1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trùng sinh lại làm độc phụ - Thanh Sơn Ngọa Tuyết (Hoàn ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. AikoNguyen

      AikoNguyen Active Member

      Bài viết:
      162
      Được thích:
      215
      Ôi, tiểu Phượng Hoàng gặp nạn rồi, Cửu ca mau đến cứu tỷ ấy !!! Cửu ca: Ta bay tới đây :yoyo39::yoyo39:
      Hừ, tên khốn Mộ Kiêu, dám đánh chính diện nên phải dùng thủ đoạn chứ gì! Tên hèn hạ, ti bỉ, tiểu nhân, đê tiện, vô liêm sỉ, chỉ giỏi lấy phụ nữ trẻ em ra uy hiếp người khác! Lão hoàng đế biết gặp phải vận c*t chó gì mà có đứa con bất nhân bất nghĩa, độc ác vô lương tâm như ngươi chứ! :6::6:

    2. Halie.hp

      Halie.hp Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      95
      Ồ, Lục Mạo chỉ mới bửa được củi, chưa kịp làm gì thêm thì đã hết giá trị lợi dụng rồi. Chết thật hả trời!
      Yenny mareDiệp Nhược Giai thích bài này.

    3. Yenny mare

      Yenny mare Well-Known Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      894
      Chương 68 : Yến vương

      Cháy rồi!

      căn hộ sau ngõ Phủ nha môn bị thiêu cháy ngay giữa ban ngày.

      Thái tử cứu trợ thiên tai xong, từ huyện Nguyên Vũ trở về nhận được tin Triều Dương quận chúa mất tích!

      Nàng ở trong Dưỡng Tế Viện, ở đó chỉ có lác đác vài cụ già mặt mày hồng hào, chứng tỏ Tri phủ Hoài Khánh chăm sóc những người neo đơn ốm yếu này rất tốt.

      Triều Dương quận chúa mang theo tỳ nữ cùng hộ vệ của mình ra cửa từ buổi sáng vẫn chưa trở về.

      Lửa được dập tắt, ở trong đống hoang tàn có hai thi thể ôm chặt lấy nhau.

      Người khám nghiệm tử thi đến, tìm ra được khối ngọc bội Dương Chi cháy xém từ cỗ thi thể có khung xương nhắn, nhưng chữ viết đường vân mặt ngọc vẫn còn mơ hồ có thể thấy được.

      Ngọc bội này, ngọc bội này chẳng phải là ngọc điệp tùy thân đại biểu cho thân phận con rồng cháu phượng hay sao.

      Làm sao có thể, Triều Dương quận chúa sao có thể xuất trong tiểu viện nghèo kiết xác này, và người nam nhân ôm Triều Dương quận chúa chết cháy cùng nàng là ai?

      Người khám nghiệm tử thi run rẩy khám xét thi thể còn lại, cỗ thi thể này dễ khám nghiệm hơn thi thể của Triều Dương quận chúa nhiều, vì mặt chôn ở trong lòng Triều Dương quận chúa nên cũng còn có thể lờ mờ nhận ra.

      Ai vậy nhỉ, Thái tử nén nhịn nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh tự mình đến xem.

      Là Lục Mạo, chồng trước của Triều Dương, bởi vì Triều Dương mà bị phá hủy tiền đồ đời đời kiếp kiếp.

      Đây là hận Triều Dương nên trả thù thâm độc mà.

      Nhưng vì sao Triều Dương còn muốn đến nơi hẹn, là, là vì trong lòng còn tên súc sinh này sao...

      Thái tử vừa đau lòng lại vừa phẫn nộ, tỳ nữ cùng hộ vệ hầu hạ Triều Dương đâu, thân là tỳ nữ lại biết khuyên giải, thân là hộ vệ mà thể bảo hộ quận chúa chu toàn, các ngươi còn có ích gì, giết!

      Nhưng hai tỳ nữ cùng bốn hộ vệ kia cũng thấy đâu.

      thấy.

      Vì sao bọn chúng bỏ lại Triều Dương?

      Hẳn là biết Triều Dương bị chết cháy nên muốn chạy tội đây mà!

      Thái tử giận dữ, trực tiếp phát mệnh lệnh xuống dưới, hễ bắt được đám người này đưa đến quan phủ được thưởng ngàn lượng bạc.

      Triều Dương quận chúa cùng chồng trước lén gặp nhau, bị chồng trước đồng quy vu tận, đây là chuyện xấu, là chuyện xấu, nhưng chuyện xấu này thể che giấu được nữa, thái tử che mặt, cảm thấy rất xấu hổ, lại thấy đau đớn bi thương, tinh thần mệt nhọc, sớm trở về kinh.

      đường quay về, thái tử ngồi ở trong ngọc liễn, sắc mặt mệt mỏi, trong đầu lại nghĩ tới những lời Triều Dương đường đến đây.

      "Phụ thân, y muốn con chết, lúc ở kinh thành con bị ám sát hai lần rồi."

      "Phụ thân, Mộ Kiêu sớm có dã tâm đoạt vị."

      "Phụ thân, người phải tin con."

      Khuôn mặt Mạnh Đức Siêu đầy vẻ bi thương, ngồi ở ghế cẩn thận khuyên, "Thái tử, người chết thể sống lại, ngài phải bảo trọng ngọc thể."

      Thái tử tay chống đầu, thều thào : "Triều Dương chết..." biết giống như tra được, là Lục Mạo bám theo đoạn đến Hà Nam, lẫn vào phủ nha môn, lừa gạt Triều Dương gặp nhau ở tiểu viện, cùng Triều Dương đồng quy vu tận, hay là giống như Triều Dương , là Mộ Kiêu muốn nàng chết.

      Nếu như Mộ Kiêu thực có ý định đoạt ngôi, người muốn ám sát nên là mình - thái tử mới đúng, mà phải là Triều Dương. Triều Dương chỉ là nữ nhân, căn bản có quyền kế thừa ngôi vị hoàng đế, con bé cũng chỉ đơn giản là được phụ hoàng sủng ái chút mà thôi, mà loại sủng ái này khi đem so với giang sơn chẳng đáng gì, căn bản là thể có bất cứ ảnh hưởng nào trong quyết sách triều chính.

      Nhưng Triều Dương phải là loại người ăn bậy bạ, vu khống làm càn, cũng có bất kỳ va chạm nào với Mộ Kiêu, quan hệ cùng Mộ Cao Tố cũng coi như tốt, vì sao Triều Dương lại Mộ Kiêu muốn giết nàng?

      Giết nàng làm gì?

      Triều Dương, Triều Dương à, nữ nhi của ta...

      Nghĩ hồi, thái tử lại đỏ mắt, vẻ mặt đầy đau khổ.

      Đường lúc đến sao mà dài dằng dặc, đường trở về, ở trong bi thương lại nhanh như vậy.

      Đến Càn Thanh Cung gặp mặt đế quân, gặp mặt phụ thân, thái tử quỳ xuống nghẹn ngào, "Phụ hoàng, Triều Dương rồi."

      Kiến Nguyên Đế ngồi ghế rồng dừng lại bút son, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt khẽ híp lại, " đâu?"

      "Qua đời." Thái tử hít sâu hơi nhịn xuống nỗi niềm bi thương, chậm rãi .

      Mực chu sa đỏ tươi từ ngòi bút rơi xuống, giọt lên quyển tấu chương, làm nhòe hàng chữ đen nhánh đó, qua lúc lâu Kiến Nguyên Đế mới : "Chết như thế nào, cho kỹ càng."

      Thái tử liền lại tất cả mọi chuyện, từ những gì mình thấy được, tra được, đoán được, cho đến cả những chi tiết hiểu cũng .

      Kiến Nguyên Đế sững sờ lát, thu lại bi thương trong mắt, lạnh lùng : "Nữ hài nhi rồi bị tình ái phá hủy, quả nhiên vậy, con bé uổng phí những cưng chiều thiên sủng mà trẫm dành cho con bé bao năm qua."

      Thái tử lúng ta lúng túng, căn bản dám nhắc đến những lời Triều Dương từng .

      Phụ hoàng có mấy người con đều đóng quân ở nơi khổ lạnh, đối chọi với Bắc Nguyên, càng vất vả công lao càng lớn, bọn họ phòng thủ biên giới vì thái tử ngươi, ngươi biết cảm kích mà ngược lại còn có thể hoài nghi trung thành của bọn họ đối với Đại Tấn?

      Bẻ đũa chẳng bẻ được cả nắm, là huynh đệ phải tương trợ nhau, ngươi thân là thái tử lòng dạ phải rộng rãi, phải dung nạp được muôn dân trăm họ, nghi người dùng người, dùng người nên nghi ngờ người.

      Những lời đó đều là lời phụ hoàng thường , thái tử suy nghĩ rất nhiều lần, rốt cục vẫn ngậm miệng.

      lát sau, thái tử liếc trộm sang Kiến Nguyên Đế cái, cực kỳ cẩn thận : "Triều Dương có nhà chồng, nên chôn cất ở nơi nào ạ?"

      Kiến Nguyên Đế ngừng bút, nhìn vệt ánh sáng mờ ảo hắt vào phòng, thở dài dài, "Chôn cất ở ngoài cửa Cảnh Lăng , phạt nó trông cửa cho trẫm."

      Thái tử vui mừng, vậy là, vậy là phụ hoàng thương Triều Dương, nỡ để con bé phải làm hồn dã quỷ, còn đặt ở bên ngoài lăng tẩm của chính mình để chú ý trông nom.

      Triều Dương quận chúa hạ táng, Tông nhân phủ xử lý tang im ắng hết sức có thể. Đối với chuyện Triều Dương quận chúa chết, phía giữ kín như bưng, người phía dưới cũng dám tùy tiện nghị luận, nhưng đó là chủ quản của Liên Viên đó, năm trước còn oanh oanh liệt liệt đứng công đường tranh đấu cùng nhà chồng trước, lại còn là tam đường hội thẩm, vậy mà mới có năm chết nhanh như vậy?

      Tuổi còn trẻ chết, rốt cuộc vẫn làm rất nhiều người thổn thức thôi.

      Mà nay chủ quản Liên Viên chết, vậy Liên Viên kia thuộc về ai?

      Nhóm Hoàng thân quốc thích rục rịch.

      Liên Viên vốn là quà cưới của Triều Dương quận chúa, nàng mới vừa chết, hiển nhiên phải thuộc về con trai duy nhất của nàng, Trường Ninh Hầu mặc dù còn giữ đạo hiếu, nhưng cũng phải là ngồi , ai ôm ấp mưu muốn chiếm đoạt, liền ôm Minh nhi đến cửa cung khóc ngay.

      Nghĩ tới đứa bé nho này vừa mất mẫu thân, Kiến Nguyên Đế hạ khẩu dụ, của hồi môn nên thuộc về ai thuộc về người đó, ai cũng đừng mong chiếm lợi.

      Minh nhi xíu còn quấn trong bọc tã, chưa lớn mà bên người có sẵn gia tài bạc triệu, chờ trưởng thành, lại là tiểu Hầu gia, hưởng hết cả đời phú quý an nhàn.

      Bạch Cẩm và Ngọc Cái biết được tin Mộ Khanh Hoàng chết, khóc lóc thảm thương lúc rồi đau đầu suy nghĩ xem nên như thế nào với thế tử gia đây, bọn họ thực sợ thế tử gia chịu nổi, đành phải đến cầu kiến Trường Ninh Hầu.

      Bên trong Thụy Phúc Đường, Trường Ninh Hầu ôm đại tôn tử, đại tôn tử của ông có đôi bàn tay tuy nhưng rất có lực, lúc này túm râu ông, chặt đến mức ông phải kêu lên “úi da” “úi da”, Minh nhi nghe được phá lên cười khanh khách, Lăng Thị ngồi bên cạnh cũng cười, trong mắt tràn đầy thương tiếc.

      "Hầu gia, nô tài có việc bẩm báo."

      Lục Cửu bị giáng bậc, thân là tay sai của Lục Cửu, bốn người Bạch Cẩm đương nhiên cũng bị giáng xuống.

      "Minh nhi đói rồi, bà xuống chưng chén canh trứng gà mang đến ."

      "Vâng." Lăng Thị thuận theo xuống.

      đợi Bạch Cẩm Ngọc Cái cất lời, Trường Ninh hầu liền : "Giấu ."

      Bạch Cẩm Ngọc Cái liếc mắt nhìn nhau, ngập ngừng đứng lên.

      "Sao, lệnh của ta các ngươi còn nghe?"

      "Nô tài dám."

      "Lui xuống ."

      "Dạ."

      - -

      Phủ Bắc Bình.

      Lục Cửu đưa bái thiếp chưa được bao lâu được cung kính đón vào.

      Yến Vương phi Từ thị là chất nữ của Lục Từ Thị, Lục Cửu phải gọi Yến Vương phi tiếng biểu , mà Lục Nguyệt lại gả cho Mộ Cao Tố, Yến vương phủ cùng Trường Ninh Hầu phủ xem như thân càng thêm thân .

      "Biểu thiếu gia, mời." Băng qua cửa tròn, đến ngã ba, trưởng sử của vương phủ cung kính mời Lục Cửu về hướng bên trái.

      Lục Cửu dẫn theo Kim Nê với Hương Trần, ngó nghiêng ngắm nghía khắp nơi như tên nhà quê vừa ra tỉnh, cười : "Đây là lần đầu ta vào vương phủ đấy, hóa ra vương phủ lớn như vậy, khác hoàng cung là bao."

      Trưởng sử vội : "Biểu thiếu gia cẩn thận, vương phủ chỉ là vương phủ, phải dựa theo quy chế mà xây dựng, sao có thể so sánh với hoàng cung chứ, cẩn thận, cẩn thận."

      Trưởng sử luôn luôn hạ thấp tay, thái độ cực kỳ kính cẩn.

      Lục Cửu thầm cười lạnh, thể nhưng có thể làm đúng .

      Chỉ lát sau Lục Cửu được dắt đến bên trong tòa cung điện, trong điện được trang hoàng rất đơn giản, lúc này có nam nữ ngồi ở chủ vị nhìn .

      Nam nhân có dáng người khôi ngô, khuôn mặt lạnh lùng tuấn, mặc bộ áo bào xanh, hai vai thêu hình rồng, hai tay áo có hình ngọn lửa rực rỡ, ngồi đó khẽ cười cái, vẻ lạnh lùng xa cách lập tức biến đổi, trở thành trưởng bối ôn hòa.

      Luận tướng mạo, dáng người, khí độ, tuy Lục Cửu là con rể thái tử, nhưng theo lương tâm mà , thái tử sánh bằng Yến Vương.

      Lúc này, Yến Vương ngồi ở tháp cao, mặc dù đôi mắt có vẻ ôn hòa với vãn bối, nhưng thể che hết sắc bén trong đó, cặp mắt này của Yến Vương cực kỳ giống với ánh mắt Kiến Nguyên Đế.

      "Lục Cửu bái kiến Yến Vương, Yến Vương phi." Lục Cửu chắp tay, quỳ chân đất.

      " cần đa lễ, mau đứng lên." Yến Vương giơ tay lên, Lục Cửu thuận thế đứng dậy.

      Yến Vương phi có tướng mạo phúc hậu dịu dàng, Yến Vương bảo Lục Cửu đứng lên rồi bà mới mở miệng, "Đến đây ngồi ."

      Lục Cửu biết khách khí là cái gì, quả tới ngồi xuống cái ghế cách Yến Vương gần nhất, đĩnh đạc : "Biểu , cháu ở trong kinh đắc tội với người ta, thể yên ổn sống được nữa, nên cha cháu đạp cháu đến đây, chứ bản thân cháu muốn, biểu phụ người cứ tùy tiện đưa cháu vào trong quân doanh nào đó làm lính quèn , cha cháu muốn cháu tới giết chó Nguyên, cháu nghĩ chắc giết hai tên là được rồi. Đúng rồi, biểu phụ, Bắc Bình có gì hay để chơi , có gà chọi hay sòng bạc gì ? Cháu nghe Bắc Bình có loại chó xù, lớn như sư tử, có thể mua ở đâu vậy?"

      Yến Vương phi vừa nghe tới mấy lời này của cười ngừng, cười đến mức nếp nhăn nơi khóe mắt cũng lộ ra, "Đứa này, Trường Ninh Hầu gửi cháu đến để chơi đấy à?"

      Lục Cửu rũ vai thở dài : "Lão cha để cháu tới kiếm công trạng, tới giết giặc Nguyên, nhưng mấy việc đánh đánh giết giết ấy có gì hay ho đâu."

      Yến Vương híp mắt quan sát Lục Cửu lát, cười : "Cháu ấy, sinh ở nơi phú quý nên bị nhiễm thói ăn chơi trác táng rồi, hèn gì Trường Ninh Hầu quẳng cháu đến chỗ bản vương. Nếu vậy bản vương thể để cháu nếm chút khổ sở được. Đến Thông Châu , mỗi khi đến tiết thu đông, Bắc Nguyên lại rục rịch, cháu đến đại doanh Thông Châu làm tiểu binh, lập công rồi bản vương thăng quan cho cháu."

      Lục Cửu có vẻ vui gật đầu, đứng dậy chắp tay : "Mọi chuyện đều nghe theo biểu phụ an bài."

      Yến Vương phi cười , "Nghe cháu hòa ly với Triều Dương quận chúa?"

      " phải là hòa ly, là cháu hưu nàng." Lục Cửu gân cổ .

      Yến Vương phi cười cong hàng chân mày lá liễu, "Cháu gọi ta tiếng biểu , từ kinh đô đến nương nhờ chúng ta, biểu cũng nên lo nghĩ cho cháu chút. Biểu để ý vài nương tốt cho cháu, cháu thấy thế nào?"

      Lục Cửu vội vàng khoát tay, " cần cần, đời này cháu cưới vợ nữa, cha mẹ ơi, cưới vợ về chẳng khác nào tự mua bây buộc mình, chó cũng được nuôi, dế đem vứt hết, cháu làm cái gì cũng muốn quản, thành thân có năm nhưng làm cháu tức muốn chết rồi, cưới vợ, cưới nữa đâu! Cháu có con trai, có người nối dõi rồi, còn cần tức phụ làm gì nữa? cưới, dứt khoát cưới!"

      Yến Vương cùng Yến Vương phi đều bị chọc cười.

    4. Halie.hp

      Halie.hp Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      95
      Lâu quá đọc ý, quên béng hết cả nhân vật. Mới đầu nhớ Mộ Cao Tố là ai nữa cơ
      Diệp Nhược GiaiYenny mare thích bài này.

    5. Yenny mare

      Yenny mare Well-Known Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      894
      Chương 69: Kiến Huyết Thịnh

      Hoàng hôn, ánh dương nhuộm khắp bầu trời.

      Kiến Nguyên Đế đứng ở phía trước cửa sổ Càn Thanh Cung, cúi đầu xoay xoay nhẫn ngọc ngón tay cái, thấm thoắt ánh sáng mờ dần, màn đêm buông xuống, đèn hoa thắp lên.

      Ông nhớ tới giọng và dáng điệu nụ cười của đứa ấy, nhưng ông chưa từng nghĩ tới, lần chuyện ngày đó lại thành vĩnh biệt.

      "Ở trước mặt Hoàng tổ phụ con cũng dám lời khi quân, con và Lục Cửu thực sự là tốt vô cùng. Vậy, hoàng tổ phụ, phụ thân, hai người có bằng lòng đứng ngoài quan sát con và Lục Cửu chơi ván cờ này hay ?"

      "Vậy bàn cờ này như thế nào?”

      Mộ Khanh Hoàng hơi khựng lại, ngước mắt nhìn vào ánh mắt sắc bén của Kiến Nguyên Đế, mặt giãn ra, nhàng cười, "Giang sơn."

      "Lấy giang sơn làm bàn cờ, lấy tất cả con dân trong giang sơn làm quân cờ."

      "Ván cờ này các ngươi để ai là người đánh cờ?"

      " có người đánh cờ, chúng ta đều là quân cờ."

      "Cũng kể cả trẫm?"

      ", ngài là người xem đánh cờ, là phán quan phán xét thắng thua."

      "Phàm là thắng thua sẽ có tiền đặt cược?"

      "Có."

      "Vật gì?"

      "Giang sơn."

      "Giang sơn..." Kiến Nguyên Đế lẩm bẩm thở dài.

      Ngụy Bảo lặng lẽ tiến lên, "Bệ hạ, nên dùng bữa tối rồi."

      Kiến Nguyên Đế khoát tay áo, "Trẫm đói."

      Ngụy Bảo khó xử : "Bệ hạ, ít nhiều gì ngài cũng dùng chút , từ sau khi Triều Dương quận chúa ra ngài liên tục như vậy, long thể sao có thể chịu được."

      "Bảo đệ, trẫm nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy, Triều Dương chết rất là kỳ quặc, lúc con bé từng với trẫm, nó và Lục Cửu rất tốt, mà nếu rất tốt vì sao nó còn lui tới với Lục Mạo. Nhớ lại lúc Triều Dương nó và Lục Cửu đánh ván cờ, ta nghe giống như trong đó có ý muốn dụ rắn ra khỏi hang. Thái tử cũng với trẫm, trước khi chết Triều Dương từng bị ám sát hai lần, mà Triều Dương luôn khinh thường việc dối. Triều Dương còn với thái tử, lão Ngũ muốn giết nó, trẫm tin Triều Dương tùy tiện vu oan người khác, nhưng lão Ngũ vẫn luôn lòng kính trọng thái tử, đối với trẫm cũng hiếu thuận..."

      Ngụy Bảo lẳng lặng nghe, dĩ nhiên cũng nghe ra được chút manh mối, suy nghĩ của Thánh thượng nghiêng về phía Triều Dương quận chúa, đáng tiếc đứa bé ấy chết rồi. Nhớ lại nàng từng phụng dưỡng ông tới già, là đứa tốt đẹp biết bao...Đôi mắt Ngụy Bảo hơi ươn ướt.

      "Bảo đệ."

      Ngụy Bảo vội vàng khom người : "Tiểu nô ở đây."

      "Ngươi bí mật gọi Cố Viêm Sinh đến đây, trẫm có việc giao cho ." Kiến Nguyên Đế che giấu bi thương, lưng hổ thẳng tắp, con ngươi kiên nghị mà sắc bén.

      "Dạ."

      - -

      Dưới ánh trăng yếu ớt, cả dãy núi giống như con dã thú nằm say ngủ, tiếng gào thét từng trận, ma quỷ quái đều ở trong đó. Tại chỗ nào đó trong sơn động, xương trắng dày đặc chồng chất, từng mảng thịt vụn thối rữa nhung nhúc giòi, con rắn đen to lớn quấn từng vòng từng vòng bộ xương trắng muốt.

      bàn đá đặt cỗ thi thể còn mới, đầu bị đập vỡ nát, đứng ở bên cạnh là hai nam nhân, trong đó có người ăn mặc như đạo sĩ, cầm cây ngân châm dài chọc chọc vào thứ gì đó trong não, người còn lại yên tĩnh đứng nhìn, hai mắt sắc bén tựa như chim ưng.

      "Vẫn được?"

      "Phần ghi chép bị thiêu hủy ấy có lẽ là mấu chốt."

      "Phải nghĩ biện pháp mở cánh cửa đó ra."

      "Bản vương biết, cửa đó chắc chắn phải mở."

      Ngay khi ấy, ngoài động truyền tới tiếng kêu, "Phụ vương, con về rồi."

      Mộ Cao Tố đứng ở ngoài động, nhìn vào con rắn đen quấn mình bộ xương kia, dám vượt qua giới hạn.

      Yến Vương ra, nhìn lướt qua Mộ Cao Tố, " thôi, ra ngoài ."

      "Vâng."

      Hang động trong ngọn núi này rất sâu, hai cha con rẽ qua nhiều ngóc ngách mới ra được.

      "Phụ vương, Triều Dương quận chúa chết rồi." Mộ Cao Tố cười hì hì nhìn Yến vương, "Nhưng con bắt cóc Mộ Khanh Hoàng nuôi nhốt ở Nhân Súc Viện, máu của nàng ta chắc chắn là ngon ngọt hơn đám dân đen kia nhiều, Kiến Huyết Thịnh nhất định rất thích."

      người Yến Vương mang theo mùi thi thể hôi thối bị gió núi thổi qua, thổi hết sang phía mũi Mộ Cao Tố đứng ở cuối gió, Mộ Cao Tố nín thở chốc, lén lút lùi về sau bước.

      Yến Vương cười ngoan độc, tay siết cổ Mộ Cao Tố, "Ngươi ghét bỏ ta?"

      Mộ Cao Tố bị bóp cổ, cuống họng đau như kim châm. dùng sức lắc đầu, ", có, phụ, vương, tha, mệnh."

      Tay Yến Vương mang theo mùi tanh hôi đưa đến mặt Mộ Cao Tố, "Nhi tử ngoan, phụ vương làm vậy đều vì muốn để cho nhà chúng ta có thể lên ngôi vị hoàng đế, đại ca ngươi béo lại còn ngu, tương lai ta chết rồi, ngôi vị hoàng đế này là của ngươi. Phụ tử chúng ta đồng tâm, ngôi vị hoàng đế đó nằm trong lòng bàn tay ngươi và ta, hiểu chưa?"

      Mộ Cao Tố mặt sưng tím gật đầu.

      "Ngoan." Yến Vương buông tay ra, vuốt vuốt cổ Mộ Cao Tố.

      Hàn khí từ lòng bàn chân chạy lên đỉnh đầu, Mộ Cao Tố ho khan kịch liệt dám tránh né dù chỉ chút, toét miệng cười với Yến Vương.

      Yến Vương nhìn Mộ Cao Tố nở nụ cười, cười ha ha, "Ngươi làm việc bản vương vẫn rất yên tâm, chỉ là gan hơi bé chút, về bảo Đạo Khư đưa thuốc cho ngươi, ngươi cũng cần sợ những thứ trùng xà kia nữa."

      Mộ Cao Tố lập tức sợ đến mức mặt trắng bệch như tờ giấy.

      Thấy thế, Yến Vương cười trận, nhưng ánh mắt lại rét lạnh vô cùng, "Cút ."

      "Vâng." Mộ Cao Tố cung kính lui về phía sau mấy bước, từ từ xoay người, càng càng nhanh. Khi ra khỏi tầm mắt Yến vương rồi, Mộ Cao Tố bỏ chạy thục mạng, chạy thẳng đến khi thấy con suối quen thuộc, đến mép nước liền nhảy vào, dùng sức chà rửa mặt và cổ, hận thể chà rách da ở hai chỗ này, vẻ mặt sợ hãi thê lương.

      Cọ rửa lát, cảm giác hơi đau, Mộ Cao Tố vội vàng ngừng tay, người ướt nhẹp bò lên bờ.

      Lúc đó, từ xa xa truyền đến tiếng gầm rú thống khổ cực hạn, Mộ Cao Tố bịt kín lỗ tai mình, thân trong đám cỏ lau lay động, co rúm người run lẩy bẩy.

      - -

      "Van các ngươi, đừng đụng vào quận chúa, các ngươi muốn máu hãy cắt của ta, cắt ta này, ta thay quận chúa." Ngọc Loan ôm bắp đùi tên quỷ diện nhân(1) khóc lóc cầu xin.

      (1) Quỷ diện nhân: Người đeo mặt nạ quỷ

      Kẻ kia giơ chân đá Ngọc Loan , ha ha cười quái dị, vươn tay túm cổ Mộ Khanh Hoàng ấn đến bệ đá, "Quận chúa? Ở chỗ của bọn ta có công chúa quận chúa, đến đây rồi chỉ có người và súc vật."

      Dứt lời, dao hạ xuống cắt vào cổ tay Mộ Khanh Hoàng, máu văng tung tóe, chảy dọc bệ đá nghiêng nghiêng vào trong khe dẫn, đau đớn khiến Mộ Khanh Hoàng nhíu mày. Máu càng chảy càng nhiều, mặt nàng cũng càng ngày càng tái nhợt.

      "Ngọc Loan, suỵt, giữ sức ."

      Chừa sức để còn cướp miếng ăn, thể chết được, các nàng cũng thể chết, phải nghĩ biện pháp trốn .

      Đây là lần thứ ba các nàng bị lấy máu, mỗi lần như vậy các nàng bị lôi khỏi cái nơi chen chúc chật kín hôi thối kia tới đây, mà đây cũng là cơ hội duy nhất để trốn.

      biết có bao nhiêu người bị vắt kiệt máu ở đây, vết máu khô dính chặt bệ đá nghiêng nghiêng, dưới bệ đá là cái khe dài, miệng khe u đen tối, bề ngang đủ cho người bò vào, nhưng nàng dám chạy trốn từ chỗ này, bởi vì những người trong Nhân Súc Viện rằng, từng có người thừa dịp lúc quỷ diện nhân kia lơi là, bò vào khe định chạy trốn, nhưng chẳng bao lâu sau người vừa bò vào ấy khóc hô gọi cứu mạng, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, sau đó còn tiếng động nào nữa. Người trong Nhân Súc Viện truyền tai nhau rằng, trong khe sâu đó nuôi quái vật, mà những người như bọn họ chính là thức ăn của quái vật ấy.

      "Máu ngừng chảy nhanh thế, hay là cắt thêm đường?" Quỷ diện nhân canh giữ bên cạnh huơ con dao dính máu trước mặt Mộ Khanh Hoàng, tay kia xoa xoa mặt nàng. Ánh mắt Mộ Khanh Hoàng rét lạnh, lách mình tránh ra. Ngọc Khinh vừa được bôi thuốc qua loa rồi bọc lại bằng vải xô nghe vậy lập tức vùng dậy chạy đến ôm eo Mộ Khanh Hoàng, đỡ nàng từ bệ đá xuống, hung hăng trừng tên quỷ diện nhân kia cái.

      "Chậc, sợ quá , có tin trừng nữa ta móc mắt ngươi luôn hay ."

      tên quỷ diện nhân khác chạm vào cái, "Đừng tìm chết, giờ Kiến Huyết Thịnh ăn máu, nếu ngừng huyết chắc chắn có người chết, ngươi và ta cũng sống được."

      Hai kẻ áp tải người đến tế máu đứng thầm bên bệ đá, hai tên quỷ diện nhân khác đứng tại hành lang cách đó xa đổ máu xuống khe dẫn, tên trong đó ngẩng đầu lên : "Hai người các ngươi muốn chết cũng đừng lôi kéo bọn ta theo, máu thể ngừng, mau bắt thêm người đến lấy máu ."

      Chủ tớ ba người Mộ Khanh Hoàng sau đó bị ném trở về Nhân Súc Viện.

      Võ Nhị, Võ Tam, Võ Tứ cũng bị bắt tới đây tái mặt đến đỡ nàng, "Quận chúa."

      Mộ Khanh Hoàng lắc lắc đầu, "Ta sao."

      Nhân Súc Viện là sân viện rất lớn, xung quanh được bao bọc bằng lớp tường đá dày cứng, cao gấp hai lần tường viện nhà bình thường, vách tường bóng loáng, muốn leo ra là chuyện thể.Trong sân viện chen chúc từng nhóm từng nhóm lều cỏ, trông giống như nơi để trồng thức ăn, người tế máu đều ngủ nghỉ trong đống rơm dưới túp lều cỏ ấy, ở bên cạnh có hai thùng tắm lớn, mỗi khi đến giờ cơm, quỷ diện nhân đemvài chậu bánh bao tới đổ vào. Sau khi bọn chúng cầm cây côn gỗ gõ ba cái lên miếng sắt treo ở cửa rồi, những người tế máu như bọn họ mới được phép chạy đến giành ăn. Đám quỷ diện nhân này nuôi bọn họ tựa như chăn heo.

      Người ta chăn heo là vì ăn thịt, chịu khổ lần được giải thoát, mà bọn chúng nuôi “heo” là vì lấy máu, chỉ cần ngươi còn hơi thở, cứ vài ngày đều bị lấy máu, cho đến khi ngươi chết. Nghe lão nhân bên trong Nhân Súc Viện , ngươi có chết thi thể của ngươi cũng bị lợi dụng. Quái vật được nuôi trong khe sâu kia thích nhất là uống máu, trong thi thể vẫn còn ít máu chưa chảy hết ra ngoài, chỉ cần ném vào trong miệng quái vật kia, nhai phát, khi phun ra bảo đảm chỉ còn lại đống xương khô.

      Miếng sắt được gõ lên, ba nam nhân Võ Nhị đến đoạt thức ăn, bên trong Nhân Súc Viện nuôi nhốt phần lớn đều là người già và trẻ , nhưng trước mặt thức ăn, sức tranh giành của tất cả bọn họ đều kinh người.

      lát sau, bọn họ ôm màn thầu với bánh bao trở lại, vì cướp bóc nên vỏbánh bao đều bị rách ra hết, nước nhân thịt chảy đầy khắp người bọn họ.

      Vì nuôi để lấy máu nên đám quỷ diện nhân vẫn luôn cung cấp đủ thức ăn cho bọn họ, mỗi bữa đều có bánh bao thịt.

      Ngọc Loan nhặt được cái bánh còn nguyên vẹn, đưa cho Mộ Khanh Hoàng ăn.

      Mấy chủ tớ bọn họ ngồi tụm lại với nhau, trầm mặc yên lặng ăn ngấu nghiến. Lát sau, Mộ Khanh Hoàng thấp giọng, yếu ớt : "Chúng ta phải trốn thôi."

      Mặc dù bữa nào cũng có bánh bao thịt để ăn, nhưng vẫn thể bù lại lượng máu bọn họ bị lấy mất. Sau lần thứ ba bị lấy máu, Mộ Khanh Hoàng cảm giác ràng đầu óc mình bắt đầu ngưng trệ, người cũng từ từ đờ đẫn. Ánh mắt nàng nhìn sang lão nhân nằm bất động ở đối diện, những người ấy nằm xuống rồi thấy đứng lên nữa, chỉ còn kéo dài hơi tàn, quá vài ngày chết.

      Mất máu quá nhiều còn có thể bị điên, giống như những người trong góc kia đào đất ăn, bứt tóc ăn, xé vải ăn.

      Nếu có ngày nàng cũng trở thành như vậy, còn bằng chết .

      "Phải chạy trốn ra ngoài, nhất định phải chạy ..." ràng ăn nổi chỉ muốn ói ra, nhưng Mộ Khanh Hoàng vẫn cố gắng nhét từng miếng từng miếng vào bụng, ăn nhiều chút, dưỡng ra nhiều máu hơn chút, cơ hội sống lại càng lớn.

      Nàng sợ chết, nhưng nàng bỏ được Lục Cửu, mỗi khi nghĩ đến việc Lục Cửu phát nàng chết có phản ứng thế nào, nàng liền đau lòng thôi.

      Cái loại đau đó, hẳn là đau , chỉ là muốn thấy khổ sở thương tâm. Nếu thương tâm khổ sở, nàng càng cảm thấy thương tâm khổ sở hơn.

      "Nhưng làm sao để trốn đây?" Ngọc Loan nâng cổ tay Mộ Khanh Hoàng, nước mắt rơi ngừng.

      Võ Nhị : "Võ Đại chạy thoát rồi, hy vọng có thể tìm được người cứu chúng ta, còn nếu muốn tự mình chạy trốn ra ngoài... khó."

      Trong thoáng chốc, tất cả mọi người đều trầm mặc.

      "Dù gì cũng phải thử chút, thể cứ ngồi chờ chết như vậy." Ngọc Khinh giọng , sau đó quay sang nhìn Mộ Khanh Hoàng: "Quận chúa, cái tên quỷ diện nhân vừa động tay động chân với người khi nãy, nô tỳ sợ có lòng xấu."

      Bây giờ người bọn họ tấc sắt, người yếu sức tàn, hoàn toàn là miếng thịt nằm ngay ngắn thớt của người ta.

      Mộ Khanh Hoàng cũng có dự cảm ấy, theo bản năng sờ lên đầu, sờ được nửa chán nản buông tay xuống. Trâm ngọc cài đầu bị lấy hết rồi, thời cả người nàng tóc tai bù xù như con quỷ cái dơ bẩn.

      "Quận chúa, thể phòng." Ngọc Loan lo lắng .

      Nhưng mà thịt thớt gỗ phải liều mạng cùng dao sắc như thế nào?
      HoanHoan, thanhbinh, Tiểu Ly 111128 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :