1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Trùng sinh] Mỹ thực tại dân quốc - Nguyệt Chiếu Khê

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Chương 17

      Buổi tối mùa đông rất dài, bên ngoài trời còn chưa sáng, phòng bếp Thực Mãn Lâu bắt đầu náo nhiệt, đám người bận rộn đến mức bở hơi tai.

      bếp lò đặt cái nồi lớn đậy kín vung, ngay cả tia hương vị đều thể lọt ra ngoài, nhưng mọi người lại nhịn được đem tầm mắt nhìn tới. Cục bột kéo tới kéo lui trong chớp mắt biến thành mì sợi. Nước trong nồi bắt đầu sôi, mì kéo xong được cho vào nồi nấu.

      Mì nấu xong vớt ra để ráo rồi cho vào trong chén. Trứng vịt muối cắt lát đặt ở bên , màu đỏ của dầu từ trứng ứa ra thấm vào sợi mì. Đậu phộng rang được rải lên, cái trứng gà cũng được cho vào, sau đó là ít thịt bò cắt thành khối vuông được xào sơ, chén mì này rất thơm ngon.

      Ba bát mì được chuẩn bị xong, Lục Thực chủ động lấy khay cho vào, Lục Nghiên cởi bỏ tạp dề, cùng ra ngoài.

      "... Rất muốn ăn thử!" Mọi người trong phòng bếp tỏ ra tham lam chờ đợi thở dài, Lục Nghiên vừa khỏi bọn liền nhịn được chạy tới làm theo những gì nàng làm qua —— chỉ là, bất kể là ngoại hình vẫn là hương vị vẫn thể bằng đại tiểu thư làm!

      Lục Nghiên cùng Lục Thực, Lục lão gia ăn điểm tâm tầng hai. Cửa sổ mở rộng cũng khó chịu trời lạnh, từ chỗ bọn họ có thể nhìn thấy cửa chính Thực Mãn Lâu, nếu có người vào bọn họ liền có thể nhìn thấy.

      Lục lão gia tâm trạng lơ lửng trời : "Ai, hi vọng mọi chuyện thuận lợi." thở dài.

      Lục Nghiên đưa chiếc đũa cho , : "Phụ thân đừng lo lắng, điều gì cần làm chúng ta cũng làm rồi... Bây giờ còn sớm, ai đến cũng là chuyện bình thường."

      Lục lão gia trong lòng cũng hiểu Thực Mãn Lâu phải tiệm ăn sáng, lúc này làm sao có thể có người tới? , bên kia cửa chính thực có người tới, mang theo vẻ ngoài lạnh lùng mặc bộ quân trang. Giờ đây toàn bộ Lục Thủy Thành, trừ binh lính Cố gia cũng chỉ có nhóm người trị an. biết người tới là người nào?

      Lục lão gia híp mắt cẩn thận nhìn chút, có chút xác định : "Hình như là binh lính Cố gia..."

      Binh lính Cố gia có đồng phục, nghe là Cố Tứ Gia tự mình thiết kế , rất có phong cách, thập phần lưu loát, toát được tinh thần, vai rộng chân dài. Tại Z Quốc trong tất cả quân đội, nghe quân phục Cố gia là đẹp mắt nhất.

      Lục Nghiên đặt chiếc đũa xuống, : "Để ta ra ngoài xem."

      Lục lão gia cũng đứng lên, : "Ta và ngươi cùng ."

      Lục Thực chăm chú thưởng thức tô mì căn bản định , nhưng khi nhìn Lục Nghiên cùng Lục lão gia như vậy, đành tranh thủ nhét vào miệng nửa cái trứng vịt muối sau đó cùng họ chạy ra ngoài. Bọn họ vừa xuống nhìn thấy Hứa thúc cùng vị quân gia đó chuyện. Quân gia kia nhìn quen mắt cực.

      "Lão gia, đại tiểu thư, Nhị thiếu gia!" Hứa thúc thấy bọn họ xuống dưới, chỉ vào vị quân gia kia : "Đây là phó quan bên cạnh Cố Tứ Gia..."

      Lục lão gia nhìn hai mắt lóe hào quang, : "Nguyên lai là Trương phó quan..." nhanh chân xuống lầu.

      Lục Nghiên chuyện, chỉ là lễ phép hướng tới Trương phó quan cúi người. Tuy rằng nàng tiếng, người làm chủ cũng là Lục lão gia, nhưng tồn tại của nàng cảm giác lại cực kì quan trọng. Trương phó quan nhịn được dòm Lục Nghiên, cảm thấy vị Lục đại tiểu thư này người khí chất thực độc đáo.

      "Lục lão gia, ta hôm nay theo lệnh của Tứ Gia, tới chúc mừng Thực Mãn Lâu của Lục gia lần nữa khai trương. Sáng nay Tứ Gia có chuyện, thời gian tự mình đến chúc mừng nên sai ta tới cho ngài." Trương phó quan cười híp mắt , nhìn qua người dễ chuyện.

      Thực Mãn Lâu khai trương trở lại, những gia đình thân thiết ngày xưa Lục gia đều đưa bái thiếp chúc mừng, Cố gia tự nhiên cũng như vậy. Nhưng mà nghĩ đến, Cố Tứ Gia thế nhưng lại sai Trương phó quan đến chúc mừng, là làm cho bọn họ thụ sủng nhược kinh.

      Lục lão gia : "Trương phó quan ăn điểm tâm chưa, tình lần trước ta cũng chưa cám ơn ngươi ..."

      Hai người hàn huyên, Lục Nghiên nhìn bầu trời còn chưa sáng, đột nhiên mở miệng hỏi: "Trương phó quan, sắc trời sớm như vậy, biết Tứ Gia ăn sáng chưa?"

      "Này..." Nàng đột nhiên mở miệng, Trương phó quan sửng sốt chút, mặt do dự...

      Vừa nhìn Lục Nghiên trong lòng hiểu : "Trương phó quan chờ chút, ta vừa hấp bánh bao, làm phiền ngài mang cho Tứ Gia."

      Trong lúc Trương phó quan do dự, Lục Nghiên xoay người vào phòng bếp.

      Đúng lúc vừa hấp xong xửng bánh bao, Lục Nghiên kêu người lấy ra toàn bộ cho vào trong hộp đồ ăn. Lại nhìn phần mì vừa mới kéo còn dư ít, trực tiếp cho vào nồi nấu. Nồi sứ bếp là do Lục Nghiên đặt người làm chuyên dùng để nấu canh. Canh trong nồi được nấu ba ngày ba đêm, nguyên liệu bên trong đều được ninh nhừ ra nước ngọt. Nàng lấy khăn mở nắp nồi ra, khí nóng nháy mắt bay ra, mọi người trong phòng bếp đều có thể ngửi được mùi thơm! Hương vị này biết phải diễn tả như thế nào, khiến cho hồn phách mọi người đều bị dụ hoặc. Mùi thơm rất thanh đạm nha.

      Lục Nghiên cầm cái muỗng múc canh tưới lên , sau đó cho vào các loại gia vị —— biết Cố Tứ Gia có ăn cay hay …. Lục Nghiên cố ý lấy lọ tương ớt cho .

      Bánh bao màn thầu nhét đầy hộp đồ ăn lớn, Lục Nghiên nhanh tay nướng vài cái bánh kêu bọn người lão Triệu cho vào, những thứ này đều là món ăn có thể làm chắc bụng. Chén mì được đặt cùng hộp thức ăn cho rất ít nước súp, dù có lắc lư cũng rơi ra, ngược lại rất chắc chắn.

      Lục Nghiên đoán Cố Tứ Gia chắc là là có việc gấp, cũng sớm như vậy ra khỏi thành, cho nên trừ chén mì kia đều là những món dễ mang theo. Mấy thứ này đều sẵn có trong phòng bếp, chuẩn bị rất nhanh, chỉ mất năm phút đồng hồ Lục Nghiên cầm hộp đồ ăn ra.

      "Làm phiền ngài, Trương phó quan."

      Lục Nghiên đem hộp đồ ăn đưa cho Trương phó quan, Trương phó quan gãi gãi đầu, : "Ta đây."

      Trương phó quan ra ngoài, đến bên con hẽm ở nơi đó có chiếc xe chờ.

      "Tứ Gia..."

      Nam nhân ngồi ở ghế sau hơi nhắm mắt, nghe được động tĩnh liền mở mắt nhìn, con ngươi dài hẹp giận mà khiến người khác run.

      Trương phó quan lên xe, xe rất nhanh liền chạy từ từ ra ngoài thành.

      Trương phó quan : "Vừa rồi Lục gia Đại tiểu thư biết ngài chưa ăn bữa sáng, cứng rắn nhét vào tay ta hộp đựng thức ăn... Nó đây nè… rất thơm a."

      Hộp đồ ăn vừa mở, hương vị liền bay ra, Trương phó quan nuốt nuốt nước miếng, : "Ta biết Tứ Gia ngài từ trước đến giờ ăn ở bên ngoài, bữa sáng này ta thay ngài ăn vậy, cũng phụ lòng tâm ý Lục đại tiểu thư... Nha..."

      Lời còn chưa hết, cái tay mang bao tay đưa ra trước mặt , Trương phó quan thể đưa qua, trong lòng có chút thất vọng —— đồ ăn này rất thơm a, mùi vị khẳng định rất ngon.

      Tứ Gia ngài thay đổi!

      Ánh mắt Cố Tứ Gia nặng nề nhìn chén mì, trong lòng có chút do dự.

      thích ăn ở bên ngoài, mặt là vì an toàn, mặt khác là do cái miệng của rất kén chọn, thậm chí kén chọn đến mức chấp nhận chịu đói cũng đồng ý ăn. Rất nhiều món ăn cũng hợp khẩu vị của . cách khác, sống đến bây giờ, Cố Tứ Gia vẫn luôn cảm thấy ủy khuất vì chưa ăn được món ăn nào làm cho cảm thấy thõa mãn.

      Thế nhưng tô mì này rất thơm...

      Vừa rồi mùi thơm còn rất , tại trong khoang xe đều tràn ngập mùi thơm này. Đúng là mùi hương làm người ra sảng khoái muốn cầm đũa thử ngay.

      Cố Tứ Gia nếm thử bát mì. Nhiệt độ trong bát còn rất ấm, mì kéo có lực, hơn nữa cũng rất thơm...

      Cố Tứ Gia bình thường có hứng thú ăn sáng, nhưng tô mì này lại khiến bụng kêu ọt ọt, cảm giác thèm ăn lâu trải qua.

      Ngon quá!

      Ăn xong bát mì, Cố Tứ Gia cảm giác thõa mãn hiếm thấy, dạ dày được lấp đầy làm cho người ta vô cùng thoải mái.

      Cởi bỏ găng tay cũ, thay cái mới…

      "Bên trong còn có cái bình nha, biết trong đó đựng gì?" Trương phó quan nhìn vào hộp đồ ăn, ngoại trừ màn thầu còn phát thấy cái bình.

      Cố Tứ Gia đưa tay ra, Trương phó quan vẻ mặt mờ mịt.

      Cố Tứ Gia: "... Ta ." Lời ít mà ý nhiều.

      Trương phó quan: "..." Được, là của ngài.

      Đem cái bình đưa ra, Trương phó quan vui cau mũi cầm lấy cái bánh nướng.

      Cố Tứ Gia lại vươn tay.

      Trương phó quan: "..."

      chỉ có là bánh nướng, mọi thứ trong hộp đồ ăn Cố Tứ Gia đều muốn. Được rồi. Đều là của ngài, toàn bộ đều là của ngài ... Phi!

      "Ta còn chưa ăn điểm tâm, Tứ Gia..." Trương phó quan ánh mắt u oán nhìn chằm chằm Cố Tứ Gia.

      Cố Tứ Gia do dự chút, đành lòng đưa cái màn thầu cho .

      Trương phó quan: "..." Màn thầu nhiều như vậy mà chỉ cho ta cái, biểu cảm của ngươi cũng đừng miễn cưỡng như vậy có được ?
      ---------------------
      Trời ơi đáng muốn chết ~~~~
      Last edited: 17/5/18

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      Đúng là đáng muốn chết. Ngày nào cũng dc đọc là sung sướng quá . Thanks nàng nhiều
      Tea Chef thích bài này.

    3. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Mọi người thích ta rất vui nên sau này ta theo tiến độ ít nhất mỗi ngày 1 chương.
      Hôm trước ta có ta có up truyện ở ddlqđ với wattpad nữa, hôm nay ta rảnh rỗi search xem có ai làm truyện của ta chưa hoặc có ai reup . Ta tìm ra được là có người reup nhưng mới reup 1 chương mà lại là bản bên ddlqđ. ra ta ko thích cách dịch của ta bên đó cho lắm nhưng bên đó cũng có người ủng hộ nên ta cũng ráng up.
      Ta ngại mọi người reup đâu, miễn có ghi nguồn là đc. biết do bên này khó coppy hơn hay sao mà mng lấy truyện bên đó nhỉ?
      Hòa Yên Linh, Suuuly, béo.52334 others thích bài này.

    4. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Chương tiếp theo dài 14 trang word~~
      Ta muốn rơi lệ

    5. Tea Chef

      Tea Chef Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      846
      Chương 18 (phần 1)
      Hậu viện Thực Mãn Lâu là vườn hoa, đầu xuân là lúc cảnh đẹp vô cùng. Có điều tại trời đông giá rét, thảo mộc héo rũ, chỉ có tuyết trắng đọng lại... Mấy con chim đậu cành để nghĩ ngơi, ngọn cây lưu lại vài dấu chân. Khi bị con người dọa sợ liền vỗ cánh bay khiến cho hạt tuyết rơi xuống lộp bộp.

      Lục Nghiên phát ra tuyết rơi đầy đầu, vài bông tuyết lọt xuống cổ khiến nàng lạnh run cái. Nàng ngửa đầu, chỉ có thể nhìn thấy mấy con chim đen bay qua, đậu ngọn cây cao khác.

      Những con vật này chịu lạnh thực giỏi!

      Lục Nghiên cười cái, lấy khăn chùi vết nước tuyết cổ.

      "Ai đó?"

      Lục Nghiên đột nhiên nhìn thấy bên trong tàng cây có chút động tĩnh, nàng qua mới phát đó là con chim bị đông cứng vùi đầu bên trong đống tuyết. Lúc này thân mình nó run run mới khiến cho người ta biết nó còn sống .

      Lục Nghiên thò tay đào con chim ra. Con chim cũng biết bao lớn, nàng ôm trong lòng bàn tay, cả người được lớp cánh đen che phủ, rất mập mạp. biết là loài chim gì, tại được nàng ôm trong tay thân thể nó cũng khẽ run, cả người đông cứng như tảng băng.

      Lục Nghiên lấy khăn bọc nó lại.

      "Tỷ tỷ, ngươi tại sao lại trốn ở đây? Ta tìm ngươi nửa ngày mới thấy." Lục Thực từ bên trong ra nhìn thấy nàng ngồi xổm mặt đất biết làm cái gì.

      Lục Nghiên đứng lên, : " có việc gì, ta ra hít thở khí. Ngược lại là ngươi, gấp như vậy tìm ta làm cái gì?"

      Nàng vừa hỏi, Lục Thực mới nhớ tới chính đến, mặt ra biểu cảm tức giận, : "Là việc gấp..."

      Lục Nghiên vừa vào vừa nghe Lục Thực tình.

      Thực Mãn Lâu ở ngay trung tâm Lục Thủy Thành, là khu vực phồn hoa nhất. Tụ Tiên Cư nằm ở phía đối diện bọn họ, cùng con đường. Hai nhà trước giờ kinh doanh theo kiểu ngươi cướp ta ta đoạt của ngươi. Thực Mãn Lâu ế ẩm, được loự nhất chính là Tụ Tiên Cư, cho nên họ chấp nhận cho Thực Mãn Lâu mở cửa trở lại. Tụ Tiên Cư muốn nắm giữ vị trí độc tôn đương nhiên có khả năng nhìn Thực Mãn Lâu trở mình nên lén lút làm chút chuyện tiểu nhân .

      "... Ngươi biết người của Tụ Tiên Cư quá đáng thế nào đâu. Họ là chỉ cần dùng bữa ở Tụ Tiên Cư hôm nay được giảm nửa giá. Hơn nữa, bọn họ còn cho người đứng ở đầu phố chặn khách, làm cho ai nấy đều qua bên Tụ Tiên Cư bọn họ!"

      Lục Thực càng càng tức: "Bọn họ làm vậy còn có ai chú ý tới việc Thực Mãn Lâu khai trương nữa? Chu lão bản kia thế nhưng nghĩ ra cách đả thương địch thủ 1000 cũng tự tổn hại tám trăm! Toàn bộ nửa giá? Chắc chắn lỗ nặng! Bọn đúng là đem tiền quẳng qua cửa sổ."

      "Nếu ta là Chu lão bản, ta cũng làm như vậy."

      Lục Nghiên đem con chim trong lòng bàn tay đặt bên cạnh lò sưởi, biến tấm khăn trở thành chăn đắp lên người nó —— cũng biết chim này có thể sống tiếp hay .

      Thực Mãn Lâu cùng Tụ Tiên Cư đối mặt với nhau, hai bên có thể nhìn thấy tình hình của đối phương. tại, bên Thực Mãn Lâu có khách thế nhưng Tụ Tiên Cư khách cuồn cuộn như mây trôi, vô cùng náo nhiệt. Nhìn ra đúng là Thực Mãn Lâu có vẻ tiêu điều….

      Lục Nghiên : " con phố Chu Tước này, có thể cạnh tranh với Tụ Tiên Cư cũng chỉ có mình Thực Mãn Lâu. Nếu ta là Chu lão bản, ta cũng chấp nhận bỏ qua lợi ích trước mắt, nghĩ mọi cách dìm Thực Mãn Lâu xuống cho có giây phút ngóc đầu. khi Thực Mãn Lâu suy sụp, sau này Tụ Tiên Cư chiếm giữ vị trí đứng đầu tha hồ mà lấy lại, nhiêu đây đâu đáng gì?!"

      Lục Thực: "... Tỷ tỷ, ngươi rốt cuộc theo phe nào a?"

      Lục Nghiên cười, "Ta là người Lục gia, đương nhiên là đứng về phe Lục gia... Ta nhớ hôm nay phòng bếp mua về con nai rừng?"

      Nàng đổi đề tài quá nhanh, Lục Thực phút chốc chưa kịp phục hồi tinh thần, ngây ra lúc mới : "Đúng là có con, người thôn ngoại ô săn bắn thường đưa ít đồ rừng đến. Ngoại trừ nai rừng còn có vài con gà rừng nữa."

      Ngón tay Lục Nghiên gõ gõ lên bàn : “Kêu người chuẩn bị sơ chế thịt nai cho tốt, lát nữa ta muốn dùng tới."

      Lục Thực hiểu nàng muốn làm gì nhưng vẫn dựa theo những gì nàng phân phó cho hạ nhân.

      ***

      Hôm nay Thực Mãn Lâu của Lục gia khai trương trở lại, Tỉnh S rất nhiều người đều đặc biệt chú ý, muốn biết sau này Lục gia còn có thể đứng trong tầng lớp thượng lưu ở tỉnh hay , ngoài ra còn nghĩ nên tiếp tục duy trì quan hệ hảo hữu với Lục gia hay !

      "Nghe đầu bếp chính của Thực Mãn Lâu bây giờ là Đại tiểu thư Lục gia..."

      "Đại tiểu thư Lục gia? Trù nghệ Lục gia phải truyền nam truyền nữ sao? Vị đại tiểu thư này có tay nghề?"

      "Ai biết! Có hay cũng thể ở đây đoán mò. Chủ yếu nhất là, vị đại tiểu thư này là vị hôn thê của Tôn thiếu gia Cố gia - Cố Thành. Hai nhà từ đinhgs ước với nhau rồi."

      "Nga? Còn có chuyện này? Nhưng mà Cố thiếu gia cùng vị Diệp tiểu thư kia rất thân thiết a."

      "Hôn này có thành hay còn chưa chắc. Nhưng mà Tụ Tiên Cư đúng là độc ác, nếu Thực Mãn Lâu chống đỡ được Tụ Tiên Cư chắc chắn đứng đầu rồi."

      "Cũng biết Lục gia xử lý chuyện này thế nào..."

      ...

      Mọi người nghị luận ầm ỉ, vô cùng chú ý tới Thực Mãn Lâu.

      "Nhìn coi Thực Mãn Lâu làm cái gì?"

      Có người tinh mắt nhìn thấy vài người từ trong Thực Mãn Lâu ra, trong tay còn cầm ít đồ giống như lò lửa, người xem vẻ mặt mờ mịt.

      Lò lửa được đem ra, người của Thực Mãn Lâu cũng đem nai rừng được sơ chế sạch ra.

      Vẻ mặt mọi người mơ hồ hiểu chuyện gì xảy ra, có người lên tiếng : "Thực Mãn Lâu đây là… Định nướng thịt trước cửa?" (cái này có lẽ là tổ tiên khai sinh cho mấy quán cơm tấm VN nay =D] )

      Bọn họ coi như là người từng trải nhưng chưa từng thấy tửu lâu nào vào lúc khai trương lại nhóm lửa thổi cơm trước cửa tửu lâu. Điều này khiến cho mọi người nhganh chóng vây lại xung quanh Thực Mãn Lâu xem chuyện gì xảy ra.

      Lục Nghiên ra từ trong tửu lâu. Nàng vẫn như thường lệ mặc áo khoác cùng váy dài, tóc toàn bộ vén lên đem chiếc cổ thon dài lộ ra, khuôn mặt thập phầgn động lòng người.

      Nhìn thấy người ra là tiểu thư xinh đẹp càng khiến mọi người tò mò hơn.

      Nhìn thế nào nàng cũng giống như sắp tham dự buổi tiệc của người nhà giàu, nhất cử nhất động đều toát ra vẻ ưu nhã quý phái. Trong tay nàng đáng lẽ nên là giấy bút chứ phải như bây giờ, thắt lưng đeo tạp dề, mặc bộ quần áo đầu bếp.

      Đối với ánh mắt của mọi người, mi mắt Lục Nghiên bất động, chút gợn sóng cũng có. Nàng xắn tay áo, bắt đầu trổ tay nghề nướng thịt nai rừng kia.

      "Xèo ~ "

      vỉ, thịt được nướng với lửa lớn, màu sắc từ từ chuyển vàng, dầu mỡ sôi xèo xèo, giọt vào đống lửa, phát ra thanh rất ràng,. Giọt mỡ này, rơi xuống bay ra mùi hường thực thơm vào mũi mỗi người.

      Con dao sắc bén xoay hai vòng, ánh sáng chợt loé, Lục Nghiên cầm dao khứa thịt thành nhiều phần, như vậy có thể làm cho thịt nướng nhanh thấm gia vị, cũng mau chín hơn.

      Nàng cầm lẻn bình gia vị thoa lên miếng thịt, trong nháy mắt, mùi vị càng thơm hơn gấp mấy lần làm ai nấy cảm nhận được câu "Thơm bay mười dặm", toàn bộ người ở phố Chu Tước hầu như đều có thể ngửi được mùi hương.

      "Đây là mùi vị gì a?"

      "Mẹ ơi, nước miếng đều ứa ra."

      "Thơm quá..."

      "Ọt ọt!"

      Trong nháy mắt đó, ai nấy đều ràng nghe được tiếng nuốt nước miếng vang lên, nhưng ai truy cứu rốt cuộc là ai làm điều đó bởi vì tất cả bọn họ đều vụng trộm nuốt nước miếng .

      "Thơm quá a, tỷ tỷ, có thể ăn chưa?" Lục Thực ăn xong bữa sáng bao lâu, nhưng khi nghe được mùi thơm này, cảm thấy chính mình còn có thể ăn hết cái đầu nai.

      Lục Nghiên cầm dao cắt vài miếng thịt đưa cho , : "Còn chưa nướng xong nhưng ngươi có thể nếm thử trước."

      Lục Thực như gà mổ thóc gật đầu. lúc mọi người ánh mắt sáng quắc nhìn , cũng có bất cứ áp lực nào cho miếng thịt vào miệng.

      Thơm!

      Ăn được thịt, Lục Thực cảm động muốn rơi nước mắt…. quá ngon!

      Lục Nghiên đưa cho chính là miếng thịt ở rìa ngoài, lớp da bên ngoài ánh lên màu vàng bóng. Thịt nướng phía ngoài khô ráo, bên trong còn hơi ẩm lại mang vị tiêu cực kỳ thơm. Hương vị nồng nàn hoà quyện cùng cảm giác tươi mới của thịt rừng khiế người ta cảm thấy khoan miệng muốn bùng nổ phong phú!!

      Đầu lưỡi xoi mói được thỏa mãn, gương mặt Lục Thực lên biểu cảm thập phần hạnh phúc, những người khác nhìn thấy liền muốn đánh chết —— mùi thơm như vậy khiến ai nấy đều chộn rộn rồi, ngươi ăn còn chưa tính, còn lộ ra biểu cảm hưởng thụ như vậy, là ngứa mình rồi mà.

      Nai rừng tiếp tục được nướng bếp lò, Lục Nghiên xoay qua chuẩn bị cái lò khác, đem gà rừng được làm sạch ra. Con gà trắng tinh được hơ lửa nóng để loại bỏ phần lông tơ sau đó nàng mới bắt tay vào nấu món gà này.

      Nhìn thoáng qua những thứ bàn, nàng chút phân vân lấy vài lọi nguyên liệu nhét vào bụng gà, trong đó có nấm hương, gạo nếp, trứng gà, sau đó đem gà làm cho bụng cho phình lên, bên ngoài phết gia vị lên. Lấy cái lá sen bọc lại sau đó lấy bùn thoa lên toàn bộ con gà. Tiết trời mùa đông thể có lá sen tươi mới, nàng phải dùng lá sen khô ngâm nở ra.

      Nhìn động tác của nàng, mọi người thầm tai nhau: "Làm như vầy đây chắc là làm khiếu hoa kê rồi?" (gà ăn mày)

      "Chắc vậy... Khiếu hoa kê phải đến Tụ Tiên Cư! Ta được nếm thử lần, hương vị vô cùng…."

      "Lục đại tiểu thư này biết làm ra hương vị khiếu hoa kê như thế nào đây!! Nhìn thịt nướng kia kìa, biết được tẩm ướp cái gì mà mùi thơm toả ra chết người!"

      Khiếu hoa kê nấu với gạo rất nhiều người đều biết, việc bên ngoài bôi nước bùn nhét vào trong đống lửa nướng chính là dấu hiệu của món khiếu hoa kê a. Rất nhiều nơi làm món này thế nhưng chỉ có hương vị ở Tụ Tiên Cư làm người ta trán thưởng thôi. Nghĩ lại những hành động hôm nay của Tụ Tiên Cư trong lòng mọi người đều thắc mắc —— Lục gia đây là cùng Tụ Tiên Cư đấu với nhau?

      Thực Mãn Lâu bên này động tĩnh lớn như vậy, Tụ Tiên Cư đương nhiên cũng nghe được tin tức. Lục Nghiên làm khiếu hoa kê? Chu lão bản trong lòng đột nhiên nảy lên hồi.

      qua lại trong phòng, người khác ngồi ở đó thấy vậy : "Lục Nghiên kia bất quá chỉ là con nhóc tính tình khờ dại, Chu lão bản cần gì lo lắng? Trù nghệ Lục gia trước nay truyền nam truyền nữ, Lục Thực là đứa cầm nổi cái nồi, Lục đại tiểu thư... Ta ở bên cạnh Lục lão gia tử ngốc lâu như vậy, Lục lão gia tử nếu là đem tay nghệ truyền cho nàng, ta như thế nào mà biết?"

      Chu lão bản ý vị thâm trường nhìn , : "Ngươi như thế nào cũng chỉ là họ Hoàng mà thôi, ngươi có thể trăm phần trăm xác định Lục lão gia tử có lưu lại cánh tay hay sao? Hai người ngoại nhân, cái mặc dù là nữ nhi nhưng là lại là họ Lục, ngươi Lục lão gia tử tín nhiệm ai hơn? tại Thựv Mãn Lâu bên kia bày trận như vậy, ngươi nghĩ nếu Lục đại tiểu thư có tay nghề bọn họ dám làm như vậy sao?"

      Hoàng Nhân sửng sốt, biết phải đáp lại thế nào.

      cũng suy nghĩ, lúc trước Lục lão gia tử có phải còn giữ lại bí quyết đem tất cả món ăn của Lục gia truyền hết cho , Lục Nghiên kia mới đích thực là truyền nhân?

      Càng nghĩ, Hoàng Nhân lại càng cảm thấy có khả năng.

      Người ti tiện thường nghĩ ai cũng ti tiện như mình, mà Hoàng Nhân lại chính là người như vậy. đặt mình ở vị trí Lục lão gia tử mà suy nghĩ, bản thân cũng coi trọng cháu mình hơn là ngoại nhân như .

      "Lão già xảo quyệt!" Hoàng Nhân tin rằng suy đoán của mình chính xác, nhịn được xanh mặt mắng câu.

      Chu lão bản hai tay chắp sau lưng, lắc đầu, tay nghề Hoàng Nhân đúng là rất giỏi nhưng so với lão gia tử bên kia đúng là có chút kém hơn. Từ chỗ bọn họ có thể nhìn thấy bên Thực Mãn Lâu trong ngoài ba tầng đống người vây quanh. Mùi thịt nướng thoang thoảng bay tới, nồng mà ngán, tâm những người tham ăn đều thể chịu đựng nổi bị câu mất.

      "Các ngươi tiếp tục nhìn chằm chằm bên kia." Chu lão bản phân phó, hai người trong phòng cũng ra ngoài.

      Bên kia Lục Nghiên cầm dao cắt thịt nai thành từng miếng, con dao được nàng được sử dụng thuần thục như cánh tay của bản thân, ánh sáng loé lên vài cái, thịt nai được cắt gọn gàng nằm dĩa, vỉ nướng rất nhanh cũng chỉ còn lại xương.

      Thịt nướng đúng là rất thơm, rất hấp dẫn nhưng khi ăn lại khiến người ta cảm thấy quá dầu mỡ. Lục Nghiên nướng thêm vài cái bánh, lại cho thêm ít rau xà lách mùa đông gói thịt nai vào là ngon miệng lại ngán.

      chiếc đĩa trắng như tuyết in hình vài bông hoa đào đặt miếng thịt nai vàng ươm được nướng kĩ vô cùng óng ánh xinh đẹp.

      Lục Thực gần quan được ban lộc, dưới ánh mắt thèm thuồng của người khác thưởng thức dĩa bánh nướng kẹp thịt nai. đúng là mỹ vị. Ngươi—— mất hứng? Ai bảo ngươi có tỷ tỷ nấu ăn ngon!

      "Đến đây đến đây, hôm nay thịt nai nướng được ăn tgử miễn phí, mọi người xếp hàng vào, ai đến trước có trước." Lục Thực lớn tiếng hô câu, nháy mắt mọi người liền động , theo lời Lục Thực xếp thành hai hàng

      "A!!!!"

      Người lấy được thịt nai liền cắn cái, sau đó haimắt loé sáng.

      Bánh nướng mềm mại, đủ lửa, tràn đầy mùi thơm, thịt nai bên trong ăn ngon đến mức khiến người ta nuốt mất đầu lưỡi, việc thêm thắt này thực có tác dụng, hương vị trong miệng giống như bùng nổ.

      Rau xà lách, bánh nướng trung hòa được thịt nai nướng đầy mỡ, đọng lại trong miệng toàn là mùi thịt. Gia vị kia biết là cách nào thấm đều hết vào thịt, mỗi miếng cắn đều cảm giác được hương vị phong phú.

      "Quá ngon!"

      "Sướng!"

      "..."

      Những người ăn được thịt nai gương mặt đều lộ ra thoả mãn. Nhìn thoáng qua cũng biết, thức ăn tay bọn họ rất ngon, có điều ngon tới trình độ nào cũng đoán được, chỉ cần biết là rất ngon thôi.

      Những người chưa tới lượt mình ăn cực kì hiếu kì, mọi người lặng lẽ nuốt nước bọt liên tục, bắt bọn họ rời , bọn họ thực cam tâm —— nếu được ăn có thể cho họ ngửi mùi thôi cũng được!

      Xường nai Lục Nghiên sai hạ nhân chặt ném vào chiếc nồi lớn.

      Lục Nghiên gạt bớt lửa than lấy mấy con gà ban nãy ra, lớp bùn đất bên ngoài bị nướng khô, gõ vài cái liền vỡ, lộ ra con gà được bọc trong lá sen toả khói nghi ngút. Những thứ trong bụng gà đều chín. Lục Nghiên lấy thìa múc cơm ra. Gạo nếp từng hạt đều thấm đẫm tinh hoa từ gà tiết ra, sáng ngời trong suốt, từng muỗng được múc ra nóng hôi hổi, bên trong còn có nấm hương, trứng gà được nấu chín cắt ra làm đôi đặt ở , lòng đỏ vàng ươm ra vô cùng ngon mắt.

      Lục Nghiên cầm cây củ cải chạm khắc mấy đóa hoa mẫu đơn màu trắng trang trí bên , lại cắt vài miếng măng chua thêm vào làm lá. Thịt gà rừng được đem lại, mùi thơm của lá sen như thấm vào thịt gà khiến cho người ta cảm thấy ngấy mỡ.

      Cầm dao lưu loát chặt thịt gà ra, đao pháp của nàng làm ai nấy loá mắt. Phập phập vài cái, thịt cùng xương chia lìa nằm gọn trong dĩa. ai còn nghi ngờ trù nghệ của Lục Nghiên nữa, những người ban nãy còn có chút hoài nghi bây giờ chỉ còn lại tò mò.

      Xương gà cũng được Lục Nghiên ném vào nồi lớn, sau đó thêm chút gừng tỏi ớt, để lửa lớn. Lửa to như vậy làm cho nước cốt từ xường tiết ra trắng xoá nồi canh.

      Thơm vô cùng a!

      Thịt gà ít hơn nhiều so với thịt nai, cắt hết thịt cũng chỉ có thể đủ cho bàn người nếm thử hương vị mới lạ.

      " người chỉ có thể lấy miếng." Lục Thực giơ ngón tay sau đó chuẩn bị vài cây tăm bằng trúc để mọi người có thể lấy tăm ghim vào thịt mà ăn.

      Hương thơm thịt gà được gió mang bao trùm khắp phố Chu Tước. Những nguoiừ chưa ăn điểm tâm sáng bụng đói reo vang, thầm mắng nhà nào mới sáng sớm làm thức ăn thơm như vậy mà nghe mùi còn là mùi thịt!

      Đầu năm nay, những người quanh năm suốt tháng được ăn chút thức ăn mặn nào nghe mùi thịt này đều muốn rơi lệ. Còn những người được nếm thức ăn ở bên trong kia cũng vừa ăn vừa khóc vì quá ngon, bọn họ chưa từng ăn qua món thịt nào ngon như vậy!

      Thịt gà này non, mềm mà khô. Nhưng mỗi người chỉ được cho miếng thịt , hương vị còn chưa cảm nhận được ràng, chỉ cảm thấy rất thơm!

      Lục Nghiên cầm khăn lau dao cho sạch , đôi tay cầm dao kia trắng nõn mềm mại vậy mà lại có thể làm ra thức ăn ngon như vậy, đúng là khiến ai nấy khó có thể tin được.

      Những thứ ban nãy nhồi vào thịt gà rất nhiều, múc ra được chén cơm lớn. Thịt gà ban nãy ngon như vậy, biết cơm với canh kia còn ngon tới mức nào nữa.

      Cơm được chia ra nhiều chén , Lục Nghiên gọi Lục Thực lại với vài câu, mặt Lục Thực lộ ra biểu cảm kinh ngạc theo bản năng ngẩng đầu nhìn về bốn phía, sau đó gật đầu, kêu người lại cầm mấy chén cơm đem .

      Lục Nghiên đưa dao được lau sạch cho hạ nhân cất . Những con dao này đều là nàng sai người đúc riêng cho nàng đến vừa ý nhất.

      Trước cửa Thực Mãn Lâu bây giờ có rất nhiều người vây quanh, những người chưa được nếm vị thịt nai rừng nướng và gà ăn mày ngừng hỏi những người được ăn thử để biết hương vị ra sao, thế nhưng chỉ nhận được đáp án:

      "Thơm!"

      "Ít!"

      Khắp nơi đều nghe mùi thơm của thức ăn. Mùi thơm chỉ có trong khí mnà ăn vào lại càng thơm hơn. Cả đời bọn họ chưa từng ăn món thịt nào ngon như vậy. Nhưng mà bọn họ cũng có nhiều cơ hội được ăn thịt, mùi vị của thịt đều thơm ngon như vậy sao?

      Lục Nghiên cất dao xong chỉ lưu ở ngoài vài người còn lại đều vào bên trong tửu lâu, sau đó cửa chính Thực Mãn Lâu liền đóng lại trước mắt nhiều người.

      Quần chúng vây xem đều hiểu đây là tình huống gì??

      Người của Thực Mãn Lâu còn lưu lại bên ngoài cười tủm tỉm mở miệng : "Ngày đông trời giá rét, tiểu thư nhà ta thương tiếc mọi người, liền sai chúng ta nấu canh xương, mỗi người đều có thể uống chén."

      Được rồi, có thịt ăn, có canh xương uống cũng có thể chấp nhận được. Tiết trời lạnh giá mùa đông có thể uống chén canh xương nóng, cả người đều ấm áp hơn.

      Gà ăn mày

      [​IMG]
      Last edited: 19/5/18

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :