1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh nông gia Tam cô nương - Ma Lạt Hương Chanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Tinh thần AQ của bạn Tam Tam vĩ đại.
      Truyện hay quá bạn ơi. Đọc mượt lắm. Hì
      Cảm ơn bạn editor.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ
      CHƯƠNG 49: MỆNH TUỔI GIÀ ĐƠN

      Bốn chị em dọn vào căn phòng được sửa lại, coi như có phòng của mình. Buổi chiều, Diêu Tam Tam lặng lẽ với hai chị:

      “Em thấy cha như vầy, nếu tìm cách, ngày tháng về sau có cách nào vượt qua nổi nữa”.

      “Em có thể nghĩ được cách gì? Chị thấy đời này cha như vậy rồi, em có thể thay đổi suy nghĩ của ông ấy sao?” Diêu Tiểu Cải , “Chúng ta đành tự cẩn thận chút, tận lực nghe theo ông ấy, tránh động đến ông ấy mà tìm mắng”.

      có cách cũng phải tìm cách mới được!” Diêu Tam Tam , “Cũng thể để ông cứ tiếp tục như thế mãi được”.

      “Haiz, mẹ mình bất hạnh, cũng biết tới chừng nào mới thoát khổ!”. Diêu Tiểu Đông than thở.

      “Còn phải trách chính mẹ ư? Chị xem thím hai Lưu đầu thôn kìa, cả đời sinh ba đứa con , vậy mà bình thường còn phải là quản chú hai Lưu đến ngoan ngoãn hay sao? Thím hai Lưu kêu chú ấy hướng đông, chú ấy dám về tây; thím hai Lưu kêu chú đánh chó chú dám đuổi gà”. Diêu Tiểu Cải vừa , trong lòng vừa nặng nề với những suy nghĩ. Chị hai đính hôn rồi, Diêu Liên Phát có con trai, lại muốn bắt rể phải tới phiên . Cho nên những ngày gần đây, Diêu Tiểu Cải vẫn luôn lo âu phiền muộn.

      “Thím hai Lưu mạnh mẽ đanh đá, chị nhìn mẹ mình như vậy, có chỉ mẹ cũng học được...” Diêu Tam Tam nằm gối, vỗ vỗ gối mà , “Nhà mình cứ căng thẳng giày vò thế này, sớm muộn gì cũng đến hỏng mất thôi”.

      Mấy chị em giọng chuyện, mệt mỏi rồi, liền dần dần ngủ thiếp . Lúc Diêu Tam Tam sắp vào giấc ngủ, vẫn còn mơ mơ màng màng nghĩ: nếu muốn Diêu Liên Phát sống yên ổn qua ngày, khó lắm à! Trừ phi bạn đổi được đầu óc cho ông…

      Mới đấy mà đến tiết sương giáng, sáng sớm cỏ khô ven đường đều bắt đầu xuất sương trắng. Ban đầu mấy chị em nhà họ Diêu vì để bớt việc mà trồng ngô và đậu, khoai lang trồng nhiều lắm vì phải đào đất thành luống phơi khô, vừa khó khăn lại mất sức. Họ trồng tới mẫu khoai, chủ yếu là để cho gia đình mình ăn vào mùa đông. Bây giờ đậu, ngô đều thu hoạch cất vào nhà, khoai lang mới bắt đầu thu. Vì nhiều lắm nên thu hoạch khá nhanh.

      Trương Hồng Cúc vừa ra tháng, thân thể cũng tốt lên chút ít, liền theo ra đồng đào khoai. Ấy vậy mà lúc thu hoạch khoai, cũng biết Diêu Liên Phát có chỗ nào vừa lòng mà mắng Trương Hồng Cúc tại ruộng khoai, Trương Hồng Cúc mới khóc lóc đáp lại mấy câu, Diêu Liên Phát nhảy dựng lên, tiện tay nhặt khoai lang lên chọi vào người Trương Hồng Cúc.

      “Con mẹ mày, tao cho mày mạnh miệng này! Tao cho mày tìm đường chết này!”.

      Diêu Liên Phát quật khoai liên tiếp, củ khoai lang to vừa vặn đập trúng đầu Trương Hồng Cúc, Trương Hồng Cúc đầu váng mắt hoa, ngã xuống đất bất tỉnh. Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải chạy tới, gấp gáp đỡ lấy Trương Hồng Cúc, nhìn Trương Hồng Cúc mềm oặt dậy nổi, hai chị em sợ phát khóc.

      “Giả chết hả? Chết sớm tốt! Tao còn muốn cho mày chết nhanh, còn sống có ích lợi gì!”. Diêu Liên Phát vẫn chưa hả giận, chỉ vào Trương Hồng Cúc mắng hoài thôi.

      Đến khi tan học Diêu Tam Tam mới biết được chuyện này, liên tiếp nhiều ngày sau đó, nhà họ Diêu vẫn luôn duy trì áp suất thấp, Trương Hồng Cúc khóc, Diêu Liên Phát mặt mày trầm uống rượu chửi mẹ nó, bốn chị em thở cũng dám thở mạnh.

      Cái nhà này quả còn cách nào sống nổi nữa.

      Cho đến ngày, Diêu Tam Tam từ chợ trở về, nhìn thấy cái sạp nằm trong góc khuất. nghĩ, cái nãy có lẽ có thể thử chút.

      *Mèo Mạnh Mẽ - ********************

      Có câu vợ lười trông trời rét, vợ tham trông đến mùa, mùa thu trôi qua vội vã, dân quê bắt đầu trở nên nông nhàn. Dieễn đàn lê quiý đoôn. Thời tiết cuối thu mấy lạnh, đường quê người người rỗi rảnh bắt đầu nhiều lên. Đàn bà tụ thành nhóm tán gẫu quên trời đất, đàn ông vây thành vòng đánh cờ đánh bài, mỗi người đều có vòng lẩn quẩn của riêng mình.

      đường cái thôn Thổ Câu hôm nay có nhóm người vây thành vòng , giữa đám người ấy là người đàn ông trung niên để chòm râu dê, ngồi bốc phét.

      “Nếu xem đúng, trả tôi ba tệ, nếu xem đúng, có trả tiền tôi cũng cần! Nhưng mà tôi trước, nếu tính ra số mệnh tốt, cũng đừng có nóng giận, tôi cũng chẳng thu tiền của ; nếu tính ra mệnh quý nhân phải thưởng cho tôi thêm mấy đồng, nếu có lỗi với vận mệnh quý giá của đấy!”.

      Mấy việc xem bói đoán quẻ này, vẫn luôn rất được ưa chuộng ở nông thôn, trước mắt nhiều người rỗi rãi, người xem bói cũng tới khắp hang cùng ngõ hẻm làm ăn. Ông thầy bói trải tấm vải đỏ lớn ở giữa thôn, tấm vải là dòng chữ được viết bằng mực tàu: “Ngũ hành bát tự, Quỷ Cốc đoán mệnh”.
      Sạp xem bói rất nhanh thu hút ít người rãnh rỗi đến vây xem. Nhìn tới nhìn lui, cứ coi như chỉ -- ba đồng tiền, người nông dân tiết kiệm cũng chưa chắc chịu bỏ ra.

      Ấy vậy mà sau khi nghe thầy tướng số hấp dẫn, coi chính xác là lấy tiền, mệnh quý nhân phải thưởng nhiều hơn, thú vị lắm đây. Người đầu tiên là chàng trong thôn tên là Bào Đại Ngõa kềm nén được, ngồi xuống báo ngày tháng năm sinh, thầy bói bấm tay tính toán hồi híp mắt, bói với vẻ bí hiểm:

      “Tôi tính ra cậu còn chưa có vợ đâu!”.

      “Đúng vật! là như vậy”. đợi Bào Đại Ngõa kịp mỏe miệng, người vây xem cười ầm lên, “ chưa vợ chứ còn gì nữa! Muốn vợ muốn đến ngủ được luôn!”.

      , tránh chỗ khác!”. Bào Đại Ngõa đẩy mấy người ồn
      [​IMG]
      Parvarty, Lim-0403, HaYen13 others thích bài này.

    3. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Cuối cùng ông Diêu cũng nghĩ đến nhà cửa. Dù là dùng cách lừa gạt nhưng phải vậy mới trôi qua an lành.
      Truyện hay quá xá. :3

    4. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      Xài chiêu này hay nè, Tam Tam thông minh ghê

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ
      CHƯƠNG 50: KẾ HOẠCH MỚI

      Trước tết bán dê, lái thương giao tiền cho Diêu Liên Phát theo thói quen, cái này thể trách lái thương được, ai lại giao xấp tiền cho đứa trẻ chứ!

      Diêu Tam Tam tốn ít miệng lưỡi, kiên trì mang tiền về lại tay mình. mặt là tin Diêu Liên Phát, tiền ông nắm trong tay, muốn chi ra khó mà được, mặt khác, dù rằng bây giờ Diêu Tam Tam còn tuổi, nhưng vẫn lòng muốn tự chủ, mà muốn thế trước mắt phải có được năng lực kinh tế .

      tóm lại, tiền vẫn giữ trong tay mình mới vững bụng. Đương nhiên là cũng cho rằng số tiền này là của mình , số tiền này, coi như là tài sản của bốn chị em.

      Thế mà cầm tiền còn chưa nóng, cán bộ thôn tìm tới cửa. Bắt đầu mùa đông nông nhàn, cán bộ thôn cần làm việc nhà nông nữa, cả ngày khắp thôn, đòi thuế nông nghiệp, đòi tiền phạt kế hoạch hóa, kiểu gì cũng là tiền. Nhà họ Diêu là hộ sinh nhiều con trong thôn, lúc trước cán bộ thôn tới mấy bận rồi, kiếm Diêu Liên Phát cho có lệ. Bây giờ mới vừa nghe nhà họ Diêu bán heo bán dê, vội vàng tìm tới cửa.

      có tiền”. Diêu Liên Phát chậm rãi . “Tôi còn tính xin cứu trợ trong thôn nữa đây, phải chú cũng đó sao, tôi đông con, ai nấy to miệng, con của tôi đều phải ăn cơm cả, chú làm cán bộ, có thể trơ mắt nhìn chúng nó chết đói sao?”

      Diêu ơi, tôi thiệt là bó tay với mà, Tiểu Tứ nó cũng lớn như vậy rồi, tôi chạy tới chạy lui muốn gãy cả chân, mà vẫn thể thu được tiền nhà ”. Cán bộ thôn lại thoắt đổi giọng: “Trước kia hai người đều có ở nhà, khó nghe chút, là chỉ có hai gian nhà trống trơn, ai cũng hết cách với . Bây giờ trốn kế hoạch nữa, trong nhà lại vừa có heo vừa có dê, bán lương thực lại nhiều, cứ trì hoãn như vậy, cũng khó cho tôi! tôi còn có cấp đấy, lỡ bọn họ có tới dắt dê hay lấy thứ gì, tôi cũng thể ngăn được”.

      Cán bộ thôn rồi tiện tay chỉ vào xe đạp của Tam Tam mà : “Ông , ra mà xem chút, có con nhà ai có thể mua xe đạp này? Trừ mấy nhà mới cưới gả có của hồi môn, tìm thấy nhà khác. Cái này nếu mà người bên tổ kế hoạch đến, bị người ta trực tiếp dắt luôn đó”.

      “Cũng phải là tôi muốn đóng cho chú, các chú động chút là tôi sinh bốn, động chút là ngàn vạn, chú đem tôi lột da bán thịt , coi mớ xương già này có đáng được chút tiền hay ”. Diêu Liên Phát cáu, chỉ nhanh chậm ngồi đó tranh luận với cán bộ.

      “Thái độ của như vậy là sao! mà cứ như vầy, tôi cũng ngồi đây nhảm với nữa, ủy ban kế hoạch gia đình triển khai hành động kìa, chừng mấy ngày nữa là tới thôn mình đó”.

      Kế hoạch hóa gia đình đầu thập niên 90, đó là chính sách có tính áp đảo, Diêu Tam Tam biết chuyện này có biện pháp nào khác, đành bước qua chen miệng :

      “Chú cán bộ, chú xem số tiền đó, chú có đem nhà con bán cũng đủ, ai ai cũng biết, chú cũng vì ứng phó với ủy ban kế hoạch gia đình nên mới tới, trong lòng chú nhất định là che chở thôn mình. Chú nghĩ biện pháp giúp giùm nhà con với, cũng thể để gia đình này có cơm ăn, nếu có cơm ăn, chẳng phải cũng lại đến tìm các vị cán bộ chú xin cứu tế hay sao? Phàm là nhà con có tiền, nhất định đóng mà”.

      lời tôi lời, cũng may cán bộ thôn đều là người trong thôn, hoàn toàn giống với ủy ban kế hoạch, cuối cùng các cán bộ đồng ý để cho nhà họ Diêu nộp trước số tiền, bọn họ thông báo với ủy ban kế hoạch. Đóng bao nhiêu hả? Hai nghìn tệ !

      Hai nghìn tệ, Diêu Liên Phát bỏ được, im lặng lên tiếng. Trương Hồng Cúc khuyên ông: “Ít nhiều cũng đóng chút , nộp tôi thấy qua được, mình cũng thể vì chuyện này mà trốn mấy năm nữa chứ?”.

      “Hai nghìn tệ, góp thêm chút nữa cũng đủ để xây nhà rồi”.

      “Chuyện này tôi kháng lại được, nộp tiền, thể sống yên ổn”. Diêu Tam Tam cũng khuyên vào, “Có người có tài, tiền rồi, mình còn kiếm lại được, dầu gì mình cũng sống yên ổn được vài năm, mai mốt có cuộc sống ổn định hơn”.

      Diêu Liên Phát buồn bực mở ngăn kéo, trong tay ông có tiền lễ hỏi của Diêu Tiểu Đông, tiền bán lương thực, tiền bán heo, phải hai vợ chồng ông Thiên Tân lăn lộn hai năm trời, cũng góp được mấy trăm tệ, nhưng tất cả cộng gộp lại, cũng chỉ mới tạm đủ hai nghìn.

      Hai nghìn tệ, Diêu Liên Phát còn chưa giữ được bao lâu giao cho cán bộ. Nhìn cán bộ rời , Diêu Liên Phát chán nản với Trương Hồng Cúc:

      “Mẹ nó, còn tưởng có thể trôi qua năm tốt đẹp, bây giờ cả tiền mua muối cũng có dư”.

      Diêu Tam Tam bất đắc dĩ lắc đầu, vào nhà lấy hai trăm tệ đưa cho Diêu Liên Phát. “Cha, số tiền này dùng trong nhà trước. Cha cũng đừng buồn, về sau cha với mẹ đều ở nhà, còn có mấy chị em con, mình làm việc siêng năng, kiếm được nhiều tiền thôi”.

      Cuối năm, Dương Bắc Kinh đến đưa lễ mừng, nhà họ Dương theo phong tục, chuẩn bị tám loại lễ tốt nhất:
      [​IMG]
      Parvarty, Lim-0403, Hale2059 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :