1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trùng sinh lại làm độc phụ - Thanh Sơn Ngọa Tuyết (Hoàn ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 20: Hòa ly (hai)

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Trong động của hòn non bộ, Lục Bỉnh đẹp bẹp cái lên ót Lục Cửu, “Đầu óc cho chó ăn!”

      Lục Cửu hứng chí, mắt phượng sáng ngời, bị đánh cũng tức giận ủy khuất, "Cha, cha để con , con giúp tiểu phượng hoàng chuyển đồ cưới, con xem ai dám ngăn cản nàng."

      Lục Bỉnh ghét bỏ liếc mắt nhìn con mình, "Đồ ngu xuẩn, con quên . Cha hỏi con, có phải con muốn cưới Triều Dương quận chúa ?"

      Lục Cửu vội vàng gật đầu.

      "Vậy bây giờ con mau mau cút cho cha, cút xa xa, đợi nàng hòa ly rồi lại ."

      “Con ..." Lục Cửu mới hai chữ liền chợt hiểu ý Lục Bỉnh, vội : “Cha, cha rất đúng, nếu như sau này con muốn cưới tiểu phượng hoàng, tại thể đến gần tiểu phượng hoàng, tránh để người ta mượn cớ."

      Trước đó gióng trống khua chiên tuyên chiến với Lục Mạo, vốn là định biến mình trở thành tên phá bĩnh, là muốn biểu lộ tấm lòng trung trinh trước sau như với tiểu phượng hoàng, hai là, nếu tiểu phượng hoàng vẫn cứ si mê Lục Mạo đổi, can thiệp vào như vậy, biết đâu lại thành toàn cho tấm lòng cuồng si của tiểu phượng hoàng.

      Nhưng bây giờ khác, xem khí thế kia hình như là tiểu phượng hoàng quyết tâm muốn sống cùng Lục Mạo nữa, đây chính là cơ hội của .

      Quả nhiên lẽ trời công bằng!

      "Cha, vậy bây giờ chúng ta đâu, tiểu phượng hoàng mang theo cẩm y vệ vào phủ, tổ mẫu nhất định phái người tìm cha về ổn định tình hình.”

      Lục Bỉnh hừ hừ : "Gặp loại chuyện này bà ấy mới nghĩ đến cha. Lần này , để nhị thúc tam thúc của con chống đỡ thể diện cho bà ấy thôi. Hai người chúng ta ra ngoài tìm quán rượu mà uống, chờ đến khi mọi chuyện đâu vào đấy, hai người chúng ta hẵng về, giả vờ như chả biết gì sất.”

      “Tuyệt!”

      - -

      Nghe được chuyện Mộ Khanh Hoàng chuyển đồ cưới, Lục Mạo vốn đường quay về sau khi gặp Hàn lâm học sĩ Lưu đại nhân để xin nghỉ phép, liền lệnh cho kiệu phu nhanh chân hơn, cũng bất chấp cái mông còn hơi đau đau. Vừa về phủ thấy tổ mẫu, cữu bà, mợ cùng Tam tỷ chờ hành lang trước thư phòng ở viện ngoài.

      Mặt Lục Từ Thị lộ vẻ đau khổ, sắc mặt của mẹ chồng nàng dâu phủ Ngụy quốc công đều khó coi, mà Tam tỷ của đối diện chuyện với cửa thư phòng.

      “Chẳng qua Mạo Nhi cũng chỉ uống chút hoa tửu bên ngoài, vậy sao chứ? Có nam nhân nào mà tham hoa háo sắc, hơn nữa, Mạo Nhi với Phượng Lâu Xuân kia cũng xảy ra chuyện gì, ngươi cần gì mà phải nháo đến tận mức này. Ta khuyên ngươi câu, đừng nên náo loạn nữa hơn, đến khi làm ầm lên quá, khống chế cục diện được nữa, lúc đó xấu mặt chỉ có ngươi thôi. Ta với ngươi lần nữa, đệ đệ ta vốn cũng thích ngươi, ngươi càng làm loạn như vậy, càng thích ngươi."

      Trong thư phòng vẫn tĩnh lặng như có ai.

      "Mạo Nhi con về rồi à.” Lục Từ Thị thấy Lục Mạo trước tiên, vội vàng cố ý cất giọng gọi.

      Vì bị thương nên Lục Mạo đường hơi khập khiễng, chậm rãi tiến lên, đầu tiên là đến chào cữu bà Ngụy quốc Công phu nhân và mợ, sau đó lại chào Lục Từ Thị cùng Lục Nguyệt, lúc này mới : "Tổ mẫu, có chuyện gì thế?”

      Lục Từ Thị đưa tay đánh Lục Mạo cái, "Còn phải do con gây chuyện à, con mau xin lỗi quận chúa , là sau này con bao giờ gặp con bé kỹ nữ kia nữa, chỉ đối xử tốt với mình quận chúa thôi. Mau .”

      Lục Từ Thị khẽ đẩy Lục Mạo cái, ra lệnh cho Sơn Trà đỡ đến trước cửa.

      Lục Mạo tựa như người chồng bị thê tử hành hạ mà vẫn nóng giận, đứng ở cửa hít hơi sâu, nhìn sang hai cẩm y vệ canh giữ ngay trước cửa, định mở miệng chuyện hai cẩm y vệ lập tức di chuyển, người đẩy cửa, người làm tư thế mời, sau khi Lục Mạo tiến vào lại đóng chặt cửa.

      Lục Từ Thị thấy vậy, lo lắng mặt chợt bay biến hết sạch, cười : "Quận chúa vẫn nỡ bỏ Mạo Nhi của chúng ta."

      Lục Nguyệt bĩu môi, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh thường, “Nếu ả phải quận chúa con sớm chửi ả cho khỏi ngóc đầu luôn rồi, cái thứ gì vậy chứ.”

      Ngụy quốc Công phu nhân Hoa thị cũng cực kỳ chán ghét, châm chọc : “Chẳng qua chỉ dựa vào cái danh con thái tử của mình mà thôi.”

      Con dâu trưởng của Ngụy quốc Công phu nhân, Trương thị, : “Hành động của Triều Dương quận chúa hôm nay là làm mất phụ đức (1).”

      (1) Phụ đức: Đạo đức, phẩm hạnh, phẩm chất của người làm vợ.

      Lục Nguyệt cười lạnh, "Nhà ta đâu phải là cưới nàng dâu về, ràng là cưới tổ tông về, nếu phải con trai con mà ả ta sinh ra có thể..."

      "Nguyệt Nhi!" Lục Từ Thị bỗng thấp giọng khiển trách tiếng.

      Tuy Lục Nguyệt chưa hết lời, nhưng Hoa thị quen biết cháu Lục Từ Thị biết bao nhiêu năm, chỉ cần động não chút liền đoán ngay ra được, trưởng tử trưởng nữ do quận chúa sinh ra, trưởng nữ có thể được phong làm huyện chủ, trưởng tử có thể được phong làm Phụ quốc tướng quân, đợi đến khi thái tử đăng cơ, Triều Dương quận chúa liền trở thành Triều Dương công chúa, tước vị của trưởng tử trưởng nữ lại cao thêm bậc.

      Nhị phòng có tước vị, Lục Văn theo văn, giờ chẳng qua cũng chỉ nhận chức Lại bộ khảo công thanh lại ti lang trung, hàng ngũ phẩm. Chức quan này, tuy là rất quan trọng, nhưng Lục Văn ngây ngốc ở vị trí này bao nhiêu năm nay, vậy mà chưa từng được thăng quan. Còn Lục Mạo, mặc dù thoạt nhìn là đứa có tiền đồ, nhưng lại có tính tình thanh cao quái gở. Loại nít ranh này, cho làm danh sĩ từ thần là được, quan lộ e là cũng chỉ dừng bước ở Hàn lâm viện mà thôi.

      Nhị phòng bây giờ có thể ở tại Trường Ninh Hầu phủ, mượn hào quang của Hầu phủ, đợi sau khi Lục Từ Thị qua đời, tất nhiên là phải chuyển ra ngoài. Đến lúc đó, nhị phòng còn có quang cảnh gì đáng đâu. Tiếp qua vài chục năm, nếu như trong đám cháu chắt có hạt giống tài năng nào, nhị phòng cũng suy tàn. Ngược lại, cưới được nàng quận chúa về, cháu chắt duy trì tước vị, cứ cho là đám cháu chả có năng lực gì, ít nhất cũng có thể bảo đảm phú quý được đến vài thập niên.

      Người này của bà, xưa giờ luôn lo lắng tính toán cho đứa con trai thứ hai cùng con trai thứ ba, còn đối với đứa con trai đầu lòng, vừa đẻ ra có răng, bà ấy coi như quái, vừa sợ vừa chán ghét, lại ngờ rằng con trai trưởng có thể nhặt về cái mạng từ chiến trường, những giữ được mạng mà còn được phong hầu, vì thế thể mang theo con trai thứ hai thứ ba bám vào trèo lên. Mặt ngoài nhìn như đối xử công bằng với cả ba đứa con trai, ra trong lòng lại sợ hãi chán ghét con trai trưởng.

      Tuy trong lòng hơi khinh bỉ người này, Hoa thị cũng ra, còn cười : "Mạo Nhi trở về, quận chúa lập tức náo loạn nữa. Nghe , nãy giờ trong thư phòng cũng thấy truyền ra tiếng gây gổ, chắc là Mạo Nhi dỗ quận chúa xong rồi.”

      Trong thư phòng, Mộ Khanh Hoàng ngồi ghế quan mạo, cánh tay đặt bàn trà, bàn tay đè lên vài tờ giấy.

      Lục Mạo đứng đó, cầm thư hòa ly Mộ Khanh Hoàng viết trong tay, nhìn Mộ Khanh Hoàng, bất đắc dĩ thỏa hiệp, "Hoàng Nhi, đừng gây nữa, đêm qua khi nghe thấy nàng muốn hòa ly với ta, trong lòng ta như bị ai nhéo cái đau. Hóa ra trong lòng ta có nàng, sau này ta đối xử với nàng tốt.”

      Tình cảm trong nàng có thoáng bị khuấy động, phải là ngạc nhiên mừng rỡ, mà là muốn cười, cười to, cười châm biếm, cười khóc, cuối cùng là bình tĩnh.

      Mộ Khanh Hoàng chỉ giương mắt thoáng nhìn qua Lục Mạo, "Đêm qua ta và ngươi chuyện còn chưa đủ à? Lục Mạo, ký tên ."

      Lục Mạo đè cảm giác hoảng hốt xuống, cau mày nhìn Mộ Khanh Hoàng, "Mộ Khanh Hoàng, nàng có chừng có mực thôi, ta , trong lòng ta có nàng.”

      Mộ Khanh Hoàng chỉ cảm thấy bực bội, cầm vòng tay phật trong tay vân vê vài cái rồi mới : “Thế à? Đó là chuyện của ngươi, còn ta, bây giờ ta muốn hòa ly với ngươi. Ngươi muốn vui vẻ chia tay, vậy ta cũng nể mặt nữa.”

      Mộ Khanh Hoàng cầm mấy tờ giấy đè dưới tay lên, giấy chính là mấy bài thơ Lục Mạo viết, "Lục Mạo, nếu ngươi ngoan ngoãn ký tên, vậy thơ từ phỉ báng chửi rủa hoàng tổ phụ ta do ngươi viết ra, ta đề cập tới, còn nếu ngươi ký, vậy ta liền khiến cho ngươi cửa nát nhà tan."

      Lục Mạo thoáng chốc trợn to hai mắt, sắc mặt lúc tím lúc xanh, nhưng cũng phủ nhận, "Ai cho phép ngươi lục lọi đồ của ta?! Đưa lại đây!”

      Lục Mạo tiến lên muốn cướp, Mộ Khanh Hoàng cười lạnh : "Cẩm y vệ còn ở ngoài cửa đó, Lục Mạo."

      Lục Mạo chợt cứng người, nhìn Mộ Khanh Hoàng, bộ dáng hung dữ, "Mộ, Khanh, Hoàng!"

      Từng chữ từng chữ phun ra ngoài, giống như là cực hận nàng.

      Mộ Khanh Hoàng ngược lại bật cười, khẽ nâng cằm, dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, “Ký, hay ký?”
      HoanHoan, Hoa bé nhỏ, thanhbinh68 others thích bài này.

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 21: Hòa ly (ba)

      Edit: Diệp Nhược Giai

      "Mộ Khanh Hoàng, ta hiểu, chỉ qua đêm, ngươi muốn đẩy ta vào chỗ chết sao?" Lục Mạo lộ vẻ dám tin, hoảng hốt và hận ý cùng xen lẫn, nhưng lại chỉ đứng im bên cạnh Mộ Khanh Hoàng, xíu cử động cũng dám. sợ mình vừa động, Mộ Khanh Hoàng lên tiếng, cẩm y vệ bảo vệ ngoài cửa liền vọt vào.

      Đám cẩm y vệ kia đều là tay sai của hoàng đế, là chó hoang tàn nhẫn vô tình nhận biết người.

      " muốn chết, vậy ký tên." Mộ Khanh Hoàng lãnh đạm chỉ lên bàn, đó có đặt nghiên mực thủy tiên, bên trong có mực loại tốt được mài sẵn, đồ gác bút là cây bút được nhúng ướt mực.

      Lục Mạo vừa nhìn, chỉ cảm thấy bàn của mình thiếu mất vài thứ, nhưng lúc này cũng phải là thời điểm để truy cứu điều này. trào phúng : “Xem ra ngươi rất khẩn trương muốn hòa ly với ta. Được, ta thành toàn ngươi."

      bước qua, tay đè lên thư hòa ly, tay nhấc bút, vừa định viết, lại cảm thấy cực kỳ cam lòng, nỗi tức giận vọt lên trong lồng ngực, bỗng ngẩng đầu trừng Mộ Khanh Hoàng, lạnh lùng mỉa mai: "Việc đến nước này, ngươi còn muốn phủ nhận sao, có phải ngươi lén lút vụng trộm với Lục Cửu từ lâu?”

      Mộ Khanh Hoàng lạnh nhạt liếc Lục Mạo cái, giễu cợt: “Đến tận hôm nay ta mới biết, ngươi quả là người khiến ta ghê tởm. Ngươi tiếc dùng ý nghĩ ác độc nhất để phỏng đoán về ta, ta lại vẫn còn hy vọng ngươi là quân tử như ngọc, là cẩm tú từ khách (1) mà ta từng sâu sắc. ngờ, ngươi lại lần nữa khiến cho ta chán ghét con người trước kia của ta. chỉ mắt mù, tâm cũng mù, cứ phải đâm đầu thích người như ngươi.”

      (1) Cẩm tú từ khách: Người vô cùng am hiểu văn chương thi từ.

      Da mặt Lục Mạo nóng đỏ, ngón tay cầm bút trắng bệch, xấu hổ phản bác được.

      muốn lưu loát gọn gàng viết tên mình lên thư, kết thúc đoạn hôn nhân vốn cũng mong đợi này, lại chẳng biết tại sao, trong lòng lại vô cùng cam lòng, cây bút trong tay như nặng nghìn cân, làm chậm chạp chịu hạ bút.

      Mực nước rơi vào tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh, tạo thành vệt mực tròn khó coi. nhìn qua từng chữ trong thư hòa ly, chữ nào lên án , bôi nhọ . Khi thấy câu “Hai người chia tay, ai nấy tự tìm niềm vui mới cho mình”, trong lòng bỗng nhiên bị nhéo đau, trong đầu nhịn được nhớ tới từng chút từng chút chuyện với Mộ Khanh Hoàng trong vòng nửa năm qua.

      Đêm động phòng hoa chúc, thực trách nhiệm của trượng phu. trông thấy nàng cố nén ủy khuất, trông thấy giọt lệ mà nàng cố gắng kìm nén trong mắt nàng, để rơi xuống, cũng trông thấy lúc nàng thẹn thùng lén liếc nhìn . đều nhìn thấy hết, chỉ là làm như thấy mà thôi. Khi đó, dưới áp bức của tổ mẫu, vừa mới phải đoạn tuyệt quan hệ với Tú Ngọc, được, trong lòng hết sức thống khổ. Cho nên đối với Triều Dương quận chúa, người khiến được, cảm thấy chán ghét vô cùng. Cho dù trong lòng biết , Mộ Khanh Hoàng vô tội, nhưng vẫn giận lây sang nàng.

      Sau khi cưới, Mộ Khanh Hoàng tặng cả phòng đầy sách. từng lật xem qua, chữ viết kia sắc bén, có khí khái lại mất thanh nhã quý khí, tán thưởng vô cùng. Nhưng khi biết được đống sách ấy là do nàng tự tay chép lại, lại cảm thấy phiền chán, mở miệng châm chọc: “Ngay cả mấy cuốn sách ta đọc mà quận chúa cũng muốn giới hạn trong phạm vi chữ viết của ngươi thôi sao? Đáng tiếc, ta cũng thích kiểu chữ viết này của ngươi, ta thích chữ của Nhan Chân Khanh, uổng phí phen khổ tâm của quận chúa rồi.”

      Nửa năm sau khi cưới, hầu như hề để mắt gì đến nàng, mà nàng lúc nào cũng xuất trước mặt . phiền chán chuyện nàng tự mình sai sử tỳ nữ trong thư phòng của mình, phiền chán chuyện nàng tự ý đổi dụng cụ thư phòng mà dùng, thậm chí ngay cả chuyện nàng hô hấp hít thở, cũng cảm thấy phiền chán.

      Chỉ là, Mộ Khanh Hoàng là quận chúa, từ trước đến nay, câu, nàng đốp lại mười câu; dám ra vẻ bực bội với nàng, nàng trả lại cho gấp mười lần, thường xuyên chọc giận .

      Vào thời khắc đó, có khi ác ý nghĩ, nếu Mộ Khanh Hoàng đột nhiên bị bệnh nặng mà chết tốt biết bao. Trong lòng , thê tử là hồng tụ thiêm hương (1) mềm mại động lòng người, là mật nồng ấm áp quyến luyến dưới màn che, là nhu tình như nước hỏi han ân cần giống như Tú Ngọc, chứ phải lạnh lùng kiêu căng cao ngạo như Mộ Khanh Hoàng, càng phải là loại nữ nhân lúc nào cũng muốn ganh đua cao thấp với .

      (1) Hồng Tụ Thiêm Hương: Câu này là câu thành ngữ cổ, hiểu ngắn gọn là “Hồng nhan thêm hương”. Hồng tụ: về những thiếu nữ áo quần xinh tươi diễm lệ. Nghĩa ban đầu là thư sinh trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan bên cạnh giúp đốt thêm hương. Ý chỉ nữ nhân xinh đẹp dịu dàng.

      Bây giờ, Mộ Khanh Hoàng cuối cùng buông tha , cuối cùng có thể kết thúc đoạn hôn nhân này, nên cao hứng mới đúng, nhưng vì sao trong nội tâm lại chợt tích tụ chút cam lòng ấy chứ?

      Những cảm giác cam lòng ấy là do đâu?

      "Mộ Khanh Hoàng, kết làm vợ chồng chính là kết giao giữa hai họ, hòa ly cũng phải chỉ là chuyện giữa hai người ngươi với ta, huống chi ngươi với ta còn là do Thánh thượng tứ hôn. Việc hòa ly này, Thánh thượng biết ?" Do dự hết lần này đến lần khác, Lục Mạo quyết định thử xoay chuyển lần nữa.

      "Ngươi đúng nửa câu đầu, còn nửa câu sau đúng mà cũng đúng. Kết làm vợ chồng đích xác là kết giao giữa hai họ, nhưng hòa ly, phức tạp cũng phức tạp, phức tạp ở chỗ là hai nhà cãi cọ, nhưng chẳng có gì ngoài thân thích của mỗi nhà ra trận. Đầu tiên là khổ khuyên, lôi ‘danh ngôn’ đầu giường cãi nhau cuối giường hòa ra, dùng giọng điệu của người từng trải ít đạo lý mà tự mình cho là đúng, giảng hòa từ bên trong. Nhưng , chuyện hôn nhân này cũng như uống nước, chỉ có người uống mới biết nước ấm hay lạnh. Lòng ta quyết, kiên nhẫn nghe các bà ấy dong dài.

      Các bà ấy gặp người thông thế tục như ta, lại chỉ trích ta tùy hứng quái đản, rồi với ta bản tính nam nhân là ăn vụng háo sắc, nữ nhân cần phải bao dung, nhẫn nại, lại thấy ta ngu xuẩn hiểu chuyện, nhận ra ‘tấm lòng tốt’ của mấy bà, hiển nhiên là xấu ta, bảo ta ghen ghét thành tính, từ đó về sau, đại khái là ta có tiếng là đố phụ.”

      Câu chuyện vừa chuyển, Mộ Khanh Hoàng như cười như nhìn Lục Mạo, “Hơn nữa, ta muốn lãng phí khắc nào người ngươi với người nhà ngươi nữa. Ta kiên quyết hòa ly, người thân bên phía ngươi làm ra phản ứng cùng hành động gì, hay những lời chỉ trích phê bình gắt gao mà người đời dành cho nữ nhân hòa ly, ta đều nghĩ đến cả, cũng chuẩn bị tốt tinh thần để thản nhiên đón lấy. Chuyện hòa ly này, càng kéo dài càng gây bất lợi cho ta, tốt nhất là giải quyết dứt khoát, tiền trảm hậu tấu.

      Cho nên, hòa ly đơn giản cũng đơn giản, tùy thuộc vào độ quyết tâm cùng nhẫn tâm của ta. Ngươi xem, ta tìm được điểm yếu của ngươi, uy hiếp ngươi, đó phải là đơn giản sao?”

      Chưa từng có ai ra chuyện mình uy hiếp người khác cách quang minh chính đại như vậy, Lục Mạo chỉ cảm thấy vừa tức vừa hận vừa… có loại cảm giác rung động ra được.

      Mộ Khanh Hoàng thản nhiên ngồi ghế quan mạo, cơ thể mảnh mai của nàng khiến cái ghế kia càng có vẻ to hơn. ràng nàng chỉ là nữ nhân nho , lại luôn khiến cảm thấy nàng to lớn mạnh mẽ.

      Đây cũng là khí thế của hoàng gia quận chúa tôn quý sao?

      Nhưng cũng gặp những quận chúa khác, thậm chí là công chúa, các nàng đều giống với Mộ Khanh Hoàng.

      Mộ Khanh Hoàng, Mộ Khanh Hoàng, nàng quả thực kiêu ngạo như phượng hoàng thiên cung, là phượng hoàng tức chết người đền mạng.

      "Mộ Khanh Hoàng, ngươi thay đổi." Lục Mạo lẩm bẩm ra câu này.

      Trở thành người khiến ta giờ phút này rung động bất an.

      "Thay đổi hay thay đổi, ta tự biết, còn về ‘thay đổi’ mà ngươi nghĩ trong lòng, ta quan tâm.” Mộ Khanh Hoàng dùng ngón tay kẹp lấy tờ giấy mỏng viết bài thơ, nhàng lay động, "Ký , ngươi ký rồi, chỉ có thể bảo trụ mạng của mình, mà còn có thể bảo trụ mạng của người thân của ngươi. Ngươi ký, vậy ta chỉ có thể tự tay tiễn các ngươi lên đường."

      Ánh mắt Lục Mạo thay đổi thất thường, bực tức : "Ngươi có khi làm cho ta hận nghiến răng nghiến lợi."

      Mộ Khanh Hoàng chỉ đáp lại bằng nụ cười lạnh.

      Đến nước này, Lục Mạo mạnh mẽ ký tên mình lên, chữ viết qua loa ẩu tả, khó khăn lắm mới có thể nhận ra đó là tên của Lục Mạo.

      Mộ Khanh Hoàng đứng dậy, đến cạnh bàn, trực tiếp rút thư hòa ly , “Về phần thủ tục bên phía quan nha, ngươi cần lo, ta xử lý sạch ."

      "Vậy ta phải cám ơn ngươi rồi." Lục Mạo theo sau Mộ Khanh Hoàng, cam lòng .

      Cửa mở ra, đám người Lục Từ Thị cười tiến lên, vừa định “Sống với nhau cho tốt” mấy lời chúc mừng đại loại như vậy, liền thấy Mộ Khanh Hoàng nhàn nhạt liếc các bà cái, lướt qua các bà trực tiếp bỏ , hai bách hộ tay đặt tú xuân đao đuổi theo sau.

      Lục Nguyệt tức chịu nổi, bày ra dáng vẻ của chị chồng, nhưng lại dám bày sắc mặt ngay trước mặt Mộ Khanh Hoàng, miễn cưỡng cười : “Em dâu à, bây giờ hòa thuận rồi quên ngay mấy người hòa giải bọn chị hay sao? Có phải còn oán giận Tam tỷ mấy lời nhảm lúc nãy ?”

      Lục Mạo xấu hổ thấp giọng gọi tiếng, "Tam tỷ."

      Mộ Khanh Hoàng dừng chân lại, hơi quay đầu, dùng đuôi mắt liếc nhìn Lục Nguyệt, đôi mắt đen tối, lại nhàng cười tiếng, "Là ngươi à, vợ của đích thứ tử (1) Mộ Cao Tố của Yến vương, Lục Nguyệt."

      (1) Đích thứ tử: Con thứ của dòng chính.

      Ngay cả tiếng Tam tỷ cũng thèm gọi, mà lại gọi thẳng kỳ danh, Lục Nguyệt cảm thấy khuất nhục kinh khủng, "Ngươi!"

      Mộ Khanh Hoàng lại nhấc chân bỏ .

      Tư thái coi ai ra gì như thế khiến mẹ chồng nàng dâu phủ Ngụy quốc công cảm thấy phiền muộn ít.

      Lục Từ Thị còn tốt cho Mộ Khanh Hoàng, với Ngụy quốc công phu nhân Hoa thị: “Tính tình con bé luôn như thế, vợ A Cung con đừng phiền muộn, con nít nhà nào gây náo loạn như vậy chắc cũng ngượng ngùng.”

      "Tổ mẫu, người còn tốt thay cho ả.” Lục Nguyệt tức giận giậm chân.

      Lục Mạo lấy tay che mặt, cúi đầu : “Từ nay về sau, nàng chỉ là Triều Dương quận chúa, nàng để ý đến mọi người, mọi người cũng phải chịu.”

      Trong lòng Lục Từ Thị chợt trầm xuống, buồn bực, có dự cảm xấu, vội vàng kéo tay áo Lục Mạo, : "Mạo Nhi, con vậy là có ý gì?”

      "Đúng vậy, Mạo đệ, đệ có ý gì?"

      “Có nghĩa là, vừa mới đây thôi, trong thư phòng, con ký thư hòa ly, từ nay về sau, nàng còn là em dâu cháu dâu của hai người nữa, mà chỉ là Triều Dương quận chúa."

      Trước mắt Lục Từ Thị bỗng tối sầm, cơ thể lay qua lay lại như muốn té xỉu, Lục Mạo sợ hãi ôm lấy bà: "Tổ mẫu, ngài làm sao vậy?"

      Sắc mặt Lục Từ Thị tái xanh, thở hổn hển, ngón tay bấu lấy cánh tay Lục Mạo, nghiêm nghị đứng thẳng, vung tay tát cái lên mặt Lục Mạo, rít ra câu, "Ta đồng ý!"

      - -

      Khi đám người Mộ Khanh Hoàng đến nơi, đồ cưới chuyển gần xong, Mộ Khanh Hoàng gật đầu với Tống thiên hộ, Tống thiên hộ chắp tay xoay người gọi vài bách hộ ra, đến góc trong viện, chẳng biết từ bao giờ mà ở đó đặt vài thùng gỗ.

      Đám nha hoàn Ngọc Khê nhìn Mộ Khanh Hoàng, chờ mệnh lệnh của nàng.

      Mộ Khanh Hoàng : "Các ngươi theo ta, lát nữa chúng ta cùng quay về Liên Viên, từ nay về sau, Liên Viên chính là nhà của chúng ta."

      “Bọn nô tỳ theo quận chúa." Ngọc Loan .

      “Được.” Mộ Khanh Hoàng cười xoa xoa đầu Ngọc Loan, lại lần lượt nhìn qua Ngọc Khê, Ngọc Châu, Ngọc Khinh, xúc động thở dài, “Bốn đứa nha đầu các ngươi ấy…”

      Đời trước, chết cũng muốn cách nàng nửa bước, cam nguyện cùng chết theo nàng. Đời này, nàng hy vọng mỗi người bọn họ đều có thể muốn gì được nấy, hạnh phúc an khang.

      "Quận chúa." Tống thiên hộ nâng thùng gỗ đến bên cạnh Mộ Khanh Hoàng xin chỉ thị.

      Mộ Khanh Hoàng bước lên vài bước, mặt trời ngả về tây, nơi chân trời nhuộm lên màu vàng óng ánh, ráng mây vàng vàng chiếu lên mái ngói xanh, phản xạ ra nhiều tia sáng vụn vặt, ánh mắt nàng chuyển từ mái ngói đến song cửa sổ, lại từ song cửa sổ đến cánh cửa khắc hoa, rồi đến tấm thảm ngũ phúc phủng thọ trải trong phòng, hề lưu luyến nữa mà nhàng gật đầu, "Giội ."

      Hiệu lệnh vang lên, Tống thiên hộ cùng vài bách hộ hắt dầu từ trong ra ngoài, sau đó ném cây đuốc bốc cháy lên tấm rèm.

      “Phừng” tiếng, ngọn lửa bùng lên, bốc cao, bay lượn, thỏa thích thiêu đốt.

      "A - - "

      “Cháy rồi!”

      Lúc Lục Từ Thị dẫn người đến thấy ngọn lửa trong sảnh chính của Triều Dương viện bốc lên tận trời, khói đen tràn ngập.

      “Mấy người các ngươi còn đứng đó ngây ngốc làm gì, mau cứu hỏa !” Lục Nguyệt gấp rút hét lên.

      "Quận chúa, có chuyện gì nhàng chuyện với nhau, đốt nhà làm gì chứ, quá trớn.” Nhị lão gia Lục Văn chắp tay sau lưng, nghiêm mặt, đè nén giận dữ .

      Tam lão gia Lục Cảnh "A" tiếng, đẩy Lục Mạo cái, khiển trách: “Dạy vợ kiểu gì đấy.”

      Lục Từ Thị cắn răng, vẻ mặt căng cứng, ánh mắt nhìn Mộ Khanh Hoàng như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

      "Quận chúa, phòng ốc trong Trường Ninh Hầu phủ ta phải dễ đốt như vậy, ta lập tức bảo lão đại dâng tấu thư vạch tội ngươi!” Lục Từ Thị chống gậy, tức đến mức cả người run rẩy.

      Bà xoay người quát to: "Đại lão gia đâu, Đại lão gia về chưa?"

      Liền có vú già giọng trả lời: “Người của Trung quân phủ Đại lão gia bị thế tử gia gọi ra ngoài rồi, biết đâu.”

      "Tên súc sinh này, trốn nhanh đấy. tìm tiếp , cho dù chui vào hang chuột cũng phải đào ra cho ta!”

      “Vâng.”

      Nhìn phòng ốc bốc cháy hừng hực, Lục Mạo loạng choạng bước đến bên cạnh Mộ Khanh Hoàng, hận đỏ mắt. gắt gao nhìn chằm chằm vào Mộ Khanh Hoàng, : “Vì sao ngươi phải đốt sân viện của ta?”

      Mộ Khanh Hoàng lại nhìn Lục Mạo, nàng chỉ nhìn căn phòng bị rồng lửa bao quanh thiêu hủy từng chút , đây là nhà lao từng nhốt nàng cả đời.

      đời ấy, nàng cùng bốn nha hoàn bị đốt thành tro trong chính căn phòng này.

      đời này, vẫn là nàng tự mình ra tay, thiêu đốt lần nữa. Thứ mà nàng đốt chính là tình cảm cả đời của nàng, liên quan đến Lục Mạo tên nam nhân này, chỉ vỏn vẹn là tình ý và tâm huyết mà nàng từng dâng ra.

      đời này tự tay nàng hỏa táng.

      giọt nước mắt rơi xuống, Mộ Khanh Hoàng cong môi cười.

      Chẳng biết tại sao, nhìn trận hỏa hoạn này, nhìn quận chúa rơi lệ mà cười, bốn nha hoàn đều đỏ vành mắt, lại ai cúi đầu.

      " thôi."

      câu lệnh vang lên, Tống thiên hộ đưa tay, nhóm bách hộ mở đường, bảo vệ chủ tớ Mộ Khanh Hoàng ở bên trong, về phía trước.

      " được ." Lục Từ Thị chặn ở cửa viện Triều Dương, rất có khí thế hoành đao lập mã (1), người đủ giữ quan ải, sau lưng bà là con trai con dâu và thông gia của bà.

      (1) Hoành đao lập mã: Tay cầm vũ khí, phóng ngựa rong ruổi, tác chiến sa trường, đại ý là hiên ngang dũng cảm.

      "Mộ Khanh Hoàng, ngươi trả lời ta, vì sao phải đốt Triều Dương viện?" Có cẩm y vệ bảo vệ, Lục Mạo lại gần Mộ Khanh Hoàng được, chỉ có thể cất cao giọng chất vấn, khuôn mặt lên vẻ hoảng loạn mà chính cũng chưa từng phát .

      Ngụy quốc Công phu nhân ỷ vào việc mình cũng có chút ít thân phận, liền lạnh lùng : "Mặc dù ngươi là quận chúa, cũng thể lung tung đốt sân viện nhà người ta. có vợ chồng son nhà nào giận dỗi mà dùng cách này để náo loạn hết. Triều Dương quận chúa, ngươi quá coi trời bằng vung rồi."

      Mộ Khanh Hoàng cười, “Đến tận mức này mà trong mắt của Ngụy quốc Công phu nhân vẫn chỉ là chuyện vặt, là vợ chồng son giận dỗi à? Xem ra ánh mắt của Ngụy quốc Công phu nhân quá tệ.”

      Tiếp đó, nàng quay sang Lục Từ Thị : “Phân chia theo mạnh yếu tôn ti, lão phu nhân sống hơn nửa đời người mà vẫn à? Nơi này phải là nông thôn, chỉ cần ngươi khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại là có thể cãi thắng. Lão phu nhân vẫn nên nhận thực tế, tự mình tránh ra , nếu người xấu mặt cũng chỉ có ngươi mà thôi.”

      Người xấu mặt cũng chỉ có ngươi…

      Lời này giống như cái tát vang dội đánh vào mặt Lục Từ Thị, khiến cho mặt bà nóng hôi hổi.

      Lời đến nước này, Mộ Khanh Hoàng cũng nhảm với bọn họ nữa, "Tống thiên hộ, dẹp đường .”

      “Vâng!”

      “Xoẹt - -“ tiếng, nhóm bách hộ cùng nhau rút đao, ánh hàn quang từ tú xuân đao chớp lóe chiếu vào mắt của đám người Lục Từ Thị, ngay lập tức, mẹ chồng nàng dâu Ngụy quốc Công phủ lui ra trước tiên, ngay sau đó là phu thê Lục Cảnh, tiếp theo là phu thê Lục Văn tiểu Từ thị dìu Lục Từ Thị lui sang bên. Lục Văn đỏ mặt phô trương thanh thế, "Chuyện này, Trường Ninh Hầu phủ ta từ bỏ ý đồ! Mẹ, cứ để ả , ả chạy thoát được đâu.”

      Trong lòng Mộ Khanh Hoàng cảm thấy buồn cười, mặt cũng lộ ra, "Ta chờ đám người 'Trường Ninh Hầu phủ' các ngươi từ bỏ ý đồ, Lục Bỉnh là tướng quân trung thành, ta tin tưởng nhân phẩm của Lục Bỉnh tướng quân."

      Thấy Mộ Khanh Hoàng cười, Lục Từ Thị tức đến đỉnh điểm, tay run run chỉ vào Mộ Khanh Hoàng, "Ngươi cười cái gì, ngươi cười nhạo ta, xem thường ta phải ? Ta cho phép ngươi cười!"

      Nụ cười mặt Mộ Khanh Hoàng càng rộng thêm, “Ai cấp cho lão phu nhân cái quyền cho ta cười thế? Hóa ra ta cười nghĩa là ta xem thường ngươi à, vậy ta ngược lại phải cười nhiều thêm chút.”

      xong, nàng toét miệng cười.

      Lục Từ Thị tay che ngực, mắt trợn trắng lên, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.

      “Mẹ!”

      "Tổ mẫu!"

      "Mau mời ngự y!"

      "Đại ca đâu, mau mau tìm đại ca về, hoàng gia quận chúa khinh người quá đáng khiến mẹ tức đến xỉu rồi.”

      Mộ Khanh Hoàng cười ra tiếng, đường cũng cảm giác nhàng hơn ít, nàng dẫn theo bốn nha hoàn, vân đạm phong khinh bỏ , trong lòng hề lo lắng.

      Từ đầu đến cuối, nàng cũng nhìn Lục Mạo lấy lần.
      HoanHoan, Hoa bé nhỏ, thanhbinh74 others thích bài này.

    3. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Quá hoành tráng. Quá cá tính. :yoyo26:
      Thích vị tướng quân Lục Bỉnh cha của Lục Cửu quá. Em bấn.... :yoyo19:
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    4. thienbinh2388

      thienbinh2388 Active Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      182
      Hay lam. Lam nhu the moi ha gian duoc chu
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      ơ có ông cha nào như lục bỉnh ko? hỏi vài ba câu con mình muốn cưới người chồng thôi, lại ủng nữa chứ. hiểu rồi, lục cửu có tính gen di truyền mà. hay qúa . coi cảnh này kích thích. iu edit nhnhieu nhieu lắm. nàng từ giờ ra chương đều phải ko?
      Diệp Nhược GiaiPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :