1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh nông gia Tam cô nương - Ma Lạt Hương Chanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ
      CHƯƠNG 44: GẤP GÁP

      Diêu Tiểu Đông tiễn Dương Bắc Kinh xong trở lại nhà, nhìn thấy ba đứa em vừa ăn kẹo vừa nhìn ngắm quần áo mới trong túi xách, thấy vào, Diêu Tiểu Cải còn xốc cái áo ra, ướm thử lên người mình, cố ý :

      “Chị hai, chị mặc cái này khó coi lắm, để em mặc mới đẹp”.

      “Haiz, ảnh thiệt là bất công mà, chỉ mua quần áo mới cho chị hai thôi, mua cho chúng ta, lần sau đừng có cho ảnh vào cửa”. Diêu Tam Tam cũng hùa theo góp vui.

      Diêu Tiểu Đông biết hai em cố ý chọc quê mình, liền cười đáp trả: “Hai đứa nhớ nha, chờ tới lúc hai đứa xem mắt, đợi coi chị chọc quê hai đứa như thế nào”.

      Tiểu Tứ vừa ăn kẹo vừa : “Em cho vào mà, kêu ảnh mua nhiều nhiều kẹo cho em ăn là được”.

      “Em là cái đồ quỷ tham ăn!”.

      Mấy chị em cười hi hi ha ha đùa giỡn hồi.

      Diêu Tiểu Đông lôi ra cái gói bằng khăn lụa đỏ từ dưới đáy túi xách, đưa đến cho Diêu Liên Phát: “Cha, đây là tiền quà nhà ấy đưa, cha giữ ”.

      Diêu Liên Phát ừ tiếng, mở khăn lụa ra, đếm tiền bên trong lần, rồi đứng dậy cất vào ngăn kéo, quay mặt : “Ngày mai mấy đứa bây mang số bánh kẹo mừng này tặng cho họ hàng, chòm xóm – Tiểu Cải, mày cũng mười sáu rồi, nên tính tới việc tìm chồng rồi”.

      Diêu Liên Phát đột ngột chuyển đề tài như vậy, mấy chị em lập tức sững người, Diêu Tiểu Cải thất thần chút, mới vội vàng : “Cha, sao cha lại vậy? Chị hai mười bảy mới tìm nhà chồng, con dẫu sao cũng phải đợi đến khi mười bảy mười tám rồi hãy mới đúng chứ?”.

      Diêu Liên Phát : “Cần gì phải đợi lớn. Việc hôn nhân này của chị mày là gặp gỡ thích hợp, cũng coi như nên duyên nên phận, cha vốn định giữ nó ở nhà bắt rể, tương hỗ với nhà mẹ, như vậy được tốt.๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn. Người ta con rể là nửa con ruột, con rể vào nhà, nửa đứa con trai cũng có thể tăng thêm chút sức lực, bản thân mày cũng có thể dựa vào nhà mẹ.

      Mấy chị em nghe vậy, khỏi ngơ ngác nhìn nhau, kinh ngạc vô cùng. Rốt cuộc là Diêu Liên Phát có ý gì? Sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện hôn nhân của Diêu Tiểu Cải? Nghe giọng điệu này của ông, luôn có cảm giác ông có ý đồ gì đó.

      Gả ở thôn mình… Diêu Tiểu Cải thầm nghĩ, nếu có thể được như ý của , thà muốn cách xa nhà mẹ chút, lâu lâu trở về lần mới có thể thân mật thắm thiết, rời xa nhà họ Diêu hỗn loạn như này, tự trải qua cuộc sống của mình. Giúp đỡ nhà mẹ là đương nhiên, nhưng nếu như gả ở thôn mình , coi điệu bộ của Diêu Liên Phát, chỉ sợ là việc đồng áng của nhà mẹ xong, công việc của nhà mẹ chưa hết, kết quả đều rơi hết lên đầu .

      Diêu Tiểu Cải cẩn thận thăm dò: “Cha, thôn mình có chỗ nào tốt, với lại cũng gấp, con còn hơn chị hai tuổi mà, chờ vài năm nữa hãy ”.

      “Tao chỉ trước cho mày biết, có người thích hợp tao để ý chút, ở gần dễ lại, nuôi con gả xa qá, cái gì cũng thể trông cậy được có khác gì nuôi!”.

      Diêu Tam Tam suy nghĩ cả đêm, luôn cảm thấy lời này của Diêu Liên Phát phải là tùy tiện, biết trong lòng ông có tính toán gì.d√đ√l-q.đ. Diêu Liên Phát vừa về tới nhà, mấy chị em liền trở nên lặng lẽ nặng nề, chị ba lại càng răm rắp tuân theo, ngay cả Tiểu Tứ cũng năng gì nhiều.

      Nhớ ngày còn bé, cha đánh vợ mắng con là chuyện thường tình, dần dà, mấy đứa con đều trở nên thân thiết với ông, lòng mang sợ hãi. Gặp phải người cha như vậy, cũng đủ phiền lòng.


      Diêu Tam Tam khỏi mong đợi Diêu Liên Phát trở lại Thiên Tân sớm chút, ít nhất trước khi tâm trí mấy chị em trở nên chín chắn, tính cách ổn định càng ít bị ảnh hưởng từ ông càng tốt.

      *Mèo Mạnh Mẽ - ********************

      Vì Diêu Tiểu Đông đính hôn, nên hôm sau khách khứa lục tục kéo tới nhà tới chúc mừng, người lớn đến trò chuyện, nhìn ngắm quần áo và lễ hỏi, quần áo tốt, lễ hỏi nhiều chính là thể diện của nhà họ Diêu. Lễ đính hôn của Diêu Tiểu Đông là số trong thôn, lúc Diêu Liên Phát chuyện với người khác, giọng điệu cũng vang dội vô cùng.

      Đám con nít lân cận lại đến đòi bánh kẹo cưới để ăn, Diêu Tiểu Đông mặc dầu bị nhiều người nhắc nhiều nên ngại ngùng, nhưng vẫn thoải mái phát bánh rán cho đám con nít đương làm bộ làm tịch ngoài cửa.

      “Tiểu Đông tìm được đối tượng này rất tệ, cũng coi như vừa ý. – thấy thằng nhóc thứ hai nhà Hai Bào đó, cũng tồi”.

      Lúc chú hai Diêu tới, Diêu Liên Phát chợt với ông câu như thế. Biến chuyển có hơi lớn, chú hai Diêu khỏi sững người, ngay sau đó phản ứng kịp.

      “Tôi thấy cũng tồi, thằng nhóc ấy rất mạnh mẽ”. Quả nhiên là em ruột, ý tưởng đều giống nhau, chú hai Diêu chép miệng : “Cũng xấp xỉ Tiểu Cải nhà mình đấy nhỉ?”.

      "Lớn hơn tuổi."

      Diêu Liên Phát chỉ câu như thế, sau đó gì nữa. Chú hai Diêu lại hiểu được ý ông, liếc nhìn Diêu Tiểu Cải bận rộn cái rồi :
      “Mười bảy cũng , tôi đoán chừng đợi nó học xong, cũng phải quan tâm tới việc cưới vợ rồi. Chuyện làm mai, nếu trễ cũng chỉ đến mười tám. Tới mười chín hai mươi, thứ tốt đều bị người khác chọn sạch rồi”.

      ra lần trước, Diêu Liên Phát nhìn thấy Bào Kim Đông, liền nảy sinh ý nghĩ – thằng nhóc Bào Kim Đông này tệ. Người bạn này ông vừa ý, gia đình nhà họ Bào ông cũng vừa ý.d√đ√l-q.đ. Mặc dù nhà Hai Bào coi là giàu có, nhưng gia tộc lớn, nhiều em, là hộ lớn ở trong thôn, tương đối cường thế, đối với Diêu Liên Phát, đó chính là thế mạnh.

      Họ Diêu tính là nhà nghèo thế trong thôn, người trong họ có hơn mười nhà, nhưng nếu so với họ Bào, vẫn còn thua xa – họ Bào là lớn nhất trong thôn, hơn nửa thôn mang họ Bào, đông nhân khẩu,
      [​IMG]
      Parvarty, Lim-0403, huyenlaw6811 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 45: BA CON ĐƯỜNG
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ

      Diêu Tam Tam vừa kết thúc kì nghỉ gặt lúa mạch bước vào tựu trường, Bào Kim Đông cũng tốt nghiệp Trung học. Dựa vào thành tích kia của Bào Kim Đông, khỏi cần phải nghĩ, mau về nhà làm nông .

      Có lúc Diêu Tam Tam cảm thấy rất kì quái, Bào Kim Đông làm cái gì cũng đều rất mát tay, cớ sao học lại hiểu? Có vẻ như chàng chỉ xác định có mục tiêu: đừng đếm ngược là được!

      Trường học rối loạn hơn bình thường rất nhiều, nhất là trong phòng học khối chín, quả y như chiến trường thua trận, sách vở giấy thi quăng lung tung, thậm chí còn có học sinh xé sách giáo khoa chơi, ném giấy vụn khắp nơi. Cả sân trường hò hét ầm ĩ, ngày cuối cùng, ngay cả giáo viên cũng thể nào quản nổi nữa. Dù sao đối với học sinh lớp chín mà , bọn họ có thi đậu hay , cũng ít có cơ hội lên cấp ba. diễñ˛đàñ˛lê˛quý˛đôñ. Ngày ấy, tỉ lệ học lên cấp ba vẫn luôn rất thấp.

      Trường học tổ chức lễ tốt nghiệp cho học sinh lớp chín, bắt đầu vào lúc hai giờ chiều, đến chừng ba giờ kết thúc, học sinh lớp chín có thể ra về. Trong khi đó, học sinh các khối còn lại vẫn còn phải ngoan ngoãn ngồi trong lớp. Ngày tốt nghiệp của lớp chín luôn sớm hơn kì nghỉ hè gần tháng. Diêu Tam Tam chợt nghĩ Bào Kim Đông tốt nghiệp có ảnh hưởng vô cùng lớn đối với – từ đây về sau mỗi ngày ai đạp xe chở học đây?

      Lệ thuộc việc đáng sợ mà. Haiz! Về sau phải tự mình học rồi.

      Trước mắt lại sắp đến mùa thu nhộng ve, Diêu Tam Tam thầm nghĩ, nếu kiếm được kha khá tiền có thể tự mua chiếc xe đạp hay ? Mua mới nổi, mua xe cũ cũng được rồi!

      Trước thập niên chín mươi, đều bán các loại xe đạp cũ kĩ, cồng kềnh, mà giá lại hề rẻ, dù sao đó cũng là vùng nông thôn kinh tế lạc hậu, xe đạp khi ấy là món tài sản lớn của gia đình nhà nông. Trong số các loại xe hiệu Phượng hoàng, hiệu Vĩnh cửu là trông được mắt nhất, nhưng giá tiền được mắt chút nào, động chút là bốn năm trăm tệ.

      Có xe đạp rồi, riêng gì học thuận tiện, mà muốn làm mấy việc buôn bán gì cũng dễ dàng hơn.

      Diêu Tam Tam mải mê nghĩ về chiếc xe đạp của , tiếng chuông tan học vang lên, ỉu xìu đeo cặp, ra khỏi trường. Ở ngay cổng ra vào, gặp được Bào Kim Lai lớp tám, Bào Kim Lai cũng chạy xe đạp, mỗi ngày đều chở em Tiểu Diệp!

      “Tam Tam, hôm nay cậu làm sao? Tìm xem có ai xe đạp mình , cho cậu quá giang ”. Tiểu Diệp hỏi .

      cần đâu”. Diêu Tam Tam phất phất tay, “Hai người trước , mình chút là tới nhà thôi”.

      Diêu Tam Tam đoạn đường, lúc sắp đến cầu Thạch Kiều, vừa liếc mắt thấy chiếc xe đạp dựng cầu, chiếc xe này là của Bào Kim Đông, chở học năm trời rồi, đương nhiên Diêu Tam Tam có thể nhìn ra được. ๖ۣۜdiễn˘đàñ˘lê˘๖ۣۜquý˘đô. nhìn quanh, quả nhiên thấy Bào Kim Đông đứng dưới trụ cầu, nhởn nhơ cầm nhành liễu quất nước chơi.

      Giờ này còn chưa về? Hôm nay cần phải bộ về nhà rồi. Diêu Tam Tam rất nhanh vui mừng trở lại, vội hô tiếng:

      Kim Đông”.

      Bào Kim Đông cũng quay đầu lại, chỉ giơ sau ót vẫy vẫy : “Xuống đây nè”.

      Trụ cầu cách mặt cầu đoạn, Diêu Tam Tam ngồi xuống trước, rồi mới cẩn thận nhảy xuống trụ cầu, đứng bên cạnh Bào Kim Đông, hỏi: “ Kim Đông, xem cái gì vậy?”.

      “Tam Tam, em xem từ đây về sau học nữa, nên làm cái gì chứ?”.

      “Làm cái gì hả?”. Diêu Tam Tam suy nghĩ chút, “ có thể làm cái gì? là trồng trọt, nhân tiện thu cá trê, làm chút mua bán , từng bước từng bước mà tiến tới thôi!”.

      “Trước mắt có ba con đường”. Bào Kim Đông quay đầu lại nhìn Diêu Tam Tam, vẻ mặt hết sức nghiêm túc. Thiếu niên mười bảy tuổi, bắt đầu suy tư mục tiêu cuộc sống rồi!

      “Thứ nhất, mùa thu năm nay lính; thứ hai, ra ngoài làm kiếm tiền, lựa chọn thứ ba, chính là giống như em vậy. Nếu làm lính, ba năm sau biết ra sao; nếu làm, ra ngoài đều là khuân vác, cuối cùng cũng có tiền đồ; ở nhà trồng trọt, buôn bán, tương lai thế nào trong lòng cũng nắm chắc”.

      Diêu Tam Tam ngẩn người, : “ nghĩ nhiều như vậy à! Việc này… Em cảm thấy trước tiên phải suy nghĩ kĩ xem về sau muốn phát triển như thế nào , chúng ta cũng thể giống cha em, giống như nhà chú hai cha , cả đời chỉ dựa vào mấy mẫu đất này, em dám trong thôn có người đời này xa nhất cũng ra khỏi trấn Thạch Kiều”.

      “Ừ, có lý”. Bào Kim Đông cười vỗ vỗ đầu như vỗ đầu chó mèo, “Tiểu quỷ, thấy em con mà giọng điệu cũng ha!”.

      “Em mười ba tuổi rồi có được hay !”. Diêu Tam Tam oán giận. “Em cũng phải con nít ba tuổi năm tuổi, đừng có ỷ lớn rồi ăn hiếp người à”.

      “Coi bộ dạng em kìa, đâu có giống mười ba tuổi! Lúc mười ba tuổi, cao hơn em cái đầu là con ít đó”.

      Bào Kim Đông rồi đứng dậy, ném cành liễu trong tay xuống sông, : “ thôi, hôm nay còn có thể chở em về lần, sau này thể chở nữa rồi, về sau em phải tự học rồi”.

      “Hì hì, em sắp thu nhộng ve rồi, nghỉ hè em liền thu nhộng, thu cá trê, em đây còn có bầy dê, chừng em có thể kiếm đủ tiền, em mua chiếc xe đạp đó”.

      Diêu Tam Tam vênh váo hò hét. Bào Kim Đông chống hai tay lên trụ cầu bên rồi nhảy cái liền bò lên được cầu, quay mặt lại nhìn Diêu Tam Tam, Diêu Tam Tam học theo, chống hai tay, nhảy mạnh, lên. bĩu môi, lẩm bẩm câu: “Lúc xuống đâu có thấy cao như vậy đâu!”.

      Khoảng cách từ trụ cầu đến mặt cầu khoảng ngang ngực , lúc xuống chỉ cần nhảy xuống nên đương nhiên khó, chẳng ngờ leo
      [​IMG]
      Parvarty, Lim-0403, huyenlaw6811 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ
      CHƯƠNG 46 : DÂN LIỀU MẠNG

      Năm ấy thu nhộng ve, do có chuẩn bị từ sớm, tính toán ràng, tiền vốn đầy đủ, nên Diêu Tam Tam kiếm được ít tiền. Càng về sau, Bào Kim Đông nếm được ngon ngọt, còn kêu Diêu Tam Tam đứng thu cố định ở cửa thôn, còn mình chạy xe đạp thu ở các thôn lân cận, giống như con kiến vẽ vòng vòng, dần dần khuếch trương “địa bàn” thu nhộng của họ, qua hơn tháng, hai người tính toán lại, ngờ mỗi người kiếm được năm sáu trăm tệ.

      “Đáng tiếc, mỗi năm chỉ được lần”.

      Nghe được câu thầm của Diêu Tam Tam, Bào Kim Đông cười : “Lần này cũng đủ để em mua xe đạp rồi. Với lại, phải em còn thu cá trê đó sao? Năm nay mưa nhiều, cá trê cũng thu được nhiều”.

      Mua xe đạp! Bây giờ, Diêu Tam Tam hoàn toàn cần phải lo lắng về học phí của mình và Tiểu Tứ nữa rồi, tiền thu cá trê, tiền bán dê, dưới khích lệ của hai chị, đều vào túi tiền của cả. D: đ: l: q: d Dĩ nhiên là Diêu Tam Tam cũng lấy tiền đó làm tiền riêng của mình, đây là do bốn chị em nhà họ cùng nhau kiếm được. Sở dĩ phải của , là để cần phải giao cho Diêu Liên Phát, có thể tự do quyết định.

      Lại , tường rào nhà này chẳng phải do ra tiền sao? Có tiền đương nhiên dùng vào nhà, chỉ là giờ phải giữ trong tay họ mới được, giao vào tay cha có rất nhiều việc họ thể làm.

      Bởi thế tranh thủ lúc còn nghỉ hè chưa phải học, hôm nay Bào Kim Đông đánh kịp xe lừa đưa cá trê đến Niệm Thành, Diêu Tam Tam cố ý theo cùng, muốn mua xe đạp. sớm hỏi thăm qua, nghe là ở phía tây nam huyện có chỗ chuyên bán xe đạp, tính đến xem trước chút, tốt hơn hết là mua hàng cũ. Trong tay đương nhiên có đủ tiền, nhưng nước chảy đá mòn, luôn phải tiêu dùng tiết kiệm chút.

      Lại còn phải giữ lại khoản tiền vốn, nếu có cơ hội làm ăn làm ngay. Còn đầu tư nuôi dê cũng được, mấy con dê trong nhà được chị ba trông nom chăm sóc rất tốt, dê mẹ lại sinh dê con, giờ có đến tám chín con dê rồi, đến cuối năm là có thể kiếm được khoản từ bầy dê.

      Nghe chợ bán xe đạp cũ kia mở rất sớm, trời vừa sáng là bán rồi, nếu trễ thể tìm được xe vừa ý. Diêu Tam Tam tính nhìn kĩ trước rồi hãy , nếu xe cũ vừa ý mới nghĩ tới xe mới. Bởi vậy, đặc biệt kêu Bào Kim Đông giao cá trê sớm hơn bình thường, hai người gần như là trời còn chưa sáng ra khỏi cửa.

      Kim Đông, thả em xuống đằng trước , em nghe đến chợ là con đường phía tây này, ở cạnh chợ vật liệu”.

      Mặt trời vừa mọc, Bào Kim Đông ghìm chặt dây cương lừa, với Diêu Tam Tam: “ mình em xíu làm làm được cái gì hả? Em cứ đợi giao cá trê xong rồi trở lại mua xe đạp với em”.

      cần đâu, em sợ trễ. Em chỉ xem trước chút, đem cá trê , lúc về tìm em là được. Nếu em mua xong trước đứng ở đầu đường này chờ ”. Diêu Tam Tam phất tay, nhảy xuống xe lừa, về phía tây. Bào Kim Đông nhìn chạy xa, thầm nghĩ Tam Tam luôn luôn thông minh lanh lợi, còn có đầu óc hơn người lớn bình thường nhiều, nên cũng lo lắng nữa, hét tiếng đánh xe lừa về phía nam đưa cá trê.

      Diêu Tam Tam thẳng tới góc tây nam của huyện, chợ vật liệu nằm cạnh khu dân cư, bên cạnh đó là khoảnh đất trống, khoảnh đất trống quả nhiên bày rất nhiều xe đạp, người đến mua cũng nhiều lắm, hơi có vẻ hiu quạnh.

      Chắc tại còn sớm quá! Diêu Tam Tam nhìn ngắm từng chiếc xe đạp , mới đến bảy tám phần, thậm chí có chiếc còn có vẻ ràng là xe mới. D,đ,l'q'd. dừng lại trước chiếc xe đạp kiểu dáng dành cho nữ hiệu Phượng hoàng, bán hàng là người gầy gò chừng hai mươi tuổi, đưa mắt đánh giá rồi chủ động mời chào:

      “Mua xe hả, em ?”.

      “Dạ”.

      “Người lớn nhà em đâu?”.

      “Người lớn ở đằng sau”. Diêu Tam Tam thuận miệng , “Em tới xem trước chút. Chiếc này bán bao nhiêu tiền?”.

      “Hai trăm hai”. Người bán , “Em đến cửa hàng mà xem, kiểu bánh xe , hiệu Phượng hoàng này ít gì cũng phải hơn bốn trăm tệ đấy”.

      Diêu Tam Tam nhìn lướt qua, thầm nghĩ, thêm chừng hai trăm tệ nữa để mua đồ mới có lợi hay đây?

      Người bán thấy do dự, xoay người vỗ vỗ lên chiếc xe đạp gần đó: “Chê đắt hả? Em coi chiếc này này, chiếc này chỉ trăm tám thôi, lắm, em chạy cũng hợp”.

      “Chiếc này cũng của hả?”.

      “Đúng vậy. Đều là của cả. Có muốn lấy hay ?”.

      “… Để em xem chút ”.

      Diêu Tam Tam lại nhìn mấy chiếc xe, trong lòng luôn có nỗi nghi hoặc, số xe này đều tương đối mới, mà giá lại rẻ, nhà ai mà chịu bán xe rẻ như vậy? phải có vấn đề gì đấy chứ?

      Của rẻ là của ôi, hàng tốt có giá hời, những lời này Diêu Tam Tam vẫn luôn nhiệt liệt tán thành, nếu ngược lại khiến người ta yên lòng.

      quay vòng, dừng lại trước chiếc xe đạp gọn , nhìn chằm chằm vào nó.

      “Chiếc này bao nhiêu ạ?”.

      “Hai trăm
      [​IMG]
      Parvarty, Lim-0403, huyenlaw6812 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ
      CHƯƠNG 47: PHẢI XUI XẺO

      Diêu Tam Tam bị Vương Tiểu Mãng kềm kẹp, để thoát thân, tìm cơ hội đá ngã giỏ bánh quẩy, xốc đổ vỉ bánh bao hấp, lật ngược bàn bán tào phớ, làm náo loạn cả con phố .

      “Ô… Ô… vui quá! Vui quá!

      Diêu Tam Tam nghĩ, gây náo loạn như vậy, đương nhiên người ta phải giữ chặt bọn họ lại cho , Vương Tiểu Mãng thể bắt . Hơn nữa, chỉ là đứa bé, lại còn bị là “ bình thường”, mấy người kia chung làm khó , tất nhiên tìm Vương Tiểu Mãng – người tự xưng là người nhà để đòi tiền. Cứ cho là mấy người chủ sạp muốn làm khó tạm giữ , vẫn tốt hơn bị Vương Tiểu Mãng bắt !

      ngoài dự đoán, mấy người bị đổ đồ rối rít chặn Vương Tiểu Mãng lại cầu đền tiền. Vương Tiểu Mãng có miệng mà được.

      “Cũng phải tôi làm, đừng có tìm tôi chứ!”.

      “Cậu phải nó là em vợ cậu sao? Đầu óc nó bình thường, lật đổ bánh tiêu của tôi, cậu đền ai đền?”.

      “Tôi… tôi đâu có liên quan gì với nó, nó phải em vợ tôi!”.

      Nghe Vương Tiểu Mãng vậy, người phụ nữ bán bánh bao thở phì phò nhào tới.

      quan hệ với cậu hả? Vậy mới nãy cậu cái rắm gì? Nó gây họa, cậu đền ai đền? Muốn trốn nợ hả?”.

      Đám chủ quán vây quanh Vương Tiểu Mãng, tranh cãi ầm ĩ. Diêu Tam Tam muốn đúng là hiệu quả này, đạp hư đồ người ta, đương nhiên người ta phải giữ chặt họ cho !

      Ngay lúc mấy người nọ vây quanh Vương Tiểu Mãng đòi tiền, ai chú ý đến đứa trẻ “ bình thường” Diêu Tam Tam. d˛đ˛l˛q˛đ. Diêu Tam Tam thừa dịp này, như làn khói vọt khỏi con phố chui vào khu nhà ở. chạy tới chạy lui, chỉ nhắm vào hướng, chạy thẳng về hướng đông, đường xá thường luôn thông nhau đúng ? Chỉ cần tìm được con lộ lớn lúc bọn họ tới, là có thể tìm được Bào Kim Đông rồi.

      Tìm được Bào Kim Đông làm gì? Hay nên báo cảnh sát trước nhỉ? Năm ấy, báo cảnh sát cũng có dễ dàng như bây giờ, ngay cả đồn cảnh sát ở đâu cũng . Diêu Tam Tam dám dừng lại, chạy mạch cho tới khi đến được lộ lớn, từ lộ lớn đến chỗ tách ra với Bào Kim Đông, lại đợi lát, mới nhìn thấy Bào Kim Đông đánh xe lừa tới.

      Cả người Diêu Tam Tam buông lỏng, dựa vào hàng cây bên đường, còn chút hơi sức nào nữa. Bào Kim Đông vội vàng đánh xe trở lại, nhìn thấy Diêu Tam Tam dựa vào cây, mặt đỏ bừng há miệng thở dốc.

      “Sao vậy Tam Tam?”. Bào Kim Đông hỏi , “ mua được xe đạp hả?”.

      “Haiz… đừng nữa, sao giờ mới tới?”.

      khéo, trước có hai người đến bán cá trê nên phải đợi lâu chút”. Bào Kim Đông , “mới sáng sớm mà sao em nóng thành thế này rồi?”.

      Diêu Tam Tam leo lên xe lừa, mềm nhũn dựa vào xe, : “Đừng nữa, em mới gặp phải Vương Tiểu Mãng, thiếu chút nữa bị gã bắt rồi”.

      “Vương Tiểu Mãng?”. Bào Kim Đông biết người này, dù sao cũng chẳng phải chuyện vui vẻ gì nên Diêu Tam Tam có kể cho nghe, “Vương Tiểu Mãng là ai? Sao lại muốn bắt em!”.

      “Vương Tiểu Mãng… ôi, hai câu thể , là gã du côn xấu xa, đợi lát nữa từ từ kể cho biết, làm em sợ muốn chết…” Diêu Tam Tam cố gắng cách đơn giản cho Bào Kim Đông biết chuyện mới phát sinh, rồi hỏi : “ xem em phải làm sao bây giờ? Báo cảnh sát được !”.

      “Trời, sao sớm!”. Bào Kim Đông vẫy dây dương, hét tiếng, đánh xe lừa về phía chợ vật liệu, vừa vẫy dây cương đánh xe, vừa quở trách : “Kêu chờ chung mà chịu, thiếu chút nữa xảy ra chuyện rồi thấy chưa?”.

      Kim Đông, theo em phải làm sao bây giờ?”.

      “Để xem chút rồi tính. Nếu tìm cách trị gã, sau nãy lại gặp họa”. Bào Kim Đông suy nghĩ chút, rồi nhét dây cương vào tay Diêu Tam Tam, : “Em ở đây chờ , đừng có chạy lung tung, chút trở lại”.

      Bào Kim Đông rất nhanh chạy đến con phố , đường vẫn hỗn loạn như cũ, dưới đất đầy bánh quẩy, bánh bao bị giẫm bẹp, cuối phố là nhóm người vây quanh nhau, loạn cào cào. d˘đ˘l˘q˘đ. Bào Kim Đông chen vào nhìn thử, thiếu chút nữa bật cười.

      người đàn ông dưới ba mươi tuổi, ngồi dưới đất la lối om sòm, bên ống quần xắn cao cao, nhìn lên đùi, đỏ rực cả mảng lớn. Vẻ mặt người đàn ông nọ đưa đám, còn vừa chửi tục vừa cãi vã với ông lão bán bánh quẩy.

      “Ông mẹ nó làm tôi bỏng thành như vầy, ông phải đền tiền thuốc cho tôi!”.

      “Mày mẹ nó còn xô tao té bị thương đây, đạo lí , mày tự thấy mày đuối lý hả”.

      . . . . . . . . . . . .

      Bào Kim Đông đứng cạnh đấy lúc, ước chừng nghe được ràng chuyện sau đó.

      Sau khi Diêu Tam Tam chạy mất, chủ quán bị tổn thất tự nhiên níu lấy Vương Tiểu Mãng thả, nhao nhao đòi gã phải bồi thường. Vương Tiểu Mãng ngay từ đầu ăn vạ, thề thốt mình biết Diêu Tam Tam, nhưng mấy người kia làm sao tin gã? Còn hỏi ngược lại gã, nếu mày quen nó, mày bắt con người ta để làm gì? Vương Tiểu Mãng thể được, lại có tật giật mình, sợ gây động tĩnh quá lớn, thể làm gì khác hơn là đồng ý bồi thường. Nhưng gã móc cả người, chỉ tìm được mấy đồng bạc.

      Có mấy đồng đền được cái khỉ gì chứ! Chủ quán tức chịu được, vây quanh gã, qua lại liền bắt đầu động thủ, chủ quán nhiều người, Vương Tiểu Mãng bị đẩy ngã chỏng vó. Vương Tiểu Mãng kia cũng là kẻ độc ác, chó cùng rứt giậu, đứng lên, đột ngột xô ngã ông lão bán bánh quẩy, ông lão dưới cơn nóng giận, xoay người múc muôi dầu chiên lớn, giương tay rưới lên chân Vương Tiểu Mãng, từ đùi chảy xuống bàn chân. Dầu sôi hắt lên đùi, bộ dạng đó cần phải tưởng tượng nữa.

      Ông lão bán bánh quẩy còn đương cãi nhau dứt với Vương Tiểu Mãng, Vương Tiểu Mãng mình bị thương nặng, mà ông lão bán bánh quẩy cũng uất ức, ông tổn thất cả giỏ bánh ,
      [​IMG]
      Parvarty, Lim-0403, huyenlaw6810 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit : Mèo Mạnh Mẽ
      CHƯƠNG 48 : RƯỢU

      Sau tiết trung thu, Diêu Liên Phát đột ngột dẫn Trương Hồng Cúc trở về mà hề báo trước. Diêu Liên Phát vác túi xách lớn, tay lại xách túi khác, Trương Hồng Cúc theo sau, vội vã xuyên qua thôn, đẩy cổng nhà mình ra.

      Hai vợ chồng hơn năm, thay đổi của nhà họ Diêu vẫn rất ràng, tường rào xây, cổng chính dựng, trong sân nhà là chuồng dê, nhốt mấy con dê con nhảy nhảy bên trong. Ven tường phía tây trồng hai khóm hoa hồng đỏ au, bụi thược dược vàng tươi. Cạnh đó là mấy bụi chuối cảnh, giữa thu rồi mà vẫn nở hoa rực rỡ.

      Mùa gặt lúa trước Diêu Liên Phát còn trở về chuyến, Trương Hồng Cúc hai năm về, ấy vậy mà ràng là hai vợ chồng hề có tâm trạng để nhìn ngắm những thay đổi này.

      Diêu Tiểu Đông nghe được tiếng đẩy cổng, vội vã chạy ra khỏi nhà, thấy Diêu Liên Phát và Trương Hồng Cúc khỏi sững sờ, vội vàng bước tới, nhận lấy túi vải trong tay Diêu Liên Phát, : “Cha, mẹ, hai người về rồi!”.

      “Tiểu Cải, Tam Tam, Tiểu Tứ, cha mẹ về rồi”. Diêu Tiểu Đông xoay vào nhà hô tiếng, mấy cũng từ trong nhà ra đón.

      Tiểu Tứ từng tiếp xúc nhiều với cha mẹ, nó giống những đứa trẻ khác, thấy cha mẹ xa cách lâu cũng thân mật, chỉ đứng cạnh đó, lặng lẽ nhìn Diêu Liên Phát và Trương Hồng Cúc.dїễღn。đ-àñ。lê。qღuý๖ۣۜđôn. Diêu Tam Tam và Diêu Tiểu Cải vừa ra tới, nhìn thấy Trương Hồng Cúc cũng nén nổi kinh ngạc.

      riêng gì hai , Diêu Tiểu Đông cũng để ý thấy, tính ra Trương Hồng Cúc mang thai cũng phải sáu tháng rồi, vậy mà bà đứng đó, hoàn toàn thấy bụng phồng lên, ngược lại bước yếu ớt, sắc mặt tái nhợt. Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì?

      “Đứng đực ra đó làm cái gì? Đem đồ vào trong nhà !”. Diêu Liên Phát tiện tay thả túi xách vai xuống, bỏ vào phòng. Vẻ mặt Trương Hồng Cúc đau thương, ánh mắt lần lượt lướt qua mấy đứa con, thấy Tiểu Tứ, liền bước tới ôm lấy nó, giọng khóc thút thít.

      “Mẹ, mẹ đừng khóc! Vào nhà trước ”.

      Diêu Tam Tam cảm thấy đúng, bước nhanh tới đỡ Trương Hồng Cúc, thuận thế dắt bà vào nhà, lấy băng ghế kêu bà ngồi xuống.

      “Mười lăm tháng tám tụi mầy có viếng mồ mả rồi chưa?”. Diêu Liên Phát hỏi.

      Diêu Tiểu Đông đáp: “Tụi con , mà đưa cho chú hai năm đồng, kêu chú mua chút giấy tiền, đốt chung luôn rồi”.

      Nông thôn có tục lệ, con trong nhà thể tùy tiện viếng mồ mả, muốn đến mộ phần tổ tiên cũng được, nhưng phải có đàn ông trong nhà dẫn đến. Nhà họ Diêu chỉ có bốn chị em , nên viếng mộ, đưa năm đồng cho chú hai mua giấy tiền vàng bạc cũng như để người mang giấy tiền vàng bạc đốt dâng hộ, như thế cũng coi là ổn thỏa rồi.

      Diêu Liên Phát gì nữa mà đứng lên, rằng quay người bỏ . Lúc gần còn ngoảnh mặt lại liếc Trương Hồng Cúc cái, : “Mẹ mày có bệnh, tụi mày lo mà hầu hạ ”.

      Diêu Tam Tam thấy tình hình này, liền thầm suy đoán, chỉ sợ đứa con trong bụng Trương Hồng Cúc xảy ra chuyện. đưa mắt ra hiệu cho Diêu Tiểu Đông, còn mình đưa tay ra đỡ Trương Hồng Cúc.

      “Mẹ, mẹ ngồi xe đường mệt rồi, mẹ lên giường nằm nghỉ chút !”.

      Diêu Tiểu Đông quày quả ra ngoài lấy cơm, Diêu Tiểu Cải sắc mặt kì quái đứng đó chút, rồi cũng ra ngoài theo chị.

      "Chị hai, cha mẹ mình như vầy là. . . . . ."

      “Nấu cơm trước , Tam Tam với Tiểu Tứ còn phải học nữa!”. Diêu Tiểu Đông lắc đầu, ý bảo em đừng nhiều lời. Diêu Tam Tam đỡ Trương Hồng Cúc vào gian trong nằm xuống, nghĩ, đứa con trong bụng Trương Hồng Cúc chắc còn. Nhưng là đứa trẻ, cũng tiện hỏi Trương Hồng Cúc, liền xoay người ra ngoài, thuận tay kéo Tiểu Tứ, hai chị em lấy hai cái bánh rán rồi ra ngoài, vừa ăn vừa nhìn chị hai chị ba bận rộn.

      “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi cho tốt, con học nha”. Diêu Tam Tam ăn vội hai cái bánh rồi vào nhà dắt xe đạp của mình, vừa ra đến cổng đụng mặt Diêu Liên Phát, Diêu Liên Phát đương cầm mớ giấy tiền vàng bạc trong tay, coi bộ tính viếng mộ, xa quê thời gian dài, trở về đến viếng mộ tổ tiên là thường thấy, nhưng Tam Tam cứ cảm thấy Diêu Liên Phát viếng mộ là còn có nguyên nhân khác.diễñ-đàñ-lê-quý-đôñ. Phải biết, Diêu Liên Phát vẫn luôn cho rằng bản thân có con trai là việc có lỗi với tổ tông.

      “Mày lấy đâu ra xe đạp mới?”. Diêu Liên Phát trừng mắt hỏi .

      “Con thu nhộng ve, góp tiền mua ạ”. Diêu Tam Tam .

      “Trong nhà nghèo, mà mày sang như vậy, mày chết !”. Diêu Liên Phát gần như là cắn răng mà mắng . Diêu Tam Tam nghe vậy, khó chịu trong lòng, dứt khoát :

      “Cha, phải cha từng sao? Tiền học con tự kiếm, tiền học của Tiểu Tứ cũng là con kiếm chứ tốn tiền nhà. Con mua xe đạp cũng là để học, với lại phải người trong nhà cũng có thể dùng hay sao?”.

      “Người ta học chỉ có thể lội bộ, chỉ có cặp chân của mày là quý thôi!”. Diêu Liên Phát hầm hừ , rồi để ý tới nữa, bỏ vào nhà. Diêu Tam Tam nhìn sắc trời còn sớm, liền vội vàng chạy học.

      Suốt dọc đường Diêu Tam Tam đều mải nghĩ chuyện nhà, trong nhà chỉ có hai buồng, bốn chị em ở. Mùa lúa trước Diêu Liên Phát về nhà, cũng chỉ có thể nằm dưới đất ở gian ngoài mà ngủ. Bây giờ cha mẹ cùng trở về, phải làm sao cho phải?

      Trước mắt mà muốn xây nhà mới còn khó lắm, tiền của cộng thêm tiền lễ hỏi của chị hai trong tay Diêu Liên Phát, mượn thêm mớ, mới miễn cưỡng gom đủ, nhưng tiền của còn phải dùng vào việc học của và Tiểu Tứ, còn phải giữ lại làm vốn, tiếp tục sinh ra tiền. Lại , việc xây nhà này, cũng phải là chuyện ngày ngày hai!

      Ít nhất cũng phải mua cái giường trước, từ bên ngoài đục tường làm cửa, rồi ngăn buồng ngoài làm hai, bốn chị em gian, cha mẹ gian, ngoài ra chẳng biện pháp nào khác.

      Lúc này Diêu Tam Tam liền quyết định, hôm nay tan học, phải mua cái giường lớn, mấy ngày này rút ra chút giờ, kêu Diêu Liên Phát và chú hai Diêu sửa sang phòng ốc. Lý ra trong nhà có người lớn, làm gì đến phiên đứa con nít như bận tâm thu xếp, thế nhưng trong nhà.... haiz!

      Rất nhanh thôi, mấy chị em nhà họ Diêu biết , ra là hơn mười ngày trước, Trương Hồng Cúc bỗng nhiên cảm giác đứa trong bụng còn máy thai nữa,
      [​IMG]
      Lim-0403, huyenlaw68, HaYen9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :