1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trùng sinh lại làm độc phụ - Thanh Sơn Ngọa Tuyết (Hoàn ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yenny mare

      Yenny mare Well-Known Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      894
      Chúc Mừng Ngày 20/10. Chúc cả nhà ngày phụ nữ Việt Nam vui vẻ. Tặng các nàng chương mới để đọc.

      Chương 59: Lại bỏ chồng


      Nhóm nô tỳ núp trong bụi hoa ở chỗ hành lang gấp khúc nhìn lén đều sợ run cả người, chết cũng cho người ta toàn thây, Triều Dương quận chúa quá...

      Quá cái gì, giờ khắc này có ai dám ra miệng.

      "Ta xem các ngươi ai dám động đến thi thể Tiểu Mạn."

      Lục Cửu ngăn cản trước người Võ Đại, bộ dáng bướng bỉnh "Ngươi có bản lĩnh bước qua xác ta ”.

      Giằng co lúc lâu, Mộ Khanh Hoàng tức đến mức kìm được nữa, xông lên túm Lục Cửu, "Ngươi cút ngay cho ta."

      Lục Cửu cầm lấy cổ tay Mộ Khanh Hoàng hét lớn: "Ngươi là độc phụ, ngươi là hung thủ, ngươi giết Tiểu Mạn, ta muốn báo thù cho Tiểu Mạn, ta bóp chết ngươi."

      xong vươn tay chộp lấy cổ Mộ Khanh Hoàng, Ngọc Loan thấy thế vội vàng nhào tới tách ra.

      Ngoài cửa viện, Lăng Thị sợ hãi đến mức hai chân như nhũn ra, mặt trắng bệch, bà như nhìn thấy hình ảnh chính mình quỳ gối đoạn đầu đài, "Tạo nghiệp chướng mà, tạo nghiệp chướng mà."

      Lục Bỉnh trầm tư nhìn Lục Cửu, mặc dù từ khi Lục Cửu còn bé ông cưng chiều sủng ái đến còn phép tắc gì, nhưng thân là quân nhân, vì để phòng ngừa vạn nhất, nên xưa giờ ông chưa bao giờ buông lỏng việc dạy công phu quyền cước cho Lục Cửu, thân thủ Lục Cửu ra sao, chỉ bằng vào mấy đứa nha hoàn tay trói gà chặt ấy mà muốn ngăn trở bóp cổ Triều Dương quận chúa?

      Nhìn Lục Cửu nhảy chồm chồm kêu oai oái, khuôn mặt nhăn nhúm hết cả lại, búi tóc đầu bị mấy đứa nha hoàn lôi kéo rối tung, quần áo xộc xệch, ông ghét bỏ bĩu môi.

      Vịn lấy lão bà sợ đến toàn thân phát run, Lục Bỉnh : "Cho dù bọn chúng có quậy thủng trời chúng ta cũng mặc kệ , con cháu tự có phúc của con cháu."

      "Nhưng mà, nhưng mà..."

      Nhìn Lục Cửu bị đám tiểu nương vây quanh cào cấu, Mộ Khanh Hoàng đứng bên ngoài cười lạnh, "Ngươi với Lục Mạo đều cùng hạng người!"

      Lục Cửu thoáng bối rối, chỉ vào Mộ Khanh Hoàng giận dữ, "Trong lòng ngươi có phải vẫn còn nhớ thương Lục Mạo hay ? Vậy còn ta, ở trong lòng ngươi ta là cái gì?"

      Trong lòng Mộ Khanh Hoàng bỗng chốc giật thót, siết chặt hai bàn tay, lạnh lùng : "Ngươi phải là gì hết, chỉ là cha của con ta."

      "Ta, ta muốn bỏ ngươi!" Lục Cửu tức đến mức nhảy lên cao ba thước.

      "Ngươi bỏ ta?" Mộ Khanh Hoàng giận dữ.

      "Ta muốn bỏ ngươi!"

      "Người đâu, cầm giấy và bút mực đến đây." Mộ Khanh Hoàng đến ghế đá ngồi xuống, lát sau Bích Trâm Bích Sa đem giấy bút đặt ở bàn đá.

      "Viết hưu thư ta vô cùng thuần thục, ngươi bỏ ta? A, là ta bỏ ngươi mới đúng." Dứt lời, Mộ Khanh Hoàng nhấc bút, thoăn thoắt viết xuống, chỉ thoáng cái xong, hưu thư này cùng với cái nàng viết cho Lục Mạo khác câu chữ nào.

      Mộ Khanh Hoàng cầm lấy hưu thư vừa viết xong ném vào mặt Lục Cửu, " khi ngươi thể thực lời hứa đời đôi, vậy từ nay chúng ta còn liên quan."

      Lục Cửu vừa ngượng vừa tức cầm lấy hưu thư, "Ngươi ngươi ngươi, ngươi là đố phụ!"

      Mộ Khanh Hoàng nhận lấy con trai từ trong tay Ngọc Khê, lạnh mặt : "Thu thập đồ cưới, hôm nay chúng ta rời ."

      xong, Mộ Khanh Hoàng trước.

      Lục Cửu oa oa kêu to, "Ngươi trả con cho ta, nhi tử là của Lục gia chúng ta."

      Mộ Khanh Hoàng để ý đến , ung dung bước .

      Vết xe đổ Lục Mạo còn in hằn ngay trước mắt, vì vậy khi Mộ Khanh Hoàng ôm nhi tử , Trường Ninh Hầu phủ ai dám cản.

      Đối với những chuyện xảy ra tại Mạc Viên, bên phía Lục Cảnh luôn chú ý từng giờ từng khắc, khi nghe được lão nô hồi bẩm, Triều Dương quận chúa bỏ Lục Cửu, ngụm rượu ngậm trong mồm lập tức phun ra, vỗ bàn cười to, "Làm tốt lắm."

      Hoa thị cho lão nô lui xuống, rót cho Lục Cảnh chén rượu nữa rồi cười : " đúng là như lão gia , Lục Cửu quả thực tìm đường chết, đắc tội Triều Dương quận chúa, Đại phòng cũng kết thúc rồi."

      Lục Cảnh dựa lưng vào gối, lắc đầu rung chân, "Đại ca ta thông minh hơn Nhị ca nhiều, chờ xem ."

      Tại Thụy Phúc Đường, Lăng Thị vừa quỳ mặt đất ôm Lục Cửu khóc vừa đánh vào lưng , "Ngươi đúng là nghiệt tử, ta làm ra tội nghiệt gì mà lại sinh ra kẻ thối nát như ngươi chứ. Chỉ mới thành thân vài ngày mà ầm ĩ thành ra như vậy, cháu nội của ta cũng bị ôm . đáng thương cho cái thân già này của ta, từ lúc tôn tử được sinh ra ta còn chưa bế được bao lần."

      Lục Bỉnh đập mạnh lên mặt bàn, "Đủ rồi, im hết ."

      Lúc này trong Thụy Phúc Đường cũng có người ngoài, Lục Bỉnh nhìn chằm chằm Lục Cửu lát rồi : "Ta mặc kệ ngươi, cút ."

      Lục Cửu ngạc nhiên nhìn Lục Bỉnh.

      Lục Bỉnh hừ tiếng, "Cút."

      Có lẽ là phụ tử liền tâm, Lục Cửu từ từ nở nụ cười, đứng lên ôm Lục Bỉnh cái chặt rồi bỏ chạy.

      Lục Bỉnh vốn chỉ là suy đoán, nhưng bây giờ cơ bản xác định, chỉ là biết con thỏ chết này cùng Triều Dương quận chúa kẻ tung người hứng như vậy là có mục đích gì, nhưng thấy bọn chúng tốn công tốn sức như thế, chuyện này khẳng định .

      - -

      Màn đêm buông xuống, bốn cột đá ở bốn góc bên trong võ đường thắp đèn sáng trưng, Lục Cửu đứng đó cầm cây côn chơi mình.

      Kim Nê cầm tú xuân đao xông vào, chỉ đao về phía Lục Cửu, gương mặt đen nhẻm là nỗi tức giận khó nén, cùng niềm đau khổ vô biên, "Thi thể Tiểu Mạn đâu?"

      Bạch Cẩm, Ngọc Cái, Hương Trần chạy theo sát phía sau, hối hả chắn trước người Lục Cửu.

      "Đại ca, ca bình tĩnh chút." Hương Trần .

      "Các ngươi muốn ta bình tĩnh như thế nào, Tiểu Mạn chết rồi, nàng chết rồi, ta còn được gặp lại nàng." Kim Nê ném tú xuân đao xuống, ôm đầu ngồi chồm hổm mặt đất gào khóc.

      Lục Cửu đẩy đám người Bạch Cẩm ra, ngồi xổm mặt đất, dùng sức nhấc cằm Kim Nê lên, "Ngươi hận ta đúng ?"

      Kim Nê cắn răng, "Đúng!"

      "Tốt, ta cho ngươi cơ hội trả thù, chúng ta đánh trận, ta thua cái mạng này tùy ngươi xử trí."

      Kim Nê cụp mắt xuống, "Tất cả những gì ta có giờ đều do ngươi ban cho. Tuy ngươi đoạt nữ nhân ta thích, ngươi vô tình, nhưng ta thể vô nghĩa, ta ra tay với ngươi, ta giết độc phụ kia."

      Kim Nê đứng lên, nhặt đao muốn .

      "Ầm" tiếng, cây côn bay lên giữa trung tạo thành hình vòng cung đẹp mắt rồi đáp xuống chặn ngay trước mặt Kim Nê, "Tối nay ngươi có thể ra những lời này chứng minh ngươi phải là còn thuốc nào cứu được. Muốn biết thi thể Sầm Tiểu Mạn ở đâu, phải đánh trận với ta trước, chậm trễ thêm ta sợ là ngay cả mảnh xương của nàng ta ngươi cũng tìm được."

      Kim Nê vừa nghe liền khẩn trương, cảm giác oán hận chợt sôi trào trong lòng, nhấc đao xông lên đánh Lục Cửu.

      Trận này đánh liên tục đến tân khi trăng treo cao đỉnh đầu, khi Kim Nê từ võ đường ra, rời khỏi Trường Ninh Hầu phủ, Cửu Chúc chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Kim Nê liền tiến lên quan tâm ân cần thăm hỏi, "Sao? Thăm dò được gì ?"

      "Rồi, ở bãi tha ma trong khu rừng phía tây kinh thành."

      "Vậy chúng ta mau tìm thôi." Cửu Chúc .

      "Ừ."

      Lúc đó đêm khuya, rừng cây tối đen hun hút, ở sâu trong rừng còn thỉnh thoảng truyền đến tiếng sói tru, Cửu Chúc cùng Kim Nê giơ đuốc tìm kiếm trong nghĩa địa.

      Bỗng nhiên, khi Kim Nê gạt mớ cỏ lau ra, nhìn thấy thi thể nữ nhân bị quấn tạm bợ trong chiếc chiếu rách cả người chợt sững lại, Cửu Chúc vội vàng đến giở chiếu ra, lúc nhìn thấy thi thể nữ nhân bên trong liền cất tiếng, "Đây phải là Sầm Tiểu Mạn."

      Ánh mắt Kim Nê chợt lóe lên rồi vụt tắt, đặt mông ngồi xuống đất.

      Cửu Chúc vội vàng thêm: "Có thể khiến cho ngươi thích đặt sâu tận trong lòng như vậy Sầm Tiểu Mạn khẳng định thể nào xấu như khối thi thể này."

      " gạt ta."

      "Ai gạt ngươi?"

      "Lục Cửu gạt ta, nhất định là giấu thi thể Tiểu Mạn mất rồi. Hôm nay vì Tiểu Mạn mà muốn bóp chết quận chúa, bị quận chúa bỏ."

      Cửu Chúc giả bộ kinh ngạc, "Quận chúa bỏ chồng ?"

      “Ả độc phụ đó còn có cái gì là làm được, trượng phu trước của nàng ta phải bị nàng ta phá hủy cả đời đấy à."

      Cửu Chúc "A" tiếng, thở dài : "Vậy ngươi còn muốn tìm xác tiếp ?"

      "Lục Cửu có thể vì Tiểu Mạn mà nảy ra ý định bóp chết độc phụ kia, vậy chắc chắn trả thi thể Tiểu Mạn lại cho ta." Kim Nê dùng sức vò đầu mình, "Là ta vô dụng, ta chỉ là nô tài nhoi, bọn họ người là quận chúa người là thế tử Hầu phủ, dù ta có muốn báo thù cho Tiểu Mạn cũng có cách."

      Dứt lời Kim Nê đột nhiên gác đao lên cổ mình, Cửu Chúc sợ hết hồn, vội vàng đoạt lấy, "Huynh đệ, ngươi làm cái gì vậy?"

      " thể báo thù cho Tiểu Mạn ta sống còn có ý nghĩa gì nữa, bằng chết ." Kim Nê ôm đầu khóc rống.

      "Ta lớn từng này tuổi, Tiểu Mạn là nương đầu tiên mà ta có cảm giác rung động, Tiểu Mạn thuần khiết như vậy tốt đẹp như vậy, nếu phải do Lục Cửu cùng Triều Dương quận chúa bọn họ hành hạ nàng, Tiểu Mạn chết. Phải trách ta, ta nên đưa Tiểu Mạn vào Mạc Viên, trách ta, là ta hại chết Tiểu Mạn."

      "Ngươi quả muốn báo thù cho nương ngươi mến?"

      "Muốn!" Kim Nê oán hận .

      "Như vậy ngươi cần phải nghĩ biện pháp để có thể ở lại bên cạnh Lục Cửu, chỉ có ở bên cạnh ngươi mới có cơ hội báo thù."

      "Ghê tởm." Kim Nê nhổ nước bọt lên mặt đất.

      Cửu Chúc vỗ vỗ bả vai Kim Nê, "Việc nhịn khó làm nên chuyện. Huynh đệ, ngươi hãy suy nghĩ kỹ."

      Kim Nê thống khổ túm lấy tóc mình, "Chỉ có biện pháp này thôi ư?"

      Cửu Chúc lại vỗ vỗ Kim Nê.

      "Ta biết rồi." Kim Nê bỗng dưng siết chặt quả đấm.

      Trong hầm băng tại Liên Viên, Sầm Tiểu Mạn bị lột sạch xiêm y đặt tấm băng lớn, Ngọc Khinh vô cùng bình tĩnh lật người nàng ta lại, chỉ vào hình xăm bả vai nàng ta, : "Quận chúa người nhìn chỗ này này."

      Chỗ đó được xăm hình con chim yến giương cánh.

      Chim yến, yến, Yến vương, quả nhiên là người của Mộ Kiêu.

      "Quận chúa, cái vòng tay vàng này cũng có vấn đề." Ngọc Khinh lục lọi trong đống y phục vừa lột ra từ người Sầm Tiểu Mạn xuống, cầm lấy vòng tay vàng, ấn xuống đoá hoa điêu khắc đó, vòng tay lập tức xuất khe hở, bột thuốc từ bên trong đổ ra.

      "Thuốc độc?"

      "Nô tỳ chưa thử, nhưng khẳng định phải là thứ tốt lành gì."

      Nhìn khuôn mặt nghiêm túc nhắn của Ngọc Khinh, Mộ Khanh Hoàng bật cười, nàng biết rằng Ngọc Khinh lại to gan đến thế. Lúc các nàng lén đem thi thể Sầm Tiểu Mạn tới hầm băng trong Liên Viên, bọn Ngọc Loan đều sợ, Ngọc Khinh lại xung phong nhận việc muốn tới khám nghiệm tử thi.

      Mộ Khanh Hoàng cũng đoán đượoc phần nào ý nghĩ của Ngọc Khinh, từ khi bắt đầu đặt bẫy Sầm Tiểu Mạn, ba người Ngọc Khê, Ngọc Loan, Ngọc Châu đều có công lao, duy chỉ có nàng ấy là làm gì, trong lòng hẳn là cảm thấy áy náy, cảm giác mình vô dụng, vì vậy mới chủ động nhận lấy trách nhiệm nghiệm thi.

      ", chúng ta ra ngoài chuyện , ở đây lạnh quá."

      --

      Tại ngõ Bắc, trước cửa nhà Lục Mạo có con ma men đập cửa rầm rầm.

      "Lục Mạo, ngươi mở cửa ra, xem ta có đánh chết được ngươi ."

      Bao ngày qua Ninh Tú Ngọc quá quen với tiếng đập cửa ầm ĩ, còn tưởng rằng lại là tên nào biết xấu hổ nhàn hạ đến đùa giỡn nàng, nàng ta đứng cách cửa gân cổ lên mắng: "Biến , muốn tìm thú vui sang nhà kế bên ấy."

      Lục Cửu tiếp tục đập rửa rầm rầm, "Mở cửa, ta là Lục Cửu."

      Lục Cửu?

      Ninh Tú Ngọc cẩn thận nghe kỹ giọng này, hình như đúng là giọng Lục Cửu ? Nhưng trễ thế này, tới đây làm gì?
      Last edited: 20/10/17
      HoanHoan, thanhbinh, Tiểu Ly 111131 others thích bài này.

    2. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Tuồng diễn này hơi sâu nhể :yoyo59:
      Diệp Nhược GiaiYenny mare thích bài này.

    3. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Chúc nàng 20-10 luôn mạnh khỏe, hạnh phúc, thành công
      Diệp Nhược GiaiYenny mare thích bài này.

    4. Yenny mare

      Yenny mare Well-Known Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      894
      Chương 60 Tên bám người

      sông Tần hoài, thuyền hoa nhấp nhô, tiếng cười đùa trêu ghẹo, mái chèo khua mặt nước.

      địa phương ồn ào náo động như vậy, lại có người ngồi mình câu cá mũi thuyền, sau lưng có hai người quỳ, nữ tử kiều diễm lả lướt cùng nam tử ủ rũ.

      "Tương tri tương niệm vĩnh bất khí, nhất sinh nhất đại nhất song nhân, ra là như vậy, cuối cùng vẫn chỉ là nha đầu ngốc trong mắt chứa được hạt cát nào."

      Nữ tử im lặng cong môi cười lạnh.

      Nam tử giật mình buồn bã.

      "Chủ tử, Tiểu Mạn chết rồi."

      "Đúng vậy, chết, người đều chết, có cái chết tựa lông hồng, có nặng như thái sơn, mà Tiểu Mạn chết chính là nặng như thái sơn, nàng là vì giang sơn nghiệp lớn mà chết, các ngươi xem có đúng hay ?"

      Nam tử cùng nữ tử đều lên tiếng, nam tử ngồi ở mũi thuyền câu cá cười khẽ, "Hai người các ngươi so ra đơn thuần như Tiểu Mạn, ta vẫn là thích tử sĩ như Tiểu Mạn hơn, ta chán ghét các ngươi, các ngươi lúc nào cũng tồn tại quá nhiều tâm tư suy tính."

      Mà có quá nhiều suy tính dễ khống chế.

      Nữ tử lại cười lạnh, nam tử ngẩn người.

      "Lục Cửu, Trung quân Đô đốc thiêm , con cưng của Trường Ninh Hầu Lục Bỉnh, Cẩm y vệ Thiên hộ, hữu dụng hơn ngươi nhiều ."

      Nam tử khinh thường phát ra tiếng hừ lạnh.

      "Chủ tử muốn lôi kéo à?" Nữ tử .

      "Chỉ có ta muốn thể được, còn phải xem duyên phận, đâu phải ai ta cũng kéo hết lên thuyền đâu, phải cẩn thận thuyền mới dùng được vạn năm."

      - -

      Trong ngõ hẻm tăm tối dơ bẩn, Lục Cửu dựa vào cửa nhà Lục Mạo mà ngồi, uống từng ngụm từng ngụm rượu, bên kia cửa Ninh Tú Ngọc sống chết chịu mở cửa cho , lúc này khoác xiêm y ngồi cùng.

      Lục Mạo xách đèn lồng trở lại, lúc qua vũng nước tù suýt chút giẫm trúng, xúi quẩy "hừ" tiếng.

      Từ công tử Hầu phủ thành ca kỹ ở tại ngõ Bắc, chỉ thời gian ngắn ngủi mà hoàn toàn còn khí độ của công tử thế gia.

      Nghe thấy tiếng động, Lục Cửu đứng phắt dậy, "Lục Mạo?"

      Giọng này thực quen.

      "Ngươi là ai?"

      "Ta là đại gia ngươi." Lục Cửu xông lên vung ra đấm, đánh Lục Mạo sưng con mắt, đèn lồng rơi mặt đất.

      "Lục Cửu!"

      "Phải, chính là ta." Lục Cửu tặng cho Lục Mạo trận quyền đấm cước đá.

      "Ngươi mẹ nó vì sao lại đánh ta, ta thảm đến vậy rồi mà chẳng lẽ các ngươi còn chưa chịu bỏ qua nữa à?" Lục Mạo bị đánh còn sức đánh trả, ngồi chồm hổm mặt đất ôm đầu gầm lên.

      Lục Cửu gục lên lưng Lục Mạo khóc rống lên, "Lục Mạo, ta hối hận cưới nàng ta, ta nên cưới nàng ta, nàng ta đánh chết Tiểu Mạn của ta, ta cũng chưa làm gì hết mà, ta muốn chạm cũng dám chạm vào Tiểu Mạn."

      Nghe những lời lúc say của Lục Cửu, trong lòng Lục Mạo cảm thấy sung sướng, lại chợt có cảm giác đồng bệnh tương liên, "Ngươi đừng đè lên người ta, ta bị ngươi đè chết mất, ngươi đứng lên vào trong nhà , chúng ta chuyện đàng hoàng."

      "Nhị đệ, ta có lỗi với ngươi." Lục Cửu lảo đảo đứng lên, Lục Mạo cũng đứng lên, túm lấy tay áo Lục Cửu kéo vào trong nhà.

      Lúc này Ninh Tú Ngọc mới mở cửa, cầm đèn lồng dẫn đường ở phía trước.

      Lục Mạo : "Nàng vào phòng ngủ , con ma men này để ta ứng phó."

      "Quẳng ngoài cửa , chàng xem đánh chàng ra nông nỗi này." Đèn lồng chiếu lên con mắt bị thâm của Lục Mạo, Ninh Tú Ngọc tức giận .

      "Nàng cần quan tâm, ngủ ." Lục Mạo kiên nhẫn đẩy Ninh Tú Ngọc , đoạt lấy đèn lồng trong tay nàng.

      Ninh Tú Ngọc dám chọc giận , chỉ đành giận dữ quay về phòng.

      Lục Mạo treo đèn lồng lên nhánh cây, ánh sáng soi lên bộ bàn ghế đá dưới tàng cây, lúc này Lục Cửu ngồi ở bàn.

      " Tương tri tương niệm vĩnh bất khí, nhất sinh nhất đại nhất song nhân, nếu ta nhớ sai là lúc ngươi mười mấy tuổi viết câu thơ này, bài thành danh, khiến cho vô số danh môn quý nữ càng thêm sùng bái ngươi."

      Lục Mạo lại ngây ngẩn “ừ" tiếng.

      Lục Cửu liếc qua Lục Mạo, ghen ghét đến mức méo miệng, "Lúc ta đứng xa xa ngắm tiểu phượng hoàng, trong lòng ta nàng chính là thiên nữ, ta vì nàng trằn trọc yên, nhớ thương khó ngủ, nhưng khi cuối cùng ta đoạt được nàng từ trong tay ngươi, cưới nàng về ta mới phát , nàng cũng chỉ là người bình thường, ăn uống ngủ nghỉ cũng giống nữ nhân bình thường, a, đúng, nàng giống nữ nhân bình thường lắm, nàng ta vừa hung hãn vừa ghen vừa độc, những ngày ở cùng với nàng, ta nếm đủ đau khổ rồi."

      xong lại khóc lên, "Tiểu Mạn của ta, nàng chết thảm quá."

      Lục Mạo nhìn Lục Cửu cười lạnh, "Đáng đời, báo ứng."

      "Đúng, là ta đáng đời, là ta báo ứng." Lục Cửu ôm vai Lục Mạo, "Nhị đệ, ta có lỗi với ngươi, trong lòng của ta giấu bí mật sắp muốn nghẹn chết rồi, đêm hôm đó ta phát ngươi, ta phát ngươi lén lút theo ta đến Liên Viên, nhưng ta cố ý để ngươi hiểu lầm, ta chính là cố ý, ta muốn mau mau cưới được tiểu phượng hoàng, ta muốn mau mau cưới được thiên nữ của ta, giờ ta rất hối hận, Nhị đệ, ta có lỗi với ngươi."

      "Ngươi!" Lục Mạo giận dữ, đẩy mạnh Lục Cửu ra.

      "Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Lục Cửu lại ôm chầm lấy Lục Mạo, "Ta rất hối hận, ta thực hối hận."

      Lục Mạo hít sâu hơi, nhịn.

      Ninh Tú Ngọc trốn ở phía sau cửa nghe lén bĩu môi cái, sau đó xoay người lên giường ngủ.

      "Ta tận mắt nhìn thấy Tiểu Mạn sống sờ sờ bị nàng ta đánh chết, lúc ấy trong lòng ta hận, chỉ muốn bóp chết nàng ta, ta quả làm vậy, nên nàng ta bỏ ta, ngươi nhìn , ngươi nhìn ." Lục Cửu từ trong lồng ngực móc ra hưu thư cho Lục Mạo xem.

      Lục Mạo vừa đọc xong, thấy phong hưu thư này giống y đúc phong hưu thư trước kia viết cho , Lục Mạo bật cười ha hả, "Ngươi cũng bị bỏ, đáng đời, hơn nữa nàng ta thậm chí còn muốn tốn công suy nghĩ viết ra tờ hưu thư khác nữa, hưu thư này giống y hệt của ta."

      "Cái gì?!" Lục Cửu hổn hển đoạt lấy hưu thư, lảo đảo đứng lên, "Ta tìm nàng ta, rốt cuộc nàng ta xem ta là gì chứ."

      Lục Mạo cũng cản , nhưng Lục Cửu lại quay ngược về ôm Lục Mạo khóc, "Nàng ta , ta chỉ là cha của con nàng ta, đến bây giờ ta mới hiểu được nàng ta thành thân với ta chỉ vì muốn lợi dụng ta, nàng ta chỉ muốn mượn ta để có hạt giống, ai mượn ta lớn lên đẹp trai như vậy làm chi."

      Nghe như thế, Lục Mạo chán ghét kinh khủng, đẩy Lục Cửu ra, " biết xấu hổ."

      Lục Mạo đưa mặt lại gần Lục Mạo, " với lòng mình , ta đẹp hơn ngươi phải ?"

      Lục Mạo giận quá hóa cười, châm chọc : "Cho dù ngươi có dung mạo giống như Phan An Tống Ngọc, trong lòng nàng ta cũng chỉ ta mà thôi, mà ngươi, như ngươi , nàng ta chỉ lợi dụng ngươi để sinh con trai."

      "Ngươi!" Lục Cửu thẹn quá hoá giận, lại khóc, "Ta chơi với ngươi nữa, ta tìm nàng ta, ta phải vậy, hưu thư của ta cũng tuyệt đối thể giống của ngươi, ta phải, phải bắt nàng ta viết lại tờ khác lại cho ta."

      xong, Lục Cửu lảo đảo rời .

      Lục Cửu quả nhiên đến cửa Liên Viên gây chuyện, sợ ầm ĩ láng giềng, Lục Cửu bị lôi vào trong.

      Đêm khuya, cảnh vật Liên Viên mờ ảo trong đám sương mù, vì lấy giả làm , nên Lục Cửu thực uống rất nhiều rượu, đường mà giống như bước mây, nhưng trong lòng lại suy nghĩ đến tiểu phượng hoàng của , nhi tử của , chân rảo bước nhanh như bay, bay bay liền bay tới Liên Chử Bích Ba các, Ngọc Loan dẫn đường ngược lại bị bỏ lại xa xa ở phía sau.

      Xuyên qua phòng khách tiến vào phòng ngủ, nhìn thấy Mộ Khanh Hoàng mặc thân quần áo trắng ở cửa chờ . Nàng vừa thấy đến liền cười, cũng cười, ôm cổ Mộ Khanh Hoàng, "Tiểu phượng hoàng, ta về, nàng đợi ta đúng ?"

      "Ừ, ta đợi chàng nãy giờ nên ngủ được."

      Mộ Khanh Hoàng đỡ ngồi vào giường, "Uất ức cho chàng."

      Lục Cửu lắc đầu, mượn rượu làm nũng với Mộ Khanh Hoàng, vỗ vỗ bắp đùi, "Tiểu phượng hoàng nàng ngồi đây ta liền uất ức."

      Mộ Khanh Hoàng bật cười, lại đau lòng , nghĩ tới dù sao cũng cùng sinh con trai có gì còn phải ngượng, liền ngồi lên.

      Lục Cửu ôm Mộ Khanh Hoàng, mùi rượu phả lên mặt nàng, "Tiểu phượng hoàng nàng xấu, sao lại viết cho ta hưu thư y chang Lục Mạo, ta phục, nàng viết lại lần nữa cho ta."

      "Bởi vì lúc ta quyết định gả cho chàng, ta hoàn toàn nghĩ tới chuyện hòa ly với chàng. Ta từng nghĩ đến khả năng xấu nhất, nếu như chàng thực thay lòng, chúng ta lạnh nhạt với nhau, ta nuôi nấng con cái sống qua ngày, chàng hưởng phúc mỹ nhân của chàng."

      Lục Cửu nghe vậy những vui ngược lại còn rơi nước mắt, lên án nhìn Mộ Khanh Hoàng, "Nàng ta, nàng chắc chắn là ta, nàng chỉ là thương hại ta nên mới gả cho ta thôi."

      Nước mắt rơi lên mặt nàng, nhìn bộ dáng bị tổn thương của , trong lòng nàng đột nhiên đau đớn khôn cùng, đồng thời hiểu sao lại cảm thấy rất tức giận, "Ta thưng hại nhiều người lắm, nhưng ta đâu có gả cho bọn họ, chàng suy nghĩ lung tung gì thế?"

      Nàng lau nước mắt cho , ngược lại càng lau càng nhiều, sốt ruột biết phải làm sao để dỗ dành , tâm hoảng ý loạn, cuối cùng đành phải kéo cổ lại gần cắn cắn lên miệng . Tên bám người này, còn bám hơn cả Minh Nhi nữa, cắn chết luôn .

      Bị kéo ngã lên chăn gấm, Lục Cửu ôm Mộ Khanh Hoàng lật người lại, đè nàng ở dưới thân, nghẹn ngào che miệng mình, buồn tủi : "Nàng còn cắn ta?"

      Mộ Khanh Hoàng bật cười, "Mượn rượu nổi điên bắt nạt ta à, ta nhìn thấu lòng dạ mọn này của chàng rồi, chàng có say."

      "Say say mà." Lục Cửu lắc đầu, u mê vô tội nhìn Mộ Khanh Hoàng, "Ồ, khối thịt thơm này sao còn biết nữa thế, đói quá, ta gặm miếng, miếng thôi."

      Trăng sáng sao thưa, hương hoa tràn ngập khắp Liên Viên, đom đóm chập chờn vờn quanh bụi cỏ, trông như vô số những hóa hoa phát sáng. Bên trong phòng, có hai kẻ quấn lấy nhau say đắm ngọt ngào, thâm tình triền miên.
      HoanHoan, thanhbinh, Tiểu Ly 111139 others thích bài này.

    5. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Chừng nào mới lật tẩy đc ông mộ kiêu đây ta? Chờ mong ngày 2 ac công khai hạnh phúc.
      Diệp Nhược GiaiYenny mare thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :