1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh nông gia Tam cô nương - Ma Lạt Hương Chanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 38: LỬA LỚN

      “Mấy đứa còn , nội lo lắng khắp nơi, tiền mấy đứa bán heo bán dê, lấy ra đưa đây nội giữ giùm!”.

      sao tự dưng Diêu lão nãi lại đối xử ôn tồn với mấy chị em như thế, ra là nghĩ đến số tiền họ bán heo bán dê. Diêu Tam Tam và Diêu Tiểu Đông đưa mắt nhìn nhau, Diêu Tiểu Đông bình tĩnh :

      “Bà nội bận rộn cả ngày, nội cần lo lắng cho tụi con, tụi con đều lớn cả rồi, có thể tự lo cho mình, cũng có thể quản tốt tiền nhà. Lại tiền này, qua năm mới con mua heo , còn tính mua thêm hai con dê cái, vào xuân rồi, cũng phải mua phân bón. Dê ban đầu là do Tam Tam mua, tiền bán được, giữ lại cho nó với Tiểu Tứ đóng học phí”.

      Diêu lão nãi ném cái sủi cảo trong tay lên mâm, sầm mặt : “Tao mới mở miệng, mày có sẵn trăm câu chờ tao, mày có còn để ý tới dưới ? Mấy đứa tụi mày quá biết điều biết chuyện rồi, ba mẹ mày ở nhà, dễ gì mới bán được ít tiền, mày tính tiêu xài cho bằng hết hay sao? Lấy ra đưa tao! Trước khi cha mày , kêu tao quản lí tụi mày, tiền này tao giữ giúp, còn phải bị tụi mày tiêu sạch sao?”.

      “Nội, chị hai cũng , tiền này phải mua heo con, mua phân bón, chẳng phải là nên tiêu hết sao? Tụi con khó khăn lắm mới kiếm được, đồng cũng dám phung phí, trừ việc cần thiết, chờ cha còn trở lại, tiền bán heo nhất định giao cho cha thiếu đồng. Tụi con biết cách quản lý mà, nội hãy yên tâm”. Diêu Tiểu Cải thong thả .

      phung phí hả? Mấy đứa tụi bây, cả ngày mua thịt mua cá, may quần may áo, đừng nhà tụi bây nghèo, bao nhiêu của cải tốt cũng đều bị chúng mày phá hết”. Diêu lão nãi rồi giơ tay chỉ vào cái áo mới của Tiểu Tứ, “Áo này cũng mới mua chứ gì, tưởng tao mù hả? Nhà bọn bây giờ càng ngày càng có phép tắc, cái gì mà tiền bán dê là tiền Tam Tam, nuôi mày lớn như vậy, cho mày ăn cho mày uống, tiền mày làm ra để vào nhà, còn muốn tự mình giữ, toàn là lũ vô dụng bất hiếu!”.

      Diêu lão nãi rồi bắt đầu vỗ bàn, thím hai Diêu ngồi im nhúc nhích, cũng gì, chỉ cười hì hì xem trò vui, thím ba Diêu mở miệng.

      “Tam Tam, nội con cũng là muốn tốt cho mấy đứa thôi, sợ mấy đứa còn , nên quan tâm mấy đứa đó mà”.

      Diêu Tam Tam thèm để ý tới thím ba, bình thản nhìn bộ dạng hổn hển của Diêu lão nãi, nóng nảy theo bà, mà ngược lại còn cảm thấy buồn cười, bèn cười cười, : “Nội, tụi con mua áo mới cho Tiểu Tứ có gì đúng? Tến đến, chẳng phải thím hai thím ba cũng mua quần áo mới cho con mình đó sao? Nội nhiều điều như vậy, cũng đơn giản là vì muốn tụi con đưa tiền cho nội thôi, đừng trong tay tụi con có nhiều tiền, nếu có nhiều tiền, gửi vào ngân hàng lấy tiền lãi rồi, để nội giữ hao phí tâm sức, cũng có lời”.


      “Bà nhìn bà ... bà thể bớt chút hả, cả ngày chỉ thấy bà lắm chuyện!”. Khó khăn lắm mới thấy Diêu lão gia tử quở trách bạn già câu, Diêu lão “

      “Tôi lắm chuyện hả? Tôi là vì ai? Tôi còn phải vì cái gia đình lớn này sao? Thằng cả là cái thằng đáng thương, sinh ra toàn con thể dùng, trái đứa phải đứa, có con trai , nhà lại còn nghèo xơ nghèo xác, chẳng phải tôi cũng chỉ muốn quản lý tiền giúp nó thôi sao? Tôi giữ cho nó, tôi có chiếm được lợi ích gì? Tôi thể tự kiếm tiền chắc?”.

      “Sắp bước qua năm mới rồi cũng sống yên ổn!” Diêu lão gia tử bực bội , hoàn toàn hết cách với bạn già.

      Diêu Tam Tam gói xong cái sủi cảo trong tay, liền kéo tay Tiểu Tứ, : “Ông nội, bà nội, tụi con về đây, tránh ở đây khiến bà nội tức giận”.

      “Về ngủ sớm cũng được, sáng mai còn tới ăn sủi cảo. Tính tình nội bây là vậy, bây mấy câu cũng là lo cho bây thôi, người nhà chớ để xa lạ”. Diêu lão gia tử dặn dò.

      Mấy chị em đứng dậy, vỗ vỗ bột mì tay rồi ra ngoài, vừa vặn gặp Nhị Văn chạy từ bên ngoài vào, sượt qua bả vai Tam Tam ào vào nhà. Trụ Tử cũng theo sau, lẳng lặng lấy đậu phộng thả lên bếp nướng. Diêu Tam Tam chú ý, Nhị Văn chợt nhìn chằm chằm, nguýt cái hung hăng và khiêu khích.

      Diêu Tam Tam thèm quan tâm đến Nhị Văn, theo chị hai chị ba ra cửa trở về. Cuối năm nay trời lạnh lắm, vừa rời xa lò lửa trong nhà, cả người lạnh buốt. Diêu Tam Tam khỏi dựa sát vào người chị hai.

      “Chị hai, ngày mai mình đến hay đến?”. Diêu Tiểu Cải hỏi. Tiểu Tứ vừa nghe vội : “Chị hai, đừng có được , em muốn ”.

      “Vẫn nên đến, mai mùng mình phải tới chúc tết. Nếu , nội lại có thêm lý do để mắng mình, mình thể để nội bắt được cớ”. Diêu Tiểu Đông .

      “Tim của người ta để ở giữa lòng, tim của nội mình để ở bên nách á, thiệt quá bất công rồi”. Diêu Tam Tam rồi cũng cười, “Mình cứ chịu, để xem bà nội có thể làm gì!”.


      Trời rất lạnh, trong nhà có bếp lò, mấy chị em vừa về tới nhà, liền gấp rút rửa mặt lên giường trùm chăn, tán gẫu chút. Nhà có người lớn, họ cũng để ý đến việc đón giao thừa gì, chăn ấm lên, liền ngủ mất.

      Diêu Tam Tam nằm giường, nhất thời ngủ được, trong lòng suy nghĩ xem lui về sau nên làm cái gì.

      Điều trước mắt có thể nghĩ tới, là tìm cách kiếm nhiều tiền hơn chút, nếu có thể góp được khoản vốn nho , chờ tốt nghiệp trung học rồi, buôn bán gì đó. Tiền phải là vạn năng, nhưng Diêu Tam Tam lại lòng muốn trở thành người có tiền, thể để cho bốn chị em bởi vì thiếu thốn tiền bạc mà chịu ức hiếp, càng thể vì tiền mà bị ai thao túng hôn nhân.

      Diêu Liên Phát có số việc, là nguyên do của việc nghèo, càng nghèo càng sinh, càng sinh càng nghèo, càng nghèo càng ghét bỏ con . Ông ảo tưởng có ngày có thể phát đạt giàu có, nhưng cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi, thể trở thành thực. trắng ra là, những năm này, mơ ước của ông đều dồn hết lên đứa con trai tồn tại.

      Diêu Tam Tam nghĩ, người như Diêu lão nãi, sảng khoái nhất, chẳng có gì bằng lấy cục tiền nện cho bà vui vẻ, để bà mấy lời đáng giận kia nữa....

      Mơ hồ, Diêu Tam Tam chợt nghe bên ngoài có động tĩnh, đầu tiên là có người hô lên câu gì đó, sau đó thanh mỗi lúc gần, ràng nghe thấy có người hô “dập lửa”, Diêu Tam Tam sợ đến giật mình, vội vàng
      [​IMG]
      Parvarty, Lim-0403, huyenlaw6811 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 39: THUẬT CHE MẮT
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ

      "Lửa này cháy cũng quá nhanh rồi."

      Diêu Tam Tam nhắc cái, cả Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải đều nghi ngờ, nếu là lửa do bọn trẻ đốt pháo văng ra, hiển nhiên phải từ chỗ cháy lan dần dần, ít nhất cũng thể nào đốt rụi cả đống cỏ khô cách nhanh chóng như vậy.

      “Chẳng lẽ là có người cố ý phóng hỏa?” Diêu Tiểu Cải nhíu đôi mày xinh xắn, thở phì phì mà : “Nếu có kẻ phóng hỏa, nhất định phải là cái thằng Nhị Văn trứng ung! Chứ bình thường mình có đắc tội với ai bao giờ?”.

      “Em cũng đoán là vậy, mới vừa nãy từ nhà nội ra về, nó cứ trợn mắt liếc em, có cảm giác bình thường lắm”. Diêu Tam Tam , “đống cỏ khô giờ cháy rụi, dù là nó làm, nó cũng nhận”.

      “Cứ cho là do Nhị Văn kia làm, mình cũng có cách nào chứng minh, cái thằng nhóc ấy, mình bắt tận tay nó, có chết nó cũng nhận”.

      “Dù sao trận cháy này cũng rất kì quái, ngày mai mình lừa nó”. Diêu Tiểu Cải .

      “Lừa thế nào?”. Diêu Tam Tam nghe thế liền hỏi chị ba.

      “Mình có người nhìn thấy nó phóng hỏa rồi, cho dù nó nhận, cũng căng thẳng, nhất định có thể nhìn ra, dẫu nó thừa nhận, ít gì trong lòng mình cũng có phần nắm chắc, luôn có sơ hở để tìm ra”.

      “Sợ rằng đơn giản như vậy đâu”. Diêu Tam Tam lắc đầu, “Em có cảm giác là nó làm, nhưng nếu nó chết cũng nhận, chị có thể làm gì nó? Sau này mình đề phòng nó hơn chút là được”.

      Sáng sớm đầu năm, bốn chị em nhà họ Diêu rời giường sớm, rửa mặt mũi, đến nhà Diêu lão nãi. Trước tiên họ chúc tết cho ông bà nội, Diêu lão nãi vẫn còn tức tối chuyện đêm hôm trước, màng đếm xỉa đến họ. Bốn chị em làm như thấy, kéo nhau nấu sủi cảo. Chú hai Diêu, chú ba Diêu và thím ba cũng tới rất sớm. Diêu Hồng Hà và Trụ Tử tới trễ hơn, lại qua hồi lâu, thím hai mới dẫn ba đứa con trai, rề rề kéo đến.

      Đấy chính là phong cách của thím hai, lôi thôi lề mề, biết chuyện hiểu lễ, càng đạo lý, thô lỗ cách cực kì tự nhiên, vừa vặn so thành đôi với thím ba bụng mưu kế. Thím hai vừa thấy Tam Tam và Tiểu Tứ đứng trong sân, liền cười hì hì mà :

      “Tam Tam, tối qua đống cỏ khô nhà mày bốc cháy hả? là xui xẻo”.

      “Dạ, cháy rồi”. Tam Tam bình thản , vừa vừa nhìn Nhị Văn chòng chọc, lại thấy Nhị Văn chắp tay lau nước mũi, cũng có phản ứng gì khác, ngược lại Trụ Tử giương mắt nhìn chằm chằm rồi nhanh chóng ngoảnh đầu .

      "Ôi, khi đó thím ngủ, nên thể chữa lửa cho nhà mày được. sao, dù sao nhà mày cũng nhiều con , có thể kiếm củi được, lo có cỏ đốt”.

      Thím hai cũng biết an ủi người ta!

      Diêu Tam Tam bất đắc dĩ cười cười, đáp lại. Đại Văn, Nhị Văn và Trụ Tử phải chúc tết cho Diêu lão gia và Diêu lão nãi. Diêu lão nãi bên kia cũng bưng sủi cảo lên bàn, cả nhà ngồi quây quần bên bàn, Trụ Tử nhìn chằm chằm vào chén sủi cảo, thò tay ra cầm, thím ba đẩy tay nó ra, : “ nghe lời, chờ nội con ăn trước”.

      Diêu lão gia vui vẻ : “Tới đông đủ rồi chứ? Tới đủ rồi phát tiền mừng tuổi cho mấy đứa, phát tiền xong mới ăn sủi cảo”.

      Diêu lão gia lấy ra mấy tấm tiền giấy, lần lượt trao cho từng đứa cháu , mấy đứa con trai vừa thấy tiền, liền tranh nhau giơ tay ra đón. Diêu lão gia phát cho mấy đứa duỗi thẳng tay xong, bèn cho Tiểu Tứ, Tiểu Tứ liền nhận. Đến phiên Tam Tam, Diêu lão nãi liền giật lấy tiền trong tay ông, sầm mặt :

      “Con mười mấy tuổi đầu, còn muốn tiền mừng tuổi gì nữa!”.

      Nhị Văn chỉ hơn mấy tháng tuổi , Đại Văn mười lăm rồi, chẳng phải cũng nhận tiền đó sao? Trừ diễNhưng Diêu Tam Tam cũng tức giận, đúng là lạ gì đồng kia, vốn cũng có ý muốn.

      “Ông nội, con cần đâu, tự con có thể làm ra tiền rồi, con mới vừa bán dê có tiền! Nội già rồi cũng có bao nhiều tiền, nội giữ lại dùng ạ!”.

      Hình như Diêu Tam Tam vô ý nhắc đến tiền bán dê, Diêu lão nãi liền bắt đầu nóng lên, ngồi đó bực tức. Diêu Tam Tam vờ như thấy, mặc kệ ! Người bà này, dù sao cũng như vậy rồi.

      Tiểu Tứ nhìn nhìn ba chị chút, rồi đặt tiền trong tay xuống trước mặt Diêu lão gia, : “Ông nội, con cũng lấy tiền, để lại cho nội dùng”.

      “Chớ nhảm, con nhất, lần đầu mừng năm mới ở nhà, phải đưa cho con”. Diêu lão gia tự cảm thấy mất mặt, liền cầm mấy đồng nhét vào tay Tiểu Tứ, Tiểu Tứ lại rụt tay về giấu sau lưng, chịu lấy.

      Diêu Hồng Hà vốn định đưa tay ra lấy, lại bị thím ba trừng mắt, nên dám nữa, vội : “Ông nội, con cũng cần”. Thím ba rất tinh khôn, Tiểu Tứ muốn, Diêu Hồng Hà cũng là con , khác Tam Tam là mấy, nếu muốn lấy phải càng khó coi hơn sao?

      Diêu lão gia liếc Diêu lão nãi cái. Sáng sớm bực mình sủi cảo cũng ăn vô, ăn mới mấy cái buông chén, : “mấy mẹ con bây ăn , tao cho heo ăn”.

      Kết quả náo loạn như vậy, cần đợi lâu, trong thôn ào ào truyền ra, nhà ông Diêu mừng năm mới, chỉ cho cháu trai tiền mừng tuổi, còn cháu đứa cũng cho. Xem ra, người ra nếu phải là thím hai, cũng là thím ba, hai con dâu của nhà họ Diêu này đều thuộc dạng mồm mép tép nhảy thể quản nổi.


      Diêu lão gia vừa ra ngoài trở về, dọc đường bị mấy bà thím hỏi thẳng ông rồi.

      “Bác Diêu à, nghe nhà bác mừng năm mới, cháu có tiền mừng tuổi, chỉ cho cháu trai, có chuyện này à?”.

      Diêu lão gia vô cùng xấu hổ, mặc dù ông cũng thiên vị coi trọng cháu trai, nhưng ít nhất là cũng muốn giữ mặt ngoài, thể làm khác, nếu chẳng phải khiến người ta mắng vào mặt hay sao, cái mặt già này còn cần dùng nữa chứ?

      Xảy ra chuyện này! Trở về hai ông bà liền gây gổ trận, năm, trôi qua như vậy đó!


      Diêu Tam Tam ăn cơm, thấy Nhị Văn ăn no, liền lặng lẽ liếc mắt ra hiệu cho chị ba, hai chị em theo nhau ra ngoài, đuổi đến đầu ngõ, họ gọi Nhị Văn lại.

      “Nhị Văn, chị hỏi mày, đống cỏ khô nhà chị là mày đốt phải ?” Diêu Tiểu Cải hỏi thẳng ngay từ câu đầu.

      “Chị bậy bạ gì đó! Bớt vu oan cho người khác , ai đốt đống cỏ nhà chị?”. Nhị Văn bị hai chị em ngăn lại, liền khẽ dựa vào tường, ra vẻ lợn chết sợ nước sôi.

      “Có người nhìn thấy là mày”. Diêu Tam Tam vừa , vừa quan sát vẻ mặt Nhị Văn, Nhị Văn hít mũi, vẫn bộ dáng vô cảm đó, Diêu Tam Tam tiếp: “Có người nhìn thấy mày lén lút ngồi xổm bên đống cỏ khô nhà tao”.

      " bậy bạ ! Tối hôm qua tôi đến nhà nội sớm mấy chị thấy sao ? Các người vừa , tôi liền theo mẹ tôi về nhà xem ti vi, chưa từng đâu. Lúc đống cỏ nhà chị cháy, tôi ở nhà xem chương trình cuối năm, cha mẹ tôi, tôi, Tam Văn đều có thể chứng minh”..

      “Hai người lại dám vu hại tôi hả, có chứng cứ cút ”.

      Diêu Tam Tam và Diêu Tiểu Cải còn cách nào khác, đành trơ mắt nhìn Nhị Văn rung đùi đắc ý bỏ . Tối qua họ từ nhà Diêu lão nãi ra về, đúng là Nhị Văn và Trụ Tử có từ bên ngoài trở lại, nghe nó có chứng có cớ, chẳng lẽ các nghĩ sai rồi sao?

      “Tam Tam, chẳng lẽ là pháo dẫn sao?”.

      “Lửa do pháo dẫn, phải là ngọn lửa dần dần lan rộng ra, nhất định thể cháy nhanh như vậy”.

      “Chẳng lẽ còn có người khác làm chuyện xấu? Sao được ta, mình cũng đâu có đắc tội với ai”.

      “Em cứ cảm thấy, mới vừa rồi Nhị Văn quá trơn tru rồi, giống như đều chuẩn bị xong xuôi chờ đối phó mình”. Diêu Tam Tam thầm nghĩ, “Chị ba, chị nghĩ xem, Nhị Văn vẫn luôn có đầu óc, hôm nay mình đột ngột hỏi nó, sao nó lại bình tĩnh đến thế?”.

      "Vậy làm sao bây giờ?"

      Diêu Tam Tam cười khổ: “Bây giờ em cũng biết phải làm sao, chờ em suy nghĩ chút ”.

      Diêu Tam Tam và chị ba bại trận trở về nhà, thấy chị hai và Tiểu Tứ cũng về rồi. Buổi sáng bốn chị em ở nhà Diêu lão nãi ầm ĩ vui, liền mong ngóng cho ngày đầu năm qua nhanh chút, bàn nhau ngày mai đến nhà Diêu lão nãi ăn cơm, tự ăn ở nhà mình.

      "Tam Tam, có ở nhà ?"

      Diêu Tam Tam nghe thấy, là giọng Bào Kim Đông, liền xoay đầu bảo : “ Kim Đông, cửa khóa, vào !”.

      “Khách tới nhà mà em ra đón hả?”.Bào Kim Đông đẩy cửa bước vào, cười giỡn với Diêu Tam Tam.

      “Ha ha, mà khách cái gì, ngày tới hai bận đó mà”. Diêu Tiểu Cải trề môi cười nhạo , lúc Bào Kim Đông cưỡi xe đạp đèo Tam Tam theo, đúng là có ngày tới hai bận , cả Bào Kim Đông cũng cười theo.

      đây tới xem chút, nghe tối qua đống cỏ khô nhà em bốc cháy hả? Mới vừa rồi thấy, bên ngoài là đống tro lớn, qua năm mới rồi mà em quét cho sạch, khó coi quá”.

      Diêu Tam Tam vẫn còn bực tức vì chuyện Nhị Văn mới vừa rồi, tức giận : “Đừng nữa, cây đuốc đốt rụi rồi, em làm gì còn lòng dạ quét dọn”.

      “Tối qua cũng nghe chút động tĩnh, ban đầu để ý, chờ đến lúc ra ngoài, đống cỏ khô cháy rụi từ lâu, nên cũng đến xem nữa”.

      “Đúng vậy, Kim Đông, xem có kì quái ? Chỉ trong chốc lát, mà cả đống cỏ khô lớn như vậy cháy sạch sành sanh, có thể do lửa pháo dây vào sao?”.

      “Vụ này... khó mà ”. Bào Kim Đông đưa mắt nhìn lướt qua chị em vòng, rồi chuyển đề tài, “Tam Tam, đừng có tức giận nữa, nghe đập nước đóng băng cả rồi, chừng có thể bắt được vịt hoang đó, mình xem thử !”.

      Diêu Tam Tam nghe vậy, cũng muốn ra ngoài bộ giải sầu, liền theo Bào Kim Đông, thả bộ theo con đường sau nhà ra khỏi thôn.

      Kim Đông, em cứ thấy chuyện đám cháy này kì quặc, lúc bọn em về nhà vẫn yên lành, chỉ mới đó, nếu là lửa pháo dây vào, ngọn lửa sao có thể đốt đống cỏ nhanh như vậy?”.

      “Em nghi có người làm chuyện xấu hả? Nhà em chỉ có bốn ở nhà, cũng đâu thể đắc tội ai được chứ!”.

      “Em đúng là đắc tội ai, nhưng nếu muốn phải hai ngày trước, em khiến Nhị Văn bị đòn trận...”. Diêu Tam Tam liền vừa vừa kể lại đầu đuôi cho Bào Kim Đông nghe, “Em vẫn luôn cảm thấy thể thoát được quan hệ với Nhị Văn, nhưng nó lúc lửa cháy nó ở trong nhà, cả nhà đều có thể chứng minh”.

      “Việc này cũng đơn giản thôi!”. Bào Kim Đông dừng chân, duỗi ngón tay gõ lên đầu Diêu Tam Tam cái, : “Tam Tam, em có nhớ năm ngoái sân lớn trong thôn chỉ trong đêm mà cháy rất nhiều đống cỏ khô . Hai năm trước cũng có mấy trận.

      Diêu Tam Tam lắc đầu, chuyện hai năm trước, làm sao... nhớ được?

      “Đến cuối cùng vẫn tra được là xảy ra chuyện gì, bốc cháy rất nhanh, chờ đến lúc em nhìn thấy đống cỏ khô cháy sạch, hoàn toàn kịp cứu chữa nữa”. Bào Kim Đông với vẻ thần bí, “ ra chiêu trò bên trong này cũng ít người biết. Chờ lửa kia cháy lên, người phóng hỏa sớm rời từ lâu rồi, chừng còn làm bộ theo chữa cháy ấy chứ!”.

      Mùa đông cỏ khô trong thôn cháy, cũng là loại tai họa, có lúc cũng thể . Chủ nhà có của bị cháy cũng sinh lòng nghi ngờ ai đó có thù oán với mình, nhưng đống cỏ khô phần lớn vẫn nằm chỗ, ai chú ý. Cho dù có người mang thù phóng hỏa, cũng thể bắt được chứng cớ.

      Bào Kim Đông chiêu trò, tức là người phóng hỏa, dùng cây nhang, chính là loại nhanh dùng để đốt đón thần phật mừng năm mới, đầu cột mấy que diêm, đầu khác đốt lên, rồi lặng lẽ cắm trong chỗ khuất của đống cỏ khô, đợi đến khi cây nhang kia cháy xong dĩ nhiên diêm nọ cũng bốc cháy.

      Mà đống cỏ khô ở nông thôn vì để phòng mưa, đầu đắp lớp trấu, lại thoa lớp bùn nhão, cho nên đầu của đống cỏ còn di động. Lúc kéo cỏ, trước tiên phải kéo từ bên dưới, kéo kéo, dưới đống cỏ liền lõm lỗ.

      Người phóng hỏa cắm nhang vào trong ổ lõm đó, chỉ cần nhang cháy xong, diêm xoạt tiếng, lửa liền bốc từ dưới lên, lan từ trong ổ ra ngoài, dĩ nhiên là đốt cháy rất nhanh.

      Đốt xong cây nhang, đống cỏ khô mới có thể bốc cháy, mà người phóng hỏa kia, sớm hài lòng chạy mất.

      chừng còn đặc biệt cắm luôn cho em vài cây nhang, cháy từ dưới cháy lên, đâu có cần mất nhiều thời gian!”. Bào Kim Đông xong còn cười híp mắt, “Nhóc à, em ngốc, có chút thuật che mắt vậy thôi cũng nghĩ ra sao?”.

      Diêu Tam Tam quả nghẹn họng nhìn trân trối, đúng là mở mang kiến thức! Nhưng ——

      Kim Đông, em là người tốt, sao có thể suốt ngày nghĩ cách làm chuyện xấu được! Ủa mà sao lại biết ràng như vậy chứ?”.

      là con trai, giữa con trai với con trai, có rất nhiều chuyện thầm ra, em tưởng đây là bí mật gì! Lại nếu muốn phóng hỏa cần người khác , cũng có thể nghĩ tới biện pháp này, đêm giao thừa có nhà ai mà thắp nhang?”.



      Edit: Mèo Mạnh Mẽ
      CHƯƠNG 40: ĐỪNG CÓ ĐỔ THỪA EM

      Bào Kim Đông bóc trần chiêu trò dùng nén nhang phóng hỏa, Diêu Tam Tam nghĩ tới nghĩ lui, liền cảm thấy lửa này nhất định là do Nhị Văn phóng.

      Chẳng trách tối hôm ba mươi Nhị Văn trở về sớm, chẳng phải bình thường nó phải chơi đến khuya hay sao? Tất nhiên là dùng cách này, trước tiên cắm nhang, sau đó chạy về nhà làm bộ như người tốt, đâu nữa cả, chính là để chứng minh trận cháy liên quan gì đến nó, lúc cháy cũng là lúc nó ngoan ngoãn ở nhà.

      “Thằng khốn này, làm chuyện xấu sao thông minh quá vậy! Đầu óc dùng vào chỗ đúng đắn mà”. Diêu Tam Tam giận dữ lẩm bẩm, “ Kim Đông, nghĩ cách giúp em , em phải bắt cho được nó!”.

      “Khó lắm, em bắt được chứng cớ, dù cho có theo nó đối chất, nó cũng có thể liều chết nhận. Nhị Văn là em họ em, em cũng thể làm gì nó”.

      “Vậy đống cỏ kia cứ để nó đốt trắng như vậy sao? Hôm nay nó đốt cỏ khô, ngày mai kẻ nào đắc tội nó, nó dám phóng hỏa đốt nhà người ta, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn”. Diêu Tam Tam ôm bụng tức tối.

      “Dù sao em cũng chưa bắt được chứng cớ, em có tìm nó cũng làm được gì, em thử nghĩ , chỉ bằng em miệng, chú hai thím hai em có thể tin được ? chừng còn muốn trách mắng em kìa!”.

      Diêu Tam Tam nghĩ đến điệu bộ của thím hai, còn phải như vậy sao! Chỉ có thể như vậy thôi, nhưng là khiến cho người ta tức giận mà. Bào Kim Đông thấy thở phì phò mặt mày nhăn nhó, liền nhịn được cười, :

      “Ít nhất trong lòng em cũng nắm chắc, muốn trừng trị nó, còn phải là chuyện sớm muộn thôi sao. Mà phải cái thằng Nhị Văn này, mới bây lớn chứ? dám phóng hỏa rồi, thấy sớm muộn gì nó cũng là mầm tai họa”.

      *Mèo Mạnh Mẽ*

      Sáng mùng hai, chị em nhà họ Diêu đến nhà Diêu lão nãi ăn cơm, ở nhà gói sủi cảo. Đến gần trưa, cậu hai vội vã đánh xe lừa, chở bà ngoại tới.

      Mùng hai, theo như phong tục là ngày con về nhà mẹ. Và theo thường lệ nhà mẹ đẻ cũng đến đón con về nhà ở mấy ngày. Trương Hồng Cúc có ở nhà, nhưng còn bốn chị em , đương nhiên là bà ngoại vẫn muốn tới.

      “Tiểu Tứ, mau lại đây ba ngoại xem chút nào, mấy ngày thấy, cao hơn rồi, cũng có da có thịt hơn…” Bà ngoại vừa thấy Tiểu Tứ, liền ôm ngay vào lòng, đôi mắt đỏ hoe.

      Tiểu Tứ là do bà ngoại tay nuôi nấng, từ khi mới lọt lòng vài ngày, nuôi đến khi nó tám tuổi, tình cảm đương nhiên sâu đậm. Tuy vì đủ loại nguyên nhân mà Tiểu Tứ chịu ít uất ức, nhưng bà ngoại cũng xem như rất thương nó rồi.

      Bốn chị em chuẩn bị cơm trưa, giữ bà ngoại và cậu hai lại ăn. Đến khi thấy mặt trời ngã về tây, bà ngoại mới : “Mấy chị em bây, đều đến nhà bà ngoại ở mấy bữa , cậu hai bây cũng cố tình đánh xe tới rồi này”.

      Trong nhà còn dê còn heo, Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải bèn , Diêu Tam Tam cũng muốn lắm, trừ việc muốn giao thiệp với mợ hai ra, với bà ngoại cũng ít tiếp xúc, tình cảm đúng là sâu đậm như Tiểu Tứ. Mặt khác, cũng quen ngủ qua đêm nơi khác. Đến đây, ba chị em liền đưa mắt đặt hết lên người Tiểu Tứ.

      Tiểu Tứ nhớ bà ngoại rồi, muốn , nhưng vẫn có chút do dự.

      “Tiểu Tứ, đến ở với ngoại mấy bữa , mợ hai con hôm nay về nhà mẹ rồi, đến dăm ba bữa, nó về, Tiểu Tứ, theo bà ngoại hai ngày, ngoại đưa con về lại”.

      Bà ngoại vừa vậy, mặt cậu hai liền có chút xấu hổ, cũng : “Tiểu Tứ, bà ngoại con nhớ con đó, qua chơi mấy bữa , người mợ kia, tính tình nóng nảy vậy đó… chúng ta đến nữa”.

      Tiểu Tứ mặc dù , nhưng suy nghĩ , ba chị đều gì, họ muốn để Tiểu Tứ tự quyết định. Tiểu Tứ nghĩ lát, bèn gật đầu muốn với bà ngoại. Dù sao cũng là nơi sinh sống tám năm, bà ngoài thương , bạn chơi vui, Tiểu Tứ làm sao mà nhớ! Truyện được chuyển ngữ và đăng tải duy nhất tại diễ.n đ.àn l.ê qu.ý đ.ôn, những nơi khác đều chỉ là ăn cắp.
      Mấy chị em vội soạn cho Tiểu Tứ mấy bộ quần áo để thay đổi, nhìn Tiểu Tứ trèo lên xe lừa, bị bà ngọai ôm .

      Trong nhà vắng Tiểu Tứ, dường như vắng lạnh ít. Diêu Tam Tam ở nhà nhàm chán, liền lôi kéo Bào Kim Đông dắt bắt thỏ hoang. Bọn họ chạy hết vòng trong ruộng, đặt mấy cái bẫy.

      “Qua năm mới chắc chẳng còn ai mua, giờ bắt được thỏ hoang, là mình nướng ăn thôi”. Bào Kim Đông .

      “Nướng ăn hả? Thỏ hoang lớn như thế, đâu phải cá trê chim sẻ, cũng nướng chín được sao?”.

      “Sao chứ? Bọc lá sen, lá sậy gì cũng được, rồi dùng cách mà nướng cá trê đó, chôn dưới đống lửa đốt lâu thêm chút là chín”.

      Ngẫm lại thịt thỏ nướng, Diêu Tam Tam liền lòng mong chờ có thể bắt được thỏ, nhưng rốt cuộc có bắt được hay , còn phải đợi đến sáng sớm ngày mai mới có thể biết được.

      Diêu Tam Tam theo Bào Kim Đông dài về nhà, đến đoạn cách nhà xa, Diêu Tam Tam chợt nhìn thấy Trụ Tử nhà thím ba, Trụ Tử chơi đốt pháo bên ven đường cùng mấy đứa trẻ nữa, đều là mấy đứa trẻ trai bảy tám tuổi, chỉ có điều thấy Nhị Văn.

      Diêu Tam Tam vốn cũng để tâm tới, nhưng lúc ngang qua, vô tình nhìn thấy trong tay Trụ Tử là cây nhang, Trụ Tử cầm cây nhang đốt để châm pháo. Con nít đốt pháo, thường nhát gan, nếu trực tiếp dùng diêm, chỉ sợ pháo đột nhiên nổ, còn dùng nhang châm có khoảng cách xa chút, hình như an toàn hơn.

      Vấn đề là, cây nhang kia, lập tức nhắc Diêu Tam Tam nhớ tới đống cỏ khô bị thiêu trụi của nhà mình. Trong lòng vừa động, đêm 30 hôm đó, Trụ Tử với Nhị Văn cùng nhau trở về nhà Diêu lão nãi, chuyện phóng hỏa, chắc Trụ Tử cũng phải biết chứ? chừng còn là người tích cực tham dự!

      Diêu Tam Tam nhìn thấy bốn phía có mấy ai, liền lặng lẽ bước tới, kéo Trụ Tử lại, : “Trụ Tử, với chị, chị bắt được con thỏ hoang này”.

      “Làm gì có? Chị gạt em”.

      Trụ Tử tám tuổi, qua lớp , thằng nhóc này vẫn có chút ngây ngô, học thi cử đạt tiêu chuẩn, thi cuối kì lại danh dự đội sổ. Nó bị Diêu Tam Tam lôi kéo, có chút tình nguyện giãy giụa mấy cái, nhưng có tránh ra.

      “Chị có thỏ hoang đó”. Diêu Tam Tam vừa , vừa kéo Trụ Tử cùng với , quẹo vào con ngõ , Diêu Tam Tam tìm mặt tường cản gió mà dựa vào, rồi bảo Trụ Tử:

      “Trụ Tử, em xem đống cỏ khô nhà chị, có phải là dùng nhang này để đốt hay ?”.

      “Em biết!” Trụ Tử lắc đầu . “Em biết!”.

      Nhị Văn của em kêu em vậy à? Chị hỏi nó rồi, nó em kêu nó làm”.

      bậy, em có kêu nó”. Trụ Tử bật thốt ra. Thằng nhóc này, chẳng trách thầy giáo mắng nó đầu óc đủ dùng. Diêu Tam Tam vừa nghe, liền cười
      (*)Xưng hô giữa mấy chị em bên nội của Tam Tam mình mạn phép thay đổi theo tình huống nhé.

      “Nhị Văn là em bảo nó làm rồi”. Diêu Tam Tam vừa vừa cố ý với về phía Bào Kim Đông: “ Kim Đông, mới nãy em hỏi Nhị Văn, nó có vậy chứ?”.

      Bào Kim Đông theo Tam Tam tới đây, bây giờ nhìn ra ý đồ của Tam Tam rồi, cũng thể dỡ sân khấu của Tam Tam được, liền gật đầu cái, cũng gì thêm.

      “Haiz, Trụ Tử, nhất định là em lại bị Nhị Văn gài bẫy rồi, chuyện nó làm, đều đổ lên đầu em. Em ngẫm lại xem, lần trước nổ phân trâu, chẳng phải nó cũng đổ cho em đó sao, là em kêu nổ? Nó làm chuyện xấu đều hất lên mình em, cảnh sát mà tới bắt người xấu, phải bắt em rồi”.

      bậy, nó đổ thừa người ta”. Trụ Tử mở to mắt, nóng nảy. “Chính nó muốn làm, kêu em canh chừng cho nó, nó đem nhang ông nội cúng phật đốt, nó còn cắm mấy cây lận, phải là em”.

      “Là Nhị Văn đốt đống cỏ khô nhà chị, phải là em đúng ? Em đều theo nhìn thấy cả đúng ?”.

      “Là nó, phải là em. được đổ thừa em”. Trụ Tử chỉ lo nóng lòng phủi sạch, hoàn toàn nghĩ đến việc khác.

      đổ thừa cưng? Diêu Tam Tam thầm , Nhị Văn phóng hỏa, nó tìm Tam Văn canh chừng, mà nó gọi cưng canh, đoán chừng Trụ Tử cưng cũng chẳng tốt đẹp gì, hợp bè nhau cả.

      Diêu Tam Tam tay kéo Trụ Tử, với Bào Kim Đông: “ Kim Đông, đều nghe cả rồi, làm chứng giúp em , em đến nhà thím hai. Chuyện này phải để Nhị Văn nhận chút dạy dỗ, riêng gì đống cỏ nhà em, nếu dạy dỗ nó, sau này nó còn dám làm ra chuyện tồi tệ hơn”.

      Bào Kim Đông dẫu sao cũng lên Trung học phổ thông, còn là đứa bé nữa, nên suy nghĩ cũng khác nhiều, chìa tay gõ Diêu Tam Tam cái rồi : “Em khờ quá , d..đ,l’qd sao em ngẫm lại, đó là nhà chú hai ruột của em, làm sao tiện xen vào?”. đoạn, ngồi xổm xuống, túm vạt áo bông của Trụ Tử mà :

      “Trụ Tử, em cũng ngốc, em phải cho , nếu , Nhị Văn có thể đổ hết chuyện này lên đầu em đấy. Phóng hỏa là chuyện rất nghiêm trọng, nếu chị Tam Tam của em báo cảnh sát, cảnh sát phải tới bắt người đấy”.

      Trụ Tử chớp chớp mắt, có chút ngơ ngẩn, lúc ấy bắt đầu hoài nghi có phải mình sai hay , Nhị Văn dặn nó, có chết cũng thể thừa nhận. Bào Kim Đông vừa lời ấy, liền khiến nó bối rối, cũng còn hơi đâu quan tâm đến chuyện giữ mồm cho nhau chi nữa.

      phải em, chính là Nhị Văn đó, ảnh thể đổ thừa em. Chính là Nhị Văn, ảnh lấy nhang cúng của ông nội, lấy nhúm lận, dùng mấy cây để đốt đống cỏ nhà chị, chỗ của ảnh còn dư lại kìa, hôm nay tụi em mới lấy ra đốt pháo chơi”. Trụ Tử giơ cây nhang trong tay lên, “Là cái này nè”.

      Diêu Tam Tam liền lôi kéo nó, : “Trụ Tử, em cũng thông minh đấy, thể để cho Nhị Văn bôi đen được. Theo chị đến nhà chú hai, cho ràng việc này, cứ như em mới vừa vậy”.

      Chuyện phóng hỏa đốt đống cỏ khô, cứ như vậy bị phá. Diêu Tam Tam rèn sắt khi còn nóng, vội vã kéo Trụ Tử đến nhà chú hai. Trụ Tử vừa thấy chú hai, liền tuôn hết, tuôn hết ra ngoài.

      “Bác hai, bác Nhị Văn được đổ thừa con, phải con châm lửa đâu, là ảnh châm đó. Con có đốt, con chỉ canh chừng cho ảnh thôi”.

      Chú hai Diêu tức giận đến suýt ngất, mặt mũi đỏ ngầu, chạy vội vào sân rống lớn mấy tiếng: “Nhị Văn!” ai đáp lại, đoán chừng Nhị Văn sớm chạy ra ngoài chơi rồi. Diêu Tam Tam vội vàng kéo tay áo chú hai mà :

      “Chú hai, chú khoan tức giận , đống cỏ dù sao cũng cháy, cũng đáng giá gì, nhưng con là sợ Nhị Văn làm được chuyện này rồi to gan lớn mật, nếu như biết lỗi, sau này sợ con đường sai trái, gây ra họa lớn, nếu vậy nguy rồi. Nhị Văn là em con, con nghĩ phải khiến nó biết lỗi của mình, thể để nó học thói xấu”.

      “Ngày khác gây họa lớn hả? Nó gây họa còn ít hay sao? Bây giờ nó gây họa còn chưa đủ lớn hay sao?” Chú hai giận đến nỗi xoay tới xoay lui tại chỗ, “Giờ dám phóng hỏa, lớn lên nó còn dám giết người hay sao?” đoạn xông vào nhà rống to: “Mẹ Đại Văn, bà ra đây cho tôi!”.

      Thím hai ở trong nhà chính, vừa nghe thấy Nhị Văn phóng hỏa đốt đống cỏ nhà Tam Tam, biết đuối lý, nhưng lòng bao che vẫn chiếm thượng phong, liền định trốn trong nhà ra ngoài. Chú hai rống mấy tiếng, ai đáp lại, bèn thở phì phò chạy ra ngoài tìm Nhị Văn.

      Chú hai dạy dỗ Nhị Văn ra sao, Diêu Tam Tam cũng hỏi kĩ, chỉ nghe thím hai dẫn Diêu lão nãi đến, theo khuyên bảo xin hộ, che chở Nhị Văn, nhưng chú hai vẫn dần cho Nhị Văn trận. Kể từ hôm đó, chú hai liền nhốt Nhị Văn ở nhà, cho đến kì nghỉ đông trước khi vào học cũng cho nó ra khỏi cửa.

      Thú vị còn có thím ba, sau khi mọi việc bị phơi bày, thím ba gặp ai cũng kể lể, Trụ Tử nhà mình là đứa trẻ ngoan ngoãn đàng hoàng, cũng là bị Nhị Văn làm hư, về sau cho nó chơi cùng Nhị Văn nữa.

      ra Diêu Tam Tam còn nghĩ tới vấn đề dạy con của nhà chú hai, chú hai cũng là người hiểu chuyện, thế mà ba đứa con trai, đều dạy dỗ chẳng nên, đặc biệt là Nhị Văn, tính tình vô cùng tốt, giờ còn làm ra chuyện phóng hỏa. mặt, thoát khỏi công lao nuông chiều vô độ của Diêu lão nãi và thím hai, chút công bằng cũng có; mặt khác, là cũng là bản thân chú hai chưa tròn trách nhiệm.

      Cái gọi là dạy nên, là lỗi của cha. Chú hai là người nông dân chất phác, trình độ có bao nhiêu, tính tình lại có chút giống với Diêu lão gia, cả ngày chỉ lo làm việc ăn cơm, bình thường ít bận tâm trông nom ba đứa con trai, phạm lỗi , để ý tới; mắc lỗi lớn, đập cho trận.

      Đánh trận là quản được hay sao? Bình thường dạy dỗ đàng hoàng, tính xấu tập thành, mắc phải lỗi lớn mới dùng đến đòn roi, sao có thể dạy dỗ được trẻ !
      Parvarty, Lim-0403, huyenlaw6810 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ
      CHƯƠNG 41: LÀM MAI

      Tháng giêng nông nhàn, có cảm giác chỉ trong chớp mắt, kì nghỉ đông trôi qua. Kể từ đầu xuân, chị em nhà họ Diêu lại mua hai con heo con về nuôi, Diêu Tiểu Cải còn dự tính là phải mua thêm ít gà.

      “Nuôi gà kiếm trứng , nuôi gà mình cần phải trông nom nó, cũng cần phải cho ăn, tự nó biết kiếm ăn rồi, chẳng những trứng gà có thể bán lấy tiền, mà thỉnh thoảng mình còn có thể rang vài trứng ăn đúng ?”.

      Lời của Diêu Tiểu Cải khiến Tam Tam, chị hai và Tiểu Tứ đều phì cười, nhưng cũng đúng, nuôi gà ở nông thôn, bình thường vốn cần cho ăn, rau dại, trùng đất, hạt cỏ, thức vụn gì gà cũng ăn được. Diêu Tiểu Đông nghĩ, dù sao mình cũng thiếu tiền mua gà con, liền đồng ý.

      “Được đấy, gà con đắt, mình tiêu ít tiền, mua hơn chục con, nuôi lớn rồi, gà trống bán , gà mái giữ lại đẻ trứng”.

      “Em còn muốn nuôi mấy con ngỗng nữa, vừa nhìn thấy trứng ngỗng to đùng là em phát thèm, ngỗng cũng sạch , còn tốt hơn gà nhiều”. Diêu Tiểu Cải thêm.

      “Được rồi, bây giờ mình chưa có điều kiện nuôi ngỗng đâu, mình có chuồng ngỗng, mà ngỗng còn phải cho nó xuống nước nữa, nhiều chị nghĩ nuôi xong, mà ít, chỉ có hai ba con ngỗng, cũng đáng để phải lùa nó chạy tới tận đập nước”.

      Diêu Tiểu Đông nghiêm túc giải thích với Diêu Tiểu Cải, Diêu Tam Tam ở bên cạnh sớm cười toe toét. “Chị ba, con gì chị cũng muốn nuôi, chị muốn làm người chăn nuôi chuyên nghiệp hả!”.

      “Sao được nào? Chờ sau này chị có điều kiện, chị nuôi vài trăm con ngỗng luôn”.

      Rất nhanh người bán gà con ghé đến thôn, người bán gà cưỡi xe đạp, sau xe cột thêm cái giỏ cao. Đầu xuân còn se lạnh, gà con mới nở rất yếu ớt, sợ lạnh. cái giỏ dẹp ấy là thảm ủ ấm, lót trong giỏ lại là cỏ mềm, bảo vệ gà con bên trong được ấm áp.

      Người bán gà con kéo dài giọng, rao bán bằng những tiếng nhấn nhá: “Gà con đây~ Ai mua gà con đây ~” Tiểu Tứ vừa nghe thấy tiếng rao tựa như ca hát này, liên vui sướng chạy vào nhà.

      “Chị ba chị ba, người bán gà con tới rồi”.

      Diêu Tam Tam chạy ra ngoài trước, gọi người bán gà con lại. Diêu Tiểu Cải vội vàng xách giỏ mây, bên trong nhét đầy cỏ mềm, ở giữa còn có cái tổ mềm mại ấm áp, thuận tay cầm thêm tấm vải bông cũ nát, rồi mới ra ngoài mua gà con

      Người bán gà con bị Diêu Tam Tam gọi lại, nghe thấy muốn mua, liền dừng xe đạp, kêu Tam Tam và Diêu Tiểu Đông giúp tay, khiêng giỏ đặt xuống đất, cẩn thận vạch tấm thảm phủ bên . Bên dưới là từng sọt từng sọt gà con, vàng tươi, lông xù, càng nhìn càng thấy đáng .

      Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải hết sức cẩn thận chọn lựa gà con, hiển nhiên các chọn loại thoạt nhìn lanh lợi cứng cáp, gà con yếu ớt khó nuôi lắm, rất dễ chết. Gà con lanh lợi mới dễ sống. Thím ba Vương hàng xóm cũng ra mua gà con, vừa nhìn thấy họ chọn gà con, liền cười :

      “Con bé ngốc này, con chọn gà con, phải nhìn gà trống gà mái. Con con chọn đó, đầu lớn chân cao, con nhìn cái mông nó coi, tròn trịa như vậy, nhất định là gà trống”.

      Gà con lông lá như vầy, cũng có thể nhìn ra gà trống gà mái sao? Chẳng phải đều là quả cầu lông xù sao! Về phần cái mông gà – gà như vậy, có thể nhìn được cái mông sao? Diêu Tiểu Cải mỗi tay cầm con, so sánh cả buổi, vẫn cứ cảm thấy giống nhau, định nhờ thím ba chọn giúp.

      Phân biệt gà con trống mái, kiếp trước Diêu Tam Tam cũng từng nghe , thế nhưng đưa chọn lại được, cảm giác chọn gà mái, mà cứ thấy toàn giống gà trống. Diễ'nđàn lêq.uýđ.ôn. liền nhìn thím ba Vương lựa, thím ba Vương , đầu chân ngắn mông nhọn mới là gà mái. Diêu Tam Tam cứ nhìn con gà thím ba lựa ra, nhưng nhìn mãi cũng thấy có gì khác nhau.

      Bốn chị e mua hơi bốn mươi con gà, gà con dễ chết, nhưng chỉ cần nuôi dưỡng cẩn thận, vẫn có thể nuôi lớn hai ba mươi con, đủ để nhà các nuôi rồi.

      Tháng ba, con dê cái trước đây Diêu Tam Tam mua sinh hai con dê . Ngay từ tháng giêng, Diêu Tam Tam mua thêm hai con dê cái, cộng thêm con dê giữ lại kia, thế mà được đàn dê rồi, Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải bắt đầu bận rộn cày bừa vụ xuân, lúc xuống ruộng còn thuận tay cắt cỏ xanh, ngay cả Tiểu Tứ cũng có thể phụ chăn dê, chủ nhật là Tiểu Tứ lại dắt dê ra ngoài, thả ở dốc cỏ gần đập nước.

      Bốn chị em đều hết sức chịu khó, bận rộn muốn chết, công việc gần như làm hoài hết. Thế mà chẳng bao giờ than mệt than khổ, mệt chút khổ chút nhưng chứng minh được rằng, có việc để làm, có thể kiếm tiền, có thể khiến cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn!

      Từ đầu xuân, Diêu Tam Tam bắt đầu thu cá trê lại rồi, Bào
      [​IMG]
      Parvarty, Lim-0403, huyenlaw689 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 42: GẶP GỠ ĐỐI TƯỢNG
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ

      chàng mà tôi kia, điều kiện tất nhiên là tệ, họ Dương, con người tử tế lắm, mở tiệm cơm ở đường đấy!”.

      Thím Lưu vội vàng tới làm mai chO Diêu Tiểu Đông, Diêu Tam Tam vừa nghe, đấy chẳng phải là Dương Bắc Kinh đó sao. Chậc chậc, hai Dương đúng là ra tay nhanh lẹ!

      Diêu Tiểu Cải liếc nhìn Diêu Tiểu Đông cúi đầu làm việc, lặng lẽ dựa sát vào Tam Tam, kề tai .

      “Tam Tam, sao nghe giống hai Dương quá vậy?”.

      “Chắc là vậy, đường này cũng có mấy tiệm ăn, còn là họ Dương nữa”.

      “Cha vừa mới về mấy ngày, sao ấy biết được ta? Chị cảm thấy... chắc trong này có chuyện gì đó đúng ?”.

      “Cái này... khó mà được”. ra Diêu Tam Tam muốn , Dương Bắc Kinh có tình báo đấy chứ, hơn nữa tình báo này phải ai khác, cũng phải Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Đông bận rộn gặt lúa mạch mấy ngày nay, hề lên trấn.

      Tình báo trong lúc ấy đương nhiên chính là Diêu Tam Tam đây! ngày trước khi trường học cho nghỉ gặt lúa, gặp Dương Bắc Kinh, lúc ấy Dương Bắc Kinh liền hỏi , hỏi nhà em gặt lúa chỉ có mấy người con , có thể làm nổi ? Cha mẹ em trở về sao? Diêu Tam Tam thuận miệng đáp, cha trở về.

      Chỉ có điều, chuyện làm mai này, biết trước!

      Diêu Tiểu Cải bĩu môi, : “Ánh mắt ấy cũng tồi, nhìn trúng chị hai mình rồi. Theo chị thấy ấy so với chị hai còn kém chút, chị hai mình tốt như thế”.

      tính là quá kém, tạm được mà?” Diêu Tam Tam rồi bĩu bĩu môi, ý bảo Diêu Tiểu Cải lắng nghe Diêu Liên Phát chuyện với thím Lưu.

      Bên kia, thím Lưu vẫn còn ra sức giới thiệu. “Nhà ấy có quan hệ họ hàng với nhà tôi, mẹ nó là chị em họ xa với tôi. Về con người cứ việc yên tâm , tôi đây dám cam đoan. phải tôi khen, thằng nhóc kia gọi là Dương Bắc Kinh, con người tốt , tính khí cũng tốt, nhân phẩm lại càng tốt hơn, có tay nghề, có thể kiếm tiền, người như vậy có nhiều đâu”.

      “Bao nhiêu tuổi? Trong nhà có mấy em?” Diêu Liên Phát hỏi.

      “Năm nay mười chín, hai em, có chị em nào nữa. cưới vợ hồi năm ngoái rồi”.

      “Chỉ có hai em à”. Diêu Liên Phát lẩm bẩm câu, hình như hài lòng lắm với việc hai em. “Cha nó có mấy em? Cha mẹ bao nhiêu tuổi rồi?”.

      Thím Lưu cười : “Cha mẹ nó mất từ lúc nó còn rồi. Hộ nhà họ Dương lại lớn, nhưng mà hai em người ta rất chịu khó, cửa tiệm mở ra rất đắt khách, nó còn nhân tiện làm thêm mấy việc buôn bán khác, của cải ít. nó cưới vợ, dựng căn nhà lớn bốn gian, bây giờ thu xếp nền nhà cho nó, chắc chắn cũng căn nhà lớn”.

      Mai mối tìm đối tượng ở nông thôn, để ý gì khác ngoài những thứ này, trừ việc muốn tìm người thích hợp, đương nhiên còn phải chú ý gia cảnh, dòng dõi, nhà cửa. Gia đình biệt lập, thế lực đơn bạc ở trong thôn, chiếm được ưu thế trong cảm nhận của lớp người lớn tuổi, bình thường người ta kết thân, thường muốn tìm những dòng họ lớn người đông thế mạnh.

      Quả nhiên, Diêu Liên Phát chép chép miệng, : “Gia đình đơn chiếc dễ bị người ta qua mặt, nhà tôi nuôi bốn đứa con , sức lực yếu rồi, chỉ hi vọng con cũng có thể tìm cửa nhà lớn, có lực lượng nhà chồng, ít nhiều gì tôi cũng có thể dựa vào chút. Lại thằng nhóc kia cha mẹ đều còn, có người lớn nương dựa, mọi đều dựa vào bản thân, con tôi phải chịu uất ức, tôi thấy được tốt lắm”.

      “Ôi trời, ông ơi, thời đại nào rồi mà còn coi trọng lề lối cũ đó! Hộ gia đình lớn, gia tộc nhiều người có thể làm gì? Hộ gia đình lớn cũng thể giúp mình lớn mạnh được, dựa vào cha mẹ chung cũng thể lâu dài, cha mẹ giúp được nó cả đời, còn như gia nghiệp tự mình kiếm được kia? Nó giỏi giang như thế, phải lại càng có mặt mũi hay sao?”. Thím Lưu mấy lời này, thiếu chút nữa Diêu Tam Tam cũng phải trầm trồ khen ngợi. Thấy Diêu Liên Phát lên tiếng, thím Lưu thêm:

      “Thằng nhóc này người ta có tay nghề, mở tiệm ăn mặt tiền, thông minh có thể làm ra tiền, đâu mà tìm người tốt như vậy đây? Tiểu Đông nhà tốt, chứ nếu kém cỏi tôi cũng đâu giới thiệu cho nhà , chẳng lẽ còn tin tôi sao? tới điều kiện thằng bé quả tệ đâu, nhất định phải đồng ý, bỏ qua mối này tiếc lắm đấy”.

      Phải bà mai Dương Bắc Kinh nhờ cậy này, đúng là biết ăn , giúp cho ít. Diêu Liên Phát lại trò chuyện với bà ấy lúc lâu, rốt cuộc :

      “Lời thím đương nhiên tôi tin tưởng, vậy để tôi xem lại, nếu thích hợp liền gặp mặt. Nhưng cũng phải trước, thím biết rồi đấy, gia đình tôi tạm thời có khó khăn, nếu muốn con tôi gả cho nhà đó, nó phải đỡ đần tôi, con tôi nuôi lớn, đâu thể tặng cho nhà nó được”.

      Diêu Tiểu Đông nghe thấy cha mình như vậy, đầu càng cúi thấp hơn. Lời này của Diêu Liên Phát trắng ra là con tôi muốn thành với , phải bỏ ra chút tiền, bỏ ra chút sức, phải tận tâm giúp đỡ tôi, thỏa mãn cầu của tôi.

      Thím Lưu cười : “ cần phải , lễ hỏi nhất định thể thiếu, lễ hỏi mà thiếu, khỏi cần đợi ngại, tự tôi cảm thấy mất mặt rồi!”.

      Chỉ tốn chút thời gian như vậy, mối hôn coi như thành hơn phân nửa, chỉ còn chờ hai bên gặp gỡ xem mắt. Cảm giác giống như lựa cải trắng trả giá tiền, thế mà Diêu Liên Phát còn đến đúng tình hợp lý.

      May mắn là, gốc cải trắng Diêu Tiểu Đông, được bán cho người tâm thích là Dương Bắc Kinh.

      Diêu Liên Phát chuyện với thím Lưu, bên này Tam Tam với Diêu Tiểu Cải cũng vừa làm việc, vừa giọng chuyện, trêu ghẹo Diêu Tiểu Đông.

      “Chị hai, chị xem cái ông họ Dương này, là xấu xa mà, ổng dám đặt chủ ý lên chị hai người ta”. Diêu Tam Tam .

      “Chó cắn người thường sủa, hai Dương im im lên tiếng thế mà xuống miệng cắn cái đấy”. Diêu Tiểu Cải .

      “Chị hai, vừa mới làm mối xong, phải xem mắt rồi, chị có vừa lòng hay đây?”.

      “Chị hai, chị hãy thành khai báo , có phải chị sớm làm phản rồi ? Cha mới vừa về, mà sao người làm mai tìm đến nhanh như vậy rồi?”.

      “Hai đứa mò cái gì đó!” Diêu Tiểu Đông vừa thẹn vừa vội, tức giận đẩy hai đứa em, “Để cha biết được, biết phải như thế nào đây!”.

      Ba chị em giọng cười đùa, đương nhiên dám để Diêu Liên Phát nghe được.

      Trương Hồng Cúc có nhà, chuyện xem mắt này theo lý phải có người lớn là phái nữ theo, mục đích gần như là để giúp “mở to mắt” đánh giá, vì thế Diêu Liên Phát liền kêu Diêu lão nãi ra mặt, gọi luôn thím hai Diêu đến cho có vẻ
      [​IMG]
      Parvarty, Lim-0403, huyenlaw6810 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 43: BÁNH NGỌT HAI BÊN
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ

      “Tôi thấy được hay cũng vậy, để xem ý kiến Tiểu Đông thôi”.

      Diêu Liên Phát như thế có phải tỏ vẻ rằng ông vừa ý hay ? Thím Lưu nghe vậy bèn : “Tiểu Đông này, đến phiên con bày tỏ thái độ rồi”.

      kêu nó tỏ cái gì mà tỏ, bên nhà trai người ta còn chưa có đáp lời đâu! Chúng tôi phải suy nghĩ chút rồi lại , cứ hỏi đàng trai bên kia trước ”. Diêu lão nãi cướp lời.

      Diêu lão nãi vậy, chính là muốn chờ nhà trai tỏ thái độ trước. Xem mắt ở nông thôn, cũng lắm ngoằn ngoèo. Nếu như đàn tỏ ý: tôi vừa lòng, vậy lỡ như bên đàng trai vừa ý, đàng lúng túng mất mặt. Chờ đàng trai tỏ ý trước, đàng phải bị động như thế, lúc ấy dĩ nhiên có thế : tôi cũng chẳng vừa mắt ! Như vậy phải mất mặt.

      Thím Lưu vừa nghe thế mừng rỡ vỗ đùi, cười ha hả: “ cần hỏi, cần hỏi, mới vừa rồi thằng bé với con, nó ưa thích cháu nhà thím, nó có chỗ nào vừa lòng, còn phải là chỉ chờ nhà thím gật đầu hay sao?”.

      Lời này, nếu Dương Bắc Kinh có chỗ nào hài lòng, chuyện hôm nay ở đâu ra? Diêu Tam Tam nghe thế thiếu chút nữa bật cười, trao đổi ánh mắt với Diêu Tiểu Cải, hai đứa nháy nháy mắt cười trộm với chị hai.

      Diêu Liên Phát quay sang Diêu Tiểu Đông, : “Tiểu Đông, mày thấy thế nào? Cha thấy thằng nhóc này tệ, tuy rằng trong nhà hơi đơn chiếc, sau này có cha mẹ chồng giúp đỡ vất vả, nhưng nhìn cũng thành đứng đắn, cha thấy mối hôn này, đồng ý ”.

      Diêu Liên Phát ngoài miệng hỏi ý Diêu Tiểu Đông, nhưng ra là bày tỏ thái độ, tự động bỏ qua ý kiến của Diêu Tiểu Đông. diễñ˛đàñ˛lê˛quý˛đôñ. Trong nhận thức của ông, Diêu Tiểu Đông chỉ là đứa con mười sáu mười bảy tuổi, biết cái gì đâu, người lớn làm chủ là được. Cứ coi như người lớn làm chủ, chẳng phải cũng vì tốt cho tụi nó hay sao? Cũng may đối tượng đây là Dương Bắc Kinh, bằng cuộc ép duyên.

      Trong lòng thím Lưu nắm chắc ít nhiều, liền hỏi tới Diêu Tiểu Đông nữa, tiếp theo lời Diêu Liên Phát: “Ôi, vậy là tôi đây làm bà mối thành công rồi? tốt quá, ông à, người xưa chuyển chiếc khăn tay là thân gia, tôi thấy phiên chợ lần tới, để Bắc Kinh dẫn Tiểu Đông mua mấy bộ quần áo mặc , chúng ta nghiêm chỉnh xác định mối hôn này”.

      “Tất nhiên là phải xác định”. Diêu Liên Phát . Ông cũng muốn trì hoãn chuyện đính hôn, đính hôn nhanh chóng rồi ông mới có thể trở lại Thiên Tân, giờ Trương Hồng Cúc còn thân mình ở đó.

      Theo như quy củ địa phương, thanh niên nam nữ xem mắt thành công, phải đính hôn trước, đàng trai mua quần áo trang sức cho đàng , còn phải trao món sính lễ, gọi là “tiểu khai”. Diêu Liên Phát thương lượng lễ hỏi “tiểu khai” với thím Lưu, là chín trăm chín mươi tệ, vào lúc ấy số tiền này có thể xem là cao giá lắm rồi.

      Chuyện lễ hỏi này, đàng muốn nghìn, đàng trai có thể trả giá sáu trăm, người làm mai đóng vai trò chính trong việc giúp đỡ hai bên thương lượng lễ hỏi. Nhưng nhà họ Dương cũng trả giá mà đồng ý luôn. Dương Bắc Kinh phải giàu có gì, nhưng chỉ cần có thể thuận lợi đính hôn là tốt rồi, muốn Tiểu Đông đứng giữa phải khó xử.

      Hôm nay là ngày đẹp trời, hai nhà hẹn nhau mua quần áo. Con mặc quần áo người ta, là biểu cho việc đính hôn, trở thành vợ chưa cưới của người ta rồi.

      Bình thường, hai bên nam nữ còn xa lạ, hai người trẻ tuổi ở chung mình khó tránh khỏi lúng túng giao tiếp khó khăn, ngày mua quần áo này, người làm mai và chị em hai bên cũng chung. Sáng sớm thím Lưu tới đón Diêu Tiểu Đông, Diêu Liên Phát liền kêu Tam Tam với chị hai.

      Đáng lẽ để Diêu Tiểu Cải cùng thích hợp hơn, dù sao Tam Tam cũng còn tuổi, thế nhưng bây giờ trong nhà con bận việc đồng áng, Diêu Tiểu Cải làm việc đương nhiên mạnh hơn Tam Tam.

      Thím Lưu dẫn Diêu Tiểu Đông và Diêu Tam Tam tới cửa thôn. Dương Bắc Kinh đứng dưới gốc cây dương, nhìn thấy Diêu Tiểu Đông tới, mặt liền nén được nụ cười, trong mắt gần như còn thấy người nào khác nữa.

      Thím Lưu dẫn hai chị em nhà họ Diêu tới trước mặt, đẩy Diêu Tiểu Đông sang bên cạnh Dương Bắc Kinh, : “Nè, hôm nay thím bận dữ lắm, trong nhà còn cả đống công chuyện, nếu chậm trễ làm xong mất. Chuyện của người trẻ tuổi bọn bây tự làm , thím cùng mấy đứa đâu”. diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn. Thím Lưu xong, dứt khoát quay đầu bước luôn.

      thím Lưu này là người thông minh mà! Diêu Tam Tam nhìn thím Lưu cắm đầu cắm cổ xa, quay đầu cười tinh nghịch với Dương Bắc Kinh: “Nè, bây giờ em nên kêu thế nào đây? Gọi là gì mới thích hợp nhỉ? Cũng thể họi hai Dương nữa rồi!”.

      “Em cứ nghĩ , gọi đúng rồi, mua kẹo cho em ăn”. Tâm trạng Dương Bắc Kinh rất tốt, liền bắt đầu trêu chọc Tam Tam.

      “Vậy em phải gọi là… rể ha?”.

      Dương Bắc Kinh nghe vậy liền toét miệng cười, cười híp mắt nhìn Diêu Tiểu Đông. Mặt Diêu Tiểu Đông thoáng cái đỏ ửng, đẩy Diêu Tam Tam cái, : “ gì đó! Em gọi là ”.

      Còn chưa có qua cửa đâu, thể gọi là rể được, đây là quy củ bất thành văn. Diêu Tiểu Đông cũng giống vậy, nếu Dương Bắc Kinh có em trai, em nào đó, trước khi qua cửa vẫn phải gọi là chị, qua cửa rồi mới có thể đổi giọng gọi là chị dâu.

      “Dù sao mai mốt cũng phải đổi, phiền phức lắm!”. Diêu Tam Tam cố ý . chợt giương tay chỉ chỉ Dương Bắc Kinh, nghiêm khuôn mặt nhắn mà : “ rể, em cho biết, sau này nếu dám ức hiếp chị hai của em, em theo chị ba và Tiểu Tứ tới đập nồi nhà đó”.

      Dương Bắc Kinh thấy như thế, phì cười, vừa cười vừa lắc đầu, kêu hai chị em : “ thôi, để chở hai người”.

      Dương Bắc Kinh khởi động xe gắn máy, kêu hai chị em lên xe. Diêu Tiểu Đông cũng nghĩ nhiều, tiện tay lôi kéo Tam Tam bảo lên trước, Diêu Tam Tam lại : “Chị hai, chị lên trước, chị ngồi trong ”.

      Diêu Tiểu Đông thấy thế, có chút khó xử, xe như vậy, ba người phải chen lắn, ngồi trong đó, chẳng phải dán vào chỗ với Dương Bắc Kinh sao? Với lại vóc người Tam Tam , ngồi giữa càng thích hợp hơn. Vì vậy Diêu Tiểu Đông : “Em còn , ngồi trong , dễ ngồi hơn”.

      “Chị hai, chị phải biết rằng, bây giờ em là em vợ ảnh đó! Ảnh làm rể, phải cách xa em ra mới đúng chứ? Chị là đối tượng của ảnh, chị ngồi gần ảnh chút có sao đâu?”.

      Nhìn bộ mặt trịnh trọng của , Diêu Tiểu Đông vừa thẹn thùng lại vừa buồn cười, nhưng cũng có cách nào biện minh. Dương Bắc Kinh càng bị lời này chọc cho lắc đầu cười, liền kêu
      [​IMG]
      Parvarty, Lim-0403, huyenlaw6810 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :