1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh nông gia Tam cô nương - Ma Lạt Hương Chanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 83.1: Trong nhà làm chủ

      Editor: Puck

      Cái gọi là phát hồ tình, chỉ hồ lễ *, phát hồ tình khó, chỉ hồ lễ... Lại dễ dàng!

      (*) Phát hồ tình, chỉ hồ lễ: Phát ra từ tình , dừng lại ở lễ nghĩa (Chú thích cuối chương).

      Bào Kim Đông ôm cũng ôm, hôn cũng hôn, vốn tưởng rằng hôn cái thôi là ghiền, nào có nhiều thứ, khi dính vào chỉ có thể cao hơn nghiện.

      Mấu chốt là, thiên thời còn thiếu, nhưng phương diện khác khó tránh khỏi...

      Diêu Tam Tam trong choáng váng xây sẩm dễ gì tỉnh táo lại chút, vội vàng đẩy Bào Kim Đông ra, nhanh chóng lui ra đến chỗ cách mét, ngồi nơi đó lòng tràn đầy cảm giác khó xử.

      nào có thể hiểu?

      Bào Kim Đông thề, chỉ muốn hôn cái mà thôi, !

      Tối thiểu bắt đầu là như vậy.

      Ai biết hai cánh tay chịu nghe lời, ôm chết người ta mang theo mùi xà bông thơm ngào ngạt nhàng khoan khoái chịu buông ra.

      Bào Kim Đông ngồi đó hồi lâu nhúc nhích, lúc sau thầm câu: “Tam Tam, nếu chúng ta kết hôn !”

      “... Em năm sau mới đủ tuổi!”

      “Cử hành hôn lễ trước, đủ tuổi rồi lấy giấy chứng nhận, trong nông thôn làm vậy còn nhiều. Kim Viễn cũng đủ đâu, đến thu kết hôn, sang năm mới đủ tuổi cầm chứng nhận.” Bào Kim Đông xong, lại ai oán, “Nếu , em học tập đối tượng của Kim Viễn !”

      bậy!” Tên này, đúng là dám ra! Diêu Tam Tam càng ngượng ngùng thêm rồi, “ vẫn nên học tập Kim Thành , Kim Thành sống độc thân từ , có đối tượng đâu!”

      Bào Kim Đông dở khóc dở cười. Nhìn vợ co ro lại, được rồi được rồi!

      Thấy gì, Diêu Tam Tam khẽ : “ Kim Đông, em... Quý trọng tình cảm của chúng ta, muốn qua loa.”

      Là người của hai thế giới, lúc đầu cực kỳ trông mong, chỉ có điều cả đời này có thể cầu bình an no ấm thôi, nhưng mà phần tình cảm này cũng vượt qua quá xa chờ mong của , nên càng khiến thêm quý trọng che chở.

      Vì vậy tối hôm đó, sau khi Diêu Tam Tam , Bào Kim Đông ở trong khu ươm giống rộng lớn tiến hành hoạt động mạnh. Nhào lộn, chống đẩy – hít đất, nhảy vào bay tới bên cạnh nhào lộn, lúc tham gia quân ngũ từng huấn luyện chiến thuật như vậy suốt, kiên quyết rèn luyện thân thể là được!

      Bán cá chạch bùn giống, giờ đều dùng thùng nhựa lớn màu trắng, nắp có mắt võng , để thuận tiện vận chuyển, lại có thể để cho khí lưu thông.

      Sáng hôm sau, Diêu Tam Tam sớm ăn cơm rồi, theo thói quen ra cửa trước bộ vòng.

      bộ đến khu ươm giống, sớm như vậy, có người đến mua cá chạch bùn giống rồi, Bào Kim Đông giúp đưa lên xe.

      Diêu Tam Tam nhìn lên, điệu bộ quá lớn, đánh xe vận tải đến, đưa vào đầy thùng xe.

      Người mua chừng ba mươi tuổi, chuyện với Bào Kim Đông, nghe giọng giống người địa phương.

      “Ông , đến từ đâu vậy?” Diêu Tam Tam chủ động hỏi thăm.

      “Từ Đông Hương, hơn trăm dặm đó.” Người nọ cười ha hả trả lời, “Nghe người thân ở đây có cá chạch bùn giống, tối hôm qua tôi rồi, muốn thừa dịp sáng sớm kéo về, sợ chậm đường bị mặt trời phơi nắng, ảnh hưởng tới con giống. Theo ý tôi, chỗ này của các vị đáng lẽ ra nên làm quảng cáo, ví dụ như đài truyền hình huyện, thành phố tốt hơn rồi, chỗ chúng tôi nhiều ao nước, nuôi thứ này quá tốt, thức ăn gia súc thiếu, bán lấy tiền ít, thứ này cũng dễ bán, hơn nữa nhà các còn thu mua lại nữa.”

      “Năm nay cũng có nhiều giống, rất nhiều năm trước dự định rồi, lo bán.” Diêu Tam Tam cũng cười, “Sang năm nếu lại mở rộng, tôi nhất định làm quảng cáo. Ngài trở về cũng cần đề phòng cứ tuyên truyền giúp, chung quanh có người muốn nuôi cá chạch bùn, sang năm đến sớm mua, xong rồi tự mình bán cũng được, đưa đến cho tôi tôi cũng thu về.”

      Năm nay dù sao công nhân ngượng tay, khu ươm giống mới vừa mở, làm quảng cáo, nếu người mua tới rất nhiều, có con giống bán, chẳng phải giữ chữ tín với người? miếng ăn thành tên béo *, đổi ngược lại, ngược lại tình nguyện còn lại chút, dù sao luôn có chỗ nuôi.

      (*) Chuyển từ câu miếng thành tên béo (一口吃个胖子), ý chỉ nóng nảy cầu thành, nóng vội, chỉ vì cái trước mắt.

      bà chị này, nghe giọng điệu khu ươm giống này do làm chủ.” Người nọ giống như tin tưởng lắm, khu ươm giống to lớn, nào có đạo lý do mười bảy mười tám tuổi làm chủ?

      Người nọ nhìn Bào Kim Đông, chịu hết nổi hỏi: “Người em Bào, rốt cuộc ai là chủ vậy?”

      Người thôn Đông Hương, theo thói quen gọi trẻ tuổi là bà chị .

      “Tôi là ông chủ, ấy là bà chủ.” Bào Kim Đông xong liếc mắt nhìn Diêu Tam Tam,
      [​IMG]
      Parvarty, Lim-0403, huyenlaw685 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 83.2: Trong nhà làm chủ

      Editor: Puck

      Tiết Đoan Ngọ ở nơi này, trước cửa đều nhét hai cây lá ngải cứu, ăn trứng gà luộc, ăn bánh chưng.

      Còn lũ con nít, tay, cổ, cẳng chân đều buộc chỉ màu ngũ sắc, là phòng “Năm loại độc”; ăn trứng gà luộc, bọn chúng còn “Đấu trứng” với nhau, cầm trứng nhà mình luộc gõ vào trứng của nhau, xem trứng nhà ai rắn chắc, nếu quả trứng nào đấu đến cuối cùng mà bị vỡ vụn, đó chính là “Trứng đại Vương” rồi, rất trâu.

      “Tam Tam, lá ngải cứu này nhét vào cánh cửa rồi, đừng ném , sang thu, cuối hè, nếu bị ngứa mụn nhọt, phát rôm, nấu nước tắm, có tác dụng.” Mẹ Bào theo kinh nghiệm đời trước, Diêu Tam Tam đồng ý.

      “Tam Tam, có chuyện này.” Mẹ Bào chép miệng, hơi do dự, “ với con như thế nào đây!”

      “Chuyện gì vậy, mẹ, có việc mẹ cứ !” Diêu Tam Tam vội .

      “Tam Tam, ngày hôm qua lúc tối muộn, mẹ chỗ ươm giống gọi Kim Đông ăn cơm, lúc tan việc rồi, mẹ nhìn thấy em họ kia của con, tên Hồng Hà ra khỏi cửa chính chỗ ươm giống, giống như là... Có người đợi con bé, con bé chung với người nọ rời .” Mẹ Bào cân die~nd a4nle^q u21ydo^n nhắc , “Lẽ ra, mẹ cũng nên nhiều chuyện như vậy, nhưng mà mẹ nhìn người nọ, giống như là Vương Lục Tử lưu manh ở thôn trước, người nọ cũng phải hạng người tốt gì, nhị lang tám trứng, sắp ba mươi rồi, vẫn tìm được người vợ.”

      Ồ! Tâm trí Diêu Tam Tam khựng lại. Hồng Hà coi như trưởng thành sớm, mười sáu tuổi rồi, bản thân nghĩ đến chuyện lập gia đình... Nếu có dính dáng đến kẻ lưu manh có tiếng xấu, có thể nguy rồi.

      “Chuyện này ấy mà, có lẽ là do mẹ nghi ngờ. Nhưng chân sạch giẫm c*t thối, con nhà tiếp xúc với người như vậy, luôn tốt. Thím ba của con đó, mẹ cũng thèm chuyện với người như bà ta, nên mẹ định với con bé, được thôi, chừng còn khiến con bé nghi ngờ mẹ đoán mò.” Mẹ Bào , “Tam Tam, mẹ với con, trong lòng con tự cân nhắc.”

      “Mẹ, con biết rồi.” Diêu Tam Tam vội , “Con để ý.”

      Chào mẹ Bào, chân mày Diêu Tam Tam lập tức nhíu lại. Hôm nay mắt nhìn thấy mấy đứa nhà chú hai, chú ba, đứa nào có tiền đồ, Đại Văn lười biếng mềm yếu, Nhị Văn nhị lang tám trứng, hai đứa tiểu nhân, Trụ Tử và Tam Văn, cũng phải gọi là trong nhà quản thành người. mới phát Hồng Hà này có chút giác ngộ, nếu lại dính dáng đến chuyện như vậy, danh tiếng nhà họ Diêu nguy rồi , nhóc Hồng Hà này tèo mất.

      Coi như phải là em họ của , bây giờ con bé là thợ trong khu ươm giống của , cũng nên xảy ra chuyện gì ở chỗ này.

      Diêu Tam Tam lặng lẽ chuyện này cho Bào Kim Đông, vừa nghe Bào Kim Đông chậc tiếng, “ ! Mấy ngày trước thấy Vương Lục Tử ngồi chồm hổm hút thuốc đất phía nam khu ươm giống của chúng ta, còn làm sao, lúc công việc bận rộn đồ lười biếng này làm việc nhà nông, chạy tới đây ngồi làm gì!”

      làm sao giờ?” Diêu Tam Tam vội hỏi.

      “Cái gì mà làm sao giờ!” Bào Kim Đông , “Hồng Hà cũng phải em ruột của em, nếu cho hai thằng đó cũng dám! Đây là chuyện nhà thím ba em, sao em phải quan tâm!”

      “Lời thể như vậy. Làm thân con , vốn đáng thương, dễ dàng.” Diêu Tam Tam ngẫm nghĩ trong lòng, “Con bé Hồng Hà này, dù sao cũng giống như thím ba, rơi vào trong tay bà nội em, vào trong gia đình thím ba em, cũng là đáng thương. Nếu như có chuyện gì, đời này của Hồng Hà tèo mất.”

      “Cũng đúng, mới mười sáu tuổi!” Bào Kim Đông , “ nhìn Hồng Hà này, bình thường vẫn coi là chịu khó, nhiều, thấy cũng luôn nghiêm túc gọi ba, đoán chừng do tuổi còn , dễ dàng bị người ta dụ dỗ.”

      Diêu Tam Tam thầm cân nhắc hai trong lòng hồi lâu, gọi Bào Kim Đông: “ Kim Đông, phải lưu ý giúp em chút.”

      Hai ngày sau, lúc chiều tối tan việc, Diêu Tam Tam gọi Diêu Hồng Hà lại.

      Công nhân đều tan việc, chị hai
      [​IMG]
      Parvarty, huyenlaw68, lêthanh90096 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 84.1: Đến đấu mình

      Editor: Puck

      “Chị ba, coi như toàn thế giới đều ấy tốt, nhưng ấy đối xử rất tốt với em, được sao?”

      Diêu Hồng Hà mười sáu tuổi, cứ như vậy bị người lưu manh hơn con bé mười mấy tuổi dụ dỗ. Giờ phút này trong lòng Diêu Tam Tam tràn đầy suy nghĩ, lại biết nên khuyên nhủ em họ này như thế nào.

      Diêu Tam Tam nhìn Hồng Hà, nhức đầu.

      Mắng con bé kiến thức hạn hẹp? Mắng con bé có đầu óc? Diêu Tam Tam than thở trong lòng, cố gắng ngăn chặn cơn tức, tức giận có ích lợi gì? Gấp gáp có ích lợi gì? Hồng Hà trước mắt này, vừa tròn mười sáu tuổi, đoán chừng chưa từng ra khỏi cái trấn này, ra cửa xa nhất cũng chính là mấy người thân gần đây, lại gặp phải nhà cũ họ Diêu trọng nam khinh nữ, đại khái cho tới bây giờ cũng chưa từng có người nào kiên nhẫn đối xử tốt với con bé, cũng để cho người đôi lời có ích dụ dỗ đến xoay vòng vòng sao!

      “Hồng Hà, em từng nghĩ tới chưa, vì sao có nhiều người ta tốt như vậy? Nếu ta khiến người khác đều ghét, tại sao lại lòng đối xử tốt với mình em chứ?”

      “Nhưng ấy... ấy đối xử với em vô cùng tốt.” Diêu Hồng Hà vẫn cúi đầu, nhìn mũi chân mình, “Chị ba, người khác ấy cái gì, em nào biết hay giả? Nhưng ấy rất tốt với em, quan tâm em, bản thân em vẫn có thể nhận ra được!”

      đơn giản, người đời mắc mớ gì tới em? ấy có thể phụ tất cả người trong thiên hạ, chỉ đối xử rất tốt với mình em thôi!

      Đoán chừng Diêu Hồng Hà này, chưa từng xem mấy vở kịch lưu hành lúc này.

      “Vậy em , rốt cuộc ta đối xử tốt với em như thế nào? Chính là trò chuyện với em, lời ngon tiếng ngọt, chỉ biết ngọt, muốn dẫn em tới thành thị lớn từng trải, cái này có thể chứng minh ta đối xử tốt với em rồi hả? Nếu đúng như vậy, đối xử tốt với người cũng quá đơn giản, toàn bằng há miệng. Hồng Hà, chị ba em cũng là người tốt đó, chị ba cho em, muốn dẫn em tới Bắc Kinh Thượng Hải ngắm cảnh, ăn xong đồ, em chị ba đối xử với em tốt hay tốt?”

      Diêu Tam Tam cố gắng nén giận, nhưng vẫn nhịn được giọng hơi nóng vội, Hồng Hà lên tiếng, cũng biết có nghe vào hay .

      Giọng Diêu Tam Tam lại chuyển, tiếp tục : “Nhưng mà vừa xoay mặt, chị lập tức dẫn em ra ngoài, bán tám ngàn đồng, em rốt cuộc chị tốt hay tốt giả? Chị nghe ở thôn bên cạnh có lão
      [​IMG]
      Parvarty, huyenlaw68, Phong Vũ Yên4 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 84.2: Đến đấu mình

      Editor: Puck

      Sau giờ làm việc ngày hôm đó, Diêu Tam Tam đưa chị hai ra cửa lớn, tinh mắt nhìn thấy bóng người, lén la lén lút ngồi xổm ở góc tường phía đông nam khu ươm giống, nhìn quanh về bên này.

      Diêu Tam Tam vốn biết Vương Lục Tử, nhưng mấy ngày nay chú ý đến người này, cũng ít nhiều có ấn tượng.

      Chắc chắn chính là kẻ khốn kiếp này, nhìn tư thế từ xa xa, chính là vẻ hèn mọn bỉ ổi.

      Thấy Diêu Tam Tam chú ý đến mình, Vương Lục Tử nhanh chóng đứng dậy, vượt qua tường phía đông, về bên phía tường rào phía nam trốn .

      Trong lòng Diêu Tam Tam tức giận, xoay người lại, trở về khu ươm giống, đối diện với Bào Kim Đông, Bào Kim Đông vừa nhìn sắc mặt kia, mất hứng!

      Diêu Tam Tam dĩ nhiên mất hứng, và Diêu Hồng Hà từ tốt đến xấu chút, hề có chút tác dụng nào, cũng chẳng quan tâm đúng ? Diêu Tam Tam cũng nóng nảy, mấy khu ươm giống lục tục ra, chờ Hồng Hà ra cuối cùng, Diêu Tam Tam nghiêm mặt gọi lại, thẳng, “Hồng Hà, em váng đầu đúng ? Lời tốt lời xấu đều cho em hết, đó chính là cái hố, em cũng dám nhảy vào trong!”

      “Chị ba, em...” Suy cho cùng Diêu Hồng Hà cũng hơi sợ chị họ, ban đầu ba chị em này náo loạn nhà thím ba, Diêu Hồng Hà cũng biết ba người chị họ này của mình dễ chọc, hôm nay vốn làm việc ở khu ươm giống, thấy chị ấy nghiêm mặt, trong lòng càng e sợ thêm ba phần rồi.

      “Em còn như vậy, chị cũng có cách nào, buổi tối cho cha mẹ em biết, coi như bọn họ mặc kệ em, vẫn còn phải muốn thể diện chứ?”

      “Chị ba, em... Em làm gì mà...”

      làm gì? Vậy Vương Lục Tử lượn lờ ở phía nam làm gì, em cho rằng chị nhìn thấy đúng ?” Diêu Tam Tam tức giận , “Chị nhìn thấy, chị thẳng cho em; nếu là người khác trong thôn nhìn thấy, sau lưng như thế nào? Tốt bụng khuyên em, em lại nghe vào chút nào hả? Chị thấy, công việc khu ươm giống này, em cũng đừng làm, về nhà, kêu chú ba nhìn em mỗi ngày. Suy cho cùng em là em chị, chị có thể trơ mắt nhìn em bị phá hủy?”

      “Em với ấy rồi, kêu ấy đừng đến khu ươm giống tìm em...” Hồng Hà ấp úng .

      tới khu ươm giống tìm? Cứ như vậy, tới khu ươm giống tìm, đương nhiên có thể đổi chỗ khác, đây còn phải là đoạn tuyệt sao!

      Diêu Tam Tam : “Tới chỗ nào tìm cũng được, em em xem, sao phân tốt xấu vậy!”

      Diêu Tam Tam chặn Hồng Hà lại, , Bào Kim Đông lắc lư tới. Vừa thấy khuôn mặt nhắn hung dữ của Diêu Tam Tam, liền cười tủm tỉm vỗ vai , : “Tiểu Nha, có chuyện gì tử tế!”

      Có chuyện gì tử tế? Người này, lúc này lại tới đây ba phải? Diêu Tam Tam trợn mắt lườm Bào Kim Đông, Bào Kim Đông vốn coi là quan trọng, rất ôn hòa : “Hồng Hà, em , ba có đối xử tốt với chị ba ?”

      Lời này của , Diêu Hồng Hà lập tức gãi đầu, gật gật đầu mà : “ ba đối xử với chị ba, đương nhiên là tốt! Các trong khu ươm giống này đều ba đối xử tốt với chị ba!”

      “À!” Bào Kim Đông tỏ vẻ rất hài lòng, gật đầu, “Nếu ba đối xử tốt với chị ba, sao chị ấy có thể đối xử tốt với ? Cho nên, nếu ai bắt nạt chị ba em, xem có lột dạ người đó ! Nếu người nào ngăn cản và chị ba em ở chung chỗ, liều mạng này cũng tha cho người đó!”

      Diêu Tam Tam vừa nghe, người này, xen ngang cái gì đâu? những thứ điên rồi gì đâu. Chỉ có điều nghĩ, Bào Kim Đông chưa bao giờ là người có mắt, như vậy, nhất định có ý tưởng méo mó gì đó của .

      “Hồng Hà em xem , nam nữ thương, chuyện đó có gì tốt! Nếu tốt ai lại chuyện đương đúng ?” Bào Kim Đông vẫn cười tít mắt, “Em Vương Lục Tử đối xử tốt với em, cũng tin tưởng, nhưng em là em họ của Tam Tam, gọi tiếng ba rồi, dù thế nào cũng phải chứng minh được ta đối xử tốt với em, nếu ta tốt , xin hứa chị ba em sau này xen vào nữa.”

      Diêu Hồng Hà nhìn Bào Kim Đông, biết bán cái nút thắt gì, hơi sững sờ.

      “Em ra ngoài tìm Vương Lục Tử, nhìn rồi, ta dựa vào bức tường khu ươm giống phía nam.
      [​IMG]
      Parvarty, Lim-0403, huyenlaw686 others thích bài này.

    5. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Kim Đông chuẩn soái ca nha. Đẹp trai, thông minh, khỏe mạnh, quan trọng nhất là Tam Tam rất sâu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :