1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Trùng sinh] Mỹ thực tại dân quốc - Nguyệt Chiếu Khê

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Chương 18 (phần 2)
      Lục Thực theo sau lưng Lục Nghiên hỏi: "Tỷ tỷ, tại đóng cửa tửu lâu có phải có chút ổn lắm a?" Lúc này trời còn sớm như vậy , vừa mới đến buổi trưa.

      Lục Nghiên đến chậu than bên cạnh ngồi xuống, bên ngoài rất lạnh, gió thổi làm mặt nàng đỏ ửng. Nàng cảm thấy, cả đời nàng, vào mùa đông nỡ rời xa lò lửa.

      "... Nếu Tụ Tiên Cư muốn bán vậy cho bán , để xem màn kịch này còn có thể diễn bao lâu. Hơn nữa thức ăn quá dễ dàng có được, ngược lại làm cho người ta thấy rẻ tiền. Chỉ khi khó có thể có được mới khiến cho người ta quyến luyến quên."

      Kết luận này được nàng rút ra từ kiếp trước sống trong hoàng cung. Nàng khi đó là đầu bếp ở cung của hoàng hậu, những ngườu khác muốn nếm đồ ăn do nàng làm ra vô cùng khó khăn, càng khó được ăn, họ càng muốn ăn hơn, càng nhớ nhung chờ đợi.

      Lục Thực cái hiểu cái gật đầu, lại hỏi: "Tỷ tỷ ngươi làm sao biết những người đó ở nơi nào? Còn kêu ta sai người đem ăn đưa qua."

      Lục Nghiên liếc mắt nhìn : "Lúc ngươi ở trong phòng bếp, ta sai Lý Hạ xem xét vài trà lâu."

      Lục Thực hơi hơi trừng mắt, Lục Nghiên cười : "Lục gia chúng ta tốt xấu cũng là danh môn, Thực Mãn Lâu khai trương trở lại, bọn họ làm sao có thể thờ ơ?"

      Thương nhân cấu kết vì lợi ích chung, nhất là xã hội thượng lưu, gia đình nào cũng liên kết với nhau. Lục gia đến tột cùng còn có thể đem lại lợi ích cho họ hay , bọn họ tự nhiên nhịn được tìm hiểu .

      Nhìn Lý Hạ đừng tưởng vô tích , quen với rất nhiều người hầu của những gia đình giàu có, cho nên Lục Nghiên sớm sai mang người nghe ngóng, lúc những vị kia đặt chân ở trà lâu nào cũng biết.

      Lấy tay khều lửa trong chậu than bên cạnh chú chim ban nãy, đừng tưởng nó mà xem thường, ý chí sinh tồn của nó vô cùng mạnh mẽ a, nằm bên cạnh chậu than lúc nhiệt độ cũng dần ấm hơn, thân thể có chút cọ quậy.

      Lục Nghiên kêu Xuân Hạnh lấy lại ít nước cùng thức ăn cho nó, tiểu gia hỏa mở to mắt, ánh mắt kia trong suốt màu ngọc bích, giống như là viên bảo thạch .

      "Con vật này ở đâu đến đây vậy? Quá xấu!” Lục Thực liếc mắt nhìn, ghét bỏ : "Tỷ tỷ ngươi nếu thích thứ này, ta sai người bắt chim khách đến cho ngươi. Con chim đó vừa đẹp, tiếng kêu cũng dễ nghe, đừng hành hạ mình nhìn con chim đen đúa này."

      Lục Nghiên lấy vài hạt gạo cho chim ăn, nghe vậy lơ đãng : "Ngươi cả ngày ở ngoài đường để chơi mấy thứ này sao?"

      Lục Thực: "..."

      ***

      Thực Mãn Lâu hôm nay động tĩnh lớn như vậy, người hữu tâm chắc chắn đều để ý. Mùi hương kia toả ra trong khí, ngửi thấy, ngay cả nước trà trong miệng cũng cảm nhận được hương vị gì.

      "Thơm, thơm, thịt nai này biết nướng như thế nào mà thơm như vậy lại còn rất mềm, hương vị quả thực tuyệt vời. Còn khiếu hoa kê này, phải ta , khiếu hoa kê ở Tụ Tiên Cư thể nào so sánh, trởi nên vô cùng kém cỏi, hương vị cũng thơm như vầy."

      Trong phòng có người vung đũa ngấu nghiến, bụng phệ, chính là thương nhân bán trà nổi tiếng ở Lục Thủy Thành tên là Lý Chiêu.

      Những người khác nghe mùi hương vốn chịu nổi, điểm tâm trong miệng nguyên bản thơm mềm ngon miệng cũng biến thành khô khốc nhạt nhẽo. Nhìn ta ăn vẻ mặt hào hứng vô cùng liền có người bất mãn lên tiếng: "Lão Lý a, ngươi có thể ăn trướcmặt bọn ta như vậy sao? Ngươi cũng nên suy nghĩ đến cảm nhận của mấy người chúng ta với chứ."

      Lý Chiêu nhướn mày, : "Ai bảo các ngươi cho hạ nhân xếp hàng. Ta cho các ngươi nghe mùi vị này...Các ngươi được ăn, là đáng tiếc."

      "Cùng với những tên thô tục kia tranh cướp thức ăn rất mất mặt, tổn hại đến thể diện." Có người bất mãn , trong lòng đối với việc làm của Lục gia có chút hài lòng. Lục gia kia muốn làm cho bọn họ cùng những tên thô tục kia tranh nhau thức ăn? Hoàn toàn có khả năng!

      Lý Chiêu thèm để ý : "Ta là người chỉ cần có thể ăn ngon miệng, đừng chuyện thể diện với ta. Cứ ăn ngon ta liền thích!”

      Những người khác: "..."

      "Cộp cộp cộp"

      Thang lầu truyền đến tiếng bước chân, tiểu nhị tại trà lâu đứng ở cửa, hỏi: "Các vị lão gia, có người của Thực Mãn Lâu đến là được Lục đại tiểu thư phân phó lại đây bái kiến các vị lão gia."

      Người của Lục gia?

      Những người ngồi đây quay mặt nhìn nhau. Người của Lục gia làm sao biết bọn họ ở đây?

      "Kêu lên đây ."

      Tiểu nhị đáp ứng. Chốc lát sau lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên, người mặc bộ trang phục màu xanh mang theo tám người lên, mỗi người trong tay mang theo cái hộp đồ ăn: “Các vị lão gia mạnh khỏe!"

      Lý Hạ vừa lên đến liền hướng tới mọi người cúi đầu sâu. trời sinh khuôn mặt tươi cười, khiến cho người rất có hảo cảm: "Ta là người bên cạnh Lục gia Đại tiểu thư. Các vị gọi ta Lý Hạ là được. Hôm nay, chúng ta được đại tiểu thư ra lệnh đặc biệt mang đến cho các vị lão gia mỹ thực của Thực Mãn Lâu chúng ta."

      cho mọi người sơ qua những món đồ ăn trong hộp sau đó bước qua đem hộp đồ ăn mở ra đặt bàn.

      Ở đây tổng cộng có tám người, liền có tám bát cơm kèm thêm lót dạ mỗi người chén canh. Bên dưới hộp đồ ăn có để than củi nên thức ăn vẫn còn nóng hổi, nghi ngút khói.

      Lý Hạ giới thiệu: "Cơm này dùng gạo nếp thượng hạng nhét trong bụng gà rừng nấu chín, hấp thụ tinh hoa của gà tiết ra. Còn canh này, là đại tiểu thư nấu ba ngày ba đêm, hương vị ta các vị lão gia nếm thử liền biết. Đây là rượu dùng Đông Mai ủ ra, tiểu thư của chúng ta đưa cho các vị làm lễ vật."

      Lý Hạ lưu lại lâu, sau khi đưa ra mọi thứ, liền khom người lui xuống.

      rời hồi lâu, những người ngồi đều ai cử động, cuối cùng vẫn là Lý Chiêu vác bụng to tới, chậc chậc : "Lục đại tiểu thư này đúng là biết cách làm người, thịt gà này quá ít, chưa thể cảm nhận hết được mỹ vị đến tột cùng là như thế nào."

      vừa động, như phát ra tín hiệu, những người khác biểu cảm hơi hơi thả lỏng.

      Tám bát cơm vô cùng đầy đặn, mỗi hạt cơm nhìn qua đều lóng lánh trong suốt, bên trong xen lẫn vài hạt màu xanh, đó là măng chua.

      Hạt cơm hấp thụ toàn bộ tinh hoa từ gà, hương vị rất thơm, cảm giác ngon miệng lại mềm mại, dùng cơm, lại có hương vị thịt gà. Sau đó trong miệng còn có chua chua dòn dòn của măng, đem khẩu vị mọi người trở nên tốt hơn, khai vị chuẩn!

      chén cơm ăn còn chưa thấy thoả mãn mà thấy đáy, mọi người lúc ấy vô cùng sửng sốt mới giật mình, ăn xong rồi sao?

      "Ta cũng vào Nam ra Bắc nhiều năm, hưởng qua ít mỹ thực, nhưng xét về hương vị, ta chưa từng gặp qua món ăn nào so với chén cơm đơn giản này có thể ngon hơn." Lý Chiêu thở dài, cái thở dài của việc thoã mãn hưởng thụ mỹ.

      trực tiếp đem hai đóa tiểu mẫu đơn củ cải bên cạnh bát cơm mảnh nhai ngấu nghiến, cần cũng biết, trong veo, ăn vào cũng rất ngon.

      Lý Chiêu hồi vị chép miệng, lại cầm lấy chén canh, : "Cơm ăn ngon như vậy biết canh này là cái vị gì đây."

      So với món cơm thơm ngào ngạt canh này mùi thơm lại ít hơn chút, màu sắc trong suốt nhìn ra là dùng nguyên liệu gì để nấu, nhìn cái là có thể thấy đáy bát.

      Chén canh này nhìn ra có gì đặc biệt, cảm thấy vô cùng bình thường.

      Nhưng khi canh vừa vào khoang miệng, Lý Chiêu liền sửng sốt, sau đó cầm thìa múc từng muỗng từ từ nhâm nhi thưởng thức.

      Màu sắc canh đơn giản nhưng hương vị lại thập phần phong phú, hơn nữa rất thơm, ràng thấy nhiều nguyên liệu, nhưng ăn vào loại vị giác chợt nổ tung, hương vị giống như toả ra từng ngóc ngách trong cơ thể. Khi ăn ngươi tựa hồ cảm giác có vô số hương vị, nhưng cuối cùng lưu lại trong miệng chỉ còn hương vị duy nhất thơm tho, thuần tuý.

      Ăn ngon kinh khủng!

      Những người khác quen nhìn Lý Chiêu lúc ăn cơm biểu cảm phong phú, tại thấy an tĩnh như vậy ngược lại là có chút ngây người.

      Canh này rốt cuộc có ngon hay a? Bất quá này cơm kia ăn ngon như vậy canh này hẳn là cũng kém đâu.

      Đợi mọi người nếm đến canh, biểu cảm giống y như Lý Chiêu, bọn họ rốt cuộc hiểu được cảm giác của Lý Chiêu.

      Thơm, quá thơm!

      Trong lúc nhất thời, có ai chuyện phiếm, chú ý của mọi người đều đặt vào chén canh, đám chỉ mải mê vùi đầu lẳng lặng thưởng thức bát canh.

      chén canh uống xong, hào hứng còn chưa hết .

      Lý Hạ lấy lại tinh thần, sau đó chú ý tới bình rượu trong hộp đồ ăn kia. Rượu dùng bình thủy tinh chuyên dụng để chứa, chất lỏng trong suốt có thể nhìn thấy hồng sắc mai hoa, còn chưa uống khiến cho ai nấy cảm thấy có chút say.

      "Lão Thương a, ngươi phải đối Lục gia Đại tiểu thư có chút bất mãn sao? Rượu này ngươi chắc là muốn uống, ta giúp ngươi uống cho." Lý Chiêu lanh mồm lanh miệng tay càng nhanh, vào lúc chuyện cầm lên bình rượu thuộc về mình cùng với bình của lão Thương ôm vào trong ngực chạy như bay biến mất.

      Lão Thương nháy mắt mấy cái tức giận chỉ vào bóng dáng dần biến mất tại cầu thang : "Lý Chiêu, tên hỗn đãn!"

      Nhưng Lý Chiêu chạy còn thấy bóng dáng tăm hơi .

      Những người khác khẩn trương, đám ôm chặc bình rượu chính mình buông tay, sợ bị người khác đoạt .

      Lão Thương tức giận muốn ói ra máu, ngón tay run rẩy chỉ vào những người khác, : "Biểu cảm của các ngươi là sao? Ta chẳng lẽ phải đoạt thứ đó của các ngươi ư?" Phải dùng tới ánh mắt phòng bị theo dõi sao?

      Vừa rồi bình rượu của ngươi phải bị Lý Chiêu đoạt mất sao? Ai biết ngươi có hay cũng tới cướp của ta ?

      Lão thương càng tức, : " phải chỉ là bình rượu sao? Ta giống tên hèn hạ vô sỉ như Lý Chiêu? Ta chút cũng để ý."

      phải chỉ đoạt của ngươi bình rượu liền bị mắng là hèn hạ vô sỉ? Còn thèm để ý.

      Lão Thương hừ tiếng, vung tay áo liền . Đến khi quay đầu, mặt mày liền sụp đổ —— a a a , rượu của , có!!!

      Mà những người khác, lão Thương vừa , đám thưởng rượu vô cùng sảng khoái. Bất quá nghĩ đến tên đoạt rượu chạy mất Lý Chiêu kia đám bình luận: " đạo đức, đạo đức a."

      Cũng may người bị đoạt mất phải bọn họ!

      Thực Mãn Lâu bên kia cũng rất náo nhiệt, chỉ là canh xương nhưng đối với những người quanh năm suốt tháng ăn được món mặn mà cũng là mỹ vị khó cầu. Hơn nữa Thực Mãn Lâu cũng có keo kiệt múc rất nhiều canh, còn có thể nhìn thấy bên trong lớp dầu, nếu vận khí tốt có thể được cây xương.

      Lục Nghiên đứng lầu nhìn phía dưới cảnh tượng náo nhiệt hơi hơi nhíu mày.

      Thời đại này, so với tưởng tượng của nàng còn khó khăn hơn. Mùa đông kéo dài, nhiều người đều là áo rách quần manh, ngay cả quần áo nghiêm chỉnh quần áo đều có.



      "Chiến loạn khổ nhất vẫn là dân chúng bình thường."

    2. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Ta sợ chap dài T_T
      Chap ngắn ta edit mấy tiếng là xong, chap dài làm ta chây lười, edit 2 ngày mới xong :)))))
      LyLy Mai thích bài này.

    3. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Chương 19
      Con chim nhặt được từ trong tuyết kia đặt bên cạnh bếp lò từ từ như sống lại,thân thể cứng ngắc trở nên mềm mại, bụng phập phồng lên xuống, lên sức sống. Thế nhưng tinhgs tình có vẻ tốt lắm, động cái liền bay lên xà nhà, ánh mắt cảnh giác nhìn người trong phòng, khí thế rất bức người.

      Lục Nghiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn nó, đem vụn bánh trong táy rải lên bàn.

      "Tiểu thư, người của Cố gia đến." Cửa bị mở ra, nha đầu tới .

      Cố gia?

      Lục Nghiên hỏi: "Là người nào của Cố gia?" Nàng cảm thấy có gì kinh ngạc. Lục gia cùng Cố gia hai nhà bây giờ vẫn còn hôn ước, thuận tình thuận lý, Cố gia cũng có khả năng phái người lại đây.

      Nha đầu : "Là Cố gia Đại nãi nãi còn có Cố Thành thiếu gia."

      Lục Nghiên gật đầu tỏ vẻ biết , Xuân Hạnh lấy áo choàng cho nàng khoát lên người.

      Lục Nghiên soi gương, mỉm cười, : "Chúng ta xuống ngay, ngươi tiếp đón Cố gia Đại nãi nãi cùng Cố gia Tôn thiếu gia ."

      Cố gia tổng cộng có ba huynh đệ, vị nương. Cố Tứ Gia là Cố tướng quân cao tuổi mới có con, tuổi tác xấp xỉ Cố Thành, nhưng là luận về bản lĩnh, Cố Thành lại theo kịp . Mà Cố Thành là cháu của Cố Tứ Gia, cũng là Tôn thiếu gia duy nhất ở Cố gia nay. Dưới tình huống như vậy, Lục Nghiên tuy chưa tip xúc nhưng đối với tính tình vị Cố Thành thiếu gia này trong lòng có phỏng đoán —— cháu trai duy nhất, có thể tưởng tượng, vị thiếu gia này chính là được sủng ái mà lớn.

      ***

      Trong đại sảnh Thực Mãn Lâu, đám người Cố gia trùng trùng điệp điệp đứng ở chính giữa, khí thế uy nghiêm. Cố Đại nãi nãi ngồi ở bàn, người mặc bộ váy, đế giầy làm bằng vải bồi, bộ mặt giận mà uy, là phụ nữ cực kỳ uy nghiêm.

      Sau lưng nàng, Cố Thành lẳng lặng đứng ở đó, biểu cảm thoáng qua rất bình tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ, phát đáy mắt mang theo vài tia kiên nhẫn.

      "Đại nãi nãi mời uống trà." Hứa thúc tự tay bưng trà cho Cố Đại nãi nãi, cười : "Tiểu thư của chúng ta lập tức xuống ngay."

      Cố Đại nãi nãi khẽ ừ, mở miệng : "Nghe , đầu bếp chính ở Thực Mãn Lâu bây giờ là đại tiểu thư các ngươi?"

      "Này..." Hứa thúc biết nàng vì sao hỏi như vậy, do dự trong chốc lát gật gật đầu, : "Đại tiểu thư hoàn toàn thừa kế tay nghề lão thái gia, đây cũng là ý tưởng của lão thái gia."

      Cố Đại nãi nãi hơi hơi nhíu nhíu mày, chuyện.

      "Cạch cạch cạch."

      lầu truyền đến tiếng bước chân, mọi người còn chưa ngẩng đầu, liền nghe thanh ôn hoà bình tĩnh vang lên: "Đại nãi nãi ghé thăm đúng là nể mặt Thực Mãn Lâu chúng ta, làm nở mày nở mặt cho kẻ hèn này."

      Ngoài miệng nở mày nở mặt cho kẻ hèn này, nhưng ngữ khí lại là kiêu ngạo siểm nịnh, cực kỳ yên ổn lạnh nhạt .

      Cố Thành ngẩng đầu, chỉ thấy lầu vài người xuống, đầu là nương mặt mũi kiều diễm, đẹp bức người, giống như đóa hoa, đẹp rất đẹp lại khiến cho người ta cảm thấy có chút tục khí. Nhưng đôi tròng mắt của nàng lại là tối như mực, trầm tĩnh yên lặng , nháy mắt liền đem kia cổ mị tục ép xuống, chỉ còn lại điềm tĩnh lạnh nhạt, tươi đẹp mĩ lệ.

      Trong nháy mắt đó, Cố Thành cơ hồ cảm thấy tửu lâu này như có ánh mặt trời chiếu vào, vì sao bị hoa mắt như là đối mặt với ánh sáng mặt trời cói chang.

      Lục Nghiên từ lầu xuống, đến trước mặt Cố Đại nãi nãi hướng tới bà phúc thi lễ.

      Cố Đại nãi nãi từng nghe , trước kia người trong cung mỗi tiếng cử động đều phải trải qua huấn luyện hà khắc, cho nên những người đó đều mang theo ưu nhã mĩ lệ mà những người khác thể so sánh. Bà từng gặp qua vị trong cung, đối phương đứng, phúc lễ, ngay cả đầu ngón tay đều lộ ra ưu nhã mê người, làm Đại nãi nãi bà cảm giác tự biết xấu hổ.

      Mà bây giờ, loại cảm giác này lại xuất , đối tượng lại là vị Lục gia Đại tiểu thư này, danh nghĩa là con dâu tương lai của bà.

      Ánh mắt đánh giá Lục Nghiên cách cẩn thận, mặt Cố Đại nãi nãi rốt cuộc lộ nụ cười mà từ khi vào cửa tới giờ mới có, ôn nhu : "Ngươi đứa này quá đa lễ rồi."

      Lục Nghiên cười, : "Ngài là trưởng bối, đương nhiên phải nhận nhiều lễ."

      Nghe vậy, Cố Đại nãi nãi lộ ra tia biểu cảm hài lòng, quay đầu với Cố Thành: "A Thành, còn đến gặp muội muội ngươi."

      Cố Thành bước qua, hướng tới Lục Nghiên chắp tay hành lễ, Lục Nghiên hơi hơi phúc lễ, thừa cơ hội này hảo hảo quan sát chút "Vị hôn phu" này.

      Cố Thành vẻ ngoài tuấn, thậm chí có thể là tuấn mỹ, tướng mạo phong lưu, đôi mắt đặc biệt dịu dàng, bị nhìn chăm chú, trong lòng liền nảy sinh ảo tưởng thích mình.

      tóm lại, đây là tướng mạo đào hoa.

      Cố Thành chú ý tới ánh mắt Lục Nghiên, giương mắt thẳng tắp nhìn qua, người bị đánh giá --- Lục Nghiên cũng cảm thấy xấu hổ, vô cùng hào phóng cười, ánh mắt liền dời .

      Cố Thành khẽ nhíu mày —— vị hôn thê này của tính tình là như vậy sao?

      Cố Đại nãi nãi cười : "Nha đầu xinh đẹp này là lần đầu tiên gặp A Thành ."

      "Đúng là lần đầu tiên gặp, nhưng thanh danh Cố thiếu gia, ta sớm nghe qua."

      "Vậy sao?"

      Ngay cả Cố Thành cũng nhịn được tò mò nhìn qua. Lục Nghiên khẽ cười : "Cố thiếu gia cùng Diệp tiểu thư hai người tại nơi công cộng quấn quýt bên nhau, cử chỉ thân mật, quả thực chính là cặp đôi thần tiên, người bên ngoài rất hâm mộ, ta như thế nào có thể chưa từng nghe qua?"

      Trong tửu lâu nháy mắt liền an tĩnh vài phần, ai cũng nghĩ đến, Lục Nghiên thế nhưng đem việc này trực tiếp ra.

      Nhìn bộ dáng nàng cười yến yến, Cố Thành chỉ thấy chật vật, có chút chịu nổi quay mắt , dám nhìn thẳng ánh mắt của nàng.

      "... Dù cho ta muốn nghe, cũng có " người qua đường bênh vực kẻ yếu” vô tai ta, sợ ta biết vị hôn phu của ta cùng nữ nhân khác tình đầu ý hợp. Tình huống như vậy, Đại nãi nãi, ngài , ta có thể biết đại danh Cố thiếu gia sao?" Lục Nghiên cười tủm tỉm, đến chuyện vị hôn phu của mình cùng nữ nhân khác thân mật cũng có lộ ra nửa phần khác thường mà bộ dáng giống như thèm để ý.

      Cố Thành cảm thấy xấu hổ, thần sắc Cố Đại nãi nãi biến, : "Nam nhân nha, bên ngoài gặp dịp chơi, đều là rất bình thường. Ta nghĩ, nha đầu xinh đẹp ngươi cũng để ý đúng ?"

      "Ồ? Cố thiếu gia cũng là ý nghĩ như vậy?"

      Lục Nghiên nhìn về phía Cố Thành, : "Ta cho rằng, người du học tây dương như Cố thiếu gia đều hướng tới đời kiếp chỉ người."

      Cố Thành sờ sờ mũi, : "Ta đúng là thích chế độ vợ chồng."

      "Vậy cũng trùng hợp, ta cũng có ý nghĩ như vậy." Lục Nghiên tỏ ra vui mừng : "Bất quá, việc làm của Cố thiếu gia lại ngược lại so với những gì ngươi a."

      Cố Thành nháy mắt có chút bối rối, chất vấn của Lục Nghiên tới bất ngờ kịp phòng bị, trong lúc nhất thời có chút chột dạ.

      Cố Đại nãi nãi thấy con trai mình bởi vì lời của nữ nhân mà lộ ra bộ dạng quấn bách có chút vui, ngữ khí thản nhiên : "Nha đầu càng xinh đẹp lúc nào miệng cũng lưu loát như vậy."

      Lục Nghiên mỉm cười, chuyện.

      Cố Đại nãi nãi đùa bỡn vòng ngọc tay : "Ta nghe , tại Thực Mãn Lâu, là ngươi làm đầu bếp? Tửu lâu to như vậy mà có lấy được tay đầu bếp lại bắt đại tiểu thư ngươi mình làm đồ ăn."

      Lục Nghiên buông mi : "Tình huống của Lục gia chúng ta, Đại nãi nãi ngài chắc cũng biết. Giờ đây Lục Gia, chỉ có ta thừa kế tay nghề của gia gia."

      Cố Đại nãi nãi tức giận : "Nhưng ngươi chung quy chỉ là nương, suốt ngày ở trong phòng bếp, cũng có chút kỳ cục. Về sau gả vào Cố gia, chẳng lẽ muốn để cho ai nấy đều thiếu nãi nãi Cố gia là đầu bếp? Ta nghĩ a..."

      "Đây là nguyện vọng gia gia ta, mong ta đem Thực Mãn Lâu lần nữa phát dương quang đại. Làm tiểu bối, ta thế nào có thể nghe theo?" Lục Nghiên đánh gãy lời của nàng, ra ý muốn của lão thái gia qua đời.

      Nàng biết ý tứ của Cố Đại nãi nãi, nhưng bắt nàng từ bỏ việc xuống bếp nấu ăn, việc đó tuyệt đối thể nào. Cả đời nàng làm đồ ăn, làm ra món ăn mỹ vị đối với nàng mà ăn vào xương tuỷ. Nếu như có ngày nàng từ bỏ việc nấu ăn, chính là lúc nàng chết .

      Nghe vậy, biểu cảm vui mặt Cố Đại nãi nãi càng thêm ràng, nàng cho rằng Lục Nghiên minh bạch ý của mình, liền trắng ra: "Cố gia chúng ta có khả năng tiếp thụ đầu bếp làm đại thiếu nãi nãi."

      "... Như vậy, Diệp tiểu thư ngược lại là hợp ý Đại nãi nãi ngài ." Lục Nghiên như cười như nhìn nàng, trong lòng có chút giận, : "Mối hôn này, Lục gia chúng ta đích xác trèo cao, nhưng có lý do gì Cố gia các ngươi có quyền nhục nhã Lục gia chúng ta. Lục Cố hai nhà có hôn ước, toàn bộ Lục Thủy Thành đều biết, Cố thiếu gia cùng Diệp tiểu thư ngươi quấn quýt đương có từng nghĩ đến vị hôn thê như ta bị mọi người nhạo báng?"

      Xem thường đầu bếp, lúc trước Cố gia các ngươi bất quá là người thô tục, mà Lục gia lại là danh môn, mối hôn này, khi đó như thế nào ghét bỏ Lục gia là người làm đồ ăn ?

      Vừa vào đến cửa vị Cố Đại nãi nãi này bày ra bộ dáng cao ngạo. Cố gia là mây, nhưng là Lục gia bọn họ cũng phải mặc cho người ta xem là bùn đất mà giẫm lên.

      Biểu cảm của Cố Đại nãi nãi thay đổi hoàn toàn, Cố gia ở Tỉnh S chính là hoàng đế. Cố Đại nãi nãi lâu bị người nào trực tiếp chửi vào mặt như vậy, trong lòng làm sao có khả năng tức giận?

      Gia giáo của Lục gia chính là như vậy?

      So với tức giận của Cố Đại nãi nãi, Cố Thành lại có vài phần ngượng ngùng bởi vì lời của Lục Nghiên hoàn toàn là .

      Lục Nghiên thần sắc ôn hòa : "Đại nãi nãi cùng Cố thiếu gia đến để ăn cơm trưa? Nếu là phải cũng mong ngài nếm thử tay nghề của ta." Đối phương dầu gì cũng là đến chúc mừng, chiêu đãi tốt khách nhân, đó là lễ nghi cơ bản.

      Thần sắc nàng trầm tĩnh, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra, người vừa rồi đến Cố Đại nãi nãi á khẩu trả lời được phải nàng.

      Cố Đại nãi nãi muốn gì đó, Cố Thành lại dẫn đầu có chút xấu hổ chắp tay, : "Vậy phiền toái Lục tiểu thư ."

      Lục Nghiên cười : "Cố thiếu gia, các ngươi lên ghế lô lầu ngồi , ta sai người đem cho các ngươi chậu than."

      Lục Nghiên xoay người phòng bếp, Cố Thành nhìn bóng lưng nàng, lần đầu tiên phát vị hôn thê này của tính tình lại thú vị như vậy, trong trí nhớ trước kia, Lục Nghiên là cái dạng gì nhớ .

      ---------------------------------



      Tác giả có lời muốn :

      Cố Đại nãi nãi: Từ hôn từ hôn!

      Cố Thành: Vị hôn thê của ta, tính tình thoạt nhìn rất thú vị a.

      N ngày sau.

      Lục Nghiên mỉm cười.

      Cố Đại nãi nãi ( biểu cảm chân chó): Tứ... Đệ muội



      Cố Thành: ... Tứ thẩm...

    4. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Ta biết ta có can đảm gì và các nàng có niềm tin gì mà có thể đọc truyện mỹ thực nữa....
      Ta ngồi edit mà bụng cứ réo gọi thôi dù diet
      =__=
      xukem, LyLy Mai, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    5. bellchuong

      bellchuong Active Member

      Bài viết:
      119
      Được thích:
      98
      Đọc truyện này chỉ cảm thấy đói, hic, đau khổ
      Tea Chef thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :