1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh nông phu - Hoa Hòa Hoa Ảnh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 66 Lan Tâm dự định

      Phượng Đoan đương nhiên nguyện ý cưới Mai Hương, chuyện này là bị oan uổng, dù tình nguyện buông tha cho thi tú tài hay tiền đồ làm quan cũng bị chuyện này chế trụ. cũng phải là người ngồi chờ chết, lúc Mai Hương bị đưa xem lang trung lập tức liền bắt đầu cùng đám người Hổ Tử Nhị Hoa thương lượng làm sao để cho Lan Tâm .

      Nhị Hoa bĩu cái miệng nhắn, : "Muốn làm việc này đơn giản thôi, Lan Tâm kia là ai? muốn người khác tốt nhất! Quan hệ nàng ta và Mai Hương sớm ổn, Mai Hương bị hủy dung, nàng ta đoán chừng là vui vẻ nhất, nàng ta có thể nhìn được Mai Hương bị hủy dung gả cho hảo nhân gia sao? Khẳng định thể a! Muội nghĩ chúng ta có lẽ đều cần tìm nàng ta, tự nàng ta tìm đến chúng ta. Nàng ta cũng phải là đèn cạn dầu, phỏng đoán thừa cơ hội này tự tìm chỗ tốt cho mình! tin mọi người chờ xem!"

      Hổ Tử nhìn Nhị Hoa : "Muội hiểu Lan Tâm."

      "Đương nhiên, muội và nàng ta là cùng nhau lớn lên, nàng ta là người như thế nào muội còn biết sao?"

      Nhị Hoa nghĩ đến những chuyện trước kia khi cùng Lan Tâm ở chung cái sân liền thẳng nhíu mày, nàng lắc lắc đầu, thèm nghĩ những chuyện kia nữa, tiếp: "Có điều nàng ta lập tức tới, nàng ta chừng chờ đến khi chúng ta bị bức ép cuống lên, nàng ta mới đến, như vậy nàng ta mới có thể hảo nịnh nọt. Cái này thể được, việc này thể để lâu, càng sớm giải quyết càng tốt. Cho nên chúng ta vẫn phải đẩy nàng ta chút, để cho nàng ta chủ động đến."

      Đại Hoa cầm lấy tay Nhị Hoa hỏi: "Nghĩ biện pháp gì? Hảo muội muội, muội mau !"

      Đại Hoa rất sốt ruột, mặc dù nàng biết Phượng Đoan chắc chắn bị Mai Hương cướp , nhưng là nàng vẫn sốt ruột, việc này quan hệ đến danh tiếng Phượng Đoan, nghĩ đến Phượng Đoan người thanh bạch cũng bị giội bồn lớn nước bẩn người như vậy, nàng càng khó chịu hơn so với mình bị giội nước bẩn, đây chính là vị hôn phu tương lai của nàng!

      Nhị Hoa ranh mãnh cười : "Tỷ tỷ là hảo sốt ruột a, bình thường chỉ gọi muội Nhị Hoa, thời liền thành Hảo muội muội!"

      Đại Hoa mặt hồng, vỗ Nhị Hoa cái, vừa liếc nhìn Phượng Đoan, thấy mỉm cười nhìn mình, nàng ngay cả cổ cũng đỏ, "Muội nha đầu chết tiệt kia! Lại vớ vẩn nhìn tỷ về sau làm sao thu thập muội!"

      "Ai da! Thẹn quá hoá giận!" Nhị Hoa cười hì hì né tránh Đại Hoa, "Mới vừa rồi còn gọi người ta Hảo muội muội, mới chỉ chớp mắt kêu người ta nha đầu chết tiệt kia, là thương tâm chết, là sợ chết! Đầu óc đều hồ đồ, vừa rồi nghĩ đến biện pháp xử lý đều bị dọa chạy mất, vậy phải làm sao bây giờ đây?"

      "Muội nếu về sau cũng đừng lại bảo tỷ làm xiêm y cho muội a!"

      "Hảo tỷ tỷ! Muội ! Tỷ đừng nóng giận!"

      Nhị Hoa vội vã xin tha, nàng mặc dù cũng may xiêm y, nhưng muốn làm, hơn nữa tay nghề so với Đại Hoa kém xa, nàng vẫn là thích tỷ tỷ làm xiêm y. tại Đại Hoa đem cái này ra uy hiếp nàng, nàng lập tức chịu thua. Kỳ Đại Hoa dù uy hiếp nàng, nàng cũng lại trêu chọc Đại Hoa. Trêu chọc Đại Hoa chỉ là muốn cho bầu khí sinh động chút, để cho mọi người cần vì chuyện này mà nóng giận. Đối với nàng mà chuyện này mặc dù tức người, nhưng khó giải quyết.

      Nhị Hoa đem kế hoạch của mình lần, kỳ đặc biệt đơn giản, nàng cũng phải là người đùa giỡn cao thâm mưu, nàng thời gian qua thích thủ đoạn trực lai trực khứ (thẳng thắn). thời cũng là như thế này, nàng để cho Hổ Tử và nàng cùng đến trước mặt Lan Tâm kích thích Lan Tâm, nếu như Mai Hương gả cho Phượng Đoan đối với nàng ta có bao nhiêu ảnh hưởng. Trước kia khi chưa có ở riêng, Lan Tâm còn có Đại Hoa ba tỷ muội ở phía dưới làm nền, có Mai Hương đè nặng nàng ta cũng lộ vẻ, nhưng là kể từ khi ở riêng, Đỗ Quyên Hồng lại mất chiếu cố của người nhà mẹ đẻ, Lan Tâm càng ngày càng kém, cho dù về sau Mai Hương bị từ hôn, Lan Tâm như xưa vẫn kém Mai Hương. Mấy năm này quan hệ Lan Tâm và Mai Hương cũng tốt, Nhị Hoa biết . Nàng muốn cho Lan Tâm, nếu như lần này Mai Hương gả cho nhà tốt, mà Mai Hương lại là người thù dai, Lan Tâm về sau chiếm được chút chỗ tốt ở Mai Hương, còn bị Mai Hương trả thù trở lại, Nhị Hoa cũng tin Lan Tâm nghe đến những lời này còn có thể ngồi được lâu!

      Phượng Đoan gật gật đầu, : "Các ngươi có thể chút ta rất lo lắng cho danh tiếng của mình, coi trọng tiền đồ cỡ nào, để cho Lan Tâm cho là ta có thể vì tiền đồ vạn bất đắc dĩ đáp ứng cưới Mai Hương. Để cho nàng ta sớm ."

      Hổ Tử giơ ngón tay cái lên với Phượng Đoan.

      tình thương lượng thỏa đáng, Nhị Hoa và Hổ Tử liền cùng , bọn họ muốn gặp Lan Tâm.

      Phượng Đoan lưu lại chuyện với Đại Hoa.

      "Nàng yên tâm, tình rất nhanh qua." Phượng Đoan đến trước mặt Đại Hoa, nhàng kéo tay Đại Hoa, cúi đầu nhìn nàng, "Chuyện lần này là làm cho nàng bị sợ hãi."

      "Ta sao, ta chỉ là lo lắng cho chàng, là chàng chịu ủy khuất, nghĩ tới Mai Hương có thể như vậy."

      Đại Hoa nghĩ tới Mai Hương trước kia, trước kia Mai Hương mặc dù cũng muốn phải gả cho hảo nhân gia, nhưng lại từ thủ đoạn nào như vậy. Mặc dù trước náo loạn ra mâu thuẫn như vậy, mặc dù thích Mai Hương, nhưng nàng lại chưa từng hận qua Mai Hương, tại nàng hận Mai Hương. Nàng thậm chí nghĩ nếu như lúc trước để cho Mai Hương tham gia hội thưởng hoa, nàng có phải hay nhìn chằm chằm vị hôn phu của mình? Phượng Đoan bị Mai Hương hãm hại, cũng có quan hệ tới mình ?

      Đại Hoa suy nghĩ của mình.

      Phượng Đoan nghĩ Đại Hoa làm sao lại thiện lương như vậy đây? nhất đúng là phần thuần phác thiện lương này của nàng.

      "Nàng ta là loại người như vậy, dù cho nàng để cho nàng ta tham gia hội thưởng hoa, cũng là hại người khác."

      "Chàng rất đúng."

      Đại Hoa nghĩ tới những người tham gia hội thưởng hoa đều là cùng nhà nàng giao hảo, nếu để cho Mai Hương gả cho những người đó, còn phải là hại người ta sao?

      Phượng Đoan và Đại Hoa thủ thỉ thù chuyện, cuối cùng thành công làm cho Đại Hoa nở nụ cười.

      Tuyết nương và Viên Ngọc Nương ở chỗ xa chứng kiến bóng dáng nam tuấn nữ tiếu, đôi tiểu nhi nữ đứng chung chỗ, trong lòng hai người đều hết sức an ủi. Viên Ngọc Nương cũng lo lắng chuyện này ảnh hưởng hôn hai nhà, nhưng nàng biết chuyện này hết sức đáng ghét, sợ Đại Hoa lo lắng, bây giờ nhìn đến con trai dụ dỗ con dâu tương lai tốt, nàng an tâm. Tuyết nương cũng yên tâm, nghĩ con rể Phượng Đoan này tìm được tốt, Đại Hoa tính tình có chút mềm, phải tìm người như vậy có thể dùng được lại biết dỗ thê tử.

      Nhị Hoa và Hổ Tử đương nhiên trực tiếp tìm tới Lan Tâm, bọn họ muốn làm bộ ngẫu nhiên gặp Lan Tâm, vốn lo lắng thể lập tức gặp được Lan Tâm, kết quả bọn họ vận khí tốt, gặp được Lan Tâm nước mắt ròng ròng.

      Lan Tâm đây là mới vừa bị Trương Bà Tử mắng, Mai Hương bị thương thành như vậy, Trương Bà Tử tâm tình tốt, cho nên trách đầu Lan Tâm , trách Lan Tâm có bảo vệ tốt Mai Hương. Lan Tâm trong lòng tức giận a, nghĩ nãi nãi là quá thiên vị, Mai Hương cũng bị thương thành như vậy, mặt nàng ta nhất định lưu sẹo, vậy cũng giống như lúc trước còn có thể gả cho hảo nhân gia, trong nhà này về sau có thể trông cậy vào cháu chỉ còn nàng ta, nhưng nãi nãi vẫn , còn vì Mai Hương trách cứ nàng ta, cái lão hồ đồ! Lan Tâm mới muốn bị ủy khuất này, nàng ta cũng muốn cùng Trương Bà Tử ồn ào, nghĩ tới dù sao về sau Trương Bà Tử hiểu được, đến lúc đó mình có ngày tốt lành. Nàng ta liền giả vờ chịu nổi ủy khuất khóc chạy , thuận tiện để cho người trong thôn xem xem nàng ta ở trong căn nhà kia bị khinh bỉ bao nhiêu.

      Giống như suy nghĩ của Nhị Hoa, Lan Tâm cũng mong đạt được chỗ tốt từ nhà Trương Thanh Thạch và nhà Phượng lang trung khi làm chứng cho Phượng Đoan, nàng ta muốn gả cho hảo nhân gia, chỉ có nhị thúc phụ Trương Thanh Thạch có thể giúp nàng ta. Nàng ta trước kia muốn nịnh nọt, là sợ Nhị Hoa cười nàng ta, nhưng lần này cũng phải là nàng ta nịnh nọt, mà là nàng ta thi ân! Nàng ta muốn buông tha cơ hội này. Lại nãi nãi và Đại bá phụ bọn họ có tức giận hay ? Nàng ta mới mặc kệ, nàng ta được chỗ tốt là được, về phần thuyết phục nương nàng ta? Chỉ cần có chỗ tốt, cha mẹ nàng ta muốn sao? Đến lúc đó mấy người nãi nãi nếu là trách nàng ta, người cả nhà bọn họ cũng như nhị thúc phụ phân nhà với mấy người nãi nãi là được, mấy người nhà nhị thúc phụ có thể trôi qua tốt như vậy, nhà nàng ta cũng có thể!

      Lan Tâm cũng nghĩ kỹ, nàng ta kỳ phải là nương đặc biệt thông minh, nhưng là vì tương lai của mình, nàng ta đúng là động đầu óc. Có thể chủ ý này của nàng ta cũng tệ lắm, nhưng đáng tiếc a, nàng ta đụng với mấy người Nhị Hoa, những người này còn khôn khéo gấp mười gấp trăm lần so với nàng ta!

      Lan Tâm khóc sướt mướt dạo ở trong thôn, có người hỏi nàng ta, nàng ta thẳng là bị Trương Bà Tử mắng, nàng ta phải để cho người biết Trương Bà Tử đối với nàng ta tốt. Về phần người khác hỏi nàng ta Mai Hương đến cùng là làm sao làm bị thương, nàng ta chữ , chỉ làm bộ khóc đến mức ra lời.

      Nhị Hoa và Hổ Tử gặp được Lan Tâm lúc nàng ta cảm thấy khóc nổi nữa, dù sao khóc đến thở ra hơi cũng rất khó duy trì. Lan Tâm tìm cơ hội liền thoát khỏi những người truy vấn kia, vội vội vàng vàng chạy. Nhị Hoa và Hổ Tử liếc mắt nhìn nhau, hai người đuổi kịp Lan Tâm.

      Con ngươi Hổ Tử đảo vòng, giọng vài câu đơn giản với Nhị Hoa, hai người thay đổi kế hoạch, có ý định ở trước mặt kích thích Lan Tâm, mà là thiết kế để cho Lan Tâm cho rằng trong lúc vô tình nghe được bọn họ đối thoại. Bởi như vậy Lan Tâm lại tin tưởng theo lời bọn họ, so với bọn họ trực tiếp với nàng ta có hiệu quả tốt hơn. Nhị Hoa lập tức gật đầu. Hai người rất quen thuộc đường trong thôn, chỉ vừa nhìn hướng Lan Tâm lập tức liền đoán được nàng ta con đường kia, có thể trải qua ở đâu. Hổ Tử kéo tay Nhị Hoa cực nhanh chạy đến chỗ bọn họ dự tính, từ trong lối thấy được bóng dáng Lan Tâm, bọn họ lập tức chạy đến giao lộ phía trước. Hai người thở gấp điều khí, sau đó liền ngươi câu ta câu .

      Lan Tâm đứng ở khúc quanh nghe, nàng ta xác thực cho là mình trong lúc vô tình nghe được Nhị Hoa và Hổ Tử đối thoại. Nàng ta đứng ở nơi đó nghe.

      Nghe lén lời của Hổ Tử và Nhị Hoa, Lan Tâm bị kích thích, Nhị Hoa những điều đó nàng ta toàn bộ nghĩ qua, chỉ là chính nàng ta nghĩ là chuyện, bị người khác ra, sau đó suy nghĩ trong đầu nàng ta lại là chuyện khác. Nghe đến Nhị Hoa Phượng Đoan rất coi trọng tiền đồ, nếu như Mai Hương bức đến cuống lên, khả năng buông tha cho Đại Hoa, nghe Nhị Hoa Phượng Đoan có bao nhiêu khả năng khảo trúng tú tài, tương lai làm quan, Mai Hương trở thành quan phu nhân. Nàng ta ngẫm lại trong lòng nóng như lửa đốt.

      "Hừ! Nếu như Phượng Đoan Ca lui thân với tỷ tỷ muội, cùng lắm để cho tỷ tỷ muội lại tìm nhà tốt khác, dù sao nhà chúng ta có tiền, còn sợ tìm được sao?" Nhị Hoa tức giận .

      "Muội đừng nghĩ như vậy, chúng ta suy nghĩ biện pháp, nếu được tìm Lan Tâm. Lan Tâm lúc đó chẳng phải là ở tại đó sao? Chỉ cần nàng ta , hết thảy đều dễ dàng." Hổ Tử .

      "Phải nha, tìm Lan Tâm xem, nếu như nàng ta chúng ta liền cho nàng ta chỗ tốt hơn, nếu như nàng ta , ha ha, với quan hệ của nàng ta và Mai Hương, Mai Hương được như nguyện nàng ta còn quả ngon để ăn sao?"

      Nhị Hoa và Hổ Tử lại ít lời, sau đó liền .

      Lan Tâm bình tĩnh trở về nhà.

      Đợi đến Mai Hương trở lại nháo muốn Phượng Đoan chịu trách nhiệm, kêu la nếu như Phượng Đoan cưới nàng ta, nàng ta để cho Phượng Đoan thi tú tài, muốn cho Phượng Đoan cả đời cũng thi được tú tài, mà lúc Trương Thanh Mộc và Tôn Xảo đều ủng hộ, Lan Tâm cuối cùng hạ quyết tâm.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 67 Kế hoạch thuận lợi

      Lan Tâm chạy tìm Trương Thanh Thạch, nàng ta nguyện ý chứng minh Mai Hương bị thương và Phượng Đoan căn bản có bất cứ quan hệ nào với mọi người, nàng ta là do lòng bàn chân trượt mới ngã xuống dưới làm mình bị thương, nàng ta đưa ra điều kiện.

      Điều kiện của Lan Tâm cũng nhiều, chỉ có ba thứ, nhưng ba điều kiện này cũng hết sức nặng, nàng ta muốn Trương Thanh Thạch tức giận với nàng ta và cha mẹ của nàng ta, cùng nhà bọn họ quay về tốt, về sau thường xuyên qua lại, muốn cho tất cả mọi người biết hai nhà bọn họ tiêu tan hiềm khích lúc trước. Như vậy nhà bọn họ về sau ở trong thôn có thể ngẩng đầu ưỡn ngực mà , Lan Tâm là phiền chết trước ánh mắt người khác nhìn nhà bọn họ. Nàng ta còn muốn Trương Thanh Thạch tìm cho nàng ta việc hôn nhân tốt, mặt khác còn muốn cầu xin Trương Thanh Thạch mang theo cha nàng ta cùng nhau làm việc buôn bán.

      "Nhị bá phụ, cầu của ta kỳ cao, bá có thể làm được cách dễ dàng. Chỉ cần bá nguyện ý, nhị Đường tỷ cũng bị Đại Đường tỷ cướp tướng công, nàng ấy cũng thương tâm. Nhị bá phụ phải là hiểu nữ nhi nhất sao? Cũng hy vọng nhị Đường tỷ khổ sở phải ?"

      Lan Tâm , mặt nàng ta bình tĩnh, tay sít sao nắm chặt, trong lòng nàng ta mặc dù cảm thấy rất chắc chắn, nhưng vẫn là căng thẳng.

      Trương Thanh Thạch nhìn Lan Tâm, trong lòng cười cười, nghĩ tiểu nha đầu này ngược lại là cũng thông minh được hồi, đáng tiếc a, vẫn thông minh bằng Nhị Hoa của .

      Trương Thanh Thạch hỏi: " như vậy Phượng Đoan là oan uổng? Mai Hương té bị thương cùng chút quan hệ cũng có?"

      Lan Tâm tròng mắt xoay tròn : "Ta đây cũng biết, ta lúc ấy cũng thấy ràng, lúc ấy ta là lặng lẽ theo đằng sau Đại Đường tỷ lên Dã Tây dốc."

      Trương Thanh Thạch trầm tư, hồi lâu để ý Lan Tâm, cúi thấp đầu mày nhíu lại xuất thần, ngón tay còn từng chút từng chút gõ mặt bàn, gõ đến tim của Lan Tâm tâm phiền ý loạn. Nàng ta nghĩ Nhị bá phụ này cúi đầu nghĩ gì thế? Ông ta phải là nên cao hứng mình nguyện ý ra mặt làm chứng sao? phải là cần phải lập tức an bài mình ra tình hình thực tế sao? Làm sao cứ ở đó ngẩn người đây?! Chỉ cần được Trương Thanh Thạch hứa hẹn, tim của Lan Tâm còn treo lơ lửng.

      "Nhị bá phụ! Đại Đường tỷ và Đại bá phụ nếu là huyên náo hết sức hung."

      "Mai Hương cũng đáng thương, đại bá phụ ngươi lại đau Mai Hương, tại nháo lên cũng là chuyện bình thường." Trương Thanh Thạch thở dài tiếng, dùng loại vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng chính trực nhìn Lan Tâm, "Mai Hương oan uổng Phượng Đoan là nàng ta đúng, nhưng nếu có chứng cớ, ta vẫn muốn để cho ngươi oan uổng nàng ta."

      Lan Tâm trợn tròn mắt, nàng ta nghĩ Nhị bá phụ biết ông ấy cái gì sao? Đều lúc này, ông ấy vẫn còn với đồng tình Mai Hương?! Ông ấy cự tuyệt mình?! Ông ấy phải là cần phải vì hôn nữ nhi của ông ấy mà dùng mọi thủ đoạn sao? Chẳng lẽ Nhị bá phụ làm ăn nhiều năm như vậy, biến thành người có tiền mà vẫn ngu ngốc như trước kia sao?!

      Trương Thanh Thạch lại tiếp tục : "Lại biểu của Phượng Đoan vì tiền đồ mà thỏa hiệp, con rể như vậy ta cũng muốn, nếu Mai Hương coi trọng, vậy hãy để cho cưới Mai Hương ! Mặc dù chúng ta mấy nhà huyên náo phải là đặc biệt thoải mái, nhưng cho cùng cũng là người nhà, cưới Đại Hoa nhà ta đổi thành cưới Mai Hương, điều này cũng tính nước phù sa để chảy ra ruộng ngoài. Về sau có thể tên đề bảng vàng, để cho Mai Hương hài tử đáng thương kia lên làm cáo mệnh phu nhân, cũng là vinh quang của Trương gia chúng ta, coi như là và Mai Hương có duyên phận! Lan Tâm, ngươi trở về !"

      Lan Tâm lúc này rốt cuộc duy trì nổi, nét mặt của nàng ta giống như bị sét đánh, nàng ta nghĩ Nhị bá phụ này chuyện gì vậy a? Ông ta phải là nhìn trúng Phượng Đoan sao? Cứ như vậy nhường cho người khác?!

      "Nhị bá phụ! Nhị Đường tỷ rất thích Phượng Đoan Ca! Bá sợ nàng ta thương tâm sao?"

      "Đại Đường tỷ ngươi cũng muốn để cho Phượng Đoan vì nàng ta hy sinh tiền đồ, nàng ta cũng muốn vu hãm thân Đường tỷ, cho nên nàng ta nghĩ kỹ, nàng ta lựa chọn nhượng bộ. Đứa này là thiện lương a!"

      "Thiện lương có thể làm cơm ăn sao? Thiện lương có thể làm quan phu nhân sao?! Thiện lương giống như kẻ ngu!" Lan Tâm trong lòng mắng chửi, nghĩ tình vì sao đúng hướng nàng ta muốn? gặp quỷ! Còn cho rằng nhà nhà Nhị bá phụ mấy năm này để ý tới bọn họ, lại phát đại tài, có thêm chút tâm nhãn, ra vẫn là ngu như vậy! Bọn họ lúc nào ngốc được a, vì sao lúc nàng ta cùng bọn họ điều kiện lại ngốc đây?! Tức chết nàng ta!

      Trương Thanh Thạch muốn cho người đưa Lan Tâm .

      Lan Tâm lập tức nóng nảy, nàng ta thể chịu đựng kế hoạch của mình thất bại, nghĩ đến Mai Hương có thể gả cho Phượng Đoan, về sau có thể lên làm Quan phu nhân, mà chính mình dù liều mạng cũng gả tốt được như nàng ta, đến lúc đó còn bị Mai Hương áp chế, trong lòng Lan Tâm liền phục, nàng ta nhất định muốn Mai Hương trôi qua kém hơn mình mới được!

      "Nhị bá phụ! Đại Đường tỷ là tự mình ngã xuống dốc! Phượng Đoan Ca chút sai cũng có!"

      "Ngươi phải ngươi thấy được sao?" Trương Thanh Thạch nghi ngờ nhìn Lan Tâm, sau đó nhíu mi, "Ngươi phải là vì để cho ta đáp ứng điều kiện của ngươi nên oan uổng Mai Hương ? Vậy cũng được, ngươi còn tuổi cũng thể học hư. Mai Hương đủ đáng thương, chúng ta lại là thân nhân của nàng ta, thể lại đâm dao người nàng ta. Được rồi, ngươi , về sau đừng làm chuyện như vậy nữa."

      Lan Tâm nóng nảy, lớn tiếng : "Ta có oan uổng nàng ta! Nàng ta thực tự mình trượt chân té xuống!"

      "Ngươi dám thề với trời sao? Chuyện như vậy là thể tùy tiện lung tung!" Trương Thanh Thạch nghiêm túc nhìn Lan Tâm.

      "Ta dám! Ta Trương Lan Tâm thề với trời, nếu như lời của ta dối, để cho ta ruột xuyên bụng nát, bị thiên lôi đánh!" Lan Tâm là sợ hãi Trương Thanh Thạch bởi vì tin mình là lời mà buông tha cho cơ hội làm chứng, vậy nàng ta phải chuyến uổng công sao? Dù sao nàng ta là lời , nàng ta mới sợ thề.

      Lúc này cửa mở ra, tiếng mở cửa làm Lan Tâm sợ hết hồn, nàng ta kinh hoảng quay đầu xem, sau đó bị hù dọa chân đều mềm nhũn. Người tiến vào đều là người nàng ta tại muốn nhìn thấy, có Lý chính và Lý chính nương tử, có Trương Hữu Điền, còn có nhiều lão nhân đức cao vọng trọng trong thôn, mặt khác còn có mấy phụ nhân thích tám chuyện. Những người này vẫn đủ để cho nàng ta sợ hãi, để cho nàng ta sợ hãi chính là Trương Bà Tử và Trương Thanh Mộc, Tôn Xảo thế nhưng cũng ở đây! Còn có cha mẹ nàng ta cũng tới!

      Lan Tâm nghĩ đây rốt cuộc là thế nào? Làm sao đột nhiên xuất nhiều người như vậy? Nàng ta bản năng cảm giác mình có thể bị Trương Thanh Thạch lừa gạt rồi!

      Trương Bà Tử xông về phía Lan Tâm, tát cái mặt của nàng ta, mắng: "Ngươi tiểu nha đầu chết tiệt kia! Có người oan uổng tỷ tỷ mình như vậy sao?! Hắc tâm can bỉ ổi! Ngươi sợ trời đánh ngũ lôi! Lúc trước vì sao để cho mẹ ngươi sinh ngươi ra? Sớm biết ngươi là loại “hàng” lòng dạ hiểm độc, năm đó ngươi vừa sinh hạ nên bóp chết ngươi!"

      Trương Bà Tử là bị chọc tức, lần này Mai Hương gây ra chuyện này, trong lòng bà ta cũng là hết sức phiền, bởi vì Mai Hương giống như Trương Thanh Thúy, Trương Bà Tử vẫn còn có chút thương Mai Hương, nhìn khuôn mặt kia của nàng ta bị phá hủy, trong lòng bà ta dễ chịu, hơn nữa bà ta những ngày qua hay mơ tới tiểu nữ nhi bị bán, nhìn dáng vẻ của Mai Hương bà ta liền nghĩ đến dáng vẻ tiểu nữ nhi trong mộng, bà ta có thể phiền sao? Cũng bởi vì phần bực bội này, bà ta vốn là nghĩ tới lợi dụng cơ hội lần này, cho dù để cho Mai Hương gả cho Phượng Đoan, cũng muốn cho Trương Thanh Thạch và bọn họ quay về tốt, đến lúc đó người nhà trải qua ngày tốt lành, nhưng là vì dáng vẻ Mai Hương, bà ta do dự. Cùng con thứ hai quay về tốt, người nhà cùng nhau giàu có, hay là Mai Hương được gả cho Phượng Đoan, đến lúc đó có cháu rể khảo thủ công danh, hai lựa chọn này làm cho Trương Bà Tử hết sức mâu thuẫn. Kết quả bà ta còn chưa nghĩ ra lựa chọn nào đối với bà ta có lợi nhất, bà ta bị Trương Thanh Thạch thỉnh đến nhà .

      Trương Bà Tử còn tưởng rằng Trương Thanh Thạch đây là thỉnh bà ta đến lời hay, kết quả lại là để cho bọn họ tới nghe những lời này của Lan Tâm!

      Những lời này của Lan Tâm vừa ra, Trương Bà Tử còn lựa chọn, cái gì con trai có tiền, cái gì cháu rể làm quan, toàn bộ đừng suy nghĩ! Con trai có tiền như xưa hiếu thuận bà ta, cháu rể làm quan kia vẫn là con rể Trương Thanh Thạch, hôn phu của Đại Hoa, chắc chắn hiếu thuận bà ta!

      Trương Bà Tử nghĩ đến những thứ này còn có thể hòa nhã với Lan Tâm sao? Bà ta phải là vì Mai Hương, bà ta là vì chính bà ta, tát Lan Tâm bạt tai cũng đủ, lại tát Lan Tâm hai bạt tai, thanh giòn a, đánh cho mặt Lan Tâm sưng lên, khóe miệng cũng chảy máu. Trương Bà Tử tự mình cũng cảm thấy cánh tay đau, có thể thấy được là xuống khí lực.

      Lan Tâm oa oa khóc lớn lên.

      Tôn Xảo mắng: "Khóc! Ngươi còn có mặt mũi khóc! Oan uổng chính Đường tỷ ngươi còn có mặt mũi khóc a?! Tam đệ muội, nhìn ngươi dạy hảo nữ nhi!"

      Đỗ Quyên Hồng đối với nữ nhi cũng là chỉ tiếc rèn sắt thành thép a, nghĩ nàng ta làm sao lại làm chuyện thiếu thông minh như vậy? Thị ta ra chủ ý cho bà bà, để cho bà bà lợi dụng cơ hội lần này dụ dỗ Trương Thanh Thạch trở lại, mắt thấy những ngày an nhàn của bọn họ sắp đến, kết quả lại bị con của mình phá hư, là tức giận đến muốn phun máu! Có điều lúc này tức giận cũng được gì, phải mau nghĩ biện pháp tìm cục diện có lợi nhất đối với mình!

      Đỗ Quyên Hồng rất nhanh nghĩ kỹ chính mình nên làm như thế nào, thị ta nghĩ nếu như vậy, dứt khoát hoặc là làm, làm cho xong, theo lời Lan Tâm rồi tính tiếp! Ít nhất có thể nịnh nọt Trương Thanh Thạch chút.

      "Đại tẩu! Lời này của ngươi cũng đúng rồi! Ta dạy nữ nhi làm sao vậy? Ta dạy nữ nhi phải ! Nàng ta phát ra lời thề độc như vậy, ngươi còn nàng ta láo? Khuê nữ ta được ta dạy dù tốt cũng tốt hơn so với khuê nữ ngươi dạy dỗ, hừ, muốn gả người muốn điên rồi, thế nhưng trời mới hết mưa liền lên núi, ra là biết Phượng Đoan chân núi, muốn quyến rũ ? Quyến rũ thành lại làm hư mặt mình, còn muốn vu vạ vào người ta, biết xấu hổ! A, mặt bị hủy, lúc này mới là báo ứng đây!"

      Đỗ Quyên Hồng miệng nếu ra lời độc địa lợi hại hơn nhiều so với Tôn Xảo , mấy năm này bởi vì nhà mẹ đẻ thị để ý tới thị ta, thị ta chỉ có thể khuất phục nịnh hót, nghẹn mà chết, tại thị là đem cơn tức mấy năm trước nhận được đều phát tiết ra.

      Tôn Xảo bị Đỗ Quyên Hồng mắng trợn mắt há hốc mồm, chỉ Đỗ Quyên Hồng tức giận, hung hăng : "Ngươi ngươi ngươi".

      "Ta làm sao vậy? Ta đều là lời ! Ta và khuê nữ giống nhau, chúng ta cũng lời , giống các ngươi, da mặt dày a, cái gì gọi là lời cũng biết!"

      Đỗ Quyên Hồng cong cổ cái, vẻ mặt kia làm người tức a!

      Trương Thanh Mộc tức giận nhìn Trương Thanh Ngọc, : "Tam đệ, ngươi còn quản vợ của ngươi?!"

      Trương Thanh Ngọc : "Đại ca, ta làm sao quản a? Nàng ta cũng sai."

      Trương Thanh Ngọc cũng ngốc bao nhiêu so với Đỗ Quyên Hồng, cũng biết tại theo lời lão bà hài tử có lợi với , cho nên chút do dự phản bội đại ca của .

      Trương Thanh Thạch xem hết thảy trước mắt, trong lòng nghĩ: Được rồi, hết thảy đều ấn theo kế hoạch mà làm, danh tiếng Phượng Đoan được bảo vệ, hôn Đại Hoa cũng được bảo vệ!

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 68 Chân tướng

      Trương Thanh Mộc và Tôn Xảo sắp bị toàn gia lão Tam làm cho tức chết rồi, bọn họ ý thức được nhà ba người này là phản bội bọn họ, tính toán dựa vào Trương Thanh Thạch.

      Trương Thanh Mộc tức giận đến ra lời, Tôn Xảo hướng Trương Bà Tử xin giúp đỡ.

      Trương Bà Tử lúc này cũng tức giận đến đầu óc choáng váng, mắng to Trương Thanh Ngọc và Đỗ Quyên Hồng, như xưa buông tha Lan Tâm, mắng người cả nhà bọn họ xối xả.

      "Được rồi! Mắng đủ chưa? có mắng đủ về nhà mắng!"

      Lý chính ra mặt, nghiêm mặt nhìn đám người Trương Bà Tử. Trong chuyện này đương nhiên là hướng về Trương Thanh Thạch và Phượng gia, những năm này cùng hai nhà được càng ngày càng gần, bởi vì Tiểu Hoa và tiểu nhi tử quan hệ hảo, coi Tiểu Hoa là con dâu tương lai của mình, vậy Trương Thanh Thạch khả năng là thân gia tương lai của , Phượng Đoan chính là em đồng hao tương lai của tiểu nhi tử , Phượng Đoan và tiểu nhi tử đều là người đọc sách, tương lai hai người nếu đều khảo trúng công danh cùng làm quan, phải giúp đỡ lẫn nhau. cũng muốn để cho quan hệ tam giác sắt này bị phá hư.

      Lý chính nương tử cũng : "Đúng vậy, muốn giáo huấn con trai, con dâu và cháu của mình thỉnh về nhà dạy dỗ. Có điều ở chỗ này cần phải , Lan Tâm nhà các ngươi cũng , thương thế của Mai Hương nhà các ngươi phải là do Phượng Đoan làm hại, các ngươi về sau cho lại Phượng Đoan phải, là hậu sinh có khả năng khảo trúng tú tài nhất ở thôn chúng ta, để cho Tiểu Pha thôn chúng ta vẻ vang lộ mặt, cũng thể để cho các ngươi những thứ tâm tư ngổn ngang kia quấy nhiễu!"

      Người bên cạnh cũng rối rít phụ họa.

      Trương Hữu Điền nghiêm khắc Trương Bà Tử hảo hảo mà quản giáo Mai Hương, nương gia bị lui lần thân đủ mất mặt, tại lại còn dám vu hãm người khác để cầu lấy chồng, người muốn gả còn là hôn phu của đường muội, là quá biết xấu hổ.

      Tôn Xảo thét to: "Lan Tâm hươu vượn! Nàng ta là vì nịnh nọt nhị thúc! Mai Hương chúng ta căn bản láo! thể vì lời của ả tiểu bỉ ổi kia Mai Hương phải!"

      Trương Thanh Mộc lúc này cũng là đâm lao phải theo lao, muốn cắn chặt răng nữ nhi của mình đúng, dù thể cướp Phượng Đoan đến tay làm con rể, cũng thể mất danh tiếng!

      Trương Hữu Điền tức giận : "Lan Tâm thề! Độc thề như vậy nàng ta cũng dám phát, nàng ta làm sao có thể láo?"

      Tôn Xảo : "Tiểu đĩ thõa này vì thăng chức nhanh mà điên khùng, nàng ta có thề gì dám phát? Nàng ta là láo!"

      Lý chính nương tử : "Vậy các ngươi dám phát thề độc Mai Hương nhà các ngươi láo ? Mai Hương nhà các ngươi dám phát thề độc ? Cứ ấn theo thề độc Lan Tâm vừa rồi phát ra thề như vậy là được! Các ngươi dám ?"

      Tôn Xảo đương nhiên dám, thời buổi này đại đa số người còn là tin quỷ thần, mặc dù bọn họ dám làm chuyện xấu, nhưng lại rất ít dám phát thề độc, bọn họ sợ hãi ứng nghiệm. Tôn Xảo đặc biệt dám, bởi vì thị ta là tin nhất cái này. Trương Thanh Mộc cũng dám. Trương Bà Tử lại càng dám, nếu như trước kia bà dám, những ngày qua bà ta liên tục mơ tới tiểu nữ nhi bị bà ta bán tìm đến bà ta tính sổ, bà ta sợ hãi đây, nào dám vào lúc này phát cái gì thề độc?

      Lý chính nương tử hỏi ba người kêu gào, trong lòng đắc ý, hừ tiếng : "Các ngươi vẫn là trở về , tốt khuyên nhủ Mai Hương, để cho nàng ta , sau đó nhận lỗi với Phượng gia! Phượng Đoan nếu là khảo trúng học trò , sau đó phải thi tú tài, các ngươi vu hãm là có tội! Nếu như tức giận có thể đưa các ngươi tiến đại lao! Tự các ngươi suy nghĩ kỹ là ngồi đại lao mới tốt hay là chịu nhận lỗi mới tốt!"

      Ba người Trương Bà Tử vốn là vừa nghe Lý chính nương tử bắt bọn họ nhận lỗi với Phượng gia cũng cam tâm tình nguyện, nếu chịu nhận lỗi phải hướng tất cả giải thích bọn họ là oan uổng Phượng Đoan sao? Mặt mũi nhà bọn họ để đâu? Nhưng là vừa nghe đến bị ngồi tù, bọn họ toàn bộ đều sợ hãi. Bọn họ chỉ lo muốn cho Mai Hương gả cho người đọc sách về sau có thể theo hưởng phúc, lại quên Phượng Đoan có công danh cũng có thể làm cho bọn họ sống bằng chết!

      "Ngươi nha đầu chết tiệt!" Trương Bà Tử oán hận mắng chửi Lan Tâm, nghĩ đều do nàng ta, nếu phải là nàng ta, chính mình làm sao rơi vào tình trạng tiến thối lưỡng nan này?

      "Nãi nãi, ta chỉ là lời ."

      Lan Tâm bụm mặt khóc lóc , trong lòng nàng ta hận chết Trương Bà Tử, nãi nãi mình vì Mai Hương lại dùng sức đánh nàng ta như vậy, nàng ta cảm giác mặt mình còn là của mình. Vốn là nàng ta lớn lên coi như bình thường, tại khẳng định đánh thành đầu heo! Chờ, cái thù này nàng ta nhất định phải báo!

      Lan Tâm nghĩ tới lần này đầu phục Trương Thanh Thạch, chỉ cần trong nhà ngày qua tốt lên, nàng ta dùng tiền tìm người hung hăng thu thập đám người Trương Bà Tử, nàng ta mới quản bọn họ có phải thân nhân của nàng ta hay !

      Trương Bà Tử bị lời của Lan Tâm làm cho tức giận đến hơi kém ngã ngửa, bà ta muốn lại đánh nàng ta vài bạt tai, có điều bà ta cũng có, lúc này lửa giận của bà ta tắt chút, đầu óc lại thanh tỉnh, bà ta cũng ý thức được sau khi nhà con lớn nhất triệt để đắc tội con thứ hai, bà ta thể cùng nhà tiểu nhi tử trở mặt, dù sao tại nhà tiểu nhi tử đứng về phía Trương Thanh Thạch, vạn nhất Trương Thanh Thạch giúp bọn họ đem ngày qua tốt lên sao? Vậy đối chính mình mà cũng là hy vọng.

      Trương Bà Tử nghĩ rất tốt, người nhà Lan Tâm cũng muốn được rất tốt, đáng tiếc Trương Thanh Thạch ấn theo suy nghĩ của bọn họ mà làm.

      "Nương, ngài nếu là muốn dạy dỗ Lan Tâm dẫn nàng ta về nhà mắng, đừng mắng ở chỗ này của ta."

      Trương Thanh Thạch với Trương Bà Tử, nhìn Lan Tâm nhìn về phía ánh mắt của , chút áy náy cũng có.

      Lan Tâm lớn tiếng : "Nhị bá phụ! Ta giúp nhị Đường tỷ! Bá vì sao có thể đối với ta như vậy? Bá giúp ta chuyện coi như thôi, bá còn để cho nãi nãi dẫn ta về nhà mắng?"

      Trương Thanh Ngọc cũng : "Đúng vậy, Nhị ca, ngươi tại sao có thể như vậy chứ? Ngươi phải là hiểu nha đầu này nhất sao? Lan Tâm chúng ta và Nhị Hoa chỉ kém mấy tháng, ngươi làm sao có thể nhẫn tâm như vậy?"

      Đỗ Quyên Hồng : "Chúng ta tuy là ở riêng, bà bà cũng thể muốn làm gì Lan Tâm chúng ta làm, vừa rồi đánh nàng ta, ta đủ đau lòng, cũng thể lại để cho Lan Tâm rơi vào trong tay của bà."

      Đỗ Quyên Hồng đây cũng là muốn cùng với Trương Bà Tử trở mặt.

      Trương Bà Tử tức giận tới mức trừng mắt.

      Trương Thanh Thạch : "Lan Tâm là lời , nhưng nàng ta lại ngay từ đầu, làm hại Phượng Đoan vô tội bị oan, tại nàng ta lời , trách tội nàng ta tệ, còn muốn chỗ tốt sao?"

      Viên Ngọc nương ở bên : "Đúng vậy, Lan Tâm ngươi vì cái gì sớm chút ra? Ngươi bây giờ ra cũng phải là vì lương tâm công chính, mà là vì chính ngươi. Thanh Thạch huynh đệ cũng có đáp ứng ngươi bất cứ chuyện gì."

      Lan Tâm trợn to hai mắt, nàng ta nghĩ: Đúng vậy, Nhị bá phụ cũng có đáp ứng điều kiện của nàng ta! Nàng ta mới phát thề những người này liền từ bên ngoài xông vào! Lúc này nàng ta ý thức được chính mình bị lừa rồi, chính mình căn bản chính là bị lừa đến, những người bên ngoài này sớm chờ nghe nàng ta !

      Hiểu ra được, chỉ là lúc này quá muộn.

      Lan Tâm khóc, lần này nàng ta khóc đến thương tâm hơn so với mới vừa rồi bị Trương Bà Tử đánh, bởi vì mộng đẹp của nàng ta tan vỡ. Nàng ta bên khóc bên ồn ào, trong chốc lát cầu xin Trương Thanh Thạch, trong chốc lát lại oán Trương Thanh Thạch, tóm lại là muốn cho Trương Thanh Thạch đáp ứng điều kiện của nàng ta, dù đáp ứng toàn bộ cũng phải đáp ứng cái, đó chính là tìm cho nàng ta nhà khá giả.

      Trương Thanh Ngọc và Đỗ Quyên Hồng ở bên nghe được trong lòng tức giận, nghĩ nha đầu chết tiệt này, lúc này để cho Trương Thanh Thạch dìu dắt nhà bọn họ làm buôn bán hoặc là cho bạc, lại chỉ muốn hôn của nàng ta, quả nhiên là con nhóc, còn tuổi muốn rời nhà chính mình qua ngày tốt lành!

      Trương Thanh Mộc và Tôn Xảo trong lòng hả giận a, nghĩ để các ngươi phản bội chúng ta, chính các ngươi cũng sa sút theo! Hừ, chỉ cần Trương Thanh Thạch giúp các ngươi, các ngươi chút cũng thể so với chúng ta? Xem sau khi trở về làm sao thu thập các ngươi!

      Lan Tâm chết sống chịu , nhất định bắt Trương Thanh Thạch tìm cho nàng ta nhà chồng tốt, nàng ta ngã mặt đất động, khóc thảm giống như cha chết mẹ chết.

      lúc ầm ĩ, Nhị Căn chạy vào bẩm báo Lý lang trung trấn đến đây.

      Trương Thanh Thạch trong lòng kỳ quái, nghĩ tới Lý lang trung trấn đến làm cái gì đây? Chẳng lẽ là bởi vì Mai Hương? Mai Hương Lý lang trung xem thương, lúc ấy Lý lang trung Mai Hương mặt chín mươi chín phần trăm lưu sẹo. Trương Thanh Thạch còn nhờ giúp đỡ tìm thuốc tiêu sẹo, chẳng lẽ là có tin tức? Mặc kệ là chuyện gì, trước mời người vào !

      Lý lang trung rất nhanh liền tiến vào. Bên cạnh còn theo người trung niên.

      Tất cả mọi người đều là người quen, chào hỏi lẫn nhau, sau đó Lý lang trung lại giới thiệu với mọi người vị trung niên bên cạnh , vị sư huynh của , vừa vặn tới bái phỏng , nghĩ đến thương thế Mai Hương, cho nên liền mang theo sư huynh đến xem thương cho Mai Hương.

      Lý lang trung và Phượng lang trung còn có Trương Thanh Thạch đều là người quen, thưởng thức Phượng Đoan, nghĩ đến Phượng Đoan gặp được chuyện như vậy cũng rất lo lắng, tự nhiên muốn chữa lành Mai Hương thay Phượng Đoan giải trừ phiền toái. Mặc dù cũng đến ý này, nhưng người nhà Trương Thanh Thạch cùng Phượng lang trung hết sức cảm tạ trợ giúp của .

      Tôn Xảo sốt ruột hỏi: "Các ngươi nhà ta? Xem qua thương thế mặt khuê nữ ta? Mặt của nàng ta còn có cứu sao?"

      Tôn Xảo nghĩ tới mặt nữ nhi nếu là còn có cứu, vậy nhà bọn họ vẫn còn có hi vọng.

      Lý lang trung lắc đầu, : "Hết thuốc chữa, sư huynh của ta , lưu sẹo là khẳng định!"

      Tôn Xảo gào thét tiếng khóc toáng lên.

      Lý lang trung chau mày, lui về phía sau bước, lớn tiếng : "Ngươi trước đừng khóc, nghe ta tiếp! Thương mặt con của ngươi thoạt nhìn hề giống là ngoài ý muốn bị thương, mà là bị người làm thành như vậy!"

      "Cái gì?!"

      "Bị người làm cho thành như vậy?!"

      Tôn Xảo và Trương Thanh Mộc cùng nhau lên tiếng kinh hô, chỉ có bọn họ, người còn lại cũng là hết sức kinh ngạc, tin tức này là như tiếng sấm nổ a.

      Mặt Lan Tâm ngoại trừ chỗ sưng đỏ thoáng cái tất cả đều trắng bệch, bị hù dọa toàn thân run rẩy, nàng ta nghĩ xong rồi, chuyện của mình làm bị phát !

      Ngày đó sau khi Mai Hương từ dốc té xuống, Lan Tâm lập tức liền xuống. Mai Hương lúc ấy trán đụng phải tảng đá, cho nên ngất thôi, Lan Tâm nhìn gương mặt đó của Mai Hương, đột nhiên liền bạo gan lên, nghĩ tới Mai Hương cũng là bởi vì gương mặt này mới mạnh hơn mình chút, mới có thể khắp nơi đè nặng chính mình, vậy nàng ta liền làm hỏng mặt của ả. Nàng ta nghĩ như vậy cũng làm như vậy, nhặt được tảng đá nhọn đầu mà châm mặt Mai Hương, còn tàn nhẫn mà xoay chuyển vài vòng.

      Lan Tâm nghĩ tới chuyện này lại bị phát , nàng ta bị hù dọa đến nhúc nhích được.

      Nhìn bộ dáng của Lan Tâm, tất cả mọi người hiểu chuyện này là nàng ta làm.

      Tôn Xảo lập tức liền xông tới vừa đánh vừa mắng Lan Tâm, đem mặt Lan Tâm vốn bị thương đánh càng thảm hại hơn, Tôn Xảo kêu la Lan Tâm phá hủy mặt Mai Hương, thị ta cũng muốn phá hủy mặt Lan Tâm, móng tay mạnh mẽ móc cái vào mặt Lan Tâm, bắt được mặt Lan Tâm giống như bắt quả dưa hấu, nếu phải là Lan Tâm liều mạng giãy giụa, về sau lại được Đỗ Quyên Hồng bảo vệ, tròng mắt Lan Tâm cũng bị Tôn Xảo lấy xuống.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 69 Lại người bị hủy dung

      Đỗ Quyên Hồng nhìn khuê nữ bị đánh thành như vậy, thị ta dĩ nhiên tức giận, bởi vì che chở Lan Tâm mà bị Tôn Xảo tức giận đến nổi điên hung hăng đánh vài cái, còn cào vài đường ở mặt của thị ta. Cảm giác mặt và người đau đớn, Đỗ Quyên Hồng cũng tức giận, thị ta và Tôn Xảo lăn vào đánh nhau.

      Cuối cùng bọn họ vẫn là được người kéo ra, ba người toàn bộ đều bị thương, ngay cả người kéo cũng bị ít thương, đều cực kỳ tức giận.

      Ở đây có ba người lang trung, hơn nữa Lý lang trung bọn họ đến Tiểu Pha thôn chính là vì xem thương cho Mai Hương, đương nhiên cũng mang theo dược, ngay cả chỗ cũng cần chuyển, ở chỗ này chữa thương cho bọn họ, bôi thuốc băng bó, rất nhanh xử lý tốt.

      Đỗ Quyên Hồng đau thẳng nhếch miệng, hỏi Lý lang trung: "Mặt mũi ta lưu sẹo chứ?"

      Lý lang trung tức giận : " mặt mũi ngươi để lại sẹo, có điều khuê nữ ngươi mặt có thể lưu sẹo hay chừng."

      "Cái gì?! Thương mặt khuê nữ ta để lại sẹo?!"

      Đỗ Quyên Hồng vừa nghe tức giận đến nhảy dựng lên, nương gia tốt nếu mặt có sẹo về sau làm sao lập gia đình?! Thị ta hướng về phía Tôn Xảo liền gầm thét lên, "Tôn Xảo ! Ngươi đáng bị thiên đao! Ngươi vì sao ra tay liền ác như vậy? Móng vuốt của ngươi làm sao lại độc như vậy? Thế nhưng cào nát mặt khuê nữ ta! Những năm gần đây trong vòng mười dặm tám thôn ngươi nghe qua nữ nhân nào đánh nhau có thể cào nát mặt người ?! Ngươi là cố ý! Tim của ngươi cũng quá đen tối! Ta và ngươi xong!"

      Tôn Xảo trong lòng hả giận cực kỳ, "Cùng ta xong? Ta còn cùng các ngươi xong đâu! Mai Hương nhà ta là nương đẹp bao nhiêu, cứ thế bị tiểu đĩ thõa nhà ngươi hủy dung! Nàng ta tại hủy dung đó là tự làm tự chịu! Nàng ta lớn lên gương mặt xấu như vậy, hủy hay hủy cũng giống nhau, gả được cho người trong sạch, khuê nữ ta giống! đến cũng là các ngươi thiếu nhà ta! Ta mới cùng các ngươi xong!"

      Lan Tâm oa oa khóc lớn lên, nàng ta nghĩ tới chính mình thế mà lại bị hủy dung, này làm cho nàng ta về sau làm sao lập gia đình a!

      Mọi người đứng ngoài quan sát thẳng nhíu mày, nghĩ đây là đủ loạn, thực là đám người đáng đồng tình.

      Lý chính : "Được rồi, các ngươi muốn ồn ào về nhà nháo, đừng ở chỗ này nháo."

      Lan Tâm quỳ gối trước mặt Trương Thanh Thạch mạnh mẽ cầu xin Trương Thanh Thạch giúp nàng ta, nàng ta muốn hủy dung.

      "Ngươi muốn hủy dung? Vậy ngươi lúc trước vì cái gì hại khuê nữ ta?!" Tôn Xảo trừng Lan Tâm, lại hướng Trương Thanh Thạch ồn ào, "Nhị thúc! Nếu như ngươi muốn xen vào việc của nàng ta, vậy ngay cả việc của Mai Hương cũng phải quản!"

      Mọi người nghe trợn mắt nhìn thẳng, nghĩ các ngươi làm ra chuyện này, còn muốn để cho Trương Thanh Thạch giúp các ngươi? nếu như thực giúp mới là bánh bao mềm, về sau là người cũng có thể cắn cái!

      Trương Thanh Thạch xác thực quản, là có tâm đồng tình, nhưng tâm đồng tình của cũng phải là dùng ở thân loại người này . thỉnh bọn họ rời .

      Mặc kệ Lan Tâm nháo ra sao, Trương Thanh Thạch đều hề bị lay động. nhìn Trương Thanh Ngọc, ánh mắt lạnh như băng. Trương Thanh Ngọc lập tức liền qua kéo Lan Tâm, Trương Thanh Thạch cũng phải là người bọn họ có thể đắn đo, nếu như mất hứng, còn có thể làm cho bọn họ qua tốt. Quên , thể bởi vì khuê nữ gây chuyện thị phi lần nữa đắc tội Trương Thanh Thạch. Đỗ Quyên Hồng cũng cảm thấy để cho Trương Thanh Thạch hỗ trợ là vui, cũng giúp Trương Thanh Ngọc cùng nhau kéo Lan Tâm. Trương Thanh Mộc mắt thấy tình biến thành như vậy, cũng chỉ có thể thể làm gì khuyên Tôn Xảo và Trương Bà Tử về nhà.

      Tôn Xảo còn chưa từ bỏ ý định, bà ta chỉ bằng lời Lan Tâm căn bản có biện pháp chứng minh phải là Phượng Đoan đem con bà ta đẩy xuống.

      Viên Ngọc nương tức giận, cười lạnh : " đụng nam tường chưa từ bỏ ý định a! Lan Tâm cũng thề, hơn nữa còn là nàng ta cào nát mặt Mai Hương, ngươi còn muốn đổ thừa đến đầu con ta? là muốn gả khuê nữ muốn điên rồi ? Bằng vào câu đầu tiên của nàng ta có thể phản bác lời chứng của người khác, nàng ta là thân phận gì a? Tiên nữ trời cũng thể như vậy ?"

      Trương Hữu Điền nghiêm nghị : "Trương Thanh Mộc! Còn đem vợ của ngươi dẫn về nhà! Ả ta đây là muốn đem danh tiếng Trương gia chúng ta đều bại hoại hết mới cam tâm sao? Chớ quên ngươi ngoại trừ khuê nữ còn có hai đứa con trai!"

      Trương Thanh Mộc rùng mình, đúng vậy, còn có hai đứa con trai, tại hai đứa con trai đều ở bên ngoài làm giúp, nếu như danh tiếng truyền như vậy, bọn họ cũng bị người đuổi về nhà. tại Trương Thanh Thạch là danh nhân (người có tiếng tăm), những chưởng quỹ Đông gia kia vì nịnh nọt Trương Thanh Thạch có khi nào sa thải hai tên hỏa kế ? thể vì khuê nữ hủy dung hư danh tiếng mà hại tiền đồ hai đứa con trai. Vừa nghĩ như thế, lập tức liền bắt đầu che chở Tôn Xảo , để cho thị ta về nhà.

      Tôn Xảo tự nhiên cũng nghe hiểu trong lời của Trương Hữu Điền có uy hiếp, thị ta cũng muốn vì nữ nhi phá hủy tiền đồ các con, trong tiếng quát lớn của Trương Thanh Mộc thị ta xám xịt xoay người .

      "Nương, ta thôi."

      Trương Thanh Mộc đỡ Trương Bà Tử.

      Trương Bà Tử đôi mắt đục ngầu nhìn Trương Thanh Thạch, giống như muốn gì, nhưng là cuối cùng cũng ra, trước mặt nhiều người như vậy, bà ta nghĩ vẫn là đừng nữa. Những người này đều hướng về Trương Thanh Thạch, bà ta chiếm được hảo, lại nếu là trước mặt nhiều người như vậy bị Trương Thanh Thạch chống đối, mặt già của bà để vào đâu?

      Chờ những người này vừa , mọi người rối rít hướng Trương Thanh Thạch và Phượng lang trung chúc mừng, chúc mừng bọn họ cuối cùng giải quyết chuyện phiền lòng này.

      Trương Thanh Thạch và Phượng lang trung, Viên Ngọc nương hướng mọi người tạ, thỉnh bọn họ lưu lại ăn cơm, mọi người rối rít cần, nhưng cuối cùng vẫn là bị lưu lại.

      Trương Thanh Thạch để cho người làm bàn tiệc phong phú, cùng mọi người hảo hảo mà ăn bữa.

      Trong nhà Trương Thanh Thạch sung sướng thoải mái, Trương gia nhà cũ bên kia lại náo nhiệt vô cùng.

      Mai Hương ở nhà, Lý lang trung mang theo sư huynh của đến xem thương cho nàng ta, lại gì liền rời , trong lòng nàng ta hết sức thất vọng, trong lòng ngóng trông nãi nãi và cha mẹ chỗ nhị thúc phụ có thể có tin tức trở lại cho nàng ta, nàng ta biết nếu như lần này nàng ta thể gả cho Phượng Đoan, vậy nàng ta xong rồi. Mặt của nàng ta hủy dung, về sau người lấy nàng ta kém bao nhiêu cũng có thể nghĩ, nàng ta muốn qua cuộc sống như thế.

      Đợi đến nãi nãi và cha mẹ trở lại, Mai Hương chỉ nhìn vẻ mặt mặt bọn họ cũng biết kết quả tốt, nàng ta thoáng cái ngã ngồi ở cạnh giường đất. Chờ từ trong miệng nương nàng ta biết ra nàng ta là bị Lan Tâm động thủ thương mặt, nàng ta cơ hồ muốn điên rồi, muốn tìm Lan Tâm liều mạng.

      "Được rồi! Liều mạng cái gì? Còn hiềm khích đủ mất mặt sao?!"
      Trương Bà Tử mắng, tại Mai Hương bị hủy dung, bà ta lại cũng cảm thấy nàng ta như tiểu nữ nhi của mình, hơn nữa bởi vì vài ngày nay gặp ác mộng, trong lòng bà ta cũng oán tiểu nữ nhi kia, nghĩ nàng ta quá hiếu thuận, lại dám làm cho bà ta kẻ làm mẹ này gặp ác mộng! Còn có Mai Hương, có việc gì lại có người lớn lên giống tiểu nữ nhi mình như vậy, nếu phải là nghe nàng ta như vậy, bà ta gặp ác mộng sao? Nghĩ như vậy, Trương Bà Tử còn thương tiếc Mai Hương nữa.

      "Nãi nãi!"

      Mai Hương ủy khuất vô cùng.

      Trương Thanh Mộc nhíu mày : "Được rồi, đừng khóc, càng khóc càng xúi quẩy! Nương cũng báo thù cho ngươi, mặt Lan Tâm đều bị nương ngươi cào nát, Lý lang trung bọn họ đều mặt Lan Tâm cũng hủy dung."

      "Nàng ta đáng đời!" Mai Hương oán hận mắng, trong nội tâm có chút hả giận, nhưng là vừa nghĩ tới mặt của mình cũng tốt lắm, nàng ta lại khóc lên.

      Tôn Xảo cũng lười khuyên Mai Hương, mặt của thị ta cũng bị Đỗ Quyên Hồng làm bị thương, cũng đau lắm.

      Trương Thanh Ngọc trước vì theo Lan Tâm muốn nịnh nọt Trương Thanh Thạch, và mẹ còn có Trương Thanh Mộc đều xé rách mặt, tại bám vào được Trương Thanh Thạch, Trương Thanh Ngọc hối hận, lại chạy đến bên này hướng mẹ và ca ca tẩu tử chịu tội, kết quả bị Trương Bà Tử hung hăng mắng trận, lại đến cùng có đuổi ra ngoài. Trương Thanh Ngọc lại kéo Đỗ Quyên Hồng đến chịu tội. Đỗ Quyên Hồng quỳ mặt đất dập đầu, cầu xin Trương Bà Tử tha thứ bà ta lúc đó ác, thị ta khóc lóc nỉ non bản thân lúc ấy chỉ là vì để cho Trương Thanh Thạch tín nhiệm thị ta, cho nên mới phải vô lễ với bà bà, kỳ trong lòng thị ta là muốn chờ từ chỗ Trương Thanh Thạch đạt được chỗ tốt liền hiếu thuận bà bà. Trương Bà Tử mới tin lời của thị ta, nhưng cũng lười vạch trần.

      Trương Thanh Mộc và Tôn Xảo cũng muốn tha thứ người nhà lão Tam, nhưng Trương Bà Tử bắt bọn họ tha thứ, Trương Thanh Ngọc và Đỗ Quyên Hồng lại mạnh mẽ chịu tội, bọn họ lúc này thái độ tuy hung dữ nhưng đuổi bọn . Nhưng là trong lòng bọn họ vẫn là hận người nhà lão Tam, nghĩ tới đợi khi tìm được cơ hội liền thu thập bọn .

      Mai Hương thấy nãi nãi và cha mẹ đều tha thứ người nhà Tam thúc phụ, nàng ta cảm thấy ủy khuất vô cùng.

      Mai Hương cảm thấy nãi nãi và cha mẹ giống như trước đau chính mình, là vì thanh danh của nàng ta hư, tướng mạo cũng bị phá hủy ? Nàng ta cảm giác mình sống bằng chết, nhưng là nàng ta lại muốn chết, chết vinh còn hơn sống nhục.

      Ngày của Lan Tâm so với Mai Hương còn khó qua hơn, nàng ta cả ngày khóc, kết quả càng khóc miệng vết thương lại càng nghiêm trọng, đợi nàng ta phát đúng là quá chậm, miệng vết thương nặng hơn. Vốn là Lý lang trung mặt của nàng ta dùng dược có thể tốt hơn nhiều, nhưng là cha mẹ nàng ta đều muốn bỏ tiền, mà nhà bọn họ cũng có nhiều tiền như vậy, mặt của nàng ta đến cùng là lưu lại sẹo nhàn nhạt.

      Mai Hương và Lan Tâm đều thành trò cười, hai người trốn ở nhà dám ra cửa.

      Cha mẹ và huynh đệ Mai Hương và Lan Tâm cũng thành trò cười, nhưng bọn họ lại thể ra cửa, mỗi ngày ra cửa bị chọc tức trở lại phát hỏa, đương nhiên là đối với hai nương này phát hỏa số lần nhiều nhất, ai bảo bọn họ là đầu sỏ gây nên đâu?

      Mai Hương và Lan Tâm càng ngày càng dễ chịu, các nàng từng là nương được sủng ái trong nhà, nhưng bây giờ so với Đại Hoa lúc trước, cuộc sống của các nàng còn dễ chịu bằng, hai người đều là khổ mà được.

      Phượng Đoan tham gia viện thử, chiếm được công danh tú tài, từ nay về sau có thể gặp quan quỳ, miễn thu thuế, còn có thể mỗi tháng được cấp lượng bạc.

      Nhà Phượng lang trung lập tức nghênh đón vô số người tới thăm, đây chính là tú tài đầu tiên của Tiểu Pha thôn bọn họ! Hơn nữa bởi vì Phượng Đoan là con rể chuẩn của Trương Thanh Thạch, người đến chúc lại nhiều hơn rất nhiều, cho lễ cũng trọng vài phần!

      Mai Hương chỉ hận chính mình tính kế có thành công, sau đó nàng ta vuốt mặt của mình hận người hai nhà Trương Thanh Thạch và Phượng lang trung, cũng càng thêm hận Lan Tâm.

      Lan Tâm chỉ hận chính mình tính kế có thành công, sau đó nàng ta vuốt mặt của mình hận người hai nhà Trương Thanh Thạch và Phượng lang trung, cũng càng thêm hận Mai Hương.
      tart_trung, Phong Vũ Yên, thuyt4 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 70 Báo động trước, Trương Hoa gặp chuyện may

      Trương Thanh Thạch nhìn mưa to lại lần phủ xuống, mày nhíu chặt lại, quả nhiên a, quản tình bây giờ ra sao, trời muốn đổ mưa thay đổi, đời trước cũng là ngày này hạ xuống cơn mưa rào đầu tiên, trước đó cũng xuống mấy trận mưa, nhưng cũng tính là mưa to, lúc này đây mới là mưa to, trong ruộng tích lũy ít nước mưa.

      Tuyết nương nhìn phía ngoài mưa to, có chút lo lắng : "Lúa mạch sắp cắt, lại có mưa lớn như vậy, đúng là làm cho người lo lắng, cũng biết có bao nhiêu lúa mạch bị mưa xuân làm đổ, hạt lúa mạch cũng bị thổi mất ít . Hy vọng đến lúc thu hoạch ngày có thể tốt lên."

      Trương Thanh Thạch đáp lời của nàng, có biện pháp đón nhận, cũng thể với nàng, hy vọng của nàng bị hớ ? Sắp tới có nhiều cơn mưa lớn hơn, hơn nữa đều ở lúc thuận lợi nhất, lúc thu lúa mạch trời mưa, lúc lúa mạch mới vừa thu xong còn chưa thu thập tốt cũng mưa, lúc phơi nắng lúa mạch trời lại mưa, đợi đến lúc gieo bắp xuống trời mưa tiếp, hồi lại hồi mưa, chẳng những phá hủy lúa mạch, còn có thể phá hủy bắp mới vừa gieo xuống! Ngay cả lúa chịu được nước nhất đều cùng theo lúc gặp nạn! Càng đừng đến thu hoạch cái khác!

      năm nay nhất định là năm thiên tai.

      Trương Thanh Thạch đem đất đai nhà mình đều thu thập xong, kênh mương đào cực kỳ sâu, tin tưởng đọng nước, số người có chút quan hệ tệ với , lại cảm thấy có bản lĩnh nhân gia, nhìn làm như vậy cũng theo làm, nhưng là đại đa số nhà vẫn có đào kênh, mương thoát nước. Nếu như tiếp tục như vậy, bọn họ nhất định tổn thất càng nhiều.

      Trương Thanh Thạch nghĩ tới mình ở Bạch vân tự thả mấy tờ giấy giải thích, báo trước tai nạn cũng biết có thể tạo tác dụng hay .

      Ở nửa tháng trước, Trương Thanh Thạch cải trang cách ăn mặc sau đó Bạch vân tự, tìm cơ hội ném mấy tờ giấy giải thích, báo trước tai nạn ở Bạch vân tự chỗ chủ tăng nhân có thể thấy. Vì để cho những tăng nhân kia tin tưởng có tai nạn phát sinh, Trương Thanh Thạch còn viết vài việc trước trận mưa lớn này xảy ra, thí dụ như phòng nào Bạch vân tự sập, thí dụ như huyện thừa ở ngày nào đó đến trong chùa dâng hương, ví dụ ngày nào đó hạ cơn mưa , bầu trời xuất cầu vồng. Sau đó mới viết những ngày tai nạn còn nhớ, vài trận mưa lớn đưa tới nạn úng, sau đó nạn sâu bệnh, năm thứ hai nạn hạn hán, lại năm là nạn úng, ba năm thiên tai, dịch bệnh liên tục, những gì nhớ được toàn bộ viết lên.

      Trương Thanh Thạch là dùng tay trái viết chữ, hơn nữa viết chính là kiểu chữ bình thường nhất, dùng là giấy cũng là giấy bình thường nhất, lúc ném những thứ giấy này cũng rất cẩn thận, tuyệt có người phát làm. Vì mảnh sinh mạng dân chúng, dù gặp nguy hiểm cũng muốn làm, chỉ cần trải qua tai nạn như vậy, người cũng chỉ lo chính mình.

      tại qua nửa tháng, liên tục chú ý, viết cái kia và kiện kia đều ấn theo quỹ đạo đời trước tiến hành, những tăng nhân kia chắc tin ? Trương Thanh Thạch nghĩ những tăng nhân kia nhất định bỏ qua cơ hội này, chỉ cần bọn họ vận hành thích đáng, đây chính là cơ hội Bạch vân tự nổi danh! Bọn họ hoàn toàn có thể là Phật tổ thương cảm chúng sinh, mượn Bạch vân tự đến cảnh báo trăm dân trăm họ, miễn cho dân chúng lầm than. Bởi như vậy Bạch vân tự có thể nổi danh! Trương Thanh Thạch tin những hòa thượng kia động tâm!

      Sau trận mưa lớn, Bạch vân tự nhất định có động tác!

      Trương Thanh Thạch nghĩ tới trận mưa lớn này mau qua , Bạch vân tự mau hành động !

      Tuyết nương nhìn nét mặt kiên nghị của Trương Thanh Thạch, khuyên lơn: "Nhất định có việc gì, chàng cứ yên tâm , nếu quả như có việc, đến lúc đó chàng muốn giúp đồng hương môn, chúng ta giúp."

      Tuyết nương biết Trương Thanh Thạch cũng lo lắng người trong thôn gặp tai hoạ, sớm như vậy bắt đầu đào kênh, mương thoát nước tự nhiên cũng với nàng lo lắng của . Nàng cũng nhìn thấy Trương Thanh Thạch bởi người khác theo cùng nhau đào kênh, mương mà cao hứng, bởi vì đào kênh, mương mà lo lắng. Cho dù giấu được kín đáo, nàng vẫn là phát , nàng là thê tử của a! Mặc dù biết Trương Thanh Thạch vì cái gì mà khẳng định năm nay có đại tai họa, nhưng là nàng tin tưởng , nam nhân nàng là nam nhân có bản lĩnh.

      Trương Thanh Thạch cầm tay Tuyết nương, "Cám ơn nàng."

      Tuyết nương ôn nhu cười tiếng, tay kia cầm lấy tay nắm tay mình, "Cám ơn cái gì? Là nên như vậy."

      trận mưa lớn này rơi xuống ngày đêm, vất vả ngừng, trong ruộng lúa mạch đổ mảng lớn, nhà nào có thể may mắn thoát khỏi, ngay cả nhà Trương Thanh Thạch cũng vậy, chỉ có điều nhà tổn thất ít nhất, mà những người kia theo phong trào đào kênh, mương thoát nước cũng tổn thất rất . Làm cho những người theo phong trào đào kênh mương hối hận muốn chết.

      Các lão bách tính bên vẻ mặt đưa đám xếp hàng trong ruộng nước, bên khẩn cầu lão thiên gia đừng lại lừa gạt bọn họ, nhưng ai đào kênh, mương thoát nước. Người luôn có loại tâm lý như vậy, chính là trận mưa này khá lớn, lớn hơn nữa. Cho nên bọn họ vẫn có đào kênh, mương thoát nước. Bởi vì kênh, mương thoát nước cũng là diện tích, trong ruộng là lúa mạch trưởng thành, bọn họ bỏ được, đào lúa mạch sắp thu cắt.

      Trương Thanh Thạch nhìn ở trong mắt, ở trong lòng lắc đầu thở dài, cũng biết là như vậy, đời trước cũng như vậy phải ? Khi đó Trương gia cũng nghĩ như vậy, cũng nghĩ như vậy, kết quả lúa mạch trong nhà tổn thất trọng đại.

      Đợi ngày hôm sau mưa tạnh, trong thôn đột nhiên liền truyền ra tin tức, là Bạch vân tự nhận được cảnh báo của Phật tổ, mưa này còn tiếp tục rơi, hơn nữa còn rơi rất nhiều lần, có thể so với trận mưa này còn lớn hơn! chỉ như thế, còn có vài trận đại tai đại nạn!

      Ngay từ đầu có người tin, còn tưởng rằng người truyền lời này hươu vượn, kết quả lại có người ra để chứng minh đây đúng là Bạch vân tự truyền tới báo trước, hơn nữa trình báo quan phủ.

      Người trong thôn đều kinh hoảng, bọn họ tin tưởng Bạch vân tự, trong lòng bọn họ các tăng nhân Bạch vân tự có can đảm mang Phật tổ ra lừa gạt tất cả mọi người, huống chi thông báo quan phủ!

      Lúc này tất cả mọi người bắt đầu liều mạng đào kênh, mương thoát nước.

      Trương Thanh Thạch nhìn đồng hương môn ở trong ruộng bận việc, cuối cùng thở phào nhõm, nghĩ Bạch vân tự cuối cùng hành động, khổ tâm của xem như có uổng phí.

      Trương Thanh Thạch cao hứng chưa được hai ngày, lại có người làm cho mất hứng tới cửa.

      Trương Bà Tử được Tôn Xảo dắt díu đến đây, nhìn thấy Trương Thanh Thạch liền bắt đầu khóc thét.

      Trương Thanh Thạch nhìn bà bà, con dâu hai người, ngươi cao tiếng ta thấp tiếng khóc đến xong, chuyện đều nghe , thẳng nhíu mày, nghĩ tới mặc kệ là chuyện gì, nhất định là có chuyện tốt!

      "Các ngươi trước đừng khóc, có chuyện gì trước cho ta nghe chút. Đương nhiên nếu như các ngươi cảm thấy khóc có thể đem chuyện thành, vậy các ngươi cứ khóc, ta có thể để chỗ cho các ngươi. Đại Nha, rót cho hai vị khách nhân hai ly trà, đừng để cho bọn họ khát."

      Đại Nha đáp ứng tiếng, xoay người châm trà.

      Trương Bà Tử và Tôn Xảo lập tức dừng khóc.

      Trương Bà Tử : "Ngươi làm con trai như vậy sao? Mẹ ngươi đều khóc thành như vậy ngươi cũng biết khuyên nhủ, còn mát! Ta đời này sinh ngươi xem như uổng công!"

      Trương Thanh Thạch : "Nương, ta cho ngươi bạc và đất dưỡng lão, trong tay ta còn có văn thư đây, ngươi cũng thể uổng công sinh ta."

      Trương Bà Tử nghẹn hơi, đề cập tới những chuyện này bà ta còn tức giận, nhắc tới bà ta tức tới nín thở, năm đó bà ta làm sao biết Trương Thanh Thạch có thể trải qua cuộc sống thời như vậy? Năm đó bà ta cảm giác mình chiếm tiện nghi, kết quả bây giờ mới biết chính mình ăn thiên đại thiệt thòi, nhưng còn có thể làm gì đây? Con trai út chia tay ra ngoài, bà ta theo con lớn nhất mà sống, con thứ hai trả lại đất và bạc dưỡng lão, bạc và đất đai kia còn là dùng thủ đoạn đạt được, bà ta nháo thế nào cũng để ý. Cho nên những năm này chỉ có thể nhìn con thứ hai thuận lợi vui vẻ, bà ta lại chỉ có thể làm lão bà tử nông thôn!

      Trương Bà Tử kỳ sớm muốn ầm ĩ cùng con thứ hai, cực kỳ muốn! Nhưng lần này đến tìm được, đại tôn tử xảy ra chuyện!

      "Thanh Thạch, nương trước kia là làm qua chuyện xin lỗi ngươi, ngươi đừng ghi hận nương." Trương Bà Tử nghĩ vẫn nên mềm dẻo , nếu con thứ hai mạnh mẽ lên bà ta cũng có biện pháp."Dù coi như ngươi ghi hận ta cũng được, ghi hận đại ca Tam đệ ngươi cũng được, nhưng ngươi đừng ghi hận đại chất tử bọn tiểu bối này! Chuyện năm đó có quan hệ gì với bọn họ a! tại đại chất tử ngươi gặp chuyện, ngươi giúp chút ! Coi như nương van ngươi!"

      Trương Thanh Thạch chợt nhíu mày, nghĩ Trương Hoa xảy ra chuyện? Xem ra còn là đại a, nếu người mẹ ngang ngược này của có thể cúi đầu để van cầu ? Vừa rồi kêu khóc thành như vậy, xem ra là sốt ruột.

      "Trương Hoa xảy ra chuyện gì?"

      " bị người đánh! tại lại bị bắt giam lại!" Tôn Xảo đợi bà bà , thị ta vội vã há mồm ra, hết sức sốt ruột, "Nhị thúc, trong tay ngươi có tiền, giúp đem đại chất tử ngươi cứu về đây ! Chỉ cần ngươi cứu trở lại, đến lúc đó ta để cho hiếu thuận ngươi, chờ sau khi ngươi quy thiên, lại để cho ném chậu cho ngươi!"

      "Đại bá nương! Ngươi nhăng gì đấy?! Cha ta sống phải hảo hảo, có việc gì tự nhiên lời may!"

      Nhị Hoa từ bên ngoài tới, nổi giận đùng đùng la ầm lên, nàng nghe Trương Bà Tử và Tôn Xảo khóc đến đây, cũng biết có chuyện tốt, quả nhiên a, lúc này mới vừa qua đến liền nghe đến như vậy, là xúi quẩy!

      Tôn Xảo lau nước mắt : "Ta đây phải là hảo tâm sao? Nhị Hoa, ngươi tức cái gì? Ta tại gặp chuyện, muốn cùng ngươi tiểu nha đầu nhao nhao, ngươi cũng đừng gào ta, lại gào ta chết a!"

      Nhị Hoa hừ tiếng, đến bên cạnh Trương Thanh Thạch, : "Cha, việc này phải hỏi cho ràng, đại đường ca làm sao lại bị đánh, bị ai đánh, lại bị ai bắt lại, cũng phải hỏi ràng! Đừng để đến lúc đó bị quan phủ bắt lại chúng ta cũng cứu , đây phải là muốn đối phó quan phủ sao? Chuyện như vậy chúng ta cũng thể làm."

      Trương Bà Tử và Tôn Xảo trong lòng cùng nhau mắng, nghĩ tiểu nha đầu này nhẫn tâm a!

      Trương Thanh Thạch cười sờ đầu Nhị Hoa, : "Ta đây phải là còn chưa kịp hỏi sao? Nương, đại tẩu, các ngươi mau , cho cùng là thế nào , nếu như , ta quản."

      Trương Bà Tử và Tôn Xảo ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hàm hàm hồ hồ chuyện. Tóm lại đem Trương Hoa thành người vô tội mà , Trương Hoa chính là người bị hại, để cho Trương Thanh Thạch nhất định phải cứu Trương Hoa.

      Trương Thanh Thạch và Nhị Hoa sau khi nghe bọn họ chuyện, hai người đều tức đến nở nụ cười, cha con hai người căn bản tin bà bà, con dâu này , nhất là Trương Thanh Thạch, nghĩ Trương Hoa đến cùng vẫn là đường xưa của đời trước, cứu y mới là lạ! Nhị Hoa hận thể lập tức đuổi bà nội và đại bá nương của nàng ra khỏi nhà, người này là ai a, lại dám đến nhà nàng gạt người, coi bọn họ là người nào? Để cho Trương Hoa chết !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :