1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Trùng sinh] Mỹ thực tại dân quốc - Nguyệt Chiếu Khê

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Spoil <3<3<3 Chương x2 (x cực ) :))))

      Cố Tứ Gia thản nhiên gật đầu, đưa tay vỗ về gương mặt nàng, cúi đầu cùng nàng trán kề trán, cực kỳ thân mật : "Đúng vậy, ta thích ngươi. Có lẽ, là ngươi."
      :yoyo44::yoyo44:
      Hòa Yên Linh, Sweet you, Dinhloan6 others thích bài này.

    2. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Mong chờ chương tiếp của nàng, Hóng tiếp ing~~~<
      Tea Chef thích bài này.

    3. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Chương 27

      Cố thái thái nhìn dịu dàng mềm mại, thực tế lại là người hai, hai ba câu liền đem tình định xuống. Lục Nghiên ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ."
      Diệp Tinh lúc này bộ mặt đó là trắng dã, thân thể nhanh nhẹn thông minh hơi lo lắng, nhìn có vẻ lập tức té xĩu. Vị Diệp tiểu thư đời này chắc là chưa bao giờ chịu nhiều ủy khuất như thế, Lục Nghiên trong lòng suy nghĩ.

      Nàng là Diệp tiểu thư có tiếng ở Lục Thủy Thành, du học D Quốc trở về, nàng mang theo mốt thời trang của nương phương Tây về đây, tới chỗ nào cũng được người ta theo đuổi. Bây giờ, chịu đựng ánh mắt sung sướng của người khác khi mình gặp họa, đối với nàng mà , quả thực chính là sỉ nhục.

      Mà thái độ Cố gia lần này cũng để cho mọi người biết, việc hôn nhân hai nhà Lục Cố, cả hai bên đều có đổi ý, cách khác vị trí nàng dâu trưởng tôn Cố gia chắc chắn nằm trong tay Lục Nghiên.

      Người Lục gia ở lại Cố gia nữa. Lúc rời , nha đầu mặt tròn tới, đưa cái hộp gỗ đồ ăn lớn cho Lục Nghiên, thấp giọng : "Đây là Tứ Gia đưa cho Lục tiểu thư, là chén mì lần trước ngài đưa tới hương vị rất tốt."

      Lục Nghiên sửng sốt, những người khác trong đại sảnh cũng kinh ngạc chút, ít người sau lưng cũng nhịn được, ánh mắt dò xét quét tới.

      Cố Tứ Gia cùng Cố Thành rất khác nhau, tuy rằng tuổi tác so với Cố Thành xê xích bao nhiêu, nhưng toàn bộ Tỉnh S thậm chí là toàn bộ Z Quốc đều biết, là nhân vật vang danh. Cố gia Tứ Gia, là vị tướng, thiếu niên tài. Mà Lục gia tiểu thư này, lúc nào lại cùng đối phương có lui tới, ngay cả người Cố gia cũng nhịn được ánh mắt quét tới.
      Lục Nghiên tiếp nhận hộp gỗ, thoải mái : "Thay ta cảm tạ Tứ thúc."

      Tứ thúc...

      Nghe xưng hô này, mọi người ai nấy lông mày dựng đứng.

      Đợi trở lại trong xe Lục gia, Lục Nghiên nhịn được đem chiếc hộp mở ra, lúc này mới phát , bên trong thế nhưng chứa tràn đầy hộp Hoa Cầu Tuyết, hoa trắng như bông tuyết bình thường, được gói trong bó, dùng dây rua băng tơ tằm màu hồng nhạt buộc lại, xinh đẹp cực.

      Bên cạnh bó hoa còn có chiếc hộp thêu hoa hồng, bên trong chứa chuỗi vòng tay màu đỏ san hô.

      *

      Cố gia.

      Cố Tứ Gia cầm khăn tay trắng mềm mại trong tay tinh tế quan sát, cửa thư phòng bị người đẩy ra, tiếng bước chân rất đến trước bàn, nha đầu mặt tròn giọng : "Tứ Gia, Lục tiểu thư bọn họ về."

      Cố Tứ Gia hơi hơi ân tiếng, nha đầu : "Nếu có việc gì, ta lui xuống trước."

      Cố Tứ Gia lại ân tiếng, toàn bộ cuộc chuyện ngay cả lông mi cũng nâng chút, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm súng trong tay. Nha đầu mặt tròn hơi hơi quỳ gối, xoay người tính toán rời , lại nghe thấy chủ tử của mình mở miệng gọi lại hỏi: "Lục gia có mang thứ gì đến?"

      Nha đầu sửng sốt, gật gật đầu : "Đúng là có. Có cần ta nhìn cái, có cái gì liền đưa tới cho ngài?"

      Cố Tứ Gia gật đầu, xem như khẳng định.

      Nha đầu trong lòng giật mình, ra khỏi thư phòng, người canh giữ ở cửa giữ nàng lại, hỏi: "Tứ Gia phân phó ngươi chuyện gì?"

      Nha đầu đem tình ra, cuối cùng : "Đây chính là lần đầu tiên. Bên ngoài biết đem tới bao nhiêu thứ tốt vậy mà đây là lần đầu tiên Tứ Gia hỏi thăm. Lục tiểu thư này xem ra là vừa mắt Tứ Gia ... Thôi với ngươi, ta phải mau đem chuyện Tứ Gia phân phó làm cho xong."

      Những lễ vật khách nhân đưa tới đều bỏ vào chỗ, nha đầu tìm phần của Lục gia xong, vội vàng đưa qua.

      "Ta đem đồ vật đây." Nha đầu đem lễ vật để lên bàn tròn cạnh cửa sổ, bàn đặt bình thuỷ tinh cắm Hoa Cầu Tuyết vừa mới hái, vài bông tuyết trắng còn đọng lại rơi xuống.
      Cố Tứ Gia gật gật đầu, chờ nha đầu rời , nhìn chằm chằm hộp quà lúc lâu, chậm rì đứng lên, tới bên giường.

      lớp hai lớp...

      Giấy bọc bên ngoài bị xé mở, ra thứ ở bên trong là chiếc hộp gỗ được khắc hoa. Mở hộp ra, tầng ở toả ra cỗ hương vị lẻn vào chóp mũi, bên trong là những khối trắng tinh —— đây chính là hộp điểm tâm.

      Điểm tâm màu trắng, chính giữa điểm sắc hồng, vào miệng chính là nhàn nhạt vị ngọt.

      "... Ngô..." Ăn ngon!

      Cố Tứ Gia lấy miếng bỏ vào miệng. Điểm tâm được làm tinh xảo khéo léo, nhìn giống như hàng mỹ nghệ. Vừa đẹp vừa ngon khiến lúc bốc hai cái đầy miệng.

      Điểm tâm này là món bánh làm từ bột mì, lớp vỏ bên ngoài ngọt lịm thơm ngon, bên trong lại càng mềm càng ngọt hơn, hình như là đậu đỏ nghiền nguyễn, cảm giác quá ngọt, mà trong miệng lại thoang thoảng mùi thơm thanh nhã.

      Ù...

      trận gió lùa vào của sổ làm cửa kêu lộc cộc liền nhìn thấy mắt nam nhân biểu cảm lạnh lùng trở nên mềm mại hơn, giống như tuyết mùa đông dần tan ra, mặt hồ băng cũng bớt độ dày.

      rất ngon.

      *

      "Tiết trời mùa đông mà còn chạy tới trường đua ngựa chơi, ta thấy tiểu thư Cố gia kia quả thực là động kinh." Xuân Hạnh bên cùng Lục Nghiên sửa sang lại xiêm y, lảm nhảm —— nha đầu kia chính là bà cụ non, tuổi còn trẻ mà cứ lải nhải càm ràm.

      Lục Nghiên thưởng thức chuỗi vòng hồng san hô tay, nghe vậy : " biết là có bị bệnh hay , nhưng loại bệnh nhà giàu này, ngươi cũng biết nàng rốt cuộc là muốn làm chuyện gì đâu..."

      Nha đầu Hòa Hương lấy mấy món đồ đem lại, : "Tiểu thư trước giờ trường đua ngựa, trang phục cưỡi ngựa trước kia chuẩn bị cũng thể dùng ... May mắn có vài ngày, ta cùng Xuân Hạnh gấp rút cũng may kịp."

      Xuân Hạnh tới nhìn kia mấy món đồ, lắc lắc đầu, : " được, đây là trang phục bằng bố, tại tất cả mọi người đều thích vải dệt bằng máy..."

      Hòa Hương : "Có màu bộ màu đỏ thẫm dùng vải dệt bằng máy, hình dáng cũng rất đẹp, ta còn chưa lấy ra ."

      Xuân Hạnh kêu nàng nhanh lấy, xoay chuyển ánh mắt nhìn thấy vòng tay Lục Nghiên, có chút tò mò hỏi: "Đây chính là vòng tay Cố Tứ Gia tặng cho tiểu thư?"

      Lục Nghiên khẽ gật đầu, vòng tay này phẩm chất vô cùng tốt, nhìn ra là san hô đỏ cực phẩm được mài rất tinh tế, mỗi hạt châu lớn hài hoà, tổng cộng có mười hai viên, óng ánh xinh đẹp cực.

      Đặc biệt làn da Lục Nghiên lại mềm mại, vòng kia đeo tay, làm cho tay nàng trắng đến mức toả sáng, ngón tay càng lộ ra thon dài trắng nõn, biết có bao nhiêu xinh đẹp a.

      " là đẹp mắt!" Xuân Hạnh nhịn được cảm thán, : "Tiểu thư ngài có đôi tay đẹp , ta chưa bao giờ thấy nương nào có tay đẹp như ngài đâu. Tay của ngài đúng là thích hợp đeo trang sức a. Cố Tứ Gia kia đúng là có mắt nhìn."

      Nghe nàng như vậy biết vì sao, Lục Nghiên đột nhiên nhớ tới người nọ cầm lấy tay mình, : "Tay ngươi, rất đẹp."

      Nghĩ lát, Lục Nghiên đột nhiên cảm thấy, có lẽ đối phương đưa vòng tay này cũng có ý gì khác, chỉ bởi vì tay nàng nhìn rất đẹp, đeo vòng tay thấy đẹp hơn mà thôi.

      Lục Nghiên mỉm cười, trong lòng đột nhiên thoải mái rất nhiều.

      Mặc kệ vị "Tứ thúc" này tặng vòng cho nàng là có mục đích gì, nhưng xem ra, đối phương đối với tiểu nha đầu như nàng cũng có ác ý.

      "... Thôi làm thức ăn !" Lục Nghiên thò tay đem vòng cởi ra, cẩn thận ở ngăn dưới hộp trang sức, đây là vật phẩm quý trọng.

      Xuân Hạnh vội hỏi: "Tiểu thư tại sao ngài lại đeo?"

      Lục Nghiên đem hộp trang sức đóng lại, : "Ta mỗi ngày ở trong phòng bếp, đeo mấy thứ này để làm gì? Mấy cái này thể chịu được khói lửa tiêm nhiễm."

      chỉ là vòng tay san hô này mà còn có kim ngân ngọc thạch linh tinh cũng thể tránh được khói lửa dầu mỡ, làm giảm phẩm chất của nó. Bởi vì nguyên nhân này, Lục Nghiên có thói quen đeo bất cứ trang sức gì người.

      "Ai..." Trong lòng Xuân Hạnh cảm thấy đáng tiếc, tiểu thư nhà mình đeo vòng tay kia nhìn đúng là rất đẹp, da trắng sáng lên mảng đỏ, nàng cũng biết miêu tả như thế nào chỉ biết là cực kỳ đẹp.

      Lục Nghiên mang theo hai người các nàng đến phòng bếp. Trong khoảng thời gian này, Lục lão gia sai người tu sửa phòng bếp trong viện của nàng, bên trong cái gì cũng được chuẩn bị đầy đủ, so với phòng bếp lớn kia ngoại trừ địa hơn chút, còn lại đều giống như nhau.

      Lửa trong phòng bếp vẫn tí tách ngừng, bếp lò đặt nồi canh nấu sôi ỉ cho nên bên trong phi thường ấm áp.

      Cởi áo choàng người ra, Lục Nghiên nhìn lượt nguyên liệu trong phòng bếp. Trong thùng có ít cá , những con cá lớn đều được xử lí hết, chỉ còn những con cá này bởi vì thịt ít nên bị bỏ lại.

      Sau khi sai bảo nha đầu trong phòng bếp đem cá xử lí, Lục Nghiên pha chút bột mì vào nước khuấy hơi sệt. Dầu trong chảo sôi lên liền đem cá cho vào nồi bột đảo vòng rồi cho vào chảo chiên lên.

      "Xèo."

      Bột mì cùng dầu sôi gặp nhau, lập tức phát ra tiếng xèo lớn, đó là tiếng chiên đồ ăn quen thuộc, nghe cái liền có thể biết cảnh tượng gì xảy ra. Cá hai mặt bị chiên vàng óng.

      Chiên cá rất đơn giản, nhưng muốn nắm bắt ngon lửa cho tốt tưởng lại dễ dàng. Nếu để lửa lớn, cá bị cháy, lửa lớp bột bên ngoài chín nhưng cá bên trong chín, ảnh hưởng rất lớn đến hương vị.

      Đem cá lăn bột được chiên xong đặt vào chiếc đĩa, cá vàng ruộm nhìn vô cùng mê người.

      Trong bếp còn có ít nấm mới hái, đều là nấm hoang dã mọc núi, biết tên gọi là gì nhưng hương vị lại rất ngon.

      Thịt bò cắt thành lát mỏng, đem nấm gói ở bên trong, dùng cọng hành buộc lại, đặt vào nồi chiên lên. Dầu trong nồi bắn lên tung tóe, phát ra thanh xèo xèo. Chỉ vừa cho vào nồi lớp thịt bò bên ngoài bị đổi màu, từ màu đỏ tươi biến thành sắc hồng, mà phần mỡ trong thịt tiết ra ngấm vào nấm ở bên trong, làm cho nấm thấm đẫm hương vị thịt bò.

      Trừ hai món ăn này, Lục Nghiên lấy thêm cái nồi để nấu cháo —— hai loại đồ ăn kia có chút dầu mỡ, cần uống chút cháo để trừ mỡ.

      Đồ ăn khuya vừa làm xong, bên kia Lục Thực nghe thấy mùi cá liền chạy tới. Dù trời tối nhưng tinh thần vẫn rất tốt.

      "Ây da, tỷ tỷ, ngươi buổi tối vụng trộm ăn cái gì a..."

      Lục Thực làm ra vẻ bắt thóp nàng, dương dương tự đắc : "Bất quá nếu ngươi chia cho ta miếng, ta có thể làm như nhìn thấy."

      Lục Nghiên: "..." Đúng là ngốc tử mà.

      Bị ánh mắt như nhìn ngốc tử lia đến Lục Thực cũng có cảm giác gì, đôi mắt bây giờ cũng chỉ có thể chứa đồ ăn.

      xử lý xong còn chút mùi. Bên ngoài lớp bột được chiên vàng giòn, cá bên trong bởi vì rất nên cũng rất non mềm, nhàng cắn cái, liền vỡ ra, cá được ướp ít muối với ớt nên khi ăn vào miệng cảm thấy rất nóng, dù vậy nhưng vào tiết trời mùa đông thế này, ăn cay vào vừa ấm bụng vừa toát mồ hôi cho đỡ lạnh lại ghiền.

      Thịt bò cuộn nấm kia bởi vì có nấm phối hợp nên cũng mấy dầu mỡ. Nấm dẻo dai ngon, thịt bò non mềm, rất kích thích vị giác, cần cơm cũng có thể ăn hết vài cái.

      Vào thời điểm ăn, húp ngụm cháo ngọt lịm ngon miệng, nháy mắt cảm giác ngấy mỡ hoàn toàn tiêu tán, quả thực thư thái.

      Lục Thực từ lúc tỷ tỷ của bắt đầu xuống bếp, cuộc sống đều trải qua mỹ thực hàng ngày, khi ra ngoài cùng bằng hữu gặp mặt, ai nấy đều sửng sốt —— sặc, tiểu tử kia, chiếc cằm nhìn tròn ra ít.

      "Nếu là chuyện ăn, ta đây liền giúp đỡ ngươi..." Lục Nghiên đột nhiên cười tủm tỉm mở miệng.

      Lục Thực ngụm cháo còn chưa nuốt, suýt nữa liền bị sặc, lập tức liền xụ mặt xuống.

    4. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Chương 28


      "Tiểu thư, ngài mặc bộ váy này khẳng định rất đẹp, màu hồng đào này cực kì hợp với màu da ngài a..."

      Xuân Hạnh cùng Hòa Hương hai người lục tung ngăn tủ quần áo, tiểu thư của các nàng vất vả mới ra ngoài chuyến, các nàng nhất định muốn tiểu thư ăn mặc xinh xắn đẹp đẽ, cái gì mà, muốn nàng diễm áp quần phương.

      Áo khoác màu hồng đào bên thêu bông sen tinh xảo, cổ áo lại có những hoa văn đám mây phức tạp, bên dưới là chân váy dài trắng, khi cử động giống như lên từng cánh hoa sen, động lòng người. Áo được chít eo cẩn thận làm tôn lên phần eo thon gọn thướt tha của Lục Nghiên.

      nương trong gương bây giờ làn da trắng chút tì vết, hơi má ửng hồng nhàn nhạt, gương mặt xinh đẹp kiều mị toát ra nét phong tình vô hạn, chỉ cần nhăn mày cũng phát ra ánh sáng chói loá. Tóc nàng vừa đen vừa dày như những tầng mây, nàng búi tóc lên bằng sợi vòng hoa kim liên, đeo đôi hoa tai đính hồng châu. Đôi mắt trong suốt như nước hồ thu, xinh đẹp tôn quý, tươi tắn diễm lệ.

      "Dáng dấp của tiểu thư đẹp nên dù tùy tiện mặc cái gì nữa cũng nhìn rất đẹp." Trong mắt hai nha đầu này Lục Nghiên giống như là thiên tiên vậy, quả thực hận thể đem người biến thành hoa mà khen.

      Lục Nghiên vuốt ve mặt, nhìn chính mình trong gương, mỉm cười, đúng là gương mặt nàng xinh đẹp .

      "Khuyên tai hồng ngọc, vòng cổ ngọc trai, vòng tay..." Xuân Hạnh lục tìm trong hộp trang sức, lấy ra mấy món đưa đến, chỉ muốn mang tất cả lên người Lục Nghiên.

      Lục Nghiên vội vàng ngăn lại, : "Được rồi, cứ như vậy ."

      Xuân Hạnh nhất thời tiếc nuối nhìn nàng.

      "Tiểu thư, Cố thiếu gia đến." Lý Hạ đứng ở cửa lớn.

      Lục Nghiên đứng lên ra ngoài mới vài bước, đột nhiên dừng chân quay ngược trở về, tìm trong tầng cuối cùng của hộp trang sức chuỗi vòng tay san hô.

      Lục lão gia trong phòng khách tiếp đón Cố Thành, thái độ lạnh nóng, hề nhiệt tình. Cố Thành nhịn được cảm thấy có chút xấu hổ.

      "Đại tiểu thư đến ..." Bên ngoài nha đầu tiếng, Cố Thành như được đại xá, quay đầu nhìn ra ngoài.

      Ánh nắng sáng sớm chiếu vào Lục Nghiên. Nàng vốn rất đẹp, hai mắt như là có ánh sáng, viên hồng châu lấp lánh xàng làm đôi mắt nàng lấp lánh động lòng người.

      —— Lục đại tiểu thư này ánh mắt u tĩnh lặng động nhân tâm vô cùng. Cố Thành đột nhiên nghĩ như vậy.

      Trường đua ngựa ở ngoài thành, muốn đến đó phải ngồi xe. Cố Thành : "Trường đua ngựa là do nhị thúc mở ra, Thiến Hề các nàng đến trước rồi."

      Lục Nghiên đáp tiếng, theo lên xe. Hai người ai với nhau câu nào, khí nhất thời có chút xấu hổ. Đương nhiên, xấu hổ là Cố Thành cảm thấy như vậy, bộ dáng của Lục Nghiên ngược lại thập phần tự tại.

      Đây là vị hôn thê của mình...

      Cố Thành nhịn được liếc mắt vụng trộm nhìn Lục Nghiên vài lần, nhìn thấy nàng rũ mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mi cong cong như hai thanh tiểu phiến tử (cây quạt), chớp chớp mi mắt khiến cho người ta nhịn được nghĩ muốn lấy tay sờ vào.

      Lục Nghiên đột nhiên xoay đầu lại, làm bị bắt tại trận, Cố Thành nhất thời càng thêm lúng túng.

      "Cố thiếu gia có chuyện gì ?" Lục Nghiên hỏi.

      Cố Thành ho tiếng, : "Ngươi kêu ta là Cố Thành được rồi, hoặc là Đức Thanh cũng được, đó là tên chữ của ta."

      Lục Nghiên tươi cười nhìn rất đẹp, nhưng lại vô cùng xa cách, thản nhiên : "Cái này được. Nam nữ khác biệt, giữa ngươi và ta lại có quan hệ gì, ta vẫn nên gọi ngươi là Cố thiếu gia tốt hơn."

      Lời của nàng chính là đem quan hệ của hai người phủi sạch , nàng muốn cùng mình có liên hệ gì. Cố Thành đột nhiên ý thức được điểm này, trong lòng nhịn được sinh ra loại cảm giác mất mác, trong lòng nếm trải tư vị kì lạ khó lí giải.

      "... Nãi nãi chuyện với ta, là ta trước kia nghĩ đến hành động của mình đối với ngươi tạo thành thương tổn lớn như vậy." chuyện đột nhiên Lục Nghiên xoay đầu lại, làm tinh thần chấn động, giải thích: "Ta chỉ là thích chung thân đại của chính mình bị người khác quyết định, tuyệt đối có ý làm hại đến ngươi."

      "Nhưng thương tổn cũng tạo ra rồi.” Lục Nghiên khẽ lắc đầu. Có lẽ Cố Thành đích xác có ý gì xấu, chỉ là, từ đầu cũng có thể thấy được muốn đến, xử lý chuyện này chỉ là qua loa đại khái.

      Cố Thành nhìn biểu cảm nhàn nhạt của nàng trong lòng có chút khó chịu, nhịn được : "Thực xin lỗi." cũng phải là người tuyệt tình, thậm chí có thể , là nam nhân dễ mềm lòng, đối với nương bị là tổn thương thế này, biết nên dùng thái độ gì để đối mặt nàng, trong lòng tràn đầy xin lỗi.

      Lục Nghiên đột nhiên mở miệng hỏi: "Ngươi cùng Diệp Tinh làm sao quen biết nhau?"

      Cố Thành dò xét nét mặt của nàng, : "Chúng ta khi cùng du học tại D Quốc mà gặp mặt, là đồng học..." Tha hương nơi xứ người, nhìn thấy người quen thuộc cùng đất nước, hai người lại mỹ nam mỹ nữ, chuyện gì phát sinh cũng biết , căn bản phải việc ngoài ý muốn.

      "... Ta kể cho ngươi chuyện của D Quốc vậy" Trước mặt vị hôn thê của mình kể chuyện mình cùng với nữ nhân khác, làm sao có mặt mũi như vậy, rất quái dị. Trong lòng Cố Thành được tự nhiên kiên quyết đổi đề tài.

      ngờ rằng, Lục Nghiên đối với việc ở D Quốc lại cảm thấy hứng thú, đôi mắt sáng lên, giống như ánh mắt xanh biếc của con mèo Ba Tư mà Cố thái thái – nãi nãi của nuôi dưỡng, nhìn tĩnh lặng biếng nhác cũng thập phần nhu thuận.

      Xe dừng lại trước cửa trường đua ngựa, nghe tiếng của tài xế, Cố Thành còn có chút ý chưa hết. thể , Lục Nghiên người rất hợp cùng chuyện phiếm, có thể làm cho cuộc đối thoại của hai người diễn ra thuận lợi. Cùng nàng chuyện là việc hưởng thụ.

      Cố Thành cảm thấy rất vui mừng, Lục Nghiên cũng rất hài lòng, ra nước ngoài là như vậy. Còn Cố Thành người này, có chút điểm ngốc nghếch.

      Hai người xuống xe, Cố Thành xuống trước giơ tay đỡ Lục Nghiên xuống xe, Diệp Tinh bọn họ ra nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.

      "Cố Thành!" Diệp Tinh nhịn được kêu tiếng, nhìn thấy Cố Thành kinh ngạc xoay đầu lại, trong mắt còn mang theo vui mừng chưa hết, nàng nhịn được có chút rét run. Nàng tổng cảm thấy, tình phát sinh đến mức nàng thể lường trước được.

      Bên cạnh Diệp Tinh còn có hai nam thanh niên cùng ba nương. Ba nương kia Lục Nghiên nhìn thấy có chút quen mắt, là muội muội của Cố Thành.

      Ở Cố gia đồng lứa với Cố Thành chỉ có mình là con trai, còn lại đều là các nương, tổng cộng có năm tỷ muội, nàng gặp qua hết, chỉ là năm vị này thái độ đối với Lục Nghiên cũng tính là nhiệt tình.

      Lục tìm ký ức lúc, Lục Nghiên khẽ cười cười.

      "A Thành." Hai nam thanh niên tên là Mạnh Biết Tân, tên là Lưu Chí Viễn, là bạn tốt của Cố Thành, cũng là công tử có tiếng ở Lục Thủy Thành trong, thường xuyên lui tới các phòng khiêu vũ, tiệc tùng buổi tối.

      Lục Nghiên qua, Mạnh Biết Tân cùng Lưu Chí Viễn nhìn thấy nàng hai mắt thực kinh ngạc, Mạnh Biết Tân : "Ngươi chính là Lục gia Đại tiểu thư, vị hôn thê của A Thành? đúng là cửu ngưỡng đại danh a."

      Lục Nghiên cười, : "Ta cũng chưa từng gặp hai vị tiên sinh."

      Lưu Chí Viễn ha ha cười, : "Ta họ Lưu, gọi là Lưu Chí Viễn, là Mạnh Biết Tân, chúng ta đều là bạn thân của A Thành. Trước kia chúng ta biết A Thành có vị hôn thê, nghĩ đến lại xinh đẹp đến như vậy."

      Lục Nghiên cười híp mắt : "Các ngươi từng nhắc tới ta a? Đại khái là thảo luận, như thế nào thoát khỏi việc ‘ép duyên’ với ta ."

      Lời vừa ra, biểu cảm của Mạnh Biết Tân nhất thời cứng ngắc, vừa nhìn liền biết, Lục Nghiên trúng rồi.

      "Ha ha ha!" Lưu Chí Viễn cười rồi lãng sang chuyện khác: "A Thành, vị hôn thê này của ngươi đúng là người thần cơ diệu toán a."

      Cố Thành cười liếc mắt nhìn Lục Nghiên, biểu cảm có vài phần đắc ý.

      Diệp Tinh lên phía trước, kéo tay Cố Thành cười : "Lục tiểu thư là lần đầu tiên tới trường đua ngựa, nếu như có gì hiểu cứ hỏi ta. Thuật cưỡi ngựa của ta là do A Thành tay dạy dỗ đó."

      Giọng của nàng ôn hòa nhưng ý tứ, cử chỉ, quả thực là khoe khoang. Đáng tiếc, trong lòng nàng, Cố Thành là ngàn tốt vạn tốt nhưng đối với Lục Nghiên, người này là cái gì, cho nên đối với lời của nàng cũng sinh ra phản ứng gì.

      Mạnh Biết Tân nâng kính mũi : "Bên ngoài rất lạnh, chúng ta vào trước ."

      Lời này được tất cả tán thành. Hôm nay mặc dù mặt trời ló dạng nhưng tất cả đứng ở ngoài vẫn cảm thấy rất lạnh.

      Trong trường đua có Tiểu Dương Lâu, đó chính là nơi được chuẩn bị cho mọi người nghỉ ngơi, bên trong được bố trí theo phong cách châu Âu, ở phòng khách còn có chiếc lò sưởi tường, bên trong được đốt lửa lớn, ngay trước đó được trải tấm thảm mềm mại khiến cho căn phòng thập phần ấm áp.

      Vừa vào trong, Lục Nghiên liền nhịn được thở ra hơi sâu, đem áo choàng người bỏ ra.

      "Lục tiểu thư rất sợ lạnh?" Lưu Chí Viễn cười hỏi.

      Lục Nghiên gật đầu, : "Trước đó vài ngày rơi vào trong nước, bệnh khoảng thời gian, sau này liền có tật xấu là sợ lạnh. Đại phu , phải tĩnh dưỡng tốt."

      "Trách được nhìn bệnh tật." Bên cạnh truyền đến tiếng thầm, Lục Nghiên giương mắt nhìn lại, phát thiếu nữ mặc kỵ trang màu xanh, bộ dáng xinh đẹp. Lục Nghiên nhớ , nàng là thân muội muội của Cố Thành, tên Cố Mỹ Chi.

      "Mỹ Chi!" Cố Thành đồng ý liếc mắt nhìn Cố Mỹ Chi, : "Nhanh xin lỗi Lục tiểu thư ."

      Cố Mỹ Chi tin nhìn , dậm chân phục : "Ta làm. Dựa vào cái gì muốn ta xin lỗi nàng? Ca ca ngươi tại sao lại đối tốt với nữ nhân này như vậy? Bởi vì nàng, ngươi cùng Diệp Tinh tỷ tỷ mới thể tự do cùng chỗ. Chẳng lẽ ngươi thấy nàng bộ dạng xinh đẹp nên bị nàng mê hoặc sao?"

      Diệp Tinh vội : "Mỹ Chi, ca ca ngươi ý này. Lục tiểu thư dù sao cũng là khách, ngươi như vậy lễ phép."

      xong nàng vừa nhìn về phía Lục Nghiên, xin lỗi: “Xấu hổ với Lục tiểu thư rồi, Mỹ Chi tuổi còn , hiểu chuyện, ngươi đừng giận nàng."

      "Vì người liên quan, ta có gì phải tức giận?" Lục Nghiên nhún vai, chút để ý. Chỉ là tiểu nương, nàng cũng đến mức bởi vì vài câu như vậy liền cùng nàng tranh cãi.

      " phải đến cưỡi ngựa sao? Ở trong phòng, làm sao mà có ngựa được?" Lục Nghiên liếc mắt nhìn chung quanh phòng hỏi.

      Lưu Chí Viễn lập tức : "Đúng vậy, chúng ta tới cưỡi ngựa, đừng những lời này nữa. Lục tiểu thư, ngươi trước kia chưa từng cưỡi ngựa, vừa vặn trong chuồng có con ngựa cái tính tình ngoan ngoãn, rất thích hợp với ngươi."

      Bên kia Cố Mỹ Chi trong cơn tức giận lại phát tiết : "Con ngựa kia là của ta. Chí Viễn ca ca ngươi phải con ngựa đó lưu lại cho ta sao?"

    5. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Hóng phần cưỡi ngựa của Lục Nghiên quá :)) Có khi tỷ lại là thiên tài ngự mã cho mà coi haha
      Tea Chef thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :