1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh nông gia Tam cô nương - Ma Lạt Hương Chanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      hehe.nảy sinh ngoài ý muon là noi chuyện tiểu cải r⌒.⌒

    2. ThaoTrangNguyen

      ThaoTrangNguyen New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      1
      hay quá, hóng

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ
      CHƯƠNG 54: TẠM ĐƯỢC

      Đại Văn xem mắt được. Xem mắt ở nông thôn, có được hay vốn cũng phải là chuyện hiếm lạ gì, thấy được thôi, nhưng cố tình Diêu lão nãi cứ vịt chết còn cứng mỏ, sau khi trở về thôn, rao bán dọc đường rằng cháu trai bà ưa kia.

      “Con nhà đó, được cái gì chứ, vừa nhìn thấy cay cú hung dữ, chúng tôi ưa dạng đó. Đại Văn nhà tôi, nhất định phải chọn người vừa lòng đẹp ý tính tình tốt lành”.

      Đại Văn xem mắt, hàng xóm gần đó biết chuyện nên lúc thấy họ trở lại, bèn hỏi thăm dọc đường, nhóm đàn bà con trong thôn khó tránh tò mò, nếu chuyện thành tốt còn có kẹo cưới mà ăn. Nghe Diêu lão nãi như vậy, liền có người phụ họa theo.

      “Đúng đó! Đại Văn nhà thím trông được như vậy! Thím Diêu nay, Đại Văn tìm đối tượng, tất là cháu dâu cả nhà thím, nên mở to hai mắt mà tìm. Thím tính tìm kiểu người như thế nào đây?”.

      “Kia ít nhất, trước tiên phải là người có điều gì trở ngại, tướng mạo phải xứng được với Đại Văn của tôi. thể quá mạnh mẽ, đàn bà con mà mạnh mẽ quá được, thể quá cứng nhắc, cứng nhắc quá là được, thể quá quê mùa, phải ăn vận sạch biết chỉnh đốn bản thân, nhưng cũng thể đỏm dáng quá, đỏm dáng quá sao sống qua ngày cho được”.

      Diêu lão nãi dẫn người trong nhà dài dài về, Đại Văn phía sau vẫn còn cam lòng, nét mặt ngại ngùng là vẻ uể oải đưa đám, Diêu lão nãi lại có thể khoa trương được đến như thế.

      Diêu Tiểu Cải cảm thấy, trong lời của hàng xóm láng giềng có pha lẫn ý trêu ghẹo nhạo báng, thế mà Diêu lão nãi lại tưởng – bà ấy cho là như thế, cháu trai của mình là tốt nhất thế giới. Diêu Tiểu Cải nghe nổi nữa, bước nhanh lên, vượt qua Diêu lão nãi và Đại Văn bọn họ, trở về nhà trước.

      “Được ?”. Diêu Liên Phát thấy Diêu Tiểu Cải hỏi trước.

      " được”.

      được? Đại Văn chịu hả?”.

      Tự dưng Diêu Tiểu Cải cảm thấy buồn cười, cong khóe miệng, cười : “Xem như thế ạ. Dù sao cũng thành”.

      " vội, Đại Văn nó mới mười tám, cứ từ từ chọn."

      Diêu Liên Phát xem trọng cháu trai như vậy sao? Quả nhiên mẹ con liền tâm, cũng y hệt như Diêu lão nãi, đúng là tự tin. Nhìn lại mắt chọn con rể của ông, liền cảm thấy hình như kiểu người nào cũng đều có thể xứng với con nhà mình! Diêu Tiểu Cải buồn phiền trong bụng, liền thuận miệng :

      “Điều kiện của Đại Văn tốt như vậy, xem ra Thất tiên nữ xứng với Đại Văn rồi, chờ Vương Mẫu nương nương nương sinh ra người thứ tám !”.

      Diêu Tiểu Đông bên cạnh cười khúc khích, Diêu Liên Phát nghe ra lời chịu này, hầm hừ nạt Diêu Tiểu Cải: “Con này, theo trai xem mắt có chút về, mà mày chuyện châm chít như thế hả!”.

      chuyện châm chít, ý là chua ngoa cay nghiệt.

      đến chuyện hôn nhân của Đại Văn, Diêu Liên Phát liền liên hệ đến chuyện Diêu Tiểu Cải, lầm bầm bảo : “Tiểu Cải, mày với Đại Văn cùng tuổi, kém nhau mấy tháng, mắt thấy mày cũng còn nữa, mấy lần có người làm mối mày đều chịu, tiếp tục như vậy nữa, trễ nãi mất”.

      “Trễ nãi ạ?” Diêu Tiểu Cải , “Dù sao con cũng vội”.

      “Mày vội tao cũng có thể gấp!”. Diêu Liên Phát cất cao giọng, “Nếu mày là đứa con có hiếu, nhanh chóng tìm người thích hợp, lập gia đình, tao với mẹ mày cũng có chỗ mà dựa vào!”.

      Nghe đến chai lỗ tai rồi, Diêu Tiểu Cải quay người bỏ vào phòng. mặt Diêu Liên Phát đầy vẻ tức tối, Diêu Tiểu Đông vội : “Cha, cha đừng có mắng nó mãi, chẳng phải tại Tiểu Cải gặp được người thích hợp thôi sao? Chính cha cũng , mấy người ra ngoài ở rể, có được mấy ai tốt?”.

      Diêu Liên Phát thở dài, lên tiếng. Diêu Tiểu Đông thăm dò: “Cha, dù sao mặc kệ nó có ở nhà bắt rể hay , bốn chị em con, cũng hiếu thuận cha như thế, cũng dưỡng lão như thế. Nếu sau này con giao đứa con cho nhà mình, để nó theo họ Diêu, cha thấy có được hay ?”.

      Diêu Liên Phát đảo đảo mắt, nửa ngày mới : “Được hay cái gì? Mày cho ràng coi”.

      “Là… Dương Bắc Kinh , nếu cha đồng ý, mai mốt tụi con kết hôn, đứa con đầu lòng cho theo họ Diêu, coi như làm cháu trai của cha, cha để Tiểu Cải gả ra ngoài! Nó cứ gắng gượng như vậy, trong lòng đầy uất ức, cũng phải là chuyện tốt!” Diêu Tiểu Đông lắp bắp cả buổi, cuối cùng cũng dũng cảm ra.

      Diêu Liên Phát cúi đầu lúc lâu, mới : “Chuyện ngày sau, ai mà biết được,cứ cho là tụi mày sinh đứa đầu lòng là con trai, cho nó theo họ Diêu, chờ nó lớn lên thành gia lập nghiệp, tao cũng bảy tám chục tuổi rồi, tao nuôi nấng được nó, cũng trông cậy gì vào nó được”.

      “Cha, coi như nó họ Diêu, cũng là tụi con nuôi nấng nó, chẳng phải cha muốn nhà họ Diêu có đời sau ư?”.

      “Chuyện này… Tao phải suy nghĩ . Lại mày cưới rồi có con, biết phải đợi mấy năm chứ? Lỡ đến lúc đó nhà họ Dương trở quẻ, tao cho Tiểu Cải gả rồi, Tam Tam, Tiểu Tứ tao giữ được, tới đó tao cũng lạnh lẽo mất rồi”.

      ra Diêu Liên Phát còn muốn , ai dám đảm bảo đứa con đầu lòng của Diêu Tiểu Đông là con trai? Ông muốn mạo hiểm dù chỉ chút.


      Cách mấy ngày từ hôm làm mối cho Đại Văn, thím Phùng lại đến nhà họ Diêu. Thím Phùng thấy Trương Hồng Cúc, bèn tùy tiện mấy chuyện trong nhà ngoài cửa với bà hồi lâu, sau đó mới bên này kéo dây bầy, bên kia lật xem gáo nước, mấy lần muốn lại thôi.

      “Chị à, chị tới có chuyện gì sao?”. Trương Hồng Cúc sớm nhìn ra.

      “A, có gì hết, tôi chỉ đến tìm chị chuyện chơi mà thôi”. Thím Phùng , “Tiểu Đông nhà chị, có nhà chồng rồi phải ?”.

      “Có rồi!”. Trương Hồng Cúc , “Nhà họ Dương ở trấn ấy”.

      trấn tốt rồi. Đứa con thứ hai của nhà chị, cũng nên có nhà chồng rồi nhỉ?”.

      Trương Hồng Cúc hiểu ra, người này đến phải là có việc, mà
      [​IMG]
      Parvarty, Lim-0403, huyenlaw6812 others thích bài này.

    4. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      hí hí. Bít ngay tiểu cải mà<3 .thank nàg chương mới⌒.⌒

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ
      CHƯƠNG 55: THỂ GẢ

      Xem ra nhà họ Vương rất coi trọng việc đính hôn của Vương Lâm Siêu, dù sao quần áo, lễ hỏi đính hôn cũng liên quan đến thể diện của hai nhà. Mấy hôm sau, Vương Lâm Siêu đặc biệt hẹn Diêu Tiểu Cải đến Nghi Thành mua quần áo.

      Sáng sớm hôm nay, Vương Lâm Siêu đến đón Diêu Tiểu Cải, cưỡi chiếc xe gắn máy Kim Thành mới coóng, ăn mặc cũng rất chú ý, áo khoác nỉ đen, quần là phẳng phiu, sợ để lại ấn tượng ban đầu tốt.

      Vào cửa, Vương Lâm Siêu liền đường chào hỏi, gọi Diêu Liên Phát là “chú”, gọi Trương Hồng Cúc là “thím”, còn chị hai, em tư, em út, chào hỏi từng người từng người , khách khí đến mức khiến người ta muốn bật cười. Cảm giác của mấy chị em nhà họ Diêu là tò mò xen lẫn xem xét, người này giống với Dương Bắc Kinh, lần đầu tiên Dương Bắc Kinh đến nhà họ Diêu cũng hết sức quen thuộc với chị em nhà họ Diêu, cũng được chị em họ coi là người trong nhà cả rồi.

      Vương Lâm Siêu, tạm thời còn chưa có được loại đối đãi này. Cho nên, mấy chị em nhà họ Diêu cũng tiếp đãi hết sức khách khí, vội vàng bưng trà châm trà.

      “Thôi thôi, khát. Cái đó… Tiểu Cải, mình chứ?”.

      Vương Lâm Siêu kêu tên Diêu Tiểu Cải rất tự nhiên, Diêu Tiểu Cải sửa soạn chút, rồi theo Vương Lâm Siêu. Hôm nay bọn họ phải Nghi thành, còn xa hơn Niệm Thành nhiều, vì thế nên phải đặc biệt lên đường vào lúc sáng sớm.

      Cha Vương Lâm Siêu công tác ở Nghi Thành, nên hiển nhiên là Vương Lâm Siêu rất thông thuộc nơi đây. So với Niệm thành, Nghi thành càng giàu có xinh đẹp hơn, cửa hàng vừa nhiều, mà hàng hóa lại vừa đẳng cấp hơn. Vương Lâm Siêu dẫn Diêu Tiểu Cải dạo quanh các khu mua sắm, cửa hiệu, hỏi muốn mua kiểu quần áo gì.

      Diêu Tiểu Cải lần đầu đến Nghi thành, chỗ nào cũng thấy xa lạ, gần như bước ra khỏi cửa, nên khó tránh khỏi có chút cẩn trọng, Vương Lâm Siêu cười cười cầm chiếc áo lông màu hồng, ướm thử lên người , rồi : “Rất hợp với em, thử xem sao”.

      Diêu Tiểu Cải tìm được phòng thử đồ dưới hướng dẫn của nhân viên cửa hàng, ràng là tấm gương, vậy mà tới khi đẩy ra lại là gian phòng , tất cả mọi thứ ở đây đều xa lạ đối với Diêu Tiểu Cải, vào thay áo, vừa mở cửa ra, thấy Vương Lâm Siêu đứng ở cửa đợi . Vừa thấy Diêu Tiểu Cải bước ra, đôi mắt ấy sáng rực lên. Áo lông màu hồng nhạt mặc lên người Diêu Tiểu Cải, càng làm khuôn mặt nhắn mềm mại của như tỏa sáng hơn.

      “Đẹp quá, mua cái này !”.

      Diêu Tiểu Cải nhìn lại chiếc áo người mình, tán thành: “Màu này dễ bẩn lắm, làm việc tí là bẩn ngay, tôi mặc cũng quen”.

      Diêu Tiểu Cải tự lựa chiếc áo màu tím bạc, vẫn ưa những tông màu lạnh này hơn, màu sắc tươi sáng quá thích.

      “Màu này có vẻ hơi già nhỉ?”. Vương Lâm Siêu tán thành, “Em mặc cái màu hồng mới nãy đẹp lắm”.

      “Nhưng… tôi thích mấy màu quá sáng”.

      Vương Lâm Siêu nhìn chiếc áo màu hồng trong tay với vẻ tiếc rẻ, : “Nếu , mình mua cả hai , mấy ngày nữa là đến lúc làm thân rồi, lần đầu em đến nhà , vẫn nên ăn mặc tươi tắn tốt hơn”.

      Mua hết hai cái? Giá tiền của cái áo lông kia phải khiến cho người ta kinh ngạc, Diêu Tiểu Cải nghĩ nghĩ lại, rốt cuộc vẫn phải lấy chiếc áo màu hồng đó.

      “Lấy cái này thôi. Mua làm chi tới hai cái!”.

      Mua áo xong, Vương Lâm Siêu lại dẫn mua giày vớ, còn dắt đến cửa hiệu mỹ phẩm. đống chai lọ to , phấn trang điểm, sữa rửa mặt, dầu gội đầu, nước hoa,… Có những thứ Diêu Tiểu Cải chưa bao giờ dùng qua. Vương Lâm Siêu có vẻ rất cẩn trọng, mua đồ cũng hào phóng, cái gì có thể nghĩ tới, Vương Lâm Siêu đều nghĩ cho .

      Diêu Tiểu Cải lần đầu chung đụng với Vương Lâm Siêu, nên luôn có chút e dè, có hơi quen. Dù sao bọn họ cũng tính là thân thuộc.

      Lúc bọn họ từ lầu hai khu mua sắm xuống dưới, chạm mặt người đàn ông trung niên, nhìn thấy bọn họ liền nhìn chăm chăm vào Diêu Tiểu Cải. Vương Lâm Siêu tới, kêu: “Cha, cha tới rồi?”.

      Diêu Tiểu Cải lập tức cảm thấy e ngại. Bình thường xem mắt ở nông thôn, em chồng và cha chồng theo, cho nên rất nhiều cha chồng đều phải đợi đến lúc làm thân mới thấy mặt con dâu tương lai, đính hôn cũng chưa được thấy.

      Diêu Tiểu Cải đứng đó cảm thấy khó xử, hơi đỏ mặt biết phải chào hỏi làm sao. Gọi chú, giờ đính hôn đó; gọi cha? Đùa hả, còn chưa có bước vào nhà đâu, sao có thể biết xấu hổ như thế? Nghẹn lúc, Diêu Tiểu Cải mới đỏ mặt tiếng: “Ngài khỏe”.

      “Ừ, khỏe”. Cha Vương Lâm Siêu gật đầu, cười hỏi: “Họ Diêu phải ?”.

      “Dạ!”.

      hơn Lâm Siêu hai tuổi à?”.

      “Dạ, con mười tám”.

      “Học đến lớp mấy?”.


      Diêu Tiểu Cải cúi đầu, lúc sau mới đáp: “Con học”.

      “Ờ”. Cha Vương Lâm Siêu có vẻ hơi ngoài ý muốn, ngay sau đó liền cười cười rồi bảo: “ có gì, mẹ thằng Lâm Siêu cũng biết mấy chữ”.


      Vương Lâm Siêu siêu tỉ mỉ lựa chọn đồ đính hôn cho Diêu Tiểu Cải, lễ “Tiểu Khai” theo chị hai Diêu Tiểu Đông, cũng cho chín trăm chín mươi tệ, Diêu Tiểu Cải từ hôm nay trở , chính là đính hôn. Hàng xóm láng giềng ít người nghe Diêu Tiểu Cải đính hôn rồi, kéo tới đòi ăn bánh kẹo cưới, hỏi thăm gia cảnh Vương Lâm Siêu, ai nấy đều nhao nhao Diêu Tiểu Cải tìm được nhà chồng tốt.

      “Tam Tam, chị cứ cảm thấy có số việc thể thích ứng được”. Tối hôm đó, Diêu Tiểu Cải với Diêu Tam Tam làm bài tập.

      quen với cái gì?”.

      “Là… chuyện nhà họ Vương”.

      Diêu Tam Tam cho rằng Diêu Tiểu Cải quen là quen việc có đối tượng, liền cười : “Chị ba, ai mà phải tìm đối tượng? Chị quen nhanh thôi”.

      phải vậy, chị cảm thấy… người nhà vốn cùng đường với chúng ta. Vương Lâm Siêu tốt nghiệp Trung học phổ thông, chị ngay cả tiểu học cũng chưa từng học , làm sao phù hợp với nhau đây”.

      “Tốt nghiệp Trung học với chưa từng học, cũng có rất nhiều người, quan trọng cả hai hợp nhau là được”.

      “Nhưng…”. Diêu Tiểu Cải biểu lộ vẻ do dự, “Chị với chưa từng chung đụng, hai người xa lạ, bỗng dưng thành đính hôn có tiếng có miếng rồi, làm sao chị biết có hợp hay được? Đính hôn nhanh quá, chị vẫn cứ thấy trong lòng là lạ, khó chịu”.

      Diêu Tam Tam muốn , nông thôn xem mắt đính hôn, phải đều như thế này hay sao? Trừ phi thanh niên nam nữ giống như chị hai vậy, đương tự do, nếu đều là xem mắt, đính hôn, chung đụng vài năm rồi kết hôn. Nông thôn thuở ấy, giống như chị hai, tâm đầu ý hợp với Dương Bắc Kinh rồi đính hôn, dù sao cũng là số ít.

      “Chị ba, khó khăn lắm cha mới đồng ý gả chị ra ngoài, bây giờ chị cũng đính hôn rồi, xét lại mọi mặt , em cảm thấy, Vương Lâm Siêu thực lòng thích chị, người lại tồi. Về sau chung đụng nhiều hơn, cõ lẽ chị nghĩ thế nữa”.

      Mấy
      [​IMG]
      Parvarty, Lim-0403, huyenlaw6813 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :