1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trùng sinh lại làm độc phụ - Thanh Sơn Ngọa Tuyết (Hoàn ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Lục Bỉnh ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải, thấy có ai mới : " chuyện khác , sao lại muốn làm cẩm y vệ? Danh tiếng của cẩm y vệ cũng phải là quá tốt, rất dễ đắc tội người khác.”

      “Nhưng cha à, cẩm y vệ trực tiếp nghe lệnh của Thánh thượng, là cây đao trong tay Thánh thượng, thánh sủng nhiều vô cùng, quyền hành lớn."

      Lục Bỉnh kinh ngạc nhìn về phía Lục Cửu, " ngờ con của cha lại còn là tên tham quyền có dã tâm, con định làm gì đấy?"

      đường đến đây, Lục Cửu nghĩ kỹ, liền dụ dỗ cha : “Định làm gì đâu chứ, còn phải là tại vì chơi bóng cưỡi ngựa chán rồi, muốn chơi chút chuyện kích thích khác à. Còn nữa, con mà vào cẩm y vệ rồi, nếu bạn bè thân thích của chúng ta gặp chuyện may, con còn có thể luồn tin từ trong ra, phải sao?”

      Lục Cửu cũng học theo cha , nhìn nhìn xung quanh rồi mới hạ giọng : "Đại án Hồ Dung mưu nghịch lần trước, con thấy đám cẩm y vệ mặc phi ngư phục (1), eo mang tú xuân đao(1)bao vây Hồ Dung gia, chậc, là uy phong, từ đó về sau con liền nhớ mãi quên, cũng muốn được làm như thế."

      (1) Phi ngư phục và tú xuân đao:

      [​IMG]

      Lục Bỉnh vừa nghe vậy, tức khí cầm đũa gõ đầu Lục Cửu, “Cha biết đức hạnh của tiểu tử con là như thế mà.”

      Lời cũng xong rồi, Lục Cửu quẳng đũa xuống, nổi cáu với cha , “Cha câu thôi, có sắp xếp cho con được . sắp xếp cho con con tự tìm Cố Viêm Sinh."

      Lục Bỉnh vội : “Rồi rồi rồi, con cáu gì chứ, uống rượu thôi.”

      Lục Cửu lập tức cười xòa, thừa dịp cha chú ý, quay mặt lau mắt, bưng chén rượu lên cụng cái với cha , “Cha, làm ly.”

      “Làm ly.” Lục Bỉnh cười hề hề, mặt như hoa nở.

      Uống rượu ăn sạch thịt xong, Lục Cửu kéo cha dậy, " , đến Cẩm y vệ chỉ huy sứ ty tìm Cố Viêm Sinh ."

      Cẩm y vệ chỉ huy sứ ty ở ngay kế bên Ngũ quân phủ, ngoài cửa nhìn vào thấy kém khí thế hơn Ngũ quân phủ, nhưng bây giờ lại là nha môn chạm tay có thể bỏng.

      Hai người từNgũ quân phủ ra liền gặp chiếc xe ngựa phượng hoàng, theo đằng sau là hơn mười ngườicẩm y vệ mặc phi ngư phục màu vàng, eo mang tú xuân đao, cưỡi tuấn mã oai phong, ai ai cũng chỉnh tề đoan chính, vóc dáng cao to. Hơn nữa, nhìn bộ phi ngư phục của hơn mười tên cẩm y vệ này, xem ra đều là Bách hộ.

      Lục Cửu vừa nhìn biết ai ngồi chiếc xe ngựa phượng hoàng kia, nhịn được tiến lên bước, bị Lục Bỉnh kéo trở lại phen, : “Đây là xe ngựa của con dâu nhà lão nhị, Triều Dương quận chúa phải ? Nàng ấy mang theo đám cẩm y vệ này làm gì?”

      "Cha, con theo đuôi xem chút, sáng mai chúng ta lại tìm Cố Viêm Sinh."

      “Quay lại đây, cha cùng con.” Lục Bỉnh quay đầu lại dặn dò lực sĩ giữ cửa, “Mau dắt con ngựa của ta đến đây.”

      "Cha, con trước, cha đuổi theo sau nha.” Lục Cửu .

      "Đó là vợ của Mạo Nhi, vậy mà khiến con gấp chưa kìa.” Lục Bỉnh xong bỗng trừng mắt, nhấc chân liền đạp lên mông Lục Cửu.

      Tự dưng bị đạp cước, trực tiếp lăn đến ngay giữa đường, Lục Cửu cảm thấy oan uổng chết được, tức khí gào lên, "Cha, cha đạp con làm chi?!"

      Gào xong Lục Cửu chạy tới bên cục đá cột ngựa của mình, gỡ cương ngựa ra, Lục Bỉnh cũng qua kềm lại cổ tay Lục Cửu, hạ giọng : “Ranh con, con khai cho cha, con sống chết chịu cưới vợ có phải vì Triều Dương quận chúa?"

      Lục Cửu giật mình nhìn về phía Lục Bỉnh.

      cần cũng biết!

      Lục Bỉnh tức khí vung tay tát cái bỏng rát lên ót Lục Cửu, Lục Cửu ôm đầu, giương mắt, gắt gao mím môi trừng cha .

      Trừng được lát, rút dao găm từ trong giày ra, chém đứt dây cương, xoay người lên ngựa bỏ chạy.

      “Thằng ranh, con quay lại đây cho cha!”

      Lúc đó, ngựa của Lục Bỉnh cũng được dắt đến, Lục Bỉnh gấp rút lên ngựa đuổi theo nhi tử.

      đường đuổi theo, hai người thấy xe ngựa phượng hoàng đầu tiên là ngừng ở Liên Viên, tỳ nữ bên người Mộ Khanh Hoàng là Ngọc Khê xuống xe, vào trong Liên Viên lát rồi trở ra, cửa chính của Liên Viên liền mở, có rất nhiều nam phó cùng bà vú cường tráng từ trong ra, trong tay người nào cũng cầm đòn gánh quang gánh linh tinh, tiếp theo lại có vài chiếc xe ngựa ra.

      Sau đó, chạy qua hai con đường liền đuổi tới cửa nhà mình, trong lòng hai người chợt lạnh, vội vàng xuống ngựa lặng lẽ vào phủ từ cửa sau.

      - -

      Cẩm y vệ tiến vào cửa chính, dọa cho Lục Từ Thị ở Phúc Khánh Đường lôi kéo Ninh Tú Ngọc tán gẫu việc nhà sợ trắng mặt, lập tức phân phó: "Mau, đưa biểu tiểu thư ra ngoài qua cửa sau."

      Sắc mặt Ninh Tú Ngọc cũng thoáng trắng bệch, che bụng mình, cố giữ vững trấn định, kéo tay áo Lục Từ Thị, : "Ngoại tổ mẫu, chúng ta thể tự mình dọa mình, có khi là chuyện khác sao, ngài mau xem chút hơn.”

      Vừa rồi Lục Từ Thị chỉphản ứngtheo bản năng thôi, được Ninh Tú Ngọc nhắc nhở, Lục Từ Thị sờ sờ bụng Ninh Tú Ngọc, "Đứa bé ngoan, con quay về phòng kế bên phòng ngoại tổ mẫu nghỉ ngơi trước , ngoại tổ mẫu chút rồi trở lại."

      Mộ Khanh Hoàng mang theo nhóm bách hộ thằng về Triều Dương viện, phân phó: "Làm phiền các ngươi rồi, chuyển cái này ."

      Hóa ra, nàng mang theo Ngọc Khê Ngọc Loan vào cung, để Ngọc Châu Ngọc Khinhở lại Triều Dương viện chỉ huy nhóm nô tỳ vú già thu dọn gói ghém đồ cưới của mình.

      Chương 19: Hòa ly ()

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Vì nàng là quận chúa, nên nhị phòng chiếm được cái viện lớn này, cũng đặt hai chữ"Triều Dương" làm tên viện.

      Triều Dương việnnhư Giang Nam đình viện thu ,hòn non bộ, khe suối, cầu , lâu đài… từng cọng cây ngọn cỏở đây dường như đều dựa theo ý thích của nàng mà xây nên. Lúc nàng mới gả vào, nàng cực kỳ vui mừng, tưởng rằng đây là niềm hạnh phúc bất ngờ mà Lục Mạo dành cho nàng, cũng giống như cả thư phòng đầy sách chép tay mà nàng dành cho Lục Mạo vậy, nhưng hóa ra chỉ là do nàng tự mình đa tình.

      Đời trước, nàng tự vây mình chết trong ngôi viện này.

      Đời này, nên làm cái kết.

      Để lại cẩm y vệ chỉ huy nam phó cùng bà vú chọn lựa đồ đạc bên ngoài, Mộ Khanh Hoàng vào phòng ngủ.

      Trong phòng ngủ, đống rương hòm đặt khắp nơi, Ngọc Châu ôm Tây Thi đứng giữa các rương hòm kiểm kê, Ngọc Khinh, Ngọc Loan giúp đỡ Ngọc Khê, xếp từng món đồ vật trang trí quý giá tủ vào trong thùng gỗ lót nhung tơ. Thấy Mộ Khanh Hoàng vào, Ngọc Loan giao Tống Tử quan bằng bạch ngọc trong tay cho Ngọc Khê, tiến lên thưa, giọng thanh thúy, "Quận chúa, trong phòng dọn gần xong rồi, đều dựa theo tờ danh sách liệt kê các rương đồ cưới, chỉ là còn có vài món trân phẩm ở trong phòng chúng ta."

      Trừ Ngọc Loan, ba nha đầu còn lại đều ngừng thở.

      Nhìn căn phòng trống , trong lòng Mộ Khanh Hoàng thoáng níu chặt đau đớn, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại được. Nàng giọng : "Ta lấy lại."

      Ánh mắt lơ đãng chuyển cái, Mộ Khanh Hoàng nhìn thấy bộ trường sam màu xanh da trời đặt đệm giường, trường sam thêu trúc phượng vĩ, ống tay áo còn chưa may gấu, là bộ áo nam còn chưa hoàn thành.

      Theo ánh mắt Mộ Khanh Hoàng nhìn qua, Ngọc Châu vội : “Nô tỳ biết nên xếp cái áo này vào đâu, đợi quận chúa định đoạt."

      " cần mang theo, để ở đâu đó , bỏ lại tất cả mọi thứ có liên quan đến Lục Mạoở trong gian nhà này.”

      Nghe được Mộ Khanh Hoàng như vậy, Ngọc Loan quay sang ba người Ngọc Khê, đắc ý cười lên.

      Ngọc Khê thở dài, nhìn sang cái rương lớn đặt trong góc.

      Mộ Khanh Hoàng lại ra ngoài, nhìn thấy Lục Từ Thị dẫn tiểu Từ thị, Lăng Thị đến, đám người hầu chuyển đồ cưới ra bên ngoài đứng cứng ngắc động đậy, giằng co với đám người do Lục Từ Thị mang đến, nhóm bách hộ nhìn như đứng tùy ý, nhưng ra đều chiếm những chỗ trọng yếu, chỉ chờ câu mệnh lệnh của Mộ Khanh Hoàng.

      "Quận chúa, con làm gì vậy?” Lục Từ Thị bày ra dáng vẻ hiền lành, ánh mắt nhìn Mộ Khanh Hoàng tựa như nhìn cháu ruột giận dỗi.

      Mộ Khanh Hoàng trả lời, chỉ với thiên hộdẫn đầu: "Tống thiên hộ, làm phiền rồi, còn phải nhờ nhóm bách hộ dọn ra con đường để nhóm người hầu của ta thuận lợi vận chuyển toàn bộ đồ cưới của ta ra khỏi Trường Ninh Hầu phủ, mặc kệ ai tới, có lệnh của ta, cần để ý, nếu có chuyện gì xấu bản quận chúa chịu trách nhiệm."

      Tống thiên hộ chắp tay đáp ứng, nâng tay lên, nhóm bách hộ liền hành động, cùng nhau rút đao, bước chân biến đổi, cứ cách mười bước lại có người, xếp thành hàng dài, thông thẳng từ Triều Dương viện đến cửa Trường Ninh hầu phủ.

      Đám gia đinh Hầu phủ mà Lục Từ Thị mang đến sợ chui rúc vào góc ngay khi cẩm y vệ rút đao.

      Nụ cười hiền lành mặt Lục Từ Thị cứng lại, tiểu Từ thị bám sát gót Lục Từ Thị, sắc mặttrắng bệch.

      Trong khí giương cung bạt kiếm, Lăng Thị bất chợt đỡ lấy đầu mình, nghiêng người ngả vào trong lòng tỳ nữ bên cạnh, giọng đủ hơi sức, suy yếu : "Lão tổ tông xin thứ lỗi, con dâu chợt thấy đầu choáng váng kinh khủng, về trước."

      đợi Lục Từ Thị cho phép hoặc cự tuyệt, Lăng Thị bóp tay của tỳ nữ run rẩy toàn thân kia, chạy chậm ra khỏi Triều Dương viện.

      Mộ Khanh Hoàng ngẩn ra, hơi cong khóe miệng, Lăng Thị này xem ra hề nhu nhược như bà biểu ra ngoài đâu, dường như còn là người có ý tứ.

      Trong đầu nhớ tới xuất thân của Lăng Thị, nhà mẹ đẻcủa Lăng Thị hình như chỉ là hương thân vừa làm ruộng vừa dạy học, cha truyền con nối. Lúc Lục Bỉnh cưới bà quả là môn đăng hộ đối, nhưng khi chiến tranh kết thúc, Lục Bỉnh có công được phong hầu, nhà mẹ đẻcủa Lăng Thị vẫn làhương thân, tuy mượn thế của Trường Ninh Hầu phủ mà từ tiểu hương thân nâng lên thành đại hương thân, nhưng vẫn thể so với Lục Bỉnh.

      Mà nhờ ruột của Lục Từ Thị, cũng là cha ruột tiểu Từ thị, Từ Thành Lễ được phong làm Ngụy quốc công, Lục Từ Thị cùng tiểu Từ thị cũng nước lên thuyền lên,trở thành tiểu thư quốc công phủ. Ở hậu trạch của Trường Ninh Hầu phủ, Lăng Thị liền thành kẻ yếu thế.

      Sau đó Lục Mạo bên nhị phòng lại cưới Triều Dương quận chúa nàng, địa vị của Lăng Thị tại hậu trạch lại càng yếu hơn, trong nhóm nữ chủ nhân chính là người bị bắt nạt.

      Lăng Thị cũng vẫn luôn duy trì hình tượng khúm núm lên được mặt bàn, xét về hậu trạchLăng Thị thua be bét, nhưng ở chỗ Lục Bỉnh, Lăng Thị lại là người thắng, mặc dù phần lớn là vì bụng bà chịu thua kém, nhưng Lăng Thị có thể làm cho Lục Bỉnh khôngbuông ra được người vợ nghèo khó từng cùng chung hoạn nạn là bà, có thể thấy được bà cũng phải là kẻ ngu.

      Đời trước, nàng rất coi trọng Lăng Thị, hóa ra là do nàng ngốc. Nhìn như thắng, ra cũng là thua đến còn manh giáp.

      "Tiện phụ." Lục Từ Thị cúi đầu, gương mặt căng chặt cứng, thấp giọng chửi câu.

      "Đại tẩu chạy nhanh vậy, coi chừng trẹo đứt chân đấy.” Tiểu Từ thị chạy theo vài bước, mở miệng mỉa mai.

      " phải lão phu nhân nhị phu nhân thấy rất rồi à, ta chuyển đồ cưới của mình . Chỗ này của ta rất bận, nếu có chuyện gì mời các ngươi về cho.” xong, Mộ Khanh Hoàng chọn ra hai bách hộ mang theo, theo con đường do nhóm bách hộ dọn ra, đến thư phòng ngoài viện.

      Mộ Khanh Hoàng vừa , Lục Từ Thị liền thở gấp từng hơi, thân thể nghiêng cái chực ngã, Sơn Trà vội vàng đỡ lấy, vuốt vuốt ngực Lục Từ Thị, "Lão tổ tông, ngài chớ tức giận."

      ", bây giờ phải làm sao đây?” Tiểu Từ thị có chủ ý nào.

      Hôm qua hai người vừa mới bàn bạc, dùng Ninh Tú Ngọc chèn ép tính kiêu căng của Mộ Khanh Hoàng, nhưng còn chưa để cho Ninh Tú Ngọc gặp nàng, nàng bỗng dưng chuyển đồ cưới ra ngoài.

      Muốn xem trò cười lại xem được, muốn chèn ép người ta lại trở tay cho các bà cái tát vang dội, thoáng chốc mưu kế gì đó đều thành hư , sắc mặt Lục Từ Thị xanh lét xám xịt.

      Lục Từ Thị tóm phátlấy cổ tay tiểu Từ thị, móng tay dài nhọn đâm vào khiến tiểu Từ thị đau đến mặt mũi vặn vẹo, “, mau lỏng tay ra chút, con đau chết mất.”

      Lục Từ Thị chợt buông tay, bình tĩnh lại, bắt đầu dặn dò tiểu Từ thị cách ràng mạch lạc: “Trước tiên đến Ngụy quốc công phủ mời đại tẩu của con, lại phái người đến vương phủ nhai, tìm Nguyệt Nhi về đây.”

      “Vâng.” Tiểu Từ thị luôn vâng theo Lục Từ Thị, sau khi nghe xong liền vội vàng rời , sai nha hoàn hồi môn của mình mời viện trợ từ bên ngoài.

      Sau đó Lục Từ Thị lại dặn dò tỳ nữ Sơn Trà, "Ngươi sắp xếp người, trước tìm Mạo Nhi trở về, bây giờ nhìn lại chỉ có Mạo Nhi có thể ngăn cản nàng. Sau đó lại tìmĐại lão gia, Nhị lão gia, Tam lão gia về đây hết cho ta, là trong nhà xảy ra chuyện động trời, quận chúa chọc ta tức xỉu.”

      “Vâng.”

      Sau khi an bài xong xuôi từng chuyện , Lục Từ Thị cũng bình tĩnh trở lại, đỡ tay Hải Đường, đứng thẳng người, bày ra vẻ mặt sầu khổ bất đắc dĩ, : "Chúng ta trông coi quận chúa, cho dù quận chúa muốn mạng của ta, ta cũng cho nàng, ta chỉ cầu nàng đừng náo loạn nữa."

      Ngoài viện, trong thư phòng của Lục Mạo, Mộ Khanh Hoàng nhanh chóng tìm ra được đồ của mình, trừ bức họa treo vách tường, còn lại đều nằm bàn viết, cái nghiên mực hình tê giác ngắm trăng trong vắt, cái chặn giấy hình Trang Chu mộng điệp màu xanh ngọc, thỏi mực hình quân tử đứng dưới cây tùng bằng ngọc dương chi, cái đồ rửa bút bằng ngọc hình ve sầu lá ngô đồng.

      Mộ Khanh Hoàng chạm vào, mà với hai bách hộ sau lưng: “ làm phiền các ngươi đến đây với ta chuyến, mấy thứ đồ này coi như tạ lễ ta cho các ngươi, các ngươi chia nhau là được.”

      Tiền thân của cẩm y vệ là Nghi loan ty, Nghi loan ty phụ trách nghi trượng (1) của hoàng đế, thân cận hầu hạ hoàng đế, trước tiên xét về xuất thân đều là người phú cũng quý, ai cũng văn võ song toàn, nhưnghai bách hộ mà Mộ Khanh Hoàngchọn ra này đều có kiến thức cả.

      (1) Nghi trượng: Vũ khí, quạt, dù, cờ… mà đội hộ vệ mang theo khi vua, quan lại tuần hành thời xưa.

      Mấy món đồ mà ngón tay Mộ Khanh Hoàng chỉ vào, món nào cũng đều quý giá, người bình thường căn bản mua nổi.

      Đây phải là thù lao cho bọn họ, mà là khiến bọn họ được sủng ái mà lo sợ.

      "Quận chúa, những vật này quá quý trọng, bọn tôi thể nhận." bách hộ có khuôn mặt vuông vức .

      Mộ Khanh Hoàng cũng ép, chỉ cười : "Nếu lấy các ngươi cứ vứt .”

      Hai bách hộ lập tức kinh hãi há to miệng.

      Mộ Khanh Hoàng lại cười : “Đem chia nhau , sau đó ra ngoài chờ ta, cho phép bất cứ ai vào trừ Lục Mạo.”

      Hai bách hộ vội cung kính đáp ứng.

      Thấy Mộ Khanh Hoàng quay lưng lật sách giá sách, hai bách hộ liếc mắt nhìn nhau, rón rén thu gom đồ đạc, lui ra ngoài, đóng cửa lại.
      HoanHoan, thanhbinh, Tiểu Ly 111166 others thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Hay quá, quá mạnh mẽ
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    3. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      đúng đúng, nhất định phải cho nhà cực phẩm này tức chết mới được :v chị Hoàng tiến lên!!!!!! thả Lục Cửu!!!!!!
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    4. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      hai mụ già cứ ở đấy mà bày mưu tính kế, định bắt nạt ng khác hả, có cửa nhé, ng ta đường đường quận chúa mà mấy bà chỉ nghĩ kế chèn ép, sao k dạy con cháu mình , k thích cố cưới ng ta về làm chi rồi lại hành hạ ng ta
      Diệp Nhược GiaiChris thích bài này.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Trước những lùm xùm trong vụ đường lưỡi bò của Trung Quốc ở biển Đông, mình xin thông báo mình tạm dừng edit truyện này.

      , với tư cách của 1 editor phải có trách nhiệm vs bộ truyện mà mình edit, hơn nữa mình edit chỉ vì thích truyện, thích tính cách nhân vật chứ ko vì thế mà thần tượng tác giả hay 1 cá nhân nào. Nhưng với tư cách của 1 ng VN, mặc dù ko thể tự nhận là 1 người VN nước, nhưng quả mình vẫn ko chấp nhận nổi khi hàng loạt người nổi tiếng, trong đó có các tác giả ngôn tình share và tuyên bố chấp nhận phán quyết và chấp nhận mất mảnh đất nào. Mình ko biết Thanh Sơn Ngọa Tuyết có share hay ko, và cũng ko cần biết. Mình chỉ muốn dừng edit 1 thời gian, đơn giản vì muốn phản đối hành động đó của họ, mặc dù việc này chẳng ảnh hưởng gì đến họ. Mình ko kêu gọi các bạn tẩy chay ngôn tình, chẳng qua mình ko có hứng thú edit truyện của 1 tác giả Trung Quốc trong khi họ í ới muốn xâm lấn nước mình thôi.

      Thành xin lỗi các bạn theo dõi bộ truyện này.
      HoanHoan, Mengotinh_Ranluoi, levuong30 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :