1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trùng sinh lại làm độc phụ - Thanh Sơn Ngọa Tuyết (Hoàn ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tứ công tử

      Tứ công tử Active Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      203
      Chương mới suốt. nàng. Cái chương thái tử bị oan ý theo cá nhân ta chưa có bằng chứng gì chỉ là thái tử cả
      Diệp Nhược GiaiYenny mare thích bài này.

    2. Yenny mare

      Yenny mare Well-Known Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      894
      Ta cũng nghĩ như nàng. Bằng chứng chống lại thái tử quá hợp lý. Tên kia ép cung sao tin được. Nhưng cũng khó vì đều là con mình. Mà hoàng thượng rất kiêng kị ai có thế lực giết cả nhà Vương Kỳ. Chẳng hoàng thượng nào muốn có ai có thể uy hiếp quyền lực. Kiêng kỵ nhất là con mình. Nên ổng cũng tin chắc thái tử
      Diệp Nhược GiaiTứ công tử thích bài này.

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 49: Trời sáng
      Edit: Diệp Nhược Giai

      Đèn thủy tiên thắp nơi đầu giường vẫn còn sáng, chiếu vào hai chiếc bóng mơ hồ đằng sau tấm màn thêu trăm tử ngàn tôn.

      "Đau..."

      Lục Cửu ngồi bật dậy, giọng run rẩy, “Chảy, chảy máu."

      Mộ Khanh Hoàng kéo chăn lên che kín mặt mình, nghẹn giọng “ừ” tiếng.

      Lục Cửu nhảy phắt từ giường xuống, giày cũng chẳng kịp mang vội vã chạy ra ngoài, "Ta gọi đại phu."

      “Quay lại đây!” Mộ Khanh Hoàng hốt hoảng kéo lấy mái tóc buông xõa sau lưng Lục Cửu, "Ta, ta sao, gọi đại phu gì chứ. Chàng vắt cái khăn ấm đến đây cho ta là được.”

      Mặt Lục Cửu vẫn trắng bệch, dùng sức lắc đầu, " được, phải gọi đại phu."

      Mộ Khanh Hoàng xấu hổ hết sức, buông tóc ra, : “Chàng mà dám gọi đại phu, ta , bao giờ để ý tới chàng nữa. Mau mang khăn tới đây!”

      Xuyên qua khe hở của rèm treo giường, Mộ Khanh Hoàng thấy vẫn đứng yên nhúc nhích, vẻ mặt hoảng sợ, Mộ Khanh Hoàng đành phải nén nhịn cảm giác xấu hổ, ngoắc ngoắc ngón tay với Lục Cửu, "Chàng ghé tai lại đây.”

      Lục Cửu vội cúi người xuống gần Mộ Khanh Hoàng, Mộ Khanh Hoàng vòng tay qua cổ kéo xuống, ở bên lỗ tai giọng vài câu, xong lại lập tức đẩy ra, “Mau mang khăn tới!”

      Câu cuối này còn mang theo chút buồn bực.

      Lục Cửu ngây người ra lát rồi thoáng sau ý cười lên đầy mặt, cũng thèm xỏ giày chạy thẳng ra ngoài.

      Vì đêm nay là đêm tân hôn, nên người trực bên ngoài là vợ của chưởng , hiển nhiên đầy kinh nghiệm trong chuyện này. Vừa nghe Lục Cửu kêu mang khăn tới đây là biết lý do vì sao, nên chuẩn bị khăn sẵn sàng từ trước.

      Lục Cửu bưng chậu vàng ngâm khăn lụa, vui sướng chui vào trong màn, "Tiểu Phượng Hoàng, ta giúp nàng.”

      "Chàng ra ngoài ."

      Câu vừa dứt thấy Lục Cửu từ trong màn trướng thêu trăm tử ngàn tônlăn lông lốc ra ngoài, nhưng mặt lại hoàn toàn có vẻ phiền muộn gì, ngược lại còn nằm sấp ngay mép giường cười ngây ngô.

      Trong màn sột soạt lát, sau đó Mộ Khanh Hoàng đẩy chậu nước ra ngoài, “Ta xong rồi.”

      Lục Cửu đặt chậu nước lên đất xong lại chui vào trong, ôm Mộ Khanh Hoàng vào ngực lần nữa, thương : “Nếu biết vậy ta nên đầu thai làm nữ, để Tiểu Phượng Hoàng làm nam.”

      Mộ Khanh Hoàng bật cười, chọt cái lên ngực , “Chỉ biết bậy.”

      Khi ấy Lục Cửu gối đầu lên gối uyên ương, còn Mộ Khanh Hoàng gối lên cánh tay của , chui gọn trong lòng , trong mũi chỉ ngửi thấy mùi hương duy nhất từ người , mùi hương nồng ấm thoang thoảng như có như . Mộ Khanh Hoàng giờ buồn ngủ, bèn hỏi: “Chàng dùng hương liệu gì thế?”

      "Nam tử hán đại trượng phu mà dùng hương gì chứ.” Lục Cửu ngửi ngửi mùi thơm tóc Mộ Khanh Hoàng, "Tiểu Phượng Hoàng dùng hương thơm gì vậy, khiến ta vừa ngửi liền tập trung nổi, hồn phách như phiêu dạt đến tận chân trời.”

      Mộ Khanh Hoàng phì cười, hai má ửng đỏ, cũng học theo dáng vẻ của , thoải mái hít sâu cái, ngửi mùi hương ngực , “Đó chính là hương thơm của cơ thể chàng.”

      “Đại nam nhân như ta sao có hương thơm cơ thể được, hương thơm này ràng tỏa ra từ người Tiểu Phượng Hoàng.” xong dùng mũi cọ cọ vào tai Mộ Khanh Hoàng.

      Mộ Khanh Hoàng sợ nhột, đẩy ra né tránh, “Ta mệt, ta mệt rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi."

      "Ừ, Tiểu Phượng Hoàng tối nay vất vả rồi, nàng mau ngủ , ta ôm nàng.” Dứt lời, cánh tay khoác người Mộ Khanh Hoàng còn vỗ từng cái từng cái lên lưng nàng, giống như ru em bé.

      Vùi đầu trong ngực , ngửi mùi người , Mộ Khanh Hoàng hoàn toàn thấy xa lạ gì, thậm chí ngay khi hai người viên phòng lúc nãy, nàng cũng rất dễ dàng tiếp nhận , chỉ có cảm giác trôi chảy thông thuận như nước chảy thành sông, giống như hai người bọn họ quen thuộc nhau lâu, ngoại trừ chút xíu thẹn thùng, còn lại chỉ là cảm giác an lòng cùng với niềm vui dâng trào từ tận sâu trong tim.

      Người này dâng trọn cho nàng tình tinh khiết chân thành tha thiết như của đứa bé, lại trao cho nàng bờ vai lồng ngực rộng lớn vữngchãi, trong khoảng thời gian ngắn nàng cảm thấy thẹn, nàng có tài đức gì đâu mà khiến sâu đậm tận hai đời.

      "Tiểu Phượng Hoàng, ra ta chỉ muốn cứ mãi ôm nàng như vậy, ôm suốt cả đời.” Lục Cửu nhàng hônlên trán Mộ Khanh Hoàng, dịu dàng .

      tưởng rằng nàng quá mệt nên ngủ mất rồi, nhưng ngờ khi môi vừa rời khỏi cái trán nhẵn mịn của nàng, nàng lại từ từ mở mắt ra, đôi mắt sáng ngời ngời nhìn thẳng vào , trong đó chứa đựng vui vẻ tràn trề.

      Lục Cửu“hì hì” tiếng, ôm chặt Mộ Khanh Hoàng hơn, "Bảo bối ngoan, ngủ giấc ."

      Mộ Khanh Hoàng vừa mới cảm động xíu bị hành động của làm cho đỏ mặt, được tự nhiên giọng khiển trách,“ năng cho đàng hoàng , răng của ta bị mấy lời sến súa của chàng làm lệch hết cả rồi đây này.”

      “Đâu để ta coi coi.” Lục Cửu thừa cơ muốn hôn, Mộ Khanh Hoàng lấy tay che miệng lại, nghiêm túc : "Nếu hai người chúng ta đều ngủ được, vậy chúng ta bàn xem phải làm thế nào mới thay đổi được vận mệnh kiếp trước . tại là tháng chín năm Kiến Nguyên thứ hai mươi bốn, sang năm cha ta chết bệnh, mà khi phụ thân gặp chuyện may, cũng tương đương với việc hai cây đao vẫn luôn treo đầu các phiên vương mất cây, dã tâm của bọn họ chắc chắn rục rịch ngoi dậy. Năm Kiến Nguyên thứ ba mươi, Hoàng tổ phụ hoăng, cây đao cuối cùng áp chế phiên vương tại các nơi cũng mất nốt, lịch sử tái diễn. Lục Cửu, bây giờ phải là lúc mua vui hưởng lạc, chúng ta là người phải làm đại , liên quan đến tồn vong của giang sơn xã tắc, cũng như tồn vong của cảta và chàng."

      Lục Cửu vui vẻ nắm lấy tay Mộ Khanh Hoàng vuốt ve, cũng nghiêm túc gật đầu,“Đúng, chúng ta là người làm đại , vậy nương tử quận chúa à, ta kể cho nàng nghe những chuyện xảy ra trong những năm ta làm quỷ nhé.”

      “Ừm.” Từ sau khi biết được chết làm quỷ lang thang, nàng vẫn luôn tò mò muốn hỏi thành quỷcảm giác thế nào, tối nay đúng là thời cơ tốt.

      Lục Cửu thấy nàng ngoan ngoãn rửa tai lắng nghe như thế chết được, liền hôn hôn hai cái, ngay trước khi Mộ Khanh Hoàng kịp trách cứ lập tức đổi từ vẻ mặt cợt nhả thành nghiêm túc, “Lúc ta thành quỷ là vào triều đại Thiên Phượng. Triều đại Thiên Phượng chính là niên hiệu mà Mộ Kiêu dùng sau khi tạo phản thành công. Lúc đó, ta nhìn thấy Tần Thiếu Du."

      Lòng Mộ Khanh Hoànggiật thót, “Chính là Tần Thiếu Du mà ta thu nhận cho ở tại Tấn Vân Lâu trong Liên Viên?”

      “Đúng vậy. Nàng nghĩ vì sao hôm ấy ta lại đạp vào hồ sen cơ chứ? Khi ta qua cầu trúc chạm mặt , lập tức nhận ra . Vào thời Thiên Phượng, ta chính là Lại bộ Thượng thư, là trong số các đại thần đắc lực được Mộ Kiêu tín nhiệm. Ta nghi rằng ta là trong số những mật thám do Mộ Kiêu gài ở kinh đô.”

      trong số?!” Cơ thể Mộ Khanh Hoàng thoáng chốc căng cứng.

      Lục Cửu vỗ vỗ Mộ Khanh Hoàng, giọng : “Đừng kích động, nghe ta kể tiếp . Ta bay tới hoàng cung lượn lờ quanh Mộ Kiêu thời gian, từ trong đôi ba câu mà y với tâm phúc, ta phát Mộ Kiêu vì giành ngôi hoàng đế mà sớm sắp đặt chuẩn bị ổn thỏa tại kinh đô hết rồi, nơi kinh thành này nhất định chỉ có duy nhất mật thám. Lần trước ta với nàng, trước khi đánh trận đấu cuối cùng ta uống phải rượu độc, người bỏ thuốc ai khác chính là Tam thúc của ta, chẳng biết ông ta đầu phục Yến vương từ lúc nào."

      Mộ Khanh Hoàng khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng,suy nghĩ chốc thấy rất là hợp lý, " phải Yến vương phi Từ thịchính là chất nữ của Lục Từ thị à, Tam thúc của chàng còn phải gọi Yến vương phi tiếng biểu tỷ ấy chứ.”

      “Tào quốc công Lý Cảnh chính là người tố cáo trang phục của phụ thân chàng có thêu thêm hoa văn hình rồng, việc này chàng biết chứ?”

      “Lý Cảnh là người đầu tiên ta phát ra, bởi vì sau khi Mộ Kiêu đăng cơ đại phong công thần, Lý Cảnh là người trong số đó. Nhưng loại cỏ đầu tường gió chiều nào ngả chiều ấy như lão có vẻ được lòng Mộ Kiêu lắm, nên cuối cùng bị Mộ Kiêu viện lý do giết toàn tộc. đến diệt tộc ta thể cho nàng biết, Mộ Kiêu tàn nhẫn hơn bệ hạ nhiều. Lúc bệ hạ tàn nhẫn nhất cũng chỉ diệt toàn tộc trong cùng họ thôi, còn y tru di thập tộc.

      Đệ đệNguyên Hòa hoàng đế của nàng từng đề bạt trọng dụng người, tên là Cơ Phó Tĩnh, về sau Nguyên Hòa đế chết, Mộ Kiêu lên ngôi, giả bộ đầu nhập vào Mộ Kiêu, sau đó giấu hung khí vào triều, ý đồ ám sátMộ Kiêu để báo thù cho Nguyên Hòa đế. tình bại lộ, Mộ Kiêu giận dữ, hạ lệnh lôi Cơ Phó Tĩnh ngũ mã phanh thây, nhưng vẫn chưa thể giải hận, nên còn hạ chỉ tru di thập tộc của Cơ Phó Tĩnh, thập tộc gom đủ, Mộ Kiêu liền tóm toàn bộ bằng hữu, đồng hương cùng hàng xóm của Cơ Phó Tĩnh về, giết sạch.”

      “Y còn là người sao?!" Mộ Khanh Hoàng tức đến mức nắm chặt hai đấm.

      “Những lời ta sắp với nàng đây có thể còn khiến nàng tức giận hơn nữa. Tiểu Phượng Hoàng, nàng kiềm chế chút, ta cho nàng nghe.” Lục Cửu nhét ngón tay của mình vào trong quả đấm của nàng, “Nắm , móng tay của nàng dài, đừng tự đâm hỏng bàn tay mình.”

      Mộ Khanh Hoàng quả siết chặt lấy ngón tay của Lục Cửu, vừa giận đến xanh mặt vừa thúc giục , “Chàng mau kể tiếp .”

      Vừa dò xét vẻ mặt của Mộ Khanh Hoàng, Lục Cửu vừa chậm rãi :“Y nhốt tất cả các đại thần trung thành với Nguyên Hòa đế lại...”

      Mộ Khanh Hoàng cười lạnh, "Ta cũng đoán như vậy. Y nhất định bỏ qua những người trung thành với Duẫn Hoàng, dù sao cũng chỉ có vài người ít ỏi.”

      “Sau đó lại đưa vợ và con của bọn họ đến quân kỹ doanh(1)..." Mỗi lần câu, Lục Cửu đều tỉ mỉ quan sát nét mặt của Mộ Khanh Hoàng, khi thấy sắc mặt của nàng đúng liền lập tức vỗ vỗ lưng nàng trấn an rồi mới tiếp.

      (1) Quân kỹ doanh: Nơi tập trung những nữ nhân để hầu hạ binh lính tướng sĩ trong quân doanh khi họ hành quân đánh giặc.

      Mộ Khanh Hoàng siết chặt ngón tay Lục Cửu, "Ta sao, chàng tiếp .”

      “Nếu những nữ tử này bị... chết rồi, y lại sai người mang xác đến trước mặt những đại thần kia băm vằm thành ngàn mảnh... Cuối cùng những đại thần kia ai sống nổi.”

      "Súc sinh!"

      Thấy mặt Mộ Khanh Hoàng trắng bệch, Lục Cửu quyết định kể tiếp về những sát nghiệt mà Mộ Kiêu gây nên nữa mà chuyển sang đề tài khác: “Tiểu Phượng Hoàng, nàng có biết ta làm quỷ bao nhiêu năm ?”

      Mộ Khanh Hoàng lắc lắc đầu, vì quá hận nên cảm xúc được ổn định, nàng vô lực tựa người trong lòng .

      “Ta cũng biết ta làm quỷ bao lâu, nhưng sau khi Mộ Kiêu chết, mỗi lần ta tỉnh lại đều phát hoàng đế thay đổi, cho đến khi Đại Tấn bị Thát tử Mãn Thanh tiêu diệt."

      "Cái gì?!" Mộ Khanh Hoàng khiếp sợ trừng lớn mắt,“Sao lại có Thát tử Mãn Thanh?”

      “Chính là tộc Nữ Chân, nayvẫn chỉ là dân du mục tại phương bắc.”

      “Đám bộ lạc phân tán rời rạc đó sao? thể nào!"

      “Nếu phải ta tận mắt nhìn thấy, ta cũng tin chỉ bằng vài người thuộc tộc Nữ Chân phân bố rải rác ở phương bắc có thể diệt Đại Tấn của chúng ta. Nhưng mà Tiểu Phượng Hoàng à, đây là . Theo ta thấy, Đại Tấn sở dĩ vong quốc đều vì con cháu đời sau của Mộ Kiêu quá yếu kém. Nàng biết đâu, những hoàng đế đăng cơ sau Mộ Kiêu nếu phải là si mê luyện đan tu đạo cũng chỉ thích làm thợ mộc, hoặc là tham tiền háo sắc. Ta nghĩ, đây chính là báo ứng của Mộ Kiêu.”

      Mộ Khanh Hoàng yên lặng tiêu hóa những tin tức này, sau đó trầm mặt :"Chúng ta nhất định phải ngăn cản Mộ Kiêu."

      “Ừ, ta cũng nghĩ vậy.”

      "Lục Cửu..."

      "Tiểu Phượng Hoàng, nàng có thể gọi ta là Cửu ca ca , ta muốn được nghe nàng ngọt ngào mềm mại gọi ta tiếng Cửu ca ca.” Lục Cửu chớp mắt, đắm đuối nhìn Mộ Khanh Hoàng.

      giờ khí trong màn nghiêm túc, bi thương, hào hùng cỡ nào chứ...

      Mộ Khanh Hoàng vốn nín thở tập trung, mà bây giờ chỉ cảm thấy cả người mình nổi đầy da gà da vịt, vung tay tát cái lên mặt , nghiêm mặt : “ làm được!”

      Đúng lúc này, bên ngoài văng vẳng truyền đến tiếng gà gáy, tia sáng chói lòa xuyên thủng qua màn đêm u, Lục Cửu mím môi cười, chép chép miệng, sau đó túm lấy chăn quấn hai người bọn họ lại, ôm Mộ Khanh Hoàng vào ngực, “Nàng gọi được.”

      "Vô liêm sỉ, thả ta ra, gà gáy rồi, trời sắp sắng, phải dâng trà! Ưm...!”
      HoanHoan, Hoa bé nhỏ, thanhbinh52 others thích bài này.

    4. Halie.hp

      Halie.hp Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      95
      Tem tem tem. Cám ơn bạn đã edit nhé
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 50: Ba ngày sau xử trảm
      Edit: Diệp Nhược Giai

      Đối với toàn bộ mọi người trong Trường Ninh Hầu phủ mà , tân nương tử Triều Dương quận chúa thực được tính là mới, chẳng qua uy thế của Triều Dương quận chúa trong lòng nhóm nô bộc tỳ nữ nay nặng hơn xưa. Đùa à, đây chính là người giết chết bố mẹ chồng trước, khiến cho chồng trước thân bại danh liệt đấy.

      con đường dẫn tới Thụy Phúc đường, cảm nhận được nhóm người hầu nơm nớp lo sợ, cung kính cẩn thận, Mộ Khanh Hoàng cười cái, mặt mũi tràn đầy vẻ thản nhiên.

      Lục Cửu như biết vì sao nàng cười nên cũng cười theo, "Tiểu Phượng Hoàng, nàng yên tâm , ta tuyệt đối trở thành Lục Mạo thứ hai, nàng đừng nghĩ đến chuyện giết ta.”

      Mộ Khanh Hoàng liếc cái, "Sao, sợ à?”

      " phải sợ, mà là ta biết ta tuyệt đối nỡ để nàng phải trải qua chuyện như vậy lần nữa. Tiểu Phượng Hoàng, có ta ở đây, nàng chỉ cần thoải mái làm những chuyện nàng muốn thôi.” Dưới ống tay áo, Lục Cửu lén lút nắm lấy tay Mộ Khanh Hoàng, nụ cười tươi rói như ánh mặt trời.

      Cảm giác chua xót trong lòng vì nụ cười này của mà chợt tan biến hết, Mộ Khanh Hoàng nhéo nhéo tay Lục Cửu, đôi mắt phượng của Lục Cửu càng sáng ngời, để ý đám người hầu qua lại, tay ôm lấy Mộ Khanh Hoàng, " thôi."

      Mộ Khanh Hoàng hơi kinh ngạc chút rồi mặc kệ, hai tay đặt bụng, ngước mắt nhìn , nhìn gương mặt khuynh thành tỏa sáng trong nắng mai của .

      Cơ thể nàng mảnh mai nhắn, nằm gọn trong lồng ngực , hai mái đầu từ từ tựa gần vào nhau.

      Lục Cửu cười ha ha, ôm lấy Mộ Khanh Hoàng chạy như bay hành lang, gió thổi vùn vụt qua tai, Mộ Khanh Hoàng giương cao khóe môi, sợ bị té ngã nên hai tay nàng ôm chặt lấy cổ , mỉm cười giọng khiển trách, "Chàng chậm chút, chậm chút."

      Tiếng cười sang sảng vang vọng vào trong Thụy Phúc đường – chỗ ở của phu thê Lục Bỉnh, Lục Bỉnh cười hề hề đến méo cả miệng, “Ta có hy vọng ôm cháu rồi.”

      Lăng thị cười : "Cửu Nhi kỳ cục quá.”

      Ngồi tại vị trí đầu tiên bên dưới chủ vị, Tam lão gia Lục Cảnh nịnh nọt : "Người ta là vợ chồng hợp pháp, lại là vợ chồng son, có ân ái thế nào cũng quá đáng.”

      Tam phu nhân Tạ thị cũng vội vàng cười : “Khó nhất là được nghe thấy tiếng cười của quận chúa, hồi trước..."

      Tam lão gia vội vàng đá cước, Tam phu nhân lập tức ngậm miệng, lúng túng cười.

      Đích nữ Lục Nguyệt của Nhị lão gia Lục Văn lạnh mặt tiếp: "Hồi trước khi còn ở chung với đệ đệ ta, ta chưa từng thấy nàng ta cười.”

      Hôm nay tân nương tử phải đến bái chào cậu cùng các thân thích bên nhà chồng, vì vậy trong Thụy Phúc đường ngồi đầy người. Ngồi cùng chỗ với Lục Nguyệt là Mộ Cao Tố, đùa chim, nghe thấy thê tử của mình vậy, liền vô tâm : “Vậy có sao đâu, đại bá chuẩn bị bao lì xì chưa đấy?”

      Lục Bỉnh cười chỉ vào bao lì xì căng phồng trong khay màu đỏ bên cạnh, “Bao lì xì này của ta chuẩn bị biết bao nhiêu năm rồi, chỉ ngóng trông thằng nhóc này thành thân cho ta được ôm cháu thôi đấy.”

      Trong lúc chuyện, Lục Cửu dẫn Mộ Khanh Hoàng đến.

      Lăng thị hơi được tự nhiên, lập tức ngồi thẳng người lại, quan sát Triều Dương quận chúa càng lúc càng tiến đến gần mình rồi quỳ xuống bồ đoàn, bà sợ đến mức tay chân cũng biết phải để đâu.

      "Công công uống trà."

      "Ngoan." Lục Bỉnh vui sướng rạo rực thưởng bao lì xì cho nàng, Mộ Khanh Hoàng giơ hai tay nhận lấy rồi giao cho Ngọc Khêở đằng sau mình.

      “Bà bà uống trà."

      Lăng thị vội vàng đưa hai tay ra nhận, "Quận chúa mau đứng lên."

      Lục Cửu : “Mẹ, mẹ mau mau uống trà thưởng bao lì xì , Tiểu Phượng Hoàng của chúng ta giờ là Dưỡng Tế Tự khanh chính tam phẩm rồi, bên dưới phải nuôi rất nhiều người, cần rất nhiều bạc, cần vòng ngọc trâm cài, hôm nay chỉ lấy lì xì thôi.”

      "Biết rồi biết rồi, con lặp lặp lại biết bao nhiêu lần, mẹ nhớ mà.” xong cũng đưa cho Mộ Khanh Hoàng bao lì xì nặng trĩu.

      "Cám ơn mẹ.” Mộ Khanh Hoàng cười nhìn Lăng thị.

      tiếng mẹ này khiến Lăng thị được sủng mà lo,trong lòng biếttại sao lại dâng trào cảm giác hãnh diện, nhưng nỗi sợ hãi đối với Triều Dương quận chúa vẫn hề suy giảm. Bà tuyệt đối dám thất lễ với Mộ Khanh Hoàng, sợ bản thân mình lại phải nối gót theo phu thê Lục Văn.

      Tiếp theo Lục Cửu dẫn Mộ Khanh Hoàng tới trước mặt Lục Cảnh, dựa vào thân phận của Mộ Khanh Hoàng chỉ cần gật đầu cái với phu thê Lục Cảnh, phu thê Lục Cảnh liền ngoan ngoãn, mặt còn cười tươi roi rói đưa hai bao lì xì nặng trịch.

      Cặp vợ chồng tiếp theo chính là đại tỷ ruột và đại tỷ phu của Lục Cửu.

      Lục Linh có khuôn mặt phúc hậu, tướng mạo đẫy đà, gả cho đích trưởng tử Liêu Bình An của Tả quân Đô đốc phủ Đoạn Liêu Thăng. Liêu Thăng và Lục Bỉnh là bạn thân, Lục Linh và Liêu Bình An được đính hôn từ , phu thê ân ái, sinh được người con trai.

      Mộ Khanh Hoàng cùng Lục Cửu liếc mắt nhìn nhau, đều nhớ tới kết cục của cả nhà Liêu Thăng. Những năm cuối triều đại Kiến Nguyên, vì dính líu đến vụ án mưu nghịch của Vĩnh Xương hầu Thích Trọng Lương mà cả nhà Liêu Thăng bị tịch biên xử trảm, màThích Trọng Lương là Chiêm phủ Chiêm , có chỗ dựa vững chắc, sau khi Duẫn Hoàng được sắc phong làm hoàng thái tôn lên làm thái phó của thái tôn.

      Sau khi Thích Trọng Lương mất, thư đồng trong Đông Cung là Trình Tử Tí cùng Lý Thượng Đức hoàn toàn trở thành người mà Duẫn Hoàng nể trọng nhất. Đợi đến khi Duẫn Hoàng lên ngôi, hai người này trực tiếp trở thành đại thần đắc lực mà Duẫn Hoàng sủng ái nhất, sau đó lại đưa ra chính sách cưỡng bức tước phiên, dẫn đến phiên vương các nơi nổi dậy nghịch phản.

      Trong việc này chừng có Mộ Kiêu nhúng tay.

      “Chung sống với quận chúa cho tốt, sang năm tranh thủ cho cha được bế cháu trai mập mạp." Lục Linh cười .

      Lục Cửu sang sảng cười đáp ứng, làm cho Mộ Khanh Hoàng nóng đỏ cả mặt.

      Lục Nguyệt vặn mạnh khăn tay của mình, nặng nề hừ tiếng, xoay người với Lăng thị: "Đại bá mẫu, người nhất định phải cung phụng quận chúa như Bồ Tát nha, coi chừng người lại nhận được kết cục qua thu chém đầu đấy.”

      Nay là tháng chín, ngày xử trảm sắp tới gần, trong lòng Lục Nguyệt vừa xót vừa hận.

      Người Lăng thị thoáng cứng đờ, lén lút liếc mắt dò xét Mộ Khanh Hoàng cái rồi miễn cưỡng cười lên tiếng.

      Xưa nay Lục Nguyệt luôn khinh thường Đại bá mẫu có đánh cho mười gậy cũng ra nổi nửa cái rắm này, trực tiếp liếc mắt khinh bỉ.

      Lúc đó Mộ Khanh Hoàng dẫn theo Ngọc Khê, dựa theo quy củ tặng chút quà cho nhóm đệ đệ muội muội, nghe tiếng nhìn lại, nhìn thẳng vào Lục Nguyệt, "Ngươi có ý kiến với ta?”

      Lục Nguyệt hừ cái từ trong lỗ mũi, định mở miệng chuyện, Mộ Khanh Hoàng thản nhiên cất tiếng: “Ngươi cứ nghẹn đấy . Nơi này là Trường Ninh Hầu phủ, ta là phu nhân của Trường Ninh Hầu thế tử, cũng chính là nữ chủ nhân tương lai của phủ này. Còn ngươi, chẳng qua chỉ là chậu nước hất ra ngoài mà thôi.”

      Mộ Khanh Hoàng lại quay sang Mộ Cao Tố : "Tố đường ca, muội vậy huynh có ý kiến gì ?"

      Lục Nguyệt đẩy mạnh Mộ Cao Tố, sắc mặt xanh mét: “Thê tử của chàng bị người ta bắt nạt, nếu chàng còn là nam nhân nên bắt nạt lại ngay . Chàng là đường ca của nàng ta, còn là Vị Nam vương, luận bối phận luận phẩm cấp chàng đều có thể răn dạy nàng ta. Mau !”

      Mộ Cao Tố vẫn dán chặt mông mình vào ghế động đậy, lẩm bẩm : “Nàng cũng là đường tẩu, là Vị Nam vương phi đấy, sao nàng răn dạy ?”

      Lục Nguyệt tức đến mức giậm chân, vung tay đánh lên vai Mộ Cao Tố, quở trách: “Chàng cái tên nam nhân vô dụng này, ta gả cho chàng có ích lợi gì, ta bị người khác ức hiếp cũng đòi lại được. Vị Nam vương phi rách nát gì chứ, trong nhà chàng biết có bao nhiêu quận vương bao nhiêu quận vương phi,mà cũng có dùng được cái rắm gì đâu, chút bổng lộc nhận từ quốc khố hàng năm cũng chả đủ để nhét kẽ răng. Trừ cái đó ra, chàng cũng chỉ biết xách lồng chim dạo, túm tụm lại chơi đấu dế, chàng xem ta gả cho chàng có ích lợi gì!"

      Nghĩ tới cha mẹ ruột sắp bị chém đầu, Lục Nguyệt lại đặt mông ngồi lại ghế, cầm khăn bụm mặt khóc hu hu.

      "Quận vương, người mau mau dẫn nàng ta về nhà khóc , ta vừa cưới mà lại khóc ngay ở đây, xui quá thể.” Lục Cửu đoạt lấy lồng chim của Mộ Cao Tố, thúc giục .

      Mộ Cao Tố sờ sờ mũi, “, chúng ta về nhà khóc.”

      "Ta về, ta muốn khóc ở đây đấy. Tổ mẫu cùng với cha mẹ ta sắp bị chém đầu rồi, đám ngườivô lương tâm các ngươicòn cười, còn cưới vợ. Cưới người khác thôi , tại sao cứ phải cưới sao chổi này về chứ? Nàng ta chính là đầu sỏ gây ra mọi chuyện! Mẹ ơi, cha ơi, tổ mẫu ơi, mọi người chết biến thành lệ quỷ đừng buông tha cho những người này!"

      Lục Nguyệt quét mắt nhìn lượt những người có mặt tại đây, đôi mắt sắc bén như đao cắt qua mặt mọi người, bộ dáng hung dữ như muốn ăn thịt người.

      Chính vì Lục Từ thị sắp phải chết nên mới vội vàng cưới vào lúc này, chứ khi Lục Từ thị chết rồi, cả nhà Lục Bỉnh cũng phải giữ đạo hiếu,đồng lứa với Lục Bỉnh phải để tang ba năm, còn đồng lứa với Lục Cửu phải để năm.

      Người sáng mắt đều biết chuyện này là thế nào, vốn là Lục Từ Thị, Lục Văn cùng tiểu Từ thị vội vàng tìm chết nên mới bị chặt đầu, mà tính đúng ra ba người này phá hỏng hôn giữa Triều Dương quận chúa và Lục Cửu. Bây giờ Thánh thượng lại tứ hôn hai người lần nữa, có ai được gì, chỉ có Lục Nguyệt chuyên bóp méo mới gây lộn làm lớn chuyện.

      Lục Bỉnh thân là trưởng bối nhiều tuổi nhất tại đây lại tức giận chút nào, ngược lại thong thả ung dung hớp ngụm trà rồi : "Tất cả giải tán . Cửu Nhi cùng thê tử của Cửu Nhi theo ta, chúng ta đến đình giữa hồ trong hoa viên chuyện. Ở đó ta sai người bày sẵn cua với rượu hoa cúc rồi, mấy người chúng ta vừa uống rượu vừa .”

      Mắt Mộ Cao Tố lập tức sáng ngời, chim của mình cũng bỏ mặc, ôm lấy cánh tay Lục Cửu, khách khí : ", chúng ta uống rượu,để nàng ta đứng đây khóc , nữ nhân gia khóc chút mới tốt cho thân thể.”

      Cha mẹ ruột vẫn chưa chết, nên Lục Nguyệt khóc chỉ có ba phần thực, bảy phần là vì muốn để cho Mộ Khanh Hoàng ngột ngạt. Nàng ta thấy mọi người đều bỏ , ai đến đây an ủi mình, lập tức bị chọc tức khóc , lại thấy tên bất lực kia cùng với Lục Cửu thân thiết cười, giận dữ khóc nấc lên , "Các ngươi, các ngươi có lương tâm!"

      Mặc cho nàng ta kêu gào khóc rống cũng chẳng ai thèm để ý. nhà Lục Văn triệt để sụp đổ, nhà Lục Bỉnh lại như mặt trời ban trưa, phu thê tam phòng tính kếbấu víu quen, có lý nào đứa con mồ côi của nhị phòng mà đắc tội đại phòng.

      Tuy Lục Nguyệt gả cho quận vương, nhưng quả y như lời của nàng ta, Kiến Nguyên Đế có hơn hai mươi con trai, con trai lại sinh ra được đống cháu trai, mỗi cháu trai ngoại trừ được tiếp tục duy trì Vương tước, lên làm thế tử của Vương phủ, cũng được phong làm quận vương, vì vậy tại Đại Tấn này hiếm quận vương, có quận vương rời đến đất phong, có quận vương lại ở lại kinh đô nhưng có thực quyền gì, Mộ Cao Tố lại là tên ăn chơi trác táng có lòng cầu tiến, ở người kiếm được thứ tốt gì, người tam phòng đương nhiên nịnh bợ.

      Lục Bỉnh chắp tay, "Quận vương vẫn nên đưa Lục Nguyệt về nhà , ta muốn chuyện nhà với con trai ta, ngày khác bảo tiểu tử thúi này mời người đến uống rượu."

      Mộ Cao Tố chẳng hề để ý "A" tiếng, cười tủm tỉm đưa tay, "Vậy con cua..."

      Lục Bỉnh cười phân phó Lăng thị, "Đưa con cua được hấp chín cùng với rượu hoa cúc cho quận vương mang ."

      Có cua ăn có rượu uống, Mộ Cao Tố liền cao hứng, cũng mặc kệ Lục Nguyệt làm gì, xách đồ vui vẻ rời . Hành động này lại lần nữa thành công khiến Lục Nguyệt tức đến ngã ngửa, nàng ta làm loạn trận như vậy, cũng còn mặt mũi nào mà ở lại, liền xám xịt dẫn theo nha hoàn ma ma rời khỏi.

      Tam phòng nhận cua với rượu, thức thời quay về tiểu viện của mình ăn.

      Lăng thị dẫn phu thê Lục Linh cùng đám tiểu bối trong nhà đến chỗ khác dùng bữa, Lục Bỉnh dẫn Lục Cửu cùng Mộ Khanh Hoàng đến đình trong hoa viên.

      Tại đây, hoa sen trong ao khô héo hết cả, và con cái chép đỏ bơi lượn quanh rễ sen, hoạt bát đáng .

      Trong đình giữa hồ, quả thực như Lục Bỉnh , vài con cua bự đỏ tươi được bày sẵn, bốc hơi nóng nghi ngút, hương hoa cúc tỏa ra từ những ly sứ đựng rượu trong vắt.

      Lục Bỉnh ngồi xuống xoa xoa hai tay rồi cầm đũa lên, “Con dâu mau ngồi xuống ăn , ở đây có người ngoài, mà ra cha cũng thích mấy thứ quy củ rách nát này, thân tình trong nhà đều bị mấy thứ lễ nghi phiền phức đó phá hỏng hết rồi.”

      Vì vậy Lục Cửu cùng Mộ Khanh Hoàng liền ngồi xuống ở bên phải Lục Bỉnh, Lục Cửu học theo cha dùng tay lột cua, lại dùng kim xiên bóc thịt cua ra đặt vào đĩa sứ trắng trang trí hoa văn cá vàng cho Mộ Khanh Hoàng ăn.

      Trong lòng Mộ Khanh Hoàng vui vẻ nhưng mặt biểu gì, cụp mắt xuống hưởng dụng.

      Lục Bỉnh liếc mắt nhìn Lục Cửu, Lục Cửu cây ngay sợ chết đứng : “Con bóc cua cho vợ con là đạo lý hiển nhiên."

      Mặt Mộ Khanh Hoàng hơi nóng lên, dưới gầm bàn lặng lẽ dùng chân khẽ chạm vào , để thu liễm bớt lại.

      Lục Cửu lặng lẽ cười, vội vàng hiếu kính con cua béo được lột sẵn cho cha .

      Lục Bỉnh hài lòng, bàn tay dính đầy gạch cua vuốt vuốt râu, hắng giọng cái : "Con dâu, con với cha chút xem con định điều hành Dưỡng Tế Tự kia thế nào? Mẹ góa con côi trong thiên hạ này nhiều đếm xuể, con làm sao quản lý được?”

      Mộ Khanh Hoàng đặt thìa bạc xuống, tỉ mỉ suy tư chút : “Con nghĩ, trẻ em mồ côi với người già tàn tật nhất định thể làm việc được, những người như vậy chỉ có thể nuôi dưỡng, ngược lại những người có năng lực hoạt động vẫn còn dùng được. Con định tìm sư phụ cho bọn họ, để bọn họ tự học ít bản lĩnh kiếm tiền, phần tiền trong lợi nhuận giao cho bộ phận trong Dưỡng Tế Viện để phụng dưỡng những lão nhân có năng lực làm việc. Cha, người xem có được hay ?”

      Đối với việc Mộ Khanh Hoàng noi theo Lục Cửu gọi mình là cha, Lục Bỉnh rất hài lòng, vì vậy chuyện với Mộ Khanh Hoàng càng thêm hòa ái dễ gần. Ông vốn là lão nhân có nét mặt hiền hòa, khi còn trẻ ắt hẳn cũng tuấn tú như Lục Cửu, nên về già vẫn có thể nhìn ra ít đường nét năm xưa, khiến người ta hiềm khích.

      “Ý tưởng của con rất tốt, nhưng thời gian đầu nhất định phải đập tiền vào đây.”

      “Cha, cha mang ít vàng bạc mọc rêu trong nhà chúng ta cho con với nương tử dùng ?” Lục Cửu cười hì hì nhìn cha .

      Trong lòng Lục Bỉnh thầm mắng tên vô lại ăn cướp giữa ban ngày ban mặt này, biết Thánh thượng phong cho tiểu tử thúi nhà mình làm Dưỡng Tế Tự thiếu khanh chính tứ phẩm là vì muốn ông phải bỏ tiền ra trợ cấp cho đôi vợ chồng son. Làm việc thiện tích lũy công đức ông cũng bằng lòng, nhưng nếu muốn nuôi sống toàn bộ trẻ mồ côi người già cả kẻ tàn tật trong cả nước này, có đưa cả Trường Ninh Hầu phủ vào cũng đủ. Vì vậy ông lại : “Tuy trong tay cha cũng có ít của cải, nhưng mà đống bạc ấy đủ, con dâu có ý gì khác ?”

      đúng là lão nhân thành tinh.

      Mộ Khanh Hoàng cười : "Sắp tới con tổ chức bữa tiệc, ra giá cao bán chức quan.”

      Lục Bỉnh vừa nghe liền ha ha cười lớn, “Mới đầu khi thánh chỉ đến phủ ban chức quan cho tiểu tử thúi, cha còn nghĩ, con dâu tương lai của cha đúng là đầu đất, tuy làm việc thiện là đáng giá đề xướng, nhưng vung gia sản của mình vào đó hết chính là ngu ngốc. Hóa ra cha nghĩ sai.”

      “Con Tiểu Phượng Hoàng thông minh nhất mà.” Lục Cửu đúng là vợ vinh chồng cũng vinh, kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

      Lục Bỉnh ê răng, cảm giác mình uổng công nuôi nhi tử bấy lâu. Đây mà là nhi tử gì! Đây thuần túy là phu quân nuôi từ bé của Triều Dương quận chúa có!

      Mộ Khanh Hoàng tiếp: "Tuy là phải rót tiền vào đây, nhưng tốt xấu gì Dưỡng Tế Tự của con cũng là nha môn, hơn nữa vì đây là nha môn vừa mới được thành lập, nên việc xét duyệt chức quan tạm thời cần thông qua Lại bộ khảo hạch, mà do Hoàng tổ phụ trực tiếp ban cho. Với lại nha môn này của con dù sao cũng là nơi làm việc thiện, giữ được chức vụ trong đó cũng là loại vinh dự phải sao?”

      Lục Bỉnh cười tủm tỉm gật đầu, “Nhóm phụ nhân trong kinh đô hàng năm đầu quyên lượng lớn tiền cúng vào những chùa chiền đền miếu, thay vì đổ tiền cho đám lừa ngốc kia, chi bằng trực tiếp dùng làm việc thiện. Con tổ chức bữa tiệc này, khéo léo lôi kéo dụ dỗ chút, ắt hẳn có người đồng ý tham gia.”

      Nghe vậy, trong lòng Mộ Khanh Hoàng liền biết Lục Bỉnh vẫn yên lòng, đành phải tiếp: “Mỗi địa phương đều xây dựng Dưỡng Tế Viện, nếu giờ thành lập nha môn Dưỡng Tế Tự, lại có thêm chức Dưỡng Tế Tự khanh, vậy những người quản lý Dưỡng Tế Viện tại địa phương cũng đều nên có chức quan. Con định đích thân đến mỗi nơi chỗ, tại đó tổ chức bữa tiệc bán chức quan. là bán hơi khó nghe, người nguyện ý đến phụ trách quản lý nơi này hiển nhiên trong lòng người đó có thiện niệm, nay lấy được chức quan cũng chỉ vì tiện cho việc quản lý hơn thôi.”

      Lục Bỉnh giương mắt nhìn Mộ Khanh Hoàng, trong lòng thầm nghĩ, con bé này nhìn nhắn nhu nhược là thế, nhưng lại tính toán tệ. hổ là con dâu của mình, hoàn toàn chẳng ngốc tẹo nào.

      Vừa nghe thấy Mộ Khanh Hoàng là muốn đến những nơi đó, Lục Cửu vội : “Đến lúc đó ta cũng cùng với nàng.”

      Lục Bỉnh cũng sốt ruột, con dâu ở nhà cái thân già này biết đâu tìm cháu trai mập mạp đây, lập tức vội vàng đưa ra ý kiến: “Chờ Dưỡng Tế Tự của con tuyển đủ người làm việc rồi, con cứ phái những người có gánh nặng gia đình, lớn gan lại có lòng muốn gầy dựng nghiệp ấy đến những địa phương bên dưới, còn con đừng có . Con nhìn xem, phải đám người Thái Phó Tự khanh, Hồng Lư Tự khanhđều trấn giữ tại kinh đô đó ư, con cũng nên ở lại đây trấn giữ mới đúng.”

      Mộ Khanh Hoàng hơi cau mày lại, “Nếu lúc đó có thể gặp được vị phu nhân nào vừa có thân phận địa vị có thể áp đảo những người phía dưới, lại vừa muốn gầy dựng nghiệp, đương nhiên cần đến con. Chỉ có điều người như thế rất khó tìm."

      Lục Bỉnh vội : “Chuyện này cứ giao hết cho cha, cha tìm giúp con.”

      Người cha chồng này là quá thông minh hiểu lòng người, Mộ Khanh Hoàng nghĩ.

      Lục Bỉnh uống hớp rượu lại :“Vài ngày nữa đến ngày xử trảm, lúc đó nhà chúng ta có tang , các con phải để tang năm, con dâu có tính toán gì ?"

      " thời Dưỡng Tế Tự khanh cùng thiếu khanh đều có, con định tìm Dưỡng Tế Tự thừa thay mặt con thành lập xây dựng nha môn trước. Triều đình có sắp xếp nha môn cho con, con phải tự mình tìm chỗ, con tính trổ cửa ở phía bắc Liên Viên, rồi thiết lập Dưỡng Tế Tự tại Liên Viên. Vì ngại nam nữ khác biệt, nên con chỉ tuyển nữ tử vào Dưỡng Tế Tự thôi."

      Lục Cửu lập tức giơ tay lên, Mộ Khanh Hoàng thấy khuôn mặt vô tội của liền bị chọc cười, đè tay xuống, : “Chàng ở đó là để bảo vệ cho bọn ta, an toàn của toàn bộ nữ tử trong nha môn đều giao hết cho chàng.”

      Lục Cửu vô cùng sung sướng gật đầu.

      Bữa cơm này ăn rất vui vẻ, Lục Bỉnh giao xâu chìa khóa cho Mộ Khanh Hoàng rồi đuổi nàng .

      Lúc trong đình chỉ còn lại hai người, Lục Bỉnh : “Vàng bạc mọc rêu đều được cất trong nhà kho, chìa khóa cũng đưa cho vợ của con rồi, lần này hài lòng lắm rồi phải .”

      Lục Cửu vội vàng dùng bàn tay bóng lưỡng của mình bóp vai đấm lưng cho cha , “Ngài quả hổ là cha ruột của con.”

      Lục Bỉnh xì cười, “Con thỏ chết bầm kia, cha cho con biết, đây là quà ra mắt cha tặng cho cháu của cha, thừa dịp mấy ngày này còn nhàn rỗi, con mau mau thêm chút sức tranh thủ để cho con dâu mang bầu . Cha thấy vợ của con là định làm lớn đấy, sau này phải là phụ nhân chỉ nhốt mình trong hậu trạch chăm chồng dạy con đâu. Thừa dịp năm này phải chịu tang, cha quan tâm là cháu trai hay cháu , hai người các con phải sinh ra đứa cho cha ôm trước. biết chưa?”

      Lục Cửu vội hỏi, "Thế hôm nào xử trảm vậy?”

      Lục Bỉnh cười tủm tỉm nhìn nhi tử, "Ba ngày sau."

      Lục Cửu "A" tiếng, "Ba ngày!"

      Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của con trai, Lục Bỉnh hết sức hài lòng, vỗ vỗ lên vai con trai mình, : "Cố gắng, ba ngày này ráng tạo ra cháu trai cho ta, cháu cũng được.”

      xong Lục Bỉnh gác tay sau lưng, lâng lâng rời , bỏ lại mình Lục Cửu ngồi ngơ ngẩn tại chỗ, nhưng chỉ chớp mắt sau thấy chạy vọt ra ngoài.

      Tìm vợ! Tạo con!
      HoanHoan, Hoa bé nhỏ, thanhbinh48 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :