1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh nông gia Tam cô nương - Ma Lạt Hương Chanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 75.2: Vàng khảm ngọc

      Editor: Puck

      Bào Kim Đông cũng tức giận, xoay tay lại, giữ chặt eo kéo ngồi xuống bên người, “Em khi còn bé em là nhóc ngoan ngoãn, sau mấy năm nay nuôi dưỡng thành trái ớt rồi hả?” Bào Kim Đông vô tình cười cười, “ đấng mày râu, làm lính núi hoang ba năm, em cho là giấy bồi sao? Làm gì có quá lo lắng, đây phải vẫn tốt đẹp trở về sao!”

      Diêu Tam Tam nhìn chằm chằm, im lặng, định để ý đến , ngồi đó dẩu môi giận dỗi cho nhìn. Thua thiệt còn cả ngày nhớ đó, người này vì kiếm vài đồng tiền, bôn ba mấy tháng này, phải ăn bao nhiêu khổ chứ! thiếu mấy đồng tiền này có được ! “Em thiếu tiền, em đáng giá để chịu khổ dính vào nguy hiểm sao?”

      “Bây giờ em thiếu tiền rồi, nhưng sao em suy nghĩ chút, áp lực của lớn bao nhiêu.” Bào Kim Đông tỏ vẻ nghiêm túc, “ đấng mày râu, chẳng lẽ còn tiêu tiền vợ? Đây là lòng tự ái của đàn ông có được !”

      Chủ nghĩa đàn ông! Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt phớt tỉnh của Bào Kim Đông, Diêu Tam Tam yên lặng nuốt mấy lời đến khóe miệng vào. Tính tình người đàn ông này như thế nào, còn biết sao?

      “Em tiểu Nha này, thiệt thòi mỗi ngày chịu khổ vất vả, cũng ngủ yên ổn mấy lần, chỉ nghĩ tới trở về đính hôn thôi, nào nghĩ tới phản ứng của em như vậy. sợ đau lòng sao!” Bào Kim Đông quở trách .

      “Đau lòng?” Diêu Tam Tam nhéo nhéo cánh tay .

      “Đau lòng.”

      “Đau lòng hả?” Diêu Tam Tam dứt khoát dính lấy cánh tay .

      “Đau lòng .”

      “Vậy... tốt nhất đau lòng !” Diêu Tam Tam cười hì hì ngó khuôn mặt kia, tay bé nhéo cánh tay cứng rắn của , thấy còn giả bộ để ý đến, dứt khoát nghiêng người dựa vào người , nhìn chân trời phía tây mặt trời sắp xuống núi, khẽ đung đưa thân thể, dương dương tự đắc.

      Bào Kim Đông rút tay ra, dùng sức, kéo ngửa mặt vào trong ngực, để cho gối lên cánh tay mình, ôm cùng nhau lắc lư.

      Dưới trời chiều, hình ảnh ấm áp.

      “Đau lòng rồi hả?”

      “Người nào đau lòng !”

      “Tiểu Nha, chúng ta đính hôn !”

      “Ừ, chờ việc cưới xin của chị hai xong .”

      Bào Kim Đông cảm khái, động tác của lão Lục khá nhanh!

      cũng đừng xem thường rể hai, giây trước ấy tự mình cầu hôn, giây sau để cho cha mẹ em đồng ý nhanh chóng gả chị hai cho ấy.” Diêu Tam Tam nhớ tới khoảnh khắc quan trọng, vội vàng với Bào Kim Đông, “ rể hai quỳ xuống, khi nào cũng làm lần?”

      Bào Kim Đông toét miệng cười: “Em chậm rãi chờ , nhất định có cơ hội.”


      Lại nhà họ Diêu, sau khi Tam Tam để Bào Kim Đông đưa , những người khác tiếp tục chuẩn bị món ăn, dọn dẹp quét tước.

      bận rộn, trong nhà chính, Trương Hồng Cúc và Diêu Liên Phát đột nhiên náo loạn lên.

      Mấy chị em lấy làm sợ hãi, vội vàng bỏ việc xuống lên nhà chính. Thời gian quan trọng, hai người cãi vã được tốt!

      Muốn mời bậc bề , người nhà thông báo sớm chút. Đầu buổi chiều, Diêu Liên Phát tự mình mời ông cụ Diêu, khi trở về sắc mặt chân chừ với Trương Hồng Cúc, bà nội Diêu cho Tam Văn làm con thừa tự nhà mình.

      “Thằng cả à, con là con lớn nhất, con mẹ có thể đau lòng con sao? Mẹ có vài lần sốt ruột ồn ào, còn phải lo lắng con có con trai sao? Mẹ với cha con, em hai con thương lượng, cho Tam Văn làm con thừa tự cho con, thằng hai nhiều con trai, kêu nó đưa đứa cho con, dù sao vẫn là huyết mạch nhà họ Diêu, tốt xấu có người dưỡng lão tống chung * cho con, chờ sau con trăm tuổi, cũng có người hóa vàng mã viếng mồ mả cho con?”

      (*) dưỡng lão: phụng dưỡng lúc về già, tống chung: lo ma chay lúc lâm chung.

      Bà nội Diêu những lời này, lời khẩn thiết, dáng vẻ tận tình khuyên bảo.

      Diêu Liên Phát ngó ông cụ Diêu bên cạnh, ông cụ Diêu đứng tại chỗ lên tiếng, chỉ hút thuốc lá gật gật đầu.

      Diêu Liên Phát lại
      [​IMG]
      Parvarty, Lim-0403, huyenlaw687 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 76.1: Việc vui tới cửa

      Editor: Puck

      Bà nội Diêu định cho Tam Văn làm con thừa tự cho Diêu Liên Phát, vì chuyện này, Trương Hồng Cúc và Diêu Liên Phát náo loạn lên. Bạn việc vui ngay trước mắt, ngày tốt, đủ lo lắng.

      Bà nội Diêu muốn cho Tam Văn làm con thừa tự, sớm , muộn , lúc này ra, còn sao? Lúc trước nhà chú hai, chú ba vay tiền, được gọi tên là mượn, ra là muốn có mượn trả, may mà Diêu Tam Tam đề phòng trước, bây giờ chặt đứt con đường vay tiền của hai nhà, hơn nữa Diêu Tiểu Cải đính hôn, của hồi môn nhà họ Diêu cho tiểu Cải hết sức phong phú xa hoa, nên khiến như thế nào bà nội Diêu cũng ngồi yên.

      Ở trong lòng bà nội Diêu, cháu vốn được coi là người nhà họ Diêu.

      Do đó, bà nội Diêu muốn ra chiêu như vậy. Cho Tam Văn làm con thừa tự cho Diêu Liên Phát, danh nghĩa Tam Văn là con trai của Diêu Liên Phát rồi, toàn bộ gia sản dĩ nhiên thuộc về nó, vừa giảm bớt gánh nặng cho nhà đứa thứ hai, lại bảo vệ gia sản của con trai lớn, tính toán tốt biết bao!

      Đáng tiếc bà nôi Diêu bỏ quên : Tài sản trong nhà Diêu Liên Phát, vốn chính là do các cháu mà bà xem thường kiếm được, đều do Diêu Tam Tam nắm chặt trong tay!

      Bây giờ Diêu Liên Phát “Mệnh tuổi già đơn” hoành hành trong nhà được, chuyện cho làm con thừa tự, phải mình Diêu Liên Phát làm chủ được?

      Diêu Tam Tam nắm tài sản trong nhà, còn phải đề phòng người cha hồ đồ của sao, bao gồm cả nhóm người bà nội Diêu!

      Cho nên, con vừa mở miệng lý lẽ, sao cha có thể cầm tiền chị em con kiếm nuôi con trai nhà người khác? Diêu Liên Phát tự biết mình đuối lý, cúi đầu im lặng.

      Ngày hôm sau, là ngày tốt Diêu Tiểu Cải đổi đại khải hạ sính lễ, nhà họ Diêu mời bậc bề ruột thịt trong gia tộc, đúng chín giờ sáng, Lục Cạnh Ba mặt mũi hớn hở tới nhà họ Diêu.

      Lục Cạnh Ba đốt quả pháo lớn ở cửa chính nhà họ Diêu, bốp bốp nổ vang ầm ầm, khí hết sức náo nhiệt.

      Sính lễ Lục Cạnh Ba mang tới, trừ quần áo, giày vớ theo phong tục nông thôn, tam kim hợp thời (Dây chuyền vàng, bông tai vàng, nhẫn vàng), còn bao gồm 4999 đồng lễ hỏi.

      Cái gọi là nước lên thuyền lên, lễ hỏi những năm chín mươi tăng vô cùng nhanh.

      Hai năm trước Diêu Tiểu Đông lấy chồng, lễ hỏi nhà họ Dương được coi là hạng nhất rồi. Bây giờ phần lễ hỏi này của nhà họ Lục, khiến trong thôn ngẩng cao đầu rồi.

      ra tiền lương của Lục Cạnh Ba tính là cao, mang hết tiền làm việc mấy năm qua ra hết.

      Diêu Tiểu Cải trước với , cần quá phô trương đâu, tuyệt đối
      [​IMG]
      Parvarty, Lim-0403, huyenlaw687 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 76.2: Việc vui tới cửa

      Editor: Puck

      khiến Diêu Tam Tam xấu hổ, Bào Kim Đông tiếp lời: “Con lại bị rớt lại phía sau, thằng ba Kim Viễn vừa đính hôn nửa năm rồi, bây giờ ngay cả Kim Thành cũng bắt đầu hấp dẫn con .”

      Mẹ Bào vừa nghe tinh thần tỉnh táo, vội hỏi tới: “Kim Thành? Nó nhìn trúng con nhà ai?”

      “Chưa đâu vào đâu.” Bào Kim Đông , “Mẹ chậm rãi chờ xem .”

      Mẹ Bào thấy hỏi ra cái gì, nên lôi kéo Tam Tam: “Haizzz, bác đây buồn chết rồi. Kim Đông là thằng hai, cháu nhà mới này, theo lý nên cho Kim Đông, năm nay Kim Đông hai mươi hai rồi, phải cho hai đứa chuẩn bị dùng khi kết hôn. Nhưng phía Kim Viễn, cũng , với bác muốn kết hôn. Kim Thành thằng út này qua năm mới cũng mười tám, mảnh ngói còn chưa chuẩn bị cho nó. Haizzz, bốn em này, giết bán thịt bác với cha tụi nó, ngay cả xương rang dầu cũng bán, xem có thể làm thân già này chút tiền hay !”

      Tính tình mẹ Bào hùng hùng hổ hổ, thích thích cười, nghe giọng điệu nhạo báng này của bà, Diêu Tam Tam nhịn được muốn cười. trách được Bào Kim Đông luôn cường điệu tất cả dựa vào bản thân , đoán chừng từ nghe nhiều những giọng điệu này của mẹ Bào.

      “Con mệnh của bác làm sao, lôi kéo sinh ra bốn viên thịt thối.” Mẹ Bào khoa trương than thở, “ có con trai muốn có con trai, có con muốn con rồi. Con bốn em chúng nó, nếu có hai đứa là con , bác lấy đâu ra gánh nặng như vậy. Bác ngược lại hâm mộ cha mẹ con đó, bốn chị em con thân thiết hiếu thuận, bọn họ nên biết đủ !”

      Diêu Tam Tam cười : “Bác, nếu cha mẹ con cũng muốn như vậy tốt. Bác có rảnh rỗi theo lảm nhảm với cha mẹ con, kêu bọn họ biết đủ!”

      “Có rảnh rỗi bác phải tìm bọn họ lảm nhảm.” Mẹ Bào đột nhiên lại gần Tam Tam, cười hì hì , “Bác tìm bọn họ lảm nhảm, đưa Kim Đông cho nhà con, bác cần buồn rầu lo lắng tốn tiền cho nó, con xem có được ?”

      Diêu Tam Tam vẫn coi là bà đùa giỡn, : “Bác, bác phải lo lắng, Kim Đông vẫn dựa vào chính mình, biết gánh nặng của hai bác đó! Chúng con cũng trẻ tuổi, bản thân có thể làm ra tiền, cần bác quan tâm những thứ này.”

      “Haizzz, riêng gì chuyện gánh nặng.” Mẹ Bào phất tay, “Con hai con, từ tốt, ở thôn, con gả cho nhà chúng ta hay nó được kén rể đến nhà con, đều ở bên cạnh chúng ta, còn hợp thành sao? Các con có thể hiếu kính bác và cha nó sao? Nếu nó được kén rể cho nhà con, chính nó chắc chắn có ngày tốt lành, phải giải quyết những chuyện phiền não kia của nhà con sao?”

      Diêu Tam Tam vừa nghe, trời ạ, lời mẹ Bào đúng!

      Bào Kim Đông ở bên cạnh cũng nghe ra ý tứ, tức giận mẹ mình: “Mẹ, ngờ mẹ lại chèn ép con như vậy, nào có ai lòng khiến con trai ở rể!”

      “Mẹ chèn ép được con sao? Mẹ vẫn còn cảm thấy vấn đề này có hai phía được lợi!”

      “Gì mà hai phía được lợi! Con thấy mẹ chính là ghét con trai của mẹ hơn. Sao mẹ cho Kim Thành ở rể?” Bào Kim Đông hơi dở khóc dở cười.

      “Nếu Kim Thành có nhà vợ tương lai tốt như vậy, mẹ cũng phản đối.” Mẹ Bào , “ cảm kích thôi, quản mấy đứa nữa.”

      Mẹ Bào xong đứng dậy rời , lúc gần còn thầm câu: “Thằng Kim Thành kia kêu nó chậm chút, nó vội vã kết hôn, mẹ khóc cũng có chỗ.”


      Chờ mẹ Bào vừa , Bào Kim Đông kéo Diêu Tam Tam ngồi xuống, lắc lắc đầu, chịu hết nổi tự cười rộ lên. Ở rể cho Tam Tam? đúng là chưa từng nghĩ.

      Suy nghĩ chút, nếu ở rể cho Tam Tam, ở rể cũng có gì tốt, nhưng mà ở nông thôn, ở rể luôn là chuyện mất mặt.

      “Trời còn sớm đâu, em về.” Diêu Tam Tam đứng lên phải , Bào Kim Đông đưa ra ngoài, theo thói quen, ra cửa tiếp tục đưa, trời tối, cho dù hai người đâu chơi, luôn đưa về tận cửa, nhìn vào nhà.

      Diêu Tam Tam chậm rãi về phía trước, trong lòng suy nghĩ, để Bào Kim Đông tới nhà làm con rể, nghe rất sai đó.

      em nhà họ Bào nhiều, gánh nặng, gả , cũng khó tránh khỏi tương lai có chuyện chị em bạn dâu bất hòa, nếu Bào Kim Đông đến ở rể
      [​IMG]
      Parvarty, Lim-0403, huyenlaw685 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 77.1: Phò mã

      Editor: Puck

      Nhà họ Diêu liên tiếp truyền ra tin vui, đầu tiên là Diêu Tiểu Cải kết hôn trước tết, ngay sau đó truyền đến tin tức Bào Kim Đông đồng ý đến ở rể nhà họ Diêu.

      Tin tức này khiến rất nhiều người kinh ngạc, dù sao chuyện ở rể này đều dễ tiếp nhận với đàn ông, lúc ấy đàn ông ở rể trong thôn, coi như là chuyện mất mặt.

      Bào Kim Đông này là ai chứ, khí thế mạnh mẽ, có thể làm, nhân vật tốt, từng lính, tuy thằng nhóc này mới hơn hai mươi, nhưng ở trong thôn này, tuyệt đối là người trẻ tuổi rất xuất chúng. ra cậu ta và con thứ ba nhà họ Diêu sớm tốt rồi, nếu giày của những ngưỡng mộ cậu ta có thể vây kín cửa nhà – đây chắc là những đánh giá của người trong thôn rồi.

      Sao đột nhiên thoáng cái, đến ở rể nhà họ Diêu rồi?

      Cha Bào mẹ Bào ngược lại nghĩ thông chuyện này, cũng giống như : Chúng ta có bốn con trai, có gì lạ, nhà họ Diêu thể có con trai sao, được, cho nhà họ Diêu, ai bảo nó thích Tam Tam!

      Bốn con trai, tạo điều kiện nổi. Nếu thằng hai ở rể, chừng thằng tứ phía dưới phải cho ở rể nhà ai đó.

      Mà nhà họ Diêu đó, con tốt, gia cảnh được, với tính tình này của thằng hai, qua đó ở rể có thể làm chủ nhà, uất ức bị khinh bỉ, tương đương với kiếm được phần gia nghiệp tốt, con dâu hiền.

      Hơn nữa, ở rể vẫn ở trong thôn này, bọn họ vẫn có thể được lợi từ đứa con trai này.

      Mà với nhà họ Diêu, con rể tới cửa làm con trai, khẳng định là chuyện tốt cầu còn được.

      Cha Bào mẹ Bào tính toán hết sức thẳng thắn, như vậy ngay trước mặt Diêu Tam Tam và Bào Kim Đông.

      Tính tình Bào Kim Đông rộng rãi khí thế lớn, nghĩ lại: Nếu mình gả cho Tam Tam, càng có ích hơn Tam Tam gả vào nhà mình, vậy như thế , dù sao bản chất vẫn là mình vào Tam Tam chúng ta kết hôn chứ sao.

      Sau đó, chẳng phải đồng ý sao!

      Nhưng mà chuyện này, trong dòng họ nhà họ Bào được sáng suốt như vậy, nghe mấy bậc bề ở nhà họ Bào có ý kiến.

      Về phần người trong thôn, đều có mặn nhạt, dù sao chuyện kén rể này, đại đa số người nghĩ thông.

      gì? – Nếu nhà họ Diêu là quỷ nghèo, nhà họ Bào có thể tình nguyện sao? Còn phải mưu đồ nhà họ Diêu giàu có có tiền.

      Trong chuyện này, mặt ngoài bà nội Diêu hề phản đối, nhưng sau lưng lại tìm người chung quanh thầm oán trách: Nhà họ Bào này, chẳng phải nhìn trúng gia sản con trai lớn nhà bà...

      Mà hai nhân vật chính ở giữa bàn luận, giờ phút này trốn trong phòng của Bào Kim Đông.

      Trời rất lạnh, Bào Kim Đông xách lò sưởi bằng than vào, lấy nắm đậu phộng đặt lên miệng lò sưởi nướng. Ăn quan trọng, ấm áp lại vừa thích thú.

      “Lúc trước đoán trước, nhất định có người này nọ, nghĩ đến hung ác như vậy!” Bào Kim Đông tặc lưỡi, “Haizzz, những người này! Hôm nay gặp thằng nhóc Bào Xuân Sinh ở sau thôn, em đoán xem nó cái gì?”

      gì?”

      “Phò mã!”

      “Phò mã?” Diêu Tam Tam cười khúc khích, “Vậy người ta như thế nào?”

      , này, cháu trai, hiểu chuyện. Nhân tiện tát cho nó cái.”

      Nhìn thấy vẻ nén cười của Diêu Tam Tam, Bào Kim Đông tỏ vẻ vô tội, “Chính nó gọi là ông.”

      Bào Kim Đông lật đậu phộng cửa lò, cẩn thận hạt rơi vào, rơi lên than đỏ, Bào Kim Đông nhanh tay nhặt ra ngoài, ngón tay tránh khỏi bị phỏng, úi tiếng, đặt ngón tay lên môi thổi, Diêu Tam Tam kéo tay qua, túm lấy ngón cái, ngón trỏ nhìn nhìn, bị bỏng, lại buông ra, đặt tay mình lên cửa lò hơ lửa.

      Hai tay đặt lên cửa lò, lò lửa chiếu rọi đến ngón tay đỏ lên.

      Bào Kim Đông nắm lấy tay bé của , vuốt ve từng đầu ngón tay của .

      “Em xem ngón tay này
      [​IMG]
      Parvarty, Lim-0403, huyenlaw688 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 77.2: Phò mã

      Editor: Puck

      Người hai nhà ăn cơm, hai bà mẹ chuẩn bị đủ thứ, dù sao là chuyện ván đóng thuyền, sau này khi kết hôn đổi giọng lại càng mất tự nhiên, chi bằng kể từ bây giờ để cho hai đứa đổi giọng luôn. Vì vậy trong tiếng cười của chị em trong hai nhà, Bào Kim Đông đổi giọng gọi Diêu Liên Phát và Trương Hồng Cúc là cha và mẹ, Diêu Tam Tam cũng theo đó gọi cha mẹ Bào là “Cha mẹ.”

      Nhưng mà Bào Kim Đông và Diêu Tam Tam vừa đính hôn cũng có thời gian chuyện đương, tán gẫu cả ngày cũng nhiều, bên này tiệc rượu vừa kết thúc, cha Diêu và cha Bào uống nhiều dựa nghiêng ghế khoác lác, tiểu Tứ cười hì hì chạy vào gọi bọn họ.

      rể cả, rể hai, ba!” Tiểu Tứ vừa kêu chạy tới, khoe mẽ kéo cánh tay Bào Kim Đông, “Ra ngoài làm việc, đưa bàn đến rồi!”

      Nếu Bào Kim Đông kén rể đến nhà họ Diêu, sau này tiểu Tứ chính đáng hợp tình gọi ba, gọi rể.

      Hai mươi tám tháng chạp Diêu Tiểu Cải lấy chồng, ngày mai là hai mươi bảy, bạn bè thân thích đến đưa quà cưới rồi, nhà họ Diêu đương nhiên muốn bày tiệc mừng chiêu đãi.

      Bàn ghế trong nhà chắc chắn đủ dùng, trấn có tiệm kinh doanh cho thuê bàn ghế, chuyên môn cho người ta thuê mở tiệc dùng. Do đó, người ta đưa tới.

      Tiểu Tứ vừa kêu, Dương Bắc Kinh, Lục Cạnh Ba và Bào Kim Đông ba người đàn ông nhanh chóng ra ngoài, người đưa bàn tới là thanh niên, lái máy kéo đưa đến.

      Vài người ra tay chuyển bàn ghế xuống, sắp xếp địa điểm phù hợp dọn xong.

      Chị em nhà họ Diêu đương nhiên làm việc nặng như vậy, đều bận rộn quét dọn dọn dẹp.

      Những chuyện lặt vặt này, cần người trong nhà làm. Ngày mai quà cưới giống vậy, người trong nhà chỉ cần tiếp đãi người thân bạn bè, có mời mấy nhà có giao tình tốt bền chắc phụ trách chuyện vặt như rót nước, bưng thức ăn, dọn dẹp.

      Dương Bắc Kinh định theo làm giúp việc vui, chắc chắn đầu bếp chính đến tay, nên mời hai đầu bếp chuyên môn phụ trách tiệc mừng, bàn ghế vừa dọn xong, đầu bếp theo giao hẹn tới, bắt đầu dựng bếp lò, chuẩn bị món ăn. tốt, xong chuyện.

      “Ngày mai càng bận rộn hơn, nhiều người.” Dương Bắc Kinh cười , “Ngày mai bận rộn, chỉ có điều chờ cậu đưa tiểu Cải , tụi thoải mái rồi.”

      “Vậy tối nay em chạy xe đưa ấy thôi, mọi người đỡ phải bận rộn.” Lục Cạnh Ba đùa.

      “Bỏ trốn bớt việc nhất!” Bào Kim Đông trêu ghẹo người sắp đảm nhiệm rể hai, “ tính toán thử chút?”

      “Cậu luôn !” Lục Cạnh Ba cười.

      “Này, ba người chúng ta, tối nay lấy chút đồ ăn, ba chúng ta họp mặt.” Dương Bắc Kinh giọng đề nghị.

      Bào Kim Đông vừa nghe, chậc tiếng: “Còn uống hả? Buổi trưa em uống ít.”

      “Coi như vĩnh biệt đời độc thân cho Cạnh Ba.” Dương Bắc Kinh , “Dù sao bây giờ phòng nhiều, uống say rượu tối nay ở đây. Chỉ có điều Cạnh Ba cậu cẩn thận chút, uống say vợ cậu vứt cậu vào trong bãi nhốt dê.”

      Năm đó Diêu Tiểu Đông “Đổi đại khải” hạ sính lễ, Dương Bắc Kinh uống hơi nhiều rượu, Diêu Tiểu Cải giỡn câu, trong nhà có chỗ ở, kêu rể cả bãi nhốt dê ngủ đêm thôi. Do đó, Dương Bắc Kinh nhớ chuyện này, lấy ra giỡn.

      Bên này ba người cười cười làm việc, bên kia chị em nhà họ Diêu cũng thu xếp đồ đạc, đồ cưới phải xếp ngay ngắn, chuẩn bị chỗ thu quà cưới điểm tâm, phải dọn chỗ quà tặng.

      Ba chị em vừa bận rộn cũng vừa vừa cười, Diêu Tam Tam nhanh mắt nhìn thấy ngón tay chị cả nhiều thêm nhẫn vàng sáng long lanh, nên hỏi chị: “Chị cả, mua khi nào?”

      “Hôm trước lúc thành Niệm mua.”Diêu Tiểu Đông cười đến ngọt ngào, “ rể em
      [​IMG]
      Parvarty, huyenlaw68, 13emap6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :