1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Trùng sinh] Mỹ thực tại dân quốc - Nguyệt Chiếu Khê

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Chương 7
      Lục Nghiên cũng muốn mượn oai của người khác

      Nhưng tại, muốn làm cho người của Kim Ngân phường thu liễm hành vi chỉ có thể mượn danh của Cố gia. Hai hôm trước, nhà các nàng còn bàn tính việc từ hôn với Cố gia mà hôm nay nàng lại phải mượn danh của họ để vượt qua cửa ải khó khăn này..... Đúng là thế vô thường!

      Ánh mắt Lục Nghiên đánh tới chỗ Tần gia : "Kim Ngân phường các ngươi chính là muốn đối địch với Cố gia?"

      Nghe vậy, ánh mắt Tần gia hơi loé lên. Lúc này, thanh niên đứng cạnh Tần gia : "Dù cho ngươi là vị hôn thê của Cố Thành làm sao? Toàn bộ tỉnh S có ai biết, hôn của các người, Tam thiếu gia bên kia cũng đồng ý!"

      " thích thế nào? Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, việc hôn của chúng ta lại do Cố lão thái gia định ra, Cố Thành muốn đổi ý cũng phải việc dễ dàng! Dù gì nữa, ít nhất tại ta vẫn là vị hôn thê của !"

      Lục Nghiên cười : "Tần gia ở đây lo lắng việc hôn giữa ta và Cố Thành, bằng dự tính xem đối đầu với Cố gia, ngươi về báo cáo lại với người đứng sau lưng ngươi như thế nào đây."

      đến đây nàng ồ cái rồi tự đánh đầu mình : "Ngươi xem ta kìa, thiếu chút nữa ra quên mất, ta vừa cho gia nhân mời người ở Cố gia đến... Tần gia xem ta như thế nào ta cũng mặc kệ, Kim Ngân phường ở tỉnh S nổi tiếng thế nào ai mà biết a! Chúng ta chỉ là gia đình bé thấp kém làm sao so được. bằng Tần gia ngồi lại uống chén trà, có khi látnữa người Cố gia đến có chuyện để với nhau đó."

      Tần gia chút hoang man, híp mắt : "Ta ngồi ở đây đợi."

      Lão hồ ly! Lục Nghiên hơi nheo mắt lại, nàng biết lời của nàng, Tần gia cũng tin. Bất quá nàng hề dối! Nàng sai người chạy đến Cố gia cầu cứu rồi. Tuy rằng có chút mất mặt nhưng dù sao vcẫn tốt hơn là để Lục Xu bị người ta đem mất.

      Mặt mũi tuy quan trọng nhưng cũng còn tuỳ vào trường hợp.

      "Được thôi, ta cho người châm cho Tần gia chén trà nóng. Có điều lão phụ mẫu còn có đệ đệ và muội muội của ta bên kia, Tần gia ngài......" Lục Nghiên ngữ khí trấn định, thanh nhàn nhạt giống như đàm đạo với Tần gia. Nghe vậy phất tay, ngụ ý thả người ra.

      "Nghiên nhi...."

      Vợ chồng Lục lão gia vừa được thả ra liền chạy đến chắn trước mặt Lục Nghiên. Dù rằng khi nãy hai người còn rất chật vật nhưng tại chỉ nghĩ đến việc bảo vệ hài tử của mình.

      Lục Nghiên trong lòng ấm áp, đưa ghế cho phụ mẫu ngồi, cười : "Cha, nương, nguoiừ tới là khách. Tần gia muốn ở đây đợi người của Cố gia ta cứ bồi . Xuân Hạnh mau đem trà nóng đến đây."

      Xuân Hạnh nghe thấy tiếng nàng phân phó, liền thu hồi ánh mắt cảnh giác, đồng ý tiếng rồi chạy vào phòng bếp. Người của Lục gia ngồi xuống, nô bộc sau lưng Lục Nghiên tay cầm gậy gộc đứng đối diện với bọn người Tần gia, ánh mắt khác gì Xuân Hạnh đối địch mà cảnh giác nhìn. Nhất thời trong phòng mang theo khí giằn co. Chắc chắn nếu bọn người Kim Ngân phường động thủ, bọn họ nhất định nhào tới, mà hai phía lại chỉ có thể kìm chế lẫn nhau.

      Lúc bọn họ mới tiến vào cửa Lục gia, bọn gia đinh giấu được bối rối sợ hãi. Nhưng tại, những người này chỉ đợi Lục Nghiên hô tiếng chắc chắn liền động thủ. Tần gia thấy thế hơi nheo mắt. Mọi thứ đều thay đổi từ khi Lục Nghiên xuất !

      Ban đầu quyền chủ động chính là nằm trong tay . Nàng vừa xuất , quyền chủ động liền rơi hết lên tay nàng. nương này người mang vẻ bình tĩnh tự tin khiến người ta tin phục nàng, mà bình tĩnh của nàng cũng ảnh hưởng đến bọn gia nhân bên cạnh nàng, khiến cho bọn họ mang dũng khí dám đối đầu với người ở Kim Ngân phường.

      Lục Nghiên đến Cố gia, phải chỉ để người ở Kim Ngân phường nghe, mà còn để đám nô bộc Lục gia tin tưởng, có Cố gia đứng sau lưng, bọn sợ cái gì!

      Phụ mẫu nàng tính tình ôn hoà nhu nhược, thể tin được lại có thể dạy dỗ ra nữ nhi thông minh cơ trí như vậy. Lần đầu tiên Tần gia nhìn kĩ vị Lục gia đại tiểu thư này. Nghe , Lục Nghiên nàng sinh ra có vẻ đẹp tuyệt trần nhưng tính tình lại vô cùng nhát gan, tại nhìn thấy đúng là nàng rất đẹp có điều nhát gan sao? phi!

      hiểu Lục Nghiên Cố gia mời người sao? Lúc nãy nghĩ chỉ là Lục Nghiên phô trương thanh thế hù doạ , nhưng nhìn thấy vẻ trấn định của nàng trong lòng cũng xác định ràng.

      Cố gia ở tỉnh S, toàn bộ Z quốc ai mà biết. Thời thế bây giờ hỗn loạn, quyền lục chế nghĩ được người có súng ống mà Cố gia ở phía Nam lại là tay quân phiệt, trong tay có rất nhiều súng ống, là hoàng đế ở phương Nam, phải là người Kim Ngân phường dám trêu chọc! Tần gia thể thừa nhận, bị lời của Lục Nghiên làm cho lay động, Cố gia bọn họ là người thể động vào.

      Quả , dù việc hôn nhân hai nhà có thành, tại Lục gia vẫn là xui gia với Cố gia, mà Lục Nghiên vẫn là cháu dâu tương lai của Cố lão gia....

      "Lục tiểu thư là nhanh mồm nhanh miệng a!"

      Lấy lại tinh thần, Tần gia đánh giá Lục Nghiên lượt, trong lòng thầm nghĩ -- -- đúng là tiểu hồ ly

      Lục Nghiên mỉm cười: "Tần gia ngài khen ta sao?? Ta dám nhận!"

      Xuân Hạnh bưng trà đến, Lục Nghiên tự tay đem trà đưa đến cho phụ mẫu. Trước mặt Lục lão gia, nàng mỉm cười cái với . biết vì sao Lục lão gia chỉ cần nhìn thấy nụ cười kia của nàng liền an ổn tinh thần.

      Lục Nghiên mời trà Tần gia : "Trà này chính là Bích Lia Xuân thượn hạng, biết có hợp khẩu vị của Tần gia ?"

      Ánh mắt Tần gia khẽ động, sau đó đứng lên cầm lấy mũ : "Ta cũng rành việc uống trà, hôm nay quấy rầy nhiều rồi, nên nhanh chóng thôi. Có điều, Lục tiểu thư, ban nãy ta có , thiếu nợ phải trả tiền, đó là việc tất nhiên. Hôm nay ta , hôm sau chắc chắn quay lại lấy."

      chuẩn bị rời , Lục Nghiên cũng thở ra hơi. có thể làm bỏ hay , Lục Nghiên cũng chắc chắn, bây giờ có thể giải quyết xong, nàng cũng thoải mái hơn, có điều....

      "Thiếu nợ trả tiền, đây là việc nên làm, chỉ là Lục gia ta cũng phải nhiều tiền gì, thiếu bao nhiêu trả lại bấy nhiêu, thêm bớt đồng!"

      xong nàng quay lại nhìn Lục Thực hỏi: "Lục Thực, ngươi thiếu Kim Ngân phường bao nhiêu tiền?"

      Lục Thực giận dữ : "Trước sau ta chỉ thiếu có tám ngàn lượng vậy mà bọn lại nhất quyết hai mươi vạn."

      Lục Nghiên mỉm cười : "Tần gia, ngài cũng nghe rồi chứ? Tám ngàn lượng bạc, ngài cho chúng ta vài ngày, chúng ta bớt trả cho ngài đúng số, có điều số dư còn lại...." tới đây, nàng chỉ lắc lắc đầu, Tần gia cũng hiểu nàng muốn gì.

      khẽ nhíu mày, định mở miệng bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Bước chân vô cùng chỉnh tề giống như được huấn luyện, bên cạnh đó còn kèm theo tiếng vũ khí leng keng.

      đám người mặc quân phục đen, tay còn cầm theo vũ khí xuất , tổng cộng có hai mươi người. Những người này vào phủ Lục gia, chia làm hai bên đứng ngay ngắn chỉnh tề, ở giữa người cũng mặc quân phục màu đen tới, vị này chính là phó quan.

      "Tiểu thư!"

      Lý Hạ sau lưng phó quan, tại nhìn thấy Lục Nghiên liền chạy tới phía nàng.

      "Ồ, Tần ngũ gia ở Kim Ngân phường đây mà, biết ngọn gió nào hôn nay lại thổi ngươi đến đây a?"

      Phó quan kia vẻ ngoài tuấn tiêu soái, bộ dáng chính nhân quân tử, vừa mở miệng lại mang theo vẻ cà lơ phất phơ, nhưng lại vô cùng nhận thức Tần gia.

      Tần gia nhìn về phía phó quan, mang theo chút kiêng kị cùng sửng sốt ngờ lại xuất ở đây.

      "Trương phó quan...."

      Trương phó quan ha ha cười : "Là ta đây, sao, Tần gia muốn gặp mặt ta à? Vậy ta phải cố gắng xuất trước mặt ngài nhiều hơn thôi, ta nha, chính là ai càng muốn gặp ta, ta lại càng khiến người đó nhìn thấy!"

      Tần gia gì. Ánh mắt Trương phó quan nhìn những tay sai đứng sau , toàn bộ là người Kim Ngân phường, đám người đô con vạm vỡ khiến người khác chú ý. Trương phó quan mở miệng : "Nhiều người như vậy sao? Lục gia đắc tội gì với Kim Ngân phường rồi? Đối phó với người dân bình thường mà cần nhân lực đến như vậy, có chút...."

      Tần gia mỉm cười : "Chúng ta cũng chỉ là muốn đòi miếng cơm mà thôi..."

      "Xin cơm ăn trước mắt Cố gia chúng ta sao?"

      Tần gia nhất thời nghẹn họng.

      Trương phó quan đột nhiên mặt lạnh : "Có ai biết Lục gia cùng với Cố gia vô cùng thân thiết, Lục đại tiểu thư lại là vị hôn thê của Cố Thành thiếu gia, khi dễ Lục gia chính là vả vào mặt Cố gia chúng ta. Kim Ngân phường các ngươi chính là muốn động thổ đầu thái tuế nha! Các ngươi để Cố gia vào mắt sao?"

      Tần gia sắc mặt trầm xuống, trong lòng vô cùng khó chịu nhưng vẫn cười ôn hòa : "Hiể lầm thôi, tất cả đều là hiểu lầm thôi... Kim Ngân phường như thế nào lại dám khinh thường Cố gia!"

      Trương phó quan xì tiếng khinh miệt, chỉ vào Tần gia : "Ngươi về với người đứng sau lưng ngươi là Lục gia là do Cố gia chúng ta bảo vệ, Kim Ngân phường các ngươi dám đụng vào người của Lục gia chính là chống đối Cố gia, là đối đầu với Cố gia, ngươi hiểu chưa?"

      Lời của Trương phó quan có chút khách khí, Lục Nghiên nhìn qua phía Tần gia thấy biểu cảm đại biến, điều này khiến cho nàng hiểu địa vị của Cố gia ở tỉnh S lớn như thế nào.

      Tần gia gì, chắp tay cáo từ với Trương phó quan, mang người muốn chạy ra khỏi Lục gia, Lục Nghiên liền : "Tần gia, ta giữ đúng lời hứa, tiền chúng ta nợ Kim Ngân phường chắc chắn trả, chỉ mong các ngươi cho chúng ta ít thời gian."

      Cước bộ của Tần gia dừng lát rồi nhanh chóng cất bước. Ra đến bên ngoài cửa lớn, quay đầu nhìn lại hai chữ "Lục phủ"...

      " ngờ người được mời đến lại là Cố Tứ gia!"

      Nếu như là những người khác ở Cố gia, cũng cần kiêng kị đến như vậy! Nghĩ đến vị Lục gia đại tiể thư kia trong lòng có chút dự cảm... "Lục gia muốn suy tàn, chắc là còn lâu ..."

    2. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Vì ta cảm thấy như trước vẫn là hay hơn nên edit lại như cũ :)))
      tại t có edit bộ này wattpad http://www.wattpad.com/user/hanghuynh1302, mọi người lên tặng cho t 1 sao để t có động lực nha
      Ngoài ra t có đăng ddlqđ nhưng viết theo kiểu đại, ai thích đọc theo kiểu đại qua bên kia comment cho t vui nhé

    3. Dinhloan

      Dinhloan Member

      Bài viết:
      64
      Được thích:
      48
      Ủng hộ nàng. Truyện hay lắm. Mong chờ đến ngày n9 nu9 gặp nhau
      Tea Chef thích bài này.

    4. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Chương 8
      Sau khi người của Kim Ngân phường rời , Lục Nghiên nhìn về phía vị Trương phó quan kia, về phía đó thi lễ : "Lần này đều nhờ Trương phó quan trợ giúp, nếu biết tình như thế nào nữa!"

      Vừa rồi đối mặt với Tần gia lộ ra dáng vẻ cà lơ phất phơ, khinh bỉ nhưng khi đối với Lục Nghiên, phản ứng của có chút được tự nhiên, tay chân biết làm như thế nào mới đúng. Trương phó quan rất sợ nữ nhân!

      Im lặng nửa ngày, Trương phó quan chỉ có thể thốt nên câu: " có gì, chỉ là Tứ gia phân phó."

      Tứ gia....

      Đây là lần thứ hai Lục Nghiên nghe đến cái tên này. Vừa rồi khi Trương phó quan ra tên này, bộ dáng Tần gia biến hóa, nàng nhìn thấy rất . Đó chính là vô cùng kiêng kị.

      Lục lão gia ở bên tiến lên tiếp đón, đối với Trương phó quan rất khách khí chắp tay cảm : "Hôm nay khiến cho Trương phó quan chê cười rồi, ngươi về với Tứ gia chúng ta cảm ơn, ngày khác nhất định đến nhà cảm tạ."

      "Ngài khách khí rồi!"

      Trương phó quan dám nhận lễ này, mặc dù là người làm việc tay chân nhưng lễ nghi vẫn biết chút ít : "Ngài là trưởng bối của Tứ gia chúng ta, ngài hành lễ, ta dám nhận, ta cũng chỉ là nhận lệnh từ Tứ gia chứ có làm cái gì a."

      Lục lão gia : "Bất luận là như thế nào hôm nay ta cũng chịu ơn ngươi."

      Trương phó quan : "Nếu còn chuyện gì ta trở về phục mệnh với Tứ gia đây."

      Nghe vậy Lục lão gia : "Vậy nhanh ..."

      Trương phó quan mang theo binh lính về, mọi người vừa hết, Lục Nghiên liền xoay người bạt tay đánh vào mặt Lục Thực. Động tác của nàng rất bất ngờ khiến mọi người vô cùng kinh hãi. Lục Thực bụm mặt ngẩn ngơ nhìn Lục Nghiên, vẻ mặt mờ mịt chưa kịp hiểu rằng chuyện gì xảy ra!

      Lục Nghiên nhìn Lục Thực lạnh lùng : "Ngươi có biết ngươi làm cái gì ? Suýt chút nữa ngươi phá hủy Lục gia rồi!"

      Lục Thực lấy lại tinh thần, nghe chất vấn của nàng hốc mắt liền đỏ lên, dám chống đối nàng, chột dạ : "Ta....ta cũng cố ý....ta chỉ là....chỉ là muốn...giúp đỡ trong nha chút..."

      Bên kia Lục phu nhân nhìn thấy bộ dáng của Lục Thực có chút đau lòng nhưng khi nhìn vào mặt của tiểu nữ nhi, lời cầu tình vừa định phát ra lại nên lời... Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nàng đều cảm thấy đau....

      "Lục Xu chỉ mới mười hai tuổi, bởi vì ngươi mà thiếu chút nữa bị hủy cả đời, câu cố ý là có thể bỏ qua sao?"

      Nghe vậy, Lục Xu nhào vào lòng mẫu thân ôm chặt, dựa đầu vào ngực nàng. Tiểu nương mới bao lớn, chưa từng chịu thương tổn gì, hôm nay dọa nàng sợ rồi.

      Lục Thực nhìn về phía Lục Xu, cúi đầu : "Thực xin lỗi, Xu nhi, ca ca phải cố ý...."

      Lục Xu gì, trong lòng nàng đối vưới Lục Thực có chút oán giận. Nghĩ đến việc vừa xảy ra, thân thể nàng tránh được run rẩy.

      "Quỳ xuống cho ta!" Lục Nghiên ra lệnh cho Lục Thực.

      Lục Thực có chút kinh ngạc, Lục Nhiên nhàn nhạt nhìn : "Nếu ngươi vẫn coi ta là tỷ tỷ, vẫn nhận là người Lục gia quỳ xuống lập tức cho ta!"

      Lục Thực dám gì liền quỳ xuống. Lục Nghiên nhìn : "Hôm nay ngươi quỳ ở đây cho ta, có lệnh của ta được đứng lên. Nếu dám đứng lên cần gọi ta là tỷ tỷ nữa, cũng cần bước chân vô cửa Lục gia nữa!"

      Lục Thực sợ hãi ngẩng đầu. Lục lão gia do dự : "Nghiên nhi, cái này....."

      "Phụ thân!" Lục Nghiên ngắt lời : "Chuyện này cứ giao cho ta giải quyết. Lục Thực làm sai nhất định phải chịu trừng phạt, nếu lỡ như chuyện này lại phát sinh lần nữa ngài định giải quyết như thế nào?"

      Lục lão gia trầm mặc thở dài. Lục Thực quỳ tại sân nhà trước, mọi người ở Lục gia đều là ai về phòng nấy. Ban đầu, Lục Nghiên dự định xuống bếp nấu ít thức ăn nhưng xảy ra chuyện như vậy cũng còn tâm tình, kêu Từ Di các nàng tùy tiện mang đồ ăn đưa đến. Lục lão gia ăn mấy miếng, nhìn ra bên ngoài thấy Lục Thực vẫn còn quỳ, quỳ mất nửa canh giờ (1 tiếng).

      "Nghiên nhi..."

      "Phụ thân, ngài đồng ý việc này giao cho ta xử lý!" Giọng của nàng rất mạnh mẽ.

      Lục lão gia : "Nhưng mà trời lạnh như vậy, thân thể đệ đệ ngươi sợ chịu nổi!"

      "Chịu nổi..... Đó là do tự làm tự chịu."

      Lục Nghiên lạnh lùng , tay gắp đũa thức ăn cho Lục Xu, ôn nhu : "Xu nhi ăn cái này , mùi vị tệ nha."

      Lục Xu thất thần, nghe vậy liền lấy lại tinh thần : "Vâng..."

      Lục Thực rất kiên cường mà quỳ, than vãn lời, người chỉ mặc chiếc áo sơ mi, khoác lớp âu phục, thời tiết lại có tuyết rơi, biết bị đông lạnh thành dạng gì... Phụ mẫu Lục gia chịu nổi đau lòng, nhưng dù có cầu tình như thế nào Lục NGhiên cũng chịu tha cho .

      "Tỷ tỷ, ngươi tha cho ca ca !" lúc lâu sau, Lục Xu lên tiếng, lay lay tay áo Lục Nghiên, thanh như làm nũng.

      Lục Nghiên nhìn về phía nàng, : "Lục Thực phạm sai lầm, còn làm cho ngươi chịu ủy khuất lớn như vậy, bị phạt cũng là do tự làm tự chịu, ngươi mặc kệ ."

      "Tỷ tỷ!" Lục Xu sốt ruột cầu tình: "Ca ca chắc chắn cố ý, thương ta nhất, mỗi lần ra ngoài đều mua đồ ăn ngon về cho ta, còn mua đồ chơi về cho ta chơi, khi còn ra ngoài chơi, ta chơi mệt cũng do cõng về.... Tỷ tỷ... ngươi tha cho ca ca ...."

      Lục Nghiên hỏi: "Lục Thực thiếu chút nữa hại ngươi, Xu nhi, ngươi hận sao?"

      " hận, ta hận ca ca!" Lục Xu dùng sức lắc đầu. Ngay từ đầu, nàng có chút tức giận nhưng khi nhìn thấy Lục Thực quỳ trong băng tuyết, tức giận kia liền từ từ biến mất, tại chỉ cảm thấy đau lòng.

      Lục lão gia và phu nhân cũng thêm vào: "Ta thấy Thực nhi cũng biết sai, Nghiên nhi, ngươi cho đứng lên , ngươi chịu , dù cho ta là cha mẹ gọi đứng lên, cũng chịu!"

      Lục Nghiên : "Nếu mọi người đều như vậy, vậy kêu đứng lên ."

      Nàng vừa cất lời, phụ mẫu Lục gia cùng Lục Xu lập tức chạy tới bên cạnh Lục Thực truyền đạt lời của nàng. Lục Nghiên: "....." Này biến nàng thành người xấu rồi.

      "Ca ca, tỷ tỷ cho ngươi đứng lên rồi!" Lục Xu chạy tới, tiểu nương tràn đầy quan tâm với ca ca của mình. Nghe được lời nàng , Lục Thực ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, môi đông cứng lên xanh tím. nhìn Lục Xu, hốc mắt đỏ lên : "Xu nhi, ca ca cố ý, ngươi đừng giận ca ca..."

      Cả ngày hôm nay, Lục Xu chưa từng khóc tiếng, nhưng vừa nghe thấy lời Lục Thực ra, lại tu tu khóc... nàng gạt nước mắt : "Ca ca là tên ngốc, là tên bại hoại.... Nhưng mà Xu nhi thích ca ca nhất, cho nên Xu nhi tha thứ cho ca ca!"

      Lục Thực mắt khóc nhưng miệng cười : "Đúng vậy, ca ca bại hoại, ca ca về sau như vậy nữa!"

      Hạ nhân đỡ Lục Thực vào phòng, quỳ canh giờ, thân thể sớm đông cứng! Vừa vào phòng, lập tức có đại phu đến bắt mạch, xử lý vết thương đùi . Lục Thực nằm giường nhưng an phận, nhìn về phía Lục Nghiên muốn gì đó. Lục Nghiên thở dài : "Được rồi, an tâm tịnh dưỡng , đừng để bản thân mình hỏng !" Nghe vậy, Lục Thực lập tức ngoan ngoãn.

      ra thân thể Lục Thực rất khỏe mạnh, quỳ lâu như vậy, mặc dù có lạnh nhưng chân cũng có việc gì, tĩnh dưỡng thời gian liền tốt lên. Nghe thấy điều này, Lục Nghiên nhàng thở ra, nàng sợ bắt Lục Thực quỳ như vậy có chuyện gì xấu xảy ra.

      Lục phu nhân ra khỏi phòng Lục Thực, nhíu mày : "Nghiên nhi, ngươi hôm nay xử phạt Thực nhi có chút khắt khe."

      Lục Nghiên : " phải ta quá khắt khe, mà do phụ thân mẫu thân cứ dung túng quá mức, nếu hôm nay cũng xảy ra chuyện. Dù thế nào nữa hôm nay cũng phải giáo huấn , có điều đó chỉ là nguyên nhân thôi, chủ yếu vẫn là ta sợ Lục Xu đối với sinh ra xa cách."

      "Hôm nay bởi vì Lục Thực mà nhém tí xíu Xu nhi bị bắt , nàng trong lòng cảm thấy ủy khuất. Lúc này nếu xử phạt Lục Thực, Xu nhi nghĩ thế nào? Hai người bọn họ là thân sinh huynh muội, tự dưng sinh ra xa cách, quan hệ cũng thể trở lại như trước kia, ta muốn giữa hai người bọn họ xảy ra chuyện."

      Bây giờ, chỉ vì Lục Thực bị Lục Nghiên phạt quỳ, Lục Xu còn oán giận với nữa, quan hệ của hai người họ bị ảnh hưởng. Xem xem, tại, Lục Xu còn muốn ở lại bên cạnh chăm sóc ca ca của mình.

      Nghe vậy, Lục lão gia cùng Lục phu nhân mới ý thức được điều này... bọn họ thực nghĩ tới.... Lục lão gia nhìn về phía Lục Xu lẩm bẩm : "Nghiên nhi, ta nhận ra ngươi..."

      Hôm nay, Lục Nghiên mang cho mọi người cảm giác vô cùng xa lạ, loại khí thế bức người, bình tĩnh, thong dong còn ưu nhã kia, trước đây Lục Nghiên hoàn toàn có!

      "Ta còn cách nào khác, lúc đó mọi người đều bị bắt, ta chỉ có thể làm như vậy!"

      Lục Nghiên buông mắt, biểu cảm yếu ớt : "Ta biết trong nhà có chuyện, ta cũng muốn giống như trước. Phụ thân, mẫu thân, hai người yên tâm, về sau ta kiên cường!"

      Lục lão gia trong mắt sửng sốt : "Tất cả là tại ta, ta là phụ thân mà thể làm được gì cho ngươi, khiến ngươi chịu ủy khuất...."

      Lục Nghiên lắc đầu : "Phụ thân, người rất tốt...! Ta chỉ là muốn trưởng thành, thể nào trốn ở dưới cánh các ngươi mãi được."

      Từ lúc chuyện kia xảy ra, nàng liền biết mình xử xự giống "Lục Nghiên", nhưng lúc đó còn cách nào khác, chẳng lẽ nàng phải nhìn Lục Xu bị người ta bắt , Lục gia bị họ khi dễ? Nàng làm được! Hơn nữa nàng sau này đều phải sống ở nơi này, thể cả đời đều diễn vai người khác, như vậy quá mệt mỏi rồi! Mà người nàng thay đổi cũng giải thích là dần trưởng thành, từ từ nàng để mọi người làm quen với tính cách của mình!

    5. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Chương 9
      Kim Ngân phường là sòng bạc lớn nhất ở tỉnh S, đương nhiên thế lực thể khinh thường, nếu hôm nay vì Cố gia, bọn họ nhất định .

      "Đúng rồi, phụ thân, Cố Tứ gia này là ai a?" Lục Nghiên đột nhiên nhớ tới Cố Tứ gia trong lời Trương phó quan liền mở miệng hỏi Lục lão gia.

      "Cố Tứ gia a...."

      Lục lão gia suy nghĩ lúc : "Cố Tứ gia là con nhất của Cố tướng quân, rất được lòng người, bất quá bây giờ chỉ mới hai mươi tuổi, ngươi còn phải gọi tiếng thúc thúc! Mà vị Cố Tứ gia này cũng là người sở hữu toàn bộ khả năng của Cố tướng quân, là người mưu lược, lãnh binh ra trận thập phần thông thạo, hơn nữa lại là người hết sức thủ đoạn, Nam chinh Bắc chiến, ai cũng phải gọi tiếng Cố thiếu tướng. tại ở Cố gia, phân nửa công lao chính là Cố tướng quân, nửa còn lại, lại chính là Cố Tứ gia..."

      Nghe lời của Lục lão gia, Lục Nghiên trong lòng giật mình, Cố Tứ gia này mới có hai mươi tuổi mà tài giỏi như vậy, nhân vật đáng gờm!

      "Bất quá vị Cố Tứ gia này có hơi lạnh lùng chút, dễ tiếp cận, Trương phó quan kia chính là người dưới trướng của , thể tin được, hôm nay lại phái Trương phó quan qua đây!"

      Khi nhìn thấy Trương phó quan, Lục lão gia trong lòng còn kinh ngạc chứ riêng gì Tần gia. Trương phó quan là thủ hạ mạnh nhất của Cố Tứ gia, khi sai phái Trương phó quan tới đây nghĩa là Cố Tứ gia coi trọng Lục gia, đây là chuyện rất khó có được! Lục Nghiên hơi suy nghĩ, gọi Lý Hạ đến hỏi: "Ngươi làm cách nào mời được người bên cạnh Cố Tứ gia đến đây?"

      Lý Hạ giải thích: "Tiểu thư, người sai ta đến Cố gia tìm người giúp, ta nửa điểm cũng dám chậm trễ, khi ta vừa đến Cố phủ liền gặp đoàn người của Cố Tứ gia săn thú trở về." Nghĩ đến người kia mặc bộ quần áo quân đội, cao lớn, mạnh mẽ, lại mang theo lạnh lùng nam tính, Lý Hạ có chút sợ hãi, dừng lát rồi : "Cố Tứ gia biết lí do ta đến, liền sai Trương phó quan về cùng, ta cũng nghĩ giúp chúng ta như vậy!"

      ra là vừa săn về... hèn chi người mùi máu tươi. Trong lòng Lục Nghiên trở nên sáng tỏ, khứu giác của nàng mẫn cảm hơn người bình thường rất nhiều, người Trương phó quan có mùi máu tươi, khi vừa bước tới, Lục Nghiên nhận ra ngay.

      Lục lão gia : " ngờ Cố Tứ gia lại vì chúng ta mà ra mặt, trước kia ta còn thấy có nhân tính, làm người quá mức vô tình, giống như khối băng. Bây giờ xảy ra chuyện gì, có lẽ ta hiểu lầm , lại là người tốt nha."

      Bên kia, người tốt trong lời của Lục lão gia bỗng dưng hắt xì cái, mọi ánh mắt lập tức nhìn về phía , Trương phó quan ngạc nhiên : "Tứ gia...ngài hắt xì sao??"

      giống như nhìn thấy quỷ nha. Thân hình Tứ gia trước giờ vô cùng khoẻ mạnh, theo lâu như vậy, Trương phó quan chưa từng nhìn thấy hắt xì chứ đừng là bệnh. Mấy ánh mắt sắc bén bên kia nhìn qua phía này, thấy sắc mặt đổi hỏi: "Tứ gia, ngài thấy thân thể như thế nào?"

      Trương phó quan tiếp tục : "Có tên tuổi của Tứ gia ngài, Kim Ngân phường dù lá gan lớn hơn nữa cũng dám động thủ! Ta thấy lúc Lục gia kia rối rắm, Tần gia kia cũng khách khí, ngồi xuống uống chung trà." nhướn mày rồi sờ cằm : "Điều khiến ta ngạc nhiên chính là người làm chủ việc ở Lục gia phải là Lục lão gia mà lại là Lục đại tiểu thư, bọn họ nhân đều xem nàng là người cầm đầu."

      "Lục gia đại tiểu thư....."

      "Chính là vị nương có hôn ước với thiếu gia Cố Thành, hình như tên là Lục Nghiên... Mọi người đồn đãi rằng tính tình nàng rất nhu nhược, hôm nay nhìn thấy chính là đúng ."

      "Ở hướng tây nam Z quốc chính là T quốc, quân sĩ ở đó dự định vận chuyển vật tư ngang tỉnh S."

      Đây phải lần đầu tiên nghe đến tên của Lục Nghiên nên cũng để trong lòng, qua rồi thôi, liền đến chuyện khác. Đối với Tứ gia , Lục gia cũng quan trọng lắm, bất quá là do nghĩ tới mặt mũi Cố tướng quân, hai người dù sao cũng trở thành thông gia mới sai Trương phó quan giúp đỡ.

      *****

      Đến tối, nhiệt độ người Lục Thực có chút tăng lên, có điều chuyện này được dự tính từ đầu nên được hạ sốt nhanh chóng. Đến ngày thứ hai, ngoại trừ chân còn chút đau cũng có việc gì nữa.

      Lục Nghiên vô cùng sợ lạnh, đâu cũng đem thân mình trùm kín, trong tay còn ôm cái lò sưởi tay, được bao bọc giống như củ hành. Có điều, khi ra ngoài trời, việc này rất tốt nhưng đến lúc vào phòng liền cảm thấy nóng nực.

      Cởi hết áo choàng đưa cho Xuân Hạnh, Lục Nghiên vào phòng nhìn Lục Thực khoẻ hơn : "Nhìn thần sắc của ngươi còn gì nguy hiểm nữa, ta đem cho ngươi chút cháo sơn dược, còn nóng uống mau ."

      "Tỷ tỷ!"

      Lục Xu nhìn thấy Lục Nghiên vào, liền lập tức dính lấy. Trong lòng Lục Xu tại, địa vị tỷ tỷ muốn thay thế cả cha mẹ, trở thành người vĩ đại nhất, hàng động hôm qua của Lục Nghiên khiến cho Lục Xu sinh ra loại cảm giác tín nhiệm, muốn xa rời .

      Lục Nghiên xoa đầu nàng, dịu dàng : "Ta có đưa cho Xuân Hạnh ít bánh ngọt cùng với mứt táo sơn dược dành cho ngươi đó."

      Nghe vậy hai mắt Lục Xu loé lên. Sơn dược này vừa mua của gia đình nông thôn kia đào ra bán, Lục Nghiên nhìn thấy liền đem ra làm chút cháo và điểm tâm. Cháo kia dùng gạo tẻ cùng gạo nếp thượng hạng nấu ra, sơn dược được cho vào nấu cùng, tất cả được nấu tới nát nhừ, bung toả như đoá hoa, ăn vô cùng nhàng, khoan khoái.

      Mà bánh táo đỏ sơn dược kia, đem sơn dược nấu mền nhừ, sau đó sên cho hơi đặc, nặn thành hình đoá hoa, bên trong bọc táo đỏ, phía phết ít mật để trở nên vàng óng làm thành nhị hoa, vẻ ngoài đẹp như vậy đương nhiên ăn thập phần ngon miệng.

      Lục Thực nếm qua rất nhiều điểm tâm, thức ăn được làm kì công cũng từng nếm qua. Nhưng hiểu sao, tất cả đều thể sánh bằng món bánh sơn dược đơn giản này của Lục Nghiên. Qua đôi bàn tay của nàng, thức ăn như được hoá phép, có thể đục khoét nơi sâu thẫm nhất của dạ dày.

      " rất ngon..."

      Trong tiết trời mùa đông giá rét được uống bát cháo sơn dược nóng hổi, cái bụng trống rỗng giống như được hưởng thụ, cảm giác khoan khoái được lấp đầy, thoã mãn thở hơi dài. Lục Thực lẩm bẩm: "Chỉ là bát cháo, tại sao có thể ngon như vậy?"

      Lục Nghiên : "Nấu cháo tuy rằng nhìn đơn giản, thực tế lại là loại công phu. Nhiệt độ, nguyên liệu nấu ăn, còn có lượng nước... Những thứ này đều ảnh hưởng đến hương vị cháo."

      Còn có thời gian, những thứ nhặt nhưng ảnh hưởng rất lớn tới mùi vị!

      Lục Nghiên ngồi xuống, nhìn về phía Lục Thực. Dưới ánh mắt của nàng Lục Thực có chút khó thở, chỉ muốn rời giường nhảy nhót, nhưng chỉ dám ngoan ngoãn nằm đó. Đối với Lục Nghiên, chỉ dám giữ bộ dáng ngoan ngoãn, nghiêm chỉnh, vô cùng đứng đắn.

      Lục Nghiên hỏi: "Biết sai chưa?"

      Lục Thực ngoan ngoãn gật đầu: "Biết sai rồi ạ!"

      Lục Nghiên vuốt mặt nhìn : "Hôm qua chưa hỏi ngươi, tại sao ngươi lại tới Kim Ngân phường? Ngoài ăn với ngủ ngươi lại bắt hước người khác bài bạc sao? Tám ngàn lượng cũng phải là con số !"

      Nhắc đến chuyện này, Lục Thực cảm thấy có chút tự nhiên. Ngữ khí tỷ tỷ tuy vẫn ôn hoà nhưng Lục Thực lại cảm thấy như đối mặt với người lớn tuổi, hoàn toàn bị nàng áp chế.

      "Trừ ăn với ngủ ra...ta cũng có làm việc khác..."


      Cho dù sợ hãi tỷ tỷ nhưng câu "trừ ăn với ngủ kia" khiến vô cùng kháng cự, lúc này mới : "Ta muốn kiếm tiền, nhưng trong tay chỉ có năm trăm lượng bạc".... Lại còn là bạc mà tích cóp từ nha! "Lúc đó ta biết phải làm gì để kiếm tiền, lúc liền dẫn đến trước cửa Kim Ngân phường, Tiếu Kiến rủ rê ta vào đổ thử vài lượt..."

      tình phát sinh thế nào, Lục Thực cần , Lục Nghiên cũng có thể đoán ra! Ban đầu nhất định thắng, sau đó lại bị thua, muốn gỡ gạc lấy lại cảm giác chiến thắng liền càng lún càng sâu, tiền thua mỗi lúc nhiều hơn.

      "Tiếu kiến? Là thiếu gia của tiệm quần áo đúng ?" Lục Nghiên hỏi. Trong trí nhớ của nàng rất mơ hồ về cái tên này, có điều quả có người như vậy nha.

      Lục Thực gật đầu : "Chính là !"

      Lục Nghiên suy nghĩ chút lại hỏi: "Hôm qua ngươi muốn giúp trong nhà là như thế nào?"

      Lục Thực nhìn bọn hạ nhân lượt, sau đó tất cả đều rời rồi mới hạ giọng với Lục Nghiên: "Ta nghe lén được, sau khi gia gia qua đời, trong nhà phải gánh số nợ lớn, phụ thân phải bán bớt sản nghiệp trong nhà, chúng ta mới có thể trả bớt. tại chúng ta rất nghèo..."

      Lục Xu hỏi: "Rất nghèo? Như vậy còn điểm tâm để ăn rồi?"

      Lục Nghiên cười : "Dù có nghèo cũng thiếu tiền cho nguoiư ăn điểm tâm. Chỉ có điều ta chỉ sợ ngươi suốt ngày ăn điểm tâm như vậy nhanh chóng biến thành bé mập nha."

      Nghe vậy, Lục Xu lập tức bưng mặt, tin mình trở thành bé mập.

      Lục Nghiên nghe thấy lời của Lục Thực liền hiểu, so với suy nghĩ của mình cũng sai lệch lắm. Phu phụ Lục gia tuy ra cùng bọn nhưng hạ nhân trong phủ đều giải tán gần hết, chỉ còn lại vài người liền biết được trong nhà xảy ra chuyện gì. Bất quá tuy rằng trong nhà có chuyện cũng thể sớm chiều lụn bại. Nhưng mà trong nhà lại mang thêm khoản nợ lớn, tình huống lại càng trầm trọng hơn.

      Lời này, Lục Nghiên muốn ra, nếu Lục Thực biết trách bản thân nhiều hơn! nàng rất thắc mắc.... Vì sao Lục gia lại mang số nợ lớn như vậy?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :