1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Trùng sinh] Mỹ thực tại dân quốc - Nguyệt Chiếu Khê

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      @Hiyoko cảm ơn nàng rất nhiều :037:
      @LyLy Mai :2one:
      @Chris T cũng thích truyện về mỹ vị nữa :034:
      LyLy MaiChris thích bài này.

    2. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Chương 4
      Món Lục Nghiên làm chính là Tam đinh bao, thịt gà thịt heo băm còn có măng cắt , ba món làm nên nhân bánh, sau đó dùng chày cán mỏng da bánh đem nhân cho vào trong, tay nặn vài cái lập tức liền được gói kín, bàn tay nàng nhắn, nhanh nhẹn đem từng cái bánh bao gói kĩ.

      Động tác của Lục Nghiên vô cùng thành thục, tất cả bánh bao đều được làm xong. thành thục này ít nhất cũng phải được huấn luyện mười mấy năm.

      đám bánh bao đặt vào trong lồng hấp, đồng dạng như nhau, chênh lệch mấy, giống như đều được cân đo cẩn thận. Nha đầu nhóm lửa đến cầm cây đuốc nóng cho vào, bánh bao đặt vào ngăn của lồng hấp, bao lâu sau, trong nồi phát ra cỗ nhiệt khí.

      Bánh bao hấp, Lục Nghiên lấy cái nồi dày, lấy ít gạo trong vại cho vào nồi rồi cho nước, đậu đỏ vào để lên bếp nấu. Sau đó, đem vài trái táo đỏ bỏ hạt vứt vào trong nồi. Kia chính là gạo tẻ thượng hạng, ở vài thập niên trước chính là gạo được tiến cống vào cung, hạt cháo tròn bóng nẩy, dùng để nấu cháo vô cùng thích hợp, mà táo đỏ cùng đậu đỏ kia cũng là phẩm chất tốt nhất.

      Lục Nghiên nghĩ nghĩ, lại lấy mấy hạt đậu phộng cho vào bên trong, khối thân thể này có chút khí hư, nên ăn chút táo đỏ cùng đậu đỏ để bồi bổ khí huyết. Cháo là phải nấu lửa lớn cho nở ra, sau đó hạ lửa ninh nhừ.

      Bên kia xửng bánh bao cũng bốc ra rất nhiều khói, hương thơm của bột mì truyền tới bên này nồi cháo cũng bắt đầu nở bung, hương gạo từ trong nồi tỏa ra làm bụng đói kêu vang.

      "Thơm quá a!"

      Nha đầu nhóm lửa ngồi xổm mặt đất nhịn được ngẩng đầu ngóng trong hai cái bếp, hiểu sao lại thơm như vậy, thơm đến mức nước bọt tràn ngập khoan miệng. Lục Nghiên ước lượng thời gian vừa đúng, kêu nha đầu nhóm lửa tắt bếp, đem bánh bao lấy ra.

      Bánh bao hấp lên hương vị vô cùng thơm cùng mềm mại, mùi thơm này chính là mùi của bột mì. Mà nhân bên trong lại câu người thèm thuồng, ăn vào hương vị như tan chảy trong miệng làm cho người ta nên lời.

      "Ọt ọt!"

      yên tĩnh trong phòng bếp nhất thời bị tiếng bụng đói phá tan, Lục Nghiên đảo mắt nhìn liền thấy Xuân Hạnh đỏ mặt cúi đầu : "Quá thơm, ta hôm nay còn chưa có ăn điểm tâm...."

      Thơm như vậy...đến lúc nào có thể ăn đây...

      Mùi vị bột mì kia bị lửa lớn làm cho tỏa ngát hương, khiến người ta thèm ăn. Lục Nghiên nhận từ Xuân Hạnh cái đĩa, cầm chiếc đũa gắp cái bánh bao ra nếm thử.

      Khối thân thể này rất xinh đẹp, môi hồng răng trắng, nhất là bờ môi đỏ mọng như đóa hoa. tại đôi môi này lại cắn cái bánh bao trắng như tuyết, hàm răng nhàng cắn cái, da bánh bao mỏng tan liền bị công phá, bên trong có thể thấy nhân bánh vô cùng phong phú, dầu mỡ trơn bóng dính môi, càng tăng lên vẻ đẹp mê người của Lục Nghiên.

      Nàng cùng với bánh bao, nhất thời giống như thiên tiên, toát ra loại cảm giác khiến người khác choáng váng, làm cho người ta phân vân biết nên nhìn mỹ nhân hay mỹ vị kia!

      Trong nháy mắt, chóp mũi "đại gia" bị cỗ hương vị lẻn vào, mùi thịt xông vô mũi nhưng ngán mà lập tức muốn ăn ngay, chỉ nghĩ muốn nhào tới lấy cái cho vào miệng thử xem nó có bao nhiêu mỹ vị.

      Lục Nghiên ăn miếng, nếm hương vị xong, liền bỏ đũa xuống.

      "Tiểu thư, hương vị như thế nào a?"

      Tất cả mọi người trong phòng ăn đều đưa mắt ra nhìn Lục Nghiên, nàng xoay đầu lại, nhất thời cảm thấy ánh mắt mọi người như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

      "Tổng thể hòa hợp, vị cũng vừa lắm, may mắn là nguyên liệu mới mẻ, thịt lợn rừng rất mềm, hương vị rất tốt."

      Lục Nghiên nhận xét, trong lòng cảm thấy bất mãn. Khối thân thể này có khí lực, cảm nhận món ăn được tốt lắm, kém chút, hoàn mỹ. Xem ra cần rèn luyện tốt khí lực, về sau lại làm mất thể diện bản thân.

      Lục Nghiên suy nghĩ lúc, đến khi hồi thần thấy ánh mắt của Xuân Hạnh cùng mọi người nhìn chăm chăm xửng bánh bao, liền : "Lấy vài cái bánh bao đưa đến chỗ lão gia, phu nhân còn có thiếu gia, tiểu thư, còn dư lại cho các ngươi nếm thử."

      Mọi người trong bếp lập tức vui mừng, bánh bao này quá thơm, hương vị đặc biệt, phải như những loại khác, bọn họ thèm muốn mà thể ăn. Ba nha đầu tiến lên lấy bánh bao đem cho các chủ tử, phòng bếp to như vậy đột nhiên trống trải, chỉ còn lại Lục Nghiên còn có Từ di.

      Xuân Hạnh đem bánh bao đến chỗ Lục lão gia và phu nhân, cười : "Đây là bánh bao mà tiểu thư nhà chúng ta tự tay làm, rất thơm, đặc biệt đưa đến cho lão gia và phu nhân nếm thử."

      "Nghiên nhi làm?" Lục phu nhân ngồi ở bàn trang điểm, nghe thấy liền vô cùng sửng sốt.

      Hai ngày nay, nữ nhi này chính là tính tình thay đổi, trầm tĩnh rất nhiều, lại luôn ở trong phòng bếp làm món này nọ, hương vị cũng đặc biệt tốt, ngay cả nàng (Lục phu nhân) hưởng qua vô số mỹ thực cũng cảm giác đầu lưỡi đc thõa mãn.

      Hộp đồ ăn mở ra, những chiếc bánh bao trắng trẻo mập mạp xuất giống như tuyệt phẩm nhân gian.

      "Đưa đến cho ta nếm thử!"

      Lục lão gia tiếp nhận chiếc đũa từ tay nha hoàn, gắp lên cái bánh bao tắc lưỡi nghĩ -- bánh bao này được làm vô cùng tinh xảo, khéo léo, mỗi chiếc bánh bao bằng đúng nắm tay tiểu hài tử, vừa miệng ăn của người lớn. Bánh bao sau khi ăn vào miệng, Lục lão gia liền sửng sốt. Lục phu nhân nhìn thấy lão gia lộ ra 1 biểu cảm tin được, nhanh chống cầm lấy chiếc đũa gấp lấy 1 cái bánh bao cho vào miệng.

      Lục phu nhân"..."

      Bánh bao này vỏ cùng nhân vô cùng hòa hợp, vỏ mỏng nhưng cũng dày thực là vừa đủ. Lục phu nhân nhàng cắn 1 cái, vỏ bánh mềm mại liền bị phá bỏ mang theo 1 mạch hương vị rất thơm, trong nháy mắt hương bánh liền chạm đến đầu lưỡi. Thịt heo là thịt lợn rừng, hơn nữa còn mới hai ba tháng tuổi, thịt vô cùng non mềm, còn có măng đinh vừa được đào lên, tươi mới, cuối cùng thịt gà lại là loại thượng hạng xào cùng hành tỏi càng làm dậy lên mùi hương, hương vị hòa lẫn thập phần hoàn mỹ, rất mê người.

      mềm mại của vỏ, thịt heo mềm, thịt gà cùng măng đinh, bốn loại hương vị dung hợp, cũng xung đột, ăn ngon đến mức người ta muốn đem đầu lưỡi nuốt vào. Hơn nữa, vì có măng chua nên bánh bao chút cũng ngán lại vô cùng giòn tan. Bất tri bất giác, cái bánh bao liền ăn hết.

      " ngon!" Lục lão gia nhét cái bánh bao vào miệng, thậm chí đến hình tượng cũng cần. Lục phu nhân nhìn đột nhiên hỏi : "Lão gia ngày ăn xong rồi à?"

      Lục lão gia thân thể cứng đờ. Lục phu nhân nhìn mỉm cười dịu dàng. Chờ Xuân Hạnh rời , Lục lão gia thở dài : "Nha đầu Nghiên nhi kìa từ thích xuống bếp, đáng tiếc..."

      Đáng tiếc trù nghệ Lục gia truyền nam truyền nữ. Lục phu nhân nhìn thoáng qua cái đĩa sạch , trong lòng vừa động : "Nghiên nhi có tay nghề như thế này, ngài cho nàng Thực Mãng Lâu thế nào?"

      Lão gia do dự: "Chỉ tiếc Nghiên nhi là nương thôi..."

      Lục phu nhân thở dài tiếng : "Thực Mãn Lâu kia phải làm sao đây? Nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ có thể bán thôi."

      Lục gia trước kia tại S tỉnh xem như là đại gia tộc, Lục lão gia tử trước kia là người rất có thủ đoạn, trù nghệ cũng rất được, đem thanh danh của Lục gia phát dương quang đại. Khi đó ai cũng biết Lục gia ở S tỉnh là biểu tượng tối cao của mỹ thực! Đáng tiếc, Lục lão gia kế thừa được trù nghệ của phụ thân, ba hài tử chỉ có duy nhất nam đinh là Lục Thực cũng có thiên phú.

      Đến khi Lục lão gia tử qua đời, Lục gia có ai học được tay nghề của Lục lão gia tử, đầu bếp tại tửu lâu từ từ bị lôi kéo hết, là họa vô đơn chí. tại Lục gia thể so với trước kia, mọi người đều thấy Lục gia chính là rơi xuống đáy vực.

      ", chúng ta đến phòng bếp xem xem, ngoại trừ bánh bao nàng còn có thể làm được gì!"

      Nhắc đến, Lục lão gia vẫn còn cảm giác được hương vị tam đinh bao còn lưu lại trong miệng.

      Hai người đến phòng bếp, còn chưa vào bên trong liền nghe thấy thanh tiểu nữ nhi như làm nũng, ngọt ngào như mật ong:

      "Tỷ tỷ cái này ăn ngon..."

      Sau đó chính là thanh của đại nữ nhi: "Dù ngon cũng được ăn nhiều, chỉ được ăn hai cái. Gạo nếp ăn nhiều, bụng thoải mái."

      Hai người tiến vào, nhìn thấy tiểu nữ nhi dựa vào bên người Lục Nghiên, khuôn mặt khả ái lấy lòng.

      "Phụ thân, mẫu thân!"

      Lục Nghiên xoay người lại, nàng mặc bộ áo màu hồng đào trùng với màu giày, bên dưới là tầng váy trắng, nhìn qua thập phần xinh đẹp tuyệt trần, mi thanh mục tú, căng tràn sức sống khiến cho hai vị nhân gia bất giác thấy xa lạ. Quả giống như nàng là con người khác!

      Lục phu nhân mở miệng cười hỏi: "Hai người tỷ muội các ngươi là làm cái gì vậy? Xu nhi, ngươi lại gây phiền phức cho tỷ tỷ ngươi rồi à?"

      Lục Xu nhào vô ngực Lục phu nhân làm nũng: "Mẫu thân, tỷ tỷ làm bánh đậu đỏ, ăn ngon a....."

      Tam đinh bao
      [​IMG]

    3. bellchuong

      bellchuong Active Member

      Bài viết:
      119
      Được thích:
      98
      vừa ăn cơm xong mà đọc truyện lại thấy đói! Hic
      Tea Chef thích bài này.

    4. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Tai sao ta luon doi bung khi đọc truyen nay??? :-((

    5. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Chương 5
      Lục Nghiên làm món bánh ngọt này vô cùng đơn giản. Bột nếp làm vỏ, đậu đỏ nghiền nhuyễn cho vào làm nhân, bên ngoài phủ lớp vụn đậu nành. Chỉ là nhìn rất ngon mắt, rất kích thích vị giác, hương vị cũng đặc biệt ngon. Ăn vào miệng, cảm giác ngọt lịm thơm thơm, vỏ ngoài láng mịn mềm mại, đậu đỏ lại bùi bùi tan trong miệng, ngọt mà ngán. Hơn nữa, mọi thứ kết hợp rất vừa đủ, ăn xong còn muốn ăn tiếp ngừng. ( theo ta nghĩ món này chắc là mochi đậu đỏ á)

      Loại điểm tâm ngọt này rất phù hợp với phụ nữ, chỉ có Lục Xu thích mà đến ngay cả Lục phu nhân cũng bị thuyết phục, liền ăn liên tục mấy khối thôi. Ngược lại Lục lão gia đối với những món ngọt ngọt dính dính có hứng thú, mặc dù món này cũng rất ngon nhưng so ra thích món bánh bao thịt kia hơn. Bánh đậu đỏ này quá , có thể bỏ hết cái vào miệng lần, ăn ghiền a.

      "Nghiên nhi."

      Lục lão gia cùng nàng thương lượng, : "Bánh bao này sao lại làm cái lớn a? như vậy nhét kẽ răng cũng đủ!"

      Lục Nghiên: "Được đó."

      Lục Nghiên làm đồ ăn cũng làm nhiều, ít bánh bao, phần cháo, hơn nữa bánh bao đậu đỏ này lại là cái bánh , chỉ đủ cho đàn ông nhét vào kẽ răng, nhất là Lục lão gia, bánh bao hầu hết đều vô bụng của nhưng vẫn chưa no! Ngẫm nghĩ chút, Lục Nghiên quyết định nấu thêm nhiều chút, cũng vô cùng đơn giản với nàng thôi mà tất cả mọi người đều được ăn. là làm ngay, nàng gọi Từ di đem bột mì tới, việc nhào bột lần này chính là Lục lão gia xung phong ra trận, gánh chịu công tác đau khổ này, sức lớn, khí lực cực đại, nhào bột chắc chắn cũng càng dùng sức hơn.

      Bất quá lần nhào bột này, Lục Nghiên chỉ nhào kiểu giống bình thường. Lục lão gia cũng hiểu tại sao phải làm như vậy, nhưng ngẫm nghĩ thấy Nghiên nhi tay nghề rất tốt, như vậy chắc là có đạo lý riêng của nàng, Lục lão gia cũng vui vẻ hưởng ứng.

      Khối bột nhào hoàn chỉnh, Lục Nghiên bắt đầu kéo mì. Mì sợi của nàng cũng có kỹ xảo cao siêu gì nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng đẹp mắt. Ngắt viên bột sau đó ve dài thành sợi, càng ngày càng dần cuối cùng nàng phất cái liền mơ hồ như sợi tơ.

      "Này......"

      Từ di hoàn toàn sửng sốt, nàng là người làm ở nhà bếp nên nhìn qua liền biết tay nghề của Lục Nghiên chỉ có thể là thuần thục công phu rất lâu rồi.

      Lục Nghiên đến bên nồi nước dùng, nồi này từ khi nãy nấu canh gà, cực kỳ ngon, bên nổi lên màng váng dầu mỏng, có thêm bất cứ gia vị gì, chỉ cho gừng tỏi tiêu muối nấu nhừ, hoàn toàn là vị nguyên thủy của gà. Điều này làm Lục Nghiên tương đối hài lòng. Nước dùng đối với bát mì mà là vô cùng quan trọng, mà nấu nước dùng chính là môn nghệ thuật.

      Kiếp trước ở trong cung, bên cạnh hoàng hậu có bà mụ chuyên nấu canh, tay nghề nấu canh của bà tuyệt đối thể so sánh, Lục Nghiên uống qua lần liền hoàn toàn bị chinh phục, dùng năm năm trời để quấn thân bà mới học hỏi được chút tay nghề.

      Lục Nghiên hỏi mọi người có muốn ăn cay hay , trừ Từ di, tất cả mọi người đều là cay vui. Nàng liền làm chén tương ớt, hương vị hành tỏi xào cực kì thơm lan tỏa ra. tay mỗi người đều cầm sẵn cái bát canh chừng, Lục Nghiên đem nước lèo nấu cho tốt xong rồi cho mì vào nồi. Vắt mì rất , nước trong nồi sôi ùng ục vô cùng nóng, cho vắt mì vào lúc có thể vớt ra bát, múc vá nước dùng cho vào, Lục Nghiên lại cho thêm vài lát trứng luộc cắt khoanh, thế giới này lại có trứng vịt muối, nàng chỉ có thể có gì làm nấy.

      bát mì được bưng ra, ở dưới là vài sợi mì, nước lèo trong suốt, bên múc thìa tương ớt cho vào, hồng hồng trắng trắng nuốt nước bọt ngừng, lại còn có hai miếng trứng luộc, đậu phộng rang, hành ngò.....

      bát mì này chính là vừa ngon vừa bổ vừa phong phú!

      Chính là đừng nhìn sợi mì như vậy mà khinh thường dễ nát, khi vào trong miệng, ngươi mới phát được sợi mì tuy nhưng dai giòn vô cùng. Gắp đũa liền trúng miếng thịt băm thấm nước dùng gà thập phần đậm đà, theo mì vào trong khoang miệng chính là mỹ vị.

      Tương ớt là do chính tay Lục Nghiên làm ra, những người trong bếp đều thấy. Gia vị qua tay nàng đều là những gia vị bình thường nhưng sau đó lại rất có tư vị, cay cay thơm thơm, vừa đủ cay khiến người ta mặt hồng tai đỏ, nhưng cũng vừa đủ cay cảm giác vô cùng sung sướng!

      Lục lão gia rất thích ăn cay, múc thêm vào bát hai muỗng tương ớt, Lục Nghiên nhìn thấy liền cảm giác đau miệng, sợ Lục lão gia bị cay hỏng, Lục Nghiên nhìn qua thấy có rau xanh liền đem ra cho chút giấm đường trộn lên, chua chua ngọt ngọt giòn giòn, rất ngon miệng. Gia vị thấm đều hết nàng mới ngừng tay kêu bọn Xuân Hạnh đem thức ăn ra phòng ăn. Bánh bao, cháo, còn có mì cùng với rau trộn, tuy rằng đơn sơ nhưng rất đủ dinh dưỡng lại thơm ngon. Rau trộn kia tuy có cả dĩa đầy nhưng mọi người gắp vài đũa còn.

      Lục Nghiên: "......"

      Cầm bát cháo của mình lên uống, Lục Nghiên đối với thái độ của mọi người tỏ ra trách cứ mà còn vui mừng. Nằng chính là thích nhìn người khác ăn món mình làm ra. Là đầu bếp, người khác hưởng thụ mỹ thực của mình liền cảm thấy vô cùng khoái trá, cũng có cảm giác rất thành tựu.

      Mì mềm dai, nước dùng ngon ngọt, còn có hương vị bình thường của trứng luộc lại làm bát mì tổng thể bật lên rất đặc sắc. Lục lão gia giống như được ăn bát đệ nhất mì, hoàn toàn bị chinh phục, trong lúc nhất thời, phòng ăn chỉ còn tiếng hút mì rồn rột.

      "Phanh!"

      Tiếng bát đập lên bàn, Lục lão gia có chút chống lưng ưỡn bụng hưởng thụ dựa vào ghế tựa. Cả người ăn uống no đủ lộ ra vẻ lười biếng : " ăn nổi nữa!"

      Lục Xu ăn mì xong nhìn sang chỗ Lục Nghiên : "Tỷ tỷ, cháo của ngươi uống ngon lắm sao?"

      Nháy mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng. Lục Nghiên : "Muốn uống cháo, trong nồi còn có, tự mình lấy ."

      Loảng xoảng cạch cạch.

      Mới khi nãy còn no ăn nổi mà giờ Lục lão gia lại chạy đến bên nồi cháo, Lục Xu đứng sau lưng tức đến giậm chân : "Phụ thân phải ngài ăn nổi sao?"

      Lục lão gia cầm vá múc cháo : "Cháo bất quá chỉ là chút nước mà thôi, bụng ta còn có thể chứa được."

      Lục Xu: "......."

      Mọi người ăn cần hạ nhân hầu hạ, Từ di các nàng trở lại phòng bếp, vài người vào bàn, nha đầu nhóm lửa cúi đầu húp chén mì, rồi ngẩng đầu lên phát ra biểu cảm hạnh phúc : "Món này rất thơm ngon a."

      "Tay nghề đại tiểu thư rất tốt." Nha đầu thái rau cũng mở miệng, nhưng ngẩng đầu lên mà tiếp tục vùi mặt ăn. Những món này đều vô cùng đơn giản, nhưng qua tay Lục Nghiên mùi vị quả thực rất tuyệt, ăn hoàn toàn là chụm đầu hưởng thụ, ngon đến khóc. Bát mì của Từ di thêm tương ớt, coi như là chén mì chay nhưng ăn cũng có tầng hương vị tuyệt hảo.

      ".....Tay nghề này so với lão gia tử cũng kém!" Thậm chí so với lão gia tử còn tốt hơn, hương vị còn mỹ vị hơn rất nhiều. Lão gia tử trong lời Từ di chính là Lục lão gia tử . Nàng nhin được nghĩ, nếu lão gia tử biết Lục Nghiên có tay nghề tốt như vậy có thể hối hận trù nghệ Lục gia chỉ truyền nam truyền nữ? Ai có thể nghĩ tới Lục Nghiên có thiên phú trong việc này đến vậy. Nếu ngay từ đầu lão gia tử chuyên tâm chỉ bảo Lục Nghiên, Lục gia bây giờ chắc là càng nâng cao hơn, chứ phải giống tại có ai kế thừa dần dần xuống dốc.

      Lục Nghiên chỉ uống hai chén cháo, ăn hai cái bánh bao liền nghỉ.

      "Ân, Nhị đệ đâu?" Lục Nghiên đột nhiên nhớ tới hỏi.

      Lục gia tổng cộng có ba tỷ muội. Lục Nghiên là lão đại, bên dưới còn có đệ đệ Lục Thực là Lục Xu là muội muội nhất. Nghe nàng hỏi, nha đầu khi nãy đưa bánh bao cho Lục Thực liền : "Ta nhìn thấy nhị thiếu gia, khi nãy đưa qua là Dầu Muối bên cạnh nhị thiếu gia tiếp nhận."

      Bên cạnh Lục Thực có hai nha hoàn, phân biệt gọi là Dầu Muối cùng Tương Dấm (ta cười chắc chết =D])

      Lục Nghiên gật đầu : "Đợi chút, các ngươi đem bữa sáng của nhị thiếu gia đưa đến cho ."

      "Vâng ạ."

      Mà nhị thiếu gia Lục Thực lúc này từ cửa sau chuồn êm vào, vẫn mặc nguyên y phục hôm qua, đích thị là đêm chưa về, tại mới trở về .

      "Nhị thiếu gia, ngài về!"

      Hai nha hoàn của Lục Thực nhìn thấy vô cùng kích động. Lục Thực hỏi bọn họ: "Thế nào, lão qua và phu nhân có tìm ta ?"

      Dầu Muối : " có, chỉ có sáng nay đại tiểu thư sai nha đầu đem qua bàn bánh bao, là tiểu thư tự làm."

      "Tỷ tỷ tự tay làm?"

      Lục Thực sửng sốt, vội nỏi: "Vậy nhanh chút đem bánh bao bưng đến cho ta!"

      Tương Dấmnói: "Thiếu gia, hôm nay ngài vẫn muốn ra ngoài sao? Nếu lão gia và phu nhân biết được nhất định đem chúng ta ra đánh chết!"

      Lục Thực trợn mắt nhìn nàng : "Xem lá gan của ngươi kìa, gia ra ngoài chính là để làm đại , ngươi sợ cái gì? Chờ thêm hai ngày, ta nhất định cho ngươi bất ngờ lớn!"

      Dầu Muối cùng Tương Dấm nhìn nhau, vì sao bọn họ có cảm giác bất an a....

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :