1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh nông phu - Hoa Hòa Hoa Ảnh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 71 Gài tội


      Đời trước Trương Hoa lừa gạt A Kiều, A Kiều tự sát, sau đó Trương Hoa bị ca ca A Kiều trở về nhà đánh gẫy chân. Đời này bởi vì quan hệ giữa A Kiều và Đại Hoa tệ, Trương Thanh Thạch lại cảm thấy A Kiều cũng là nương tốt, cho nên liền từ giữa giúp phen, để cho cha mẹ A Kiều thích Trương Hoa, đồng ý bọn họ lui tới, hơn nữa nhanh chóng tìm mối hôn cho A Kiều. Bởi vì ban đầu lúc ở Bạch vân tự, Trương Hoa bị tiếng ho khan của Trương Thanh Thạch mà bị hù dọa bỏ A Kiều chạy, lại nghe Trương Thanh Thạch phân tích Trương Hoa và người nhà , A Kiều cũng dự định nghe lời cha mẹ đàng hoàng lập gia đình. Trương Thanh Thạch sau khi từ chỗ Đại Hoa nghe được kết quả này hài lòng, cảm thấy cứu mạng của nương này, cũng coi như tích đức làm việc thiện.

      Chỉ là người tính bằng trời tính a, vị hôn phu A Kiều thế nhưng bệnh trận dậy nổi, chết, sau đó hôn A Kiều tất nhiên thể tốt. Trương Thanh Thạch nghĩ tới nàng ta lại có liên lạc với Trương Hoa, lại để cho Trương Hoa tính kế, chỉ là đời này A Kiều còn may mắn, cha nương của nàng ta nhìn nàng ta chặt chẽ, mà ca ca của nàng ta cũng trở về nhà, kịp thời phát tình huống đúng, tìm A Kiều, gặp được A Kiều trốn ra được.

      Ca ca A Kiều đánh Trương Hoa trận, đánh cả Đông gia của Trương Hoa. Trương Hoa bị đập gãy chân, Đông gia kia vận khí tốt hơn, chân bị gãy, nhưng cũng bị đánh bò dậy nổi. Ca ca A Kiều lại là người tàn nhẫn, trực tiếp gõ Đông gia kia khoản tiền, còn bắt bọn họ viết xuống thư nhận tội, hơn nữa đem Trương Hoa giao cho Đông gia kia, để cho ta lên án Trương Hoa trộm trong tiệm gì đó. Đông gia kia nào dám thuận theo đâu? Việc này nếu là vỡ lở ra danh tiếng ta quét sân, ta cũng tức Trương Hoa, nghĩ thế nhưng có tự với mình A Kiều lại có ca ca lợi hại như vậy, làm hại chính mình bị đánh còn tổn thất bạc, Đông gia rất là tức giận, thể làm gì ca ca A Kiều, liền đem cơn tức trút hết lên người Trương Hoa.

      Đây là chân tướng tình.

      Đương nhiên Trương Bà Tử và Tôn Xảo cũng những việc này cho Trương Thanh Thạch, bọn họ chỉ A Kiều tốt, nàng ta chọc Đông gia Trương Hoa, kết quả làm hại Trương Hoa bị liên lụy.

      Trương Thanh Thạch biết chuyện tình đời trước a, cho nên mặc kệ Trương Bà Tử và Tôn Xảo làm sao giải vây thay Trương Hoa, cũng biết tình nhất định là Trương Hoa gây nên, ta khẳng định tuyệt vô tội!

      " thể nào! A Kiều tỷ tỷ phải là người như vậy!"

      Nhị Hoa khẳng định , mấy năm này tỷ muội các nàng và A Kiều cũng có lui tới, tính cách A Kiều các nàng đều rất ràng, mặc dù A Kiều phải là nương thông minh, nhưng nàng ta tuyệt đối là nương tốt, nàng ta làm chuyện quyến rũ đông gia Trương Hoa.

      Tôn Xảo : "Làm sao thể nào? Nàng ta nha đầu khắc phu, tại muốn gả nhưng ai thèm lấy, nghĩ nam nhân muốn điên rồi, quyến rũ nam nhân phải là rất bình thường sao? Nhị Hoa, ngươi còn , hiểu những thứ này!"

      Trương Thanh Thạch mất hứng : "Đại tẩu! Lời này là ngươi nên cùng Nhị Hoa sao?!"

      Tôn Xảo lập tức đàng hoàng, : "Nhị thúc, ta đây phải là sốt ruột sao? Ngươi đừng nóng giận!"

      Nhị Hoa hừ : "Đông gia kia của Đại đường ca lớn lên xấu như vậy, già như vậy, ai muốn quyến rũ ?! Các ngươi dối cũng phải hảo hảo động não! Cha, cần lo cho chuyện này!"

      "Ngươi nha đầu nhẫn tâm! Đây chính là đường ca ngươi!" Trương Bà Tử mắng Nhị Hoa, "Tương lai sau khi các ngươi xuất giá còn phải dựa vào cho các ngươi chỗ dựa. Ngươi đối với như vậy cẩn thận về sau mặc kệ các ngươi!"

      Nhị Hoa bĩu môi: "Mặc kệ mặc kệ, trước đem mình quản tốt rồi ! Ta thực lạ gì để ý tới ta."

      Trương Bà Tử và Tôn Xảo đều bị Nhị Hoa chọc cho tức giận, Trương Thanh Thạch cũng ngăn cản, cũng muốn quản chuyện này.

      Trương Bà Tử khóc cầu xin Trương Thanh Thạch cứu Trương Hoa, bà ta ngồi xuống đất, nếu như Trương Thanh Thạch mặc kệ chuyện này bà ta chết ở nhà .

      Trương Thanh Thạch hai đời liên tục lãnh hội năng lực Trương Bà Tử, sợ, để cho người tiến đến nâng Trương Bà Tử dậy, để cho bà ta ngồi ở ghế, sau đó lại để cho người hỏi thăm chuyện này đến cùng là thế nào. với Trương Bà Tử nếu như chuyện này là lỗi Trương Hoa, chắc chắn quản.

      Trương Bà Tử liền nương nhờ ở nhà Trương Thanh Thạch, Trương Hoa là đại tôn tử của bà, bà ta vô cùng coi trọng, bất kể là bỏ ra bao nhiêu, đều nhất định phải đem Trương Hoa cứu về, mà bây giờ chỉ Trương Thanh Thạch có bản lãnh này, bà ta đương nhiên muốn dây dưa đến cùng với Trương Thanh Thạch. Bà ta cũng tin, nếu như bà ta ở trong nhà tìm cái chết chút động lòng, cùng lắm đem lão nhân chết cùng tiểu nữ nhi gần đây liên tục ở trong mộng luôn dằn vặt bà ta đem ra ép .

      Trương Thanh Thạch để cho Đại Căn trấn điều tra chuyện này, Đại Căn rất mau trở về đây, đồng hành cùng trở về còn có ca ca A Kiều.

      Ca ca A Kiều tên là Chu Tráng, vóc người cao lớn, hết sức khách khí với Trương Thanh Thạch, trước lời cảm tạ Trương Thanh Thạch. ra A Kiều mặc dù lại bị Trương Hoa hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt, nhưng nàng ta đến cùng bởi vì lời của Trương Thanh Thạch và Đại Hoa Nhị Hoa mà có chút phòng bị với Trương Hoa, cho nên nàng ta kịp thời phát mình bị Trương Hoa lừa gạt, vội vã chạy trốn, gặp được ca ca của nàng ta tìm đến ở phía trước.

      A Kiều nếu như phải là bởi vì mấy người Trương Thanh Thạch từng nhắc nhở qua nàng ta, nàng ta chắc chắn kịp thời trốn ra được, kinh hãi qua , nàng ta cảm thấy người cần được cảm ơn nhất là họ.

      Chu Tráng vì thế hết sức cảm tạ người nhà Trương Thanh Thạch, lần này gặp Đại Căn điều tra chuyện này, liền theo đến.

      "Trương Hoa kia là đáng hận, ta thể tha ! Hơn nữa chuyện này quan hệ đến muội tử ta, chuyện này ta vốn là đè ép xuống, ngoại nhân đều chỉ cho là Trương Hoa là trộm gì đó của Đông gia mới bị bắt lại, nhưng bây giờ truyền tới, ta càng thể bỏ qua !"

      Chu Tráng thỉnh Trương Thanh Thạch cần lo cho chuyện này, biết Trương Thanh Thạch và người bên lão phòng quan hệ cũng tốt, hơn nữa lúc người nhà Trương Hoa cầu xin tới cửa cũng có lập tức đáp ứng cứu Trương Hoa, mà là điều tra, giải thích Trương Thanh Thạch cũng phải là người chẳng phân biệt được đúng sai.

      Trương Thanh Thạch tự nhiên quản, Trương Hoa này là tự làm tự chịu, vốn là cũng đem ta và A Kiều tách ra, chẳng những cứu A Kiều, coi như là giúp đỡ Trương Hoa tránh được kiếp, kết quả chính ta gấp gáp hại A Kiều, bị đập gãy chân còn bị oan uổng trộm đồ bồi bạc thực là đáng đời!

      Chu Tráng rất cao hứng với trả lời thuyết phục của Trương Thanh Thạch, lại lần nữa đối Trương Thanh Thạch bày tỏ cảm tạ, chuyện này truyền ra đối A Kiều danh tiếng là hoạ vô đơn chí, tính toán đợi chuyện này điều tra liền mang theo cha mẹ và muội muội cùng nhau rời . Mấy năm này ở bên ngoài lang bạt cũng kiếm lời chút tiền, hơn nữa ở bên ngoài có phần nghiệp, vừa vặn mang theo cha mẹ muội muội chỗ đó an gia.

      Trương Thanh Thạch đem tin tức này cho mấy người Đại Hoa, Đại Hoa rất là thương cảm, muốn gặp A Kiều, hảo hảo mà an ủi nàng ta, cùng nàng ta cáo biệt.

      Trương Bà Tử sau khi nghe Trương Thanh Thạch quản chuyện này lại bắt đầu nháo, Trương Thanh Thạch tình nguyện tin tưởng ngoại nhân cũng muốn tin tưởng người trong nhà, có lương tâm.

      "Thanh Thạch a! Nương biết nương những năm này là bạc đãi ngươi, có điều nương cũng là có nỗi khổ tâm a! Cha ngươi chết thảm a! Muội muội ngươi cũng biết là chết hay sống! Ta vừa nghĩ tới bọn họ lòng ta đau tựa như đao cắt! Ta vì khó chịu nên nhìn ngươi vừa mắt, cho nên mới đối ngươi như vậy, ngươi ta có lỗi gì? Mấy năm này ở riêng, ta cũng có hướng ngươi muốn cái gì ? tại nếu đại chất tử ngươi gặp chuyện may, ta cũng nháo như vậy a! Ngươi nể mặt ta, ngươi xem ở mặt mũi người cha chết của ngươi, xem ở mặt mũi muội muội biết chết sống của ngươi mà cứu Đại Hoa (Trương Hoa) a! là trưởng tôn Trương gia chúng ta! sau này còn viếng mồ mả hoá vàng mã cho cha ngươi, cũng có thể viếng mồ mả hoá vàng mã muội muội đáng thương kia của ngươi a!"

      Trương Bà Tử vừa khóc vừa , lặng lẽ nhìn sắc mặt Trương Thanh Thạch, muốn nhìn đến chút mềm lòng, nên biết trước kia những lời này vẫn còn có chút dùng, về sau tác dụng chút, nhưng cũng hoàn toàn dùng được. Bà ta nghĩ tới nếu là còn giúp đỡ, bà ta khóc trước mộ phần lão nhân.

      Trương Thanh Thạch nghĩ mẹ lại nhắc tới cha và muội muội của , bà ta lúc nào cũng mang bọn họ làm thành vũ khí công kích .

      Tôn Xảo cũng ở bên nháo, lần này con trai Đông gia chính là muốn Trương Hoa bồi hai trăm lượng bạc a, hai trăm lượng a! Nhà bọn họ nào có hai trăm lượng bạc? Đem phòng ở và đất đều bán cũng có nhiều như vậy! Vì muốn gánh món nợ khổng lồ, chỉ có thể trông cậy vào Trương Thanh Thạch. Nghĩ như vậy, thị ta khóc công công khóc em của chồng, ra sức mà khóc.

      "Được rồi! Đừng khóc nữa!"

      giọng thanh thúy của nữ tử lớn tiếng trách móc vang lên.

      Trương Bà Tử và Tôn Xảo tất cả đều ngừng tiếng khóc rống, hai người xoay mặt vừa nhìn, là nữ tử hết sức xinh đẹp, nữ tử này lườm bọn họ, vẻ mặt giận dữ. Hai người vừa nhìn mặt nữ tử này đều hết sức kinh ngạc, vì nữ tử này lớn lên cùng Mai Hương có vài phần tương tự.

      Trương Bà Tử nhìn nữ tử đeo vàng đội bạc thân tơ lụa phú quý, nghĩ chẳng lẽ đây là thiếu phu nhân nhà giàu mà Mai Hương qua kia? Cũng bởi vì mấy câu của Mai Hương, bà ta liền nghĩ đến tiểu nữ nhi Trương Thanh Thúy, sau đó lại luôn gặp ác mộng. tại vừa nhìn nữ tử này lớn lên đúng là giống Mai Hương, hơn nữa nếu như con của bà ta trưởng thành, cũng là lớn tuổi như thế ? Trong lòng bà ta đột nhiên có chút hối hận năm đó bán khuê nữ, nếu như năm đó có bán khuê nữ, trượng phu của bà ta cũng chết ? Tiểu nữ nhi cũng lớn như vậy, cũng xinh đẹp như vậy, cũng có thể gả được tốt như vậy ? Đều khuê nữ là tiểu áo bông tri kỷ của nương, nếu như Thanh Thúy vẫn còn, nàng ta trôi qua hảo, chính mình làm sao lại vì bạc sốt ruột nóng giận? Còn bị con ruột để vào mắt như vậy?

      Người tới chính là Bích Ngọc, nàng hôm nay lại cùng Hoa Thế Vinh làm khách, vốn là cao hứng, kết quả là nghe được tiếng ồn ào bên này. Dù cho hỏi người khác, nàng nghe những lời này cũng đoán ra là ai chuyện, là làm cho nàng ta tức giận đến lá gan đau!

      Bích Ngọc nhìn Trương Bà Tử, cố gắng đem gương mặt của bà ta cùng gương mặt có chút mơ hồ trong trí nhớ hòa cùng chỗ, nàng ta phát mình trong lòng thế nhưng chút cũng khó chịu, chỉ có thống hận. Bây giờ nhìn bà ta ngơ ngác nhìn dáng vẻ của nàng, nàng hung hăng trừng mắt nhìn lại.









      Sắp hết truyện rồi, tiếc quá cơ. Linhlan ơi, tìm thêm điền văn mới , mik thik truyện bạn edit.

      rằng truyện này phải là truyện rất hay, mik nghĩ nội dung của nó chỉ thuộc vào mức tạm được thôi nhưng Editor chăm chỉ và luôn giữ lời khi đăng bài truyện luôn được ủng hộ nhiệt tình, edit trôi chảy và rất nhanh nữa. Bạn thực editor giỏi.

      Nếu có hố nào mới nhớ thông báo cho mọi người nha. Cảm ơn bạn rất nhiều vì edit truyện free cho mọi người đọc.
      tart_trung, honglak, Phong Vũ Yên4 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 72 ra chân tướng


      Trương Bà Tử bị Bích Ngọc trừng như vậy bình thường trở lại, trong lòng bà ta rất tức giận, nghĩ nữ nhân này quá kiêu ngạo, thế nhưng dám trừng mình! Nhưng là bà ta lại dám gì, bởi vì Bích Ngọc vừa nhìn chính là người có tiền, là dân chúng phổ thông, bình dân nhất, còn là lão phu nhân cả đời sinh hoạt tại nông thôn có kiến thức, Trương Bà Tử trời sinh đối với người có tiền có thế có loại tâm lý kính sợ.

      Tôn Xảo nhìn nữ nhân trẻ tuổi lớn lên cùng nữ nhi của mình có vài phần tương tự, trong lòng thị ta dấy lên nồng đậm ghen tị cùng thống khổ, thị ta nghĩ ràng khuê nữ mình cũng lớn lên đẹp mắt như vậy a, ràng khuê nữ mình cũng có thể mặc kim mang ngọc thân lăng la như thế, kết quả bây giờ bị hủy dung, tương lai dù có thể lập gia đình cũng thể gả cho hảo nhân gia, vì cái gì ông trời bất công như vậy?!

      "Nhị thúc, đây là khách nhân của ngươi? Ngươi cứ để cho nàng đối với mấy người chúng ta vô lễ như vậy? Dầu gì bà bà cũng là nương ngươi, ta cũng là đại tẩu ngươi a! Chẳng lẽ chúng ta ngay cả khóc cũng được? Xem chúng ta người nhà bị người ngoài bắt nạt, trong lòng ngươi chắc vui lắm nhỉ?!"

      Tôn Xảo trong lòng khó chịu, lá gan cũng lớn ít, dưới con mắt nhìn chằm chằm của Bích Ngọc, thị ta chất vấn Trương Thanh Thạch.

      Trương Thanh Thạch cũng có chút kỳ quái, nghĩ thê tử Hoa Thế Vinh đây là làm sao, bình thường xem nàng cười dịu dàng rất hào phóng khéo léo a, hôm nay làm sao lại quản đến chuyện của người khác? Chẳng lẽ là muốn lo lắng chuyện bất công của thiên hạ?

      Bích Ngọc, Tuyết nương và Viên Ngọc nương cũng cực kỳ kinh ngạc, vừa rồi bọn họ nghe Trương Bà Tử mẹ chồng, con dâu hai người làm ầm ĩ bọn họ cũng tức giận, thế nhưng Bích Ngọc là người lên tiếng trước so với bọn họ, xem bộ dáng như vậy còn tức giận hơn so với bọn họ! đúng là dọa bọn họ nhảy dựng. Mặc dù sợ hết hồn, cũng cảm thấy hành vi Bích Ngọc có chút đường đột, nhưng là ai bảo bọn họ là đứng ở cùng chiến tuyến đây? tại Tôn Xảo chỉ trích Bích Ngọc, bọn họ đương nhiên phải giúp đỡ Bích Ngọc.

      Viên Ngọc nương lạnh giọng : "Các ngươi cố tình gây như vậy, bất luận kẻ nào nghe đều nhìn được. Các ngươi nếu như thực coi trọng thân phận của mình nên thu liễm chút ít, cũng tránh cho người ta nhìn được đến ngăn cản các ngươi."

      "Hoa đệ muội với chúng ta thân như nhà, cũng phải là ngoại nhân."

      Tuyết nương bình tĩnh , thái độ ràng đứng ở bên Bích Ngọc, mấy năm qua , nàng vẫn là nữ nhân ôn nhu hiền lành như trước, nhưng khoan dung như trong quá khứ. Nhìn bà bà đại tẩu ầm ĩ đại náo lớn như thế, còn nhắc tới chuyện công công và em của chồng đến uy hiếp trượng phu, nàng là tức giận. Đây chính là tâm nặng nề nhất trong lòng trượng phu, trượng phu và nàng còn có ba đứa vì thế mà bị bao nhiêu tội a, tại vất vả sống tốt lên, bọn họ lại nhắc lại!

      Đại Hoa kéo cánh tay Bích Ngọc, dùng hành động chứng minh nàng là đứng về phía Bích Ngọc.

      Tiểu Hoa dùng giọng mềm mại : "Nãi nãi và Đại bá mẫu khóc quá lớn tiếng, quấy rầy thanh tĩnh của người ngoài, như vậy tốt."

      Nhị Hoa vuốt vuốt mũi Tiểu Hoa, cười : "Tiểu Hoa thực hiểu chuyện, biết ở nhà người ta lớn tiếng khóc rống như vậy tốt, còn hiểu biết hơn so với vài người nào đó."

      Trương Bà Tử và Tôn Xảo cơ hồ bị vài người làm cho tức chết, quản bọn họ cãi lộn là đúng hay , nhưng bị người ngoài quát lớn như thế vậy ý là chỉ người ngoài mới đúng sao? Kết quả mọi người tất cả đều hướng về nàng kia, là bắt nạt bọn họ a! Tôn Xảo càng lớn tiếng chất vấn Trương Thanh Thạch, hỏi hiểu hay hiểu cái gì gọi hiếu đạo. Trương Bà Tử ngược lại lôi kéo Tôn Xảo , với Trương Thanh Thạch bà ta có thể quan tâm mấy người Trương Thanh Thạch đều che chở Bích Ngọc, chỉ cầu Trương Thanh Thạch đem Trương Hoa cứu về.

      "Ngươi có thể quan tâm nương có phải hay bị người làm mất mặt, dù sao ta đối với ngươi cũng tốt, nhưng là cha ngươi và muội muội ngươi chưa từng có có lỗi với ngươi, là ngươi có lỗi với bọn họ. Cha ngươi dưới cửu tuyền nếu là biết ngươi mặc kệ đại tôn tử, khẳng định cũng nhắm mắt! Muội muội ngươi vốn cùng Đại Hoa (TH) chơi rất thân, nàng cũng nhất định đau lòng , cũng nhất định hy vọng ngươi cứu . Ngươi giúp đỡ chút ! Coi như ta kẻ làm mẹ này cầu xin ngươi a!"

      Trương Bà Tử biết cãi lộn nhất định có tác dụng, để xuống tư thái may ra còn có cửa.

      Bích Ngọc tức giận, nghĩ mẹ mình biết xấu hổ, đem nhược điểm này uy hiếp Nhị ca bao nhiêu năm a, bây giờ còn chịu buông tha , nàng nhìn thấy coi như xong, thấy được tuyệt cho phép bà ta lợi dụng nàng để uy hiếp Nhị ca!

      "Đừng nghe bà ta! Bà ta là dối gạt người!" Bích Ngọc lớn tiếng .

      "Vị tiểu nương tử này! Ngươi đừng quá đáng!" Trương Bà Tử giận, cũng mặc kệ Bích Ngọc có phải người có tiền hay , lên tiếng giận dữ mắng mỏ nàng.

      Đám người Trương Thanh Thạch cũng cảm thấy Bích Ngọc có chút hơi quá, mặc dù nàng là hảo tâm, nhưng là nhúng tay vào chuyện của người khác như vậy xác thực hơi quá. Trương Thanh Thạch nghĩ để Tuyết nương mang Bích Ngọc .

      Bích Ngọc cũng chờ Trương Thanh Thạch mở miệng, nàng đến trước mặt Trương Thanh Thạch, "Nhị ca! Cha chết căn bản có quan hệ với ca! Ta cũng phải là do ca làm lạc mất! Nhị ca, ta là Thanh Thúy a! Vốn là muốn chờ lúc sinh nhật ca cùng ca nhận thân, cho ca kinh hỉ, tại được, ta thể nhìn ca bị người ta lừa!"

      Lời kia của Bích Ngọc vừa thốt lên, tất cà mọi người đều sững sờ, bởi vì lời cùa Bích Ngọc là quá ngoài dự đoán của mọi người.


      Trương Thanh Thạch nhìn Bích Ngọc, cho dù trải qua như nhiều đại tai đại nạn như vậy, ngay cả chuyện trung sinh cũng trải qua, vẫn khống chế nổi cà người run rẩy.


      “Muội, muội là Thanh Thuý?”


      Bích Ngọc dùng sức gật đầu, hốc mắt ửng hồng, “Nhị ca, ta là Thanh Thuý! Năm đó ta căn bản phải bị lạc, là bị cha ta bán ! Nương cũng biết! Cho nên cha bị xe ngựa đụng phải khẳng định là phải bởi vì tìm ta! Chuyện này trách được đầu của ca! Nhị ca, những năm này ca đều bị gạt!”


      Trương Thanh Thạch giống như bị sét đánh, nghĩ tới muội muội bị lạc nhiều năm sống chết đột nhiên trở lại, kết quà còn chưa kịp cao hứng, nàng tự với mình chân tướng làm cho người ta khó có thể tiếp nhận! thế mà lại bị gạt? Muội muội phải là vì làm thất lạc, nàng là bị cha bán ! Cha cũng phải là vì lạc mất muội muội mà sốt ruột tìm kiếm muội muội nên bị xe ngựa đụng! Chuyện bán muội muội nương cũng biết! ngờ mẹ liên tục gạt làm trâu làm ngựa?! ngờ đời trước vì cái nhà kia hy sinh nhiều như vậy, ngay cả mệnh thê tử nữ nhi đều dân lên, tất cả là bị gạt?!


      Trương Thanh Thạch thể tin được chân tướng như vậy, ánh mắt của trừng đến đỏ lên.


      “Cha! Cha sao chớ?!?


      Nhị Hoa nhỉn dáng vẻ Trương Thanh Thạch có cái gì đúng, nàng sợ hãi, chạy tới lay động cánh tay Trương Thanh Thạch.


      Tuyết nướng cũng đến bên cạnh, nàng nhịn được rơi xuống nước mắt, vì chính mình, vì nữ nhi, vì Trương Thanh Thạch, nàng nghĩ đây rốt cuộc là vì cái gì a! Vì cái gì mà người nhà đối với như vậy đây?!


      Đại Hoa dắt tay Tiểu Hoa cũng thẳng lau nước mắt, nàng tinh tường còn nhớ năm đó người cả nhà bọn họ bị khổ, biết cha mang tội danh như vậy thống khổ dường nào, kết quà đây hết thảy cũng chỉ là mưu! là quá hoang đường! là rất đáng hận! Tiểu Hoa tuổi còn , hiểu chuyện, nhưng nhìn đến cha mẹ và tỷ tỷ tất cà đều khóc, bé cũng khóc.


      Viên Ngọc nương vội vàng ôm Tiểu Hoa dụ dỗ, trong lòng suy nghĩ chuyện ngày hôm nay thất đúng là làm cha người ta kinh hãi rồi, nghĩ nàng Viên Ngọc nương cũng từng thấy qua cổng lớn đấu tranh, nhưng người kia tâm người so với người càng ngoan độc hơn, người so với người càng quanh co khúc khuỷu hơn, nhưng là Trương Bà Tử lừa gạt con trai mình như vậy vẫn là làm cho nàng hết sức kinh ngạc, quả nhiên mặc kệ nhà nghèo hay là phú hộ, người nếu tâm bắt đầu hư có chừng mực.


      Trương Bà Tử và Tôn Xảo cũng ngốc rồi, bọn họ làm sao cũng nghĩ tới Bích Ngọc lại là Trương Thanh Thuý.


      Dưới cái nhìn chằm chằm của Trương Thanh Thạch và Trương Thanh Thuý còn có mấy người Tuyết nương, Trương Bà Tử tâm hoảng ý loạn, bà ta cũng mặc kệ Tôn Xảo , xoay người liền chạy.


      “Nương! Ngươi chờ ta chút! Chờ ta chút!”


      Tôn Xảo vừa thấy Trương Bà Tử chạy, thị ta cũng xoay người chạy theo.


      Trương Bà Tử chạy, càng chứng minh bà ta chột dạ, càng chứng minh Bích Ngọc .


      Trương Thanh Thạch và Bích Ngọc quen biết nhau, từ thống khổ đến vui sướng, trường cảnh kia có bao nhiêu náo nhiệt tự cần .


      Hoa Thế Vinh đau lòng giúp đỡ nương tử lau nước mắt, càng thêm thích Trương Bà Tử, nghĩ ràng nương tử hôm nay cao hứng, kết quà thế nhưng chọc cho nàng khóc, là làm cho người ta tức giận! Lão bà tử này thể để cho bà ta sống thoải mái! nghĩ như vậy, lập tức với Trương Thanh Thạch cần phải đem chuyện này tuyên bố ra ngoài, để cho mọi người biết hành động cùa Trương Bà Tử, lật lại bản án cho , thể lại để cho người cho rằng là đầu sỏ hại chết cha ruột lạc mất muội muội.


      “Cũng đỡ cho bọn họ về sau tìm huynh thêm phiền toái. phải là ta đa tâm, ta còn sợ bọn họ tìm nương tử ta gây phiền toái đây!”


      Hoa Thế Vinh nghĩ mấy người Trương Bà Tử có thể lừa gạt Trương Thanh Thạch trước khi ở riêng, sau tiếp tục còn mặt mũi lăn qua lăn lại Trương Thanh Thạch, như vậy bọn họ cũng dám dù bán vợ mà vẫn còn tìm vợ (chiếm tiện nghi)! Người này chỉ cần biết xấu hổ lên, vậy là chuyện gì cũng làm ra được! cũng từng gặp qua người bán nữ còn đến tìm con trai con đòi tiền, còn là lẽ thẳng khí húng!


      Nhị Hoa lập tức : “Dượng rất đúng! Phải việc này ra ngoài, chúng ta tiện hạ thủ vi cường!”


      Đại Hoa cũng : “Cha, chúng ta thể lại đeo cái nồi đen này! Cha là quá uỷ khuất!”


      Tuyết nương cũng đỏ hồng mắt nhìn Trương Thanh Thạch.


      Trương Thanh Thạch gật đầu, nghĩ chuyện này là thể gạt, chỉ cần nghĩ đến những chuyện đời trước gặp được, nghĩ đến thê tử chúng nữ nhi thống khổ qua đời, có biện pháp bình tĩnh. chẳng những muốn xả giận cho mình, còn nuống xả giận cho bọn họ!


      Trương Phú ngồi ở trong nhà đánh thuốc lá rời tự sướng, chỉ thấy Trương Thanh Thạch mang theo đám người tiến vào, từng người từng người mắt phiếm hồng sắc mặt khó coi, ông ta bị hù doạ thoáng cái đứng lên, vội hỏi đây là thế nào. Chờ ông ta nghe Trương Thanh Thạch ý đồ đến đây, ông ta tức giận đến thoáng cái ném luôn cà thuốc lá.


      “Cái đồ tâm can đen tối! Lại dám gạt người như vậy! ! Tìm bà ta tính sổ ! Bà ta chẵng những là lừa gạt nhà các ngươi, còn đem mọi người chúng ta thành ngốc tử đùa giỡn a! Lão Trương nhà chúng ta lại có bà vợ tâm địa như vậy là gia môn bất hạnh a! Hôm nay ta phải thay lão Trương dọn dẹp chút cái lão bà tử này!”


      Trương Phú quát, rống xong liền ho khan, ông đây là tức giận.


      Người trong nhà Trương Phú đều ra ruộng, ông ta gọi tiểu oa nhi trong nhà ra ruộng gọi mấy người Trương Hữu Điền, muốn toàn gia thảo phạt Trương Bà Tử, chuyện ngày hôm nay nhất định phải vỡ lở ra. Trương Phú sở dĩ muốn quậy lớn chuyện, là vì Trương Bà Tử quá đáng, nhà Trương gia vất vả mới có được Trương Thanh Thạch người có khả năng, chẳng những có khả năng còn nguyện ý giúp đỡ thôn nhân cùng nhau kiếm tiền, ông ta rất thích a, kết quả cứ bị Trương Bà Tử mang tội danh hị chết cha ruột lạc mất muội tử đè nặng, bôi nhọ thanh danh Trương Thanh Thạch, Trương Phú sớm vui, lần này vừa vặn đem tình giải quyết.


      Lý chính cũng thông tri, dọc đường vừa vặn củng gặp gỡ, liền đến nhà Trương Thanh Mộc, dọc theo đường người càng tụ càng nhiều, bởi vì tiểu oa nhi Trương gia lúc ra ruộng la to gọi mấy người Trương Hữu Điền, phàm là người làm việc trong ruộng cũng nghe được. Bọn họ vừa nghe muội muội Trương Thanh Thạch trở lại, còn muốn tìm Trương Bà Tử tính sổ, mặc dù biết là thế nào, nhưng đều tò mò, hơn nữa Trương Thanh Thạch tại là người có tiền ở thôn bọn họ, bọn họ trồng khoai lang khoai tây đều bán cho Trương Thanh Thạch, là cha của mẹ nửa cơm áo của bọn họ, đều rất để bũng chuyện của , chọn làm việc hay chọn xem Trương Thanh Thạch muốn làm cái gì, cuối cùng bọn họ vẫn là lựa chọn trước đem việc để xuống. Cứ như vậy người càng đến càng nhiều.


      Nửa đường vừa vặn đụng phải đám người Trương Bà Từ, đúng như Hoa Thế Vinh đoán, Trương Bà Tử tù trong kinh hoảng phục hồi tinh thần lại, lại muốn trở về nhận thức khuê nữ đây! Kết quà nghĩ đến chạm mặt nhiều người đến đây như vậy.


      Trương Bà Tử sắc mặt đổi tới đổi lui, bà ta vừa nhìn tình huống này liền hoài nghi mọi người đều biết hết thảy, trong lòng bà ta thầm mắng con trai khuê nữ bớt lo, chuyện như vậy là chuyện xấu a, làm sao có thể ra? Người nhà tụ cùng chỗ có cái gì thể giải quyết? Vì cái gì để cho người khác chế giễu?


      Trương Phú lớn tiếng chất vấn Trương Bà Tử, hỏi bà ta có biết tội .


      Trương Bà Tử thoáng cái khóc lớn lên, năm đó muốn bán Trương Thanh Thuý là chủ ý Trương Hữu Lương, bà ta cũng là có biện pháp, về sau Trương Hữu Lương chết, tiểu nữ nhi lại bị bán, bà ta thực tại quá thương tâm, cho nên tự mình gạt mình, đem tất cả sai lầm đổ lên đầu Trương Thanh Thạch, kết quả cứ như vậy bà cũng tự lừa gạt mình. Bà ta cầu xin Trương Thanh Thạch tha thứ cho bà ta, hơn nữa nhìn thấy Trương Thanh Thuý trở lại, còn trôi qua tốt như vậy, trong lòng bà ta hết sức an ủi.


      “Thuý a! Nương nhưng năm ngày nhớ ngươi, nương nghĩ ngươi nghĩ đến ngày ngày ngủ ngon a!”


      Trương Bà Tử nhìn Bích Ngọc, hướng nàng giương tay, bọ khát vọng.


      Bích Ngọc bĩu môi cái, “Ngươi lừa Nhị ca những năm này, còn muốn gạt ta sao? Năm đó ràng chính là ngươi muốn bán ta, cha còn có chút do dự, là ngươi tiểu nha đầu dùng được.”


      “Tiểu , ngươi khi đó còn , nhất định là ngươi nhớ lầm a!” Tôn Xảo nở nụ cười , “Ngươi và khuê nữ nhà ta lớn lên có tám phần giống nhau! Này trong thôn người nào biết bà bả thương nhất khuê nữ ta, đây còn phải là bởi vì ngươi sao? Năm đó nhất định công công muốn bán ngươi, nhất định là ngươi nhớ lộn, cho là bà bà muốn bán ngươi.”


      Bích Ngọc cưởi lạnh tiếng: “A! tại lại đem tất cả sai đẩy tới đầu người mất?”


      Tôn Xảo bị nghẹn lại.


      Trương Thanh Mộc, Trương Thanh Ngọc, và Đỗ Quyên Hồng tất cà đều thay phiên làm hoà, bọn họ cũng biết chuyện năm đó, nhưng là bọn họ biết chuyện này nếu vãn hổi được, vậy danh tiếng cả nhà bọn họ càng kém! Nếu như vãn hồi rồi, như vậy thanh thích có tiền! Hoa Thế Vinh thoạt nhìn còn nhiều tiền hơn so với Trương Thanh Thạch a! đây chính là cơ hội tốt để bọn họ xoay người!


      Hoa Thế Vinh cười : “Nương tử ta bay giờ là người Hoa gia chúng ta, cùng các ngươi là chút quan hệ cũng có, cho nên các ngươi cũng đửng phí tâm tư. tại chỉ cần chuyện của Trương đại ca là được. Các ngươi là lừa a!”


      Trương Bà Tử hướng Trương Thanh Thạch chịu tội, bà ta : “Thanh Thạch, xem ở ta là mẹ ngươi, ngươi hãy tha thứ cho ta, lão bà tử này bởi vì trượng phu chết, mất nữ nhi mà trở nên quá mức khó chịu !”


      Tất cà mọi người ra lời, nghĩ Trương Bà Tử cũng là quá biết xấu hổ, bà ta đây là mang thân phận mẹ ra làm bùa hộ mệnh a, làm chuyện sai lớn như vậy thế nhưng vẫn nghĩ để cho người tha thứ bà ta?


      Trương Thanh Thạch đương nhiên chịu tha thứ Trương Bà Tử, nhưng cũng biết mình có cách nào làm gì Trương Bà Tử, bởi vì bà ta là mẹ .


      “Từ nay về sau, ta còn tin tưởng bất kỳ câu nào của ngài! Ta muốn gặp lại ngày!”


      Trương Thanh Thạch xong câu đó xoay người rời , muốn gặp lại người mẹ này.


      Tuyết nương Đại Hoa đám người sâu nhìn Trương Bà Tử cái, xoay người theo Trương Thanh Thạch.


      Bích Ngọc hừ lạnh tiếng, cũng , Hoa Thế Vinh đương nhiên theo sát bước chân nương tử.


      Trương Phú lớn tiếng về sau cũng quản chuyện nhà Trương Bà Tử, lớn tiếng hỏi Trương Hữu Điền bọn họ có nghe hay , mấy tôn tử lập tức lớn tiếng đáp ứng, bọn họ vốn thích mấy người Trương Bà Tử, lại hướng về Trương Thanh Thạch, tại càng phài như vậy. Sau đó Trương Phú cũng mang theo người nhà rời .


      Lý chính nhìn đám người Trương Bà Từ, lắc đầu, cũng . Lý chính nương tử trong lòng cao hứng, nàng coi nhà Trương Thanh Thạch thành thân gia, tại nhà Trương Thanh Thạch rốt cuộc thoát khỏi danh tiếng tốt, còn có thể vứt bỏ Trương Bà Tử cái – phiền, là hỉ . Nàng như vậy với Lý chính, Lý chính để cho nàng giọng chút ít, nhưng cũng đồng ý gật đầu, trong lòng nghĩ Trương Bà Tử đúng là có phúc khí, con trai, con có tiền đều hận bà ta nhất!


      Đám người lưu lại chỉ chỉ trỏ trỏ mấy người Trương Bà Từ, rối rít Trương Bà Tử phải.


      Đám người Trương Bà Tử xám xịt chạy trở về nhà.
      Last edited by a moderator: 18/7/16
      tart_trung, honglak, thuyt3 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 73 Đại kết cục


      Mấy người Trương Bà Tử sau khi về đến nhà lại là phen thảo luận, vẫn cảm thấy buông tha được Trương Thanh Thạch và Bích Ngọc hai người có tiền này, hơn nữa bọn họ bây giờ là cần tiền, càng muốn bỏ qua.

      Mấy người Trương Bà Tử lại đến nhà Trương Thanh Thạch thỉnh cầu tha thứ, cũng tìm Bích Ngọc, nhưng đều thấy người, còn bị Hoa Thế Vinh tìm người uy hiếp ngừng lại, bọn họ mới đàng hoàng, biết Bích Ngọc còn là Trương Thanh Thúy, bọn họ tại thể dựa được vào nàng ta. Về phần Trương Thanh Thạch, tại muốn hỗ trợ, bọn họ cũng có lý do ép buộc , dù sao chuyện Trương Bà Tử lừa gạt con mới vừa bị vạch trần, tất cả mọi người đều đứng về phía Trương Thanh Thạch, Trương Bà Tử cũng mất nhược điểm uy hiếp Trương Thanh Thạch. Người trong thôn tại cũng để ý đến bọn họ, bọn họ gây nữa chỉ làm cho tình cảnh càng kém. Hơn nữa Đông gia của Trương Hoa lại bắt đầu thúc giục đòi tiền, nếu trả tiền đưa Trương Hoa lên quan phủ. Bọn họ vội vàng nghĩ biện pháp cứu Trương Hoa, nên còn tâm tư quấy rầy Trương Thanh Thạch và Bích Ngọc.

      Hoạ vô đơn chí, Trương Khởi bị sa thải, hơn nữa bị người đánh trận. Chuyện này là Chu Tráng làm, Chu Tráng vì danh tiếng muội muội, bắt Đông gia của Trương Hoa gài tội Trương Hoa ăn cắp, giấu diếm chuyện A Kiều bị lừa, kết quả Trương Khởi biết làm sao lại biết được, cho Trương gia, tiếng gió vừa truyền ra, làm hại danh tiếng A Kiều bị tổn thương, Chu Tráng đây là trút giận thay muội muội.

      Vì cứu Trương Hoa, vì trị thương cho Trương Khởi, Trương gia lần này táng gia bại sản.

      Trương Thanh Ngọc và Đỗ Quyên Hồng đương nhiên chịu đem tiền bạc nhà mình lấy ra cứu Trương Hoa, khi bọn họ biết được Trương Bà Tử thể được Trương Thanh Thạch và Trương Thanh Thúy tha thứ, lập tức liền cùng phòng lớn phân giới tuyến, chia nhà, tiền của bọn họ là của bọn họ, có nghĩa vụ cứu Trương Hoa.

      Trương Bà Tử mắng Trương Thanh Ngọc và Đỗ Quyên Hồng vài câu im, mất Trương Thanh Thạch đứa con trai tốt nhất, hiếu thuận nhất, chỉ còn hai đứa con trai bà ta muốn mất , bà ta thể vì con lớn nhất mà cũng đắc tội luôn với tiểu nhi tử.

      Trương Khởi nghe muốn bán nhà đất cứu đại ca , trong lòng cũng cao hứng, đồ đạc trong nhà này cũng có phần của ! Trương Khởi liền thể bất mãn của mình.

      Trương Thanh Mộc và Tôn Xảo kỳ trong lòng cũng muốn bán nhà ở, đất đai, bọn họ dù đau con lớn nhất, nhưng cũng có thương đến nguyện ý táng gia bại sản, huống chi bọn họ còn có đứa con trai khác! đứa con trai tỏ ra bất mãn, bọn họ càng thêm do dự. Nhưng cũng thể cứu Trương Hoa a, dù sao cũng là con của bọn họ.

      "Ai, chúng ta làm sao lại có mệnh phú quý đây? Nhị thúc và tiểu đều bị đắc tội hết, bọn họ là trông cậy được vào. Khuê nữ nhà mình ràng có thể trông cậy vào, kết quả còn bị từ hôn còn bị hủy dung. Nếu là nàng ta đến Triệu gia, ít nhất bây giờ có thể trông cậy vào ? Hoàn Tử những năm này số lần về nhà mặc dù nhiều, nhưng nhà mẹ đẻ nàng ta ngày trải qua thoạt nhìn cũng tệ a! Đúng vậy, nhà mẹ đẻ Hoàn Tử tại cũng tệ!"

      Tôn Xảo rầu rĩ oán trách, đột nhiên vỗ đùi, nghĩ tới chủ ý.

      Trương Thanh Mộc sợ hết hồn, tức giận lớn tiếng : "Ngươi có việc gì nổi điên làm gì?!"

      Tôn Xảo trừng mắt nhìn , "Ta có nổi điên! Ta là nghĩ đến chủ ý hay kiếm tiền! Ngươi bộ dáng kia của Mai Hương chúng ta cũng là gả được cho người tốt lành gì, bằng để cho nàng ta và Thiết Tử thế nào? Ta cảm thấy được Thiết Tử đối với Mai Hương chúng ta vẫn còn có chút niệm tưởng. Đến lúc đó để cho Mai Hương chúng ta tìm , lấy bạc trong tay . Mai Hương chúng ta cũng có người gả, con trai cũng có thể cứu về rồi, phải thoáng cái giải quyết hai chuyện lớn sao?!"

      Trương Thanh Mộc nghe nhíu mày, nửa ngày mới chần chờ : "Với gương mặt đó của Mai Hương, Thiết Tử còn có thể vừa ý sao? có nàng dâu, nàng dâu kia còn rất lợi hại! Với tính tình khiếp nhược kia của Thiết Tử, có thể đem bạc ra sao?"

      Tôn Xảo : "Ta xem Thiết Tử quan tâm chuyện Mai Hương hủy dung, và Mai Hương là từ cùng nhau lớn lên, sao có thể bởi vì Mai Hương hủy dung liền đoạn tâm tư? Còn có nàng dâu kia, dữ như vậy, sao xứng với Mai Hương chúng ta? Mai Hương chỉ cần dùng chút thủ đoạn, tại sao phải sợ đem bạc ra? Dù sao mặc kệ được hay được, phải thử lần! Mai Hương như vậy, đường chết gì cũng phải thử lần!"

      Tôn Xảo bởi vì con trai mà đem khuê nữ bán bất cứ giá nào.

      Trương Thanh Mộc cũng bị Tôn Xảo thuyết phục.

      Mai Hương được cha mẹ kêu lên, nàng ta nghe lời của bọn họ, lập tức đáp ứng.

      Mai Hương mặc dù trong lòng cũng biết mình là bị cha mẹ bán bất cứ giá nào, nhưng là nàng ta lại có thể làm gì đây? Lấy danh tiếng và tướng mạo của nàng ta bây giờ, nàng ta chắc chắn gả được cho nhà tốt lành gì, chừng còn phải lấy chồng ở xa, nàng ta muốn lấy chồng ở xa, như vậy chi bằng gả gần chút ít, vì nhà mẹ đẻ làm chút chuyện, đến lúc đó để cho bọn họ giúp đỡ mình. Nàng ta cảm thấy Thiết Tử tệ, mình chỉ muốn cùng với , cũng có biện pháp để cho che chở mình, cha mẹ của thích mình làm sao? Nàng ta biết dỗ bọn họ. có nàng dâu làm sao? Nàng ta có thể đối phó nữ nhân kia! Nghĩ đến nữ nhân kia nhìn thấy nàng ta liền ra vẻ hung dữ, Mai Hương càng muốn cướp hết thảy thuộc về nàng ta. Mặt khác, nếu như có thể cùng Thiết Tử cùng chỗ, nàng ta chính là tẩu tử của Hoàn Tử, nàng ta hận Hoàn Tử, xem nàng ta đến lúc đó làm sao từng bước từng bước thu thập Hoàn Tử, Hoàn Tử ở Triệu gia trôi qua chưa chắc được như ý, nhìn Hoàn Tử càng ngày càng gầy có thể nhìn ra, xem nàng ta làm sao khiến cho Hoàn Tử mất hết thảy!

      Mai Hương liền đánh chủ ý như vậy bắt đầu quyến rũ Thiết Tử, nàng ta vô cùng dễ dàng thành công.

      Trương Thanh Mộc và Tôn Xảo cầm lấy bạc rất cao hứng, chuẩn bị chuộc Trương Hoa ra, chỉ là nghĩ tới mới chỉ qua đêm, bạc kia thấy tăm hơi!

      Trương Tráng luôn tỏ ra thành đột nhiên liền kinh hãi tất cả mọi người, trộm hai trăm lượng bạc chạy!

      Trương Thanh Thạch sau khi nghe được tin tức này sững sờ trong chốc lát, sau đó chỉ lắc đầu thở dài tiếng, nghĩ nhà đại ca và Tam đệ có thuốc nào cứu được.

      Mấy người Trương Thanh Mộc vốn là bởi vì nhà Trương Thanh Ngọc chịu xuất tiền cứu Trương Hoa mà lật mặt, tại lại là đánh thành đoàn. Trương Thanh Mộc và Tôn Xảo buộc nhà Trương Thanh Ngọc trả tiền.

      trận nháo này, việc Thiết Tử lấy tiền cho Mai Hương cũng giấu được.

      Nhà Thiết Tử trải qua hồi làm ầm ĩ giống như động đất, cuối cùng vì Thiết Tử tuyệt thực kháng nghị đành phải đồng ý để cho Mai Hương vào cửa. Người trong thôn đều Thiết Tử đời này cực kỳ có quyết đoán đúng là lần này. Nhưng là ràng lần này làm sai, người trong thôn đều đem thành câu chuyện cười mà chê bai.

      Nhà Trương Thanh Ngọc bị nhà đại ca buộc trả tiền, Tôn Xảo khóc đến chỗ Lý chính, để cho Lý chính làm chủ, thị ta nếu như Trương Hoa cứu được liều mạng cùng với nhà Trương Thanh Ngọc, còn mang cả dao phay đến đây. Lý chính nhìn thấy quá kỳ cục, nên bắt Trương Thanh Ngọc mau trả tiền.

      Trương Thanh Ngọc và Đỗ Quyên Hồng có biện pháp, cuối cùng nghĩ tới chủ ý bán Lan Tâm, nhưng Lan Tâm có thể bán bao nhiêu tiền? Nàng ta còn là tiểu nương mặt để lại nhàn nhạt vết sẹo, căn bản là bán được bao nhiêu tiền.

      Lan Tâm sợ hãi mình bị bán, nàng ta sốt ruột nên đánh chủ ý lên Trọng Cử, nghĩ Trọng Cử con đường khoa cử, khẳng định cũng rất để ý danh tiếng. Lúc trước Mai Hương thể dùng chiêu này bắt bí Phượng Đoan, đó là vận khí tốt! tại mình chỉ cần cố gắng cũng tin thành công! Nàng ta cũng là có biện pháp khác, chỉ có con đường này có thể , nàng ta bất cứ giá nào cũng phải làm! Dù sao cùng lắm chính là danh tiếng lại kém chút, nàng ta sợ!

      Chỉ là vận khí Lan Tâm kém giống như Mai Hương, nàng ta cũng thành công, mà thành công chọc giận Lý chính và Lý chính nương tử.

      Trương Thanh Ngọc và Đỗ Quyên Hồng sợ hãi người nhà Lý chính trả thù, vội vả bán Lan Tâm.


      Lan Tâm cứ như vậy biến mất ở thôn Tiểu Pha, biến mất trong cuộc sống mọi người, nghe nàng ta cũng bị mang tới chỗ rất xa rất xa bán .


      Trương Hoa đến cùng là được thả ra, bởi vì Thiết Tử bị Mai Hương dụ dỗ tìm Hoàn Tử, để cho Hoàn Tử lấy tiền cứu Trương Hoa.


      Hoàn Tử là bị người ca ca này của mình làm tức chết rồi, nhớ ngày đó nàng ta vì đoạt hôn của Mai Hương, đến Triệu gia, kết quả tiến vài hố lửa, tại lại vì Mai Hương đến bức nàng ta, còn là ca ca thành có chút uất ức kia sao? Nàng ta chỉ hận chính mình lúc trước tại sao có đem Mai Hương thiết kế sớm chút gả ! Nhưng là bậy giờ gì cũng chậm, màng ta nếu để ý tới ca ca, vậy cha mẹ nàng ta nhất định là hướng về ca ca của nàng ta, dù sao ca ca mới là hi vọng của bọn họ. Nàng ta tại ở Triệu gia qua thành cái dạng này, nếu như có người nhà mẹ đẻ, nàng ta muốn sống. Cho nên Hoàn Tử cuối cùng vẫn là giúp đỡ đem Trương Hoa cứu ra.


      Trương Hoa trởi lại trở lại, nhưng là chân của lại bị tàn tật.


      Trương Bà Tử nhìn vợ chồng tiểu nhi tử cà ngày phờ phạc, nhìn lại chút vợ chồng con lớn nhất mặt mày ủ rũ, còn có hai người tôn tử nằm ở giường, Lan Tâm bị bán, Mai Hương bị người trong thôn mắng chửi. Bà cảm giác muốn chết, đây gọi là tháng ngày gì a! vì cái gì những người lưu ở bên người bà ta toàn bộ đều xui xẻo có tiền đồ như vậy, mà những người rời bà ta đều trôi qua tốt như vậy đây!


      Trương Bà Tử ngã bệnh, lần này bà ta là ngã bệnh, nhưng người trong nhà đều quan tâm, mặc kệ bà ta, thậm chí cũng có thỉnh lang trung cho bà ta, chỉ cho bà ta dùng phương thuốc dan gian.


      Trương Bà Tử mê man nằm ở giường, bà ta đột nhiên nghĩ đến lúc trước con thứ hai sau khi lao dịch trở lại nóng rần lên, bà ta cũng để cho dùng phương thuốc dân gian, hình như lần đó đả thương tâm của ? Bây giờ suy nghĩ chút, xác thực đả thương tâm a, bản thân bà tại cũng rất thương tâm a. Trương Bà Tử lại nghĩ tới Trương Thanh Thuý, nhớ ngày đó nếu có bán nàng ta tốt rồi, vậy trượng phu cũng chết, bà ta cũng đem tất cả đều đổ lên đầu con trai thứ hai, bà ta cũng từng bước từng bước nhầm, trong nhà nhất định là thịnh vượng, bà ta rơi vào tình trạng bây giờ.


      Cửa nhà Trương Thanh Thạch sau nửa đêm bị nện vang lên, Trương Thanh Mộc đến báo tang, Trương Bà Tử .


      Trương Thanh Thạch sững sờ hồi lâu, nghĩ tới Trương Bà Tử sớm như vậy chết, đây cũng là lần thay đổi trọng đại sau khi sống lại . Cho dù có oán hận Trương Bà Tử, bởi vì Trương Bà Tử đời này bởi vì trùng sinh mà chết sớm hơn so với đời trước, Trương Thanh Thạch vẫn là dốt giấy để tang cho Trương Bà Tử.


      Bích Ngọc tham gia tang lễ Trương Bà Tử, nàng ta như xưa hận người mẹ nảy, muốn tha thứ.


      Trương Bà Tử chết, ngày như xưa tiếp tục qua.


      Giống như đời trước, sau lao tai chính là nạn sâu bệnh, năm thứ hai là nạn hạn hán, lại năm là nạn úng, ba năm đại tai giống như đời trước sai thời điểm xảy ra. Nhưng là vì Trương Thanh Thạch cảnh báo Bạch Vận Tự, Bạch Vân Tự lấy danh nghĩa Bồ tát tuyên bố ra, tất cả mọi người làm xong chuẩn bị đối kháng thiên tai, cho nên mặc dù cũng có tổn thất, lại cũng thảm trọng như đời trước. Nhất là những thôn phụ cận thôn Tiểu Pha, bởi vì Trương Thanh Thạch ra các loại phương pháp đối phó nạn úng, hạn hạn hán, nạn sâu bệnh, tổn thất của bọn họ có thể nhất trong số các thôn của mấy huyện.


      Đáng nhắc tới chính là, đời này mặc dù có dân chạy nạn, nhưng nhà Triệu tài chủ vẫn bị cướp. Người nhà Triệu tài chủ chết trong trận lửa lớn.


      Ba tháng sau, nhóm thổ phỉ bị bắt, vốn là Hoàn Tử được cho rằng chết rồi thế nhưng cũng có trong đó, ra là nàng ta cấu kết thổ phỉ.


      Trương Thanh Thạch nghĩ Hoàn Tử lại đường xưa của nữ nhân đời trước a, chỉ là nàng ta có vận may của nữ nhân kia, nàng ta bị bắt.


      Bởi vì chuyện của Hoàn Tử, nhà Thiết Tử bị người người trong thôn tránh né, Mai Hương biết được kết cục cùa Hoàn Tử trong lòng cười to, nàng ta nghĩ Hoàn Tử cuối cùng bị báo ứng. Vợ Thiết Tử có Hoàn Tử áp chế càng thêm dũng cảm. Thiết Tử ngoại trừ dũng cảm hồi lúc cưới Mai Hương lại khôi phục bản tính nhu nhược, hai nữ nhân vừa huyên náo vừa hung dữ, cũng muốn đuổi người nào, liền để tuỳ họ nháo. Cha mẹ chỉ có thể than thở nhìn Mai Hương và con dâu quản gia huyên náo long trời lở đất.


      Vợ chồng Trương Thanh Ngọc đàng hoàng hơn so với quá khứ, ngày ngày ngoại trừ làm việc chính là về nhà tổ, nhìn ngôi nhà yên ắng tĩnh lặng, nghĩ tới con trai bỏ trốn và nữ nhi bị bán, càng ngày càng có tinh thần. Có ngày bọn họ từ Dã Tây dốc kiếm củi trở lại, vừa hay nhìn thấy Trương Thanh Thạch mang theo ba nữ nhi ở trước cửa chơi diều, thấy bọn họ sung sướng, trong lòng hai người hết sức ghen tị, trước kia bọn họ cười Trương Thanh Thạch có con trai, lại ở đâu có thể nghĩ đến có ngày bọn họ phải hâm mộ đây? Sau đó, bọn họ càng thêm trầm mặc, càng ngày càng già nua.


      Toàn gia Trương Thanh Mộc trôi qua cũng tốt hơn bao nhiêu so với nhà Trương Thanh Ngọc, chân Trương Hoa bị tàn tật, tính tình trở nên đặt biệt kém, Trương Khởi và Trương Hoa càng ngày càng hợp nhau, hai người ngày ngày ầm ĩ, đều tuổi còn chưa cưới được nàng dâu, cùng làm cho Trương Thanh Mộc và Tôn Xảo buồn chết. Về sau Trương Khởi làm rể cho nhà người ta, ngày trôi qua cũng tệ lắm, lại muốn trở về nhà, ngay cà cha mẹ tìm , cũng nguyện gặp. Trong nhà chỉ còn lại người tàn tật ngay cà làm việc trong ruộng cũng làm được, Trương Thanh Mộc và Tôn Xảo cũng dễ chịu hơn bao nhiêu so với vợ chồng Trương Thanh Ngọc.


      Nhìn kết cục người hai nhà Trương Thanh Mộc và Trương Thanh Ngọc, Trương Thanh Thạch trong lòng tuyệt thay bọn họ khó chịu, đời trước thê tử nữ nhi của chết có trách nhiệm của bọn họ, đời này bọn họ qua thành như vậy, là báo ứng. Nếu như bọn họ trôi qua hảo, còn muốn trả thù bọn họ đây, chỉ là ông trời thay thu thạp bọn họ.


      Đại Hoa xuất giá, sau khi Phượng Đoan trúng cử nhân, nàng quang cảnh đại gả.


      Nhà Phượng lang trung tại cũng là người có tiền, vào năm trước, người nhà Phượng lang trung tìm tới, ra là con trai trưởng nhà giàu có ở Giang Nam, bởi vì lão phu sủng ái thiếp thất và thứ đệ, bị đuổi ra khỏi nhà, vì muốn sống cuộc sống thái bình, liền cách xa quê quán. Kết quả cha lại phát con vợ kế kia phải là con trai ruột cùa mình, lập tức lại tới tìm con trai ruột, đem tất cả tài sản đều cho Phượng lang trung.


      Hôn Nhị Hoa là Hổ Tử cũng nâng lên nhật trình.


      Tiểu Hoa và Trọng Tử vẫn giống như trước đây, Trọng Tử cũng thi đậu tú tài, Lý chính nương tử đề cập qua với Tuyết nương cho hai đứa bé đính hôn, nhưng Trương Thanh Thạch và Tuyết nương muốn hài tử đính hôn sớm, chưa đồng ý, nhưng bọn họ cũng rất hài lòng Trọng Tử. Nếu có gì bất ngờ xảy ra, Trọng Tử sau này là tiểu con rể của bọn họ.


      Trương Thanh Thạch cảm thấy cuộc sống của mình bây giờ rất mĩ mãn, uổng công trùng sinh lần này.


      “Đại ca! cho huynh biết tin tức tốt! Khánh Minh muốn tới nơi này làm tri huyện! Còn có Tạ đại ca, muốn tới nơi này làm tri phủ! là song hỷ lâm môn a! Về sau địa giới này huynh có thể ngang a!”


      Hoa Thế Vinh nhanh chân vào, cười với Trương Thanh Thạch.


      Bích Ngọc trừng mắt nhìn , “Cái gì gọi là ngang? Chàng cho ca ca ta là con cua sao?”


      có, có, ta nào dám đại ca như vậy a! Nương tử nàng chậm chút, cẩn thận bụng!”


      Hoa Thế Vinh đỡ Bích Ngọc, nhìn bụng Bích Ngọc vẫn chưa nhô lên, con mắt toả sáng như nhìn toà kim sơn.


      Trương Thanh Thạch nhìn mà lắc đầu, người muội phu này là dù bộ dáng thay đổi cũng thay đổi được tính tình a, có điều như vậy cũng tốt, muội muội của hạnh phúc là được.


      Cổ Khánh Minh mặc dù là cháu Cổ Đại Thành, nhưng là hộ tịch của ở chỗ này, cho nên có thể tới đây làm quan.


      Tạ Trạch đời này giống như đời trước thi đậu Tiến sĩ, cũng bởi vì Trương Thanh Thạch nhắc nhở mà niên tảo thê (còn trẻ mất vợ), hơn nữa nương tử của cũng thuận lợi sinh được hài tử. hết sức càm kich Trương Thanh Thạch, những năm này mặc dù có gặp mặt, nhưng lại liên tục có thông tin qua lại.


      Trương Thanh Thạch nhìn gia chủ ân nhân đời trước có thể tự mình thoát khỏi vận rủi cũng cao hứng, đối với việc muốn tới nơi này làm quan càng vui mừng hơn, nghĩ đến sắp gặp được tiểu thiếu gia đời trước xem như con trai, tâm tình cũng hết sức kích động.


      “Trương Nhị huynh đệ! Đại hỷ a! Đại hỷ !”


      Vợ Bảo Hoà cười chạy tới, lớn tiếng hướng Trương Thanh Thạch báo tin mừng.


      Lý Bảo Hoà và Trương Toả Đầu làm bạn tốt với Trương Thanh Thạch, tại cũng giúp Trương Thanh Thạch làm việc, vợ của bọn họ tự nhiên cùng Tuyết nương được đặt biệt gần, hôm nay chính là ngày vợ Bảo Hoà và vợ Toả Đầu cùng Tuyết nương chợ huyện thành, các nàng thi trấn mua đồ. Tuyết nương thuận tiện vấn an ca ca tẩu tử của nàng. Ca ca tẩu tử Tuyết nương còn ờ Thổ Sa thôn, bọn họ mang theo Tống Lương Điền và Tiểu Đào củng nhau đến thĩ trấn ở, giúp đỡ Trương Thanh Thạch xem cửa hàng, cũng đỡ phải thấy ca ca tẩu tử Tiểu Đào làm phiền. Tiểu Đào sinh hai đứa con trai, Tuyết nương lần này chính là thăm con trai thứ hai Tiểu Đào được hơn trăm ngày.


      Trương Thanh Thạch nghĩ tới có thể có chuyện gì vui a, có thể làm cho vợ Bảo Hoà vứt Tuyết nương ở phái sau, chính nàng ta chạy tới trước.


      Bích Ngọc cũng cười hỏi: “Bảo Hoà tẩu tử, cái gì đại hỷ a? Ngươi mau a!”


      Vợ Bảo Hoà cười hì hì : “Lúc người sinh con có chị dâu ngươi làm bạn, ngươi có phải đại hỷ hay ?!”


      “A? Lúc ta sinh con, chị dâu ta cũng cùng ta, đây coi là cái gì… A! Ngươi là chị dâu ta có hỷ a?!”


      Bích Ngọc được nửa kịp phản ứng, lập tức ngạc nhiên mừng rỡ hỏi.


      Vợ Bảo Hoà gật đầu liên tục, : “Còn phải sao! đường, Tuyết nương bị khó chịu, ói lên ói xuống! Chúng ta liền dẫn nàng ta xem lang trung, Lý lang trung là có hỉ a! hai tháng a! Trương Nhị huynh đệ, chúc mừng ngươi a! Ngươi lại sắp làm cha a!”


      Bích Ngọc và Hoa Thế Vinh vội vàng chúc mừng Trương Thanh Thạch.


      Trương Thanh Thạch ngốc tại chỗ, đột nhiên nghĩ đến Tuyết nương hình như vài ngày nay xác thực thích ăn chua, nghĩ nhiều, bởi vì niên kỷ Tuyết nuong cũng , nhiều năm như vậy chưa có thai lại, cũng còn tâm tư kia nữa, nào nghĩ đến thế nhưng lại sắp làm cha đây? Nghĩ đến Tuyết nương lúc hoài Đại Hoa ba đứa, cũng thích ăn chua, mà là thích ăn lạt, lần này thay đổi khẩu vị, chẳng lẽ là con trai sao?


      Trương Thanh Thạch nhìn Tuyết nương sắc mặt đỏ lên được vợ Toả Đầu nở nụ cười đỡ tiến đến, ánh mắt của rơi bụng Tuyết nương, nghĩ đến nếu như đây là nhi tử cũng vui mùng vì điều đó bao nhiêu, mà là có đứa con trai này, ba khuê nữ cuối cùng có huynh đệ nhà mẹ đẻ dựa vào, phải dùng sức thao luyện nó!


      Mấy tháng sau, tiểu nam oa trắng trẻo mập mạp sinh ra, bắt đầu bị cha ruột xách lỗ tai dạy đạo lý che chở ba tỷ tỷ của mình.


      HOÀN
      Last edited by a moderator: 18/7/16
      tart_trung, honglak, thuyt4 others thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :