1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Trùng sinh] Mỹ thực tại dân quốc - Nguyệt Chiếu Khê

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Chương 29
      "... Ngựa cái kia phải là dành cho ta sao?"

      Cố Mỹ Chi trừng lớn mắt, trong lòng tức giận, hung hăng trợn mắt nhìn Lục Nghiên, xem ra là đem việc này đổ lên người nàng.

      Lục Nghiên tỏ thái độ mình vô tội, nàng cái gì cũng chưa .

      Lưu Chí Viễn nhìn Cố Mỹ Chi, biểu cảm bất đắc dĩ lại dung túng, giống như nhìn muội muội của mình, : "Mỹ Chi, ngựa của ngươi vẫn giữ lại cho ngươi, con ngựa ta con khác."

      Cố Mỹ Chi nhất thời cao hứng, kéo tay Lưu Chí Viễn, thanh mềm mại : "Ta biết Chí Viễn ca ca tốt với ta nhất."

      Tiểu nương cười đến ngọt ngào, vui vẻ hoàn toàn che dấu được, ánh mắt sáng lên.

      Thấy thế, Lục Nghiên hơi hơi nhướn mày, ánh mắt dò xét người bọn họ, có chút đăm chiêu.

      Mọi người thay kỵ trang, Lục Nghiên lần đầu tiên mặc kỵ trang như thế này, hơi có chút thích ứng, chiếc quần tôn lên đôi chân dài của nàng, vừa mảnh vừa dài. Nàng trước kia cũng chỉ mặc áo váy làm bằng vải bồi, xiêm y như thế này vẫn là lần đầu tiên mặc, kết quả lại vô cùng kinh ngạc.

      Dáng người hoàn mỹ giống như bước ra từ trong tranh. Ngực cao mông nở, eo thon chân dài, hơn nữa gương mặt lại nét nhu tình, đứng ở nơi nào, nơi đó biến thành phong cảnh hữu tình.
      Thấy nàng ra, Lưu Chí Viễn ngả ngớn huýt sáo, lấy tay chọc chọc Cố Thành, : "A Thành a, vị hôn thê này của ngươi, đúng là vưu vật (người ưu tú, ý chị nhà mình là tuyệt sắc) a. chỉ bộ dạng xinh đẹp giống như đóa hoa, mà vóc dáng cũng eo chân dài, những nương khác sao có thể so sánh được?"

      Cố Thành nhàng vuốt ve con ngựa của mình, bị khuỷu tay chọt chút, lúc này mới chú ý tới Lục Nghiên bên kia. thể , Lục Nghiên là hợp với màu hồng, làm cho cả người nàng càng thêm xinh đẹp, mĩ lệ.

      "... Vợ bạn, thể nhìn, nàng phải những nữ nhân khác." Phục hồi tinh thần, đối với bộ dáng ngả ngớn của Lưu Chí Viễn, trong lòng Cố Thành có chút thoải mái, nhịn được câu.

      Nghe vậy, Lưu Chí Viễn nhướn mày, : "Ngươi phải là thích vị hôn thê này sao, như thế nào, còn cho ngiời khác nhìn a? Hay là ngươi thấy nàng ta bộ dạng xinh đẹp, có chút động lòng?"

      Biểu cảm Cố Thành có chút thay đổi, trong lòng cũng biết là cảm xúc gì : "Ngươi đừng bậy."

      "Ta có bậy hay , chính ngươi ràng." Lưu Chí Viễn hừ tiếng, : "Ngươi suy nghĩ cho ràng, Diệp Tinh hay là vị hôn thê này, ngươi rốt cuộc thích ai, sớm đưa ra chủ ý . Là nam nhân, phải có trách nhiệm, cứ lề mề như vậy cả ba người đều bị thương tổn."
      xong, mặc kệ, bởi vì lời của ràng có ảnh hưởng tới Cố Thành, bước đến bên cạnh Lục Nghiên.

      "Lục tiểu thư, có cần ta giúp đỡ gì ?" cười tủm tỉm hỏi, đôi mắt hồ ly cười rộ lên mang theo vài phần phong lưu đa tình mê người.

      Lục Nghiên liếc mắt nhìn , cười : "Lưu tiên sinh vẫn là cách xa ta ít , ta muốn bị Cố Mỹ Chi tiểu thư lại ghi hận."

      Nghe vậy, Lưu Chí Viễn sờ sờ mũi, có chút bất đắc dĩ : "Ngươi cái gì vậy..."

      Vẻ mặt này cuả thực ràng cho thấy Cố Mỹ Chi thích , bất quá cũng kỳ quái, biểu Cố Mỹ Chi ràng như vậy, là người đều có thể nhìn ra.

      " gạt ngươi, ta vẫn luôn chỉ coi Mỹ Chi là muội muội. Ta là người mỹ nhân, phong lưu thành tính, chịu an ổn, thành gia lập tức cũng chỉ huỷ cuộc đời nương người ta." Vẻ mặt của thực đứng đắn.

      Lục Nghiên ngẩng đầu nhìn , lần đầu tiên nhìn từ khi tới đây, : "Xem ra, Lưu tiên sinh so với Cố thiếu gia cũng có trách nhiệm hơn."

      Lưu Chí Viễn cười, : "Xem ra đối với mối hôn này, thích chỉ Cố Thành a, Lục tiểu thư xem ra cũng thích."

      "... ràng có vị hôn thê, vẫn còn cùng những nữ nhân khác mập mờ . Nam nhân như vậy, Lưu tiên sinh cảm thấy, ta đối với thậm chí đối với mối hôn này, còn phải chờ mong?" Lục Nghiên hỏi lại.

      Lưu Chí Viễn lên tiếng. với Cố Thành xem như bằng hữu, hiểu được Cố Thành đối với việc này có chút đúng.

      Nhân viên trong trường đua dắt ngựa ra, kia đúng là con ngựa cái ngoan ngoãn, lông thuần màu trắng, nhìn qua bộ dáng cũng rất thuần. Lúc Lục Nghiên vuốt ve nó cũng có biểu thoải mái, Lục Nghiên lấy mớ cỏ cho nó ăn.

      Nhìn động tác của nàng, Lưu Chí Viễn có chút ngạc nhiên, : " ngờ Lục tiểu thư đối với ngựa cũng có chút nghiên cứu, xem bộ dạng này nó có vẻ thích ngươi a."

      Động tác vuốt ve ngựa của nàng có thể chính là vỗ về cảm xúc của ngựa, tuy thường xuyên qua lại nhưng chú ngựa này ràng rất thân cận với nàng.

      Lục Nghiên nhàng vuốt ve đầu ngựa, ánh mắt dịu dàng, cười : "Là con ngựa này này nhu thuận thôi."

      Kiếp trước vào mùa thu, hoàng thượng đều ra ngoài săn bắn, Lục Nghiên vì là đầu bếp cũng theo vài lần, tự nhiên cũng có cưỡi ngựa. Thậm chí, so với con người mà , nàng thích cùng những con động vật này ở chung hơn, bởi vì chúng có nhiều tâm tư.

      Ánh mắt Lưu Chí Viễn có chút kinh ngạc nhìn nàng, kinh ngạc với ôn hòa của nàng.

      Khi vừa gặp mặt, Lục tiểu thư cho cảm giác nhạt nhoà, yên tĩnh, nàng đối với bọn vô cùng lãnh đạm, duy trì khoảng cách nhất định. còn tưởng rằng, tính tình của nàng rất thanh lãnh, nghĩ rằng, đối với con ngựa, nàng lại tỏ ra biểu cảm ôn nhu như vậy.

      "Chí Viễn ca ca!" Cố Mỹ Chi chạy tới kéo tay Lưu Chí Viễn, ánh mắt địch ý liếc mắt nhìn Lục Nghiên, : "Ngươi cùng nàng có chuyện gì cần phải ?"

      Lưu Chí Viễn gõ đầu nàng, : "Lục tiểu thư là khách, đừng lễ phép như vậy."

      Cố Mỹ Chi chuyện.

      Lục Nghiên tiếp nhận dây cương từ tay nhân viên, với Lưu Chí Viễn hai người: "Các ngươi trò chuyện, tự ta cưỡi ngựa dạo."

      Lưu Chí Viễn nha tiếng, : "Ta kêu A Thành cùng ngươi..."

      "Diệp Tinh tỷ trật chân bị thương, ca ca bồi nàng, có thời gian." Cố Mỹ Chi lập tức .

      Lục Nghiên để tâm cười thoáng, : " có việc gì, tự ta lo được." xong, động tác nàng thập phần lưu loát leo lên ngựa, nhìn qua thập phần soái khí.

      "Giá!" Hai chân cặp lấy bụng ngựa, con ngựa lập tức phi nước đại.

      Lục Nghiên tâm tình rất tốt, những người liên quan căn bản ảnh hưởng tới nàng. Tuy rằng thời tiết có chút lạnh, nhưng cảm giác cưỡi ngựa vẫn rất sung sướng, nhất là hôm nay mặt trời ló dạng, vừa cưỡi ngựa chậm rãi vừa phơi nắng.

      Sau khi Lục Nghiên rời , Lưu Chí Viễn đồng ý nhìn Cố Mỹ Chi, : "Mỹ Chi, đó là vị hôn thê của ca ca ngươi, ngươi nên lễ phép như vậy!"

      "Nhưng ca ca thích nàng. Nếu phải tại nàng, ca ca cùng Diệp Tinh tỷ tỷ sớm ở cùng chỗ." Cố Mỹ Chi phục.

      Lưu Chí Viễn ánh mắt nặng nề nhìn nàng, leo lên ngựa đuổi theo Lục Nghiên.

      "Chí Viễn ca ca!" Cố Mỹ Chi kêu tiếng, tức giận dùng sức dậm chân.

      "Cố tiểu thư..." Nhân viên dắt ngựa ở trường đua cẩn thận kêu tiếng.

      Cố Mỹ Chi kéo dây cương, leo lên ngựa, phi thân đuổi theo: "Chí Viễn ca ca..."

      *

      Trường đua này bình thường tiếp khách vãn lai, nhất là tại trời rất lạnh, nơi này sớm đóng cửa, cho nên thực im lặng, cho nên bên ngoài truyền đến tiếng vang rất ràng.

      "Mẫu thân hôm nay A Thành bọn họ đến này chơi. Thời tiết mùa đông, ở trong nhà đợi, chạy đến nơi này ăn gió lạnh, là rảnh rỗi có việc gì làm." Cố nhị gia ôm lò sưởi tay nằm dài ghế, lười biếng mở miệng.

      Nam nhân đối diện dáng ngồi thực đoan chính, dù là ở trong phòng, dáng ngồi vẫn thả lỏng, đôi con ngươi hẹp dài mà thâm thúy, nhìn cái khiến người ta cảm giác được loại khí thế áp bức nặng nề.

      "... Cố Thành nhàn rỗi cũng phải chuyện tốt gì, ngươi gần đây phải cùng người D Quốc làm ăn sao? Gọi làm cùng, miễn cho ngày có việc biết làm cái gì." Cố Tứ Gia mở miệng.

      Nghe vậy, Cố nhị gia nhướn mày nhìn , : "Cố Thành tiểu tử này lại nơi nào chọc tới ngươi? là bảo bối của đại tẩu, ta dám sai sử , nếu có chuyện gì, đại tẩu lại tìm ta liều mạng."

      Nghĩ đến ngày ấy trông thấy tiểu nương, ngồi xổm bên cạnh Hoa Cầu Tuyết, làn da trắng trẻo, sạch trong suốt, so với kia Hoa Cầu Tuyết còn mảnh mai hơn.

      Nghĩ đến điều này, Cố Tứ Gia khẽ nhíu mày, : " chính là bị đại tẩu sủng đến biết nặng . Đại tẩu nơi đó ngươi là do ta . Nam nhi Cố gia cần loại vô dụng."

      Cố nhị gia vui tươi hớn hở đồng ý. Người trong nhà, tiểu đệ này của hề giống ai, tính tình lãnh ngạnh, đại tẩu kia của thấy cũng sợ ngay. Có lời của Cố Tứ Gia, Cố Đại nãi nãi cũng dám gì .

      "A!"

      chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, hai người nhìn nhau, đến bên cửa sổ, liếc mắt nhìn liền thấy trong trường đua, ngựa loạn xạ đụng nhau.

      "Là Mỹ Chi!" Cố nhị gia nhìn cái liền nhận ra người cưỡi ngựa, hai người lập tức xoay người xuống lầu.

      "Chí Viễn ca ca, cứu ta..." Cố Mỹ Chi hai tay ôm chặt lấy cổ ngựa, nước mắt nhịn được rơi ra.

      Nàng sợ hãi, kêu lên thanh đều loạn xạ, hoàn toàn biết làm sao bây giờ, chỉ có thể bất lực gắt gao ôm chặt lấy ngựa, biết rằng động tác như vậy càng làm con ngựa điên cuồng hơn.

      "Mỹ Chi!" Lưu Chí Viễn giục ngựa đuổi theo sau lưng nàng, nhìn thân mình nàng lưng ngựa bị quăng tới quăng lui, trong lòng sốt ruột —— nếu Cố Mỹ Chi bị tung ra khỏi lưng ngựa, hậu quả tưởng tượng nổi.

      Bên kia Cố Thành bọn họ cũng nghe được động tĩnh, đám liền chạy ra.

      Lục Nghiên nhìn thoáng qua, tay nàng thân mật vỗ vỗ dưới thân con ngựa, : "Ngựa ngoan, bên đó đợi ngươi a!"

      Cuồng phong thổi qua bên tai, vù vù rung động, Lưu Chí Viễn chỉ cảm thấy hoa mắt, đạo hồng ảnh lướt qua , vọt đến chỗ Cố Mỹ Chi. Mắt Lưu Chí Viễn lóe lên tia kinh ngạc.

      "Mỹ Chi!"

      Trong tiếng gió hỗn loạn tiếng kêu gào, Cố Mỹ Chi chớp mi, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn qua liền thấy Lục Nghiên biết từ lúc nào ruổi ngựa đến bên người nàng.

      Lục Nghiên nhìn con đường phía trước, mở miệng lớn tiếng : "... Đợi ta ra hiệu, ngươi bắt tay ta, ta kéo ngươi qua đây!"

    2. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Chương 30

      Cố Mỹ Chi tính tình tuy rằng được nuông chiều nhưng rốt cuộc cũng chỉ là tiểu nương, gặp chuyện như vậy trong lòng khó tránh kích động luống cuống, hoàn toàn biết nên làm như thế nào .

      "... Ngươi nắm lấy tay ta, ta kéo ngươi qua đây."

      Cố Mỹ Chi vô cùng luống cuống, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, khi nhìn thấy Lục Nghiên, trong nháy mắt đó, thành kiến chán ghét trước kia đối với Lục Nghiên đều biến mất còn, thời điểm này, trong lòng nàng chỉ còn hi vọng cuối cùng vào cọng rơm cứu mạng này, thậm chí là cảm kích.

      Lục Nghiên biết suy nghĩ trong lòng nàng, cố gắng ruổi ngựa tới gần, khoảng cách này có chút khó khống chế, nếu hai con ngựa đụng vào nhau, cả hai người đều gặp nguy hiểm. Thế nhưng tại, hai con ngựa chạy song song nhau, duy trì được khoảng cách thích hợp.

      "Đưa tay cho ta!" Lục Nghiên hô to, tay lôi dây cương khống chế ngựa, tay hướng giơ qua bên Cố Mỹ Chi. Cố Mỹ Chi cố gắng mở mắt, cuồng phong thổi tới khiến mắt nàng đau rát, cố gắng vươn tay nắm lấy bàn tay trước mắt, đầu ngón tay ra sức duỗi thẳng.

      Con ngựa phía dưới đột nhiên phát ra tiếng hí vang, sau đó càng ra sức chạy nhanh hơn, mà thân mình Cố Mỹ Chi người nó lại lảo đảo, tay ban nãy định bắt lấy tay Lục Nghiên nhanh chóng thu về ôm chặt lấy cổ ngựa.

      " được, được... Ta được!" Cố Mỹ Chi dùng sức lắc đầu, bị chuyện ngoài ý muốn này doạ sợ tới mức dám lại đưa tay ra, cả người lưng ngựa bị lắc lư ngã trái ngã phải.

      Lục Nghiên ngẩng đầu nhìn liếc mắt nhìn tiền phương, chỗ đó lập tức liền muốn chạy ra mã tràng phạm vi, vọt vào rừng rậm . Trong rừng rậm cây cối phồn thịnh, vào, tình cảnh so với nơi này kém hơn.

      thể lại trì hoãn !

      Lục Nghiên trong lòng thầm hạ quyết tâm, lớn tiếng quay sang Cố Mỹ Chi : "Nếu muốn chết, liền mau đưa tay ra."

      Cố Mỹ Chi dùng sức lắc đầu. Nàng sợ, nàng rất sợ.

      Lục Nghiên gì, chỉ tìm cơ hội bay thẳng qua chỗ Cố Mỹ Chi, ôm người lưng ngựa xuống, lăn vài vòng rồi mới dừng lại.

      Khi hai người các nàng nhảy khỏi lưng ngựa, con ngựa chạy như bay vào trong rừng rậm. Trễ nữa bước, Cố Mỹ Chi liền bị ngựa mang vào rừng.

      "Mỹ Chi!" Cố Thành từ đằng xa chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng này tim đều muốn rớt ra ngoài, vội vàng chạy qua.

      Lục Nghiên từ người Cố Mỹ Chi đứng lên, Cố Thành lo lắng đứng bên cạnh nàng, quan tâm thôi, "Mỹ Chi, ngươi sao chứ? Ngươi có cảm thấy chỗ nào thoải mái hay ? Có bị thương ?"

      Cố Mỹ Chi ngẩng đầu nhìn bọn họ, mặt cắt còn giọt máu. Biết mình còn việc gì nữa, đột nhiên khóc oà lên, trực tiếp lao vào ngực Lưu Chí Viễn.

      "... Chí Viễn ca ca, ta sợ muốn chết!"

      Lục Nghiên mặc kệ tiếng khóc, nhàng lách qua bên. Vừa rồi nếu phải Cố Mỹ Chi phối hợp cần gì phiền toái như vậy, dựa khí lực của nàng hoàn toàn có thể đem người lưng ngựa kéo qua.

      suy nghĩ, cổ tay đột nhiên bị người nào đó bắt lấy, ánh mắt của nam nhân cao lớn gắt gao nhìn chằm chằm tay nàng, : "Bị thương."

      Có lẽ lúc lăn đất cẩn thận chạm vào tảng đá, trong lòng bàn tay trái của nàng có vết thương sâu, tại miệng vết thương máu bắt đầu giọt, rơi tóc tóc xuôngsân cỏ khô vàng.

      Nếu , Lục Nghiên phát , lúc này kinh động, mới phát giác đau, đau đớn như giòi bò trong xương, tiến vào thần kinh não, làm cho nàng nhịn được nhăn mày. Nàng là người rất sợ đau.

      Cố Tứ Gia thấy nàng nhăn mặt, theo bản năng hỏi: "Rất đau?" Thanh của rất , như sợ nếu hơi lớn hơn chút làm cho nàng sợ hãi.

      " đau, Tứ thúc." Lục Nghiên lòng .

      Cố Tứ Gia nhìn nàng cái, lôi kéo nàng hướng về phía Tiểu Dương Lâu: "Ta dẫn ngươi xử lý miệng vết thương."

      Người này, chuyện làm cho người ta khỏi cảm thấy uy lực áp bức. Lục Nghiên vụng trộm liếc mắt nhìn gương mặt trầm trầm của , nàng trở nên nhu thuận hơn, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn.

      Phía sau hai người là Cố Mỹ Chi sống sót sau tai nạn thống khổ khóc lóc. Cố Thành nhìn Cố Mỹ Chi người có bất cứ vết thương nào, đầu tiên là nhàng thở ra, nhưng đột nhiên giống như nhớ tới cái gì đó thần sắc biến đổi, ánh mắt băn khoăn nhìn bốn phía liền nhanh chóng nhìn thấy hai người Lục Nghiên.

      Nam nhân cao lớn lôi kéo tay nương, giống như hai phần trắng đen bát quái cắt nhau, nhìn bóng dáng vô cùng hợp nhau.

      "Tứ thúc..." Cố Thành thào, mày tự chủ nhíu chặt.

      *

      Trong căn phòng ở Tiểu Dương Lâu có hòm thuốc chuyên môn trị thương, đối với loại ngoại thương này, Cố Tứ Gia có thể tự mình xử lý. Bất quá, nhìn miệng vết thương của Lục Nghiên, mặt lên vẻ lúng túng.

      Lòng bàn tay nàng mềm mại như có xương, thực nhẵn nhụi, làn da trắng tinh trong trẻo, lộ ra nét yếu ớt mĩ lệ. Bởi vậy, khi có vết thương vắt ngang như vậy liền khiến người ta bối rối, máu đỏ tươi tuôn ra càng lên vẻ kinh diễm!

      Cố Tứ Gia nhìn chằm chằm bàn tay Lục Nghiên mà ngẩn người.

      "... Thực phiền toái sao?" Lục Nghiên hỏi.

      Cố Tứ Gia nhanh chóng lấy lại tinh thần, theo bản năng hồi đáp: "Ta sợ ngươi đau, chịu nổi." tại cũng đau đến sắc mặt trắng bệch, khi xử lý miệng vết thương còn biết đau đến thế nào.

      Lục Nghiên: "? ?"

      Cố Tứ Gia thần sắc đổi, lấy cồn dùng để rửa vết thương ra, : "Miệng vết thương trước hết cần sát trùng, có chút đau, ngươi kiên nhẫn chút."

      Lục Nghiên liền cười, : "Ngươi xem ta thế này, nhẫn nại vốn rất mạnh."

      Cố Tứ Gia nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng, đổ cồn lên vết thương.

      "Tê!" Thứ kia hết sức đau, đau đến mức cả người Lục Nghiên nhịn được run run chút. Nhưng giống như nàng , nhẫn nại của nàng rất mạnh, trừ lúc mới đầu phát ra tiếng kêu rên, tiếp theo dù đau đến mồ hôi lạnh ứa ra cũng có tiếng than nào.

      Cố Tứ Gia ngẩng đầu, nhìn nàng gắt gao cắn môi dưới của chính mình, cánh môi đỏ mọng bị nàng cắn nát còn nhìn ra hình dáng, những giọt máu cũng từ từ rơi ra.

      Cố Tứ Gia đè tay lên miệng của nàng, : "Đừng cắn."

      Lục Nghiên đối với việc lộ ra bộ dáng thảm hại liền tươi cười.

      khó nhìn, Cố Tứ Gia nghĩ thầm.

      Miệng vết thương được bôi dược rồi sau đó băng bó lại bằng băng vải. Tuy rằng nó được xử lý tốt nhưng lòng bàn tay vẫn co rút đau đớn, Lục Nghiên càng ngày càng chảy nhiều mồ hôi lạnh, đau!

      Vết thương xử lý xong, Cố Tứ Gia lại buông tay nàng ra, ngón tay tự chủ vuốt ve cổ tay nàng. Trong lòng Lục Nghiên có chút hoảng sợ.

      "... Tay ngươi đeo vòng tay này rất xinh đẹp." mở miệng.

      Cổ tay tuyết trắng kia mang chiếc vòng ngọc san hô đỏ, đỏ với trắng hình thành nên bức tranh thoã mãn thị giác, thể diễn tả hết vẻ đẹp này.

      Lục Nghiên lấy lại tinh thần, : "Ta còn chưa cảm tạ Tứ thúc tặng cho ta vòng tay này, món đồ này quá quý trọng. ngờ lại làm dơ nó, xin lỗi." Bên dính máu của nàng.

      Cố Tứ Gia buông mi nhìn chằm chằm tay nàng, : "Đưa cho ngươi cái gì cái đó là của ngươi, cùng ta cũng có quan hệ. Hơn nữa, cũng dơ bẩn..."

      Lục Nghiên sửng sốt chút mới hiểu được ý tứ của , là máu của nàng cũng dơ bẩn, có làm bẩn vòng tay.

      Tứ thúc kỳ quái, Lục Nghiên nghĩ. Cánh tay giật giật, biểu cảm Lục Nghiên có chút lạ lùng.

      "Cỡi quần áo ta nhìn xem." Cố Tứ Gia đột nhiên mở miệng.

      Lục Nghiên sửng sốt, thần sắc thay đổi mấy lần, cuối cùng uyển chuyển : "Tứ thúc, ta với ngươi là chú cháu, như vậy tốt lắm đâu?"

      Cố Tứ Gia vẻ mặt bình tĩnh nhìn nàng, nhưng nhìn kỹ, phát đáy mắt mờ mịt: "? ?"
      Trong đầu chuyển khúc rẽ mới hiểu được ý tứ của Lục Nghiên, nhất thời cảm thấy có chút buồn cười, : "Sau lưng ngươi cũng đụng bị thương đúng ? Ta chỉ muốn nhìn vết thương đó mà thôi."

      Lục Nghiên: "..."

      Mặt nàng nháy mắt đỏ lên, chỉ là kiếp trước rèn luyện được bình tĩnh, nên vẫn duy trì được giọng trấn định: "Là vậy." Nếu để ý khuôn mặt đỏ lên như trứng tôm được nấu chín, chỉ nghe thanh nàng rất bình tình.

      Cố Tứ Gia nở nụ cười, đôi mắt xinh đẹp, đôi mày dài, nhìn thập phâng tuấn lãng tử. : "Bất quá ngươi cũng đúng, là ta biết suy nghĩ. chú cháu khác nhau, chính là nam nữ khác biệt, cũng nên chú ý ít. Ta gọi nha đầu vào." Ngữ khí của cũng thể che giấu ý cười. Nghe được, mặt Lục Nghiên lại càng nóng.

      Sau khi đóng cửa, Lục Nghiên đem mặt chôn vào tay. Từ kiếp trước tới giờ, nàng chưa từng có lúc nhục nhã như vậy. Vài lần thái độ Cố Tứ Gia đối với nàng có chút đặc biệt, điều này làm cho nàng nhịn được nghĩ nhiều, cho nên mới nghĩ đến phương diện kia.

      "... Người ta chỉ là coi ngươi là vãn bối mà thôi." Trong lòng nàng lẩm bẩm, tự dặn rằng mình đừng ảo tưởng.

      Cố Tứ Gia đóng cửa lại, mặt còn mang theo nụ cười thản nhiên. hay cười, thường xuyên là bộp dáng như ông lão, lạnh lùng trầm tính, cho nên khi nhìn thấy nụ cười của , Cố nhị gia hoàn toàn kinh ngạc.

      "Thực ra mà , Tử An, ngươi có phài đối với vị tiểu thư bên trong kia cảm thấy hứng thú?" Cố nhị gia lại, thần sắc mập mờ hỏi.

      Tử An, đó là tên chữ của Cố Tứ Gia.

      Nghe vậy, thần sắc Cố Tứ Gia có chút quái dị nhìn về phía Cố nhị gia, : "Đó là vị hôn thê của Cố Thành, Lục gia đại tiểu thư."

      Cố nhị gia thần sắc biến đổi lớn: "Ngươi thế nhưng xem trọng vị hôn thê của cháu ngươi?"

      Cố Tứ Gia: "..."

      Cố nhị gia ha ha cười, : "Cái này cũng có gì. Tục ngữ , yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Lục tiểu thư kia ta thấy xinh đẹp mĩ lệ động lòng người, ngươi động tâm cũng kỳ quái. Lại , tiểu tử Cố Thành kia phải đối với mối hôn này có hứng thú sao? Vừa vặn, ngươi cưới Lục tiểu thư. Lục tiểu thư này nhất định muốn trở thành người Cố gia chúng ta a."

      "Hồ ngôn loạn ngữ." Cố Tứ Gia đánh giá.

      Cố nhị gia phục, : "Ngươi thích người ta, vậy ngươi đối với nàng tốt như vậy để làm gì? Xem bộ dáng ngươi khẩn trương như vậy, thích? Lừa quỷ!"

      Cố Tứ Gia nghiêm túc tự hỏi, cũng biết được chính mình đối với Lục Nghiên có chú ý rất kì quái.

      "... Đại khái là bởi vì, tay nàng, rất đẹp ." cho ra kết luận.

      Cố nhị gia: "..." Này phải là ngốc tử sao.

    3. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Chương 31

      Cố Tứ Gia người này từ tính tình lãnh đạm, đối với người nhà thái độ cũng như vậy. lớn như vậy, nhược quán (20 tuổi), cũng thấy hứng thú với nương nào, thậm chí là đối với các nương hề có hảo cảm. Thái độ của khiến Cố gia cảm thấy, cả đời cũng thích nương nào.

      Mà bây giờ, vất vả mới thấy đối nữ hài tử coi trọng săn sóc như vậy, Cố nhị gia làm sao có khả năng thèm để ý?

      "Đại khái, là tay của nàng rất đẹp ." Cố Tứ Gia suy tư trong chốc lát, cho ra đáp án như vậy.

      Cố nhị gia nhìn theo nửa ngày, rốt cuộc phát , thế nhưng lại nghiêm túc nghĩ rằng mình thích tay của nương kia.

      —— Đệ đệ này của ta phải là ngốc tử sao? Cố nhị gia nhịn được nghĩ.

      "Cũng bởi vì tay nàng rất đẹp?" Cố nhị gia nhịn được hỏi.

      Cố Tứ Gia gật đầu, trong đầu lóe lên đôi tay tuyết trắng kia, khác biệt với tay của , tay kia mềm mại, ngón tay mảnh dài, như là dùng bạch ngọc tỉ mỉ chạm khắc ra, xinh đẹp miễn bàn.

      Cố nhị gia: "..."

      Nghĩ lát, Cố nhị gia : "Nha đầu Mỹ Chi kia tay bộ dạng rất đẹp, đến bàn tay ‘chỉ như tước thông căn’ ( từng giải nghĩa). Vậy ngươi có thích ?"

      Cố Mỹ Chi tay mới xinh đẹp. Ngón tay vô cùng tinh tế, nàng lại thích loay hoay những loại sơn móng tay, sơn lên cũng rất dễ nhìn.

      Cố Tứ Gia nghĩ nghĩ, lắc đầu, : "Khó coi."

      Cố nhị gia a tiếng, : "Ngươi cảm thấy nha đầu Lục gia kia tay đẹp a?"

      Cố Tứ Gia gật đầu, lại nghiêm túc cùng Cố nhị gia giải thích: "Nàng tên là Lục Nghiên."

      "Vậy sao." Cố nhị gia tỏ vẻ, cũng cảm thấy hứng thú.

      Cố Tứ Gia gọi nha đầu Lục Nghiên, xuống lầu liền gặp Cố Thành chạy tới. Đối phương hơi hơi cau mày, vẻ mặt ưu tư, trông thấy Cố Tứ Gia, lập tức chỉnh đốn biểu cảm, hỏi: "Tứ thúc, Lục tiểu thư có việc gì ?"

      Cố Tứ Gia thấy , nhịn được hơi hơi nhíu nhíu mày, : "Nếu ngươi đối với mối hôn gia gia định ra hài lòng vậy với mẫu thân ngươi giải hôn , đừng trì hoãn hôn của nương nhà người ta, cũng làm mất mặt Cố gia chúng ta. Cố gia có nam nhi có trách nhiệm."

      xong có chút xoi mói nhìn thoáng qua Cố Thành, Cố Thành lộ ra biểu cảm biết phải thế nào, trong lòng cũng thực mờ mịt —— thế nào lại chọc tới Tứ thúc rồi?

      *

      Xuân Hạnh cùng Hòa Hương nhìn thấy vết thương của Lục Nghiên, lúc nàng lăn mình, sau lưng va phải tảng đá, xương bả vai bên phải đều bị tổn thương.

      Xiêm y đỏ thẫm được cởi bỏ, lộ ra phần da thịt trắng như tuyết nên những mảng xanh tím kia đặc biệt gây chú ý.

      Hòa Hương rơi nước mắt, Xuân Hạnh vừa tức lại vội, miệng đắn đo : "Tiểu thư ngươi việc gì phải quản Cố tiểu thư kia? Nàng đối với ngài hề có chút khách khí, ngài còn cứu nàng, khiến chính mình bị thương, lão gia thái thái nhìn thấy biết đau lòng thành dạng gì."

      Lục Nghiên đưa tay sờ sờ, vừa rồi cũng cảm nhận có chút đau nhưng khi đó đau đớn đều bị bả vai này làm cho quên , cho nên chú ý tới tay cũng bị thương. Bất quá cảm giác cũng quá đau, hẳn là thương tổn xương cốt.

      Bên ngoài cửa bị gõ vang, Xuân Hạnh qua mở cửa, nhìn thấy nữ nhân tóc vàng mắt xanh đến. Đối phương mặc người áo blouse trắng, nhìn ra chính là thầy thuốc Tây y.
      Xuân Hạnh : "Đây là thầy thuốc mà Cố Tứ Gia thỉnh tới, nghe là từ phía tây đến.”

      Cũng biết đáng tin hay !

      Lục Nghiên biết đối phương có nghe hiểu được lời của mình hay nhưng cũng cảm tạ: "Làm phiền ngươi, đại phu."

      Nữ thầy thuốc cười với nàng thoáng, đôi mắt thâm thúy, xinh đẹp.

      Vết thương tay, Cố Tứ Gia xử lý rất khá, nên chữa trị tốn nhiều công sức, thầy thuốc cũng xem lưng nàng, sau đó huyên thuyên tràng, Lục Nghiên nghe hiểu chút nào.

      Lục Nghiên mặc lại y phục xong Cố Tứ Gia từ bên ngoài vào, phía sau còn có Cố Thành.
      "Duy Dạ tiểu thư, nàng sao chứ?" Cố Tứ Gia hỏi.

      Duy Dạ tiểu thư đem gì dụng cụ cất xong, : "Vị tiểu thư này có thương tổn đến xương cốt, ngài yên tâm, chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được rồi."

      Cố Tứ Gia gật đầu, sai người tiễn thầy thuốc về.

      "Lục tiểu thư, ngươi sao chứ?" Cố Thành đến bên người Lục Nghiên quan tâm hỏi. Nhìn thấy tay trái nàng băng bó, trong lòng cả kinh, vội hỏi: "Tay ngươi làm sao?"

      Lục Nghiên muốn nhiều lời, thản nhiên : " có gì, ta chỉ cẩn thận bị chút trầy xước."

      Cố Thành muốn lại thôi, Lục Nghiên kéo kéo băng vải được cột thành nơ bướm trong tay, thuận miệng hỏi: "Cố tiểu thư có sao ?"

      Cố Thành : "Nàng sao, chỉ là bị sợ hãi, tại bình tĩnh rồi, ngược lại là ngươi..."
      "Lần này nếu phải ngươi ra tay giúp đỡ, Mỹ Chi biết như thế nào, đa tạ ngươi." Ngữ khí thập phần thành khẩn.

      Lục Nghiên ngẩng đầu lên : "Nếu quả cảm thấy cần cảm tạ, ngươi có thể cho ta mấy ngàn lượng bạc, ta cũng khách khí."

      "Ách... Ân?" Cố Thành phản ứng kịp, biểu cảm có chút khó miêu tả. Đại khái là lần đầu tiên thấy có người đòi thù lao trắng trợn như vậy.

      Cố Tứ Gia tới, : "Tay ngươi tại được đụng nước, vết thương lưng, lát nữa ta lấy lọ rượu thuốc cho ngươi, trở về sai nha đầu xoa bóp cho ngươi, đem máu ứ đọng đào thải, tịnh dưỡng thời gian, cũng có việc gì."

      Lục Nghiên ngoan ngoãn gật đầu, : "Cám ơn Tứ thúc."

      Nàng ngửa đầu, đôi mắt hoàn mỹ hơi hơi nhướn lên, ánh mắt hắc bạch phân minh, có vẻ hiểu , bộ dáng nhu thuận, khiến người ta thương tiếc.

      Cố Thành nhìn thoáng qua Cố Tứ Gia, trong lòng có chút mất mác, cảm thấy, Lục Nghiên đối đãi với hai người bọn họ có phân biệt, vì sao đối với Tứ thúc của ôn hòa nhu thuận, còn đối với thái độ lại lạnh lùng như vậy.

      "... Tôn thiếu gia, Diệp tiểu thư tìm ngươi ." Có nhân viên ở trường đua với Cố Thành, Cố Thành nhìn thoáng qua Lục Nghiên, : "Cái kia, ta trước qua chuyến xem có chuyện gì, lát nữa ta trở lại thăm ngươi."

      Lục Nghiên cười tủm tỉm gật đầu, thèm để ý, ngược lại biểu cảm của Cố Tứ Gia bỗng chốc có chút khó coi.

      "Đát!" Túi tiền được để lên bàn phát ra tiếng vang, Lục Nghiên nghi hoặc nhìn lại, Cố Tứ Gia tự nhiên : "Ta ra ngoài, có mang nhiều bạc, trong túi chỉ có bốn năm mươi đồng đại dương, ngươi nhận trrước. Lần này, cám ơn ngươi cứu Mỹ Chi."

      Lục Nghiên: "? ?"

      Vị Cố Tứ Gia này mỗi hành động đều làm cho nàng nghi hoặc khó hiểu, dở khóc dở cười, nhưng cũng rất thành . So với người cháu kia của tốt hơn nhiều!

      "... Ta vừa rồi chỉ đùa, ngài cần đưa tiền cho ta." Lục Nghiên giải thích.

      Cố Thành nhìn nàng sâu, : "Ngươi phải muốn cùng Cố Thành phân chia ràng sao?"

      Lục Nghiên sửng sốt, mặc dù nàng có ý đùa giỡn, nhưng đích thực nàng cũng muốn cùng người Cố gia có liên quan. Ân tình cái gì, vàng bạc trắng, lần giải quyết cho xong. ngờ suy nghĩ của nàng bị Cố Tứ Gia nhìn ra.

      "... Vậy chỉ cần mấy đồng đại dương này là đủ, cần đưa thêm." Suy tư chút, Lục Nghiên .

      Cố Tứ Gia gật gật đầu.

      Lục Nghiên liếc mắt nhìn đối phương, người này xuất trước mắt nàng lúc nào cũng là quân trang phẳng phiu sạch , nhìn phi thường lạnh lùng, lại mang theo bộ dáng mê người kích thích dục vọng, khiến cho người ta chỉ nghĩ đến việc cởi bỏ xiêm y của .

      "Tứ thúc muốn cùng ta ăn cơm trưa hay ?" Lục Nghiên đột nhiên hỏi.

      Tiểu nương cười rộ lên, đôi tròng mắt giống như sáng lên. Ban đầu muốn cự tuyệt nhưng Cố Tứ Gia biết vì sao, lời vừa ra khỏi miệng, thành chấp nhận.

      "Tốt!"

      *

      Hồng trà, bánh ngọt, phòng bếp còn bưng lên beefsteak chín bảy phần đặt trong đĩa tuyết trắng, dao nĩa để hai bên, sau đó là chén súp.

      Cố Tứ Gia nhìn chằm chằm beefsteak ngẩn người, cảm giác rối rắm, ban nãy tại sao mình lại đáp ứng. Đương nhiên, bộ dạng ngẩn người của ai cũng nhìn ra, lưng thẳng, dáng ngồi vô cùng đứng đắn đoan trang.

      "... Đây chính là thức ăn ở châu Âu sao?" Lục Nghiên tò mò nhìn thức ăn bàn, sai Xuân Hạnh đem hộp đồ ăn nàng mang đến tới, bên trong có điểm tâm nàng chuẩn bị từ trước, vốn tính toán chia cho những người khác ăn nên số lượng rất nhiều.

      Bánh đậu xanh, bánh quế hạt mè, bánh sữa ngựa, còn có bát to canh cá màu trắng đục, bởi vì được đậy kín nên bên trong vẫn còn nóng hôi hổi, vừa mở ra, hương thơm liền lan toả, rất thơm.

      Mấy món điểm tâm được mang ra, bàn bày đầy đồ ăn, ánh mắt Cố Tứ Gia trở nên rối rắm biết trước tiên nên ăn món nào —— cái nào nhìn cũng rất ngon.

      Lục Nghiên đối với beefsteak cảm thấy rất hứng thú, thế nhưng nàng chưa từng dùng qua dao nĩa nên chỉ có thể cầm đũa gắp.

      Beefsteak rất mềm và ăn cũng vô cùng ngon. Hương vị tiêu đen đặc biệt khiến mắt nàng sáng lên, ăn rất cao hứng.

      Cố Tứ Gia cũng giống nàng, cảm thấy rất vui vẻ. Canh cá thực ngon, mà điểm tâm cũng vậy, hình dáng làm rất đẹp và hấp dẫn, hương vị lại càng thanh tao câu dẫn khẩu vị hơn. Phần bánh đậu xanh mềm mịn, cắn cái giống như tan trong miệng làm cho người ta quyến luyến, độ ngọt cũng vừa phải rất ngon.

      Nhưng mà điểm tâm quá bé, đủ để lấp đầy bụng đói.

      Trong hộp đồ ăn còn có mì lạnh được đặt vào cái đĩa lớn, giống như được trộn rồi, tuy rằng kém chút so với hương vị vừa trộn xong nhưng ăn vào cũng hết sức mỹ vị.

      Lục Nghiên hỏi ý Cố Tứ Gia, lấy mì lạnh ra, trộn mì lạnh với chút dầu màu vàng, sau đó xào đậu tương cùng với đậu phộng cho lên mì, rải ít thịt vụn nữa là xong. Ăn miếng, cảm nhận được vị cay đầu lưỡi, gây nghiện, mà đĩa còn có rất nhiều mì a.

      —— Lượng mì dành cho bốn người có thể ít sao?

      Lục Nghiên trong lòng líu lưỡi, Cố Tứ Gia này nhìn bên ngoài nhận ra là có khả năng ăn nhiều như vậy, lượng mì dành cho bốn người mình có thể ăn hết, còn ăn thêm vài khối điểm tâm.

      Bất quá, nàng bị người như vậy làm cho có động lực, tuy có chút kinh sợ nhưng cũng thực cao hứng.

      Ăn xong tô mì, uống chén canh cá còn ấm làm trung hoà thức ăn trong miệng, cảm giác ngán lập tức biến mất, chỉ còn đọng lại thoã mãn no bụng.

      Cố Tứ Gia uống xong canh cá, cả người thả lỏng hơn, hai tay đặt bàn, cổ áo cũng gỡ bỏ hai nút, cả người phát ra loại khiến cho người khác cảm thấy nhu hòa rất nhiều.

      Thư thái giống như con chó lớn được vuốt lông!

      Lục Nghiên cười tủm tỉm hỏi: "Những thứ này đều là ta tự tay làm, Tứ thúc, ngươi cảm thấy hương vị thế nào?"

      Cố Tứ Gia nhìn nàng cái sâu, gật gật đầu, : “Rất ngon."

      Beefsteak đặt bên nhúc nhích, liền có thể biết thích món của nàng. Bất quá, với sức ăn của Cố Tứ Gia khẩu vị, miếng beefsteak có thể ăn no sao?

      Trong lòng Lục Nghiên lóe lên tia nghi hoặc.

      Trong phòng bếp trường đua, đầu bếp nhiều lần hỏi: "Muốn beefsteak? phải màn thầu nhân thịt? Biết Tứ Gia đến, ta hôm nay hấp ba lồng màn thầu. Tứ Gia phải ghét thức ăn của người ngoại quốc ăn no sao... Các ngươi có nghe lầm ? Tứ Gia chắc chắn muốn màn thầu."

      Người truyền lời: "Beefsteak, là beefsteak, muốn loại chín bảy phần."

      Editer: Câu này theo mình hiểu nghĩa là còn đói nên kêu bít tết ăn thêm, kiểu vậy

    4. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Chương 32

      Vết thương sau lưng của Lục Nghiên kỳ cũng nghiêm trọng, chỉ là làn da nàng mềm lại trắng tinh, hơi chút va chạm cũng xuất điểm xanh tím vô cùng ràng, cho nên nhìn có chút đáng sợ. Ngược lại thương thế tay nàng có chút phiền phức, miệng vết thương khá sâu, đoạn thời gian dài thể đụng nước, nàng chỉ có thể cảm thấy may mắn vì bị thương tay trái, nếu như là tay phải có rất nhiều chuyện phiền phức.

      Cảm xúc của Cố Mỹ Chi ổn định lại liền đến chỗ Lục Nghiên lời cảm tạ. Tiểu nương nhăn nhăn nhó nhó, dám nhìn thẳng vào mặt Lục Nghiên, ngại ngùng mở miệng tiếng cám ơn: "Lần này, cám ơn ngươi."

      Cũng khó trách nàng được tự nhiên, trước kia nàng chán ghét Lục Nghiên, nghĩ đến lần này phát sinh nguy hiểm lại là Lục Nghiên cứu nàng, trong lòng chắc chắn rối rắm.

      Lục Nghiên để ý : " có gì, dù sao, Tứ thúc cảm ơn ta, đưa cho ta sáu mươi đồng đại dương, cho nên ngươi cần để ở trong lòng."

      "Sáu mươi đồng đại dương?" Cố Mỹ Chi trừng lớn mắt hỏi.

      Lục Nghiên cười tủm tỉm gật đầu, gương mặt trắng trẻo nõn nà, hai má lộ ra tròn trĩnh đáng , rất xinh đẹp, câu dẫn mất tim của người ta.

      Anhs mắt Cố Thành có chút quái dị nhìn Lục Nghiên. Có phải tưởng tượng nhiều , nhưng Tứ thúc đối với Lục Nghiên rất đặc biệt.

      Cố Mỹ Chi có chút tức giận, : "Ngươi làm sao có thể lấy tiền? Như thế nào lại lộ ra bản chất con buôn?"

      "Con buôn?"

      Lục Nghiên bật cười, thản nhiên : "Ta và ngươi có quan hệ gì, ta căn bản có nghĩa vụ cứu ngươi, nếu cứu ngươi, ta lấy thù lao có gì đúng? Vẫn là Cố tiểu thư ngươi cảm thấy tánh mạng của ngươi đáng sáu mươi đồng đại dương?"

      Cố Mỹ Chi gãi gãi đầu, ràng cảm thấy lời của Lục Nghiên đúng, nhưng nàng lại thể phản bác được, cuối cùng chỉ có thể lầm bầm: "Ngươi là kỳ quái..."

      Trải qua cố như vậy, ai cũng còn tâm trạng vui chơi, chỉ có thể quay trở về.

      Cố Tứ Gia cầm mũ đội lên, đến bên cạnh Lục Nghiên : "Ta đưa ngươi về."

      "Được." Thần sắc Lục Nghiên thực tự nhiên .

      Cố Mỹ Chi đứng bên, dùng loại biểu cảm như gặp quỷ nhìn bọn họ, nàng cảm thấy thể tin được, Lục Nghiên có thể bình tĩnh như vậy, thậm chí thái độ là giống như đối đãi với người thường mà đối với Tứ thúc, nàng chẳng lẽ sợ Tứ thúc sao?

      Tiểu chất nữ như nàng từ sợ hãi Cố Tứ Gia. Cố Mỹ Chi mỗi khi chuyện với Cố Tứ Gia đều phải rụt cổ chuyện, cho nên nhìn thấy Lục Nghiên chút cũng sợ Cố Tứ Gia, ánh mắt nàng khỏi bội phục —— dũng sĩ chân chính a.

      Lục Nghiên: "? ?"

      Nàng cảm thấy, người ở Cố gia đều có bệnh.

      *

      "Lục tiểu thư?!" Trương phó quan nhìn thấy Lục Nghiên liền có chút kinh ngạc, ánh mắt dao động giữa hai người, hiều lúc ở đây, có phải xảy ra chuyện gì hay .

      Tứ Gia nhà cùng Lục gia Đại tiểu thư?

      Hai người đó có quan hệ gì với nhau, a , cháu trai của Tứ Gia là vị hôn phu của nàng, đúng là có chút quan hệ.

      Lục Nghiên cười chào hỏi: "Trương phó quan."

      Trương phó quan đáp tiếng, đưa tay cửa mở ra, Lục Nghiên lập tức khom lưng ngồi xuống, Xuân Hạnh vội : "Tiểu thư, cẩn thận tay..."

      Lục Nghiên ngồi xe, Cố Tứ Gia ngồi phía sau nàng, nhất thời, gian thu hẹp trở nên càng chật chội, hơi thở đàn ông thập phần hung hăng, nháy mắt tràn ngập toàn thân Lục Nghiên, điều này làm cho nàng cảm thấy có chút tự nhiên.

      Xuân Hạnh cùng Hòa Hương cũng muốn theo lên xe, lại bị Trương phó quan cản lại, vẻ mặt hai người mờ mịt.

      Trương phó quan sửa sang mũ của mình, chỉ chỉ phía sau, : "Hai người các ngươi, ngồi chiếc xe kia." Phía sau bọn họ còn có chiếc xe.

      Cố Thành xa xa nhìn thấy Lục Nghiên ngồi vào xe của Cố Tứ Gia, chân mày nhịn được nhíu lại.

      Diệp Tinh kéo tay , cười hỏi: "Sao vậy?"

      Cố Thành lấy lại tinh thần, khẽ lắc đầu, : " có gì."

      Diệp Tinh mỉm cười, ánh mắt nhìn phía xa, tay tự chủ nắm tay Cố Thành chặt hơn.

      *

      Lục Nghiên đột nhiên có chút hối hận khi đồng ý cho Cố Tứ Gia đưa nàng về, người đàn ông này cảm giác phát ra quá mạnh mẻ, khiến nàng giống như động vật đối diện với thiên địch, tóc gáy đều dựng lên, như đứng trong đống lửa, như ngồi ở đống than.

      "Ối!" Xe đột nhiên xóc nảy, Lục Nghiên lắc lư chút, cả người ngã về phía trước, tay nàng quờ quạng vào trung lập tức bị người chặt chẽ nắm lấy.

      "... Tứ Gia, tình hình giao thông phía trước có chút kém, các ngươi ngồi cho chắc." Trương phó quan câu.

      Mặt Lục Nghiên đỏ lên, ngồi dậy khỏi ngực nam tử, dựa vào cửa sổ.

      Cố Tứ Gia đăm chiêu nhìn nàng, hỏi: "Ngươi sợ ta?" cảm thấy có chút kỳ quái, ràng lúc ở trường đua, đối phương hề tỏ ra kinh sợ.

      Lục Nghiên giật giật miệng, : "Ta phải sợ ngài, chỉ là, có chút khẩn trương." Ngay cả chính nàng cũng biết vì sao khẩn trương.

      Cố Tứ Gia nhìn nàng cái, móc trong túi ra cái gì đó, sau đó cho vào tay nàng, xòe tay ra thấy là viên gì đó bọc trong giấy rất xinh đẹp.

      Lục Nghiên nghi hoặc nhìn về phía , : "Sô--la, ở châu Âu gì đó, Mỹ Chi các nàng đều rất thích."

      Sô--la là màu đen , bỏ vào trong miệng ngọt lịm, cảm giác cực kì ngon, rất nhanh liền tan hết, hương vị mới lạ.

      Bị khối sô--la ảnh hưởng, Lục Nghiên tiêu tán khẩn trương rất nhiều.

      Nàng vụng trộm liếc mắt nhìn Cố Tứ Gia. Người đàn ông này giống với trước kia nàng nghe được, rất có mị lực, cường đại mà tự tin, mặc dù nhìn lãnh đạm nhưng đáy lòng lại rất dịu dàng, khác hoàn toàn với những gì người khác .

      Cố Tứ Gia nhìn qua, Lục Nghiên quay đầu .

      "Nghe khoảng thời gian trước ngươi rớt xuống nước?" đột nhiên mở miệng.

      Sô--la tan trong miệng tạo mùi vị ngọt ngào, đầu lưỡi có chút dính, Lục Nghiên đáp tiếng, : "Tự ta cẩn thận, bất quá bây giờ sao."

      Nàng cọ các ngón tay với nhau, những ngón tay kia nhìn có vẻ rất lạnh, đôi bàn tay nàng cũng lạnh, Cố Tứ Gia có chút thất thần.

      "Đại phu như thế nào? lưu lại di chứng?" Sau lúc lâu, hỏi.

      "Đại phu , điều dưỡng tốt, thể tiếp tục chạm vào nước lạnh, bất quá thân thể bị hao tổn cho nên có chút phiền phức, muốn hảo hảo tịnh dưỡng cần ít nhất ba năm rưỡi." Lục Nghiên cười, để trong lòng.

      Cố Tứ Gia nhìn bộ dáng nàng, cũng gì.

      Xe đến Lục gia trời gần tối, ở thời điểm hoàng hôn, ánh mặt trời sắp tắt ở đường chân trời, cảm giác thực lạnh lẽo.

      Lục Nghiên từ xe bước xuống tí xíu vấp ngã, cơ thể được bao phủ bởi chiếc áo choàng lông hồ ly trắng, khuôn mặt và bàn tay được giấu trong áo choàng, chỉ lộ ra đôi mắt hắc bạch phân minh, giống như sáng lên.

      "Cám ơn Tứ thúc đưa ta về." Lục Nghiên đứng ở bậc thang, lễ phép hỏi câu: "Ngài muốn vào nhà uống chén trà ?"

      Cố Tứ Gia: "Được."

      Lục Nghiên: "?"

      Cùng Trương phó quan câu xong, Cố Tứ Gia theo Lục Nghiên xuống xe.

      Người Lục gia nhìn thấy Lục Nghiên trở về, còn chưa kịp vui mừng nhìn thấy Cố Tứ Gia phía sau nàng, nụ cười mặt nhất thời cứng ngắc.

      Cái này, tại sao trở về còn mang theo tôn đại lão lớn như vậy?

      Lục Nghiên nhìn Lục lão gia : "Phụ thân, ngài còn mời Tứ thúc vào phòng khách uống chén trà? Trước kia người luyến tiếc muốn lấy ra túi trà Long Tĩnh, hôm nay có thể lấy chiêu đãi Tứ thúc rồi."

      Lục lão gia phục hồi tinh thần, cười thoáng, : "Đương nhiên, Tứ Gia đến nhà là khiến cho Lục gia chúng ta nở mày nở mặt a."

      Cố Tứ Gia cười , : "Ta với ngài là cùng thế hệ, gọi ta là Tử An chính được rồi."

      Mọi người vào phòng, Lục Xu đứng bên cạnh Lục Nghiên nhìnCố Tứ Gia hiếu kỳ, sau đó chú ý tới băng vải tay Lục Nghiên.

      "Tỷ tỷ, tay ngươi làm sao vậy?" Lục Xu cẩn thận nâng tay nàng, khuôn mặt nhăn lại.

      Những người khác ở Lục gia lúc này mới chú ý tới tay Lục Nghiên, giật mình, Lục phu nhân tới vài bước, nâng tay nàng nhìn cái, : "Ngươi đứa này, tay tại sao lại như vậy?"

      Cố Tứ Gia mở miệng : "Việc này là lỗi của ta, là ta sơ sẩy khinh thường. Hôm nay ít nhiều nhờ Lục Nghiên cứu nha đầu Mỹ Chi kia..."

      Người Lục giang nghe xong càng thêm đau long, Lục Xu buồn bã nước mắt ròng ròng, bắt lấy tay Lục Nghiên, hỏi: "Tỷ tỷ, ngươi có đau hay a?"

      Lục Nghiên lắc đầu, : " có việc gì, đau."

      Lục lão gia hỏi: "Ngựa kia vì sao lại nổi điên?"

      Cố Tứ Gia : "Con ngựa kia tính tình có chút cứng đầu, tiểu hài tử như Mỹ Chi xuống tay có chút nặng."

      Khi đó tâm tình Cố Mỹ Chi tốt, xuống tay hề , nghĩ lại chọc con ngựa đó nổi điên.

      Nha đầu bưng trà lên, Lục Nghiên vào phòng thay quần áo, Lục phu nhân theo sau lưng nàng, than thở, : "Ngươi là nương, vết thương kia cũng biết sâu bao nhiêu, nếu để lại vết sẹo làm sao đây?"

      Lục Nghiên đem áo choàng cởi bỏ, thay bộ quần áo bình thường, nghe vậy cười : "Ngài yên tâm , có chuyện gì. Ta tại lo lắng là tửu lâu bên kia, tay ta bị thương khẳng định thể xuống bếp, may mắn Triệu thúc bọn họ theo ta học mấy ngày, trong khoảng thời gian ngắn có vấn đề gì."

      Lục phu nhân giơ tay chĩa vào trán nàng, thở dài: "Ngươi a, tính tình tựa như gia gia ngươi, chuyện gì cũng lo lắng. tại tửu lâu bên kia vào quỹ đạo, ngươi cũng có thể nghỉ ngơi tốt ít thời gian, nương như ngươi lúc nào cũng ở trong phòng bếp có chút kỳ cục."

      Nàng lôi kéo tay Lục Nghiên, cười : "Nữ nhi của ta bộ dạng xinh đẹp như vậy, nhất định tìm đc ý lang quân so với Cố Thành còn tốt hơn gấp ngàn vạn lần."

      Lục Nghiên liền cười, nàng đối với việc này có chấp niệm quá lớn, có thể gặp được người đàn ông tốt tự nhiên là hoàn hảo, nếu nàng cũng có thể sống mình vui vẻ.

      Bên kia Cố Tứ Gia cùng Lục lão gia hàn huyên, việc Lục Nghiên bị thương cũng thể trách , Lục lão gia tự nhiên giận chó đánh mèo. Cố Tứ Gia nếu muốn lấy lòng người, đó là chuyện rất đơn giản, nhìn hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ liền có thể nhìn ra, Lục lão gia còn gọi tiếng Tử An, quả thực thân thiết.

      Lục Nghiên ngồi xuống, nhịn được mỉm cười, kỳ Cố Tứ Gia nhìn giống như dễ tiếp cận nhưng thực tế ở chung với mới phát , cùng chỗ thực thoải mái.

      "Tử An, ở lại ăn cơm tối ." Thời gian còn sớm, Lục lão gia nhiệt tình giữ lại.

      Cố Tứ Gia cười: "Hôm nay được, trong nhà còn có việc."

      Trương phó quan lên phía trước đưa cái hộp đến, Cố Tứ Gia nhận lấy nhìn Lục Nghiên, : "Trong đó là rượu thuốc còn có thuốc dán, tay cũng để lại sẹo."

      Lục Nghiên hơi sửng sờ, ra Trương phó quan vừa rồi rời lấy thuốc.

    5. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Yeu nang qua di @Tea Chef oi, ra chuong đều đều ko phu Long mong ngong cua đọc gia <3
      Tea ChefTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :