cùng hai huynh muội Lý Hiển, Lý Mộng. Lý Hiển kia vừa nhìn thấy Hòa Linh, hai mắt trừng lớn, còn cảm khái, những nương xinh đẹp sao đều sinh ra hết ở Sở gia. Nhìn vẻ mặt háo sắc của , Hòa Linh rất chán ghét, vội vàng thỉnh an .

      Khi Hòa Linh vừa cúi xuống, Sở thị ngoài cười nhưng trong cười

      “Nghe cháu bị bệnh !” Cũng có ý định để Hòa Linh thỉnh an xong , chỉ là căn bản tưởng, Hòa Linh chính mình thỉnh an xong đứng thẳng lên luôn , cũng chờ nàng ta đáp lại mình.

      Hòa Linh còn vội giải thích thêm:“ đúng là quan tâm chất nữ, cháu phải bị bệnh, mà là bị hạ độc.”

      Sở thị cả giận,“Ta cho ngươi đứng lên sao? Ngươi lại dám tự mình đứng lên! sao ta cũng là ngươi, ngươi có biết quy củ hay ?”

      Mấy phòng tiểu thư tối hôm qua tới thỉnh an, đương nhiên bị đối đãi như vậy. Mấy người đó đều thầm cảm thấy may mắn, đồng thời cũng có chút vui sướng khi người khác gặp họa. Tối hôm qua Hòa Linh tới, nay lại là người đến cuối cùng, ngay cả trong mắt lão phu nhân cũng nồng đậm bất mãn, có thể thấy được có người giúp nàng. Chính là Hòa Linh sao có chút sợ hãi chứ, nàng cũng để ý trở thành bia ngắm, làm bia ngắm, cũng có chỗ tốt của nó.

      cái gì vậy! cháu có quy củ, vậy cháu như thế nào mà gọi là có quy củ, xin hãy giải thích roàng, là do cháu trực tiếp đứng dậy sao? Chuyện này khó quá, muốn mạng của cháu ư? Cháu trúng độc thân thể cực tốt, nếu như cháu bệnh nặng đến ngày mai là sinh thần của tổ phụ, bất hiếu hay là cháu bất hiếu đây” Hòa Linh đem đề tài chuyển hướng có lợi cho mình.

      Như thế lập tức làm cho Sở thị tỉnh mộng , nhưng Sở thị vẫn cam lòng yếu thế:“Ngươi cho dù chết , cũng liên quan tới sinh thần của tổ phụ.”

      Đột nhiên, nước mắt rơi từng giọt khuôn mặt của Hòa Linh .

      “Như Châu!” Lão phu nhân hung hăng trừng mắt nữ nhi, như vậymà nàng cũng có thể được, nếu như truyền ...... thanh danh của nữ tử trọng yếu tới mức nào, lão phu nhân rất , hơn nữa nàng biết được, Lý gia vẫn luôn muốn, nữ nhi của bà cầu tước hiệu trinh tiết liệt nữ, nếu như thanh danh quá kém, chuyện này thể được. Tuy rằng tên tiểu tế đoản mệnh kia chết, nhưng nữ nhi rốt cuộc vẫn là người của Lý, Lý Hiển và Lý Mộng chung quy vẫn họ Lý.

      “Như Châu, con cái gì vậy, cho dù Hòa Linh là tiểu bối. Con cũng thể như thế. Nương biết ý tứ trong lòng con, con......”

      “Tổ mẫu, cháu biết thích cháu!” Hòa Linh đánh gãy lời lão phu nhân , nàng cho lão phu nhân vãn hồi tình thế, lại càng để lão phu nhân đem sai lầm quăng lên người nàng, thanh Hòa Linh tuyệt vọng,

      “Hôm qua thân thể cháu tốt lại mới uống thuốc nên thể đứng lâu thỉnh an, nếu như bởi vì chuyện này mà hận cháu thấu xương, hận thể làm cho cháu chết, vậy cháu đây, Hòa Linh làm theo tâm ý của . hy vọng cháu chết yểu, tốt lắm, hy vọng cháu chết như thế nào? Rơi vào trong ao làm quỷ dưới nước có được ?” xong, Hòa Linh trực tiếp xông ra ngoài.

      Mọi người kịp phản ứng, Hòa Linh còn ở trong phòng, lão phu nhân giật mình cái, phản ứng đầu tiên đó là hô to:

      “Mau trở về. Ai cháu làm vậy!”

      Lý Hiển rốt cuộc vẫn là nam tử, động tác nhanh nhất, chờ chạy ra, Hòa Linh chạy tới mép ao trong sân,

      “Biểu muội.”

      Hòa Linh đứng ở bên hồ nước, gió xuân thổi bay mái tóc dài, nàng mang theo nước mắt vừa :

      hận thể làm cho ta chết, ta đây thành toàn cho các người!”

      Hòa Linh xoay người định nhảy, Lý Hiển giữ được cổ tay Hòa Linh, Hòa Linh đột nhiên cười,“Lý Hiển, ngươi ngu xuẩn .”

      Lý Hiển kịp phản ứng, Hòa Linh lên phía trước chút, tiếp theo ngửa ra sau, tiếp đó nàng thê lương hô to,“Biểu ca nên!“

      Lý Hiển kinh ngạc buông tay,mọi người chung quanh đuổi tới chỉ nghe thấy mảnh thét chói tai.

      Ngay lúc mọi người đều nghĩ Hòa Linh chìm vào trong nước cũng là lúc thân trang phục nam tử lướt nhanh qua mặt nước, kéo lấy Hòa Linh, mạo hiểm đem nàng đặt lên bờ, Hòa Linh xụi lơ, lạnh run.

      “Tiểu thư, tiểu thư......” Xảo Xảo Nguyệt đều xông tới.

      Lan thị chạy ra xem nữ nhi sắc mặt tái nhợt, nữ nhi thiếu chút nữa bị người hại chết, nàng xông tới đẩy nam tử đứng sang bên.

      “Linh nhi a, khuê nữ của ta a! Con hù chết mẫu thân , con điên rồi sao? Con cho mẫu thân, con muốn ta phải làm sao, nha đầu ngốc này!” Lan thị khóc thảm thiết.

      Hòa Linh ngừng khóc nức nở:

      “Con muốn chết, con hối hận muốnchết, là biểu ca, bắt nữ nhi làm vợ, nếu con đáp ứng đẩy con gặp diêm vương, đều là biểu ca làm , còn cấp cho chúng ta vài phòng, đều là vừa rồi ......” Hòa Linh dùng ngón tay ngọc chỉ về phía Lý Hiển, trong nháy mắt Lý Hiển bối rối, bất quá rất nhanh sau đó tức hổn hển,“Ta có, ta gì cả!”

      Đúng là đường đến đây, quả cùng mẫu thân thương lượng muốn cưới biểu muội, nhưng đến Linh nhi biểu muội, tại nàng ràng oan uổng .

      “Ngươi, nha đầu ác độc chết tiệt kia, ta hảo tâm cứu ngươi, ngươi lại muốn oan uổng ta......”

      Hòa Linh lên án,“Ngươi vừa rồi đẩy ta, mọi người đều nhìn thấy , ngươi đẩy ta, ta sai sao, ngươi là người xấu, ngươi liền đẩy ta!”

      Điệu bộ Hòa Linh điềm đạm đáng căn bản là làm cho người ta thể nào hoài nghi, mọi người đều nghi ngờ nhìn về phía biểu thiếu gia, thậm chí ngay cả Sở thị, dù sao cũng là mẹ con, hẳn là cũng có liên quan tới Sở thị.

      “Được rồi, chuyện này, cũng phải như các ngươi . Linh nhi đừng sợ, còn có tổ phụ tổ mẫu và những người khác, vô duyên vô cớ để con chịu ủy khuất, tất nhiên, cũng oan uổng Hiển nhi. Về phòng trước . Có điều đây là kẻ nào!”

      Đại phu nhân chỉ về phía nam tử vừa thực màn cứu người, nam tử lời nào, Thôi tổng quản đành thở dốc giải thích:“Khởi bẩm phu nhân, người này là khuyển nhi của nô tài tên là Thôi Ngọc.”

      “Cái gì!” Đại phu nhân kinh ngạc thôi, mọi người đều biết, Thôi tổng quản thành thân, sao tại lại có con trai? khó hiểu, Thôi tổng quản lần này xuất môn, vì việc này sao?

      Thôi tổng quản vẫn trấn định,:“Nô tài muốn đem việc này bẩm báo lão gia.”

      Sở tướng quân biết, người bên ngoài vốn có quyền nhiều lời .

      “Lão gia cho Ngọc nhi ở lại trong phủ làm thị vệ. Vậy nên phụ tử hai người nô tài mới sáng sớm roi thúc ngựa chạy về phủ, muốn gặp qua lão gia. Sau đó lão gia trở lại làm chủ việc này.” Thôi tổng quản bình tĩnh, chậm rãi giải thích.

      Lan thị cầu nguyện:“Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ, nếu như phải Thôi Ngọc đột nhiên xuất , sợ là con mất mạng a. nương ngốc này, cho dù là con hồ lộng, cũng thể lấy cứng đối cứng a!”

      “Ta có!” Lý Hiển tràn đầy oán hận nhìn chằm chằm Hòa Linh, muốn giết tiểu nữ này.

      Lan thị tức giận xoay người:“Ngươi có, ngươi luôn ngươi có, ngươi có hay , chúng ta tất cả mọi người đều thấy, ngươi cho ta là kẻ mù sao? Chúng ta đối với ngươi tốt, nhưng ngươi lại hông như vậy, đúng là hại nữ nhi của ta, còn muốn cầu thú nữ nhi của ta, còn muốn giày xéo nó, ngươi có xấu hổ hay ?”

      Lan thị khó có mấy khi kiên cường phen, thứ nhất vốn tức giận vô cùng . Thứ hai, ván đóng thuyền lại xem thái độ của mọi người, nàng sao có thể làm mọi người phật ý. Phải biết rằng, thời điểm em chồng chưa thành thân, cũng thiếu lúc sỉ nhục bọn họ.

      “Lan thị, ngươi là ai mà dám mắng con trai ta. Xem ta với Tam ca, hưu ngươi. Cái đồ nữ nhi thương gia, bất quá là ỷ vào phụ thân cứu cha ta thôi, đồi báo đáp ư,vô sỉ” Sở thị mắng.

      Hòa Linh đứng lên, đến trước mặt Sở thị, nước mắt trong suốt còn vương mắt nhìn Sở thị,“ sao có thể đối xử với mẫu thân cháu như vậy. Ngoại tổ phụ của cháu cứu người khó hiểu lắm sao? Chẳng lẽ biểu ca làm như vậy là đúng ?” Hòa Linh bắt được tay Sở thị, bà ta vừa muốn phản bác, Hòa Linh để sát tay vào nàng, như là khóc, nhưng ra trong giọng mang theo lãnh lẽo hàn băng:“Lý Hiển phải do ngươi thân sinh .”

      Gằn từng tiếng, quả thực là đánh trúng nỗi đau của Sở thị, lại nhìn ánh mắt Hòa Linh tràn đầy ác ý, Sở thị lập tức như rơi hầm băng, chỉ cảm thấy run run:“Ngươi......”

      Hòa Linh khôi phục biểu tình, lại là tiểu nương điềm đạm đáng :“, vừa rồi căn bản phải lời lòng của , đúng hay ? Biểu ca sai lầm rồi, người mau trừng phạt , đúng..... ...... ?”

      Sở thị lập tức yên tĩnh trở lại, mọi người đều nghĩ, nàng nhất định phản bác, mắng mỏ, nhưng như cố tình nàng ta vẫn yên tĩnh.

      Hòa Linh cầm tay Sở thị chặt thêm vài phần:“!”

      Sở thị nhìn Hòa Linh, giống như thấy quỷ, nàng cơ hồ khó có thể bình tĩnh, lúc này nhìn Hòa Linh cười, so với lúc dữ tợn càng đáng sợ vạn lần.

      “Là...... Là biểu ca con sai lầm rồi, ta dạy dỗ .”

      Mọi người ngây người, ngay cả Lý Hiển cũng quên phản bác, đợi sáng tỏ mới giương nanh múa vuốt:“Nương, con là bị cái nha đầu chết tiệt kia oan uổng , tuổi mà tâm địa ác độc, nàng......”

      “Ba!” đợi Lý Hiển xong, Sở thị rất nhanh đến bên cạnh , cái bạt tai quăng ra,“Câm miệng, là con sai lầm rồi, mau cho biểu muội lời giải thích.”

      Mọi người:“......”

      Tình huống đột biến, ai cũng hiểu gì.

      Chỉ có Hòa Linh đầy vẻ cảm kích:“Con biết, phải người phụ nữ chua ngoa,con biết lòng dạ độc ác mà. Con biết.....”.

      Sở thị thèm nhìn Hòa Linh, chỉ nhìn chằm chằm Lý Hiển:“Mau giải thích!”

      Lý Hiển tuy rằng cứng đầu, nhưng vẫn nghe lời Sở thị ,thấy Sở thị kiên quyết như vậy rốt cuộc cũng mở miệng:“Thực xin lỗi biểu muội.”

      Hòa Linh lui về phía sau từng bước, lại bắt được ống tay áo Lan thị, bộ dáng “Ta rất sợ”.

      “Biểu muội, ta......”

      “A......” Hòa Linh tựa hồ sợ tới gần, hét lên tiếng...... Ngất !

      trường nhất thời càng rối loạn!
      Last edited: 7/11/16
      Halie.hp, Dion, Hờ Annh7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :