1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trùng sinh lại làm độc phụ - Thanh Sơn Ngọa Tuyết (Hoàn ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yenny mare

      Yenny mare Well-Known Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      894
      Chương 65: Nhan sắc khuynh thành

      Cửu Chúc ra vẻ bừng tỉnh, buông Lục Cửu ra nói: "Ngươi quả là thế tử Trường Ninh Hầu phủ Lục Cửu? Chủ tử của Kim Nê?"

      "Là ta." Lục Cửu gật mạnh đầu.

      "Ái chà, đều là người nhà cả, ta là bạn của Kim Nê, Kim Nê với ta giữa ngươi và có chút hiểu lầm, muốn quay về lại bên cạnh ngươi nhưng lại sợ ngươi còn giận ."

      "Khỏi cần nhiều, ngươi là bạn của Kim Nê, trước cho ta mượn chút tiền, mai mốt ta sẽ trả lại ngươi gấp đôi."

      " dám dám." Cửu Chúc sờ soạng người mình lượt lấy ra hai lượng bạc, lúng túng nhìn Lục Cửu nói: "Ta lại quên, trước khi rời nhà ta đã thay xiêm y, ngân phiếu đều đặt trong tay áo của bộ xiêm y kia."

      Thấy thế, ma ma vung tay lên, lệnh hai tên nô tài trái phải khống chế Lục Cửu lại, mặt cười tươi như hoa, "Thế tử gia, vậy chúng ta ."

      Lục Cửu vùng vẫy giãy chết, "Mụ tú bà, gia phải là có tiền, gia có tiền chỉ là hôm nay quên đem theo ngân phiếu, ngày khác, ngày khác ta nhất định đưa tới cho ngươi, ký sổ trước được ?"

      Ma ma bên ngoài cười nhưng trong lòng cười lên phía trước, "Ma ma ta lớn như vậy, nghe qua nợ tiền nước tương, còn chưa từng nghe qua nợ tiền mua hoa."

      Đoàn người đến cửa Trường Ninh hầu phủ, thấy cửa phủ vẫn treo hai ngọn đèn lồng trắng như cũ, tiểu quản giữ cửa nhìn thấy thế lập tức vào bẩm báo, lát sau tiểu quản ôm một bao đồ cùng phong thư ra.

      Thấy vậy, bả vai Lục Cửu bỗng chốc liền sụp xuống, chẳng mấy chốc lại hướng về phía cửa chính gào khóc um sùm, "Ta Tây Bắc hít cát đâu!"

      - -

      Tại Liên Viên, Tấn Vân Lâu vẫn yên tĩnh như xưa, người đến người vô cùng im lặng. Bên trong Dưỡng Tế Tự, mỗi ngày Thành An quận chúa cùng ba vị Tự chính cũng đúng hạn đến điểm danh, các nàng mua đất ở vùng ngoại ô, chuẩn bị xây trường tư thục cùng nhà xưởng.

      Trong nội viện, tuy Mộ Khanh Hoàng rồi, nhưng Ngọc Khê và Ngọc Châu cũng nhàn rỗi, Ngọc Khê quản lý đồ cưới của Mộ Khanh Hoàng, hai nha đầu mỗi ngày đều phải đối chiếu sổ sách.

      Nha đầu nhị đẳng Bích Sa nhàng đến, thấp giọng bẩm báo: "Ngọc Khê tỷ tỷ, cái tên Tần Thiếu Du kia đến, muốn bái kiến quận chúa."

      Nghĩ tới lúc gần Mộ Khanh Hoàng đã giao việc, Ngọc Khê cũng ngẩng đầu lên, gẩy hạt châu bàn tính nói: " cho biết quận chúa Hà Nam rồi, sau đó đuổi ."

      "Dạ."

      Ngọc Châu ngừng bút chút, giọng hừ hừ, "Tên thư sinh nghèo kia mơ đẹp đấy, quận chúa chúng ta cùng thế tử gia tốt đẹp nha, ở đâu đến phiên ."

      Ngọc Khê dừng chút, mặt lộ vẻ lo lắng, " biết lúc này quận chúa đến chỗ nào rồi."

      - -

      Hồi Xuân lâu, bên cạnh bồn hoa, một nam tử đứng chắp tay sau lưng, nhìn cảnh đường phố xa xa. Sau lưng có ba người đứng, người rũ hai mắt xuống, nhìn chằm chằm vào điểm vô định, người đầu tết đầy bím tóc, mỗi bím tóc có buộc lục lạc, người che sa mỏng, xinh đẹp kiều.

      "Hà Nam à."

      "Vì sao lại cứ phải là Hà Nam chứ."

      "Các ngươi có tin ý trời là có ?"

      ai phía sau nam tử trả lời, nam tử "A" tiếng, "Xem ra ta phải đích thân chuyến, phải ra roi thúc ngựa đuổi tới trước bọn họ mới được, các ngươi đều theo ta. Lục Mạo, ngươi Mộ Khanh Hoàng có thể còn vương vấn ngươi hay ?"

      Nghe hiểu ý trong lời của nam tử, Lục Mạo thoáng nắm chặt tay rồi buông ra, chắp tay : "Xin ngài sai khiến."

      "Tốt."

      "Phượng nương, ngươi cũng với ta , nhân tình cũ của ngươi chắc là nhớ ngươi muốn chết rồi."

      Phượng Lâu Xuân đùa cợt cười cười, " , Mộ Khanh Hoàng trước đây làm nhục ta, chẳng phải chuyến này ta có thể báo thù vì mình hay sao?"

      "Phải dựa vào bản lãnh của ngươi, ta ngăn cản, lại càng che chở."

      "Ta cũng theo chủ tử, ta bảo vệ chủ tử." Cửu Chúc nói.

      Nam tử cười khẽ, "Tốt, chúng ta đều ."

      - -

      Cảm thụ được thân xe khẽ lay động, Mộ Khanh Hoàng mở mắt ra, ngồi thẳng người hỏi: "Đến chỗ nào rồi?"

      Ngọc Loan ngồi thêu ở ghế nhỏphía dưới từ trong hộc tủ lấy ra bộ ấm trà, vừa rót nước vừa : "Nô tỳ vừa mới hỏi Võ Đại, là đã đến ̣a phận Hà Nam, đằng trước có dịch quán, đại quan tỉnh Hà Nam đều ở trong đó chờ nghênh đón thái tử."

      "Quận chúa, uống nước cho nhuận cổ."

      Mộ Khanh Hoàng nhận lấy chén sứ vân hoa sen bằng men xanh uống ngụm, trầm ngâm : "Quá thuận lợi." Dọc đường có nhiều cơ hội như vậy, thế nhưng có người ám sát.

      Nếu phải nàng và Lục Cửu đều biết Mộ Kiêu ở phía sau bày bố, nàng cũng cho rằng Sầm Tiểu Mạn ám sát chỉ là bởi vì chất chứa oán hận nên sinh hận mà muốn giết nàng.

      Nghĩ đến đây, Mộ Khanh Hoàng bỗng dưng ngước mắt, Sầm Tiểu Mạn nếu chỉ vì ám sát nàng mà vào Trường Ninh Hầu phủ, vậy lúc ấy nàng đem Sầm Tiểu Mạn điều đến bên cạnh, vì sao nàng ta còn phải giả vờ thích Lục Cửu?

      Mà đời trước, Sầm Tiểu Mạn chưa từng ám sát nàng, cũng chỉ cùng Lục Mạo ở chung chỗ khuấy đảo làm trong nhà gà chó yên, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi. Vì sao đời này Sầm Tiểu Mạn lại phải đưa nàng vào chỗ chết?

      Là vì có Ninh Tú Ngọc để nàng ta lợi dụng, Sầm Tiểu Mạn quấy rối được, tác động lên tâm trạng tình cảm của nàng được, cho nên mới đổi chủ ý?

      Ngay vào lúc này, xe ngựa ngừng lại, Ngọc Loan vén rèm lên duỗi đầu ra hỏi Võ Đại bên cạnh cỗ kiệu, "Sao lại ngừng?"

      Võ Đại ngồi lưng ngựa nhìn ra xa, thấp giọng : "Đầu đường đằng trước có rất nhiều đại nhân mặc quan phục, Mạnh công công hầu bên cạnh thái tử qua đó xem."

      Trong xe, Mộ Khanh Hoàng cũng nghe thấy, lát sau xe ngựa lại tiếp, ước chừng được nửa canh giờ thì ngừng lại, lúc đó mặt trời đã xuống núi, sắc trời cũng tối, đoàn người liền ở lại dịch quán đêm, đêm này vẫn bình an vô như cũ.

      Sáng sớm hôm sau xuất phát, ngày đến Hoài Khánh Phủ, huyện Nguyên Vũ là phần của Hoài Khánh Phủ.

      Biết được thái tử đích thân tới, quan viên dưới Hoài Khánh Phủ đều đến nha môn Hoài Khánh Phủ nghênh đón.

      Vì Mộ Khanh Hoàng là nữ quyến nên xe ngựa được đón trực tiếp vào hậu viện phủ nha môn.

      Ngọc Loan và Ngọc Khinh xuống xe trước, đặt ghế ngay ngắn rồi mới đỡ Mộ Khanh Hoàng xuống.

      "Hà Nam Thừa tuyên Bố chính sử phu nhân Từ Lâm thị bái kiến Triều Dương quận chúa."

      "Hà Nam Đề hình án sát sử phu nhân Lưu Khổng thị bái kiến Triều Dương quận chúa."

      "Hà Nam Đô chỉ huy sứ phu nhân Đặng Hoa thị bái kiến Triều Dương quận chúa."

      "Hà Nam Tri phủ Tân Lý thị bái kiến Triều Dương quận chúa."

      Trước mắt là bốn phu nhân ăn mặc lộng lẫy, Mộ Khanh Hoàng biết ai, nhưng điều này cũng ảnh hưởng gì, " cần đa lễ, tất cả đứng lên ."

      "Tạ quận chúa." Lâm thị, Khổng thị, Hoa thị, Lý thị rối rít trả lời.

      Nơi này là nha môn Tri phủ, nữ chủ nhân chính là Lý thị có phẩm cấp thấp nhất, phong thái nhẹ nhàng, nàng ta dịu giọng nói: "Quận chúa đường mệt nhọc, mau mời vào bên trong, chuẩn bị xong cho ngài viện nhỏ sạch ."

      "Đã làm phiền."

      Lý thị dẫn đường ở phía trước, chẳng mấy chốc đến chính đường, mọi người phân theo tôn ti ngồi vào chỗ của mình, Mộ Khanh Hoàng ngồi ở chủ vị : "Ta là lấy thân phận Dưỡng Tế Tự khanh theo thái tử đến đây, mục đích là đến tra xét tình hình của Dưỡng Tế Viện Hà Nam, hai là tìm nữ tử chịu làm quanquản lý Hà Nam."

      Bốn phụ nhân ngồi phía dưới nhìn nhau, cũng biết Dưỡng Tế Tự này là cái nha môn gì, Mộ Khanh Hoàng giận mà ra hiệu cho Ngọc Loan.

      Ngọc Loan và Ngọc Khinh sớm đã chuẩn bị, đem sổ sách Mộ Khanh Hoàng chỉnh sửa phân phát xuống.

      Mộ Khanh Hoàng lại : "Các ngươi xem trước chút, sau đó các ngươi viết danh sách các vọng tộc tại Hà Nam cho ta, ta chuẩn bị mở tiệc quyên tặng mua chức quan, nha môn Dưỡng Tế Tự trong kinh xây dựng xong, lần này ta đến Hà Nam chính là vì xây dựng nha môn Dưỡng Tế Viện Hà Nam."

      Bốn vị phu nhân đều biết chữ, mở ra đọc sơ qua lập tức hiểu, hóa ra là quyên tiền cho những người già nhi kia, đòi tiền đấy...

      Bốn vị phu nhân nhìn nhau mấy lần, nụ cười mặt Bố chính sử phu nhân Lâm thị vẫn thay đổi, vừa cung kính lại vừa xa lánh nói: "Quận chúa thứ lỗi, việc này trọng đại, thiếp thân thể làm chủ, vẫn phải trở về thông báo cho lão gia của chúng ta sau đó sẽ báo lạiquận chúa."

      Ba vị phu nhân còn lại cũng uyển chuyển biểu đạt ý này, Mộ Khanh Hoàng gật đầu, "Ừ, các ngươi trở về thương lượng chút, nhưng sáng mai phải đem danh sách vọng tộc tỉnh Hà Nam giao cho ta, các ngươi muốn dẫn đầu, bản quận chúa cũng miễn cưỡng, lại càng muốn các ngươi lo nghĩ gì nhiều, bản quận chúa gầy dựng nha môn Dưỡng Tế Tự chỉ thuần túy vì làm việc thiện tích phúc đức thôi."

      cần lo nghĩ gì nhiều, đương nhiên là ám chỉ việc lo lắng đắc tội quận chúa, đắc tội quận chúa có phải là đắc tội thái tử hay , mấy vị phu nhân ở đây cân nhắc việc này, chỉ qua câu của Mộ Khanh Hoàng là .

      Bốn vị phu nhân đứng đầu tỉnh Hà Nam có chút luống cuống, các nàng có thói quen uyển chuyển vòng vèo, thấy Triều Dương quận chúa trực tiếp như vậy, đột nhiên biết tìm từ chuyện như thế nào.

      Ngồi xe ngựa cả ngày, Mộ Khanh Hoàng mỏi lưng nhức eo, liền : "Lui xuống ."

      Bốn vị phu nhân như được đại xá, cáo từ.

      Bên này Mộ Khanh Hoàng tắm rửa nghỉ ngơi dưỡng sức, bên kia thái tử lại nhận được diễm phúc khôn cùng.

      Lần này ra ngoài là vì cứu trợ thiên tai, thái tử mang theo bất kỳ phi thiếp nào bên người, bốn vị quan lớn phủ Hà Nam nghĩ chu đáo, phái nữ tử có nhan sắc khuynh thành đến hầu hạ.

      Thái tử giá lâm nha môn Hoài Khánh Phủ, Tri phủ Hoài Khánh đương nhiên sẽ nhường chủ viện lại cho thái tử ở. Ngọc liễn mặc dù thoải mái, nhưng dù gì cũng ngồi đường, thái tử cũng có chút mệt nhọc, gọi nước nóng ngâm chân.

      Lúc đó, thái tử ngồi ở giường, chân đặt ở trong chậu vàng, một nữ tử quỳ bên cạnh chậu vàng, nữ tử cúi đầu rửa chân cho thái tử, bàn tay mềm mại trơn mịn, ngón tay mảnh mai xuyên qua ngón chân thái tử, làm cho thái tử có cảm giác hơi ngứa, giống như bị lông vũ lướt vài cái. Thái tử tuổi tráng niên, bị nô tỳ này làm cho nảy ra phản ứng, đôi mắt kìm được nhìn về phía cái ̉ trắng nõn lộ ra ngoài của nữ tử kia.

      Mạnh Đức Siêu thấy thế, nhàng tránh lui ra ngoài.

      Trong phòng ngủ, thái tử nâng cằm nô tỳ này lên, ngón tay hơi chai sần vuốt ve gương mặt mịn màng trắng ngần của nàng ta, "Ngươi tên gì?"

      "Nô tỳ tên U Hoan."

      "U Hoan..." Thái tử cân nhắc lát liền trầm ngâm nói: "Động phòng ký đắc sơ tương ngộ. Tiện chỉ hợp, trường tương tụ. Hà kỳ tiểu hội u hoan, biến tác biệt ly tình tự. Huống trị lan san xuân sắc mộ. Đối mãn mục loạn hoa cuồng nhứ. Trực khủng hảo phong quang, tận tuỳ y quy nhứ.(1) Có phải là U Hoan trong tiểu hội u hoan ?"

      (1) đoạn trong bài “Trú dạ lạc - Ức biệt” của Liễu Vĩnh. Dịch nghĩa:

      Động phòng nhớ buổi đầu tao ngộ Những tưởng được lâu đoàn tụ Dè đâu phúc chốc thầm vui Tình tự biệt ly biến đổi Huống lúc phai tàn xuân sắc mộ Thấy khắp chỗ loạn hoa cuồng nhứ Cảnh sắc đẹp đều e Thảy đều theo nó

      U Hoan ngượng ngùng gật đầu.

      Thái tử liền biết nữ tử này được chuẩn bị cho .

      "Từ Đạt có tâm." xong, thái tử đỡ U Hoan dậy, ôm lấy eo nàng bế lên giường.

      đêm hoan tình vô độ.

      Bố chính sử phu nhân Lâm thị ở trạch viện tạm cư của Hoài Khánh Phủ đợi đến trời tối, vẫn thấy Từ Đạt hồi phủ, liền sai đầy tớ phủ nha môn hỏi chút.

      Nhìn thoáng qua sắc trời tối đen, Lâm thị chau mày,nhóm thái tử đường xa mệt nhọc, nên sớm giải tán mấy người tham gia bữa tiệc chào mừng rồi. Khi nàng từ phủ nha môn trở về ràng trông thấy xe ngựa của Án sát Lưu đại nhân và Đô chỉ huy sứ Đặng đại nhân đều đã về, thái tử có chuyện gì mà giữ lão gia lại lâu như vậy.

      Nghĩ lại, thái tử giữ Lưu đại nhân, Đặng đại nhân lại chuyện, mà chỉ giữ lão gia nhà nàng, cũng lên thái tử ân sủng nhà mình, mặt mày Lâm thị lại giãn ra.

      Nhưng sau nửa nén hương, đầy tớ quay về hồi bẩm: "Hồi phu nhân, phủ nha môn người ta , lão gia đã sớm về."

      Lâm thị im lặng suy nghĩ lát, biết nghĩ tới chuyện gì mà sắc mặt ngưng trọng hẳn lên.

      P/s: Ghét cha thái tử ghê. Chắc đây là nguyên do kiếp trước chết. Tội mê
      HoanHoan, thanhbinh, Tiểu Ly 111130 others thích bài này.

    2. AikoNguyen

      AikoNguyen Active Member

      Bài viết:
      162
      Được thích:
      215
      Về Thái tử gia: Hừ, tưởng thái tử gia sáng suốt thế nào. Hóa ra cũng tốt đẹp gì. Đúng kiểu: thức ăn đưa đến miệng tội gì nếm. Cũng chỉ thế mà thôi. phân biệt được công tư, thị sát còn chơi . có ý thức đề phòng tối thiểu. Lúc trước đọc thấy Mộ Khanh Hoàng thái tử xử lý mọi việc uyển chuyển, trong nhu có cương. Nghĩ cũng đến mức tệ. Ai ngờ chỉ là loại suy nghĩ thiển cận như vậy. Thất vọng . :yoyo59::yoyo59:
      Về Cửu ca: diễn sâu quá thể, nhưng vẫn quên tránh phụ nữ khác chạm vào. Sau kì này, nhớ đòi tiểu Phượng Hoàng đền bù cho nhé :yoyo36::yoyo36:

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      That vong ve cha cua nữ 9 qua
      Diệp Nhược GiaiYenny mare thích bài này.

    4. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408
      CHƯƠNG 66: YẾM SEN HỒNG
      Editor: La Thùy Dương
      Beta: Diệp Nhược Giai

      Vầng trăng yếu ớt le lói qua cửa sổ. Bên trong phòng, nam tử đeo mặt nạ yên vị ghế, đứng phía sau là hai nam nhân và nữ nhân, còn người quỳ gối trước mặt vị nam tử kia là gã trung niên mặc quan phục màu đỏ, họa tiết hình gà, mặt chữ điền, bộ râu được tỉa tót cẩn thận, thoạt nhìn giống như người đoan chính thà chất phác.

      “Từ đại nhân, lâu gặp.” Nam nhân hơi cúi người về trước. Dưới ánh sáng của vầng trăng, hình thù của chiếc mặt nạ mình dưới bóng tối cũng dần lộ , ra hoa văn cung điện nguy nga giữa đồi núi trùng điệp được khắc chiếc mặt nạ của .

      “Thưa vâng, lâu gặp! Hàng tháng hạ quan đều gửi lời vấn an ngài cho sứ giả do ngài phái tới! sứ giả có truyền đạt với chủ nhân rồi hay chưa!?” Từ Đạt cố che tia sợ hãi trong mắt, cách sử xự đối đãi vô cùng cẩn trọng, ngay cả giọng cũng đè thấp xuống.

      “À, có có! Từ đại nhân thực có lòng!”

      “Nên như vậy, phải nên như vậy!” Từ Đạt khẩn trương nắm thành nắm đấm trong tay áo, hồi hộp hỏi, “Chẳng hay chủ nhân đến đây là có việc gì muốn phân phó?”

      “Thái tử ở nha môn Hoài Khánh Phủ …”

      Gã nam nhân nọ còn chưa hết, Từ Đạt run sợ đổ mồ hôi lạnh, “, được, hạ quan thể đối phó Thái tử được. Người đó là Thái tử đó, hạ quan chết mình hề hối tiếc, nhưng tuyệt thể liên lụy đến thê nhi.”

      Phượng Lâu Xuân thoải mái bật cười, “Từ đại nhân, chủ nhân hề sai ngươi đối phó thái tử, ngươi khẩn trương gì chứ?”

      Từ Đạt hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Phượng Lâu Xuân tràn ngập hận ý.

      Phượng Lâu Xuân chút để ý, vẫn duy trì bộ dáng hoàn mỹ thản nhiên như cũ.

      Gã nam nhân cũng cười, biểu tượng cung điện mặt nạ càng thêm quỷ dị dưới ánh trăng, “Triều Dương quận chúa thành lập Dưỡng Tế Tự, làm quản lý toàn bộ Dưỡng Tế Viện của Đại Tấn, ngươi biết chuyện này chưa?”

      Gã nam nhân vừa xong, mặt Từ Đạt lập tức xám ngoét như tro, môi run run : “Dưỡng, Dưỡng Tế Tự…”

      “Phải, nàng ta thành lập ra Dưỡng Tế Tự cản trở chuyện tốt của chúng ta. Ngươi xem chuyện này phải giải quyết thế nào đây?”

      Thần sắc Lục Mạo vẫn cứng ngắc đổi, nhưng từng lời câu chữ đều nghe và ghi nhớ mồn .

      Mộ Khanh Hoàng thành lập Dưỡng Tế Tự cản trở chỗ nào chứ? Dưỡng Tế Tự là loại nha môn hao tiền tốn của, đâu có xung đột lợi ích với bất kỳ ai.

      Từ Đạt tự dập đầu ‘Bịch bịch bịch’ ba cái, toàn thân run rẩy : “Thỉnh … thỉnh chủ nhân ban chỉ thị.”

      Gã nam nhân cười ha hả, tiếng cười lanh lảnh giòn giã êm tai vô cùng, “Ngươi xem ngươi bao tuổi rồi mà còn sợ đến mức như vậy. Có kẻ chắn đường cản trở chúng ta, vậy diệt trừ hậu họa là được rồi phải ?”

      Hai bắp đùi Từ Đạt run lẩy bẩy, sợ hãi : “Nếu Triều Dương quận chúa bỏ mạng ở tại Hà Nam , hạ quan, hạ quan …”

      “Từ đại nhân à Từ đại nhân, ngươi đường đường là quan lớn của tỉnh, sao lại biến thành kẻ đần độn rồi? Muốn kẻ bỏ mạng có rất nhiều cách kia mà, sao ngươi lại cứ thích đâm đầu vào ngõ cụt thế chứ? Hình như huyện Nguyên Vũ bắt đầu bộc phát nạn ôn dịch phải, chuyện này giao cho ngươi đấy, chỉ cần bại lộ dấu vết là được. Còn có ta ở phía sau chống đỡ cho ngươi mà, nhưng nếu như để lộ dù chỉ chút … Từ đại nhân, nghe tiểu nhi tử của ngươi trông trắng trẻo mập mạp lắm nhỉ.”

      “Tuân mệnh chủ nhân, người yên tâm, tuyệt đối bại lộ tung tích.”

      Thấy bộ dạng run rẩy ngu xuẩn của Từ Đạt, gã nam nhân lại cười, “Đùa với ngươi thôi mà, đừng sợ ta vậy chứ, ta cũng đâu có ăn ngươi. Được rồi, đừng lo, ta phái người hỗ trợ ngươi, ngươi chỉ cần an bài vào làm bên trong phủ của nha môn, công nhân đốt lò, gã sai vặt, cái gì cũng được, tốt nhất là có thể tiếp cận được với Triều Dương quận chúa.”

      “Tuân lệnh!”

      “Lui xuống , nhìn xem ngươi hoảng sợ kìa!”

      “Dạ, vâng!” Từ Đạt từ dưới đất lồm cồm bò dậy, khắc cũng muốn ở lại nhưng tại hai chân mềm nhũn, chỉ có thể nhích từng bước rời khỏi phòng.

      Trông thấy Tuyên chính sứ nhị phẩm như Từ Đạt mà khi ở trước mặt gã nam nhân này lại chẳng khác gì con chó, nội tâm Lục Mạo lại càng lúc càng thấy sợ hãi. Cùng lắm tại cũng chỉ là kẻ mua vui hạ tiện quyền tài, nhưng “chủ nhân” lại thu nhận là vì sao chứ? Lại nghĩ tới trước khi đến Hà Nam, “chủ nhân” từng hỏi câu “Có khi nào ngươi nghĩ Mộ Khanh Hoàng vẫn còn chưa dứt tình với ngươi hay ?”, có thể hiểu rằng “chủ nhân” dẫn đến Hà Nam thực chất là muốn đối phó Mộ Khanh Hoàng? Muốn an bài vào trong phủ nha môn để tìm thời cơ ám sát?

      “Chủ nhân muốn thuộc hạ ám sát Mộ Khanh Hoàng?” Lục Mạo lên tiếng hỏi.

      Cửu Chúc chợt bật cười ngoan độc, bàn tay nhấn đè lên bả vai , bóp đến Lục Mạo nén được đau đớn, bị đè đến thở hổn hển quỳ rạp xuống đất, “Dựa vào ngươi mà cũng đòi ám sát à?”

      Sắc mặt Lục Mạo vô cùng khó coi, “Vậy tại sao chủ nhân người lại an bài ta đến phủ nha môn để tiếp cận Mộ Khanh Hoàng chứ?”

      Bàn tay lạnh như băng của Cửu Chúc bỗng hướng ra sau gáy Lục Mạo, chậm rãi siết chặt, “Ta thấy ngươi vẫn chưa học được cách trở thành thuộc hạ khôn ngoan rồi, đây là câu thuộc hạ nên hỏi chủ nhân của mình sao?”

      Lục Mạo bị bóp mạnh đến đầu bật ngửa ra sau, mặt đỏ bừng, miệng há lớn.

      “Ôi chà, nên khắc nghiệt tàn nhẫn với người mới tới quá như vậy, hiểu quy củ cứ từ từ mà dạy dỗ là được rồi.”

      Phượng Lâu Xuân dửng dưng lườm tên nam nhân ở bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ: Phế vật chẳng thể sống lâu.

      Nàng ta lại đảo mắt nhìn sang Lục Mạo, ánh mắt lại trở nên lạnh như băng, mặt biến sắc, nhiệm vụ lần này ngươi chết ta sống, Lục Mạo ngươi cũng đừng oán ta, có trách hãy trách chính mình ngu xuẩn . Ngươi chính là Sầm Tiểu Mạn thứ hai đấy!

      Cửu Chúc buông tay, Lục Mạo liền chống hai tay lên sàn, gần như cúi rạp người nền đất mà thở dốc.

      Gã nam nhân ôn hòa sờ đỉnh đầu Lục Mạo, khiến toàn thân Lục Mạo co rút lại, rợn cả tóc gáy.

      “Ngươi đó, nên hành động thiếu suy nghĩ như thế nữa, sau này khi ta cần ngươi làm gì gửi mảnh giấy cho ngươi, ngoan , khi vào phủ nha môn rồi phải mình cho kỹ, được để bất kỳ kẻ nào phát ngươi chính là Lục Mạo! Phải vất vả lắm ta mới kéo ngươi vào hội được, chúng ta cùng chiếc thuyền rồi, ngươi dễ dàng xảy ra chuyện đâu.”

      Lúc này nỗi thấp thỏm sợ hãi của Lục Mạo mới hạ xuống, sắc mặt cũng dần hòa hoãn trở lại.

      bên, Cửu Chúc đội lốt bằng bộ dáng tươi cười, Phượng Lâu Xuân khinh miệt ra mặt. Chợt gã nam tử ngẩng đầu nhìn về phía Phượng Lâu Xuân, nàng ta vốn kịp thu hồi ý khinh thường, vừa vặn chạm với cặp mắt đen tối của , lập tức bị chấn kinh đến mặt mũi trắng bệch.

      Nhưng ngược lại gì, quay đầu lại, đứng dậy, duỗi lưng cái, “Ôi chao, suốt đêm, xương cốt của ta cũng muốn rã ra rồi. Ta ngủ lát, các ngươi cứ tùy ý mà làm việc của mình .”

      “Vâng ạ!” Ba người lần lượt đáp lời.

      “A đúng rồi, Cửu Chúc, ngươi báo tin lại chút, việc buôn bán rượu nho tạm thời làm nữa, nhưng quán ăn cứ tiến hành như thường lệ. Thực ra chúng ta cũng làm việc thiện để tích chút công đức mà thôi, có chúng ta bọn người đó đều sớm chết đói rồi. Nhưng ngay cả làm chuyện tốt mà cũng có kẻ ngừng đến tranh công với ta, lòng ta khó tránh khỏi bất mãn chút. Phụ thân đâu chỉ có mỗi ta là con trai trong nhà, nếu ngay cả chuyện này ta cũng xử lý xong … tất cả chúng ta đều xong đời, aiz …”

      Nam nhân ngả người nằm xuống giường, nghiêng người đưa lưng về phía ba người Lục Mạo, ngữ khí đầy phiền muộn lại tịch.

      Giờ phút này trở nên vô hại đến ngờ, miệng luôn nhả ra lời thiện lương như thế nhưng Lục Mạo chỉ cảm thấy toàn thân đều sởn hết cả gai ốc.

      Cửu Chúc chắp tay lên tiếng, xoay người rời .

      --
      Gấm trướng thơm ngát, xiêm y hỗn độn, tay Lục Cửu choàng sau gáy Mộ Khanh Hoàng, tay còn lại lướt làn nước trong. nhìn đắm đuối vào mắt nàng, thấy đôi mắt thanh lãnh như tuyết của nàng nay đưa tình miên man như muốn hóa thành làn nước mềm mại quyến rũ, khóe mắt cũng hơi phiếm đỏ, thực làm chết bộ dáng này của nàng. càng thích tự tay làm cho nữ nhân thường ngày trầm tĩnh kiêu căng hóa thành mềm mại như nước trong vòng tay , để trong mắt nàng phải lên vẻ bất lực, để đôi môi nàng phải run rẩy khẽ ngâm nga mới thôi. Tiếng động ấy mỗi lần nghe thấy, đối với chính là loại thanh tự nhiên câu hồn đẹp nhất thế gian này.

      Nắng sớm chiếu qua từng song cửa, tựa như chạm trổ thành những đóa bông sen dưới mặt đất. Chợt Mộ Khanh Hoàng tỉnh giấc, sóng mắt lưu chuyển vẫn còn chút ngây dại mê đắm, toàn thân nàng dinh dính khó chịu, đưa tay xuống sờ chút phát tiết khố ướt sẫm, chớp mắt đôi mắt liền phiếm hồng hồng, vệt đỏ lập tức lan ra cả gương mặt nhắn.

      Mộ Khanh Hoàng bất đắc dĩ đảo tròng mắt, chậm chạp rúc mình sâu trong ổ chăn.

      Trong dịch quán Tây Bắc, Lục Cửu vo tròn tiết khố vứt xuống mặt đất, thay sang chiếc quần khác, luyến tiếc thở dài bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, “Đại gia, Kim Nê đến.”

      “Biết rồi, chờ lát.”

      Lục Cửu quay người lại, giấu kỹ cái yếm màu trắng thêu sen hồng của Mộ Khanh Hoàng mà mình vừa len lén trộm được từ trong tủ quần áo của nàng vào trong người, hắng giọng cái: “Vào .”

      Két tiếng, cửa mở ra, Kim Nê cúi thấp đầu bước vào.

      .” Lục Cửu rót cho mình chén trà cho nhuận họng.

      Cửu Chúc rồi.”

      Lục Cửu vỗ vỗ bả vai Kim Nê, “Có nghe lời ta đến gặp Phượng Lâu Xuân ?”

      Kim Nê mệt mỏi gật đầu, “Phượng Lâu Xuân cáo bệnh nên treo bảng tên lên nữa.”

      Tuy trong lòng sớm chuẩn bị trước, cũng thương lượng đâu vào đấy cùng Tiểu Phượng Hoàng nhưng khi xác định Phượng Lâu Xuân và Cửu Chúc có vấn đề, còn có khả năng đuổi theo hướng Tiểu Phượng Hoàng vẫn nhịn được mà cảm thấy lo lắng cùng sợ hãi. Bọn họ gần như xác định, kẻ giật dây phía sau chắc chắn là Mộ Kiêu, nhưng thế lực của Mộ Kiêu tại như thế nào bọn họ thể nắm chắc, chỉ sợ có chuyện lành.

      cưỡi ngựa đến Tây Bắc, nhưng lòng sớm bay đến Hà Nam rồi.

      Sáng sớm hôm sau, Hà Nam, nha môn Hoài Khánh Phủ.

      Khi Mộ Khanh Hoàng cùng Thái tử dùng điểm tâm sáng thấy diện của nô tỳ cực kỳ xinh đẹp, loại nô tỳ kiểu này Đông Cung cũng có, dù sao đây cũng là chuyện cá nhân của phụ thân, nàng có tư cách xen vào.

      Thái tử vẫy tay cho U Hoan lui xuống, với Mộ Khanh Hoàng: “Hôm nay muốn đến huyện Nguyên Vũ xem tình hình thiên tai chút, con có suy tính gì , Mộ đại nhân Dưỡng Tế Tự?”

      Bị phụ thân xưng gọi tiếng “Mộ đại nhân”, Mộ Khanh Hoàng nén được bật cười, “Hồi bẩm Thái tử điện hạ, biết hạ quan có thể cùng ngài ?”

      Thái tử thờ ơ, chém đinh chặt sắt : “ cho con .”

      “Phụ thân.” Mộ Khanh Hoàng hơi nhíu mày, “Tình trạng thiên tai của huyện Nguyên Vũ nghiêm trọng nhất, Dưỡng Tế Viện của huyện đó khẳng định là có người trông nom, con thân là Dưỡng Tế Tự Khanh, thể đến xem tình hình thế nào được.”

      “Đây là mệnh lệnh của , trước tiên con đến Dưỡng Tế Viện của Hoài Khánh Phủ xem tình hình chút, còn Dưỡng Tế Viện của huyện Nguyên Vũ thay con lo liệu. Trong tay con hề có lương thực và chăn bông quần áo, hai tay trống trơn đến huyện Nguyên Vũ có ích lợi gì? Nghe lời, trước tiên con hãy tổ chức bữa tiệc quyên tặng mua chức quan kia , có đồ trong tay rồi đến đó cũng muộn!”

      Từng lời của Thái tử đều khiến cho Mộ Khanh Hoàng cách nào phản bác được, chỉ đành yên lặng gật đầu, “Phụ thân, người nên mang thêm nhiều hộ vệ chút.”

      “Yên tâm, nếu xảy ra chuyện, toàn bộ giới quan lại ở Hà Nam đều chôn cùng, bọn chúng để xảy ra chuyện.”

      Trong lòng Mộ Khanh Hoàng cũng nghĩ như vậy, có Hoàng tổ phụ trấn giữ bên , hẳn Mộ Kiêu dám làm xằng bậy.

      Trong thâm tâm nàng chỉ muốn phụ thân ở lại trong phủ nha môn, như vậy bị dính đau bệnh ở bên ngoài rồi. Nhưng Hoàng tổ phụ luôn dõi mắt theo nhìn cao, nếu như phụ thân ngồi trong phủ an nhàn mà hưởng phúc, nhất định Hoàng tổ phụ thất vọng cực độ. Nàng phát có rất nhiều chuyện nàng thể ngăn cản được, dù gì phụ thân cũng phải loại người chỉ biết ham danh hưởng lạc.
      HoanHoan, thanhbinh, Tiểu Ly 111132 others thích bài này.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 67: Kẻ hèn mọn
      Editor: La Thùy Dương​

      Sau khi thái tử dẫn theo Cẩm y vệ rời khỏi, Mộ Khanh Hoàng vận y phục mộc mạc như tiểu thư nhà giàu thông thường, mang theo Ngọc Loan Ngọc Khinh cùng bốn người Võ Đại bước ra cửa. Dưỡng Tế Viện của Hoài Khánh Phủ được xây tại khu chợ vắng vẻ phía tây, bọn họ khoảng canh giờ mới tới.

      Mộ Khanh Hoàng bước xuống từ xe, vừa ngẩng đầu lên liền thấy tòa đại viện có gạch ngói xanh, thoạt nhìn cũng nhận ra nơi này giàu có nhường nào. Hai bên nhà còn được trồng hai cây hòe cổ thụ cao to vĩ đại, tàng cây như tán ô khổng lồ nghiêng nghiêng, khi ánh nắng đỉnh đầu tỏa xuống, dưới mặt đất phủ lên tầng sáng ấm áp.

      Thấy vẻ hoành tráng giàu có của Dưỡng Tế Viện nơi đây, Mộ Khanh Hoàng cảm thấy thực vui mừng từ tận đáy lòng, tán dương ngớt: “Vẻ như Tri phủ của Hoài Khánh là người lương thiện, ta phải tiến cử với phụ thân mới được.”

      “Tốt hơn Tri phủ của Ứng Thiên nhiều, đúng là vị quan tốt.” Ngọc Loan cười trả lời.

      Võ Đại lúc này đứng gõ cửa, chốc lát đại môn liền mở ra, người mở cửa là người lưng gù … Mộ Khanh Hoàng thấy người nọ tóc bạc trắng nhưng vóc dáng lại giống như tiểu hài đồng, nhất thời thể xác định được đối phương có phải là ông lão hay .

      Lúc người mở cửa bước ra, Võ Đại quan sát rất cẩn thận, khi thấy bộ dáng của người nọ toàn thân liền được thoải mái. Đây là người có hình dáng vô cùng mâu thuẫn, đôi mắt hề chứa đựng tang thương của người già mà lại mang ánh mắt của đứa trẻ, ánh mắt hơi cứng, làn da cũng rạn nứt khô cằn như vỏ cây, khô vàng nhăn nheo.

      Bước tới cửa, nhìn thấy trước mặt đúng là đứa trẻ, Ngọc Loan đưa tay che miệng, Ngọc Khinh mím chặt môi, còn Mộ Khanh Hoàng cau mày, trong lòng bừng bừng tức giận, vừa khen ngợi Tri phủ Hoài Khánh mới đây thôi, ngờ chớp mắt tự vả mặt mình.

      Mộ Khanh Hoàng áp chế lửa giận trong lòng, giật giật khóe môi, cúi người mặt đối mặt với đứa nọ, vô cùng ôn hòa : “Ngươi có đói bụng ? Có người ngược đãi ngươi à?”

      “Quận chúa, ta lên xe lấy thức ăn.”

      “Nhanh .”

      Đứa bé hơi cứng ngắc quay đầu lại, ánh mắt từ ngây dại dần dần có tiêu cự nhìn sang Mộ Khanh Hoàng, bất chợt xoay người bỏ chạy, nhưng tốc độ chạy chậm vô cùng, lại còn thở hồng hộc. Nàng vội vàng theo thằng bé, “Ngươi tên là gì, đừng sợ, là có người dặn ngươi được lung tung phải ? Đừng có sợ, từ nay về sau các ngươi được chăm sóc.”

      Yết hầu nó nhúc nhích cái, “Ngươi .”

      Giọng của khàn khàn thô ráp hệt như lấy hòn đá cà mạnh lên mặt cát vậy.

      Lúc này Ngọc Loan bưng khay bánh dẻo chậm rãi trở lại, “Cho ngươi, mau ăn !”

      Đứa bé chậm rãi giơ cánh tay lên, bất thình lình gạt thẳng khay bánh dẻo xuống đất, “Các, ngươi, !”

      Dưỡng Tế Viện này có gì đó ổn!

      Mộ Khanh Hoàng thẳng lưng, đanh mặt bước thẳng về hướng nhà chính. Ở đây, nhà chính có đến ba gian phòng đầy vẻ quý phái. Thấy cánh cửa khép hờ, Ngọc Loan Ngọc Khinh liền tiến lên trước đẩy toang cửa ra, Mộ Khanh Hoàng bước qua ngưỡng cửa liền thấy chiếc giường lớn gấp ba bình thường,giữa gian phòng còn có bàn đá dài đựng đầy ắp thức ăn, thịt bò gà cá trứng, những gì cần có đều có đủ.

      Thấy cảnh này, cơn giận của Mộ Khanh Hoàng liền xẹp xuống nửa, xem ra Tri phủ Hoài Khánh có ngược đãi người trong Dưỡng Tế Viện, vậy tại sao đứa trẻ kia lại trở thành như vậy, là bị bệnh sao?

      Còn nữa, giữa ban ngày tại sao hầu hết mọi người đều ở giường? Thậm chí có kẻ còn đắp chăn đen quanh ngưởi, nhìn những sợi bông lộ ra ngoài qua vài vết rách xem ra Hoài Khánh Phủ hề ăn xén bớt nguyên vật liệu, vẫn cung cấp chăn mền cho Dưỡng Tế Viện đầy đủ. Nhìn sang hướng khác, nàng lại thấy có người tóc tai bù xù ngồi dựa tường nhét đầy thức ăn vào miệng. Chịu đựng mùi hôi thối trong phòng, Mộ Khanh Hoàng tiến đến gần, khi nhìn thấy lập tức dâng lên cơn buồn nôn.

      Ngọc Loan giật mình trợn to hai mắt, “Nàng, nàng ta ăn gì thế, nô tỳ nhìn lầm chứ. Đó phải là cục, cục đất chứ?”

      Ngọc Loan chỉ vào đống thức ăn đủ loại thịt bò cá bàn đá, “Sao ngươi lại ăn đất, phải đồ ăn đều ở đó hết sao?”

      Nhìn nữ nhân ngồi ăn đất kia, Mộ Khanh Hoàng đoán, chẳng lẽ họ biết nàng đến đây nên cố tình dọn ra bàn đầy thức ăn như vậy nhưng lại cho phép bọn họ ăn?

      Cũng đúng, nhìn dáng vẻ gạt phăng khay bánh dẻo của đứa hài tử ban nãy, hẳn là người nơi này thiếu ăn uống, vậy tại sao …

      “Triều Dương quận chúa ở trong đây có phải ?”

      Bất chợt có người gọi mình ở bên ngoài viện, Mộ Khanh Hoàng xoay người lại, Võ Đại bước ra cửa liền gặp người mặc quan phục nhị phẩm, liền chắp tay : “Quận chúa ở trong này, chẳng hay ngài là người phương nào?”

      “Cuối cùng cũng tìm được ngài, làm sao ngài lại chạy đến đây? Hạ quan là Bố chánh sử của Hà Nam – Từ Đạt.”

      Mộ Khanh Hoàng bước ra ngoài, nhìn dáng vẻ nôn nóng đầy lo lắng của Từ Đạt, hỏi, “Tìm ta có chuyện?”

      Từ Đạt vội : “Quận chúa ngài phải cùng hạ quan khuyên nhủ Thái tử, nạn ôn dịch bắt đầu tràn lan khắp huyện Nguyên Vũ rồi, nếu như có chuyện gì chỉ sợ toàn bộ quan viên dưới của Hà Nam cũng còn mạng.”

      “Cái gì?” Mộ Khanh kinh hãi tột độ.

      Chẳng trách, chẳng trách phụ thân nhất quyết cho nàng theo cùng, hóa ra nơi đó hoành hành ôn dịch.

      “Bây giờ Thái tử ở đâu, mau đưa ta đến đó.”

      “Xe của Thái tử được nửa đường, hạ quan và mọi người đều khổ sở khuyên ngăn nhưng có kết quả, chỉ đành phải gấp rút đến khẩn cầu quận chúa. Nhất định phải bảo trọng thân thể ngàn vàng, hạ quan vạn lần cũng muốn Thái tử có bất cứ mệnh hệ nào.” Từ Đạt vốn dĩ mang gương mặt chất phác thanh liêm, lời lại vẻ như vô cùng thành khẩn lòng, tất nhiên Mộ Khanh Hoàng nghi ngờ gì.

      Đến cửa, Từ Đạt liền chỉ chiếc xe ngựa ở trước mặt Mộ Khanh Hoàng, đằng trước xe cột sẵn hai con ngựa, “Quận chúa xin hãy dùng cỗ xe ngựa này, chiếc này nhanh hơn xe ngựa của ngài rất nhiều.”

      Mộ Khanh Hoàng lòng nóng như lửa đốt, chỉ lòng nghĩ đến an nguy của phụ thân nên do dự lập tức leo lên xe, Ngọc Loan và Ngọc Khinh cũng vào theo sau. Tiếp đó đám người Võ Đại cũng phi thân lên ngựa.

      Vào trong xe, còn chưa kịp ngồi vững cỗ xe ngựa liền gấp rút phóng như bay, bên trong lắc lư đến thiếu chút nữa Mộ Khanh Hoàng đụng vào vách tường. Nhưng vách tường này vừa lạnh lại vừa cứng, hoàn toàn giống loại vách tường gỗ thông thường. Mộ Khanh Hoàng chợt động, đưa tay phủ lên lớp lụa bọc quanh vách tường, gõ cái, lập tức nghe được tiếng vang giòn tan. Đây cũng phải thứ thanh phát ra từ gỗ.

      Ngọc Loan chợt hét to, “Quận chúa, cửa xe mở được!”

      Ngọc Khinh vội vàng vén rèm xen lên, phát cửa phía sau rèm xe bị khóa kín.

      Trong nháy mắt, cả người Mộ Khanh Hoàng hóa lạnh như băng, bọn họ bị lừa rồi!

      Nhưng thứ làm nàng sợ hãi phải tình cảnh tại, mà là Mộ Kiêu.

      Bố chính sử là quan lớn của tỉnh, thế nhưng cũng là tay sai của Mộ Kiêu!?

      Bị nhốt trong toa xe, sắc mặt Ngọc Loan dần chuyển sang tuyệt vọng, gào thét điên cuồng đập cửa xe, Ngọc Khinh ngừng tra xét tứ phía, dường như muốn tìm cơ quan mở nút.

      Nhưng bọn chúng bố trí mọi thứ để nhốt các nàng lại rồi sao có thể ngu xuẩn đến mức thiết kế cơ quan ngay trong buồng xe được chứ.

      “Ngọc Loan Ngọc Khinh, hai em đừng phí sức nữa. Bình tĩnh ngồi xuống xem xét !”

      Càng ngay trong thời khắc cận kề cái chết, Mộ Khanh Hoàng lại càng tỉnh táo hơn. Tựa như kiếp trước nàng tự thiêu chết chính mình cũng như vậy, bản thân mình thể lựa chọn lúc mình sinh ra, nhưng chết lại được. Đến thời điểm này, bỗng dưng Mộ Khanh Hoàng hiểu ra lý do vì sao kiếp này mình lại mang họa sát thân. Là Dưỡng Tế Viện.

      Dưỡng Tế Viện có vô số điều kỳ quái, bản thân nàng thành lập nha môn Dưỡng Tế Tự và chuẩn bị cai quản toàn bộ Dưỡng Tế Viện, hành động này chính là cản đường bọn chúng!

      “Quận chúa.” Ngọc Loan bật khóc nức nở.

      Ngọc Khinh cũng mặt mày tái nhợt đưa mắt nhìn qua nàng.

      Mộ Khanh Hoàng xoa gương mặt nhắn trắng bệch của hai nha đầu, dỗ dành : “Chuyện đến nước này có khóc cũng vô dụng, có sợ hãi cũng vô ích, trong lúc này tốt nhất chúng ta nên thản nhiên lạnh nhạt mà chờ đợi! Hai em nghĩ xem, kẻ gian bắt chúng ta, khi chúng ta lộ ra vẻ mặt khóc lóc sợ hãi nhất định bọn chúng vui mừng kịp nữa là. Thân là nha hoàn của Mộ Khanh Hoàng ta, các em đừng làm ta mất mặt, dù có đứng trước núi thái sơn ý chí cũng phải kiên định thể sụp đổ được, có biết ?”

      Ngọc Loan quẹt nước mắt cái, thẳng lưng trịnh trọng gật đầu, nhưng lát lại mặt mày đưa đám, “Quận chúa, nô tỳ còn sợ.”

      Ngọc Khinh khá hơn nhiều, nhìn Ngọc Loan với vẻ ghét bỏ, “Đừng làm quận chúa mất mặt chứ.”

      “Chỉ hy vọng bọn người Võ Đại nhạy bén chút, có thể sớm phát ra điểm khác thường.”

      Nhưng lòng nàng hiểu vô cùng, xác suất phát kịp thời này là vô cùng mong manh. Toa xe bị phong kín cộng thêm tốc độ di chuyển lại cực nhanh, chưa kể lại còn chuyện ‘Thái tử đường đến nơi xảy ra ôn dịch’ làm vỏ bọc ngụy trang, bọn người Võ Đại rất khó phát được manh mối.

      Bất chợt cơn buồn ngủ từ đâu ập đến, Mộ Khanh Hoàng chợt thấy rùng mình, lập tức quay sang nhìn Ngọc Loan và Ngọc Khinh lúc này cũng có dấu hiệu uể oải xụi lơ, trước đó còn tưởng chỉ là uể oải thông thường, nhưng giờ nhìn lại liền phát giác được có gì đúng.

      “Ngọc Loan Ngọc Khinh, tỉnh táo lại mau, được ngủ!”

      “Ừm, ừm.” Ngọc Loan gật đầu, lập tức ngã xuống, tiếp đến Ngọc Khinh cũng ngất .

      Mộ Khanh Hoàng cố chống chọi thêm lúc, mí mắt liền thể kiểm soát được muốn nhắm lại, nàng dồn sức lắc đầu, lắc mạnh rồi chịu được cũng ngã xuống bất tỉnh.

      Ở bên dưới chiếc ghế nơi góc xe, luồng khói trắng men theo kẽ hở lần lượt tỏa ra ngoài.

      ---

      Ngõ hẻm phía sau nha môn Hoài Khánh Phủ, trong khi bọn đầy tớ dùng bữa ở trong bếp gã hầu đầu đội mũ lưới, áo xanh, thắt sợi dây lưng vàng đất bên hông, mang giày vải chẻ củi. chỉ chẻ khúc gỗ nhưng phải bổ gần mười lần mới có thể chặt đứt nó, bổ cái lại nghỉ ba lần, sắc mặt xanh mét trông vô cùng khó coi, trông chẳng khác nào như ai đó thiếu nợ mấy trăm xâu tiền.

      “Lục Mạo.”

      Là giọng của đàn ông, Lục Mạo lập tức ngẩng đầu lên, nhất thời nội tâm liền dấy lên sợ hãi xen lẫn hưng phấn, “Có, có phải muốn đưa ta đến chỗ Mộ Khanh Hoàng ?”

      Cửu Chúc đứng bên cạnh cửa ra vào dành cho hạ nhân, đưa tay ngoắc Lục Mạo, “Suỵt, theo ta!”

      Lục Mạo vứt rìubổ củi xuống, quan sát chung quanh, thấy có người liền lặng lẽ theo ra ngoài.

      Cửu Chúc dẫn Lục Mạo tiến vào tiểu viện, lại híp mắt cười với : “Chốt cửa lại.”

      Lục Mạo nghe theo.

      Nụ cười của Cửu Chúc càng thêm sáng lạn, hướng Lục Mạo ngoắc ngoắc ngón tay. Cái động tác này chẳng khác nào gọi con chó, Lục Mạo nào nhịn được sỉ nhục này nhưng chỉ thầm căm phẫn trong lòng, chờ ta lập được công, nhận được tín nhiệm của “chủ nhân”, ta nhất định khiến ngươi …

      Nhưng nghĩ tới công phu của Cửu Chúc lợi hại như vậy, liền miễn cưỡng đè xuống ý nghĩ này trong lòng.

      , chủ nhân muốn bảo ta làm gì, mà ta trước,ả độc phụ Mộ Khanh Hoàng kia tâm địa vừa cứng vừa lạnh, ta thể xác định được ả có dứt tình với ta hay chưa.”

      “Ha!”

      tiếng ha này, có bao nhiêu trào phúng bao nhiêu khinh bỉ chứ, mặt Lục Mạo thoáng đỏ lên, cảm thấy vô cùng mất mặt nhưng lại thể thừa nhận, giờ cũng chỉ giá trị mỗi chuyện này thôi.

      Cửu Chúc choàng qua bả vai Lục Mạo, dán lên lỗ tai , khẽ cười : “Bảo ngươi chết.”

      Cùng lúc đó, tia sáng từ con dao vụt lóe đâm thẳng vào tim Lục Mạo, nhát, hai nhát, lần đâm vào rút ra, con dao lại nhuốm thêm sắc đỏ, Lục Mạo ngửa mặt nhìn trừng trừng Cửu Chúc, đồng tử chợt rút lại rồi chậm rãi giãn ra.

      “Ngươi …”

      Hơi thở Cửu Chúc phảng phất bên tai Lục Mạo, nhìn từ xa trông họ giống như đôi bạn thủ thỉ lời tâm tình, nhưng từng giọt máu đỏ tươi tí tách rơi xuống mặt đất, rất nhanh liền hóa thành vũng máu.

      “Chủ nhân cần kẻ vừa hèn mọn vừa ngu xuẩn ở bên cạnh.”
      HoanHoan, thanhbinh, Tiểu Ly 111132 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :