1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh nông gia Tam cô nương - Ma Lạt Hương Chanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ
      CHƯƠNG 57: CỦA HIẾM

      Qua hôm sau nhà họ Diêu liền kêu bà mai tới, trả lại lễ vật đính hôn cho nhà họ Vương, phí tổn mua quần áo và những vật dụng cần thiết khác khi đính hôn cũng trả lại cho họ.

      Lúc người khác đến hỏi nguyên nhân từ hôn, nhà họ Diêu cũng chỉ hai nhà hợp. Sau đó ít lâu người làm mai có gặp Trương Hồng Cúc, khỏi tiếc nuối cho bà biết, Vương Lâm Siêu trở về cãi nhau ầm ĩ với người nhà, trong cơn giận dữ, xách hành lý miền Nam làm việc.

      Vương Lâm Siêu rời nhà xuôi Nam, nhưng cũng vì thế mà mở cho mình con đường, bắt đầu phần nghiệp của bản thân, dĩ nhiên đây đều là chuyện sau này.

      Trừ việc bỏ ra khoản tiền, cuộc sống của nhà họ Diêu cũng chịu quá nhiều ảnh hưởng, dường như Diêu Tiểu Cải quên chuyện này rất nhanh chóng, phải là thích tự làm khó mình, sau khi từ hôn, Diêu Tiểu Cải liền muốn xem mắt nữa, nghe đến xem mắt là phiền, cũng gấp gáp tìm đối tượng, ngược lại càng trầm tĩnh hơn. chủ động với Diêu Tam Tam rằng, muốn đến trang trải thủy sản cách đó mấy chục dặm để làm công.

      “Chị nghĩ kĩ rồi, em cũng sắp tốt nghiệp cấp hai. Nếu em thi đậu vào trường cấp ba, chị làm kiếm tiền cho em học lên, còn lên Đại học nữa. Nếu em đậu, về nhà nuôi cá trê, chị học kĩ thuật của người ta cho tốt, rồi trở về nuôi với em”.

      Giây phút đó, Diêu Tam Tam thiếu chút nữa rơi nước mắt, nhưng cố gắng nhịn được, cười : “Chị ba, chị thương em như vậy, mai mốt em kiếm được nhiều tiền, mua cho chị căn nhà lầu lớn”.

      “Chị cần nhà lầu làm gì”. Diêu Tiểu Cải bĩu môi , “Nếu em có khả năng để mua, mua cho chị trang trại ấy, chị muốn nuôi vạn con ngỗng, vạn con gà, nuôi vạn con dê nữa”. rồi quay đầu, nhìn về phía Diêu Tiểu Đông: “Chị hai, em rồi, chị chăm sóc dê của em cho tốt nha, chị cho nó ăn giùm em, con dê nhất đó, lúc bú sữa chen lại mấy con kia, chị phải giành giúp nó nha”.

      “Biết rồi, nếu yên lòng em đừng nữa”. Diêu Tiểu Đông cố ý , “Mấy con dê kia của em, bình thường chị cũng giúp em cho ăn ít đâu nha”.

      Diêu Tiểu Cải đến trang trại nuôi thủy sản làm việc, là kế hoạch có từ trước khi từ hôn, Diêu Tam Tam tính toán kĩ lưỡng, để học kĩ thuật sinh sản cá bột. Trang trại thủy sản đến phải vòng qua đập nước, nằm ven sông Đại Hà về phía tây, chủ yếu là ấp và kinh doanh cá bột.

      Kỹ thuật ấp trứng cá bột cũng mấy phức tạp, chỉ cần tỉ mỉ và có kinh nghiệm, mặc dù Diêu Tiểu Cải biết nhiều chữ lắm, nhưng chỉ bằng lanh lợi của cũng dư sức đảm nhiệm công việc này.

      Sau khi Diêu Tiểu Cải rồi, Diêu Tam Tam luôn cảm thấy trong nhà như thiếu rất nhiều người. D đànl equý đ. Chị hai tính tình ôn hòa, chuyện gì cũng nhường mấy đứa em, bình thường trong nhà Diêu Tam Tam với chị ba là hay đấu võ mồm nhất, chị nạt em mấy câu, em đáp lại chị mấy câu, ra tình cảm hai người rất tốt.

      Lâu lâu Diêu Tiểu Cải mới về nhà lần, mỗi lần trở về, tâm tình Diêu Tiểu Cải đều tệ, ra khỏi sân nhà họ Diêu, cuộc sống còn là heo với dê của nữa, Diêu Tiểu Cải từng bước tiếp xúc với thế giới bên ngoài, con người cũng trở nên tự tin hơn.

      Chị ba chưa từng học, bây giờ sớm lo cho chuyện lên Đại học của , Diêu Tam Tam cảm thấy rất ấm áp. Nay cấp hai rồi, học hết học kì này là tốt nghiệp. Đường tương lai phải thế nào, trong lòng Diêu Tam Tam có tính toán--

      chỉ sợ phải làm cho chị ba thất vọng.

      Diêu Tam Tam hề có ý định học lên cấp ba rồi lên Đại học, vì cái gì khác, trong nhà có điều kiện này, thể ích kỉ như vậy. Nếu học cấp ba rồi lên Đại học, thể dẫn mấy chị em kiếm tiền làm giàu , lại còn phải khiến chị hai chị ba lần lượt chịu khổ để kiếm học phí cho , trong nhà còn Tiểu Tứ nữa, gánh nặng nghĩ tới cũng biết.

      mình tốt, hay hi sinh cơ hội lên đại học để có thể khiến mấy chị em đều được tốt, dĩ nhiên là Diêu Tam Tam muốn chọn cái sau. Vả lại, tin rằng chỉ cần đúng đường, cần học Đại học, cũng có thể mở ra vùng trời đất như thường.

      --Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại ***************.com, những nơi khác đều chỉ là ăn cắp--

      Học kì cuối cấp càng lúc càng căng thẳng, chủ nhật cũng bắt đầu học thêm, chuyện trong nhà Diêu Tam Tam thể giúp đỡ được gì. Hai vợ chồng Diêu Liên Phát bận rộn việc đồng áng, Diêu Tiểu Cải vừa , chuyện trong nhà liền rơi hết lên người Diêu Tiểu Đông, nuôi heo, nuôi dê, thu mua cá trê. Cả năm ấy Bào Kim Đông lính có nhà, việc mua bán cá trê hết thảy thuộc về Diêu Tam Tam, người thôn lân cận đều kéo nhau tới nhà họ Diêu bán cá trê, số lượng thu mua nhiều lên, mình Diêu Tiểu Đông cả ngày bận rộn đến mức xoay như chong chóng.

      Thế rồi Diêu Tam Tam rất nhanh gặp phải khó khăn – các đủ tiền vốn.

      Nhận thuê ao cá phải nộp trước khoản, cộng thêm phần mua cá trê bỏ vào ao nuôi cũng mất tương đối nhiều tiền bạc, tiền này, dần dần liền quay vòng kịp.

      Dương Bắc Kinh thầm cầm khoản tiền đến, bảo Diêu Tiểu Đông dùng trước.

      “Chuyện mua bán cá trê ràng có thể kiếm tiền, có thế nào mình cũng phải ráng duy trì. D.đ,l,q'đ. Nếu mình dừng thu ít lâu, người khác nhân cơ hội nhảy vào, như thế nền móng Tam Tam gầy dựng nhiều năm liền tiêu tan mất”. Dương Bắc Kinh , “Nếu mà cần tiền gấp, thả vào ao ít chút, nếu bất đắc dĩ, bán phần dê , dù sao mình em cũng làm nổi”.

      “Ừm, làm theo lời vậy”. Diêu Tiểu Đông , “Nhiều nhất là đợi đến mùa đông, ao cá trê của em liền đổi ra tiền, em cũng buồn”.

      Cũng may là cá trê bây giờ, họ còn phải dùng xe lừa đưa đến Niệm Thành nữa. Mấy năm nay, nhà các thu mua cá trê có ảnh hưởng đến xung quanh, các thôn phụ cận đều có người đến bán, số lượng nhiều lên rồi, vựa cá ở Niệm Thành cứ mấy ngày liền chủ động dùng xe ba gác đến nhà họ Diêu chở, thỉnh thoảng lượng cá thu vào ít, đáng phải dùng xe, Diêu Liên Phát cũng có thể chủ động giúp tay, đánh xe lừa đưa đến Niệm Thành.

      Bây giờ thái độ với bốn đứa con của Diêu Liên Phát càng ngày càng thả lỏng—“Con mình nó còn giỏi hơn ông, chuyện con mình dám làm ông dám làm ? Tiền con mình kiếm được ông có thể kiếm ? Nếu ông làm được, vậy cũng đừng có mù quáng cản trở tụi nó nữa”.

      Trương Hồng Cúc Diêu Liên Phát như thế đấy.

      Diêu Tam Tam ngồi trong lớp học, nghĩ đến chuyện trong nhà giờ, khỏi thất thần. Chủ nhiệm lớp là thầy Hàn ngang qua, vỗ vỗ lưng , ý bảo ra ngoài.

      “Diêu Tam Tam, cũng sắp đến kì thi chuyển cấp rồi, em tính sao? Thi trong huyện hay là thi trường chuyên? ra em thi sư phạm
      [​IMG]
      Parvarty, Lim-0403, huyenlaw6812 others thích bài này.

    2. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      Tam Tam biết làm ăn mà

    3. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      bao giờ có chương mới :)))

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ
      CHƯƠNG 58: CHUYỆN CƯỚI XIN

      Vào đông, cá trê chui sâu vào bùn đến hết mùa, muốn bắt cá trê hơi phiền toái, Diêu Tam Tam vốn nghĩ rất đơn giản, cho rằng chỉ cần tháo sạch nước, đào bùn ra là có thể bắt được, bắt cá, cũng thuận tiện dọn dẹp và tiêu độc cho ao. Nhưng đến khi thực bắt đầu, mới phát hề đơn giản như thế. Trời lạnh, bùn ao lại lún sâu, bắt cá rất khó khăn.

      Sớm biết như vậy, nên bắt trước vào cuối thu, nuôi tạm trong bệ xi măng, mà vậy thôi, chứ cũng sợ đông lạnh, rất khó giữ cá được đến giờ để bán giá cao.

      Cũng may là ông chủ Hà ở Niệm Thành biết cách, ông đến giúp tay, cuối cùng lại giúp ít việc.

      Trước tiên, bọn họ tháo nước ao, đào mấy cái rãnh rộng chừng nửa mét dưới đáy ao, cách đoạn rãnh lại đào cái hố, trong ao có nước, trong rãnh và hố lại có nước đọng, thế là cá trê liền tụ tập và rãnh, cứ thế dùng lưới là bắt được.

      Nhưng cá trê trong ao rất nhiều, dưới tình huống bình thường, cá trê cũng chui vào bùn rồi. Bắt được phần như vậy thôi, còn phần lớn cá trê vẫn trốn trong bùn đến qua mùa đông.

      Diêu Tam Tam kêu Diêu Liên Phát tìm mấy người đến, cộng thêm người nhà và mấy người ông chủ Hà dẫn tới, mặc quần và ủng cao su, đào bùn lên, liền thấy từng nhóm từng nhóm cá trê dồn chung chỗ, bấy giờ cá trê linh hoạt lắm, nên bắt cá cũng mấy tốn sức.

      Bắt được cá trê, còn phải sợ nó bị lạnh chết, phải mau chóng bỏ vào bồn sắt, phủ đệm cỏ chở .

      Cá trê này, đúng là trở thành bảo bối rồi.

      có kinh nghệm, có kinh nghiệm mà”. Diêu Tam Tam , “Bắt như vầy phiền toái quá. Xem ra sang năm phải tìm cách khác. Tốt nhất là cuối thu bắt lên nuôi tạm, nếu xây bệ xi măng xuống đất, có nâng cao sức kháng lạnh nhỉ?”.

      “Mấy hôm nay ánh nắng ấm áp, cũng tính là lạnh, nên cũng dễ bắt. Mình còn sợ bắt đến đầu xuân sao? Đây đều là tiền đó! Bắt hai ba năm, cha cũng thấy phiền”. Diêu Liên Phát cười .
      Theo Diêu Tam Tam đoán, ao như này, phải bắt được đến bốn năm trăm cân cá, năm ao, năm tệ tám cân, tính sơ sơ cũng hơn vạn tệ!

      Hơn vạn tệ, đời này Diêu Liên Phát chưa từng thấy nhiều tiền đến vậy!

      Bắt xong ao đầu tiên, tổng cộng được bốn trăm bốn mươi sáu cân cá. Đợi đến khi bắt xong cả năm ao, tính ra tổng cộng là hai ngàn trăm ba mươi tám cân. Ông chủ Hà đếm hơi vạn hai ngàn bốn trăm tệ đưa cho Diêu Tam Tam.

      Lúc trả tiền ông chủ Hà có hơi do dự, Diêu Liên Phát đứng bên cạnh, Diêu Tam Tam mười lăm tuổi cũng đứng bên cạnh, nhưng ông chủ Hà chỉ hơi do dự chút, giao xấp tiền dày cộp cho Diêu Tam Tam.

      Ai là chủ gia đình ông cũng thây kệ, sao người đứng ra làm ăn với ông trước mắt là bé này.

      Chú hai Diêu cũng được gọi tới hỗ trợ, ông mở to hai mắt, nhìn xấp tiền dày, bị ông chủ Hà giao vào tay Diêu Tam Tam. Thử nhìn lại Diêu Liên Phát xem? Rất vui vẻ, giống như là thấy có gì đúng cả?

      Xem ra, nhà cả giờ hơn phân nửa do con bé Tam Tam này gánh rồi! chú hai Diêu kinh ngạc là dối. Diễ nđàn l êquy đôn. Nhưng ông chẳng qua chỉ suy nghĩ chút, rồi cũng thấy bình thường, số tiền này, còn phải đều là do Tam Tam kiếm được hay sao? Để quản lý, càng hữu dụng hơn bất cứ ai.

      Hơn vạn hai ngàn tệ! Quá cừ, cả thôn Thổ Câu thiếu chút nữa đều oanh động. Nhà họ Diêu chỉ bán cá trê thôi, bán cái là hơn vạn hai! Hồi lúc hè nhà ông ta thu cân cá trê có tệ mấy đồng thôi, bây giờ mùa đông bán tới năm tệ tám! Cộng thêm heo với dê, rồi thêm lương thực nhà ông ta, sợ rằng năm nay nhà họ Diêu thu vào dưới hai vạn đâu!

      Mấy ngày ấy, thôn Thổ Câu có biết bao nhiêu là người tính toán thu nhập thay nhà họ Diêu.

      Trước khi bán cá, Diêu Tam Tam và chị hai bán hết số dê có thể bán, vẫn giữ lại dê cái và dê con khỏe mạnh. Mười bảy con dê béo, chỉ bán dê thôi thu vào đến hai ngàn ba trăm tệ.

      Bây giờ Diêu Liên Phát cũng vội đòi tiền trong tay con , ông biết, dầu cho tiền đó có bao nhiêu chăng nữa, cuối cùng cũng vẫn là của nhà họ Diêu ông, tiền ở trong tay Tam Tam, lại càng có thể sinh ra nhiều tiền hơn.

      Rất nhanh bán xong cá trê, bước vào cuối năm. Hai mươi tháng chạp, Diêu Tiểu Cải được nghỉ làm trở về nhà, vừa vặn Dương Bắc Kinh đến tặng lễ thường niên, cả nhà họ Diêu tề tựu lại, chưa bao giờ náo nhiệt đến thế. Diêu Liên Phát uống mấy ly rượu với Dương Bắc Kinh, mặt mũi hồng hào tính nhẩm cho cả nhà nghe.

      “Bán cá trê, vạn hai ngàn tư; bán heo, năm trăm bảy; bán dê, hai ngàn ba; lương thực, cũng được ngàn, còn mấy thứ thêu thùa, thu nhộng ve lẻ tẻ tôi kể vào. Tiền năm nay nhà mình thu vào, coi như hơn vạn rưỡi rồi”. Diêu Liên Phát rồi hô lên với Trương Hồng Cúc bưng thức ăn lên bàn:

      “Bà nghe ? Mình là nhà vạn tệ(*), mình bỏ xa vạn rồi”.
      (*)Nguyên văn là “vạn nguyên hộ”: Chỉ những gia đình có thu nhập từ vạn trở lên. Vào thời ấy vạn nguyên hộ tương đương với gia đình rất khá, bởi vạn có thể mua được rất nhiều thứ. Đây là từ xuất vào những năm bảy mươi của thế kỉ hai mươi và trở thành khái niệm lịch sử.

      “Nếu cha muốn tính như vậy, cha, năm nay con làm cho người ta, cũng kiếm được hai ba ngàn tệ tiền lương đấy”. Diêu Tiểu Cải cười , “Cha thêm vào, cũng đủ hai vạn rồi”.

      “Ông gào thét vớ vẩn chi đó! Sao ông ra giữa đường đứng hét lên luôn ! Xem ông hả hê kìa, trong số đó có được bao nhiêu là do ông kiếm? Coi ông đắc ý kìa!”. Trương Hồng Cúc khách khí quở trách Diêu Liên Phát. Trong mối quan hệ vợ chồng, Trương Hồng Cúc bắt đầu có chút địa vị, cũng càng lúc càng dám trách móc Diêu Liên Phát đôi câu.

      Bên kia tính toán náo nhiệt, bên này Diêu Tam Tam ở trong phòng các , cũng tính toán đây, đây là tính tiền vốn và lợi nhuận. Trời lạnh, mang giày bông chị hai làm, ngồi bên lò sưởi , cận thận xem lại sổ sách trong năm qua.

      Phí thuê sáu ao cá năm là hai ngàn hai, xuân hè năm nay, thu mua cá trê thả vào, cũng gần hai ngàn.

      Trong đó thể kể đến ao cá còn giữ lại kia. Cái ao đấy, bên trong ít gì cũng còn đến bốn năm trăm cân, hai ba ngàn tệ.

      Như vậy tính sơ sơ, sáu ao cá trê này
      [​IMG]
      Parvarty, Lim-0403, huyenlaw688 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 59: DÂU
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ

      Dương Bắc Kinh bên kia rất nhanh chọn xong ngày cưới, ngày mồng chín tháng tư lịch, cả Dương đặc biệt tìm người chọn ngày lành đại cát đại lợi. Mồng chín tháng tư, xuân về hoa nở, quả nhiên là ngày lành. Ngày cưới định, nhà họ Dương liền vội vàng trang hoàng phòng tân hôn, nhà họ Diêu hiển nhiên cũng phải chuẩn bị ít đồ cưới.

      Trước khi kết hôn, theo phong tục phải “trao đại khải”, tức là phải đưa phần sính lễ lớn nhất, cũng như nhiều nơi gọi là “Đại sính”, “Quá đại lễ”…. Tục lệ này vô cùng quan trọng, Dương Bắc Kinh, người làm mai và người lớn trong nhà cùng tới nhà họ Diêu, đốt dây pháo lớn, mang tặng bốn loại lễ là gà, cá, thịt, rượu, cho Diêu Tiểu Đông mấy bộ quần áo, giày vớ, quan trọng nhất là lễ hỏi bốn ngàn tệ. Để cho may mắn, số tiền ấy được lấy bớt tệ, trong bao lì xì chỉ có ba ngàn chín trăm chín mươi chín tệ -- ý là tam sinh trường cửu(*).
      #Mèo: Mấy cái lễ này mình thể việt hóa nổi, đành edit tàm tạm méo mó như này vậy, mấy nàng đọc thông cảm ^^!
      (*)Tam sinh trường cửu: Đại loại là tình cảm bền chặt đến ba kiếp.


      Nhà họ Diêu cũng muốn làm long trọng chút, Diêu Liên Phát làm hai bàn tiệc, mời người lớn trong nhà và bà con họ hàng. Diêu lão gia và Diêu lão nãi, vợ chồng chú hai Diêu, vợ chồng chú ba Diêu. Đây chính là cơ hội để Dương Bắc Kinh chính thức ra mắt người lớn và họ hàng thân thích nhà họ Diêu.

      Lúc Diêu lão nãi tới, vẻ mặt là gì, có lẽ là muốn biểu vẻ hiền từ thân thiết, lại muốn tiếp tục giữ dáng vẻ thanh cao nghiêm nghị, hiền từ giống hiền từ, mà dè dặt lại càng giống dè dặt, chung là khó chịu.

      bốn chị em cũng ai để ý tới, tất cả mọi người đều rất bận, ai lại nhìn bà chằm chằm? Thím hai Diêu trông vẫn như cũ, có chút thô lỗ có chút sững sờ, thím ba Diêu lại phát huy hết khả năng khéo ăn khéo , lôi kéo Trương Hồng Cúc giả vờ thân thiết, lát đến chuyện tiền mừng.

      “Chị dâu, chị xem chị càng ngày càng sung sướng, năm kiếm được chừng đó tiền, người ta lại cho lễ hỏi Tiểu Đông đến bốn ngàn, là tứ tứ như ý. Chừng ấy tiền, đừng nhà chị muốn xây nhà lớn, em thấy có xây nhà lầu chăng nữa cũng đủ”.

      “Lầu gì chứ, thím quá. Cha Tiểu Đông mới xin thôn cấp cho cái nền nhà, cho cái nền sáu gian, tôi chỉ tính xây cái nhà ngói thôi”. Trương Hồng Cúc .

      “Nhà sáu gian?”. Thím hai Diêu bên cạnh kêu lên, “Bây giờ trong thôn cũng cho nhà chị mặt mũi quá, người ta đều là bốn gian, quả nhiên có tiền có khác. Mai mốt để Tiểu Cải ở nhà, cả gia đình lớn ở cũng còn rộng”.

      “Cái gì mà mặt mũi, còn phải tại nhà tôi đông miệng ăn sao”. Trương Hồng Cúc , “lễ hỏi đại khải của Tiểu Đông, tôi với cả thím bàn rồi, cho nó đem hết. Chồng nó được như ngày nay cũng phải dễ dàng gì, bây giờ chúng tôi đủ tiền xây nhà, tiền đó cho nó , vợ chồng son ổn định cuộc sống dễ dàng hơn. Tôi còn tính cho nó ít đồ cưới đấy”.

      Giọng điệu này, lại có mấy phần “tài đại khí thô”. Mặc dù Trương Hồng Cúc bây giờ tài vẫn chưa tính là bao, nhưng khí thế càng lúc càng lớn. Lễ hỏi của Diêu Tiểu Đông, lúc kết hôn đều cho mang theo hết, đây mặt là Diêu Liên Phát coi trọng Dương Bắc Kinh, mặt khác, cũng là vì kính tế trong nhà nay rộng rãi.
      (*)Tài đại khí thô: Có tiền trong tay mạnh miệng hơn.

      Trương Hồng Cúc xong, dẫn hai người vào phòng con , trong phòng toàn là bông vải, chất đống nhiều cao, đây là chuẩn bị làm chăn cưới cho Tiểu Đông. Trương Hồng Cúc giới thiệu: “Tôi chuẩn bị chăn cho nó trước, Tam Tam mua vỏ chăn và bông tốt nhất ở Niệm Thành cho nó. Chỗ mình cũng , máy may, xe đạp, tủ áo này kia đến trước ngày cưới lại đặt mua chỗ khác”.


      “Lễ hỏi cho nó đem hết hả? còn muốn cho nó của hồi môn? Còn mua nhiều đồ như vậy?”. Diêu lão nãi nhịn nổi, trừng to mắt, Trương Hồng Cúc, “Mẹ Tiểu Đông, đây chính là tiền của nhà họ Diêu ta, Tiểu Đông nó là con , gả là người nhà họ Dương rồi, cho nó bao nhiêu tiền cũng đều là của nhà người khác, phải tính toán phân chia cho . Dù cho bây giờ nhà có được ít tiền, cũng thể phá của như vậy”.

      “Lễ hỏi vốn là do nhà họ Dương cho, còn chuyện của hồi môn, nhà con chỉ có bốn đứa con đó mà thôi, tiền là do con kiếm, con tiêu vào người con , có gì đúng?”. Những năm gần đây, Trương Hồng Cúc hiếm được lần cứng rắn trước mặt Diêu lão nãi, bà liếc nhìn Diêu lão nãi, thấy bực tức trong lòng, “Con cho con của hồi môn, sao lại là phá của? Số mệnh con chính là bốn đứa con đó, làm ra tiền cho con cho ai?”.

      Diêu lão nãi cứng họng, hồi lâu được gì, hầm hừ ngoe nguẩy bỏ ra. Diêu lão nãi ra ngoài vòng, nhìn thấy Diêu Liên Phát cầm hai gói thuốc lá từ bên ngoài vào, liền kéo ông lại.

      “Thằng cả, mày lại đây, mẹ có chuyện với mày”.

      Diêu Liên Phát nhìn thuốc lá trong tay, : “Mẹ, mẹ có chuyện gì đợi lát nữa hãy , con mắc mua thuốc đãi khách rồi!”.

      “Tao có mấy câu thôi, cũng làm chậm trễ mày nữa sao?”. Diêu lão nãi trợn mắt, mắng Diêu Liên Phát, “Trong mắt mày có người mẹ này nữa rồi hả? Tao nuôi mày uổng công phải ?”.

      “Mẹ, mẹ coi con còn đống khách đây kìa…”. Diêu Liên Phát bất đắc dĩ thở dài, “Có chuyện gì mẹ ”.

      Diêu lão nãi kéo Diêu Liên Phát đến chỗ chuồng dê, nhìn thấy xung quanh có ai, liền hầm hừ hỏi: “Tao nghe mày cho con Tiểu Đông ít của hồi môn, còn cho nó giữ lễ hỏi hả?”.

      “Đúng vậy”. Diêu Liên Phát , “Cũng có gì nhiều, chỉ là mấy thứ của hồi môn bình thường ở quê thôi. Còn lễ hỏi, chồng nó cha mẹ, mình lập nghiệp, cũng dễ dàng. Với lại bình thường nhà người ta cũng cho theo thôi mà?”.

      “Nhưng mà dưới mấy ngàn tệ…!”. Diêu lão nãi hổn hển , “Thằng cả, mày họ Diêu, nó gả ra ngoài họ Dương. Trong tay mày có được ít tiền, nhưng mày thể quên cội quên nguồn, mày nhìn lại nhà thằng hai coi, ba đứa con trai, cũng chỉ có cái nhà bốn gian, ba đứa con trai cũng chưa có sắp xếp gì, nhà thằng ba cũng giàu có. Trong tay mày có tiền, chẳng phải mày nên giúp đỡ chút sao? Cả này, tết này Đại Văn nó cũng mười chín rồi, nhưng nó là cháu trai trưởng của chúng ta đấy, giờ nó cũng nên xem mắt cưới vợ rồi, mày có con trai, nhưng nó là cháu ruột của mày, mày tính lo cho nó sao?”.

      “Mẹ, nếu thằng hai nó khó khăn, tự nó đến với con, con có thể giúp nhất định giúp”. Diêu Liên Phát do dự , “Đại Văn là cháu ruột con, sao con có thể thương nó chứ?”.

      “Cần phải đợi nó tự với mày hả? Tao với mày cũng vậy thôi”. Diêu lão nãi mạnh mẽ , “Mày để tiền của hồi môn cho Tiểu Đông lại dành cho Đại Văn đính hôn dùng. Đó là cháu trưởng của chúng ta đó! Thân mày có con trai, sao mày biết che chở cho mấy trụ cột nhà họ Diêu hả?”.

      Trái câu “ có con trai”, phải câu “ có con trai”, rốt cuộc Diêu Liên Phát cũng giận, cuối cùng ông cũng cảm nhận được cảm giác uất ức của Trương Hồng Cúc.

      “Mẹ, con cũng muốn giúp lắm, nhưng con với mẹ Tiểu Đông, trồng trọt cả năm nay, tổng cộng bán được có ngàn tệ thôi”. Diêu Liên Phát thở dài, “Mẹ chỉ nhìn thấy nhà con kiếm được mấy đồng, nhưng trong đó có bao nhiêu là do con kiếm? Mấy chị em nó tự kiếm tiền, mẹ kêu con cứng rắn đem cho Đại Văn tiêu? Con dựa vào cái gì chứ?”.

      “Dựa vào cái gì? Đại Văn là cháu đích tôn của chúng ta, là hương khói đời sau của nhà họ Diêu ta, mày cho nó, mày đem tiền cung phụng cho nhà khác họ
      [​IMG]
      Lim-0403, 13emap, B.Cat7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :