1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trùng sinh lại làm độc phụ - Thanh Sơn Ngọa Tuyết (Hoàn ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 14: Lục Cửu tấn công (mười hai)

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Đêm càng lúc càng khuya, ve cũng im tiếng.

      Cửa sổ thư phòng mở hé, gió khẽ thổi vào, làm lung lay làn khói tỏa lượn lờ thư án bằng gỗ tử đàn.

      Lục Cửu trốn bên ngoài cửa sổ, si ngốc nhìn Mộ Khanh Hoàng ngồi cúi đầu đọc sách sau thư án.

      Trăng ngả về phía lầu tây, tiếng mõ vang lên báo hiệu đến canh bốn (1-3 giờ sáng), Lục Cửu tỉnh lại, khẽ lắc lắc chân, phát tê nhức cứng đơ, cả người lạnh ngắt.

      Sao tiểu phượng hoàng còn chưa ngủ?

      Hòa ly là do nàng , nhưng chỉ sợ rằng trong lòng nàng vẫn đau khổ vì muốn mà được, nên đêm khuya mà còn thể say giấc.

      Nhưng quá muộn, thức trắng đêm thế này, mai lại còn phải dậy sớm vào cung, sợ là chóng mặt khó chịu mất.

      Nhịn được, Lục Cửu co ngón trỏ lại, nhàng gõ lên cửa sổ.

      Mộ Khanh Hoàng ngẩng đầu, bỗng dưng thấy cửa sổ xuất người, sợ hết hồn, đến khi thấy là Lục Cửu kinh ngạc, "Ta còn tưởng rằng ngươi rồi."

      Thoắt cái lại tức giận : "Đêm khuya xông vào viện của ta, đêm hôm khuya khoắt lại nán lại chịu , ngươi muốn làm gì?"

      Lục Cửu vội vàng xua tay, hạ giọng : "Tiểu phượng hoàng đừng nóng giận, ta định làm gì hết, chỉ muốn nhìn thấy nàng chút, bảo vệ nàng.”

      giơ ngón tay chỉ về hướng mặt trăng lặn về tây, “Muộn quá rồi, nên ngủ thôi.”

      Mộ Khanh Hoàng ngạc nhiên, "Ngươi thân chỉ vì muốn nhắc nhở ta, bảo ta ngủ?”

      Lục Cửu hơi thẹn thùng, gật đầu, tay chân luống cuống, chỉ có thể làm bộ vò đầu.

      Nhìn Lục Cửu như thế, đến lúc này nàng còn hiểu được sao.

      Hơi cau mày, Mộ Khanh Hoàng suy nghĩ chút, : "Ngươi vào ."

      "Gì cơ?" Lục Cửu kinh hãi trợn to hai mắt.

      "Vào, đừng kinh động người khác.” Mộ Khanh Hoàng ngồi im động, nhìn Lục Cửu, khẽ lặp lại.

      “Ai da ai da ai da, được.” Lục Cửu chống hai tay lên bệ cửa sổ, nhảy cái vào trong, tiếng động rơi xuống đất.

      "Chuyển ghế hoa hồng đến đây, để ở chỗ này, đêm khuya yên tĩnh, chúng ta trò chuyện ." Mộ Khanh Hoàng chỉ chỉ chỗ đối diện thư án.

      Lục Cửu chỉ cảm thấy trong lòng mình nở hoa rực rỡ, kích động đến hầu như quên mất đâu là tay đâu là chân, nhưng vẫn còn hết sức nghe lời, rón rén đặt ghế hoa hồng xuống, tự mình ngồi lên.

      " , ngươi đến đây từ khi nào, cuộc chuyện giữa ta với Lục Mạo, ngươi nghe trộm được bao nhiêu?"

      Lục Cửu do do dự dự ra dấu, đưa ra nửa đốt ngón tay, " chút."

      "Ngươi nghe được những gì?" Mộ Khanh Hoàng lại hỏi.

      Lục Cửu biết khi mình gặp phải tiểu phượng hoàng liền trở nên lúng túng, cũng biết dáng vẻ mình lúc này nhất định là càng sợ hãi, nhưng tự nhắc mình là phải thay đổi, cố giữ vững trấn định, ngồi thẳng lưng, hắng giọng cái, nhìn chằm chằm vào đồ rửa bút hình hoa sen đặt thư án, : “Nghe thấy nàng , nàng cũng hận , ta cảm thấy tiểu phượng hoàng nàng rất hay, nên đối xử với như người quen biết là tốt nhất. Hận vì mà ra, nếu thương, vậy cũng cần phải hận, chỉ cần xem Lục Mạo như làn khói, gió thổi qua liền tan biến mất. Ta, ta..."

      Mộ Khanh Hoàng lập tức tiếp lời, : "Lục Cửu."

      "Ta ở đây!" Lục Cửu thoắt cái ngẩng đầu lên tiếng.

      Mộ Khanh Hoàng nhịn được cười tiếng, rủ mắt xuống, chạm vào vòng tay thiên nhãn bồ đề rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Lục Cửu lần nữa.

      Cái người này…

      Nàng ngẩn ngơ nhớ tới thi thểbị loạn tiễn bắn thành cái sàngấy, thi thể của Lục Cửu.

      Hồi ấy, ngày mà mặc áo giápmang binh rời kinh, nàng đứng tường thành, nhìn khoác người bộ giáp màu đen, choàng áo choàng màu đỏ tươi, đầu đội mũ bạc tua đỏ, ngồi lưng ngựa, là ngọc diện tướng quân. Nàng đưa mắt nhìn , trong lòng cũng ôm bất luận tia hy vọng nào, cũng cảm thấy có thể làm hùng, chỉ nghĩ, người này đừng đào binh cám ơn trời đất.

      ngờ, lại vượt quá dự đoán của mọi người, đánh thắng trận. Sau này, dưới hoàn cảnh có lương thực, vẫn còn chiến đấu đến khoảnh khắc cuối cùng. Khi bị loạn tiễn xuyên tim chết chiến trường, ai nhặt xác, là nàng phái người thu gom hài cốt của , chở về Trường Ninh Hầu phủ.

      Lúc , là nàng đưa , khi trở lại, nàng cũng tự mình đến đón, nhưng chỉ thấy người toàn máu. Những mảnh băng vỡ đắp bên , máu của đông lại. còn thấy khuôn mặt bạch ngọc của lúc , chỉ còn lại nửa mặt với chòm râu hỗn loạn, từng mũi tên người bị nhổ , biến thành nguyên đám lỗ thủng đầy máu. Thảm trạng như vậy, đến giờ nhớ tới, nàng vẫn nhịn được mà oán giận hoàng đệ. Nếu hoàng đệ kiên định tín nhiệm Lục Cửu, giao binh quyền cho , có thể hay ...

      Mộ Khanh Hoàng lắc đầu, dù vậy cũng thể ngăn cơn sóng dữ, bên phía hoàng thúc lôi kéo được quá nhiều người, vô số đại tướng, chỉ bằng Lục Cửu cũng chỉ có thể kéo dài hơi tàn mà thôi.

      trung thành với hoàng đệ, rốt cuộc là do hoàng đệ phụ .

      Chỉ là, chẳng lẽ thực thích ta...

      Mộ Khanh Hoàng nắm chặt nắm tay, nhìn Lục Cửu, chỉ có thể xin lỗi, nàng quyết định uyển chuyển chuyện với phen, đoạn tuyệt tâm tư của .

      "Ta cũng nghĩ tới ra những lời kia, nhưng lời đến bên miệng, lơ đãng ra lại là suy nghĩ trong lòng ta, trước đó suýt lại chui vào ngõ cụt, cho nên ta đeo chuỗi tràng hạt." Khanh Hoàng giơ cổ tay lên cho Lục Cửu xem vòng tay của mình, "Ta muốn học làm người bình thản.”

      Đời trước, đến chết nàng cũng để cho Lục Mạo Lục Từ Thị chiếm tiện nghi, có cảm giác từ sớm, nên suy nghĩ kỹ kết cục cho chính mình, chuẩn bị dầu đốt. ra, nàng thắng, nhưng thắng thảm, trong lòng vẫn còn tồn tại cảm giác cam lòng cùng oán khí chưa tan.

      Mà cảm giác cam lòng cùng oán khíấy, càng tiếp xúc với Lục Mạo hoặc Lục Từ Thị, chỉ có thể càng tích càng nhiều. Nhưng cuộc đời này, nàng muốn tiếp tục làm người ôm oán khí trong lòng, biện pháp tốt nhất chính là rời xa.

      Nàng nghĩ thông suốt, đời này nàng liền quan sát Lục Mạo từ xa, xem xem Lục Mạo , có Triều Dương quận chúa nàng, rốt cuộc có thể trở thành dạng người như thế nào.

      phải Lục Mạo thường hay , nàng áp chế , khống chế sao. Vậy nàng buông tay, để được sống cuộc sống tự do tự tại mà muốn.

      Nghe Mộ Khanh Hoàng như vậy, Lục Cửu hơi nóng nảy, hai bàn tay kích động chụp lấy tay Mộ Khanh Hoàng, "Tiểu phượng hoàng nàng cần thay đổi, tathích dáng vẻ kiêu căng của nàng. , dáng vẻ nào của nàng ta cũng thích tất, trầm tĩnh, bễ nghễ, mỉm cười, đọc sách… ta đều thích."

      Mộ Khanh Hoàng chợt rút tay mình lại, trừng Lục Cửu, "Làm càn, ngươi bậy bạ gì đó.”

      “Nàng trừng ta ta cũng thích, kiều, kiêu ngạo, lạnh lùng, trong lòng ta..."

      "Im miệng!" Mộ Khanh Hoàng hoảng hốt, đứng bật dậy.

      Dù sao cũng toẹt ra, Lục Cửu phồng mang, bình nứt sợ vỡ, vòng qua thư án, bất chợt ôm lấy Mộ Khanh Hoàng từ phía sau. Mộ Khanh Hoàng có khung xương mảnh mai, Lục Cửu ôm nàng trong ngực, như tấm tường sắt bao vây nàng, ôm trọn nàng trong lồng ngực nóng rực, "Tiểu phượng hoàng, ta thích nàng lâu rồi.”

      Mộ Khanh Hoàng sợ hãi, đè thấp giọng gầm lên: "Lục Cửu, ngươi thả ta ra!"

      được bước đầu tiên, Lục Cửu dần dần tìm lại được dũng khí của mình, vô lại kiềm chặt, gắt gao ôm buông tay, "Đời này có chết cũng buông tay. Tiểu phượng hoàng, ta quá ngốc, hồi bé biết chuyện, cứ chọc giận nàng, sau này ta mới hiểu tâm ý của mình, ta chọc giận nàng chỉ vì muốn để cho trong mắt nàng chỉ nhìn thấy mình ta mà thôi, ta thích nàng nhìn bất kỳ nam nhân nào khác, nhất là Lục Mạo!"

      "Lục Cửu, ngươi có buông ra hay ?”Mộ Khanh Hoàng ngừng giãy, quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn Lục Cửu.

      Nhìn hai tròng mắt Mộ Khanh Hoàng bốc hỏa, khuôn mặt nhắn cương cứng, cái mũi trắng nõn động đậy khép mở, đáng , si ngốc nhìn, trong lòng nghĩ.

      “Còn nhìn nữa ta móc mắt ngươi!" Mộ Khanh Hoàng tức đến mức ngực phập phồng kịch liệt, đúng lúc cánh tay Lục Cửu siết chặt ở chỗ đó, cảm giác mềm mại khiến cho gương mặt tuấn tú của Lục Cửu đỏ au bốc khói.

      "Tiểu phượng hoàng tiểu phượng hoàng, nàng đừng nhúc nhích nữa, cũng đừng trừng ta nữa, nhịn được nhịn được." Lục Cửu bỗng dưng buông tay ra, lui về sau bước, bỗng chốc có hai dòng máu chảy ra từ lỗ mũi .

      Lục Cửu vội vàng dùng tay áo lau cái, da mặt đỏ rực, lắp ba lắp bắp : "Ta ta ta..."

      "Cút!" Mộ Khanh Hoàng biết sao, trông thấy bộ dạng kinh sợ này của lại muốn cười, nhưng nàng vẫn còn tức giận, tức giận xen lẫn vui vẻ, nghẹn đến khó chịu,Mộ Khanh Hoàng đưa lưng về phía Lục Cửu, chỉ ra ngoài cửa sổ, lạnh giọng đuổi người.

      Thấy Mộ Khanh Hoàng tức ít, trong lòng Lục Cửu sợ chết rồi, bước chân nhàng, lại ôm cổ Mộ Khanh Hoàng.

      Mộ Khanh Hoàng kiểu gì cũng ngờ tới, người này có thể vô lại đến tận trình độ này, lá gan cũng lớn đến mức này. Trong cơn tức giận, nàng cũng nhân nhượng nữa, cất giọng gọi người, "Có ai ."

      Nhưng nàng quên, đây là thư phòng, trong thư phòng cũng có giường dư, tối nay Ngọc Khê cùng Ngọc Loangác đêm bị nàng đuổi về ngủ rồi.

      Nhưng Lục Cửu vẫn buông tay, rốt cuộc vẫn sợ ảnh hưởng tới danh tiếng của Mộ Khanh Hoàng, cuống quít nhảy qua cửa sổ chạy trốn.

      Nhìn cánh cửa sổ lay động, Mộ Khanh Hoàng hừ lạnh, “Đồ vô liêm sỉ.”

      Nhớ tới dáng vẻ kinh sợ của Lục Cửu lúc nãy, rốt cuộc nàng nhịn được, cười rộ lên.

      Chương 15: Lục Cửu tấn công (mười ba)

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Mặt trờimọc lên, sương sớm tản , Mộ Khanh Hoàng đứng trong hành lang, cả người nhiễm hơi sương, khuôn mặt hơi có vẻ tiều tụy, nhưng đôi mắt lại trong trẻo, môi đỏ mọng mang cười.

      Ngọc Khê cùng Ngọc Loan dậy sớm đến hầu hạ, vừa thấy vậy, hai người họ vừa kinh hãi vừa đau lòng. Ngọc Khê tiến lên sờ quần áo của Mộ Khanh Hoàng, quả nhiên ẩm ướt, lại nhìn khí sắc của Mộ Khanh Hoàng, nàng mang theo chút nức nở, : "Quận chúa, ngài, ngài như vậy là… đêm ngủ sao?"

      Ngọc Loan sớm rơi lệ, hận tột cùng, “Đúng là con chó mắt đui, quận chúa của chúng ta tốt như vậy, sao lại thích.”

      Mộ Khanh Hoàng bật cười, nhìn hai nha hoàn, "Các ngươi cho rằng ta ngủ cả đêm là vì Lục Mạo sao?"

      Nửa năm qua Mộ Khanh Hoàng cũng thường xuyên trắng đêm khó ngủ, vì vậy Ngọc Khê cùng Ngọc Loan đều gật đầu.

      "Nha đầu ngốc, phải vậy." Mộ Khanh Hoàng nhìn mặt trời đỏ rực giữa trung, cười : "Ta ngủ được là vì ta nghĩ thông suốt, đời này mình muốn cái gì, muốn làm gì, nhưng phải là vì Lục Mạo. Đến đây , hầu hạ ta rửa mặt thay quần áo, chúng ta vào cung.”

      Lúc đó, Ngọc Châu Ngọc Khinh cũng tới hầu hạ, sau lưng dẫn theo nha hoàn nhị đẳng nâng đồ dùng rửa mặt.

      Mạc Viên, chỗ ở của Lục Cửu, cũng đêm ngủ.

      Nhớ lại cảm giác ôm chặt lấy Mộ Khanh Hoàng, si ngốc ngây ngô cười tận đến khi trời sáng . Bạch Cẩm Ngọc Cái nâng chậu vàng đồ đánh răng này nọ đến hầu hạ , thấy dáng vẻ này của đều nở nụ cười.

      Đặt chậu vàng lên giá đựng, Bạch Cẩm cười hỏi, "Thế tử gia, mơ được giấc mơ đẹp gì mà cười đến mức này?”

      Lục Cửu từ giường bật người xuống đất, miệng làm cách gì cũng khép lại được, vung tay chụp lên vai Bạch Cẩm, dào dạt đắc ý : "Ta cho ngươi."

      Hai huynh đệ Bạch Cẩm Ngọc Cái liếc mắt nhìn nhau rồi đều mỉm cười, "Thế tử gia , bọn nô tài cũng đoán được."

      Dù sao cũng cẩn thận hầu hạ, Lục Cửu biết huynh đệ Bạch Cẩm Ngọc Cái thông minh hơn huynh đệ Kim Nê Hương Trần nhiều, ngâm mặt mình vào nước, “ào ào” tiếng lại nâng lên, nghiêm mặt cảnh cáo, " cho ra ngoài."

      Hai huynh đệ lại liếc mắt nhìn nhau, Bạch Cẩm khẽ thở dài cái, "Nô tài nhìn ra từ lâu rồi, thấy gấp cho thế tử gia, lo lắng cho thế tử gia, có lòng muốn vì thế tử gia bắc cầu làm mối, nhưng nô tài sợ bị quận chúa chặt sống, rồi lại liên lụy đến thế tử gia bị quận chúa chán ghét."

      Ngọc Cái đưa khăn mặt cho Lục Cửu, giọng khuyên nhủ: "Danh hoa thành vợ người ta, thế tử gia chúng ta đổi qua người khác mà thích .”

      " nhảm." Lục Cửu ném khăn mặt lên mặt Ngọc Cái, "Chả nhẽ gia chưa thử qua à? Hôm nàng đại hôn, phải ta mang theo các ngươi, cả ngày lẫn đêm ngâm mình trong thanh lâu sao? Mười sáu lầu ở Tần Hoài, ta đều dạo qua lần, lần lượt gặp hết các hoa khôi, múa cũng xem, hát cũng nghe, chả ai vừa ý ta hết.”

      Nhắc tới chuyện này, Bạch Cẩm liền muốn khóc, “Vâng vâng vâng, nhuyễn ngọc ôn hương ngài cần, nhất định muốn người ta trừng ngài, được nữa phải mắng ngài vài câu, đánh ngài vài cái. Các nàng là kẻ thấp hèn hầu hạ người khác, ngài là thế tử Hầu phủ, cho các nàng mượn mười lá gan các nàng cũng dámấy chứ. Ngược lại Phượng Lâu Xuân của Hồi Xuân lâu dám mắng ngài, nhưng ngài lại ghét bỏ người ta, chê dáng vẻ người ta kệch cỡm, ánh mắt người ta đủ lạnh đủ kiêu ngạo đủ bễ nghễ, thưa chủ nhân của tôi.”

      Nhắc tới chuyện này, trong lòng Ngọc Cái vẫn còn sợ hãi, "May mà quận chúa biết ngài đivào thanh lâu, chiếu theo tính tình bộ dáng của nàng mà tìm hoa khôi, nếu quận chúa biết..."

      Lục Cửu lập tức rùng mình cái, vội : “Ngậm chặt miệng lại cho ta, nếu để chuyện này lộ ra ngoài, ta chém đầu của các ngươi mang làm quả cầu để đá."

      Hai gã sai vặt vội vàng gật đầu.

      Lúc đó, huynh đệ Kim Nê Hương Trần cũng tới, Kim Nê liền : "Thế tử gia ngài bảo nô tài theo dõi bên phía phòng gác cổng, có tin tức, khắc nữa đến.”

      Lúc đó Lục Mạo ngồitrên ghế quan mạo (1), Ngọc Cái đội mũ cho , sau khi nghe xong liền : “Mấy canh giờ này Lục Mạo có ra ngoài ?”

      (1) Ghế quan mạo:

      [​IMG]
      thongminh123, HoanHoan, thanhbinh58 others thích bài này.

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      "Nô tài cố ý về đây bằng con đường từ ngoài thư phòng, người vẩy nước quét nhà là ra ngoài rồi.” Hương Trần .

      "Vậy là tốt rồi. Phải luôn luôn để ý hướng của Lục Mạo, thể để cho làm cho quận chúa với Ninh Tú Ngọc gặp nhau, mất công hai người bọn họ khanh khanh ta ta, lại chọc tiểu phượng hoàng đau lòng. Muốn ta , Lục Mạo chính là kẻ mù, tiểu phượng hoàng tốt như vậy lại thích." Lục Cửu tức giận .

      Bốn gã sai vặt đầu tiên là thưa vâng, sau đó Kim Nê cười đểu trêu chọc: "Thế tử gia thích bị quận chúa đánh chửi, chẳng lẽ còn khiến cho người khác cũng phải thích hay sao?”

      "Muốn chết à.” Lục Cửu thẹn quá hoá giận, hung dữ trừng Kim Nê cái, chọc cho bốn tên hầu đều cười rộ lên.

      Đội nón ngọc xong, Lục Cửu đứng lên, tay chống lưng, ánh mắt lần lượt đảo qua bốn tên hầu cùng lớn lên từ bé, hăng hái , "Bản thế tử quyết định rồi, tìm lão đầu, chúng ta hãy kiếm cái chức cẩm y vệ mà làm, đến thời điểm làm chút chuyện lớn rồi.”

      “Ồ?”

      Bốn tên hầu ngốc choáng váng.

      “Ồ gì mà ồ? Thế tử của các ngươi muốn quyết chí tự cường, kế thừa nghiệp cha được à? uổng phí hết đống binh thư mà quận chúa tặng cho ta mất.” Lục Cửu cực kỳhăm hở .

      “Kế thừa nghiệp cha cũng phải đến ngũ quân đô đốc phủ mới đúng, quân chức của Hầu gia chúng ta là ở ngũ quân đô đốc phủ mà." Hương Trần .

      Bạch Cẩm cũng : “Hầu gia của chúng ta là chính nhị phẩm Đô đốc thiêm , thế tử gia mà đến ngũ quân đô đốc phủ, hiển nhiên có ai dám có thái độ gì, thăng chức cũng nhanh, hơn nữa ngũ quân đô đốc phủ thống lĩnh Vệ sở (1) trong thiên hạ, ngồi vào vị trí Đô đốc, trong tay nắm vô số binh mã, đó mới là nơi mà mọi nam nhi nhiệt huyết đều hướng tới. Còn cẩm y vệ, tuy là được Thánh thượng giao chotrách nhiệm quản lý hình ngục, có quyền tuần tra truy nã, nhưng lại là nơi đắc tội với các nhà quyền quý. Nhóm quyền quý sớm xem cẩm y vệ là cái đinh trong mắt, nô tài lớn mật đoán rằng,nhóm quyền quý sớm muộn gì cũng khai đao với cẩm y vệ, đó phải là nơi ở lâu dài.”

      (1) Vệ sở: Minh Thái Tổ xây dựng đội quân mạnh được tổ chức theo hệ thống quân được gọi là Vệ sở, tương tự như hệ thống Phủ binh của nhà Đường.

      Lục Cửu thể liếc mắt nhìn Bạch Cẩm, cười cười vỗ lên vai Bạch Cẩm, “Tiểu tử ngươi khá đấy, đôi mắt rất tinh.”

      Bạch Cẩm đoán sai, đến những năm cuối Kiến Nguyên, Thánh thượng thu hồi phần quyền lợi của cẩm y vệ, thu lại quyền quản lý hình ngục, về sau cẩm y vệ cứ thế mà yên lặng xuống dốc.

      Nhưng sau khi Yến vương tạo phản làm hoàng đế, cẩm y vệ lại bắt đầu được sử dụng lần nữa. Lần này, cẩm y vệ hoàn toàn triệt để trở thành tay sai của hoàng đế. Quyền lợi lớn, chỉ có mình hoàng đế có thể khống chế. Ở trong tay Yến cẩu, cẩm y vệ biến thành cây đao giết người sắc bén, lưỡi đao quét đến đâu, máu chảy thành sông đến đấy.

      Nghĩ đến đây, mắt phượng chợt trở nên sâu kín thâm thúy, Lục Cửu khẽ cười lạnh. Lẽ trời công bằng, để sau khi chết hồn phách tan biến , vì vậy đều nhìn thấy.

      Vốn dĩ ai thu gom hài cốt của , hồn phách lêu lổng nơi biên cương, là tiểu phượng hoàng dẫn trở về Kim Lăng. tận mắt nhìn thấy tiểu phượng hoàng bị Lục Mạo cùng Lục Từ Thị bức chết, tận mắt nhìn thấy những nỗi đau đớn ngày ngày đêm đêm của tiểu phượng hoàng khi được. Khi Yến vương đánh vào Kim Lăng, mọi chuyện đều kết thúc, đám ma quỷ quái chửi bới cha con bọn họ mưu phản đều nguyên hình, mà trong những người này, tuyệt đối nghĩ tới là còn có cả nhị thúc tốt tam thúc tốt của !

      Hóa ra phụ thân có tự sát, mà là bị tam thúc hạ mê dược, đưa lên dây treo, bị treo cổ khi còn sống nhăn.

      Khoản nợ máu này, đều khắc sâu nhớ kỹ.

      Thiên đạo công bằng, nếu để sống lại lần nữa, tất nhiên là muốn báo thù!

      Mà làm cẩm y vệ, đúng là cơ hội tốt để quan báo tư thù.

      Chương 16: Lục Cửu tấn công (mười bốn)

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Khi tia nắng ban mai rơi lên nóc nhà, chiếu vào trong sân, Mộ Khanh Hoàng sửa sang xong đâu đấy, ngồi lên xe ngựa ra ngoài.

      Quận chúa ra phủ, đương nhiên là phải mở cửa chính, mà cửa chính lại mở trước bước.

      Ngọc Loan đóng cửa xe, cười với Mộ Khanh Hoàng: “Người gác cổng càng lúc càng có mắt.”

      Lời này vừa mớirơi xuống đất, xe ngựa của Mộ Khanh Hoàng bỗng dưng ngừng lại, hơi lay động cái.

      "Chuyện gì xảy ra?" Ngọc Loan vội vàng mở cửa xe lần nữa, ló đầu ra hỏi, lại thấy ngoài cửa có chiếc xe ngựa giản dị muốn tiến vào, Ngọc Loan lập tứcphát cáu, "Ai biết điều như vậy, dám cản đường quận chúa?”

      Xe ngựa muốn vào phủ cũng dừng lại, nha đầu từ trong xe bước ra, với phu xe: “Truyền lời tiểu thư, nhường quận chúa trước, mau lui lại ra ngoài."

      Người gác cổng tiểu quản sựQuản Vượng thấy hôm nay là do Ngọc Loan xinh đẹp theo hầu quận chúa, vội vàng trưng ra bộ mặt tràn đầy tươi cười tiến lên, “Thỉnh an Ngọc Loan nương.”

      "An cái gì mà an." Đôi mắt Ngọc Loan chuyển cái, liền đoán được người ngồi trong chiếc xe ngựa đối diện kia là ai, lại nghe thấy tiểu nha đầu kia chữ “nhường”, như khoe khoang Ninh Tú Ngọc có tri thức hiểu lễ nghĩa biết bao, liền : "Vốn dĩ các ngươi nên tránh lui sang bên, vậy mà lại phải dùng đến “nhường” của các ngươi. Chờ đến khi nào tiểu thư nhà ngươi làm nhất phẩm cáo mệnh rồi hẵng đến “nhường” gì đó. Ta cũng phải đỏ mặt thay cho các ngươi.”

      Xe ngựa tránh lui sang bên, lúc đó Ninh Tú Ngọc được tiểu nha đầu đỡ từ trong xe xuống, đỡ bụng, cung kính cúi đầu đứng bên, khuỵu người hành lễ : “Thỉnh an quận chúa.”

      Ngọc Loan hừ tiếng, “Thế này mới tệ lắm. Phúc thúc, chúng ta ."

      Ngọc Loan đóng cửa xe, lại ngồi xuống lần nữa, cẩn thận quan sát vẻ mặt Mộ Khanh Hoàng.

      Mộ Khanh Hoàng thấy dáng vẻ nàng như thế, ngược lại cười, sờ sờ mặt Ngọc Loan, “Lúc nào ngươi cũng bảo vệ ta như vậy, tuyệt để ý danh tiếng của bản thân."

      Khuôn mặt Ngọc Loan ửng đỏ, cái miệng luôn thông minh linh hoạt lại nhất thời biết cái gì cho phải.

      Xe ngựa ra cửa chính, ngang qua người Ninh Tú Ngọc, Mộ Khanh Hoàng vén màn kiệu lên, thấy bụng Ninh Tú Ngọc nhô cao, nàng ta cũng ngẩng đầu. Mộ Khanh Hoàng nhìn nàng ta cái, nhu tình như nước, nét quyến rũ trời sinh, mất chút xinh đẹp nào. Đây chính là Ninh Tú Ngọc, dung nhan xuất sắc, cho dù có con cũng chưa từng giảm bớt phần nào, ngược lại còn tăng thêm vài phần thành thục cho nàng ta.

      mồ côi xuất sắc, trách được nàng ta có thể làm cho Lục Mạo thích đến thế, thương tiếc đến thế.

      Mộ Khanh Hoàng cong môi cười , buông dây màn che xuống.

      Nụ cười mới nở ra môi Ninh Tú Ngọc cương cứng lại, nàng nhìn chiếc xe ngựa thơm ngátthêu phượng hoàng kia xa, ánh mắt biến đổi chừng.

      Tiểu nha hoàn cam lòng, nhổ ngụm nước miếng về hướng đuôi xe kia, "Kiêu ngạo gì mà kiêu ngạo, mắt mọc đỉnh đầu à.”

      Ninh Tú Ngọc rủ mắt xuống, vuốt ve cái bụng trơn nhẵn của mình, lúc ngẩng đầu lên lại gương mặt trở nên bình tĩnh điềm nhiên, “Nàng là con rồng cháu phượng, nàng có tư cách kiêu ngạo đó, phải sao? Trong mắt nàng, ta đại khái chỉ là loại nữ nhân ti tiện vặt vãnh mà thôi.”

      Tiểu nha hoàn càng tức càng hận, đỡ Ninh Tú Ngọc : "Nếu có huyết thốngcùng với gia thế kia, thậm chí đầu ngón tay của tiểu thư, nàng cũng kém hơn nhiều. Mà cho dù nàng là quận chúa, ở trong mắt nhị gia, nàng cũng kém hơn cả sợi tóc của tiểu thư.”

      Ninh Tú Ngọc bật cười, " sảng gì đấy.”

      Tiểu nha hoàn lè lưỡi, "Tiểu thư lên xe ."

      “Ừ.” Ninh Tú Ngọc gật đầu.

      - -

      Trường Ninh hầu Lục Bỉnh là trong những người đầu tiên theo Kiến Nguyên Đế đánh tới Kim Lăng, phủ đệ được ban cho rất gần hoàng cung, chỉ qua hai khắc, Mộ Khanh Hoàng tiến vào Đông Hoa môn, từ Đông Hoa môn vào cung là con đường đến đông cung nhanh nhất và tiện nhất.

      Lúc đó, Khương ma ma hầu bên cạnh thái tử phi dẫn theo cung tỳ đứng chờ ở cửa Đông Cung.

      Mộ Khanh Hoàng xuống xe ngựa, Khương ma ma liền cười chào đón, thân mật nắm lấy tay Mộ Khanh Hoàng : “ mấy ngày rồi quận chúa hồi cung, thái tử, thái tử phi, hoàng tôn đều hết sức nhớ ngài, lão nô đây cũng nhớ ngài.”

      "Ta cũng nhớ phụ thân mẫu phi cùng đệ đệ, cả ma ma ngài nữa.”

      Trong lúc chuyện, Mộ Khanh Hoàng theo Khương ma ma vào đông cung.

      Đập vào mắt là mái ngói lưu ly màu vàng kiểu hiết sơn đỉnh (1), băng qua hành lang, rẽ trái, lại đoạn đường, xuyên qua Nguyệt Lượng môn là đến điện Bát Phượng, nơi ở của thái tử phi.

      (1) Hiết sơn đỉnh:

      [​IMG]

      [​IMG]

      Đây cũng là nơi mà nàng lớn lên từ , mặc dù bé , nhưng chính là tồn tại có tẩy cách mấy cũng phai nhòa trong trí nhớ nàng.

      Đột nhiên nàng muốn nhào vào trong lòng mẫu thân khóc lớn trận, gặp lại sau đời sinh ly tử biệt, đời trước chắc hẳn là mẫu phi chết trong trận hỏa hoạn ở hoàng cung rồi.

      "Hoàng Nhi." Thái tử phi Lữ thị thấy nữ nhi đỏ mắt, cũng cảm thấy khó chịu theo.

      "Mẫu phi." Mộ Khanh Hoàng nén nước mắt lại, hết sức vui vẻ đỡ Lữ thị ra đón mình quay về giường.

      Nhưng trực giác của Lữ thị khiến bà cho rằng nữ nhi bị cực kỳ ủy khuất ở nhà chồng, nếu nữ nhi cũng lộ ra dấu vết trước mặt bà, liền mở miệng : "Con rể bắt nạt con à?”

      Lữ thị cẩn thận hỏi, bà biết tính tình hiếu thắng của nữ nhi, từ cho dù có bị thua thiệt cũng cáo trạng, đều tự mình phục thù.

      Bà còn nhớ , có lần nữ nhi của Lý Lương Đệ, Nam Bình quận chúa và Nghi Hòa quận chúa cùng nhau đánh nàng, đánh vào mặt mà chỉ đánh người nên bà phát ra, Hoàng Nhi của bà cũng , chỉ đột nhiên chạy tới chỗ sư phụ dạy võ của Duẫn Hoàng xin học võ. Duẫn Hoàng thích tĩnh thích động, nhân dịp này liền nhường sư phụ dạy võ cho Hoàng Nhi, cứ như vậy học thời gian, đột nhiên có ngày Lý Lương Đệ mang theo hai nữ nhi của mình đến cáo trạng, rằng Nam Bình quận chúa cùng với Nghi Hòa quận chúa bị Hoàng Nhi hung hăng tẩn cho trận. Việc này còn kinh động đến cả thái tử, khi tới trước mặt thái tử, Hoàng Nhi mới nhàn nhạt tự thuật lại mọi chuyện từ đầu chí cuối, căn bản là có phủ nhận.

      Tâm tính nàng cương nghị bền bỉ như thế, chỉ được thái tử thích, mà ngay cả Thánh thượng cũng thích. Có lần, vào ban đêm, thái tử thậm chí còn to với bà, nếu Hoàng Nhi là con trai tốt quá. Duẫn Hoàng cũng là đứa bé ngoan, nhưng tính tình lại cực kỳ giống bà, có chút mềm yếu.

      Bà rất kiêu ngạo về nữ nhi của bà, nhưng nàng cũng làm cho bà cực kỳ đau lòng. Bà biết vì sao Hoàng Nhi lại biến thành như vậy, là do lỗi của bà. Là do bà nhu nhược, trước khi chưa sinh được Duẫn Hoàng, ở đông cung bị bắt nạt, bà cũng chỉ mực nhẫn nhục chịu đựng. Là do bà mềm yếu, mới khiến cho Hoàng Nhi nảy ra ý tưởng phải trở nên mạnh mẽ để bảo vệ bà, đều là lỗi của bà cả…

      " có thể bắt nạt con à?” Mộ Khanh Hoàng giễu cợt.

      Nhìn Mộ Khanh Hoàng như vậy, trong lòng Lữ thị lại càng đau, nắm tay Mộ Khanh Hoàng chực khóc, "Đừng gạt mẹ, con là do mẹ sinh ra, tính con thế nào mẹ còn biết à? Vì muốn mẹ quan tâm, có khổ con cũng tự mình nuốt hết vào bụng. Phải, con là quận chúa, chẳng qua chỉ là quan lục phẩm, nhưng con , bị thua thiệt, con chính là người bị tổn thương trong lòng, mà bị tổn thương trong lòng ảnh hưởng đến tinh khí thần của con người. Tư vị đó như thế nào, mẫu phi biết .”

      Mộ Khanh Hoàng hơi tức giận, trừng mắt nhìn về phía Ngọc Khê và Ngọc Loan cùng vào chung với nàng.

      Lữ thị lau lau mắt, liền đánh lên mu bàn tay của Mộ Khanh Hoàng cái, “Con đừng trừng bọn họ, lần trước con tiến cung mẹ phát ra rồi, bảo Khương ma ma kéo hai người bọn họ xuống ép hỏi, bọn họ cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi.”

      Mộ Khanh Hoàng mím môi lời nào.

      Lữ thị tức khí, ngón tay chọc vào trán Mộ Khanh Hoàngmột cái, kéo tay Mộ Khanh Hoàng qua, tay kia kéo tay áo Mộ Khanh Hoàng lên, chấm màu đỏ tươi liền ra ngay giữa khuỷu tay nàng.

      Mộ Khanh Hoàng cau mày, khẽ thở dài hơi, tránh ra, bỏ tay áo xuống, giấu .

      Lữ thị tức đến mức toàn thân phát run, "Nửa năm, nửa năm rồi đấy! Lục Mạo muốn làm gì? Muốn tạo phản hay sao!”

      "Mẫu phi đừng giận, con quyết tâm hòa ly."

      "Cái gì?!" Lữ thị quá sợ hãi.
      HoanHoan, thanhbinh, Tiểu Ly 111171 others thích bài này.

    3. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Hoà ly thôi. Xem thử cái thứ tra nam kia có thể làm được gì khi bị nàng "kiềm hãm" nữa.
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    4. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      trước khi hòa ly phải dặn mặt tiện nữ tra nam =_____= rồi sau khi hòa ly Lục Cửu lại tiếp tục hành hạ, phụ xướng phu tùy, như vậy mới hả giận được

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 17: Lục Cửu tấn công (mười lăm)

      Edit: Diệp Nhược Giai

      "Hoàng Nhi, nghe mẫu phi , con chỉ là nhất thời luẩn quẩn trong lòng thôi." Lữ thị khẽ di chuyển người, dựa gần hơn vào Mộ Khanh Hoàng rồi mới tận tình khuyên bảo: “Lúc mẫu phi mới vào đông cung, cũng được phụ thân con sủng ái, nhưng mẫu phi nghĩ, chỉ cần giữ khuôn phép, thành thành , sinh trai nửa gáiở bên người, như vậy cả đời này đủ rồi. Mẫu phi cũng từng nghĩ tới tình tình , cũng từng đau lòng, nhưng sau này mẫu phi càng sống mới càng dần dần hiểu được, tình đều là hư vô, con với Duẫn Hoàng mới là tim gan, là thịt của mẹ. Nam nhân ấy mà, đều giống nhau cả, Hoàng Nhi, đợi đến khi con sinh được đứa bé là tốt rồi."

      Mộ Khanh Hoàng lắc đầu, "Mẫu phi, phải là con xúc động, con suy nghĩ vô cùng thông suốt vô cùng ràng, mặc kệ mẫu phi thế nào, con cũng vẫn muốn hòa ly."

      “Con cái nha đầu này, sao mà lại hiểu như thế chứ.” Lữ thịcó chút nóng nảy, tức giận : "Hòa ly rồi, con tưởng danh tiếng của con dễ nghe lắm sao.”

      Mộ Khanh Hoàng nhìn thẳng vào Lữ thị, "Hóa ra mẫu phi sợ danh tiếng của con bị liên luỵ sao?"

      Lữ thị buồn phiền, ngực đau khó chịu, nhướng lông mày, "Mẫu phi sợ điều này sao? Mẫu phi chỉ muốn tốt cho con thôi.”

      "Mẫu phi, con với Lục Mạoở chung với nhau chỉ còn oán hận, con vui, cả đời đều vui, mẫu phi còn cho rằng con nên hòa ly sao? Mẫu phi còn cho rằng đó là vì con sao?”

      Lữ thị khựng lại, kinh ngạc nhìn Mộ Khanh Hoàng, môi run rẩy : “Làm sao, làm sao đến tình trạngấy chứ?”

      “Con với Lục Mạo đến mức hai người nhìn nhau chỉ thấy chán ghét rồi. Mẫu phi, đời này con muốn sống mà phải để ý đến ánh mắt miệng lưỡi của người khác nữa.”

      "Gì cơ?"

      “Con biết , khi hòa ly, thanh danh tốt. Con cũng nghĩ đến, sau khi hòa ly, con trở thành đề tài bàn tán trong miệng người khác. Nhưng, mẫu phi à, con vì cái gọi là danh tiếng mà chôn vùi cả đời mình. Con sống là vì chính con, phải vì người khác.”

      "...Gì cơ?" Lữ thị lẩm bẩm.

      Mộ Khanh Hoàng nắm lấy tay Lữ thị, khẽ mỉm cười, "Mẫu phi, nếu người muốn tốt cho con, đừng ngăn con hòa ly, con hy vọng mẫu phi ủng hộ, cho dù mẫu phi chỉ im lặng cũng là ủng hộ lớn nhất đối với con. Mẫu phi, giờ phụ thân ở đâu, con muốn thỉnh an phụ thân.”

      "Biết sáng nay con tới, sau khi hạ triều phụ thân con liền ở Kế Đức Đường phê tấu chương rồi, muốn ở đó chờ con, phụ thân con cũng nhớcon.” Lữ thị giọng , vẻ mặt sợ sệt, biết suy nghĩ gì.

      "Vậy con bái kiến phụ thân, sau đó trở lại cùng ăn cơm trưa với mẫu phi."

      Lữ thị phất phất tay, uể oải : “ .”

      Mộ Khanh Hoàng rồi, Lữ thị liền than thở, "Nhìn vẻ mặt Hoàng Nhi, xem ra con bé quyết tâm rồi. Mấy lời khuyên của ta đúng là chút cũng chả lọt vào trong tai con bé.”

      Khương ma ma thấp giọng : "Tính tình quận chúa kiên nghị, trong lòng quyết định chuyện gì chín trâu cũng kéo lại nổi. Mới vừa rồi, lúc ngài khuyên quận chúa sinh đứa bé, nô tỳ định ngắt lời rồi. Quận chúa phải là loại người có tính ưỡn ẹo đem chuyện hòa ly ra để uy hiếp, nàng mở miệng thôi, khi mở miệng nghĩa là trong lòng nghĩ thấu đáo, ai khuyên cũng được.”

      Lữ thị lại thở dài thườn thượt hơi, vỗ lên góc bàn, mắng: “Trạng nguyên lang gì chứ, thần đồng gì chứ, ta thấy chính là tên gây hại, tự dưng khi lại hại nữ nhi ta.”

      Cuộc hôn nhân này là do Thánh thượng ban cho, Lữ thị dám oán giận Thánh thượng, chỉ phải trút hết uất hận lên người Lục Mạo.

      Mộ Khanh Hoàng đến Kế Đức Đường, thái giám đứng ở hai bên cửa vén rèm trúc lên. vào trong, nàng liền nhìn thấy vị phụ thân hơi béo của mình ngồi xếp bằng giường, dựa người phê duyệt tấu chương, mặc thân áo bào màu vàng mơ thêu tứ trảo đoàn long (1), đầu đội nón vàng. Phụ thân thấy nàng đến, ngẩng đầu nhìn cái,cười,“Ngồi trước , đợi phụ thânphê hết đống tấu chương này rồi chuyện với con.”

      (1) Tứ trảo đoàn long: là loại hoa văn truyền thống của dân tộc Hán cổ đại, hình rồng được thiết kế bên trong hình tròn gọi là đoàn long.

      [​IMG]

      “Vâng ạ.” Chẳng biết tại sao mà Mộ Khanh Hoàng cảm thấy hơi chua xót trong lòng, nhưng lại đáp tiếng vang dội.

      Lúc đó, thái giám có khuôn mặt dài gầy dâng trà lên, hòa ái nhìn Mộ Khanh Hoàng, "Quận chúa mời dùng trà."

      "Mạnh Đại Bạn, nhiều ngày gặp, ngươi có khỏe ?” Nhìn vị thái giám hầu hạ phụ thân từ này, trong lòng Mộ Khanh Hoàng hết sức kính trọng, hai tay nhận lấy ly trà, cười hỏi.

      “Làm phiền quận chúa nhớ thương, tiểu nô tốt lắm. Quận chúa có tốt ?"

      Câu hỏi này vừa thốt ra, Mộ Khanh Hoàng ươn ướt đôi mắt, cười gật đầu, "Ta cũng rất tốt."

      Mạnh Đức Siêuở trong cung nhiều năm, bản lãnh nhìn mặt chuyện lợi hại cỡ nào, vừa thấy vẻ mặt Mộ Khanh Hoàng như vậy, liền "Chao ôi” tiếng, "Quận chúa bị người nào ở Trường Ninh Hầu phủ chọc giận à?”

      “Gì?” Mộ Vinh đặt cây bút lông sói bằng ngọc xanh xuống, nhìn về phía Mộ Khanh Hoàng, "Hoàng Nhi, đến ngồi cạnh phụ thân nào.”

      “Dạ.” Mộ Khanh Hoàng đứng dậy, đến cạnh giường, nhìn Mộ Vinh, chậm rãi quỳ bước đến, tay đặt lên chân Mộ Vinh, : "Phụ thân, nữ nhi muốn hòa ly.”

      Mộ Vinh khựng lại cái, sờ sờ đầu Mộ Khanh Hoàng, hỏi cái khác mà trực tiếp : “Nghĩ kỹ rồi?”

      "Nghĩ kỹ rồi.” Ở chỗ Lữ thị, Mộ Khanh Hoàng khóc ra, nhưng ở đây, tay vuốt ve đầu gối phụ tân, lại khóc.

      Đây là phụ thân của nàng.

      Cơ trí, khoan dung, nhân từ, lại ốm chếtở Đôn Bổn điện vào năm Kiến Nguyên hai mươi lăm.

      Chỉ là trận phong hàn, lại cướp mạng phụ thân, nhưng nàng đoán, sao có thể chỉ đơn giản là cơn phong hàn như thế.

      Năm Kiến Nguyên hai mươi lăm, ở Kim Lăng gió nổi mây phun, phụ thân chết, hề đơn giản như vậy, nhưng nàng chỉ là nữ nhân, có quyền tham dự triều chính, thể nào biết được nhiều tình hơn nữa.

      "Vậy hòa ly. Triều Dương quận chúa của bản cung muốn hòa ly thế nào cứ hòa ly thế ấy.” Mộ Vinh từ ái nhìn Mộ Khanh Hoàng.

      "Cám ơn phụ thân." Mộ Khanh Hoàng nín khóc mỉm cười, thẹn thùng dùng tay áo lau nước mắt vô dụng.

      “Từ khi con bắt đầu hiểu chuyện rất ít thấy con khóc nhè, vậy mà Lục Mạo kia lại chọc cho con phải về khóc lóc kể lể với phụ thân, quả đáng chết."

      Mộ Khanh Hoàng lắc đầu, "Cũng trách bản thân con tốt,tự mình nhốt mình trong ngục.”

      “Tính tình bướng bỉnh của con biết là giống ai nữa.” Mộ Vinh cười lau nước mắt cho Mộ Khanh Hoàng.

      "Là giống phụ thân." Mộ Khanh Hoàng chôn mặt vào trong đầu gối của Mộ Vinh, quấn quýt dựa sát vào.

      Lòng Mộ Vinh mềm nhũn, từ đầu gối trở xuống bị tê mà cũng hề động.

      Chốc lát sau, Mộ Vinh nháy mắt với Mạnh Đức Siêu, Mạnh Đức Siêu hiểu ý,định ra ngoài sai người tra Quận mã, Mộ Khanh Hoàng ngẩng đầu lên, "Phụ thân, cần hao tâm tổn trí quản , con chỉ muốn hòa ly, từ đó về sau, nam cưới vợ nữ gả chồng đều liên can, thế là đủ."

      Mộ Vinh hiểu ý tứ của Mộ Khanh Hoàng, bất đắc dĩ : "Con nha, phụ thân ra mặt cho con là điều hiển nhiên.”

      " chỉ là tiểu quan lục phẩm bé tí tẹo, cần phụ thân đến đối phó , đó là coi trọng . Đừng vì mà chọc cho Ngự sử tố cáo phụ thân, phụ thân, con chỉ muốn hòa ly."

      “Được, nghe lời con, phụ thân cũng tin là Hoàng Nhi xử lý vô cùng thoả đáng. Con phải nhớ, con là Triều Dương quận chúa của bản cung, thân phận quý trọng vô cùng.”

      “Vâng. Về phía tổ phụ, còn phải nhờ phụ thân đỡ giùm con chút, dù sao cửa hôn này cũng là do tổ phụ định ra."

      Mộ Vinh trầm ngâm lát rồi : “Nhóm tỷ muội đường tỷ muội của con đều gả cho con cháu của khai quốc công thần, chính vì muốn lôi kéo lòng người, vốn dĩ Trường Ninh Hầu thế tử mới xứng với con, nhưng lời đồn đãi bình luận về Trường Ninh Hầu thế tử cực kỳ tệ, con lại ghét , tổ phụ của con đành lòng hại con, lúc đó Lục Mạo liền lọt vào mắt tổ phụ con. Mười tuổi đứng đầu, phố khen là thần đồng, bề ngoài lại như tiên đồng hầu hạ bên cạnh Quan , nên tổ phụ liền định ra mối nhân duyên Kim đồng Ngọc nữ này. Dù sao Lục Mạo cũng là cháu trai của Trường Ninh hầu Lục Bỉnh, ai ngờ… Thôi, hòa ly hòa ly. Con dễ dàng mở miệng, mà khi con mở miệng, vậy tức là bây giờ con sống chung nổi với nữa.”

      "Cám ơn phụ thân." Mộ Khanh Hoàng vừa cảm kích vừa cảm động.

      “Con vào cung rồi qua bên chỗ tổ phụ con dập đầu chào .” Mộ Vinh .

      Mộ Khanh Hoàng suy nghĩ chút, : "Phụ thân, con bây giờ đâu, đợi đến khi con quyết tâm cho tổ phụ biết, lại bái kiến tổ phụ cũng muộn.Phụ thân cho con mượn đội cẩm y vệ được ?”

      “Con muốn làm gì?” Mộ Vinh chợt cảnh giác lên, " để cho phụ thân trút giận thay con, chẳng lẽ con muốn tự mình trút giận?"

      Mộ Khanh Hoàng liền vội vàng lắc đầu, " phải vì trút giận, mà vì chấm dứt."

      Chương 18: Lục Cửu tấn công (mười sáu)

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Trong hoàng thành, từ Kiến Nguyên môn đến Thừa Thiên môn phải qua đường Chu Tước, ở giữa bố trí ít nha môn, bên trái có Ngũ quân đô đốc phủ, Kinh vệ chỉ huy sứ ty, Cẩm y vệ chỉ huy sứ ty… bên phải có lục bộ, lục khoa, Đô sát viện… Trái võ phải văn, phân chia ràng.

      Lúc có chiến , thân là Đô đốc thiêm quản lý quân kỷ trong quân phủ, hàng ngày hầu hết thời gian Lục Bỉnh đều ở Thiêm Áp thính uống trà tán gẫu cùng thuộc hạ đồng liêu.

      Trong đô đốc quân phủ, Lục Cửu cũng thường hay đến, ai bảo cha già khú rồi mới tòi ra được mỗi thằng con trai là , hiếm có vô cùng. Khi vừa mới biết biết bị cha ôm theo, những lúc cha có việc phải làm quẳng ở phủ đô đốc cho người khác coi sóc, chỉ cần ra khỏi phủ đô đốc dạo đâu đó với , lúc có chuyện gì làm cha còn ôm chạy toán loạn khắp nơi.

      Cứ như vậy, cũng ai luận tội cha làm tròn trách nhiệm, đại khái chắc là vì cha tham quyền. Với chiến công của cha , Thánh thượng vốn chuẩn bị để cha làm hậu quân đô đốc, cha lạidâng tấu từ quan, là muốn về nhà sống cuộc sống ngậm kẹo đùa cháu, phú quý nhàn nhã. Thánh thượng cười mắng cha có tiền đồ, nhi tử mới có mấy tuổi nghĩ đến cháu, nghĩ hay ho, cha lại đến gặp Thánh thượng lần nữa, da mặt dày phải về nhà sinh nhi tử, đứa con trai quá ít, lại khiến cho Thánh thượng mắng lúc, cuối cùng đồng ý cho cha từ quan, mà an bài chức Đô đốc thiêm cho cha , quản quân kỷ trong quân. Lúc có chiến coi như cũng thanh nhàn, cha rối rắm cực kỳ nhưng rồi cũng đồng ý, Thánh thượng thấy vậy lại cười mắng hồi.

      Kết quả, biết cha gặp phải vận may cứt chó gì, từ khi cẩm y vệ thiết lập chiếu ngục tới giờ, khai quốc công thần có chiến công to lớn chết hết phân nửa, còn cha cọng lông cũng mất.

      Những khi tán gẫu việc nhà, hai người ăn thịt uống rượu, liền hỏi cha , có phải lúc trước nhìn ra điều gì nên mới muốn từ quan.

      Kết quả cha liền cười , lúc ấy quả có suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ là lúc đánh trận, giết người giết đến sợ, cũng phải sợ hãi kẻ địch, mà là sợ giết người, những cảnh tượng máu chảy thành sông, thi thể khắp nơiấy khiến ông chán ngấy, trong lòng khó chịu, cuối cùng sau khi giành được thắng lợi, ông muốn về nhà sinh nhi tử.

      Cả nửa đời người mà chỉ được có mỗi thằng con trai là , trong lòng cha quả có chướng ngại. Cha cảm thấybởi vì chính mình tạo ra quá nhiều sát nghiệt, lão thiên gia mới chịu cho ông sinh được nhiều con trai. cho con trai con nhiều con cũng được mà, kết quả cha nạp ít thiếp, nhưng cũng chỉ có mẹ sinh được hai trai. Sau này biết do cha nản lòng hay sao, mà đều cho mấy thiếp thất kia ít vàng bạc rồi đuổi hết, ngược lại lễ lộc hàng năm đều làm chuyện tốt, tặng thuốc cho người nghèo.

      Cha phải là tướng quân thông minh nhất, nhưng lại là tướng quân có vận khí tốt nhất. Lúc lại có chiến tranh, trước khi cha xuất phát còn thầm than thở với , lần này biết có còn sống sót trở về hay , thôi cũng được, da ngựa bọc thây cũng là kết cục hùng nhất của vị tướng quân.

      Chết chiến trường, cha hối hận, đó cũng là giác ngộ trong lòng của mỗi chiến sĩ kể từ ngày tòng quân, nhưng đời danh của cha lại bị Lục Cảnh phá hủy.

      Treo cổ ở trong quân, còn bị người khác bịa đặt là sợ tội tự sát, chết uất ức kiểu đó, nếu cha giống , hồn thiêng tiêu tan, nhất định tức mà biến thành lệ quỷ.

      Nhìn Thiêm Áp thính quen thuộc, hai bàn tay nắm chặt của Lục Cửu buông lỏng, mặt mang theo nụ cười, bước từng bước lớn vào, kích động kêu to, "Lão cha!"

      Tiếng gọi “cha” lớn như vậy làm kinh động Lục Bỉnh uống rượu cùng Tả quân đô đốc phủ đoạn Liêu Thăng, đến mức miếng thịt mà ông gắp đũa cũng rớt xuống. Nâng mắt nhìn, thấy là con trai ruột của mình, ông cười mắng: "Ranh con, dọa cha nhảy dựng."

      Sau đó liền nâng chung rượu sứ trắng lên, uống “ực ực” ngụm rượu nhạt, dịch mông vào bên trong giường, mắng: “Ranh con, chào , ngay cả Liêu thúc của con mà cũng nhớ à. Ngồi xuống, ăn cơm chưa?"

      Lục Cửuchắp tay câu "Chào Liêu thúc” trước rồi mới nhìn cha cười : "Ăn rồi."

      Liêu Thăng cũng là người nhìn thấy Lục Cửu lớn lên từ , thấy Lục Cửu nhìn cha ngây ngô cười đến mức lông mày cũng muốn bay lên, buồn cười , "Tiểu tử,con có chuyện gì thế, cười ngốc nhìn cha con làm gì?”

      Lục Cửu liền cười : "Con cha con."

      “Phụt - -" tiếng, Lục Bỉnh phun rượu ra đầy mặt Liêu Thăng ngồi đối diện.

      Liêu Thăng sững người chút, lau mặt, đạp lên chân Lục Bỉnh cái, cười mắng, “Miệng ngươi thối chết.”

      Gương mặt già nua của Lục Bỉnh đỏ bừng, nhìn con mình, nhấc chân đạp cái, Lục Cửu vừa cười ha ha vừa lùi về sau bước, "Cha, cha, cha đừng cáu, con có việc tìm cha.”

      Làm trò trước mặt bạn già, Lục Bỉnh ho khan tiếng, uống hớp rượu, hừ hừ : “Cha cũng biết là ranh con nhà ngươi chả có chuyện gì hay ho, , chuyện gì?"

      "Cha, con muốn làm chút chuyện có thực quyền, có được cái chức Trung võ giáo úykhông ghiền." thèm tránh Liêu Thăng, Lục Cửu thẳng.

      Lục Bỉnh chưa mở miệng, Liêu Thăng trả lời trước, “Đây là chuyện tốt, thúc an bài cho con, trước cứ lên từ Bách hộ cũng rất khá. Lão Lục, ngươi thấy sao?"

      Vẫn là cha ruột hiểu con trai ruột của mình, Lục Bỉnh lại hỏi: "Con muốn làm cái gì?"

      “Con muốn làm cẩm y vệ."

      Lục Cửu vừa dứt lời, sắc mặt Lục Bỉnh và Liêu Thăng liền tốt, hai lão già liếc mắt nhìn nhau, Liêu Thăng : "Cha con hai người trò chuyện , ta về trước. Lão Lục, lần sau chúng ta uống nữa.”

      tiễn Liêu thúc của con .” Lục Bỉnh .

      Lục Cửu tiễn Liêu Thăng rồi trở lại, đến bên giường, xếp bằng ngồi xuống đối diện Lục Bỉnh, nâng chén lên uống trước chén rồi mới : “Cha, con biết hai người đều thích Thánh thượng lập ra cẩm y vệ, chỉ vì phần lớn những người mà cẩm y vệ xét xử là công thần từng kề vai chiến đấu với hai người. Nhưng cha à, nếu mấy người bị kê biên tài sản, bị xử lý kia cũng giống như cha, Thánh thượng có thể cho phép hay sao?”

      Lục Bỉnh suy nghĩ chút, cầm đũa lên bắt đầu ăn thịt, nhai thịt trong miệng lúc, ông mới mở miệng : “Tuy thế nhưng cái khó là thể làm cho người ta sinh ra cảm giác con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.”

      “Người nằm giường há có thể mặc cho người khác ngủ say, ngồi ở vị trí nào phải lo nghĩ việc nấy thôi.”
      HoanHoan, thanhbinh, Tiểu Ly 111163 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :