1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh nông gia Tam cô nương - Ma Lạt Hương Chanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 51: NHO KHÔ
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ

      Ở nông thôn vào thập niên 90, cứ mỗi mùa đông, lại thấy xuất cảnh tượng đưa tiễn tân binh nhập ngũ. Năm ấy trong thôn có tổng cộng hai thanh niên lính, mặc quân trang, đội nón có huy hiệu sao vàng, đeo cái ba lô to đùng, trước ngực lại quấn lụa đỏ, cột thành đóa hoa to, vô cùng sáng chói.

      Tân binh theo ban chỉ huy quân thôn xuất phát, trong thôn đặc biệt cử ra chiếc máy kéo, hai thanh niên sắp sửa rời nhà đứng song song xe, đội chiêng trống mở đường ở phía trước, khua chiêng gõ trống vô cùng náo nhiệt, hai bên đường đứng đầy thôn dân tới để đưa tiễn kiêm luôn xem náo nhiệt. Hai người máy kéo, Bào Đại Toàn hai mắt rưng rưng, miệng nở nụ cười, tựa vào lan can trước của máy kéo, nhìn về phía người nhà lau nước mắt đưa tiễn ở đằng sau, thỉnh thoảng lại vẫy vẫy tay với những người quen khác.

      Thử nhìn lại cái tên Bào Kim Đông kia xem, thản nhiên đứng máy kéo, sắc mặt như tấm ván gỗ, nhìn ra được vẻ gì, làm như lúc gần có ai thiếu hai trăm tệ trả vậy. Tay trái cầm hộp thuốc lá, tay phải rút ra hai điếu, hễ cứ nhìn thấy người nam trưởng thành nào thân quen, là lại từ xa ném qua điếu, sau đó lại rút ra điếu, gói thuốc rất nhanh được phát hết, gói khác lại lập tức được móc

      Người nhà Bào Kim Đông cũng theo sau máy kéo, trừ mặt mẹ có chút thương cảm, mặt cha , , em đều là kiểu có chuyện gì quan trọng như nhau, thậm chí mặt cha còn có ý cười, con trai lính, chuyện tốt mà, hình như người ta cũng thấy có gì gọi là cảm giác ly biệt. Mà Bào Kim Đông này, dọc theo đường phát nhiều thuốc lá như vậy, trừ việc thỉnh thoảng mỉm cười với ai đó, còn lại đều đứng máy kéo đóng vai cây cột xem Bào Đại Toàn biểu diễn khúc biệt ly xúc động.

      Cái tên này, là mặt than sao? Diêu Tam Tam ngồi đống cỏ khô ven thôn, tức giận nhìn Bào Kim Đông, nhất là cái đóa hoa lụa đỏ vĩ đại ngực , càng nhìn càng tức cười.

      Máy kéo ra khỏi thôn, đội chiêng trống quay trở về, trong thôn cán bộ theo, đưa tân binh lên trấn, giao cho ban chỉ huy quân thị trấn. Cán bộ thôn theo tiễn đưa leo lên máy kéo, cha Bào Đại Toàn cũng trèo lên, theo tiễn con trai thêm đoạn đường. Cha Bào Đại Toàn trèo lên được rồi, nhưng mẹ vẫn còn ở bên dưới, khóc lóc lôi kéo Bào Đại Toàn chịu để , hai chị cũng rơi nước mắt lôi kéo em trai.

      Lần lính này, ít cũng phải hai năm sau mới có thể trở về nhà, hai năm gặp, có thể lưu luyến chia tay được sao?

      Cha Bào Kim Đông với vài câu, quay người . Mẹ với vài câu cũng quay người theo cha . Hai đứa em trai của cười hì hì phất phất tay với , trai tới vỗ vỗ vai , rồi cũng xoay người tuốt.

      Bào Kim Đông bất hạnh.

      Phải cả nhà Bào Kim Đông, cũng đến mức là vô tình, Bào Kim Đông thành thói quen, trong nhà đông em, người nhà cũng khá thoáng, đoán chừng là thể tìm được cái cảm giác đưa tiễn con trai . Chỉ là, nhìn bóng lưng mẹ kia, ràng thấy được len lén lau nước mắt.

      Bào Kim Đông nhìn lướt qua cảnh tượng biệt ly nước mắt tung hoành của cả nhà Bào Đại Toàn, đoạn quay đầu tìm kiếm nhóc thấy bóng dáng kia. Kể từ lúc tin tức trúng tuyển quân truyền đến, nhóc kia mỗi lần nhìn thấy luôn có mấy phần mất hứng. Như giờ, dọc đường có nhiều người ra tiễn như vậy, mà lại chẳng thấy đâu.

      Tầm mắt của Bào Kim Đông rất nhanh tập trung ở sân phơi đằng xa, Diêu Tam Tam nhàn nhã ngồi chồng cỏ, gập chân, dáng vẻ rất thoải mái. Nhìn thấy Bào Kim Đông chạy tới, miệng khẽ vểnh lên, giương mắt nhìn lên đám mây trời, làm như hoàn toàn nhìn thấy Bào Kim Đông.

      “Tam Tam, em tới tiễn đó hả?”.

      “Mắc mớ gì em phải tiễn ?”.

      “Con bé có lương tâm này, rốt cuộc em có chỗ nào vui? Dỗ cũng dỗ được”.

      “Em cũng biết tại sao vui”.

      Diêu Tam Tam trượt khỏi chồng cỏ khô, Bào Kim Đông thuận thế kéo cái, để đứng vững. Diêu Tam Tam bây giờ mười bốn tuổi rồi, hình như cao hơn chút, nhưng đứng trước mặt Bào Kim Đông chỉ được đến ngực mà thôi. Hết cách rồi, cao, người ta cũng cao mà, thậm chí phát triển còn nhanh hơn nhiều. đưa tay lên giật giật đóa hoa lụa vĩ đại ngực Bào Kim Đông, bĩu môi : “Khó coi quá”.

      cũng thấy khó coi”. Bào Kim Đông . Đàn ông con trai mà mang đóa hoa đỏ lớn như vậy trước ngực, cảm
      [​IMG]
      Parvarty, Lim-0403, duongdo10 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 52: KIẾM TIỀN TỪ CÁ
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ

      Diêu Liên Phát thương lượng với Trương Hồng Cúc đâu vào đấy rồi, muốn giữ Diêu Tiểu Cải ở nhà bắt rể. Tối đó, hai vợ chồng vừa đấm vừa xoa, buộc Diêu Tiểu Cải phải xem mắt.

      “Xem mắt cũng được thôi! Nhưng mà, có chịu hay , phải do con quyết định”.

      Diêu Liên Phát và Trương Hồng Cúc liếc nhìn nhau, Diêu Liên Phát có vẻ hơi chần chừ. Người tình nguyện ở rể điều kiện cũng có giới hạn, để tự chủ, đến ngày nào năm nào mới có thể gặp được người vừa ý?

      “Cha ơi, chị ba đúng lắm, nếu chị ấy vừa ý, cha cũng đừng ép duyên mà”. Diêu Tam Tam .

      “Đúng vậy đó cha, Tiểu Cải nó mà vừa ý, trong lòng có uất ức, sống cũng yên ổn được. Nó sống yên, cha với mẹ con cũng thể yên lòng”. Diêu Tiểu Đông .

      “Nhìn mấy đứa kìa, cha mấy đứa có muốn bày bố nó bao giờ?” Trương Hồng Cúc , “Đường nhiên là phải để nó vừa ý trước ”.

      Diêu Tiểu Cải gì nữa, tập trung ăn phần mình, ăn hết miếng cháo cuối cùng, đẩy chén ra, : “Cha, mẹ, hai người giữ lời là được”.
      Giữ lời rồi, chỉ cần hài lòng, là được hả? Nếu mà đơn giản như vậy, đâu có phải lo lắng!Dđ.l.qđ. Diêu Tiểu Cải quá lời của cha mẹ mình rồi, trước kia Diêu Liên Phát cứng rắn bày bố, bây giờ sao, vì cái “số mạng tuổi già đơn” của mình, vì lo lắng nên mới cường ngạnh như thế nữa.

      Nhưng bây giờ ông với Trương Hồng Cúc lại vừa đấm vừa xoa.

      Chỉ cần họ cảm thấy thích hợp, tự họ biết dùng mọi cách, bắt ép, năn nỉ, khóc lóc, thậm chí là lấy cái chết để uy hiếp… Nông thôn chỉ có mấy chiêu ép duyên đó, tất nhiên là Diêu Tiểu Cải đều được nghe qua.

      Địa điểm hẹn xem mắt, là ở nơi trong chợ. Đây là là do Diêu Tiểu Cải cầu, kiên quyết phản đối việc đàn trai đến nhà để xem mắt, bài học Vương Tiểu Mãng là quá đủ rồi.

      Bắt rể, đàn trai đến nhà đàn là để xem gia cảnh, nhưng Diêu Tiểu Cải lại :

      “Cũng chưa chắc gì con vừa ý , gấp gáp xem nhà làm cái gì? Nếu hai bên vừa lòng đẹp ý, lại đến xem nhà cửa cũng muộn”.

      Diêu Liên Phát và Trương Hồng Cúc cũng , Tam Tam hôm ấy phải đến trường, Diêu Tiểu Đông với Diêu Tiểu Cải. Dđ.l.qđ.Họ nhìn thấy người thanh niên kia, quả nhiên là rất thành nghiêm chỉnh – nghiêm chỉnh có hơi quá, gặp các , chỉ nhếch miệng cười cười, ậm ờ cả buổi mà cũng được câu cho ra đầu ra đũa.

      Đàn ông như vậy, dễ nghe là quá thà, khó nghe chút, chính là tên hướng nội bất tài khiếp nhược! Diêu Tiểu Cải liếc nhìn Diêu Liên Phát cái, kiêu ngạo thẳng lưng, quay mặt bỏ .

      Buổi tối Diêu Tam Tam về đến, vừa thấy sắc mặt của cha mẹ, đoán ngay thành. Vậy mà Diêu Liên Phát vẫn còn muốn khuyên dụ con .

      “Con này, tao thấy thằng bé kia rất được, người ngợm cũng tốt, số tuổi cũng ngang ngửa mày. Mày rằng với người ta tiếng mà quay mặt bỏ luôn, làm người lớn xuống đài được, người ta có chỗ nào cho mày chê”.

      “Kêu con chuyện với hả? Cha, con đợi biết bao lâu, mà câu cũng ? Cái bộ dạng ba bước phóng nổi cái rắm đó, cha cảm thấy tốt hả?”.

      “Ô hay, người hiền lành chút có chỗ nào tốt!”. Diêu Liên Phát ra vẻ tận tình, “Mình muốn tìm, là tìm người đàng hoàng, nó như vậy là được rồi. Chứ tìm mấy thằng mồm mép tép nhảy trông mong con khỉ gì vào nó được?”.

      Diêu Tiểu Đông nhịn được, : “Cha, tướng mạo người kia quá tầm thường, cái này , nhưng tính tình hướng nội cứng nhắc quá rồi, người như vậy chẳng có chút tiền đồ nào đâu, làm người đàn ông, thể mạnh mẽ gánh vác gia đình, rốt cuộc cha thấy có chỗ nào tốt?”.

      “Đúng đó cha, cha đồng ý với chị ba rồi mà, phải để chị ba vừa ý mới được. là đàn ông con trai, mà tính tình rụt rè cứng nhắc như thế, chuyện cũng được câu cho rành rẽ có thế làm được việc gì?”.

      hay! Đâu phải tao muốn tìm người khôn khéo có năng lực, người ngợm tốt? Nhưng người ta mà có được điều kiện đó, người ta còn cần đến nhà mình ở rể sao?” Diêu Liên Phát than thở.

      “Cha, cha cần phải nữa, dù sao con cũng ưng người này, cha hứa với con rồi, tự con hài lòng mới được”.

      Diêu Liên Phát với Trương Hồng Cúc ông nhìn tôi tôi nhìn ông, vẻ mặt Trương Hồng Cúc sầu thảm, chốc lát liền rơi nước mắt, càng khóc càng đau lòng, dần dần khóc ra tiếng, vừa khóc vừa oán trách Diêu Liên Phát:

      “Ông xem hai chúng ta sao mà khổ như thế, ông xem tại sao lúc trước tôi lại theo ông! Tôi theo ông khó khăn cực khổ hơn nửa đời người, có con trai thôi , giờ con cũng giữ được, chờ hai chúng ta già rồi, phải chịu cảnh lạnh lẽo hiu quạnh, chết cũng có ai hỏi đến”.

      “Bà lải nhải cái gì! Chờ chúng ta già rồi, cùng lấy dây treo cổ chết phức là xong, cũng cần ai lo lắng chăm sóc trước lúc lâm chung nữa, xác vứt đại vào mương máng cho rảnh chuyện! Khỏi phải liên lụy đến con mình!”.

      Quả nhiên là vậy, lòng Diêu Tiểu Cải bất đắc dĩ, vừa giận vừa tức, cũng nén được nước mắt. khóc lúc, rồi nâng tay áo chùi nước mắt, :

      “Cha, mẹ, hai người cần phải dùng cái chết để đe doạ, muốn con ở nhà để bắt rể, được, nhưng mà hai người đừng ép con, phải để tự con đồng ý mới được, nếu , hai người có ép chết con cũng vô dụng. Trước mắt là người này được!”.

      *Mèo Mạnh Mẽ - ********************

      “Chị ba, chị tính sao?”. Tối ngủ, Diêu Tam Tam lặng lẽ xáp lại gần Diêu Tiểu Cải hỏi bên tai .

      Diêu Tiểu Cải lên tiếng, Diêu Tam Tam vỗ vỗ để an ủi, tự dưng cảm thấy rầu rĩ. Dđ.l.qđ.Bắt rể, hầu như những gia đình có con trai ở nông thôn thời này đều làm như vậy, con rể vào nhà, hết thảy đều dựa danh nghĩa con trai ruột, có thể làm con trai viết tên lên gia phả, danh chính ngôn thuận chăm sóc cha mẹ vợ trước lúc lâm chung. Điều mà con rể và con , theo như phong tục là thể làm.

      Nếu người xung quanh , cái nhà này tuyệt hậu rồi.

      Diêu Liên Phát và Trương Hồng Cúc là hai người nông dân có trình độ gì, tư tưởng vô cùng truyền thống, họ nghĩ làm như vậy là bình thường, cũng có thể hiểu. Nhưng trong trường hợp để Diêu Tiểu Cải phải gả cho người mình thích, Diêu Tam Tam cảm thấy có là ai cũng chịu được.

      ra nghĩ kĩ lại, cha mẹ cũng là vừa đáng thương
      [​IMG]
      Parvarty, Lim-0403, huyenlaw6812 others thích bài này.

    3. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      hâm mộ Tam Tam quá, biết làm giàu ghê

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ
      CHƯƠNG 53: XEM TRÒ VUI

      Diêu Tam Tam thuê hơi sáu ao cá. Tiết lập xuân, vừa lúc khử trùng cho ao, diệt hết cá tạp. Cá nuôi là cá trê, cá trê con rất dễ bị các loại cá ăn thịt như cá nheo, cá lóc ăn mất. Xuân về hoa nở, cá trê cũng phải sinh sôi nẩy nở, cá trê mới nở lại càng thêm yếu ớt chịu nổi kích, càng dễ trở thành thức ăn cho các loài cá khác.

      Cho nên, phải diệt hết cá tạp mới được.

      Nhưng Diêu Tam Tam chỉ biết là cần khử trùng ao cá, cần diệt sạch cá tạp thôi, còn rốt cuộc phải làm như thế nào, lại . Nhìn mặt ngoài, là tháo sạch nước, bắt hết cá tạp là được, nhưng còn số trứng cá trứng trùng sớm lẫn vào trong nước bùn dưới đáy, thời tiết ấm áp, muốn nở rồi.

      Hôm nay Diêu Tam Tam tan học, chạy đến đập nước xem người ta nuôi cá. học hỏi số kĩ năng nuôi cá, cũng học được rất nhiều phương pháp khử trùng ao, sau khi so sánh, quyết định dùng vôi sống để trừ độc. Cái ao trước kia thuê bây giờ tạm giữ nguyên thế , con năm ao mới thuê, đều phải khử trùng cẩn thận.

      Dùng vôi sống khử trùng, trước hết là phải tháo sạch nước trong ao, cứ cách đoạn lại đào hố dưới đáy ao, bỏ vôi sống vào, thừa dịp vôi sống nóng lên mà tát vào hồ. còn phải cào xới đáy ao, để diệt hết bệnh khuẩn và trứng trùng trứng cá tạp, để đảm bảo khử trùng hoàn toàn.

      Đây chính là công việc dùng lực nặng. Bây giờ Bào Kim Đông có thể làm việc nặng là có ở nhà, người đầu tiên Diêu Tam Tam nghĩ đến chính là rể của Dương Bắc Kinh. Dương Bắc Kinh hiển nhiên từ chối, mang ủng cao su, mang tạp dề lớn, cầm gáo nước lớn lội xuống ao, vùi đầu làm.

      Tất nhiên là Diêu Tiểu Đông đành lòng để Dương Bắc Kinh làm mình, cũng mang ủng, lội xuống ao làm chung. Diêu Tam Tam lại ngồi bờ, nhìn ao cá mà mất hồn.

      “Cái đồ lười, ao cá em thuê, sao em làm việc?”.

      Diêu Tam Tam vừa quay đầu lại, chị ba cầm cây cào bước tới. cười : “Chị ba, em nghĩ. Nếu cá trê trốn mất sao? Chị cũng biết, cá trê thích nhất là đào hang, dễ trốn mất lắm”.

      “Ừ, tháo nước ra bơm nước vào đều phải bọc lưới sắt”. Diêu Tiểu Cải thả cây cào xuống ao, dùng cào cào bùn, mới chút mệt đến mồ hôi đầm đìa. Diêu Tam Tam cầm cây xẻng, nhảy xuống ao đào hố .

      Đợi các làm xong ao này, để cho Dương Bắc Kinh và Diêu Tiểu Đông qua tát vôi sống. Diêu Tiểu Đông với Dương Bắc Kinh giờ quang minh chính đại tới lui, Dương Bắc Kinh sớm tối có việc gì là lại chạy đến nhà họ Diêu, hai người cũng càng lúc càng ngọt ngào.

      Còn à, vừa làm việc ăn ý, vừa giọng chuyện, thầm thầm, cứ như là có chuyện mãi hết. Cả đôi, đều phải tuýp người nhiều, vậy mà ở chung chỗ lại cứ thường xuyên giọng trò chuyện, có lúc lại nhìn em, em nhìn , cười tủm tỉm.

      ra , Dương Bắc Kinh và Diêu Tiểu Đông lặng lẽ bàn bạc! Diêu Tiểu Đông vừa bước qua mười chín, nhà họ Dương tính toán thời điểm kết hôn rồi, hai Dương thậm chí còn muốn cho họ kết hôn trước. Ở nông thôn làm như thế cũng có gì là lạ, chưa đến tuổi kết hôn, cứ cử hành hôn lễ trước, dân quê tán thành hôn lễ, về phần giấy kết hôn, đợi đến khi đủ tuổi bổ sung sau là được.

      Thế nhưng, Diêu Tiểu Đông nghĩ đến việc ấy. giờ tình trạng trong nhà như vậy, rút ra lo cuộc sống gia đình yên ổn của mình, luôn cảm thấy hơi ích kỉ.

      cả là nghĩ như vầy. Cha mẹ mất sớm, tụi mình sớm ngày lập thành gia thất, cả cũng sớm ngày an tâm. Ý của em thế nào?”.

      “Hai chúng ta… chờ thêm ít lâu ? Em vừa , nhất định cha mẹ càng thêm nhìn chăm chăm vào Tiểu Cải. Suốt ngày cha mẹ cứ suy nghĩ đến việc tìm đối tượng cho Tiểu Cải, lần trước lại giới thiệu cho nó người ở vùng khác, Tiểu Cải đồng ý”. Diêu Tiểu Đông cũng phản đối việc kết hôn trước thời hạn, tình cảm của thành vấn đề, nhưng việc hôn nhân của em lại khiến người ta phiền lòng.

      “Tiếp tục như vậy, cũng phải là biện pháp”. Dương Bắc Kinh trầm ngâm , “Tiểu Đông, em bàn bạc với cha em chút, Tiểu Cải giờ này cũng mười tám rồi, cứ chậm trễ cũng phải là cách hay, nếu gặp được người thích hợp, hãy để cho nó tìm nhà chồng gả ra ngoài . Chờ chúng mình kết hôn, cho đứa con đầu lòng theo họ Diêu, trở thành đời sau của nhà họ Diêu, có được hay ?”.

      Giờ cưới còn chưa có cưới, mà đến chuyện sanh con đẻ cái, Diêu Tiểu Đông đỏ bừng cả mặt, tức giận trừng mắt nhìn Dương Bắc Kinh, nhưng trong lòng cũng cân nhắc đề nghị này. Dương Bắc Kinh tình nguyện cho đứa con tương lai theo họ Diêu, coi như là việc đáng quý ở nông thôn này, muốn giúp Tiểu Cải phen, săn sóc mình và người nhà mình như vậy, Diêu Tiểu Đông khỏi cảm thấy ấm áp. Thế nhưng đề nghị ấy, liệu Diêu Liên Phát có đồng ý ?

      Diêu Tiểu Đông đỏ mặt, cúi đầu ừ tiếng. Mà ở bên kia, Diêu Tiểu Cải hồn nhiên biết chị hai và rể về chuyện của , cào bùn xong, trèo lên bờ, nhìn thấy hai người chị hai chụm vào chỗ chuyện nghiêng đầu cười cười bước .

      Diêu Tam Tam leo lên bờ, thở hổn hển : “Ui trời, đào bùn là mệt muốn chết. Thế mà rể làm việc nhanh nhẹn ”.

      “Ở nhà lười biếng, ở bên ngoài siêng năng, việc ở nhà mẹ vợ khỏi khiến người ta phải phát rầu”. Diêu Tiểu Đông bĩu môi.

      Diêu Tam Tam cười hì hì. Dương Bắc Kinh lười, nhưng mà làm việc nhà họ Diêu, là đặc biệt ra sức.

      Ao cá khử trùng xong, cũng vội bơm nước, phơi dưới ánh mặt trời mấy ngày , ánh nắng mặt trời cũng có thể khử trùng rất tốt. Đợi đến khi thời tiết trở nên ấm áp, thả nước vào, mấy cái ao này có thể dùng để nuôi cá trê rồi.

      --Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại những nơi khác đều chỉ là ăn cắp--

      "Chị ba, chị tư”.

      Có người gọi các , Tam Tam và Diêu Tiểu Cải đồng thời ngoảnh đầu lại, chỉ thấy Nhị Văn từ xa xa chạy về phía này. Qua mấy năm Nhị Văn cao lên, số tuổi tăng, nhưng nhìn qua vẫn là bộ dạng quỷ quyệt, lươn lẹo, hơn nữa càng ngày càng láu cá, tham ăn biếng làm. Phải Diêu lão nãi cũng thú vị, lại cho
      [​IMG]
      Parvarty, Lim-0403, huyenlaw6811 others thích bài này.

    5. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      Ồ, có người để ý Tiểu Cải
      139 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :