1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trùng sinh lại làm độc phụ - Thanh Sơn Ngọa Tuyết (Hoàn ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phương Lăng

      Phương Lăng Well-Known Member

      Bài viết:
      339
      Được thích:
      458
      Aiza, thấy thích ông Trường Ninh hầu này rồi nha :yoyo53::yoyo53:
      Ông bố của tháng :yoyo52::yoyo52:

    2. Abby

      Abby Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      98
      a..... thích quá, đọc lèo tới h. hóng chương sau. mong tới tập nữ 9 hoà lỳ rồi tiến tới với nam 9 quá
      Diệp Nhược Giaithienbinh2388 thích bài này.

    3. ~Lazy Cat~

      ~Lazy Cat~ Active Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      318
      Đọc 1 lèo thích quá cảm ơn nàng, ghét bà Lục từ thị ghê X_X Mong nữ chính mau hòa lyyy để còn đến với nam chính
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    4. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Oa. Vị công công tương lai của tiểu phượng hoàng thiệt là dễ thương.
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 12: Lục Cửu tấn công (mười)

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Mắt thấy trời cũng sắp tối, Lục Cửu nóng nảy vò đầu bứt tai, vòng tới vòng lui trong hành lang.

      lát sau, bốn gã sai vặt của Lục Cửu, hai cặp huynh đệ Kim Nê Hương Trần, Bạch Cẩm Ngọc Cái, mỗi người mang theo túi vải màu xám chạy về.

      "Thế tử gia, bắt về đây rồi, ngài nhìn chút xem có đủ hay ." Kim Nê có dáng người khôi ngô dẫn đầu, đến bên cạnh Lục Cửu, kéo ra sợi dây cột túi, hé ra lỗ cho Lục Cửu nhìn.

      Lục Cửu dùng đầu ngón tay đẩy ra bên, thấy bên trong đựng bốn năm con chuột to đùng đen thui, mặt nở nụ cười, lại nhìn qua mấy cái túi to động đậy nhúc nhíc tay ba gã sai vặt kia, "Mỗi túi đều có bốn năm con?"

      Ngọc Cái trắng nõn thanh tú, vừa cười lên lông mày đôi mắt dường như đều nhiễm lên nét vui vẻ, : “Cái túi trong tay nô tài đựng sáu con chuột cực bự, ba đen ba xám, đuôi rất dài. Ngài nhìn chút xem?”

      “Nếu để các ngươi làm chính , trong lòng ta có lẽ có chút lo lắng, nhưng sai các ngươi làm mấy chuyện loại này, ta cực kỳ yên tâm.”

      "Thế tử gia, ngài thế là khen hay chê bỏ bọn nô tài thế.” Bạch Cẩm cao hơn Ngọc Cái nửa cái đầu, dáng người cao gầy nhăn mặt .

      Lục Cửu ha ha cười tiếng, "Ta khen các ngươi đó chứ. Đúng rồi, có ai thấy các ngươi bắt chuột ?”

      " có." Hương Trần có gương mặt vuông vức, tướng mạo đường đường, cũng giống như trai ruột Kim Nê của , nhìn vô cùng khôi ngô, tính tình lại thà chất phác hơn Kim Nê, lắc đầu đầu tiên.

      Kim Nê cũng vội : “Nô tài với Hương Trần bắt trong nhà mình, khẳng định là ai trông thấy."

      Hương Trần hơi xấu hổ, lập tức khai báo: “Nô tài với trai lại giảm bớt việc, trực tiếp cưỡi ngựa đến miếu của bọn ăn mày ở thành tây, chi ra ít bạc, thuê đám ăn mày bắt hộ. Thế tử gia, như vậy có ảnh hưởng gì ?”

      " có gì đáng ngại."

      "Thế tử gia, ngài muốn mấy con chuột này làm gì?”

      "Đương nhiên có chỗ dùng."

      Lúc đó, đèn vừa được thắp, Lục Cửu nhìn sắc trời tối dần, mắt phượng nhìn về hướng Triều Dương viện, gian gian cười tiếng.

      Triều Dương viện.

      Rốt cuộc Lục Từ Thị vẫn chuyển Lục Mạo đến đây.

      Vì vẫn còn danh phận phu thê, Mộ Khanh Hoàng suy nghĩ chút, liền để cho Lục Mạo tạm thời ngủở phòng bên cạnh.

      Dùng xong bữa tối, Mộ Khanh Hoàng đuổi hết người hầu , mình qua phòng bên gặp Lục Mạo. Khi ấy Lục Mạo nằm sấp gối dựa, nhắm mắt dưỡng thần.

      Mộ Khanh Hoàng tự mình mang ghế hoa hồng đặt bên cạnh, yên ổn ngồi xuống, nhìn qua Lục Mạo mở miệng, "Đau đúng ?"

      Lục Mạo sớm biết Mộ Khanh Hoàng đến, đợi nàng ngồi vào chỗ của mình, lúc này mới mở mắt ra, như có như liếc Mộ Khanh Hoàng cái, nhàn nhạt “ừ” tiếng, rồi lại bày ra bộ dáng muốn đáp lời Mộ Khanh Hoàng.

      Mộ Khanh Hoàng cười, “Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo bố thí ta tiếng của ngươi, ta liền cảm thấy buồn cười, ngươi thực cho rằng ta quan tâm ngươi à? Chẳng qua ta muốn biết ngươi ‘đau’ hay thôi, biết ngươi 'đau' ta liền vui vẻ."

      "Có ý gì?" Lục Mạo nhíu mày, vui nhìn Mộ Khanh Hoàng.

      "Nhìn vẻ mặt lúc này của ngươi, nếu là trước kia, hiển nhiên ta đau lòng, sau đó liền nhượng bộ. Vì mà sợ, thấy ngươi mất hứng, ta liền mất hứng theo, lo điều mà ngươi lo, buồn điều mà ngươi buồn. Ngẫm lại trước kia, ta là quá nuông chiều ngươi. Lục Mạo, ta mệt mỏi."

      "Cái gì?" Lục Mạo ngạc nhiên, trong nội tâm khẽ nổi lên gợn sóng.

      "Ta thành toàn ngươi, chúng ta hòa ly ."

      Khi Mộ Khanh Hoàng ra câu mà nàng vốn tưởng rằng rất trầm trọng, ngược lại, chỉ như phun ra ngụm khí, thoải mái cười khẽ.

      "Mộ Khanh Hoàng, ngươi muốn dùng hòa ly uy hiếp ta?" Lục Mạo khinh miệt nhìn Mộ Khanh Hoàng, kiên nhẫn : “Chỉ vì Phượng Lâu Xuân mà ngươi phải dùng đến hòa ly để uy hiếp ta? Mộ Khanh Hoàng, ngươi khiến ta vừa mắt nổi. Thu hồi ý tưởng dơ bẩn của ngươi , giữa ta với Phượng Lâu Xuânlà trong sạch, ta chỉ tán thưởng tài nghệ của nàng, xem nàng như tri kỷ mà thôi, ngươi cần vô cớ gây . Ta muốn chuyện với ngươi nữa, muốn nghỉ ngơi."

      Lục Mạo xoay đầu vào trong, để lại cho Mộ Khanh Hoàng cái ót.

      Mộ Khanh Hoàng hít sâu hơi, nhẫn nại tính tình, lặp lại: " phải là vì Phượng Lâu Xuân, là ta Mộ Khanh Hoàng muốn hòa ly với ngươi, ta vì chán ghét mà quyết tâm vứt bỏ ngươi. Lục Mạo, phải ngươi cũng hết sức chán ghét ta sao, nếu hai chúng ta đều nhìn nhau chướng mắt, vậy cũng cần hành hạ nhau nữa, hòa ly ."

      Lục Mạo bỗng dưng nắm chặt tay, thoắt cái quay đầu lại, chịu đựng đau đớn nơi xương cụt, ngồi dậy nhìn Mộ Khanh Hoàng, trừng mắt lạnh lùng, châm chọc khiêu khích, “Xem ra ban ngày ta có oan uổng ngươi, ngươi với Lục Cửu có quan hệ bất chính.”

      "Đây là chuyện giữa ta với ngươi, ta liên lụy đến Phượng Lâu Xuân cùng Ninh Tú Ngọc của ngươi, vì sao ngươi nhất định phải kéo Lục Cửu vào?!” Mộ Khanh Hoàng bị chọc tức , cũng lạnh lùng nhìn Lục Mạo.

      “Gì mà liên quan đến Tú Ngọc, Mộ Khanh Hoàng, ngươi đừng có càn quấy." Sắc mặt Lục Mạo thay đổi.

      Mộ Khanh Hoàng hừ lạnh, đời trước, vào lúc này, chuyện giữa Lục Mạo với Ninh Tú Ngọc, nàng vẫn còn bị che mắt lừa gạt. Nhìn Lục Mạo giả vờ như , nàng liền cảm thấy phiền chán.

      “Chuyện giữa ngươi với Ninh Tú Ngọc, ta biết hết. Từ khi tân hôn đến giờ, ngươi lạnh nhạt với ta, phải vì Ninh Tú Ngọc còn vì ai. Ngươi lại còn đường hoàng cái gì mà ‘vì dục vọng mà ham muốn, đó là súc sinh, ta làm được. Giữa vợ chồng với nhau, phải là những lễ nghĩa cứng nhắc, mà là tình. Tình có nồng mới có thể lưu luyến triền miên.’ Ngươi dùng những lời này hạ gục ta, ta chịu, vốn còn nhìn ngươi cao hơn bậc, hóa ra chân tướng lại là ngươi thủ thân vì Ninh Tú Ngọc.”

      Lời đến đây, Mộ Khanh Hoàng phát ra tiếng mỉa mai giễu cợt.

      "Lục Mạo, xem ta như kẻ ngốc mà đùa giỡn, trong lòng ngươi xem thường ta biết bao nhiêu. Ta đường đường là quận chúa, bị ngươi trêu đùa nửa năm còn chưa đủ sao, ngươi lại vẫn còn muốn gạt ta tiếp. Lục Mạo, ngươi có còn thể diện gì hay ?”

      "Ngươi làm gì Tú Ngọc?!” Lục Mạo giận dữ, đứng bật dậy, từ cao nhìn xuống Mộ Khanh Hoàng.

      Mộ Khanh Hoàng hoàn toàn sợ , ngồi vững ghế, "Ta sớm rồi, ta là vì chán ghét mà vứt bỏ ngươi, ngươi thích ai, ai, xem ai là tri kỷ, đều đáng để ta quản. Bây giờ ta gặp ngươi liền cảm thấy cán ghét, quyết tâm hòa ly, đừng bày ra dáng vẻ thối tha đó mà nhìn ta nữa. Nếu ngươi có gan, cứ thử chạm vào ta cái xem.”

      "Tốt nhất là vậy.” Lục Mạo chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, lạnh nhạt kiêu ngạo : “Từ khi quyết định cưới ngươi, ta liền nhịn đau chặt đứt tình cảm với Tú Ngọc, cho nên ngươi yên tâm, Tú Ngọc thể nào uy hiếp ngươi được. Ta thử thích ngươi, điều kiện tiên quyết là ngươi đừng làm những thứ khiến ta chán ghét nữa.”

      “Sao, ngươi nghĩ rằng ta là vì biết chuyện giữa ngươi với Ninh Tú Ngọc nên mới đòi hòa ly?" Giờ phút này, Mộ Khanh Hoàng cảm thấy Lục Mạo hết sức chán ghét, bỗng dưng đứng lên, lạnh lùng : “Ta lặp lại lần nữa, cũng là lần cuối cùng. Ta muốn hòa ly với ngươi, liên quan đến bất kỳ người thứ ba nào khác ngoài ta và ngươi. Là ta, Mộ Khanh Hoàng, chán ghét mà vứt bỏ ngươi, ghê tởm ngươi, muốnở cùng với ngươi nữa. Lần này nghe hiểu chưa?! Lục Mạo, đừng quá tự coi trọng mình, Mộ Khanh Hoàng ta đứng mãi chỗ chờ ngươi quay đầu lại. Hòa ly, lòng ta quyết, nếu ngươi thức thời, chúng ta đến vui vẻ chia tay vui vẻ. Còn nếu ngươi thức thời, vậy đừng trách ta nhẫn tâm.”

      Lục Mạo sít sao siết chặt quả đấm, trong lòng hoảng loạn bực bội, "Hòa ly há có phải là trò đùa, ngươi cho ta thời gian suy nghĩ.”

      Chương 13: Lục Cửu tấn công (mười )

      Edit: Diệp Nhược Giai

      chân đèn bằng gỗ tử đàn, ngọn lửa đột nhiên lóe lên, khiến Mộ Khanh Hoàng quay đầu nhìn thoáng qua, trong đầu chợt nhớ tới bốn câu trong vở kịch “Hán cung thu”.

      Thiên sinh hạ giá diễm tư, hợp thị ngã sủng hạnh tha.

      Kim tiêu họa chúc ngân thai hạ, bác đích quản hỉ tín bạo đăng hoa.(1)

      (1) Hán cung thu: Vở kịch viết về Vương Chiêu Quân, về mối tình giữa nàng với Hán Nguyên Đế và ca ngợi việc Chiêu Quân đứng ra bảovệ giang sơn nhà Hán.Hai câu này là: “Trời sinh ra vẻ đẹp diễm lệ này, hợp ta sủng hạnh . Đêm nay dưới ngọn đèn bạc, mở lá thư mừng, ánh đèn rực rỡ.” (Editor: Khả năng có hạn, bản thân editor đọc cũng hiểu, mong mọi người thông cảm)

      Mộ Khanh Hoàng nâng mắt nhìn Lục Mạo, tướng mạo của chỉ có thể coi là sáng sủa tuấn tú, bàn về hai chữ “diễm lệ”, phải là gương mặt của Lục Cửu lúc nhìn nghiêng, trong lúc mắt phượng lay chuyển, có tia diễm lệ, còn khi nhìn thẳng, gương mặt lại toát lên vẻ lạnh lùng kiên cường của hán tử.

      Tại sao lại có người có thể dung hợp vẻ diễm lệ cùng lạnh lùng cách hài hòa đến thế?

      Chắc là bởi vì đôi mắt phượng hẹp dài cùng hàng lông mi dàiấy, mắt phượng trong suốt tỏa sáng, lông mi dài đen nhánh đều tăm tắp.

      Mặc dù Lục Cửu đáng ghét, nhưng quả là tướng mạo rất đẹp.

      Mộ Khanh Hoàng lại nhớ đến bộ dáng trong trẻo sáng sủa của Lục Cửu khi nằm sấp nơi đầu tường, trong bụi hoa pháo.

      Nhịn được nhàng cười tiếng.

      Lục Mạo nhìn Mộ Khanh Hoàng khép mi rủ mắt cười, hóa ra Triều Dương quận chúa lúc nào cũng khí thế bức người trong mắt , cũng có khi nhu hòa mềm mại như thế.

      giật mình nhận ra đây là lần đầu tiên quan sát nàng tỉ mỉ đến vậy, chỉ thấy dưới ánh đèn, vầng trán nàng trơn bóng, mượt mà như ngọc, hàng lông mày thanh tú, mắt sáng long lanh, cằm đầy đặn, khuôn mặt lớn cỡ bàn tay.

      Hóa ra mặt nàng đến thế.

      Chiếc ghế hoa hồng mà nàng ngồi vẫn còn trống rất nhiều, chợt nhận ra cơ thể nàng mảnh khảnh, khung xương còn thanh tú hơn cả Tú Ngọc.

      Nhưng trước kia lại cảm thấy nàng cao cao tại thượng, như ngọn núi đè nặng đỉnh đầu , nàng to đến thế lớn đến thế, khi nhướng mày khi liếc mắt đều lộ ra vẻ kiêu căng ngạo mạn, luôn mang bộ dáng từ nhìn xuống tất cả mọi người, ngông cuồng tự đại.

      Vậy mà hóa ra, nàng lại mảnh mai như vậy như vậy.

      Nhưng chuyện này thể oán , là do khí thế của Mộ Khanh Hoàng quá mạnh mẽ.

      "Mộ Khanh Hoàng, ngươi nghĩ gì?" Tự dưng lại cười , trong lòng nàng nghĩ đến ai, Lục Cửu?

      Lục Mạo nhíu mày, sắc mặt tốt.

      Mộ Khanh Hoàng nghiêm mặt liếc qua Lục Mạo, "Ta nghĩ đến ngươi.”

      Lục Mạo "A" tiếng, lại mang dáng vẻ thanh cao “quả nhiên là thế”.

      “Nghĩ vì sao khi ngươi nghe thấy ta muốn 'hòa ly' với ngươi, ngươoi lại do dự. Ta vốn tưởng, khi ta tới ‘hòa ly’, ngươi nên vỗ tay ăn mừng mới đúng, ta vốn cho rằng, ngươi thanh cao, giống người khác, khinh thường thế tục, lại ngờ chẳng qua ngươi cũng chỉ là người phàm tục thôi. Sao, sợ trưởng bối của ngươi truy vấn ngươi à? Vậy xem ra, thư hòa ly này phải là ta viết ngươi ký rồi.”

      Lúc ấy, tấm vải mỏng màu đỏ cửa sổ chẳng biết từ khi nào rách lỗ, có lỗ tai dán chặt vào đấy, say sưa nghe.

      Lục Cửu gắt gao che miệng lại, mới có thể kiềm chế được niềm xúc động muốn cười to.

      Tâm tính của Lục Mạo cao cực kỳ, thấy Mộ Khanh Hoàng đến nước này, liền : "Hòa ly, ta cầu còn được. Nhưng hòa ly cũng phải chỉ là chuyện giữa hai người chúng ta, mà còn liên quan đến danh tiếng của Lục gia ta cùng hoàng gia của ngươi, chúng ta mới thành thân nửa năm hòa ly, lấy lý do gì?"

      "Tính tình hợp, cả đời là oan gia, sau khi biệt ly, cả hai ta đều được thoải mái, mỗi người đều có vui vẻ hạnh phúc của riêng mình. Đến vui vẻ chia tay vui vẻ, đó là cách giải quyết tốt nhất đối với ta, khoan dung nhất đối với ngươi mà ta có thể nghĩ ra. Ngươi phụ ta, lừa gạt ta, ta vốn muốn khiến ngươi thân bại danh liệt, nhưng sau khi suy nghĩ lại, ta lại bỏ qua, ngươi còn đáng để ta giận dữ oán hận ngươi. Hận vì mà ra, đối với ngươi, ngay cả hận ta cũng keo kiệt muốn đưa ra. Tối nay, ta báo với ngươi tiếng, để trong lòng ngươichuẩn bị, đồng thời cũng cho ngươi biết quyết tâm của ta."

      Lục Mạo á khẩu trả lời được, kinh ngạc nhìn Mộ Khanh Hoàng.

      Lần này, quả biết tâm ý của Mộ Khanh Hoàng.

      Nàng muốn hòa ly với , phải vì cực hận, mà vì tuyệt tình.

      Chẳng biết tại sao, trong nội tâm chua chát khẽ đau, dường như mất vật gì trân quý nhất.

      "Ngươi hận ta..." Giọng Lục Mạo phiền muộn.

      "Hận cũng là loại tình cảm, đối với ngươi, tamuốn hận cũng hận nổi.” Lúc Mộ Khanh Hoàng đứng lên, cả người cảm thấy vô cùng thoải mái, mặt mày vui vẻ, "Lời đến nước này, tối nay ta cũng còn gì để nữa, ngươi nghỉ ngơi , ta hy vọng sáng mai ngươi có thể dọn ra khỏi chỗ của ta, sáng mai ta cũng tiến cung, giải thích với phụ thân mẫu phi về chuyện giữa ngươi và ta.”

      Mộ Khanh Hoàng xoay người muốn , bị Lục Mạo kéo lại.

      Mộ Khanh Hoàng vui, quay đầu liếc nhìn Lục Mạo, "Buông tay."

      Lục Cửu sốt ruột, vội vàng kéo mở kẽ hở cửa sổ, dùng kẹp trúc kẹp con chuột từ trong túi ra, nhét qua kẽ hở đó.

      Con chuột kêu chít chít, rơi xuống đất gây ra tiếng động khiến Lục Mạo nhìn qua, "Ai?"

      Lục Cửu vội vàng cúi đầu, bước qua lan can, nhảy vào trong bụi chuối dưới mái ngói trong hoa viên, núp kỹ, ngay sau đó liền nghe thấy Lục Mạo kêu to tiếng “A, có chuột!"

      Mộ Khanh Hoàng nhìn Lục Mạo ngồi xổm giường La Hán chịu xuống, gắt gao nắm lấy cổ tay nàng buông, lúc lâu cũng biết gì, "Buông tay."

      "Có chuột." Lục Mạo chỉ hai con chuột bự bò lại đây, đôi mắt trừng lớn.

      “Chuột có thể ăn ngươi à.” Mộ Khanh Hoàng giật tay lại, tức giận : “Người đâu, mang bột thạch tín trộn với bánh ngọt đem độc chuột."

      Ngồi giường ở chính sảnh, vừa để gác đêm vừa là để đề phòng Lục Mạo chó cùng rứt giậu, Ngọc Khê cùng Ngọc Loan vội vàng đến trước cửa phòng ngủ, thấp giọng câu "Nô tỳ vào đây”, lúc này mới đẩy cửa vào phòng.

      Mộ Khanh Hoàng nhíu mày nhìn năm sáu con chuột cực bự bỗng nhiên xuất trong phòng ngủ của mình, trong nội tâm còn nghi vấn, đến phía trước cửa sổ, lơ đãng liền phát lỗ tấm vải mỏng. Mộ Khanh Hoàng chợt đẩy mở cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy ánh trăng treo cao, hành lang gấp khúc vắng lặng có ai, cau mày, vừa định xoay người, chợt nhìn qua hoa viên đối diện cửa sổ, thấy bụi chuối cùng hải đường trồng trong hoa viên, cành lá rậm rạp, tối đen như mực, phải vừa vặn có thể giấu người sao?

      Mộ Khanh Hoàng liền : "Ngọc Khê, cầm đèn soi vào trong bụi chuối .”

      Lục Cửu vừa nghe, trong lòng biết khôngổn, đành bất chấp, gạt lá chuối, để lộ ra đầu mình. nhìn về phía Mộ Khanh Hoàng, cười cười, bộ dáng vô lại như muốn "Là ta là ta chính là ta".

      Mộ Khanh Hoàng chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, hung hăng trừng Lục Cửu cái, xoay người đóng cửa sổ lại, "Ngọc Khê, bắt chuột trước . Trong phòng ngủ của ta sao tự dưng lại có chuột, bình thường các ngươi trông nom kiểu gì vậy.”

      Ngọc Khê sợ chuột, trốn ở bên, cả người cứng đơ dám động đậy, Ngọc Loan sợ, cầm mỹ nhân chùy chạy vòng vòng trong phòng đuổi chuột.

      Ngọc Loan nghe vậy liền mang vẻ mặt đau khổ : "Là lỗi của nô tỳ, chắc là bị mấy con tiểu súc sinh này kinh động đến, nhất thời phát ."

      “Phòng này ở được, ta sang thư phòng.” Lục Mạo run rẩy leo xuống từ giường la hán, chuẩn bị rời .

      “Tối nay ta ngủ ở thư phòng, ngươi chuyển đến ngoài thư phòng , ta sai người vào đỡ ngươi.” Đến lúc này, Mộ Khanh Hoàng hơi hơi hiểu được dụng ý của Lục Cửu khi thả chuột, trong lòng thoáng lộp bộp.

      Trước gọi tên hầu của Lục Mạo đến đỡ người , rồi bỏ thuốc chuột trong phòng ngủ, sau đó Mộ Khanh Hoàng bảo Ngọc Khê Ngọc Loan ôm chăn nệm của mình đến thư phòng, bỏ lại mình Lục Cửu trơ trọi núp trong bụi chuối, suýt bị muỗi ăn.
      thongminh123, HoanHoan, thanhbinh77 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :