1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh nông gia Tam cô nương - Ma Lạt Hương Chanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 102.2: Thời gian bay nhanh

      Editor: Puck

      liên quan gì đến quyền lực hay tôn trọng, đây chính là thói quen sinh hoạt của hai người thôi, hai vợ chồng chuyện đề tài trời đất. Gian hàng càng lúc càng lớn, tất cả chuyện lớn đều muốn đối phương đồng ý, cũng cần thiết, có đầy đủ tin tưởng lẫn nhau, có gian thi triển của mình.

      Diêu Tam Tam cắn đũa, suy nghĩ chút : “Mua mua, chỉ có điều, phải đề phòng mua nhiều mấy gian, chỉ cần người ta bán cho mình, cố gắng mua nhiều, càng nhiều càng tốt. Mình cần, phải còn có thể cho thuê sao?”

      “Ừ, cảm thấy được.” Bào Kim Đông gật đầu, “Thị trường này mới xây, cửa hàng phòng ở này, dù sao cũng tốn ít tiền.”

      Sao có thể chỉ tốn ít tiền! Diêu Tam Tam cũng thẳng, chỉ cười cười : “ đúng, nhìn đúng là mua thêm mấy gian.”

      Vì vậy, cuối năm Bào Kim Đông mua hơn chục cửa hàng ở thị trường bán sỉ. Qua năm xuân hạ, nhà họ Diêu lại có hai chuyện vui, cái Lục Cạnh Ba thăng chức làm cục trưởng, cái là tiểu Tứ thi vào ban trọng điểm của trường cấp ba thực nghiệm của huyện.

      Lục Cạnh Ba từ nhân viên cục nông nghiệp thăng liên tiếp hai cấp làm trưởng cục, nghe còn nhờ giúp đỡ của cá chạch bùn – đưa ra hạng mục báo cáo, thúc đẩy sản xuất nuôi dưỡng cá chạch bùn, nuôi dưỡng dân giàu. Đề nghị này được báo cáo từng tầng lên, đạt được chấp thuận, địa phương phê chuẩn tạo thành cơ sở nuôi dưỡng ngàn mẫu cá chạch bùn, linh tinh cũng xuất mấy chỗ nuôi dưỡng cá chạch bùn .

      Cơ sở ngàn mẫu nuôi dưỡng cá chạch bùn này, Diêu Tam Tam cầm năm mươi mẫu, cần phải tự mình nuôi dưỡng, dù sao cá chạch bùn giống ở địa phương, phần lớn từ khu dfienddn lieqiudoon ươm giống của bán ra, tiêu thụ món hàng cá chạch bùn này, tự nhiên có ưu thế hơn người khác. Đây chính là sách lược của Diêu Tam Tam, túm hai đầu, cầm trung gian, tiền lời cá chạch bùn giống của , hộ nuôi dưỡng tới nuôi dưỡng, lại thu mua tiêu thụ, bao gồm xuất khẩu. nhà hộ nuôi dưỡng quy mô , rất khó làm được tiêu thụ tự động, kể từ đó, lợi ích cho tất cả mọi người.

      Chỉ có điều đến lúc này, lại bắt đầu tìm cách mở rộng kích thước khu ươm giống, tính toán phát triển ở sân lớn bên cạnh.

      Lục Cạnh Ba thăng chức, chẳng qua là chuyện trong dự đoán, lấy năng lực của , chỉ là thời gián sớm muộn mà thôi, bản thân người nhà họ Diêu cao hứng cái trôi qua rồi. Ngược lại tiểu Tứ thi ra kết quả tốt, xem như để cho chị em nhà họ Diêu cao hứng hỏng rồi.

      Nhà họ Diêu bây giờ thiếu cái gì?

      Thiếu ánh sáng của sinh viên đại học! Diêu Tiểu Đông và Diêu Tam Tam, đều văn hóa tốt nghiệp cấp hai, Diêu Tiểu Cải mặc dù bây giờ cũng có thể học biết chữ, nhưng toàn dựa vào những năm này tự học từng chút , vốn qua trường lớp, trình độ văn hóa hộ khẩu, viết mù chữ chói mắt đấy.

      Ban đầu trong nhà có điều kiện, bây giờ có điều kiện, ba chị em lập tức ném tất cả tiếc nuối lên người tiểu Tứ, toàn bộ mong chờ tiểu Tứ có thể học lên tốt.

      Mặc dù thi trung học mời rượu làm tiệc mừng, Diêu Tam Tam và hai chị vẫn thương lượng, vẫn quyết định phải ăn mừng phen, trừ tiệc mời thầy giáo trường tiểu Tứ ra, chính là tận dụng nghỉ hè, mang theo tiểu Tứ Bắc Kinh kiêng dè dạo chơi phen, hơn nữa đường thẳng hướng bắc vòng quanh chơi, rồi chạy thảo nguyên Nội Mông ăn dê nướng nguyên con.

      Đứa bé nhà Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Cải còn , Bào Kim Đông bận, Diêu Liên Phát tự mình muốn lưu lại giữ nhà, vì vậy Diêu Tam Tam dẫn theo Trương Hồng Cúc và tiểu Tứ, vui vui vẻ vẻ du lịch rồi, chỉ coi như nhìn thấy sắc mặt ai oán của Bào Kim Đông.

      Trương Hồng Cúc bị hai con lôi kéo, ở khách sạn, ăn thức ăn ngon, ngắm cảnh chung quanh, mở rộng tầm mắt lớn. Nhớ tới những người phụ nữ trong thôn, rất nhiều người cả đời cũng ra khỏi cửa, ngay cả huyện thành cũng chưa từng , trong lòng lại cảm khái vô hạn, sinh ra rất nhiều cảm xúc cay đắng ngọt bùi.

      đến Trường Thành phải hảo hán, Diêu Tam Tam lôi kéo tiểu Tứ, hơi bò lên Bát Đạt Lĩnh Trường Thành *, nhìn dãy núi xa xa, cả người cũng cảm thấy trong lòng rộng mở rồi.

      (*) Bát Đạt Lĩnh Trường Thành: (giản thể: 八达岭; phồn thể 八達嶺; bính : Bādálǐng) là nơi có đoạn Trường Thành được viếng thăm nhiều nhất, nằm cách trung tâm đô thị của Bắc Kinh 50 dặm (80 km) về phía tây bắc, nơi này thuộc địa giới của huyện Diên Khánh , Bắc Kinh. Phần Trường Thành chạy qua địa điểm này được xây vào năm 1505 dưới thời nhà Minh, cùng với tiền đồn quan
      [​IMG]
      Parvarty, huyenlaw68, Phong Vũ Yên3 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 103.1: Chưa hết giận

      Editor: Puck

      “Cái gì?” Diêu Tam Tam mãnh liệt ngẩng đầu lên, hoài nghi mà nhìn Bào Kim Đông.

      Tính tình của Dương Bắc Kinh này, trầm ổn kín kẽ tính tình rất dễ chịu, luôn luôn ôn hòa có thừa, cầm dao chém người?

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bây giờ như thế nào?” Diêu Tam Tam vội vàng hỏi tới.

      xảy ra án mạng. Chém chết tốt hơn!” Trong miệng Bào Kim Đông nhảm, mặt nở nụ cười kỳ quái, “Có liên quan đến chị cả, cụ thể chúng ta trở về rồi .”

      Dương Bắc Kinh vì sao chém người? Trong điện thoại Bào Kim Đông cũng làm quá ràng, gọi điện thoại cho chính là Diêu Tiểu Đông, chắc có đứa nào có mắt quấy rầy đùa giỡn Diêu Tiểu Đông, lại còn phách lối càn rỡ, Dương Bắc Kinh trong cơn tức giận, cầm dao lên.

      Ha ha, chuyện này nếu phải , cũng chém!

      Bào Kim Đông ngoài lo lắng ra, tránh được cũng hơi khâm phục Dương Bắc Kinh, bình thường nhìn lão Dương giống như dòng nước ấm, lúc mấu chốt, rất nóng máu!

      Bào Kim Đông gần như chạy như bay đến tiệm cơm của Dương Bắc Kinh, từ xa nhìn thấy mấy người chặn trước cửa tiệm, người đàn ông trung niên mặt mặt đỏ tía tai lao nhao, nhưng cũng ai dám cứng rắn lên trước.

      Nhìn lại đối diện, cả nhà họ Dương mặt lạnh, ngang nhiên đứng trước cửa tiệm cơm, tỏ vẻ tức giận, bên cạnh còn có hai người đàn ông khỏe mạnh đứng, nhìn dáng vẻ chắc là em hoặc họ hàng nhà họ Dương.

      Còn Dương Bắc Kinh đâu? lại thản nhiên ngồi cái ghế ở bên cạnh cửa tiệm cơm, gác chân, ôm cánh tay, hơi cúi đầu, sắc mặt lạnh nhạt, mặt mày cúi xuống, nhìn ra nét mặt gì, hình như chuyện chung quanh có liên quan gì lớn đến , nhưng mà nhìn lại phía sau , đột nhiên có cây đinh ba to và dài bén nhọn để đó.

      Vũ khí dao bếp, hai trận đối chọi đổi thành đinh ba rồi hả?

      Bào Kim Đông dừng xe lại trước cửa tiệm cơm, quay đầu lại dặn dò Diêu Tam Tam: ‘Em ở trong xe đợi lát trước.” xong, mở cửa xe xuống xe, nhướn mày về phía cả nhà họ Dương hỏi câu: “ Dương, xảy ra chuyện gì?”

      Chuyện gì xảy ra?

      Lại Tráng Tráng bây giờ tuổi rưỡi ròi, Diêu Tiểu Đông quyết định cai sữa cho thằng bé, vì cai sữa, cố ý đưa Tráng Tráng cho chị dâu cả nhà họ Dương chăm sóc mấy ngày, mình thay thế công việc bình thường của chị dâu cả nhà họ Dương, tới khách sạn hỗ trợ cho Dương Bắc Kinh.

      Người đàn ông trung niên trước mắt này, ngày này đến tiệm dùng cơm, Diêu Tiểu Đông mang thức ăn lên cho bọn họ hai con mắt gian tà của người này cứ nhìn Diêu Tiểu Đông chằm chằm, thừa dịp Diêu Tiểu Đông chú ý, lại đưa tay sờ lên mông Diêu Tiểu Đông cái.

      Diêu Tiểu Đông hết sức xinh đẹp , bây giờ hai mươi bốn tuổi, cuộc sống vừa ý, tự có vẻ phong tình của thiếu phụ dịu dàng, cũng bởi vì cai sữa cho Tráng Tráng, ngực căng đến cao, vóc người tướng mạo này, khó tránh khỏi khiến nhiều người nhìn mấy lần.

      Tiệm cơm những năm chín mươi, rối loạn giống như thay nhau nổi lên, gặp phải người lạ tới, khó tránh khỏi có vài ánh mắt bắn lên người Diêu Tiểu Đông.

      Diêu Tiểu Đông vừa bị cái tay heo sờ, dưới tức giận, liền thuận tay cầm cái khay trong tay đập về phía tay quỷ của thằng kia, người nọ co tay cái, vẫn bị đập trúng ngón tay, người ngồi uống rượu cùng bàn đều cười ầm lên.

      Diêu Tiểu Đông vội vàng xoay người rời . Vào phòng bếp, tức giận đỏ mặt, với Dương Bắc Kinh, Dương Bắc Kinh buông việc trong tay xuống, an ủi : “Đừng để ý tới những người này. nên để cho em tới trong tiệm, công việc cũng bận, em về nhà nghỉ ngơi trước .”

      Diêu Tiểu Đông nghe, theo Dương Bắc Kinh, ra khỏi phòng bếp, qua sảnh chính tiệm cơm định về nhà.

      biết khách bàn kia, người đàn ông uống thua giỡn, mỗi người đều
      [​IMG]
      Parvarty, huyenlaw68, Tôm Thỏ3 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 103.2: Chưa hết giận

      Editor: Puck

      “Mày... cmn mày chờ đó, sớm muộn gì cũng cho chúng mày đẹp mắt!” Người đàn ông trung niên phô trương thanh thế câu kịch kinh điển, đỏ ửng khuôn mặt lên, dẫn mấy người kia rời .

      “Trời, hay lắm, tao chờ. Đánh chết được đồ chó nhà mày!” Bào Kim Đông cười cười.

      Ở cửa khách sạn, nếu đánh , gây ra chuyện máu me gì đó, cũng được tính là tốt. Đồ rác rưởi này, tự lăn coi như xong.

      Diêu Tam Tam ở trong xe nhìn vở kịch náo loạn này, hơi mang theo cười, càng cảm thấy mấy ông con trai nhà mình tệ, đỡ tốn kém, bền chắc dùng bền.

      rể cả, người kia tỏ vẻ khiến người ta kinh sợ ở đây? nhận ra được ?” Bào Kim Đông tới, hỏi Dương Bắc Kinh.

      Dương Bắc Kinh vẫn tỏ vẻ nóng lạnh, từ từ cầm đinh ba lên, thuận miệng : “Phó trạm trưởng trạm thuốc lá mới tới, địa phương khác điều tới. Cho nên cả báo cảnh sát, bọn họ cũng báo cảnh sát, đám người đồn công an kia, dứt khoát co đầu lại tới.”

      Phó trạm trưởng? Quả nhiên phải dân chúng, trách được lớn lối như vậy, khí thế thổ phỉ khắp người. như vậy, về sau này có khả năng đến tìm gây phiền toái?

      Diêu Tam Tam thầm đánh dấu trong lòng.

      Mấy người vào tiệm cơm, mấy người đàn ông thu dọn chút, Diêu Tam Tam qua an ủi chị cả Diêu Tiểu Đông. Ước chừng sau thời gian nửa giờ, mấy công an kết hợp dân phòng kia cuối cùng lộ mặt.

      “Người kia đâu?”

      “Chém chết, chôn xong rồi. mộ chắc đầy cỏ.” Bào Kim Đông cười mà cười với mấy người dân phòng tuổi lớn lắm. Mấy người này gần như nhận ra , bình thường thấy , thậm chí lại còn gọi tiếng hai, bây giờ thấy tức giận câu như vậy, mỗi người đều cười ngượng ngập.

      à, hiểu hiểu! Vừa rồi tụi em có việc khác phải ra ngoài, mới đến muộn.” người trong đó cười theo , “Phó trạm trưởng Lưu này, tên đầy đủ là Lưu Toàn Tùng, nghe cũng ở trấn bên cạnh chọc ra chỗ hở nào đó, mới điều tới đây, đoán chừng có bối cảnh chứ sao.”

      “Biết mấy đứa dám chọc, nhưng thằng đồ chó đó nó đuối lý.” Bào Kim Đông phất tay cái, “Mấy đứa xảo quyệt, .”


      Vài ngày sau, Dương Bắc Kinh tới với Bào Kim Đông, Diêu Tam Tam, định đóng cửa tiệm cơm nhà mình, làm nữa.

      “Tội gì chứ?” Bào Kim Đông , “Chỉ bởi vì thằng chó đó? rể cả chờ đó, tìm cơ hội em trừng trị nó.”

      “Cũng phải. ra trước đó có ý nghĩ này.” Dương Bắc Kinh .

      Diêu Tam Tam lên tiếng, ý tưởng này của Dương Bắc Kinh, ít nhiều có thể biết được chút.

      Những năm chín mươi, trong tiệm cơm đủ kiểu loạn, trấn mới mở hai tiệm cơm , nghe cũng lấy vài thứ đồ oanh oanh yến yến, thu hút khách qua lại, điều này cũng khiến cho lời “Có mấy người phụ nữ nghiêm chỉnh” của thằng lưu manh họ Lưu kia cũng khó hiểu.

      Giống như Dương Bắc Kinh , ở trấn này, yên tâm đàng hoàng mở tiệm cơm, buôn bán khó tránh khỏi coi là được, hơn nữa dân chúng dễ dàng ăn cơm tiệm, tới dùng cơm, rất nhiều đều là người của tất cả các đơn vị trong trấn trong xã, ký tên ký sổ còn nhiều, ăn quỵt, lại còn từng người như ông lớn. Năm ngoái Dương Bắc Kinh từng ngừng buôn bán hai ngày, chỉ chuyên tính sổ sách.

      dễ dàng! Sau khi Dương Bắc Kinh kết hôn mấy năm, cả nhà họ Dương dần dần chuyển trọng tâm đến phương diện làm ăn hàng da của , tiệm cơm tương đương với chuyển cho mình Dương Bắc Kinh. Hơn mười cái bàn, mình Dương Bắc Kinh cầm muỗng, chị dâu nhà họ Dương bình thường trợ giúp việc bếp núc cho , mới có người học việc, người làm rửa chén lau bàn, lúc bận rộn khi rảnh rỗi, cũng chính là do tay nghề nấu nướng của Dương Bắc Kinh tốt, đồ ăn trong tiệm cơm ngon, mới miễn cưỡng kinh doanh được.

      rể cả, em biết phải vì chuyện trước mắt như vậy, em thấy tiệm cơm này, làm cũng được.” Diêu Tam Tam chợt .

      “Em tán thành là tốt rồi, dù sao và chị cả em thương lượng rồi, nghỉ nghỉ, đấng mày râu, chính là ra đường lật đáy giỏ bán rau củ, cũng có thể nuôi sống vợ và đứa bé.”

      “Lật đáy giỏ” là chỉ sạp bán rau.

      nghĩ, đóng tiệm cơm này, tìm chuyện khác làm, nếu như làm đầu bếp tiệc mừng, chắc chắn có thể.” Đầu bếp tiệc mừng là đến các nhà tổ chức tiệc mừng, thu vào đủ ổn định, nhưng công việc đơn thuần.

      “Như vậy sao được?” Diêu Tam Tam cười , “Tay nghề nấu ăn của rể
      [​IMG]
      Parvarty, huyenlaw68, Tôm Thỏ3 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 104.1: Có thua thiệt

      Editor: Puck

      Trời chiều mùa hè sáng , trong sân nhà nông yên tĩnh vắng vẻ, hai đứa bé xinh đẹp đáng , còn có người phụ nữ trẻ tuổi vẻ mặt tức giận...

      Hai người bạn Lục Viên Viên và Dương Tráng Tráng, ngày đầu tiên nhà trẻ hoa hoa lệ lệ gây ra họa.

      Diêu Tiểu Cải nhìn hai đứa trẻ đứng song song dựa vào tường, nhức đầu.

      Bên cạnh thôn Thổ Câu, xây dựng xưởng gia công sản phẩm thủy sản nhà họ Diêu, Dương Bắc Kinh tay khai thác cá chạch bùn nước sốt, áp dụng bao bì tiên tiến, khẩu vị mùi thơm đặc biệt, tiêu thụ thị trường rất náo nhiệt, cộng thêm mấy loại thực phẩm bao cá lát, cá khô..., tiền lời của xưởng gia công thủy sản rất khả quan, khiến sản nghiệp nhà họ Diêu lại thêm tài nguyên cuồn cuộn. Dĩ nhiên, thể so sánh với cá chạch bùn xuất khẩu của Diêu Tam Tam, hai năm qua, từng lượt cá chạch bùn của Diêu Tam Tam xuất khẩu sang Hàn Quốc, Nhật Bản, lợi nhuận kia nên quá cười trộm!

      Nếu công việc của Dương Bắc Kinh ở bên này, nhà ba người liền thường trú ở bên này, phu xướng phụ tùy, Diêu Tiểu Đông theo Dương Bắc Kinh làm, Dương Tráng Tráng giao cho Trương Hồng Cúc, trông cùng với bạn Lục Viên Viên.

      Lại người bạn Dương Tráng Tráng này, tuổi lẻ hai tháng học được bộ, bé quá béo rồi, đoán chừng toàn là thịt thừa. Nhưng mà điều khiến người bạn Dương Tráng Tráng thấy mất mặt nhất chính là, em họ rất thích dẩu môi kia, cũng đồng thời biết rồi, người ta còn chưa đầy tuổi.

      Người bạn Dương Tráng Tráng cũng học được chuyện sớm hơn bạn Lục Viên Viên chút, vậy mà để cho cậu bé buồn bực chính là, cho tới bây giờ, bé chuyện còn có sai di ien n#dang# yuklle e#q quiq on ràng, vậy mà em họ kia, từ khi vừa mở miệng chuyện, là có thể từng hết sức chính xác, tuyệt đối mơ hồ .

      Dương Tráng Tráng, giống như tên của bé, vừa mập lại vừa khỏe mạnh, dưới thân thể đều là thịt bền chắc đến bóp động. Ừmh, hy vọng bé lớn lên chút mập như vậy mới tốt!

      Hôm nay, hai người bạn rốt cuộc nhà trẻ rồi.

      “Tự con , chuyện gì xảy ra?” Hai tay Diêu Tiểu Cải chống nạnh, lòng bàn chân đánh nhịp.

      “Nó túm váy con, con đẩy nó, nó liền lấy thứ bẩn bôi lên con, còn cầm con sâu làm con sợ.” Người bạn Lục Viên Viên lúc chuyện, chân mày xinh đẹp tao nhã nhếch lên, thản nhiên đối diện với nụ cười tức giận của mẹ.

      Đồ trứng thúi! Diêu Tiểu Cải nhìn váy công chúa màu trắng của con dính vết tay đen, trong lòng nhịn được thầm mắng câu. nhịn cáu giận, với người bạn Lục Viên Viên: “Bạn phạm sai lầm, là bạn đúng, con nên mách thầy giáo. Con thể phạm sai lầm theo bạn.”

      “Chờ thầy giáo, con sớm bị nó bắt nạt xong rồi.” Chân mày của người bạn Lục Viên Viên khẽ cau lại, vẻ mặt khinh thường.

      Vì vậy, người bạn Lục Viên Viên tát cái tát lên mặt người bạn đó.

      “Tóm lại con ra tay đánh người chính là đúng, trong nhà trẻ phải tuân thủ kỷ luật.” Diêu Tiểu Cải nhịn tức , “Bản thân con thể dữ như vậy. thể ra tay đánh người.”

      “Nó bắt nạt con trước. Trong nhà trẻ có thể bắt nạt người sao?” Người bạn Lục Viên Viên cong miệng lên hỏi.

      “Dì hai, nó bá (bắt) nạt chúng con trước.” Người bạn Dương Tráng Tráng lên tiếng. Người bạn Dương Tráng Tráng cho rằng, cho tới bây giờ bé và em họ đều chung lòng, cho dù bắt nạt người, chính là bắt nạt “Chúng con”.

      Người bạn Dương Tráng Tráng, nhìn lạnh nóng cười híp mắt, nhưng cũng phải là
      [​IMG]
      Parvarty, Tôm Thỏ, Phong Vũ Yên3 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 104.2: Có thua thiệt

      Editor: Puck

      “Mẹ, chuyện gì đây?” Bào Kim Đông hỏi.

      “Cậu!” Hai người bạn vừa thấy Bào Kim Đông tiến vào, sớm quên bị phạt đứng rồi, vui sướng chạy tới, mỗi đứa lôi kéo cánh tay Bào Kim Đông.

      “Cậu, cậu tan việc rồi hả?”

      “Cậu, con cầm dưa hấu giúp cậu!”

      Trái dưa hấu đất cát vỏ mỏng, lớn, chỉ nặng năm, sáu cân, Bào Kim Đông liền buông tay ra, đưa dưa hấu cho hai bạn cầm, nhưng mà đối với hai người bạn , còn phải , cánh tay cố gắng ôm, bắp chân lảo đảo vào trong nhà.

      “A, dưa hấu này lành lạnh.” Viên Viên kêu lên.

      “Đương nhiên! Cậu đặt trong băng ở tỉnh cả buổi chiều rồi!” Bào Kim Đông , “Buổi tối nhà mình ăn mát.”

      Bào Kim Đông túm lấy cánh tay hai người bạn tới, dùng ánh mắt lướt qua Diêu Tiểu Cải, hỏi: “Mẹ, sao mẹ khóc vậy?”

      “Mẹ nhớ tới mấy chị em các con khi còn bé, trong lòng mẹ lại khổ sở. ai trông nom ai hỏi han, cả ngày chịu khổ chịu tội, cả ngày lần lượt bị người bắt nạt, cũng biết lớn lên như thế nào, thân làm mẹ đây vô dụng! Khi còn bé Tam Tam ai coi chừng, cả ngày khóc oa oa, tập ai trông nom, cũng biết trầy trụa bao nhiêu lần! Cũng biết bị Nhị Văn đánh bao nhiêu lần... Còn có tiểu Tứ, từ đáng thương, ngay cả bú mẹ cũng chưa từng được ăn miếng...”

      Trương Hồng Cúc đống nước mắt nước mũi thổn thức .

      “Ôi mẹ ơi, chuyện qua, mẹ đừng diee ndda fnleeq uysd doon tiếp tục lẩm bẩm nữa!” Diêu Tam Tam vỗ vỗ mẹ an ủi, “Bây giờ phải đều rất tốt sao!”

      cho Diêu Tiểu Cải cái nháy mắt, kéo Trương Hồng Cúc vào trong nhà.

      lát sau, Lục Cạnh Ba tan việc trở lại, vội vàng ôm lấy con bảo bối, hỏi thăm ngày đầu tiên nhà trẻ chơi vui .

      chơi vui, có người bắt nạt chúng con.” Người bạn Lục Viên Viên quả quyết bắt đầu tố cáo.

      Nghe con thuật lại, Lục Cạnh Ba nhíu nhíu mày, lại có thể nó câu: “Túm váy con cha? Còn cầm sâu lông lam sợ con cha? Nên đánh!”

      Diêu Tiểu Cải ngước nhìn ánh trời chiều nung đỏ, hoàn toàn bất đắc dĩ.

      “Ừ, chờ thêm hai năm nữa, Viên Viên nhà ta hai tuổi rồi, chúng ta đưa con bé học Taekwondo , học sở trường lưu hành lúc này của đứa trong thành, cho con học lợi hại, tránh cho tương lai bị bắt nạt.”

      Mấu chốt là, con nhà đáng , kỹ năng phòng thân là nhất định, Taekwondo được, cước đá xa xa mấy thằng nhóc thúi kia!

      Quả nhiên, lời này của , đổi lấy cái xem thường to của Diêu Tiểu Cải, phải phản đối con mạnh hơn chút, nhưng tính khí công chúa lạnh nhạt của Viên Viên, có phải nên hướng dẫn theo chiều thục nữ chút ?

      Diêu Tam Tam ở bên cạnh nhìn, nhịn được buồn cười. Người bạn Lục Viên Viên này, thân là đứa bé có mẹ là người có tiền, còn có người cha làm quan, hơn nữa tính khí lạnh nhạt của con bé, khuôn mặt xinh đẹp đến quá đáng, có thể đoán được, nhất định trở thành Lục công chúa kiêu ngạo rồi!

      Hai vợ chồng Dương Bắc Kinh về hơi trễ, Dương Bắc Kinh gần đây suy nghĩ sản phẩm mới, cả ngày giao thiệp cùng với gia vị tôm cá, có thể lại trêu ghẹo đến mê mẩn rồi, đợi đến khi Diêu Liên Phát từ ao cá trở lại, người nhà bắt đầu dọn dẹp ăn cơm tối, bàn tràn đầy người.

      “Tam Tam, hai đứa cũng nên có đứa bé ?”

      Câu thoại cũ rích lần thứ trăm lẻ .

      “Hai đứa kết hôn cũng hơn ba năm, thừa dịp cha và mẹ con còn chưa quá già, nắm chặt sinh đứa, cha mẹ còn có thể nuôi lớn giúp hai đứa.” Diêu Liên Phát cũng vội vàng phụ họa Trương Hồng Cúc.

      Mới vừa kết hôn xong, Bào Kim Đông tỏ , muốn vội vã có đứa bé. có lý do gì khác, lúc bọn họ kết hôn, Diêu Tam Tam còn chưa đủ hai mươi tuổi, gấp cái gì?

      Bây giờ hơn ba năm trôi qua, hai người này, cũng biết có phải thế giới hai người quá thư thái , hay là như thế nào, lại vẫn luôn vội vã muốn có đứa bé.

      “Mẹ, vội.” Bào Kim Đông cười cười , “Viên Viên và Tráng Tráng cũng đủ khiến mẹ vất vả, mẹ còn chưa mệt mỏi đủ à! Chờ hai đứa lớn thêm chút .”

      “Viên Viên và Tráng Tráng, hai đứa cũng nhà trẻ rồi. sai biệt lắm chứ?” Trương Hồng Cúc càu nhàu, “Kim Đông à, con luôn Tam Tam còn , hai đứa cũng hầu như bận rộn, nhưng hai đứa cho dù làm ra tiền bận rộn hơn nữa, cũng thể trễ nải sinh đứa bé. Tiền của chúng ta, đầy đủ hơn, đứa bé
      [​IMG]
      Parvarty, Phong Vũ Yên, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :