1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh nông gia Tam cô nương - Ma Lạt Hương Chanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      phải tại Vương Lâm Siêu mà do người nhà cực phẩm. biết kết cục câu chuyện như thế nào. Mong rằng Tiểu Cải sớm có lối về.

    2. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      t thấy tr theo logic mà hihi. Như v mới hấp dẫn chứ thank b nha

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ
      CHƯƠNG 56: THỨC TỈNH

      “Sao người nhà đó có thể như vậy chứ!”.

      Diêu Tiểu Cải kể lại những gì trải qua ở nhà nhà họ Vương, Diêu Tam Tam vừa nghe tức giận, ra người nhà họ Vương đối đãi với chị ba bằng thái độ đó.

      “Chị ba, em ủng hộ chị từ hôn, gả vào cái nhà khắc nghiệt như thế, dù cho Vương Lâm Siêu có thực đối với chị chăng nữa, sống trong kiểu gia đình đó cũng thể nào hạnh phúc được”.

      Diêu Tam Tam quay đầu nhìn cha mẹ. Diêu Liên Phát im lặng lâu lên tiếng, Trương Hồng Cúc cũng im lặng hồi lâu, chợt vỗ bàn cái, : “Từ hôn! Con tôi, lạ gì nhà đó”.

      “Từ hôn phải là chuyện , với lại Vương Lâm Siêu giống với người nhà nó, dù sao mai mốt cũng đâu có sống với cha mẹ chồng và chị chồng cả đời, Vương Lâm Siêu đối tốt với nó là được rồi”. Diêu Liên Phát do dự.

      “Ông nghe nhàng, từ khi tôi vào cửa nhà họ Diêu, mẹ ông coi trọng tôi… tôi bị mẹ ông làm cho uất ức biết bao nhiêu? Còn nữa, sau khi Tiểu Đông, Tiểu Cải ra đời, mẹ ông có khi nào coi tôi là con người? Tôi rơi vào nhà họ Diêu, bản thân tôi sống kìm nén bực tức cả đời rồi, con tôi còn phải trải qua cuộc sống như vậy nữa hay sao? D đl q đ. đứa con như Tiểu Cải, gả đến nhà họ Vương chính là cuộc sống mà cả nhà ai muốn gặp nó, mỗi mình Vương Lâm Siêu có thể làm được gì?”.

      “Bà xem bà kìa, chuyện qua, mà dạo này bà cứ lải nhải mãi, tính tình mẹ mình là như vậy đó”. Diêu Liên Phát chột dạ biện hộ cho Diêu lão nãi.

      “Tính bà ấy là như vậy hả? Đối với Đại Văn Nhị Văn, sao bà ấy lại chẳng tính tình? Nhớ tới là thấy tội nghiệp, mấy đứa con tôi hồi con , bà ấy có giữ giùm được mấy bữa? Mấy thằng cháu trai đều là bà ấy trông nom tới lớn, nâng niu chiều chuộng trong lòng bàn tay, mấy đứa con của mình bà ấy thèm ngó ngàng gì tới, khổ sở biết bao nhiêu? Tiểu Đông nó mới bốn năm tuổi, phải suốt ngày dắt Tiểu Cải, ôm Tam Tam, té vỡ đầu trầy chân, có ai hỏi tới nó hay ? Ông xem mấy năm nay, trải qua cuộc sống như thế nào!”.

      Trương Hồng Cúc càng càng giận, nước mắt lã chã, ngừng chỉ vào Diêu Liên Phát kể lể, Diêu Liên Phát đuối lý, liền cúi đầu nghe bà trách móc.

      Con lấy chồng, nếu mà được người nhà của đối phương tiếp nhận, thậm chí là bị bài xích khi dễ, dù cho tình cảm vợ chồng có khá hơn chăng nữa, cũng thể nào sống thanh thản hạnh phúc được, dù sao cũng có người đàn ông nào có thể hoàn toàn chịu ảnh hưởng bởi cha mẹ chị em. Hôn nhân phải chỉ là chuyện giữa hai người, thử nghĩ việc cả ngày phải đối mặt với cha mẹ chồng muốn gặp mình xem, sống cuộc sống như thế lâu dài, đau khổ mệt mỏi biết chừng nào!

      Huống chi, giữa Diêu Tiểu Cải với Vương Lâm Siêu, bây giờ còn chưa có cảm tình gì đáng , càng thể nào đến tình . Diễn đ l quý đ. Nông thôn hai mươi ba năm về trước, xem mắt kết hôn vẫn là chính, án theo quan niệm và tư tưởng của địa phương, tự do đương vẫn còn chưa thịnh hành, nam nữ sau khi xem mắt đính hôn, mới có thể quang minh chính đại tới lui, bình thường cũng chung đụng thời gian rồi mới kết hôn, vì sao phong tục phải an bài như thế? Dĩ nhiên là để nam nữ hai bên quen thuộc, bồi dưỡng tình cảm.

      Như vậy nếu trong lúc đó phát hai người thích hợp, hoặc đối phương có khuyết điểm hay tật xấu thể nào tha thứ được, từ hôn lẽ tự nhiên, cũng là lựa chọn sáng suốt.

      Cho nên, ở đây, từ hôn cũng xem như chuyện thường tình.

      Dĩ nhiên, từ hôn ở nông thôn cũng có quy củ riêng. Dưới tình huống bình thường, nếu nhà trai từ hôn trước, lễ hỏi, phí tổn nhà có quyền giữ lại, đồng cũng phải trả; nếu mà nhà từ hôn trước, phải trả lại lễ hỏi, phí tổn đính hôn của nhà trai, quà tặng các thứ đều phải bồi thường.

      Đương nhiên, nếu như bên giấu giếm, lừa gạt dẫn đến từ hôn, ví như nhà có bệnh cố ý giấu giếm, nhà trai từ hôn trước vẫn có quyền đòi lại lễ hỏi. Nhà trai đính hôn rồi còn dây dưa với người khác bị phát , nhà từ hôn cũng cần phải trả lại bất cứ lễ hỏi nào.

      “Có người, đính hôn nhiều năm rồi cũng từ hôn, Tiểu Cải cũng chỉ mới đính hôn thôi, nó lại có ngủ ở nhà họ Vương, cứ theo đó, nhanh chóng từ hôn, đỡ phải hối hận về sau!”. Trương Hồng Cúc căm giận phất tay, “Dù mình có nghèo, có khổ, mình cũng thể chịu được cảnh sống bị người ta coi thường”.

      Diêu Tam Tam ngờ, Trương Hồng Cúc bỗng cứng rắn như thế. Nghĩ lại thấy cũng phải, Trương Hồng Cúc qua nửa đời người, bị Diêu lão nãi kì thị làm khó làm dễ nhiều năm như vậy, mấy năm nay kìm nén uất ức, cảm xúc dồn nén quá lâu rồi. Cái gọi là đồng cảnh ngộ, Trương Hồng Cúc chắc là vì cái câu “ sinh được con trai” của mẹ con nhà họ Vương kích thích, lại nghe điệu bộ mẹ con nhà họ Vương cay nghiệt như vậy, cũng dằn mình nổi nữa.

      Diêu Tam Tam vốn còn cân nhắc xem phải lên tiếng ủng hộ chị ba thế nào, giờ xem ra, cần phải , thái độ của Trương Hồng Cúc như thế là đủ rồi. Nghĩ lại Trương Hồng Cúc vẫn luôn yếu đuối nhịn nhục, bây giờ như thế là thức tỉnh rồi ư?

      Hoặc là , kể từ khi bà biết sinh con phải lỗi của mình, bắt đầu thức tỉnh.

      Rốt cuộc người phụ nữ uất ức này, cũng nổi giận lần.

      Diêu Liên Phát im lặng nghe Trương Hồng Cúc trách móc xong, trầm mặc hồi lâu, nghiến răng cắn đứt cọng rơm trong tay, : “Từ hôn từ hôn, đủ tiền, tôi mượn. Ngày mai kêu bà mai tới tính sổ lấy tiền”.

      Diêu Tam Tam thở phào nhọm, dựa vào những lời này của Diêu Liên Phát, người cha này của , cũng phải là có thuốc chữa, hoặc là , cuối cùng ông cũng có chút cảm thông.



      Hơn tiếng sau, Vương Lâm Siêu vội vàng cưỡi xe máy đuổi tới nhà họ Diêu, thời tiết đầu xuân còn hơi se lạnh, thế mà trán ta lại đổ lớp mồ hôi. Vương Lâm Siêu vừa vào cửa, hỏi ngay Diêu Tam Tam mở cửa cho ta:
      “Em tư, chị ba em có về chưa?”.

      “Về rồi ạ”. Diêu Tam Tam bình thản đáp. Chuyện như vậy, cũng thể trách Vương Lâm Siêu, nhưng nghĩ đến việc chị ba chịu nhục mạ, Diêu Tam Tam lại bực tức lên.

      “Aiz, sao cổ tiếng nào chạy về rồi?”. Vương Lâm Siêu xong, vội vã chạy vào nhà, nhác thấy Diêu Tiểu Cải thở phào nhõm, nhịn được mà oán trách:

      “Tiểu Cải, sao em tiếng nào thế? tìm em lo muốn chết. Nếu em muốn ngủ lại nhà , em với , cũng đưa em về nhà mà!”.

      phòng đầy người nhìn ta, đều là vẻ mặt bất ngờ,
      [​IMG]
      Parvarty, Lim-0403, duongdo13 others thích bài này.

    4. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      Ui, thế chuyện của Tiểu Cải k thành rồi

    5. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      có lẽ chỉ là biến cố để gia tăng tình cảm và củg cố hôn nhân của tiểu cải chăng?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :