1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh nông gia Tam cô nương - Ma Lạt Hương Chanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ
      CHƯƠNG 28: ĐẦU TRỌC (2)

      Diêu Tam Tam cười khúc khích, thầm , thèm để ý đến à!

      Dương Bắc Kinh bên cạnh nghe thấy, liếc trai cái, có chút bất đắc dĩ. cả cũng từng nửa đùa nửa với , em thấy hai chị của Tam Tam , được đấy, chịu khó, đoan trang, dáng dấp dễ nhìn, ý kia còn lắm rồi sao, em tôi ơi, em còn mau tính toán hành động nữa hả?

      Thế nhưng Dương Bắc Kinh là người đàng hoàng chững chạc, kêu mấy lời chọc cho con vui vẻ, được, lại , cũng chưa từng thân cận với người khác, lấy tính tình của , đúng là thể nảy sinh tình cảm mến gì.

      Diêu Tam Tam xách ốc, đổ thẳng vào chậu lớn trong nhà bếp, Dương Bắc Kinh “ối” tiếng, : “Còn chưa có cân!”.

      hai Dương, với trai giúp em biết bao nhiêu việc? Vớt ít ốc trong nước, chỉ mất chút thời gian mà thôi, còn lấy tiền của nữa, sao em còn dám tới cửa ?”.

      “Như vậy sao được, em khó khăn lắm mới vớt được, chà rửa cắt đuôi từng con, còn chờ lấy tiền bán để đóng học phí đấy!” mèo mạnh mẽ dїễn५đàn५lê५quý५đôn Dương Bắc Kinh cũng vớt ra cân, mà án theo số cân thường ngày, móc ra mười đồng nhét vào tay Diêu Tam Tam: “Cầm . Em lấy, làm sao lấy ốc của em được nữa? Kêu mua người ngoài hả?”.

      Diêu Tam Tam vốn định trả lại cho , nhưng cũng biết tính tình người kia, nghĩ lại, mùa thu này Dương Quảng Châu kết hôn, có ý bổ sung sau, mua cho ấy chút đồ tốt làm quà tặng, chắc ấy thể từ chối được!

      Nghĩ vậy, Diêu Tam Tam cũng kiên trì nữa, xoay mặt với Dương Quảng Châu: “ cả Dương, nhiều nơi, trải nhiều thấy rộng, tư vấn giúp em chút, em muốn mở sạp hàng đường này để buôn bán , có thể bán gì?”.

      “Em hả?”, Dương Quảng Châu sờ sờ cằm, : “Em hẳn phải học, mấy ngày nay nghỉ hè, đủ để em làm gì chứ? Chuyện làm ăn này, có câu kiếm tiền được hay , còn do thành thạo, bất luận là kinh doanh cái gì, cũng đều phải bỏ thời gian thăm dò cách thức, vừa mới bắt đầu muốn làm ra tiền ngay dễ”.

      “Em học trước, còn có hai chị em nữa!”. Diêu Tam Tam , “ xem, em bán loại ngước ngọt trong túi nhựa ở bên đường có được ?”.
      Dương Quảng Châu : “Thứ đó, nhìn mặt ngoài có thể kiếm tiền, lấy sỉ 2 3 xu túi, bán tới 5 xu, cảm giác lời hơn nửa, nhưng mà nếu em chỉ bán nước có ga, cả ngày cũng bán được bao nhiêu túi, bán vào phiên chợ, trông chờ vào bọn trẻ mua, ngày em bán nhiều lắm là trăm túi chứ gì? Cả ngày chỉ được 3 đồng tiền. Tính luôn công sức, hoàn toàn có lời. Người ta bán nước ngọt, còn bán kèm thứ khác nữa”.

      “Bây giờ là nghỉ hè, chờ đến lúc học, tới cổng trường bán tạm được”. Dương Bắc Kinh chêm vào câu, “Tới trước cổng trường bán, lấy thêm ít vở, gôm tẩy các loại, học sinh phải dùng mấy vật dụng ấy, thế mới kiếm tiền được”.

      Diêu Tam Tam thấy hai người cũng rất có lý, tạm thời chỉ có thể gác lại chuyện bán túi nước ngọt rồi, nghĩ thầm trong lòng, chờ tựu trường, phải thử nghĩ cách mới được.

      cả Dương, quen thuộc nhiều nơi, có biết nơi nào thu mua cá trê hay ?”.

      "Em hỏi cái này làm gì?"

      Diêu Tam Tam cười ngượng ngùng, : “Em muốn xem người ta mua cá trê chút.

      Thời gian trước thu nhộng ve, Diêu Tam Tam coi như nếm được ngon ngọt của việc buôn bán hai đầu rồi, bên này mua, bên kia bán, chỉ cần bạn thận trọng, nhất định làm ra tiền.

      Mấy ngày nay ảnh hưởng bởi chuyện Tiểu Tứ, nếu , rủ hai chị bắt cá trê bán. Nhưng lại nghĩ, người ta đến đường mình thu lại, phải vì kiếm lời sao? mình mình bắt cá trê, có thể bán được mấy đồng tiền? Thu cá trê, nhất định là kiếm được nhiều hơn, hơn nữa hàng năm đều có thể thu. Sao mình làm thử?

      Thôn làng của mình dựa vào đập nước, kênh rạch ao hồ rất nhiều, cá trê cũng nhiều. Vừa lúc nghỉ hè, trong thôn có nhiều trẻ con nhàn rỗi. Trẻ con nông thôn đều bắt cá trê rất lành nghề, kêu gọi chúng bắt cá trê, tới thu, nhất định có thể kiếm tiền. Nhưng cách thức, vấn đề vận chuyển, cũng phải thăm dò cho ràng trước , đâu có chuyện gì đơn giản như vậy?

      Nếu là bé mười tuổi bình thường muốn thu mua cá trê, muốn làm buôn bán, nhất định là Dương Quảng Châu xì mũi coi thường, chẳng buồn để ý, thế nhưng Diêu Tam Tam trước mắt này, Dương Quảng Châu biết có ý tưởng, có khả năng làm được.

      Dương Quảng châu suy nghĩ chút rồi : "Cá trê này lắm, đường chợ mình cũng có thu, biết thể chắc được. đoán nhất định ở Niệm Thành có người thu, để hỏi thăm cho em”.

      ***Edit bởi: Mèo Mạnh Mẽ***

      Diêu Tam Tam từ tiệm ăn vặt tiện lợi bước ra, liền lượn vòng đường, mua cho Tiểu Tứ cái mũ, qua chỗ bán giày, suy nghĩ chút, rồi cũng mua cho Tiểu Tứ đôi dép lê. Tiểu Tứ theo, mua dép thể thử được, lấy dép lớn tí cũng sao, lại , bình thường ở nhà cũng có thể mang, cũng tiện lợi.

      Tiết kiệm tiền là việc phải làm, nhưng có số việc thể tiết kiệm, nên tiêu tiêu. Trong tay Diêu Tam Tam có nhiều tiền, tiền kiếm được nhờ thu nhộng ve, ba chị em lấy mua vật dụng, mua đồ qua nhà bà ngoại, dùng ít. Diêu Tam Tam ngèo, nhưng bụng dạ lại rộng rãi ——

      giờ cảm thấy, tiền kiếm được, nhất định phải chăm chăm tiết kiệm.

      Diêu Tam Tam mua mũ và giày, lại tùy ý dạo vòng phố, đường có rất nhiều thứ tốt, ăn ngon, đẹp mắt, chơi vui đưa tay vẫy gọi, nhưng trong túi ít tiền, dám phung phí đâu! Cuối cùng mua cân đào, hai lạng tôm khô, quyết định về nhà cắt ít rau hẹ, trộn với tôm khô và trứng gà, gói sủi cảo ăn, chúc mừng Tiểu Tứ về nhà.

      Sau đó Diêu Tam Tam tìm thấy sạp mua cá trê, đứng cạnh đó nhìn xem. Thu cá trê nhìn có vẻ là hai vợ chồng, dùng chiếc xe ba bánh, sạp bày dưới tán cây lớn, xe đặt hai thùng sắt lớn, dưới đất còn có thùng . Thu được cá trê, bỏ vào thùng , xong rồi trút vào thùng sắt lớn.

      Diêu Tam Tam rướn cổ nhìn chút, cá trê chứa ước chừng nửa thùng. Gặp cá trê , cũng muốn thu, tính tiền ít cũng cần, là trộn lẫn bên trong, còn chê bai để ép giá.

      Thấy Diêu Tam Tam vẫn đứng cạnh đó nhìn, người phụ nữ kia cũng thèm để ý, còn chủ động với : “Nhóc con, có bắt cá trê được ? Bắt , kiếm ít tiền tiêu”.

      Diêu Tam Tam liền cười, : “Được ạ, để con tập bắt rồi bán cho . mua cá trê này, rồi bán ở đâu?”.

      kia thấy đứa trẻ, cũng suy nghĩ nhiều, thuận miệng : “Bán ở Niệm Thành, Niệm Thành có vựa lớn thu lại, bến Mã cũng có. Số này đều được dùng ở mấy thành phố lớn”.


      “Ồ, đem xa như vậy, trời nóng sợ nó chết sao? Lỡ con bắt được cá trê ngay phiên chợ, sợ nó chết rồi thể bán cho được”. Diêu Tam Tam ra vẻ tò mò. Đây chính là vấn đề lo lắng, muốn thu, tất nhiên thể đưa Niệm Thành ngay, làm sao để nó chết là việc rất quan trọng.

      Người đàn ông thu cá trê kia, dường như cảm thấy lời này của may mắn, ngẩng đầu liếc cái, : “Cá trê này dễ nuôi, thấy người ta đặt ở nơi râm mắt sao? Đừng để nó phơi nắng, tránh chỗ nóng, ba năm ngày thể chết được”.

      Diêu Tam Tam le lưỡi, chẳng trách họ đặt xe dưới bóng cây râm mát, còn tưởng rằng người thu cá tự mình tránh nóng nữa chứ! Đoán chừng còn ở lại, người thu cá đuổi , Diêu Tam Tam tự giác rời khỏi sạp hàng, vừa vừa ngoái đầu nhìn lại.

      Phải thứ cá trê này, dân quê khi ấy đều coi nó là cá, thích ăn nó, bán vào thành thị, nó lại thành thứ đồ quý giá, đắt tiền hơn mấy thứ cá nuôi khác nhiều.

      ra Diêu Tam Tam thầm cảm thấy, dân quê thích ăn cá trê hẳn là do biết làm, mặt là làm sạch ăn ngon. Người trong thôn cảm thấy thứ cá này nhủi tới nhủi lui trong bùn, tanh mùi bùn, ăn ngon. Đến thành thị, lại cảm thấy thứ này thịt dai vị ngọt, giá trị dinh dưỡng cao, còn có tác dụng làm thuốc, trở thành thứ tốt.

      Cá trê ơi cá trê , mày có thể cho tao kiếm mấy đồng được hay đây? Diêu Tam Tam nhìn chằm chằm vào cá trê trườn tới trường lui trong thùng, ý muốn làm ra tiền tràn ngập trong đầu.

      ******************

      Diêu Tam Tam về đến nhà, Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải xuống ruộng còn chưa trở lại, với Tiểu Tứ nhặt rau hẹ trước, rửa sạch, cắt , lại lấy bốn quả trứng cho vào chảo xào chín, trộn thêm tôm khô là thành nhân sủi cảo ba món.

      Gia vị trong nhà cũng nhiều, đơn giản là dùng muối bọt, tiêu giã nhuyễn, cũng may là thứ nhân sủi cảo này cần nhiều gia vị, cho nhiều ngược lại còn làm hỏng hương vị món ăn. Mùa hè nóng bức, rau hẹ hòa với tôm khô, lại thêm trứng gà nữa, vừa nghe thấy vô cùng ngon miệng.

      Diêu Tam Tam làm nhân xong, liền bắt đầu nhào bột, Tiểu Tứ gặm đào Diêu Tam Tam mua, ngồi bên nhìn bận rộng, khuôn mặt nhắn tràn đầy vẻ thỏa mãn và hạnh phúc. ai mắng, ai đánh, ba chị cũng chịu sai bảo nó làm việc, còn mua giày mới cho nó, khuôn mặt nhắn của Tiểu Tứ có nụ cười.

      "Chị hai chị ba về rồi." Tiểu Tứ vừa nhìn thấy người, liền lật đật chạy đón, vừa dâng đào, vừa đưa quạt.

      "A, làm sủi cảo...!" Diêu Tiểu Cải vừa vào nhà, trông thấy rất vui mừng, : “Sao em biết chị muốn ăn sủi cảo rau hẹ vậy?”.

      "Ai gói cho chị ăn đâu! Người ta làm để tự ăn mà." Diêu Tam Tam cố ý .

      "Cũng vậy thôi, chị thơm lây cũng được." Diêu Tiểu Cải cười hì hì rửa tay, rồi ngồi gói cùng Diêu Tam Tam.

      Diêu Tam Tam cán bột, Diêu Tiểu Cải và Tiểu Tứ gói bánh. Mặc dù Tiểu Tứ còn , thế nhưng làm sủi cảo tệ chút nào, thua gì chị ba của nó, mất chút thời gian, ba người gói đầy vỉ. Vỉ là thứ mà dân bản xứ dùng thân cây cao lương làm thành công cụ hình tròn, chuyên dùng để đặt sủi cảo, hoặc dùng để che lu khạp. Diêu Tiểu Đông bên ngoai vội gói sủi cảo mà cho heo ăn trước, thấy sủi cảo gói sắp xong, liền chà rửa nồi, nấu nước, chuẩn bị nấu sủi cảo.


      Mấy chị em làm sủi cảo vô cùng náo nhiệt, nấu sủi cảo, sủi cảo mới ra lò, chú hai tới vừa đúng lúc. Mấy chị em thấy vậy vội vàng mời chú hai ăn sủi cảo.

      Thấy bộ dạng bốn chị em vui vẻ như thế, chú hai cười khổ, : “Mấy đứa vui vẻ, cũng biết người lớn sầu lo đến mức nào rồi!”.

      . . .

      CHƯƠNG 29: Ý RIÊNG
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ

      “Mấy đứa vui vẻ, cũng biết người lớn sầu lo đến mức nào rồi!”

      Diêu Tam Tam bưng sủi cảo lên bàn, đặt đũa trước mặt chú hai, : “Chú hai, chuyện gì khiến chú rầu rỉ vậy? Nếm thử sủi cảo tụi con làm trước, rồi từ từ ”.

      “Còn từ từ gì nữa! cả ngày hôm nay chú khó khăn, đầu tiên là bà nội bây tới tìm chú, mắng chú, kêu chú mau viết thư cho cha bây, gọi ấy về đây xử lý chuyện Tiểu Tứ, theo ý của nội bây, để bây ra ngoài, Tiểu Tứ là em họ con nhà cậu hai bây, nhanh đưa nó trở về. Qua lát, cán bộ thôn lại tới tìm chú, vẫn là để thông báo cho cha bây trở lại, đây là sinh lần bốn rồi, gọi cha bây về đóng tiền phạt vượt kế hoạch”.

      “Chú hai, chú cũng biết, nếu cậu hai bên kia nguyện ý để cho Tiểu Tứ trở về, lúc ấy mang nó rồi đúng ? Giờ đưa về nhất định được. Với lại, chú cũng , cán bộ cũng đến đòi tiền phạt rồi, dù tụi con có ra ngoài Tiểu Tứ phải là em ruột, cũng có ích gì đâu? Ai mà tin chứ!”.

      Chú hai than thở: “Chuyện này đương nhiên chú cũng biết, nhưng bây giờ biết phải làm sao?”.

      “Làm sao ạ?” Diêu Tam Tam để ý lắm, cầm đũa lên, tách số sủi cảo đĩa mà Tiểu Tứ đem lên, tránh cho nó dính chùm chỗ, rồi mới : “Chú hai, bà nội con làm vậy hay rồi! Càng là lúc này, chú càng thể gọi cha trở lại! Cha trở lại, cán bộ còn giữ chặt ông bắt ông đóng tiền phạt sao? Chẳng bằng cứ kéo dài như vậy, cán bộ tìm được người lớn, cũng có cách gì với đám con nít như tụi con, càng kéo dài, càng trôi qua. Chứ đâu còn làm gì khác được nữa?”.

      “Chú cũng nghĩ vậy, cha con Thiên Tân sống qua ngày, cán bộ thôn nghĩ ít nhiều gì ấy cũng kiếm được tiền, ấy trở lại, giao khoản tiền nhất định xong”. Chú hai vừa vừa chuyện vừa quay đầu. “Vậy còn bà nội bây bên kia tính sao?”.

      đưa trở về được. Đưa trở về cán bộ thôn cũng biết thôi, dù sao cũng như vậy rồi. Chú hai, chú hãy thẳng với nội con thôi! Hơn nữa ——“ Diêu Tam Tam nhìn nhìn Tiểu Tứ cúi thấp đầu, đổi dáng vẻ đáng thương mà với chú hai: “Chú hai, ai lại nhẫn tâm đưa Tiểu Tứ ? Nó cũng là ruột thịt của cha mẹ con, từ họ chưa từng chăm sóc nó, ngụm sữa cũng chưa từng được uống, cha mẹ con vốn nợ nó, vì cái gì mà nó được sống ở nhà mình?”.

      “Chú hai, tụi con đưa Tiểu Tứ về đâu”. Diêu Tiểu Đông : “Bốn chị em con sống chung chỗ”.

      Chú hai than thở: “Mấy đứa bây, giờ lớn cả rồi, tâm tư cũng lớn, chú cũng khó mà làm chủ nhà mấy đứa. Cái nhà này, còn phải trông cậy vào chính mấy đứa rồi!”.

      “Chú hai, đừng buồn, nếu cán bộ thôn lại đến tìm chú, chú cứ chú xen vào, bảo họ tự tới tìm , để xem họ có thể làm gì tụi con! Còn bà nội bên kia, chú hãy tùy theo tình hình ạ!” Diêu Tam Tam cười bưng sủi cảo lên: “Chú hai ơi, ăn sủi cảo ”.
      Trước mắt, Diêu Tam Tam muốn cho Diêu Liên Phát trở về nhà. Diêu Liên Phát ở nhà, còn có thể an bài kế hoạch của mình

      Vô luận thế nào, các cũng đưa Tiểu Tứ . Lúc này ba chị em nhìn Tiểu Tứ, trao cho nó nụ cười an ủi.

      **Edit bởi Mèo Mạnh Mẽ **

      Diêu Tam Tam và Diêu Tiểu Đông thương lượng chút, trước mắt việc đồng án nhiều lắm, bốn chị em tiến hành phân công đơn giản. diễñ˛đàñ˛lê˛quý˛đôñ Diêu Tiểu Đông chủ yếu chăm sóc hoa màu, thời điểm này gieo thu, nhưng phải thường xuyên xem xét, trông nom; Diêu Tiểu Cải và Tiểu Tứ chủ yếu là nuôi heo, chăm sóc vườn tược, dù sao cũng phải có đồ để ăn. Việc nhà nấu cơm giặt giũ, bốn chị em cùng làm.

      “Mình còn có thể bỏ ra ít tiền, đến phiên chợ mua hai con dê, dạo này nhiều cỏ xanh, cho dê ăn tốt lắm, em thấy người ta nuôi dê cũng có thể làm ra tiền, giờ mua dê con, đến cuối năm bán , ít nhất cũng đủ tiền chi tiêu cho lễ mừng năm mới nhỉ?”.

      "Cái này chị tán thành." Diêu Tiểu Cải vừa nghe lên tinh thần, “Chị thấy trong thôn có mấy nhà nuôi dê, cũng khó, bây giờ vừa đúng thời điểm thả dê”.

      Về phần Diêu Tam Tam, nghĩ cách thu mua cá trê.

      "Thu cá trê? Làm được hả?" Diêu Tiểu Đông , "Với lại làm sao chuyển ra ngoài? Dù sao mình cũng thể để cả Dương đưa nữa đúng ?"

      “Phải thế rồi, mình đâu thể nhờ cậy người ta mãi, đây phải là cách lâu dài”. Nợ nhân tình lâu cũng tốt, các với em nhà họ Dương thân thích, thu cá trê là chuyện lâu dài, sao mà trông cậy vào người ta được. Đây là vấn đề mà Diêu Tam Tam suy tính.

      “Cách thức em nghĩ ra rồi, nghĩ được cách mình thể kiếm được tiền. Em nghĩ, mình mượn xe lừa nhà ông Tam đưa được , xe bò nhà chú hai quá chậm. Mình mượn xe lừa nhà ông Tam, rồi giúp ông ấy cắt cỏ cho lừa ăn”.

      "Đấy cũng là cách." Diêu Tiểu Cải gật đầu.

      “Nếu mình có thể duy trì việc này, về sau có nhiều thu nhập hơn. Tiểu Tứ có thể thuận lợi đến trường, chúng ta cũng có thể tính đến nhiều chuyện hơn nữa”. diễñ˛đàñ˛lê˛quý˛đôñ Diêu Tam Tam nghĩ nghĩ rồi lại : “Chị hai, em muốn đến Niệm Thành chuyến, em tìm hiểu con đường thu cá trê”.

      Niệm Thành?” Diêu Tiểu Đông hơi lo lắng. “ mình em, chạy Niệm Thành xa tít, có được đó?”.

      sao đâu. là xa, nhưng cũng chừng bốn mươi dặm đường thôi, em ngồi xe theo tuyến . Ban ngày khắp nơi đều là người, đâu có chuyện gì được?”.

      Diêu Tiểu Đông vẫn yên lòng, : "Nếu , để chị với em."

      "Được đó". Diêu Tam Tam nghĩ, hai người như vậy tốt hơn, có người làm bạn, có việc cũng có thể bàn bạc.

      là làm ngay, qua hôm sau, Diêu Tam Tam và Diêu Tiểu Đông lên đường Niệm thành. Muốn đến Niệm Thành, như thường lệ là phải lên trấn, ngồi xe tiếp. Lần này, Diêu Tiểu Đông đạp xe đạp chở Diêu Tam Tam lên trấn, họ dựng xe ở nhà gần trạm xe, nhờ họ để ý trông chừng giùm, rồi ngồi xe, thẳng đến Niệm Thành.

      Niệm Thành vào đầu thập niên 90, chỉ là huyện lị , trông khá xưa cũ. Đời trước Diêu Tam Tam từng dến Niệm Thành mấy lần, đó là hơn hai mươi năm sau rồi, khi ấy Niệm Thành hết sức phồn vinh rực rỡ, nơi nơi là nhà lầu cao ốc, còn bây giờ, cả Niệm Thành, chủ yếu là nhà trệt, chỉ có vài tòa nhà cao với kiểu dáng lỗi thời.

      Hai đến nơi xa lạ, liền khỏi cẩn thận. Dọc theo đường , họ chuyên tìm mấy người lớn tuổi để hỏi đường, đường tìm được chợ thủy sản, nhưng chỉ có hai gian hàng bán cá trê, thấy thu cá, thể làm gì khác hơn là lại cùng Tiểu Đông hỏi thăm.

      “Thu cá trê hả, có hai nhà, đều ở phía Nam huyện ấy. Mấy đứa theo con đường dẫn về hướng Nam , cứ tới, có nhà máy than tổ ong rất lớn, cạnh đó có nhà. nhà khác cũng ở hướng Nam, còn cụ thể là ở đâu bác lắm”.

      Diêu Tam Tam và Diêu Tiểu Đông đường, trời nóng, người cũng mệt mỏi, đợi đến lúc tìm ra được, hai chị em nóng đến nỗi đầu đầy mồ hôi, mặt đỏ bừng, bước vào sân thu cá trê, trước hết là hỏi chủ nhà để tìm nước uống. Trong sân có người phụ nữ độ ngoài ba mươi đổ nước vào bể, thấy các tìm nước uống, liền kêu họ tự múc nước trong chum.

      Giữa ngày hè, dân quê uống nước lạnh là chuyện bình thường, hai chị em uống gáo nước lạnh, vừa giải khát lại vừa mát mẻ, thoải mái thở phào cái, mới quay sang đánh giá căn nhà này.

      Đây là ngôi nhà trệt, ngôi nhà lớn với sáu gian phòng, sát tường nhà có hàng bể xi măng, phía có đệm cỏ che nắng. Diêu Tam Tam và Diêu Tiểu Đông đến nơi là giữa trưa, nên thấy ai đến bán cá trê.

      Diêu Tam Tam đặt gáo nước xuống, mở lời với người phụ nữ kia.

      "Dì ơi, nhà dì thu cá trê đúng ! Con thấy cửa viết thế!"

      "Đúng vậy, thu Cá trê."

      "Dì, dì thu cá trê bao nhiêu tiền cân?"

      Người phụ nữ kia ngẩng đầu nhìn Diêu Tam Tam, hỏi câu: "Nhóc, muốn bán cá trê hả?"

      Diêu Tam Tam : "Con hỏi thử chút, nếu như thích hợp, con thu cho dì được ?"

      Người phụ nữ kia hình như có chút ngoài ý muốn, bèn : “Hai đứa mấy tuổi rồi? chuyện y như người lớn ấy, bình thường dì thu lẻ đâu. Nếu con bắt được cá trê, bán ra ngoài cũng được đấy”.

      phải đâu, dì, con là muốn hỏi dì, giá mua vào là bao nhiêu”. Diêu Tam Tam nghĩ, mình là đứa con nít, mấy chuyện này với người ta, khó trách người ta tin là , bèn : “Nhà con có người muốn thu, con tới hỏi giá chút, xem tình hình thế nào”.

      "Ừ, giờ nhà dì thu, là 1 tệ 6 đồng cân, cho dù giá cả dao động, tăng giảm cũng quá xu. Đến mùa Thu Đông, giá cả cao hơn nhiều. Cá , cá chết thu”.

      Diêu Tam Tam nghe vậy tò mò, vội hỏi: “Mùa Đông cũng có cá trê sao dì? Mùa Đông cá trê chui xuống bùn rồi, đóng băng rồi, làm sao bắt được?”.

      “Có chứ, nhưng ít, cũng có người đào đất ra, có người để trong hồ nuôi tạm vào mùa thu. Mùa đông giá đắt, lượng tiêu thụ trong thành còn cao hơn mùa hè, đủ để bán nữa kìa”.

      “Dì ơi, có bao nhiêu dì thu bấy nhiêu sao?”.

      Lời này của Diêu Tam Tam khiến người phụ nữ kia nở nụ cười, : “Con có thể thu lại bao nhiêu? Dì đây thường đưa hàng thành phố lớn, nên hoàn toàn bị tồn hàng, có khi còn đủ xe đó!” Người phụ nữ kia rồi, nhân tiện bắt đầu chèn ép người cạnh tranh, : “ phải dì tự khen chứ, cách đây xa cũng có nhà thu, là họ hàng với nhà dì đó, nhưng là nhà dì thu trước, thấy việc làm ăn này có thể làm được, mới làm theo. Nhà có lúc tồn hàng, nguồn tiêu thụ của kém hơn nhiều”.

      ******************

      Diêu Tam Tam và Diêu Tiểu Đông cách ít nhà, lại tìm được chỗ khác, đúng là xa mấy, cũng là 1 tệ 6 đồng. Mặt khác, Diêu Tam Tam nghe rằng ở bến Mã cũng có thu, hơn nữa còn thu luôn cá trê , nhà ở bến Mã kia có ao lớn, cá thu lại thả vào ao nuôi.

      Nhưng đến bến Mã còn xa hơn mấy chục dặm đường, nên Diêu Tam Tam định .

      Dọc theo đường , hai chị em bàn nhau, người thu cá dạo trấn, cơ bản là 1 tệ 3 trở xuống. chênh lệch 3 đồng, nếu phiên chợ, người thu dạo thu được trăm cân, kiếm hơn 30 đồng.

      Dĩ nhiên là dễ gì thu được trăm cân, nhưng năm sáu mươi cân tuyệt đối có thể bảo đảm, có thể kiếm 20 đồng tiền rồi, đối với dân chúng khi ấy mà , 20 đồng ngày chính là thu nhập khả quan. Phương viên mười mấy dặm, ngày mở phiên chợ giống nhau, người thu dạo cơ hồ mỗi ngày đều có nơi để thu, tính sơ tháng có thể kiếm ba bốn trăm tệ.

      Nhưng nếu Diêu Tam Tam muốn thu khác, thu trong thôn, kêu gọi mấy đứa bắt, ngày ít gì cũng thu được hai ba chục cân, năm ngày đưa lần, cũng có thể kiếm 3 40 đồng! tháng ít gì cũng kiếm được 200 tệ. Phải biết, thu nhộng ve làm ra tiền, nhưng thời gian ngắn, trước sau chỉ hơn tháng, nhưng thu cá , trừ mùa đông đóng băng, mùa nào cũng có thể thu.

      “Thu !” Diêu Tam Tam vô cùng khí phách, vỗ tay cái, “Dù sao cũng hơn ngồi ”.

      Diêu Tam Tam trở về, hai chị lo làm cơm tối, dẫn Tiểu Tứ ra ngoài, thuận tiện tuyên truyền với đám trẻ trong thôn: thu cá trê, 1 tệ 2 đồng cân, mọi người bắt , bán cho tôi lấy tiền tiêu.

      "Đừng có quá, quá thả lại cho nó lớn tiếp ." Diêu Tam Tam với đám trẻ, "Mọi người cũng tuyên truyền với mấy đứa khác với nhé, thừa dịp nghỉ hè, đều bắt cá trê để kiếm tiền ."

      bé hơn mười tuổi : “Tam Tam, cậu dứt khoát dán tờ quảng cáo, phải ai cũng biết sao?”.

      Dán quảng cáo, việc này Diêu Tam Tam dĩ nhiên cũng từng nghĩ qua, nhưng trước mắt chỉ mới làm thử, muốn gây động tĩnh quá lớn. Tiền vốn của nhiều lắm, chỉ cần mấy đứa bắt thôi đủ cho thu rồi. Lại , cả ngày hay nửa ngày trời chỉ bắt được chừng hai cân cá trê, tổng cộng có 2 tệ, cũng chưa chắc người lớn chịu làm.

      Diêu Tam Tam cảm thấy, con nít bắt cá trê thể kém người lớn, thứ cá trê này, luôn có thể bắt được, nhưng đừng ai mong lúc bắt được nhiều. So với người lớn, Diêu Tam Tam càng nguyện ý giao thiệp với bọn trẻ hơn.

      ra Diêu Tam Tam cũng lo lắng về bọn trẻ, trẻ con nông thôn, nhà gần kề đập nước, đều là ngâm trong nước mà lớn lên. Lại , thứ cá trê này chỉ sống ở rảnh nước , chỗ nước sâu ngược lại khó thấy được nó. Nước sâu thiếu dưỡng khí, cá trê thích ứng được.

      tóm lại, Diêu Tam Tam nghĩ ra kế hoạch lâu dài, liền định dựa vào mầm non trẻ trong thôn này để thực thi.

      Diêu Tam Tam vừa phát động bọn , vừa cố ý chạy tìm Bào Kim Đông, với Bào Kim Đông là muốn thu cá trê.

      Kim Đông, cũng giúp em tuyên truyền với mấy đứa , giá tiền bằng trấn, còn tiết kiệm được công chạy đến đó bán. phải tìm em để bán cá nha, em nhất định cho giá cao nhất”.

      Tìm Bào Kim Đông, là Diêu Tam Tam có ý riêng. Trong thôn, Bào Kim Đông là người bắt cá trê bán trước tiên, có mấy đứa bé trai bị Bào Kim Đông kéo theo bắt cá trê, Bào Kim Đông bán cho , nhất định người khác cũng tới.

      Bào Kim Đông nhìn , cười ngừng, nhóc này, còn hứa hẹn cho mình giá cao nhất, còn biết dụ dỗ nữa chứ! Bào Kim Đông cười nửa buổi, mới :

      "Em biết đường nước bước rồi hả? Vậy cũng muốn thu, có được ?"
      Parvarty, Lim-0403, HaYen11 others thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ
      CHƯƠNG 30: CÙNG

      Bào Kim Đông cười nửa buổi, mới : "Em biết đường nước bước rồi hả? Vậy cũng muốn thu, có được ?

      Diêu Tam Tam nghe thấy lời này, trong lòng khó tránh khỏi nổi lên hồi trống lớn, thôn , hơn hai trăm hộ gia đình, nếu Bào Kim Đông muốn cạnh tranh với , nhất định là có ảnh hưởng. Nhưng mà người ta muốn thu, đương nhiên là thể ngăn cản. Diêu Tam Tam suy nghĩ lát, : “ Kim Đông, em thu rồi đưa Niệm Thành, đương nhiên là cũng có thể thu rồi!”.

      Bào Kim Đông thấy vẻ mặt kia của , cười : “Nhóc con này, đúng là siêu kiếm tiền mà, người khác chỉ biết bắt nhộng ve bán, em lại có thể nghĩ đến việc thu nhộng, nhóc tinh chuyên môn kiếm tiền! là thấy em thu nhộng ve, mới nghĩ đến việc muốn thu cá trê. Mình bắt cá trê bán cho người thu dạo, phải người thu dạo cũng vì kiếm tiền sao? Ai ngờ còn chưa hành động, em làm trước rồi”.

      Diêu Tam Tam gãi gãi đầu, : "Cái này.. Kim Đông, mình của ai nấy thu !”.

      "Đưa đến Niệm Thành bao nhiêu tiền cân?"

      Diêu Tam Tam nghĩ, nếu ấy muốn thu, cũng có thể biết thôi, liền thẳng thắn : “Em hỏi, cân chừng 1 tệ 6, có dao động cũng quá lớn”.

      “Em muốn thu trước, lại đòi thu, thấy có cảm giác như ăn hiếp em”. mặt Bào Kim Đông có chút chần chừ, lại : “Như vầy , thu phần trước, nếu chuyện này có thể làm được , thu ngoài thôn, em thấy có được ?”.

      "Được chứ!" Diêu Tam Tam sảng khoái đồng ý. nghĩ, Bào Kim Đông chơi thân với đám con trai khác, lại bắt cá trê từ lâu rồi, cá trê của mấy người đó nhất định là thu được, chỉ có thể thu hút mấy đứa thôi.

      Diêu Tam Tam trở về, làm công tác chuẩn bị, dành ra hai cái bồn lớn trong nhà, lại mượn cây cân gỗ của nhà hàng xóm, đời trước từng thấy qua cân này rồi, giờ dạy lại cho Diêu Tiểu Đông biết. Loại cân gỗ ấy, ra cũng rất dễ dùng, chỉ đơn giản là nhìn xem quả cân dừng ở khía nào, rất nhanh thôi là Diêu Tiểu Đông có thể biết.

      Diêu Tam Tam cứ tuyên truyền như vậy, đến xế chiều ngày hôm sau, có mấy đứa trẻ bưng thau, xách thùng đến nhà bán cá trê. Diêu Tam Tam đặc biệt lấy cái thùng sắt , bỏ cá trê vào cân, rồi tính tiền trả tiền. diễñ˛đàñ˛lê˛quý˛đôñ Mấy đứa trẻ kia cảm thấy cá trê mình bắt cũng có thể biến thành tiền , đều hết sức vui mừng. Phải biết, quanh năm suốt tháng, bọn trẻ chỉ có thể trông chờ vào mùa bắt nhộng ve để kiếm tiền tiêu vặt, bây giờ bắt cá trê cũng có thể bán được tiền, vui sao được?

      Dĩ nhiên chợ cũng có thu cá trê, nhưng bạn xem đứa trẻ, bắt được có cân cá trê, mà phải chạy mấy dặm đường đến chợ bán, cảm thấy đáng rồi. Bán ở chỗ mình, đương nhiên là thuận tiện hơn rồi!

      Buổi tối Diêu Tam Tam tính tổng lại, cả ngày hôm nay, thu được hơn hai mươi cân cá trê. Bán , chẳng phải kiếm được hơn mười đồng sao? Mấy chị em rất vui mừng, đem cá trê bên ngoài vào nhà, chăm nom cẩn thận, kết quả là ngày thứ hai, càng thu được nhiều hơn, hơn ba mươi cân.

      Bọn trẻ nghỉ học nên đều nhàn rỗi, thấy người khác bắt cá trê bán được tiền, liền có nhiều người tham gia bắt hơn, ít các bé đều bắt cá trê. Diêu Tiểu Cải dứt khoát dẫn Tiểu Tứ tìm cái rạch đào cá trê, lúc trở về bắt được nhiều lắm, chỉ hơn cân, nhưng lại khiến Tiểu Tứ mừng rỡ thôi.

      Hai ngày kế tiếp, Diêu Tam Tam lại thu ba bốn mươi cân, Diêu Tam Tam thấy, thế này được rồi, nhiều cá trê dồn chung chỗ thế này, trời nóng, lỡ chết sao? dứt khoát dọn cái khạp trong nhà ra, chuyên dùng để nuôi cá trê, cũng dám để ở nhà quá lâu, tính hôm sau đưa .

      mới tính vậy, Bào Kim Đông tới, vào cửa liền hỏi: “Tam Tam, em thu được nhiều ?”.

      “Đoán chừng trăm cân ạ”. Diêu Tam Tam hưng phấn . “Vừa mới bắt đầu, mấy bạn rất hăng hái, nhiều ghê”.

      thu cũng tồi”. Bào Kim Đông , “Bạn học ở thôn bên cạnh cũng bắt bán cho . Sợ dồn nhiều quá được, chừng nào em đưa ? Chúng ta đưa chung”.

      Diêu Tam Tam , định mượn xe lừa nhà ông Tam để đưa , lại hỏi Bào Kim Đông định đưa bằng cách nào.

      tính dùng xe lừa nhà , nếu , em cũng đừng mượn nữa, dùng chung xe với cho dễ, em biết chỗ, chung tiện hơn!”.

      Diêu Tam Tam nghe thế, thấy vừa hay, chỉ có hai trăm cân, đáng kéo đến hai chiếc xe.

      Rạng sáng hôm sau, mấy chị em nhà họ Diêu đổ cá trê vào thùng lớn. Bào Kim Đông cũng dùng thùng lớn, thừa dịp trời còn lạnh, sáng sớm, xe lừa liền lên đường. Bào Kim Đông ngồi ở đầu xe đuổi lừa, Diêu Tam Tam ngồi xe. Con lừa này chạy rất nhanh, vượt qua cả mấy người xe đạp. Lúc mặt trời mọc lên cao bọn họ đến Niệm Thành.

      “Ồ, bé này đúng là thu , còn thu ít nhỉ!” Người phụ nữ ở nhà thu cá trê kia vừa nhìn thấy Diêu Tam Tam nhận ra, vội kêu vội kêu chồng ra cân.


      chuyến này, Diêu Tam Tam bán chín mươi bảy cân, tính ra kiếm được gần 40 đồng, Bào Kim Đông còn nhiều hơn , bán được trăm lẻ chín cân.

      “Hay quá, kiếm được nhiều tiền hơn tự mình bắt cá trê nhiều, Tam Tam, xem như em tìm được đường tốt rồi”.

      Mặc dù trong lòng Diêu Tam Tam cũng vui mừng, nhưng cũng rất tỉnh táo, : “Qua thời gian, đến lúc khai giảng, mấy bạn rảnh bắt cá nữa, mình cũng thu ít . Với lại, mấy bạn kia đều bắt, được bao lâu, cá trê trong thôn còn nhiều nữa đâu”.

      “Sau vụ mùa có nhiều việc lắm, cũng có người lớn bắt”. Bào Kim Đông , “Chờ đến lúc khai giảng, thu vào chủ nhật, trong trường Trung học có nhiều người hơn, nhân tiện phát động người thôn lân cận, thu luôn thôn lân cận”.

      Bào Kim Đông ra vẻ hài lòng hả dạ, hết sức vui mừng, đánh xe ra khỏi nhà thu cá trê, với Tam Tam: “, em có công lao lớn, mua kem cho em ăn”.

      Đầu thập niên 90, ở ven đường luôn có thể thấy người ta chống cái ô lớn, bên dưới là tủ lạnh, bán kem! Còn có người đạp xe đạp bán, dùng cái thùng có quấn chăn bông chứa kem đem ra ngoài. Bào Kim Đông dừng trước tủ kem, gọi bán kem:

      "Hai que kem."

      Bên ngoài kem bọc lớp giấy kính trong suốt, trắng trắng, mềm mềm, 1 xu que. Diêu Tam Tam đẩy thùng lớn vào chỗ, xe lừa càng có nhiều chỗ trống để ngồi thoải mái hơn, vui vui vẻ vẻ ăn kem.

      Kim Đông, dừng trước chợ lát nha”.

      Bào Kim Đông dừng xe lừa xong, Diêu Tam Tam liền xuống xe mua cân thịt heo, bó rau cần, ba cân khoai tây, phải về cải thiện bữa ăn cho bốn chị em mới được.

      Bào Kim Đông nhìn , cười híp mắt, : “ mê tiền này, chịu kiếm tiền cũng chịu tiêu tiền há!”.

      Kim Đông, em mê tiền, nhưng em thấy còn mê tiền hơn em nữa nhe”. Diêu Tam Tam tò mò, cha mẹ có ở nhà, hơn nữa phải tự kiếm học phí, cha mẹ Bào Kim Đông đều ở nhà, đều lo cả việc đến trường của ta, nhưng trông Bào Kim Đông, cũng lòng dạ kiếm tiền.

      “Nhà có bốn em, gánh nặng lắm, đến tận giờ mới xây được nhà cho cả, lấy chị dâu cả về, cha mẹ liền thiếu ít khoản nợ. nghĩ, nếu chỉ dựa vào trong nhà, nhà còn tới ba em, chắc cha mẹ phải mệt chết mất, sớm muộn gì cũng phải tự lập, phải dựa vào chính mình mới được”. d˛đ˛l˛q˛đ Mặc dù Bào Kim Đông chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng có suy nghĩ người lớn, từ lâu nghĩ đến chuyện mai sau rồi.

      Dựa vào chính mình, giờ Diêu Tam Tam ủng hộ lời này nhất. Thế nhưng nghe Bào Kim Đông “tự lập”, vẫn nhịn được cười khúc khích, nhóc choai choai này, mới bây lớn muốn nghĩ chuyện tương lai rồi.

      "Aiz, mấy chuyện này với con nít làm gì. Năm nay cũng học cấp ba rồi, học giỏi, trể trông mong vào việc thi đậu đại học, dù có thi đậu, nhà cũng lo nổi, tính toán sớm chút được à?”. Bào Kim Đông xong, vẫy sợi dây cương, hét tiếng, con lừa liền chạy tung tăng tung tăng.

      que kem xuống bụng, mặt trời cũng lên cao, đường về xe lừa nhàng hơn, nên chạy cũng nhanh hơn, trước buổi cơm trưa, họ về đến thôn Thổ Câu.

      **Edit bởi Mèo Mạnh Mẽ**

      Đợi đến phiên chợ, Diêu Tiểu Đông và Diêu Tam Tam chợ mua dê. Họ tính mua hai con dê con, tới khi đến chợ rồi, lại đổi ý, hai chị em đều vừa ý con dê mẹ dắt ba con dê con. Người bán dê là người nhà bị bệnh, thể trông nom lũ dê này, nếu cũng nỡ bán cả dê mẹ lẫn dê con như thế này.

      “Con dê mẹ này tốt lắm, mỗi lần có thể đẻ hai ba con dê con. Đến cuối năm, mấy con dê con này cũng lớn rồi”. Dường như người bán dê có chút nỡ.

      dê mẹ ba dê con như thế, tất nhiên là giá cả rẻ. Người nọ mở miệng liền muốn 100 tệ, Diêu Tam Tam mặc cả.

      “Con dê mẹ này gầy quá, con hỏi người bên cạnh rồi, nhiều lắm là 80 tệ. Ba con dê con, như vậy, chỉ mới sinh ra thôi, 10 tệ là đủ rồi”.

      “Con bé này, đúng là biết mặc cả, chú đây thách đồng nào đâu, có muốn mua hay ?”.

      Diêu Tam Tam : “Đương nhiên là con mua ."

      “Nếu mua cho thêm ít tiền nữa. Giá này thể được”.

      Diêu Tiểu Đông nhanh chóng kéo tay Tam Tam, giọng : “Nếu mình mua hai con dê ! Giờ trong tay mình, trừ tiền vốn thu cá trê, có dư để mua nhiều dê như vậy, còn nhiều tiền dư, sợ là đủ để đóng học phí cho em với Tiểu Tứ”.

      sao đâu, phải mình vẫn có thể kiếm thêm sao?” Diêu Tam Tam an ủi , “hè này em thu cá trê, bảo đảm có thể kiếm đủ học phí”.

      Diêu Tam Tam cò kè mặc cả với người bán phen, cuối cùng Diêu Tam Tam thêm 5 tệ, 115 tệ mua bốn con dê.

      “Chú ơi, dê này, bình thường có cần cho ăn thức ăn gia súc gì ? Nó thích ăn cỏ gì nhất?”. Diêu Tam Tam vừa trả tiền, vừa hỏi thăm người bán.

      “Dê này dễ nuôi lắm, cỏ gì trong vườn nó cũng ăn được. Nếu con cắt cỏ cho nó, đừng cắt cỏ đầu rìu cho nó ăn, ăn cỏ đó nó bị tiêu chảy. Dê mẹ ăn cỏ đầu rìu còn có thể sinh non. Mùa đông ăn cỏ khô, trộn thêm trấu cám, bã đậu cho nó”.
      (*)Cỏ đầu rìu: Hay còn gọi là cỏ cánh vịt, cây thảo mọng nước, phân nhiều cành, các cành lúc đầu bò lan mặt đất, sau vươn thẳng, đâm rễ ở các đốt, có lông. dїễnđànlεquýđôn Lá thuôn, hình trái xoan hay trái xoan tròn dài 2-9cm, rộng 1-2cm, có cuống, mọc sít nhau, màu tím ở mép, mặt dưới lá có lông lúc non. Thường được dùng làm thức ăn gia súc hoặc rau ăn cho người.

      Có lẽ là bán dê thuận lợi, nên người bán cứ thao thao bất tuyệt truyền lại kinh nghiệm cho họ, ra về việc nuôi dê, Diêu Tam Tam cũng có biết chút ít, dù sao đời trước cũng sống ba mươi mấy năm ở thôn quê. Nhưng mua dê phải số tiền , dù trong nhà có số tiền lớn, cũng phải hết sức cẩn thận. Diêu Tam Tam quyết định, trở về phải tìm mấy người nuôi dê học hỏi chút mới được.

      Diêu Tiểu Đông luôn ở bên cạnh nhìn Tam Tam giá với người ta, hoàn toàn cần phải chen miệng. Diêu Tiểu Đông luôn cảm thấy Tam Tam trước mắt, hình như đột nhiên lớn lên rất nhiều, tính tình thay đổi ít, trở nên… sao đây, mạnh mẽ, thông minh giỏi giang hơn. Cái nhà này, mặc dù Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải lớn hơn mấy tuổi, nhưng cũng bắt đầu có quen nghe Diêu Tam Tam sắp xếp.

      Diêu Tam Tam trả tiền, cùng với Diêu Tiểu Đông người dắt dê mẹ, người ở phía sau đuổi dê con, cùng nhau rời khỏi chợ. Còn nhiều thời gian, hai chị em dứt khoát dắt dê thẳng về nhà.

      Họ dắt dê về tới nhà, Tiểu Cải và Tiểu Tứ rất vui mừng. Tiểu Tứ ôm con dê , gấp gáp chạy lấy sọt cỏ heo, chọn nhánh cỏ non, đút cho dê con ăn.

      Dê con vẫn chưa dứt sữa, nhưng cũng có thể ăn cỏ non, ăn xong nhánh. Tiểu Tứ dứt khoát ôm dê con trong lòng vào nhà chơi. Nó vừa mới cạo đầu trọc, dù đội mũ nhưng cũng muốn ra ngoài, chỉ sợ có người nhìn thấy nó trọc đầu.

      “Tiểu Tứ, sau này giao dê cho em đó nha!”. Diêu Tiểu Đông cố ý .

      “Được, ngày mai em dắt nó thả”. Tiểu Tứ thích dê lắm, cói đó là lời rồi, khiến ba chị cười ha ha.

      “Mình mua dê được rồi, nhưng còn chưa có chuồng dê nữa!” Diêu Tiểu Cải , “Vội vã mua, mà quên chuẩn bị tốt chuồng nhốt”.

      sao đâu, dù sao dê này, ban ngày buộc lại là được, sau chuồng heo của mình còn có đống đá tảng, chờ lát mình kêu chú hai đến giúp đỡ , giúp mình xây cái chuồng đơn giản cạnh chuồng heo để nhốt dê”. Diêu Tam Tam sớm tính toán đâu vào đấy.

      Diêu Tam Tam nhìn ngôi nhà hai gian của mình, ngay cả hàng rào cũng có, quá an toàn, liền thầm quyết định, chỉ cần có tiền, xây nhà, mà phải xây hàng rào trước.

      "Chị hai ơi, chị hỏi thăm thử xem, nhà ai có chó cái sinh chó con , mình xin con về nuôi, để trông nhà”.

      . . .
      Parvarty, Lim-0403, 13emap8 others thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      edit: Mèo Mạnh Mẽ
      CHƯƠNG 31: NGỒI SAU XE

      Diêu Tam Tam mua bốn con dê lớn . Chiều hôm ấy đến tìm Diêu nhị thúc và hai hàng xóm giúp đỡ dựng chuồng nhốt cừu. Bấy giờ Diêu nhị thúc khỏi thay đổi cách nhìn đối với mấy cháu . Đầu tiên họ biết thu nhộng ve, ông cũng cho là quan trọng, Tam Tam là đứa con nít, có thể làm được gì? Sau lại nghe kiếm được mấy chục tệ, Diêu nhị thúc còn , tồi, kiếm ra tiền là được!

      Bây giờ, mấy con bé lại dắt dê về, Diêu nhị thúc ngu ngốc, dê này, mấy chục tệ làm gì mà mua được, huống chi người mấy con bé là quần áo mới!

      “Nghe con bắt đầu thu cá trê rồi hả?” Diêu nhị thúc hỏi, “Có thể kiếm tiền ? Dẫu sao mấy đứa cũng còn , cẩn thận chút, mặc kệ có làm ra tiền hay , cũng phải cận thận trăm ngàn, sao cẩn thận cũng mất tiền”.

      Diêu Tam Tam cũng từng nghĩ, đầu thập niên 90, cơ hội mua bán rất nhiều, ví như thu nhộng ve, nhất định là chuyện có thể kiếm tiền, nhưng vì sao trong thôn lại có ai làm?

      mặt là tư tưởng của nông dân, sớm mấy năm trong dân chúng có câu tục ngữ: “Chơi rồng chơi hổ, bằng chơi hai mẫu đất. Cho rằng cội nguồn vẫn tốt hơn, gai mắt việc buôn bán ; mặt khác, còn là vấn đề về lòng can đảm được hình thành lâu dài, còn chưa kiếm tiền bắt đầu sợ lỗ vốn.


      Trong đầu toàn suy nghĩ “ được lỗ”, nên dám làm gì cả, đâu làm ra tiền?

      Diêu Tam Tam cười : “Chú hai, lỗ đâu, ít nhiều cũng kiếm được mấy đồng lẻ, bốn chị em con có cha mẹ ở nhà, cũng phải có tiền chi tiêu dầu muối củi lửa ạ”.

      “Aiz, vậy con thử xem cũng được, cẩn thận chút”. Chú hai vừa , vừa rót nước trộn bùn. Chuồng nhốt dê phải công việc của người, có hai hàng xóm giúp đỡ, chị em nhà họ Diêu cũng theo phụ, mượn mặt tường sau của chuồng heo, lại dùng đá tảng xây thêm ba mặt tường, phía dùng gỗ và rơm để làm trần, mất buổi chiều, xây được chuồng nhốt dê đơn giản, còn dùng tấm ván làm thành cái cửa .

      được đẹp lắm, nhưng buổi tối nhốt dê vẫn được. Có điều cửa này chắc chắn, nếu có trộm vặt tới, cũng cản được. Cũng may là nhà mấy đứa ở trong thôn, xung quanh đều có nhà”. Chú hai nhìn chuồng dê mới xây xong, chung cũng hài lòng.

      “Buổi tối khóa lại, dù sao cũng hữu dụng”. Diêu Tiểu Đông . Xây chuồng dê xong, liền vội vàng kêu chú hai và hai người hàng xóm vào nhà uống nước. diễn`đàñ`lê`quý๖ۣۜđôn Hàng xóm giúp đỡ lẫn nhau, nên đãi cơm, Diêu Tiểu Đông vừa định thu xếp, hai người hàng xóm vội vàng từ chối, mấy đứa các ở nhà, là hàng xóm láng giềng, đãi cơm cái gì!

      “Chú hai, nếu muốn xây tường rào, đại khái là phải tốn bao nhiêu tiền ạ?” Diêu Tam Tam hỏi. lòng cảm thấy, có tường rào thực an toàn, bằng , ban đầu Vương Tiểu Mãng cũng vào sân nhà được. tính nuôi con chó, nhưng quan trọng nhất vẫn phải là xây tường rào.

      Chú hai nhìn Diêu Tam Tam cái, : “Xây tường rào, phải xem con định xây thể nào , đơn giản chút, dùng đá tảng đắp, tốn bao nhiêu, hai ba xe đá là được, tính tiền công, nhiều lắm là 110 tệ. Nếu dùng xi măng, nhiều tiền hơn.

      Chừng 100 tệ, Diêu Tam Tam thầm nghĩ, chờ kiếm thêm ít tiền nữa, xây tường rào này. Trong nhà có bốn , có tường rào, trước cửa để trống, phải chuyện hay!

      Biết sao đây, những năm này Diêu Liên Phát chỉ lo tránh kế hoạch, mấy việc trong nhà này, ông hoàn toàn quan tâm đến.

      Đến lúc khai giảng, suốt tháng, Diêu Tam Tam kiếm chừng 300 tệ nhờ thu mua cá trê. Cộng thêm tiền lúc đầu thu nhộng ve còn sót lại, học, Tiểu Tứ học, tính ra cũng đủ. Về phần tiền tiêu xài hàng ngày của bốn chị em trước tết cũng nhiều, rau nhà trồng, lương thực nhà, có mấy thứ lặt vặt cần phải mua khác, tiền ốc bán cho quán Dương Bắc Kinh cũng đủ rồi.

      Cảm giác tự tay mình làm ra đồng tiền là tốt.

      Trường Trung học phát thông báo nhập học, ngày ba mươi mốt có mặt để báo danh. hiểu sao, Diêu Tam Tam có chút kích động, tối hôm trước chuẩn bị, lấy sách mới mua ra, trang bị tốt hộp bút, tập. diễn`đàñ`lê`quý๖ۣۜđôn Trước khi ngủ, còn nghĩ ngày mai phải mặc cái áo đỏ kia – đương nhiên là cái áo mới mua đó. Mang giày gì nhỉ? Mang giày vải , ngày đầu tiên trình diện có thể phải lao động, nhổ cỏ, quét dọn vệ sinh gì đó, mang giày xăng – đan tiện…

      Có cần phải hồi hộp đến vậy ? chịu nổi mà! Diêu Tam Tam nhịn được lại bắt đầu tự giễu mình, sao mình lại giống đứa trẻ như vậy chứ! Nhưng mà lên Trung học, học thêm ba năm, ít gì cũng đủ tri thức để dùng nhỉ.

      Chiếc xe đạp cũ kĩ trong nhà kia, Diêu Tam Tam chạy được, xe đạp tầm vông kiểu cũ, leo lên rồi hai chân đều với tới hai bàn đạp, lại chiếc xe kia hỏng rồi, chuông kêu, còn mấy chỗ khác chỗ nào cũng kêu cọt kẹt lọc cọc, là rất khó đạp, nên Diêu Tam Tam dứt khoát , tự bộ!

      Trẻ em bộ đến trường Trung học, ở trong thôn cũng phải chỉ có mình , khi đó xe đạp còn đắt, tiền thu nhập thấp, có nhiều gia đình thể chuẩn bị xe đạp cho con. Sáu dặm đường, cũng đáng lo.

      Ngày ba mươi mốt, dậy sớm, Diêu Tiểu Đông cũng dậy sớm, cùng nấu ít cơm, cho ăn học.

      Lúc Diêu Tam Tam ra cửa, lặng lẽ vào nhà ngó nhìn, Tiểu Tứ còn ngủ, Diêu Tiểu Cải cũng nằm giường, trông qua có vẻ còn ngủ, Diêu Tam Tam rón rén bước tới, kêu tiếng: “Chị ba, em nha”.

      , đừng có phá chị ngủ. Dù sao chị cũng cần học, ngủ thêm lát nữa”.

      Diêu Tam Tam đưa tay vỗ vỗ , xoay người ra ngoài. biết tính khí chị ba là thế, ngoài miệng vẫn hoàn toàn ko quan tâm đến việc học, thậm chí còn khinh thường, nhưng ra , trong lòng luôn luôn để ý việc thể đến trường học chữ. Diêu Tiểu Cải, khôn khéo và mạnh mẽ.

      *Edit: Mèo Mạnh Mẽ*

      Diêu Tam Tam ra khỏi nhà, con đường đất quen thuộc, trời còn sớm, cây cỏ ven đường còn đọng sương, tâm tình khỏi tốt lên, bước chân cũng nhàng hơn. Sáu dặm đường, hình như cũng rất vui vẻ.

      Ngày trình diện đầu tiên, quả giống như Diêu Tam Tam nghĩ, điểm danh xong là quét dọn vệ sinh, ngay cả sách mới cũng phát. Diêu Tam Tam được phân vào lớp bốn, giáo viên chủ nhiệm họ Hàn là người còn trẻ, tuổi ngoài hai mươi. Được phân vào lớp còn có hai bạn học Tiểu học, đều là nam sinh, có nữ sinh.

      Cái khác, biết. phải học sinh sôi nổi, càng khiến người khác chú ý.

      Quét dọn vệ sinh xong, giáo viên tuyên bố buổi chiều học, ngày hôm sau học bình thường. Diêu Tam Tam và Diêu Linh Đệ cùng ra khỏi cổng trường. Diêu Lĩnh Đệ đạp xe đạp, dừng ở cổng trường với :

      "Nếu tôi đèo cậu nhé?"

      “Thôi , cậu vừa biết chạy xe đạp, mình còn chạy xong, còn dám đèo tôi theo hả!”.

      "Vậy. . . . . . tôi chờ cậu nữa hả?"

      Diêu Tam Tam khoát khoát tay: “Cậu trước , chút là tôi tới nhà liền”.

      Diêu Tam Tam có bản lãnh bộ, hai chân di chuyển nhanh chậm, rất nhanh ra khỏi thị trấn, cây cầu đá lớn. Sở dĩ thị trấn Thạch Kiều gọi là Thạch Kiều, nghe cũng do có cây cầu đá lớn tuổi, về phần cầu đá kia lớn tuổi đến mức nào, Diêu Tam Tam biết, dân chúng cũng được.
      (*)Thạch kiều: cầu đá.

      Diêu Tam Tam lên cầu đá, nhất thời hăng hái, dừng lại cầu nghỉ chân chút. mới vừa ngồi xuống ghế đá cầu, trông thấy Bào Kim Đông chạy xe đạp tới. Cũng trong mùa nghỉ hè, Diêu Tam Tam với Bào Kim Đông cùng thu cá trê, đưa Niệm Thành, nên rất thân thiết. Bào Kim Đông nhìn thấy , liền rất tự nhiên xuống xe với .

      “Tam Tam, em được phân vào lớp mấy?”.

      “Lớp bốn, giáo viên chủ nhiệm họ Hàn”. Diêu Tam Tam , “ Kim Đông, bài tập Trung học nhiều lắm sao? Em nghe bạn học kháo nhau, phải học văn, vật lý gì gì đó, rất khó, con học càng khó hơn”.

      bừa, đứng đầu lớp chính là nữ sinh đấy, rất giỏi văn. với em rồi, miệng nữ sinh khéo hơn nam sinh, học văn nhất định là tốt hơn nam sinh rồi. Vật lý học kì sau mới học, cũng khó mấy”. Bào Kim Đông rồi có chút ngượng ngùng, “Nhưng thành tích của tốt lắm, nên để tâm mấy, ba ngày câu cá hai bữa giăng lưới rồi”.

      “Nghe còn phải học lớp tự học buổi tối nữa”.

      “Tự học buổi tối là dành cho học sinh trọ ở trường đó, trọ ở trường có thể học. Dù sao cũng chưa từng học bao giờ”.

      “Buổi trưa cũng về nhà ăn cơm hả?”.

      “Mùa hè về nhà, đến mùa đông, giờ nghỉ trưa ngắn, đều ăn cơm ở đây, lấy vài cái bánh rán, cuốn với ít dưa muối gì đấy. Chủ nhiệm lớp là nữ, dạy rất nhiều, lại cho học sinh ăn hẹ trong lớp, nếu cuốn mấy cọng hẹ là được”.

      Bào Kim Đông thuận miệng với Diêu Tam Tam về chút chuyện ở trường Trung học, giáo viên nghiêm khắc hơn Tiểu học, còn phải kiểm tra mỗi tháng, rồi có thể vào đoàn các thứ… bao lâu có thêm hai chiếc xe đạp tới đây, xe cũng là mấy đứa của thôn Thổ Câu, cười hi hi ha ha trêu họ lát rồi .

      Bào Kim Đông vỗ vỗ yên xe đạp, : “ thôi, ngồi ở đây phơi nắng, em còn sợ cả hè chưa đủ đen hả? đèo em”.

      Dân địa phương gọi ngồi yên sau xe đạp là “ngồi sau xe”, Diêu Tam Tam liền thuận tiện đáp để Bào Kim Đông đèo về nhà, dọc đường tránh khỏi bàn tán về “việc lớn” thu cá trê của bọn họ.

      Tựu trường rồi, bọn họ có thời gian thu là lẽ, đám trẻ cũng có thời gian bắt. Dĩ nhiên trông thôn cũng có trẻ học, thỉnh thoảng cũng có người lớn đúng dịp bắt được, việc này Diêu Tam Tam cũng từng nghĩ đến, có thể để chị hai ở nhà thu, nhưng đoán chừng là thu được rất ít. Chủ nhật có thể thu nhiều hơn.

      “Hôm nay với bạn học cùng lớp, thứ bảy này ở nhà thu, nhất định có người bắt, ít nhiều gì cũng có thể thu mớ” Bào Kim Đông , “Hai em trai giúp được, bọn nó cũng phải đến trường”.

      Diêu Tam Tam ngang qua ngõ vào nhà mình nhảy xuống xe, vẫy tay với Bào Kim Đông: “ Kim Đông, cảm ơn nhé!”.

      “Cảm ơn cái gì, chẳng phải em có xe đó sao, sáng sớm mai tới đèo em”.

      Diêu Tam Tam về đến nhà, Tiểu Tứ vui vẻ lật xem sách mới, hôm nay nó ghi danh vào lớp , giáo viên phát cho hai quyển sách Ngữ văn và Toán học, dĩ nhiên là Tiểu Tứ cũng chưa từng biết gì, vườn trẻ cũng chưa từng học, nên chỉ có thể lật sách nhìn tranh vẽ, vừa thấy Diêu Tam Tam về, liền bỏ chạy tới đây hỏi

      "Chị tư chị tư, cái chữ này phải đọc làm sao?"

      Diêu Tam Tam nhìn thấy, liền ngồi xuống với nó: “Đây phải là chữ, là ghép vần, đọc ‘a’. Em nhìn người trong tranh nè, há to mồm aaa”.

      “Ồ, chữ này là a, lúc trước em nghe Tiểu Bảo đọc aoe cả ngày”.

      Diêu Tiểu Cải từ ngoài vào, đặt rổ xuống, trong rổ là đậu – ve, ớt mới hái ngoài vườn, nhìn thoáng qua hai em, lên tiếng, ngồi chỗ bóc gân đậu”.

      Diêu Tam Tam biết trong lòng tiếc nuối, liền nhanh trí : “Chị ba, chị có muốn biết chữ ?”.

      " muốn. Chị mười lăm rồi, chẳng lẽ còn phải theo Tiểu Tứ học lớp à?”.

      học cũng được mà”. Diêu Tam Tam , “Ban ngày Tiểu Tứ học cái gì, buổi tối trở về em dạy chị học cái đó, vừa vặn ôn lại cho Tiểu Tứ. Như vậy chị cũng nhận biết được số chữ thường dùng, chăm chỉ học vài năm, chị có thể xem hiểu văn chương trong sách rồi”.

      Diêu Tiểu Cải sửng sốt chút, : “Chị học đâu, chị cũng lớn như vậy rồi, học nó có tác dụng gì?”.

      “Tối thiểu chị ra cửa cũng có thể hiểu được cột mốc đường, tương lai làm ăn buôn bán, chị cũng có thể tính được sổ sách”. Diêu Tam Tam lắc lắc cánh tay chị ba, : “Chị ba, chị nghe em , chị thông minh như vậy, nhất định học rất nhanh, tới hai năm, là chị có thể đọc sách rồi”.

      " hay giả? Chị chỉ sợ lúc mình có học lớp vỡ lòng, lớn lên đầu óc đần ra rồi, thể học nữa”. ràng là Diêu Tiểu Cải động lòng, nhưng vẫn còn hơi do dự, hình như đủ tự tin.

      bậy hà, lớn lên làm sao đần được? Mọi người đều càng lớn càng thông minh”. Diêu Tam Tam cố gắng động viên , “Nhất định chị học nhanh hơn Tiểu Tứ, với lại môn Toán, cả quyển sách năm , đều là 12, 23, chị học cũng có thể hiểu”.

      Lúc Diêu Tiểu Đông bước vào, nghe họ thế, liền bảo: “Tam Tam, em mới vừa lên Trung học, buổi tối còn phải làm bài tập nữa, em lo học hành cho tốt , về sau chị trông Tiểu Tứ làm bài tập, nhân tiện dạy chị ba em luôn. cần cầu cao, Tiểu cải, tối thiểu em cũng có thể biết chữ, biết tính sổ, đừng vì biết chữ mà bị người ta lừa gạt”.

      “Được, vậy em học, ít nhất cũng thể thua Tiểu Tứ!” Diêu Tiểu Cải dậy lên ý chí chiến đấu, kết quả là Tiểu Tứ lắc đầu , đáp câu: “Ưm, chị cũng nhất định giỏi hơn em đâu nha!”.

      “Cái con này!” Diêu Tiểu Cải với tay chỉ trán Tiểu Tứ, Tiểu Tứ vội vàng trốn , mấy chị em cười rộ lên.

      *Edit: Mèo Mạnh Mẽ - DĐLQĐ*

      Hôm sau, phải chính thức học, Diêu Tam Tam còn chưa ăn xong chén cơm, Bào Kim Đông ở bên ngoài kéo chuông xe thúc giục .

      Kim Đông, đến đèo em hả?”.

      " lời giữ lời, đèo em theo cũng tốn công, dù sao cũng hơn em dùng chân ”.

      Kết quả, năm đầu tiên của Diêu Tam Tam, cơ hồ đều ngồi sau xe Bào Kim Đông. chung xe, đối với người trong thôn mà rất bình thường, tư tưởng của họ vốn đơn giản, nên cũng nghĩ sai cho người khác. Ngược lại, vì Diêu Tam Tam tuổi, người lại gầy gò, nên còn có người hỏi Bào Kim Đông, em cậu hả, như vậy mà lên Trung học rồi sao?

      Diêu Tam Tam nghe vậy trong lòng có chút sầu não. còn cách nào khác, dân quê , trẻ có đứa cao sớm đứa cao trễ, tuyệt đối thuộc loại trễ, mười hai tuổi rồi, trong lớp lại được xem là cực kì thấp, chỗ ngồi là ngay dưới chỗ ngồi của giáo viên, cả ngày ăn bụi phấn giáo viên viết.

      Với lại, đời trước lớn lên cũng cao bao nhiêu.

      , cũng muốn tương lai dáng dấp bé yếu ớt. Tâm nguyện giờ của Diêu Tam Tam, là cao hơn đời trước, thân thể to khỏe hơn. Đối với phái nữ mà , to khỏe phải là chuyện tốt, nhưng ở nông thôn đầu thập niên 90, phụ nữ khỏe mạnh, phải là chuyện xấu.

      Mặc dù biết mình lớn lên thể trở thành người phụ nữ cao khỏe như vậy, nhưng Diêu Tam Tam vẫn hi vọng mình có thể cao hơn chút, khỏe mạnh hơn chút, ít nhất cũng đừng có để người ta liếc mắt nhìn qua liền có cảm giác người sức yếu.

      . . .
      Parvarty, Lim-0403, HaYen13 others thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      CHƯƠNG 32: ĐAN ÁO LEN
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ

      Trước vụ thu hoạch, rốt cuộc Diêu Liên Phát cũng gửi tới bức thư, tin là từ bên Diêu lão nãi truyền tới, có thư, đoán chừng là viết chung cho cả Diêu lão nãi và con . Diêu Liên Phát cũng có bao nhiêu văn hóa, miễn cưỡng biết chữ, tờ giấy với chữ viết to như vậy, cơ bản có thể đọc hiểu được.

      Trong thư, ông ông và Trương Hồng Cúc ở Thiên Tân cũng tạm ổn, bắt đầu làm việc tại nhà máy đá, dặn dò mấy đứa con thu hoạch hoa màu cho tốt, rồi gieo lúa mì vụ đông, thế nhưng lại nhắc đến chuyện Tiểu Tứ, xem ra là hiểu thực, tính đưa Tiểu Tứ nữa. Chuyện “đứa trẻ xúi quẩy” lộ ra rồi, đưa còn ích gì nữa? Dù sao người ta cũng đều biết .

      “Cha mẹ , mười lăm tháng tám về, có lẽ đến lễ mừng năm mới mới trở lại, đến cuối năm lại ”.

      Mấy chị em nghe Diêu Tiểu Đông truyền tin xong, liền bắt đầu thương lượng việc thu hoạch. Nông thôn thu hoạch vụ mùa, trường học cũng cho phép nghỉ, trong nhà có hai người học, Diêu Tam Tam và Tiểu Tứ tựu trường còn chưa tới tháng, bắt đầu nghỉ phép.

      Tính cả Tiểu Tứ, bốn người, hai mẫu ruộng đậu phộng, mẫu ngô, bảy phân đất đậu tương, phải lo. Thời gian thu hoạch số hoa màu kia đều cách nhau xa lắm, trong nhà con có mẫu nhiều khoai lang thu muộn hơn chút, đến cuối mùa thu mới có thể thu hoạch được. Trong mùa thu, bốn chị em cùng nhau trải qua tiết Trung thu, cũng chỉ đơn giản là mua hai gói bánh trung thu, cắt miếng thịt. Tiết Trung thu được coi trọng mấy ở nông thôn, bởi vì rơi đúng vào vụ thu hoạch, người nông dân bận rộn mấy quan tâm.

      Đợi đến lúc thu khoai lang kì nghỉ thu hoạch của Diêu Tam Tam và Tiểu Tứ sớm kết thúc, cũng học trở lại, mảnh đất khoai kia liền phải trông cậy vào hai chị em Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải.

      Thu khoai lang xong, thừa dịp nông nhàn, trời vẫn còn chưa lạnh đến mức đóng băng. Diêu Tam Tam cùng hai chị mua ba xe đá tảng, người bán đá đảm nhận việc vận chuyển tới nhà. Họ tìm mấy chú bác trong nhà đến giúp tay, mất hai ngày, cuối cùng cũng xây xong tường rào. Sân lớn, tường là đá được kết nối bởi xi măng, gắn thêm hai cánh cửa gỗ.

      Bốn chị em nhìn tường rào mới xây, rất là vui mừng. Tường rào mới sánh với ngôi nhà cũ nát, nhìn chung có chút tương xứng. Trước mắt họ có năng lực xây nhà đó, nhưng ít nhất có tường rào, cũng thấy an toàn hơn nhiều. Thời gian nông nhàn trộm cắp cũng tăng lên, nếu nhà có heo có dê, dám yên tâm.

      Thế nhưng bốn chị em lại biết, chuyện họ xây tường rào, rơi vào mắt người trong thôn ý nghĩa lại giống bình thường, người trong thôn bắt đầu bàn tán, bốn đứa con của nhà họ diêu, đúng là giỏi, cha mẹ ở nhà, những sa sút đáng thương, mà còn xử lý trong nhà ngoài ngõ tốt như vậy. Có người còn , mấy chị em nhà họ Diêu này đơn giản à, chừng Diêu Liên Phát có thể trông cậy vào con mà vùng lên đấy.

      Lời này đến tai Diêu lão nãi, Diêu lão nãi liếc người cái, quay ngoắt người bỏ vào nhà. Chái trai có đứa nào trưởng thành, bà ta vừa mắt mấy đứa cháu , thế mà người người khen ngợi, tư vị trong lòng Diêu lão nãi, đoán chừng rất thăng bằng nhỉ?


      Diêu Tam Tam lòng mong chờ cho mình cao lên, thế nhưng chờ thế nào cũng chịu cao, vóc dáng Diêu Tiểu Đông bắt đầu thay đổi rồi, giống như nhổ giò, cao nhồng lên, mới qua vụ hè thu lớn hơn trông thấy, làm chị cả trong nhà, Diêu Tiểu Đông lặng lẽ vun vén cái nhà này.

      Thu hoạch khoai xong, thời tiết liền chuyển lạnh, Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải cùng nhau vội vàng chuẩn bị y phục dày cho mình và các em, họ có thể tự làm giày vải bông rồi. Đường đến trường lạnh lẽo, viết chữ lại càng lạnh hơn. Trời đông giá rét, bọn trẻ thường hay đông cứng tay, da tay nứt từng mảng , nhìn thôi cũng thấy khó chịu. Diêu Tiểu Đông lại đặc biệt đến chợ mua len sợi, đan hai đôi bao tay cho hai em.

      Diêu Tam Tam mang bao tay lên, thử thử chút, vô cùng vừa vặn, trong lòng liền cảm thấy vui mừng. Diêu Tiểu Đông khéo tay, đan bao tay ra cũng dễ nhìn. Diêu Tam Tam chợt nhớ tới Bào Kim Đông mỗi ngày cưỡi xe đèo theo, nhất định là tay lạnh hơn. ngồi đằng sau, còn có thể giấu tay vào áo cho đỡ lạnh, nhưng Bào Kim Đông được vậy, phải cầm tay lái, ở đằng trước đón gió, tất nhiên là lạnh chết được.

      “Chị, chị cũng đan cho Kim Đông đôi bao tay , cả ngày ấy đèo em theo, coi như cảm ơn ấy, được ?”.

      Vẻ mặt Diêu Tiểu Đông kỳ quái, trợn mắt nhìn Diêu Tam Tam cái, : “ bậy, tại sao chị phải đan bao tay cho cậu ta? Bao tay là thứ có thể tùy tiện đan hay sao?”.

      "A, quên, bao tay. . . . . . thể tùy tiện đan!" Diêu Tam Tam sờ sờ mũi, oán thầm trong bụng. Thập niên 90, loại chuyện như đan áo len, bao tay này, trừ người trong nhà, con cũng chỉ có thể đan cho đối tượng của mình, nếu như đan bao tay cho chàng trai nào đó, cũng giống như bày tỏ, ấy có ý với chàng trai đó.

      Đến thời điểm mà Diêu Tam Tam còn sống, còn ai để ý đến quy cũ này nữa. phải tập tục này bị bỏ phế, mà là, hầu như còn ai tự tay đan bao tay áo len nữa rồi, dù ở nông thôn, tất cả cũng là mua hàng có sẵn.

      Về phần đệm giầy cực kỳ đặc sắc của địa phương, càng có ý nghĩa ràng hơn: tín vật đính ước. Thanh niên trai tráng đính hôn, trong giày mới có thể có đệm lót thêu hoa mà dâu tương lai tự tay thêu.

      Diêu Tam Tam đương nhiên nhớ được điều này! Lần này, còn dám kêu chị hai làm bao tay cho Bào Kim Đông nữa, đôi tay kia của Bào Kim Đông… xin hãy tự bảo trọng !

      Diêu Tam Tam chưa từng có ý nghĩ ghép Bào Kim Đông với chị hai lại cùng chỗ, dĩ nhiên phải Bào Kim Đông tốt. Người đến trước luôn là chủ, nghĩ tới Dương Bắc Kinh trước rồi.

      Diêu Tam Tam bận thu cá trê, nhất là từ sau khi tựu trường, cứ vài ngày đưa ốc cho Dương Bắc Kinh lần, đều là do chị ba vớt, chị hai đưa , mỗi lần chị hai đưa ốc , đều trở lại rất nhanh, cũng biết có quen thuộc với Dương Bắc Kinh chưa, Diêu Tam Tam cũng nhìn ra được đầu mối gì.

      Sau vụ mùa, nông nhàn rồi, ngày cưới của Dương Quảng Châu cuối cùng cũng tới. sau khi Diêu Tam Tam thương lượng với hai chị, liền mua cho Dương Quảng Châu cái thảm lông hàng tốt để làm lễ vật. Dạo ấy nông thôn ai mua chăn, chăn đều tự làm cả, thảm lông dày mang phong cách phương Tây mới là quà kết hôn hàng đầu.

      Diêu Tiểu Đông và Diêu Tam Tam cùng nhau đưa thảm đến vào hai hôm trước ngày cưới. Đưa đến trước ngày có chỗ tốt, là nếu dâu chú rể muốn mua vật ấy, có người tặng cần phải mua nữa. Kết quả là vừa thấy hai , Dương Quảng Châu kéo lại.

      "Hai em , phải giúp đỡ cả chuyện."

      Hai chị em : “ cả Dương, có chuyện gì trong khả năng tụi em làm được, cứ sắp xếp”.

      Dương Quảng Châu toét miệng cười: “Cái khác thiếu, chỉ thiếu dâu phụ đến đón dâu. Nhà cũng có em , sau khi cha mẹ qua đời, thân thích ít lui tới, ngay cả em họ chú bác cũng có, ai đón dâu với cả”.

      Tập tục lễ cưới ở địa phương, lúc chú rể đón dâu, thường mang theo đứa em ở bên nhà đến làm phù dâu, em chú bác, em họ gì cũng được, nhiệm vụ người này chính là đàm phán với người nhà mẹ đẻ.

      Nhà mẹ đám con ở cạnh dâu, từ chối cho chú rể tới gần, mà dâu phụ lợi dụng cơ hội, cướp dâu , dĩ nhiên đây chỉ là hình thức, chỉ cần dâu phụ kéo được dâu tới cạnh chú rể, coi như cướp được dâu rồi.

      Các đưa dâu ở nhà mẹ có vài cầu, tỷ như muốn thuốc lá này, bánh kẹo này, bánh rán điểm tâm v.v.. Chú rể tiện đàm phán với đám con , nên đây cũng là nhiệm vụ của dâu phụ bên đàng trai. dâu đến nhà chồng, dâu phụ còn phải đảm nhiệm việc làm bạn với dâu, cho đến khi chú rể xã giao xong vào tân phòng.

      Diêu Tiểu Đông nhìn Tam Tam, trực giác liền muốn đẩy cho Diêu Tam Tam.

      “Em Tiểu Đông, cái này em phải giúp rồi, đương nhiên là Tam Tam cũng được, nhưng dù sao nó cũng còn quá , sợ bên dâu cho rằng đó là con nít đùa giỡn!”.

      Lần này Diêu Tiểu Đông cũng tiện khước từ nữa, Dương Quảng Châu giúp các ít việc, nếu chọn rồi, thể hai lời, huống chi làm dâu phụ bên đàng trai, nếu phải là em mình, nhất định cũng là người mà nhà chú rể coi trọng, đó cũng là thể loại đánh giá cao rồi. Cứ như vậy, ngày cưới hôm ấy, Diêu Tiểu Đông ăn mặc sạch chỉnh tề, ngồi lên máy kéo theo Dương Quảng Châu đón dâu.

      Đúng, bạn có nghe lầm, chính là máy kéo. Khi ấy người nông thôn kết hôn, dâu và đồ cưới đều cùng ngồi máy kéo mà tới. Nhà người ta nhiều đồ cưới, bốn năm cỗ máy kéo xếp thành đoàn, xe là hàng vải ô đỏ bao đầy chăn đỏ, gối đỏ, còn có tủ sơn đỏ, tủ quần áo, cũng là cảnh sắc khác biệt ở nông thôn.

      Người khác, ăn tiệc mừng xong rồi có thể về sớm, Diêu Tiểu Đông được, phải ngồi tiếp dâu mới, thể để cho dâu mới bị độc lẻ loi. Vì vậy mà Diêu Tiểu Đông liền ngồi trong tân phòng trò chuyện với dâu mới, thoạt nhìn dâu rất hiền lành, cũng ít, chỉ tùy ý chút việc nhà với Diêu Tiểu Đông.

      Thẳng đến khi trời tối, Dương Quảng Châu mang theo mấy phần say vào tân phòng, Diêu Tiểu Đông mới mấy lời may mắn với đôi tân nhân, rồi ra khỏi tân phòng. Diêu Tiểu Đông vừa ra khỏi cửa, thấy Dương Bắc Kinh đứng ở ngoài tân phòng.

      " thôi, trời tối rồi, đưa em trở về."

      Trời tối dĩ nhiên dám bộ về nhà mình, nhất định là Dương Bắc Kinh chờ đưa về, chủ nhà quan tâm, cũng có gì đúng. Diêu Tiểu Đông thể làm gì khác hơn là ngồi lên xe máy, đương nhiên là ngại dám vịn Dương Bắc Kinh, nên chỉ có thể vịn lấy yên sau, thân thể liền tự chủ được mà ngả ra sao, cố gắng giữ khoảng cách với Dương Bắc Kinh.

      Nhưng dù có cách thể nào, chiếc xe máy cũng chỉ có ngần ấy chỗ, vẫn rất gần. Diêu Tiểu Đông lần đầu tiếp xúc với người khác phái tuổi gần xấp xỉ như vậy, mà còn ở gần như thế, khỏi co quắp.

      Dương Bắc Kinh nhiều, chỉ yên lặng chạy xe lên đường, hình như lúc ra khỏi trấn có hỏi câu: “Em có lạnh ?”.

      "Cũng được, lạnh lắm."

      "Gió thổi lạnh, chạy chậm chút để bớt lạnh."

      Cả đường hai người đều gì thêm, phải bình thường Diêu Tiểu Đông cũng quen thuộc với Dương Bắc Kinh rồi, mỗi lần đưa ốc đến, chuyện cũng tự nhiên, nhưng biết tại sao, tối nay hai người vẫn có chút được tự nhiên, có lẽ là do trời tối, mà chỉ có hai người ở cạnh nhau thôi.

      Đến cửa thôn, Diêu Tiểu Đông đòi xuống xe. Dương Bắc Kinh khó hiểu, mới : “Để đưa em về đến cửa nhà”.

      cần đưa đâu, dừng ở đây được rồi, tự em vài bước là tới”. Diêu Tiểu Đông cân nhắc từ chối, “… Người trong thôn quen với , nhận ra”.

      ra Diêu Tiểu Đông nghĩ, trời tối rồi, để thanh niên đưa về nhà, còn đưa đến tận cửa, tam lục bà nhìn thấy, còn biết hiểu lầm đến mức nào đây. Diêu Tiểu Đông là hết sức cẩn thận. Ý tứ trong lời của , dường như Dương Bắc Kinh cũng nghe hiểu.

      “Vậy cũng được”. Dương Bắc Kinh yên lặng dừng xe lại, Diêu Tiểu Đông bước xuống xe, : “ hai Dương, cảm ơn , mau về !”.

      Dương Bắc Kinh cũng vội , im lặng hồi, rốt cuộc cũng gom đủ dũng khí, giọng hỏi: “Tiểu Đông, em có bận , có thể đan giúp chiếc áo len được ?”.

      Diêu Tiểu Đông sững sờ, ngay sau đó khuôn mặt nhắn liền nóng rực, nếu phải là buổi tối, đại khái là Dương Bắc Kinh có thể nhìn thấy, gương mặt nàng cháy thành tấm vải đỏ rồi.

      “Cái đó… Em… Em tạm thời, chắc rảnh rỗi”. Giọng Diêu Tiểu Đông như tiếng muỗi kêu.

      phải được, cũng phải , chỉ chắc rảnh, Dương Bắc Kinh thầm thở phào nhõm, :

      "Vậy, vội, chờ em rảnh rỗi rồi, em hãy với , mua len”.

      Hai người im lặng đứng đối diện nhau, Diêu Tiểu Đông cúi đầu lâu lên tiếng, cuối cùng xấu hổ xoay người chạy mất. Diêu Tiểu Đông chạy thẳng về nhà, trách móc mấy đứa em.

      "Sao mấy đứa đợi chị với!"

      phải với chị là bọn em về trước rồi sao? Chờ chị chưa đến tối chị nhất định về được, tụi em cũng chờ đến tối mới về? nhà họ có thể bảo người đưa về giúp đây?”.

      ". . . . . . Thôi, để ý tới mấy đứa nữa."

      Diêu Tam Tam luôn cảm thấy chị hai trở về có chút là lạ, thể được vẻ mặt kia của là tức giận hay là vui vẻ, có chuyện gì xảy ra sao?

      “Chị, chị có sao ? Mặt đỏ lên rồi, gió thổi hả?”.

      Diêu Tiểu Đông vội : “Gió thổi đấy, đường chạy xe nhanh, gió thổi vào mặt”.

      . . .
      Last edited by a moderator: 19/11/15
      Parvarty, Lim-0403, HaYen12 others thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      CHƯƠNG 33: ĐẶT BẪY
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ

      Thời tiết chợt trở lạnh, sương xuống, liền còn cách nào để thu cá trê được nữa. Diêu Tam Tam khỏi có chút uể oải, dù phải đến trường, chỉ có thể thu vào chủ nhật, nhưng dẫu sap cũng có thể thu vào được chút ít. Giờ trở lạnh rồi, cá trê chắc chui sâu vào bùn đất, ngay cả ốc cũng chui , tiến vào trạng thái ngủ đông, ốc cũng thể vớt luôn.

      Diêu Tam Tam chẳng thích mùa đông tí nào!

      Nhưng mà rất nhanh phát , Bào Kim Đông tìm ra cách làm ăn mới – bắt thỏ hoang bán. Vụ mùa thu đông, thỏ hoang có đồng ruộng xanh tươi che chắn, dễ bị tóm hơn, đương nhiên là thỏ hoang chạy trốn rất nhanh, bản tính chúng vốn cảnh giác, nên dễ bị bắt như vậy được, thế nhưng Bào Kim Đông lại học được cách gài bẫy. Lần đầu tiên Diêu Tam Tam thấy xách hai con thỏ hoang bán, liền hâm mộ luôn, mùi vị thôn dã kia, đáng giá hơn thỏ nuôi nhà nhiều.

      Cái người Bào tinh này, sao ấy lại biết chiêu này? Thế nên Diêu Tam Tam liền quấn lấy Bào Kim Đông để dạy bắt thỏ hoang.
      (*)Bào tinh: đại loại là cái gì Bào Kim Đông cũng biết làm, mà còn làm rất giỏi ấy.

      biết làm sao để dạy em nữa, ông hai của biết chiêu này, ông ấy dạy với Kim Lai, Kim Lai học mấy lần rồi, mà bẫy nó đặt, căn bản đều là thất bại, đặt còn dính được sáu bảy phần mười”. Bào Kim Đông ông hai, hẳn là người bề gần nhà , Diêu Tam Tam cũng tìm hiểu tới cùng xem là người nào.

      Đầu mùa đông ruộng đất bao la, nhìn thoáng qua là tiểu mạch mới gieo xuống nằm lưa thưa, chỉ thấy lộ ra đất nhiều hơn mầm mạ, vẫn còn nhiều mảnh đất trống. Gieo hạt rồi. Đậu phộng và ngô trồng cùng lứa với tiểu mạch, khoai lang phải chờ đến xuân năm sau mới trồng cùng với đậu phộng và ngô xuân…

      có cây trồng mọc cao, tầm mắt trở nên hết sức thoáng đãng. Dưới bầu trời xanh, mấy đứa trẻ nhà quê rượt đuổi nhau, nô đùa đồng ruộng.

      Diêu Tam Tam dắt theo Tiểu Tứ, giống như hai cái đuôi theo sau Bào Kim Đông, cùng còn có Bào Kim Lai em họ Bào Kim Đông, và em trai Bào Kim Thành, dắt em họ Tiểu Liễu, cả đám người loạn trong đất ruộng mùa đông, tìm “đường thỏ ” theo lời Bào Kim Đông khắp nơi.

      “Nhìn thấy , em phải nhìn phân thỏ, nhìn dấu chân thỏ, như vậy mới có thể tìm thấy đường thỏ . Thỏ bị quấy rầy, về đường cũ, em lặng lẽ đặt bẫy đường nó qua, đợi nó trở về, có thể dễ dàng trùm lấy rồi”.

      Bào Kim Đông rồi, thuần thục thắt nút dây, lớn chừng hai bàn tay , quàng đầu vào cọc gỗ ngắn rồi buộc lại

      “Cái này có thể cột được con thỏ hả?”. Diêu Tam Tam vội vàng hỏi.

      “Cũng nhất định, hơn nửa phần cơ hội thôi. Nếu như thỏ bị kinh sợ, tỷ như bị chó săn đuổi theo nhất định nó trở lại bằng đường cũ nữa. Còn nữa, tỷ như bị cả đám lôi thôi mấy đứa làm cho sợ hãi đó”.

      mới lôi thôi á, làm tổn thương tự ái của người ta!” Bào Kim Lai vui trước tiên, nghe học mấy lần, mà đặt bẫy ngay cả lông thỏ cũng túm được.

      “Em lôi thôi động tác nhanh chút. , xem thử coi có thể chặn hang thỏ . “Bào Kim Đông vung tay lên, dẫn tiểu đội đuôi , khắp đất ruộng tìm hang thỏ. Bọn họ tìm thấy cái đầu tiên ở gần ngôi mộ, ặc… làm ầm ĩ ở đây chung cũng tốt, nên lại tiếp tục tìm, lại tìm được hang ở bụi cỏ sườn núi, Bào Kim Đông chỉ vào đó mà : “Thấy , đằng kia có cái kìa. Tìm xa xa cạnh đó thử xem, phải còn hai ba cửa hang nữa”.

      Cái gọi là thỏ khôn có ba hang, tức là hang thỏ luôn phải thông ra bốn hướng. Bào Kim Đông dẫn đội đuôi , kiếm bùn đất chặn cửa hang lại, chừa lại hai cửa hang, tự mình đứng chờ ngoài cửa hang, móc hộp diêm ra ném qua, bảo Diêu Tam Tam:

      “Tam Tam, qua cửa hang kia, đốt cây đuốc hun khói vào trong ”.

      Diêu Tam Tam liền chạy qua cửa hang khác, tiện tay vơ nắm cỏ khô, đốt lửa, lại dùng mớ cỏ nát ẩm ướt để dập ngọn lửa, liền có luồng khói mù mịt. Diêu Tam Tam nhét nắm cỏ vào cửa hang, phồng miệng thổi lửa, dùng sức thổi khói vào trong, kết quả, xông nửa ngày cũng chẳng thấy bên kia có động tĩnh gì.

      Kim Đông, thổi phồng phải ?”. Diêu Tam Tam cười hì hì .

      “Có phải còn cửa hang nào khác ở đâu đó hay ? Có thể chạy ra từ cửa hang bên hông. Nếu , chắc con thỏ này kiếm ăn, có ở trong hang rồi”. Bào Kim Đông cũng tức giận, “Lẽ ra thỏ hoang thích ra ngoài vào ban đêm, ban ngày ít”.

      “Khỏi tìm lý do cho mình, dù sao cũng bắt được”. Bào Kim Lai cũng ở bên đùa cợt.

      Bào Kim Đông liếc mắt, : “ với em đánh cuộc ? Hôm nay đặt bẫy, nhất định sáng mai có thể bắt được hai con”.

      Bào Kim Đông , chặn hang thỏ ra tính là dễ làm, lưới thỏ hoang là tốt nhất, phải có đầy đủ nhân thủ, mấy chục người vây thành vòng, bày ra tấm lưới cá, mọi người cùng nhau hét lớn để đuổi thỏ, từ từ thu vòng vây, nếu trong vòng có thỏ hoang, nhất định đụng vào lưới – “Bó chân chịu trói”.

      Bào Kim Đông , hầu như tuần nào cũng bắt thỏ hoang, hầu như đều có thu hoạch. Khi ấy món ăn dân dã còn chưa có mức giá trời như ngày nay, con thỏ hoang lớn, cũng chỉ bán được có hơn 10 đồng, coi như , nhưng cũng là mấy đồng tiền.

      Diêu Tam Tam suy nghĩ lát, cũng học đặt bẫy, dùng dây thừng với dây kẽm làm bẫy, cũng biết do làm bẫy chuẩn, hay là tìm đường thỏ đúng, mà cuối cùng cũng bắt được con nào. Qua mấy lần, cũng buông bỏ, có vài thứ phải bạn cố gắng, mà có loại năng lực đó. Diêu Tam Tam đặt cho Bào Kim Đông biệt danh là “Thỏ tinh”.

      Nếu tuyết rơi xuống, càng có nhiều trò hay ho hơn. Thỏ hoang, gà rừng gì cũng đều thấy dấu chân đất tuyết, có thể dùng lưới lớn để bắt. Thế nhưng tuyết rơi rồi bắt thú cũng chẳng dễ dàng gì, thú hoang chạy nhanh đất tuyết, người cũng chạy nhanh hơn được. Ngược lại nước trong đập đóng băng lại rồi, thời tiết vô cùng lạnh, có vịt trời, chim nhạn chết rét, nếu cách gần bờ mà cũng có thể lượm về.

      Nhưng mà trời rơi tuyết lớn, bọn họ học phải chịu đau khổ rồi. Diêu Tam Tam từ sáng sớm bò dậy khỏi giường, mở cửa, đập vào mắt là mảng trắng xóa, tuyết to! Ở nơi đó, mỗi mùa đông luôn có mấy trận tuyết lớn, thế nhưng tuyết lớn như vậy, vẫn là hiếm thấy, nhìn tuyết trong sân, sâu gần đến cổ chân.

      Tuyết sâu như vậy, nhất định là thể chạy xe đạp học được, cũng chỉ có thể bước từng bước trong tuyết mà . Đoạn đường đến trường học này, thời gian càng kéo dài thêm, Diêu Tam Tam sợ trễ bị mắng, liền vội vàng ăn qua loa mấy miếng cơm, rồi định học.

      Giày vải bông nhà làm thể mang được nữa, đường thể để ướt. Diêu Tiểu Đông tìm ra ủng mưa của cha mẹ trong nhà, lót lớp bông vải vào trong, lại lót thêm lớp đệm bên , cho Diêu Tam Tam mang học.

      "Để lại cho Tiểu Tứ mang ." Diêu Tam Tam .

      “Em mang , Tiểu Tứ đường gần, chút nữa chị đưa nó học. Tuyết ở trong thôn, chung cũng được các nhà quét trước cửa”. Diêu Tiểu Đông đặt ủng mưa trước mặt Diêu Tam Tam, Diêu Tam Tam xỏ chân vào, bên trong ấm áp. Phía dưới kê dày, nhất định lạnh, chỉ sợ đến bên ngoài, da chân lạnh. Nghĩ vậy, Diêu Tam Tam cởi ủng ra, mang thêm vớ. Mang hai lớp vớ, dù sao cũng khá hơn chút nhỉ!

      “Mặc ấm luôn , người lạnh tay chân cũng lạnh theo”. Diêu Tiểu Đông đưa gói bánh rán cho Diêu Tam Tam, cho mang theo làm cơm trưa, vừa cứng rắn bắt mặc thêm bộ quần áo. Được rồi, thứ có thể mặc đều mặc lên cả rồi.

      “Nó còn lạnh gì được nữa? Chị nhìn nó mặc kìa, y như gấu chó á”. Diêu Tiểu Cải trêu Diêu Tam Tam.

      “Chị ba là gấu chó mới đúng, gấu chó đến mùa đông đều ra khỏi ổ, em đánh cuộc, nhất định là hôm nay chị ra khỏi nhà cho coi”. Diêu Tam Tam cười hì hì phản kích.

      Diêu Tam Tam mang ủng mưa, xách cặp, thất thểu bước ra ngoài, vừa ra khỏi cửa xa, chạm mặt Bào Kim Đông, cũng mặc dày, chân cũng mang ủng mưa to. Bào Kim Đông vốn to con, đến lúc này, càng có vẻ khổng lồ.

      Đây mới là gấu chó tiêu chuẩn! Diêu Tam Tam vừa liên tưởng như vậy, liền nhịn được mà cười trộm.

      “Cười cái gì, con này, nhìn bộ dạng em, nhất định là phải chuyện gì tốt!”.

      “Đâu có! Em có cười sao?” Diêu Tam Tam mặt vô tội, trong bụng càng buồn cười, đánh chết cũng dám , là so sánh Bào Kim Đông với gấu chó.

      Kim Đông, hôm nay thể chạy xe phải ? Mình ”.

      “Tuyết sâu như vậy, khó mà được, chú tư của muốn lái máy kéo đưa bọn đến trường, em theo đến cửa nhà chú ấy chờ ngồi máy kéo thôi”.

      Máy kéo đưa trẻ con học? Diêu Tam Tam vừa nghe liền vui vẻ, cái này hay đó, máy kéo đất tuyết, còn ổn định hơn xe con cơ.

      Chú tư Bào lái máy kéo đưa mấy đứa học, đương nhiên phải để đưa Diêu Tam Tam, cả Bào Kim Đông cũng đều là nhân tiện thơm lây, chú ta đưa con nhà mình là Bào Kim Lai, con Bào Tiểu Diệp mới là . Vừa nghe chú tư Bào lái máy kéo đưa con học, mấy đứa trong gia tộc nhà họ Bào học Trung học khác cũng chạy tới. Con trai con , cháu trai cháu , đứa hàng xóm, lại thêm Diêu Tam Tam nữa, tốt! Đầy tràn xe con nít.

      Người dân thôn quê, đa số đều rất nhiệt tình.

      Máy kéo lái đến cửa thôn, lại tiện thể rước luôn hai đứa tập tễnh trong tuyết, máy kéo sắp chen lọt. Con trai vóc dáng lớn, liền tự giác nghiêng người hoặc ngồi xổm hoặc đứng, vây vòng quanh mấy người . Bào Kim Đông nhìn Diêu Tam Tam, thấy giấu tay vào áo đứng trước thanh chắn bằng sắt, liền đưa tay kéo đến trước mặt, tháo cặp sách lưng xuống đặt dưới sàn xe, ý bảo ngồi lên.

      Diêu Tam Tam vui vẻ ngồi xuống, nhất thời cảm thấy còn lạnh như thế nữa. Vì sao hả? bởi vì gió lạnh đều bị vòng người lớn con chặn lại, núp trong đám người rồi, phải con cũng có chỗ tốt. Bào Kim Lai vừa thấy, cũng liền đặt cặp sách của mình dưới sàn xe, kêu em Tiểu Diệp lại ngồi.

      Máy kéo lái đến cổng trường Trung học, xe con nít nhao nhao nhảy xuống. Bào Kim Đông với Bào Kim Lai hai người lớn xuống trước, đứng ở dưới máy kéo, đưa tay đỡ mấy đứa khác nhảy xuống, tránh cho trượt chân. Bào Kim Đông đưa tay, bắt được cánh tay Diêu Tam Tam, Diêu Tam Tam lưu loát nhảy xuống máy kéo, vẫy tay cảm ơn với chú tư Bào.

      cần cảm ơn, chiều muộn tan học có thời gian, tới đón mấy đứa, mấy đứa tự về chung ”.

      Chú tư Bào khởi động máy kéo, xịch xịch xịch xa cổng trường, giáo viên qua khỏi nhìn thêm mấy lần, trời đổ tuyết lớn, ngồi máy kéo học, là có khí phách.


      Giờ nghỉ trưa, Diêu Tam Tam cần phải gấp gáp ra ngoài, có mang cơm tới ăn, nên vẫn chậm rãi tiếp tục làm bài tập của . Hai ba tốp học sinh cùng về nhà ăn cơm hoặc đến nhà ăn đều hết sạch, mấy học sinh mang cơm nhà như họ có thể bắt đầu ăn rồi.

      Trong phòng học có nước nóng, nếu như muốn uống nước nóng, đằng sau trường học có lò nước sôi kiểu cũ, có thể cầm chén rót nước uống. Nhưng mỗi lần, đều phải nhìn vẻ mặt khó chịu của người nấu nước, nước sôi của là bán cho học sinh ở trọ tại trường, năm xu bình nước nóng, học sinh mang cơm cầm chén tới rót, lại tiện đòi tiền, trường học đồng ý cấp nước nóng cho số học sinh này, người nấu nước nóng liền cảm thấy bị thiệt thòi lớn.

      Diêu Tam Tam lấy nước trước, đặt bút xuống, lấy gói ra khỏi cặp, định ăn cơm.

      “Tiểu Tam Tam, có người tìm cậu kìa”. nam sinh bình thường nghịch ngợm bưng nước trở lại, kêu tiếng.

      Diêu Tam Tam trợn mắt nhìn nam sinh kia cái, quyết định để ý tới cậu ta, luôn có mấy nam sinh đáng ghét thích khi dễ nữ sinh, cũng giống như nam sinh trước mắt này vậy, luôn lấy tên ra trêu chọc. Nhưng nam sinh như thế, bạn càng để ý đến ta, lại càng làm tới, bạn để ý đến , thấy còn hứng thú nữa.

      Diêu Tam Tam nhét gói vào ngăn bàn, vừa ra khỏi phòng học nhìn thấy Dương Bắc Kinh đứng cách đó mấy bước. Thấy ra ngoài, Dương Bắc Kinh liền cười cười, :

      “Ăn cơm chưa?”.

      Diêu Tam Tam cảm thấy, tính tình Dương Bắc Kinh thú vị, mỗi lần thấy , đều hỏi trước câu: ăn cơm chưa? Cũng biết có là do bệnh nghề nghiệp mở tiệm ăn, hay là tìm ra lời khác để , dân quê gặp mặt, đại khái thường hỏi thăm “ăn chưa”.

      Diêu Tam Tam liền cười đáp: “ định ăn ạ, hai Dương, tìm em có gì ?”.

      ", đến ăn canh với ."

      Dương Bắc Kinh vậy, rồi xoay người rời , Diêu Tam Tam gấp gáp gọi lại, : “ hai Dương, em có mang cơm, ăn với đâu”.

      “Trời lạnh, làm canh xương đầu dê, nhanh lên , trong tiệm còn bận lắm”.

      chàng Dương Bắc Kinh này, năng cũng hệt như tính tình vậy, là người quen, lời khách khí, cũng nhiều, Diêu Tam Tam sớm lấy làm quen rồi, suy nghĩ chút, nếu Dương Bắc Kinh tới gọi , đơn giản liền theo Dương Bắc Kinh ra khỏi trường học, chút liền tới tiệm ăn của ấy.

      Trong tiệm cơm đúng là còn có vài khách ăn, Dương Quảng Châu chào hỏi khách, nhìn thấy Diêu Tam Tam, cười gọi vào nhà. Dương Bắc Kinh để Diêu Tam Tam ngồi ngoài bàn, mà dẫn vào phòng bếp, múc hai chén canh xương dê nóng hổi thơm nức, đặt lên bàn dài, lại lấy hai cái bánh bao nướng lò than, đưa cho Diêu Tam Tam cái.

      Nếu Dương Bắc Kinh cho ăn gì đó, cũng bình thường thôi, nhưng nếu Dương Bắc Kinh chạy đến trường học, đặc biệt gọi tới ăn, hình như có đơn giản như vậy – cứ có cảm gác ấy có việc khác ấy!

      Quả nhiên, Dương Bắc Kinh vừa bẻ bánh bao, vừa làm như tùy ý hỏi câu: “Tam Tam, dạo này chị hai em bận lắm hả?”.

      . . .
      Last edited by a moderator: 19/11/15
      Parvarty, Lim-0403, HaYen11 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :