1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trùng sinh lại làm độc phụ - Thanh Sơn Ngọa Tuyết (Hoàn ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yenny mare

      Yenny mare Well-Known Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      894
      Chương 54: Phạt quỳ

      Tuyết lại bắt đầu đổ xuống từng bông to như cái bát, tấm rèm làm bằng da sóc treo trước cửa thư phòng chặn lại hết gió tuyết ở bên ngoài, trong phòng đốt chậu than ấm áp, Lục Cửu cầm chén cháo bát tích mất hơi nóng trong tay, cắn cán bút mang theo tính “xâm lược” đánh giá Sầm Tiểu Mạn mặt đỏ như mông khỉ cúi đầu đứng đối diện.

      Nàng ta búi tóc đơn giản, mặc cái áo màu hồng đào có vạt áo phải dài quá eo, bên dưới là váy dài màu xanh thẫm thêu những chùm hoa ở mép váy, đôi mắt to ngập nước vụng trộm nhìn mang theo vẻ quyến rũ đưa tình, bờ môi chúm chím thoa lớp son , hồng như đào đầy dụ dỗ, khiến người ta nhìn thấy chỉ muốn lao vào gặm cái.

      Lục Cửu thầm nghĩ, nếu phải có tiểu phượng hoàng, từng trải qua hai đời, vưu vật quyến rũ liên tục vờn quanh thế này, chừng giữ mình được.

      Thu hồi ánh mắt giả bộ háo sắc kia, Lục Cửu khuấy cháo, hắng giọng cái, : "Kim Nê muốn cưới ngươi nên với ta, việc này vốn nên để cho quận chúa lo liệu, nhưng hôm nay ngươi đến đây nên ta muốn tự mình hỏi ngươi câu, ngươi có muốn gả ?"

      Sầm Tiểu Mạn vội vàng lắc đầu, trong lúc lắc đầu nước mắt nàng văng tứ phía, có giọt còn rơi vào ngay cuốn binh thư của , bản binh thư này do tiểu phượng hoàng đưa, trong khoảnh khắc Lục Cửu muốn phát cáu, nhưng nghĩ tới kế hoạch cùng tiểu phượng hoàng thương lượng lại đành nhịn xuống, ở dưới bàn ngắt mạnh vào bắp đùi của mình, sao đó đứng lên thương lau nước mắt cho Sầm Tiểu Mạn, "Ngươi khóc gì chứ, bản thế tử đâu có bắt nạt ngươi?"

      "Ngài có bắt nạt người ta." Sầm Tiểu Mạn đổi giọng, mềm mại uất ức lên án.

      Lục Cửu: Con mẹ nó!

      "Cố tình gây , cút ra ngoài." Lục Cửu giả bộ tức giận.

      Sầm Tiểu Mạn lại khóc thương tâm hơn, đột nhiên nhào vào lòng Lục Cửu, "Hu hu, thế tử gia ngài vẫn tấm lòng của nô tỳ sao? Người mà nô tỳ quý mến chính là ngài."

      Lục Cửu chợt cứng người, nhưng lại nhanh như chớp đưa tay ôm Sầm Tiểu Mạn, "Ngươi nha đầu này, kỳ ta... được, ngươi nhanh lên ."

      Lục Cửu đẩy Sầm Tiểu Mạn ra, đẩy đến mức nàng lảo đảo cái. Lần này là Lục Cửu dùng lực đẩy , ghét!

      Nhưng mặt Lục Cửu vẫn nhịn, "Đừng để nàng ta trông thấy, bằng chỉ ngươi có kết cục tốt, mà ta cùng cha mẹ ta cũng có kết cục tốt."

      "Nô tỳ quan tâm, nô tỳ nguyện ý gánh cùng với thế tử gia." Sầm Tiểu Mạn lại nhào tới.

      Lục Cửu: Cút!

      Lục Cửu vòng tay ôm lấy Sầm Tiểu Mạn rồi lại dùng sức đẩy ra, lần này trực tiếp làm cái mông Sầm Tiểu Mạn tiếp xúc với mặt đất, Sầm Tiểu Mạn bi thương nhìn Lục Cửu, "Thế tử gia, nô tỳ quan tâm đến chuyện gì hết, chỉ cần có thể ở cùng với thế tử gia, cho dù có chết nô tỳ cũng sợ. Thế tử gia ngài cũng thích nô tỳ mà phải ?"

      Lục Cửu: Cục kít!

      Dùng tay che hết mặt mình lại, Lục Cửu quay lưng về phía nàng ta, : "Nàng ấy là loại người thế nào, trong lòng của ta hiểu ràng, ta chỉ cần bước sai bước thôi, Lục Mạo hôm nay là ta ngày mai. Ngươi mau về , ta coi như hôm nay ngươi chưa từng cái gì, mà ta cũng chưa nghe được gì cả."

      "Thế tử gia, nô tỳ tiếc cho ngài." Sầm Tiểu Mạn đứng lên lại ôm lấy Lục Cửu lần nữa, ngay khi ấy Ngọc Loan bị Ngọc Cái đẩy mạnh vào phòng nhìn thấy cảnh này, ngây người trừng mắt nhìn hai người trong phòng ôm ôm ấp ấp, sau đó lập tức bùng nổ, "Tiểu tiện nhân ngươi quả nhiên mưu toan muốn vấy bẩn thế tử gia, ta đánh chết ngươi!"

      Ngọc Loan xắn tay áo xông tới.

      Đôi mắt phượng của Lục Cửu sáng ngời lên, hay lắm! Vật nó !

      Ngọc Loan phát túm lấy búi tóc Sầm Tiểu Mạn, tay kia nhắm thẳng vào mặt nàng ta mà tát tới tấp. Sầm Tiểu Mạn oa oa khóc lớn, giãy giụa lung tung cố gắng che mặt mình lại, quỳ mặt đất cầu khẩn: "Ngọc Loan tỷ tỷ đừng đánh nữa, đừng đánh, muội đau mà, đau chết mất... Thế tử gia cứu mạng!"

      Từ khi bước vào phòng đến giờ, Ngọc Cái vẫn cứng đờ người, giữ nguyên tư thế vén rèm. Lục Cửu dùng tay áo che khuôn mặt xám xịt của mình lại, chui qua khoảng rèm do Ngọc Cái vén lên, ra ngoài. Ngọc Cái nhìn mà chẳng biết làm gì ngoài giật giật khóe môi.

      Sầm Tiểu Mạn thấy vậy lập tức ngừng khóc, nhưng chỉ cái chớp mắt sau đó nàng ta lại tiếp tục sụt sùi, mặc kệ Ngọc Loan cào cấu thế nào, nàng ta chỉ mực bảo vệ khuôn mặt của mình, quỳ rạp mặt đất bất động.

      Ngọc Loan tức khí chống nạnh đá nàng ta cái, "Đừng có ở đó mà giả chết với nãi nãi, mau đứng lên đến gặp quận chúa với ta, ngươi có gan làm ra loại chuyện bẩn thỉu này phải có bản lĩnh thừa nhận."

      Ngọc Cái đứng ở cửa khoanh tay xem diễn lúc, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân, mà tiếng bước chân nặng nề như thế chỉ có Kim Nê, Ngọc Cái vội : "Ngọc Loan nương mau dừng tay, Kim Nê đến ."

      chậm mà xảy ra nhanh, Kim Nê vén rèm da sóc lên liền xông vào, chợt trông thấy Ngọc Loan nhấc chân đá Sầm Tiểu Mạn, đôi mắt trâu lập tức trừng lớn, "Dừng tay!"

      Thừa dịp Ngọc Loan bị Kim Nê đẩy ra, Sầm Tiểu Mạn liền nhìn Kim Nê khóc lớn lên, "Kim Nê đại ca cuối cùng huynh cũng đến."

      Kim Nê đau lòng kéo Sầm Tiểu Mạn đứng dậy, quan tâm hỏi: "Có bị thương chỗ nào ?"

      Ngọc Loan bị đẩy suýt đụng phải góc bàn, may mà Ngọc Cái lanh tay lẹ mắt đỡ lại. Từ khi trở thành đại nha hoàn bên cạnh Mộ Khanh Hoàng, Ngọc Loan đúng là chưa từng bị uất ức như vậy, lập tức nổi giận, "Ngươi dám đánh ta?"

      Kim Nê trừng đôi mắt trâu, cũng tức giận : "Vì sao ngươi đánh Tiểu Mạn?"

      "Nàng ta nên bị đánh, nàng ta câu dẫn thế tử gia bị ta bắt gặp, ta hận thể xé rách nàng ta ra." Ngọc Loan cười lạnh, "Chỉ có tên ngu ngốc nhà ngươi mới bị nàng dụ dỗ dắt mũi."

      "Ngươi bậy, ngươi đừng có giội nước bẩn lên người Tiểu Mạn, ta đánh ngươi." Kim Nê giơ quả đấm lên uy hiếp.

      Ngọc Loan phải người sợ phiền phức, ngẩng mặt lên đụng đụng vào người Kim Nê, "Có lá gan ngươi đánh , ngươi dám chạm vào đầu ngón tay của ta, ngươi xem quận chúa có buông tha cho ngươi hay ."

      "Ngươi!" Kim Nê bị bức ép liên tục lùi ra đằng sau, "Nếu ngươi phải là nương tử do huynh đệ Bạch Cẩm của ta nhìn trúng ta đánh chết ngươi rồi, đồ đàn bà chanh chua đanh đá!"

      Sầm Tiểu Mạn lúc này mới mở miệng, gương mặt là hai hàng nước mắt như rơi mãi ngừng, "Ngọc Loan tỷ tỷ mong tỷ đừng dùng cách nghĩ của tỷ mà áp đặt lên người ta, ta với thế tử gia hoàn toàn trong sạch. Kim Nê đại ca, huynh tin cứ hỏi thế tử gia, muội với thế tử gia là trong sạch."

      Ngọc Cái trốn ở bên xem kịch vui cũng phải mở to mắt, mẹ ơi, từng gặp người trợn mắt dối nhưng thực chưa từng thấy ai trợn mắt dối đến trình độ thế này!

      Ngọc Loan bị tức hộc máu, lại tiến lên muốn tóm lấy nàng ta, nhưng bị cánh tay của Kim Nê chặn ngang lại, "Ngươi muốn làm gì? Ngươi còn dám đánh nàng cái thử xem."

      "Các ngươi chờ đấy, ta chuyện này cho quận chúa!" Ngọc Loan giậm chân cái xoay người bỏ chạy.

      Ngọc Cái đuổi theo tới cửa gọi tiếng, lại vén rèm lên chút đủ để lộ ra khuôn mặt, với Kim Nê: "Kim đại ca, huynh quả oan cho Ngọc Loan nương rồi, lúc nàng ta ôm thế tử gia ta cũng nhìn thấy, bây giờ Ngọc Loan nương tức giận tìm quận chúa làm chỗ dựa, mà tính tình của quận chúa các ngươi cũng biết rồi, mau ngẫm lại xem nên làm thế nào ."

      Trong lòng Kim Nê cũng lo sợ, nhưng vẫn ngăn cản trước ngườiSầm Tiểu Mạn, vỗ ngực : "Có việc gì ta chịu, bằng chứng ta cũng tin quận chúa phải trái như vậy."

      Ngọc Cái le lưỡi, muốn lại thôi, trong lòng có chút áy náy, "Kim đại ca, khụ, huynh... thôi, ngã lần khôn hơn chút."

      Mạc Viên.

      Mộ Khanh Hoàng trang trí bình hoa mai xong, cành mai vàng nhạt vàng đậm đan xen hợp lí xòe ra ngoài, lúc này nàng rải nước lên , Lục Cửu đứng ở bên cạnh đổi sang bộ xiêm y sạch , rửa sạch tay hai lần mới tiến lên đây sờ bụng Mộ Khanh Hoàng, vẻ mặt đau khổ : "Tiểu phượng hoàng, vừa rồi ở thư phòng ta thực muốn ói, mẹ ơi, tiểu nha đầu đáng chết kia tưởng bản thân mình đẹp như tiên nữ chắc, cái gì mà ta cũng thích nàng ta."

      Lục Cửu nghiêng đầu giả bộ nôn ọe, chọc cho Mộ Khanh Hoàng cong môi cười, liếc nhìn : "Tiểu mỹ nhân thương nhung nhớ mà chàng còn mất hứng? Trong lòng nghĩ tới chuyện tương kế tựu kế ăn luôn nàng ta à?"

      Bàn tay bò từ cái bụng nhô cao của Mộ Khanh Hoàng đến eo, ôm lấy nàng lắc lắc, cười hì hì : "Ta chỉ ăn nàng."

      Mộ Khanh Hoàng khẽ hừ tiếng, đầu ngón tay chọc lên trán , "Đừng quấy nhiễu ta."

      "Nàng là vợ ta, ta quấy nàng quấy ai." Lục Cửu nắm lấy ngón tay Mộ Khanh Hoàng đưa đến bân miệng cắn , mắt phượng hơi xếch ánh lên vẻ quyến rũ vô bờ.

      Mộ Khanh Hoàng xấu hổ trừng , đưa tay vẩy nước lên mặt , "Chàng tuổi tuất à? Đến Tây Thi cũng có dính người như chàng."

      Lục Cửu liếm mặt cười, buông miệng ra lại sờ bụng Mộ Khanh Hoàng, "Tiểu tử thúi con mau ra đây , lão tử sắp chết đói rồi."

      Mặt Mộ Khanh Hoàng chợt đỏ lên, định bên ngoài Ngọc Loan đột nhiên cất giọng.

      "Quận chúa, tiểu tiện nhân kia quả nhiên có ý tốt, em tận mắt nhìn thấy nàng ta cùng thế tử gia ôm nhau, chờ lúc Kim Nê đến nàng ta lại thừa nhận, chọc cho Kim Nê ngu xuẩn kia đánh em, quận chúa ngài phải làm chủ cho nô tỳ đấy."

      Vào phòng thấy Lục Cửu ngồi đối diện Mộ Khanh Hoàng bóc hạch đào, Ngọc Loan hung hăng trừng , "Thế tử gia, chúng ta đều biết Sầm Tiểu Mạn kia có mưu làm loạn, mà sao ngài lại vẫn trúng bẫy của nàng ta?"

      Lục Cửu chỉ cười .

      Mộ Khanh Hoàng liền cười : "Được, ta giúp em trút giận. Em dẫn người bắt Sầm Tiểu Mạn tới đây, mặc cho em hành hạ luôn đấy. Em chính là nanh vuốt mà ta dùng để “hãm hại” nàng ta, em muốn càn quấy cỡ nào ta cũng cho phép hết, còn Kim Nê em cần phải để ý đến , nếu quả dám đánh em, ta bảo thế tử gia của các em dạy dỗ ."

      Lục Cửu cũng tiếp lời: " mà dám động đến sợi lông của ngươi, ta đánh chết , mau mau hành hạ Sầm Tiểu Mạn kia ."

      Ngọc Loan trầm ổn chu đáo bằng Ngọc Khê, nhưng lúc này cũng mơ hồ hiểu ra điều gì đó. Những chuyện khác nàng cần để ý tới, nàng cứ hoàn thành tốt nhiệm vụ chính của nàng, mặc sức tra tấn Sầm Tiểu Mạn là được rồi.

      Ngọc Loan vỗ tay cười : "Loại chuyện thế này em thích làm nhất, quận chúa thế tử gia các ngài chỉ việc chờ thôi."

      bao lâu sau, chuyện hai nha hoàn đánh nhau ở trong thư phòng của thế tử gia lan truyền khắp Trường Ninh Hầu phủ. Lúc biết được khi hai nha đầu đánh nhau Lục Cửu cũng ở đấy, Lăng Thị mơ hồ bất an... Thư phòng, nam chủ tử, hai nha đầu, Lăng Thị chỉ mới thoáng nghĩ tới thôi ngồi yên rồi.

      Tuyết rơi thưa thớt cả ngày, đến sau giờ ngọ lại rơi lớn hơn.

      Ngọc Châu cười hì hì tạt chậu nước lạnh ra đất, Ngọc Khinh hờ hững ngang qua ném vài mảnh sứ vỡ lên vùng nước lạnh ấy, Ngọc Loan đè Sầm Tiểu Mạn, dùng tay ấn nàng ta lên chỗ rải mảnh sứ.

      "A - - "

      Đầu gối vừa tiếp xúc với mảnh sứ vỡ lạnh như băng, Sầm Tiểu Mạn liền hét lên.

      Ngọc Khê từ trong phòng chạy ra nhìn thấy hoàn cảnh này lập tức hối hả kéo Ngọc Loan đè Sầm Tiểu Mạn để cho nàng ta đứng lên, "Các ngươi làm cái gì vậy?"

      Ngọc Loan khách khí đẩy Ngọc Khê ra, " Chuyện này phải chuyện của ngươi, qua bên."

      Ngọc Khê biến sắc, "Ngươi có ý gì?"

      Ngọc Loan liếc Ngọc Khê cái, : "Tiểu tiện nhân này câu dẫn thế tử gia, có thể thấy được là do học quy củ chưa thuộc, ta đây là dạy nàng ta cách làm người. Phạm sai lầm nên phạt, phải xử lý nghiêm mới răn đe những kẻ có ý xấu khác được, xem xem sau này còn có ả kỹ nữ nào gấp rút chạy đến tìm chết nữa ."

      Ngọc Khê đưa tay ra hứng lấy bông tuyết to như lông ngỗng, giậm chân : "Phạt liền phạt cũng nên phạt, ngươi làm cho nàng quỳ gối trong băng tuyết ngập trời này, còn làm cho nàng quỳ mảnh sứ vỡ là muốn đánh chết nàng sao? Các ngươi là quá đáng."

      Ngọc Châu mặc xiêm y được may bằng da thú ôm lò sưởi đứng ở hành lang cười : "Ngọc Khê tỷ, chúng ta đều từng theo quận chúa đọc sách, ngươi cũng biết đạo lý “ ở vị trí đó nhúng tay vào việc đó” chứ? Người nào làm việc nấy, nếu quận chúa giao việc kỷ luật bọn nha hoàn trong Mạc Viên cho Ngọc Loan quản lý, ngươi đừng có nhúng tay."

      Mặt Ngọc Khê trắng bệch, áy náy nhìn Sầm Tiểu Mạn khóc sụt sùi, cắn răng : "Ta tìm quận chúa cầu tình thử xem."

      xong liền xoay người vào phòng.
      HoanHoan, thanhbinh, Tiểu Ly 111142 others thích bài này.

    2. Estella

      Estella Well-Known Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      833
      Ôi nhà giả dối, ta thích!!! :yoyo36::yoyo36:
      Diệp Nhược GiaiYenny mare thích bài này.

    3. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Mình thích nhất đoạn mà mấy bạn nha hoàn 1 ng tạt nước, 1 người rải mảnh vỡ & người còn lại hành hạ ấy :) đúng kiểu kẻ tung ng hứng luôn ấy, vui ko chịu dc
      Thanks nàng nhiều nha

    4. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408
      Chương 55: Nữ họa
      Edit: Yenny mare
      (*) Nữ họa chỉ nữ tử tự mình chấp chính hoặc được quân vương tin sủng mù quáng, mang đến tai ương cho đất nước.
      Bão tuyết bay đầy trời, Mạc Viên đóng chặt cửa, Bạch Cẩm, Hương Trần, Ngọc Cái gắt gao đè Kim Nê ở trong tuyết, Bạch Cẩm đè lên cánh tay của Kim Nê cắn răng : "Ngươi muốn chết? Mệnh lệnh của chủ tử cũng nghe ?"

      Kim Nê miệng ngậm đầy bùn tuyến nhổ ngụm, mắt đỏ hồng quát: "Các ngươi đều điếc rồi à? Các ngươi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Mạn sao?"

      Hương Trần đè cánh tay khác của Kim Nê căm ghét : "Nha đầu đáng ghét như vậy xứng làm chị dâu của đệ, đại ca tỉnh lại ."

      Ngọc Cái ngồi lưng Kim Nê vội : "Kim đại ca, đệ tận mắt nhìn thấy Sầm Tiểu Mạn với thế tử gia ôm nhau, thế tử gia cho nàng ta biết về việc huynh muốn cưới nàng ta, hỏi nàng ta nghĩ như thế nào, nàng ta khóc, sau đó thế tử gia an ủi nàng, sau đó nàng ta liền ôm lấy thế tử gia ngưỡng mộ thế tử gia… Kim đại ca, ta thề nếu như ta láo câu nào ta bị thiên lôi đánh."

      " láo, Tiểu Mạn phải là người như vậy." Kim Nê cắn răng đau khổ gầm cái : "Là thế tử gia đối với Tiểu Mạn..."

      "Ngươi mới láo!" Bạch Cẩm tát cái lên ót Kim Nê, "Thế tử gia biết ngươi có ý với Sầm Tiểu Mạn, tuyệt đối đoạt người ngươi thích, chúng ta theo thế tử gia lâu như vậy, thế tử gia phải loại người như thế."

      Kim Nê tức giận : "Nam nhân ai chẳng như vậy, quận chúa mang thai, thế tử gia nhất định là nhịn đến khó chịu nên mới ngấp nghé nữ tử nhu thuận động lòng người như Tiểu Mạn."

      Ngọc Cái nghẹn họng còn gì để , vuốt cằm : "Kim đại ca, Sầm Tiểu Mạn kia cho huynh uống thuốc lú rồi à."

      Bạch Cẩm cũng chỉ tiếc rèn sắt thành thép : "Ngọc Loan cùng Sầm Tiểu Mạn ở trong cùng tiểu khóa viện, Ngọc Loan sớm với ta, Sầm Tiểu Mạn này là người thành , mỗi lần đều cướp làm mấy việc hầu hạ thế tử gia. Kim đại ca huynh đừng để nàng ta dụ dỗ, trời đất chỗ nào có cỏ thơm, huynh có đúng hay ?"

      "Ta chỉ thích Tiểu Mạn!" Kim Nê bắt đầu bướng bỉnh, mặt mũi tràn đầy phục.

      "Các ngươi làm cái gì đấy, còn ra thể thống gì." Lục Bỉnh khoác áo lông màu đen cùng Lăng Thị mặc áo lông màu nâu đỏ cùng đến.

      Ngọc Cái lăn cái từ lưng Kim Nê xuống, Kim Nê nhanh chóng đứng lên, bốn người cùng nhau quỳ xuống thỉnh an Lục Bỉnh, "Thỉnh an Hầu gia."

      Lục Bỉnh nhìn thoáng qua cửa sân đóng chặt, "Mấy người các ngươi thân dính đầy tuyết thế này là vì sao?"

      Bạch Cẩm giành : "Bẩm Hầu gia, bốn huynh đệ thuộc hạ luận bàn võ nghệ, đánh hồi cuối cùng thành nghịch tuyết."

      Lục Bỉnh bình tĩnh nhìn Bạch Cẩm trong chốc lát, : "Gọi cửa."

      Nghe tiếng mệnh lệnh này, động tác của Kim Nê nhanh hơn bao giờ hết, lập tức đứng dậy đá rầm vào cửa.

      Hương Trần, Bạch Cẩm vội vàng tiến lên giữ chặt lấy con trâu điên này, Bạch Cẩm cười làm lành : "Kim Nê hơi quá khích, thuộc hạ đến kêu cửa."

      Qua tiếng đạp cửa vừa rồi của Kim Nê, ma ma giữ cửa biết là Hầu gia đến nên vội vã đến mở cửa.

      Mọi người vừa vào sân nhìn thấy người bị tuyết bao phủ quỳ trong tuyết, khi nhìn thấy màn kia Kim Nê liền vọt tới, "Tiểu Mạn!"

      Trong lòng Lăng Thị căng thẳng, "Lão gia, này..."

      Lục Bỉnh nháy mắt với Lăng Thị nên Lăng Thị liền ngậm miệng, hai người trước sau tiến vào nhà chính.

      Trong phòng, Mộ Khanh Hoàng ngồi ở giường, đùi đắp áo ngủ bằng gấm, Lục Cửu quỳ bậc thềm, trưng ra khuôn mặt tươi cười, hai tay nâng cái hộp màu đỏ hồng đẹp đẽ, trong hộp đựng đầy đủ các loại điểm tâm cùng mứt hoa quả.

      Trông thấy bộ dạng nhục nhã này của nhi tử, Lăng Thị đau lòng đến trắng mặt.

      Lục Bỉnh lại chớp mắt lấy cái, ngược lại cười ha ha : "Con thỏ chết bầm kia, nghĩ tới ngươi cũng có ngày hôm nay, đáng."

      Trưởng bối đến, Mộ Khanh Hoàng tựa người nệm gấm cũng có ý định đứng dậy, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

      Nhìn vẻ mặt này của Mộ Khanh Hoàng, tim Lăng Thị liền sợ hãi đập thình thịch, câu cũng dám .

      "Cha, mẹ, sao hai người lại đến đây?" Lục Cửu ngượng ngùng để hộp điểm tâm xuống, vội vàng đứng lên mời hai vị trưởng bối ngồi.

      Lục Bỉnh ngồi xuống ôn hoà hỏi, "Con dâu, có phải thằng nhóc này chọc con tức giận ?"
      Mộ Khanh Hoàng ôm bụng lạnh lùng : "Người hỏi ."

      "!" Lục Bỉnh đập lên tay ghế cái to, "Nha đầu quỳ bên ngoài kia là thế nào, có phải tiểu tử ngươi lén lút ăn vụng sau lưng vợ ngươi ?"

      Lục Cửu cười hề hề .

      Lăng Thị nhìn , đây phải là thừa nhận à?

      Nghĩ tới kết cục của nhị phòng, mặt Lăng Thị càng thêm trắng, đôi môi run rẩy : "Ngươi tên mất nết chỉ biết làm cha mẹ nhọc lòng, sao ngươi có thể ngả ngớn như thế chứ, mau nhận tội với quận chúa !"

      " phải là quỳ hai người đến à?" Lục Cửu lẩm bẩm.

      Lục Bỉnh đen mặt : "Nghiệt chướng. Phu nhân, nha đầu bên ngoài kia nàng mang xử lý , chúng ta nhất định phải cho quận chúa câu trả lời thỏa đáng."

      Lăng Thị vội vàng gật đầu.

      Mộ Khanh Hoàng lạnh lùng : " cần, nha đầu kia con tự xử lý, phải là muốn nha đầu kia sao, tốt thôi, con giữ lại cho ."

      Nghe giọng điệu u ám của Mộ Khanh Hoàng, Lăng Thị lại rùng mình cái.

      Lục Bỉnh vẫn hòa ái như cũ, : "Quận chúa định đoạt, chúng ta đều nghe quận chúa."

      xong đứng dậy, làm ra động tác như muốn đánh Lục Cửu cái, Lục Cửu rụt cổ cười với cha mình.

      “Cứ để bọn xử lý là được, chúng ta về thôi." Lục Bỉnh với Lăng Thị.

      Từ trước đến nay Lăng Thị đều nghe lời Lục Bỉnh , nàng lại sợ Mộ Khanh Hoàng, nghe vậy vội vàng theo ra ngoài, Mộ Khanh Hoàng cũng đứng dậy tiễn.

      Lục Cửu tiễn cha mẹ trở lại, Mộ Khanh Hoàng liền cười : "Ngay cả đứa bé trong bụng ta mà cha mẹ cũng thèm hỏi, chắc giận ta rồi."

      Lục Cửu ôm Mộ Khanh Hoàng, " sao, ai bảo hai ta là do ông trời phái tới, lại giao cho chúng ta nhiệm vụ to lớn đến vậy, chúng ta bị chút hiểu lầm uất ức này cũng chẳng sao."

      Mộ Khanh Hoàng ngả vào ngực Lục Cửu, khe khẽ thở dài, "Ta biết, chàng chỉ là vì ta thôi."

      - -
      Bên ngoài, dưới lớp tuyết dày, thấy đôi môi Sầm Tiểu Mạn tím bầm vì lạnh, lung lay sắp đổ, Kim Nê phẫn nộ thôi, "Đều tại ta tốt, nếu phải là ta đưa nàng vào trong ma động này, nàng nào phải chịu tội như vậy."

      Bạch Cẩm từ phía sau đạp mạnh Kim Nê cú, trách mắng: "Sao lại thế."

      Kim Nê gầm , "Các nàng chính là muốn hành hạ chết Tiểu Mạn!"

      Ngọc Loan khoác áo choàng lông thỏ từ trong phòng ra, lòng bàn tay còn nâng lò sưởi bằng men sứ xanh, ngông nghênh kiêu ngạo, đứng ở hành lang cười lạnh, "Nàng ta có gan câu dẫn nam chủ tử phải có gan gánh lấy hậu quả."

      Ngã vào trong lòng Kim Nê, hai hàm răng của Sầm Tiểu Mạn đánh vào nhau cầm cập, thể gì được nữa, nhưng lại chậm rãi lắc đầu.

      Kim Nê liền quát lên: "Tiểu Mạn rồi, nàng ấy với thế tử gia là trong sạch."

      Rồi Kim Nê hướng trong phòng rống to, "Thế tử gia ngài ra tiếng ."

      Ngọc Loan cười đắc ý : "Thế tử gia ấy à, còn quỳ dưới chân quận chúa của chúng ta kia kìa."

      Lời này vừa ra, trừ Ngọc Cái, bọn người Bạch Cẩm đều đổi sắc mặt.

      Ngọc Loan cũng thèm quan tâm xem bọn họ làm cái khỉ gió gì, chỉ tiếp tục : "Được rồi, nha đầu kia thuộc về Mạc Viên, phải bị ràng buộc bởi quy tắc của Mạc Viên chúng ta, nơi này có chuyện của ngươi, mau ."

      Kim Nê oán hận trừng mắt nhìn Ngọc Loan, ánh mắt kia giống như muốn giết nàng, Ngọc Loan tuyệt sợ, còn đứng ở hành lang õng ẹo làm dáng.

      "Ta dẫn nàng ." Kim Nê tay ôm lấy Sầm Tiểu Mạn.

      "Chậm ." Ngọc Loan lại mở miệng, "Khế ước bán thân của nàng ta ở trong tay quận chúa chúng ta, ngươi muốn mang nàng đâu?"

      Nữ nhân mến bị hành hạ thành như vậy, mà lại vô dụng, cứu được nàng, Kim Nê lập tức bộc phát, rống lớn tiếng, to đến mức làm cho Mộ Khanh Hoàng ở trong phòng giật bắn người.
      Lục Cửu hơi vén rèm lên, chỉ để lộ ra khuôn mặt mình, giọng : "Các ngươi cút cho ta."
      "Thế tử gia!" Kim Nê vội vàng kêu, "Ngài mau cho các nàng biết, ngài cùng Tiểu Mạn là trong sạch ."

      Lục Cửu nhìn Sầm Tiểu Mạn nước mắt lưng tròng cái, quanh co tránh né, khua tay xua đuổi: "Mau cút."

      xong quay lại vào phòng.

      Kim Nê tức giận lại thét lên tiếng.

      Chủ tử vừa lên tiếng, huynh đệ Bạch Cẩm Ngọc Cái liếc mắt nhìn nhau, cùng với Hương Trần, bắt giữ Kim Nê kéo xuống.

      Ngọc Loan vung tay lên, nha hoàn vén rèm Bích Trâm cùng Bích Sa liền bước xuống, kéo Sầm Tiểu Mạn lên.

      Ngọc Loan vươn mũi chân nâng cằm Sầm Tiểu Mạn, "Chậc chậc, dụ dỗ Kim Nê thành tên ngốc, ngươi đúng là lợi hại."

      Ngọc Loan nặng nề hừ tiếng, "Quỳ ở đây , có lệnh của quận chúa được phép đứng dậy. Hai người các ngươi canh chừng nàng ta."

      "Dạ." Bích Trâm, Bích Sa đáp ứng.
      - -
      Lục Bỉnh và Lăng thị trở về Thụy Phúc Đường, Lăng thị khóc lau nước mắt : "Nàng có thai mà an bài người hầu hạ Cửu Nhi, Cửu Nhi tự mình tìm nha đầu, nàng lại ích kỷ dung tha. Ông xem, thằng bé cứ sống chết muốn cưới cái thứ như vậy về làm gì chứ?"

      Lục Bỉnh ngồi ghế trầm tư , hai mắt sâu thẳm như biển.

      "Lão gia, Hầu gia của ta, ông chứ."

      "Mắt nhìn người của ta trước nay chưa sai bao giờ, đôi mắt của Triều Dương quận chúa trong vắt bình thản, giống như..."

      "Ông gặp nàng ta được bao lần? Lúc nàng còn ở nhị phòng cũng đâu phải là người ôn hòa gì, ngược lại đối với người nào cũng đều lạnh lùng, lòng dạ độc ác, bằng nhị phòng cũng thảm đến thế."

      Lục Bỉnh trừng Lăng Thị cái, "Bà là người mắt tinh tâm sáng, đừng vì quan tâm quá mức mà bị bịt mắt, xấu người khác lung tung. Người bên nhị phòng rốt cuộc thế nào trong lòng bà còn ?"

      "Trước đó ta cũng cảm thấy nhị phòng là tự làm tự chịu, nhưng hôm nay trông thấy nàng đối với chúng ta vô lễ như vậy, đối với nha đầu kia tàn nhẫn như vậy, đối với Cửu nhi nhục nhã như vậy. Trong lòng ta... trong lòng ta cực kỳ khó chịu."

      "Qua thời gia nữa , chỉ cần vợ chồng son bọn chúng gây lộn thẳng đến ngay trước mặt chúng ta, được phép nhúng tay, vợ chồng cùng giường, biết đâu con thỏ chết tiệt kia cam tâm tình nguyện sao."
      Lăng thị tức giận xoay người .
      - -
      Gió tuyết đập vào cửa, quán rượu dùng bông vải dày che cửa lại, bên trong vẫn náo nhiệt ầm ỹ như cũ, kẻ uống rượu vung quyền, người khoác lác tán gẫu, nghe tiểu nương ở ngay giữa sảnh đàn hát kể chuyện, loại nào cũng có.

      Bốn người Ngọc Cái ngồi vào bàn cạnh cửa sổ, gọi rượu và thức ăn, Kim Nê nắm chặt bầu rượu uống ừng ực như muốn sống nữa, đến mức mặc đỏ hồng.

      Mặc dù Ngọc Cái đoán ra được Lục Cửu cùng Mộ Khanh Hoàng dự tính cái gì, nhưng cũng mơ hồ đoán được chút, Sầm Tiểu Mạn kia có vấn đề, hai chủ tử tương kế tựu kế câu cá lớn, mà muốn câu cá tất nhiên phải thả mồi trước.

      Đáng thương Kim Nê ngu xuẩn này bị Sầm Tiểu Mạn kia lừa gạt đến móc tim móc phổi.

      Nhìn huynh đệ chơi chung từ thời còn cởi truồng tắm mưa với mình nay sầu khổ như vậy, đám người Bạch Cẩm cũng vui, Hương Trần : "Lùi vạn bước mà , đó là chủ tử, chủ tử mà coi trọng huynh phải hai tay dâng lên, đại ca buông tay ."

      Đây phải là lửa cháy đổ thêm dầu sao, Ngọc Cái vội : "Ngươi bậy gì đó. Kim Nê, ngươi phải nghe ta, thế tử gia phải người như vậy, ta tận mắt nhìn thấy Sầm Tiểu Mạn kia cứng rắn bổ nhào vào người thế tử gia, chứ liên quan gì đến ngài ấy hết."

      Lời này ai tin.

      Bạch Cẩm cười nhạo đệ đệ ruột của mình, : "Trong phủ ngươi còn trông thấy thế tử gia cùng Sầm Tiểu Mạn ôm nhau, lúc này ngươi lại sửa miệng, câu nào của ngươi là ?"

      Ngọc Cái cứng họng hàm hồ: "Tóm lại thế tử gia phải là người như vậy."

      Bạch Cẩm gật đầu, "Ta cũng tin thế tử gia đói bụng ăn quàng đoạt nha đầu ngươi thích."
      Kim Nê say khướt cười lạnh tiếng, bỗng nhiên : "Ta phải nô tài của , ta phải, chúng ta sớm còn là nô tài rồi, chúng ta là quân tịch, là quan quân có phẩm cấp đường đường chính chính!"

      "Chỉ vì tiểu nha đầu muốn bám víu cành cao kiếm tìm phú quý mà ngươi muốn cùng với thế tử gia trở mặt thành thù?" Bạch Cẩm chất vấn.

      Kim Nê liền : "Nếu đến khi thế tử gia ngủ với Ngọc Loan ta phải làm thế nào?"

      " thể nào!" Bạch Cẩm thoáng chốc trắng mặt.

      "Hừ. Cách ăn mặc trang điểm của Ngọc Loan còn xinh đẹp lả lơi hơn Tiểu Mạn nhiều, ngươi còn lừa mình dối người tới khi nào?" Kim Nê châm chọc liếc Bạch Cẩm cái.

      Mặt Bạch Cẩm tái xanh.

      Hương Trần vỗ bàn, "Ngươi xem xem các ngươi nhìn trúng thể loại nữ nhân gì!"

      Ngọc Cái đau đầu day day thái dương, "Các ngươi là giỏi, chỉ vì chút chuyện vớ vẫn này mà các ngươi bắt đầu hoài nghi thế tử, tin tưởng thế tử?"

      "Đó là vì Ngọc Châu tặng hà bao cho ngươi bị sao, chờ Ngọc Châu xảy ra chuyện ta xem ngươi có khá hơn ." Kim Nê cười lạnh.

      Ngọc Cái muốn đếm xỉa gì đến kẻ ngu xuẩn này, nhịn được nhìn về phía Bạch Cẩm, "Ca, ca nghĩ sao?"

      Vừa quay đầu liền phát Bạch Cẩm sững sờ biết ngơ ngác nhìn bao lâu, dọa Ngọc Cái nhảy dựng, trong lòng căng thẳng, "Ca, ca nhìn đệ làm gì?"

      Bạch Cẩm cười, vỗ vỗ vai Ngọc Cái, "Ta phát biết từ khi nào đệ đệ xấu hổ của ta càng ngày càng nhiều."

      "Có sao?" Ngọc Cái giả ngu.

      Bạch Cẩm cười cười, có tiếp tục ép hỏi, bưng chén rượu lên phối hợp cụng chén với Kim Nê, "Tối nay ta cùng ngươi say về, sáng mai tỉnh lại quên hết , nữ nhân là cái thá gì, tình nghĩa huynh đệ giữa chúng ta mới là quan trọng nhất."

      Ngọc Cái cũng dám để Bạch Cẩm uống rượu say, vừa khuyên vừa đoạt vừa quấy. Đến nửa canh giờ sau, Ngọc Cái cõng Bạch Cẩm trở về nhà, Hương Trần cũng muốn cõng đại ca của mình, đáng tiếc tửu lượng của Kim Nê là tốt nhất trong bốn người, ba người bọn họ đều say khướt , Kim Nê vẫn thanh tỉnh, nằng nặc đuổi Hương Trần về, Kim Nê ôm bình rượu dựa vào tường uống tiếp, vẻ mặt vừa thống khổ vừa chán chường, ngầm trong đó còn chan chứa hận ý.

      Trong tửu quán mọi người vẫn la hét ầm ĩ như cũ, chợt xuất nam tử đầu thắt nhiều bím tóc, rồi lại quấn hết lên dùng sợi dây đỏ búi lại thành búi tóc, bên dưới sợi dây là chuỗi lục lạc màu đen. cố ý đạp phải bàn chân Kim Nê đưa ra, "Hừ, huynh đệ, nhấc chân lên."

      Kim Nê híp mắt nhìn, "Ngươi bảo ai nhấc chân?"

      "Ngươi cản đường ta, ta bảo ngươi nhấc chân đấy." Nam nhân kia ngang ngược .

      Kim Nê vốn buồn bực khó chịu, thấy nam nhân kia như muốn ăn đòn, liền quẳng mạnh bầu rượu ra đất, lảo đảo đứng lên vung đấm. Nam nhân tóc bím cũng vừa, vung tay đánh lại, chỉ phút chốc hai người lăn lộn đánh nhau, bàn ghế ngã đổ, rượu trà đồ ăn vương vãi đầy đất, hai nam nhân lăn qua lăn lại đất sợ bẩn trong khoảng chung trà. Trong quán rượu, ngoại trừ chủ quán nhóm khách quan đều cười ha hả khoan khoái xem, còn có người gào lên cổ vũ, thậm chí mở bàn cược ngay tại chỗ.

      Sau trận đánh này, Kim Nê có thêm bạn tốt tri kỷ.
      Last edited: 5/10/17
      HoanHoan, thanhbinh, Tiểu Ly 111137 others thích bài này.

    5. Estella

      Estella Well-Known Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      833
      Sao mừ thấy ghét thằng cha Kim Nê này ghê, có khi nào vì vại lại phản bội Cửu luôn ? Oa a a...:yoyo16::yoyo16::yoyo16:
      Yenny mareLa Thùy Dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :