1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh nông phu - Hoa Hòa Hoa Ảnh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 57 đường gặp

      vào lúc này thời tiết đúng là xuân về hoa nở, Trương Thanh Thạch mua lại mảnh Tây cống kia, ngoại trừ đắp lên nhà ở phòng ở và xưởng làm miến, còn dư lại nửa thu thập thành vườn hoa nửa thu thập thành vườn rau, vườn rau tương đối , vườn hoa ngược lại tương đối lớn, ba khuê nữ của đều tên hoa, tất cả đều hoa, mà tay nghề trồng hoa của Trương Thanh Thạch tồi, mới hai năm qua đem vườn hoa này thu thập được có hình có dạng, ngoại trừ mùa đông hoa thiếu chút chỉ có chút ít mai vàng, hồng mai, thanh tùng, thúy bách, ba mùa kia sắc hoa rực rỡ, thành nơi ba nữ hài tử thích nhất.

      Trương Thanh Thạch trồng hoa tốt xấu cũng chỉ được người khác khen tiếng hảo mà thôi, nhưng có hai loại hoa trồng rất tốt cũng rất được người ngoài thưởng thức. loại là mẫu đơn, loại chính là hoa cúc.

      Hai loại hoa Trương Thanh Thạch trồng này là hai loại tốt nhất.

      Nhà Trương Thanh Thạch có tiền, nên tránh được giao thiệp với người, có đôi khi mời người vào trong hoa viên thưởng hoa uống trà, số lần nhiều, danh tiếng hoa nhà Trương Thanh Thạch dưỡng được tốt liền truyền ra ngoài. Trong số người tới bái phỏng Trương Thanh Thạch cũng có người mang nữ nhân hài tử, những người này đều được Tuyết nương và mấy người Đại Hoa chiêu đãi, các nàng thấy hoa đẹp mắt liền đưa ra chủ ý làm hội thưởng hoa. Đây cũng phải là chuyện thể làm, Tuyết nương và Đại Hoa biết nên làm gì để chiêu đãi những khách nhân này, liền đồng ý. Làm lần liền có lần hai, hội thưởng hoa nhà Trương Thanh Thạch làm được mấy lần.

      Bây giờ đúng là lúc hoa mẫu đơn nở đẹp nhất, lần này thưởng hoa đúng là lúc ngắm mẫu đơn.

      Lần thưởng hoa hội này cũng thỉnh bao nhiêu người, mời vài gia đình trấn , còn có hai gia đình ở thị trấn. Nhưng mẹ con Tuyết nương vẫn rất coi trọng, các nàng mặc kệ tính cách như thế nào, nội tâm đều là người nhiệt tình, nếu khách nhân mời tới vậy nhất định hảo hảo mà chiêu đãi. Cho nên sớm chút các nàng chuẩn bị xong, thế nhưng nước đến chân vẫn còn chút việc.

      Đại Hoa : "Nhị Hoa, phấn tránh trùng có thể vẩy lên rồi, tại vẩy lên vừa vặn có thể tản bớt mùi."

      Phấn tránh trùng là loại bột thuốc do Phượng lang trung làm ra, chỉ cần vẩy lên có thể làm cho các loại sâu tránh xa, mặc dù đối với mấy loại như ruồi, muỗi phấn này có tác dụng, nhưng đối với mấy loại sâu bò cây, đất đặc biệt có tác dụng, có điều bởi vì cách làm là quá phức tạp, cho nên cũng có làm ra số lượng lớn, nhưng cũng mang đến tài phú cho Phượng gia.

      Nhị Hoa đáp ứng tiếng, tìm phấn tránh trùng, kết quả nàng vội vã chạy về, phấn tránh trùng dùng hết rồi.

      Đại Hoa : "Ngày hôm qua lúc xem phải là vẫn còn sao? Làm sao lại dùng hết rồi?"

      "Tối ngày hôm qua Đại Căn cầm dùng, vung ở trong nhà kho." Nhị Hoa , thờ ơ khoát khoát tay, "Ta chỗ Phượng bá phụ cầm hai hộp đến là được. Vừa vặn đến cùng với bọn họ."

      Đại Hoa : "Ta thôi!"

      Nhị Hoa nhướng mí mắt, mỉm cười, ranh mãnh : "Tỷ a? Được rồi, tỷ tỷ ! Nhìn thấy mang Phượng Đoan Ca đến cho ta a!"

      "Phượng Đoan Ca ca phải là lập tức tới sao? Vì cái gì còn phải mang người tới?" Tiểu Hoa chuyện gì nên hỏi, bé hơn sáu tuổi, tính cách ôn nhu như Đại Hoa, cũng hoạt bát như Nhị Hoa, mà là kiều kiều nhuyễn nhuyễn, con mắt nháy nháy đặc biệt đáng .

      Mặt Đại Hoa hồng lên.

      Nhị Hoa cười ha ha.

      Đại Hoa năm nay đủ mười ba tuổi, sắp mười bốn tuổi, Phượng Đoan lớn hơn so với nàng vài tuổi, có thể thành thân, sở dĩ đến bây giờ còn chưa thành thân, là Phượng Đoan học sách cho nên vội mà thành thân, hai chính là Phượng gia cố ý cầu hôn Đại Hoa, sớm cùng với Trương gia ý này, Trương Thanh Thạch và Tuyết nương cũng cảm thấy Phượng Đoan tệ, cũng yên tâm về cha mẹ chồng là Phượng Tê và Viên Ngọc Nương, cũng sớm nhìn ra đại nữ nhi và Phượng Đoan hai bên tình nguyện, nên có lý nào ngăn cản. Có điều Trương Thanh Thạch còn là phải chờ tới lúc Đại Hoa mười lăm tuổi cập kê mới cho Đại Hoa đính hôn, sau đó lại chờ năm nữa đủ mười sáu tuổi mới cho Đại Hoa xuất giá. Đính hôn muộn đó là sợ đính hôn quá sớm có cái gì ngoài ý muốn đến lúc đó hôn bị lui, đối phương đó cũng tốt. Thành thân muộn đây là vì Đại Hoa suy nghĩ. Trương Thanh Thạch nghĩ tới đời trước nữ nhi còn tuổi chết vì khó sinh liền hoảng hốt đau lòng, nào dám để cho nữ nhi thành thân sinh con quá sớm? nghĩ tới nhất phải qua mười sáu tuổi. Phượng gia cũng đồng ý. Cho nên hai nhà tại mặc dù có chính thức đính hôn cho hai đứa , nhưng mọi người đều ngầm là thân gia tương lai.

      Mặt Đại Hoa đỏ lên muốn đánh Nhị Hoa, Nhị Hoa vây quanh cái bàn tránh né.

      "Tỷ tỷ, tỷ có hay a? Tỷ nếu là muội ."

      "Hừ, chờ qua hôm nay tỷ lại thu thập muội."

      Đại Hoa trừng Nhị Hoa cái, chút uy lực dọa người, nàng xoay người .

      Nhị Hoa gọi Tiểu Nha cùng theo Đại Hoa, tại nhà nàng giống ngày xưa, nhà nàng có tiền, mà tỷ tỷ nàng cũng phải là tiểu nương trước kia, nhiều người muốn kết hôn tỷ tỷ nàng, cho dù biết tỷ tỷ nàng tương lai gả cho Phượng Đoan, cũng có người từ bỏ ý định đánh chủ ý với tỷ tỷ nàng. Tỷ tỷ nàng lại lợi hại giống nàng, để cho nàng dẫn người theo chừng để cho người xáp lại. Tiểu Nha mặc dù tuổi còn nhưng là khí lực lớn, hơn nữa giọng đặc biệt to, nàng ta theo bên cạnh Đại Hoa hộ Đại Hoa đoạn đường ngắn đó là thành vấn đề.

      Tiểu Nha lớn tiếng đáp ứng, chạy theo Đại Hoa.

      Đại Hoa Tiểu Nha hai người cười dọc theo đường . Sau khi Trương Thanh Thạch có tiền liền sửa đường, nhà bọn họ bình thường trấn mua đồ giao hàng chính là đường lớn hướng sau thôn, con đường này sửa, ngoại trừ con đường này còn sửa đường trong thôn, thuận tiện ngay cả vài con đường cái trong thôn cũng sửa, đường đá sạch , làm cho thôn sạch ít. tại hai bên đường đá thông hướng thôn đều trồng khoai lang khoai tây, toàn bộ là để cung cấp cho xưởng miến nhà Trương Thanh Thạch, liếc mắt nhìn qua xanh mượt mảnh, người trong thôn ở phía chính là phong cảnh, mà Đại Hoa Tiểu Nha hai nương này ở phía lại trở thành phong cảnh mỹ lệ.

      Dọc theo con đường này chỉ cần người gặp được Đại Hoa cũng cùng nàng chào hỏi, mà Đại Hoa cũng ôn nhu cười đáp lại, những năm này lá gan của nàng lớn hơn so với trước kia, nhưng tính tình ôn nhu vẫn có đổi, nếu như vốn dĩ là ôn nhu nhát gan, như vậy tại chính là ôn nhu đoan trang.

      "Ai , nhìn Đại Hoa kìa, là nữ lớn mười tám thay đổi càng đổi càng dễ nhìn, hơn nữa cha nàng ta có tiền, nàng ta là trưởng nữ đồ cưới thể thiếu, cưới nàng ta đúng là kiếm được tiền! Ta lúc đầu làm sao lại nghĩ tới đem Đại Hoa định hôn cho con ta đây?"

      "Thôi ! Nhi tử kia của ngươi cũng xứng được với Đại Hoa? Nằm mộng ban ngày à!"

      "Lúc trước Trương gia có ở riêng muốn kết hôn Đại Hoa dễ dàng! Con ta nếu là nguyện ý cưới nàng đó là nàng trèo cao a! tại thể được, bây giờ là chúng ta trèo cao."

      "Các ngươi ngay cả cái cơ hội bấu víu cũng a, người ta có chủ nhân! Phượng Đoan năm nay thành học trò , chỉ cần chưa tới viện thử đó chính là tú tài! Đại Hoa chính là muốn làm nương tử tú tài, làm sao để ý người khác?"

      "Trương Thanh Thạch phải là còn biết ít người có tiền sao? có Phượng Đoan còn có Trương Đoan, Lý Đoan, Vương Đoan, dù sao nàng cũng lo gả được. Ai, là hối hận a!"

      "Đúng vậy, ta nếu là có con trai tuổi thích hợp ta cũng hối hận, may mà con ta lớn tuổi, ta cho tới bây giờ động tâm tư kia."

      Mấy đại nương, thẩm tử nhìn bóng lưng Đại Hoa nghị luận, đột nhiên thấy cách đó xa phía trước Đại Hoa xuất bóng dáng, các bà nhìn kỹ đây phải là Mai Hương sao? Mấy người lập tức hưng phấn, liếc mắt nhìn nhau, hẹn mà cùng xoay ngược lại phương hướng, hướng về phía Đại Hoa tới.
      tart_trung, Phương Lăng, thuyt3 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 58 thành công

      "Đại Hoa."

      Mai Hương lúc cách Đại Hoa còn rất xa bắt đầu hít sâu, cố gắng điều chỉnh vẻ mặt. Trong lòng nàng ta rất thống khổ, bởi vì từng Đại Hoa chỉ là đám bèo xanh làm nền cho nàng ta, mà bây giờ Đại Hoa sống tốt hơn nàng ta. từng nàng ta có thể dễ dàng ở trước mặt bất kỳ người nào giả vờ ôn nhu nhất xinh đẹp nhất, đặc biệt là Đại Hoa loại nữ hài tử trước mặt này nàng ta căn bản để vào mắt, nàng ta có thể đơn giản nghiền ép các nàng, nhưng bây giờ còn dễ dàng nữa! Nàng ta biết đó là bởi vì nàng ta từng cao cao tại thượng, từ trong lòng nàng ta cảm giác mình so với bất kỳ nương nào trong thôn đều mạnh hơn, nhưng bây giờ nàng ta biết Đại Hoa mạnh hơn nàng ta, cho nên nàng ta còn sức ở trước mặt Đại Hoa giả vờ giả vịt. Mai Hương tinh tường ý thức được những thứ này, nàng ta có thể thống khổ sao?

      "Đại Đường tỷ."

      Đại Hoa cười đáp lại Mai Hương, nàng cũng thích Mai Hương, nhưng cũng đặc biệt chán ghét, lúc Mai Hương bị lui hôn nàng còn có chút đồng tình Mai Hương, bị từ hôn coi như xong, lại còn bị người từng là bạn tốt đoạt hôn , là vô cùng nhục nhã. Thời gian qua Đại Đường tỷ tâm cao khí ngạo chắc bị đả kích nhiều lắm? Đại Hoa mềm lòng, bởi vì phần thương tiếc này, thái độ của nàng đối với Mai Hương vẫn tương đối mềm mại.

      Mai Hương nhìn nụ cười Đại Hoa đoan trang khéo léo, trong lòng nàng ta thở phào nhõm, nàng ta sợ nhất bị Đại Hoa nhìn đến, ba năm nay nàng ta mỗi lần ra ngoài cũng nhận được chút ánh mắt, lời làm cho nàng ta vui, cho dù bản thân nàng ta cố gắng làm cho người ta thích, nhận được người đồng tình cũng ngăn cản được số người đáng hận cười nhạo nàng ta. Nhiều đến nỗi nàng ta lười phải ra khỏi nhà. Bây giờ nhìn Đại Hoa cũng có coi thường ý của nàng ta, nàng ta mới buông lỏng, cảm giác bản thân đều tinh thần ít, toàn tâm chuẩn bị tiến công.

      "Đại Hoa, ta mấy hôm trước ngã trận bệnh, hôm nay thân thể tốt hơn chút mới ra ngoài, nghĩ tới liền đụng phải ngươi, tỷ muội chúng ta là có duyên. Ta những ngày này vẫn nhớ tới ngày xưa chúng ta cùng chỗ thêu hoa chuyện phiếm, khi đó khoái hoạt a! Ta nghĩ lại những chuyện cũ cảm thấy mình phải hảo hảo mà sống, nên muốn mau chút ít tốt lên để có thể tìm ngươi chơi. tại bệnh của ta đỡ rồi, lúc này mới vừa ra tới gặp được ngươi, ta cao hứng."

      "Đại Đường tỷ phải bảo trọng, ngươi còn trẻ, cuộc sống sau này dài lắm."

      Đại Hoa cười , trong lòng nghĩ Đại Đường tỷ vẫn là giống như trước như vậy, có điều từ trước nàng ta cũng qua lời dễ nghe như vậy với mình. Nàng từ trong lòng muốn lui tới với thúc bá nãi nãi bên kia, mấy năm này cuộc sống nhà nàng ngày càng tốt hơn, bên kia mặc dù có cãi lộn, nhưng tâm tư chưa từng nghỉ ngơi. Đại Hoa ngốc, tâm mặc dù mềm thế nhưng hết hy vọng với mấy người Trương Bà Tử, nàng chỉ ngóng trông những người kia vĩnh viễn đừng lui tới với nhà mình mới tốt. tại chuyện với Mai Hương nàng hồi hộp đây, vừa nghe Mai Hương nàng lập tức hiểu ý tứ Mai Hương. Muốn chơi đùa cùng nàng ta? Muốn chơi đùa phải nhà nàng ta? Lại chơi đùa quan hệ khôi phục? Chủ ý này ba năm nay, số lần thúc bá nãi nãi bên kia đánh tới nàng đều đếm hết!

      "Hôm nay trong nhà làm hội thưởng hoa, đây cũng phải là bí mật gì, Đại Đường tỷ nghĩ đến cũng biết, là muốn đến nhà mình ?" Đại Hoa trong lòng nghĩ, "Đại Đường tỷ mặc dù bị chút ít đả kích, nhưng tâm tính đúng là có thay đổi, thực làm người ta thất vọng."

      Đại Hoa cảm thấy Mai Hương lớn lên kém, tay lại khéo, nấu cơm thêu hoa đều rất tốt, mặc dù bởi vì chuyện Triệu gia từ hôn, danh tiếng hư chút, nhưng là chỉ cần kiên nhẫn vẫn có thể tìm được cửa hôn môn đăng hộ đối, đến lúc đó còn sợ ngày qua tốt sao? Đáng tiếc Đại Đường tỷ vẫn giống như còn tâm tư đông sơn tái khởi, còn muốn lợi dụng nhà nàng, mặc dù nàng ta đáng thương, nhưng mình cũng như ý của nàng ta.

      Mai Hương gật gật đầu, nhìn từ xuống dưới Đại Hoa cười : "Đúng vậy, ta còn trẻ, về sau ngày còn dài mà! đến ngươi cũng trưởng thành, còn cao hơn ta. Nhớ năm đó ta lúc lớn cỡ như ngươi vậy ngươi còn thấp hơn ta nhiều. Còn nhớ khi đó ta đem váy của ta cho ngươi mặc, còn dư khúc lớn. Ai, tại ngươi rốt cuộc cần mặc váy của ta, nhìn ngươi mặc đẹp mắt a. Đúng rồi, ngươi hôm nay tại sao mặc đẹp như vậy? Này thân đều là bằng lụa ? Trước đây ngươi đều mặc vải mịn."

      Mai Hương là muốn cho Đại Hoa ra chuyện nhà nàng mở hội thưởng hoa, như vậy thuận mồm nhắc tới mình, mình còn thể sao? Như vậy ít nhất có thể giữ lại chút mặt mũi.

      Đại Hoa từ chính là mặc xiêm y cũ của Mai Hương, nàng cũng ghét bỏ, nhưng bây giờ nghe Mai Hương nhắc lại cũng cảm kích, dù sao khi đó tất cả tiền đều là công trung, Mai Hương mặc quần áo mới, nàng chỉ được mặc quần áo cũ, có oán Mai Hương tệ, làm sao lại cảm kích? Nàng cảm thấy Mai Hương lời này hình như là có dụng ý muốn kích thích lòng cảm kích của bản thân, Mai Hương thông minh như vậy làm sao lại nghĩ rằng mình cảm kích nàng ta? Chẳng lẽ trước kia mình biểu rất ngu ngốc sao? Còn hỏi tại sao mình mặc y phục bằng lụa, còn nhớ được mình trước kia thích mặc y phục bằng lụa, nàng ta cũng biết quan sát. Bây giờ cái này là phải đem đề tài hướng thưởng hoa hội nàng mới tin.

      "A, tại khí trời tốt, mặc y phục này bị gió lùa."

      "..."

      Mai Hương nghe được trả lời của Đại Hoa trong lúc nhất thời gì được, nàng ta nghĩ ngợi bằng thẳng nhà nàng xem hoa , còn chưa kịp bị Đại Hoa cắt đứt.

      Đại Hoa cười : "Đại Đường tỷ, ngươi là ra tản bộ a? Vậy ngươi tiếp tục, ta còn có việc, trước bước. Tiểu Nha, chúng ta !"

      Tiểu Nha lớn tiếng đáp ứng tiếng, ngăn cản giữa Đại Hoa và Mai Hương, nhe răng cười tiếng với Mai Hương, ánh mắt kia sáng ngời cười nhạo. Nàng ấy là cố ý, đối với những chuyện của nhà chủ tử nàng ấy biết hết, nàng ấy xem thường mấy người Trương Bà Tử, Mai Hương mặc dù biểu được hết sức đáng thương, nhưng là nhị tiểu thư có nàng ta cũng phải là người tốt. Cho nên Tiểu Nha đề phòng Mai Hương, Đại Hoa khách khí, nhưng nàng ấy cũng che giấu ánh mắt của mình, chính là muốn chọc tức những người lui tới này, để cho bọn họ biết khó mà lui, nàng ấy cũng là vì phân ưu cho chủ nhà a!

      Mai Hương bị Tiểu Nha dùng ánh mắt cười nhạo đó nhìn, nàng ta nhất thời có phòng bị, bị tức đến sắc mặt đại biến.

      "A! Đại Hoa tỷ tỷ! Nàng ta trừng ta!"

      Tiểu Nha lớn tiếng kêu ầm lên: "Nhất định là tỷ quá bận rộn, chịu chuyện với nàng, nàng ta tức giận, dám phát hỏa với tỷ nên trừng ta! Đại Hoa tỷ tỷ, là làm ta sợ muốn chết!"

      Tiểu Nha vẻ mặt ủy khuất cáo trạng với Đại Hoa, Nhị Hoa tỷ tỷ qua với nàng ấy phải tìm mọi cách kéo xa khoảng cách giữa người nhà Trương gia và bọn họ, lúc ấy lão gia cũng ở đó, chút ý tứ phản đối cũng có, còn cười với nhị tiểu thư, có thể thấy được chủ nhân cũng nghĩ như vậy, nàng ấy đương nhiên phải nghe lời. Nhất là ở trước mặt đại tiểu thư có chút mềm lòng nàng ấy càng muốn dùng lực kéo ra Mai Hương muốn đến gần. nương này bị nàng ấy trừng mắt liếc cái dữ như vậy phải là người tốt!

      Mai Hương gấp đến tức chết rồi, nàng ta nghĩ Tiểu Nha chết tiệt kia muốn làm cái gì? Vừa rồi ở bên đứng như cái đầu gỗ phải là rất tốt sao? Làm sao đột nhiên có thể náo loạn như thế? ra vừa rồi đều là giả bộ, tức chết nàng ta! Nàng Mai Hương là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, thế nhưng ngay cả cái nha đầu sai sử cũng dám như vậy đối với nàng!

      "Ta có! Ngươi tiểu nha đầu này làm sao có thể bậy? Đại Hoa, quản hảo đầy tớ nhà ngươi!"

      Mai Hương với Đại Hoa, nàng nghĩ mình bị người trong thôn cười nhạo thôi, lại còn bị hạ nhân cười nhạo, còn dám oan uổng nàng ta, là buồn cười!

      Tiểu Nha nhìn Đại Hoa : "Đại Hoa tỷ tỷ, nàng ta chính là trừng ta!"

      "Ta trừng ngươi là bởi vì ngươi cười nhạo ta!"

      Mai Hương tức giận lớn tiếng , chờ xong nàng ta mới hối hận, nàng ta cái này làm cái gì? Chẳng lẽ còn chưa bị người cười nhạo đủ sao? Nhất là thấy mấy bá nương thẩm tử đến gần nàng ta càng muốn nhắc tới chuyện mình bị hạ nhân xem thường, mất thể diện.

      Tiểu Nha trừng mắt đôi mắt đen láy : "Là ngươi tự mình chột dạ ? Nếu vì sao cảm thấy ta cười nhạo ngươi? Còn tức thành cái dạng kia? Mấy vị phu nhân có đúng hay ?"

      Tiểu Nha hỏi mấy phụ nhân đến gần.

      Mấy người phụ nữ đều là dân chúng bình thường, bình thường nhìn thấy những người được gọi là phu nhân, tiểu thư đều muốn tránh , bọn nha đầu của mấy vị phu nhân kia nhìn mấy bà cũng thèm gọi các bà phu nhân, còn khinh khỉnh mấy bà, được Tiểu Nha xưng hô như vậy trong lòng các bà đều vui thích, hơn nữa từ trong lòng các bà đều nghiêng về nhà Trương Thanh Thạch, vừa nghe Tiểu Nha chuyện với các bà, các bà lập tức rối rít gật đầu, bảy miệng tám lời giúp đỡ Tiểu Nha chuyện.

      "Mai Hương a, thẩm tử biết ngươi bị Triệu gia lui thân trong lòng nghẹn khuất, cũng biết ngươi bị người chê cười qua, nhưng ngươi cũng thể oan uổng Tiểu Nha a? Nha đầu kia rất khách khí với chúng ta, làm sao cười nhạo ngươi? Ngươi khẳng định hiểu lầm!"

      "Đúng vậy, ngươi khẳng định hiểu lầm a, ngươi cũng thể bởi vì trong lòng thoải mái mà muốn tìm quả hồng mềm để bóp."

      "Đại Hoa là có việc gấp, nếu chúng ta vừa rồi cùng với nàng ấy thêm mấy câu, nàng ấy phải cố ý muốn chuyện với ngươi, ngươi tức giận cũng đừng phát hỏa đầu nha đầu người ta a? Phát hỏa với nha đầu người ta phải là phát hỏa với Đại Hoa đó sao? Đại Hoa cũng có gì sai."

      " phải là muốn tham gia hội thưởng hoa nhà Đại Hoa kết quả thành mới tức giận như vậy a?"

      " chừng đây là mượn cơ hội sinh muốn cho Đại Hoa đau lòng mời nàng ta ."

      Thẩm tử đại nương phía trước chuyện khá lịch , đằng sau có hai phụ nhân hợp với nhà Trương Bà Tử miệng cũng lưu tình.

      Mai Hương mặt thoáng cái đỏ bừng, phải là mắc cỡ, là tức giận, nàng ta nghĩ như vậy tự mình nghĩ đường tham gia tiệc thưởng hoa phải triệt để thể thực được sao?! Chẳng những con đường này thông, còn để cho nhà nhị thúc phụ lại thích nàng ta, ngay cả người trong thôn càng thêm xem thường nàng ta. được, tuyệt đối được là hậu quả này!

      Mai Hương lập tức gạt bỏ nước mắt, nước mắt lưng tròng nhìn Đại Hoa, : "Đại Hoa, phải như thế, ngươi phải tin tưởng ta!"

      Đại Hoa : "Đại Đường tỷ, ta biết trong lòng ngươi khổ, cho nên mới hiểu lầm Tiểu Nha. Ta trách ngươi. Các vị bá nương thẩm tử, Đại Đường tỷ cũng đáng thương, chúng ta chớ chuyện này nữa."

      Mấy người phụ nữ lập tức rối rít khen Đại Hoa tâm địa thiện lương, chuyện này nữa, để cho nàng mau làm việc của nàng.

      Đại Hoa cười gật gật đầu, lập tức dẫn Tiểu Nha .

      Mai Hương tức giận đến nước mắt cũng ngừng rơi, nàng ta muốn chuyện, lại bị mấy người phụ nữ ngăn cản, vài người ngươi câu ta câu khuyên nàng ta, có người chuyện mềm dẻo có người chuyện cứng rắn, nhưng đều làm cho nàng ta hết sức thích nghe. Có người nàng ta sống yên ổn chút mau tìm người gả cho, còn có người muốn làm mai cho nàng ta, nhưng toàn là hán tử thôn phụ cận, nàng ta mới cần, nhất là những người này vừa rồi đều giúp nàng ta còn giúp Đại Hoa và Tiểu Nha, nàng ta hận chết bọn họ. Nàng ta vất vả mới nhịn xuống có cãi nhau cùng với mấy người này.

      Đại Hoa xa mới hỏi Tiểu Nha: "Ngươi mới vừa rồi trừng nàng ta phải ?"

      Tiểu Nha lập tức thành : "Ta chỉ là thích nàng ta. Còn có Nhị Hoa tỷ tỷ với ta cần khách khí với bọn họ, có thể để cho bọn họ trở mặt mới tốt. Đại Hoa tỷ tỷ, ngươi mềm lòng làm được chuyện như vậy, để ta làm là được, chỉ cần ngươi trách ta là tốt rồi, trách ta cũng có việc gì, chỉ cần đừng cho ta ăn cơm là được!"

      Đại Hoa nhịn được cười lắc đầu, điểm ót Tiểu Nha, "Ngươi a! Chỉ thích nghe Nhị Hoa nha đầu kia, quả thực đều bị nàng dạy bậy!"

      Tiểu Nha cười ngừng, nàng ấy cũng biết đại tiểu thư trách nàng, trong nhà những chủ tử này đều là người đặc biệt tốt, người tốt như vậy nàng ấy nhất định phải bảo vệ, như vậy nàng ấy và người nhà của nàng ấy mới có thể trôi qua tốt!

      Mai Hương người trơ trọi đứng ở đường, nhìn nhìn đại trạch viện cách đó xa, nhìn lại chút Đại Hoa Tiểu Nha đến cửa thôn, nàng ta oán hận dậm chân, nghĩ tới tham gia được lần thưởng hoa hội này coi như xong, nhưng là nàng ta nhất định làm cho Đại Hoa hối hận để cho nàng tham gia lần thưởng hoa hội này!

      Mai Hương lại lòng vòng con đường ở bên ngoài thôn, sau đó lại chuyển đến con đường phía sau thôn, nghĩ tới hôm nay là thưởng hoa hội, có lẽ có khách đến sớm, như vậy nàng có thể đụng phải, nhưng là nàng ta vận khí tốt lắm, gặp được Thiết Tử và thê tử Thiết Tử, Thiết Tử chỉ là nhìn thoáng qua nàng ta, nữ nhân kia hướng về phía nàng ta mắng mỏ, còn muốn hung hăng đến đánh nàng ta, may mà có Thiết Tử ngăn cản. Mai Hương bị hù dọa lập tức chạy.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 59 Giả bộ bất tỉnh cản xe ngựa

      Mai Hương tức giận đến nghiến răng nghiến lợi lại nhịn được hốc mắt cay cay, nhớ năm đó nàng ta ở trong thôn vẻ vang a, ngờ rằng bây giờ lại rơi xuống hoàn cảnh này? Đều do nhà nhị thúc phụ, dù lúc trước nãi nãi và cha mẹ lừa gạt bọn họ, nhưng nãi nãi đến cùng là trưởng bối, cha mẹ nàng ta cũng là huynh trưởng trưởng tẩu, nhị thúc phụ vì sao lại thể tha thứ cho bọn họ? Nếu như phải là lạnh nhạt đối với nhà bọn họ như vậy, nhà bọn họ làm sao lại bị người trong thôn cười nhạo? Nàng ta làm sao lại bị từ hôn đến bây giờ cũng tìm được nhà chồng? là quá ác tâm! Còn Hoàn Tử! Đều do ả ta quyến rũ Triệu Thiên Tứ, nếu mình làm sao lại bị từ hôn? Đừng để cho nàng tìm được cơ hội, chỉ cần để cho nàng tìm được cơ hội nhất định phải để cho Hoàn Tử tiểu tiện nhân bỉ ổi kia sống bằng chết!

      Mai Hương nhịn được rơi lệ, nàng ta xoa xoa nước mắt, cảm giác mình cái dạng này nếu để cho người thấy được chỉ sợ lại cười nhạo nàng ta, cho nên trốn dưới gốc cây liễu lớn, tính toán đợi con mắt dễ chịu hơn chút lại đường phía sau thôn, bởi vì trong lòng tức giận, nàng ta càng muốn gả cho hảo nhân gia. Mặc dù đường chặn người để cho mình đạt được nhân duyên cơ hội rất , nhưng nếu thử lần nàng ta cam lòng.

      Tiếng cười khoan khoái từ nơi xa truyền đến, là Viên Ngọc Nương.

      Mai Hương ngồi xổm phía sau cây, từ phía sau cây cẩn thận thò ra cái đầu, vừa nhìn quả nhiên là Viên Ngọc Nương, ngoại trừ bà ta còn có Phượng Đoan và Đại Hoa Tiểu Nha. Xem ra vừa rồi Đại Hoa và Tiểu Nha đến nhà Phượng lang trung.

      Viên Ngọc Nương chuyện với Đại Hoa, bà ta tính cách cởi mở, Đại Hoa ôn nhu, hai người lại có thể đến , Viên Ngọc Nương giống như rất thích Đại Hoa, liền kéo tay Đại Hoa ha ha cười rộ lên.

      "Đại Hoa đúng là có phúc khí, tương lai bà bà lại thích nàng như thế. Ừ, chồng tương lai cũng khá tốt."

      Mai Hương nhìn Phượng Đoan trong lòng suy nghĩ.

      Phượng Đoan thời là thiếu niên lang cao lớn vững chãi, mặc dù thể cốt còn chưa trưởng thành thành dáng vẻ thanh niên, vẫn có chút đơn bạc, nhưng dáng người cao ngất, giống như gốc cây thúy trúc. Tướng mạo cũng hết sức đoan chính, bởi vì từ đọc sách mà lộ ra nho nhã lịch , khiến cho tỏ ra chói mắt gấp mấy lần so với nam tử dù tuấn nhưng có đọc qua sách, ở Tiểu Pha thôn thôn làng hương dã, nam nhân như vậy rất vừa mắt người ta.

      Phượng Đoan nhìn Đại Hoa bị mẹ nắm tay cười đến sắc mặt như hoa đào, ánh mắt hết sức ôn nhu.

      Mai Hương ánh mắt rất tốt, nàng ta thấy ánh mắt ôn nhu của Phượng Đoan nhìn về phía Đại Hoa , trong lòng hâm mộ, ghen ghét Đại Hoa, nghĩ nàng ta trước kia mặc dù cũng rất được nam tử thích, nhưng lại chưa từng có người như Phượng Đoan thiếu niên lang tuấn có tài hoa đưa mắt nhìn qua nàng ta ôn nhu như thế, dựa vào cái gì lúc trước Đại Hoa chỉ là đóa hoa dại bên cạnh nàng ta lại chiếm được nhân duyên tốt đẹp như vậy? Mai Hương trong lòng đột nhiên toát ra ý tưởng vô cùng to gan, chính là Đại Hoa căn bản được như mình, nhân duyên tốt như vậy nên là của mình!

      Mai Hương bị ý nghĩ của mình làm cho sợ hết hồn.

      Mai Hương trước kia mặc dù hâm mộ Đại Hoa về sau có thể làm nương tử tú tài, nhưng lại nghĩ đến Phượng Đoan, bởi vì Phượng Đoan hơn nàng ta, hơn nữa nàng ta rất sợ Viên Ngọc Nương, nhưng tại ngoại trừ Phượng Đoan tuổi hơn nàng ta, mẹ thích nàng ta, các phương diện khác cũng tệ, tiền đồ như gấm, mấy năm này trong nhà cũng kiếm lời chút ít tiền, có thể mạnh hơn so với nhà người có tiền.

      Phượng Đoan! Nàng ta muốn ra tay từ Phượng Đoan!

      Mai Hương trong lòng suy nghĩ, nàng ta sớm biết nhà nhị thúc quyết định tuyệt tâm muốn lui tới với nhà nàng ta, cho dù nàng ta và người nhà có nịnh nọt nữa cũng vô dụng, như vậy cũng cần sợ đắc tội bọn họ, lợi dụng bọn họ tìm cho nàng ta việc hôn nhân tốt mới là thức thời. Nếu nhà bọn họ tình cảm, chịu hỗ trợ cũng chịu giúp, như vậy nàng ta ra tay từ người Phượng Đoan, đến lúc đó bọn họ hoặc là tìm mối hôn tốt cho nàng ta, hoặc là tùy gả cho Phượng Đoan! Ở trong lòng Mai Hương, Phượng Đoan là hành động bất đắc dĩ cuối cùng, trừ phi bọn họ giúp mình tìm được người trong sạch khác gả cho, nàng ta mới phải dựa vào Phượng Đoan, nếu nàng ta cũng ngốc, mới muốn chống lại Viên Ngọc Nương, Viên Ngọc Nương cũng phải là nữ nhân dễ chọc.

      Nhìn bóng dáng mấy người Đại Hoa khoan khoái tới, Mai Hương trong lòng nghĩ này cũng trách ta đánh lên chủ ý như vậy, muốn trách chỉ có thể trách Đại Hoa nhà các ngươi thực nhẫn tâm, ai bảo các ngươi cho ta cơ hội tham gia hội thưởng hoa? Vậy ta cũng chỉ có thể dựa vào bản lãnh của mình tranh thủ nhân duyên cho mình, nếu các ngươi giúp ta, ta chỉ có thể dựa vào chính mình!

      Mai Hương mặc dù quyết định chủ ý, nhưng là vẫn vòng vo đường ở phía sau thôn, nàng ta muốn buông tha bất kỳ cơ hội nào.

      Qua giờ Tỵ, đường lớn đằng sau Tiểu Pha thôn, xe ngựa và người cưỡi ngựa bắt đầu đến, trong xe ngựa ngồi đều là nữ quyến và hài đồng, mà ngồi lưng ngựa đều là nam nhân, trong những nam nhân này vừa nhìn chính là chủ tử lão gia thiếu gia, cũng có quản gã sai vặt và hộ vệ, người người vẻ mặt tươi cười, thưởng thức quang cảnh điền viên, thỉnh thoảng có người chỉ đại trạch viện của nhà Trương Thanh Thạch phía trước, mặc dù nghe họ cái gì, nhưng có thể đoán được mục đích đến.

      Mai Hương ở ven đường bộ dáng đáng thương, hồng thông thông hốc mắt vừa nhìn chính là mới vừa khóc, rất thu hút chú ý của người khác.

      Bất kể là nam nhân ngồi lưng ngựa hay là nữ nhân ngồi ở trong xe đều thấy được Mai Hương, có điều cũng có dừng lại, nghênh ngang liền qua.

      Mai Hương nhìn mành xe ngựa hất lên, nữ nhân trong xe ngựa bất kể là lớn tuổi hay là tuổi còn đều ăn mặc trang điểm xinh đẹp, trong lòng nàng ta hâm mộ cực kỳ, nghĩ nếu như người ngồi ở trong xe ngựa kia là mình tốt a, nàng ta từng cách cuộc sống như thế gần như vậy, đáng tiếc đều bị Hoàn Tử tiểu tiện nhân bỉ ổi kia đoạt .

      Vài đội xe ngựa đều đếm xỉa đến Mai Hương mà qua.

      Mai Hương hết sức thất vọng, nàng ta hết sức hối hận vừa rồi qua trước mặt mấy người kia có giả té xỉu, vừa rồi trong những người này có nam nhân cưỡi ngựa vóc người rất tốt! Đáng tiếc hối hận cũng vô dụng, người qua. Mai Hương dự định trong chốc lát lại có người tới nhất định thể bỏ qua, cho dù đến lúc đó bị người đưa về trong thôn, nàng ta cũng có thể tìm tới lấy cớ đáp tạ, đến lúc đó có cớ cài đặt quan hệ rồi.

      Mai Hương lại ở đường chuyển hai vòng lớn, nghĩ đằng sau có người chứ? Nàng ta có chút nóng nảy. May mà lão thiên gia phụ nàng ta, về sau lại chạy tới ba chiếc xe ngựa, hai con tuấn mã chạy trước xe ngựa, đằng sau còn theo mấy con ngựa tốt. A, nhóm người này còn uy phong hơn so với mấy nhóm vừa rồi qua! Mai Hương thoáng cái tinh thần tỉnh táo, làm đủ chuẩn bị, con mắt cũng gắt gao nhìn chằm chằm quan sát, có chút thất vọng phát có chủ tử ngồi lưng ngựa, tất cả đều là hộ vệ và đầy tớ. Có điều mặc kệ, vạn nhất trong xe ngựa có nam nhân sao? Dù có nam nhân, trong nhà những nữ quyến kia cũng có nam nhân ? Trước tiên cài đặt quan hệ rồi tính tiếp!

      Mai Hương chờ hai con ngựa phía trước vừa qua , lúc chiếc xe ngựa lướt qua nàng ta, nàng ta lập tức liền nhu nhược ngã xuống về phía trước.

      "Ai da! Có người té xỉu!"

      Trong xe ngựa truyền tới tiếng kêu sợ hãi của nữ nhân, là nữ nhân trong xe ngựa thứ nhất, theo tiếng kêu, có hai nữ nhân từ trong xe ngựa nhô đầu ra.

      Trong xe ngựa thứ hai nữ nhân lúc này cũng đến, cũng nhìn thấy, sau đó là chiếc xe ngựa thứ ba cũng đến.

      Mai Hương quỳ rạp mặt đất trong lòng thẳng mắng, nghĩ đúng là ngừng xe a!

      Xe ngựa dừng lại, từ trong cỗ xe ngựa cuối cùng vị phụ nhân bước xuống, phụ nhân này mặc áo tơ lụa màu tím, váy mã diện* màu minh lam, trâm cài đầu dưới ánh mặt trời lấp lánh tỏa sáng, lỗ tai khuyên tai và trâm cài hoà lẫn, phụ trợ hé ra gương mặt trong trắng lộ hồng càng thêm diễm lệ. tiểu nha hoàn đỡ nàng ấy, nàng ấy phất phất tay, cần tiểu nha hoàn đỡ, để cho tiểu nha hoàn với người trong xe ngựa phía trước để cho các nàng xuống, trong xe phía trước đều là mấy nha hoàn bà tử, nhưng đằng sau trong chiếc xe ngựa kia là hạ nhân nhà người ta ngồi, là khách nhân nhà nàng, nàng ấy cũng phải chiêu đãi cho tốt. Nàng ấy bước nhanh đến bên cạnh cỗ xe, khẽ mỉm cười với nữ tử tuổi trẻ nhìn ra ngoài.

      "Cháu dâu, ngươi chỉ để ý ngồi trong xe an ổn, chuyện bên ngoài giao cho ta! nương té xỉu này ta biết, ta hảo hảo an bài nàng."

      Nữ tử xe còn rất trẻ, chưa đến hai mươi, lớn lên xinh đẹp tuyệt trần động lòng người, cũng là châu ngọc đầy đầu, thân lăng la, nhìn còn hoa lệ xa xỉ hơn so với phụ nhân ăn mặc diễm lệ này.

      Ánh mắt của nữ tử nhìn chăm chú vào Mai Hương nằm sấp đất, ánh mắt bình tĩnh, nghe được lời của người phụ nhân diễm lệ, nàng ấy gật gật đầu, giống như hết sức tùy ý hỏi câu: "Cổ thím, thím mẹ của nhà thím chính là chung quanh đây, chẳng lẽ là thôn nhân nhà mẹ đẻ thôn thím?"

      Phụ nhân diễm lệ rộng rãi cười tiếng, : "Cũng phải là thôn nhân nhà mẹ ta, đây là nương bên cạnh Tiểu Pha thôn. Cũng biết nàng ta ở phía sau thôn này làm cái gì, bên người cũng có món đồ gì, cũng giống là ra làm việc, cứ thế mà ngất tại ven đường, may mà gặp được ta người quen, nếu chừng !"

      người nam nhân trong xe : "Làm sao? Chẳng lẽ còn có thể vu vạ hay sao? Lại phải là chúng ta đụng vào!"

      "Ta cứ như vậy, xem hiền chất ngươi nghĩ nơi nào!"

      Người phụ nhân diễm lệ cười tiếng, lại giống như là chuyện phiếm tiếp: "Có điều người nhà nương này đều phải là dạng dễ trêu, cũng có mấy người đạo lý, đến Hoa hiền chất ngươi cũng biết. Chính là đại nữ nhi của nhà đại ca Trương Thanh Thạch Trương lão gia phân ra gia kia."

      "A, là nhà này a, vậy phải phải cẩn thận chút ít."

      "Yên tâm , ta ra mặt, khẳng định thỏa đáng!"

      Phụ nhân diễm lệ cười , nhưng sau đó xoay người đến bên cạnh Mai Hương ngồi xổm xuống, ôn nhu kêu: "Mai Hương! Mai Hương! Mau tỉnh lại! Ngươi nếu là vẫn bất tỉnh, ta để cho người đặt ngươi lưng ngựa đưa về nhà! Tư vị kia cũng dễ chịu, ngươi chịu được sao?! Thức thời ngươi mau tỉnh lại, đừng tưởng rằng ngươi lừa qua lão nương!"

      Phụ nhân diễm lệ hai câu cuối cùng thanh rất , chỉ có Mai Hương và chính nàng ta nghe được.

      Mai Hương trong lòng tức chết rồi, vừa rồi nàng ta nghe được phụ nhân diễm lệ này và người trong xe ngựa chuyện rất tức giận, tại tức giận hơn. Nàng ta nghĩ mình làm sao lại xui xẻo như vậy đụng phải Lý quả phụ rồi?! , tại nên gọi Lý quả phụ, cần phải gọi Cổ phu nhân.

      Lý quả phụ cũng biết số may ở đâu ra, thế nhưng gả cho Cổ Đại Thành làm vợ kế. Cổ Đại Thành vốn chỉ có con trai, nhưng đứa con trai kia ngoài ý muốn bỏ mình. Cổ Đại Thành vì hương khói nên tục huyền, cưới được chính là Lý quả phụ, mặc dù có tiền, có thể cưới nữ tử chưa thành thân làm vợ, nhưng chính là chọn trúng Lý quả phụ, cũng chê nàng ta mang theo con trai, còn cảm thấy có con trai ở bên người nuôi nhất định có thể sinh thêm cho đứa con trai. Quả nhiên, Lý quả phụ vào cửa năm sau sinh cho đứa con trai. Cổ Đại Thành cao hứng hư, tốt miễn bàn với Lý quả phụ và tiểu Trụ tử, tiểu Trụ tử tại ở học đường trấn đọc sách, ra dáng tiểu thiếu gia, Lý quả phụ cũng ngày ngày ăn mặc trang điểm xinh đẹp, ai nhìn nàng ta có thể nghĩ đến nàng ta từng là quả phụ dám vung dao phay ngang ngược ở Tiểu Pha thôn? Nhưng bản tính Lý quả phụ có thay đổi, nàng ta vẫn là nữ nhân đanh đá kia, lúc gặp Mai Hương đều thể ra.

      Mai Hương nghĩ mình nếu tỉnh lại phải kiếm củi ba năm thiêu giờ sao? Nàng ta muốn, nàng ta vừa rồi còn nghe được có giọng của nam nhân, hơn nữa Lý quả phụ gọi người nam nhân kia là hiền chất, còn rất khách khí, vừa nhìn chính là người gia thế thể kém so với Cổ gia, cho dù người nam nhân kia có thê tử, nàng ta cũng muốn vì vậy mà buông tha. Nhưng có Lý quả phụ ở chỗ này thêm phiền nàng ta cảm giác mình cũng có quả ngon để ăn, Lý quả phụ là nữ nhân chanh chua, đanh đá số trước đây trong thôn!

      Lý quả phụ mới mặc kệ Mai Hương mở mắt, nàng cho nàng ta cơ hội, nàng ta cần, như vậy cứ chịu tội thôi!

      "Cổ Thuận, ngươi đem nương này đặt lên ngựa , đưa nàng ta trở về Tiểu Pha thôn, nàng ta là đại nữ nhi Trương Thanh Mộc ở Tiểu Pha thôn, ngươi sau khi nghe ngóng có thể biết. Cứ là ta nhìn thấy nàng ta té xỉu ở ven đường mới để cho ngươi đưa trở về ."

      "Dạ!"

      người nam nhân đáp ứng, vừa nghe giọng biết là nam nhân trung niên.

      Mai Hương bị hù dọa lập tức mở mắt ra, nàng ta cũng muốn bị nam nhân ôm thả đến lưng ngựa.

      Lý quả phụ, cũng chính là Cổ phu nhân bây giờ che miệng cười tiếng, "Mai Hương, ngươi tỉnh rồi? là tỉnh được rất nhanh, ta đây an tâm rồi."

      Mai Hương nhịn tức, nghĩ hôm nay xem như uổng công giả vờ ngất, ánh mắt của nàng ta quét qua người, đầu Lý quả phụ, cố nén có lộ ra ánh mắt ghen tỵ, nàng ta dời ánh mắt xem người trong xe ngựa. Vừa vặn trong xe ngựa nữ nhân cũng nhìn nàng ta, ánh mắt hai người đụng vào nhau, Mai Hương con mắt chính là sáng ngời, mà nữ nhân kia còn lại là ánh mắt buồn bã, vốn là ánh mắt rất lạnh nhạt càng thêm lạnh như băng, nhìn thẳng mắt Mai Hương, nàng kia lạnh lùng khẽ hừ, phịch tiếng đem rèm cửa sổ che lại.

      "Bảo bối, làm sao vậy? Tức giận như vậy?"

      " có gì, thấy người làm cho người thoải mái mà thôi."

      Nam nhân trong xe lập tức dụ dỗ, lời ngon tiếng ngọt như mất tiền mua.

      Mai Hương sắc mặt khó coi, nghĩ phải là gả cho nam nhân có tiền sao? Có gì đặc biệt hơn người? Lớn lên cũng mạnh hơn mình bao nhiêu, phải ăn mặc đẹp hơn so với mình sao? Nếu như đồ trang sức đeo tay y phục của nữ nhân kia đến thân nàng ta, nàng ta tuyệt kém so với nữ nhân kia, hơn nữa nàng ta còn trẻ tuổi xinh đẹp hơn so với nữ nhân kia, được nam nhân thích, bởi vì nàng ta và nữ nhân kia lớn lên có tám phần tương tự!

      马面裙 Váy mã diện là loại váy bắt đầu xuất từ thời Minh, có nếp gấp dọc theo thân váy

      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 60 Hoa phu nhân Bích Ngọc


      Trong xe nam nhân vẫn còn ôn nhu nịnh nọt dụ dỗ vợ của mình, kêu tâm can bảo bối, làm cho Mai Hương nghe đặc biệt ghen tị, nghĩ nữ nhân kia vừa nhìn biết lớn tuổi hơn mình, nếu do cách ăn mặc còn bằng chính mình đâu, thế nhưng có thể có được người nam nhân sủng ái như thế, hơn nữa vừa nhìn cũng phải là thân phận tiểu thiếp thông phòng lên được mặt bàn, mà là chính thê, nàng ta làm sao lại may mắn hơn mình? Có thể là có gia thế tốt ? Nghĩ đến đây, Mai Hương hận Trương Thanh Thạch triệt để, nghĩ nếu như ông ấy chịu giúp nàng ta, nàng ta cũng kém so với nữ nhân khác, ít nhất kém so với nữ nhân trong xe ngựa này? Nàng ta làm sao còn bị nhục nhã như vậy?!

      Đột nhiên, rèm cửa sổ xe ngựa vén lên, hé ra khuôn mặt nam tử tuấn, làn da trắng sáng, ánh mắt linh động, nhưng bây giờ nhíu lại lông mày, đem gương mặt tuấn nhăn thành hình cái bánh bao.

      Mai Hương trong lòng nhảy dựng, nghĩ khuôn mặt nam nhân sủng ái thê tử này đúng như giọng của làm cho người thích a!

      Có điều khuôn mặt làm cho Mai Hương cảm thấy dễ nhìn tại hung hiểm nhìn nàng ta, dáng vẻ hết sức ghét bỏ, cũng chuyện với Mai Hương, mà là với Cổ phu nhân: "Thím, chúng ta thôi, nương tử ta mất hứng. Người này nếu tỉnh để cho nàng ta tự về nhà thôi, chúng ta đừng đưa người trở về lại bị người ta lừa, dù sao gần mực đen!"

      Câu kế tiếp này tự nhiên là chỉ Mai Hương.

      Mai Hương mặt giống như tắc kè hoa, hồng rồi trắng, xanh sau lại hồng, nàng ta nghĩ người nam nhân này ràng tướng mạo rất tốt còn có thể dụ dỗ thê tử, làm sao lại với nàng ta lời độc như vậy? Người này là ai!

      Cổ phu nhân hé miệng cười tiếng, : "Được rồi, hiền chất, ngươi mau trở về tiếp tục dụ dỗ thê tử , việc này giao cho ta xử lý."

      Cổ phu nhân vừa cười vừa với Mai Hương: "Mai Hương a, ta xem ngươi cũng có gì, vậy ta để cho người đưa ngươi, chúng ta vội. Ta cũng vậy thực sợ đưa ngươi trở về đến lúc đó Tam thúc phụ tam thẩm nương lại trách cứ ta, ngươi cũng biết ta và bọn họ có thù. Được rồi, nhiều lời với ngươi, ngươi mới vừa tỉnh lại, khẳng định còn mệt mỏi, làm phiền ngươi nữa, chúng ta !"

      Cổ phu nhân cười xong cũng xoay người lên xe ngựa .

      Phía trước nhất hai người hộ vệ lại cưỡi ngựa bắt đầu , xe ngựa cũng bắt đầu chiếc chiếc chuyển động, rất nhanh liền xa.

      Mai Hương đứng ở bên cạnh nhìn đội nhân mã xa, tức giận đến muốn ngất.

      "Nương tử, Bích Ngọc, bảo bối của ta! Nàng đừng mất hứng, nàng mà mất hứng, ta muốn ăn cả bàn thịt! Đến lúc đó ta lại mập, nàng tướng công béo!"

      Trong xe ngựa, nam nhân được Cổ phu nhân gọi là Hoa hiền chất tiếp tục dụ dỗ nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp động lòng người, gương mặt tuấn tất cả đều là dáng tươi cười, con mắt đều cười thành đường, làm cho vốn tuấn thoáng cái làm cho người ta bật cười, thành công chọc cười nương tử của .

      Bích Ngọc trừng , vươn tay nhéo hai gò má của tướng công nàng, cười : "Chàng trước kia béo thành cái bánh bao ta cũng thích. Chàng chàng làm sao lại đột nhiên gầy a? Nếu như chàng còn trắng trắng mềm mềm, người khác cho là ta bắt nạt chàng! Trước kia cũng có mấy người ghen tị ta được chàng chiếu cố bảo ta ác bộc, tại phỏng đoán có người phải gọi ta ác thê! Chàng vẫn là béo lại ! Dù sao chàng trắng trẻo mập mạp như cái bánh bao ta cũng thích!"

      "Nương tử, ta rất cảm động, đến, hôn cái."

      "Hoa Thế Vinh! Chàng thành chút! Bên ngoài có người nghe thấy đấy!"

      Bích Ngọc vẫn nhéo gương mặt tuấn của tướng công, thấy xáp lại lập tức tay dùng sức nhéo da mặt của kéo về sau, nhìn gương mặt tuấn trở nên buồn cười nàng cũng nhịn được cười rộ lên, tay tự chủ được thả lực đạo, nàng cũng muốn nhéo đau tướng công mình.

      Hoa Thế Vinh nắm tay Bích Ngọc, cười đến híp mắt lại, "Nương tử, sao cả, dù sao mọi người sớm quen chúng ta ân ái như vậy, bọn họ chỉ biết hâm mộ ghen tị, mới cười chúng ta."

      "Chàng câm miệng ! Da mặt dày!"

      Bích Ngọc là hết chỗ đối với tướng công da mặt dày của mình, có điều nàng cũng thẹn thùng, bởi vì giống như tướng công nàng , người nhà nàng sớm quen hình thức chung đụng của vợ chồng họ, bọn họ quen, nàng cũng quen.

      Hoa Thế Vinh cười híp mắt : "Nàng để cho ta hôn nàng, vậy nàng hôn ta cái ? Nàng xem mặt ta đều bị nàng bóp hồng, nàng hôn cái mới có thể đau. đúng, phải hôn hai cái, mỗi bên cái!"

      Cuối cùng Bích Ngọc vẫn bị người da mặt dày này cuốn lấy ở hai bên má mỗi cái hôn cái.

      Người bên ngoài đánh xe nghe mặt nín được tươi cười, nghĩ thiếu gia nhà mình đúng là hạnh phúc, có thể gặp được nương tử như vậy, thiếu phu nhân nhà mình cũng hết sức hạnh phúc, vốn chỉ là nha hoàn, gặp được thiếu gia mới xoay người cái trở thành người bề . Đây là duyên phận ? Hy vọng bọn họ có thể cứ ân ái mãi mãi như vậy.

      Hoa Thế Vinh kỳ chính là công tử béo mà Trương Thanh Thạch hơn ba năm trước ở Dã Tây dốc gặp phải, về sau bởi vì rất ưa thích ăn sốt thịt và điểm tâm Trương Thanh Thạch làm, cùng Trương Thanh Thạch hợp tác việc buôn bán, đạt thành cục diện song doanh. Bây giờ Hoa Thế Vinh mập như trước, hơn nữa lấy vợ, chính là nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi bên cạnh , tên của nàng là Bích Ngọc, vốn là nha hoàn của nhà , hao hết thủ đoạn mới cưới được người vì chính thê. Lần này đến phụ cận mừng thọ vị trưởng bối, nên cũng mang theo thê tử cùng bởi vì thường thường nhắc tới Trương Thanh Thạch với thê tử, cho nên lần này liền thuận đường mang theo thê tử qua tới bái phóng Trương Thanh Thạch.

      "Nàng xem, mấy cái sườn núi phía trước chính là nơi ta và Trương đại ca lần đầu tiên gặp, gọi Dã Tây dốc, chỗ đó có gì hay chơi, có điều khi đó ta gặp được Trương đại ca, còn được ăn sốt thịt và điểm tâm rất ngon, là cảm thấy chỗ đó chính là phúc địa của ta! Đến lúc đó ta mang theo nàng chỗ đó vòng ."

      Hoa Thế Vinh chỉ Dã Tây dốc cho Bích Ngọc xem, qua những chuyện này với Bích Ngọc, có điều bây giờ Bích Ngọc cũng tới, đương nhiên phải chỉ cho nàng cái. lại chỉ thôn xóm bên cạnh giới thiệu, "Thôn kia gọi Tiểu Pha thôn, nhà Trương đại ca vốn là ở chỗ đó, ta là ở trong thôn kia ăn cơm, lang trung trong thôn kia tệ, Lý chính cũng tồi. Ai da, tóm lại ngoại trừ thân nhân nhà Trương đại ca, những thứ khác cũng tệ!"

      Bích Ngọc khóe miệng ngậm cười lắng nghe, con mắt nhìn thôn xóm dần lui về sau, tâm tình rất là phức tạp.

      Cuối cùng lại trở lại, cách nhiều năm như vậy, nàng cuối cùng lại trở lại!

      Bích Ngọc trong lòng hồi hỉ hồi bi thương hồi oán hồi giận, thôn cũ rách mà ấm áp ở trong tầm mắt của nàng kỳ sớm mơ hồ trong trí nhớ của nàng, trong trí nhớ của nàng chỉ loáng thoáng còn nhớ trong thôn kia nơi nào đó là đoạn đường, nơi nào đó là cửa chính gia đình, nơi nào đó là cây đại thụ, còn có ở giữa thôn là giếng nước cả thôn nhân cùng nhau dùng, đương nhiên, còn có căn phòng bùn đất nàng từ sau khi sinh ra mà lớn lên. Ngay cả những thân nhân nàng quen thuộc nhất lớn lên trông như thế nào giờ đều quên, nhưng lại có thể còn nhớ bọn họ qua lời nào đó, làm qua chút chuyện nào đó, nhất là năm đó nàng hoan hoan hỉ hỉ theo cha và ca ca trấn chơi. Những tình cảnh kia dù cho qua nhiều năm như vậy, dù cho xảy ra công việc bề bộn như vậy nàng như xưa vẫn nhớ, khiến cho nàng dù tại trải qua cuộc sống hạnh phúc như vậy vẫn cách nào tiêu tan, trong nội tâm vẫn tồn oán khí.

      Xe ngựa dừng lại, Hoa Thế Vinh với Bích Ngọc bọn họ đến.

      " lâu gặp Trương đại ca, ta là có chút nhớ , ta qua với nàng người này tuyệt như nông dân bình thường, đặc biệt có kiến thức, việc buôn bán của ta ngoại trừ cung cấp bí truyền còn giúp ta ra ít chủ ý, đây chính là nhân tài buôn bán, đáng tiếc đặc biệt hứng thú với buôn bán, nếu gia sản khẳng định nhiều gấp mấy lần so với tại. Nương tử của hết sức hiền lành, ba khuê nữ cũng đặc biệt xinh đẹp đáng , nàng nhất định thích các nàng."

      Hoa Thế Vinh ngừng cho Bích Ngọc là người trong nhà Trương Thanh Thạch tốt, hy vọng nương tử của mình có thể cũng giống như mình thích bằng hữu của mình.

      Bích Ngọc lắng nghe, mang mặt tươi cười, trong lòng cũng ngóng trông có thể nhìn thấy người nhà Trương Thanh Thạch.

      Trương Thanh Thạch nghe Cổ Đại Thành và Hoa Thế Vinh đến vội vàng ra đón, gặp mặt rồi lại hàn huyên phen, Trương Thanh Thạch và Cổ Đại Thành sớm là người quen, thường xuyên qua lại, tự nhiên khách khí, mặc dù hơi xa cách với Hoa Thế Vinh, nhưng Hoa Thế Vinh tính tình rất dễ thân cận, Trương Thanh Thạch cùng chung đụng cũng hết sức khoái trá. Bầu khí rất nhàng.

      Đại Hoa Tiểu Hoa và Viên Ngọc nương ở lại bên trong giúp đỡ chiếu cố khách khứa, Tuyết nương và Nhị Hoa ra nghênh tiếp khách nhân.

      Nhị Hoa vừa nhìn thấy Bích Ngọc liền sững sờ, nghĩ vị phu nhân này vì sao lớn lên có chút giống Đại Đường tỷ nhỉ?

      Tuyết nương nghe Nhị Hoa giọng nhắc tới cũng cảm thấy Bích Ngọc lớn lên giống Mai Hương, có điều đời này lớn lên giống nhau có nhiều người, cũng có gì mà ly kỳ, nàng giọng với Nhị Hoa được phép biểu ra ngoài.

      Nhị Hoa đương nhiên ngu xuẩn như vậy, trực giác của nàng luôn cực chuẩn, cảm thấy nữ nhân trẻ tuổi này mặc dù lớn lên có chút tương tự với Mai Hương, nhưng là làm cho người ta cảm giác cũng rất tốt, nàng cũng bởi vì bài xích Mai Hương mà sơ sót phu nhân của Hoa Thế Vinh. Lui thêm vạn bước, nữ nhân này dù đáng ghét như Mai Hương, nàng cũng nhẫn, bởi vì Hoa Thế Vinh là đối tác với nhà nàng, nàng mới qua lại với tiền đâu, dù sao cũng phải là ngày ngày chung đụng, người ta là người ở kinh thành đấy.

      Cổ phu nhân và Tuyết nương quan hệ tệ, nàng từ trước hâm mộ Tuyết nương có Trương Thanh Thạch nam nhân tốt như vậy che chở, vì lẽ đó muốn bảo vệ bọn họ đôi phu thê ân ái này mà giúp ít việc, giải thích được liền sinh ra loại tâm lý che chở thành quả của mình, cũng rất thân cận Tuyết nương. tại nàng cũng trải qua ngày tốt lành, Cổ Đại Thành quan hệ tệ với Trương Thanh Thạch, nàng là nội trợ hiền đương nhiên phải giao hảo với Tuyết nương.

      Tuyết nương vốn còn hoài nghi Lý quả phụ muốn cướp nam nhân của mình, về sau Lý quả phụ rốt cuộc có dây dưa Trương Thanh Thạch, Tuyết nương bèn cảm giác mình có thể là hiểu lầm Lý quả phụ, nàng cũng cảm thấy có chút thẹn thùng, sau khi Lý quả phụ tái giá, thường lấy lòng nàng nên nàng rất dễ dàng tiếp nhận. Hai năm qua mặc dù tính cách bất đồng lại chung đụng hết sức khoái trá. Ngay cả Viên Ngọc nương cũng trở thành bằng hữu với Lý quả phụ.

      Cổ phu nhân thân mật thắm thiết mấy câu với Tuyết nương, sau đó giới thiệu Bích Ngọc cho Tuyết nương và Nhị Hoa.

      Tuyết nương và Nhị Hoa hết sức khách khí hàn huyên với Bích Ngọc, sau đó mặc kệ Trương Thanh Thạch những nam nhân kia, cùng hậu hoa viên.

      Bích Ngọc từ lúc vừa nhìn thấy Trương Thanh Thạch trong lòng hết sức kích động, nhưng là nàng nhịn được, nàng chỉ nhìn Trương Thanh Thạch vài lần cảm thấy Trương Thanh Thạch khẳng định phải là người xấu, còn nghĩ đến những năm qua Trương Thanh Thạch bị khổ, trong lòng nàng thẳng thở dài, rất có cảm giác đồng bệnh tương liên. Đến lúc nhìn thấy Tuyết nương, trong lòng nàng ấm áp, nghĩ nữ nhân này vẫn ôn nhu giống như trong trí nhớ, nàng còn nhớ lúc nàng còn Tuyết nương lặng lẽ kín đáo đưa cho nàng cục đường. Nàng nhìn lại chút Nhị Hoa, nghĩ bé này xinh đẹp, nếu như mình về sau có thể sinh nữ nhi xinh đẹp như vậy tốt rồi.
      Phong Vũ Yên, thuyt, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      o truyen them nhan vat moi hay la em gai mat tich cua nhan vat chinh nhi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :