1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh nông gia Tam cô nương - Ma Lạt Hương Chanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      CHƯƠNG 16: MẦM TAI VẠ
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ

      "Cha, đây là tư tưởng phong kiến, để khi cha chết có người đốt vàng mã, mà cha phải ép chết con ruột ư?" Diêu Tam Tam cơ hồ là hét lên.

      Tư tưởng phong kiến mấy ngàn năm, vốn mất từng chút , nhưng vào đầu người như Diêu Liên Phát, lại tro tàn bùng cháy, còn vô cùng mạnh mẽ. Tiếc là, người như ông ấy, vẫn luôn thiếu.

      Diêu Liên Phát ngồi ghế đẩu, cực kỳ tức giận vỗ đầu gối, : "Thôi thôi thôi, cần thứ đồ bất hiếu, cả lũ đều thể trông cậy, cút xa cho tao! Chuyện này tạm thời gác lại, phải nhanh chóng sinh con trai mới đúng."

      Sinh con? Ý tưởng này, dù sao cũng tốt hơn ông ép buộc chị hai, cứng rắn xử lý chuyện hôn nhân của chị ấy. Chờ ông ấy tự làm khổ mấy năm, chắc chị hai cũng có đối tượng, kết hôn luôn rồi.

      Về phần chị ba, chị ấy có cách tự bảo vệ mình. Chị ba khôn khéo, trong lòng Diêu Tam Tam vẫn luôn biết.

      Diêu Tam Tam nghĩ như vậy, liền bắt đầu vui vẻ trở lại. Ghét cái người thím ba kia nhất, miệng đường đỏ, lòng dạ hồ tiêu, ngoài miệng ngọt như mật, trong lòng chẳng biết tính toán cái gì. Từ điểm đó mà , Diêu Tam Tam thà rằng tiếp xúc với thím hai, thím hai là người đàn bà nông thôn chanh chua, hiểu đạo lý, nhưng mà bà ấy ngu xuẩn cách dứt khoát và thẳng thắn, lòng dạ có ngoằn ngoèo, tâm địa có thối nát như thím ba.

      buổi tối hai ngày sau, Diêu Liên Phát gọi ba chị em tới, :

      "Bây giờ lúa mì cắt hết, gieo lứa giống khác cũng gần xong, tao với mẹ bây phải trốn ra ngoài, mấy đứa bây ở nhà, phải cuốc đất, tỉa cây, nuôi heo cho tốt, trông nom hoa màu cho kỹ."

      Diêu Liên Phát hờn giận mấy ngày, giờ bắt đầu sắp xếp chuyện trong nhà rồi. Phải biết ông ấy chưa bao giờ buông bỏ ý nghĩ sinh con trai, gần tháng nay, ông và Trương Hồng Cúc đều ở nhà, cán bộ trong thôn tới tìm hai chuyến rồi, kêu ông thắt ống (đình sản), thắt ống làm sao ông ta sinh con? Diêu Liên Phát như vầy là lại tính toán chạy trốn, làm đội du kích siêu sinh của ông ấy.
      (*)Siêu sinh: Sinh đẻ nhiều, vượt kế hoạch.

      Trương Hồng Cúc cẩn thận thử thăm dò: "Nếu trong số mệnh của chúng ta có, cũng đừng nghĩ đến nữa, nhìn mấy đứa con này , trốn ra ngoài nữa, cũng chắc có thể mang thai con trai. . . . . ."

      "Đừng có mà như vậy, xúi quẩy! Tôi nghe có nhà Khố Bắc Hương ở thôn Tiểu Trại, sáu đứa con rồi, chờ bao nhiêu năm? Vừa rồi sinh được đứa con trai trắng trẻo mập mạp, chờ bốn mươi tám mùa dưa đó, tôi bây giờ còn chưa quá bốn mươi, sao lại thể có con trai?"

      Diêu Liên Phát dốc xong bầu ngôn luận, quở trách Trương Hồng Cúc, còn : "Bây giờ mình phải xa chút, đánh nhanh rút gọn, tôi nghe trong thôn có ít người sống trà trộn ở Thiên Tân tệ lắm, có nhặt ve chai, có làm nhà máy đá, mấy chuyện lặt vặt đó tôi cũng làm được, tôi dẫn bà trà trộn vài năm, kiếm chút tiền, an ổn sinh con trai xong rồi về.

      Trong lòng Diêu Tam Tam dâng lên cơn chua xót, Diêu Liên Phát mở miệng là mấy năm, cũng thèm nghĩ, bỏ lại ba đứa con trong nhà, lớn nhất cũng mới mười sáu! Nhưng mà ——

      Cũng tốt thôi, dù sao ba chị em cũng sớm học được cách tự chăm sóc chính mình. Diêu Liên Phát ở nhà, ngược lại ba chị em tạm thời có thể sống cuộc sống yên ổn.

      Diêu Liên Phát quay qua căn dặn ba chị em: "Tao với mẹ bây ra ngoài, có người hỏi, tụi mày cứ ra ngoài làm công, có việc gì nghe theo bà nội bây."

      "Dạ, nhớ." Diêu Tam Tam đáp lời.

      * * Mèo Mạnh Mẽ - ******************* * *

      thể , Diêu Liên Phát rồi, ba chị em ở nhà làm ruộng nuôi heo, làm nội trợ, mấy việc này họ đều quen, mặc dù rất vất vả, nhưng còn thứ cảm giác đè nén, cuộc sống gia đình tạm ổn, cũng thong thả thoải mái.

      Thế nhưng, Diêu Liên Phát và Trương Hồng Cúc xa, trong nhà chỉ còn lại ba đứa con như ba đóa hoa, tuổi lại , rất nhanh mang tới mầm tai họa.

      Diêu Liên Phát mới mấy ngày, buổi tối nọ, ba chị em từ sớm làm xong việc nhà, Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Cải ngồi may đệm giày dưới ánh đèn, Diêu Tam Tam làm bài tập của , trong phòng là khung cảnh yên tĩnh an nhàn.

      Diêu Tam Tam làm bài tập xong, ba chị em tính ngủ, tiếng đập cửa chợt vang lên

      Nhà họ Diêu có tường rào, chỉ có hai cánh cửa gỗ đóng ở gian ngoài, ba chị em thường ở nhà mình, cũng quen cẩn thận, đêm khuya có người đập cửa, Diêu Tiểu Đông đứng lên, vội vàng mở cửa, mà chỉ hỏi câu:

      "Ai đó?"

      "Là !"

      Tiếng này quen thuộc, là giọng của người đàn ông, Diêu Tiểu Đông sao có thể mở cửa? Diêu Tiểu Cải và Diêu Tam Tam nghe thấy, cũng ngừng tay, đều nhìn về phía cửa gỗ, Diêu Tiểu Đông lại hỏi:

      "Là ai?"

      " đây mà em nghe biết sao? Tiểu Đông, em mau mở cửa, tìm em có chuyện."

      Diêu Tam Tam nghe cái kiểu năng tùy tiện này liền ngẩn người, đứng lên bước tới cạnh Diêu Tiểu Đông, giọng này, hình như nghe qua ở đâu đó, Diêu Tam Tam quát hỏi tiếng:

      "Rốt cuộc là ai? Có chuyện gì?"

      " chứ ai, Tiểu Đông, em mở cửa trước , mở cửa ra mình dễ chuyện."

      "Ông rốt cuộc là ai? Khuya khoắt ông muốn làm gì?"

      "Xem em kìa, Tiểu Đông, là đối tượng của em đây, em muốn … nhưng còn muốn em, mình đến phiên chợ mua áo đính hôn, sao đột nhiên em lại trở quẻ? sợ làm tổn thương trái tim sao. được, đêm nay tới là để hỏi em, tìm em để , trong lòng thể quên em!"

      Vương Tiểu Mãng! Diêu Tiểu Đông sợ đến nỗi lui bước, khuôn mặt nhắn cũng trắng bệch.

      Diêu Tam Tam vừa nghe, quả nhiên là ! Ánh mắt của đảo vòng quanh phòng, tiện tay chụp lấy cây dao phay bàn cơm, nắm chặt trong tay, liếc mắt nhìn then cửa, cửa gỗ xuyên kiểu cũ, rất bền chắc, nhưng vẫn là có mấy phần yên lòng, vội vàng khiêng băng ghế lớn nhất trong nhà, chặn trước cửa, dùng chân đạp lên.

      "Vương Tiểu Mãng, ông tới đây làm cái gì? Ông cút nhanh lên, nếu tôi lấy dao chém chết ông."

      Diêu Tam Tam mắng tiếng, Diêu Tiểu Cải cũng quơ lấy cái chày cán bột, đứng bên cạnh Diêu Tam Tam, Diêu Tiểu Đông thấy hai như vậy, cũng mò mẫm bưng băng ghế gỗ dài trong tay, dán mắt vào cánh cửa gỗ.

      Thôn lớn, thôn dân đều rất thân quen, bình thường cũng coi như thân thuộc, gặp phải lưu manh vô lại gõ cửa vào đêm hôm khuya khoắt như vậy? Trong nhà lại chỉ có ba , sao có thể sợ!

      "Ôi ôi, là lợi hại! Tiểu Đông, đối với em là lòng, sao em có thể làm vậy! Mau mở cửa cho vào , chúng ta chuyện đàng hoàng! thích em muốn chết, Tiểu Đông Tiểu Đông, gọi tên này quả sai, liếc mắt cái liền dụ người ta thương em, chính là thích em, muốn cưới em, nào có ý xấu!"
      (*)Đông: thương.

      Vương Tiểu Mãng cũng biết ai ở trong nhà chuyện với gã, miệng cứ gọi Tiểu Đông Tiểu Đông, chuyện tục tằng, Diêu Tiểu Đông giận đến nỗi nện băng ghế trong tay vào ván cửa, nước mắt trào ra.

      Diêu Tam Tam hận thể chặt gã kia dao, giơ dao trong tay lên mắng: "Đồ chó, mau cút cho tôi, nếu ông , tôi kêu người đến đánh chết ông!"

      "Em kêu , kêu , cũng muốn kêu đây, nhà họ Diêu em muốn mời làm con rể, chạy mấy dặm đường tới xem mắt, xem trúng rồi, em có tình có ý, hôm nay em nhốt con rể ngoài cửa, còn ra thể thống gì?"

      Vương Tiểu Mãng bỉ ối , đập cửa bình bịch, sau đó dùng chân đá.

      "Mở cửa, có nghe thấy ! Rượu mời uống mà thích uống rượu phạt à, mở cửa là đây cho cây đuốc đốt sạch cái nhà hai gian rách nát này của em!"

      "Chó má, mày là đồ thối tha. . . . . ." Diêu Tam Tam tức đến run rẩy, khó trách người thôn Yên Đôn đều Vương Tiểu Mãng là tên côn đồ nanh nọc, thể dây vào, giờ Diêu Tam Tam có thể hiểu, vì sao trước kia bị gã đeo bám lại buộc phải gả xa. Chồn vàng đánh rước lấy mùi khai, thực ra ồn ào như vậy cả thôn đều biết, miệng người có hai tầng da, sợ rằng ảnh hưởng tốt tới Diêu Tiểu Đông.
      (*)Chồn vàng là loài động vật mà người TQ tin tưởng là có linh tính, hay ghi thù, có thể tiết mùi hương mê hoặc thần trí người. Người ta rất sợ nó, nhưng cũng hay bàn tán cách chống lại nó.

      Diêu Tam Tam đánh giá con dao trong tay, thầm nghĩ, nếu mà mở cửa, ba chị em có thể đánh được Vương Tiểu Mãng hay ? Cũng thể để gã ở đây chận cửa miệng đầy phân người.

      Diêu Tiểu Đông lau nước mắt, xoay người vào phòng, lưỡi hái trong nhà, là do tự tay đặt dưới gầm giường, Diêu Tiểu Đông rút ra ba cây, dùng ngón cái thử thử độ bén, mùa gặt mới vừa kết thúc, bình thường cũng cắt cỏ heo nên lưỡi hái này vô cùng sắc bén.

      Diêu Tiểu Đông cầm lưỡi hái, căm hận bước ra, phát cho hai đứa em mỗi đứa cây, nghiến răng : "Đồ thối tha, mày chờ đó, tao mở cửa cho mày, mở cửa rồi chém chết mày là được. Tiểu Cải, Tam Tam, hai em chém lên cổ nó cho chị, chém chết, cảnh sát tới đây chị đền mạng."

      "Chị hai, có chém chết nó cũng là tự vệ chính đáng, cảnh sát thể bắt mình." Diêu Tam Tam cố ý lớn tiếng, "Cây lưỡi hái này, em mới mài hôm qua, mở cửa ra, ba chúng ta cùng nhau chém chết nó, em tin ba chúng ta thể chém được nó!"

      Bên ngoài tạm thời còn tiếng động, có lẽ cân nhắc lời ba chị em, Diêu Tiểu Đông nhìn hai đứa em, đá mạnh băng ghé, kéo then cửa ra, nhắm mắt lại, cầm lưỡi hái bổ mạnh về phía trước.

      Dù có phải liều chết, cũng thể núp trong cửa chịu nhục như vậy được.

      Lưỡi hái của Diêu Tiểu Đông rơi vào khoảng , Diêu Tam Tam và Diêu Tiểu Cải hai sợ chịu thiệt, cũng giơ lưỡi hái vọt ra cửa, dưới ánh trăng nhìn kỹ lượt, tên Vương Tiểu Mãng kia, sớm lùi xa mấy bước, quay về phía họ cười hắc hắc.

      "Em xem em kìa, gay gắt như vậy làm cái gì, Tiểu Đông, lòng thích em, tìm em mấy câu, làm gì phải cầm đao múa thương, y như quả ớt hiểm vậy."

      Diêu Tam Tam thầm nghĩ, Vương Tiểu Mãng lùn tịt, ba chị em hợp sức, cầm lưỡi hái cũng sợ gã, liền nắm chặt lưỡi hái, giơ lên bước về phía gã.

      "Đồ lưu manh, có bản lãnh đừng , tao đây lưỡi hái chém chết đồ xấu xa như mày!"

      "Đừng như vậy chứ. . . . . ." Vương Tiểu Mãng dài giọng , Diêu Tam Tam tiến tới, liền lui về phía sau.

      Ngay vào lúc này, tia sáng chiếu tới, rợi thẳng vào mặt Vương Tiểu Mãng, khiến gã mở mắt lên, theo bản năng giơ tay lên che mặt.

      "Người lạ ở đâu ra? Làm cái gì đấy?" Tam gia hàng xóm quát tiếng.

      Vương Tiểu Mãng thấy kinh động đến người khác, cũng biết đối phương là ai, dù sao tối nay cũng chiếm được tiện nghi, liền vội vàng chuồn mất. Tam gia để ý đến Vương Tiểu Mãng bỏ chạy, lấy đèn pin chiếu chiếu lưỡi hái trong tay ba chị em, thở dài nặng nề.

      "Làm bậy! Ông ngủ, nghe thấy bên này có tiếng ồn, yên lòng mới dậy xem chút. Mấy đứa mày, bảo người ta nên gì cho phải! Phủi tay bỏ , vậy mà nó cũng có thể yên tâm. Ba đứa, về sao nếu có chuyện gì, ra sức gọi tiếng, bộ xương già của ông Tam đây, vẫn còn đủ để hù dọa mấy thằng tiểu tặc!"
      (*)Nó ở đây chỉ Diêu Liên Phát.

      "Ông Tam, cảm ơn ông, mấy chị em con đều sợ." Diêu Tiểu Đông vội cảm ơn ông Tam. Ông Tam là bề bên họ nội của nhà họ Diêu, là hàng xóm láng giềng, đối với ba chị em cũng xem như săn sóc.

      " cái gì đó, ông Tam cũng phải người ngoài, có chuyện gọi ông tiếng." Tam gia rồi quay người về nhà, lại căn dặn họ: "Ba đứa, trở về kiếm khúc cây chắc chắn, chèn lên cửa, chỉ có then cửa là được”.

      Ba chị em vâng lời, Diêu Tiểu Đông đưa lưỡi hái cho Diêu Tiểu Cải, ra sau chuồng heo kiếm khúc cây to cỡ miệng chén, dùng xây hầm chứa khoai lang lúc trời lạnh, cao vượt đầu người, kéo vào phòng. Diêu Tam Tam suy nghĩ chút, kéo luôn đòn gánh vào trong nhà, thuận tay chèn thêm vào cửa.

      "Chị, mình chỉ đóng kín cửa thôi cũng được, gã ở bên ngoài xằng bậy, dù cho gã vào được, vẫn như cóc ghẻ bò lên chân, cắn người cũng khiến người ghê tởm!"

      "Vậy em phải làm sao?" Diêu Tiểu Đông cắn môi hỏi.
      Parvarty, Lim-0403, 13emap10 others thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      CHƯƠNG 17: LIỀN ĐỔ THỪA THÍM

      Edit: Mèo Mạnh Mẽ

      "Vậy em phải làm sao?" Diêu Tiểu Đông cắn môi hỏi.

      "Theo em, ngày mai ba chị em mình tới tìm thím ba !"

      "Tìm thím ba?" Diêu Tiểu Cải chần chờ chút mới , "Dù sao thím ba cũng phải là Vương lưu manh, em cũng thể lấy lưỡi hái chém bà ta, cái miệng kia của bà ta, em cũng lại, mắng cũng mắng lại, nếu đổ bể ra, bà ta chạy ra ngoài đổi trắng thay đen, biết hươu vượn thế nào, người ngoài biết chuyện bên trong, ầm ĩ ra cũng khó coi. Bà ta là bề , ba đứa nhóc chúng mình, làm sao làm khó được bà ta?"

      "Mình chém, cũng mắng bà ta." Đôi mắt đen láy của Diêu Tam Tam vụt sáng, khẽ nhăn đôi mày xinh xắn, suy nghĩ chút, chợt bật cười.

      "Chị hai chị ba, sáng sớm ngày mai chúng ta cùng nhau , hai người nhìn em, em làm thế nào hai người làm thế ấy. Em có biện pháp, em cũng tin, cọ ngã bà ta!".
      (*)Cọ: ý là quấy rầy

      "Em lại nghĩ ra trò gì mới nữa vậy? Được đó?"

      "Ài, chị nghe em lần thôi." Diêu Tam Tam thầm tính toán, cha mẹ họ mới , Vương Tiểu Mãng tới rồi, nếu thím ba để lộ, có ai tin được?

      Ba đứa nhóc tụi , khởi binh vấn tội? Phân phải trái với và ta? Đâu có dễ dàng như vậy! Đừng sau lưng thím ba còn có chú ba sợ vợ, còn cả Diêu lão nãi thiên vị nữa.

      Ba chị em thu dọn ngủ, phòng giường thiếu, ba người các , vẫn luôn chen chúc giường, tối hôm đó tránh được trằn trọc trở mình, đều mang mấy phần lo lắng. biết có phải sợ hay , đêm đó Vương Tiểu Mãng tiếp tục quấy rối nữa.

      Diêu Tam Tam ngủ mất lúc nào biết, đợi cảm thấy động tĩnh bên cạnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra, thi thấy chị hai dậy rồi, sắc mặt hình như được tốt lắm, nhất định là cả đêm ngủ yên.

      "Trời sáng rồi sao?" Diêu Tam Tam lật người ngồi dậy mặc quần áo, đầu giường kia Diêu Tiểu Cải cũng tỉnh, ngáp cái, cũng mặc quần áo .

      "Sáng rồi." Diêu Tiểu Đông đánh thức hai đứa em, nghĩ Tam Tam phải học, định nấu cơm sáng. "Sáng nay ăn cháo nhé? Hay là nấu ít canh rau?"

      "Sáng nay?" Diêu Tam Tam cười cười , "Sáng nay đừng nấu, để em dắt hai người tìm chỗ ăn cơm."

      “Chỗ ăn cơm” mà Diêu Tam Tam chính là nhà thím ba. Nhà thím ba với nhà Diêu Tam Tam cách nhau hai con ngõ, Diêu Tam Tam lôi kéo chị hai chị ba thẳng tới nhà thím ba, vừa lúc nhìn thấy thím ba nấu cơm.

      "Thím ba, thím nấu cơm đó hả?" Diêu Tam Tam chủ động chào hỏi, "Thím nấu nhiều chút nha, ba chị em con còn chưa có ăn cơm!"

      Thím ba đứng ngẩn ra bên kệ bếp, có chút phản ứng kịp, từ lần trước bị Diêu Tam Tam lật tẩy chuyện dối, bị Diêu Tiểu Đông cầm chổi đuổi , bà ta cũng sang nhà Diêu Tam Tam nữa, ba chị em thấy bà ta, tức giận trong lòng, đều chuyện tới, giờ đột nhiên chạy đến nhà bà ta như thế này, bộ dạng như hề có khúc mắc, đây là muốn diễn tuồng nào?

      Thím ba nấu ăn, cầm mỳ sợi trong tay, nhất thời đứng ngây ra đó.

      Diêu Tam Tam : "Thím ba, chắc thím biết, tối qua chúng con gặp kẻ xấu, có tên thối tha đứng bên ngoài đập cửa, côn đồ nanh nọc, chúng con sợ đến nỗi cả đêm ngủ, trời vừa sáng, sợ tới mức phải chạy tới nhà thím đây."

      Diêu Tam Tam thấy thím ba đứng nghệt ra, liền chủ động qua nhét thêm rơm vào đáy nồi thay bà ta, mở vung ra nhìn, nước trong nồi sôi, Diêu Tam Tam lấy mỳ sợi trong tay thím ba, đặt lên bệ bếp, nhìn thấy trong cái rổ bên cạnh có trứng gà, liền tiện tay cầm lên đập thả vào nồi, trong miệng còn đếm, -hai-ba-bốn-năm, đánh năm quả trứng, tự mình thổi lửa.

      Thím ba vừa nghe, biết ngay là Vương Tiểu Mãng đến gây , bà ta ít nhiều cũng có chút chột dạ. Người muốn bày kế đê tiện, quả nhiên chọc phải tai họa, mấy ngày trước bà ta gặp Vương Tiểu Mãng, thuận mồm với Vương Tiểu Mãng hai vợ chồng Diêu Liên Phát có nhà, Vương Tiểu Mãng kia vừa nghe thấy chỉ còn sót lại ba đứa con ở nhà, sao có thể nổi lên ác ý?

      Hôm nay nhìn bộ dạng " dựa vào thím dựa vào ai" của ba chị em, thím ba chợt hơi cảm giác ổn rồi.

      "Vậy ba… ba đứa bây, đến nhà tao làm gì?"

      "Thím ba, theo như thím , cha mẹ chúng con có nhà, ba đứa con gặp chuyện, tới tìm chú thím tới tìm ai? Bây giờ phải tới nhà thím rồi đây sao!"

      Thím ba há to miệng, trừng mắt lớn, nửa ngày nên lời.

      Trứng gà cũng sắp chín, Diêu Tam Tam bỏ mỳ sợi vào nồi, cầm đũa khuấy khuấy, nấu thêm chút là chín, kêu hai chị:

      "Chị hai chị ba, vào nhà lấy chén , ăn xong rồi em còn phải nhanh học!"

      Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Cải da mặt mỏng, Diêu Tam Tam cũng mặc kệ việc này, phải con nít sao? Thím ba có thể dắt phường lưu manh vô lại đến nhà , hôm nay liền đến đây ăn vạ, chính là muốn làm cho thím ba tức chết, có sao? Diêu Tiểu Cải lúc này cũng nghĩ thông, liền nhanh nhẹn vào nhà lấy chén.

      Diêu Tiểu Cải vừa vào nhà, chạm mặt Diêu Hồng Hà con thím ba, Diêu Hồng Hà lúc này mới vừa rời giường, tóc tai rối bù, dụi dụi ghèn mắt, nhìn thấy Diêu Tiểu Cải hỏi:

      "Chị ba? Chị tới nhà em làm gì?"

      "Làm gì hả? Chị có nhà mà dám về, về sau ở nhà em." Diêu Tiểu Cải rồi bảo , "Hồng Hà, em mau rửa mặt ăn cơm, muộn như vậy mới dậy, em sợ trễ sao? Em còn lề mề để Tam Tam ăn trước, nó cũng muốn bị trễ học."

      Diêu Tiểu Đông đứng ở cửa phòng bếp nhìn, nhịn được buồn cười, con bé Tam Tam này, đúng là biện pháp méo mó gì cũng nghĩ ra được! Diêu Tiểu Đông thấy hai đứa em đều cắm đầu cắm cổ bận rộn, gạt luôn thím ba qua bên, liền qua với Diêu Tam Tam:

      "Tam Tam, để chị xới cơm."

      Diêu Tam Tam đưa đũa và chén cho chị hai, xoay người vào nhà, với Trụ tử ngủ nướng giường: "Trụ tử, dậy ăn cơm, nhanh lên chút, trong nồi có tổng cộng năm quả trứng, năm đứa mỗi đứa quả, em dậy, chị ăn thay phần của em đó!"

      Thím ba tử nhìn ba chị em cứ thế xới cơm ăn cơm, đứng ở đằng kia tức muốn xanh mặt, quay qua Diêu Tiểu Đông xới cơm mà la:

      "Tiểu Đông, mấy đứa tụi bây, làm gì y như quỷ vào thôn vậy? Da mặt là dầy, có ai như tụi bây ?"

      Diêu Tiểu Đông còn chưa kịp mở miệng, Diêu Tam Tam đoạt lời: "Thím ba, nhìn xem thím gì kìa, thím ai mặt dày? phải suốt ngày thím chúng ta là người nhà sao? Hơn nữa, ba chị em con, tối hôm qua gặp phải loại người xấu xa, con vừa , chắc trong đầu thím ba có đáp án rồi, dù sao ba đứa con cũng tuổi ai che chở, lui về sau đành phải trông cậy vào thím và chú ba rồi."

      "Mày. . . . . . Chuyện của mày liên quan gì tới tao? Mày thể tìm tao nhá!"

      "Cha mẹ con mới mấy ngày, loại người hư hỏng tới, thím ba, nếu thím , người ở vùng khác như gã sao có thể biết được? Hạng người bỉ ổi đó là do thím dắt tới, con tìm thím, tìm ai?"

      Mấy lời của Diêu Tam Tam làm thím ba nghẹn hơi trong cổ họng, cả khuôn mặt cũng muốn vặn vẹo. Diêu Tam Tam xong, để ý đến bà ta nữa, mỗi tay bưng bát mì vào nhà, ngồi xuống trước bàn cơm, kêu hai chị:

      "Chị hai chị ba, nhanh tới đây ăn, thứ mỳ sợi này, ngâm chín nhừ ăn ngon nữa."

      Trụ Tử vẫn còn nằm dây dưa giường, Diêu Hồng Hà mang cả đầu tóc rối như rơm rạ, cũng thèm chải, rửa mặt qua loa, rồi cũng bước tới bàn cơm, vừa muốn ngồi xuống, Diêu Tam Tam sai:

      "Hồng Hà, củ cải muối khô nhà em đâu? Bưng dĩa tới , ăn kèm với mỳ sợi."

      "Chị dựa vào cái gì mà sai bảo tôi?" Diêu Hồng Hà xị khuôn mặt bánh bao, nhúc nhích.

      "Dựa vào mì trong bát của em là chị nấu, là chị múc, còn em cái gì cũng chưa làm! Nếu em đừng ăn." Diêu Tam Tam đoạt lấy cái bát của Diêu Hồng Hà, hung dữ : "Có hay ?"

      Diêu Hồng Hà bị Diêu Tam Tam nhìn chằm chằm, có hơi sợ, thể làm gì khác hơn là bĩu môi, múc đĩa củ cải khô bưng tới.

      Thím ba đứng như cọc gỗ ở phòng bếp, hai con mắt ra sức nhìn chằm chằm ba chị em trong nhà, ánh mắt hung hăng như bò đực trong đấu trường, nhưng lại có ai thèm để ý bà ta, đây phải là hiệu quả mà Diêu Tam Tam muốn sao? Trừng mắt cũng làm gì được ai, tức chết bà vừa hay!

      Ba chị em ăn cơm, Diêu Tam thúc xách thùng trở về, xem ra là sáng sớm tưới vườn, nhìn thấy ba chị em ngồi ở trước bàn ăn cơm, liền lộ ra vẻ mặt hết sức bất ngờ, hỏi câu:

      "Ba đứa con, sao hôm nay lại tới?"

      "Tới dùng cơm ạ, chú ba, có số việc chú phải hỏi thím ba, ba chị em con gặp phải loại người du côn, sợ đến nỗi cả đêm dám ngủ, sau này cũng chỉ có thể sống ở nhà chú. Chú ba, nhà chú từ đây về sau có năm đứa ." Diêu Tam vô cùng nghiêm túc với chú ba.

      "Xảy ra chuyện gì?" Diêu Tam thúc hỏi vợ mình.

      "Ông hỏi tôi, tôi biết hỏi ai đây? Ai biết ba đứa nó chọc phải chuyện gì? Mới sáng sớm tới dựa vào chúng ta rồi, này chẳng phải là hạng người lừa bịp sao!"

      Diêu Tam Tam dằn bát xuống, lạnh lùng : "Thím ba, thím biết sao, vậy thím thề , nếu tên lưu manh kia có liên quan tới thím, thím thối tim, thối phổi, thối nát cả mồm mép, được chết tử tế, thím dám hay ?”.

      Diêu Tam thúc quay mặt nhìn vợ, thím ba dĩ nhiên muốn tự nguyền rủa mình, liền hung tợn quay qua chồng mình mà hét lớn: "Nhìn tôi làm gì? Ông cũng muốn ép chết tôi hả? Tôi làm trâu làm ngựa, nối dõi tông đường cho nhà họ Diêu ông, còn muốn ép tôi nữa sao?"

      "Chú ba, nếu thím ba tử biết, vậy coi như xong. Dù sao cha mẹ con cũng có ở nhà, chúng con là con , cũng chỉ có thể dựa vào chú." Diêu Tam Tam mỉm cười, quay đầu lại với hai chị:

      "Chị hai chị ba, em ăn no rồi học, hai chị hôm nay chớ xuống ruộng làm việc, tên du côn đó sợ là chưa , chừng hôm nay còn lang thang gần ruộng vườn, đừng để đụng phải nữa. Hôm nay hai chị cứ ở nhà thím ba , có việc gì xem thử tivi thím ba mới mua chút, cái gì cũng được làm nha, thím ba nấu cơm xong mình ăn, chưa nấu xong mình chờ, đây dù sao cũng là nhà thím ba, mình thể xem như nhà mình được”.

      "Được, chị dám xuống ruộng làm việc đâu, ai biết tên vô lại đó có thể chui ra từ trong ruộng hay ? Chị với chị ba em, hôm nay ở nhà thím ba."
      Parvarty, Lim-0403, Hale20511 others thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ
      CHƯƠNG 18: ĐÁNG ĐỜI THÍM

      Giữa trưa tan học, Diêu Tam Tam thẳng đến nhà thím ba, thậm chí còn về sớm hơn Diêu Hồng Hà và Diêu Tiểu Trụ. Nhìn thấy gương mặt tức đến méo mó của thím ba, tâm trạng liền vô cùng tốt.

      Diêu Tam Tam suy nghĩ cẩn thận, trông cậy vào ba như họ giải quyết Vương Tiểu Mãng, chỉ sợ là thể dứt được, hai bên tổn hại. Họ dù sao cũng là con , Vương Tiểu Mãng là tên lưu manh, ai dám dây vào dù chỉ chút? Đấu với gã, cho dù có thắng cũng tránh được cả người tanh hôi.

      tính làm căng với thím ba như vậy, là để có thể phủi sạch quan hệ với Vương Tiểu Mãng, để làm thím ba giận tới phát điên, ép bà ta tự tìm cách giải quyết tình.

      Cho nên, Diêu Tam Tam bước thoải mái vào nhà thím ba, trông lên, quả nhiên Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải nghe lời làm việc, đều ngồi ở trong nhà xem ti vi!

      Đầu thập niên 90, nhà có tivi trong thôn còn là số ít, trước đây lâu thím ba vừa mua tivi trắng đen 17inch, Diêu Tiểu Cải xem tivi đến say sưa ngon lành, Diêu Tiểu Đông vừa xem tivi, còn vừa thêu đệm giày, người thôn quê thêu đệm giày vô cùng hao tốn công sức, đôi đệm giày, trăm ngàn đường kim mũi chỉ, phải mất hơn mười ngày nửa tháng, huống chi ban ngày Diêu Tiểu Đông còn phải làm việc nhà nông, làm việc nhà, nhưng cũng nhín chút thời gian để thêu mấy mũi.

      Rất tốt. Diêu Tam Tam thưởng thức gương mặt giận đến bầm đen của thím ba trong sân thêm lần nữa, hài lòng.

      "Thím ba, tan học rồi, chắc thím vội nấu cơm hả?"

      Thím ba ném cây chổi trong tay, : “Ba đứa mày, ban ngày làm việc, ở lỳ trong nhà tao là sao? Nhà bản thân có cơm ăn hả?"

      "Thím nghĩ ai thèm cơm nhà thím! Có cơm ăn con cũng dám trở về nhà, nếu có người dắt đồ hư hỏng tới, sao ba chị em con phải tới nhà thím trốn!" Diêu Tam Tam hề tức giận chút nào, cười híp mắt nhìn thím ba, "Thím ba, thím mau nấu cơm ạ, bây giờ trong nhà có ba đứa trẻ phải đến trường, cũng thể làm trễ nãi được. Lúc xào rau đừng để quá nhiều tiêu, cay quá con ăn được."

      Bụng thím ba tức đến nỗi muốn nổ tung, nhưng lại có cách nào, con trai con bà ta cũng học Tiểu học, người trong nhà buổi trưa cũng phải ăn cơm, bà ta cũng thể nấu cơm phải ?

      Thím ba ra ngoài nấu cơm, Diêu Tam Tam liền lặng lẽ dặn dò hai chị: "Chị hai chị ba, hai ngươi nhớ, em đoán nhiều lắm là đến tối, thím ba phải trở mặt với mình, nhưng mình thể mềm yếu, hãy kiên quyết dây dưa với bà ấy!"

      "Ừ, là bà ta có lỗi trước, chị cũng sợ bà ta." Diêu Tiểu Đông .

      "Đúng vậy, là bà ta thất đức trước, ba chúng ta chiếm lý, xem bà ta có thể thế nào!" Diêu Tiểu Cải cũng .

      Lấy cơm, ăn cơm, Diêu Tam Tam hề khách khí chút nào, thím ba kìm nén đến mặt tím bầm, giống như có ai đó giết cha bà ta, đoạt tiền của bà ta. Nhìn ba chị em vừa vừa cười ăn cơm, thím ba ăn vô nữa, lúc này bà ta có ăn thịt rồng cũng thấy thơm!

      Tình hình này kéo dài mãi đến sau bữa cơm chiều, Diêu Tam Tam đẩy chén cơm, lôi sách ra định làm bài tập, thím ba kìm nén bực bội : "Mấy đứa, ở lỳ ở đây ngày, còn về nhà ngủ ? nhanh lên."

      Diêu Tam Tam chậm rãi : "Thím ba, tên xấu xa kia tới vào tối qua, càng đến tối, ba chị em con càng dám trở về nhà, dù sao thím cũng thường , đều là người nhà, tụi con định ở nhà thím đó chứ."

      "Mày. . . . . . Mày giỡn chơi hả! Mày coi đây là nhà mày đó hả? Mày nên chỗ nào chỗ đó, nhà tao chứa ba đứa mày."

      "Ở được mà." Diêu Tam Tam vẫn nóng vội , "Thím ba, ba đứa con ở lại đây rồi, nhà nghèo cũng quý như vàng, dù sao cũng phải có người giữ cửa đúng ? Thím với chú đều là bậc cha chú trong nhà, chú với thím thương lượng chút, xem tối nay ai giữ cửa cho chúng con đây?"

      "Cái gì? Kêu tao giữ cửa cho mày hả? Mấy cái con chết dịch này, có thôi , tụi mày mau cút cho tao, cút xa vào, tại sao lại dựa dẫm nhà tao?"

      "Tại sao hả? Thím ba, thím trồng loại dưa nào kết loại quả ấy, đây chẳng phải thím tự tìm sao? Tại sao chúng con tìm người khác? Muốn cút thím cút ! Rốt cuộc là ai lương tâm thối nát, dẫn mầm tai vạ tới cho chúng con?" Diêu Tam Tam nhường bà ta nửa câu, "Chúng con có nên tìm chỗ phân phải trái hay , chút xem ai lại thất đức như vậy, dắt lưu manh côn đồ đến nhà người khác? Đỉnh đầu lở loét lâu, lòng bàn chân cũng chảy mủ, thứ người như thế quá tồi tệ rồi!"

      Bị Diêu Tam Tam mắng như thế, thím ba tức đến nỗi run cầm cập, chén bát ăn xong dọn trong tay, xoảng tiếng, giận đến nghiến răng quẳng chén sứ xuống đất rồi.

      Diêu Tam Tam nhìn nhìn, còn đập chén nữa? Hù ai chứ? cũng dứt khoát cầm cái, dùng sức đập xuống đất, : "Thím ba, muốn đập dùng sức mà đập, con đập giúp thím!"

      Ai sợ ai! Dù sao cũng phải đập chén nhà !

      "Thím ba, sao thím đập nữa? Có cần con cũng giúp tay ?" Diêu Tiểu Cải chợt chen vào câu, thím ba tức kinh hồn, thiếu chút nữa thở nổi. Nhìn hai cái chén bể nát mặt đất, lại nhịn được đau lòng hồi. Ba con này, học ai vậy chứ? là khó chơi mà!

      Mắt thấy Diêu Tam Tam đối chọi với thím ba nổi giận đùng đùng, Diêu Tiểu Đông liền với Diêu tam thúc: "Chú ba, chú hỏi thím ba thử xem, sao thím ba lại làm vậy để hại con? Chúng con đều là cháu ruột, bị thím ba làm hại dám về nhà, hôm nay còn muốn đuổi chúng con ra ngoài, nếu chú sợ người ta đâm thọc mắng nhiếc sau lưng, để con tìm trưởng tộc trong họ để phân phải trái ."

      Diêu tam thúc thở dài, phiền não quát thím ba câu: "Được rồi! Bà còn biết xấu hổ đuổi ba đứa nó ? Bà còn là người sao!"

      Hôm nay chú ba ở nhà cả buổi chiều, từ trong miệng Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải, đại khái cũng biết tiền căn hậu quả. Lúc trước chú ba sợ vợ mình, ban đầu cũng nghe qua Vương Tiểu Mãng thể nào đứng đắn, nhưng nhà mẹ vợ cách khá xa, dù sao cũng tiếp xúc nhiều lắm, tính là hiểu , lại vẫn là sợ vợ. Hôm nay nghe thấy, vợ mình lại làm ra chuyện bỉ ổi như thế, làm mai thành, lại còn truyền lời, dắt lưu manh tới, người bị hãm hại còn là cháu nhà mình, liền cảm thấy mặt cũng nóng lên.

      Diêu tam thúc chỉ vào thím ba mà mắng: "Bà cứ làm rộn lên , bà cứ làm , bàlàm láng giềng bực bội, cả nhà yên, gặp phải người đàn bà như bà, tôi đây xúi quẩy cả tám đời!"

      Bình thường thím ba lấn lướt chồng quen, bị chú ba quát như vậy, kinh ngạc mở to hai mắt, chợt đặt mông ngồi bệt xuống đất, vỗ bắp đùi la lối om sòm, lăn lộn kêu gào .

      "Ông trời của tôi ơi, tôi ngược lại còn mang tội xúi quẩy,ba con quỷ có lương tâm này, ràng muốn ép chết tôi! Tôi sống được, tôi phải chết thôi. . . . . ."

      "Vết mưng mủ, hẳn là thím nhỉ." Diêu Tiểu Cải giễu cợt câu.

      Diêu tam thúc nặng nề thở dài, bảo Diêu Hồng Hà: "Hồng Hà, tối nay mày ngủ với mẹ mày, dành giường mày, cho ba chị ngủ, để tao giữ cửa."

      Thím ba vừa nghe, lật mình cái nhỏm dậy từ dưới đất, bổ nhào về phía người chồng, vừa khóc vừa mắng: "Ông là cái đồ vô dụng, ông đúng là giữ cửa cho nhà nó hả? Ông là chó giữ nhà hả? Ông giúp tôi đuổi nó , ông còn giữ nó lại đây, ông có còn muốn để tôi sống hay ?"

      "Tự bà gây ra họa, bà cho là có thể phủi tay sao? Chuyện này giải quyết, bà nghĩ bà còn có thể sống yên ổn qua ngày à?" Nhìn bộ dạng ba đứa cháu , chú ba thầm kêu khổ trong lòng, ông ta sắp bị vợ mình làm tức chết.

      **Mèo Mạnh Mẽ**

      Diêu Tam thúc lặng lẽ tìm người thứ hai, cũng chính là Diêu nhị thúc, Diêu nhị thúc nghe chuyện này, lắc đầu thở dài.

      "Chú thím ba nó làm vậy, đâu phải là trò đùa! cả vừa ra ngoài, để ba đứa con ở nhà, nếu thực xảy ra chuyện gì, chú thím bị người trong thôn mắng chết mới là lạ!"

      " được, hai, cũng là chú hai của tụi nó, ba đứa nó hôm nay ăn ở đều dựa vào nhà em, em làm sao sống qua ngày đây? Lại chuyện này cũng liên quan đến thể diện nhà họ Diêu chúng ta, nếu thực xảy ra chuyện gì, hai người làm chú chúng ta rất khó coi, nhất định mọi người mắng chúng ta biết quan tam. Em nghĩ, theo em trông coi vài đêm, tìm cách đuổi tên dâm tặc kia ."

      Diêu nhị thúc bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là lặng lẽ theo Diêu tam thúc đến nhà Diêu Tam Tam, đợi ở đó. Ai ngờ suốt đêm vẫn có động tĩnh gì, đến sáng hôm sau, hai người vừa ngáp liên tục vừa trở về nhà Diêu tam thúc, vừa vào cửa thấy Diêu Tam Tam ngồi học bài trong sân, chờ thím ba nấu cơm sáng.

      Giống như Diêu Tam Tam lúc đầu, thím nấu cơm xong tôi liền ăn, thím chưa nấu xong tôi chờ! Dù sao nhà thím cũng phải ăn cơm. chỉ vậy, cũng cho hai chị nhúng tay, cứ thế mà chờ thím ba tự làm.

      Chú ba gọi ba chị em tới, thử thăm dò mà : "Chú với chú hai, tối hôm qua đến trông cửa nhà mấy đứa, cả đêm cũng thấy động tĩnh gì, đoán chừng lên lưu manh đó rồi. Nếu , mấy đứa trở về ?"

      "Trở về ạ? được đâu." Diêu Tiểu Đông lắc đầu liên tục, "Ai biết lúc nào gã lại tới? Ai dám bảo đảm cho tụi con? Ba đứa con là con , tuổi lại , bị dọa thôi cũng đủ chết."

      "Vậy chứ mày muốn sao đây?" Giọng điệu của chú ba trở nên cáu kỉnh.

      Diêu Tam Tam liếc nhìn chú hai bên cạnh, cười cái rồi : "Chú ba, chú cũng đừng buồn, chuyện này trước có nguyên nhân sau có hậu quả, sao chúng con lại đến nhà chú hai nương nhờ chứ?"

      Chú hai cười giễu tiếng, liếc chú ba, lên tiếng. Ý kia rất ràng, đáng đời chú!

      Diêu Tam Tam lại : "Vẫn là câu kia, ba đứa con đều là tiểu nha đầu, là cháu ruột của chú, ba mẹ con ở nhà, có khó xử, chẳng phải nên dựa vào chú ruột sao? Chú phải giải quyết chuyện này tốt mới được, nếu , con cũng chỉ đành phải trốn ở trong nhà chú, dám đâu."

      "Bây giờ chú biết đâu tìm gã? Chú biết làm sao giải quyết cho mày?" Chú ba vừa hầm hừ , vừa oán hận thở dài.

      "Người là do thím ba dẫn tới, nếu thím ba có thể truyền lời cho gã, có thể tìm gã thôi." Diêu Tam Tam lạnh giọng .

      "Tao tìm ra nó, tao biết đâu tìm nó đây? Lúc trước làm mai nó có chỗ dừng chân, hôn thành, nó liền đổi chỗ. Chỉ là mấy ngày trước tao tình cờ gặp nó, trò chuyện dăm ba câu với nó, nó cũng trở về thôn Yên Đôn, tao biết nó thường ở chỗ nào." Vẻ mặt kia của thím ba, có vẻ như sắp khóc đến nơi rồi.

      "Mấy chuyện này con mặc kệ, bây giờ gã biết chỉ có ba đứa bé chúng con, biết chính xác được khi nào tới, xem như gã thể làm gì chăng nữa, nhưng gã đến lượn quanh cửa nhà, cũng ảnh hưởng tốt mà phải ? Dù sao chúng con cũng dám trở về đâu, thím ba, nếu mầm tai họa là do thím dẫn tới, thím đành phải chứa chấp ba đứa con rồi."
      Parvarty, Lim-0403, Hale20510 others thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ
      CHƯƠNG 19: TIỀN TRONG MẮT

      "Thím ba, nếu mầm tai họa là do thím dẫn tới, thím đành phải chứa chấp ba đứa con rồi."

      Diêu Tam Tam như vậy, chú thím ba thực là bất đắc dĩ. Phải là bây giờ thím ba ảo não muốn chết luôn rồi.

      Diêu tam thẩm giới thiệu Vương Tiểu Mãng cho Diêu Tiểu Đông, mặt là lòng riêng, luôn cảm thấy cháu gần nhà mẹ mình tương đối thân hơn, lại nếu Vương Tiểu Mãng có thể ở nhà Diêu Liên Phát, bà ta có thể thông qua Vương Tiểu Mãng nắm giữ cả nhà Diêu Liên Phát, Vương Tiểu Mãng giống như con chó dữ, bạ đâu cắn đó, nhưng cắn bà ta, thậm chí còn phải cảm kích ân tình bà ta làm mai, đây chẳng phải tự nhiên lập uy rất tốt rồi sao?

      riêng nhà họ Diêu, lung lạc được con chó dữ Vương Tiểu Mãng, bà ta có thể diễu võ dương oai với cả thôn rồi.

      Mặt khác, bà ta lòng chẳng coi cả nhà Diêu Liên Phát ra gì, cả ba đứa con kia nữa!

      ổ con , trong mắt Diêu tam thẩm chính là thua kém người ta bậc. Diêu Liên Phát còn nghèo, càng nghèo càng sinh, càng sinh càng nghèo, nên lại càng thấp hơn người bậc.

      Tổng cộng thấp hơn người ta đến hai bậc đấy! Cho nên, trong đầu Diêu tam thẩm chỉ biết, chỉ cần là con người, đồng ý đến ở rể nhà Diêu Liên Phát, phụ lòng nhà ông ta.

      Do vậy, người thím ba này mới là đáng hận nhất!

      Như qua, nếu bà ta sớm biết có ngày hôm nay, bà ta dám miệng tiện truyền lời để dẫn Vương Tiểu Mãng tới! Vương Tiểu Mãng này, trắng ra chính là tên du côn dâm dê khốn nạn, ban đầu vừa thấy Diêu Tiểu Đông, thiếu chút nữa hút luôn vào mắt, vốn có ý tốt, lại nghe trong nhà có người lớn, chỉ còn lại ba , sao có thể nảy sinh ác ý?
      (*)Tiện: Bỉ ổi, đê tiện, hèn hạ

      Hay ngày nay thím ba vừa nóng vừa giận lại vừa đau lòng, hầu hạ ba chị em ăn uống ở dùng, còn phải nghe ít lời quở trách, chỉ có thể, Diêu Tam Tam còn cứng rắn bắt bà ta cho heo ăn, ngay cả heo nhà mà thím ba cũng phải lo, thím ba cả người thoải mái! Chỉ cầu mong chuyện này có thể sớm ngày giải quyết, về phần giải quyết như thế nào ——

      Giải quyết như thế nào? Diêu tam thẩm muốn động kinh đến nơi rồi.

      Ba chị em kiên trì chịu về nhà, Diêu Tam thúc còn cách nào khác ngoài lôi kéo Diêu nhị thúc, buổi tối giữ cửa cho nhà , hai em giữ hai buổi tối liền, Vương Tiểu Mãng cũng tới. Buổi tối ngày thứ ba, Diêu tam thúc và Diêu nhị thúc ăn cơm tối xong, liền đến nhà Diêu Tam Tam.

      “Chú ba, người đàn bà kia của chú, nên quản lý cho tốt, phải gì thím ba nó, nhưng lòng dạ bất chính, miệng lại độc, tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng gây họa lớn cho chú. Vợ của chú gây chuyện, cũng phải xui xẻo theo, có nhà nhưng thể về, ngay cả ngủ cũng bất an”.

      "Bây giờ bà ta gây chuyện còn chưa đủ lớn sao? Em ngay cả sống yên ổn qua ngày cũng xong”, chú ba cúi đầu than thở: “ xem, nếu Vương Tiểu Mãng sớm rời khỏi thôn mình, ta chỉ ngồi đợi, biết làm sao?”.

      "Làm sao hả? Trở về tìm vợ chú mày đó!" chú hai trề môi , “Nếu ta có thể dẫn người tới, câu khó nghe, ta hẳn có thể liên lạc lại với kẻ này. Người nào chọc cạm bẫy người đó lấp, nếu chú cứ để cho người đàn bà này tùy ý, sớm muộn gì cũng làm chuyện xấu!”.

      Hai em trò chuyện chút, rồi mạnh ai nấy yên lặng, hai người ngồi đối diện hút thuốc lá, nhất thời cũng còn buồn ngủ. Nhất là chú ba, làm sao ông ta có thể an tâm mà ngủ cho được? Hôm nay ông ta rất mong chờ Vương Tiểu Mãng, tìm được gã có thể giải quyết chuyện này. Nếu mà Vương Tiểu Mãng vẫn lộ mặt, cuộc sống này của ông ta, sao có thể an ổn mà sống tiếp nữa?

      Đêm mùa Hạ rất ngắn, chừng hơn mười giờ, chuỗi tiếng động rời rạc vang lên, hình như có người cố gắng nhấc then cửa, nhưng mở ra, sau đó tiếng đập cửa vang lên, rốt cuộc Vương Tiểu Mãng cũng chết tà tâm, vừa vỗ cửa vừa đê tiện kêu: “Tiểu Đông, chàng rể của em tới, đứng lên mở cửa cho ”.

      Diêu Nhị thúc liếc nhìn Diêu Tam thúc, hai người lập tức giật mình, đứng lên, Diêu Nhị thúc lặng lẽ cầm lấy đòn gánh dựa vào tường, Diêu Tam thúc cũng tiện tay chụp lấy cây gậy gỗ, hai người liếc nhau cái, bỗng nhiên kéo mạnh hai cánh cửa gỗ, Diêu nhị thúc nhìn cũng chẳng thèm nhìn, quay đầu đập ngay đòn gánh xuống.

      tiếng kêu đau to, Vương Tiểu Mãng ngoài cửa vừa vặn ăn đòn gánh, Vương Tiểu Mãng lảo đảo lui về phía sau mấy bước, cây gậy của chú ba lại theo sát, hung hăng nện lên người Vương Tiểu Mãng, cánh tay Vương Tiểu Mãng bị đánh đòn, cảm giác bên tay bị phế.

      gậy này dùng hết sức lực, tám phần là gãy xương.

      Vương Tiểu Mãng lập tức bị đánh đến bối rối, ôm chặt cánh tay, theo bản năng bò dậy bỏ chạy, Diêu Nhị Diêu Tam đuổi sát theo sau như chó đuổi thỏ.

      Đàn ông thôn quê, phần lớn đều có mấy phần ngang ngạnh, huống chi là vì thứ khốn nạn như gã mà cả nhà Diêu tam thúc phải sống bất an, phải bị gánh chịu trách móc, lại càng hận đến nghiến răng nghiến lợi, dứt khoát từng gậy từng gậy, chuyên đánh lên chân của gã, con mẹ nó, đánh gãy chân chó của nó, nhìn xem nó có còn dám nhảy lên hay !

      Vương Tiểu Mãng bị đánh, chạy lung tung muốn hụt hơi. Thôn lớn, chú hai chú ba đuổi hơi ra khỏi hai con ngõ, sắp ra khỏi thôn, mắt thấy tên chó chết này sắp chạy xa, gậy trong tay đánh tới, Diêu Nhị Diêu Tam tựa như hẹn trước, đồng thời vung gậy vung đòn gánh ném ra, cũng biết là cây hay đòn gánh vừa vặn nện trúng hông Vương Tiểu Mãng, Vương Tiểu Mãng ui da tiếng, ngã quỵ đất như chó ăn phân.

      Vương Tiểu Mãng nào dám ngừng nghỉ, đỡ eo, lê chân, buông thõng cánh tay, lăn vòng bò dậy tiếp tục chạy về phía trước, trước mặt là con kênh lớn, Vương Tiểu Mãng dưới tình thế cấp bách, lăn lông lốc đến nhào vào trong kênh, trốn trong nước sâu chạy trối chết, leo lến bờ kênh, chân cà nhắc, từng chút từng chút chạy về phía trước.

      Nếu tại sao người thôn quê đánh trộm đều thích cầm gậy cầm đòn gánh, là do dù có đánh đến bầm xanh bầm tím, gãy tay gãy chân, cũng chết người được, mất mạng người là được rồi.
      .
      Bên kia con kênh là vùng lớn trồng ngô vụ xuân, cuối tháng năm đầu tháng sáu, cây ngô cao lắm rồi, Vương Tiểu Mãng khập khiểng chui vào đồng ngô, trốn thoát trối chết.

      Diêu Nhị Diêu Tam bất đắc dĩ đứng cạnh kênh chút, thể làm gì khác hơn là xoay đầu trở về. Giày vò như thế, đêm hôm khuya khoắt, hai người ở phòng ngoài nhà Diêu Tam Tam do dự, về hay ở? Vậy phải là muốn đuổi ba chị em nó trở về nhà nữa hay sao? Ba nhóc kia, có chịu hay cũng còn khó !

      Diêu Nhị thúc : " về ngủ đây, chú ngủ ở đây , đừng trở về giữa đêm ồn ào bất an. Đoán chừng thằng khốn kia ăn khổ lần này, dám quay trở lại, ngày mai chú về bàn bạc với ba chị em nó đàng hoàng chút, ba đứa nhóc cũng phải là bướng bỉnh quấy rối”.

      Diêu Tam thúc thể làm gì khác hơn là vào phòng, tốt xấu gì cũng ở lại cả đêm, vừa rạng sáng hôm sau, gấp gáp trở về chuyện với ba chị em.

      "Nó ăn khổ, cũng biết mình đề phòng nó, từ đây về sau nhất định là dám tới. Ba chị em con, trong nhà cũng ít chuyện, nên dứt khoát trở về chăm sóc nhà được ?”, Diêu tam thúc ôn tồn thương lượng.

      Vẻ mặt Diêu Tam Tam vô cùng kinh ngạc, : "Chú ba, chú chú có bắt được gã, để gã chạy? Vậy chẳng phải là gã càng ghi hận? Về sau nhất định nghĩ cách tới trả thù bà chị em con, thế phải nguy to rồi ư?”.

      "Ôi dào, con yên tâm, nó bị ra sức đánh trận, bảo đảm dám tới nữa."

      "Ai có thể bảo đảm ạ? Chú ba có thể bảo đảm sao?" Tam Tam hỏi ngược lại.

      "Vậy chứ con muốn sao?" Lòng Diêu tam thúc tràn đầy phiền não.

      " làm sao cả, nhà chúng con ít chuyện, cũng muốn sống ở nhà chú thím đâu. Nhưng mà ----“ Diêu Tam Tam quay đầu nhìn thím ba. “Thím ba, có phải trong lòng thím có cân nhắc, nếu như gã trở lại sinh , chúng con còn phải tới nương nhờ thím. Gã là người nhà mẹ đẻ thím, thím xem nên làm thế nào ”.

      "Tao tìm được nó, tao mà gặp nó, tao nhất định bảo nó dừng lại, trông chừng để nó dám tới gây nữa”.

      "Vậy cám ơn thím ba." Diêu Tam Tam cười cười, hỏi Diêu Tiểu Đông, "Chị hai chị cứ ?"

      Diêu Tiểu Đông : "Thím ba, thím cho gã biết, nếu gã trở lại, ba chị em con cũng sợ gã, trong nhà con, mọi lúc đều có chuẩn bị gậy gộc lưỡi hái, gã dám đến con dám chém chết gã”.

      " dám dám, nếu tao thấy nó, nhất định mắng nó” Thím ba luôn miệng .

      Ba chị em quay về nhà mình, cẩn thận chú ý, đề phòng khắp nơi. Cũng đúng lúc, mười ngày sau, thím ba trở về từ nhà mẹ, cố ý đến nhà Diêu Tam Tam chuyện, Vương Tiểu Mãng bị công an bắt được rồi.

      "Cũng là nó xui xẻo, nó bị chú hai chú ba mày đánh gãy tay, chạy đến bệnh viện gần thị trấn nối xương, kết quả lại bị công an bắt tội trộm cắp. ra thời gian này nó ở bên ngoài, thiếu tiền, trộm bò của người ta đem bán, bị công an tra ra rồi, người mua bò tự mình chỉ ra và xác nhận chính là nó. Lần này, tạm thời ra được”.

      Nghe giọng điệu kia của thím ba, là đau lòng, là tiếc hận, hay vẫn là may mắn.

      ***Mèo Mạnh Mẽ***

      Lúc Diêu Liên Phát , còn để lại mảnh đất rạ chưa gieo trồng, vốn muốn trồng khoai lang, chờ Diêu Liên Phát vừa , Diêu Tam Tam liền khuyến khích hai chị, quyết định trồng ngô, ngô tiện lợi hơn khoai lang, cần cày ruộng đắp thành luống, vận chuyển cũng dễ dàng, con chuột đổi chỗ cũng có thể làm ra nhà, khoai lang mọc quá sâu , phải đào khoai lên từng chút từng chút, còn phải nhặt từng củ từng củ, khó khăn. Lại , loại ngô kia, sản lượng cũng cực kì tốt.

      Diêu Tam Tam vừa học, vừa trích thời gian, mỗi tuần đều mang hai giỏ Ô lạp ngưu cho quán Dương Bắc Kinh, trời bắt đầu nóng nực rồi, nhiều người ăn thức ăn nguội, Dương Bắc Kinh lại mang ốc nguyên vỏ làm thành món nguội.

      "Tam Tam, em nếm thử xem, trời lạnh ăn cũng được, mà ngày hè ăn càng hợp”.

      Diêu Tam Tam mang ô lạp ngưu đến Dương Bắc Kinh gọi . Diêu Tam Tam liền chạy tới, giơ tay lấy ít ăn thử, gật đầu cái, ừm, ăn rất ngon.

      Ớt đỏ, hoa hồi, nước sốt đỏ au, tươi ngon cay cay đủ vị, vừa nhìn muốn ăn, nhất định là bán chạy, quả nhiên, Dương Bắc Kinh với , về sau mỗi tuần mang tới ba giỏ mới đủ.

      Ba giỏ? Diêu Tam Tam gãi đầu, phải thi cuối kỳ nữa, sợ rằng có nhiều thời gian như vậy đâu. Về đến nhà đành phải nhờ hai chị:

      "Chị hai Chị ba, thời gian này vớt ốc giúp em có được ? Hai chị, mỗi tuần bỏ ra hai ngày, chắc cũng đủ rồi, tiền bán được em đưa hai người, chờ em thi xong em lại tự vớt”.

      "Con bé mê tiền này, mở miệng ngậm miệng đều là tiền, tiền chui vào mắt em rồi hả? Bớt thời giờ vớt ốc cho em, tiền đương nhiên là của em, chị hai ra sức trợ giúp em đến trường”. Diêu Tiểu Đông cười , vừa thế, Diêu Tiểu Cải cũng vội vàng bày tỏ:

      "Giúp em vớt mấy giỏ ốc, cái này chị ba có thể làm được."

      Cuộc thi tốt nghiệp lớp năm diễn ra sớm hơn các khối lớp khác nửa tháng, cũng thi ở trường học của mình, mà phải lên trường trung học ở thị trấn để thi, Diêu Tam Tam thấp thỏm vào trường thi, biết mình có thể thi tốt , thời gian này dốc lòng học tập, nhưng quên quá nhiều, luôn cảm thấy trong đầu nắm chắc được.

      Thi đậu Trung học, thân này của vứt cho rồi.

      . . .
      Parvarty, Lim-0403, Mạc Nhược Phi10 others thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ
      CHƯƠNG 20: CON ĐƯỜNG BUÔN BÁN

      Diêu Tam Tam ôm tâm tình thấp thỏm tham gia cuộc thi lên Trung học. luôn cảm thấy hoang mang trong lòng, dạo ấy Trung học là phải thi, người khác thi đậu, có thể lưu ban năm sau thi lại, còn thi đậu, còn cơ hội nữa.

      Hai người giáo viên, mang theo hai mươi mốt học sinh trong lớp, bộ sáu dặm đường lên trường Trung học ở Trấn dự thi. Vừa bước ra khỏi trường thi, nhìn thấy thầy Cao và thầy Lưu, đứng bên gốc cây Hợp hoan nhìn quanh, chờ học sinh thi xong tập họp. Diêu Tam Tam bước nhanh qua.

      "Tam Tam, bài thi có khó ?"

      "Dạ . . . . . Tạm được!"

      "Có chỗ nào biết làm ?"

      ". . . . . . Có hai câu ạ."

      Thầy Cao hỏi câu, Diêu Tam Tam đáp câu. Thầy Lưu bên cạnh : “ cần lo lắng, theo như thành tích của con, thi Trung học là thành vấn đề, chẳng qua tháng cuối cùng, hình như thành tích của con có giảm sút đấy!”.

      Diêu Tam Tam cười khổ trong lòng, còn giảm được sao, nhiều năm như vậy, chút kiến thức đó sớm trả lại cho hai vị rồi. Nhắc tới, cả tháng nay cũng liều mạng học, nếu , nhất định là thi đậu.

      Bây giờ, cũng chỉ có thể chờ kết quả.

      Kết quả rất nhanh có, chỉ cách bốn ngày, Diêu Lĩnh Đệ ầm ầm ĩ ĩ đến tìm Diêu Tam Tam, vô cùng vui mừng, : “Mau xem, Thầy Cao cầm phiếu điểm về. Cậu đậu rồi, tớ cũng đậu luôn, cậu thi hai môn trăm năm mươi ba điểm, tớ trăm hai mươi bảy điểm, mẹ tớ còn chết sống tớ nhất định thi đậu đấy!”.

      Dạo ấy Tiểu học có lớp tiếng , cho nên chỉ thi hai môn, sáu mươi điểm là đạt tiêu chuẩn, là có thể lên Trung học rồi. Nhìn dáng vẻ vui mừng kia của Diêu Lĩnh Đệ, biết chuyện, còn tưởng đâu thi tốt nghiệp Trung học đấy.

      lớp, hai mươi mốt học sinh, chỉ có ba người đậu, 7 nữ sinh chiếm hết hai. Kết quả này, vẫn hết sức tốt, các thầy giáo rất vui mừng, cảm thấy thành tích của trường học vượt qua thử thách.

      thực tế, khi đó bắt đầu phổ biến bắt buộc giáo dục chín năm rồi, đến giữa sau những năm 90 là hoàn toàn bắt buộc thực giáo dục chín năm. Cho nên tỉ lệ lên Trung học mỗi năm đều cao, đến cuối thập niên 90, còn hình thức thi lên Trung học nữa, đều được lên hết.

      trăm năm mươi ba, điểm số cao, chỉ thuộc dạng trung bình. Nhưng mặc kệ thế nào, cuối cùng Diêu Tam Tam cũng thuận lợi đậu Trung học.

      Lớp năm thi xong, liền được cho nghỉ hè trước, Diêu Tam Tam có lúc theo hai chị xuống ruộng làm việc, có lúc lại vớt ốc, mỗi tuần đều mang đến quán cho Dương Bắc Kinh như thường lệ. còn lể thịt ốc bán nữa, thời tiết này dễ hư, ai muốn mua, dễ làm.

      Điều khiến Diêu Tam Tam vui mừng chính là, Tỷ hầu xuất , năm nay vẫn là năm xu hai con.

      Tỷ hầu gọi đúng tên khoa học phải là Ve sầu, nhộng ve sầu, xào dầu ăn rất ngon, rất thơm. Buổi tối nhộng ve chui khỏi lòng đất, leo lên cây lột xác thành Ve sầu. Chỗ đường đất đồng ruộng, trồng từng hàng từng hàng cây Dương, cây Dương là nơi dễ xuất nhộng ve nhất, bắt trước khi trời tối, mỗi buổi tối luôn có thể bắt được mười mấy con, nếu may mắn, còn có thể bắt được cả trăm nữa kia.
      (*)Tỷ hầu là tên địa phương của Ve sầu trước khi lột xác, ít người gọi, trong truyện chỉ nhắc đến tên lần nhưng mình xin mạn phép dùng tên Ve sầu & nhộng ve luôn cho quen thuộc và dễ hiểu.

      Trong nhà Diêu Tam Tam chỉ có chiếc đèn pin cầm tay, loại đèn pin ống kiểu cũ, dùng hai cục pin, pin cũng đắt, nên sao nỡ dùng, trời chưa tối bắt đầu bắt, trời tối dùng tay sờ lên cây, thứ ve sầu này trơn mượt, đầu lớn hơn ngón giữa của Diêu Tam Tam chút, chân ghim đầy bụng, tay sờ tới là biết nó ngay. Có lúc đưa tay sờ, đụng đến con , cần đoán, nhất định là bọ rầy, dân bản xứ gọi nó là “mò đụng”.

      Giữa tháng năm, Diêu Tam Tam vừa nghe người bán hàng rong bắt đầu thu mua, kịp đợi đến trời tối, ban ngày mượn cuốc chim, vào rừng cây đào nhộng ve. Đào bùn đất lên, nếu nhìn thấy lỗ bằng ngón tay, đó chính là hang nhộng, cẩn thận đào tiếp, nhất định có thể bắt được nhộng ve.

      Bắt được nhộng ve rồi, phải ngâm trong nước lạnh, nếu lột xác, biến thành ve sầu thể bán lấy tiền nữa, người mua hàng rong muốn loại lột xác. Diêu Tam Tam lấy cái chai lớn, bên trong đổ nửa chai nước, xách bắt nhộng ve. Nhộng ve ngâm trong nước lát động đậy nữa, giống như chết rồi, nhưng chờ bạn vớt nó ra khỏi nước, chỉ chốc lát sau, nó lại nhúc nhích.

      Điều khiến Diêu Tam Tam ấm lòng chính là, chị hai chị ba đến tối cũng theo ra ngoài bắt nhộng ve, tiền bán được coi như là của Diêu Tam Tam.

      "Dù sao ba mẹ cũng có ở nhà, ba chúng ta bắt mớ, bán lấy tiền có thể giúp đỡ Tam Tam chút học phí”.

      Đứa trẻ khác bắt nhộng ve, bán được tiền là giữ lại tiêu vặt, Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Cải bán được tiền để cho làm học phí hết, trong lòng Diêu Tam Tam cảm thấy rất ấm áp.

      Ba chị em ăn cơm tối sớm, xong liền ra hàng cây ngoài thôn bắt nhộng, buổi tối, độ chừng mấy giờ, người bắt được nửa chai, liền ghé qua đầu thôn bán cho người bán hàng rong. Người bán hàng rong ngồi xổm dưới gốc cây ngoài cửa thôn, lấy đèn pin rọi, đổ nhộng lên mặt đất, đếm từng con từng con, tối hôm đó, ba chị em bắt được tổng cộng trăm bốn mươi sáu con, bán được 3 tệ, sáu đồng năm xu.

      Ban ngày Diêu Tam Tam còn đào được ba mươi bảy con, lúc bán trước, được chín đồng, giờ tính lại, cả ngày hôm nay, ba chị em, chỉ nhộng ve thôi bán được bốn tệ năm đồng bảy xu.

      Còn có hai mươi mấy con lớn “Trắng lớn”, người bán hàng rong cần, ba chị em mang về xào ăn. Trắng lớn chính là nhộng ve vừa mới lột xác thành ve sầu, cả người mềm mềm màu trắng ngọc, xào ăn vô cùng thơm ngon, đợi qua sáng hôm sau, Trắng lớn biến thành màu đen, cánh cũng cứng, có thể bay .

      "Nhộng ve này, trước sau có thể bắt được chừng tháng đấy, chúng ta mỗi ngày bắt nhiều chút, cứ như vậy, là có thể kiếm được hơn trăm tệ”. Diêu Tiểu Đông càng tính càng vui mừng, “Tam Tam, học phí của em, lo nữa rồi”.

      "Tối nay mới vừa mưa, ve sầu nhiều, đôi khi bắt được nhiều như vầy. Nhưng mà, cộng thêm tiền bán ốc nữa, nhất định có thể”. Diêu Tiểu Cải cũng .

      Niềm hạnh phúc lập tức dâng lên trong lòng Diêu Tam Tam. Nhớ kiếp trước khi còn bé, họ cũng bắt nhộng ve, tiền bán được, len lén giữ lại tự mình tiêu vặt, phần lớn cũng nộp lên cho Diêu Liên Phát. ******************* Hôm nay cha mẹ ở nhà, chị hai chị ba mình giữ lại, mà trợ giúp cho học.

      Có hai chị giúp đỡ , còn buồn cái gì?

      Người bán hàng rong trả tiền rồi, ba chị em cũng ngay, mà còn đứng bên cạnh người bán hàng rong xem người khác bán, nhờ có đèn pin, người ta bắt được nhiều hơn. Có người lớn, chỉ mình có thể bắt hơn hai trăm con, Diêu Tam Tam nhìn cũng phát thèm.

      "Tối mai mình đem đèn pin ống theo bắt , bắt được nhiều lắm, mua pin cũng còn lời”. Diêu Tam Tam , thậm chí còn nghĩ, nếu lại mua thêm hai cây đèn pin cầm tay, ba chị em mỗi người cái, lúc đó các bắt được càng nhiều, tiền bán được nhất định cũng nhiều hơn. Nhưng mà, cây đèn pin cũng phải vài tệ.

      "Được, ngày mai lấy đèn pin ra, mua pin." Diêu Tiểu Đông .

      Phải biết, mấy năm nay trở lại đây mới có người thu mua nhộng ve này, chứ còn trước đó vài năm, hoàn toàn có ai mua, dân chúng cũng bắt mớ, đơn giản là tự xào để nhà ăn, bây giờ có thể bán lấy tiền, người ra bắt cũng nhiều hơn.

      Lại bắt bớ Ve sầu cũng dễ dàng gì, muỗi đuổi theo cắn, dưới chân chừng còn giẫm phải tắc kè, cóc nhái, nghe có người còn gặp phải rắn…

      "Mình bắt mấy đêm nữa, bán lấy đủ tiền rồi, mua thêm hai cây đèn pin cầm tay, mỗi người cây. Có đèn pin cầm tay bắt khá hơn, nhất định có thể kiếm tiền cây đèn pin đó về”. Diêu Tam Tam quyết định.


      Diêu Tiểu Đông suy nghĩ chút, gật đầu đồng ý.

      Trời cũng khuya lắm rồi, ba chị em thương lượng xong, liền định trở về. Lúc này, Diêu Tam Tam vừa vặn nhìn thấy Bào Kim Đông xách chai lớn tới. Người này có thể bắt được bao nhiêu? Diêu Tam Tam dừng chân lại, chờ xem.

      Bào Kim Đông vớt nhộng ve ra khỏi nước, đếm từng con với người bán hàng rong, đếm được trăm ba mươi hai con, sắp qua mặt ba chị em luôn rồi.

      Diêu Tam Tam nhịn được, hỏi: " Kim Đông, bắt ở đâu nhiều vậy?”.

      " xa chút, tìm những chỗ ai bắt, ai giành với em." Bào Kim Đông cười, giống như là rất hài lòng với thu nhập tối nay.

      xa chút? Ba tụi , dám tới chỗ quá xa quá vắng, sợ lắm, mà cũng an toàn.

      Bào Kim Đông nhận lấy tiền người bán hàng rong trả, thuận miệng hỏi câu: "Chú mua hai con năm xu, vậy bán qua tay bao nhiêu tiền con?"

      "Chú bán con, mà bán theo cân. Cũng kiếm được mấy đồng." Người bán hàng rong đáp qua loa.

      Bào Kim Đông truy hỏi nữa, chỉ cười cười, người bán hàng rong cũng cười cười. Bào Kim Đông đếm tiền, đứng dậy tính về nhà, lúc qua ba chị em hỏi:

      "Tiểu Đông, Tam Tam, mấy người tối nay bắt được bao nhiêu?"

      "Ba người thiếu chút nữa hơn được bao nhiêu." Diêu Tam Tam , " Kim Đông, làm gì cũng giỏi hơn người khác."

      " là con trai, có đèn pin cầm tay, bắt nhộng ve dĩ nhiên nhiều hơn em rồi”. Bào Kim Đông , “ thôi, nhanh về nhà , cũng nửa đêm rồi”.

      Diêu Tam Tam theo hai chị về nhà, dọc theo đường , trong lòng vẫn suy nghĩ về cuộc đối thoại giữa Bào Kim Đông và người bán hàng rong. Bán qua tay bao nhiêu tiền? Bán qua tay bao nhiêu tiền? Người bán hàng rong mỗi đêm đều chạy tới, đứng ở cửa thôn thu mua, ông ấy nhất định là kiếm được tiền, nhất định kiếm nhiều hơn bắt đêm rất nhiều lần!

      Tại sao mình lại nhận nhộng ve để kiếm tiền nhỉ?

      Vừa có ý nghĩ này, Diêu Tam Tam liền có chút kích động. Đúng nhỉ, cũng có thể thu mua nhộng ve, bán qua tay kiếm giá chênh lệch, chẳng phải kiếm được nhiều tiền hơn chút rồi sao?

      Nhưng mà, chuyện này phải tìm cách cho tốt , phải muốn mua là có thể mua. mặt, cần tiền vốn; mặt khác, rành đường lối, thu mua rồi đâu mà bán, bán cho ai, giá tiền bao nhiêu, lời được bao nhiêu, những điều này phải nắm trước mới được.

      Hỏi người bán hàng rong, hẳn ông ấy , thân quen, ai mà tiết lộ đường buôn bán của mình cho người bên cạnh? Phương diện này còn phải nghĩ cách .

      Diêu Tam Tam đường suy nghĩ, vừa về tới nhà, liền bò lên giường, móc túi vải từ dưới đệm cỏ ra, đổ tiền bên trong xuống, tỉ mỉ đếm lần.

      ra hoàn toàn cần đếm, bên trong này, là toàn bộ số tiền bán ốc trong thời gian dài của Diêu Tam Tam, tổng cộng là hai mươi tám tệ sáu đồng, bỏ chung tiền bán nhộng ve tối nay vào, được ba mươi ba tệ sáu đồng bảy xu.

      Ban đầu chắc chắn dám thu nhiều, cầm số tiền này làm vốn thu mua ve sầu, cũng có thể chấp nhận được. Diêu Tam Tam quyết định, trước tiên vội mua đèn pin cầm tay, muốn bắt đầu thu mua ve sầu, nếu thuận lợi, mấy ngày nữa, cộng thêm phần chị hai chị ba tiếp tục bắt nhộng ve bán, là có thể dành ra tiền mua đèn pin rồi.

      Tiền vốn có rồi, vậy cách thức sao đây? Mua rồi bán cho ai?
      Parvarty, Lim-0403, Hale2058 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :