1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh nông gia Tam cô nương - Ma Lạt Hương Chanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 99: Người đẹp nhất

      Editor: Puck

      Bản thân Diêu Tam Tam cũng ngượng ngùng – ngày sau ngày cưới, lại có thể ngủ ngày, ra cũng thể coi như cả ngày, cũng chỉ ngủ thẳng đến buổi chiều mà thôi.

      Theo như tập tục địa phương, kết hôn ngày thứ hai, vợ chồng mới cưới đảm nhiệm hay tham dự hoạt động gì, nhiệm vụ chính là ăn được ngủ được nghỉ ngơi tốt, suy cho cùng là bố trí săn sóc trong tục lệ kết hôn.

      Diêu Tam Tam thi hành cái “Ngủ được” phải hết sức đến nơi đến chốn, về phần “Ăn được”, lòng xin lỗi, hình như nhớ ăn xong rồi.

      ra Diêu Tam Tam tỉnh lần trước đó rồi, mệt mỏi, chính là muốn động. Thời gian này mệt muốn chết rồi, trước hôn lễ lại liên tiếp thức đêm, thiếu ngủ nghiêm trọng, nên xác định miễn cưỡng ngủ nướng, mơ hồ nhớ Bào Kim Đông người kia còn vỗ vỗ cho ngủ, giống như dụ dỗ con nít. Ỷ lại ỷ lại, ước chừng lại mơ mơ màng màng ngủ tiếp.

      Tỉnh lại lần nữa, mở mắt ra, trong nhà hết sức tối tăm, mất tinh thần hồi lâu, suy nghĩ chút, đây là sáng sớm, hay là hoàng hôn? Hơn nữa giường chỉ có mình , trong nhà có chút động tĩnh nào, người kia đâu?

      Bò dậy, sờ soạng bốn phía, tìm thấy điện thoại của mình ở đầu giường, mở máy, mới hơn hai giờ chiều? Ngoài trời đầy mây sao? Nếu sao ngoài trời tối vậy? cần phải nghĩ, gọi cho Bào Kim Đông.

      Chỗ nào đó reng reng mấy tiếng, cắt đứt nhận, mấy phút sau, Bào Kim Đông đẩy cửa vào, mảng ánh sáng ngời lập tức vui sướng theo sau bổ nhào vào.

      Diêu Tam Tam nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa, chớp mắt mấy cái, cuối cùng phản ứng kịp. Người này kéo rèm cửa sổ cực kỳ chặt chẽ, cửa sổ khép chặt, bởi vì tạo ra “Ban đêm” cho yên tâm ngủ nướng.

      tỉnh rồi hả?”

      “... Tỉnh.” túng quẫn mà.

      “Em đúng là có thể ngủ.” Bào Kim Đông kéo tầng rèm cửa sổ dày ra, lưu lại tầng rèm cửa màu trắng viền hoa, gọi , “Đứng lên , cũng nên đói bụng.”

      làm gì thế?”

      bên nhà cũ bên kia, ngày hôm qua làm tiệc mừng, trong nhà lộn xộn lung tung, cùng nhau dọn dẹp chút.”

      Nhà cũ chỉ bên nhà họ Diêu, bây giờ di ien n#dang# yuklle e#q quiq on hai người kết hôn dọn vào nhà mới, nên phân chia ra như vậy.

      “Có người nào hỏi em ?” Diêu Tam Tam hỏi hết sức chột dạ.

      có. .”

      Bào Kim Đông đương nhiên biết lo lắng điều gì, cười đến nghẹn, tới định kéo . Diêu Tam Tam vốn kéo cao chăn, nửa tựa đầu vào giường, bị lôi kéo, tiện thể ngồi dậy, sau đó... Lại vội vàng tuột xuống, như cá trốn vào trong chăn, trần truồng chứ sao.

      tội nghiệp mà nhìn : “Cầm quần áo cho em.”

      Bào Kim Đông cười mập mờ, ánh mắt sáng quắc, nhìn dáng vẻ lười biếng mơ hồ của , lại nhẫn tâm làm chuyện xấu, ra ngăn kéo tìm quần áo cho . Đồ lót thoải mái, áo len mỏng, áo khoác âu phục màu đỏ. Đây là quần áo mới hồi môn trong ngăn kéo của , còn có vài món đồ nữa, đều là màu đỏ chót – cần hoài nghi, làm dâu mới, tháng này, đều chỉ ăn mặc quần áo đỏ tươi chói mắt như vậy.

      Diêu Tam Tam thích màu đỏ! luôn thích màu sắc nhàng khoan khoái.

      Bào Kim Đông hiển nhiên cũng hiểu được cái gì gọi là “Phi lễ chớ nhìn”, đứng ở đằng kia nhìn . Nhưng do tính tình, Diêu Tam Tam cách nào thản nhiên trần trụi mặc quần áo giống như , dưới ánh nhìn hơi soi mói cười cười của , Diêu Tam Tam núp ở trong chăn mặc đồ lót vào, áo len mỏng, lại mặc áo khoác, chân trần, rốt cuộc đứng lên từ giường.

      “Bọn họ đều ở đây?”

      “Đều ở đây. rể cả, rể hai dọn dẹp sân, chị cả chị hai đều ở đây ôm đứa tán gẫu chuyện, cha mẹ xử lý đồ ăn thừa trong tiệc mừng ngày hôm qua, đưa cho hàng xóm người thân chung quanh.” Bào Kim Đông tốt bụng, báo cáo tường tận từng thứ, nụ cười mặt vẫn như cũ, miệng kia ràng toét ra theo chiều rộng.

      xong lại bổ thêm câu: “ có ai có ý tứ hỏi đến em, ra cũng dậy quá sớm.”

      Đều ở đây à? Có thể tưởng tượng, nếu như bây giờ nhà cũ, phải đối mặt tới tận mấy cặp ánh mắt chú ý, các ánh mắt chế nhạo đủ loại, nếu chừng còn bị chị cả chị hai trêu ghẹo mấy câu. Bọn họ ở nhà mới đốt lửa, cách gần như vậy, ăn cơm đương nhiên nhà cũ ăn.

      Diêu Tam Tam quyết định nhanh, định mang giày nữa, lại ngã ngồi ở giường, lười biếng câu: “Thôi , em ngủ quên, ngược lại đói lắm, dứt khoát về.”

      Cũng may bên phòng cưới có đủ loại điểm tâm, Bào Kim Đông cầm cho ly sữa đậu, cầm vài món điểm tâm thích ăn, sau đó mới rời . Buổi tối lúc quay lại nhớ cầm cho chén canh củ cải thịt viên nóng hổi, hai hộp bánh rau hẹ.

      Cuộc sống sau khi cưới của Diêu Tam Tam, bắt đầu trong ngày lười biếng thanh thản ở đây.

      Sau khi cưới ngày thứ ba, theo như phong tục phải lên mộ phần báo việc vui.

      Đối với đón dâu bình thường, chú rể mang theo dâu mới lên viếng mồ mả tế bái, mà đối với Bào Kim Đông mà , bái tế mồ tổ nhà họ Diêu, tương đương với vào trong gia tộc nhà họ Diêu, chính là con trai trưởng nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh của nhà họ Diêu rồi.

      Cũng biết tục lệ cũ kỹ lưu truyền xuống bao nhiêu năm, bây giờ người trẻ tuổi chỉ coi nó thành phong tục mà thôi, đối với Diêu Liên Phát mà , cũng coi như đầy đủ coi trọng, chỉ tự mình dẫn Bào Kim Đông và Diêu Tam Tam , còn báo cho bên ông cụ Diêu.

      Ở nơi đó, phụ nữ có việc lên mộ phần, bà nội Diêu vốn quá coi trọng nhà con trai lớn, bởi vì chuyện cho Tam Văn làm con thừa tự thành, vẫn bụng ý kiến với việc Bào Kim Đông kén
      [​IMG]
      Parvarty, huyenlaw68, Tôm Thỏ3 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 100.1: Vớt ra ngoài

      Editor: Puck -

      Nhìn chị hai và tiểu Viên Viên cứng lên, Diêu Tam Tam khỏi buồn cười.

      “Con bé mới bao lớn? Chị hai, chị cứ lo quát con bé , nếu mẹ trở lại nhìn thấy, chị lại bị chửi!”

      “Người nào trở lại cũng được!” Diêu Tiểu Cải đưa tay chỉ tiểu Viên Viên, chỉ con bé , “Con khóc , bà ngoại con, cha con đều ở nhà, mẹ xem ai cho con chỗ dựa!”

      “Chị được rồi, cũng thể nghĩ xem, tính khí này của con chị theo tính khí của ai!” Diêu Tam Tam cười , “Con bé có chỗ nào như ý rồi hả? Có phải đói bụng ?”

      “Mới vừa bú no rồi, cũng tiểu ướt, con bé chính là muốn kêu chị ôm ra dạo bộ, chị mệt chết được. Người khác con bé cho ôm, ôm cái khóc nháo, con bé đều chịu để Cạnh Ba và mẹ bế, cả ngày lẫn đêm cứ bám lấy chị. Nếu Cạnh Ba và mẹ ở nhà, chị ngay cả thời gian vệ sinh cũng có!”

      Được rồi, làm mẹ khổ cực mà!

      Thế nhưng nhìn cục bột tròn này, làm cho người ta đành lòng nhìn con bé khóc rống. Diêu Tam Tam nghẹn cười khuyên giải: Chị hai, con nít phải lập tức dạy dỗ tốt, lại con có chút tính tình cũng tốt, bớt lớn lên lại bị bắt nạt. Chị cứ trị con bé như vậy, khóc đến người ta cũng cuống lên, đây đâu phải là cách?”

      “Con bé đây chính là lấy bản lĩnh khóc, con bé vừa khóc có người ôm con bé dụ dỗ con bé, nên con bé hơi như ý khóc nháo. Ai cũng đừng để ý đến con bé, cứ để cho con bé khóc lát, con bé dần dần biết khóc có tác dụng.”

      Công chúa lạnh nhạt khóc rống hồi lâu, ai để ý, cũng có thể do khóc mệt, tiếng khóc chợt ngừng nghỉ, nhưng vẫn còn cố gắng mím môi, hít hít cái mũi , dáng vẻ uất ức.

      “Đàng hoàng rồi chứ?”

      Diêu Tiểu Cải hả hê vừa dứt lời, ngờ công chúa lạnh nhạt chỉ nghỉ ngơi dưỡng sức chút, bất ngờ tiếng khóc tiếng sao cao hơn tiếng trước vang lên, khuôn mặt nhắn cũng đỏ lên. Diêu Tiểu Cải chấp nhận ôm lấy Viên Viên, vỗ sống lưng , bất đắc dĩ : “Vật , nếu như con làm mẹ tức chết mệt chết được, bảo cha con tìm mẹ ghẻ cho con !”

      Loại đề tài “Tìm mẹ ghẻ” này, gần đây Diêu Tiểu Cải ra chỉ lần, nguyên nhân cuối cùng, chính là sau khi Lục Cạnh Ba được điều vào cục nông nghiệp, lại có vài nữ đồng nghiệp chưa cưới hỏi thăm có đối tượng chưa, vài “Người nhiệt tình” còn lại giúp tay hỏi Lục Cạnh Ba, Lục Cạnh Ba trả lời hết sức thú vị, “ có đối tượng. Chính là trong nhà có vợ, còn có con bảo bối.”

      Lục Cạnh Ba là người phúc hắc, đùa bỡn người mà!

      Kết quả chuyện này qua người bạn cùng trong đơn vị của Lục Cạnh Ba, truyền vào trong lỗ tai Diêu Tiểu Cải, Diêu Tiểu Cải cũng chỉ lần lấy ra nhạo báng Lục Cạnh Ba, Lục Cạnh Ba cũng nóng nảy, chỉ nghĩ đều là tình thú giữa vợ chồng.

      “Tam Tam, chuyện mướn thợ khu ươm giống như thế nào?” Diêu Tiểu Cải hỏi, vừa ôm con trong ngực ra cửa, vòng quanh trong sân.

      Vừa ra đến bên ngoài, công chúa lạnh nhạt quả nhiên giãn hai đầu chân mày ra, miệng cũng vểnh, khuôn mặt ràng hoàn toàn tự nhiên, Diêu Tam Tam nhìn mà buồn cười.

      “Mới nhận thêm tám, cộng thêm năm ngoái quen tay, gần đủ sai biệt gì lắm đúng ?” Diêu Tam Tam , “Chị có rảnh rỗi qua xem chút.”

      “Em nhìn là được rồi, chị cần nhìn, chút điểm này em còn có thể có ánh mắt?”

      Mấu chốt là trong lúc này chị cũng được ! Diêu Tam Tam nhìn tiểu Viên Viên
      [​IMG]
      Last edited: 6/6/17
      Parvarty, huyenlaw68, Phong Vũ Yên3 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 100.2: Vớt ra ngoài

      Editor: Puck

      Diêu Tam Tam có cảm giác ngoài ý muốn. Dáng vẻ Nhị Văn kia, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn. dừng chút, buồn bực : “Chuyện cục công an bắt người lớn như vậy, nghe thấy động tĩnh!”

      “Bắt ở tiệm game thành Nghi, trong thôn còn chưa truyền ra – nhưng mà bây giờ nên truyền ra rồi.” Bào Kim Đông , “ tìm người quen của cục công an nghe ngóng, nghe là trộm xe, cụ thể ràng lắm, dù sao là vụ án rất lớn.”

      Trộm xe? Diêu Tam Tam nghĩ, cũng nghe thời gian này Nhị Văn nhiều xa hoa mà.

      phải liên hệ lồng nuôi cá kim châm sao? Tại sao lại kêu ?”

      “Cha gấp gáp hoang mang rối loạn gọi điện thoại di động cho , kêu tìm xe đưa bà nội em bệnh viện.” Bào Kim Đông , “ đáng lẽ đến thành Niệm, thể làm gì khác hơn là thuê xe chạy đến, theo bận rộn buổi chiều, cũng chú ý đến cho em. Cha cái gì cũng hiểu, biết gấp gáp, dù sao cũng thể bỏ mặc đúng ?”

      trở lại, vậy mẹ em đâu?”

      “Cũng trở lại rồi. Cha ở lại bệnh viện chăm sóc!” Bào Kim Đông , “Bây giờ chú hai chú ba em nửa điểm cũng trông cậy vào được, tiền nằm viện toàn bộ chờ cha móc, em cũng biết, người cha làm gì có tiền, cuối cùng thể nhìn cha khó khăn, thể làm gì khác hơn là chi tiền viện phí ra rồi.”

      Lại đến thông báo, bà nội Diêu hơi lên được, trực tiếp bất tỉnh, thím hai Diêu chỉ lo lăn lộn kêu khóc, thím ba Diêu vội vàng mắng Nhị Văn làm hư con trai của thím, mấy người đàn ông sợ hãi, thêm lên bệnh viện cần tiền, theo bản năng tới tìm Diêu Liên Phát.

      Tam Văn may mà vẫn còn học cấp ba, tốt xấu còn có kèm cặp, ngược lại theo vào. Trụ Tử đến trường nổi danh là học sinh dốt ngu ngốc, ngây ngô ở trường học cậu ta cả ngày d1en d4nl 3q21y d0n khó chịu, sớm tự mình thôi học, cả ngày xen lẫn cùng chỗ với Nhị Văn. Hai em họ cùng họ này ngược lại ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, phải vào cục cũng cùng vào, đủ trượng nghĩa mà!

      “Còn phải đều do bà nội em làm sao, đứa bé ngoan cũng bị bà nội làm hư rồi.” Diêu Tam Tam than thở, “Còn có thím hai bao che đó, còn thím ba, nuông chiều , giáo dục tốt đến, chỉ biết dạy Trụ Tử kén ăn lười làm, còn cảm thấy thím ấy thông minh chịu thiệt thòi.”

      Nửa tháng sau, bà nội Diêu xuất viện, điều trị đến nơi, cuối cùng lượm được về cái mạng già.

      Diêu Tam Tam dần dần cũng nghe cả vụ án. Nhị Văn và hai người bạn ra gì của cậu ta, tổng cộng trộm hai chiếc xe. Hơn tháng trước, bọn họ hợp nhau trộm chiếc xe tải, lái đến ngoài tỉnh bán giá thấp, tiền kiếm được liền tiêu xài phen ở thành Nghi, rất nhanh xài hết. có tiền trong lòng lại ngứa ngáy, trộm xe có tiền dễ dàng, thời gian trước định trộm chiếc xe hơi của người ta, lái đến vùng khác vòng quanh vòng, thủ tiêu tang vật cho kẻ từng phạm tội nhiều lần khác, kết quả để cho cục công an lần theo dấu vết đường, từng bước từng bước bắt được.

      Những năm thập niên chín mươi, trộm xe tuyệt đối là án lớn. Về phần Trụ Tử, cậu ta ngược lại trộm xe – cậu ta phụ trách trông chừng canh gác.

      Vì vậy thím ba Diêu bắt đầu khóc lóc kể lể chung quanh, Trụ Tử bị oan, Trụ Tử trộm xe, chỉ do Nhị Văn lừa gạt, kêu Trụ Tử canh chừng, tiền cũng được bao nhiêu, theo như giọng của thím ba Diêu, Trụ Tử vốn có chuyện gì, toàn trách Nhị Văn bọn họ cắn loạn, cục công an cào loạn. Bởi vì bàn luận như vậy, tránh được hung hăng mắng thím hai Diêu mấy lần.

      Diêu Tam Tam và Diêu Tiểu Cải khu ươm giống gặp chú hai đường làm, lâu gặp, chú hai lập tức già rất nhiều, giống như gãy xương sống.

      Diêu Tam Tam vốn cho rằng bà nội Diêu
      [​IMG]
      Parvarty, huyenlaw68, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 101: Tội ngụy tạo chứng cứ

      Editor: Puck

      Thấy bà nội Diêu làm bộ quỳ xuống trước Diêu Tam Tam, Bào Kim Đông đột nhiên đứng lên, đưa tay xách bà nội Diêu đặt ngồi xuống ghế sa lon.

      Bà nội Diêu nhìn Bào Kim Đông chằm chằm, trong lòng căm hận, nhưng lại thể sợ hãi ba phần. Cậu thanh niên như gấu lại càng bá đạo bây giờ danh nghĩa là cháu trai nhà bà, nếu trắng ra, vốn có quan hệ bản chất với bà nội Diêu bà, phải mấy đứa cháu này, từ bị bà đối xử bất công tệ bạc sao, từ trong đáy lòng bàn nội Diêu cho rằng mấy đứa cháu nên kính bà chịu đựng bà, nhưng Bào Kim Đông giống, thằng nhóc này nhìn cũng hơi ngang ngược, nếu nóng giận dựng lông lên, lật mắt, nhận được bà là người nào chứ!

      Bà nội Diêu ngồi ghế sa lon thở hổn hển mấy hơi hồng hộc, dứt khoát bắt đầu buồn bã dùng chính sách, vỗ chân, há to mồm, khóc đến được gọi là thê thảm.

      “Con nếu hai đứa bé kia ngồi tù, mẹ cũng sống được. Thằng cả à, chúng ta là người nhà, cháu con tù tội, mặt mũi con cũng bị ném đâu!... Mẹ xong rồi, cứ treo ngược chết là xong rồi...”

      Lục Cạnh Ba nhíu nhíu mày, ngoài ý muốn nhìn thấy khuôn mặt nhắn của con cục cưng nhíu lại rồi, miệng mất hứng vểnh lên, oa tiếng gào khóc. Mặt Lục Cạnh Ba lập tức đen sì, gọi Diêu Tiểu Cải: “Tiểu Cải, ôm Viên Viên , hù dọa đứa bé làm như thế nào?”

      Bà nội Diêu đương nhiên để ý đến những điều này, hù sợ làm thế nào? Sinh con nhóc thôi, còn là họ Lục, đến cháu ruột bà còn để ý đến.

      Nhưng Diêu Liên Phát vừa nghe con rể như thế, tự nhiên mặt khó coi, nhịn được cũng oán giận bà nội Diêu, nhà ông trêu chọc ai? Buổi tối khuya chạy tới nhà ông khóc gào thét, hù dọa tiểu Viên Viên.

      “Tiểu Cải, ôm Viên Viên .” Diêu Liên Phát di ien n#dang# yuklle e#q quiq on xong chuyển sang bà nội Diêu, ai oán : “Mẹ, mẹ mẹ tuổi lớn như vậy, mẹ dễ chuyện chút sao? Mẹ khóc ngân giọng như vậy, hàng xóm nghe, còn phải cho rằng nhà con xảy ra chuyện gì sao!”

      ra chờ ai , Diêu Tiểu Cải sớm để đũa xuống, vài hớp uống cạn sạch chén canh, ôm lấy con ra ngoài, trước khi ra cửa còn lạnh nhạt liếc nhìn bà nội Diêu cái, lại với Diêu Liên Phát: “Cha, cha nhớ lấy, chúng ta nợ tiền của người nào đúng ?”

      Bà nội Diêu nghe xong lời này, trừng lớn cặp mắt, định nổi điên la lối om xòm với Diêu Tiểu Cải, Diêu Tiểu Cải ôm Viên Viên nghênh ngang rời rồi.

      Bà nội Diêu khóc đến vang dội hơn. Vừa kêu khóc vừa liếc mắt nhìn Diêu Liên Phát, chờ con trai lớn mềm lòng khuất phục.

      Diêu Liên Phát than thở, : “Chú hai, phải tôi chú, mỗi lần Nhị Văn gây họa, mấy người lại lo chùi đít giúp nó, quản khiến cho chính nó sợ trời sợ đất, biết độc hại, gây họa càng lúc càng lớn, chú để cho nó chịu chút dạy dỗ, nó sao có thể biết hối cải?” Diêu Liên Phát khó có được câu có dáng có vẻ.

      Chú hai Diêu há hốc mồm, thở dài, nên lời, bà nội Diêu ở bên cạnh lau nước mắt, : “Thằng cả, con nhẫn tâm! Nó dù thế nào cũng là con cháu nhà họ Diêu ta, cho dù muốn dạy dỗ quản lý, mẹ về nhà nó tử tế chút, nếu để cho nó vào trại cải tạo lao động, về sau nó vợ cũng khó khăn.”

      “Bây giờ nó vợ dễ dàng?” Diêu Liên Phát nể mặt chặn câu, “Sắp hai mươi rồi, ai đề cập mai mối cho nó sao? Cứ làm việc bất chính cà lơ lất phất, con nhà ai mắt mù mới gả cho ? phải con chuyện khó nghe, hạt giống tốt cũng do mấy người trồng thành cây xiêu vẹo.”

      Ông cụ Diêu nặng nề thở dài tiếng, im lặng, bà nội Diêu ngẩn người, đột nhiên cất cao giọng, khóc như kêu trời kêu đất quở trách : “Xấu nữa cũng là con cái, mỏng nữa cũng là mảnh đất, đứa bé tuổi còn , ai có thể mắc chút lỗi? Mẹ thể trông nom?”

      “Lỗi lỗi đến cục công an sao? Nó là đứa sắp hai mươi tuổi, mẹ coi nó là đứa bé còn ị đùn sao?” Diêu Liên Phát hầm hừ , “Thanh niên trong thôn nhiều, sao người ta bắt người khác?”

      Diêu Liên Phát có ý lẫy, trong lòng chỉ tiếc rèn sắt thành thép, ra về phần cảm tình vẫn muốn cứu vớt hai đứa cháu ra ngoài. Diêu Liên Phát đây là bắt đầu giở trò khôn vặt, trước trách bà nội Diêu mấy câu, sau thông suốt, lại bắt đầu hòa nhã chuyển sang Bào Kim Đông.

      “Kim Đông, con xem chuyện này? Rốt cuộc liên quan đến mặt mũi nhà họ Diêu mình, đây cũng phải nhà người khác...”

      Ở trong lòng Diêu Liên Phát, bây giờ Bào Kim Đông là con trai cả nhà ông, muốn mượn tiền, trước hết để cho Bào Kim Đông gật đầu, Bào Kim Đông đồng ý, Diêu Tam Tam cũng tiện phản đối.

      Diêu Tam Tam hồi lâu chuyện, tức giận hết ý kiến. Bây giờ nhìn thấy Diêu Liên Phát bắt đầu đánh chủ ý lên Bào Kim Đông, nên hơi nhìn thẳng vào mắt Bào Kim Đông, Bào Kim Đông cười cười, cho ánh mắt trấn an.

      “Cha, cha sao hỏi con, lại đều là người nhà, con vốn ấy mà, nên giúp.”

      Nhìn thấy mặt bà nội Diêu, Diêu Liên Phát lộ vẻ vui mừng, Bào Kim Đông lại chuyển câu, “Chỉ có điều, con cảm thấy bà nội con chuyện này, cân nhắc kỹ, đứa cháu họ bà con xa gì kia, chỉ sợ là kẻ lừa gạt khoác lác. Chúng ta tiêu tiền rồi, còn bị mắc lừa, có thể thua thiệt lớn.”

      “Sao có thể chứ! Cháu họ đó của bà nội rồi, nó biết người trong tòa án, trong cục công an,
      [​IMG]
      Parvarty, huyenlaw68, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 102.1: Thời gian bay nhanh

      Editor: Puck

      Lục Cạnh Ba tin tức này, quả khiến Diêu Tam Tam hưng phấn thôi.

      Phải biết, bây giờ tuy rằng ở tỉnh thành, cá chạch bùn phẩm chất tốt, mặc dù mùa đông lạnh lẽo, cũng chỉ bán được chừng hai mươi đồng cân. Toàn bộ gấp mười lần gấp mười lần nha!

      Diêu Tam Tam gần như thấy được tiền nhà mình vèo vèo bay ra ngoài!

      Xuất khấu cá chạch bùn đến Nhật Bản, thu tiền của người nước ngoài kiếm đến Trung Quốc mình, cảm giác hết sức kiêu ngạo!

      rể hai, hay giả?”

      “Lừa em làm gì?” Lục Cạnh Ba cười , “Cũng biết em cảm thấy hứng thú. Cá chạch bùn, con lươn của nước chúng ta xuất khẩu Nhật Bản, Hàn Quốc, v.v... ít.”

      “Nếu xuất khẩu Nhật Bản, phải những đường nào?” Diêu Tam Tam hỏi tới liên tiếp, “ rể hai, cá chạch bùn của chúng ta, có thể xuất khẩu ?”

      “Liên lạc với khách hàng Nhật Bản, kiểm nghiệm hợp quy cách dĩ nhiên có thể xuất khẩu.” Lục Cạnh Ba , “Bây giờ buôn bán xuất khẩu ngày càng phát triển, chính phủ cũng hết sức giúp đỡ xúc tiến, vì vậy liên lạc với khách hàng Nhật Bản khó. Cá chạch bùn của chúng ta, vốn nuôi dưỡng trong trạng thái tự nhiên, kiểm nghiệm vậy cũng có thể hợp quy cách.”

      “Vậy còn chờ gì?”

      “Xem em vội vàng! Xuất khẩu có quá trình của nó, luôn luôn làm chút chuẩn bị. Còn có vấn đề vận chuyển, vận chuyển đường dài, đầu tiên em phải bảo đảm tỉ lệ sống sót của cá chạch bùn.” Tiếp lời là Bào Kim Đông, trách được người này hồi lâu lên tiếng, nhất định là trước đó bàn bạc với Lục Cạnh Ba rồi.

      “Nhưng hai trăm đồng cân đó!” Đôi mắt Diêu Tam Tam lóe sáng lên, kích động, “Đáng giá thử lần, vấn đề vận chuyển, người ta có thể giải quyết, mình cũng có thể giải quyết, cho dù vận chuyển bằng đường hàng , cũng có lời!”

      “Ừ, chú ý đến phương diện này, thế nào nơi này của chúng ta vẫn là vùng duyên hải, nếu Nhật Bản, phương thức vận chuyển thích hợp, thời gian vận chuyển cố gắng rút ngắn, mới có thể bảo đảm tỉ lệ sống sót.” Lục Cạnh Ba suy tư .

      “Cứ làm như thế, phải thử lần. Bây giờ chúng ta tốt nhất ký kết hợp đồng với các hộ nuôi dưỡng, tiêu chuẩn nuôi dưỡng, tiêu thụ đơn đặt hàng, bảo đảm phẩm chất cá chạch bùn, nuôi dưỡng của nhà chúng ta cũng có thể nghĩ cách mở rộng hơn. Mặc dù thể xuất khẩu ra Nhật Bản, Hàn Quốc, thị trường trong nước cũng lo tiêu thụ.”

      Mặc dù cá chạch bùn giống những loại cá bình thường như cá diếc, cá chép, mức tiêu phí kém hơn, nhưng nuôi dưỡng ít, thị trường lớn đó!

      Diêu Liên Phát bưng chén, nhìn ba đứa bọn họ ở đó câu tôi câu, hết sức náo nhiệt, nhịn được cũng chen miệng : “Còn phải bán cho người Nhật Bản sao? Nhật Bản xấu lắm, lời kia như thế nào, mấy đứa cũng đừng làm quỷ xâm lược!”

      Phụt! Mấy người đều cười hi hi ha ha, Bào Kim Đông an ủi Diêu Liên Phát: "Cha, bây giờ là thị trường quốc tế, chúng ta làm ăn nghiêm chỉnh, cần lo lắng.”

      đám tham tiền.” Diêu Tiểu Cải cười trêu ghẹo bọn họ.

      Diêu Tam Tam nghe thấy, nghiêng đầu qua nhìn chị hai, làm mặt quỷ : “Tham tiền sao chứ? Em cứ tham tiền.” vừa cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy dáng vẻ vểnh cái miệng nhắn lên của tiểu Viên Viên, sao con bé này thích vểnh môi lên vậy chứ? Diêu Tam Tam định cầm chiếc đũa dính chút canh tần ô (cải cúc), đặt khóe miệng tiểu Viên Viên trêu chọc con bé.

      Tiểu Viên Viên há mồm nhóp nhép, nhíu cái mũi , dùng đầu lưỡi đẩy chiếc đũa ra.

      “Con đừng cho con bé ăn loạn cái gì.” Trương Hồng Cúc lập tức trách cứ Tam Tam, “Con bé mới mấy tháng? Con nít cũng thích mùi vị nặng gì đó.”

      Mùi vị nặng? Canh tần ô uống rất ngon mà! Diêu Tam Tam nâng chén canh lên, ngon lành uống ngụm lớn.

      Cá chạch bùn muốn xuất khẩu, trước tiên phải đưa hàng mẫu đến chỗ khách hàng Nhật Bản, kiểm nghiệm hợp quy cách mới được. Đầu tiên là phân cấp, cá chạch bùn phải đạt tiêu chuẩn cân quá mười lăm con lớn , mùa thu năm này, Diêu Tam Tam tỉ mỉ lựa chọn hàng mẫu cá chạch bùn, mang đến Nhật Bản.

      Còn phương pháp vận chuyển, làm rất nhiều điều tra. đường hàng , tiền vốn quá cao, có thể tiết kiệm tiết kiệm; ca nô, thời gian trái lại thành dài. Diêu Tam Tam cuối cùng quyết định áp dụng biện pháp xuất nhập khẩu thủy sản của phương nam, dùng thuyền bè mô hình vận chuyển.

      Trong thời gian ngắn nhất, thùng đựng hàng thêm dưỡng khí, thêm chút nước, sau đó xe tốc hành vận chuyển đến cửa cảng, từ nơi đó dùng thuyền nhanh mô hình vận chuyển về Nhật Bản.

      Nhóm hàng mẫu
      [​IMG]
      Last edited: 12/6/17
      Parvarty, huyenlaw68, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :