1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trùng sinh lại làm độc phụ - Thanh Sơn Ngọa Tuyết (Hoàn ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Công công như cái máy á, đời nào trong vòng 3 ngày mà tạo ra đứa thiệt, nếu trong 1 năm chắc cũng cày cấy năng suất dữ lắm nha, dù sao cũng hy vọng mọi chuyện kiếp trước đều ko xảy ra kiếp này, người nhà của chị Hoàng vs Cửu bình an ... mau chóng có 1 tiểu chắt trai mập mạp. hi!!!
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    2. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Cửu ca cố lên! Editor cố lên! :yoyo52:
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 51: Ban đêm đàm luận việc nhà
      Edit: Diệp Nhược Giai

      Lúc Lục Cửu về tới Mạc Viên, Mộ Khanh Hoàng nằm úp sấp tháp quý phi ngủ thiếp , làn váy đỏ thẫm hơi rũ xuống bậc thềm, mỗi con phượng hoàng được thêu lên bằng kim tuyến đều vung đôi cánh rực rỡ lấp lóe dưới ánh mặt trời, tóc đen xõa ra vai nàng, thấp thoáng bên dưới là khuôn mặt trắng nõn chỉ bằng bàn tay.

      Những ý nghĩ vô cùng kiều diễm vốn lấp đầy trong đầu lập tức tan biến hết, khe khẽ bước lên bậc thềm, hơi khuỵu xuống, đầu gối đè lên làn váy của nàng, đưa tay nhàng vén lớp tóc đen nhánh rủ xuống bên má nàng sang bên, để lộ ra khuôn mặt của nàng. Tiểu Phượng Hoàng của cực đẹp, chẳng qua xưa nay nàng nghĩ rằng bản thân mình xinh đẹp, lại càng cảm thấy tự hào vì vẻ đẹp của mình.

      biết tự bao giờ thể sống thiếu nàng.

      Có lẽ bắt đầu từ lần theo phụ thân tham gia tiệc mừng sinh nhậtcủa Thái tử, trong động ở núi giả bắt gặp nàng bị hai bé đè ép lên vách đá để châm kim, nhưng ánh mắt nàng vẫn lạnh lùng quật cường đến thế. Trước hai bé kia, nàng thoạt nhìn bé là vậy, mặt vẫn còn nét béo mập búng ra sữa của đứa con nít, nhưng khí thế lại thua kém chút nào.

      Cũng có lẽ là vào bữa tiệc mừng khánh thọ của Thánh thượng, trông thấy nàng đứng xen lẫn trong nhóm quận chúa, như hạc giữa bầy gà, cao ngạo lạnh lùng lại thanh khiết, tuyệt thế vô song.

      Hoặc là từ những buổi đạp thanh tổ chức hàng năm, thấy nàng thân mình chiếm lấy Phượng Nghi đình, vô cùng quyết đoán.

      Thời niên thiếu biết nông hay sâu, luôn tìm cớ gây với nàng, chỉ nghĩ là do mình ưa thói lạnh lùng ngạo mạn cùng tính cách độc lầm lì của nàng, luôn muốn đập vỡ lớp mặt nạ ấy ra, vì vậy thường hay lấy việc nhìn dáng vẻ chật vật của nàng làm thú vui.

      Thời gian trôi qua, dần trưởng thành, cũng từ từ hiểu ra, lý do mà luôn gây với nàng phải vì nhìn nàng vừa mắt, mà trong lúc vô ý thức bị nàng hấp dẫn.

      dõi theo bóng hình độc của nàng, giống đóa tuyết liên ngàn năm lẻ loi nở băng, biết việc gì cũng tự gánh vác mình trở thành thói quen của nàng. Nàng dùng đôi mắt cùng tấm lòng trong sáng như gương nhìn thấu tình đời mà sống, thái độ lạnh lùng cao ngạo khinh người chính là khôi giáp của nàng, bảo vệ mẫu thân yếu đuối cùng đệ đệ tuổi.

      Có lẽ chính vì nguyên nhân đấy, mà càng muốn bảo vệ nàng, ôm lấy nàng, chắn gió che mưu cho nàng.

      Nàng mảnh mai bé đến thế, nên được nằm trong lòng quyến rũ nũng nịu, chứ phải là dùng ánh mắt kiêu căng cùng với khí thế “đừng ai lại gần” để trang bị cho bản thân mình, uy hiếp người khác.

      biết vì sao nàng phải làm vậy. Từ nàng sinh ra lớn lên ở trong cung, xung quanh đều là thiên chi kiều nữ, tính kế lừa gạt, ganh đua so sánh, tranh thủ tình cảm, bản thân nàng phải che chở cho mẫu thân yếu đuối được sủng ái cùng đệ đệ dễ yểu mệnh của nàng, vì vậy nàng chỉ có thể tự trở nên mạnh mẽ.

      giờ chắc là có rất nhiều công chúa quận chúa ghen tị với nàng, ai bảo Triều Dương quận chúa được Thánh thượng cùng Thái tử thích cơ chứ, chẳng hạn như Lâm An công chúatang chồng tang con, hoặc là Nghi Hòa quận chúa cùng Nam Bình quận chúatừng dùng kim đâm lên người nàng. Nhưng khi Tiểu Phượng Hoàng còn , khi mẫu thân nàng chỉ là Lương viện được sủng, Thánh thượng và Thái tử cũng chỉ đối xử với nàng vô cùng bình thường thôi.

      Nàng được đến ngày hôm nay, nhất định phải nếm trải rất nhiều đau khổ.

      Chỉ cần ngẫm lại đoạn thời gian mà nàng , nàng phải chịu những khổ sở kia, lòng đau đớn thôi.

      Chắc vì thân hình cao lớn của chặn lại ánh nắng mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, hắt bóng lên mặt nàng, mất chút ấm áp dịu , nên nàng từ từ mở mắt ra.

      Đôi mắt nàng sáng ngời, giống như chứa ngàn vạn ngôi sao bầu trời.

      Thời điểm này, trong đáy mắt nàng chứa chút mệt mỏi, Lục Cửu thầm mắng đêm qua mình vui sướng quá mức nên biết tiết chế, thương tiếc sờ sờ mặt nàng, “Ta bế nàng lên giường ngủ nhé, đêm qua là ta tốt."

      Mộ Khanh Hoàng mơ mơ màng màng chớp chớp mắt, hơi ngẩn người lát rồi mới kịp phản ứng lại, khẽ đẩy cái, “ được trêu chọc ta, ta đợi chàng đây, có chuyện muốn với chàng.”

      "Ta cũng có chuyện muốn với nàng.” Lục Cửu ngồi lên tháp quý phi, đưa tay muốn ôm Mộ Khanh Hoàng, nhưng Mộ Khanh Hoàng lại vội vàng cách xa ra, cảnh giác trừng mắt , "Giữa ban ngày ban mặt, chàng thành ngồi đó .”

      Lục Cửu phì cười, “Nàng nghĩ đâu thế? Ta chỉ muốn ôm nàng ngồi lên đùi ta thôi.”

      "Vậy cũng được." Mộ Khanh Hoàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy trong phòng nha hoàn nào, lại quay đầu lại trừng .

      Lục Cửu cũng sợ nàng giả vờ phô trương khí thế, thừa dịp nàng chú ý liền tóm lấy xiêm y nàng, vòng tay từ phía sau ra, chặt chẽ ôm nàng vào trong lòng, “Suỵt suỵt suỵt, đừng náo loạn, chuyện chính nào.”

      “Ai náo loạn chứ, ràng là chàng mà.” Mộ Khanh Hoàng vẫn quá quen đối với mình như thế, được tự nhiên ngồi đùi , cả người cứng ngắc.

      Lục Cửu vừa nhàng vuốt ve cánh tay nàng, vừa chuyện nhằm dời chú ý của nàng, “ phải nàng có chuyện muốn với ta à, chuyện gì thế?”

      Thấy trong phòng cũng có ai khác, Mộ Khanh Hoàng liền giọng : “Ta nhúng tay vào việc của Dưỡng Tế Viện, mặt là lòng muốn làm chútviệc thiện, mặt khác là muốn thu được ít công lao cùng ủng hộ. Vốn dĩ ta nghĩ rằng, lúc cầu Hoàng tổ phụ, vô luận như thế nào cũng phải xin được chức quan nho , nhưng ngờ Hoàng tổ phụ cấp hẳn cho ta cả nha môn. Chàng xem, có phải kiếp này ông trời đứng về phía chúng ta hay ?”

      cần Lục Cửu trả lời, Mộ Khanh Hoàng tiếp: “Bây giờ ta là Dưỡng Tế Tự khanhchính tam phẩm, mặc kệ người khác chỉ trích ta khờ khạo như thế nào, phá hoại triều cương ra sao, nhưng tại ta coi như cũng bước được nửa chân vào trong triều đình. Ta muốn từng bước khuếch trượng sức ảnh hưởng của Dưỡng Tế Tự, nhân cơ hội này đặt chân đứng vững tại triều đình. Nếu Duẫn Hoàng vẫn đăng cơ như kiếp trước, khi ấy ta cũng có khả năng khuyên can hai. Kiếp trước Duẫn Hoàng dùng lý do ta hiểu việc triều chính, chịu nghe ta khuyên ngăn, cứ khư khư cố chấp. Kiếp này, ta phải sớm loại bỏ cái cớ ấy của Duẫn Hoàng mới được.”

      Lục Cửu nghe nghiêm túc, liên tiếp gật đầu, hôn cái chụt lên mặt Mộ Khanh Hoàng, tán dương : “Tiểu Phượng Hoàng của ta thông minh đấy, biện pháp hay thế này cũng nghĩ ra.”

      Mộ Khanh Hoàng xoay mặt , cầm khăn che miệng Lục Cửu lại, "Đừng động tay động chân."

      Lục Cửu ngậm lấy khăn, phun qua bên rồi lại quay đầu lại, cười đầy bỉ ổi, “Sao nàng lại oan cho phu quân của nàng thế, ta có động tay động chân đâu, ràng là động miệng mà.”

      “Đừng có giỡn nữa, nghiêm túc chút." Mộ Khanh Hoàng nhếch môi khiển trách.

      "Tuân mệnh quận chúa nương tử."

      “Ta xong rồi, đến lượt chàng.” Mộ Khanh Hoàng phát , nay nàng ngồi đùi Lục Cửu hết sức tự nhiên, cơ thể mảnh mai mềm mại tựa trong lòng , hơi nhúc nhích người tìm tư thế thoải mái rồi ngước đầu nhìn .

      Lục Cửu mừng thầm, mặt lại vẫn duy trì vẻ nghiêm nghị, “Ba ngày nữa ba người Lục Từ thị bị xử trảm, sau khi Lục Từ thị chết rồi, ta phải để tang cho bà ấy năm, phụ thân bảo ta phải tranh thủ nắm chắc ba ngày này để tạo con với nàng.”

      Mặt Mộ Khanh Hoàng thoắt cái đỏ bừng, nóng hừng hực. Vì đêm qua vừa động phòng, gương mặt nàng giờ có thêm chút quyến rũ thành thục, lúc này ánh mắt càng thêm long lanh đầy mị lực.

      Con à... Nàng đặt tay lên bụng mình.

      Tuy khá xấu hổ, nhưng trong lòng vẫn mong đợi.

      “Nương tử, mong nàng hãy nghiêm túc trả lời cho vi phu, chẳng hay nương tử có bằng lòng hay ?”

      Mộ Khanh Hoàng sờ sờ khuôn mặt nóng hổi của mình, gật đầu đến mức khó mà nhận ra.

      Lục Cửu thấy vậy kinh ngạc vui mừng đến mức tưởng rằng mình nhìn lầm, kích động hỏi lần nữa, “Tiểu Phượng Hoàng nàng đồng ý ư?”

      “Chàng còn hỏi à?!” Mộ Khanh Hoàng thẹn quá hoá giận trừng .

      Lúc Mộ Khanh Hoàng trừng người khác, lạnh lùng liếc ngươi cái, dáng vẻ đầy cao ngạo kiêu kỳ, giống như nửa liếc mắt nhìn thiên hạ. Kẻ nào hận nàng gặp phải cái liếc này của nàng chắc chắn tức đến mức run rẩy cả người, thế mà Lục Cửu lại thích hành động này của nàng chết được.

      Tiểu Phượng Hoàng của đương nhiên nên đứng đầu thiên hạ, nên là người được tôn quý nhất.

      hỏi hỏi nữa, vậy chúng ta tạo em bé nhé? Chúng ta phải tranh thủ dữ lắm nha, chỉ có ba ngày nữa thôi đó.” Lục Cửu nghiêm túc nhìn Mộ Khanh Hoàng.

      Nhìn vẻ mặt nghiêm túc đến mức như thần như thánh của mà nàng lại có cảm giác ngượng chín người là sao?

      “Vậy ta hôn đó nha?”

      Mộ Khanh Hoàng cắn răng cái, gật mạnh đầu, rồi lập tức nhắm nghìn hai mắt.

      giờ trong lòng Lục Cửu mừng đến mức giống như có con khỉ nhảy vút tận lên trời rồi lại hạ xuống đất lấy đà tiếp tục nhảy lên vậy, nhưng khổ nỗi là lại thể cười, nếu cười ra Tiểu Phượng Hoàng khẳng định xấu hổ buồn bực mà rút lui.

      Cả người Mộ Khanh Hoàng căng cứng, tay nắm chặt vạt áo trước của Lục Cửu, mặc dù hôm qua từng “ăn tiệc” rồi, nhưng giờ là ban ngài lại phải...

      Nhưng nghĩ đến ngọn núi nặng ngàn cân là Yến vương còn đè đầu bọn họ, thời gian của bọn họ quả thực có nhiều, năm chịu tang này quả thực thể để lãng phí, nếu có thể mang thai trong vòng ba ngày này, đến lúc chịu tang sinh con, như vậy tương lại làm việc cũng tiện hơn.

      Suy nghĩ hồi, tâm trạng nàng cũng bình thản trở lại, cơ thể theo đó mềm ra.

      Chẳng biết tại sao, nàng cứ thế tiếp nhận Lục Cửu cách hết sức tự nhiên, đến mức điên dại, nhưng khi ở chung với lại cảm thấy thoải mái vô cùng. Cho dù đêm động phòng hôm qua, cũng xem nàng giống như trân bảo, đôi môi nóng rực hôn khắp người nàng, thành kính đến thế, chân thành tha thiết đến thế, lại... làm ngượng ngùng run rẩy đến thế.

      Ngón tay vuốt ve làn môi non mềm của nàng lát, yết hầu chợt cử động lên xuống, nuốt ngụm nước miếng, bàn tay khác ôm quanh vòng eo nhắn của nàng bỗng dưng siết chặt lại, ôm sát nàng vào người hơn. cúi đầu ngậm cái miệng nhắn mềm mại của nàng, ma sát qua lại, mút vào, liếm láp, chẳng mấy chốc hai người dán chặt vào nhau. tháp quý phi hẹp chỉ đủ để người nằm, nay hai người cùng lăn lộn đó, quả thực đủ dùng.

      Lục Cửu quyết định nhanh, bế ngang Mộ Khanh Hoàng lên sải bước vào trong nội thất, bức rèm che khẽ phất lên rồi rủ xuống, che lại khung cảnh đầy xấu hổ của hai người triền miên kia.

      Tiếng động từ trong phòng truyền ra, Ngọc Khinh cùng Ngọc Loan vốn bị Lục Cửu xua ra ngồi bậc thềm ngoài hành lang thêu hoa bện dây nghe thấy, quay sang ngơ ngác nhìn nhau, sau đó hai khuôn mặt xinh đẹp thanh tú kia lập tức đỏ hồng hết lên.

      Ngọc Loan đứng dậy đóng chặt cửa lại, kéo Ngọc Khinh, : “Chúng ta đến dưới gốc nho kia ngồi , chỗ đó vừa vặn đối diện với cửa phòng, cũng chậm trễ hầu hạ.”

      Ngọc Khinh vội vàng gật đầu.

      Ba ngày trôi qua nhanh như cái chớp mắt.

      Vào ngày cuối thu trời trong mây sáng, Lục Từ thị, Lục Văn, tiểu Từ thị và những phạm nhân khác cũng bị định tội chết đều bị chém đầu ngay giữa chợ. Lục Bỉnh mang theo Lục Cửu, Lục Cảnh nhặt xác đem về phủ, linh đường cờ trắng trong phủ đều chuẩn bị ổn thỏa.

      Vì ba người bọn họ phạm tội bị chém chết, hơn nữa còn do Thánh thượng mở miệng vàng lời ngọc xử tội chết, nên thể nào làm đại tang, tang này chỉ có thể làm im ắng, ngay cả Lục Nguyệt cũng dám gây chuyện.

      Sau khi tang kết thúc, Trường Ninh Hầu phủ bắt đầu yên lặng đóng cửa để tang, Lục Bỉnh phải để ba năm, còn Lục Cửu là năm.

      Tại Ngụy quốc Công phủ, Ngụy quốc Công Từ Trường Cung cùng thê tử Hoa thị vừa từ Trường Ninh Hầu phủ trở về, bắt đầu đàm luận việc nhà.

      Đêm khuya thanh tĩnh, hai phu thê nằm giường, Hoa thị : “ biết Trường Ninh hầu nghĩ như thế nào, biết với muội muội muội phu đều vì Triều Dương quận chúa mà chết, thế mà lại còn cứ cưới thê tử như thế cho nhi tử của mình, sợ nối gót theo bọn họ à?”

      Lúc ra những lời này, mặt Hoa thị đầy vẻ khinh bỉ, “Nhất định là muốn bám vào nàng ta mà mưu quyền kiếm chức rồi. Mặc dù Triều Dương quận chúa tàn nhẫn ác độc, nhưng Thánh thượng thiên vị nàng ta, sủng ái nàng ta cũng là .”

      Từ Trường Cung cau mày : “Gì mà vì Triều Dương quận chúa mà chết chứ, tuy là của ta, nhưng bà ta làm ra mấy chuyện này, đều là bà ta gieo gió gặt bão thôi. Người chết rồi thôi, ta vốn định bà ấy cái gì, nhưng này của chúng ta quả thực là quá mù quáng, quá ngu ngốc. Nếu phải bà ấy vì chột dạ mà lòng mưu toan muốn vu cáo ngược Triều Dương quận chúa, Triều Dương quận chúa cũng đâu chấp nhặt gì với bà. Có câu “lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử”, đích xác là dùng để về bà ấy. Vốn chỉ là chuyện hòa ly đơn giản, đâu có gì nghiêm trọng, thế mà bà ấy lại hợp mưu với muội muội muội phu... Ta rồi, sống đời thể làm ra việc gì trái với lương tâm, khi làm sớm muộn gì cũng tự mình hại mình thôi.”

      “Rồi rồi rồi, tang cũng xong, thiếp cũng chỉ chút vậy thôi, xem chàng bực bội kìa. Trời còn sớm nữa, mau nghỉ ngơi , sáng mai còn phải vào chầu đấy.” Hoa thị kéo chăn lên cho Từ Trường Cung, trấn an vỗ cái.

      “Chuyện lần này đúng là xấu hổ chết được." Ngụy quốc Công hừ tiếng, nghiêng người nhắm nghiền hai mắt.

      Hoa thị giọng lẩm bẩm: “Nếu muốn thiếp , Triều Dương quận chúa cũng có chỗ đúng, dù thế nào , muội muội, muội phu cũng từng là bà nội chồng, mẹ chồng cùng cha chồng của nàng ta, nàng ta nên so đo với trưởng bối như thế, lại còn làm ầm ĩ đến mức ai ai cũng biết nữa chứ. Thiếp thấy có lẽ nàng ta cố ý tính kế...”

      biết Từ Trường Cung có nghe thấy hay , chỉ thấy ông im lặng trả lời.
      HoanHoan, Hoa bé nhỏ, thanhbinh48 others thích bài này.

    4. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408
      Bộ này nam 9 dễ thương hết sức. Chẳng bù cho Nón Xanh Lục Mạo, Sáu Chín chung tình biết nhiêu thằng cha Nón Xanh này đê tiện biết nhiêu! Kiếp trước ra vẻ chung tình thủ thân như ngọc vì Ninh Tú Ngọc nhưng mặt khác lại tới lui với hoa khôi của kỹ viện, còn ra vẻ quân tử đàng hoàng lắm chứ hóa ra cũng bởi bản tính tham lam ích kỷ của đàn ông mà ra cả:029:. Giờ trắng tay rồi, còn địa vị chỉ còn mỹ nhân đầu ấp tay gối với mình thôi nhưng lại có phúc mà biết hưởng. Bản tính đứng núi này trông núi nọ đời mà còn dám căm hận mắng người ta lả lơi ong bướm. Cưng có tư cách chắc? Hứ! Tra nam đáng chết! :die:

    5. Yenny mare

      Yenny mare Well-Known Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      894
      Cả nhà ơi chúng ta quay lại và có thêm editor nữa. Mong là mọi người vẫn ủng hộ đến khi truyện hoàn nhé. Xin lỗi cả nhà vì tháng rồi có nhiều việc nên chậm trễ, nhưng tháng này chắc chắn đăng đều đều.

      Chương 52: Có tin vui

      Tháng mười hơi hơi trở lạnh, trong cung bắt đầu tháo màn trúc xuống, đổi thành mành lụa màu vàng sáng thêu các loài hoa.

      Trong Càn Thanh Cung, Kiến Nguyên Đế đuổi hết người hầu ra ngoài hành lang đứng, giường gạch trong noãn các chỉ có hai người ngồi đối diện nhau, ở giữa có cái bàn , bàn bày các món đồ nhắm như lưỡi vịt hầm rượu, đậu phọng ướp ngũ vị hương, chân gà nướng... Tối nay Kiến Nguyên Đế muốn giống như cha con dân gian bình thường, uống rượu dùng bữa với nhau vài chuyện huyên thuyên. Cảnh tượng ấm áp như vậy, ông cũng từng cùng phụ thân và các huynh đệ của mình trải qua, đó là vào mùa thu hoạch của năm, qua mấy chục năm, cảnh tượng kia ở trong đầu của ông chưa từng phai nhoà chút nào, ngược lại như mồn trước mắt.

      "Triều Dương có tin vui, ngươi làm cha có vui hay ?" Rượu uống được nửa, Kiến Nguyên Đế dùng chuyện này để mở đề.

      Tuy uống rượu, nhưng mà thái tử lại càng thanh tỉnh cảnh giác, cung kính đáp lời, "Nhi thần rất vui."

      Kiến Nguyên Đế thấy như vậy chợt bực bội, cầm lấy chén rượu hắt lên mặt thái tử, chỉ tiếc rèn sắt thành thép : "Ta là cha ngươi, phải là quái ăn thịt ngươi, ngươi sợ cái gì? Ngươi ngay cả Triều Dương cũng bằng, Triều Dương còn có thể nhìn thấu tấm lòng từ ái này của trẫm, đối xử với trẫm như tổ phụ bình thường, ngươi thể sao?"

      Mùi thơm ngát của rượu tỏa ra trong noãn các, thái tử cũng dám dùng tay lau rượu mặt, ngược lại kinh hoàng sợ hãi ở giường khấu đầu tạ tội, "Nhi thần đáng chết."

      Đôi mắt sắc bén như ưng của Kiến Nguyên Đế nheo lại, lạnh lùng nhìn cái ót đen sẫm của thái tử, "Đứng lên, uống cạn hết bầu rượu này cho trẫm."

      "Vâng"

      Thái tử tuân lời, quả uống cạn mạch, mùi rượu dâng trào, cả đôi mắt bắt đầu hồng lên.

      Kiến Nguyên Đế đặt tay trái đùi, tay phải cầm đũa gắp hạt đậu phộng cho vào miệng, đôi mắt sắc bén nheo lại nhìn thái tử bị say rượu đến mức mơ hồ, ông phì cười, hỏi, " cho trẫm, tại ngươi có cảm giác gì?"

      Thái tử dùng sức lắc lắc đầu, nấc cái rồi : " chóng mặt quá, phụ hoàng, nhi thần thất lễ, xin phép cáo lui."

      " cái gì mà , được phép , ngươi thành ngồi ở đấy, lão tử hỏi cái gì ngươi đáp cái đó, nghe chưa?"

      Thái tử quỳ gối đối diện Kiến Nguyên Đế, sững sờ nhìn chằm chằm dĩa lưỡi vịt bàn , lời nào.

      Kiến Nguyên Đế lại bật cười, hừ tiếng, "Kiến Nguyên năm thứ hai mươi, trẫm chém Lang trung (1) dám tấu rằng phiên vương gây nguy hại cho nước ta, cuối cùng bị phán tội ly gián. Người đó, có phải do ngươi an bài ?”

      (1) Lang trung: chức quan thời xưa, đứng đầu ty.

      Thái tử lại cật lực lắc đầu, "Ngài cái gì? Nhi thần say rồi."

      "Đừng giả ngu với lão tử, lại càng đừng giở trò với lão tử của ngươi, củ gừng già là cha ngươi này còn cay hơn ngươi tưởng nhiều, thành khai báo !" Kiến Nguyên Đế đập đôi đũa bạc lên bàn cái rầm.

      Thái tử bị giật mình lập tức ưỡn thẳng lưng, cúi thấp đầu xuống, lẩm bẩm : "Phiên vương nắm giữ nhiều binh lính, nay ngoại tộc xâm phạm phiên vương có thể che chắn cho kinh thành, ngày khác lỡ may phiên vương làm loạn, ai có khả năng chống cự?"

      Kiến Nguyên Đế nguy hiểm nheo mắt lại, tự mình rót thêm chén rượu cho thái tử, lạnh lùng khiển trách, "Uống!"

      Thái tử do dự chút, lần nữa dùng sức lắc lắc đầu, cắn răng cái rồi phồng má uống hết hơi, sau đó đặt chén rượu lên bàn mạnh, giống như so tài với Kiến Nguyên Đế vậy.

      Kiến Nguyên Đế giận quá hóa cười, "Lúc này mới có chút tính tình giống ta, như vậy mới là người nhà Mộ gia chứ. Bình thường ngươi lúc nào cũng nho nhã , dễ nghe là văn nhã, mà khó nghe chính là đống bột nhão.

      Ngươi là người mà trẫm bỏ hết tâm huyết bồi dưỡng thành thái tử, mặc dù từng có nhiều lần bất đồng ý kiến với trẫm, nhưng chỉ là bất hòa về mặt triều chính, trẫm tức có tức, phiền muộn phiền muộn, lại chưa từng nghĩ tới việc phế truất ngươi, ngươi cứ yên tâm . Tục ngữ rất đúng, đánh hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh(1), nơi biên cảnh hỗn loạn kia thay vì để cho đám tướng quân tự cao rằng mình lắm công lao ấy đóng quân, còn bằng giao cho các huynh đệ của ngươi. Chẳng lẽ ngươi thà tin tưởng người khác họ chứ tin huynh đệ ruột thịt sao?"

      (1) Đánh hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh: cha con cùng ra trận giành chiến thắng, huynh đệ cùng chung sức giết được hổ dữ, hàm ý là người trong nhà cùng đồng lòng làm gì cũng thành công.

      Thái tử cúi thấp đầu lời nào.

      Kiến Nguyên Đế cố gắng kiềm nén tính khí của mình, tiếp: "Xa gần lạ quen, ngươi suy nghĩ kỹ xem trẫm có đúng hay . Lúc này đây trẫm tin tưởng ngươi, trẫm nhốt lão nhị năm nửa năm xem như khiển trách. Nhưng mà, thái tử ngươi nhớ kỹ, có lần nữa đâu."

      Thoáng chốc khí bên trong noãn các chợt đông cứng lại, thái tử dùng sức chà chà mặt mình, nhìn Kiến Nguyên Đế : "Mặc kệ ngài tin hay , chuyện của Nhị đệ liên quan đến nhi thần."

      xong cũng có dũng khí tiếp tục nhìn thẳng vào mắt Kiến Nguyên Đế, bèn tự rót cho chính mình ly rượu uống.

      ly này vào bụng, thái tử cũng say mèm, từ từ đổ gục qua bên.

      Thấy vậy, Kiến Nguyên Đế từ giường đất xuống, ôm chăn mền đắp lên người thái tử, ở cạnh giường đất đứng lúc mới rời .

      lát sau, Ngụy Bảo dẫn tiểu thái giám rón rén vào thu thập chén bát ngổn ngang.

      Qua hồi phát ra tiếng leng keng rất , noãn các lại tĩnh lặng im lìm, chỉ còng tiếng hít thở của thái tử.

      Khoảng nửa chung trà sau, thái tử ngồi dậy, mặt vẫn hồng, nhưng đôi mắt lại sáng ngời. sờ sờ chăn mền mà phụ thân đắp cho mình, lát sau lại nằm xuống giường, chỉ chốc phát ra tiếng ngáy.

      Tại hành lang bên ngoài điện, Kiến Nguyên Đế nhìn nửa cái bóng vừa ngồi dậy lại biến mất cửa sổ kia, mặt chút thay đổi.

      Ngụy Bảo đứng ở bên cạnh, trong lòng lo sợ thầm than.

      - -

      Trong Mạc Viên có trồng vài cây phù dung, tháng mười mẫu đơn thược dược đều héo tàn, nhưng lại là thời điểm hoa phù dung nở rộ.

      Nho cũng chín, từng chùm từng chùm rủ xuống lắc lư, dưới những chùm nho bóng bẩy đó là chiếc giường , Mộ Khanh Hoàng tựa người đó thêu hình đứa bé mập mạp ôm cá lớn cái yếm hồng.

      Ngọc Khê cùng ba nha hoàn kia ngồi ghế đá ngay bên cạnh, Ngọc Khinh chăm chú thêu từng mũi kim , Ngọc Loan giúp nàng tách sợi chỉ, Ngọc Khê Ngọc Châu xem sổ sách gảy bàn tính.

      Còn Lục Cửu, từ khi Mộ Khanh Hoàng được chẩn ra là có hỉ mạch, mỗi ngày vừa mở mắt ra là cười, thời gian còn lại đều bám dính lấy Mộ Khanh Hoàng, bưng trà rót nước, đút ăn đút uống, Mộ Khanh Hoàng thay quần áo cũng muốn ôm , quả thực chính là tên cực phiền.

      Cơ mà cái tên to xác phiền phức ấy đâu rồi?

      "Đại gia đâu?"

      Ngọc Loan cũng "Ồ" tiếng, "Mới vừa rồi còn ở đây cho bóc hạch đào cho người mà?"

      Mộ Khanh Hoàng nhìn đĩa sứ màu xanh chất đầy hạch đào bàn trà, cong môi cười, "Mấy ngày này thực đúng là khiến chán đến chết rồi."

      Bốn nha hoàn nghe vậy bật cười, Ngọc Loan mở miệng : "Đại gia lòng thương quận chúa đấy, người nên biết đủ ."

      "Ta biết đủ biết đủ, Loan nương, em với Bạch Cẩm kia định khi nào thành thân, đến bao giờ bản quận chúa mới có thể uống rượu mừng của em đây."

      Ngọc Loan đỏ mặt, " chuyện với người nữa, chỉ biết bắt nạt em."

      Bên ngoài Mạc Viên, Lục Cửu đứng cạnh gốc cây phù dung, hái đóa hoa màu hồng vuốt ve trong tay, đứng bên cạnh là Bạch Cẩm, Ngọc Cái cùng Hương Trần, cả ba đều mặc quan phục của cẩm y vệ, Ngọc Cái bẩm báo chuyện gì đó.

      "Cố Chỉ huy sứ được thế tử gia nhắc nhở quả đến kho lưu trữ hồ sơ của Hình bộ tìm đọc tất cả các vụ án mạng liên quan đến đao trong những năm vừa qua. Thuộc hạ cũng cùng với , tra xét tháng trời, cuối cùng cũng tra ra được ít manh mốt. có ba vụ án mạng liên quan, đều là đao cắt đứt yết hầu, vết đao rất mỏng, mà cả ba cũng đều vì bị kẻ trộm đột nhập. Các gia đình bị trộm đều có tiếng tại địa phương nơi bọn họ sinh sống, là vọng tộc có gia tài đồ sộ, mà trùng hợp là ba vụ án này đều xảy ra tại tỉnh Chiết Giang, Cố Chỉ huy sứ phái người Chiết Giang tra xét kỹ càng.”

      Lục Cửu trầm ngâm lúc rồi , "Chuyện này tạm thời đừng cho quận chúa."

      Ba người Ngọc Cái chắp tay "Vâng" .

      " năm này ta thể ra ngoài, bốn người các ngươi phải lưu tâm đến tiến triển của vụ án Vương Kỳ này."

      Ba người rối rít gật đầu đồng ý.

      "Ta nghĩ là ba người các ngươi hình như thiếu ai mà, Kim Nê đâu rồi?"

      Bạch Cẩm cười tiếng, " ấy à, thấy thuộc hạ với Ngọc Loan nương tốt đẹp liền ghen tị, mấy ngày hôm trước vừa ý nha đầu nhóm lửa chuẩn bị ra tay kìa."

      Hương Trần là đệ đệ ruột của Kim Nê vội vàng bổ sung thêm: "Đại ca vốn cùng với bọn thuộc hạ đến thỉnh an thế tử gia, nhưng đường gặp nha đầu kia bị lão ma ma bắt nạt bên trong vườn hoa, đại ca thấy ngứa mắt nên ở đó dạy dỗ bà ta."

      Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Kim Nê cao ráo tráng kiện dẫn theo tiểu nương yếu ớt mảnh mai từ con đường mòn tới.

      Lục Cửu lơ đãng nhìn qua, trong lòng liền "A" tiếng, cũng cảnh giác hơn.

      Đây phải là ái thiếp của Lục Mạo đời trước, tên Tiểu Mạn gì đó à?

      "Thỉnh an thế tử gia." Kim Nê tay nắm Tú xuân đao, quỳ gối xuống cao giọng .

      "Đứng lên . Ngươi lừa gạt được tiểu nương này ở đâu thế, dung mạo cũng xinh xắn ngọt ngào đấy." Lục Cửu trêu chọc .

      Kim Nê thẹn thùng xoa xoa đầu, "Thuộc hạ nào có lừa gạt, đây chính là nha đầu nhóm lửa ở phòng bếp trong phủ, thuộc hạ thấy nàng có nơi nương tựa rất đáng thương, nên bình thường cũng quan tâm săn sóc nhiều hơn chút."

      Bạch Cẩm cười hì hì đụng cánh tay Kim Nê cái, nháy nháy mắt với .

      "Cút ." Kim Nê bị cười nhạo, thẹn quá hóa giận, vung đấm qua định đánh người, Bạch Cẩm vội vàng trốn sau lưng Lục Cửu.

      "Thế tử gia, Tiểu Mạn rất đáng thương, người phòng bếp lúc nào cũng bắt nạt nàng, xin ngài thương xót điều nàng đến Mạc Viên bên đây , theo Ngọc Loan nương rất tốt. Bạch Cẩm vẫn hay Ngọc Loan nương là người năng chua ngoa nhưng tâm mềm như đậu phụ, Ngọc Loan nương nhất định bắt nạt Tiểu Mạn."

      "Ngươi được lắm, đưa nương tên Tiểu Mạn này đâu mà ngươi cũng suy tính kỹ hết rồi." Lục Cửu đâm câu.

      Kim Nê cười hì hì, "Thế tử gia, bọn họ đều với ngài, nên ngài cũng biết hết rồi hết rồi, xin ngài thương xót cho thuộc hạ chút. Thuộc hạ cũng trưởng thành, trong nhà cũng thúc giục đấy, là bây giờ con cái ngài cũng có luôn rồi, bọn thuộc hạ thân là tùy tùng của ngài tuyệt đối thể kéo chân ngài được, nên cũng phải mau chóng cưới vợ sinh con."

      Lục Cửu bị chọc cười, biết thời biết thế : "Thôi được rồi, dẫn nàng theo ta, nếu quận chúa đồng ý cứ để nàng ở lại."

      Sầm Tiểu Mạn vội vàng quỳ xuống thút thít : "Nô tỳ Sầm Tiểu Mạn tạ ơn thế tử gia, thế tử gia ngài là người tốt."

      Ngữ điệu ngọt ngào du dương như hoàng vậy.

      Lục Cửu cười tủm tỉm nhấc tay lên, "Đứng lên ."

      Xoay người tiến vào Mạc Viên, trông thấy Mộ Khanh Hoàng ăn quả hạch đào mà mình bóc, nụ cười mặt Lục Cửu lúc này mới rạng rỡ, "Tiểu phượng hoàng, xem ta mang người nào đến cho nàng này."

      "Ai?" Mộ Khanh Hoàng ngẩng đầu, Lục Cửu lại cho nàng thấy trước, chặn ánh mắt nàng lại, đồng thời cũng ngăn ánh mắt của Sầm Tiểu Mạn sau lưng mình, cúi đầu bên tai Mộ Khanh Hoàng: "Là Sầm Tiểu Mạn, nàng đừng để cho nàng ta nhìn ra điều gì khác lạ, chúng ta cứ vờ như biết gì."

      Mộ Khanh Hoàng hơi khựng người lại, liếc mắt nhìn Lục Cửu, đến khi Lục Cửu dời thân , mặt Mộ Khanh Hoàng lại phục hồi vẻ bình tĩnh ung dung.

      "Kim Nê vừa ý tiểu nha đầu, ta thấy ý của tiểu tử thúi Kim Nê này là muốn nàng cất nhắc nha đầu kia chút, đến khi cưới về cũng vẻ vang.” Lục Cửu ngồi bên cạnh Mộ Khanh Hoàng cười .

      Mộ Khanh Hoàng nhìn Sầm Tiểu Mạn, mà là nhìn gương mặt ngăm đen nay đỏ thẫm của Kim Nê, cười : "Ánh mắt của ngươi tệ, so về tướng mạo bốn nha hoàn của ta ai bì được với nha đầu này."

      Thân là nha hoàn nhanh mồm nhanh miệng nhất trong bốn nha hoàn, Ngọc Loan nghe vậy phục, liền đặt sợi chỉ xuống đến ngắm nghía Sầm Tiểu Mạn, chỉ nghiêng đầu nhìn vài lần liền bĩu môi : "Dung mạo cũng chỉ có thế thôi, chẳng qua là đẹp hơn bọn em tẹo."

      Bạch Cẩm chẳng biết từ lúc nào đến gần Ngọc Loan, nắm hai vai nàng xoay lại đối diện với , giọng : "Trong lòng ta nàng vẫn đẹp nhất."

      " , ai thèm để ý đến huynh chứ." Ngọc Loan đỏ mặt hất tóc quay , đứng sau lưng Mộ Khanh Hoàng.

      "Ngươi đến đây cho ta nhìn chút." Mộ Khanh Hoàng .

      "Dạ."
      HoanHoan, thanhbinh, Tiểu Ly 111144 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :