1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh nông phu - Hoa Hòa Hoa Ảnh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      ☆ Chương 28 Công tử tham ăn

      Trương Thanh Thạch ngược lại bị hù, dù sao lỗ tai liên tục dựng thẳng nghe động tĩnh, nhưng khi nhìn đến Hổ Tử tuyệt cao hứng a, tại có chính đây! Nhưng cũng thể để Hổ Tử ở chỗ này đào rau dại, ở đây rau dại quả là quá nhiều. sao tiểu tử này cũng là hôn phu tương lai nhìn trúng cho Nhị Hoa, cũng thể bởi vì mấy cây rau dại mà sinh ra vui giữa cha vợ và con rể.

      "Được rồi, ngươi ở chỗ này đào ."

      Trương Thanh Thạch suy nghĩ chút liền đồng ý.

      Hổ Tử lập tức cao hứng ngồi xổm bên cạnh Trương Thanh Thạch, bên nhanh nhẹn đào rau dại bên tìm chuyện phiếm với Trương Thanh Thạch.

      Trương Thanh Thạch nghĩ tiểu Hổ Tử này biết ăn , tướng mạo tốt, đầu óc cũng ngu ngốc, còn biết ăn , xem ra đời trước tình cảm của ta với Nhị Hoa cũng là toàn tâm toàn ý. Nhị Hoa tính tình có chút lợi hại, cha mẹ Hổ Tử đều còn, chỉ có gia gia, nếu như gả cho ta cũng cần vì chung đụng với cha mẹ chồng mà phí tâm. Nghĩ như vậy, cảm giác con rể như Hổ Tử tệ.

      Hổ Tử nhạy bén cảm giác được thái độ Thanh Thạch thúc đối với ta hòa hoãn chút, ta lập tức càng thêm ra sức tìm đề tài để .

      Hai người lúc người người nghe vô cùng hòa hợp, nghe đến triền núi truyền đến trận tiếng động lớn.

      Trương Thanh Thạch lập tức đứng lên, nghĩ có phải cháu Cổ Đại Thành mang người xúi quẩy kia đến đây hay ? về phía trước vài bước ngẩng đầu nhìn lên , thấy có bóng dáng ở phía lúc lúc , y phục bằng lụa màu đỏ thẫm xen với màu xanh lá cây sườn núi ra cực kỳ ràng, còn có thể nghe tiếng oán hận của người.

      "Này! Người phía chú ý chút! Dưới các ngươi là cái dốc đứng! Đừng bị ngã xuống đây!"

      Trương Thanh Thạch lập tức gọi người phía , muốn người té xuống, kế hoạch của cần người té xuống vẫn có thể làm được, vậy cần gì để cho người té xuống đâu? bằng tại hảo tâm nhắc nhở tiếng cũng tạo cái ấn tượng tốt. Chỉ là đáng tiếc, hảo tâm của bị uổng phí, người phía lúc vừa dứt lời, tựa như quả cầu lăn từ phía xuống, bụi cỏ dây leo rậm rạp chằng chịt cũng cản được ta, chỉ nghe chuỗi tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng gần, trong chớp mắt người kia bị ngã tới trước mặt Trương Thanh Thạch, giống như con rùa đen tứ chi mở ra ngửa mặt hướng lên trời.

      "Ai uy - -" người kia im lặng chỉ chốc lát, sau đó khóc ầm kêu lên, " đau chết mất! Đây là chỗ quỷ nào, lần sau đánh chết ta cũng tới!"

      Trương Thanh Thạch trong lòng nghĩ đây vốn chính là nơi du ngoạn, các ngươi muốn đến kia còn trách ai?

      "Vị công tử này ngươi sao chớ? Hổ Tử mau đỡ vị công tử này dậy." Trương Thanh Thạch phân phó Hổ Tử, tự đem giỏ tới, "Ta xem vị công tử này tay bị thương, trước dùng nước rửa sạch ."

      Hổ Tử vội vàng tới đỡ vị công tử mặc đại phục màu đỏ, nhìn tuổi cũng chỉ chừng mười lăm tuổi, lớn lên trắng trẻo mập mạp, giống như cái bánh bao bột lên men, ngũ quan mặt nhét chung chỗ càng giống cái bánh bao.

      Trương Thanh Thạch lấy hồ lô đựng nước trong giỏ ra, thuận thế đem nắp hộp cơm hơi mở ra, bên trong mùi thơm của thịt buổi sáng mới vừa làm xong còn liên tục được giữ ấm liền xông ra. Loại sốt thịt mới vừa làm xong này là thơm nhất, huống chi tại nơi tràn đầy mùi cây cỏ, bùn đất này, với sở trường của Trương Thanh Thạch, mùi thơm càng tỏa ra thơm phức.

      Trương Thanh Thạch cầm lấy hồ lô nước ngồi xổm bên cạnh công tử béo, hỏi: "Vị công tử này, để chúng ta rửa vết thương cho ngươi chút, hay là chờ người của ngươi xuống?"

      "Mấy tên ngu xuẩn này! Ta lăn từ xuống, bọn họ sao thể?! Còn phải đường vòng! Ngu xuẩn! Sau khi trở về ta cho làm tạp dịch!" Công tử béo ngẩng đầu nhìn nơi ngã xuống, căn bản có ai đuổi theo xuống, tức giận đến mũi đều sai lệch.

      Trương Thanh Thạch cười thầm, nghĩ khó trách đời trước vị công tử này tức giận xé nát hai gốc cây phong lan, nếu đổi lại là đụng với loại người này, người hầu tùy tùng chắc cũng tức chết.

      "Mùi gì thơm vậy?" Công tử béo mắng xong đột nhiên lông mày nhảy nhót, mũi chun chun, "Này hình như là mùi vị thịt a, như là thịt kho tàu, nhưng dễ ngửi hơn so với thịt kho tàu!"

      Hổ Tử cũng ngửi được mùi thơm này, kỳ ta lúc đến bên cạnh Thanh Thạch thúc ngửi được mùi thơm nhàn nhạt, ta dám hỏi, sợ Thanh Thạch thúc cho là ta thèm ăn.

      Trương Thanh Thạch nghĩ thầm kế hoạch tiến hành vô cùng thuận lợi, cần chủ động đem sốt thịt mang ra ngoài, "A, đó là ta mang đến cái ăn. Hôm nay trong nhà chỉ có mình ta, ta ở nhà mình ăn cơm cũng có ý nghĩa, thấy hôm nay trời đẹp, nghĩ tới ngồi dưới cây, trời lam lá lục ăn bữa cơm cũng tốt, cho nên mang cơm đến."

      Hổ Tử nghĩ khó trách Nhị Hoa những ngày qua càng ngày càng cao hứng, giống như cũng trở nên xinh đẹp, nhà Thanh Thạch thúc ăn cơm và món ăn là thơm quá a!

      Công tử béo vừa nghe có ăn, lập tức hỏi: "Ngươi ăn cái gì thơm như vậy a? Lấy ra ta xem chút, vừa vặn ta đói bụng, nếu thức ăn còn chưa có động tới, bán cho ta , ta cho ngươi bạc."

      Trương Thanh Thạch nghĩ là lão thiên gia cũng giúp a, thế nhưng để cho đụng phải đồ tham ăn, là giảm ít tâm tư miệng lưỡi.

      "Đây là sốt thịt ta làm, cũng rất sạch . Công tử muốn ăn đương nhiên có thể, có điều vẫn là trước để ý vết thương chút ." Trương Thanh Thạch nghe động tĩnh, cũng biết có người đến, "Những người tới kia đều là người của công tử sao? Để cho bọn họ hầu hạ ngươi , chúng ta tay chân vụng về sợ làm đau ngươi."

      "Các ngươi tốt, tốt, đa tạ các ngươi." Công tử béo ha ha cười , nếu có hai người kia ở đây, chừng chỉ người ở chỗ này chịu đau, có người theo chuyện nên quên đau, mấy tên ngu xuẩn kia dùng được, nghĩ như vậy liền quay đầu nhìn về phía những tùy tùng chạy tới, nét mặt đầy vẻ giận dữ, "Các ngươi đúng là đủ tiếc mệnh! Sợ lăn xuống như thiếu gia ta nên đường vòng a! Các ngươi như thế nào trực tiếp lăn về nhà a? Dứt khoát đều về nhà hết ! Bổn thiếu gia mệnh quý bằng mạng của các ngươi đâu! Sao có thể sai khiến các ngươi a?!"

      Những người kia vội vàng hạ đầu cúi người, bọn họ vừa rồi cũng là người chạy nên tất cả đều chạy theo, nếu là biết công tử tức giận như vậy chính là té gẫy chân cũng phải lăn từ chỗ vừa rồi thiếu gia lăn xuống a.

      Công tử béo giật giật tay chân, phát mặc dù đau nhưng đều có gì đáng ngại, chỉ là cái tay bị quẹt xước, dùng nước lau miệng vết thương sau đó dùng cái khăn tay bọc lại.

      "Tiểu nhị tử, vừa rồi đa tạ vị đại ca này hỗ trợ, cầm mười lượng bạc cám ơn vị đại ca này."

      Công tử béo phân phó hạ nhân có thể diện nhất trong đám hạ nhân.

      Người nọ vội vàng móc hai nén bạc cho Trương Thanh Thạch, nghĩ thầm người này vận khí là tốt, ở chỗ này ngồi thế nhưng gặp được thần tài lăn từ núi xuống, mười lượng bạc đủ đắp gian phòng ở trong thôn, còn chưa được thiếu gia thưởng lớn như vậy đâu, là tức chết người!

      Hổ Tử hâm mộ nhìn Trương Thanh Thạch, nghĩ vận khí Thanh Thạch thúc là tốt, trong lúc đó, vị công tử kia lại để cho người thưởng ta năm lượng bạc.

      "Ta cảm thấy sốt thịt kia của ngươi rất thơm, có thể hay cho ta nếm thử a? Nếu là ăn ngon, hôm nay ta mang theo người đến nhà ngươi ăn cơm, trả thù lao! bữa cơm mười lượng bạc! Thiếu gia ta cái gì cũng thiếu, chính là thiếu tiền!"

      Trương Thanh Thạch trong lòng nghĩ vị công tử này ngươi biết là ngươi câu cuối cùng giống như tự chửi mình sao? Có điều (TTT) cũng nhắc nhở ta.
      tart_trung, Hoa vô ngữ, thuyt5 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 29 Cổ Khánh Minh

      Vị công tử béo tham ăn này có cái họ rất êm tai, Hoa, còn có cái tên hết sức dễ nghe, Hoa Thế Vinh!

      Hoa Thế Vinh người này vừa nhìn chính là trong những người có tiền khá bình dị gần gũi, đương nhiên, việc này có quan hệ đến việc ta thích ăn, ta đối với sốt thịt là hết sức chấp nhất, căn bản là quan tâm Trương Thanh Thạch mang đến sốt thịt chỉ là nông dân nông thôn làm cho mình ăn, cũng quan tâm sốt thịt là để trong chén sứ hết sức thô lậu, lại thèm để ý cặp đũa trúc cũ kỹ kia, để Tiểu nhị tử bưng chén, gắp lên đũa thịt liền nhét vào trong miệng, đầu tiên là từ từ nhai nhai, sau đó con ngươi đảo vòng liền bắt đầu dùng sức nhai, đũa đũa ăn liên tiếp, ăn đến miệng đầy bóng loáng, mọi người nhìn cũng phải chảy nước miếng, nghĩ sốt thịt này là thơm a, nhất định ăn rất ngon.

      Trương Thanh Thạch trong lòng nghĩ xem ra tới đây sốt thịt có thể kiếm tiền.

      Hổ Tử biết sốt thịt này là Trương Thanh Thạch làm, còn tưởng rằng là Tuyết nương làm, nghĩ Trương Nhị thẩm là tốt, chờ ta cầm thịt và tiền đến nhờ thẩm ấy giúp đỡ làm chút ít sốt thịt, thẩm ấy đáp ứng cự tuyệt, đến lúc đó ta mang về nhà cho gia gia làm đồ nhắm, gia gia tuổi cao, sốt thịt này vừa nhìn biết dễ nhai, ông nhất định thích.

      "Ăn ngon! Chỉ là quá ít!"

      Hoa Thế Vinh ăn xong chén sốt thịt vẫn chưa thỏa mãn , thò cổ vào thăm dò bên trong giỏ, "Ngươi còn có cái khác ăn ? Sốt thịt này làm ăn ngon như vậy, cái khác chắc cũng kém ? Nếu là còn, cũng ăn ngon như sốt thịt này, ta cho ngươi thêm bạc."

      Người của Hoa Thế Vinh trong lòng đều nghĩ: Chao ôi thiếu gia! Ngài buổi sáng ăn cũng ít a! Ngài ở xe ngựa còn ăn điểm tâm đấy! Ngài tới đây phải là vì ăn mà đến! Buổi trưa ngài còn muốn ăn cơm a? Ngài như vậy cùng người nông thôn quê mùa giành ăn phải rất khó coi sao? Ngài có thể hay giữ chút thể diện cho mình?

      Tiểu nhị tử là người bên cạnh Hoa Thế Vinh, ta ràng nhất tính khí Hoa Thế Vinh, vội vàng : "Thiếu gia, thương thế của ngài còn chưa xử lý đâu, chúng ta hay là trước tìm lang trung xem thương ! Nếu như ngài muốn ăn cơm canh của vị thôn dân này, làm bàn cho ngài, chờ ngài chữa hết thương, cũng đến trưa, đến lúc đó ăn nữa a. Ngài xem như vậy có tốt ? Ngài ăn quá no bụng đến lúc đó buổi trưa ăn được, chẳng lẽ chỉ nhìn Tạ công tử và Cổ công tử ăn hay sao?"

      "Ai da! Quả nhiên còn có ăn ngon!" Hoa Thế Vinh bên nghe Tiểu nhị tử bên phát hộp điểm tâm trong sọt của Trương Thanh Thạch, lập tức cười vỗ tay, quên tay mình bị thương, đau đến nhếch miệng.

      Tiểu nhị tử muốn che mặt, chao ôi thiếu gia của , là mất thể diện!

      Trương Thanh Thạch lại cảm thấy Hoa thiếu gia này rất thuận mắt, hai đời cũng gặp ít người có tiền, đáng như thế chưa từng thấy qua.

      Hoa Thế Vinh hỏi Trương Thanh Thạch trong hộp cơm kia là cái gì, tầng phía dưới hộp đựng thức ăn chỉ mở ra nửa, lộ ra góc thủy tinh cao, cũng đủ hấp dẫn người. Đây cũng là Trương Thanh Thạch cố ý bày thành như vậy, mục đích phải là vì khuếch tán mùi thơm, chỉ là nếu có người nhìn đến bớt việc, kết quả đúng là được người thấy, hôm nay là quá thuận.

      "Đây là thủy tinh cao, là loại điểm tâm. Hoa thiếu gia nếu là chê vậy mời ăn khối ."

      " khối sao đủ? như vậy, cũng đủ cho ta ăn! Ta muốn toàn bộ!" Hoa Thế Vinh lập tức , thấy Trương Thanh Thạch đem cái mâm thủy tinh cao bưng ra, thủy tinh cao nho phía là vừa mỹ vị vừa đẹp mắt, ta cảm thấy khối đủ. xong ta lại cảm thấy đoạt sốt thịt sau lại muốn đoạt thủy tinh cao của người ta có chút phải phép, vội vàng cười cười với Trương Thanh Thạch, "Ta cho bạc!"

      "Tiểu nhị tử, lấy thêm mười lượng bạc!"

      "Dạ, thiếu gia."

      Tiểu nhị tử bất đắc dĩ đáp ứng, lại lấy ra mười lượng bạc, càng ghen ghét Trương Thanh Thạch, người này vận tốt, chén thịt mâm điểm tâm kiếm lời hai mươi lượng! Nhưng mà miệng thiếu gia nhà hết sức kén chọn, có thể để cho ta ăn sốt thịt và điểm tâm thành như vậy xem ra là tệ, nghĩ tới nông dân nơi thâm sơn cùng cốc này cũng có tay nghề.

      Trương Thanh Thạch cũng khách khí, bạc đều bày đến trước mắt vì sao thu? thu bạc rất hào phóng sảng khoái, cũng tỏ ra tham tiền.

      Hoa Thế Vinh trong lòng đối với Trương Thanh Thạch càng xem trọng hơn, nghĩ người này chẳng những tay nghề nấu ăn ngon, người cũng hào phóng, ta ghét nhất người được bạc của ta còn làm bộ từ chối hoặc là vẻ mặt tham lam nịnh bợ nịnh nọt. ta ăn phải cao hứng, cho bạc cũng cho nhiều, cũng hy vọng người khác thu bạc thu được thống khoái.

      Hổ Tử muốn chết lặng, nghĩ Thanh Thạch thúc hôm nay là phát tài, mặt khác càng làm cho ta nghĩ đến có nhiều bạc tốt, ta cũng muốn phát tài nhiều nhiều bạc!

      lúc Hoa Thế Vinh cao hứng ăn thủy tinh cao, lại có người đến.

      "Hoa hiền đệ, ta nghe ngươi ở đây xảy ra chuyện? Ngươi sao chớ? có bị thương..."

      thiếu niên mặc áo choàng tơ lụa màu xanh ngọc được đám người vây quanh đến, thấy quai hàm Hoa Thế Vinh phình ra khỏi đem nửa đoạn lời nuốt trở vào. ta nghĩ ở nơi này là có việc sao? Nhìn xem ta (HTV) ăn ngon a! Nhưng mà ta (HTV) ăn điểm tâm gì vậy, nhìn qua trong suốt trắng noãn, còn chưa từng gặp qua điểm tâm như vậy.

      Hoa Thế Vinh đem điểm tâm trong miệng nuốt xuống, cười với : "Ta sao, chỉ là tay bị chút bị thương ngoài da. Nhưng may là ở chỗ này có việc ngoài ý muốn, nếu làm sao ta có thể gặp được vị Trương đại ca này, ăn được sốt thịt và điểm tâm ngon như vậy. Khánh Minh, đáng tiếc ngươi tới chậm bước, sốt thịt ta ăn sạch, tại chỉ còn lại khối thủy tinh cao, ngươi có ăn hay ? Ngươi ăn ta ăn."

      Cổ Khánh Minh nhìn khối điểm tâm xem rất đẹp mắt kia, nghĩ ra điểm tâm này gọi là thủy tinh cao a, tên chuẩn xác, trong lòng ta cũng muốn ăn, nhưng nhìn khối thủy tinh cao kia bị Hoa Thế Vinh cầm trong tay, tại lại ở nơi dã ngoại, ngẫm lại vẫn là quên , liền lắc đầu.

      Hoa Thế Vinh lập tức liền đem khối thủy tinh cao cuối cùng ăn, vẻ mặt thỏa mãn.

      Hoa Thế Vinh giới thiệu Cổ Khánh Minh cho Trương Thanh Thạch, ta muốn đến nhà Trương Thanh Thạch ăn cơm. Vừa rồi Trương Thanh Thạch với ta trong thôn có lang trung, ta vừa vặn chỗ đó xem vết thương tay chút.

      Cổ Khánh Minh đồng ý.

      Trương Thanh Thạch nhìn Cổ Khánh Minh, nghĩ chắc đây là cháu bà con xa của Cổ Đại Thành, đời trước thấy xa xa qua, ngay cả tên của ta cũng biết, đời này lại gặp được gần như vậy, hơn nữa còn biết tên của ta. Nhưng mà cái tên Cổ Khánh Minh này sao nghe quen tai như vậy đây?



      ☆ Chương 30 Ngồi xe ngựa trở về thôn

      Trương Thanh Thạch cẩn thận hồi tưởng lại, nhưng dù thế nào cũng nhớ nổi, cảm giác quen tai vừa rồi tựa như tia lửa đột nhiên xuất , chợt lóe rồi lại tắt. Trương Thanh Thạch cũng nghĩ nhiều, nghĩ có lẽ là đời trước trong lúc vô tình nghe người ta đề cập tới tên đứa cháu này của Cổ Đại Thành, dù sao là cháu Cổ Đại Thành, được người tới cũng phải là chuyện ly kỳ gì, trong lúc vô tình nghe được cũng phải là chuyện gì kỳ quái.

      Cổ Khánh Minh thỉnh Trương Thanh Thạch trước mang theo Hoa Thế Vinh vào thôn tìm lang trung, phải tìm những bằng hữu khác, bọn họ đuổi theo sau.

      Trương Thanh Thạch đáp ứng, mang theo Hoa Thế Vinh và tùy tòng của ta về thôn, đem Hổ Tử cũng gọi theo, nghĩ tới để cho ta (HT) giúp đỡ chạy chân chút, mặc kệ tiểu tử này tương lai có thể thành con rể của mình hay , vì phần thông minh nhiệt tình này của cũng đáng lôi kéo phen, tương lai nếu (TTT) làm ăn phát triển cũng cần nhân thủ, Hổ Tử tại tuổi còn , nhưng đến lúc đó phù hợp.

      Hoa Thế Vinh ngồi xe ngựa đến, nên ta tự nhiên cũng muốn ngồi xe ngựa thôn Tiểu Pha.

      "Trương đại ca, ngươi cùng ngồi xe ngựa với ta , ta ăn cơm của ngươi, làm hại ngươi có cơm ăn, tại chắc còn khí lực rồi? Mau ngồi xe ngựa nghỉ ngơi chút ! Người kia, ngươi tên là Hổ Tử phải ? Ngươi cũng leo lên ngồi ."

      "Ta cần ngồi, ta ở bên cạnh bộ là được, ta rất mau!" Hổ Tử , ta nhìn xe ngựa to, trong lòng kỳ rất muốn ngồi, nhưng là sợ ô uế xe ngựa nhà người ta, hài của ta toàn là đất. ta nhìn Trương Thanh Thạch, nghĩ đến ông trước đó lâu mới vừa bị thương lại còn ngã bệnh, "Thanh Thạch thúc ngồi , Thạch thúc trước đó lâu bị thương lại còn bệnh, thân thể tốt, để ông ngồi ."

      Cuối cùng Trương Thanh Thạch ngồi lên xe ngựa, thấy nội thất của xe ngựa này, nghĩ Hoa Thế Vinh biết hưởng thụ, so với xe ngựa tốt nhất đời trước ngồi qua cũng kém là bao nhiêu.

      Hoa Thế Vinh thấy Trương Thanh Thạch chỉ đánh giá vài lần xe ngựa này, có vẻ thích ứng, nghĩ thầm người này thực bảo trì bình thản a, chút cũng như nông phu nông thôn.

      Hổ Tử và Tiểu Nhị tử bên cạnh xe ngựa vừa vừa chuyện, là chuyện lang trung trong thôn, Hổ Tử khen lang trung tốt phen, Tiểu nhị tử nghĩ thầm nông thôn này có thể có cái lang trung tốt gì, nếu như thực là y thuật tốt còn sớm ở tiểu thôn này ngây người? Có điều ta cũng cần có thần y gì đó ở đây, có thể băng bó tay thiếu gia nhà ta chút là được.

      Người trong thôn thấy Hổ Tử bên cạnh xe ngựa lớn, vừa vừa cười với gã sai vặt nhà giàu xiêm y mới tinh, sáng , đều hết sức hâm mộ, nghĩ Hổ Tử là có bản lĩnh a, chờ bọn họ thấy được Trương Thanh Thạch ngồi ở trong xe ngựa kinh ngạc há to miệng, Trương Thanh Thạch này đến cùng làm cái gì? Thế nhưng có thể ngồi trong xe ngựa cùng vị thiếu gia trắng trẻo mập mạp mặc áo lụa đỏ thẫm kia a?!

      Lan Tâm cũng nhìn thấy, nàng ta nhếch môi, muốn chạy tới chuyện với Hổ Tử, nhưng thấy mấy đầy tớ vênh váo tự đắc, nàng ta lại dám.

      "Lan Tâm! Nhị thúc ngươi ngồi trong xe ngựa to a! Này có phải hay nhà ngươi? Mai Hương tỷ tỷ làm mai với người giàu có, có phải hay thân thích người nhà này?"

      "Lan Tâm, ngươi thế nào lên hỏi câu? Đây chính là nhị thúc ngươi, ngươi chào hỏi !"

      "Lan Tâm, ngươi trước kia phải là nhìn thấy Hổ Tử bắt chuyện sao? Tại sao hôm nay qua a?"

      Mọi người bảy miệng tám lời chuyện với Lan Tâm, muốn nàng ta dò thám hàm ý, cũng muốn để cho bọn họ sớm biết được là sao thế này.

      Lan Tâm để ý đến bọn họ, cầm lấy rổ từ bên cạnh con đường chạy như làn khói trở về nhà.

      Trương Thanh Thạch trực tiếp để cho người đem xe ngựa chạy tới cửa nhà Phượng lang trung.

      Phượng lang trung nghe Trương Thanh Thạch , xem chút cái tay băng bó đơn giản của Hoa Thế Vinh, cho bọn họ vào sân , thỉnh Hoa Thế Vinh ngồi cái đôn gần bàn đá dưới đại thụ trong sân . ta vào nhà lấy y rương ra.

      Hoa Thế Vinh bị thương chỉ là bị thương ngoài da, rất nhanh được Phượng lang trung xử lý tốt.

      Viên Ngọc nương bưng nước cho bọn họ, ngay cả những hạ nhân kia cũng quên, kiêu nịnh vô cùng là hào phóng vừa vặn.

      Hoa Thế Vinh nghĩ là vật họp theo loài a, Trương Thanh Thạch giống nông phu bình thường, vợ chồng Phượng lang trung này cũng tự nhiên thanh thản như vậy, căn bản là giống dã lang trung ở nông thôn.

      Lúc này Lý chính đến, ta cũng biết hôm nay có người cưỡi ngựa ngồi xe Dã Tây dốc, ta cũng có tâm xem chút là ai, nhưng đến cùng có mặt mũi xem, do dự ở nhà nghe vợ chạy về nhà với ta có xe ngựa to đến trong thôn, Hổ Tử cùng bên cạnh xe ngựa, Trương Thanh Thạch còn ngồi ở trong xe ngựa! ta vừa nghe mấy người này đều đến trong thôn, còn cùng với Trương Thanh Thạch, vậy ta nên xem chút , dù sao ta và Trương Thanh Thạch quan hệ cũng tệ lắm, xem xem (TTT) xảy ra chuyện gì.

      Trương Thanh Thạch vừa thấy Lý chính đến đây lập tức đứng lên, giới thiệu Hoa Thế Vinh cho Lý chính, mấy người Hoa Thế Vinh chuẩn bị ở trong thôn ăn cơm.

      "Lý chính thúc, tay nghề nấu cơm của ta có thể có mấy thứ lấy ra được, nhưng nhà của ta tiện, biết có thể mượn sân nhà ngài dùng chút hay , đến lúc đó ta bảo đảm thu thập sạch cho ngài."

      Trương Thanh Thạch vừa nhìn bộ dáng kia của Lý chính cũng biết ta khẳng định muốn chung đụng với bọn Hoa Thế Vinh, cho nên liền nhân cơ hội đề ra cái cầu này, đây cũng là cho Lý chính bậc thang.

      Lý chính quả nhiên cao hứng đáp ứng, "Được a, đến nhà của ta ! Bàn ghế, khay chén, chén muỗng gì gì đó ngươi đều cần phải để ý đến, chỉ đem sốt thịt mà ngươi làm được là được. Thanh Thạch a, ta nghĩ tới ngươi lại còn biết làm cơm, ngay cả Hoa thiếu gia đều khen dứt miệng, nghĩ tới!"

      Nam nhân làm cơm, đó là ở nhà, nhưng nếu như có thể làm ăn buôn bán, trở thành món tay nghề, có thể kiếm tiền, vậy ở trong mắt người nông thôn chính là bản lãnh, cho nên Lý chính vừa nghe Trương Thanh Thạch làm được cái ăn ngay cả đại thiếu gia họ Hoa đều khen dứt miệng, trong lòng ta nhìn Trương Thanh Thạch bằng con mắt khác.

      Trương Thanh Thạch vội vàng bản thân cũng tinh thông tài nấu nướng, chỉ là biết làm mấy thứ nước sốt và điểm tâm, là mới học được, người trong nhà còn chưa được hưởng qua, hôm nay người trong nhà có ở đây, muốn thử làm lần, cũng miễn cho làm tốt khiến cho nương tử xót nguyên liệu thức ăn, còn hài tử cười tay nghề kém, kết quả nghĩ tới làm được cũng tệ lắm.

      Hoa Thế Vinh vừa nghe trừng to mắt : "Vậy ta chẳng phải là người được ăn trước tiên? Ha ha ha, ta quả nhiên là người có lộc ăn a! Ha ha ha!"

      Lý chính cũng cười hôm nay chính mình cũng được thơm lây.

      Viên Ngọc nương lặng lẽ với Phượng lang trung để ta lát nữa nhắc nhở Trương Thanh Thạch chút, nếu biết làm cái ăn ăn ngon như vậy, chừng là có chút bí quyết, bảo về nhà làm, nếu làm ở nhà người ta cũng nên cẩn thận chút ít, đừng để cho người khác học được. Viên Ngọc nương đầu óc linh hoạt, thoáng cái nghĩ đến Trương Thanh Thạch có thể dựa vào cái này kiếm tiền. Nghĩ đến Tuyết nương và Đại Hoa ba nữ hài tử kia, nàng đương nhiên hy vọng Trương Thanh Thạch kiếm tiền nhiều hơn, như vậy Tuyết nương các nàng mới có thể trải qua ngày tốt lành. Phượng lang trung gật đầu, lập tức liền tìm cớ gọi Trương Thanh Thạch vào những lời này.

      Trương Thanh Thạch trong lòng cảm kích, cẩn thận.

      Chờ Hoa Thế Vinh băng bó vết thương xong, nhóm người Cổ Khánh Minh cũng đến, lại là mười mấy hai mươi người, có người ngồi xe ngựa có người cưỡi ngựa, này vừa đến bụi đất tung bay, thanh thế to lớn, phàm là người nghe được động tĩnh đều chạy đến nhìn, cũng biết đây là những người du ngoạn Dã Tây dốc đến trong thôn của họ.

      Trương Thanh Thạch thấy Cổ Khánh Minh cùng tới với người được mọi người vây quanh, trong lòng lập tức dâng lên kích động.
      tart_trung, Hoa vô ngữ, thuyt5 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 31 Đời trước

      Người thanh niên kia vóc người cao to, tướng mạo tuấn, đôi mắt giống như chấm , khóe miệng luôn ngậm cười, vừa nhìn chính là người đa trí ôn hòa, khiến cho người cảm giác như tắm gió xuân, nhưng đó cũng phải là nguyên nhân Trương Thanh Thạch vừa nhìn thấy người thanh niên này liền bị kích động, cũng phải chưa từng gặp qua thanh niên tuấn ôn hòa, sao cũng đều là nam nhân, vì bề ngoài của người mà kích động thành như vậy? sở dĩ kích động như thế nguyên nhân thực là thân phận của người này, ta là ân nhân đời trước của Trương Thanh Thạch, là gia chủ đời trước của !

      Đời trước Trương Thanh Thạch tự bán thân, làm hạ nhân cho người, niên kỷ lớn lại có gia đình, nên bán có chút khó khăn, cho nên nha nhân dẫn ra ngoài rất xa mới tìm được gia chủ cho , chính là thanh niên tuấn trước mắt này.

      Người thanh niên này họ Tạ tên Trạch, vốn dĩ là nhà giàu phương, bản thân về sau đậu Tiến sĩ, đáng tiếc ông trời muốn trôi qua ngày tốt lành, trong lần ra ngoài đụng phải sơn tặc, mặc dù được cứu trở về nhưng vẫn là trị khỏi mà bỏ mình, trước khi chết nhờ Trương Thanh Thạch cùng đôi vợ chồng trung bộc khác chiếu cố kiều thê ấu tử. Trương Thanh Thạch mặc dù được trả lại khế ước bán thân, nhưng khi đó thê tử chúng nữ nhi của đều chết rồi, lẻ loi mình, lại cảm động và nhớ nhung ân tình của Tạ Trạch, thương tiếc tiểu thiếu gia trước mất phụ thân sau mất mẫu thân, bên cạnh còn có thân nhân muốn đoạt gia sản của đứa này, cho nên toàn tâm toàn ý che chở tiểu thiếu gia, cuối cùng ở lúc mấu chốt cứu tiểu thiếu gia, chính mình lại bồi thượng tính mạng, nhưng có lẽ là hảo tâm nên được hảo báo, thế nhưng trùng sinh. nghĩ đến trùng sinh có thể nhanh như vậy gặp được Tạ Trạch, so với đời trước sớm nhiều năm!

      Mặc dù Trương Thanh Thạch rất nhanh che giấu kích động, nhưng Tạ Trạch vẫn phát Trương Thanh Thạch dị thường, ta nhìn Trương Thanh Thạch, nghĩ người này mới vừa rồi giống như là rất kích động? Chẳng lẽ là nhận biết mình? Nhưng mình là lần đầu tiên đến nơi này. Có lẽ trong này có cái gì hiểu lầm chăng? Tạ Trạch nghĩ như vậy nên cũng để ý.

      Hoa Thế Vinh lại giới thiệu mọi người làm quen, sau đó lại nhắc tới Trương Thanh Thạch làm sốt thịt và thủy tinh cao ăn ngon thế nào, thúc giục Lý chính dẫn đường nhà ta, bọn họ muốn mau chóng ăn cơm.

      Lý chính cầu còn được, hôm nay nhìn thấy những thiếu gia có tiền có thế này, mặc dù đối với Lý chính nho như ta nhất định có trợ giúp gì, nhưng cũng vẫn có mặt mũi, hơn nữa trong chuyện này còn có cháu Cổ Đại Thành, Cổ Đại Thành kia cũng là nhân vật, có lúc bọn họ cũng có thể gặp mặt, chừng đây cũng là đề tài câu chuyện của bọn họ về sau lúc gặp mặt.

      Trương Thanh Thạch làm sốt thịt và thủy tinh cao, trong nhà có sẵn, làm lúc sáng, trực tiếp bưng đến nhà Lý chính hâm lại là được.

      Vốn là Trương Thanh Thạch muốn làm tiếp chút ít cái khác, nhưng vừa rồi Viên Ngọc nương nhắc nhở, cũng từng nghĩ đến, hình như là nên phòng bị chút ít, mặc dù Lý chính và Lý chính nương tử đối tốt với , nhưng việc này quan hệ đến đại kế phát tài của nhà mình, còn có chính là dù đề phòng người nhà Lý chính cũng phải đề phòng người tới giúp tay, Lý chính nương tử nhất định thỉnh phụ nhân khác giúp nấu cơm, đến lúc đó người càng nhiều, chuyện liền loạn. Cho nên vẫn là trước hết cầm hai thứ đồ này ra.

      "Vậy còn chờ gì? Ngươi nhanh về nhà bưng!"

      Hoa Thế Vinh vội vàng thúc giục Trương Thanh Thạch, ta vừa rồi mặc dù ăn chén sốt thịt cùng mấy khối thủy tinh cao, nhưng còn chưa no bụng, lửng bụng no, được ăn đồ mình thích, càng muốn ăn thêm.

      "Vậy ta , kính xin Lý chính thúc và Lý chính thẩm tử giúp đỡ sửa soạn cơm canh cho vài vị công tử và mấy người theo." Trương Thanh Thạch với Lý chính.

      "Này cần ngươi , giao cho ta ! Ngươi nhanh về nhanh!"

      Lý chính vẫy tay , ta vừa rồi cũng gọi người về nhà cho nương tử biết, phỏng đoán tại nương tử thu thập nấu cơm nấu ăn gì đó.

      đám người ào ào hết, cũng uyển chuyển mời mọc vợ chồng Phượng lang trung.

      Viên Ngọc nương cười : " nghĩ tới Thanh Thạch huynh đệ còn có bản lĩnh này, xem ra sau này cần sốt ruột thay sinh kế nhà bọn họ."

      Phượng lang trung cười : "Thanh Thạch người này cũng vụng về, ngược lại cực kỳ thông minh, trước kia chỉ là bị hiếu đạo liên lụy, tại thông suốt, về sau có thể trời cao biển rộng! Cho nên có tay nghề làm sốt thịt và điểm tâm vẫn biết lập nghiệp hưng gia, ta nhìn người rất chuẩn."

      "Ừ, chàng xem người chuẩn, cho nên mới tìm được người vợ tốt như ta."

      Viên Ngọc nương cười hơ hớ khen chính mình, trêu ghẹo tướng công.

      Phượng lang trung theo Viên Ngọc nương: "Đúng vậy, nàng là người vợ tốt, đáng tiếc chính là theo ta phải chịu khổ, ta xin lỗi nàng và con trai. Ta vốn là muốn cho nàng ăn sung mặc sướng, hô nô gọi tỳ như những người kia, nhưng lại để cho nàng thành thôn phụ hương dã."

      "Cuộc sống như vậy rất tốt, bình an là phúc a, chỉ cần người nhà chúng ta bình an ta liền thỏa mãn." Viên Ngọc nương kéo tay trượng phu, mới vừa an ủi vài câu, nàng sang chuyện khác, "Được rồi, đừng những thứ mất hứng này nữa, ngay cả Thanh Thạch huynh đệ cũng có thể làm ra sốt thịt làm cho những thiếu gia kén ăn kia đều khen dứt miệng, ta cũng thể nhàn rỗi a! Mặc dù tài nấu nướng của ta bình thường, nhưng thịt chúng ta vẫn có thể ăn! Ta phải ngay mua cân thịt, buổi trưa chúng ta cũng ăn thịt!"

      Phượng lang trung nhìn thê tử xong những thứ này vào nhà lấy tiền, khóe miệng cười khẽ nhếch, có thê như thế, còn cầu gì hơn a!

      Trương Thanh Thạch làm sốt thịt và thủy tinh cao được mọi người nhất trí tán thưởng, nghe Trương Thanh Thạch về sau dự định làm những thứ này bán, đều về sau khẳng định tiền tài cuồn cuộn. Hoa Thế Vinh vốn còn muốn đòi phương pháp làm sốt thịt của Trương Thanh Thạch, nhưng là vừa nghe muốn làm bán lấy tiền, lập tức liền ngậm miệng, nhà ta (HTV) cũng là người làm ăn, biết chuyện như vậy là chuyện cướp tài lộ của người, ta cũng thể làm. Đừng ta, chính là Lý chính nương tử còn có người bên cạnh nghe lời này cũng đều thất vọng ngậm miệng lại.

      Trương Thanh Thạch trong lòng nghĩ may mà trước đem lời ra miệng, bằng đợi người ta há mồm trước mà mình cự tuyệt mặc dù cũng có gì, nhưng đến cùng cũng tốt.



      ☆ Chương 32 Nhắc nhở

      Bữa cơm này khách và chủ đều tận hoan, ăn cơm xong, đoàn người Cổ Khánh Minh liền cáo từ ly khai, dù sao bọn họ là tới nơi này du ngoạn, kết quả Dã Tây dốc căn bản là có gì để chơi, Hoa Thế Vinh còn bị thương, nhưng cuối cùng là ăn bữa ăn nông gia đặc sắc xem như có thu hoạch, bọn họ cũng nên cáo từ.

      Trương Thanh Thạch theo mấy người lý chính cùng nhau đưa đoàn người Cổ Khánh Minh ra thôn, đứng dưới đại thụ bên cạnh thôn, Trương Thanh Thạch nhìn đoàn người càng càng xa, nghĩ hy vọng chính mình lần này có thể giúp được Tạ Trạch, mặc dù đời này phải là đầy tớ Tạ gia, đời trước ân tình Tạ Trạch cũng dùng tính mạng đền đáp, nhưng là Tạ Trạch là người tốt, cảm tình của đối với cả nhà bọn họ cũng thể bởi vì trùng sinh trở về mà mất , tự nhiên hy vọng Tạ Trạch đời này có thể sống lâu trăm tuổi, vợ của có thể đầu bạc cùng (TT) đến già, tiểu thiếu gia có thể có song thân bảo vệ.

      "Vốn là nghĩ tới xem chút Dã Tây dốc có dã thú gì hay , kết quả làm người ta thất vọng, nhưng là thần xui quỷ khiến lại được ăn bữa mỹ vị, ngược lại chuyến này cũng tệ."

      Hoa Thế Vinh vui tươi hớn hở .

      Lúc đến Cổ Khánh Minh và Tạ Trạch đều là cưỡi ngựa đến, lúc trở về bởi vì mới vừa ăn cơm xong, Hoa Thế Vinh lại bị thương, la hét ầm ĩ bắt bọn họ cùng ta ngồi xe ngựa hảo trò chuyện, nên bọn họ cùng với Hoa Thế Vinh ngồi chung chiếc xe ngựa.

      Cổ Khánh Minh : "Trương Thanh Thạch đó giống nông phu đơn giản."

      Hoa Thế Vinh liếc mắt nhìn , hỏi: "Bởi vì ta biết làm vị thịt và điểm tâm ngon sao?"

      Cổ Khánh Minh cười lắc đầu, "Biết làm chút ít món ăn chỉ có thể vận khí tốt, cũng thể đơn giản. Các ngươi nhìn ngôn hành cử chỉ của căn bản là giống nông phu bình thường. Ngôn ngữ đơn giản ràng, đối đãi người tự nhiên thanh thản, ánh mắt thanh chính sợ, cử chỉ cởi mở lưu loát! Dáng vẻ này giống nông phu chưa từng được dạy dỗ qua sao? Liền lấy thương nhân so sánh , có thể làm chưởng quỹ đại hỏa kế, lớn cũng có thể làm được Đông gia. Dù sao ta cảm thấy đổi thân y phục ngồi cùng chúng ta chỗ, người khác căn bản nhìn ra là người nông phu. Này là đơn giản."

      Trương Thanh Thạch biết cách làm sốt thịt và điểm tâm là lúc ra ngoài lao dịch được người khác dạy, tất cả mọi người vận khí tốt.

      Hoa Thế Vinh gật gật đầu : "Trương đại ca xác thực giống nông phu bình thường, có điều gà rừng trong ổ cũng có thể bay ra được phượng hoàng, cũng có gì mà kinh ngạc."

      Cổ Khánh Minh cũng gật gật đầu, nghĩ xác thực là như vậy, ta cũng nghe người ta về Trương Thanh Thạch, chỉ là nông dân bình thường, cả đời ngoại trừ làm lao dịch cũng đâu khác, nhiều nhất là qua thị trấn. Người này vốn bởi vì cái chết của phụ thân và muội muội bị lạc có chút quan hệ với mà phá lệ hiếu thuận, ở trong mắt thôn nhân là đại hiếu tử, người cũng rất trầm mặc, cho nên nhìn có vẻ thông minh lắm, nhưng là kể từ năm nay sau khi bị thương trong lúc lao dịch, lại trải qua chuyện bị lừa ở riêng nên thay đổi, bắt đầu trở nên hào phóng thông minh. Này cũng có gì để hoài nghi, dù sao nếu như là bị gán tội làm muội muội bị lạc, hại chết phụ thân cũng toàn tâm toàn ý đền bù trong nhà, sau khi bị người lừa dối và tránh thoát gông xiềng càng cố gắng sống qua ngày. Cho nên Cổ Khánh Minh cảm thấy Trương Thanh Thạch biến thành như vậy chỉ có thể là người có lương tâm lại kiên cường, là người khả tạo chi tài (có khả năng bồi dưỡng).

      Tạ Trạch nghe đối thoại của bọn họ, nghĩ Trương Thanh Thạch xác thực là người có ý tứ, hôm nay chuyện xưa kia cũng rất thú vị.

      Lúc xong cơm nước uống trà, mọi người cùng nhau chuyện phiếm, Trương Thanh Thạch lúc đến chuyện làm cái ăn thuận mồm kể câu chuyện xưa, là trong gia đình giàu có kia, nương tử nhà đó mang thai mấy lần đều sinh non, cuối cùng điều tra ra là biểu muội tướng công nàng ta muốn chiếm lấy vị trí của nàng ấy, cho nên lúc nào cũng cho nàng ta ăn thức ăn xung khắc, là thức ăn thể ăn cùng nhau. Như vậy thức ăn căn bản tra được có chỗ hại, đối với người bình thường mà chỉ là chút thống khổ, đối với phụ nữ có thai mà lại là nguy hiểm đến thai nhi. May mà về sau có đầy tớ trong lúc vô tình nghe được chuyện này, với đôi phu thê kia, giảm trừ nguy hại cho vị nương tử kia, vị nương tử kia cuối cùng sinh con dưỡng cái, kết cục hả hê lòng người. Tài ăn Trương Thanh Thạch cũng tệ lắm, kể chuyện xưa hấp dẫn người nghe, ngay cả Tạ Trạch đều nghe nhập thần, ta cũng biết vì cái gì chính là cảm giác Trương Thanh Thạch chuyện xưa này là nhằm vào .

      Tạ Trạch nghĩ tới nương tử của mình, bọn họ thành thân cũng hai năm , nhưng thê tử liên tục mang thai. Có điều tình nguyện thê tử liên tục vô sinh cũng hy vọng thê tử như nữ nhân trong chuyện xưa kia ngừng sẩy thai, vậy đối với thân thể có thương tổn, hy vọng thê tử của mình bị thương tổn như vậy.

      Nghĩ tới nương tử, nghĩ tới chuyện mang thai, Tạ Trạch tự chủ được mà nghĩ nương tử của mình và thân thể của mình đều có vấn đề, vậy đồ ăn có phải có cái gì đúng? Xem ra sau khi trở về cần phải hảo hảo điều tra phương diện này chút .

      Đưa đoàn người Cổ Khánh Minh , mấy người lý chính cũng chuẩn bị trở về.

      Hôm nay những người chịu trách nhiệm tiếp đãi Cổ Khánh Minh đều có thu hoạch, bởi vì là ở nhà lý chính ăn cơm, nhà được mười lượng bạc, những phụ nhân giúp đỡ nấu cơm cũng đều được tiền, đương nhiên đều là thỏi bạc nửa lượng, nhìn phá lệ tinh xảo đáng , làm cho những phụ nhân kia đều mừng đến cầm ở trong tay tường tận xem xét, sau đó lại quý trọng thu vào trong ngực, sợ rơi, sờ chút, làm cho mấy nam nhân liếc mắt nhìn, bọn họ vừa nhìn, những nữ nhân này càng lo lắng hơn, toàn bộ vội vã về nhà. Trương Thanh Thạch được nhiều nhất, Hoa Thế Vinh lại cho mười lượng bạc, còn bắt bọn Cổ Khánh Minh cũng móc bạc, Cổ Khánh Minh và Tạ Trạch cũng cho mười lượng, những người còn lại cũng cho ít nhiều, cuối cùng Hoa Thế Vinh lấy cả tiền để trong túi tơ lụa thêu hoa của cho Trương Thanh Thạch. Trương Thanh Thạch còn chưa kịp bày tỏ ra ý tứ muốn thu, ta (HTV) trực tiếp kín đáo đưa cho Trương Thanh Thạch, trong miệng nếu là thu chính là có lỗi với mấy mỹ thực này.

      "Nhị ca, nghĩ tới ngươi còn có khả năng này, lừa gạt chúng ta là khổ a!"

      Trương Thanh Ngọc tới, thấy trong ngực Trương Thanh Thạch phình lên, đó là túi tiền, ta biết , ta vừa nghe Trương Thanh Thạch được những thiếu gia khác cho mấy chục lượng tiền thưởng, con mắt đỏ lên. Mấy chục lượng a! nghĩ tới Nhị ca thoáng cái có mấy chục lượng bạc! Những năm này Trương Thanh Ngọc và Đỗ Quyên Hồng cũng lặng lẽ tồn chút ít tiền, nhưng là ta quá lười, kiếm được bao nhiêu, dù là tăng thêm đồ cưới của Đỗ Quyên Hồng và tiền lúc bọn họ ở riêng được phân cũng bằng phần của Trương Thanh Thạch! ta bắt đầu hối hận vì Trương Thanh Thạch ở riêng, nếu như có ở riêng, tiền này chính là của bọn họ.

      Trương Thanh Ngọc nghĩ đến lúc mình ngửi được mùi thịt thơm, hận thể tát mình hai bạt tai, ràng ngửi được, ta tại sao đuổi theo chứ? Nếu như vậy biết đâu có biện pháp vãn hồi, tại tất cả đều muộn.

      "Ngươi lúc ở riêng phân ra cũng thống khoái, cái này cần cái kia cũng cần, ra là bởi vì trong tay có chút vốn riêng này, tài lực đủ lớn a? Vốn cho rằng ngươi là người thành nhất, ra tâm nhãn ngươi cũng ít."

      Trương Thanh Ngọc than thở , nghĩ thầm ngươi muốn cầm bạc ta cũng để cho ngươi cầm thư thái.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 32 Nhắc nhở

      Bữa cơm này khách và chủ đều tận hoan, ăn cơm xong, đoàn người Cổ Khánh Minh liền cáo từ ly khai, dù sao bọn họ là tới nơi này du ngoạn, kết quả Dã Tây dốc căn bản là có gì để chơi, Hoa Thế Vinh còn bị thương, nhưng cuối cùng là ăn bữa ăn nông gia đặc sắc xem như có thu hoạch, bọn họ cũng nên cáo từ.

      Trương Thanh Thạch theo mấy người lý chính cùng nhau đưa đoàn người Cổ Khánh Minh ra thôn, đứng dưới đại thụ bên cạnh thôn, Trương Thanh Thạch nhìn đoàn người càng càng xa, nghĩ hy vọng chính mình lần này có thể giúp được Tạ Trạch, mặc dù đời này phải là đầy tớ Tạ gia, đời trước ân tình Tạ Trạch cũng dùng tính mạng đền đáp, nhưng là Tạ Trạch là người tốt, cảm tình của đối với cả nhà bọn họ cũng thể bởi vì trùng sinh trở về mà mất , tự nhiên hy vọng Tạ Trạch đời này có thể sống lâu trăm tuổi, vợ của có thể đầu bạc cùng (TT) đến già, tiểu thiếu gia có thể có song thân bảo vệ.

      "Vốn là nghĩ tới xem chút Dã Tây dốc có dã thú gì hay , kết quả làm người ta thất vọng, nhưng là thần xui quỷ khiến lại được ăn bữa mỹ vị, ngược lại chuyến này cũng tệ."

      Hoa Thế Vinh vui tươi hớn hở .

      Lúc đến Cổ Khánh Minh và Tạ Trạch đều là cưỡi ngựa đến, lúc trở về bởi vì mới vừa ăn cơm xong, Hoa Thế Vinh lại bị thương, la hét ầm ĩ bắt bọn họ cùng ta ngồi xe ngựa hảo trò chuyện, nên bọn họ cùng với Hoa Thế Vinh ngồi chung chiếc xe ngựa.

      Cổ Khánh Minh : "Trương Thanh Thạch đó giống nông phu đơn giản."

      Hoa Thế Vinh liếc mắt nhìn , hỏi: "Bởi vì ta biết làm vị thịt và điểm tâm ngon sao?"

      Cổ Khánh Minh cười lắc đầu, "Biết làm chút ít món ăn chỉ có thể vận khí tốt, cũng thể đơn giản. Các ngươi nhìn ngôn hành cử chỉ của căn bản là giống nông phu bình thường. Ngôn ngữ đơn giản ràng, đối đãi người tự nhiên thanh thản, ánh mắt thanh chính sợ, cử chỉ cởi mở lưu loát! Dáng vẻ này giống nông phu chưa từng được dạy dỗ qua sao? Liền lấy thương nhân so sánh , có thể làm chưởng quỹ đại hỏa kế, lớn cũng có thể làm được Đông gia. Dù sao ta cảm thấy đổi thân y phục ngồi cùng chúng ta chỗ, người khác căn bản nhìn ra là người nông phu. Này là đơn giản."

      Trương Thanh Thạch biết cách làm sốt thịt và điểm tâm là lúc ra ngoài lao dịch được người khác dạy, tất cả mọi người vận khí tốt.

      Hoa Thế Vinh gật gật đầu : "Trương đại ca xác thực giống nông phu bình thường, có điều gà rừng trong ổ cũng có thể bay ra được phượng hoàng, cũng có gì mà kinh ngạc."

      Cổ Khánh Minh cũng gật gật đầu, nghĩ xác thực là như vậy, ta cũng nghe người ta về Trương Thanh Thạch, chỉ là nông dân bình thường, cả đời ngoại trừ làm lao dịch cũng đâu khác, nhiều nhất là qua thị trấn. Người này vốn bởi vì cái chết của phụ thân và muội muội bị lạc có chút quan hệ với mà phá lệ hiếu thuận, ở trong mắt thôn nhân là đại hiếu tử, người cũng rất trầm mặc, cho nên nhìn có vẻ thông minh lắm, nhưng là kể từ năm nay sau khi bị thương trong lúc lao dịch, lại trải qua chuyện bị lừa ở riêng nên thay đổi, bắt đầu trở nên hào phóng thông minh. Này cũng có gì để hoài nghi, dù sao nếu như là bị gán tội làm muội muội bị lạc, hại chết phụ thân cũng toàn tâm toàn ý đền bù trong nhà, sau khi bị người lừa dối và tránh thoát gông xiềng càng cố gắng sống qua ngày. Cho nên Cổ Khánh Minh cảm thấy Trương Thanh Thạch biến thành như vậy chỉ có thể là người có lương tâm lại kiên cường, là người khả tạo chi tài (có khả năng bồi dưỡng).

      Tạ Trạch nghe đối thoại của bọn họ, nghĩ Trương Thanh Thạch xác thực là người có ý tứ, hôm nay chuyện xưa kia cũng rất thú vị.

      Lúc xong cơm nước uống trà, mọi người cùng nhau chuyện phiếm, Trương Thanh Thạch lúc đến chuyện làm cái ăn thuận mồm kể câu chuyện xưa, là trong gia đình giàu có kia, nương tử nhà đó mang thai mấy lần đều sinh non, cuối cùng điều tra ra là biểu muội tướng công nàng ta muốn chiếm lấy vị trí của nàng ấy, cho nên lúc nào cũng cho nàng ta ăn thức ăn xung khắc, là thức ăn thể ăn cùng nhau. Như vậy thức ăn căn bản tra được có chỗ hại, đối với người bình thường mà chỉ là chút thống khổ, đối với phụ nữ có thai mà lại là nguy hiểm đến thai nhi. May mà về sau có đầy tớ trong lúc vô tình nghe được chuyện này, với đôi phu thê kia, giảm trừ nguy hại cho vị nương tử kia, vị nương tử kia cuối cùng sinh con dưỡng cái, kết cục hả hê lòng người. Tài ăn Trương Thanh Thạch cũng tệ lắm, kể chuyện xưa hấp dẫn người nghe, ngay cả Tạ Trạch đều nghe nhập thần, ta cũng biết vì cái gì chính là cảm giác Trương Thanh Thạch chuyện xưa này là nhằm vào .

      Tạ Trạch nghĩ tới nương tử của mình, bọn họ thành thân cũng hai năm , nhưng thê tử liên tục mang thai. Có điều tình nguyện thê tử liên tục vô sinh cũng hy vọng thê tử như nữ nhân trong chuyện xưa kia ngừng sẩy thai, vậy đối với thân thể có thương tổn, hy vọng thê tử của mình bị thương tổn như vậy.

      Nghĩ tới nương tử, nghĩ tới chuyện mang thai, Tạ Trạch tự chủ được mà nghĩ nương tử của mình và thân thể của mình đều có vấn đề, vậy đồ ăn có phải có cái gì đúng? Xem ra sau khi trở về cần phải hảo hảo điều tra phương diện này chút .

      Đưa đoàn người Cổ Khánh Minh , mấy người lý chính cũng chuẩn bị trở về.

      Hôm nay những người chịu trách nhiệm tiếp đãi Cổ Khánh Minh đều có thu hoạch, bởi vì là ở nhà lý chính ăn cơm, nhà được mười lượng bạc, những phụ nhân giúp đỡ nấu cơm cũng đều được tiền, đương nhiên đều là thỏi bạc nửa lượng, nhìn phá lệ tinh xảo đáng , làm cho những phụ nhân kia đều mừng đến cầm ở trong tay tường tận xem xét, sau đó lại quý trọng thu vào trong ngực, sợ rơi, sờ chút, làm cho mấy nam nhân liếc mắt nhìn, bọn họ vừa nhìn, những nữ nhân này càng lo lắng hơn, toàn bộ vội vã về nhà. Trương Thanh Thạch được nhiều nhất, Hoa Thế Vinh lại cho mười lượng bạc, còn bắt bọn Cổ Khánh Minh cũng móc bạc, Cổ Khánh Minh và Tạ Trạch cũng cho mười lượng, những người còn lại cũng cho ít nhiều, cuối cùng Hoa Thế Vinh lấy cả tiền để trong túi tơ lụa thêu hoa của cho Trương Thanh Thạch. Trương Thanh Thạch còn chưa kịp bày tỏ ra ý tứ muốn thu, ta (HTV) trực tiếp kín đáo đưa cho Trương Thanh Thạch, trong miệng nếu là thu chính là có lỗi với mấy mỹ thực này.

      "Nhị ca, nghĩ tới ngươi còn có khả năng này, lừa gạt chúng ta là khổ a!"

      Trương Thanh Ngọc tới, thấy trong ngực Trương Thanh Thạch phình lên, đó là túi tiền, ta biết , ta vừa nghe Trương Thanh Thạch được những thiếu gia khác cho mấy chục lượng tiền thưởng, con mắt đỏ lên. Mấy chục lượng a! nghĩ tới Nhị ca thoáng cái có mấy chục lượng bạc! Những năm này Trương Thanh Ngọc và Đỗ Quyên Hồng cũng lặng lẽ tồn chút ít tiền, nhưng là ta quá lười, kiếm được bao nhiêu, dù là tăng thêm đồ cưới của Đỗ Quyên Hồng và tiền lúc bọn họ ở riêng được phân cũng bằng phần của Trương Thanh Thạch! ta bắt đầu hối hận vì Trương Thanh Thạch ở riêng, nếu như có ở riêng, tiền này chính là của bọn họ.

      Trương Thanh Ngọc nghĩ đến lúc mình ngửi được mùi thịt thơm, hận thể tát mình hai bạt tai, ràng ngửi được, ta tại sao đuổi theo chứ? Nếu như vậy biết đâu có biện pháp vãn hồi, tại tất cả đều muộn.

      "Ngươi lúc ở riêng phân ra cũng thống khoái, cái này cần cái kia cũng cần, ra là bởi vì trong tay có chút vốn riêng này, tài lực đủ lớn a? Vốn cho rằng ngươi là người thành nhất, ra tâm nhãn ngươi cũng ít."

      Trương Thanh Ngọc than thở , nghĩ thầm ngươi muốn cầm bạc ta cũng để cho ngươi cầm thư thái.
      tart_trung, thuyt, sanone21123 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 33 Mọi việc đều thuận lợi


      ít người trong thôn đến đưa đoàn người Cổ Khánh Minh, vốn chuẩn bị về, nghe được lời Trương Thanh Ngọc toàn bộ đều dừng bước. Trong lòng bọn họ cũng biết Trương Thanh Ngọc đây là đỏ mắt, lúc bọn họ ở riêng lừa Trương Thanh Thạch phen từ đó có thể nhìn ra bọn họ rất tiền, tại Trương Thanh Thạch thoáng cái được nhiều bạc như vậy, nếu chưa ở riêng tiền này phải đều là quỹ chung sao? tại phải. Có điều bọn họ cũng cảm thấy Trương Thanh Ngọc phải có chút đạo lý, Trương Thanh Thạch ở riêng thống khoái như vậy phải là dựa vào tay nghề nấu ăn này chứ?

      Trương Thanh Thạch nhàn nhạt : "Ở riêng là các ngươi , gạt ta cũng là các ngươi. Trong tay ta có tay nghề này cũng là lần trước lao dịch học được, ta lúc trở lại bị thương, lúc ở riêng thương còn chưa lành lặn, làm sao có cơ hội làm những thứ này? tại ta khỏe, ở riêng, chỉ có hai mẫu đất, nếu nghĩ chút ít biện pháp người nhà cùng nhau bị đói bụng, ta lúc này mới nhớ tới làm chút ít mua bán trợ cấp gia dụng. Như thế nào đến trong miệng Tam đệ ta liền trở thành loại tiểu nhân hiểm đây? Tam đệ, ngươi trước khi những lời này cần phải tự vấn lương tâm mình ."

      Mọi người vừa nghe liền rối rít gật đầu, phải a, Trương Thanh Thạch trước khi ở riêng còn bị thương kìa, nào có tâm tư làm những thứ này? sao trong thôn bọn là đại nam nhân chỉ cần trong nhà có nữ nhân đều nghĩ tới nấu ăn, Trương Thanh Thạch sao có thể nhớ tới? Đây cũng là muốn kiếm tiền mới đem việc này nghĩ tới a.

      Mọi người lại bắt đầu đồng tình Trương Thanh Thạch, vốn trước khi đến còn bởi vì được thưởng nhiều bạc mà ít người sinh ra ghen tị, dù sao cũng đáng thương a, trước bị người trong nhà lừa dối, bây giờ còn bị người trong nhà oan uổng, đúng là có duyên thân nhân. Vừa có duyên thân nhân, lại còn có con trai, dù có tiền có ích lợi gì đâu?

      Trương Thanh Ngọc nghe tất cả mọi người ta đúng, mặt liền hồng, "Các ngươi thể nghe cái gì chính là cái đó a, nếu phải là và khuê nữ liên hợp gạt chúng ta, chúng ta có thể nghĩ tới ở riêng sao? Phỏng đoán kể từ lúc đó bọn họ tính kế ở riêng! Bởi vì muốn gạt chúng ta ra để họ sống ngày tốt lành mà thôi!"

      "Ta đó là ta và khuê nữ chuyện xưa, chẳng lẽ ta cũng thể kể chuyện xưa cho khuê nữ ta? Ngược lại ngươi có việc gì lại nghe lén, hiểu lầm rồi cũng sốt ruột thay ta, ngược lại nghĩ tới tìm cách để ở riêng. Nếu như các ngươi có chút tình nghĩa đối với ta, cũng vào thời điểm kia bỏ đá xuống giếng với ta. ràng là các ngươi nghĩ muốn gạt ta ra để hưởng ngày tốt lành, tại lại oan uổng ta, là ngươi lúc nào cũng chiếm lý." Vẻ mặt Trương Thanh Thạch lộ ra tức giận và khổ sở, "Tam đệ, lúc chưa ở riêng ta còn cảm thấy ngươi tệ, kết quả tại ngươi tựa như thay đổi thành người khác, xem ra ngươi là để Nhị ca ta đây vào mắt."

      Trương Thanh Ngọc bị Trương Thanh Thạch cho á khẩu.

      Lý chính lúc này đứng ra với Trương Thanh Ngọc: "Được rồi, ngươi nếu là có việc gì nhanh về nhà thôi, dù thế nào Thanh Thạch cũng là Nhị ca ngươi, ngươi cũng đừng quá đáng."

      Đỗ Quyên Hồng lúc này từ bên xông tới, kéo Trương Thanh Ngọc : "Được rồi, chúng ta về nhà , nhị thúc có thể trải qua ngày tốt lành là chuyện tốt."
      "Ngươi vừa rồi kéo ta làm cái gì? Sao thay ta vài lời?"

      Sau khi Trương Thanh Ngọc và Đỗ Quyên Hồng ra xa ta hỏi thị ta, vợ há mồm lợi hại hơn so với .

      Đỗ Quyên Hồng trừng mắt nhìn ta : " có ích lợi gì? Nên ngươi cũng , ta hữu dụng sao. Chúng ta đừng đem quan hệ với nhị thúc làm quá nghiêm, bế tắc rồi có ích lợi gì? cho cùng chúng ta cũng cừu oán, ngươi có đúng hay ? Trong tay có chút ít tay nghề, lại có nhiều bạc như vậy, về sau khẳng định sống khá giả, chúng ta chừng cũng có thể chiếm chút ít tiện nghi. Mai Hương nhà Đại bá tìm được nhà tốt, ngươi xem bọn họ đắc ý, chúng ta thể đắc tội bọn họ, cũng thể đắc tội nhị thúc, về sau mọi việc thuận lợi!"

      Trương Thanh Ngọc vừa nghe cảm thấy có đạo lý, ta có chút hối hận vừa rồi Trương Thanh Thạch như vậy, nếu như ta trêu chọc Trương Thanh Thạch tức giận, chừng còn có thể cùng Trương Thanh Thạch bán sốt thịt gì gì đó, lại có thể thu phương pháp đó vào tay, đến lúc đó tiền còn phải là ào ào như nước chảy vào tay ta sao? Đáng tiếc bây giờ gì cũng muộn.

      Hai người bắt đầu thương lượng làm như thế nào để bù đắp lại.

      Lý chính đuổi đám người xem náo nhiệt , ta và Trương Thanh Thạch cùng .

      "Thanh Thạch a, trong tay ngươi có tiền, đừng giữ trong tay, hoặc là mua đất hoặc là đắp phòng, mau nghĩ sinh kế , đỡ phải để bạc trong nhà yên ổn."

      Lý chính với Trương Thanh Thạch, nghĩ Trương Thanh Thạch có thể là nửa đời trước vận rủi đều qua hết, tại vận khí đến, xem, lúc này mới tới trưa có nhiều bạc như vậy, nhà người ta làm bao nhiêu năm cũng tích góp tới a! Vẫn là mau tiêu bớt , miễn cho người đỏ mắt nhớ kỹ, đến lúc đó bất kể là bị người đánh cắp hay bị người mượn đều phải là chuyện cao hứng gì, cũng bớt lo.

      "Lý chính thúc ngài rất đúng, ta dự định ở trong thôn tìm mảnh đất đắp gian phòng ốc. Ta nhìn mảnh đất góc tây bắc thôn sai, ngài có thể để mảnh đất kia cho ta ?"

      tại trong thôn đắp phòng đều là hướng phía tây đắp, mặt khác ba mặt đều có đất, chỉ có phía tây có chỗ, Trương Thanh Thạch nhìn chằm chằm mảnh đất phía tây bắc, chỗ đó thanh tĩnh.

      "Được, mảnh đất kia để cho ngươi, ngươi dự định khi nào đo?" Lý chính hỏi.

      Trong thôn đắp phòng cũng phải là cho , phải giao tiền, nhà người bình thường giao ba lượng bạc, có thể đắp năm gian phòng ở, còn có sân trước.

      Trương Thanh Thạch nghĩ tới về sau mang theo nương tử nữ nhi trấn sống qua ngày, nhưng trong thôn cũng phải có gian phòng ốc, về phần phòng này lớn ra sao, chờ nương tử chúng nữ nhi trở lại thương lượng . Nghĩ như vậy, với Lý chính bảo ngày mai lại đo, muốn nhà mẹ đẻ của nương tử đón nương tử khuê nữ, bây giờ rảnh.

      Lý chính gật gật đầu, cho mượn xe bò, nhanh về nhanh.

      Trương Thanh Thạch cám ơn Lý chính, lập tức mượn xe bò nhà bọn họ.

      Trương Thanh Thạch về đến nhà đem bạc người lấy ra, nhìn nhiều bạc như vậy trong lòng cũng cao hứng, nghĩ hôm nay thu hoạch , nương tử cùng khuê nữ biết nhất định cao hứng.

      Hảo hảo thu bạc vào, lại cho con gà duy nhất trong nhà ăn, Trương Thanh Thạch đến nhà Lý chính mượn xe bò, lắc lư đến thôn nhà mẹ đẻ Tuyết nương.

      Nửa đường gặp được mấy người Tuyết nương, Trương Thanh Thạch có chút kinh ngạc, trời vẫn còn sớm, các nàng sao sớm như vậy chuẩn bị về nhà? Chẳng lẽ là xảy ra chuyện? Nếu Tuyết nương lâu trở về nhà mẹ đẻ chuyến, sao ở lại thêm chút?

      "Cha! Cha tới đón chúng con? tốt, còn là mang xe bò đến!"

      Nhị Hoa chạy như bay tới, vuốt lưng bò, khuôn mặt xinh đẹp nhắn hồng phác phác đáng .

      Trương Thanh Thạch chứng kiến nụ cười mặt Nhị Hoa, nghĩ tới hẳn phải là đại , trong lòng thở phào nhõm.

      "Cha!" Đại Hoa ôn nhu kêu, có thể nghe được sung sướng trong giọng của nàng.

      "Phụ thân! Bò!" Tiểu Hoa gọi cha xong liền nhìn bò.

      Trương Thanh Thạch cười ôm bé đến xe bò, bên kéo bò đem xe đến, kêu Tuyết nương các nàng lên xe, đỡ Tuyết nương lên xe, thấy hai khuê nữ ngồi đàng hoàng, cũng ngồi đến xe, vung roi cái, tiếng giòn vang lên, xe bò , người nhà thẳng hướng về nhà.

      Trương Thanh Thạch hỏi nàng sao sớm như vậy trở lại, vừa hỏi mới biết được nhà mẹ đẻ Tuyết nương cũng sống yên ổn, các nàng tại đó đợi cũng thoải mái, lại giúp được cái gì, cho nên đều trở về.
      tart_trung, Carol, Phương Lăng6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :