1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh nông gia Tam cô nương - Ma Lạt Hương Chanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      CHƯƠNG 21: TƯ TƯỞNG XẤU
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ

      Tại sao mình lại nhận nhộng ve để kiếm tiền nhỉ? Diêu Tam Tam nảy sinh ý tưởng thu mua nhộng ve để kiếm tiền.

      nay bất luận là thành thị hay nông thôn, người ta càng ngày càng thích ăn những thứ hoàn toàn thiên nhiên, hay những thứ hoang dại, loại nhộng ve bé này, người bán hàng rong mỗi lúc trời tối lại đến đầu thôn thu mua đến nửa đêm, nếu kiếm được tiền ai lại làm?

      Làm ra tiền là điều nhất định rồi, nhưng mà kiếm tiền đâu có dễ như vậy! Điều trước mắt mà Diêu Tam Tam khó xử, chủ yếu là vấn đề đường nước bước, muốn làm công việc buôn bán hai đầu, vậy đầu còn lại ở đâu? Mua rồi bán ở đâu? Lời bao nhiêu? Nhộng ve phải lương thực, để lâu nó đen rồi hư thối, những việc này mà lo liệu ổn thỏa trước, cứ chờ lỗ vốn !

      Diêu Tam Tam nghĩ, chỉ dựa vào quán ăn địa phương, nhất định là tiêu thụ hết số nhộng ve kia, nhưng mà, vẫn có thể theo Dương Bắc Kinh hỏi thăm chút, dù sao ấy cũng biết nhiều hơn .

      Sáng sớm hôm sau Diêu Tam Tam liền chạy lên trấn, vừa vào quán ăn vặt tiện lợi, nhìn thấy Dương Quảng Châu ngồi bên bàn ăn cơm, Diêu Tam Tam chào hỏi ta: “ Dương, ăn sớm!”.

      Thấy Diêu Tam Tam bước vào, Dương Quảng Châu cười, gọi với vào phòng bếp: “Bắc Kinh, người bạn đến rồi nè”.

      tiếng người bạn , khiến Diêu Tam Tam có chút lúng túng, dẫu có tính theo tại cũng mười hai tuổi rồi có được hay ? Sắp lên Trung học rồi!

      Dương Bắc Kinh bưng bát bước ra từ phòng bếp, thấy Diêu Tam Tam cũng cười, : “ đúng là bạn , ăn chưa?”.

      Diêu Tam Tam vội : "Ăn rồi ạ."

      “Nấu cháo kê nè, để múc cho em bát”. Dương Bắc Kinh hỏi cũng hỏi, xoay người tiến vào phòng bếp, ngay cả chút cơ hội khách khí cũng cho Diêu Tam Tam. Rất nhanh sau bưng chén cháo ra ngoài, đặt lên bàn, : “Của em nè. Muốn ăn đường tự thêm”.

      Diêu Tam Tam và Dương Bắc Kinh qua lại bấy lâu nay, ít nhiều cũng xem như quen thuộc với tính tình của ta, nhiều lắm, mặt lạnh, người lại tốt bụng,. Lẽ ra buôn bán ta nên có vẻ mặt lạnh lùng như vậy, nhưng ta thể nào đùa giỡn, thỉnh thoảng có nở nụ cười cũng nhàn nhạt, gặp người quá nhiệt tình, nhưng khiến người ta có cảm giác rất trầm ổn kiên định. Đây ước chừng là ảnh hưởng từ việc lúc còn cha mẹ.

      Diêu Tam Tam biết khách khí với có ý nghĩa, liền ngồi xuống bên chiếc bàn lớn, cũng làm bộ làm tịch gì, cháo kê rất thơm, Dương Bắc Kinh lại phối với dưa muối, hết sức vừa miệng. Dương Bắc Kinh làm dưa muối này, cắt thành sợi nho , chần qua nước sôi, trộn với hạt vừng rang, ăn vào vừa giòn thơm lại vừa ngon miệng.

      là sáng nay ăn no rồi, nếu còn sẵn lòng ăn thêm chén nữa.

      “Hôm nay giao ốc, có chuyện gì hả?”. Dương Bắc Kinh hỏi . Ốc hai ngày trước đưa tới lần.

      hai Dương, biết thu mua nhộng ve, rồi bán đâu ?” Diêu Tam Tam liền hỏi thẳng vào vấn đề.

      Dương Bắc Kinh ăn, nghe Diêu Tam Tam hỏi như vậy, liền dừng đũa, nhìn mình là Dương Quảng Châu cái, hai em nhìn nháu, cười tiếng. Diêu Tam Tam cảm thấy hình như nụ cười kia có ý gì đó, sai cái gì sao? nghĩ thầm, Dương Bắc Kinh lại hỏi :

      "Hỏi cái này làm gì?"

      “Em muốn thu mua nhộng ve, em nghĩ có thể kiếm ít tiền, nhưng lại biết cách thức bên trong”.

      "Con bé này, sao lại mê tiền tới vậy chứ!" Dương Quảng châu cười hì hì trêu ghẹo .

      “Nghỉ hè xong là em ấy vào Trung học rồi, em ấy tự mình kiếm học phí”. Người trả lời là Dương Bắc Kinh. Về chuyện này, Diêu Tam Tam từng có lần với .

      Dương Quảng Châu vừa nghe, liền dừng đũa, quan sát Diêu Tam Tam chút, : “Người lớn, nhưng chí khí , giỏi lắm”.

      "Mua nhộng ve, đều bán lại ở Niệm Thành, có vài nhà mua đấy”. Dương Bắc kinh , “ về giá, cân hơn ba tệ, giá tiền có thể dao động, nhưng bình thường vẫn là từ ba tệ trở lên”.

      Diêu Tam Tam rành việc cân nhộng ve, liền hỏi: " cân nhộng, được chừng mấy con ạ?"

      " cân chừng trăm lẻ mấy, tối thiểu là trăm, tối đa là trăm mười con”. Dương Bắc Kinh xong, cúi xuống cắm đầu cắm cổ ăn cháo.

      trăm lẻ mấy? Diêu Tam Tam nhẩm tính nhanh, trăm con nhộng, xem như hai tệ bảy? Bán được ba tệ ba.

      cách khác là thu trăm lẻ mấy con nhộng có thể kiếm được sáu đồng tiền.

      Ngẫm lại những người bán hàng rong kia, đêm cũng có thể thu hơn nửa bao, thoạt nhìn ít gì cũng bốn năm ngàn, có thể kiếm được hai ba ba chục tệ. Nhưng mà, sợ rằng thu nhiều như vậy, đủ tiền vốn.

      Diêu Tam Tam tính tính, vui mừng : "Vậy đêm em mua lại ngàn con, có thể kiếm được sáu tệ rồi! Nhiều hơn em tự bắt nhiều lắm."

      Dương Quảng châu cười khúc khích, lắc đầu cái rồi im lặng, Dương Bắc Kinh liếc nhìn : “Tính tính vậy thôi, nhưng mà, đêm em thu ngàn con, kiếm sáu tệ, đủ cho công em cực khổ muỗi đốt, nhộng ve dù sao cũng là đồ sống, em đưa người ta ướp lạnh ngay. Nếu em làm tốt, để nó chết hoặc đen người ta cần. Lại , làm sao em đưa đến Niệm Thành được?”.

      Niệm Thành là huyện lị lân cận, cách đây bốn mươi dặm đường. Cũng phải là huyện nhà của các . Mà thị trấn của huyện nhà Nghi Thành cách đây còn xa hơn, đến bảy tám chục dặm. biết thị trấn Thạch Kiều này làm thế nào mà được phân chia cho Nghi Thành nữa.

      . . . . . .Làm cái gì cũng dễ dàng cả, phải là nghĩ quá đơn giản đấy chứ? Diêu Tam Tam thầm nghĩ, khuôn mặt nhắn có vẻ đưa đám. đến cái khác, chỉ đưa đến Niệm Thành thôi, đưa thế nào đây?

      Dương Bắc Kinh liếc nhìn vẻ mặt đưa đám của , lời nào, lại đưa hai mắt yên lặng nhìn trai mình, Dương Quảng Châu bị ta nhìn chằm chằm, hớp vài hớp xong chén cháo, đứng lên :

      “Đừng có nhìn , sửa soạn chút, em xem rồi làm ”. Dương Quảng Châu vài bước, bỗng nhiên lại : “ như vậy, cũng dễ dàng gì!”.

      Hai người này, làm cái gì bí hiểm vậy chứ? Diêu Tam Tam thấy Dương Bắc Kinh thu dọn bát đũa của ba người, liền đưa tay hỗ trợ, Dương Bắc Kinh bưng bát đũa vào, Diêu Tam Tam liền dọn đĩa dưa muối, bưng vào phòng bếp.

      hai Dương, còn phải rửa rau, để đấy em rửa bát cho”. Diêu Tam Tam xong, liền xả nước rửa bát, Dương Bắc Kinh cũng giành với , đứng bên nhìn , :

      “Tam Tam, em muốn mua nhộng ve, em mua , mua xong ngâm nước lạnh ngay, ngàn vạn lần đừng để nó bị đen, đưa nhanh tới đây, bảo cả mang cho em”.

      “Thời gian này cả cũng bắt đầu thu mua nhộng ve rồi, đầu buổi tối thu, ăn sáng xong cưỡi xe mang đến Niệm Thành. Nếu , mình nhóc con em sao mà đưa được?”.

      " phải cả Dương thu hàng da sao ạ?"

      "Trời này rất nóng, vội thu hàng da, thu mùa nhộng ve, có thế kiếm nhiều hơn thu hàng da ít”. Dương Bắc Kinh xong còn nháy mắt mấy cái với Diêu Tam Tam cách thần bí, : “ ấy vội vàng góp tiền, tính mùa thu cưới vợ, định kết hôn lâu rồi, nhưng mà đủ tiền. đủ tiền cha mẹ vợ cũng chịu thả người”.

      Ặc… Diêu Tam Tam cười khúc khích, gãi gãi đầu, lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, người ta mỗi ngày mang Niệm Thành bán cho , tuy thuận tiện, nhưng nhất định cũng rất phiền hà.

      “Để cả Dương mang , rất phiền toái, có quấy rầy ấy ?”.

      có gì đâu, thuận tiện là được, em nhớ nhất định phải mang đến trước bảy giờ, bình thường hơn bảy giờ ấy đưa . Còn nữa, mua nhộng ve, em phải chuẩn bị đủ tiền lẻ, bán nhộng ve cho em mà em đưa tiền được, cản trở việc làm ăn”.

      Diêu Tam Tam tràn đầy vui mừng rời khỏi quán ăn vặt tiện lợi. Tìm được con đường rồi, việc đưa Niệm Thành cũng có chỗ trông cậy, tối nay bắt đầu thu mua!

      Chờ Diêu Tam Tam vừa , Dương Bắc Kinh xoay người ra phía sau, với Dương Quảng Châu, Dương Quảng Châu cũng nhiều lời, gật đầu đồng ý ngay.

      Dương Quảng châu nhìn nhìn em trai, nhịn được trêu ghẹo :

      "Quá rồi, nếu lớn hơn hai tuổi, cũng có thể bồi dưỡng thành con dâu, như vậy, chừng nào mới lớn lên? Nếu em hỏi chút, nhà bé có còn người chị nào lớn hơn mấy tuổi, làm mối cho em, cũng lỗ công em giúp đỡ bé như vậy”.

      " bậy bạ gì đấy!" Dương Bắc Kinh trách móc trai, “, trong lòng đừng có lệch lạc như vậy có được ? Cái này suy nghĩ xấu xa. Con bé mới mấy tuổi? Chỉ là đứa trẻ thôi, rất đáng thương. nghĩ lại chúng ta xem, từ cha mẹ, chẳng phải cũng rất đáng thương hay sao?”.

      ***Mèo Mạnh Mẽ***

      Diêu Tam Tam chỉ có tổng cộng 33 tệ 1 đồng 7 xu tiền vốn, còn dám dùng hết, trích ra 25 tệ, tính tối nay mua ngàn con là được rồi. Diêu Tiểu Đông nghe thấy có thể kiếm tiền, cũng có cách thức, liền bảo Diêu Tam Tam lấy nhiều tiền chút.

      “Em cũng thể thu vừa đúng ngàn con được, ngộ nhỡ nhiều ra mấy con, chẳng lẽ em lại bảo người ta lấy về?” Diêu Tiểu Đông xong, móc ra 10 tệ, đưa cho Diêu Tam Tam mà đưa cho Diêu Tiểu Cải.

      “Em mua cây đèn pin cầm tay trước , đây là tiền cha để lại cho mình mua thuốc trừ sâu, mình dùng trước, có đèn pin cầm tay mình có thể bắt nhiều hơn, gốc rạ con phải đợi qua thời gian mới thay bằng cây ngô được, chờ kiếm được tiền lại gieo cũng muộn”.

      Diêu Tiểu Đông yên tâm ngoảnh đầu lại hỏi: “Tam Tam, mình em có thể làm được ? Nếu chị thu phụ em?”.

      “Em có thể làm được, lúc tính toán em tính lại hai lần cho chắc ăn, chị cũng bắt , còn có thể bán được ít tiền!”. Diêu Tam Tam . Vốn là kiếm ít tiền , lại dùng đến hai người có lời lắm.

      Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Cải bắt nhộng ve rồi, Diêu Tam Tam cầm đèn pin, xách cái thùng , đổ vào nửa thùng nước lạnh, rồi ra cửa thôn.

      nghĩ, người bán nhộng ve đều đến khuya, lúc bắt được kha khá, mấy vòng rồi mới đến bán, chưa tối đến đợi mua ngốc quá. Vì vây, Diêu Tam Tam xách thùng, bắt đầu bắt nhộng ve cây dương ven đường ở cửa thôn, có đèn pin quả nhiên tốt, từ xa thấy nhộng ve bò cây, trong đêm này, tự cũng bắt được năm mươi sáu con.

      Chỉ có điều thùng nước này hơi nặng, xách trong tay cứ trĩu xuống, có lúc đành phải đặt xuống đất, còn mình chạy tới chạy lui bắt nhộng ve, dám xa. Diêu Tam Tam quyết định, đợi đến tối mai mang thêm cái chai, lấy chai bắt trước, chờ đến giờ xách thùng thu mua.

      Hơn chín giờ, người bắt nhộng ve bắt đầu trở lại, thường thường là trẻ con về tới trước, chờ được quá khuya. Diêu Tam Tam tìm khoảnh đất ở cửa thôn, sợ người bán hàng rong đoạt mối làm ăn, cố ý xa ông ta chút, nhìn thấy có đứa trẻ xách bình nhộng ve tới, Diêu Tam Tam liền kêu tiếng:


      "Có bán nhộng ve hay ?"

      . . .

      Edit: Mèo Mạnh Mẽ
      CHƯƠNG 22: BUÔN BÁN HAI ĐẦU

      Tối hôm đó, Diêu Tam Tam đến cửa thôn mua nhộng ve, thấy có đứa trẻ xách bình nhộng tới, Diêu Tam Tam liền hỏi:

      "Có bán nhộng ve hay ?"

      Trời lờ mờ thấy người, đó là hai đứa trẻ cùng nhau, nghe Diêu Tam Tam kêu, liền cười hì hì chạy tới, ra là Lý Đại Khánh bạn học của Diêu Tam Tam, dẫn theo em trai là Lý Đại Minh, Lý Đại Khánh vừa thấy là Diêu Tam Tam, còn tưởng là nghịch ngợm gọi đùa, mới :

      "Bán cho cậu hả? con năm xu được chứ?"

      Diêu Tam Tam nghe ra cậu nhóc nhạo báng mình, liền nghiêm túc : "Tôi thu mua nhộng ve, cũng là năm xu hai con, nếu cậu muốn bán, bán cho tôi nhé”.

      Lý Đại Khánh nhìn nhìn , vẫn mấy tin tưởng, Diêu Tam Tam móc mấy tờ tiền lẻ từ trong túi ra cho Lý Đại Khánh xem, : “Tôi mua đó, trả tiền mặt cho cậu”.

      "Ồ, cậu mua lại á? Cậu cũng có thể mua nhộng ve?” Vẻ mặt Lý Đại Khánh ngạc nhiên,bạn cùng lứa, cũng là mười mấy tuổi, cậu nhóc cảm thấy hơi khó có thể tin rồi.

      “Đương nhiên là tôi thu , tối nay cậu bắt được bao nhiêu? Có bán hay ?”.

      “Bán, bán chứ, tôi cũng đâu có nỡ ăn”. Lý Đại Khánh xách miệng bình lớn, cười hì hì đổ nhộng ve ra đất, :

      "Tối nay tôi bắt ít đâu, tôi đếm từng con đấy”.

      Ba đứa nhóc ngồi xổm vây thành vòng, lấy đèn pin rọi, Diêu Tam Tam đếm từng con từng con, đếm rồi, đặt sang bên. Lý Đại Khánh đem đèn pin, nhưng đúng là bắt được ít, năm mươi hai con, bên trong có ba con “trắng lớn”, còn có hai con “Tỷ quy”.

      Tỷ quy, chính xác hơn là loại lột xác được nửa, lưng còng. Nhộng ve lột xác đến nửa, bị quấy rầy, rất khó trở thành ve sầu.
      .

      "Năm con này thể lấy, còn dư lại bốn mươi bảy con”. Diêu Tam Tam nhìn Lý Đại Minh, hỏi: “Đại Minh cũng bán chứ? Hai người tính chung, hay là tách riêng”.

      “Nó hả? Nó bắt được có hai chục con thôi, mà còn có hai con trắng lớn, giữ lại để mai xào ăn ”. Lý Đại Khánh cướp lời, Lý Đại Minh cũng lên tiếng.

      Diêu Tam Tam cười thầm trong bụng, Lý Đại Khánh còn tinh ranh hơn khỉ nữa, mình bắt bán lấy tiền, em trai bắt xào ăn, chẳng lẽ cậu ta còn ăn miếng?

      Lý Đại Minh còn , chưa lên lớp nữa, dĩ nhiên là phản ứng kịp. Diêu Tam Tam hé miệng cười cười, cũng chọc phá, mà bắt đầu tính nhẩm. Bốn mươi bảy con, hai mươi ba con rưỡi, hai mươi ba con rưỡi… Dù sao cũng là chuyện tiền bạc, tính nhẩm lần, có hơi lo lắng, nên dứt khoát cầm nhánh cây , vẽ bảng tính ngay mặt đất.

      “Tổng cộng là 1 tệ 5 đồng 7 xu. Tôi trả cậu 1 tệ 5 đồng 8 vậy”.

      Lý Đại Khánh móc con nhộng từ trong túi nhựa của em trai ra, để xuống đất, : “Tính cho chẵn , bốn mươi tám con, cậu trả 1 tệ 2 đồng”.

      Diêu Tam Tam liền đếm 1 tệ 2 đưa cho Lý Đại Khánh, gom nhộng ve bắt đầu bò loạn mặt đất vào thùng.

      "Diêu Tam Tam, sao giờ thu nhộng ve rồi?" Lý Đại khánh bán xong, đứng đấy tán gẫu với .

      "Người khác bảo tôi giúp tay."Diêu Tam Tam muốn nhiều lời, ra dài dòng quá!

      "Ngày mai cậu còn thu ? Ngày mai tôi lại bán cho cậu”. Lý Đại khánh rất vui mừng.

      "Thu chứ!" Nhận được mối nhộng ve, Diêu Tam Tam cũng cũng rất vui vẻ.

      Việc buôn bán hai đầu của Diêu Tam Tam cứ như vậy mà khai trương. Bán cho , chủ yếu là mấy đứa , con nít trở về sớm, cũng nguyện ý bán cho . Còn mấy người lớn, thường thường bắt nhộng ve đến khuya hơn, lúc qua đây, Diêu Tam Tam chào hỏi, có người hoàn toàn để ý đến , có người lại cho là , hoặc muốn làm ăn với đứa con nít. Người lớn bán cho , cũng chỉ có hai người.

      Giống như thím Lưu kìa, bán cho ba mươi tám con nhộng, lúc đếm nhộng, cứ khăng khăng bắt tính luôn hai con “tỷ quy”.

      "Chẳng phải Tỷ quy này cũng thay đổi gì sao? Tổng cộng hai con, mày thu luôn cho rồi, có năm xu thôi, đáng để bảo thím lấy về à!”.

      Diêu Tam Tam cười : “Thím, tỷ quy này, con mua được rồi, nhưng mà người ta lại cần, bị người ta con thu nhộng tốt, có đáng chứ?”.

      “Con này, có năm xu cũng so đo, keo kiệt”. Thím Lưu bực tức càu nhàu. Lúc tính tiền, còn là bộ dạng tin người, hỏi hỏi lại mấy lần:

      "Mày tính kĩ rồi chưa? có tính sai đó chứ?”.

      " sai đâu, tin thím tính ."

      "Thím biết tính toán, mày cũng đừng có tính bớt của thím đó."

      "Thím, thiếu được đâu, thím tin tìm người khác tính lại cũng được mà”.

      Thím hai Lưu nhận tiền, khó khăn lắm mới chịu .

      Cho nên,Diêu Tam Tam vẫn thích thu nhộng của trẻ con hơn. Trẻ con sao! Trẻ con là quân chủ lực bắt nhộng ve, mặc dù bắt ít, nhưng đông người đấy! Lại , trẻ con còn dễ giao thiệp hơn người lớn nhiều.

      Diêu Tam Tam cũng chẳng cần phải nhớ kĩ thu được bao nhiều, dù sao cũng chỉ đem tổng cộng 27 tệ, chờ đến lúc dùng gần hết tiền, cũng thu được ngàn con rồi.

      ******************

      Nhộng ve trong thùng dần dần nhiều lên, tiền cũng dần dần vơi . Đến khi Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải đến tìm , 27 tệ mà Diêu Tam Tam mang tới, chỉ còn sót lại hơn 1 tệ, đứng ở ven đường đợi hai chị mình.

      “Tam Tam thu sao rồi?” Diêu Tiểu Đông hỏi .

      tệ lắm, coi như mua gần hết tiền”. Diêu Tam Tam , “Chị hai chị ba, hai người bắt được bao nhiêu?”.

      "Bắt được lắm, có bắt nhầm ve sầu." Diêu Tiểu Đông rồi lấy nhộng ve ra, ngồi xổm dưới đất đếm.

      Diêu Tiểu Cải : "Chị đếm rồi, bắt được vài con chị lại đếm lần, tổng cộng chín mươi hai con."

      "Nhiều quá !" Diêu Tam Tam và Diêu Tiểu Đông đều kinh ngạc hô lên.

      "Chị cầm đèn pin mà. Chị với chị hai tách ra, tìm chỗ hàng cây Dương lớn, nhiều cây lắm, có người bắt ở đó, nhưng nhộng ve lại nhiều. Chị liền vòng tới vòng lui ở hàng cây đó mà bắt, chạy nhanh chút, nhộng ve vừa mới leo lên cây bị chị đuổi kịp, có con nào lột xác cả, đều là nhộng, chỉ có hai con tỷ quy”.

      "Chị ba, chị lợi hại!" Diêu Tam Tam với Diêu Tiểu Cải giơ ngón tay cái.

      "Bởi vậy mới , mình phải nhanh nhanh mua cây đèn pin cầm tay nữa, cho chị hai dùng, chị ấy có đèn pin,cũng dám xa, bắt ở chỗ đông người, đều bị người ta bắt hết rồi”.

      Diêu Tam Tam nghe vậy, tán thành, : “ được đâu, chúng ta là con , chỗ vắng vẻ có ai , ngộ nhỡ gặp phải thứ dọa người gì, gặp phải kẻ xấu, biết làm sao?”.

      “Tam Tam đúng lắm, thể xa mình”. Diêu Tiểu Đông cũng , “Chị nghe ở thôn Đông có người phụ nữ trẻ, ôm con về nhà mẹ, hai mẹ con mất tích giữa đường, đều là bị bọn buôn người bắt đó”.

      Diêu Tiểu Đông vừa nghe : “Em cũng dám xa, lần tới em xa mình là được”.

      Diêu Tiểu Đông đếm nhộng ve xong, cười : “Rốt cuộc chị bắt được hơi ít, mới có bốn mươi ba con, còn có hai con trắng lớn nữa này”.

      “Chị có đèn pin mà”. Diêu Tam Tam cười , “Lúc mới tới em chưa mua liền, còn bắt được năm mươi sáu con đó! Ngày mai mua đèn pin cho chị”.

      thể đổ cho đèn pin hết được. Chị cảm thấy, bắt nhộng ve cũng cần phải có kỹ thuật. Con nít người ta, mới tám chín tuổi, đêm bắt được bốn năm chục con đấy”. Diêu Tiểu Đông , “Chị biết bắt nhộng ve rồi”.

      "Chị bắt vậy cũng ít mà." Diêu Tiểu Cải .

      "Nghe người lớn bắt đến tận nửa đêm, bộ cũng nhanh, có thể bắt được ba bốn trăm con”. Diêu Tam Tam nhìn ánh sáng đèn pin loang loáng đàng xa, : “Chị chờ xem , vừa nhộng ve có thể bán lấy tiền rồi, đến vài năm, nhộng ve bị bắt đến tuyệt chủng luôn”.

      Ba chị em hi hi ha ha trò chuyện, Diêu Tam Tam nghĩ, tính cả số ba chị em bắt được, hơn ngàn rồi, lại nghĩ còn hơn tệ, chờ chút nữa, có thể mua thêm ít mua, thể mua về nhà thôi.

      Trời khuya này, muỗi vo ve, ba chị em đều mặc quần áo dài và áo khoác, đề phòng muỗi và côn trùng cắn đốt, Diêu Tam Tam chỉ lo cúi đầu đếm nhộng, phía sau gáy bị đốt hai vết, ngứa.

      Nhìn thấy đường có hai bóng người tới, Diêu Tiểu Cải liền hỏi: “Bắt nhộng ve hả? Có bán ?”.

      Người nọ đáp lời, ngược lại lấy đèn pin chiếu các , tới, mới thấy là Đại Văn và Nhị Văn. Hai đứa trẻ liếc nhìn ba chị em , Đại Văn trề môi : “Ba người các chị, gây gì ở đây!”.

      Lời này, lão khí hoành thu, Diêu Tam Tam bèn : “Ai phá phách gây chuyện ta! Em nhanh phần em ”.
      (*)Lão khí hoành thu: Ra vẻ người lớn, chững chạc.

      Hai đứa nọ lại dừng chân, Nhị Văn bước tới, rọi đèn pin vào thùng của Diêu Tam Tam, : “Ôi cha mẹ tôi ơi, ba người bắt gì nhiều dữ vậy? Đây chẳng phải bán được rất nhiều tiền sao? Bắt ở đâu vậy?”.

      Phải , Nhị Văn cũng ngốc, trong thùng này có hơn ngàn, ai có thể bắt nổi? DiêuTiểu Đông : “Ai mà bắt được nhiều như vầy? Đây là Tam Tam thu lại đó”.

      “Tam Tam thu? Tam Tam này, trách mẹ tôi chị sắp thành tinh rồi!”. Đại Văn .

      "Em mới thành tinh ấy!" Diêu Tam Tam tức giận , "Được rồi được rồi, hai đứa nhanh về !"

      "Chị thu bao nhiêu tiền con?" Đại văn hỏi câu.

      "Giống vậy thôi, năm xu hai con."

      " thể trả nhiều thêm chút hả?"

      " thể."

      "Vậy tôi bán cho chị."

      Đại văn mới vừa xong, Nhị Văn liền la lên: "Chớ có bán cho chị ta, chị ta ăn vạ trả tiền cho , làm thế nào!”.

      Diêu Tam Tam nghe vậy, được, thu của hai đứa mày! Hai đứa nhanh lên ! Đại Văn Nhị Văn vừa , ba chị em liền bàn nhau trở về.

      Diêu Tiểu Đông xách thùng lên, trong thùng chỉ hơn mười cân nhộng, bên trong còn có nước nữa đấy. Nặng quá, Diêu Tiểu Cải liền chạy qua xách cùng chị hai. Diêu Tam Tam theo phía sau cũng nhàn rỗi, lấy đèn pin rọi lên cây cối bên đường, dọc đường , lại bắt được năm con.

      Trong đêm nay, thu hoạch ít! Chỉ tính phần các bắt được, cũng có thể bán được 4, 5 đồng rồi. Cộng thêm thu nhộng ve kiếm chênh lệch giá, tối nay có thể gom được hơn 10 tệ. Diêu Tam Tam tính nhẩm dọc theo đường , lòng tràn đầy vui mừng!

      Trừ nhộng ve ra còn ốc nữa, còn có thể tính toán bắt cá trê bán, đây vẫn là lúc nghỉ hè rỗi rãi, tính theo đà này, học phí của nhất định có thể kiếm đủ. Đoán chừng còn có tiền dư, chừng còn có thể làm việc gì đó hữu dụng…
      Parvarty, Lim-0403, Hale2059 others thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ
      CHƯƠNG 23: Ý ĐỒ XẤU

      Đều vạn khởi đầu nan, nhưng lần đầu Diêu Tam Tam thu mua nhộng ve, lại thuận lợi hơn tưởng nhiều.

      Ba chị em về đến nhà, gần nửa đêm rồi. Nhộng ve mới bắt được còn dính bùn đất, bỏ công rửa chút, nước trong thùng hơi đục, họ đổi nước sạch cất kĩ, dọn dẹp rửa mặt, lại theo thói quen mang gậy gộc đòn gánh tới đặt ở sau cánh cửa, đóng cửa, cài cửa rồi bò lên giường ngủ.

      Từ sau chuyện Vương Tiểu Mãng, mỗi đêm trước khi ngủ, ba chị em đều chuẩn bị sẵn gậy gộc các thứ, cho dù là vĩnh viễn cần dùng đến, có chuẩn bị, lòng vẫn yên ổn hơn.

      Rồi lại có chút hưng phấn, ngủ được, giọng trò chuyện.

      Đêm nay, tuy vất vả, nhưng tính tính lại có thể kiếm hơn 10 tệ đấy. Tính sổ xong, ba người liền nén được nỗi vui mừng, Tam Tam có thể học tiếp Trung học rồi, cứ tính như vậy, chừng còn có tiền dư, ba liền rì rầm giao ước, chờ kiếm được nhiều tiền hơn, phải lên chợ may cho mỗi người bộ đồ mới.

      Quần áo của con nhà họ Diêu, theo lẽ thường đứa lớn mặc chật, cho đứa thứ hai, đứa thứ hai mặc chật, cho đứa thứ ba. Dù sao cũng hiếm được thấy đồ mới, quanh năm suốt tháng cứ mặc mấy bộ đó. Diêu Tiểu Đông dự tính, lúc này bắt nhộng, thu nhộng làm ra tiền, đến mùa thu đậu phộng, khoai lang cũng có thể bán lấy tiền, đợi có tiền rồi, ba chị em cũng có thể may bộ đồ vải nhung mà mặc.

      "Đủ tiền mình làm cho mỗi người bộ, quần của em, phần mông mài bạc đến muốn rách rồi”. Diêu Tam Tam .

      "Ừ đúng, tiền mình tự kiếm, mình tự mua." Diêu Tiểu Cải .

      Con trẻ có cha mẹ ở nhà, Diêu Liên Phát trước khi là kêu Diêu lão nãi trông nom, vậy mà mấy ngày nay Diêu lão nãi cũng quan tâm hỏi tới họ, ba chị em như cây thầu dầu tự do sinh trưởng, cuộc sống gia đình tạm ổn lại thích ý.

      Vừa rạng sáng hôm sau, ba người họ dậy sớm, thương lượng xem nên đưa nhộng ve đến thị trấn thế nào. Trước kia là ốc, trông thế mà nhiều, lại cần đổ nước vào, Tam Tam cứ thế tay giỏ lớn, xách , nhưng nhộng ve được, hơn mười cân, ngâm trong nước nữa, cộng cả sức nặng của thùng của nước phải hai mươi cân, thùng này cũng tiện xách, để mình Tam Tam đưa là làm khó rồi.

      Diêu Tiểu Đông liền , đẩy xe đạp cũ trong nhà ra, đặt thùng lên yên sau, hai người, người đẩy xe, người sau đỡ thừng. Diêu Tiểu Đông tinh nghịch, cười hì hì cướp lời:

      "Chị hai, em ở nhà dọn dẹp, cho heo ăn, chị đó nha”.

      "Lười nhác. Tam Tam bao nhiêu chuyến, còn chưa từng sợ mệt mỏi đấy." Diêu Tiểu Đông nàng.

      "Hai người , em học, tính toán cũng tốt, vẫn là hai người vậy”.

      Diêu Tam Tam vẫn luôn cảm thấy, người khôn khéo lanh lợi như cị ba nếu có cơ hội được học, nhất định rất giỏi. Vậy mà năm chị ba nên nhập học, Diêu Liên Phát nấp sinh ra em thứ tư, hoàn toàn để ý đến chị ấy, chị ba chưa từng được học, trong lòng nhất định rất nuối tiếc.

      Người lớn ở nhà, ngay cả nấu cơm, cũng đều làm theo khẩu vị ba chị em. Diêu Tiểu Cải nhanh tay nhanh chân dọn dẹp phòng bếp, xắn miếng dầu đậu phộng, đợi dầu nóng cho vào thìa bột bắp, thêm ít rau, làm nồi cháo rau. Nấu cháo như vậy, bỏ thêm ít muối, ăn rất thơm.

      Tam Tam và chị hai, lại vớt nhộng ve ra, đổi lần nước trong nữa, nhộng ve vốn cần đổi nước, nhưng thay nước sạch, dễ nhìn hơn, cũng dễ bán hơn đúng ?

      Ba chị em vội vã ăn điểm tâm, đẩy chiếc xe đạp cũ kĩ trong nhà ra, mới vừa tính , Diêu lão nãi hùng hổ chạy tới.

      Truyện được edit bởi Mèo Mạnh Mẽ *******************

      Diêu lão nãi từ xa thấy tư thế ba chị em, liền quát câu: “Sáng sớm, ba con ôn dịch tụi mày muốn chơi đùa ở đâu?” đoạn, Diêu lão nãi bước tới gần, đưa đầu nhìn vào trong thùng, mặt liền đen lại, mắng:

      “Đúng là nhộng ve, tao nghe Nhị Văn ba đứa mày thu nhộng ve, tao còn tin! Cha mày ở nhà, ba đứa mày thành tinh hết rồi, còn học người ta thu nhộng ve, tụi mày lấy tiền ở đâu? Nghèo đến nỗi bốc mùi chua, còn dám lấy tiền giày vò, ai cho phép tụi mày?”.

      “Nội, tụi con dùng tiền của nhà, cha con cũng để lại tiền gì cho con thu nhộng. Thu nhộng, là tiền vốn Tam Tam tự kiếm, Tam Tam tự thu”. Diêu Tiểu Đông .

      “Tự kiếm hả? Tiền nào mày tự kiếm? Người lớn cho mày ăn cho mày mặc, nuôi mày lớn như vậy, mày còn học cách giấu tiền cho mình, vô dụng bất hiếu quá vậy, tiền mày kiếm, chẳng phải cũng là của người lớn hay sao? Còn bao nhiêu tiền? Nhanh móc ra cho tao!”.

      Diêu Tam Tam lạnh nhạt : “Bà nội, khó khăn lắm nội mới hỏi đến chúng con lần, chính là tới để theo đòi tiền tụi con sao?”.

      "Phi, tao hiếm lạ gì mà muốn tiền của mày. Tiền này, là của cha mày, còn để cho tụi mày tự tiện tiêu xài bậy bạ hay sao? Móc ra hết cho tao, nhộng mày thu cũng đưa cho tao, tao thu cho ba đứa mày”.

      Diêu Tiểu Cải thầm bĩu môi, : “Nội, sao nội mới tới chị em con tiêu xài phung phí? Cha con đồng ý với Tam Tam rồi, tự nó làm ra tiền, tự nó nộp học phí, nó lấy tiền của nó để thu nhộng ve, mắc mớ gì tới người ngoài?”.

      “Chỉ bằng tụi mày, còn làm ra tiền? Tụi mày thất bại mất tiền là tốt lắm rồi! Hàng lỗ vốn! Mày thấy người ta làm ra tiền dễ lắm đúng ? Mày muốn thu nhộng ve kiếm tiền, sao mày nhìn thử xem đâu có dễ thế! kiếm được tiền, còn mất vốn phải bù vào, mày có khóc tới đến lòi mắt cũng vô dụng! Mày mà có thể kiếm được tiền, chó chết cũng có thể nhảy tường”.

      Lời lẽ khó nghe như vậy, Diêu lão nãi cũng diễn xuất ít lần rồi. Hoặc là , xưa nay Diêu lão nãi cũng chưa từng coi trọng mấy đứa cháu này. Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải giận đến mặt mày đỏ bừng, Diêu Tam Tam nhịn được, nổi bão.

      "Nội, dù sao nội cũng vừa mắt mấy chị em con, từ tới lớn nội chưa từng trông nom chúng con, cha mẹ con , chỉ còn lại ba đứa ở nhà, nội hỏi cũng tới hỏi câu, chết sống gì nội cũng quản. Hôm nay nội vừa tới liền chửi mắng, đưa tay liền muốn lấy tiền, nội cảm thấy thẹn sao? thấy đuối lý sao?”.

      Diêu lão nãi nghe vậy, giận đến nỗi nhảy lên cao, bắt đầu gào to: “Tao có cái gì phải đuối lý? Tao chỉ muốn cầm tiền giúp mày, chẳng phải tao cũng vì quan tâm cả nhà mày sao? Cha mẹ mày có nhà, để mặc cho chúng mày tìm đường chết đúng ? Ai cho phép mày lấy tiền ra dùng?”.

      “Tiền là do con kiếm được, cha mẹ con đồng ý, cứ cho là con làm lỗ hết, cũng cần người khác đến quản, con muốn xài thế nào xài như thế ấy! Nếu nội vừa mắt chị em con, nội đừng tham gia vào chuyện của tụi con!” Diêu Tam Tam siết chặt hai nắm tay, hai cánh tay giận đến phát run, kêu chị hai chị ba:

      “Chị hai, chị ba, , tụi mình lên đường tiêu tiền ! Tiền của mình, mình muốn xài thế nào xài, ai cũng được xen vào!”.

      Diêu Tam Tam ầm tiếng khóa cửa lại, dùng sức muốn đặt thùng nhộng ve lên yên sau, người cố gắng hết sức, Diêu Tiểu Cải bước tới mấy bước, hợp sức với đặt thùng lên yên sau, lại gọi Diêu Tiểu Đông:

      "Chị hai, đẩy xe !"

      Diêu Tiểu Đông vội ra đẩy xe, mà đến cửa chuồng heo, rót thức ăn Diêu Tiểu Cải quấy xong còn chưa có cho heo ăn vào máng, vỗ vỗ tay, thong dong sượt qua cạnh Diêu lão nãi, đẩy xe đạp mất.

      Nhìn cánh cửa khóa lại, quả nhiên Diêu lão nãi giận đến nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng trông như hận thể cắn ai đó phát. Ba chị em hề quay đầu lại nhìn Diêu lão nãi cái. Người thiên vị thiếu, nhưng thiên vị đến trình độ của Diêu lão nãi có mấy ai. Phải người bà này của các , làm cho lòng người rét lạnh rồi.

      ******************

      Ầm ĩ mấy câu với Diêu lão nãi, tâm trạng ba chị em mấy tốt, dọc đường lo vội vã bộ, đều năng gì. Diêu Tam Tam chỉ đường, lúc các đến quán ăn vặt tiện lời, chiếc xe gắn máy của Dương Quảng Châu dựng trước cửa khách sạn, đường dựa vào hai chân, còn bị Diêu lão nãi làm trễ nãi chút, Diêu Tam Tam khỏi lo lắng đến muộn, làm trễ nãi Dương Quảng Châu.

      Ba chị em dựng xe đạp xong, hè nhau xách thùng yên sau xuống, Dương Quảng Châu từ trong tiệm ra, nhìn thấy ba chị em, liền sửng sốt, ngay sau đó liền cười.

      "Tam Tam, tới rồi? nghĩ em mang tới được, muốn đón em nữa đây!”.

      Dương Quảng Châu vừa , vừa đưa mắt chuyển qua chuyển lại người Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Cải, cuối cùng mới nhịn được, hỏi: “Tam Tam, hai người này là chị em hả?”.

      "Chị hai chị ba của em." Diêu Tam Tam vội vàng giới thiệu, "Chị hai chị ba, đây là cả Dương giúp mình vận chuyển đó."

      Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải đều thông minh lanh lợi, vừa nghe liền vội vàng chào hỏi: "Chào cả."

      "Ừ, chào các em! Mau vào nghỉ ngơi chút ”. Dương Quảng Châu nghiêng đầu vào tiệm cất tiếng kêu: “Bắc Kinh, mau mau chạy ra đây, bạn tới rồi”.

      Diêu Tiểu Đông vừa định xách thùng, Dương Quảng Châu vượt trước bước, đưa tay xách thùng lên, : “ cả đoạn đường rồi, vào nhà ngồi trước , uống miếng nước”.

      Dương Bắc Kinh mặc áo đầu bếp trắng, đội mũ, từ trong tiệm bước ra, nhìn thấy Diêu Tam Tam, cười cười, : “Mới tới hả? Vào !”.

      Diêu Tam Tam nghe có hơi thấp thỏm, mới : “ cả Dương, tụi em có việc đột xuất, có phải tới quá muộn hay ?”.

      " muộn, muộn được." Dương Quảng châu cướp lời, " sớm chút muộn chút, đều được mà, cũng có ai quy định mấy giờ”.

      "Sợ làm trễ nãi việc khác của ." Diêu Tam Tam đoạn, xoay mặt giới thiệu cho chị hai chị ba: “Đây là hai Dương”.

      Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Cải chào hỏi Dương Bắc Kinh, Dương Bắc Kinh nhìn nhìn hai người, gật đầu cái, hỏi Diêu Tam Tam: "Chị em hả?"

      "Chị hai chị ba của em đó."

      "Ừ, còn nghĩ, mình chắc chắc mang nổi." Dương Bắc Kinh ngược lại nhìn chằm chằm vào hai , cười tiếng, rũ mắt xuống theo thói quen, “Tất cả vào ”.

      Vào khách sạn, xem ra em nhà họ Dương mới vừa ăn cơm xong, Dương Bắc Kinh hỏi Diêu Tam Tam theo thói quen: "Ăn chưa?"

      "Ăn rồi."

      "Sáng nay nấu sữa đậu nành, em muốn uống tự múc chén”.

      "Được nha, đúng lúc em khát đây."

      Diêu Tam Tam và Dương Bắc Kinh quá quen, ở trong tiệm coi như tự nhiên rồi, nên cũng khách khí, tiến vào phòng bếp, Dương Bắc Kinh theo vào, múc ba chén sữa đậu nành, tự bưng hai chén ra, Diêu Tam Tam bưng chén, còn nóng lắm, vừa vừa uống vài hớp.

      “Đường hay muối?” Dương Bắc Kinh hỏi Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải.

      "A, em uống sữa đậu nành trắng." Diêu Tiểu Đông . Diêu Tiểu Cải thích uống sữa đậu nành mặn, Diêu Tam Tam biết vậy, liền chạy về phòng bếp, lấy ít muối cho vào chén của Diêu Tiểu Cải..
      (*)Trắng: có gì thêm.

      Diêu Tam Tam sớm quen thuộc, Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải dù sao cũng hơi mất tự nhiên, yên lặng uống sữa đậu nành, ngược lại biết Dương Quảng Châu làm sao, mà bộ dạng luôn có mấy phần vui vẻ, đứng bên nhìn họ. Cho đến khi Dương Bắc Kinh bất đắc dĩ nhướng mắt, :

      ", sao ?"

      "A, phải phải , là phải ." Dương Quảng châu xong, vớt nhộng ve trong thùng Diêu Tam Tam ra, bỏ vào thùng nhựa có nắp đậy, lấy cân cân thử, :

      "Mười cân sáu lạng. Tam Tam, đêm em thu ít vầy hả? Vầy kiếm được bao nhiêu chứ, còn chưa đủ công em mệt mỏi khó khăn đâu."

      "Tiền vốn em ít, lại lần đầu, cũng dám thu nhiều."

      có tiền vốn, sao Bắc Kinh đưa trước cho em ít mà dùng. Dù sao em cũng phải thu hai ba chục cân, mới thể làm ra tiền chứ?”.

      Dương Quảng Châu thấy thời gian của mình cũng còn sớm nữa, liền đặt thùng nhựa lên sau xe gắn máy, sau xe có gắn khung sắt, đặt thùng nhựa vào trong, rất vừa vặn. Dương Quảng Châu vừa cưỡi xe máy, vừa cười híp mắt với ba chị em:

      “Trước buổi cơm trưa trở lại, ba đứa chớ vội , chờ trở lại đưa tiền cho em”. Còn bảo em trai mình: “Bắc Kinh, em chăm sóc ba đứa cho tốt, mua ít trái cây bánh kẹo gì đó, tiếp đãi đàng hoàng nhé!”.

      Diêu Tam Tam luôn cảm thấy hôm nay Dương Quảng Châu cực kỳ nhiệt tình, nhiệt tình có hơi quá, bình thường tới, cũng phải như vậy mà? Lòng vừa thoáng nghĩ, hiểu được mấy phần. Dương Bắc Kinh còn là chàng trai trẻ, còn chưa chuyện dâu, Dương Quảng Châu đây là thấy hai chị tốt! Chậc chậc, có ý đồ xấu nhanh!

      Nhắc đến, hai người chị của thực rất tốt, con nhà họ Diêu, cũng trắng nõn xinh đẹp như Trương Hồng Cúc, diện mạo đều vô cùng tốt. Nhưng mà, giờ Diêu Tiểu Đông mới mười sáu, Diêu Tiểu Cải lại càng chỉ mới mười lăm, biết các nghĩ thế nào, lại , Dương Bắc Kinh hề nhiệt tình, nhưng Dương Quảng Châu bên cạnh lại nhiệt tình quá mức, vậy có ích gì? Nhưng cũng được, người bạn Dương Bắc Kinh này đúng là tệ.

      Diêu Tam Tam quyết định, thuận theo tự nhiên, yên lặng theo dõi biến hóa.

      . . .
      Parvarty, Lim-0403, Hale20510 others thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ
      CHƯƠNG 24: GIỮ BA THÔN

      Dương Quảng Châu vừa , ba chị em ngồi thương lượng, trong nhà các còn có công chuyện, định bụng xuống ruộng làm việc, nhưng cũng vì tránh Diêu lão nãi, mới kéo hết, chung ba người ở trong tiệm chờ như vầy cũng hay. Ba chị em liền lặng lẽ bàn bạc, Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Cải về nhà làm việc trước, Diêu Tam Tam ở lại đây chờ lấy tiền, lấy tiền tối nay có mà thu.

      Diêu Tiểu Đông với Dương Bắc Kinh, Dương Bắc Kinh rủ mắt, cũng phản đối, Diêu Tam Tam hơi , chạy xe đạp lớn như vậy tiện, nên kêu hai chị chạy về.

      Dương Bắc Kinh đưa hai ra cửa, nhìn họ đạp xe , xoay người trở vào phòng bếp, chuẩn bị đồ ăn. Tiệm ăn vặt tiện lợi bán sớm lắm, trừ thỉnh thoảng có người tới tìm mua món ăn chín, hoặc là tới ăn tô mì sợi buổi sáng có ai, nhưng công việc buổi sáng cũng ít, mua thức ăn sớm chút, nhặt rửa, nên cắt cắt, nên nấu nấu, đồ ăn muốn dùng trong ngày đều phải chuẩn bị tốt.

      “Dạo này, chủ yếu là bận bịu vào buổi tối, theo trai cũng bận nổi, buổi trưa có khi hơi đông người, có khi lại hơi vắng. bán nhộng ve xong, vừa lúc chạy về bận bịu với cả buổi trưa”. Dương Bắc Kinh vừa bận rộn, vừa tán gẫu với Diêu Tam Tam.

      Có Diêu Tam Tam giúp tay, Dương Bắc Kinh chủ yếu chỉ chuẩn bị món mặn, giết cá, cắt thịt, những việc này thể để bé như Diêu Tam Tam làm, mấy món rau dưa gì đó, như nhặt, thái, rửa đậu – ve, cạo gừng bóc tỏi lặt vặt, cứ yên tâm giao cho , Diêu Tam Tam trước kia cũng từng giúp rồi. Dương Bắc Kinh biết, nhóc này còn hơi sức , nhưng làm việc cũng qua quýt, cực kỳ nhanh nhẹn.

      “Nhà em có ba chị em à?”. Dương Bắc Kinh tiếp tục tán gẫu.

      "Dạ, hai chị, chị hai mười sáu, chị ba mười lăm."

      Diêu Tam Tam lại ngẫm nghĩ về vấn đề này thêm chút, ấy hỏi chuyện này làm gì nhỉ? Là tùy tiện hỏi, hay còn có mục đích khác?

      "Lên Trung học rồi hả?"

      "Đều lên. Chị hai học hết Tiểu học, chị ba được học. Cha mẹ em… cho ”.

      Dương Bắc Kinh biết cha mẹ coi trọng con , nếu Diêu Tam Tam xíu, cũng cần phải tự mình kiếm học phí, nên đến đề tài này nữa.

      Gần đến trưa, trong tiệm bắt đầu có khách đến ăn cơm trưa, Dương Quảng Châu trở lại, cười híp mắt đưa 38 tệ cho Diêu Tam Tam, Diêu Tam Tam nhanh nhảu :

      " cả Dương, mang giúp em, bán giúp em, làm phiền quá nhiều, tiền này em thể lấy hết, mỗi lần em rút ra 2 tệ đưa hai tệ!”

      Dương Quảng châu toét miệng cười ngừng, : "Con nhóc này, nhiều! thuận tiện thôi, lại , coi như còn muốn kiếm tiền, cũng thể kiếm chút tiền này của nhóc em đâu!

      "Cầm ." Dương Bắc Kinh , "Giúp đỡ lẫn nhau. Em ở đây phụ cả buổi sáng, chẳng lẽ còn phải phát tiền lương cho em?"

      Diêu Tam Tam gãi đầu cười.

      ***Mèo Mạnh Mẽ***

      Diêu Tam Tam cầm tiền, dọc theo đường bước chân nhàng, vừa vào cửa nhà, Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Đông từ ruộng trở lại, làm cơm trưa. Diêu Tam Tam liền đem tiền cho hai chị xem.

      "38 tệ 3 đồng, đêm chúng ta kiếm được mười hai mười ba tệ. Cứ như vậy, mùa nhộng ve này, chúng ta có thể kiếm đến ba bốn trăm tệ đó”.

      "Chỉ là tiền vốn ít quá." Diêu Tiểu Cải , "Nếu như thu được nhiều chút, càng kiếm được nhiều tiền hơn rồi. Tối nay mua cho chị hai cây đèn pin trước, 7 tệ 5 xu, còn dư lại lấy làm vốn thu nhộng hết, tiền kiếm ngày nhiều, đến mấy ngày, ước chừng mình cũng kiếm lại đủ tiền vốn rồi.

      Ba chị em nhìn nhau cười đến vui vẻ, mọi người đều lóe ra đôi mắt tiểu mê tiền.

      Buổi chiều ba chị em xuống ruộng làm việc, làm ít việc nhà, sớm chút mỗi người cây cuốc chim, đến rừng cây ngoài thôn đào nhộng ve. buổi chiều, ba người đào được bảy mươi bốn con, đào nhộng ve hơi lao lực, cánh tay đau mỏi, nhưng ban ngày thể bắt, thu hoạch như vậy rất tồi rồi.

      Theo lẽ thường tự bắt ít, chờ đến đêm, Diêu Tam Tam liền đứng ở chỗ hôm qua bắt đầu thu nhộng. nếm qua ngon ngọt, tối nay gan cũng lớn ra rồi, 7 tệ còn dư lại trong nhà cũng mang tới luôn.

      Mấy đứa tối qua bán cho , tối nay vừa thấy ở đó, cần kêu, tự động đến đây bán, còn có thể giới thiệu bạn khác tới, con nít luôn cảm thấy thân thiết với con nít, huống chi bọn nó lại cảm thấy, đứa như Diêu Tam Tam cũng tới thu nhộng ve, rất là thú vị, dĩ nhiên chạy tới chỗ .

      Trước mặt Diêu Tam Tam luôn có mấy đứa con nít vây quanh, mấy đứa này bán xong , mấy đứa khác lại tới, bận rộn chút, thu được khá nhiều. Đến chừng mười giờ, Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Cải còn chưa có trở lại, Diêu Tam Tam nhìn tiền người, còn dư lại 6 7 tệ, cách khác, thu được 30 tệ rồi.

      Lại có hai đứa nhóc tới đây bán, Diêu Tam Tam ngồi xổm cả đêm, chân tê rần, liền định ngồi dưới đất đếm.

      “Con này, con nhà ai? Sao chỉ toàn theo phá đám tao? Tao còn sao hai đêm nay tao thu ít !”

      Giọng của thanh niên đột nhiên ồn ào quát về phía , Diêu Tam Tam kinh ngạc ngẩng đầu, bóng người đen thùi lùi đứng trước mặt , nhìn mặt, Diêu Tam Tam phát người này có vẻ tìm đến để bới móc, giơ đèn pin rọi mặt , giống người thôn này, nhận ra!

      " là ai?"

      "Tao là ai hả? Tao thu ở bên kia, mày chạy tới trước mặt tao thu, chẳng phải mày cố ý phá đám chuyện làm ăn của tao sao?”.

      Diêu Tam Tam nghe vậy, à, biết rồi, người bán hàng rong thu nhộng ve trước đó. Diêu Tam Tam từng bán nhộng ve cho y lần, trong đêm tối mịt, lại nhìn kỹ mặt y, dĩ nhiên là nhận ra.

      Vấn đề là, cửa thôn này là ngã tư đường, đường vào thôn ở phía Đông và phía Tây, y thu ở phía Nam ngã tư đường, Diêu Tam Tam thu ở phía Bắc ngã tư đường, còn cách ngã từ đường đoạn đấy, sao lại phá đám chuyện làm ăn của y?

      biết sao, Diêu Tam Tam lại nhớ tới chuyện xưa về sói xám và dê .

      Chẳng qua, cũng muốn làm con dê . “Tôi cản chuyện làm ăn của chỗ nào?”.

      “Thôn này, tao tới thu trước, mấy hôm trước tao tới thu, mọi việc đều có thứ tự trước sau chứ? Con ranh này, biết lý lẽ”.

      “Thứ tự đến trước và sau?” Diêu Tam Tam nể mặt cười nhạo tiếng, “Ai quy định thôn này cho phép riêng mình thu nhộng vậy? Người ta muốn bán cho ai bán cho người ấy, nếu thứ tự trước sau, tôi tháng trước tôi thu rồi, chẳng phải là tới trước hơn à?”.

      "Con ranh, chuyện xảo quyệt quá vậy?”.

      " là người lớn, sao lý lẽ chứ? Có người ức hiếp con nít như vậy sao?” Diêu Tam Tam nhường tấc, tin, tại cửa thôn nhà mình, còn có thể làm gì đứa trẻ?

      Hai người cùng tranh chấp, hai đứa muốn bán nhộng ve bị dọa phải lui về phía sau, cũng kéo tới mấy người vây nhìn.

      Người nọ đảo đảo mắt, : “ , con nhóc lớn bằng củ cải như mày, thu nhộng ve cái gì! Muốn thu mày thôn Tây mà thu, dù sao tao cũng tới thôn Đông trước, mày thể tới cướp đoạt chuyện làm ăn của tao”.

      Thôn tây đều là đường núi, lại gần đập nước, được mấy cây Dương, căn bản là bắt được mấy con nhộng, giống thôn Đông, đều là nhiều ruộng, nhiều đường nhiều cây.

      Người này lại ngang nhiên đuổi thôn Tây như đuổi vịt, là quá đáng. Diêu Tam Tam nghĩ nên cãi lại y thế nào, cũng thầm quan sát người chung quanh, ngóng chờ hai chị trở về tăng khí thế. Người này hẳn phải là người trong thôn, ở đầu thôn người ta, sao lại ngang ngược như vậy?

      Diêu Tam Tam suy đoán, chừng người này nghe ngóng được, cha mẹ vắng nhà, chỉ có ba đứa , nghĩ ba đứa dễ hù dọa, nên sinh ra ý muốn bức hiếp người.

      “Nhộng ve thôn Thổ Câu đều là của nhà à? Đều cùng họ với rồi hả? Tại sao chỉ có mình được thu?” Chợt có tiếng chuyện.

      Diêu Tam Tam vừa thấy, nhận ra người này là Bào Kim Đông.

      Hai chị còn chưa quay lại, mặc dù Bào Kim Đông cũng là thiếu niên choai choai, nhưng lên tiếng bênh vực cũng tốt! Diêu Tam Tam nhanh nhảu : “ Kim Đông, người này lý lẽ, ức hiếp người”.

      “Mày là cái thá gì?” Người nọ lấy đèn pin chiếu chiếu Bào Kim Đông, , “Tránh ra, chỗ khác, lo nhiều chuyện làm gì! Tao trước cho mày biết, kế toán trưởng trong thôn, là em kết nghĩa của tao”.

      “Ồ, kế toán trưởng, Bào Vinh Lôi đúng ? Tôi cũng biết”. Bào Kim Đông cười nhạo tiếng, “Nó gọi tôi là chú , em kết nghĩa, vậy là phận con cháu rồi!”

      Diêu Tam Tam thiếu chút nữa bật cười. Nhà họ Bào là hộ lớn trong thôn, bối phận rất phức tạp, Bào Kim Đông như vậy, nhất định là có liên hệ vai vế.

      “Mày… thằng oắt con vắt mũi chưa sạch này, mày muốn chiếm tiện nghi ai đây?”.

      " mắng ai oắt con vắt mũi chưa sạch? có gan lại cho tôi nghe?" Bào Kim Đông xong, liền bước tới bước, nhấc tay cái, chỉ thẳng vào mũi tên bán hàng rong. Bào Kim Đông mười sáu tuổi, to con hơn người cùng lứa chút, vóc dáng cũng cao ráo, đứng chỗ nào, khí thế cũng thua người, thậm chí còn mạnh mẽ hơn mấy phần.

      “Tao mày đó sao?” Tên bán hàng rong kia cảm thấy cũng chỉ là đứa choai choai, liền cứng đầu cãi lại.

      có gan lặp lại lần nữa! có gan, nhả ra thế nào, nuốt vào thế ấy cho tôi!”.

      “Thôi bỏ , cũng liên quan đến cậu”. Có thanh niên cũng cùng lứa Bào Kim Đông, hơi thấp người, vừa nhìn thấy bộ dạng hai người bọn họ muốn đánh nhau, sợ quậy ra chuyện, liền bước tới khuyên can.

      “Cậu gì đấy! Hàng xóm thôn mình, tục ngữ chó tốt giữ ba thôn, chạy đến cửa thôn mình ức hiếp người, cậu còn có thể bằng cả con chó ngoan sao?”

      Thiếu niên kia bị Bào Kim Đông mắng như vậy, bất đắc dĩ : “Được, được, cậu là chó ngoan, cậu là chó ngoan! Cậu giữ ba thôn”.

      rồi lại với tên bán hàng rong kia: “Haiz, tôi, tôi là em , muốn đánh nhau với , tôi cũng chỉ có thể ra tay giúp đỡ. đuối lý , rồng mạnh lại đè nổi rắn địa phương, em chúng tôi cũng ít, muốn tới hay tới?”.

      Nông thôn là như vậy, dân địa phương rất hung hãn. , chuyện đánh nhau cũng coi như bình thường, phàm là đánh lộn đánh lạo, cũng rất dễ kéo cả lực lượng gia tộc. Ở cửa thôn người ta, tên bán hàng rong ngoài thôn này đến đây đánh nhau, nhất định có trái ngon để ăn.

      Vốn nghe lời tán gẫu của đàn bà, trong nhà chỉ có ba đứa , định bụng hù dọa chút, ai ngờ đụng tới thiếu niên còn ngang hơn gấu, đương nhiên là tên bán hàng rong cũng muốn gây .

      “Tao cóc để ý tới mấy đứa trẻ ranh bọn mày”. Tên bán hàng rong kia rồi xoay mặt .

      Tên bán hàng rong vừa , Diêu Tam Tam cảm kích với Bào Kim Đông: “ Kim Đông, cảm ơn , nếu em nhất định bị y ăn hiếp”.

      “Ở cửa thôn mình, sao em phải sợ y! Người này tốt, thu nhộng cũng tốt, muốn chiếm tiện nghi của người ta”. Bào Kim Đông xách giỏ trong tay, : “Em thu nhộng hả? đây bán cho em”.

      . . .

      post hôm qua mà bận quá ko có thời gian ngồi làm cho tử tế, vào học rồi khổ quá T_T còn 1 chương làm, post 1 chương trả nợ trc, tí post chương còn lại.

      * * *

      Edit: Mèo Mạnh Mẽ
      CHƯƠNG 25: CHỢ

      Bào Kim Đông đuổi tên hàng rong bới móc , Diêu Tam Tam lòng đầy cảm kích, vội vàng cảm ơn.

      Bào Kim Đông để ý, : “Ở cửa thôn mình, y dựa vào cái gì mà ngang ngược!”. xong cái giỏ trong tay, “Tam Tam, Em thu nhộng hả? đây bán cho em”.

      Diêu Tam Tam đáp lời, nhộng ve của hai đứa lúc nãy thu bị cắt ngang cũng nhiều, hai đứa đều có chừng hơn ba chục con, trả tiền xong, lại nhìn nhìn Bào Kim Đông, Bào Kim Đông ngồi xổm xuống, đếm cho Diêu Tam Tam, tổng cộng trăm mười hai con. Nhiều lắm đó, làm sao mà bắt được nhiều như vậy chứ!

      Kim Đông, đúng là nhộng tinh. đúng, hình như làm cái gì cũng giỏi!” Diêu Tam Tam lòng hâm mộ.

      xa mà”. Bào Kim Đông lại với thiếu niên bên cạnh, “Em giữ lại ăn hả?”.

      Người trong thôn bây giờ Diêu Tam Tam nhớ ít, biết thiếu niên kia tên Bào Kim Lai, là em họ của Bào Kim Đông, con chú tư của , Bào Kim Lai do dự chút, :

      "Bán năm chục con , em thích ăn cái này nhất, chừa lại ít cho nó ăn."

      Bào Kim Lai liền đếm ra năm chục con nhộng cho Diêu Tam Tam,còn dư lại chừng bốn mươi con, Bào Kim Lai giữ lại. Diêu Tam Tam tính sổ, trả cho Bào Kim Đông hai tệ 8 đồng, Bào Kim Lai 1 tệ 2 đồng.

      Diêu Tam Tam kiểm lại, giờ cũng chỉ còn dư lại chừng 1 tệ, nghĩ thể thu nữa, còn thu có tiền trả người ta mất! Liền với bé: “Tiền của chị còn nhiều lắm, chỉ còn 1 tệ, sợ thu của em được”.

      nhóc kia cười hì hì, : “Em bắt tổng cộng được hơn ba mươi con, đủ chứ?”.

      Diêu Tam Tam nghĩ nghĩ, miễn cưỡng đủ, lại thu thêm phần đấy, sau đó tắt đèn pin trong tay, kêu người nữa. Bào Kim Đông và Bào Kim Lai vẫn còn đứng trước mặt , Bào Kim Đông có chút ngạc nhiên nhìn , :

      nhìn ra, nhóc con như em, lại rất giỏi làm việc này”.

      Diêu Tam Tam cười cười, trong lòng , bắt buộc thôi, trong nhà có tiền tiêu được học, có người thương có người tiếc, có ai tuổi lại nguyện ý chịu khổ kiếm vất vả? Như qua, nhà Bào Kim Đông nhiều con, nhớ lầm là bốn em, trách nhiệm cũng có vẻ nặng, nếu Bào Kim Đông cũng bắt cá trê, bắt nhộng ve kiếm tiền.

      “Em thu nhộng ve, đại khái có thể kiếm bao nhiêu tiền? Thu xong đâu bán?”. Bào Kim Đông lại hỏi.

      “Ừm, dù sao cũng mạnh hơn em bắt nhộng, có thể tương đương với hai ba trăm con nhộng đó! Cần bán ở Niệm Thành, có người tiện đường mang giúp em”. Diêu Tam Tam cười hì hì , bây giờ tràn đầy cảm kích đối với Bào Kim Đông, hoàn toàn muốn giấu diếm cho qua.

      “Niệm thành, quá xa rồi, vậy thể thu được”.

      Bào Kim Đông lẩm bẩm, cùng Bào Kim Lai rời . Lại đợi thêm lát, Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải cùng trở lại, tối nay họ cũng cầm đèn pin, Diêu Tiểu Đông được sáu mươi tám, Diêu Tiểu Cải được tám mươi bảy. Diêu Tiểu Đông thận trọng chững chạc, còn Diêu Tiểu Cải làm gì cũng mau lẹ.

      “Lúc đầu em bắt chút, ít, có ba mươi bảy con thôi”. Diêu Tam Tam . Ba chị em thu dọn về nhà, theo lẽ thường hai chị mang thùng, Diêu Tam Tam theo phía sau.

      Tính sổ lại. Thu được ước chừng ngàn năm trăm con, ba chị em ban ngày đào, ban đêm bắt, lần này, có thể kiếm được 17 18 tệ đây, ngày mai tiền vốn của lại gia tăng!

      Còn người thu hàng rong kia, sau lần bị Bào Kim Đông dằn mặt trận đó, về sau cũng coi như an ổn, đại khái là ý thức được mình ở địa bàn người ta, nên quá mạnh mẽ!

      Rồi sau đó, giá thu nhộng ở Niệm Thành giảm xuống, từ 3 tệ 3 hạ xuống 3 tệ mốt, 3 tệ 2, có mấy hôm chỉ còn 3 tệ. Có ngày tên bán hàng rong kia lặng lẽ tìm đến Diêu Tam Tam, thương lượng hạ giá thu xuống 2 xu.

      “Hạ giá xuống, người ta nhất định có ý kiến, tôi là người trong thôn, thể thương lượng với mấy đứa suốt ngày bán cho tôi được. 3 tệ cũng có thể kiếm được 5 đồng, mấy ngày nữa còn có thể tăng, tôi xuống giá đâu, phải hạ tự hạ thôi”.

      Tên hàng rong kia bất đắc dĩ, cuối cùng cũng có hạ giá, mấy ngày sau, giá tiền tăng trở lại 3 tệ 2.

      Đương nhiên cũng phải đều thuận lợi như vậy.

      Ví dụ có đợt, mưa to liên tiếp hai ngày, tối ngày đầu thu hơn hai ngàn con nhộng, có cách nào đưa , mà dù có đưa, đoán chừng Dương Quảng Châu cũng thể đội mưa đưa đến Niệm Thành! Lại có tủ lạnh gì để bỏ vào, thứ nhộng này, ngâm nước lâu nó chết, chết dễ biến đen, còn có thể hư thối, Diêu Tam Tam dứt khoát, cùng hai chị xào ăn đĩa to.

      Mấy chục tệ, cũng thể ăn hết, lại hơn hai ngàn con đó, ngươi có ăn cũng ăn hết! Ba chị em thể làm gì khác hơn là thay phiên nhau trực, cách hai giờ, vớt nhộng ve ra ngoài, nhìn nó sống lại, nhúc nhích, để nó nhúc nhích lát, lại thả vào nước, còn thấy lâu nhúc nhích, hết cách, vớt ra xào ăn thôi!

      Giằng co hai ngày đêm, cuối cùng còn dư lại gần nửa, tạnh mưa đưa cho Dương Quảng châu bán. Diêu Tam Tam tính toán, được rồi, tổn thất hơn ba mươi đồng.

      Đau lòng!



      Diêu Tam Tam kiếm tiền, đếm đếm, tính tính, tính ra mặt mày hớn hở.

      Thời gian nhộng ve xuất lâu, trước sau chỉ chừng tháng, dần dần càng bắt càng ít, vài ngày sau đủ tiền vốn rồi, liền mỗi tối thu ba ngàn con, nhiều hơn nữa thể thu nổi, Dương Quảng Châu mang tới Niệm Thành cho cũng dễ dàng, mỗi ngày thu đến nửa đêm, mình cũng thu mấy ngàn con, sợ mang được.

      Cộng cả số nhộng ba chị em bắt, trong tháng này, họ kiếm đến 473 tệ lẻ mấy đồng.

      "Nhiều quá! Tam Tam, đầu óc em quá sáng suốt, mới đó kiếm được nhiều tiền như vậy”. Diêu Tiểu Cải nhìn tiền, cười đến híp mắt.

      " đúng chị ba, số tiền này, là ba người chúng ta cùng nhau kiếm."

      “Chị cảm thấy Tam Tam càng ngày càng tinh ranh rồi, lá gan cũng lớn, trước kia chị con dám cãi lại bà nội, còn thím ba nữa…” lòng Diêu Tiểu Đông vẫn còn sợ hãi, “Tam Tam lại sợ”.


      "Chị hai, chúng ta thể sợ. Nhất là bà nội, phải bà ấy đặc biệt xem thường chúng ta, ghét bỏ chúng ta đều là con sao? Mình phải mạnh mẽ hơn chút, ai cũng thể ức hiếp mình”. Diêu Tam Tam nhân cơ hội cổ động hai chị. Phụ nữ, phải có ý thức phấn đấu.

      Diêu Tam Tam cảm thấy, hai chị tựa như bụi rậm, phải là thể thiêu đốt, mà dưới ảnh hưởng của Trương Hồng Cúc, nhẫn nhục chịu đừng thành quen, cái thiếu là mồi lửa để đốt lên ngọn lửa.

      Ba chị em ngồi vây quanh chỗ, cực kỳ kích động, 473 tệ, đối với ba chị em , nhất định là con số nghĩ cũng dám nghĩ tới.

      Phải biết, đầu thập niên 90, tiền lương bình thường của giáo viên, bác sĩ cũng chỉ có hai trăm tệ đấy! Mới vừa tốt nghiệp Đại học làm ở đơn vị chính phủ, lương cơ bản cũng có hơn 100 tệ.

      Nhưng mà, tiền lương đơn vị thấp, cũng có nghĩa là đầu thập niên 90 khó kiếm tiền, kinh tế vẫn phát triển nhanh, đầu thập niên 90, buôn bán tốt hơn này nay nhiều.

      Trong thời gian ngắn kiếm được nhiều tiền như vậy, nên ba chị em cũng dám ra ngòai. Ba người lặng lẽ ước định, có người hỏi, chỉ kiếm được mười mấy tệ, ai cũng được ra, còn nghiêm túc móc ngoéo. Sau đó liền nhịn được nhảy cẫng lên, thương lượng nên dùng số tiền này như thế nào -----.

      Tiểu Đông: Trước giữ đủ 300 tệ, cho Tam Tam lên Trung học dùng.

      Tam Tam: cần, chị, em nghe thầy giáo , nếu ở lại trường, đóng phí gì cả, học phí học kỳ Trung học đến 100 tệ. Nhà mình cách trường sáu đặm dường, em trọ lại trường đâu.

      Tiểu Đông: em phải mua vở mua bút, phải tốn tiền chứ? Lại còn đến ba năm!

      Tam Tam: vậy cũng dùng được. Về sau em còn có thể kiếm càng nhiều tiền hơn!

      Tam Tam: đến phiên chợ chúng ta phải , mỗi người mua bộ đồ mùa hè .

      Tiểu Cải: Đúng, mùa hè cần thay đồ thường xuyên, chị cũng đủ đồ để tắm rửa nữa.

      Tam Tam: mua thêm chút thịt về ăn, đều mấy tháng rồi mình mua thịt.

      Tiểu Cải: Đúng, mua ít thịt ba chỉ. Mỡ nhiều quá ăn được, mà chỉ có thịt nạc ăn cũng ngon.

      . . . . . . . . . . . .

      Ba chị em, kích động đến nỗi ngủ ngon giấc.

      "Chị này, mình phải cảm tạ hai em nhà họ Dương cho tử tế, thu nhộng ve làm ra tiền, sao mấy người khác thu chứ? Tìm ra đầu mối, có xe máy, có cách nào đưa , dù cho có xe, đổ xăng cũng cần tiền đấy! Số tiền này, đều bị giảm ”. Diêu Tiểu Đông suy tư .

      "Vậy, phải cảm ơn thế nào?" Diêu Tiểu Cải .

      "Cảm ơn thế nào hả?" Diêu Tiểu Đông hỏi Diêu Tam Tam, "Tam Tam, em ?"

      “Về sau chúng ta vớt ốc cho ấy cần lấy tiền! Lại , mỗi lần đưa nhộng ve , em đều ở lại chờ nhận tiền, em cũng giúp đỡ hai Dương làm việc, ấy còn thường trắng ra sai bảo em, phải phát tiền lương cho em đó!” Diêu Tam Tam rồi cười lên. “ sao, hai người cũng cần phải suy nghĩ nhiều, cảm tạ cũng nhất thời, trong lòng mình có tính toán là được”.

      Đợi đến phiên chợ, ba chị em lên trấn, cắt hai cân thịt, mua vài thứ lặt vặt: gương tròn , cặp tóc, cài tóc, cây dao bếp, cặp xách mới cho Diêu Tam Tam; Diêu Tiểu Cải thích chiếc vòng, nhìn rất đẹp mắt, cũng biết là nhựa hay lưu ly, chỉ có năm đồng, ba chị em đều mua, trông rất thích.

      Diêu Tiểu Đông suy nghĩ, bình thường hai em được mua quà vặt, liền làm chủ mua hai cân bánh nướng dài Tam Tam thích ăn. Quả đào, dưa gang cũng mua hai cân.

      Ba chị em, vô cùng vui vẻ về phía đông khu chợ, đến cửa hàng vải vóc quần áo, ba chị em bàn bạc, rốt cuộc là nên mua đồ may sẵn hay mua vải đây? Mua vải kinh tế, mà may sẵn đẹp.

      “Mua đồ may sẵn , cắt vải khó khăn, tìm người may, cũng phải tốn tiền công”.

      Diêu Tam Tam vừa , hai người lớn đều đồng ý, liền cùng nhau mua đồ. Ba chị em để ý đến váy, váy kia thực dụng, làm việc thuận tiện, bằng quần, quần vào thu cũng có thể mặc, váy được. Mỗi người mua cái quần màu xanh dương giống nhau.

      Diêu Tam Tam nhìn trúng chiếc áo ngắn đỏ tươi cho Diêu Tiểu Đông, kêu thử, Diêu Tiểu Đông mặc lên người, quả nhiên xinh đẹp, nổi bật lên khuôn mặt trắng trẻo non mịn của , mua!

      Diêu Tiểu Đông ưng bụng cái áo trắng chấm bi, bảo Diêu Tiểu Cải mặc thử, Diêu Tiểu Cải lại thích.

      “Em thích màu quá sáng” Diêu Tiểu Cải chọn cái màu xanh lá cây, Diêu Tam Tam nhìn thoáng qua, : “ được đâu, trông người lớn quá, màu sắc cũng đẹp lắm”.

      Cuối cùng, Diêu Tiểu Cải chọn chiếc áo ngắn màu nho. luôn thích những màu sắc lạnh chút.

      Đến phiên Diêu Tam Tam, cũng phải do chính làm chủ, hai chị nhất trí chọn cho chiếc áo ngắn màu đỏ dưa hấu, cổ áo đính hai chiếc nơ xinh. mặc vào lại cảm tháy quá đẹp quá nổi bật rồi.

      "Đổi màu khác chịu bẩn hơn . . . . . ."

      "Cái này đẹp rồi." Hai chị hoàn toàn nghe , mua. Khi đó vật giá cũng rẻ tiền, áo ngắn vải gai, giá chỉ mấy đồng.

      Ba rất vui vẻ, mua được đồ, vô cùng mừng rỡ, líu ríu như chim .

      qua gian hàng, ba chị em đều dừng lại. Đầy sạp quần áo trẻ em, trẻ sơ sinh, lớn hơn chút, cao lắm là bảy tám tuổi.

      “Chị hai, cái áo màu hồng đó, Tiểu Tứ mặc nhất định rất đẹp”. giọng Diêu Tam Tam hơi nghẹn xuống, sống lại hai ba tháng rồi, nhà bà ngoại ở xa, còn chưa được gặp em tư.

      "Chị hai, mua , Tiểu Tứ nhất định thích." Diêu Tiểu Cải cũng .

      "Ừ, mua." Diêu Tiểu Đông liền với chủ sạp: "Lấy cái áo hồng xuống cho em xem chút."

      Áo ngắn thêu hoa trước ngực, rất đẹp mắt, vải vóc cũng mềm mại, Diêu Tiểu Đông chuyện giá cả với chủ sạp, mua rồi, suy nghĩ chút, lại dứt khoát chọn cái quần màu hồng. Rời khỏi gian hàng, Diêu Tiểu Đông với hai em:

      "Mình tìm cửa hàng, mua chút bánh ngọt, ba chúng ta thăm Tiểu Tứ chút .

      . . .
      Parvarty, Lim-0403, Hale2058 others thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ
      CHƯƠNG 26: DIÊU TIỂU TỨ

      Nhà bà ngoại khá xa, cách hơn bốn mươi dặm đường. ngày này, ba chị em bộ sáu dặm đường lên trấn, đáp chuyến xe, sau khi xuống xe lại bộ bảy tám dặm đường, rốt cuộc gần trưa mới tới nhà bà ngoại.

      Trương Hồng Cúc là thứ hai, nhà mẹ còn có trai và em trai, đều là nông dân bình thường, gia cảnh cũng tính là tốt. ba chị em vì chuyến này, lại dành chút tiền, làm cho bà ngoại bộ quần áo. Nhà bà ngoại trừ Tiểu Tứ, còn có hai em họ, họ lại cố ý mua thêm ít thức ăn.


      Đẩy cửa ra, Diêu Tam Tam trông thấy bé ngồi trong sân, trước mặt đặt cái chậu, cúi đầu chà xát quần áo. Diêu Tam Tam nhìn cái liền nhận ra, đó là Tiểu Tứ.

      mặt đất cạnh Tiểu Tứ đặt chiếc chiếu, chiếu là đứa bé chừng ba tuổi, tay nắm lá cây chơi.

      “Tiểu Tứ!” Diêu Tiểu Đông mở miệng hô trước tiếng, động tác chà xát quần áo của Tiểu Tứ dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn họ chút, khuôn mặt nhắn cũng có biểu gì. Tiểu Tứ nhận ra họ, chỉ là, chưa quen thuộc.
      [Mèo: làm đến đây tự dưng thấy đau lòng…]

      Diêu Tam Tam nhìn khuôn mặt nhắn yên tĩnh kia, trong lòng nhịn được nỗi chua xót. Ở nông thôn thập niên ấy, bé bị giấu nuôi như vậy, thôn nào mà tìm được mấy người?

      Trương Hồng Cúc núp ở trấn của huyện lân cận sinh ra Tiểu Tứ, Diêu Liên Phát vừa nghe là , liền nặng nề than thở tiếng, ôm đầu đứng ở cửa, nửa ngày câu. Tiểu Tứ sinh ra vào canh năm, lúc trời sắp sáng, liền kêu bà ngoại ôm , hớp sữa cũng chưa từng được uống.
      (*)Canh năm: 3 – 5 giờ.

      Tiểu Tứ uống nước cơm và cháo loãng mà lớn lên, giờ tám tuổi rồi, gầy tong gầy teo, im lặng, đôi mắt trắng đen ràng, lặng lẽ nhìn ba chị nó, nó lên tiếng, ngược lại đứng dậy, chạy nhanh vào trong nhà.

      Ngay sau đó có người phụ nữ lớn tuổi bước ra từ trong nhà, nhìn thấy ba chị em, thoáng sững sờ, sau đó liền nở nụ cười.

      "Bà ngoại."

      "Ôi, là ba đứa , sao hôm nay đều cùng tới thế?” Bà ngoại đẩy đẩy Tiểu Tứ, : “Nhanh , chị con tới, nhận ra sao?”.

      "Nhận ra." Giọng Tiểu Tứ rất "Chị tới."

      "Nhớ em." Diêu Tam Tam khỏi đưa tay vuốt tóc Tiểu Tứ, "Mua quần áo mới cho em, còn có bánh bích quy. Lại đây, em mặc thử ."

      Ba chị em đưa bánh ngọt cho bà ngoại, lấy đồ mua cho Tiểu Tứ ra, kéo nó mặc thử. Tiểu Tứ mặc quần áo mới có hơi rộng.

      "Hơi rộng rồi." Diêu Tiểu Đông .

      "Rộng sang năm còn có thể mặc, con nít mau lớn." Bà ngoại , "Tiểu Tứ, xem chị mua áo mới cho con nè, nhìn đẹp quá”.

      Tiểu Tứ vân vê quần, kéo kéo áo, bộ dạng thích vô cùng, khuôn mặt nhắn có chút tươi cười, định cởi đồ mới ra, Diêu Tam Tam liền bảo nó: “Đừng cởi, mặc !”.

      , dẫn các chị con vào ngồi, chị con mua bánh ngọt, ăn trước chút ”.

      Tiểu Tứ hơi do dự, : "Con còn chưa giặt đồ xong."

      Lúc Diêu Tam Tam bước vào, đặc biệt lưu ý, Tiểu Tứ giặt, phần lớn là quần áo trẻ con, thoạt nhìn cũng giống của chính nó. Đứa trẻ tám tuổi, học giặt quần áo cũng phải, nhưng cả chậu đồ lớn kia, Tiểu Tứ lại làm ra hình ra dạng, xem ra là giặt quen rồi.

      “Em ăn bánh , chị giặt cho em”. Diêu Tiểu Cải .

      cần con giặt, mấy chị em con chuyện , để đó chút ngoại giặt”. Bà ngoại . Nhưng Diêu Tiểu Cải vẫn kiên trì bưng chậu, đến bên bệ giếng.

      Diêu Tam Tam mở bánh quy mang tới ra, lấy mấy cái cho Tiểu Tứ. Tiểu Tứ nhận lấy, miệng ăn ngon lành. Diêu Tiểu Đông ôm lấy em bé chiếu, dùng ngón tay chọc giỡn, em bé bị chọc cho cười khanh khách.

      “Đây là Tiểu Bối con cậu hai ạ?”.

      "Là Tiểu Bối, tròn hai tuổi rồi, đứng còn tạm được, chuyện chưa ràng lắm”. Bà ngoại .

      “Tiểu Bảo đâu ạ? Sao nhìn thấy?”. Tiểu Bảo là con trai của cậu hai

      “Chạy ra ngoài chơi rồi, cả ngày chơi đùa vui vẻ”.

      Tiểu Bảo lớn hơn Tiểu Tứ tuổi, học rồi, Tiểu Tứ… Việc đến trường của nó nên làm sao đây?

      Diêu Tam Tam liền lấy cái bánh ngọt cho Tiểu Bối, hai cánh tay của Tiểu Bối nhận lấy bánh ngọt, liền vội vàng nhét vào miệng, rất nhanh ăn đến dính đầy hai má.


      Diêu Tiểu Cải bưng chậu đồ kia giặt, lại phơi từng cái từng cái , trừ đồ của Tiểu Bối, còn có đồ của bé trai tám chín tuổi, cũng có đồ bé , hẳn là của Tiểu Tứ.

      “Vừa tới để con làm việc rồi. Bình thường bà ngoại có thời gian giặt, hôm nay công việc nhiều. Con đừng nhìn Tiểu Tứ còn , giặt quần áo rất giỏi, lúc bận bịu gặt lúa, đứa bé như nó có thể giặt quần áo cả nhà. Cơm cháo gì nó cũng có thể làm, là con bé giỏi giang”. Bà ngoại kể, lại hỏi: “Cha mẹ mấy đứa, có tin tức ?”.

      " ạ."

      tin tức, cũng biết bên ngoài ra sao. Đứa con này của ta, hơn nữa năm gặp rồi”. Bà ngoại oán trách.

      Đường xa nhiều con, mấu chốt là trong nhà bà ngoại nuôi Tiểu Tứ, mỗi lầnTrương Hồng Cúc đến nhà mẹ, cũng tiện tay , vì vậy Diêu Liên Phát thích Trương Hồng Cúc về nhà mẹ. Nguyên nhân này trong lòng ba chị em đều hiểu , nên cũng muốn nhiều lời. Phải là bà ngoại lớn tuổi, nuôi Tiểu Tứ cũng dễ dàng gì!

      Diêu Tam Tam lấy áo choàng ngắn mua cho bà ngoài ra, : “Bà ngoại, mấy chị em con, dạo này bắt nhộng ve bán được ít tiền, mua cho ngoại chiếc áo choàng mặc”.

      "Mua áo cho ngoại nữa? Tốt, được hưởng phúc của cháu ngoại rồi”. Bà ngoại hết sức vui mừng, liền mặc áo choàng lên người, xoay người nhìn ngắm, hỏi các : “có hợp ?”.

      "Rất hợp, bà ngoại mặc trông đẹp lắm”.

      Ba chị em chút chuyện phiếm với bà ngoại, Diêu Tam Tam quan sát thấy Tiểu Tứ luôn yên lặng ngồi bên, mới vừa rồi cho nó mấy cái bánh, nó ăn rất chậm, ăn xong rồi, vỗ vỗ tay, liền lấy thêm nữa.

      "Ăn nữa nhé?"

      " ăn." Tiểu Tứ giọng , "Giữ lại cho Tiểu Bảo Tiểu Bối, mợ hai được tham ăn ăn mình."

      “Aiz, thể chỉ lo chuyện, ngoại còn phải mau nấu cơm”. Bà ngoại xong, bảo Tiểu tứ: “Tiểu Tứ, con ở đây chơi với chị con ”.

      “Bà ngoài, con giúp bà tay”. Diêu Tiểu Đông đuổi theo.

      Bà ngoại vừa , Tiểu Tứ ngồi yên mép giường, im lặng tự chơi với mấy đầu ngón tay của mình. Diêu Tiểu Cải cởi giày cho Tiểu Bối, ôm nó lên giường chơi. Tiểu Bối ăn sạch bánh ngọt, Tiểu Tứ liền thuần thục cầm chiếc khăn lông , lau miệng cho nó.

      Tiểu Bối đẩy Diêu Tiểu Cải ra, dời chân chạy tới nằm lưng Tiểu Tứ chơi, hai tay bé che mặt, núp sau lưng Tiểu tứ chơi trốn tìm với Diêu Tam Tam, trốn tới trốn lui, làm biết mệt. Tiểu Bối rất thích cười, cười cười, nước miếng cũng chảy ra.

      Diêu Tam Tam có hai người cậu, cậu cả ở nhà khác trong thôn, bà ngoại ở với cậu hai. Nghe cậu cả kết hôn là nhà ba gian, cậu hai là bốn, bởi vì căn phòng nhiều hơn này, ban đầu , bà ngoại ở với con thứ hai.

      Diêu Tam Tam nhìn tình hình này, có mấy phần lo lắng. Con người của mợ hai, là phụ nữ nông thôn bình thường, thể tốt, cũng thể xấu, khôn khéo lanh lẹ có khả năng, muốn chịu thua thiệt. mà nay bà ngoại với Tiểu Tứ, gần như đều bám vào nhà cậu hai, mợ hai khó tránh khỏi sinh ra phiền phức bực bội.

      Huống chi bên trong, cũng là chuyện hai mặt, Tiểu Tứ để bà ngoại nuôi, Diêu Liên Phát cũng hỏi đến, tiền bạc càng chưa cho được mấy lần, mợ hai có ý kiến, cũng là bình thường.

      Diêu Tam Tam thầm nghĩ chuyện mợ hai, nghe được tiếng chuyện bên ngoài, cùng Diêu Tiểu Cải nhanh ra ngoài nhìn, quả nhiên là cậu hai, mợ hai trở lại, mấy chị em liền vội vàng chào hỏi.

      “Ôi cha, lâu lâu tới, hôm nay rốt cuộc cũng tới đây lần”. Vẻ mặt mợ hai tươi cười, liếc thấy Tiểu Tứ mặc quần áo mới, đuôi mắt nhíu lại, tiến vào nhà.

      “Đến đến, còn mua nhiều thế này làm gì!” Mợ hai nhìn bánh ngọt bàn, khách sáo trách móc ba chị em, còn bà ngoại: “Mẹ, con thấy mẹ cũng mặc đồ mới à nha? Chị lớn mua cho à? Tiểu Tứ cũng có bộ đồ mới, đẹp nhỉ”.

      “Ba chị em nó, bắt nhộng ve bán được mấy đồng, mua đồ cho mẹ với Tiểu Tứ. Trong nhà chị con khó khăn, mẹ cũng muốn để nó mua đồ cho mẹ”. Bà ngoại chuyện, ràng nhìn sắc mặt mợ hai.

      “Con mua đồ cho mẹ, là lẽ đương nhiên, chị ấy cũng thể lấy lý do nhà nghèo được. Người con này, coi như nuôi rồi”. Mợ hai bĩu môi .

      "Chị con, nó cũng là hữu tâm vô lực." Bà ngoại thanh minh cho con mình.
      (*)Hữu tâm vô lực: Có lòng nhưng đủ sức/ khả năng. Truyện edit bởi Mèo Mạnh Mẽ, *******************

      Ánh mắt mợ hai đảo vòng trong phòng, ôm lấy Tiểu Bối, : “Tiểu Bối chúng ta, còn có Tiểu Bối của con, có ai nhớ đến mà mua quần áo cho. Mọi người đều giày nhà rể, vớ nhà , mỗi năm con đều mua quần áo cho cháu nhà mẹ đẻ. Còn lớn kia của Tiểu Bảo, vắt cổ chày ra nước bứt ra lông, mẹ chị ta làm , cho tới bây giờ còn chưa cho cháu trai cháu được tấm vải, người lớn này, có hay cũng thế”.

      Mới mấy câu, ba chị em đứng ngồi yên. Diêu Tam Tam thầm tự trách mình, là suy tính chu toàn, mua quần áo mua cho tất cả. Cái nhà này, làm mợ hai vui lòng, ngươi liền khó được nhìn sắc mặt tốt.

      Bà ngọai nghe lời này, mặt có chút nhịn nổi, dù sao cũng là con mình, mới : “Sao mua? Tiểu Bảo Tiểu Bối, lúc tuổi, nó đều mua đồ cho”.

      “Đó còn phải là phong tục phải làm à? Lúc khác, cọng lông chị ta cũng muốn rút ra. Con chị ta, vứt cho con nuôi tám năm rồi, chị ta có báo đáp được gì cho con? Con cũng có hai đứa , nuôi thêm đứa bé bên mình, con có lỗ hay !” Mợ hai oán trách.

      Bà ngoại thể làm gì khác hơn là : “Chẳng phải tại nó nghèo sao, nghèo đến bốc mùi chua. Ngày sau Tiểu Tứ trưởng thành, có tiền, nhất định nghĩ tới con”.

      “Ôi, trông chờ người ngoài nhớ tới, đều đói nhăn răng rồi”. Mợ hai cười ha hả, tiếng cười kia nghe vào tai Diêu Tam Tam, vô cùng chói tai.

      Mắt thấy mợ hai và bà ngoại cãi vả, ba chị em được, ngồi cũng xong, khuyên cũng thể khuyên, ba đứa các gì cho phải? Dẫu sao cũng là Diêu Liên Phát ném Tiểu Tứ cho người ta.

      Ba chị em nuốt trôi bữa cơm trưa, vội vã phải về.

      “Trở về thôi, đường quá xa, chậm nữa đến nhà tối mất. Nếu có việc khác, mấy đứa cũng cần phải tới”. Diêu Tam Tam biết, bà ngoại vậy là thông cảm cho lúng túng của ba chị em.

      Khó khăn lắm mới đến được lần, còn chưa được mấy câu với Tiểu Tứ. Diêu Tam Tam nhìn Tiểu Tứ, nó núp sau lưng bà ngoại, vui buồn, khuôn mặt nhắn vẫn thấy được biểu cảm. Ba chị em lòng đầy bất đắc dĩ, giặt quần áo, trông trẻ, tình hình nhà ngoại thế này, có thể tưởng tượng Tiểu Tứ trải qua cuộc sống như thế nào.

      Thế mà đón Tiểu Tứ về, bọn họ lại thể làm chủ.

      ***Mèo Mạnh Mẽ - **********************

      Thăm Tiểu Tứ hồi, trong đầu ba chị em đều nặng nề, thoải mái mấy ngày liền. Trẻ tám tuổi, giặt quần áo, trông trẻ, nhìn ánh mắt người, làm người ta đau lòng!

      Tiểu Tứ tám tuổi rồi, nên học, nhưng nếu nó ở lại nhà bà ngoại, mợ hai làm sao có thể đồng ý cho nó . Tiểu Tứ mà học, riêng gì chuyện học phí. Tiểu Bối nhà mợ hai, bình thường đều do Tiểu Tứ trông chừng đấy.

      Diêu Tam Tam trở về, thương lượng với hai chị, có thể nghĩ cách đón Tiểu Tứ về hay .

      "Đón về? Cha nhất định đồng ý. Hơn nữa, em là thai thứ ba, tiền phạt siêu sinh của em còn chưa đóng đủ nữa, Tiểu Tứ trở về phải làm sao?”.

      Diêu Tiểu Cải tỉnh táo xong, Diêu Tiểu Đông và Diêu Tam Tam đều im lặng.

      Từ họ với Tiểu Tứ cùng lớn lên, tiếp xúc nhiều, Tiểu Tứ đối với ba người chị ruột cũng có chút xa lạ. Thế nhưng, Tiểu Tứ dù sao cũng là em ruột của các , làm sao mà bỏ được!

      Chuyện của Tiểu Tứ chắn trong đầu, Diêu Tam Tam mấy ngày liền có tâm tư làm chuyện khác. ra cũng suy nghĩ tới, mùa nhộng ve qua, giờ là giữa hè, ba người họ, phải làm gì mới tốt?

      Diêu Tam Tam vốn vẫn có ý định bắt cá trê. Nghe Bào Kim Đông , giá tiền cá trê rất khá, 1 tệ cân, nhưng thời tiết này có thể làm gì?

      Đến phiên chợ, có thể ra đường bán nước có ga trong túi ? Loại nước có ga ấy, bán cho mấy đứa trong trường học là tốt nhất, tước mắt là mùa nghỉ hè, biết có bán được hay , Diêu Tam Tam tính thử chút.

      Trong lòng nhớ chuyện Tiểu Tứ, chuyện Diêu Tam Tam tính bắt cá trê còn chưa có làm, chỉ mới từ nhà bà ngoại trở về năm sáu hôm, mà Tiểu Tứ xảy ra chuyện.

      Hôm nay ăn cơm trưa xong, ba chị em tính xuống ruộng, chiếc xe máy vội vã chạy đến nhà Diêu Tam Tam, cậu hai từ yên sau phóng xuống, vừa chạm mặt hỏi:

      "Tiểu Tứ có tới hay ?" mèo mạnh mẽ ddiễn dđàn llê qquý dđôn

      Ba chị em sợ hết hồn, Diêu Tam Tam vội : " có tới, Tiểu Tứ làm sao ạ?"

      “Tự nó chạy khỏi nhà, trời vừa sáng , đến giờ vẫn chưa tìm thấy”. Vẻ mặt cậu hai lo lắng, : “Hàng xóm thân thuộc đều tìm nó, con xem con bé giận lẫy này, rốt cuộc chạy đâu

      Diêu Tam Tam nghe vậy, lập tức nóng nảy. Bé tám tuổi, nó có thể chạy đâu? Năm ấy, thường xuyên nghe kể chuyện bọn buôn người, ngàn vạn lần thể xảy ra chuyện được!

      . . .
      Parvarty, Lim-0403, Hale2059 others thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ
      CHƯƠNG 27: ĐỨA TRẺ XÚI QUẨY

      Nghe Tiểu Tứ bỏ , Diêu Tam Tam vô cùng sốt ruột. đứa con nít tám tuổi, nó có thể chạy đâu? Năm ấy, thường xuyên nghe chuyện bọn buôn người, ngàn vạn lần thể xảy ra chuyện được!

      Diêu Tiểu Cải lại lên tiếng hỏi: “Cậu hai, yên lành, sao Tiểu Tứ lại đột nhiên chạy ra khỏi nhà, còn chạy luôn trở lại?”.

      "Chuyện này. . . . . . Haiz! hai câu thể , tìm người trước rồi hãy !”. Mặt cậu hai lộ vẻ khó xử, vừa leo lên xe máy, vừa căn dặn ba chị em:

      "Ba đứa, mau mau tìm dọc theo đường, chừng là nó muốn trở về nhà con, đến những đường mà nó có thể tới để tìm thử”.

      Tìm thử? Trước nay Tiểu Tứ chưa từng tới nhà cha mẹ ruột, bé tám tuổi, có đồng nào người, biết đường , làm sao mà nó tìm về được?

      Ba chị em vội vã bàn bạc, quyết định men theo đường tìm Tiểu Tứ, ba chị em tìm đường đến trấn , lại đặc biệt đến sân ga hỏi vòng, nhưng có ai nhìn thấy bé bình thường, hoặc là , ai buồn để ý.

      Họ tìm rất xa về phía nhà bà ngoại, nhưng hề thấy tăm hơi Tiểu Tứ, ba chị em lo lắng nóng nảy, hết đường xoay sở. Cho đến trời tối, mới thể kéo lê hai chân nặng như đổ chì, về nhà trước.

      “Tam Tam, có khi nào Tiểu Tứ tìm đến đây được ?”.

      đâu, Tiểu Tứ là đứa thể xa, chừng bên ngoại tìm được, nhưng chưa đến báo với chúng ta đấy”.

      "Đúng, chừng bên kia tìm được."

      “Chị hai, chị ba, hai người đừng quá nóng ruột, hôm nay chúng ta có gấp cũng gấp được, sáng sớm mai chúng ta đến nhà ngoại xem thử, dù chưa tìm được, mình cũng tìm tiếp”. Diêu Tam Tam an ủi hai chị.

      Mấy tháng nay, Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải hết sức tin tưởng Diêu Tam Tam, chuyện trong nhà, thường thường đều nghe chủ ý của Diêu Tam Tam cả. Gặp chuyện như vầy, cũng chỉ có thể bàn bạc với Diêu Tam Tam. ra , trong lòng Diêu Tam Tam còn lo lắng hơn, nhưng vẫn cố an ủi hai chị, gặp phải chuyện này mà còn có thể hoảng hốt được hay sao? Họ phải bình tĩnh trước , rồi mới có thể nhanh chóng tìm được Tiểu Tứ trở về.

      Diêu Tam Tam ngoài miệng an ủi hai chị, trong lòng cũng tự an ủi mình. Tiểu Tứ thể xảy ra chuyện, đời trước, Tiểu Tứ đều sống yến ổn, mặc dù lớn lên ở nhà bà ngoại, mãi cho đến khi tự ra ngoài làm công, lấy chồng, cũng được trở lại nhà họ Diêu, nhưng Tiểu Tứ vẫn sống tốt.

      Tiểu Tứ có việc gì. Diêu Tam Tam tự nhủ. lôi kéo Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải, : “Chị hai, chị ba, mình nghỉ ngơi trước , ngày mai lại . Nếu ngày mai còn tìm được, liền báo cảnh sát , để cảnh sát tìm giúp chúng ta”.

      "Cảnh sát có thể tìm giúp mình sao?"

      “Có trẻ mất tích, mình báo án, cảnh sát nhất định có thể tìm giúp mình”. Diêu Tam Tam , “Trước tiên chúng ta đừng hoảng hốt, hoảng hốt cũng ích gì”.

      Ba chị em an ủi lẫn nhau, về đến nhà, trời tối rồi, mặt trăng trốn trong áng mây, mờ mờ . Diêu Tiểu Đông vừa , vừa móc chìa khóa mở cửa, bật đèn sáng, nương theo ánh đèn sáng từ trong nhà chiếu ra, khóe mắt Diêu Tam Tam liếc thấy dưới chân tường cạnh cửa, hình như có thứ gì đó, giật giật.

      Diêu Tam Tam vội vàng nhìn kỹ lại, thân hình nho , co rúc dưới chân tường cạnh cửa. xông tới, kéo bóng người bé kia, kêu tiếng: “Tiểu Tứ?”.

      Trời vừa sáng Diêu Tiểu Tứ lặng lẽ rời khỏi nhà bà ngoại, tay chân rón rén, lúc này phải vụ mùa, những người khác còn ngủ. Lúc rời , Tiểu Tứ tám tuổi chuẩn bị tốt vạn lý trường chinh, rón rén lấy theo xấp bánh rán, tìm chiếc áo ngắn của mình bao lại, ôm vào lòng, lặng lẽ kéo cửa ra, rời khỏi ngôi nhà gắn bó tám năm.

      Tiểu Tứ từng nghe , nhà mình ở thôn Thổ Câu làng Thạch Kiều, nằm ở hướng Đông Nam của nhà bà ngoài, Tiểu Tứ đường theo hướng Đông Nam, hỏi địa danh kia, lần lượt qua các thôn xóm, trốn chó, trốn xe… Tốc độ bộ bình thường của người lớn là mười dặm đường giờ, thế nhưng ba mươi dặm đường, Tiểu Tứ mất cả ngày.
      (*)d;d;l-q-d Dặm: dặm bằng ½ km.

      Cảm ơn trời đất, con bé cúi đầu im lặng bước , thế mà lại xảy ra chuyện gì. Lúc mặt trời lặn xuống phía Tây, Tiểu Tứ rốt cuộc cũng vào thôn Thổ Câu, đây vốn là nên là nơi bản xứ của nó, thế nhưng lại là lần đầu tiên nó được tới.

      “Nhà của Diêu Tiểu Đông ở đâu vậy chị?”. Tiểu Tứ chọn bé hơn mười tuổi đề hỏi đường, ngẫu nhiên hỏi trúng Diêu Lĩnh Đệ bạn học của Diêu Tam Tam, Diêu Lĩnh Đệ dẫn nó vượt qua hai con ngõ, chỉ tay:

      “Đó đó. Nhà chị ấy hình như có ai ở nhà, khóa cửa rồi”. Diêu Lĩnh Đệ tò mò nhìn Tiểu Tứ, dáng dấp Tiểu Tứ có mấy phần tương tự với chị em nhà họ Diêu. “Em là họ hàng nhà chị ấy hả?”.

      Tiểu Tứ trả lời vấn đề này, chỉ : "Cảm ơn chị, em đợi các chị ấy."

      Diêu Lĩnh Đệ rồi, Tiểu Tứ quan sát ngôi nhà hai gian cũ kĩ trước mắt, ngay cả hàng rào cũng có, Tiểu tứ lặng lẽ đến cạnh cửa, ngồi dựa vào tường, ăn cái bánh rán. Chờ mãi chờ mãi, Tiểu Tứ co ro mơ mơ màng màng ngủ thiếp , cho đến khi bị cái gì đó đánh thức, nghe thấy tiếng ba chị rồi.


      Diêu Tiểu Tứ ngồi bên bàn ăn, ăn sạch mỳ sợi chị hai nấu cho nó như hổ đói. Cả ngày nay, Tiểu Tứ chỉ ăn có mấy cái bánh rán, nước cũng có mà uống, sớm vừa mệt vừa đói rồi. Diêu Tiểu Đông cho hai quả trứng vào mì, Tiểu Tứ lặng lẽ ăn, lặng lẽ quan sát sắc mặt ba chị.

      lo lắng, ngày mai mình bị đuổi trở về.

      “Tiểu Tứ, sao em lại chạy đến đây? Chạy loạn như vậy lỡ xảy ra chuyện rồi sao?”. Diêu Tiểu Cải nhịn được mà nó.

      Diêu Tam Tam liếc nhìn chị ba ra hiệu, hơi lắc đầu: trước đừng hỏi, đợi nó ăn no rồi lại .

      Tiểu Tứ ăn sạch mì rồi, lấy mu bàn tay quệt miệng, giương đôi mắt trắng đen ràng nhìn ba chị, trong mắt tràn ngập uất ức và mong đợi.

      “Ăn nữa ?” Diêu Tiểu Đông hỏi. Tiểu Tứ lắc đầu, cúi đầu dưới ánh mắt của ba chị, tự đùa với mấy ngón tay của mình.

      “Tiểu Tứ, sao em lại chạy ta ngoài? Em như vậy, nếu lỡ gặp phải bọn buôn người, em bị bắt đó”. Diêu Tam Tam , “Tiểu Tứ, em với chị xem, nguyên nhân gì mà chạy đến đây?”.

      “Em muốn về nhà em”. Tiểu Tứ vừa mở miệng, nước mắt trào ra, “Tối hôm qua, em trông Tiểu Bối cẩn thận để nó ngã sấp xuống khóc lên, mợ hai đánh em, mắng em ăn ngồi rồi, chỉ ra cửa chính kêu em cút … Tiểu Bảo cũng động tí là đánh em, em là đứa xúi quẩy ăn bám nhà họ…”.

      Tiểu Tứ xong, nước mắt rơi xuống như mưa, trong đôi mắt có thần sắc tương xứng với số tuổi, nó tủi thân mím môi, :

      “Chị hai, chị ba, chị tư, sao các chị được ở nhà mình, còn em được? Bà ngoại cho em trở về, em về có cơm ăn, đói chết. Nhưng em muốn sống ở nhà bà ngoại đâu, em rất nghe lời, em muốn làm đứa xúi quẩy đâu”.

      Đứa sinh vượt kế hoạch bị giấu nuôi, ở nông thôn bị gọi là “đứa xúi quẩy”, Diêu Tiểu Tứ muốn làm đứa xúi quẩy đó nữa.

      Diêu Tam Tam vừa nghe, nước mắt nén được rơi xuống. lau nước mắt, : “Chị hai, mình thể kêu Tiểu Tứ trở lại nữa. Theo nó , dù sao cha mẹ cũng có ở nhà, Tiểu Tứ cả ngày đường, con bé như vậy lại mình đường tìm đến, em làm sao cũng thể đuổi nó trở về được. Coi như cha mẹ có trở về, mình cứ là mình để Tiểu Tứ ở lại nhà !”.

      Mắt Diêu Tiểu Đông loang loáng nước mắt, do dự chút. Chuyện này, phải là chuyện có thể làm chủ. Diêu Tiểu Đông còn chưa kịp mở miệng, Diêu Tiểu Cải :

      “Bây giờ vấn đề phải là mình giữ Tiểu Tứ hay , em chờ xem , nếu Tiểu Tứ chạy về đây rồi, nhất định mợ hai đồng ý để nó trở lại nữa”.

      “Đúng đó, chị hai, Tiểu Tứ chạy về đây rồi, thể đưa nó quay lại nữa!”.

      Tiểu Tứ lên tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm Diêu Tiểu Đông. Diêu Tiểu Đông lau nước mắt, : “ kêu Tiểu Tứ trở về đó, bốn chị em mình, có đói chết cũng đói chết chung chỗ”.

      Diêu Tiểu Tứ cứ thế trở lại nhà mình, nhiều năm sau, Diêu Tam Tam mỗi lần nhớ lại chuyện này, vẫn luôn bùi ngùi xúc động. bé tám tuổi, dưới nắng gắt, dựa vào hai chân mình ba mươi mấy dặm đường, quật cường chạy trở về nhà… Ước chừng là bắt đầu từ đó, Diêu Tam Tam thương Tiểu Tứ, thương đến tận xương tủy.

      lại, trời cũng khuya lắm rồi. Ba chị em nấu cho Tiểu Tứ nồi nước nóng, để nó thoải mái tắm rửa sạch . Ba chị em vẫn ngủ chung giường, giờ có thêm Tiểu Tứ rồi, bốn người nằm chung nhất định tiện, chiếc giường hướng nam mà trước kia Trương Hồng Cúc ngủ có đống chăn, Diêu Tiểu Đông đều sửa soạn, trải giường đâu vào đấy.

      “Chị hai, từ giờ chị với chị ba giường, em với Tiểu Tứ giường nhé”. Diêu Tam Tam . Còn chừng nào cha mẹ họ về, lúc ấy sau.

      “Ừ!”, Diêu Tiểu Đông khẽ cười, với Tiểu Tứ: “Tiểu Tứ, về sau em ngủ chung giường với chị tư, chịu ?”.

      Tiểu Tứ gật đầu. Đứa này, thiếu hoạt bát mà đứa trẻ tám tuổi nên có. Loại trải nghiệm “đứa xúi quẩy” kia, tất nhiên là có ảnh hưởng rất lớn tới tâm lý và tính cách của con nít, bị giấu nuôi, thiếu thương của cha mẹ, bà ngoại thậm chí còn dám cho nó ra cửa, sợ bị người có dụng tâm khác, bắt được chứng cứ Trương Hồng Cúc sinh vượt kế hoạch, giống như động vật bị nuôi nhốt trong chuồng. Tiểu Tứ quá yên tĩnh, biết điều, yên tĩnh đến nỗi khiến người ta đau lòng.

      ***

      Sáng sớm hôm sau, cậu hai lại tới, lúc này là mình đạp xe tới, vừa vặn chạm mặt Diêu Tiểu Đông đúng lúc bước ra khỏi tường thấp của chuồng heo, cậu hai hỏi:

      "Tiểu Tứ đâu? Tiểu Tứ có tới hay ?"

      Diêu Tiểu Đông : "Có tới, tối hôm qua tự nó tìm tới."

      Cậu hai thở phào nhõm, khẽ quăng xe đạp qua bên, giận dữ : “Con bé này, tại sao lại chạy loạn như vậy chứ? Cả nhà lo lắng cho nó gần chết, bà ngoại con từ lúc nó mất tích ăn miếng cơm. Hôm qua ngay cả kênh rạch ao cá cậu cũng kêu người mò vớt rồi, nó là… Nếu xảy ra chuyện gì, còn có thể để cho người ta sống nữa ? Cậu công nuôi lớn nó, nếu nó xảy ra chuyện, cậu phải sao với cha mẹ con?”.

      Cậu hai sải bước vào phòng, nhìn chằm chằm vào Tiểu Tứ vẫn còn nhắm mắt ngủ giường, thở dài nặng nề.

      Nghĩ lại cậu hai cũng dễ dàng gì, hôm qua tìm đến nóng nảy, lúc ấy chỉ nghĩ nếu tìm được đứa hiểu chuyện kia, ra sức đánh nó trận trước rồi ! Thế mà lúc này nhìn thấy Tiểu Tứ bình yên ngủ say, rốt cuộc cậu hai cũng nhẫn tâm, xoay người ra khỏi phòng, tự lấy băng ghế đến ngồi cạnh cửa.

      "Nếu . . . để cậu đưa Tiểu Tứ về? Cha mẹ mấy đứa có ở nhà, cũng biết chuyện, mợ hai mấy đứa… tính tình có hơi nóng nảy chút, phải cậu cha mẹ mấy đứa chứ, có số việc, cũng thể trách mợ hai mấy đứa, nghĩ xem đứa từ lúc mới ra đời, nuôi lớn như vậy dễ lắm sao? Vậy mà cha bây gần như hỏi đến chuyện của nó!”.

      Diêu Tam Tam lòng thông cảm cho nỗi khó xử của cậu hai, trong đó lại càng thương xót cho Tiểu Tứ. Ba chị em nhìn nhau, sau đó Diêu Tam Tam tiếp lời: “Cậu hai, tụi con cũng biết cậu nuôi Tiểu Tứ lớn như vậy dễ dàng gì, cũng biết cậu gặp phải việc khó xử, sau này Tiểu Tứ trưởng thành, thể nào quên ơn nghĩa của cậu và ngoại, bây giờ nếu nó chạy trở về, để nó ở nhà , nếu mang nó trở lại, chẳng phải là làm khó cậu rồi sao?”.

      Cậu hai lâu lên tiếng, ngồi lúc, mới đứng dậy : “Này trước tiên cứ như vậy , cậu phải nhanh về, với bà ngoại bây tiếng. Bà ngoại bây nóng ruột muốn chết rồi”.

      Cậu hai vừa đạp xe , Tiểu Tứ chân trần chạy ra ngoài, mở to mắt nhìn Diêu Tam Tam, Diêu Tam Tam cười với nó: “Sao lại để chân mà chạy ra ngoài vậy? bắt em trở về đâu, yên tâm !”.

      “Dép của em hôm qua bộ bị đứt quai rồi”.

      Diêu Tiểu Đông vội : " sao đâu, dép nhựa cũng dễ vá mà, lát nữa chị hai vá cho em”.

      Nên mua cho Tiểu Tứ đôi dép mới. Tiểu Tứ cũng nên chuẩn bị lên Tiểu học rồi. Lần này Tiếu Tứ tới, việc trước tiên Diêu Tam Tam nghĩ đến, vẫn là suy nghĩ biện pháp kiếm ra tiền, hết cách rồi, thứ mà họ thiếu nhất chính là tiền.

      . . .

      Edit: Mèo Mạnh Mẽ
      CHƯƠNG 28: ĐẦU TRỌC (1)

      tồn tại của Tiểu Tứ, trước đó Diêu lão nãi biết, mà nếu Diêu lão nãi biết rồi, mấy người con khác của Diêu lão nãi cũng biết, dĩ nhiên, với bên ngoài nhất định phải giấu diếm, dẫu cho có vài người thân thích trong thôn từng thầm bàn tán với nhau, nhưng tối thiểu người trong nhà cũng thừa nhận.

      Cho dù có người đến với Diêu lão nãi, con cả nhà bà có đứa con thứ tư chăng nữa, nhất định bà ấy cũng quả quyết đáp lại câu: Ô hay, chuyện bịa đặt!

      Nhưng giờ Tiểu Tứ trở lại, ở trong nhà Diêu Liên Phát, dĩ nhiên có người đến tai Diêu lão nãi, Diêu lão nãi liền tức giận, chạy tới nhà Diêu Liên Phát xem, lần này có vẻ khôn ra, biết các nghe lời bà ta, nên gì, câu cũng , chỉ oán hận dậm chân cái, dùng sức nhìn chòng chọc vào Tiếu Tứ, giọng mắng mấy câu trong miệng, rồi xoay người mất.

      Diêu Tam Tam biết, Diêu lão nãi trở về, nhất định tìm cách báo cho Diêu Liên Phát biết, thế nhưng, chuyện gì tới tới, nếu ba chị em giữ Tiểu Tứ lại, cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý, tùy bà ấy thôi!

      Ngược lại, chú hai đến thăm Tiểu Tứ, kéo tay Tiểu Tứ quan sát hồi lâu, móc ra 10 đồng nhét vào tay Tiểu Tứ, : “Tiếu Tứ, mua bộ quần áo mặc , chú là chú hai, lần đầu thấy mặt, chú nghèo nên cũng có tiền bạc để cho con. Lớn như vậy rồi, mà chưa được ăn viên kẹo từ chú hai nữa”.

      Tiểu Tứ còn , nhưng lại rất hiểu chuyện, liền khước từ theo trực giác, Diêu Tam Tam ở bên : “Tiểu Tứ, chú hai cho em, em nhận , chú hai thương em đó. Nhà chú hai có con , về sau chúng ta lớn rồi, nhớ hiếu thuận chú hai”.

      Chú hai nghe vậy liền toét miệng cười, : “Đó là đương nhiên, người khác mừng thọ, ăn sủi cảo con gói, chú hai già rồi mừng thọ, liền trông cậy vào mấy chị em bây làm sủi cảo cho chú ăn rồi”.

      Lòng dạ chú hai coi như tốt, bình thường trong nhà cày ruộng, làm lụng, đều nhờ chú hai giúp đỡ, như chuyện Vương Tiểu Mãng chú hai cũng giúp đỡ tận tình, trong lòng Diêu Tam Tam cảm động và ghi nhớ hết, cha mẹ có ở nhà, cho dù có muốn mạnh mẽ, có số việc vẫn còn cần phải có người lớn giúp đỡ.

      Nhìn lại nhà chú hai, thím hai chung có chút cậy mạnh phân phải trái, nhưng so với nhà chú ba, Diêu Tam Tam vẫn nguyện ý thân cận với nhà chú hai hơn. phải xu lợi, mà là chú hai hiền hậu hơn, thứ hai là thực bị đời sống và hoàn cảnh ép buộc.

      Lại có chuyện nguy cấp nữa – đầu Tiểu Tứ có chấy. Mới sớm tinh mơ, hai người lớn lo thức ăn cho heo, Diêu Tam Tam bắt cái ghế dài ở cửa, kêu Tiểu Tứ qua chải đầu cho nó. Tóc Tiểu Tứ thưa thớt, có hơi hoe vàng, chiều dài cũng thắt được bím tóc rồi. Mới chải cái, Diêu Tam Tam tinh mắt nhìn thấy tóc có gì cái gì đó xíu trăng trắng, vội : “ phải trứng chấy đấy chứ? Chị thấy tối em ngủ luôn gãi đầu”.

      Đầy tóc ra, quả nhiên thấy tóc là đám trứng chấy trắng. Diêu Tam Tam rất nhanh bắt được con chấy đen bò da đầu, giơ ra cho Tiểu Tứ nhìn.

      “Con chấy bự này cắn em nè, ngứa sao được!”. đoạn, Diêu Tam Tam dùng móng tay ép cái, con chấp bị ép dẹp lép, móng tay lưu lại vệt máu đỏ. Bóp chết con rồi, Diêu Tam Tam liền vạch tới vạch lui, tìm bắt chấy cho Tiểu Tứ. Mới bắt chút, móng tay bẩn mảng.

      “Bà ngoại mắt kém, thấy chấy để bắt, dùng lược dày, với thuốc diệt chấy cho em, nhưng chưa hết, bà ngoại bận rộn, nó lại nhiều lên. Tiểu Tứ rồi, lại nhịn được đưa tay gãi.

      Sớm hơn vài năm, đầu người trẻ con trong thôn, đều có rất nhiều chấy, lúc Diêu Tam Tam học, nữ sinh còn bắt chấy cho nhau trong giờ học. Nhưng ba chị em nhà họ Diêu có chấy, ra nếu chịu khó tắm gội kỹ lưỡng dĩ nhiên có chấy được.

      Diêu Tiểu Cải thấy thế, liền bỏ lại thức ăn heo quấy, chạy vào nhà lục lọi nữa ngày, tìm được cái lược dày, đưa cho Diêu Tam Tam, : “Mau mau chải cho nó, chịu khó tắm gội, chờ đến phiên chợ mua cho nó ít thuốc diệt chấy, mau mau trị cho nó, đừng để ba chúng ta cũng bị lây luôn”.

      Diêu Tam Tam nghĩ, ngủ chung giường với Tiểu Tứ, sợ rằng lây chấy rồi, liền cười : “Muốn chải lược dày trước tiên em phải chải sạch em , chừng em lây rồi”.

      "Cái con hư này! Tiểu Tứ, đạp chị tư hư của em cái ."

      Tiểu Tứ tất nhiên đạp Diêu Tam Tam, chỉ cúi đầu, trong lòng thấp thỏm yên, nhịn được lại đưa tay lên gãi.

      “Chị ba, em thấy đầu Tiểu Tứ, nhiều trứng chấy lắm, mỗi sợi tóc có tới mấy trứng, nằm rải rác khắp nơi, coi như có siêng gội siêng chải lược dày, cũng thể trị dứt. Chẳng bằng…”. Diêu Tam Tam nhìn về phía Tiểu Tứ, cười ngừng, “Chẳng bằng cho nó cạo trọc , trị hết ngay”.

      “Con người ta, cạo đầu khó coi hả?”. Diêu Tiểu Cải tán thành.

      “Vậy phải nhanh hơn sao? Dù sao nó cũng còn . Trị chấy xong rồi, còn có ai lây cho nó được nữa?” Diêu Tam Tam rồi, đứng trước mặt Tiểu Tứ, động viên nó: “Tiểu tứ, mình cạo đầu thôi, em nhìn tóc này của em nè, đó toàn là trứng chấy, thắt bím cũng xấu, nếu trị hết ngay lập tức, nó cắn em cả ngày lẫn đêm, ngứa ngáy chết mất, da đầu đều bị cắn bị thương hết rồi”.

      Diêu Tiểu Đông nghiêm túc suy nghĩ chút, : “Tiểu Tứ, bằng mình cạo sạch , dù sao em cũng còn , cạo trọc cũng bình thường, trong thôn cũng có mấy con bé cạo đầu đấy”.

      “Cái đó là người ta cắt húi cua, còn nó muốn cạo phải cạo sạch, con mà đầu trọc, khó coi lắm”. Diêu Tiểu Cải tiếp tục giữ nguyên ý kiến.

      Diêu Tam Tam đẩy chị ba cái, : “Tránh bên nè, chỉ có chị là thích đẹp thôi, khỏe mạnh vệ sinh quan trọng hơn đẹp hả?” xong ngồi xổm xuống, tiếp tục dụ dỗ Tiểu Tứ: “Tiểu Tứ, em xem bây giờ là mùa hè, cạo trọc mát mẻ hơn, dễ tắm nữa. Lại giữa hè, vừa đúng phải đội mũ che nắng, chờ chị ra đường mua cho em cái mũ đẹp, em đội mũ rồi, tóc mọc ra rất nhanh thôi, được ?”.

      Tiểu Tứ gật đầu cái, giọng : “Vậy em cạo đầu, chị mua mũ cho em, đừng với người khác nhe”.

      Ăn sáng xong, Diêu Tam Tam phải sang nhà ông Tam hàng xóm mượn tông đơ cạo đầu, cạo cho Tiểu Tứ cái đầu trọc lốc trơn mượt, tôn lên gương mặt nhắn xinh xắn của Tiểu Tứ, rất có cảm giác vui mừng. Diêu Tam Tam nhìn kiệt tác của mình, cười mãi.

      Tóc cạo ra được, Diêu Tam Tam ném thẳng vào chậu nước, trông coi đến lúc số chấy kia chết hết. lau sạch tóc vụn cho Tiểu Tứ, nhịn cười, : “Được rồi, sạch rồi đấy”.

      Tiểu Tứ nhịn được đưa tay sờ sờ cái đầu láng o của mình, mới nhớ ra, cái mũ của nó còn chưa mua được, vội vàng rửa sạch mặt mũi đầu cổ, trốn vào trong nhà.

      Hôm sau phiên chợ, Diêu Tam Tam lên trấn, hôm nay giao ốc cho Dương Bắc Kinh, thuận tiện mua cho Tiểu Tứ cái mũ. Với lại, trong lòng còn có việc khác.

      Lần này Tiểu Tứ đến, điều đầu tiên mà Diêu Tam Tam nghĩ, vẫn là biện pháp làm ra tiền, hết cách rồi, thứ họ thiếu nhất chính là tiền. Bốn chị em, có tiết kiệm nữa cũng phải chi tiêu sinh hoạt. Lại , Tiểu Tứ cũng nên lên Tiểu học rồi, đầu thập niên 90, tiền thu nhập rất thấp, là giáo dục bắt buộc, nhưng mỗi lần giao học phí lại rất nhiều, học phí Tiểu học Trung học, còn cao hơn hai mươi năm sau.

      Diêu Tam Tam mang ốc đến cho Dương Bắc Kinh trước, gặp Dương Quảng Châu cũng ở đây, cười ha hả hỏi Diêu Tam Tam: “Tam Tam tới rồi? Chị em chợ chung sao?”.

      Diêu Tam Tam biết ta có ý, liền nghịch ngợm hỏi: “ cả Dương hỏi chị nào của em?”.

      Dương Quảng châu nghiêm trang : "Chị nào cũng được hết, đều được!"
      Parvarty, Lim-0403, Hale20511 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :