1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trùng sinh lại làm độc phụ - Thanh Sơn Ngọa Tuyết (Hoàn ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh_lung_co_nuong

      Linh_lung_co_nuong Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      164
      lâu đc đọc quên truyện luôn rồi
      ly sắc thích bài này.

    2. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408
      Chương 70: Sát Thần
      Editor: La Thùy Dương
      Beta: Diệp Nhược Giai

      Trời mây cao vời vợi, Lục Cửu đầu đội mũ giáp sắt, thân vận giáp y đứng thủ thành tường thành, hướng mắt nhìn thảo nguyên mênh mông bên phía ngoài thành. đến trấn Hoa Cúc được năm sáu ngày nhưng vẫn thấy bóng dáng của bọn lính Bắc Nguyên đâu. có địch nhân để giết, thể lập công, thể lập công thể thăng quan, nếu thể thăng quan sao có thể xâm nhập vào đám tâm phúc nội bộ của Yến Vương để thăm dò tin tức được chứ.

      Cũng biết bên phía Tiểu Phượng Hoàng thế nào, càng biết nàng có bị thương hay . Lục Cửu càng nghĩ trong lòng càng thêm sốt ruột, liên hồi thở dài.

      Lúc này, có người từ phía sau vỗ lên vai , Lục Cửu thất thần liền bị giật mình, quay phắt người lại thấy Mộ Cao Tố tươi cười nhìn .

      “Sao ngươi lại đến đây?” Lục Cửu cũng cười .

      “Bắc Bình là nhà ta, ta quay về Bắc Bình chẳng phải rất bình thường sao?” Mộ Cao Tố đánh giá Lục Cửu từ xuống dưới hồi, mỉm cười, “Ngươi mặc bộ giáp này cũng ra dáng lắm, rất tốt.”

      “Tốt gì mà tốt, miệng ta nhạt đến mức mất vị giác chẳng nếm ra cái vị chó gì rồi đây, chẳng biết đây là cái nơi giẻ rách gì, ngay cả chỗ để vui đùa cũng có.” Lục Cửu bĩu môi ghét bỏ.

      “Ta cho ngươi biết tin, bảo đảm ngươi cao hứng.” Mộ Cao Tố dựa tường thành híp mắt cười.

      “Tin tốt gì thế. Có phải cha ta nhớ ta, muốn ta trở về rồi ?” Lục Cửu giả vờ kích động nhìn Mộ Cao Tố.

      phải vậy.” Mộ Cao Tố nhìn chằm chằm ánh mắt Lục Cửu, mặt vẫn tươi cười như cũ, “Mộ Khanh Hoàng chết.”

      Nụ cười kích động mặt lập tức cứng lại, cảm xúc của Lục Cửu bắt đầu bị lung lay, “Đừng đùa, chuyện này buồn cười chút nào.”

      “Ta lừa ngươi làm gì. Ở Hà Nam, khi Mộ Khanh Hoàng gặp gỡ riêng với Lục Mạo bị Lục Mạo thiêu chết. Thời điểm phát thi thể, bọn chúng còn ôm nhau chặt, dính chặt rời. Thế nào, ngươi còn luyến tiếc ả? Ta còn cho rằng ngươi nghe được tin này vui sướng thôi, sớm biết ngươi còn luyến tiếc ả ta, ta rồi.”

      Từng cơn đau buốt từ trái tim lan rộng dần khắp tứ chi, toàn thân Lục Cửu trong tích tắc liền lạnh như băng, hệt như trái tim bị con dao khoét mất miếng thịt, máu tươi đầm đìa, cơn đau đớn làm co rúm ngồi sụp xuống, hai mắt vô hồn chết lặng.

      Đau đến thất hồn lạc phách, rơi nổi giọt lệ.

      Mộ Cao Tố nhìn chòng chọc biểu tình của Lục Cửu, than tiếng “Ôi chao”, cũng ngồi xổm xuống cùng Lục Cửu, vươn đầu ngón tay chọt cái, “Ngươi đây giống như vẫn chưa buông được ả nhỉ, còn ả sao?”

      Lục Cửu vô hồn nhìn vào hư , nhưng chỉ tích tắc, trước mắt bỗng nhiên hóa đen, giọng cùng mọi thứ quanh dần dà biến mất.

      thân mình ở trong bóng tối, dường như ngày tháng làm hồn vật vờ khắp nơi khi xưa quay trở lại, khoảng thời gian đó chân chạm đất, muốn đưa tay chạm người nhưng lại xuyên qua cơ thể người khác, ai thấy , người nào nghe thấy được . Chỉ có quái vật như mình độc, lạnh lẽo phiêu đãng tại dương gian.

      Mộ Cao Tố túm chặt Lục Cửu ở trước mặt, lắc lắc, còn vỗ lên mặt , “Huynh đệ, tỉnh lại , ngươi đây là mất hồn đấy sao? Nhưng mà nhìn bộ dáng này của ngươi, giống như ngươi và Mộ Khanh Hoàng trở mặt thành thù gì đó đều là gạt người.”

      Trong lòng sinh nghi, Mộ Cao Tố tiếp: “Hai ngươi định lừa ai thế, hửm?”

      yên lành, Mộ Khanh Hoàng lại chợt muốn xen vào chuyện của Dưỡng Tế Viện, chẳng nhẽ Mộ Khanh Hoàng và Lục Cửu phát ra manh mối gì đó nên mới…

      có khả năng, toàn bộ Bắc Bình nằm trong lòng bàn tay phụ vương, có chuyện có kẻ dám để lộ bí mật.

      Đúng lúc này, đám binh lính trông giữ thành trì qua lỗ châu mai thổi lên tiếng kèn, Mộ Cao Tố đứng phắt dậy, hướng mắt dõi về phía thảo nguyên bên ngoài thành, lập tức nhìn thấy từ nơi xa xăm, đám vô số những điểm đen ào tới dung mãnh như nước thủy triều.

      “Là binh Bắc Nguyên!” Mộ Cao Tố đanh mặt lại, đạp Lục Cửu cước, “ hay rồi, quân địch tập kích thành, ngươi mau đứng dậy chuẩn bị giết địch!”

      Tiếng kèn vọng khắp thiên địa đồng thời cũng kéo hồn Lục Cửu trở về. Lục Cửu mãnh liệt đứng phắt dậy, mắt phượng đỏ ngầu, rút bội đao hướng bên dưới thành mà lao tới.

      Mộ Cao Tố cũng lao theo xuống.

      Cửa thành được mở ra, Lý Nhiễm thống lĩnh đội quân xông ra ngoài thành. Lục Cửu chỉ là binh tốt lại tiên phong xông vào trận địch, điên cuồng chém giết. khắc kia tựa như được trời cao ban cho khí lực vô cùng hung tợn, giết lại giết, biết mệt mỏi càng tuyệt dừng lại.

      Máu của quân địch tựa như từng đợt sóng hắt mặt . Máu bắn tung tóe đầu, mặt, ngay cả cũng bị đao của địch chém bị thương, chém nhát rồi lại nhát, áo giáp người rất nhanh liền rách nát tơi tả.

      Nhưng dường như Lục Cửu biết thế nào là đau đớn, mắt phượng lạnh như băng nhuốm tầng đỏ rực, thực hóa thành quỷ mắt đỏ. Chỉ cần là nơi Lục Cửu qua, thi thể lần lượt ngã xuống, Lục Cửu tiến về phía trước, từng bước giẫm lên khối thi thể chất chồng dưới chân. tiến bước, bọn Bắc Nguyên liền lùi bước, cuối cùng quân địch hoảng loạn tháo chạy tứ phương.

      Lục Cửu đứng đống thi thể chất thành núi dưới chân, rốt cuộc huyết đao trong tay chậm rãi hạ xuống. vẫn đứng sững ngã, chống huyết đao, cúi thấp đầu, từ khóe mắt dường như chảy ra từng giọt máu là của bản thân hay máu từ kẻ địch, cứ như vậy rơi xuống từ khóe mắt, tựa như huyết lệ làm người người sợ hãi.

      Hai đời hai kiếp người, đến chấp niệm, nhưng chưa chiếm được nàng hoàn toàn vội mất , mà thứ mất , đâu chỉ đơn giản là người tha thiết.

      Tựa như người có thứ gì đó ngừng bị lột xuống, từng lớp, từng lớp, cuối cùng lộ ra phần quỷ sâu trong người .

      , vốn là ma quỷ.

      ---
      Thâm sơn khuya khoắt, tiếng gào khóc thảm thiết vang vọng, Mộ Khanh Hoàng từ trong cơn mộng bỗng nhiên bừng tỉnh, sờ mặt cái, phát vệt nước lạnh ngắt còn vương mặt nàng.

      Nàng khóc trong mộng sao?

      “Lục Cửu …” Lòng Mộ Khanh Hoàng quặn lên, khó chịu vô cùng.

      Đúng lúc này có bóng người tiến tới, Mộ Khanh Hoàng lập tức cảnh giác, “Ai?”

      Người nọ cười khùng khục tiếng, tay bịt miệng Mộ Khanh Hoàng, trong chớp mắt nhấc bổng Mộ Khanh Hoàng rời dễ như trở bàn tay.

      Còn đám Ngọc Loan nằm cạnh Mộ Khanh Hoàng vẫn mê man tỉnh, bọn họ yên lặng nằm mặt đất, hơi thở càng lúc càng yếu ớt.

      Mộ Khanh Hoàng bị ôm đến trong rừng đột ngột bị ném xuống đất. Dưới bóng trăng, Mộ Khanh Hoàng ngẩng mặt lên nhìn, hóa ra là tên quỷ diện nhân tóc đen, tức nàng liền nhận ra đây là kẻ nào, phải ai khác mà chính là tên từng động tay động chân với nàng lúc trước!

      Thấy dường như sắp cởi đai lưng, cơn tức và sợ hãi len lỏi khiến toàn thân Mộ Khanh Hoàng đều run rẩy, thế nhưng nàng tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, thầm lặng lẽ lôi ra thứ từ trong tay áo, chính là sợi dây được se lại từ nhiều sợi tơ bạc. Bởi vì sớm đề phòng bất trắc, nàng và Ngọc Loan cùng Ngọc Khinh phải gỡ chỉ bạc bộ áo sam của nàng để làm thành sợi dây này.

      “Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Thanh Mộ Khanh Hoàng run lập cập.

      Quỷ diện nhân cười tiếng quái dị, vứt đai lưng qua bên, “Đời này chưa được hưởng qua mùi vị của quận chúa, đương nhiên bây giờ muốn nếm thử chút.”

      Dứt lời lại chồm tới muốn tháo đai lưng Mộ Khanh Hoàng xuống, Mộ Khanh Hoàng gắt gao bảo vệ, cố dồn sức để giọng của mình tản ra thanh nũng nịu mê người, “Ta, nếu ta chiều ngươi, liệu ngươi có chịu thả chúng ta ? Ta chịu nổi nữa.”

      Mộ Khanh Hoàng liền òa khóc.

      Nghĩ tới những tủi nhục và khổ cực những ngày qua, Mộ Khanh Hoàng rất dễ dàng bật khóc.

      Quỷ diện nhân tay bịt miệng Mộ Khanh Hoàng, “Câm miệng! Nếu để kẻ nào nghe thấy ta liền đao chém chết ngươi!”

      Lòng bàn tay chạm phải làn da trơn trượt mềm mại làm tâm can quỷ diện nhân hồi rung động, so với cường bạo, hiển nhiên gã càng chờ mong vị quận chúa này ngoan ngoãn nịnh hót hầu hạ gã hồi, tức thanh cũng mang theo ôn tồn dụ dỗ: “Nàng mà hầu hạ đại gia tốt, đại gia tha cho nàng cùng đám … người hầu của nàng, thế nào?”

      Mộ Khanh Hoàng kịch liệt gật đầu, run rẩy, mềm mại nhu mì : “ sao?”

      “Đại gia lừa mỹ nhân đâu.”

      “Được.” Mộ Khanh Hoàng sờ lên ngực quỷ diện nhân, giọng mềm , : “Ta, ta hầu hạ ngươi lần này, ngươi được ra đâu đó.”

      Quỷ diện nhân cười khùng khục, vô cùng đắc ý nhìn Mộ Khanh Hoàng sờ ngực mình, dụ dỗ : “Nếu nàng hầu hạ đại gia ta hài lòng, ta đây lấp liếm giúp cho quận chúa.”

      “Đại gia, vậy ngài thích tư thế gì, Quan Thế tọa liên được chứ?”

      “Ôi chao, ngươi đường đường là quận chúa mà cũng biết cái này, lợi hại lắm, đại gia thích.”

      “Phải, là phu quân của ta, là vô lại biểu diễn cho ta xem đó.”

      Nghĩ tới Lục Cửu, trong lòng Mộ Khanh Hoàng liền chua xót, rốt cuộc diễn nổi nữa, hai tay kéo căng sợi dây bạc siết lấy cổ quỷ diện nhân, hung hăng siết chặt, Mộ Khanh Hoàng ngoan độc tàn nhẫn, “ chết !”

      Dây bạc rất mỏng, Mộ Khanh Hoàng chỉ kéo căng dây liền thít chặt, cứa vào tận máu thịt của quỷ diện nhân, quỷ diện nhân bị siết trụ yếu hầu nên thể kêu lớn, kịch liệt giãy giụa, buộc hai tay hai chân phải sử dụng cùng lúc, vừa túm lấy tóc vừa đá vào người Mộ Khanh Hoàng. Vốn dĩ Mộ Khanh Hoàng mất máu quá nhiều, chẳng còn bao nhiêu sức lực, nay bị tên nam nhân vạm vỡ cao năm thước đạp cước liền lảo đảo ngã ra, khiến dây bạc cũng rời tay. Thừa dịp quỷ diện nhân tháo xuống dây bạc thít cổ họng gã, Mộ Khanh Hoàng mạnh mẽ lắc lắc đầu cho thanh tỉnh, đứng dậy, lảo đảo chạy nhanh vào trong rừng.

      “Xú tiện nhân, ngươi đứng lại, chạy đâu.” Quỷ diện nhân giọng khàn đặc, đứng dậy truy theo.

      Càng chạy vào trong rừng mọi thứ càng tối tăm, Mộ Khanh Hoàng chẳng biết mình va phải bao nhiêu cây thụ trong rừng, va nhiều đến nỗi toàn thân đều đau đớn, nhưng dù thế nào trong lòng nàng cũng chỉ có ý niệm, thục mạng mà chạy.

      Thế nhưng khí lực của nữ tử như nàng sao có thể chạy nhanh bằng tên nam tử sức lực cường tráng, rất nhanh Mộ Khanh Hoàng liền cảm giác được tên nam nhân kia sắp dí kịp còn đeo theo sát phía sau, hệt như hồn đuổi mãi thoát.

      Lòng nàng kinh hoảng, đầu óc mê man trong chớp mắt liền bị sợ hãi làm thanh tỉnh. Tiếng gió gào thét bên tai, sắp tới rồi, sắp tới rồi... Ngay thời khắc phát móng vuốt của ai đó nhanh tay muốn bắt lấy nàng, Mộ Khanh Hoàng bỗng dưng thét lên tiếng.

      Đúng ngay lúc này, đạo bóng trắng ra, kịch liệt đánh tới.

      “Aaaaaa -----!” Quỷ diện nhân hét lên tiếng, “Bạch mao thú, bạch mao thú!!!!”

      Trước khi Mộ Khanh Hoàng kịp mất ý thức, dường như nàng nghe được ba chữ kia, bạch mao thú, là bạch mao thú …

      tháng sau, tướng sĩ khải hoàn diễu hành dọc theo đường lớn của Bắc Bình, nam tử đầu đội mũ giáp khảm cánh phượng, người mặc cẩm bào, thắt lưng buộc đai vàng, tay mang bảo kiếm, cưỡi lưng con ngựa cao to, uy phong lẫm liệt, lộc cộc từng bước.

      lầu các dọc khắp con phố, vô số tiểu tức phụ và đại nương đều ló đầu ngắm nhìn , vừa muốn nhìn vừa lại dám, vì đôi mắt phượng kia sắc lạnh như băng, toàn thân đều tản ra sát khí khiến kẻ nào dám nhìn thẳng, nhưng rốt cuộc lại nhịn được mà liếc nhìn . Vị tướng quân này quả có bộ dạng rất dễ nhìn, gương mặt tám phần lạnh lùng, hai phần tuấn mỹ u uất, quả nhiên chính là Ngọc diện lang quân tuấn mỹ vô song.

      Chọc cho những nữ nhi các nhà của phủ Bắc Bình luôn vì mà tương tư, nhưng mỗi lần như vậy đều bị dọa cho tỉnh lại.

      Bởi chính là sát thần, người cản giết người, phật ngăn giết phật!
      HoanHoan, thanhbinh, Tiểu Ly 111126 others thích bài này.

    3. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408
      Chương 71: Dao Trì tiên uyển
      Editor : La Thùy Dương
      Beta: Diệp Nhược Giai

      Nửa tháng trước, vào buổi khuya, quỷ diện nhân ngủ gật tháp canh bỗng dưng bị loạt tiếng thét hỗn độn cùng tiếng đàn chim kêu quang quác bay bầu trời làm bừng tỉnh. Quỷ diện nhân lập tức nhoài người nhìn ra phía trước, liền thấy rừng cây chấn động khác gì trời long đất lở, lập tức hoảng hốt khua chiêng gõ trống, vừa gõ vừa kêu to: “Thú tập kích, thú tập kích, bạch mao thú lại tới nữa rồi.”

      Đêm khuya yên tĩnh bị trận huyên náo làm phá vỡ, đám quỷ diện nhân ngủ bật người ngồi dậy, vội vội vàng vàng lấy cung tiễn, đến khi bọn chúng hướng cung nhắm ra cửa phòng liền thấy đại hắc xà còn cao lớn hơn cả tháp canh đó lại đến nữa. những thế, nó còn há to cái miệng đỏ ngòm chẳng khác gì chậu máu của nó, ngụm nuốt chửng tên quỷ diện nhân khua chiêng tháp canh vào bụng.

      Nhóm quỷ diện nhân bị dọa gần chết, lập tức giương cung bắn tên.

      Nhưng vảy của đại hắc xà vô cùng cứng cáp, tên bắn lên người nó chẳng khác nào như gãi ngứa.

      Thủ lĩnh bọn quỷ diện nhân lập tức vẫy tay, “Rút lui về địa cung ở ngoài thành, mau mau mau!”

      Nhóm quỷ diện nhân nhanh chóng rút lui, nhưng đại hắc xà cũng đuổi sát theo sau, miệng to như chậu máu vừa há miệng liền nuốt trọn người, mà đầu của con đại hắc mãng ấy dường như có con thú màu trắng phản quang trong bóng đêm.

      Trong Nhân Súc Viện, đám người tế máu khi nghe thấy động tĩnh bên phía đầu tường ngoài kia đều hoảng sợ co rúm người lại.

      quái tới, có quái tới.” Có kẻ thều thào run lẩy bẩy .

      Đám người Ngọc Loan mặt cắt còn giọt máu ôm nhau co rúm trong căn nhà lá , tĩnh lặng nghe tiếng thét hỗn loạn bên ngoài, trong mắt đều là vẻ chết lặng chờ chết. Nhưng đúng lúc này chiếc bóng che khuất ánh trăng nhảy bổ vào trong viện, mang theo tiếng “khè khè” ghê rợn. Ngọc Khinh nâng mí mắt hạ xuống, cả người tức khắc cứng lại, đồng tử trong mắt kịch liệt co rút, “Rắn, rắn …”

      Tay phải nàng huých Ngọc Loan.

      Ngọc Loan liền ngẩng đầu nhìn, lập tức mở to hai mắt, theo bản năng thốt lên: “Chạy, chạy mau.”

      Nhưng các nàng vẫn ngồi yên chỗ, nương tựa vào nhau, dù muốn cử động nhưng toàn thân lại còn chút khí lực nào.

      Chỉ chớp mắt bao phủ Nhân Súc Viện là bầu khí lạnh ngắt như tờ, nhưng chỉ lát sau, tiếng thét hoảng sợ xen lẫn tiếng kêu thê lương, cùng lúc văng vẳng khắp viện.

      Thử đứng lên rồi lại bủn rủn ngã xuống, Ngọc Khinh suy sụp tinh thần ôm mặt, mang theo nức nở: “Cũng tốt, chúng ta cùng nhau xuống hầu hạ quận chúa.”

      “Tỷ được nguyền rủa quận chúa, quận chúa nhất định chết. Quận chúa là quận chúa mà, như thế nào nữa cũng là chất nữ ruột thịt của Yến vương. Nhất định là bọn chúng bắt quận chúa đến nơi khác rồi.” Ngọc Loan gào hơi xong liền thở hồng hộc.

      Trong lúc này, đầu rắn to lớn bao trùm cả khoảng trời đêm bất chợt vươn vào trong viện, chiếc bóng trắng từ phía đầu rắn trượt xuống, “Ngọc Loan, Ngọc Khinh, Võ Nhị, Võ Tam, Võ Tứ! Các ngươi ở đâu?”

      “Là giọng của quận chúa?” Ngọc Loan thần người chút.

      Ngọc Khinh đè chặt tim đập bình bịch trong ngực, “Quận chúa, quận chúa?!”

      “Bọn em ở trong này!” Ngọc Loan kinh hỉ kêu to.

      “Mau theo ta .” Mộ Khanh Hoàng tìm được bọn Ngọc Loan nhất thời vui mừng lôi kéo cánh tay họ nhưng rốt cuộc, đổi lại chính là trận đau lòng. Cánh tay vốn có thịt có da, bây giờ khi sờ vào tay chỉ cảm nhận được gầy trơ xương.

      “Quận chúa, bọn em đứng dậy nổi.” Ngọc Loan khóc .

      Ngược lại bọn Võ Nhị là ba nam nhân sức còn lực còn, cùng dìu bọn họ đứng lên.

      Mộ Khanh Hoàng ôm lấy Ngọc Loan trước, với Ngọc Khinh: “Ta lập tức tới đón em.”

      Ngọc Khinh gật đầu.

      “Tiểu Hắc, mau cúi đầu xuống.” Mộ Khanh Hoàng hướng đầu của đại xà ở cao mà gọi.

      Đại xà lắc đầu cái, chậm rãi cúi xuống, Mộ Khanh Hoàng đưa Ngọc Loan lên trước, Ngọc Loan hoảng sợ đến mức toàn thân lạnh run, bấu víu Mộ Khanh Hoàng thôi, “Quận chúa, quận chúa, em sợ.”

      “Đừng sợ.”

      Lúc này ba người Võ Nhị leo lên đầu rắn ngồi rồi, Mộ Khanh Hoàng bèn giao Ngọc Loan cho bọn vừa quay đầu ôm Ngọc Khinh. Lúc này Ngọc Khinh cũng “thân như yến” cả rồi.

      “Cứu, cứu bọn ta, cầu xin ngươi hãy cứu bọn ta.” vài người già trẻ cũng lết qua bên cạnh họ, ai oán khẩn cầu.

      Mộ Khanh Hoàng ôm chặt Ngọc Khinh chút, cắn răng cái, xoay cũng xoay đầu lại liền trực tiếp leo lên đầu rắn, “Tiểu Hắc, mau!”

      “Cứu cứu bọn ta, xin hãy cứu bọn ta mà.”

      Đầu rắn chậm rãi vươn lên trời cao mang theo đám người Mộ Khanh Hoàng rời . Bên dưới những kẻ đáng thương đều điên cuồng vươn những cánh tay gầy trơ xương lên cao, thê lương ai oán hệt như những bộ xương khô bị chôn sống dưới địa ngục ngừng chui lên từ lòng đất. Mộ Khanh Hoàng toàn thân căng cứng, trong mắt tuy lộ vẻ muốn nhưng vẻ lạnh lùng mặt vẫn tuyệt đổi sắc.

      Diện tích của đầu rắn quá rộng để dung chứa cho nhiều người, chỉ cần hơi lơ là tức ngã xuống dưới. Bọn Võ Nhị ba người bảo vệ chặt chặt chẽ mấy nữ nhân Mộ Khanh Hoàng ở bên trong, sáu người chật vật chen chúc trong cùng chỗ.
      --

      Bên trong sơn động ánh lửa sáng hừng hực, cánh cửa lớn bằng đồng đen chống trời đạp đất, hùng vĩ khổng lồ, Yến vương đứng trước cánh cửa này trông khác gì loài kiến tầm thường bé. Ông ta đưa tay vuốt ve từng đường hoa văn cửa Thanh Đồng, ánh mắt nóng bỏng.

      Mộ Cao Tố từ xa tới, đập váo mắt chính là cánh cửa khổng lồ ấy. Mỗi lần trông thấy cửa Thanh Đồng là ngay lập tức loại cảm giác huyền bí vạn năm tang thương luôn mãnh liệt đập vào lồng ngực , khiến nhịn được suy đoán, đằng sau cánh cửa này rốt cuộc là gì? Có là Dao Trì tiên uyển như những chữ được khắc tấm biển bằng đá to lớn treo cửa Thanh Đồng hay ? Hoặc là đúng như lời của phụ vương , đằng sau cánh cửa chính là lối vào thông đến Tiên giới?

      “Phụ vương.” đến trước mặt Mộ Kiêu, Mộ Cao Tố chắp tay hồi bẩm: “Trải qua chuyện bị thú tập kích lần này, theo như lời từ Nhân Súc Viện bên ta tổn thất sáu mươi tám người. Mà đám người tế máu chứng kiến việc đêm đó , Mộ Khanh Hoàng còn chưa chết, ả còn cứu thoát và mang bọn tì của ả trốn .”

      “Mộ Khanh Hoàng, Bạch Mao thú! Tố nhi, ngươi đoán vì sao thú canh mộ kia lại ăn Mộ Khanh Hoàng? Làm thế nào nữ tử mảnh mai lưu lạc trong rừng lại có thể sống sót trong núi rừng sâu thẳm suốt nhiều ngày qua? Bạch Mao thú kia là loài thú có tốc độ nhanh, thần trí thông tuệ như người, thế mà lại chưa ăn Mộ Khanh Hoàng. Xem ra Mộ Khanh Hoàng được Bạch Mao Thú kia coi trọng.”

      “Nhi tử cũng biết.” Trong lòng Mộ Cao Tố cũng cảm thấy quái dị.

      Yến vương thong thả bước qua lại với hai tay chắp phía sau, bất thình lình cười xảo quyệt, “Bổn vương hồ đồ rồi, cửa Thanh Đồng mặc dù mở ra được, nhưng khẳng định vẫn còn lối vào khác, mà lối vào đó chỉ có thú canh mộ mới biết. Thú canh mộ muốn gặp bổn vương nhưng lại muốn gặp Mộ Khanh Hoàng. Bổn vương tin nàng ta ngay cả hồi kinh cũng muốn về, ngược lại chịu ở núi thâm sâu hoặc ở phía sau cửa Thanh Đồng làm dã nhân. Mau phái người phong kín toàn bộ những tuyến đường thông từ kinh đô tới Bắc Bình, bổn vương muốn ôm cây đợi thỏ.”

      “Vâng.”

      Mộ Cao Tố xoay người, cất được vài bước dừng lại, đuôi mắt thầm liếc về phía Mộ Kiêu vuốt ve hoa văn của Thanh Đồng, trong mắt chất chứa sáu phần sợ hãi, bốn phần cay độc.

      Ôm cây đợi thở à? Ai mà biết phải đợi tới khi nào? Hay để ta dụng kế dụ rắn ra khỏi hang giúp người nhỉ, phụ vương của ta?

      Lá khô vàng rụng, vào cuối thu để bắt đầu cho mùa đông sắp đến, người người ở trấn Hoa Cúc nơi vùng biên giới đều phải khoác áo lông khi ra ngoài đường. Tại quán rượu , Cửu Chúc đặt cánh tay lên vai Kim Nê, “Huynh đệ, ngươi được lắm! Chưa được bao lâu lên chức quản lý rồi, có thăng quan phát tài cũng đừng quên mất lão ca ta đấy.”

      Kim Nê cười, nâng chén cạn với Cửu Chúc, “Sao có thể chứ, có quên ai cũng thể quên huynh được.”

      Hai người cùng nâng cốc hồi, rốt cuộc Cửu Chúc cũng lên tiếng trước: “ , vẫn là chủ tử kia của ngươi thăng quan nhanh nhất, nghe tại là phó tướng?”

      Kim Nê giả vờ phục, “ gọi Yến vương tiếng biểu phụ đấy, còn có thể nhanh chóng thăng quan hay sao?”

      “Phải, phải, chủ nhân của ngươi còn là con nhà võ tướng, thân vốn mang quân tịch. Cho dù có nhanh lên làm phó tướng, nào có kẻ nào dám hó hé nửa câu?”

      Lỗ mũi Kim Nê phun ra luồng khí giận dữ, há mồm to nốc rượu.

      Cửu Chúc cười ha ha tiếng, “Thế nào, ngươi còn muốn giết à? Ngươi cần phải hiểu, tiền đồ của ngươi đều đặt hết lên người đấy. Nếu chỉ vì đàn bà đáng đâu.”

      Kim Nê gì, chỉ mực uống rượu.

      Cửu Chúc cản lại, hỏi tiếp: “Nhắc đến nữ nhân, ta bỗng nhớ chuyện. Chủ nhân ngươi phải còn rất hận Triều Dương quận chúa sao, làm thế nào nghe tin nàng ta chết lại có vẻ thống khổ như vậy, đến cả tính tình cũng thay đổi?”

      Ánh mắt Kim Nê chợt lóe, dí sát nhìn Cửu Chúc, “Làm sao huynh biết chủ nhân ta vì Triều Dương quận chúa mà đau khổ, huynh thấy tận mắt sao?”

      Trong mắt Cửu Chúc rất nhanh lóe lên vài tia kì lạ, rồi thúc Kim Nê uống tiếp: “Lại lại đây, cùng uống rượu nào.”

      Kim Nê cũng hỏi nữa, thuận theo Cửu Chúc nốc rượu.

      Cửu Chúc lại : “Nhưng nội tình có chút khó hiểu nhỉ, ngươi thường theo bên người Lục Cửu mà lại thể nhìn ra manh mối gì. Lục Cửu và Triều Dương quận chúa trở mặt thành thù, người ngoài cuộc đều cho rằng là bởi vì Sầm Tiểu Mạn, thế nhưng thi thể Sầm Tiểu Mạn biến đâu rồi? Kim Nê, ngươi xem chủ nhân ngươi muốn làm gì?”

      Bị phát rồi sao? Trong chớp mắt mồ hôi Kim Nê rơi đầy mặt.

      Cửu Chúc cười cười quan sát Kim Nê, “Huynh đệ, ngươi nóng lắm sao, đổ ít mồ hôi đấy.”

      Kim Nê vội vã gật đầu, kéo kéo lông cổ áo, “Hôm nay ra cửa thấy gió lớn nên khoác lên chiếc áo lông.”

      “Phải ?”

      Cửu Chúc cười phá lên, vỗ bả vai Kim Nê, “Chủ tớ tình thâm nhiều năm, làm thế nào lại có thể nhanh chóng bị rạn nứt bởi người ngoài như vậy được, ta hiểu mà.”

      Dứt câu, chắp tay ra phía sau, ung dung rời .

      Kim Nê đổ từng trận mồ hôi lạnh, cũng lập tức ra khỏi quán rượu.

      Khi trở lại quân doanh liền vội gặp Lục Cửu. Lúc này Lục Cửu lau chùi thanh trường đao.

      Kim Nê đem chuyện về Cửu Chúc bẩm báo lại với Lục Cửu: “Thế tử gia, chỉ e, chỉ e rằng nếu bị bọn họ phát , tình cảnh của chúng ta khó mà chống đỡ nổi.”

      Đâu chỉ chống đỡ nổi, có khả năng nguy hiểm đến tánh mạng.

      Tay lau trường đao khựng lại chút, Lục Cửu hạ mi mắt lạnh lẽo, mặt đao phản chiếu đôi mắt phượng tĩnh mịch bỗng dung trở nên tuyệt tình tàn khốc, nhưng lại lần nữa lau chùi mũi đao, thu lại tia ác ý trong đáy mắt: “ Cửu Chúc này là thủ hạ của Mộ Cao Tố, hẳn là lúc này Mộ Cao Tố bắt đầu hoài nghi rồi. Kim Nê, Hương Trần!”

      “Có thuộc hạ!”

      Kim Nê lẫn Hương Trần đều nghiêm cẩn đứng trước mặt Lục Cửu.

      “Các ngươi lập tức thầm hồi kinh, mau chóng điều tra nguyên nhân cái chết của Tiểu Phượng Hoàng.”

      Hương Trần ngạc nhiên, “ phải ngài quận chúa hề chết sao?”

      “Chẳng qua đó chỉ là để ta tự an ủi chính mình. Thế lực của Mộ Kiêu ở Hà Nam vô cùng rộng lớn, Tiểu Phượng Hoàng hẳn là con cờ của bọn họ. Nhưng ta thể để Tiểu Phượng Hoàng khi chết rồi cũng được giải oan, các ngươi cần phải thay ta điều tra chuyện này cho .”

      Kim Nê siết chặt nắm đấm, bực tức : “Thế tử gia, người muốn chống đỡ thay cho bọn ta có phải ? được, muốn chúng ta cùng !”

      “Đúng, muốn cùng .” Hương Trần phụ họa.

      “Mộ Cao Tố hoài nghi ta rồi, ta thể được. Nếu ta mà có động tĩnh, hoài nghi của Mộ Cao Tố lập tức biến thành khẳng định, đến lúc đó tất cả chúng ta phải bỏ mạng ở Bắc Bình. Có thể thoát được người nào thoát, đây là mệnh lệnh!”

      Trong phút chốc trong mắt cả hai đại nam nhân Kim Nê và Hương Trần đều bị ánh nước bao phủ, hai mắt Kim Nê đỏ ngầu, “bịch bịch” tiếng liền quỳ rạp xuống đất, “Thế tử gia, là nô tài có lỗi với người, lời này nô tài muốn từ lâu nhưng mà, nhưng mà, nô tài lại vì gian tế Sầm Tiểu Mạn mà vẫn thể vượt qua, tội nô đáng chết vạn lần.”

      “Đứng lên.” Cắm trường đao, Lục Cửu đá Kim Nê phát, “Đừng có lề mề khóc lóc ỉ ôi nữa, mau cút! Nếu ngươi cảm thấy có lỗi với ta, vậy hãy thay ta chiếu cố cha mẹ ta và Minh nhi của ta .”

      Hương Trần cũng khóc, “Thế tử gia, ngài cùng với chúng ta .”

      “Đừng nhảm, mau cút hết cho ta!” Dứt lời, Lục Cửu liền đứng lên, còn bồi thêm câu, “Các ngươi nhanh thúc ngựa hồi kinh tìm viện binh, ta kéo dài thời gian thêm chút, chưa biết chừng các ngươi còn có thể cứu ta mạng. Nếu ta cùng theo các ngươi cả ba chúng ta tiêu đời, nhưng các ngươi trước chúng ta vẫn còn đường sống.”

      Kim Nê nghiến răng, lập tức dập đầu với Lục Cửu, ba tiếng “bộp bộp bộp” vang lên to, “Thế tử gia, ngài chờ, nô nhất định hồi kinh tìm viện binh.”

    4. Tứ công tử

      Tứ công tử Active Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      203
      Truyện càng ngày càng ly kỳ . Thanks chủ nhà
      Diệp Nhược GiaiLa Thùy Dương thích bài này.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 72: Ám sát Yến vương
      Edit: Diệp Nhược Giai

      Tuyết rơi.

      Đây là trận tuyết đầu tiên kể từ khi bước vào mùa đông, bông tuyết mỏng manh như tơ liễu, bay phất phơ rớt lên mi mắt Lục Cửu, dính hàng lông mi dày đậm của , khiến cho khuôn mặt như ngọc của vừa toát lên vẻ tuyệt diễm của hoa mai, lại vừa có vẻ rét lạnh của băng sơn ngàn năm.

      Vị tướng quân trẻ tuổi ngồi sau tấm mành ấy làm cho trái tim của bao thiếu nữ e ấp trong tửu lâu đường phải đập rộn ràng.

      Lục Cửu tiến vào Yến vương phủ, tuy còn nhìn thấy bóng lưng cao lớn ấy nữa, nhưng dung mạo như thiên tiên của vẫn quanh quẩn trong tâm trí các nàng.

      đánh lùi được binh lính Bắc Nguyên, nên hôm nay Yến vương tổ chức bữa tiệc mừng công cho các tướng quân.

      Bữa tiệc này được tổ chức tại cung điện mà Yến vương thường dùng để tiếp đãi khách khứa. Khi các vị tướng quân yên vị, đàn sáo kèn trống bắt đầu vang lên, đám vũ cơ nhịp nhàng nhảy múa, tạo nên cảnh thái bình an vui.

      Mộ Cao Tố ngồi ngay cạnh Lục Cửu, nhìn khuôn mặt có biểu cảm của , Mộ Cao Tố nâng chén kính mời, "Lục tướng quân, thỉnh."

      Lục Cửu tiện tay nâng chén rượu lên, uống hơi cạn sạch.

      Thấy Lục Cửu uống cạn chén rượu, Mộ Cao Tố nở nụ cười thần bí, mà Yến vương ngồi ngay chủ vị cũng cười, từ ái nhìn Lục Cửu, trong đôi mắt còn lấp lánh ánh sáng, nụ cười ấy trông lòng biết bao nhiêu.

      Lục Cửu giơ cao chén rượu kính Yến vương, chậm rãi đứng dậy đến gần chỗ y, nơi khóe miệng cong lên đường vòng cung nhè khiến người ta chợt thấy thoải mái dễ chịu. Nụ cười này của tựa như bông mai đầu tiên nở rộ khi tuyết vừa tan, khiến người ta phải kinh diễm ca thán.

      Yến vương cười tán dương: "Lần này có thể đánh lùi Bắc Nguyên, công lớn nhất vẫn thuộc về Lục phó tướng đây. Quả đúng là hổ phụ vô khuyển tử.”

      Các vị tướng quân ngồi bên dưới ai là biết xuất thân của Lục Cửu, cũng rối rít hùa theo.

      Lúc bấy giờ, Lục Cửu đến trước chỗ ngồi của Yến vương, nâng chén : “Ta kính vương gia ly."

      “Được, đến đây!” Yến vương cũng xuất thân từ quân đội, tính cách hào sảng, lập tức đáp ứng. Nhưng chỉ trong tích tắc, Lục Cửuđã hành động, tay cầm chén rượu bất chợt hắt thẳng vào mặt Yến vương, tay kia rút từ trong tay áo ra thanh chủy thủ bén nhọn. Chén rượu loảng xoảng rơi mặt đất, thừa dịp Yến vương theo bản năng né chén rượu ấy, Lục Cửu dùng tay giữ chặt lấy gáy Yến vương, tay còn lại cầm chủy thủ đâm mạnh vào ngay tim Yến vương.

      Tất cả những chuyện vừa rồi chỉ xảy ra chớp nhoáng, ngoại trừ Mộ Cao Tốthì những người còn lại đều kịp có phản ứng gì.

      im lặng đầy chết chóc bao trùm cả đại điện, chỉ thoáng sau, đám vũ cơ bắt đầu bỏ chạy tán loạn, nhóm tướng quân ùa tới cứu giá, Mộ Cao Tố hành động nhanh nhất, hét lớn tiếng xông lên, "Lục Cửu, ngươi làm gì đấy?!"

      Từ giọng cho đến vẻ mặt đều thể vẻ cực kỳ khiếp sợ.

      "Ngươi đáng chết." Lục Cửu nhàng câu, thừa dịp Mộ Cao Tố chuẩn bị xông lên đánh mình, Lục Cửu lại đâm Yến vương thêm nhát.

      Nhưng bỗng nhiên, Yến vương vung tay đánh Lục Cửu chưởng, ngay sau đó đám tướng quân đằng sau ùa lên chế trụ .

      Tình thế thay đổi, Lục Cửu xoay cổ tay, hướng con dao về phía ngực mình toan tự sát, nhưng lại bị Mộ Cao Tố đưa tay bổ ngang, đập vào cổ tay . Thanh chủy thủ rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng, Mộ Cao Tố tát Lục Cửu cái, nghiến răng nghiến lợi : "Muốn chết à, có cửa đâu!"

      Sau đó, xoay người đỡ Yến vương dậy, bi thương : "Phụ vương, ngài sao rồi?”

      Yến vương lấy tay quẹt ít máu ngực mình cho vào miệng nếm thử, môi y lập tức bị vấy máu, màu đỏ tươi quỷ dị ấy khiến y trông càng thêm uy nghiêm ngoan độc, đồng thời cũng phân tán chú ý của mọi người, ai thấy được biến hóa kỳ lạ trong màu mắt của y, “Ngươi giỏi lắm.”

      Vì vừa đâm liên tục hai nhát vào tim Mộ Kiêu,nên Lục Cửu nắm chắc rằng y nhất định chết, liền nhe hàm răng trắng tinh nở nụ cười tươi, "Đa tạ vương gia khen ngợi."

      Lục Cửu nhìn máu tươi tuôn ra ồ ạt từ ngực Mộ Kiêu, gánh nặng lưng như thoắt cái biến mắt, thoải mái cười, "Giết ngươi rồi, tất cả đều ổn.”

      Tiểu Phượng Hoàng, ta báo thù cho nàng rồi.

      Tiểu Phượng Hoàng, nàng phải đợi ta ở cầu Nại Hàđấy.

      Tiểu Phượng Hoàng, nếu sớm biết rằng nàng thích nam nhi có bản lĩnh, kiếp sau gặp lại ta nhất định học hành cho tốt, ngày ngày chăm chỉ, như vậy chúng ta bỏ lỡ nhau nữa.

      Tuy mặt tỏ vẻ bi thương lo lắng, nhưng tim Mộ Cao Tố lại hứng khởi đập loạn. nhìn thấy rất , hai nhát dao vừa rồi đều đâm thẳng vào tim, phụ vương nhất định thể qua khỏi, nhưng ngoài miệng vẫn sốt ruột kêu gào: “Mau tìm đại phu! Mau tìm đại phu!”

      Yến vương thở dốc nắm lấy tay Mộ Cao Tố, " cần đại phu, tìm Đạo Khư đến đây, đỡ ta vào phòng, mau!”

      xong lại nhìn chằm chằm Lục Cửu, "Giải vào địa lao."

      Mộ Cao Tố lập tức làm theo.

      ---

      Trong địa lao ẩm ướt tối om, nơi chân tường bám rêu xanh dày đặc, ngọn nến treo vách tường phát ra ánh sáng le lói mờ ảo, chiếu lên bóng dáng Lục Cửu bị trói cái giá cao cao, thân hình lặng im nhúc nhích.

      Mộ Cao Tố đến gần Lục Cửu, ghé sát vào mặt , quan sát hồi rồi híp mắt cười : “Lục Cửu, làm khá lắm.”

      Lục Cửu mở mắt ra, đôi mắt quạnh sức sống lướt qua khuôn mặt tươi cười của Mộ Cao Tố rồi lại nhắm lại.

      “Sao ngươi phớt lờ ta thế? Nếu ngươi vài lời xuôi tai, biết đâu ta mềm lòng mà tha cho ngươi.”

      Nhưng Lục Cửu vẫn hợp tác.

      Mộ Cao Tố dạo vòng quanh Lục Cửu, “Thực ngươi tò mò vì sao ta khen ngươi là làm khá lắm à?”

      Thấy bộ dáng như chết rồi của Lục Cửu, Mộ Cao Tố im lặng, tự hỏi tự trả lời, “Vì ta cũng muốn Mộ Kiêu chết. Hôm đó khi thấy ngươi vì nhận được tin Mộ Khanh Hoàng chết mà đau đến muốn sống nữa, ta bắt đầu hoài nghi rồi. ngờ lúc ta cho Cửu Chúc ra thử ngươi, ngươi lại rút lui, hơn nữa còn thuận theo ý ta giết chết Mộ Kiêu. Lục Cửu à, ta thực lòng muốn cảm ơn ngươi vì giết chết con quỷ ấy. Hay là thế này, nể mặt ngươi trừ khử Mộ Kiêu, ta đây cho ngươi biết tin tốt. Mộ Khanh Hoàng chết."

      Lục Cửu bỗng dưng mở mắt ra, ánh mắt trầm tĩnh.

      Thấy như thế, Mộ Cao Tố cười to, "Lục Cửu Lục Cửu, ngươi đối với Mộ Khanh Hoàng quả thực là đến tận xương rồi."

      "Tiểu Phượng Hoàng chết?" Lục Cửu khàn giọng hỏi lại, cố gắng đè nén nỗi kích động, “Nhưng, nhưng Thánh thượngđã tổ chức tang lễ cho nàng rồi mà?”

      Trước đó cũng tin lời của Mộ Cao Tố, từng lệnh cho Hương Trần về kinh thăm dò, cuối cùng nhận được tin tức là Tiểu Phượng Hoàng được mai táng tại cổng Cảnh Lăng, cho dù chịu thừa nhận đến thế nào cũng khỏi chết lòng.

      “Đúng, nàng ta chết. Lúc ở Hà Nam ta tráo người, để kẻ khác chết cháy cùng với Lục Mạo, còn nàng ta và đám nô tỳ của nàng ta bị ta mang về Bắc Bình. À đúng rồi, con muỗi dù bé cũng vẫn là thịt, ta muốn lãng phí bất kỳ giọt máu nào, vì vậy ta quẳng nàng ta vào trong Nhân Súc Viện rồi. Mà ngươi có biết Nhân Súc Viện là gì ?"

      “Ngươi làm gì nàng?!” Lục Cửu nhe răng giận dữ trừng Mộ Cao Tố.

      Mộ Cao Tố xoa xoa mặt Lục Cửu, vui vẻ cười, “Ồ, sống lại rồi đấy à, ta muốn phải đối diện với khuôn mặt cá chết của ngươi tí nào.”

      Lục Cửuphun ngụm nước miếng về phía Mộ Cao Tố, kiềm chế căm hận, : “Ngươi làm gì Tiểu Phượng Hoàng?!”

      “Có gì đâu, chỉ xin nàng ta tí máu thôi mà. Ta rất là công bằng, đối xử với mọi người đều như nhau, chứ có vì nàng ta là đường muội của ta mà thiên vị đâu nhé. Những người tế máu khác ngày bị lấy máu bao lần, nàng ta cũng bị lấy bấy nhiêu. Mà vì nàng ta có tướng mạo đẹp, thân phận lại quý trọng, nên suýt còn bị người ta “ăn” mất đấy.”

      Tâm trí bị chấn động kịch liệt, Lục Cửu cắn răng đến mức gần như chảy máu, "Mộ Cao Tố, ngươi cmn chết với ta!”

      Tuy bị mắng như thế nhưng Mộ Cao Tố cũng giận, trông thấy Lục Cửu như con hổ bị trói cảm thấy sảng khoái vô cùng, “Đừng nóng thế chứ, ta còn chưa xong mà. Phải rằng, đường muội này của ta cũng sắt đá quá, gan lại còn lớn nữa, dám xé tơ bạc trong áo se thành sợi dây mảnh siết cổ gã ta, ấy thế mà cũng may mắn trốn thoát.”

      “Trốn tốt, trốn tốt.”

      “Nhưng lại bị bắt nữa rồi.”

      "Ngươi!" Lục Cửu cực kỳ giận dữ,cũng đau đớn khôn cùng, “Ngươi cmn hết lần chết à?!”

      Thưởng thức cảnh tâm trí của Lục Cửu bị mình chi phối, theo từng lời của mình mà lên thiên đường xuống địa ngục, Mộ Cao Tố cười sáng lạn, “Nhưng cuối cùng được con thú canh mộ cứu rồi. À, bây giờ mới đến trọng điểm đây, thú canh mộ là cái quỷ gì, nhất định ngươi rất muốn hỏi câu này đúng ? Vậy ta đây liền mở lòng từ bi trả lời cho ngươi biết. Từ cách đây rất lâu rất lâu rồi, ở dãy núi Phù Vân tại Bắc Bình này, có địa cung được phát ra. Sau khi trải qua nhiều năm khảo cứu, bọn ta mới biết được, địa cung ấy chính là lăng tẩm của Thần Long Đế và hoàng hậu của ngài.”

      Thấy Lục Cửu nhăn chặt hàng lông mày vẻ hiểu, Mộ Cao Tố ghét bỏ cười nhạo : "Ngươi biết Thần Long Đế là ai, đúng ?"

      “Đừng với ta rằng Thần Long Đế này chính là vị hoàng đế mọc cánh thành tiên đấy chứ.” Lục Cửu nhìn Mộ Cao Tố như nhìn kẻ ngốc, “Đây chẳng qua là truyền thuyết mà thôi, khi còn bé cha ta từng kể cho ta nghe, ta biết rõtriều Đại Tề trước triều Đại Dận từng có Thần Long Đế,Thần Long phục hưng, tạo nên thời Thần Long thịnh thế. Nhưng những câu chuyện về việc Thần Long Đế mọc cánh thành tiên, có khả năng thông thiên triệt địa, biết thuật khởi tử hồi sinh gì gì đó, đều chỉ do dân gian thêu dệt nên thôi.”

      Mộ Cao Tố lắc đầu,“Hồi trước ta cũng chỉ nghĩ đây chẳng qua là truyền thuyết, nhưng từ khi phát ra được địa cung này suy nghĩ của ta cũng đổi khác. Ngươi có biết bọn ta tìm được thứ gì trong đó ? Là quặng phỉ thúy, mà đa số phỉ thúy trong mỏ quặng ấy được dùng để điêu khắc thành cung điện, lầu quỳnh điện ngọc, đình đài lầu gác, tất cả đều giống y hệt với nơi mà bọn ta ở. Mà quặng phỉ thúy ấy lại được bảo vệ bằng loại cây hút máu, bọn ta gọi nó là Kiến Huyết Thịnh, chỉ bị kích thích khi nhìn thấy máu, mỗi lần như vậy nó nở hoa. Kiến Huyết Thịnh, Kiến Huyết Thịnh, tên này là do ta đặt đấy.”

      Mộ Cao Tố khá là đắc ý tiếp, “Cây này cực lì, lửa đốt sợ, ham thích duy nhất là máu. Mỗi lần chúng nó uống máu xong rồi, bọn ta mới có được canh giờ tiến vào khai thác.”

      Lục Cửu cắn răng : "Cho nên các ngươi táng tận thiên lương lấy máu của Tiểu Phượng Hoàng!”

      “Đừng cáu đừng cáu, cáu gắt hại thân. phải là nàng ta trốn rồi à, những tự mình trốn được mà còn quay về cứu đám bộc tỳ của nàng ta nữa. Mà mỏ quặng phỉ thúy kia cũng tính là gì, bọn ta hao phí bao nhiêu năm ròng chỉ nhằm mở ra địa cung ấy, trong đó tài bảo vô số, nhưng cũng chứa bao nhiêu kịch độc, nhóm binh lính vào từng đợt lại chết từng đợt, nhưng sau khi rữa nát rồi lại sống lại, vừa gặp người lập tức xông lên cắn xé, mà những nạn nhân bị cắn xé ấy... biến thành xác sống.”

      Lục Cửu trừng to mắt.

      Mộ Cao Tố nhìn Lục Cửu kinh ngạc: “Ngươi cũng bị khiếp sợ, đúng ? Khởi tử hồi sinh, liệu đây có phải là thuật khởi tử hồi sinh ? Phụ vương ta nghĩ vậy đấy, cho nên ông lại càng thêm hưng phấn, mặc kệ phải trả bao nhiêu cái giá cũng vẫn lòng muốn vào được địa cung. Ông mang theo Đạo Khư tự vào đó, sau khi vào phát ra được cái gì ta biết, ta chỉ biết là ông bắt đầu nảy ra dã tâm đoạt vị. Nếu trước kia dã tâm của ông chỉ nhưng những vì sao chợt lóe chợt tắt trong đầu, từ sau khi ra khỏi địa cung ấy, nó như ngọn lửa cháy lan ra khắp đồng cỏ, quyết tâm muốn đoạt được.

      Cuối cùng địa cung cũng được dọn hết, nhưng sau đó bọn ta mới phát ra được, đó mới chỉ là ngoại thành của địa cung mà thôi, còn nội thành bị cánh cửa khổng lồ bằng đồng xanh bảo vệ vững chắc, bọn ta dùng hết mọi biện pháp mà vẫn thể mở cánh cửa ấy ra. Với lại, trong quá trình dọn dẹp địa cung, bọn ta bị thú tập kích nhiều lần, hao tổn vô số binh lính, mà chỉ huy con thú đó tập kích lính phe ta chính là con thú canh mộ cứu Mộ Khanh Hoàng , cơ trí như người.”

      Lục Cửu nghe xong, cuối cùng nhìn Mộ Cao Tố, "Ngươi cho ta biết những thứ này là muốn làm gì?”

      muốn lấy ngươi ra để dụ Mộ Khanh Hoàng đó, đồ ngu.” Mộ Cao Tốbày ra tư thế của kẻ thắng cuộc, đứng cạnh Lục Cửu, thầm vào tai , “ khi Mộ Kiêu chết, Bắc Bình thuộc về ta. Ta đợi ngày này lâu lắm rồi, hôm nay ta rất cao hứng, ra hết thấy vui, ha ha..."

      Đúng lúc này, Cửu Chúc tiến vào, sắc mặt lo sợ yên, ánh mắt mang theo sợ hãi, "Chủ tử, y, y, y..."

      Vẻ mặt của Mộ Cao Tố vẫn vững như núi Thái Sơn, hứng thú dạt dào, “Đến lúc này rồi chúng ta còn phải sợ gì nữa, cứ .”

      Cửu Chúcliền giọng vài câu bên tai Mộ Cao Tố, biết gì mà sắc mặt Mộ Cao Tố lập tức biến đổi, trắng bệch như tờ giấy.

      Lục Cửu vừa thấy vẻ mặt này của Mộ Cao Tố, chẳng biết tại sao trái tim trong lồng ngực lại bắt đầu đập mạnh.
      HoanHoan, thanhbinh, Tiểu Ly 111125 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :