1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh nông gia Tam cô nương - Ma Lạt Hương Chanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 5: Ô LẠP NGƯU

      "Cha sợ phải tốn tiền, học phí Trung học, con tự giải quyết, cần cha lo, vậy còn được sao??"

      Diêu Tam Tam vừa xong những lời này, Diêu Liên Phát liền quẳng đũa lên bàn.

      "Mày giỡn mặt hả, muốn chết phải , nuôi mày ăn hại vô dụng thôi , còn bày đặt học thói già mồm, mày tự giải quyết? mày có thể kiếm tiền cái rắm gì?"

      Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải giật nảy mình, Diêu Tiểu Đông vội vàng kéo Diêu Tam Tam, sợ thêm tiếng nữa thôi, tay Diêu Liên Phát đánh tới. Diêu Tiểu Cải đỡ chén nước cơm thiếu chút nữa bị Diêu Liên Phát đụng ngã, kéo cánh tay Diêu Liên Phát, : "Cha, cha đừng tức giận, Tam Tam nó còn , nó hiểu chuyện, cha đừng để ý tới nó."

      Diêu Tiểu Cải lại quay sang quát Diêu Tam Tam: "Tam Tam, mau nhận sai, chớ có cãi lời cha."

      Giờ khắc này, trong đầu Diêu Tam Tam lên hình ảnh Diêu Liên Phát hai mươi mấy năm sau, ông già nua, lưng còng xuống, ngồi xổm phơi nắng ở chân tường. Đời trước, Diêu Liên Phát cuối cùng vẫn thể sinh con trai, chị hai ở lại nhà, chọn người ở rể là người lớn hơn mười tuổi, hai vợ chồng hòa thuận, mà người này cũng coi trọng Diêu Liên Phát và Trương Hồng Cúc. Diêu Tiểu Cải vì bị cha mẹ coi thường mà thương tâm, lấy chồng ở vùng xa, sau khi xuất giá cũng mấy lần trở lại.

      Mà bản thân Diêu Tam Tam ư? Đến Tống gia, lễ hỏi lấy xây nhà rồi, nhưng của hồi môn món cũng có, vừa qua cửa bị nhà chồng khinh thường, cuối cùng mất mạng. . . . . .

      Lúc này đối với Diêu Tam Tam, lên Trung học đơn giản chỉ là lên Trung học, mà là có thể phản kháng Diêu Liên Phát hay , có thể bước đầu tiên chống lại bi kịch số mạng .

      Diêu Tam Tam vươn cổ, cắn răng : "Cha, con được là làm được, trong thời gian nghỉ hè con kiếm được tiền học phí năm, cha hãy cho con lên Trung học, sau này học phí con tự xoay xở, nhưng cha cũng thể can thiệp con."

      “Tao thể can thiệp mày, tao con mẹ nó đấm đập chết mày." Diêu Liên Phát giận đến tím mặt, đứng lên quăng cái tát lên đầu Diêu Tam Tam, Diêu Tiểu Đông hoảng hốt thét lên, cuống quít đẩy Diêu Tam Tam ra, muốn bảo tránh , Diêu Liên Phát đánh trúng vẫn chưa hả giận. Diêu Tiểu Cải lại sợ đến ôm cánh tay Diêu Liên Phát, cầu khẩn :

      "Cha, cha bớt nóng, Tam Tam nó là con nít hiểu chuyện, để con với chị hai la rầy nó, chúng ta chớ làm lớn chuyện để người khác chê cười."

      Diêu Tam Tam đẩy Diêu Tiểu Đông ra, thẳng tắp đứng trước mặt Diêu Liên Phát, : "Cha, con cũng là con cha sinh ra, cha lại muốn cho con sống, con chỉ mấy lời trong lòng, cha muốn đánh chết con, cha là cha con cũng phải phân phải trái chứ? Con cũng đâu có cầu gì quá đáng, dù có phải chết, con vẫn như vậy với cha. Nếu cha dung được con... con nhảy đập nước phía tây! Con phải gọi tám thôn mười dặm đến xem, cha của con thương con cỡ nào."

      Liều mạng! Cái tát nặng nề của Diêu Liên Phát khơi dậy nỗi chua xót khổ sở trong lòng Diêu Tam Tam, nhớ tới đời trước mình nhắm mắt xuôi tay, bỏ lại hai con còn dại, sợ là cũng phải trôi qua những ngày tháng bi thảm, đáng thương, rồi ngẫm lại tình trạng bốn chị em mình, Diêu Tam Tam cảm thấy, tiếp tục như vậy sống cũng có ý nghĩa!

      Ở thôn tây xa, có đập nước lớn nổi danh, khi còn bé, đầu thôn tây con dâu nhảy xuống tự tử, thi thể trương phồng như bong bóng. biết thế nào mà Diêu Tam Tam lại nhớ đến tình cảnh mình nhìn thấy kia, miệng bật thốt ra lời muốn nhảy đập nước.

      Diêu Liên Phát bị Diêu Tiểu Cải ôm tay, còn chưa kịp rút tay đánh nữa, thân thể yếu ớt của Trương Hồng Cúc bước ra cùng với tiếng gào khóc, Trương Hồng Cúc đỡ cánh cửa, kêu khóc :

      "Tam Tam, sao con lại hiểu chuyện như vậy? Còn tuổi, mà lời nhảy đập nước cũng dám , con có còn muốn để cho mẹ con sống nữa hay ?" Vừa vừa quay sang Diêu Liên Phát, khóc trách: "Nó là con bé mới mười hai tuổi, nó muốn học lên là sai sao? Rơi vào cái nhà như vậy, ông thấy nó đáng thương, ông cảm thấy đuối lý, hãy cứ ra sức mà đánh ."

      còn dám ! Xem xem nuôi con tốt thế nào , còn tuổi muốn lật trời rồi! Chính cái bụng có tiền đồ, rớt ra cả ổ con còn chưa tính, mà con mẹ nó còn bớt chuyện, kêu nó chết !"

      “Nó mới bây lớn? Nó muốn học lên có lỗi gì?" Trương Hồng Cúc khóc lóc kể lể: "Ba đứa, có đứa ăn ngồi rồi sao? Trong nhà, ngoài nhà còn phải đều chỉ dựa vào mấy đứa nó hay sao? Ông cũng đừng đánh con, dù sao cũng là lỗi của tôi, ông tìm sợi dây siết chết tôi cho xong chuyện!"

      "Được, được, đều giỏi giang lắm phải ?" Diêu Liên Phát chỉ vào Trương Hồng Cúc, lại chỉ Diêu Tam Tam: "Được, tự mày kiếm học phí, mày có bản lĩnh kiếm học phí mày lên Trung học, còn mày kiếm được tiền ngoan ngoãn ở nhà làm việc cho tao, tao đây có dư tiền để ! Tao cũng coi như mày chết rồi!"

      Diêu Liên Phát xong, hầm hừ sập cửa ra ngoài. Trương Hồng Cúc nước mắt ròng ròng khóc nhìn Diêu Tam Tam.

      "Tam Tam, cái con này, sao lại cãi lời làm chi! Con nhìn trong thôn xem, thiếu gì con trai còn được lên Trung học, con có muốn học, cũng phải đàng hoàng, ngang bướng cãi với cha con làm gì! Lại tình huống trong nhà con cũng biết, nếu mà có tiền có thế, chẳng lẽ lại để cho con đến trường?"

      "Mẹ, con tuổi còn , nhưng mà con muốn cam chịu số mạng! Con cái gì cũng nghe theo cha, cuộc sống này có tốt hơn được ? Cha và bà nội, có thể coi trọng con hơn ? Mẹ, mấy năm nay, mẹ đều nghe lời cha, lại ngoan ngoãn phục tùng bà nội thế nào? Mẹ có được cái gì tốt chứ?"

      Diêu Tiểu Đông lau nước mắt cái, : "Mẹ, Tam Tam còn , nhưng nó cũng có đạo lý, tuổi của nó bây giờ, là lúc nên đến trường, mẹ hãy cho phép nó lần này ! Dù sao mẹ với cha đa số thời gian cũng có ở nhà, con với Tiểu Cải chỉ làm nhiều thêm chút việc, cũng sẵn lòng cho Tam Tam được học thêm mấy năm."

      Diêu Tiểu Cải tới đỡ Trương Hồng Cúc, : "Mẹ, mẹ nhanh trở về giường , đừng để gió thổi lạnh, Tam Tam bị cha đánh, mẹ đừng la nó nữa."

      Diêu Tam Tam nhìn chị ba đỡ Trương Hồng Cúc vào phòng, nặng nề thở ra hơi, ngồi bệt xuống ghế dài, nửa buổi lên tiếng.

      như vậy làm, có phải quá ích kỉ với chị hai, chị ba hay ?

      , trước mắt cái nhà này rối nùi thấy tương lai, nhất định phải tìm đường trước, mới có thể kéo chị em mình dậy.

      ******************

      Tự kiếm học phí Trung học, là lời trong lúc gấp gáp của Diêu Tam Tam, vừa hạ quyết tâm liền thốt ra ngoài, nhưng cũng sâu sắc hiểu được, nếu muốn học chỉ có thể tự mình xoay xở, ba mẹ chắc chắn chú ý . Trong đầu Diêu Liên Phát, con chính là con nhà người, sớm muộn gì cũng có ngày xuất giá, tốn tiền cho con chính là lỗ vốn. Cho nên trước khi xuất giá, con phải lao động để kiếm tiền cho gia đình, nếu là nuôi , sao còn chịu tốn nhiều tiền?

      Mười hai tuổi! Diêu Tam Tam nhìn thân thể gầy teo yếu ớt của chính mình, trong đầu suy nghĩ, khiêu chiến Diêu Liên Phát rất là khí phách, nhưng cái tuổi này của , bé, muốn kiếm tiền dù chỉ đồng cũng là dễ hơn làm! thể làm công xa nhà, mà cũng ai muốn thuê .

      Diêu Tam Tam nghe ngóng, học phí Trung học, cũng phải hai trăm đồng, thời điểm cuối thu còn đỡ, gieo đậu phộng, gieo khoai lang, nhặt lúa mùa thu dẫu sao cũng có thể bán lấy chút tiền, nhưng mà giờ là thời kì giáp hạt, nghỉ hè muốn tranh thủ kiếm học phí, cũng còn dễ dàng như vậy rồi.
      (*)Thời kì giáp hạt: Ngày tám tháng ba, thời kỳ lúa cũ ăn hết, lúa mới chưa chín.

      Cùng lắm , trời nóng có thể lên phố bán kem que, bán nước có ga, Diêu Tam Tam nhớ đầu thập niên 90, loại nước có ga chứa trong túi xốp cực kì thịnh hành, trẻ con rất thích mua, bán sỉ cũng có thể kiếm lời. Nhưng mà, cái này cần chút tiền vốn! Tiền vốn Diêu Tam Tam làm gì có chứ!

      "Sao em lại cố chấp như vậy!" Diêu Tiểu Cải trấn an Trương Hồng Cúc xong, ra ngoài quở trách , "Chính em cũng , dù sao cũng hi vọng có thể lên đại học, em cũng biết cha mình rồi đó, ông chắc chắn để ý tới em, em có tiền, cần gì phải học cho mang vạ?"

      Diêu Tiểu Đông cũng : "Tam Tam, đợi cha bớt giận, mình lại theo ông bàn bạc, xem ông có chịu chi ra , dù sao cũng mong đợi chính em có thể kiếm được học phí, em cho rằng tiền làm ra dễ dàng vậy ư, em còn như vậy, có thể làm được gì?"

      "Chị hai, chị ba, hai ngươi đừng có thầm nữa, để em suy nghĩ chút ."

      Lòng Diêu Tam Tam cũng tràn đầy phiền não, cả đêm đều suy nghĩ phải làm sao để có tiền. Qua đợt gặt tiểu mạch, khỉ cái kéo ra, có thể bắt khỉ cái đem bán, nhưng mà thời gian bắt khỉ chỉ có vài ngày, lúc khác tính sao đây?

      Đúng rồi, trước mắt có thể mò ốc lạp ngưu bán, chỉ cần đủ kì học phí trước, sau này có thể hi vọng rồi .

      Dân bản xứ gọi ốc đồng là Ô lạp ngưu, lúc này chính là thời điểm ăn Ô lạp ngưu, hồ nước, mương máng, đập nước, dòng sông, rất dễ dàng tìm được. Dân bản xứ ăn thứ này, là tự mình xách sọt xách rổ tùy tiện đến cái mương lạch nào đó mò nửa ngày, cũng đủ xào bữa rồi. Nhưng mà Diêu Tam Tam lại nghĩ, có thể đem Ô lạp ngưu, bán cho tiệm cơm trấn.

      Thử chút rồi lại ! Diêu Tam Tam tự động viên mình. Mọi việc đều dễ như mình nghĩ, nhưng thử chút, làm sao biết có được hay ?

      Có hiệp định của mấy người nữ, ngày hôm sau Diêu Tam Tam cứ theo lẽ thường mà học, khi đó tan học sớm, buổi chiều học hai tiết, mặt trời lên cao là tan học, Diêu Tam Tam ra khỏi trường về thẳng nhà, mà móc từ trong giỏ xách ra cái túi ni lông chuẩn bị, men theo hàng rào trường mà về phía nam, thẳng qua mảng ruộng rộng lớn, mấy ao cá trong thôn là đào mấy mẫu ruộng này, mẫu nào mẫu nấy đều rộng hai mẫu vuông, Ô lạp ngưu là tự sinh, mò tìm ốc, người nuôi cá quản .

      Nưới ao cá tính là trong, nhưng cũng có thể nhìn thấy Ô lạp ngưu đen thui trong vùng nước cạn bên cạnh, to cỡ ngón tay người lớn. Diêu Tam Tam xắn ống quần, thử xuống nước, cẩn thận xê dịch chân, bùn ao có chút trơn trợt, đây là ao cá tự đào, bên cạnh ao cũng sâu, nhưng vào bên trong chút ít gì cũng sâu hai thước rồi. Cái này nếu lỡ cẩn thận, trượt vào nước sâu, chỉ bằng thân thể bé này của , khẳng định là chìm ngập đầu.

      Chân trần giẫm lên bùn lầy vừa trơn vừa mềm, Diêu Tam Tam lui trở lại. Như vậy được, trượt vào chết đuối cũng ai hay biết. Diêu Tam Tam đành phải ngồi xổm bên mép nước, thò tay vào vớt, cũng có thể vớt chút, ở chỗ xa hơn, mắt nhìn thấy, cánh tay ngắn của lại với tới.

      Diêu Tam Tam miễn cưỡng mò được chừng chén ốc, mắt thấy mặt trời lặn xuống ở phía tây, bốn phía dần dần yên tĩnh tới dọa người, liền vội vã rời . về đến nhà, để ý tới việc khác, trước tiên tìm cái chậu, đổ ốc mới mò được vào nuôi.

      Diêu Tiểu Đông cùng Diêu Tiểu Cải trở lại nhà, hai chị cần người nào sắp xếp, tự mình làm việc. Diêu Tiểu Đông nuôi heo, Diêu Tiểu Cải nấu cơm tối. Thấy Diêu Tam Tam ôm ít Ô lạp ngưu về, Diêu Tiểu Đông nhịn được hỏi:

      "Tam Tam, em lấy nắm ốc đó về làm gì? Cũng đủ ăn đâu!"

      " phải ăn, bắt nhiều hơn rồi em lấy thịt bán."

      Diêu Tam Tam múc gáo nước trong đổ vào chậu, xoay người bắt đầu thiết kế “công cụ chuyên dụng” mà nghĩ, lục tìm đoạn sắt, có lưới cá mắt phù hợp, liền tìm miếng vải thô, may thành cái túi cỡ ly trà, tròng vào thanh sắt, làm thành cái túi lưới đơn sơ, lại tìm đoạn cây thẳng, to bằng ngón tay, dài chừng thước, thử chút, thấy rất bền chắc, mới đem túi lưới kia buộc chặt lên cái cây, làm thành cái vợt đơn giản mà dễ dùng, cầm trong tay thử lần, còn rất tiện tay.

      Như vậy cần xuống nước, mà vẫn có thể mò được Ô lạp ngưu ở xa chút rồi. Ao cá cũng có nhiều ốc, chủ nhật tới, có thể đập nước bắt, ở đó có nhiều hơn. Diêu Tam Tam nhìn cái vợt trong tay, nở nụ cười.
      Last edited by a moderator: 12/6/15
      Parvarty, Lim-0403, Hale20512 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 6: KIẾM TIỀN

      Diêu Tam Tam dùng nước trong nuôi ô lạp ngưu, lại tự mình làm cái vợt dùng rất thuận tiện, hài lòng cầm tay, Diêu Liên Phát trở lại. Lúc này cóc công việc gì nhiều, hai chị em Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Cải mỗi ngày đều xuống ruộng nhổ cỏ, thuận tiện kiếm cỏ cho heo ăn. Hai ngày nay, Diêu Liên Phát cứ ăn cơm xong là , đến giờ ăn lại về, ông làm cái gì, ai biết, cũng ai hỏi.

      Diêu Liên Phát ngang qua cạnh Diêu Tam Tam, nhìn thấy cầm cây vợt, cũng để ý tới, bước thẳng vào nhà, tìm Trương Hồng Cúc chuyện.

      "Hai ngày nay tôi tìm ông thầy tướng số, đến xem mộ phần tổ tiên chúng ta, ông ta mảnh ruộng phía tây bắc dốc xuống, có cái rạch nước tốt, là điềm xấu, làm hỏng phong thủy, làm chủ nhà vượng đường con cái, nhà tôi là gia đình lớn, tôi đúng lúc lại là con cả, trách được mãi vẫn có con trai."

      Trương Hồng Cúc liền hỏi: "Vậy phải làm thế nào?"

      "Nâng ruộng. Chúng ta trở về tìm mấy người lớn qua chút, ngày mai tôi lại tìm vài người, nâng ruộng."

      Diêu Tam Tam bưng nồi nhôm vào gian ngoài, nghe được đoạn đối thoại trong phòng kia, thầm bĩu môi, chuyện phong thủy mộ phần tổ tiên tốt, Diêu Liên Phát phải mới lần đầu, nhớ ông còn tìm người đến xem phong thủy nhà cửa, đại khái cũng bởi vì loại mê tín dị đoan phong kiến này, mới bỏ ý tưởng muốn sinh con trai xuống được.

      Cơm tối là ăn bánh rán ngô, uống nước lạnh, Diêu Tiểu Đông làm ngồng tỏi xào ớt, thái đĩa dưa muối . Diêu Tiểu Cải vừa đổ nước vừa kêu Diêu Tam Tam: “Tam Tam, lột ít hành cuộn bánh rán ."

      Diêu Tam Tam ra ngoài lột rửa hành lá, Diêu Tiểu Cải lại gọi Diêu Liên Phát: "Cha, ăn cơm."

      Diêu Liên Phát bước ra từ phòng trong, cầm lấy bánh rán Diêu Tiểu Cải đưa, ngồi xuống ăn. Diêu Tiểu Đông bưng chén mì hành băm vào phòng cho Trương Hồng Cúc. Ngồng tỏi xào ớt, là dùng loại tỏi “khí tử kê” mà năm nay nhà trồng, cay chết người, nếu là món xào khác, Diêu Tam Tam còn muốn ăn chút, chứ ngồng tỏi xào ớt này Diêu Tam Tam sao dám ăn, liền cầm bánh rán cuộn cọng hành lá và dưa muối mà ăn.

      Hai cái bánh rán xuống bụng, Diêu Tam Tam lại uống hơn nửa chén nước lạnh, ăn xong liền tranh thủ làm bài tập. Gần tới tốt nghiệp Tiểu học, bài tập rất nhiều, hơn nữa bây giờ làm bài tập rất khó khăn, quên quá nhiều kiến thức, hai ngày nay khi học luôn cảm thấy đầu óc mình có chút theo kịp tiết tấu của thầy giáo.

      Chỉ là, kiến thức Tiểu học dù sao cũng nhiều, Diêu Tam Tam quyết định, phải nhanh chóng đem hết sách giáo khoa lớp năm ra ôn lại lần, dựa vào tư duy người lớn như , chỉ cần chịu bỏ công sức, vẫn có có thể hiểu hết những kiến thức trong sách này.

      Dưới ánh sáng đèn lờ mờ, Diêu Tam Tam mở sách giáo khoa, làm bài tập hôm nay trước. viết mấy cái chữ, ngẩng đầu nhìn bóng đèn xà nhà, trong nhà dùng là bóng đèn mười lăm oát, bóng đèn này biết dùng bao lâu mà mờ mờ, phòng vốn tối, hút hết ánh sáng, đọc sách viết chữ dưới ánh đèn này rất khó khăn và mỏi mắt .

      "Chị hai, mình đổi bóng đèn hai lăm oát được ?" Diêu Tam Tam giọng hỏi Diêu Tiểu Đông.

      Diêu Tiểu Đông ngẩng đầu nhìn bóng đèn chút, có hơi khó xử, dùng bóng đèn mười lăm oát vốn là do Diêu Liên Phát kêu, là tiết kiệm điện, nhưng đừng Diêu Tam Tam đọc sách viết chữ, ngay cả Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải khâu đệm giày dưới ánh đèn này còn đủ sáng. Nhưng mà bóng đèn này chưa có hư, nếu muốn đổi, Diêu Liên Phát đại khái lại ngại tiền mua, tiền điện nữa.

      Diêu Liên Phát ăn xong cơm tối liền ra ngoài, có lẽ là tìm người lớn thương lượng chuyện nâng ruộng, dù sao thay đổi ruộng đất có mộ phần tổ tiên, cũng phải mình ông có thể định đoạt được. Diêu Tam Tam dứt khoát kéo ghế tới leo lên, vặn bóng đèn kia cái, trong phòng tức khắc tối đen.

      Diêu Tam Tam lần mò leo xuống ghế, bước vào phòng trong tìm Trương Hồng Cúc.

      "Mẹ ơi, bóng đèn ở ngoài hư rồi."

      "Hư? Sao tự nhiên lại hư?"

      "Nó lâu ngày rồi, bị hư sao mà được!"

      "Vậy kêu chị hai con mua cái , cũng thể để tối đen như vậy được." Trương Hồng Cúc , "Con tìm trong ngăn kéo chút, chắc là có tiền, nếu phải chờ cha con về."

      Diêu Tam Tam kéo ngăn kéo bên trái ra, lục lọi nửa ngày, tìm được hai tờ hào trong cái ngăn kéo mà ba chị em dám tùy tiện mở, Diêu Tiểu Đông lấy ra hai hào, này là do thường ngày Diêu Liên Phát có ở nhà, cho ba chị em mua muối mua đèn, Diêu Tam Tam nhận lấy tiền ra cửa, đến tiệm tạp hóa, mua bóng đèn hai lăm oát.

      Bóng đen được thay, trong nhà sáng sủa hơn nhiều.

      Ba chị em còn việc khác, Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Cải đều ngồi dưới ánh đèn khâu đệm giày. Dân bản xứ có thói quen thêu giày, hai miếng lót giày may dính lại chỗ, ở giữa cách mấy lớp vải, dùng cách thêu đối xứng, giống như khâu đế giày vậy, cây kim sợi chỉ mà khâu thành, sau khi khâu xong cắt vải ngăn ở giữa ra, thành đệm giày có hoa văn đối xứng tự nhiên, hoa mai, uyên ương, quả lựu. . . . . . có hoa có chữ, phong cách cổ xưa xinh đẹp, vừa mềm mại vừa thông khí hút mồ hôi, rất có bản sắc địa phương.

      Mặc dù tuổi Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Cải lớn, nhưng thêu thùa lại hết sức khéo léo, may vá đệm giày tỉ mỉ cân xứng, vừa nhìn thấy tay nghề tốt.

      Diêu Tam Tam vừa mở sách giáo khóa, vừa chợt nghĩ, đệm giày khéo đẹp như vậy, nếu mà bán được ở thành thị, chắc còn được người thành phố cho là tác phẩm nghệ thuật . chực nhớ lại mình liền cười cười, tẩu hỏa nhập ma rồi, bây giờ trong đầu toàn là suy nghĩ làm thế nào để kiếm tiền, coi như đệm giày này có thể đem bán ở thành thị chăng nữa, cũng phải là việc mà bây giờ có khả năng làm được.

      Diêu Tam Tam tập trung tinh thần làm xong bài tập hôm đó, lại lấy sách giáo khoa lớp năm ra, bắt đầu từ môn toán trước, chăm chỉ ôn tập từng bài từng bài. Môn toán học này, chương này gắn liền chương khác, phải tốn công sức chút, còn ngữ văn, tính sau này mỗi sáng dậy sớm chút để học bài, ôn tập những từ lạ, phải củng cố căn bản cho tốt rồi mới học giỏi được.

      ******************.com***

      Có cây vợt tự chế, Diêu Tam Tam tận dụng thời gian tan học buổi chiều để vớt ô lạc ngưu, đến thứ bảy, ngờ cũng vớt được chừng nửa bồn gốm. Đầu thập niên 90 còn chưa có bắt đầu nghỉ hai ngày, Tiểu học nông thôn đều học năm ngày rưỡi, nghỉ ngày rưỡi, chiều thứ bảy tan học, Diêu Tam Tam bắt đầu xử lí số ô lạp ngưu kia.

      Lúc ấy, nhà nông ăn thứ này, ít có ai xào cả vỏ, bình thường đều ngâm nước chừng hai ngày cho ốc nhả sạch bùn, bỏ vào nồi nấu, thấy ốc mở miệng mới dùng kim lể thịt ra, đem xào rau hẹ, xào tiêu đều rất ngon.

      Diêu Tam Tam chà rửa sạch nồi lớn trong nhà, lại bỏ ốc ngâm sạch vào nồi, bắt lên nấu, mở nắp nồi ra nhìn, thấy ốc mở miệng, liền lấy vợt tre xúc ra, bắc ghế bưng nồi ngồi trước cửa, tìm kim lớn lể từng con từng con.

      Diêu Tam Tam tay trái cầm con ốc, tay phải dùng kim nhanh nhẹn cắm xuống đẩy lên, phần đầu thịt ốc bị lôi ra rồi, phần nội tạng bẩn phía sau, dĩ nhiên là ở lại trong vỏ. chăm chú lể, con trai chú hai là Nhị Văn dắt theo Tam Văn, bước vào từ cổng.

      Hai đứa trẻ nhìn thấy làm đống ốc, vội chạy tới hỏi: "Chị Tam, ô lạp ngưu này ở đâu có vậy?"

      "Vớt lên chứ đâu!" Diêu Tam Tam ngừng nghỉ trả lời.

      "Xào rau hẹ ăn ngon lắm, cho em miếng được ?"

      " được!" Diêu Tam Tam vô cùng dứt khoát, "Chị để dành bán, chị đây còn nỡ ăn, em muốn ăn về kêu mẹ em vớt ."

      "Thấy ghét, quý giá gì, cũng phải chị mua, vậy mà cũng tiếc rẻ." Diêu Nhị Văn bĩu môi .

      "Chị vớt cực khổ, tốn công lể ra, mắc mớ gì phải cho mày ăn? Nhà mày bình thường có đồ ngon, sao chưa khi nào thấy cho chị miếng?"

      Diêu Tam Tam mắng như thế, Nhị Văn thể làm gì hơn là dắt Tam Văn về.

      con ốc lớn, chỉ có thể lấy được chút xíu thịt bằng đầu ngón út, mất cả buổi trời, trước mặt Diêu Tam Tam chất cả đống vỏ ốc, chỉ lể được đĩa thịt lớn. Diêu Tam Tam đoán, nhiều lắm cũng chỉ chừng cân rưỡi.

      Thứ này, phải làm sạch khéo léo, tiệm cơm mới có thể mua, cũng biết được bao nhiều tiền cân.

      Diêu Tam Tam lể xong ốc ô lạp ngưu, mặt trời lặn về phía tây, chân trời là mảng hồng rực, thịt ốc này chỉ có thể đợi sáng sớm mai đem bán. Thời tiết đầu tháng năm thế này, buổi tối ngâm nước lạnh, bị hư.

      Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Cải còn chưa về, Diêu Tam Tam cầm chổi, quét dọn vỏ ốc đầy đất xong liền nấu cơm. tiện tay lấy nhúm thịt ốc, tính làm cho Trương Hồng Cúc chén canh, còn chưa có làm xong, Diêu lão nãi vội vã chạy tới. Vừa đến với Diêu Tam Tam:

      "Tam Tam, mày lể thịt ô lạp ngưu hả? Em trai mày muốn ăn, mày đừng có làm hiểm, cho nó miếng ."

      Mới vừa rồi cho nó ăn, giờ sai nội nó đến đòi rồi hả? Trong bụng Diêu Tam Tam vừa bực mình vừa buồn cười, : "Nội, tự con vớt mấy ngày, vừa nấu vừa lể, làm cả buổi chiều, chính con còn nỡ ăn, Nhị Văn Tam Văn cũng đâu còn nữa, nó muốn ăn tự mình vớt được sao?"

      "Nó là em trai mày, mày có ăn hay , cũng nên cho nó miếng, nó còn phải sao?" Diêu lão nãi , "Con này mày bây lớn rồi, còn giành đồ ăn với con nít?"

      "Bà nội, Nhị Văn hơn con mấy tháng chứ?" Diêu Tam Tam , "Con giành ăn với nó, hay là nó giành ăn với con vậy? Bộ con đến nhà nó giựt sao? Ô lạp ngưu này, con để dành bán, con bán để góp học phí, Nhị Văn muốn ăn kêu thím hai đưa cho con năm đồng!"

      "Mày… Mày là cái con chết dịch, nó là em mày, mình có đồ ăn, còn phải nên đưa cho nó ăn hết sao? Có người làm chị như mày hả?"

      Diêu Tam Tam khẽ ném cái chổi, : "Nó là em con, nội cũng là nội con, bình thường nội có thứ gì ngon, đều gọi Nhị Văn, Trụ Tử bọn nó tới ăn, sao chưa bao giờ thấy nội gọi ba chị em con ăn? Tối nay con có đồ ăn ăn đây, sao nội với thím hai bưng đồ ăn tới cho nhà con ?"

      Diêu lão nãi nghẹn hơi trong cổ họng, hầm hừ xoay người bỏ , vừa vừa chửi mắng: "Cái con chết dịch này được rồi, dầu muối vào, thứ mất dạy, phải chỉ là chút thịt ốc thối ư, tốt lành gì . . . ."

      Rốt cuộc là ai dầu muối vào? Người thiên vị đến mức độ này, lại còn lí lẽ hùng hồn tới vậy! Diêu Tam Tam nhìn bà nội bỏ , cúi đầu tiếp tục nấu cơm.

      Rạng sáng hôm sau, Diêu Tam Tam dậy sớm, vớt thịt ốc ngâm nước lạnh ra, xả hết nước, sợ đường túi nhựa che mất, liền lấy cái dĩa sứ trắng mà đựng, lại tìm cái giỏ xách theo, bộ sáu dặm đường đến thị trấn. ghé tiệm cơm nhìn thấy đầu tiên, sáng sớm có khách ăn, hai đầu bếp ngồi xổm ở cửa mà làm cá.
      (*) Sáu dặm: ba km

      "Chú ơi, tiệm chú có cần thịt ô lạp ngưu này ?" Diêu Tam Tam bước đến chủ động chào hỏi, "Con mới lể tối hôm qua, sạch và ngon lắm đó!"

      người đầu bếp trong đó nhổm người dậy, nhìn giỏ cái, : "Lể xong rồi hả? Con hỏi bà chủ , bà chủ ở bên trong đó."

      Diêu Tam Tam bước vào tiệm cơm, nhìn thấy người phụ nữ trung niên lau dọn bàn, Diêu Tam Tam vội : "Dì ơi, tiệm dì có muốn mua thịt ô lạp ngưu ? lể sạch rồi."

      Người phụ nữ kia nhìn thịt ốc trong giỏ , ngạc nhiên hỏi: "Cái này con tự làm sao?”.

      "Vâng, tự con làm, dì bỏ chút tiêu vào xào cho khách ăn, nhất định được ưa thích."

      Người phụ nữ kia lại hỏi: "Con tới mình hả? Nhà con ở đâu?"

      "Nhà con ở thôn Thổ Câu." Diêu Tam Tam đáp lời, "Con tự tới."

      "Còn tuổi như vậy." Phụ nữ kia cảm thán tiếng, : "Dì mua vậy, mua đường là đồng mốt, đồng hai cân, ốc của con, cũng bán đồng hai được chứ?"

      "Dạ được." Diêu Tam Tam . cũng biết giá thị trường, nhưng có cảm giác người phụ nữ kia lừa đứa như , lại , thứ này là tiền công sức, thứ dân quê thiếu nhất chính là công sức, nghĩ lại cũng đắt tiền, giá này chắc cũng hợp lý rồi.

      Người phụ nữ kia liền lấy ra cây cân gỗ, cân thử chút, được hơn cân ba lạng.

      " cân đồng hai, ba lạng ba hào, dì trả con 1 đồng sáu vậy!"

      Diêu Tam Tam cầm đồng sáu kia, trong lòng nhịn được mà hưng phấn trận, đây là đầu tiên kiếm được tiền, sau khi tan học vớt ốc liên tiếp bốn ngày, tuần lễ có thể vớt, lể được chừng sáu buổi. Tiền rất ít, nhưng rốt cuộc vẫn là do làm ra, Diêu Tam Tam cảm thấy hai trăm đồng học phí kia có hy vọng rồi.

      #Chương sau Tam Tam bị hùa nhau ăn hiếp nhaaa...
      Last edited by a moderator: 16/6/15
      Parvarty, Lim-0403, Hale20510 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 7: ĐÁNH NHỊ VĂN

      Diêu Tam Tam lần đầu bán thịt ốc, bán được đồng sáu, tiền nhiều lắm, nhưng cảm thấy chỉ cần có con đường, học phí Trung học vẫn có thể có hy vọng.

      Ngày hôm sau là chủ nhật, Diêu Tam Tam dậy sớm, chuẩn bị đập nước vớt ốc ô lạp ngưu. Đập nước thôn Tây, cũng coi như đập nước bản địa cỡ lớn, rộng hơn ngàn héc-ta, xa xăm nhìn thấy bờ, thỉnh thoảng có từng bầy vịt trời bay lên từ mặt nước. Từ chỗ Diêu Tam Tam đứng, có thể trông thấy đập nước khổng lồ ở xa xa phía bắc, nghe đến gần chỗ đập nước lớn, nước sâu đến mấy chục thước.

      Nhà Diêu Tam Tam ở thôn Thổ Câu, ở đập chứa nước phía Tây lo bị rơi vào, chỉ đến chỗ nước cạn, đáy đập tương đối bằng phẳng, thể đột ngột sâu, chỉ cần tùy tiện vào vùng nước sâu, nhiều lắm cũng chỉ trượt chân, ướt quần áo. Chỗ nước cạn gần bờ, mùa đông là bãi đất lớn, mùa xuân nước dâng mênh mông, nước kia sâu đến bắp chân, ốc ô lạp ngưu cũng nhiều hơn so với ao hồ, Diêu Tam Tam ra sức tới trưa, vớt được hơn nửa giỏ.

      Diêu Tam Tam xách giỏ về nhà, qua mảnh ruộng gần đập nước, nhìn thấy cha là Diêu Liên Phát ở xa xa, khiêng xẻng trở về. Diêu Tam Tam liền kêu tiếng: "Cha."

      Tâm trạng Diêu Liên Phát hôm nay tệ lắm, đoán chừng là lấp cái rãnh nước ruộng rồi. Ông nhìn thấy Diêu Tam Tam xách giỏ, biết mấy ngày nay vớt ốc bán lấy tiền, trong mắt Diêu Liên Phát, đây chẳng qua là con nít làm chuyện giày vò vớ vẩn thôi, để tùy, có thể kiếm mấy đồng tiền chứ?

      " lo sống đàng hoàng, ở đó làm chuyện vớ vẩn vô ích."

      Diêu Liên Phát quở trách câu, cứ thế khiêng xẻng về nhà, Diêu Tam Tam cũng theo sau ông mà về. đặt giỏ xuống, đổ ốc vào chậu xong liền múc nước trong vại, ai ngờ vại nước muốn thấy đáy luôn rồi.


      Giữa trưa nấu cơm phải dùng nước, Diêu Tam Tam nhìn nhìn Diêu Liên Phát, ông vào phòng ngồi xuống ra nữa, Diêu Tam Tam đành phải tự mình xách thùng xách đòn gánh lấy nước. Giếng nước ăn ở đầu thôn Tây, cách hơn dặm đường, tướng tá Diêu Tam Tam xíu, chỉ có thể lấy được hai nửa thùng nước gánh về nhà.

      Diêu Tam Tam đỡ đòn gánh, thùng trước mặt, thùng sau lưng, vất vả gánh về nhà. Người , thùng nước lại lớn, cũng chỉ miễn cưỡng cách mặt đất, đòn gánh vừa lên vai, ép bả vai đau đớn, dọc theo đường phải nghỉ hơi hai ba lần. tới chỗ cách nhà xa, liền nhìn thấy hai đứa Nhị Văn, Tam Văn chơi đất ở ven đường.

      Thấy Diêu Tam Tam gánh nước tới, hai thằng thầm vài câu, chợt Nhị Văn cười hì hì chạy tới, vòng vòng sau lưng Diêu Tam Tam, lại chạy , Diêu Tam Tam cũng thèm để ý tới nó, sau đó Tam Văn lại chạy tới, ngừng sau lưng Diêu Tam Tam chút, rồi cũng cười ha hả mà chạy .

      Nhị Văn, Tam Văn chạy đến ven đường, nhìn Diêu Tam Tam cười hả hê. Diêu Tam Tam cảm thấy có gì đó đúng, đặt quang gánh xuống, quay đầu lại nhìn, trong thùng nước sau lưng chứa đầy đất cát, mặt nước còn lều phều mớ cỏ nát vụn, thùng nước trong tốt đẹp hoàn toàn dơ bẩn.

      cần hỏi, đương nhiên là mới vừa rồi Nhị Văn, Tam Văn quẳng vào rồi. Diêu Tam Tam cực kì vất vả mới gánh tới nhà, nhất thời giận đến khuôn mặt nhắn cũng biến sắc. Hai đứa hư hỏng này, thế nào lại dám làm chuyện hại người ích mình như vậy! Thân thể gầy teo xíu, gánh hai thùng nước này hơn dặm đường về, dễ dàng lắm sao?

      Diêu Tam Tam tức giận, liền đặt đòn gánh xuống, sải bước tới trước mặt Nhị Văn Tam Văn, Nhị Văn chỉ hơn Diêu Tam Tam mấy tháng tuổi, bàn về vóc dáng, bàn về sức lực đều trội hơn , đương nhiên cũng sợ , hai đứa trẻ đứng ở đàng kia, vẫn cười hì hì, ra oai nhìn .

      Diêu Tam Tam bước tới vài bước, hai lời, vừa giơ tay ra cái tát, giòn giã đáp lên mặt Nhị Văn, còn hung hăng trợn mắt nhìn Nhị Văn cái, xoay người trở về.

      Diêu Nhị Văn bị giáng cho tát, lại bị Diêu Tam Tam hung ác trừng mắt, bụm mặt sửng sốt hồi lâu, nó vốn ngờ Diêu Tam Tam dám đánh nó. Phục hồi tinh thần lại, mới rống tiếng về phía Diêu Tam Tam:

      "Mày dám đánh tao? Nhìn coi tao có quất chết mày !"

      xong, Diêu Nhị Văn giống như con bò rừng bị chọc giận, nảy sinh ác độc mà xông về phía Diêu Tam Tam. Diêu Tam Tam gầy hơn nó nhiều, Nhị Văn muốn đánh Diêu Tam Tam, Diêu Tam Tam chỉ có thể chịu trận rồi.

      Diêu Tam Tam mới vừa cầm đòn gánh, còn chưa quàng lên vai, Diêu Nhị Văn nhào tới, dùng sức đẩy ngã Diêu Tam Tam. Nhị văn đẩy Diêu Tam Tam ngã xong, lại nhấc chân đạp đổ luôn thùng nước đằng trước, nước lập tức hắt hết lên đường đất. Diêu Tam Tam bị đẩy mà nặng nề ngã xuống đất, vừa đúng nước chảy xuống, làm cho cả người đầy nước bùn. bò dậy, thuận tay rút đòn gánh, vừa vung lên liền quật về phía Nhị Văn.

      Diêu Tam Tam cầm đòn gánh quật vào mông Nhị Văn, Nhị Văn ui da tiếng, thấy liều mạng như vậy, cũng dám làm dữ nữa, che mông bỏ chạy, Tam văn vừa thấy, cũng ngoe nguẩy chạy theo. Diêu Tam Tam xoay đòn gánh, đuổi theo xa.

      "Tao cho mày ức hiếp người nè! Tao cho mày làm chuyện xấu nè!"

      Nhị Văn Tam Văn chạy biến như làn khói, Diêu Tam Tam nhìn nước đổ đầy đất, lại nhìn thùng nước phía sau đầy bùn đất cỏ nát, thở dài.

      Theo như kinh nghiệm của Diêu Tam Tam, Nhị Văn Tam Văn bị đánh, nhất định chạy về mách, đoán chừng lại tớ nhà chửi mắng đây, Diêu lão nãi cực kì bao che cháu trai, về phần cháu , dường như căn bản phải con cháu nhà bà.

      Diêu Tam Tam vừa , vừa suy nghĩ, bây giờ mười hai tuổi, đứa trẻ mười hai tuổi, gặp phải việc này xử lý thể nào?

      Quả nhiên, vừa tới đầu ngõ nhà , nghe thấy tiếng gào to của Diêu lão nãi rồi. Diêu Tam Tam nhìn nhìn nước bùn người, lấy tay lau, tay đầy bùn, dứt khoát quệt lên mặt, làm cho khuôn mặt nhắn trở nên thảm hại chịu nổi, mới đường thẳng về nhà.

      Diêu lão nãi và vợ Diêu lão nhị, chận cửa nhà nhao nhao, Nhị Văn Tam Văn cũng theo bên cạnh, nhìn thấy Diêu Tam Tam trở về, hai mắt Nhị Văn đỏ lên mà nhìn chằm chằm, như muốn ăn thịt người.

      "Tam Tam, mày đánh Nhị Văn phải ? Mày bị thần kinh hả?" Vợ Diêu lão nhị vừa nhìn thấy Tam Tam, liền rống lên, chỉ vào Diêu Tam Tam mà kêu, " cả chị cả, hai người dạy con thế nào vậy? Cái con ngang ngược này hai người coi đó, đánh Nhị Văn Tam Văn nhà tôi, Nhị Văn Tam Văn đều bị nó đánh, nếu hôm nay mấy người dạy dỗ đàng hoàng xong với tôi đâu!"

      "Có đứa con nào như mày ? Mày nổi điên cái gì? Ai mày cũng dám đánh!" Diêu lão nãi cũng theo hát đệm, còn bảo Diêu Liên Phát, "Con quỷ này, mày dạy dỗ đàng hoàng, tương lai còn lật trời hả?"

      Diêu Liên Phát nhìn Diêu Tam Tam cả người thảm hại, hơi nhíu mày, hỏi: "Tam Tam, mày đánh Nhị Văn hả? Sao mày lại đánh em mày chứ?"

      "Mày còn ? Mày nó có ích lợi gì? Mày còn cho nó bạt tay !" Diêu lão nãi ở bên cạnh quát.

      Diêu Tam Tam nhếch miệng, oa tiếng liền khóc lớn lên, vừa khóc, vừa lớn tiếng la.

      "Bà nội, thím hai, hai ngươi mở mắt mà nhìn chút, con với Nhị Văn cùng chỗ ai đánh ai? Con có thể đánh thắng nó sao? Con đụng tới nó câu, mà hai đứa nó lại ném bùn đất cỏ nát vào thùng nước của con, đẩy thùng nước của con đổ hết lên đường, còn đánh con, hai người nhìn bùn đất người con . Con biết bà nội cưng chiều cháu trai, nó đánh con như vậy con đâu dám lên tiếng, ai ngờ nó còn tới mắng vốn, muốn quật ngược lại phải ?"nguồn: ***************.com

      Diêu Tam Tam vừa khóc, vừa chất vấn Nhị Văn: "Nhị văn, mày làm gì đánh tao? Tao gánh nước cũng có chọc tới mày mà? Làm gì mày quăng đồ dơ vào thùng nước của tao? Mày làm chuyện xấu ức hiếp người khác như vậy, rốt cuộc ỷ là vào bản lãnh của ai?"

      Nhà họ Diêu cãi nhau như vậy, liền thu hút mấy người hàng xóm kéo tới xem náo nhiệt, thấy tình hình ồn ào lộn xộn bên này liền bắt đầu bàn tán. Người này : "Tam Tam như vậy, sao có thể đánh hai thằng con Diêu lão nhị? Ai ăn hiếp ai còn phải vừa nhìn biết sao?" Người kia : "Hai thằng nhà Diêu lão nhị này, bình thường nghịch ngợm hay gây làm người ta phiền chán, chỉ biết học làm chuyện xấu giày xéo người, thực là dạy dỗ tốt mà."

      Vợ Diêu lão nhị nghe thấy vậy mặt mày tím bầm, tức muốn lệch mũi. Nhị Văn liền la lên: " phải vậy, là Tam Tam đánh con, chính là nó đánh con."

      "Tao vì sao phải đánh mày?" Diêu Tam Tam hỏi.

      "Tao quăng đất cát vào thùng nước của mày, ai bảo hôm qua mày lể thịt ốc cho tao ăn."

      Diêu Tam Tam : "Bà nội, thím hai, chính hai người nghe thấy đó, nó ném đất cát vào thùng nước của con, con nó mấy câu, nó lại đẩy đổ nước, còn đánh con, đẩy con té, hai người nhìn cả người con toàn bùn đất . Chuyện tốt làm, mà nó làm toàn chuyện xấu, hai người dạy dỗ đàng hoàng, tương lai còn lật trời sao?"

      Lời này là vừa rồi Diêu lão nãi , giờ Diêu Tam Tam trả lại nguyên vẹn.

      Tam gia hàng xóm bưng bát cơm, nằm úp sấp lên đầu tường mà : "Hai thằng này, cả ngày lo học, mấy ngày trước còn hái trộm quả hạnh của tôi. Giống như cái cây vậy, từ quản, nhất định lớn lên thành cái cây xiêu vẹo, thằng này dạy dỗ, tương lai còn có thể thành người được sao?"

      Gương mặt già nua của Diêu lão nãi cũng nén được giận, rồi rốt cuộc lại nỡ đánh cháu trai của mình, vói tay xỉa trán Nhị Văn, : "Thằng này, mày quăng đồ dơ gì vào thùng của nó? về nhà cho tao!"

      Diêu lão nãi dẫn Nhị Văn Tam Văn và vợ Diêu lão nhị thở phì phò đằng sau mà về. Mặt mày Diêu Liên Phát lạnh lẽo, câu. Diêu Tam Tam nghĩ, nếu thực bị định tội đánh Nhị Văn, Diêu Liên Phát nhất định đánh trận cho Diêu lão nãi hả giận.

      Trong đầu Diêu Liên Phát, sợ rằng con còn bằng cháu trai đâu.

      "Cha, bà nội con có phải quá thiên vị rồi ?" Diêu Tam Tam dùng tay áo lau nước mắt, "Cha, cha là con cả, bình thường hiếu thuận nội con nhất rồi, chuyện gì cha cũng nghe nội, sao chưa bao giờ nội hướng về cha?"

      "Tam Tam, bà nội con là già mà hồ đồ, chính con phải hăng hái, tương lai có tiền đồ rồi, chặn miệng bà nội con!" Tam gia hàng xóm , lại chuyển qua Diêu Liên Phát, : "Liên phát, mày cũng vậy, con nhà mình mới tốt, ba đứa con mày đều rất hiểu chuyện, mày cũng phải biết thương con mình!"

      Tam gia là bậc cha chú, Diêu Liên Phát dám thêm gì, thể làm gì khác hơn là hàm hồ đồng ý: "Đúng vậy, đúng vậy!"
      Last edited by a moderator: 16/6/15
      Lim-0403, Hale205, huyenlaw689 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 8: TRỘM DƯA CHUỘT

      Diêu lão nãi và Diêu nhị thẩm thở phì phò mà , Diêu Liên Phát bị mọi người chỉ trích, cảm thấy mất mặt, hung ác trợn mắt nhìn Diêu Tam Tam cái, quay đầu vào nhà. Diêu Tam Tam cũng sợ ông, dù sao người làm sai cũng phải .

      Diêu Tam Tam cứ thế tự đổ nước, sửa sang chính mình cho sạch , thay quần áo sạch, rồi vội nấu cơm. Diêu Tam Tam có tâm trí đâu mà suy nghĩ tiếp chuyện vừa rồi, phải gấp gáp nấu nướng. ngẫm nghĩ, nên nấu cơm cho Trương Hồng Cúc như thế nào, thân thể Trương Hồng Cúc ban đầu vốn kém, bây giờ đẻ non, lại càng thêm thiếu hụt dinh dưỡng.

      "Cha, cha con ít tiền , con muốn mua cho mẹ ít đường đỏ."

      "Mua đường đỏ?" Diêu Liên Phát nhúc nhích.

      "Dạ, mua chút đường đỏ, trước tiên phải chăm sóc thân thể mẹ cho tốt , nếu , lỡ đổ bệnh gì nguy, cha, con nghe mẹ bây giờ phải ở cử cho tốt, chứ nếu mà để thân thể có vấn đề. . . . . ."

      Diêu Tam Tam cố ý dừng lời, Diêu Liên Phát lại chủ động nghĩ đến phần sau, nếu như thân thể Trương Hồng Cúc có vấn đề, còn sinh con trai cho ông ta thế nào được nữa? Đường đỏ này, phải mua.

      Diêu Liên Phát móc túi cả buổi, tìm được tiền mới xoay người vào phòng, Diêu Tam Tam liền vào theo Diêu Liên Phát. Ngoài phòng có cái tủ hơi cũ kĩ dựa vào tường, hẳn là đồ cưới của Trương Hồng Cúc năm xưa, Diêu Liên Phát kéo ngăn kéo bên trái ra, lấy chìa khóa trong ngăn kéo, lại mở ngăn kéo ở giữa, lật tới lật lui, tìm ra được hai tờ tiền giấy, đưa cho Diêu Tam Tam.

      " tiệm lão Hầu mà mua, mày ổng cân cho đủ, cân đủ tao tới kiếm ổng!"

      Diêu Tam Tam đáp lời, nhận tiền xong liền ra khỏi cửa mua đường đỏ. Tiệm bán tạp hóa của lão Hầu cách nhà xa, từ rất quen thuộc, có bán đủ thứ tương, dấm, diêm, kim chỉ này nọ. Lão Hầu là biệt danh, ước chừng là do ông bị bệnh lao hầu, cứ ngừng thở gấp thôi. Diêu Tam Tam mua hai cân đường đỏ, cân tám hào, còn dư bốn hào, Diêu Tam Tam lại lấy mua hạt tiêu hết, mua tiêu bột, tiêu bột dễ ăn gian, mua tiêu nguyên hạt.

      "Tam Tam, mua đường đỏ cho ai ăn vậy? Nhà con có ai bị bệnh hả?" Lão hầu hé đôi mắt ti hí, bắt đầu tám chuyện. Này vừa đường đỏ vừa hạt tiêu, ở cữ gì chăng, ông ta nghĩ Diêu Tam Tam cùng lắm chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi, chừng để lộ vài chuyện gì đó hay ho cho ông ta nghe.

      "Biếu người ta đó, nhà con làm gì có ai bệnh chứ!" Diêu Tam Tam khách khí đẩy trở về.

      Diêu Tam Tam xách đường đỏ về nhà, vừa lúc gặp được chị hai chị ba trong con ngõ trước cửa nhà. Diêu Tiểu Đông thấy Diêu Tam Tam xa xa, liền kêu :

      "Tam Tam, em làm gì đó?"

      "Em mua ít đường đỏ." Diêu Tam Tam thấy Diêu Tiểu Cải cõng cái sọt lưng, trong sọt chứa đầy rau cỏ non mềm như cỏ tai heo, rau sam các loại, đều là thứ cỏ mà heo thích ăn. Diêu Tam Tam nhìn mớ rau sam kia, lúc này rau sam vừa non vừa mọng, khiến người ta hết sức ưa thích, liền cười : "Chị hai, rau sam này chị đừng cho heo ăn hết nha, chừa lại chút, em lấy làm đồ ăn, chần nước sôi, rồi trộn tỏi giã nhuyễn ăn cũng ngon lắm."

      "Vậy cứ ăn thôi, hai chị cũng sắp chết đói tới nơi." Diêu Tiểu Cải .

      Ba chị em vào nhà, Diêu Liên Phát múc cháo, ngồi bộ bàn ghế thấp lùn mình ăn trước rồi, Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải đến, thưa cha cái, Diêu Liên Phát ừ tiếng, lại hỏi Diêu Tam Tam:

      "Mua rồi chưa? Tiền dư đâu?"

      "Còn dư lại bốn hào, con mua hạt tiêu luôn rồi." Diêu Tam Tam , "Nhà mình còn nhiều hạt tiêu nữa."

      Diêu Liên Phát nhai bánh rán, dừng chút, hình như hài lòng chuyện Diêu Tam Tam tự ý quyết định lắm, nhưng nghĩ lại mua hạt tiêu cũng cần thiết, cuối cùng gì. Diêu Liên Phát ngoảnh đầu bảo Diêu Tiểu Đông: " ra vườn kiếm cho tao mấy trái ớt xanh về ăn."

      Diêu Tiểu Cải nghe lời : "Cha, để con hái cho."

      "Chị hai chị ba, hai người làm mệt tới trưa rồi, ăn cơm trước , để em hái cho." Diêu Tam Tam xong liền cầm cái gáo lớn ra ngoài.

      Diêu Tam Tam đường ra khỏi thôn, tới vườn rau ở phía tây thôn, cả mảng đất lớn, đều là ao cá, vườn rau của các nhà, bờ ruộng ngang dọc phân cách vườn rau thành từng mảnh có hàng rào xen lẫn, bên cạnh còn trồng cây gai, đó là để phòng súc vật gà vịt chui vào làm bậy giờ đúng vào mua rau xanh phát triển mạnh mẽ, cây ớt xanh đỏ, cà tím non mềm, giàn cao cao treo đầy đậu trắng, còn có hành tây, rau hẹ, bí rợ, khổ qua đủ loại..., loại cây các hộ nông dân trồng đều ngoài mấy thứ này.

      Đến chỗ đất trồng rau, Diêu Tam Tam liền hối hận, mới vừa rồi chỉ nghĩ tới hai chị mệt mỏi tới trưa nên giành tới đây, nên tự mình tới. Cách nhiều năm như thế, vườn rau nhà mình nằm ở đâu, sớm nhớ , cố gắng hồi tưởng kí ức ngày bé, chỉ có thể nhớ mang máng phương hướng.

      Coi như có trở về hỏi, biết hỏi thế nào? em nhớ vườn rau nhà mình nằm ở đâu hả? Diêu Tam Tam trước khi sống lại, nhất định là rất quen thuộc vườn rau, về hỏi, phải khiến chị hai khó hiểu sao?

      Diêu Tam Tam rề rề tới khoảnh vườn góc tây bắc, nhìn từng mảnh đất trồng rau kia mà phát rầu. hơi sững lại, nhìn vòng chung quanh, dễ dàng nhìn thấy người tới, là người phụ nữ lớn tuổi, Diêu Tam Tam nhìn thấy quen mặt, nhưng cũng nhớ ra được là ai. Người phụ nữ kia thấy đứng ngơ ngác ở bờ ruộng, liền cười hỏi:

      "Tam Tam, làm cái gì đó? Buổi trưa nắng còn đứng ngẩn ngơ ở đây?"

      "Con. . . . . Con tới hái mớ ớt xanh." Diêu Tam Tam định , "Mấy thứ rau cải này lớn nhanh quá, mới mấy ngày thay đổi hình dạng, con nhớ ra mảnh vườn kia ở đâu nữa."

      "Bởi ta con nít nhớ lâu, mấy ngày trước con còn tới tưới vườn đấy." Người phụ nữ kia tiện tay chỉ cái, "Kìa, bên chỗ có cắm hàng rào, có hai hàng hành lá kia, phải của nhà con sao?"

      Diêu Tam Tam vội vàng tới mảnh vườn kia. Tuy ba chị em nhà họ Diêu chịu khó lại hiểu chuyện, nhưng rốt cuộc tuổi vẫn còn , kinh nghiệm trồng trọt nào có giỏi giang, hai vợ chồng Diêu Liên Phát và Trương Hồng Cúc hơn nửa năm nay chỉ lo trống kế hoạch, sao có thể tới, mảnh vườn kia liền trồng trọt được tốt như người ta, hai hàng hành lá, mấy hàng ướt, luống rau hẹ ít ỏi còi cọc, dáng dấp chỉ lớn hơn hai cái que chút, lại có mấy dây bí rợ, gần đó là giàn đậu ve, giờ vẫn chưa kết quả, chỉ mới nở ra từng chuỗi hoa màu trắng.

      đến Trương Hồng Cúc tránh kế hoạch, vậy tại sao Diêu Liên Phát cũng phải trốn ư? Ông đương nhiên phải trốn chứ, ông là trốn cán bộ tới truy xét, khi đó cán bộ thôn hay nhìn chăm chăm vào mấy hộ gia đình sinh đẻ nhiều, điều tra nhà sinh vượt mức, truy xét phụ nữ xem có mang thai ? Diêu Liên Phát tránh ra ngoài, trong nhà chỉ còn ba đứa , cán bộ cũng làm gì được.

      Diêu Tam Tam cúi đầu hai được hơn nửa gáo ướt, đứng ở hai đầu bờ ruộng nhìn chút, nhớ tới vườn rau nhà chú hai, chú ba đều liền kề, trong thôn phân đất luôn nối tiếp nhau, nên ba em nhà họ Diêu cũng được phân cùng chỗ.

      Ngày đó còn muốn cắt rau hẹ nhà thím ba đấy, thím càng mọn, tôi càng phải khiến cho thím đau lòng! Mang theo bụng tức giận, Diêu Tam Tam dựa theo trí nhớ, bước vào mảnh vườn liền kề, rau hẹ trong vường này hết sức tươi tốt mập mạp, cà dài trông cũng căng mọng, còn có giàn dưa chuột, giờ giàn dưa chuột nở hoa, chính là lúc tươi ngon nhất.

      Nhưng loại dưa chuột này thím ba có thể trồng sao? Có đúng là mảnh đất này ta? Hay là, bên kia? Diêu Tam Tam nhìn lại vườn rau bên nọ, cà trông rất được, rau hẹ cũng tươi xanh, rốt cuộc là chỗ nào?

      “ Ai, lại tới trộm dưa chuột ha?”

      Có người hét to tiếng Diêu Tam Tam quay đầu lại, thấy thiếu niên, khiêng xẻng, nhìn qua áng chừng mười lăm mười sáu tuổi, lạnh lùng nhìn . Thời tiết đầu tháng này, hoa hòe hẳn là mới nở, Diêu Tam Tam còn mặc hai lớp áo ngắn, thiếu niên kia lại để trần cánh tay, chỉ mặc cái áo may ô màu vàng quân đội, thân hình thoạt nhìn có vẻ cao to hơn thiếu niên cùng lứa, mặt mũi cũng có chút hung dữ. Cánh tay cứng cáp nắm chắc cái xẻng, ném lên mặt đất cái, xẻng liền cắm sâu, đứng sững trong bùn.

      Diêu Tam Tam quan sát thiếu niên kia mấy lần, trong trí nhớ hẳn phải biết người này nhưng cũng quen thuộc, về sau xuất giá, còn thường gặp người trong thôn, nên liền thể nhớ . gọi là gì nhỉ? Diêu Tam Tam trong lòng suy nghĩ, ngoài miệng lại tức giận chất vấn: “ ai trộm dưa chuột chứ?”

      trộm dưa chuột, nhóc chạy đến nhìn giàn dưa nhà làm gì? Chẳng lẽ nhóc muốn nhận bà con với dưa với cà?”

      Đây phải là vườn rau nhà thím ba?” Diêu Tam Tam lập tức hơi có cảm giác nghẹn họng, rồi lại nén được giận, đứa bè choai choai nhà ai, sao lại chuyện nghẹn chết người như vậy chứ?

      tâm lý, Diêu Tam Tam cảm thấy đối phương là đứa trẻ, lại biết trong mắt đối phương, chính cũng chỉ là con nhóc bé, vừa thấp vừa gầy mà thôi.

      “ Đây là vườn rau nhà sao? xin lỗi, thực là em nhầm rồi. biết vườn nào là vườn nhà chú ba em hay ? Nhà Diêu Hồng Hà ấy!” Cuối cùng vẫn là mình xông vào vườn rau nhà người ta, Diêu Tam Tam quyết định chuyện đàng hoàng, muốn ầm ĩ với .

      biết, nhóc con ít có giả vờ ngớ ngẩn cho .” Thiếu niên kia nheo mắt nhìn , loại ánh mắt người lớn xem thường con nít, quở trách : “ xạo cũng biết , vườn rau nhà chú ba nhóc, nhóc có thể tìm nhầm sao?”

      “ Em có nhớ , em nhầm lẫn thôi, em chỉ nhớ là nằm sát bên nhà em.” Diêu Tam Tam xong bước ra khỏi mảnh đất trồng rau, : “ Nếu em muốn trộm dưa chuột nhà , em còn đứng ở đây nửa buổi làm chi? Muốn trộm em trộm từ lâu rồi. đừng có nhìn ai cũng ra trộm được ? Vu khống người khác.”

      “ Nhóc con chạy đến trong vườn nhà , nhìn chằm chằm dưa chuột của , vu khống nhóc sao?” Thiếu niên kia rút xẻng ra, đào bó hành lá, xách lên dũ rớt bùn đất, còn : “ Nhóc con là Tam Tam phải ? Làm hàng xóm bên vườn rau nhà nhóc coi như xui xẻo, lần trước Diêu Nhị Văn và Diêu Tiểu Trụ em họ nhà nhóc trộm dưa chuột nhà , quả chỉ bằng ngón tay nó cũng hái, còn phá cho hư, chờ bắt được nó, cho nó biết tay!”

      cứ bắt hai đứa nó lại cũng được,nếu nó thực trộm dưa chuột nhà .” Chuyện này thi Diêu Tam Tam tin, cháy trai nhà họ Diêu đều bị cha mẽ, bà nội làm hư mà. “ Chẳng qua em với lần nữa, em là tìm nhầm chỗ, tin thôi, dù sao ta có trộm đồ vườn nhà .”

      Diêu Tam Tam xong câu đó, liền xoay người rời khỏi mảnh vườn kia, bữa cơm trưa nay còn chưa có ăn, buổi chiều còn phải học nữa, mới nghĩ như vậy,ai ngờ thiếu niên kia cũng khiêng xẻng lên, cầm bó hành mà , vừa vừa : “ đây còn phải vội vàng học, có rảnh để ý đến nhóc, về sau cho phép trộm dưa chuột nữa, muốn ăn, nhóc hái quả lớn, chớ hái dưa mà phá hỏng.”

      Nghe giọng điệu kia của , Diêu Tam Tam nghĩ cũng biết, bọn em họ kia tới trộm dưa nhà người ta, nhất định là quậy phá đủ của người ta. Nhưng mà, oan uổng có được hay ?

      Thiếu niên kia khiêng xẻng , nhìn sống lưng rộng rãi của , Diêu Tam Tam thực uất ức trong lòng, bị người ta xem là tên trộm dưa rồi. Diêu Tam Tam nhất thời còn tâm trạng, cũng vườn nhà thím ba nữa, mà bưng gáo ớt thẳng về nhà. Về đến nhà, Diêu Liên Phát có vẻ ăn no, liếc nhìn Diêu Tam Tam : “ Chờ mày hái ớt xanh ăn, chờ tới hết năm luôn rồi! chậm chạp lề mề, làm cái gì cũng xong!”

      Diêu Tam Tam lên tiếng, thấy Diêu Liên Phát lắc lư ra ngoài, liền rửa tay ăn cơm. Diêu Tiểu Đông múc cho bát cháo, Diêu Tam Tam bưng cháo lên ăn thử miếng, vừa phải, nóng lạnh, ăn hơi cạn sạch, Diêu Tiểu Đông lại vội vàng múc cho thêm bát nữa.

      Diêu Tam Tam bưng bát, hỏi Diêu Tiểu Đông: “ Chị hai, vườn rau kế bên vươn 2nah2 mình là của nhà ai?”

      “ Bác hai Bào, em quên rồi sao? Chính là nhà Bào Kim Đông.” Diêu Tiểu Đông , “ Em hỏi chuyện này làm gì?”

      Bác hai Bào? Diêu Tam Tam lúc này cũng nhớ ra, tên thiếu niên ngang tang khi này, là con tra nhà họ Bào, hình như gọi là Bào Kim Đông, lên tiểu học cùng lúc với chị hai, bây giờ chị hai thôi học, Bào Kim Đông chắc cũng học trung học rồi. Diêu Tam Tam : “ có gì đâu,em chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi.”

      Diêu Tam Tam ăn liên tiếp hai chén cháo ngô, lau miệng , “ Chị hai, chị ba, em rửa bát được nha, em trễ học rồi.” xong, vội vang chạy tới trương. Dù cho thầy giáo mắng, nhưng chung quy trễ cũng tốt,lúc trễ, bước vào phòng học nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm như vậy, khiến người ta hết sức mất mặt.

      # Vậy là nhân vật mới lên sàn rồi nha, này đóng vai gì đây ta?
      Last edited by a moderator: 13/6/15
      Lim-0403, Hale205, milktruyenky9 others thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 9: TIỆM ĂN VẶT

      Edit: Mèo Mạnh Mẽ

      Buổi chiều Diêu Tam Tam tan học, lại đập nước vớt ốc ô lạp ngưu. Bầu trời trong vắt, đồng ruộng xanh biếc, mặt nước mênh mông sáng loáng như ánh bạc, chân trần giẫm trong làn nước cao quá cổ chân, thỉnh thoảng cúi người xuống, tinh mắt vớt được mấy con ốc, vớt ốc vốn là việc rất vui vẻ.

      Mép nước đằng xa cũng có mấy đứa trẻ mò ốc, vừa mò, vừa đá nước nô đùa. Nhưng mà giờ Diêu Tam Tam lại có tâm tình đó.

      Buổi trưa ầm ĩ, chuyện đánh Nhị Văn coi như qua, nhưng dù sao Nhị Văn cũng cao lớn hơn , là đứa bé trai khỏe mạnh hơn , hơn nữa lại được nuông chiều thành tánh, hề có chút lòng tốt, theo kinh nghiệm của , chắc bây giờ nó suy nghĩ nên làm thế nào để trả thù , chung, về sau thể đề phòng nó rồi. Con chó , cắn người cái cũng gây thương tích, huống chi Nhị Văn kia biết nặng , hiểu sâu cạn.

      Mặc kệ nó! Nó dám làm chuyện xấu, dám đánh người liền đánh lại! tại Diêu Tam Tam cảm thấy, đứa con nít như Nhị Văn, phải cứng rắn trừng trị nó vài lần, nó mới đàng hoàng được.

      con nhóc đơn độc, dám vào nước sâu, ốc trước mặt hình như ít , chắc là mới nãy mấy đứa trẻ kia từng mò qua, Diêu Tam Tam bỏ đoạn, đổi chỗ khác để vớt tiếp. nhìn ốc trong giỏ xách, hôm nay hình như vớt được nhiều hơn số lần trước bán. nhàm chán đá nước, thầm tính toán trong lòng.

      Bốn buổi chiều tan học vớt, cộng thêm nửa ngày thứ bảy nấu, lể, lần trước bán được đồng sáu, cứ như vậy mà tính, theo số lượng nhiều hôm nay có thể vớt được dựa vào việc bán thịt ốc, tuần lễ có thể kiếm chừng ba đồng tiền, tháng hơn mười đồng. Tiếp tục như vậy, đến bao giờ mới góp đủ học phí? Học phí học kì hơn trăm đồng, có lẽ còn các loại chi phí vụn vặt khác, lại , bình thường muốn mua giấy bút văn phòng phẩm, cũng phải cần tiền vậy?

      Có còn con đường nào khác đây? Diêu Tam Tam nhìn mặt nước rộng lớn thấy bờ trước mắt, đập nước này nhiều tôm cá, có người nhận thầu mặt nước nuôi cá, trong thôn còn có số người câu ba ba bán, nghe chỉ dùng gan heo và cây kim thẳng. Ngay cả hạt cát dưới đáy nước cũng có thể bán lấy tiền, ở bờ bắc có thuyền vớt cát vàng, người ta xây sân cát bên bờ đập nước. Nhưng những việc này bây giờ đều làm được!

      Diêu Tam Tam thở dài, lắc lắc mớ ốc, được hơn nửa giỏ, ngẩng đầu nhìn mặt trời ngả về tây lát, cũng phải về, cạnh đập nước này ít người qua lại, trời tối quá, rất dọa người.

      Mỗi ngày Diêu Tam Tam đều dành thời gian vớt ốc, đến chiều thứ bảy, vớt được hơn nửa thùng, Diêu Tam Tam dùng cả buổi chiều để nấu, nấu xong lại lể, đến lúc mặt trời lặn về phía tây còn chưa xong.

      Hai chị nhổ cỏ về, Diêu Tiểu Cải băm cỏ cho heo ăn, Diêu Tiểu Đông lại lặng lẽ cầm kim, tiện tay kéo cái ghế lại ngồi lể ốc phụ . Diêu Tam Tam vội :

      "Chị, chị đừng lể, là việc của em, đợi cha trở về nhìn thấy, bị đó."

      "Ông
      [​IMG]
      kiacocon, Lim-0403, duongdo12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :