1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh nông gia Tam cô nương - Ma Lạt Hương Chanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      CHƯƠNG 34: CANH XƯƠNG DÊ
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ

      Dương Bắc Kinh làm như tùy tiện hỏi câu: “Tam Tam, dạo này… chị hai em bận lắm hả?”.

      Mấy ngày nay Dương Bắc Kinh thấp thỏm yên, trong lòng như có móng vuốt , ngừng cào cào, làm cái gì cũng an tâm.

      Ban đầu Dương Quảng Châu nhắc đến Diêu Tiểu Đông trước mặt , bé này tốt đấy. Tốt là tốt thế nào, ngụ ý, là rất thích hợp với em, em hãy mau mau hành động! Khi ấy Dương Bắc Kinh có tâm tư đó.

      Dương Bắc Kinh là người chững chạc và hướng nội. Con nhà người ta lớn lên – đẹp mắt phải thích à? Mở tiệm ăn buôn bán đường, con xinh đẹp gặp ít, nếu vừa liếc mắt thấy xinh đẹp là thích, thành cái dạng người gì rồi?

      Dĩ nhiên, Diêu Tiểu Đông dáng dấp tốt, gương mặt xinh xắn, vóc người cao ráo, Dương Bắc Kinh là thanh niên trẻ, thể nào hoàn toàn miễn dịch, đương nhiên cũng bị hấp dẫn, nhưng đó cũng chỉ dừng lại ở mức độ thưởng thức. Ban đầu hai người mấy quen thuộc. Diêu Tiểu Đông chỉ thỉnh thoảng theo Diêu Tam Tam đến tiệm cơm, cũng được mấy câu.

      Về sau, Diêu Tam Tam bận thu cá trê nên ít đến, Diêu Tiểu Đông cứ vài ngày lại tới lần, liền tiếp xúc nhiều hơn với Dương Bắc Kinh. Dương Bắc Kinh dần dần cảm thấy, đây đúng là tốt, chỉ dáng dấp tốt, mà tính tình cũng tốt, nội tâm càng tốt hơn. mới bây lớn, phải quán xuyến nhà, dốc lòng chăm sóc ba đứa em, như vậy, khiến người ta vừa thưởng thức lại vừa đau lòng.

      Mấu chốt là, tất cả những chỗ tốt đó đều phải là lý do, những tốt trong thiên hạ còn rất nhiều, thể nào đều nhớ thương. này lại càng ngày càng hấp dẫn , càng ngày càng khiến thầm thương trộm nhớ, khỏi bắt đầu mong chờ , tới rồi liền mong có thể thêm mấy câu, mong ở lại lâu chút, người ta mới vừa liền bắt đầu đếm ngày, suốt ngày cứ tính xem bao giờ trở lại...

      Dương Bắc Kinh cứ như vậy mà đắm chìm!

      vất vả mới lấy được dũng khí, lấy chuyện “đan áo len” dò xét , nông thôn ngày ấy, chuyện này coi như là dứt khoát tỏ tình rồi. Nhưng mà, ấy sao? ấy được, ấy , chắc rảnh.

      Ý kia, chắc là còn phải xem xét lại đúng ? Dù sao Dương Bắc Kinh cũng hiểu theo ý đó, rồi bắt đầu lòng suy nghĩ, làm sao để ấy có thiện cảm với mình. Kết quả, từ sau ngày đó, cũng trôi qua mấy ngày rồi, mà còn chưa có thấy được mặt người ta, là ngày nhớ đêm mong!

      Dương Bắc Kinh ngày càng thấp thỏm, phải ấy vốn hề xem trọng mình đấy chứ? Liền muốn tìm cách chuyện với Diêu Tam Tam, con nít cũng dễ chuyện mà đúng ? Nào ngờ đứa con nít mà đối mặt, căn bản thành tinh luôn rồi.

      Diêu Tam Tam thoải mái ăn canh, tay nghề Dương Bắc Kinh phải tầm thường, canh xương dê này là dùng xương đầu dê hầm cách thủy lửa, hầm ra nước canh thơm nồng, thêm hành ngò cắt . Diêu Tam Tam ăn cay, ăn vào thoải mái dễ chịu. Còn nếu là người thích ăn cay, cho thêm muỗng ớt vào, ăn vào cay nồng rất ngon miệng.

      chậm rãi ăn canh, Dương Bắc Kinh sắp thể bình tĩnh nổi nữa, con bé này, chỉ lo ăn canh, thể câu sao? Chỉ cần là lời về chị hai nó đều nguyện ý nghe mà!

      “Chị hai của em, đúng là rất bận”. Diêu Tam Tam đưa mắt quan sát vẻ mặt Dương Bắc Kinh, trong lòng đoán hai người này rốt cuộc tiến triển đến đâu rồi. Phải là nếu chị hai thành đôi cùng Dương Bắc Kinh, rất vui mừng, có rể cả như Dương Bắc Kinh, cảm giác hết sức tệ!

      “Bận lắm hả?”. lúc nông nhàn mà, Dương Bắc Kinh hỏi tới: “Dạo này em ấy bận cái gì?”.

      “Bận cái gì ấy ạ? Ừm, hai con heo, bốn con dê, con chó, còn có ba em ”.

      Lúc Diêu Tam Tam lời này gật gù cái đầu , vẻ mặt nghiêm túc nghiêm túc, Dương Bắc Kinh nghe thế liền nhịn được mà bật cười, lắc đầu cái, bắt đầu suy nghĩ, con bé này người nhưng rất lanh lợi, chẳng lẽ nhìn thấu “ý đồ” của mình, nên cố ý chứ?

      hai Dương, hỏi chị em, có chuyện gì hả?”.

      Dương Bắc Kinh nhịn được ho khan tiếng, : “Cũng có gì, chỉ là nhiều ngày rồi thấy em ấy, nên mới tùy tiện hỏi chút thôi”.

      “Ồ, trở về em với chị hai, là hai Dương hỏi thăm chị ấy”. Diêu Tam Tam đảo mắt cái, : “Bây giờ cần đưa ốc nữa, đương nhiên là gặp chị ấy rồi. hai Dương, chị hai của em bận rộn cả ngày, có rất nhiều chuyện cần làm. Ví dụ như, đến phiên chợ sau, chị ấy nhất định đến chợ mua khăn quàng cổ cho em”.

      Diêu Tam Tam vừa , vừa quan sát phản ứng của Dương Bắc Kinh, đến phiên chợ sau, Diêu Tiểu Đông muốn chợ, quả nhiên trông thấy ánh mắt Dương Bắc Kinh lóe lên cái. Diêu Tam Tam ăn canh, mà lòng thầm nghĩ, đừng có em tạo cơ hội cho à nha.

      "Mua khăn quàng cổ?"

      "Cũng nhất định là mua khăn quàng cổ." Diêu Tam Tam thuận miệng , chỉ chỉ khăn quàng cổ mình, “Cũng có thể chị ấy muốn mua len sợi để đan khăn cho em. Khăn này quá, đủ ấm, sáng sớm em học lạnh lắm. diễñ˛đàñ˛lê˛quý˛đôñ Khăn chị hai tự tay đan nhất định rất dày và ấm áp”.

      Dương Bắc Kinh vừa nghe đến “mua len sợi”, trong lòng liền nảy lên cái, thầm con bé này sao lại đến mua len sợi rồi hả? Chẳng lẽ lời đêm hôm ấy mình với ấy, ấy kể với em ?

      Nhất thời lòng Dương Bắc Kinh có chút mù mờ, liền thử dò hỏi Diêu Tam Tam: “Tam Tam, chị hai em mua len sợi, rồi có gì khác nữa ?”.

      Trời đất chứng giám, Diêu Tam Tam nhắc đến việc mua len sợi, là trùng hợp, làm sao biết được cong cong quẹo quẹo trong lòng Dương Bắc Kinh, ăn vài hớp hết bát canh, ăn sạch bánh bao, rồi mới : “ có ạ, chị ấy gì khác”.


      Dương Bắc Kinh vừa thấy ăn xong, liền đứng dậy, múc cho chén nữa, Diêu Tam Tam cười hì hì, : “ cần, em no rồi. hai Dương, vậy em học nhé”.

      Dương Bắc Kinh đưa ra ngoài, dặn dò: “Lúc này trời lạnh lắm, buổi trưa em đến đây ăn cơm , đường gần thế, em đến rồi cũng chỉ là nhiều thêm đôi đũa, đừng có ở trong trường gặm bánh rán lạnh ngắt nữa”.

      "Vậy sao được." Diêu Tam Tam nhìn Dương Bắc Kinh, lời hai ý, “ hai Dương, chúng ta thân thích, chiếu cố em nhiều rồi, sao có thể còn cả ngày chạy tới chỗ ăn được?”.

      cái gì đó, mình đứa như em, chỉ là chuyện nhiều thêm muôi nước, em có thể ăn bao nhiêu cơm chứ!”. Dương Bắc Kinh lời này là thành , dù trong lòng chứa chị hai người ta, bé trước mắt này cũng khiến người ta rất đau lòng.

      Ừm, nếu chúng ta kết thân, có thể lên làm chồng chị hai em, ngày em tới ăn ba phần luôn. Diêu Tam Tam mang theo ý nghĩ như vậy, cười híp mắt rời khỏi tiệm ăn.

      ******************

      Buổi chiều tan học, nhiệt độ lại giảm xuống, khó trách người già đều trước tuyết ấm, sau tuyết lạnh, sau khi tuyết rơi tiết trời lạnh muốn chết. Nhiệt độ hạ xuống, tuyết đường trở nên cứng rắn, nhất là những chỗ bị chân giẫm bị xe đè đường, tuyết bị nén chặt, giờ đông cứng lại, trơn trượt, đó, cẩn thận chút là trượt chân ngay.
      Diêu Tam Tam kết nhóm mà về cùng với bọn trẻ học Trung học trong thôn, đường thỉnh thoảng trượt cái, chỉ có thể thận trọng về phía trước. Lúc này liền thấy được chỗ tốt của việc ở trọ tại trường, nhưng ở trường phải đóng phí, còn phải ăn cơm ba bữa trong trường, dù sao cũng thể mang cơm ăn cả tuần, phải ăn ở nhà ăn, bởi vậy tiêu tiền nhiều hơn. Đương nhiên là Diêu Tam Tam tình nguyện ở trường.

      Lại , ở trường tuần mới được về nhà lần, thể ở cùng chỗ với chị hai, chị ba va Tiểu Tứ, rất thú vị.

      Bào Kim Đông tự thấy thân cao sức lớn, liền tiện tay túm lấy cặp sách của Diêu Tam Tam, cộng với cặp sách của mình, tùy ý khoác lên bả vai, tay giấu trong túi áo bông về phía trước, Diêu Tam Tam và Bào Tiểu Diệp nắm tay nhau, bước . Bào Kim Đông quay đầu lại, :

      “Hai con bé này, đừng có kéo tay nhau, lỡ trượt chân là trượt luôn cả hai đó”.

      “Đừng có lời xui xẻo!” Diêu Tam Tam đáp câu. Thấy dưới chân quá trơn, bèn nhìn chung quanh, rồi mới với Tiểu Diệp: “Chúng ta nhích sang bên ”.

      Tuyết ven đường mặc dù sâu, nhưng trượt, đạp lên vang kẽo kẹt kẽo kẹt. Hai vừa cẩn thận bước , vừa lôi kéo nhau. Tiểu Diệp nhìn Bào Kim Đông ở phía trước, nháy nháy mắt với Diêu Tam Tam, : “ tư của tôi đối với cậu còn tốt hơn tôi nữa”.

      tư” là chỉ Bào Kim Đông, xếp thứ tư trong các em chú bác. Diêu Tam Tam nghe lời này, khỏi nhìn Tiểu Diệp cái, người quê ngày ấy rất đơn thuần, con mười mấy tuổi, căn bản có khái niệm “ sớm”, Diêu Tam Tam cũng chẳng nghĩ ngợi thêm, Bào Kim Đông đối với người yếu trong mắt , luôn luôn chăm sóc, huống chi hai người bọn họ từ mùa hè cùng nhau thu cá trê, kết nhóm đưa đến Niệm Thành, dĩ nhiên là Bào Kim Đông gom vào phạm vi bảo hộ “người nhà”.

      " ấy đối với cậu tốt hả, cặp sách của cậu, phải cũng do cậu cõng đó sao?” Diêu Tam Tam Tiểu Diệp.

      “Đó là tôi kêu ấy cõng đó”. Tiểu Diệp là Bào Kim Lai, “ ấy mà cõng cho tôi tôi về mách nội. Nội tôi hiểu tôi nhất, tôi dám chọc tôi đâu”.

      Diêu Tam Tam thầm than thở trong lòng, cùng là con , nhưng sao cách đối xử lại khác biệt lớn như vậy! Cha Bào Kim Đông có bốn em, sinh tám con trai, chỉ có hai con (*), nhà chú ba Bào có con út là Tiểu Liễu, vẫn còn học Tiểu học; còn Tiểu Diệp này là con nhà chú tư Bào, mới vừa lên Trung học. đúng là vật hiếm mới quý, mặc dù bà nội nhà họ Bào suốt ngày kiêu ngạo vì nhà mình nhiều cháu trai, thế nhưng cũng hết sức thương hai cháu .
      (*)Tức là nhà nội BKĐ sinh bốn con trai, bốn con trai sinh ra tổng cộng tám trai hai .

      bộ trong tuyết luôn rất hao sức, đường về tới nhà, chẳng những lạnh, mà thậm chí còn đổ mồ hôi lưng. Đến đầu ngõ nhà mình, Diêu Tam Tam kéo cặp sách vai Bào Kim Đông qua, tự mình xách, vừa vừa kéo khăn quàng cổ xuống, cầm tay.

      Diêu Tam Tam quẹo vào ngõ, nhìn thấy tuyết ở cửa nhà mình được quét sạch , biết hôm nay làm sao, mà tâm trạng lại tốt vô cùng, liền nhảy nhót vào cửa. Vừa vào nhà, thấy chị hai ngổi thêu giày, Tiểu Tứ làm bài tập, chị ba xem sách giáo khoa của Tiểu Tứ. Diêu Tam Tam ném khăn quàng cổ lên đùi Diêu Tiểu Đông, :

      "Thứ quỷ gì á, ấm chút nào hết."

      Diêu Tiểu Đông đặt đệm giày xuống, cầm khăn quàng cổ lên nhìn nhìn chút, : “Cũ quá rồi, lại mỏng nữa, chờ đến phiên chợ mua cho em cái mới”.

      “Em muốn khăn quàng cổ đâu”. Diêu Tam Tam kéo băng ghế đến ngồi trước mặt Diêu Tiểu Đông, “Chị hai, em muốn chiếc khăn choàng cổ, em thấy người ta choàng khăn nhìn hay lắm. Đến phiên chợ chị mua ít len sợi, đan khăn cho em có được hay ?”.

      “Mua len sợi hả...” trong lòng Diêu Tiểu Đông chợt vì ba chữ kia mà nảy lên phen, dừng chút mới : “Được, chị mua thêm ít, đan cho Tiểu Tứ luôn, tự mua len sợi về đan, tiết kiệm hơn mua khăn nhiều”.

      “Chủ yếu là của mình tự đan ấm áp hơn nhiều. Chị hai, chị cứ mua nhiều thêm chút, dù sao cũng mất bao nhiêu, đan cho bốn chúng ta mỗi người cái, bốn người cùng màu, vừa nhìn biết là chị em nhà”.

      “Chị cũng cần mỗi ngày phải ra cửa học, cần đan khăn choàng đâu”. Diêu Tiểu Đông rồi hỏi Diêu Tiểu Cải: “Tiểu Cải, em cần ?”.

      cần, em ở nhà mang khăn quàng cũng lạnh”. Diêu Tiểu Cải , “Chị hai, lúc này trời lạnh, chị cần phải chuyến đâu, bảo Tam Tam học thuận tiện mua về là được”.

      "Như vậy sao được?" Diêu Tam Tam vội , "Em phải học, chẳng lẽ chị bảo em trốn học chợ phiên hả? Chị ba là xấu xa”.

      Diêu Tiểu Cải tức giận xỉa Tam Tam: “Em mới xấu xa đó. Buổi trưa em chuyến, phải chỉ ra phố cái là mua được rồi sao?”.

      “Em mua len được đâu, chính chị lười muốn ra cửa, nên cũng cho chị hai chợ phiên luôn hả?”.

      “Ngốc nghếch, mua len sợi thôi có gì mà được?”.

      Diêu Tiểu Đông vội : “Hai đứa này, làm cái gì mà y như dê con vậy, gần là cãi, gần là nhắc, biết người nào mới vừa rồi còn thầm rằng trời đổ tuyết lớn, sợ Tam Tam trợt té vậy?”.

      Diêu Tiểu Cải bĩu môi, Diêu Tam Tam nghe vậy, biết vừa rồi chị ba mới lo lắng cho mình, bèn dựa vào Diêu Tiểu Cải, le lưỡi làm mặt quỷ. Diêu Tiểu Đông nhìn hai mà cười, :

      “Hai đứa đừng có đấu võ mồm nữa, đến phiên chợ chị mua, mua ít len sợi màu sáng, đan khăn choàng cổ cho em và Tiểu Tứ”.
      Last edited by a moderator: 19/11/15
      Parvarty, Lim-0403, Hale2059 others thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      CHƯƠNG 35: BIẾT LÃNG MẠN

      Diêu Tiểu Đông đồng ý đan khăn choàng cổ cho Tam Tam, đợi đến phiên chờ, bèn lên thị trấn mua len sợi. đường lên trấn, rồi đứng lại ở đầu đường, do dự chút, rồi quẹo vào con đường kia. Con đường ấy ra có chút quanh co, nhưng mà... tiệm ăn của Dương Bắc Kinh lại nằm con đường ấy.

      Diêu Tiểu Đông tới lui, cảm thấy có chỗ nào đó được tự nhiên, qua tiệm ăn, mắt tự chủ được mà liếc nhìn, ngoài cửa dựng mấy chiếc xe, xe đạp, xe gắn máy, còn có cả chiếc xe tải , xem ra hôm nay tiệm ăn rất bận rộn, thấy ai ra ngoài, dĩ nhiên cũng thấy bóng dáng Dương Bắc Kinh.

      Mình mới muốn nhìn thấy ấy đâu! Diêu Tiểu Đông bắt đầu thầm oán trách mình, kiểu gì mà qua đường này rồi! bước nhanh hơn, cúi đầu mà vội vã.

      Qua đến đầu đường kế tiếp, liền nhìn thấy khu chợ nhốn nháo, chỗ bán len sợi là ở đầu đông, Diêu Tiểu Đông vòng, tùy ý xem các gian hàng, cầm len sợi lên chọn lựa, thứ len mà muốn mua là len dệt từ lông dê, nếu muốn đan khăn choàng cổ, dùng len sợi to thích hợp vì đủ mềm mại, loại len lông dê này là lựa chọn tốt nhất, dùng kim đan ra, vừa đẹp lại vừa mềm mại.

      Trước tiên, Diêu Tiểu Đông cầm lấy cuộn len màu vỏ quýt, nắm trong tay thử cảm giác chút, lại nhìn thấy màu ngà bên cạnh, bèn cầm hai tay so sánh, tưởng tượng xem Tam Tam và Tiểu Tứ dùng màu nào đẹp.

      , nên dùng màu tươi sáng , Diêu Tiểu Đông quyết định chọn màu vỏ quýt rồi. đặt cuộn màu ngà xuống. Ngay sau đó, bàn tay to vươn ra ngay bên cạnh, cầm lấy cuộn len mới buông xuống, Diêu Tiểu Đông cũng để ý, bắt đầu thương lượng giá cả với chủ tiệm, rồi bảo họ cân cho sáu lạng len màu vỏ quýt.

      Chủ quầy vừa cân len cho Diêu Tiểu Đông, vừa cười hỏi người bên cạnh : “Cậu trai trẻ, mua len hả? Ưng ý loại nào rồi?”.

      "Cháu chỉ xem chút thôi."

      Giọng kia nghe quá quen thuộc, Diêu Tiểu Đông vừa quay đầu, thấy Dương Bắc Kinh. Dương Bắc Kinh vẫn rũ mắt, dường như tất cả lực chú ý đều đặt hết lên đầu cuộn len, cũng hề nhìn Diêu Tiểu Đông, vậy mà biết sao, tự dưng Diêu Tiểu Đông thất mất tự nhiên, cúi đầu len lén vặn ngón tay.

      " hai Dương... cũng mua len hả?"

      Dương Bắc Kinh vẫn ngẩng đầu lên, mà hỏi ngược lại: “Em , có nên mua hay ?”.

      có mua hay , em nào biết”. Diêu Tiểu Đông càng giọng càng , mặt bắt đầu đỏ lên. Còn Dương Bắc Kinh kia, đứng bên cạnh , cách gần gần, cả người Diêu Tiểu Đông đều tự nhiên, hình như nhịp tim bắt đầu tăng nhanh nhanh.

      Chủ quầy đưa len cho Diêu Tiểu Đông, nhận tiền, rồi nhiệt tình giới thiệu hàng với Dương Bắc Kinh: “Cậu trai trẻ, muốn mua len đan cái gì? Đan áo cậu mua len sợi to bên này, đan khăn, thứ len lông dê này là tốt nhất, ba bốn lạng là đủ đan rồi”.

      "Tạm thời khoan mua vậy!" Dương Bắc Kinh cười cười, với Diêu Tiểu Đông: “Em mua xong rồi chứ? thôi!”.

      "Ừm."

      "Vậy. . . . . . Còn mua gì khác ?"

      "Mua ít thức ăn, Tiểu Tứ muốn ăn miến."

      Diêu Tiểu Đông về phía khu chợ bán thức ăn, Dương Bắc Kinh dĩ nhiên cũng theo . Người ở chợ thức ăn đông hơn, nhốn nha nhốn nháo, Diêu Tiểu Đông cạnh Dương Bắc Kinh, khỏi có mấy phần ngượng ngùng.

      Hai người trẻ tuổi chung chỗ, khiến cho người khác vừa thấy, nhìn ra nhiều chỗ tầm thường.

      Phải Dương Bắc Kinh, đương nhiên là quen mặt ở chợ bán thức ăn, mở tiệm ăn, mỗi sáng sớm đều đến mua mà, ở chợ rau cũng thế, rất nhiều người nhận ra .

      "Ô, chú em, thiếu món ăn gì hả?” Có người bán rau nhiệt tình chào hỏi, ngay sau đó, câu chuyện chuyển sang hướng khác: “Tìm được đối tượng rồi hả? Ôi chao, này xinh quá, chú đây là có phúc đấy!”.

      Cứ thế, riêng gì mặt Diêu Tiểu Đông đỏ bừng bừng, mà ngay cả Dương Bắc Kinh cũng ngượng ngùng theo, mặt đỏ lên, trong lòng ngây ngất, miệng lại muốn vội vàng giải thích.

      " phải, ấy là... Em chỉ theo ấy tới mua thức ăn thôi”.

      phải hả? đấy? Tôi nghe bà chị bán đậu hủ muốn tìm đối tượng cho chú đấy, rằng ấy chú hẳn từng gặp qua, nếu mà phải, để chị ấy giới thiệu cho chú”.

      cần cần, cần”. Dương Bắc Kinh vội vàng từ chối, vô cùng căng thẳng, lại nhịn được mà đưa mắt ngắm trộm Diêu Tiểu Đông, chỉ sợ hiểu lầm gì đó. Nhưng càng mờ ám, càng khiến người ta dễ nhìn ra đầu mối.

      người bán rau khác xen vào: “Còn xấu hổ nữa, thấy, con trai lớn vậy rội mà còn ngượng ngùng, đây mà tìm được đối tượng xinh đẹp như thế, nhất định khoe khoang khắp chợ”.

      thím bán đậu cạnh đó tiện tay đẩy người bán rau kia, cười : “Nhìn mày chọc cho con người ta xấu hổ kìa. Tiểu Dương này, đính hôn chưa? Chừng nào làm đám cưới?”.

      “Thím, phải, còn chưa có...” Da mặt Dương Bắc Kinh cũng mỏng, lại sợ những người này xong khiến Diêu Tiểu Đông tức giận, cũng biết phải làm sao để họ thôi .

      “Còn chưa chắc hả? Vậy còn nhanh nhanh lên, tính để con bé chạy mất à...”.

      đợi bà xong, Dương Bắc Kinh quay mặt, Diêu Tiểu Đông xấu hổ đến nỗi phải cúi đầu bước vội vã, thức ăn cũng màng mua.

      Dương Bắc Kinh hấp tấp đuổi theo, để lại mấy người bán tức ăn ở đó đùa.

      “Tiểu Đông, em đừng giận, mấy người bọn họ... Cứ như vậy, bán thức ăn, cũng thích thích cười, thích trêu đùa...”.

      Diêu Tiểu Đông lên tiếng, Dương Bắc Kinh sợ hiểu lầm, lại vội vàng : “Thím bán đậu hũ ấy, thím tùy tiện vậy thôi, chứ biết nào cả...”.

      Diêu Tiểu Đông vẫn đáp lại, mặt đỏ bừng, chỉ lo cúi đầu bước , mãi mới nhớ ra còn chưa mua được miến.

      Thôi, để lần sau vậy, lúc này chẳng dám quay lại nữa rồi.

      Diêu Tiểu Đông theo Dương Bắc Kinh rời khỏi chợ. Hai người cùng im lặng bước , giống như bộ mới là chuyện cần phải chuyên tâm nhất vào lúc này. Hai người tựa như ăn ý, dọc theo con đường đất ít người qua lại, được đoạn đường, rời xa khu chợ huyên náo, liền dừng chân bên ven đường.

      “Tiểu Đông, em biết tâm ý của rồi, cũng qua mấy ngày, vậy em... nghĩ sao?”.

      Diêu Tiểu Đông ngờ Dương Bắc Kinh hỏi thẳng như thế, trong lúc nhất thời mặt đỏ tim đập, ấp úng nên lời. đương nhiên biết, mấy lời này Dương Bắc Kinh thầm trong lòng suốt mấy ngày nay rồi. Giờ mới mượn chuyện trêu đùa lúc này, mà ra luôn.

      Dương Bắc Kinh thấy lời nào, mới hạ quyết tâm, : “Tiểu Đông, thích em, muốn ở cùng chỗ với em, biết có cha mẹ, mọi việc đều phải dựa vào chính mình, cuộc sống cũng khó khăn, có bản lĩnh gì lớn, nhưng nhất định đối xử tốt với em, nếu em chê , chúng ta... ở cùng chỗ có được hay ?”.

      Trong lòng Diêu Tiểu Đông đập bùm bùm, lâu sau mới cúi đầu : “ hai Dương, tình huống nhà chúng em... chắc cũng biết, chuyện của em, còn chưa biết cha em sắp xếp ra sao, tâm ý của em chưa chắc được chấp nhận. Dù cho cha mẹ em có đồng ý gả em ra ngoài, sau lưng em cũng là trách nhiệm rất lớn”.

      “Những thứ đó đều quan trọng, Tiểu Đông, chưa từng gặp qua cha mẹ em, nhưng cũng quen thuộc Tam Tam, quen thuộc mấy đứa em nhà em, đối đãi với Tam Tam như em mình. Nếu chúng ta ở cùng chỗ, giúp em lo cho gia đình cũng là trách nhiệm của , tin, chỉ cần hai chúng ta lòng, chuyện gì cũng đều có thể giải quyết”.

      Diêu Tiểu Đông đương nhiên cũng thích Dương Bắc Kinh, thế nhưng, chuyện lần trước Diêu Liên Phát chọn rể cho khiến rất khó xử, nghĩ ra tương lai rốt cuộc ra sao. mười sáu tuổi này, sớm thể suy xét tâm ý của mình nữa rồi.

      như vậy, lại khiến Dương Bắc Kinh đau lòng hồi, nghĩ nghĩ, rồi : “Tiểu Đông, chỉ cần lòng em cũng như , như vậy là đủ rồi”.

      Dương Bắc Kinh đương nhiên biết, nhà họ Diêu chỉ có bốn người con . Nếu như sinh được con trai, đại khái phải giữ lại người để kén rể về nhà, mà giữ lại, đa số đều là con lớn.
      Dương Bắc Kinh phải nghĩ tới những chuyện này, những ngày qua gặp Diêu Tiểu Đông, đại khái nghĩ đến mọi tình huống. Bản thân cũng có nhiều mâu thuẫn đối với chuyện “ở rể”, cha mẹ còn, liều mạng phản đối ở rể, nhưng ngược lại cả của , chắc chắn đồng ý.

      Những năm này cả luôn liều mạng kiếm tiền, cũng chỉ vì muốn hai em có cuộc sống tốt, nếu ra ngoài ở rể, ước chừng người ngoài , trai biết lo lắng, bản thân thành gia lập nghiệp rồi, lại để em trai ra ngoài ở rể cho người ta, người làm có trách nhiệm.

      Nhưng bình tĩnh mà xem xét, Dương Bắc Kinh ít nhiều có thể đoán được tính cách điệu bộ của Diêu Liên Phát, nếu như có thể, càng muốn kéo Diêu Tiểu Đông ra khỏi ngôi nhà ấy, để cho được trải qua những ngày tháng thư thái chân chính.

      Thế nên, dù bây giờ Dương Bắc Kinh , đồng ý ở rể, nhưng bất luận tương lai có ra sao, và Diêu Tiểu Đông bên nhau rồi, bao giờ chia cách nữa.

      Dương Bắc Kinh chỉ là người con trai nông thôn biết lãng mạn, ngay cả lời tâm tình dễ nghe cũng thể , thích Diêu Tiểu Đông, và chính vì mà suy nghĩ đến tất cả những điều thực tế nhất.

      “Tiểu Đông, nếu hai chúng ta có thể thành đôi, chúng ta nhất định ở cùng chỗ, dù cho có chuyện gì ngăn cách, cũng tuyệt đối tách rời em”.

      đường đất thỉnh thoảng lại có người xe tới, hai người trẻ tuổi chỉ đứng cách nhau mấy bước. Dương Bắc Kinh nhìn Diêu Tiểu Đông, thể đến gần , chỉ nhìn như vậy thôi, cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.

      thôi, bên ngoài lạnh lắm”. Dương Bắc Kinh liếc mắt nhìn người vừa qua, “Tiểu Đông, đến chỗ ngồi lát được ?”.

      Diêu Tiểu Đông vội : “Em còn phải nhanh nhanh về, trong tiệm bận rộn, trai cũng ở đấy mà”.

      "Vậy, tiễn em."

      thể giải thích được những việc ngốc nghếch mà những người có thể làm, Dương Bắc Kinh cứ thế tiễn Diêu Tiểu Đông, hai người chậm rãi, cuối cùng cũng tiễn xong sáu dặm đường, đến cửa thôn.

      Nhìn bốn phía thấy có ai đến đây, Dương Bắc Kinh rốt cuộc cũng đến gần mình thích chút, nhàng kéo tay Diêu Tiểu Đông mà : “Nếu lễ mừng năm mới cha mẹ em trở về, tìm bà mai đến nhà em cầu hôn, em có được ? Định việc có tiếng có miếng rồi, chúng ta có thể lui tới cách danh chính ngôn thuận, muốn gặp em, cũng có thể đến nhà tìm em”.

      “Ai thèm để ý đến !”. Diêu Tiểu Đông đỏ mặt chạy mất. Dương Bắc Kinh nhìn Diêu Tiểu Đông chạy xa, bỗng nhiên có cảm giác cả người hăng hái, muốn hét to với đồng ruộng trống trải lạnh lẽo mấy tiếng.

      A —— ấy chấp nhận mình rồi!

      Diêu Tiểu Đông về đến nhà, bỗng nhiên bắt đầu hối hận: lúc nãy ở trong chợ, nên mua ít len màu sắc thích hợp, đan áo len cho Dương Bắc Kinh.

      Đan áo len cho người con trai mình thích, có lẽ chính là biểu tình đặc sắc nhất của những thời ấy, , phải ôm ấp bao nhiêu tình cảm, mới có thể dùng tốc độ cm mà hết ngàn mét len sợi cơ chứ?

      Hơn hết, Diêu Tiểu Đông vẫn còn rối rắm với chuyện đan áo len ấy, cho dù nhanh tay đến mấy, sợ rằng cũng phải mất mười ngày nửa tháng mới có thể hoàn thành, thể nào lặng lẽ qua mặt ba đứa em mà đan xong được. cho bọn biết hả, vậy dường như phải ý hay cho lắm!

      . . .
      Last edited by a moderator: 19/11/15
      Parvarty, Lim-0403, huyenlaw689 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      CHƯƠNG 36: VÔ TÌNH GẶP GỠ (1)

      Mắt thấy gần đến cuối năm, hai con lợn trong nhà nuôi lớn lắm, béo ú phì phì. Ngay giữa tháng chạp, thương lái đến nhà mua rồi.

      Đến cuối năm giá thịt lợn rất đắt, giá lợn sống cũng tăng cao. Hai con lợn hơn ba trăm cân, giá cả tổi, bán gần 300 tệ! Lợn này các nuôi hơn năm, khi ấy nuôi lợn cần đến thức ăn gia súc, chất phụ gia gì gì đó, nên thời gian lớn cũng chậm. Số tiền ấy, Diêu Tiểu Đông cũng dám động đến, tiền ấy và tiền thu cá trê giống nhau, đây là tiền nhà, đợi đến khi Diêu Liên Phát trở về, phải giao cho ông thiếu phân.

      Bán lợn rồi, Diêu Tiểu Đông thuận tiện mua cân thịt lợn, bình thường lễ tết, có thân thích tới, nhà nông dân cơ bản là mua thịt ăn, nhưng nuôi heo khổ cực, lúc bán lớn người ta thường cắt chút thịt. Trong nhà, Tiểu Tứ là thèm thịt nhất, nhìn hấy chị hai mua thịt đem về, liền hết sức vui mừng, dặn dò chị hai mang ninh chung với miến và cải trắng.

      Tết ngày đến gần, Diêu Liên Phát và Trương Hồng Cúc vẫn chưa trở lại, chỉ nhờ người báo tin, định trở về ăn tết.

      về cũng được, mấy đứa biết chứ, càng đến ngày lễ tết, kế hoạch hóa càng thêm thắt chặt, tìm gọi đình sản, đóng phạt đủ thứ. Tiền phạt sinh Tam Tam đến tận bây giờ còn chưa có đóng đâu, năm nay thêm chuyện Tiểu Tứ nữa, nên cha mẹ mấy đứa cũng định về nhà qua năm mới. Lại lộ phí về cũng rẻ. Dù sao mấy đứa ở nhà cũng quen, nội mấy đứa , cơm quá niên đến nhà nội mà ăn”.

      Đại khái là truyền tin hộ Diêu lão nãi, chú hai Diêu ghé sang nhà bảo thế.

      Bốn chị em nhà họ Diêu nghe vậy, cũng có ý kiến gì, họ có thể cái gì? Cha mẹ ngay cả năm hết tết đến cũng trở lại, làm sao khỏi thấy thất vọng trong lòng, nhưng chú hai cũng đúng, Diêu Liên Phát là dám trở về. Cũng may họ ở nhà mình quen, về về vậy! Thế nhưng chuyện Diêu lão nãi chủ động bảo các đến nhà ăn bữa cơm đoàn viên, chị em ít nhiều cũng có chút ngoài ý muốn.

      Hai vợ chồng Diêu Liên Phát về, kế hoạch cầu hôn của Dương Bắc Kinh liền rơi vào khoảng , sau khi biết được, trong lòng khỏi thất vọng. thể cầu hôn, thể đính hôn, hai người liền thể quang minh chính đại lui tới, Diêu Tiểu Đông lại là nền nếp chững chạc, tình của hai người vẫn lặng lẽ, giấu diếm người chung quanh, thậm chí ngay cả mặt cũng thường gặp, khó tránh khỏi nhớ nhớ thương thương.

      Bất luận cha mẹ có về nhà mừng năm mới hay , cuộc sống của bốn chị em vẫn diễn ra như cũ, hai học, hai lớn làm nội trợ, nuôi lợn nuôi dê.

      Năm ấy được nghỉ động muộn, mãi đến hai mươi ba tháng chạp mới có tuyên bố nghỉ, thành tích cuối kì của Diêu Tam Tam tính là nổi trội, đứng trong hàng đầu đương nhiên với tới , nhưng cũng coi như tệ. Tối thiểu so với Bào Kim Đông cũng rất tồi – Bào Kim Đông chỉ kém ở lại lớp, khiến Diêu Tam Tam buồn cười thôi.

      Hơn mười giờ sáng liền có chuông báo nghỉ, về đến nhà, trùng hợp có lái dê đến nhà mua dê.

      Ba con dê con mua vào mùa hè, giờ lớn, hai con dê đực, con dê cái. Diêu Tiểu Đông có chút nỡ bán , cảm giác lũ dê này còn có thể lớn hơn, nhưng lúc này giá cả có cao hơn năm trước chút, do dự. Diêu Tam Tam hỏi rồi :

      “Chị hai, em thấy nên bán , em nghĩ dê này đủ lớn rồi, nhiều lắm là nuôi tốt mập thêm chút. Giữa đông có cỏ xanh, phải cho ăn bã đậu trấu cám, trong khi giá bán giờ cao hơn năm trước, lại dê mẹ lại mang thai rồi, đem bán hai con dê đực này, giữ dê cái lại nuôi”.

      Diêu Tiểu Đông suy nghĩ chút, cảm thấy cũng có lý, nên đồng ý bán. Hai con dê, theo như ban đầu mua 10 tệ con, lúc mua còn là dê còn bú sữa, trắng trắng , Tiểu Tứ ôm chơi cả ngày. Nuôi hơn nửa năm, giờ giá cả lại tốt, tổng cộng bán được 106 tệ. Tiền mua dê ban đầu là do Diêu Tam Tam kiếm, Diêu Tam Tam , tiền này chính là tiền của các .

      Tính toán ràng với cha mẹ như thế, suy nghĩ chút mới thấy ra cũng do hoàn cảnh bắt buộc mà ra, còn phải lo tiền học phí cho mình và Tiểu Tứ nữa!

      “Tam Tam, chị thấy nuôi dê rất có lời, bỏ công chút là có thể làm ra tiền. Em xem hè mua dê mất 115 tệ, giờ bán 106 tệ, gần như lấy lại được tiền vốn rồi, còn lời được hai con dê cái. Chị thấy, lui về sau cứ dê cái là mình giữ lại nuôi ”. Diêu Tiểu Cải nhìn tiền vui mừng.

      Diêu Tiểu Đông chủ yếu chăm lo đất đai, lợn dê trong nhà bình thường đều do Diêu Tiểu Cải lo. Diêu Tiểu Cải cho dê ăn cũng rất dày công, mùa hè cho ăn cỏ tươi ngon nhất, mùa đông cỏ khô cắt nhuyễn cẩn thận, mỗi ngày còn phải cho thêm bã đậu, trấu cám. Dê nhà các , lớn còn nhanh hơn nhà khác, da lông cũng sạch trơn mướt hơn.

      “Chị ba, công chị nuôi dê lớn nhất, chị tự quyết định , nếu có thể, đầu xuân mình mua thêm hai con dê cái nữa. Về sau sinh được dê con rồi, mình vẫn giữ con mẹ lại nuôi.

      “Được, mua ! Mua nhiều thêm mấy con chị cũng nuôi được”. Diêu Tiểu Cải vui mừng , “Ngày cả Tiểu Tứ còn có thể giúp nhổ cỏ cho dê ăn, đừng là mấy con, đàn chị đây cũng có thể nuôi được, càng nhiều càng tốt”.

      Thế nhưng Tiểu Tứ có chút vui, nỡ bỏ hai con dê con kia, Diêu Tam Tam liền an ủi nó, đợi đến mùa xuân, dê mẹ nhất định có thể sinh thêm vài con dê con trắng trẻo nữa.

      Hai ngày sau khi bán dê là ngày Tiểu niên, buổi trưa trước khi ăn cơm, Diêu Hồng Hà tới, con bé mặc chiếc áo khoác đỏ mới được mẹ may cho, đứng trong sân .
      (*)Tiểu niên: Ngày đưa ông Táo về trời.

      “Chị hai, nội bảo em tới hỏi, tối nay tiểu niên mấy chị có tới ăn cơm hay . bà nội chuẩn bị nhiều chút, thôi”.

      Diêu Tam Tam nghe vậy, kiểu gì thế? Cha mẹ có ở nhà, bốn đứa các ở nhà mừng năm mới mình, nếu Diêu lão nãi có lòng, trực tiếp bảo các đến ăn cơm là được, ngược lại là tới hỏi các hay . Diêu Tam Tam nhìn chị hai chị ba chút, thấy hai người đều biểu lộ gì, trong lòng biết họ cũng muốn lắm, bèn :

      “Tiểu niên cũng quan trọng gì, em giùm với bà nội, là tụi chị đến vậy”.

      “Nếu mấy chị đến , nội mình chiên thịt viên, củ cải viên, đậu hũ viên, còn hấp bánh bao nữa, Nhị Văn Tam Văn đều đến ăn rồi kia, vừa rồi còn cho tụi em chén thịt viên lớn đó”.

      Diêu Tam Tam cảm thấy, nếu Diêu Hồng Hà này phải là người có đầu óc chính là cố ý cho họ nghe. Lễ mừng năm mới chiên thịt viên, cho nhà thím ba chén to, cho hai đứa nhà thím hai ăn, lại đến hỏi bốn chị em có đến ăn , Diêu lão nãi cũng làm đến mức này rồi.

      đâu, em trở về với nội là tụi chị ăn ở nhà mình”. Diêu Tiểu Đông .

      "Vậy cũng được, coi như các chị nhé."

      Diêu Hồng Hà xoay mặt bỏ . Đợi con bé vừa , Diêu Tiểu Cải liền trợn mắt, lôi kéo Tiểu Tứ quay vào nhà. Diêu Tam Tam cảm thấy tết năm nay nhà mình cũng thể qua cách tùy tiện được, liền hỏi Diêu Tiểu Đông:

      "Chị hai, chị biết chiên thịt viên , em với chị chiên ”.

      “Chiên thịt viên biết”. Diêu Tiểu Đông , “Chứ làm đậu hủ chị biết đâu, chị chưa thấy người khác làm, cũng chưa từng tự làm”.

      sao đâu, mình làm đậu hũ, mình mua thêm ít đậu hũ, chiên ít thịt viên, mua mấy cân thịt, trải qua cuối năm cách tử tế”. Diêu Tam Tam cười , “Mình mới vừa bán dê mà, tự khao bản thân chút ”.

      "Ừ, Được." Diêu Tiểu Đông cũng cười, “Đến phiên chợ mua cho Tiểu Tứ chiếc áo khoác. Nó nhất, cuối năm cho nó mặc đồ mới ”.
      Parvarty, Lim-0403, huyenlaw689 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 36 (2)

      Hai mươi tám tháng chạp, là phiên chợ cuối cùng trước tết ở trấn , dân chúng có tiền hay , cũng đều mua ít thức ăn vào hôm nay. Vốn định bốn chị em cùng chợ, Tiểu Tứ vừa nghe thế vui vẻ nhảy cẫng lên, nó thích nhất là chợ, nhưng chị ba Diêu Tiểu Cải lại muốn , chỉ muốn ở nhà trông chừng đám gà chó dê của . Diêu Tiểu Cải thích ra cửa, cũng ưa đường xa, theo kiểu cách bây giờ, chính là trạch nữ vui vẻ.

      Còn lại ba chị em cùng nhau chợ. Trời lạnh, người đông, thế nhưng ai ai cũng vui vẻ, cả dãy chợ cũng tràn ngập loại khí tết đến vui mừng.

      Ba chị em chen lấn trong chợ nửa ngày, mua mấy thứ cần thiết cho lễ mừng năm mới, như câu đối xuân, thiếp treo hành lang, chữ Phúc, áo khoác cho Tiểu Tứ, thịt heo, củ sen, miến với củ cải, lại mua thêm ít hạt dưa, mớ pháo nổ. Còn mua nữa, mấy chị em nỡ tiêu thêm nguồn

      Khó khăn lắm mới chen lấn ra khỏi đám người, tầm mắt Diêu Tam Tam liền bị hấp dẫn bởi chỗ bán mứt quả, mứt quả cắm bó rơm, từng xâu từng xâu đỏ au, vẻ ngoài cực kì hấp dẫn. Người bán mứt quả khiêng bó rơm, bán vòng vòng. Diêu Tam Tam nhìn nhìn Tiểu Tứ, thấy Tiểu Tứ cũng nhìn cười híp mắt.

      “Quỷ !”. Diêu Tam Tam cười, chọt chọt mặt Tiểu Tứ. Tiểu Tứ rất thông minh, nó cũng biết chị hai rất kĩ lưỡng, hôm nay tốn nhiều tiền, chắc chị mua cho nữa, chị ba có tiền có thể mua được cho nó. Mứt quả 2 xu xâu, Diêu Tam Tam vòng quanh cây rơm vòng, cẩn thận chọn bốn xâu ngon nhất, tính
      [​IMG]
      Parvarty, Lim-0403, huyenlaw6810 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 37: SÓNG GIÓ

      Diêu Tam Tam cố ý dắt Tiểu Tứ ra ngoài chơi, tạo cơ hội cho Dương Bắc Kinh và Diêu Tiểu Đông được ở riêng với nhau. Diêu Tiểu Đông theo bản năng muốn kêu hai đứa em ở lại, nhưng Diêu Tam Tam sớm dẫn Tiểu Tứ chạy mất rồi.

      Trong nhà chỉ còn sót lại Dương Bắc Kinh và Diêu Tiểu Đông, hai người khỏi liếc nhìn sang, hai mắt chạm nhau, đều vội vàng quay , mạnh ai nấy nhìn chén canh trước mặt, giống như chén canh mới là thứ mà họ chú ý nhất. Hai người cứ lẳng lặng ngồi, rốt cuộc, Dương Bắc Kinh cũng phá vỡ khí tĩnh lặng.

      “Để lấy thêm canh cho em nhé”.

      “Em no rồi”.

      “Em ăn quá ít, quá gầy”.

      ít đâu, lúc sáng... em ăn nhiều rồi”.

      Hai nam nữ thanh niên, trước đây chưa vẫn còn chung đụng tự nhiên, giờ phá dở cánh cửa, liền ngượng ngùng đủ thứ, là quá ngây thơ.

      Dương Bắc Kinh chợt hơi giận bản thân mình, bình thường được gặp, nghĩ đến thời thời khắc khắc, dường như có hàng vạn lời muốn với , hôm nay được gặp, lập tức trở thành miệng lưỡi vụng về, tìm ra chuyện ? Em ăn, uống, bộ mình hết chuyện rồi hay sao?

      “Đem chén rửa thôi”. Diêu Tiểu Đông đứng lên, dọn dẹp bát đũa bàn, Dương Bắc Kinh vội vàng dọn phụ, mang thức ăn thừa vào phòng bếp, quay người lại, Diêu Tiểu Đông cũng bưng bát đũa vào theo rồi. đặt bát đũa xuống, tính đổ nước rửa bát Dương Bắc Kinh ngăn lại.

      “Để xuống , em nghỉ lát . Sao có thể để cho em rửa bát chứ”.

      Diêu Tiểu Đông rốt cuộc cũng bật cười, : “Em có làm gì đâu mà mệt nhọc? Em là con , mấy chuyện rửa bát cọ nồi này, có ngày nào làm”.

      thế, Dương Bắc Kinh cũng giọng cười lên, nhìn thấy mình thích đứng bên cạnh mình, cho dù là cùng rửa bát nữa, trong lòng cũng thỏa mãn lắm rồi. Hai người cứ thế bắt đầu tán gẫu chuyện nhà, ngẫu nhiên còn kể chút chuyện vụn vặt mới xảy ra.

      Dương Bắc Kinh nhìn đôi tay ngâm dưới nước rửa bát của Diêu Tiểu Đông, tay của trẻ tuổi, mịn màng trắng trẻo, khẩn trương nắm chặt tay, rất muốn nắm đôi tay kia vào lòng tay mình, nhưng cuối cùng vẫn dám hành động.

      Hai người hết sức ăn ý rửa dọn bát đũa, sau đó ra phòng ngoài ngồi đối diện bên bếp lò, vưa hơ ấm tay, vừa giọng trò chuyện, có nhiều lúc, hai người chỉ ngây ngô im lặng, thỉnh thoảng nhìn nhau, hiểu ý cười cười.

      Diêu Tam Tam dắt Tiểu Tứ vòng lớn đường, quả mua bọc kẹo trở về, vừa vào nhà, liền thấy hai tên ngốc ngồi với nhau bên bếp lò, giọng gì đó, thấy vào, Diêu Tiểu Đông liền giận trách: “Chạy đâu vậy, trời lạnh như thế”

      mua kẹo mà, tin chị nhìn xem...” Diêu Tam Tam và Tiểu Tứ vừa ăn kẹo, vừa cười hì hì nhìn , Diêu Tiểu Đông cảm thấy chột dạ trước nay chưa từng có, vội vàng xách đồ muốn về nhà, Dương Bắc Kinh đành phải tiếc nuối tiễn họ ra ngoài.


      Diêu Tam Tam các trở lại thôn Thổ Câu, dọc theo con đường lớn, Tam Tam với Tiểu Tứ sôi nổi đằng trước, mới vừa tới đầu ngõ nhà mình, nghe “đùng” tiếng, là tiếng pháo nổ, khỏi giật nảy mình, mà ghê tởm hơn hết, là theo tiếng pháo kia, vô số vật bẩn văng lên người , đốm lớn cũng có, lấm tấm cũng có, Diêu Tam Tam nhìn kĩ, đó là... phân trâu!

      Nhìn lại, người Tiểu Tứ cũng có, Diêu Tiểu Đông ở đằng sau, khá hơn chút, quần cũng dính bệt, Diêu Tam Tam thiếu chút nữa buột miệng mắng ra. Kẻ nào thế! Khốn kiếp!

      còn chưa mắng, có mấy đứa trẻ cười hi hi ha ha nhảy ra khỏi góc tường, bọn nó cười ha hả, huơ tay múa chân, giống như làm được chuyện gì đó rất đắc ý. Nhìn kĩ, đứa dẫn đầu là Nhị Văn, theo sau là Tam Văn với Trụ Tử.

      Bước sang năm mới, pháo tết liền xuất khắp nơi. Riêng ở nông thôn có mấy đứa trẻ ác liệt, cắm pháo lên phân trâu, đốt pháo, rồi chạy trốn như bay, phân trâu nổ văng khắp nơi, bèn cảm thấy chơi rất vui. Nếu ai vừa vặn ngang qua, cũng chỉ có thể chịu xui xẻo theo, tránh được cả người bẩn thỉu.

      Hơn hết, con đường lớn liếc mắt cái là nhìn thấy cuối đường, từ xa có thể thấy người, trùng hợp nổ trúng ngay các như thế, ràng là cố ý.

      Còn cho đó là chuyện hay ho, ghê tởm muốn chết! Diêu Tam Tam giận lắm rồi, qua năm mới, quần áo mới giặt, là đáng giận! nhìn khuôn mặt nhắn tức đến nỗi muốn khóc của Tiểu Tứ, liếc sang đoạn cây dựng bên đống rơm ven đường, người ta dùng để đè rơm, tiện tay rút ra, xông ngay vào đám trẻ kia.

      Tao đánh chết mấy đứa xấu xa bọn mày!

      Bọn trẻ vừa nhìn thấy hung hăng cầm cây muốn đánh người, liền cười đùa chạy tứ tán. Trong mấy đứa trẻ đó, trừ ba đứa cháu nội trai của Diêu lão nãi, còn có hai đứa nhà khác, đều cùng lứa với Nhị Văn.

      Mặc dù trông Nhị Văn có cao hơn chút, thế nhưng lần trước bị dùng đòn gánh phang nên sợ, lại khiến phân trâu nổ dính , có vẻ như chiếm được tiện nghi, bỏ chạy theo
      [​IMG]
      Parvarty, Lim-0403, huyenlaw6810 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :