1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trùng sinh lại làm độc phụ - Thanh Sơn Ngọa Tuyết (Hoàn ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Haha. Cái ông zai này dễ thương quá :)) cùng nhà nội nên gọi là đường ca mà nàng nhỉ. He he
      Diệp Nhược GiaiYenny mare thích bài này.

    2. Yenny mare

      Yenny mare Well-Known Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      894
      Chương 47: Vu oan

      tháng sau, vào lúc trời hoàng hôn mưa to, Chỉ huy sứ cẩm y vệ Cố Viêm Sinh tự áp giải người đưa đến Càn Thanh Cung.

      Thắp lên ánh đèn rực rỡ, Càn Thanh Cung đèn đuốc sáng trưng, Ngụy Bảo đứng ngoài hành lang trước điện, thấy trận mưa như trút nước này rùng mình cái.

      Lúc đó, bên trong Càn Thanh Cung truyền đến tiếng gào khóc.

      "Phụ hoàng, nhi thần bị oan - - "

      Nước mưa bị gió thổi tạt vào bên trong hành lang, làm mũ quan và áo mãng bào của Ngụy Bảo bị thấm ướt hết, Ngụy Bảo nhịn được nhích vài bước lại gần sát bên trong cửa điện.

      - -

      Đông cung, Mộ Khanh Hoàng ngồi giường thêu đồ cưới, đa số những hoa văn giá y đều do tú nương thêu, nàng chỉ cần thêu lên vài chỗ như ống tay với cổ áo, vậy coi như đồ cưới là nàng tự tay thêu.

      Nàng hề thích thêu hoa, nhưng vài kỹ xảo thêu nên học nàng cũng vẫn biết, chỉ là thuần thục, khi xe chỉ luồn kim sợi tơ lúc nào cũng bị thắt lại.

      Chợt kim đâm vào đầu ngón tay làm Mộ Khanh Hoàng "ai da" tiếng, Ngọc Khinh ngồi ở bên cạnh nghe tiếng liền gấp rút để khăn trùm đầu thêu long phượng trình tường xuống rồi móc khăn tay ra bao lấy đầu ngón tay Mộ Khanh Hoàng, "Quận chúa sao chứ?"

      Mộ Khanh Hoàng lắc đầu.

      Lúc đó mưa gió đập vào cửa sổ, Mộ Khanh Hoàng bắt đầu ngồi ngây ngốc, lẩm bẩm : " tại là tháng tám, Kiến Nguyên năm thứ hai mươi bốn qua được hơn nửa năm rồi." Mà Kiến Nguyên năm thứ hai mươi lăm sắp đến, nàng lại có biện pháp cầm chân Mộ Kiêu tại Bắc Bình xa xôi kia.

      "Đúng vậy." Ngọc Khinh gật đầu, thấy Mộ Khanh Hoàng bị sao cả, nàng mới trở lại ghế ngồi tiếp tục thêu lông đuôi của con chim phượng hoàng khăn trùm đầu.

      Nghĩ tới năm thứ hai mươi lăm phụ thân bệnh mà chết, Mộ Khanh Hoàng trong lòng có hơi lo sợ, nàng để đồ cưới xuống đứng dậy nhân tiện : "Ngọc Loan, với ta chuyến đến Đôn Bổn điện, canh giờ này có lẽ phụ thân trở về."

      Ngọc Loan cùng Ngọc Châu chơi với Tây Thi, nghe vậy lập tức “vâng” tiếng theo.

      Trông giữ Đôn Bổn Điện là Mạnh Đức Siêu, thấy Mộ Khanh Hoàng bất chấp trời mưa đến đây, gấp rút lấy ô tiến lên đón, "Quận chúa có chuyện gì cho người đến là được, mưa lớn như vậy sao ngài lại tự mình đến."

      "Cha ta trở về chưa?"

      "Thái tử điện hạ còn chưa quay lại, vẫn còn ở Càn Thanh Cung, hôm nay mưa lớn như vậy chắc bệ hạ giữ thái tử điện hạ ở lại Càn Thanh Cung nghỉ ngơi cũng chưa biết chừng."

      " cần lo lắng, ta ở chỗ này chờ chút, nếu chờ được ta trở về, ta... chỉ là đột nhiên rất nhớ phụ thân." Mộ Khanh Hoàng thấp giọng .

      "Quận chúa sắp xuất giá nên xa được thái tử phải ." Mạnh Đức Siêu lý giải cười cái, "Quận chúa mau vào, trời mưa quá lớn ."

      - -

      Càn Thanh Cung, Tần vương Mộ Thuật mặt đầy lên án, "Phụ hoàng, là thái tử hãm hại nhi thần, nhi thần bị oan mà."

      Kiến Nguyên Đế ngồi ở ghế rồng mặt trầm như nước, "Ngươi xong chưa?"

      Mộ Thuật ngẩn người, lập tức nổi giận, chỉ vào thái tử đứng bên cạnh Kiến Nguyên Đế : "Phụ hoàng, người muốn bao che cho thái tử sao?"

      "Ngươi xong liền câm miệng." Kiến Nguyên Đế lạnh lùng khiển trách tiếng, nhìn về phía Cố Viêm Sinh đứng ở bên, vạt áo giọt tạo thành bãi nước mưa, "Cố ái khanh ngươi ."

      Cố Viêm Sinh bước ra khỏi hàng chắp tay, tỉ mỉ trình bày về những chuyện mà mình tra ra được, “Tâu bệ hạ, Chiêm phủ chủ bộ Vương Kỳ đúng là xuất từ nhà họ Vương tại Tây An phủ, là đích huynh của Vương Kinh - trượng phu của Tôn thị mất. Lúc thần đến Tây An phủ, Tần vương điện hạ bắt hết toàn bộ mọi người trong phủ nhà họ Vương, Tần vương điện hạ còn dùng cực hình với Vương Kinh, lời khai cùng thư tín mà Vương Kỳ viết cho Vương Kinh đều nằm trong tay của điện hạ."

      Kiến Nguyên Đế lạnh mặt nhìn về phía Mộ Thuật, Mộ Thuật vội vàng móc bản khẩu cung cùng thư tín giấu kỹ trong người ra, hai tay dâng lên cho Kiến Nguyên Đế.

      Kiến Nguyên Đế đọc nhanh như gió hết lượt rồi tiện tay đưa cho thái tử, "Ngươi xem chút."

      mặt Thái tử đến giờ vẫn có vẻ gì là kinh hoảng, hề khác lúc bình thường khi cùng Kiến Nguyên Đế triệu kiến quan lại hạ thần, nghiêm túc trầm lạnh nhạt, thành thạo.

      "Vâng."

      Lúc thái tử đưa tay tới tiếp lá thư, Kiến Nguyên Đế liếc thái tử cái, thái tử để ý chỉ rủ mắt xuống đọc thư.

      Tần vương quay lại chỗ cũ quỳ lần nữa thấy vậy lòng tràn đầy phẫn uất, cắn răng giận dữ trừng mắt nhìn.

      "Người đâu, cho mời Chiêm phủ chủ bộ Vương Kỳ tiến cung."

      Ngụy Bảo vào nghe ý chỉ lại ra ngoài an bài thái giám truyền chỉ mời.

      Kiến Nguyên Đế lại : "Cố ái khanh tiếp , trẫm muốn biết tại sao phụ nhân hậu trạch lại bị nhi tử Tần vương con ta vừa ý rồi cưỡng hiếp, Tây An phủ nào phải mảnh đất bé, dạo lung tung cũng có thể chạm mặt nhau.”

      "Vâng. Lúc trước thần ở Tây An vì muốn làm kinh động Tần vương nên bí mật điều tra nghe ngóng, biết được Vương Kinh là Hữu trường sử thuộc Trường sử ty trong Tần Vương phủ, sau đó lại từ trong miệng dân chúng biết được, Tần vương phi mở tiệc sinh thần chiêu đãi Tôn thị, sau khi Tôn thị về nhà liền thắt cổ tự tử, nhà họ Vương làm ầm lên, là Tôn thị ở Tần Vương phủ bị Tần vương cưỡng hiếp, sau đó thần cầm lấy thánh chỉ tìm Tần vương điện hạ, Tần vương điện hạ thấy thánh chỉ như gặp bệ hạ chưa từng chống lại lệnh bắt giam, ngược lại kể nỗi oan của mình với thần, để thần tự mình thẩm vấn đám người Vương Kinh. Sau khi Vương Kinh biết được thân phận của thần mật báo cho thần chỗ, ở bên trong đó thần tìm được huyết thư mà Tôn thị viết lại trước khi chết."

      xong Cố Viêm Sinh từ trong lòng móc ra thứ gì đó được dùng giấy dầu bọc lại đem nộp lên.

      Kiến Nguyên Đế mở ra đọc, huyết thư viết quá trình Tần vương cưỡng hiếp Tôn thị thế nào, nỗi oán hận thấu trời của Tôn thị như thông qua huyết thư truyền đến.

      Kiến Nguyên Đế lại giao huyết thư cho thái tử.

      Mộ Thuật nóng nảy, vội : "Phụ hoàng, Tôn thị dối, ràng là Tôn thị câu dẫn nhi thần, nàng ta cái gì mà hâm mộ nhi thần lâu nguyện cùng nhi thần thương cầu danh phận, nhi thần cùng với người phụ nữ tên Tôn thị đó ràng là ngươi tình ta nguyện, ai biết tiện nhân kia về nhà chuyến thắt cổ chết còn vu oan nhi thần cưỡng hiếp nàng ta. Tiện nhân kia ràng là kỹ nữ mà, phụ hoàng người xem lá thư do Vương Kỳ viết cho Vương Kinh , trong thư kia ràng viết để Vương Kinh tìm kẽ hở hãm hại nhi thần, đây là thủ đoạn của Vương Kinh đối phó với nhi thần. Phụ hoàng, nhi thần bị lừa mà, cầu xin phụ hoàng vì nhi thần làm chủ."

      Mộ Thuật lại giận dữ trách móc thái tử, "Đại ca, uổng công ta đối với ngươi kính trọng có thừa, vì sao ngươi lại sai thuộc hạ hãm hại ta? Ta ở phía Tây An xa xôi kia chẳng lẽ đối với vị trí thái tử của ngươi cũng tạo thành uy hiếp sao, ngươi !"

      Thái tử lắc đầu, " chưa từng sai sử Vương Kỳ, việc hoàng đệ cưỡng hiếp phụ nữ có chồng, cùng phụ hoàng đều đồng thời biết được, sau đó phụ hoàng lập tức sai Cố Chỉ huy sứ dẫn người Tây An áp giải ngươi hồi kinh, ngươi lại trực tiếp bắt toàn bộ mọi người trong phủ của Vương Kinh, có người báo tin đến Kinh thành, đến nay Vương Kỳ chắc cũng biết trong nhà xảy ra việc lớn như vậy."

      "Câm miệng hết ." Kiến Nguyên Đế nhàn nhạt câu, Mộ Thuật cùng thái tử đều dừng lời lại.

      "Lão Nhị, ngươi là Tôn thị câu dẫn ngươi, ai có thể chứng minh cho ngươi?"

      Mộ Thuật cứng họng, lẩm bẩm : "Có ai đương vụng trộm lại để cho người ngoài biết đâu."

      Kiến Nguyên Đế liên tục cười lạnh, cầm cái chặn giấy hình đầu rồng ném xuống đầu Mộ Thuật, Mộ Thuật cũng dám tránh né, chỉ thoáng chốc đầu u lên cục, "Tên khốn kiếp nhà ngươi, biết ngươi háo sắc, nhưng ta lại ngờ ngươi to gan lớn mật như vậy, mặn nhạt đều chê, lão bà của người khác thơm như vậy sao, ngươi thiếu nữ nhân đến mức như vậy ư?"

      Mặt mũi Mộ Thuật đỏ bừng lại cứng cổ chịu cúi đầu.

      Kiến Nguyên Đế nhìn thấy lại tức, dứt khoát thèm nhìn nữa.

      Lại qua lúc lâu, Ngụy Bảo tiến vào, phía sau lại có dẫn theo Chiêm phủ chủ bộ Vương Kỳ.

      Tim Thái tử bỗng đập thình thịch, trong lòng ý thức được đây là có người cố ý vu oan .

      "Người đâu?" Kiến Nguyên Đế mặt lạnh hỏi.

      "Tâu bệ hạ, thái giám truyền chỉ trở lại toàn bộ người trong phủ họ Vương đều chết."

      Lúc đó, trong bầu trời đêm chợt bổ xuống tia chớp, kèm theo đó là tiếng sấm đì đùng vang lên, làm da đầu thái tử chấn động tê dại.

      "Chết? Chết như thế nào?" Kiến Nguyên Đế mặt biến sắc.

      "Thái giám truyền chỉ rằng sau khi kêu rất nhiều lần nhưng thấy có ai ra mở cửa, cẩm y vệ bèn phá cửa vào, liền nhìn thấy trong phòng gác, người gác cổng và gã sai vặt đều chết, là đao cắt cổ, tất cả những người còn lại đều chết theo cách này."

      "Hay, hay lắm. Dưới chân thiên tử mà cả nhà lại bị im hơi lặng tiếng giết chết, đúng là có bản lĩnh."

      Mộ Thuật đứng lên kêu gào, "Ai có thể có bản lãnh như vậy, phải thái tử ai có thể làm được như vậy. Dù sao phải là con giết người diệt khẩu, từ năm hai mươi tuổi con chuyển đến Tây An phủ, ở kinh đô cũng có thế lực lớn như vậy."

      mặt Thái tử vẫn như cũ có chút rung động nào, còn có tâm tư tự giễu, "Vương Kỳ chết, xem như rửa sạch hiềm nghi. Thủ đoạn vu oan này đúng là cao siêu."

      Tiếng sấm ầm ầm, mưa sa gió giật, Kiến Nguyên Đế liếc thái tử cái, "Người đâu, đem Tần vương nhốt vào Tông nhân phủ, có lệnh của trẫm được phép cho người thăm hỏi."

      Mộ Thuật kinh hãi, càng thêm phẫn nộ, "Phụ hoàng, ý của người là lòng bao che cho thái tử?"

      "Cút ."

      Hai Kim Ngô vệ Tướng quân (1) vào điện trực tiếp kéo Mộ Thuật xuống.

      (1) Kim Ngô vệ: vệ thống lĩnh quân đội, giống với Cẩm y vệ. Kim Ngô vệ Tướng quân là chức quan trong Kim Ngô vệ.

      "Con phục, con phục - -" Mộ Thuật kêu to.

      "Cố Viêm Sinh, ngươi tiếp tục điều tra kỹ chuyện này cho ta."

      "Thần lĩnh mệnh."

      " xuống ."

      "Thần cáo lui."

      Đến khi trong điện chỉ còn lại hai người Kiến Nguyên Đế cùng thái tử, thái tử cũng thỉnh tội mà là thành khẩn câu, "Phụ hoàng, phải là nhi thần làm."

      “Chỉ còn có tháng nữa là đến ngày đại hôn của Triều Dương, là đại hỷ , trẫm muốn làm mất vui, chờ sau đại hôn của Triều Dương trẫm tự có định đoạt. Sắc trời còn sớm, ngươi trở về ."

      Thái tử chắp tay, "Dạ"

      Kiến Nguyên Đế cứ thế nhìn chằm chằm thái tử rời , cho đến khi thái tử rời khỏi Càn Thanh Cung vẫn còn mơ hồ cảm thấy như có đôi mắt hổ sắc bén nhìn chằm chằm mình, mặc dù có thái giám bung dù che đầu, nhưng người lại ra tầng mồ hôi lạnh, mưa gió thổi vào người, thái tử rùng mình cái.

      Đến khi nhìn thấy hai ngọn đèn lồng treo trước cửa đông cung, thái tử bỗng dưng buông lỏng hai đấm nắm chặt ra, ở trong mưa lại hắt hơi cái, ánh sáng yếu ớt chiếu lên khuôn mặt hoảng sợ tái nhợt của .

      Đôn Bổn điện đèn đuốc sáng trưng, biết được thái tử hồi cung, Mộ Khanh Hoàng tự mình lấy ô ra ngoài đón, cười gọi tiếng, "Phụ thân."

      " trễ thế này sao hoàng nhi còn chưa ngủ." mặt Thái tử mang theo nụ cười từ ái, tiếp nhận cái ô trong tay nữ nhi, ôm nữ nhi vào dưới bờ vai dày rộng của mình, hai cha con cùng nhau trở về Đôn Bổn điện.

      "Chỉ là đột nhiên rất nhớ ngài nên đến thăm ngài."

      Trông thấy thái giám cung nữ Đôn Bổn điện phân công tự động tiến lên đây hầu hạ, Mộ Khanh Hoàng liền đứng ở bên để thêm phiền.

      Chỉ chốc lát sau thái tử liền đổi bộ y phục sạch mặc ở nhà ra ngồi vào chỗ của mình, sau đó Mạnh Đức Siêu liền dâng lên chén canh gừng.

      Thấy giữa lông mày phụ thân vẻ mệt mỏi, Mộ Khanh Hoàng dám ở lại lâu, vài câu thương nhớ cùng chú ý thân thể rồi rời .

      Mộ Khanh Hoàng vừa , thái tử ngồi bảo tọa nho khắc hình con đàn cháu đống bắt đầu ngây ngẩn, trong đầu chỉ chứ duy nhất suy nghĩ, ai ở phía sau màn vu oan ?

      Càn Thanh Cung.

      Được Ngụy Bảo hầu hạ, Kiến Nguyên Đế ngả mình xuống giường nghỉ ngơi, nhưng đêm nay ông lại buồn ngủ.

      "Bảo đệ, ngươi cảm thấy thái tử là người tính tình như thế nào?"

      Xưng hô thế này làm trong lòng Ngụy Bảo cảm thấy ấm áp, hốc mắt cũng nóng lên, nhấc cái ghế ngồi ở dưới giường, cười : "Chuyện này tiểu nô từng rồi.”

      Kiến Nguyên Đế cười cái, " , chúng ta là tình cảm từ , tâm mà , ta tin ngươi hơn cả thái tử."

      Ngụy Bảo lại cảm động, chầm chậm cất tiếng: "Thái tử cơ trí, trầm ổn, nhân từ, lại là đứa con rất hiếu thuận."

      "Bây giờ còn là hài tử, con tháng nữa xuất giá, tính ra Mộ Vinh làm thái tử bao nhiêu năm, mà cái thân này của trẫm vẫn còn chắc khỏe cường tráng cường tráng như xưa."

      Ngụy Bảo căng thẳng trong lòng, cả người đều hơi cứng ngắc, vì sợ bị nhìn ra nên vội vàng mượn việc phủ chăn mỏng cho Kiến Nguyên Đế để mau trầm tĩnh lại, "Ngài như vậy là ý gì, ngài khỏe mạnh trường thọ mới là phúc của Đại Tấn."

      Kiến Nguyên Đế lạnh lùng cong cong khóe môi đầy nếp nhăn, chế giễu cười tiếng.

      "Trẫm giết nhiều tham quan ô lại như vậy, lại lập ra các bộ luật hình mà trong mắt rất nhiều người là quá mức nghiêm khắc, có rất nhiều người hàng đêm nguyền rủa trẫm mau chết . Việc của Lão Nhị lần này đơn giản..."

      Kiến Nguyên Đế muốn thêm nữa, phất phất tay, nằm xuống : "Tắt đèn ."

      "Dạ."
      HoanHoan, Hoa bé nhỏ, thanhbinh47 others thích bài này.

    3. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      có phải tác phâ,r của tên mộ kiêu chết tiệt k? mộ khanh hoàng làm tnao hóa giải đây
      Wailtting, Yenny mareDiệp Nhược Giai thích bài này.

    4. Yenny mare

      Yenny mare Well-Known Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      894
      Chương 48: Đại hôn

      Mong nhớ ngày đêm, nhớ thương hai đời, ngày mai cuối cùng cũng cưới được nàng làm thê tử.

      Đêm lạnh như nước, ánh trăng bàng bạc chiếu rọi vùng đất ngoài cửa sổ, Lục Cửu nửa tựa ở lan can giường, ngón tay lần lần chuỗi vòng ngọc. Chuỗng vòng này chế tạo từ vàng ròng, ở cuối vòng xâu là viên hồng ngọc, chuỗi vòng được quấn dây ngũ sắc. nhàng chạm vào, tựa như đời trước mỗi khi tưởng nhớ nàng liền lấy ra sờ cái, treo ngón tay lắc lắc, nhưng lúc đó mặt có nụ cười, giờ khắc này lại khác hẳn, đôi mắt phượng tràn đầy vui vẻ, đến tận đuôi mắt đuôi lông mày.

      Phủ công chúa ngụ tại phố Vương phủ, mỗi vị công chúa đều được gả từ phủ công chúa của mình, con thái tử cũng như thế.

      Ngày mai sắp lần nữa lại gả làm vợ người, Mộ Khanh Hoàng hai tay ôm lấy chính mình, dựa vào cửa sổ nhìn trăng rằm, trong lòng suy nghĩ, Lục Cửu, cả đời này chàng là người cùng ta đến khi bạc đầu sao?

      Vào đêm trước khi gả cho Lục Mạo, ta cũng từng mong đợi Lục Mạo là người đó, vì mà ta khăng khăng mực, đánh mất tâm mình tự kiềm chế được sa vào cuộc chiến tranh khói thuốc súng của các nữ nhân trong hậu trạch, cho đến chết.

      Mộ Khanh Hoàng chạm vào chiếc vòng bồ đề thiên nhãn đeo cổ tay, mặt thoáng lộ ra nụ cười nhạt như mây khói, ta đốt mạng mới thoát khỏi tình chướng kia, Lục Cửu, kiếp này ta lại vì bất luận kẻ nào khăng khăng lòng. Nếu ta phát ngày chàng trở thành Lục Mạo, tình cảm giữa chàng và ta biến thành hờ hững, có thể cùng nhau sống qua ngày cùng nhau qua ngày, thể cùng nhau mỗi người bình an.

      Lục Cửu, chàng có làm ta thất vọng ?

      Mộ Khanh Hoàng nhịn được cười, vươn cái lưng mỏi, xoay người ngủ.

      Sáng mai phải thành thân, phải cùng Lục Cửu ngu xuẩn kia sinh hoạt chung chỗ, chỉ cần nghĩ chút cũng cảm thấy rất thú vị.

      - -

      Tại phố Bắc, trong tiểu viện tối nhất ngõ, ánh trăng hắt lên bóng nữ tử giặt quần áo ở cạnh giếng, nữ tử vừa xiêm y vừa nghẹn ngào khóc thút thít.

      Trong phòng điểm ngọn đèn mờ nhạt, giường gạch nam tử tóc tai bù xù, râu ria lôi thôi nằm, nam tử mở to mắt nhìn mạng nhện xà nhà, cả người đầy mùi rượu thèm nhúc nhích, như là chết.

      Tiếng khóc loáng thoáng xuyên thấu qua cửa sổ khép hờ truyền vào, nam tử giường gạch đột nhiên đứng lên, cầm ấm trà bàn lên mạnh mẽ ném xuống đất, "Bùm" vỡ vang tiếng, sau đó nam tử gầm lên, "Khóc cái gì khóc, ngươi thiếu ăn hay là thiếu uống, câm miệng."

      Nữ tử bên giếng nước bị dọa rớt chày gỗ, nàng cắn chính mu bàn tay mình tiếng động rơi lệ.

      Trong thoáng chốc, trong sân yên tĩnh giống như nhà xác, lát sau, thanh côn trùng bắt đầu rả rích kêu vang lên, tiếng nữ tử khóc càng lớn.

      Nam tử túm lấy mái tóc bết dính của mình, đặt mông ngồi bậc cửa, kiên nhẫn : "Tú Ngọc, rốt cuộc ngươi khóc lóc cái gì? Ta viết thơ soạn nhạc kiếm đủ tiền cho ngươi được ăn sung mặc sướng, ngươi cảm thấy uất ức đúng ?"

      Ninh Tú Ngọc vội vàng lắc đầu, nhặt chày gỗ lên tiếp tục nện vào xiêm y, giọng vẫn còn thoáng nghẹn ngào, "Chỉ cần theo chàng, thiếp quan tâm là ăn sung mặc sướng hay là ăn cơm rau dưa. Thiếp khóc là vì muốn thấy chàng ngày càng chán chường, biểu ca, chàng là trạng nguyên lang, nàng ta lại hận chúng ta đến vậy, tiếc phá hủy chàng. Nàng ta phá hủy chàng rồi, bản thân nàng ta lại vẫn gả vào hầu môn như cũ, ông trời đúng là công bằng."

      Lục Mạo cười lạnh hai tiếng, "Công bằng? Thế gian này còn có công bằng sao?"

      xong, đứng lên vào phòng, tử quẳng mình lên giường nhắm mắt ngủ.

      Ninh Tú Ngọc lau lau tay lên tạp dề, đứng lên vào theo, "Biểu ca, chàng là cháu ruột của Đại lão gia, lúc ban đầu ở trong phủ Đại lão gia cũng rất coi trọng chàng, bằng chàng cầu cầu xin Đại lão gia chuyển đổi hộ tịch cho chúng ta , thiếp muốn sống ở chỗ này nữa."

      Ninh Tú Ngọc lại khóc, đứng ở dưới giường gạch lau nước mắt, “Chàng từ sáng đến tối về nhà, thiếp chỉ ở nhà ngây ngốc mình, những tên lưu manh vô lại kia phải là đến viện chúng ta ném đá chính là đập cửa, cách tường ngăn nhục mạ thiếp còn tính, bọn họ ràng coi thiếp như kỹ nữ ở nhà cách vách kia."

      "Ta buồn ngủ, ngươi có thể để cho ta ngủ ngon được giấc hay ." Lục Mạo tức giận, quắc mắt, Ninh Tú Ngọc sợ ngã xuống đất, thoáng tái mặt sau đó khóc lớn, khóc kềm chế được.

      Lục Mạo hung hăng lau mặt cái, mang giày vải vào liền ra ngoài.

      Ninh Tú Ngọc ôm bắp đùi Lục Mạo, khóc lóc : "Chàng lại muốn tìm Phượng Lâu Xuân kia có phải hay , ta cho chàng ."

      "Cút!" Lục Mạo cực kỳ phiền, cước đá văng Ninh Tú Ngọc đến cửa liền .

      Ninh Tú Ngọc bổ nhào mặt đất gào khóc.

      - -

      Bên sông Tần Hoài, ngọn đèn sáng chói như sao, tối nay Hồi Xuân lâu vẫn tấp nập như những ngày trước, khách kéo đến nhiều như mây, các nương đều bận rộn đến mức chân chạm đất.

      Nhưng tối nay hoa khôi Phượng Lâu Xuân lại nhàn rỗi, kỹ nữ cũng có lúc nghỉ ngơi, hôm nay đến phiên Phượng Lâu Xuân điều dưỡng thân thể, ở cửa treo tấm bảng gỗ màu đỏ.

      Màn lụa hồng, móc khóa bằng vàng, Phượng Lâu Xuân mặc bộ quần áo đỏ lười nhác ngả vào cạnh giường, giữa giường Lục Mạo nằm nhắm mắt dưỡng thần.

      “Lại bị vị biểu muội nhà ngươi khóc nháo phải .”

      Lục Mạo "Ừ" tiếng thở dài hơi, nghĩ tới Ninh Tú Ngọc đối với Phượng Lâu Xuân vừa hiểu lầm lại còn nhục mạ, Lục Mạo chỉ cảm thấy lòng tràn đầy áy náy.

      "Y Y, để nàng phải chịu uất ức rồi."

      Phượng Lâu Xuân lắc đầu, "Ta có gì uất ức đâu, nếu phải là bởi vì ta, huynh cũng đến mức này, ta còn muốn gặp Triều Dương quận chúa giải thích chút, giữa huynh và ta phải là như nàng ấy nghĩ."

      Lục Mạo cười lạnh, " phải bởi vì tại ngươi. Sáng mai nàng ta gả cho Lục Cửu, hòa ly mới vài ngày, nàng ta gả cho người khác, mà còn là gả cho Lục Cửu, nàng chẳng lẽ vẫn trong đó có mờ ám sao?"

      Phượng Lâu Xuân lại lắc đầu, "Ta cảm thấy Triều Dương quận chúa phải là người như vậy."

      "Nàng cũng ngốc giống như ta, ban đầu ta cũng cho là mình oan uổng nàng, nhưng lại là ngày mai nàng ta gả cho Lục Cửu!" Lục Mạo chợt giương cao điệu đè nén tức giận.

      "Huynh đừng nóng giận, này... Haiz, Triều Dương quận chúa phải là hết lòng hâm mộ huynh sao, sao lại, sao lại nỡ lòng đối với huynh như vậy."

      "Nàng ta thông đồng với Lục Cửu, trong lòng nào còn có ta, hừ, cũng chỉ là tiện nhân lẳng lơ ong bướm." Lục Mạo chút nào che giấu khinh miệt.

      "Haiz... Nếu muốn ta , lòng ghen tuông của Triều Dương quận chúa cũng quá lớn rồi. Suy xét cho kỹ huynh quả làm nên sai lầm lớn gì, vậy mà nàng ấy lại nhất quyết tha cho huynh, lòng dạ quá hẹp hòi." Phượng Lâu Xuân đồng ý lắc đầu, "Lúc trước khi nhà ta chưa xảy ra chuyện, tổ mẫu ta giảng đạo lý cho ta, làm thê tử nhất định phải rộng lượng khoan dung..."

      Nhắc tới quá khứ, ánh mắt Phượng Lâu Xuân ảm đạm, "Huynh ngủ lát ."

      Lục Mạo nắm lấy tay Phượng Lâu Xuân, thương tiếc hỏi: "Tìm được người nguyện ý vì phụ thân nàng lật lại bản án chưa?"

      Phượng Lâu Xuân u ám cười tiếng, tránh khỏi Lục Mạo ra ngoài.

      Lục Mạo bỗng dưng cho chính mình cái tát, ảo não cực kỳ, "Ngươi vô dụng."

      - -

      Hôm nay trời trong mây sáng, thời tiết tháng chín quá nóng cũng quá lạnh, ánh nắng tươi đẹp.

      Lục Mạo cầm bầu rượu bị kẹp ở trong đám người nhìn Lục Cửu phía trước cưỡi con ngựa cao to, trước ngực mang theo hoa hồng, vẻ mặt cười sáng lạn. Ánh mắt Lục Mạo lộ vẻ khinh miệt, trong đầu lại khống chế nổi nhớ tới tình cảnh năm trước lúc cưới Mộ Khanh Hoàng, ngày đó thời tiết cũng tốt, gió mát ấm áp dễ chịu, mặc lễ phục chú rể giống như Lục Cửu, mặt vui vẻ gì, phong thái cao ngạo, liếc mắt nhìn mọi người.

      Hôm nay Lục Cửu thành chú rể, chỉ biết cười ngây ngô ngu xuẩn, mất mặt xấu hổ.

      Ánh mắt từ người Lục Cửu dời , chuyển hướng đến kiệu hoa phía sau, lúc này ngồi bên trong kiệu hoa là người từng là thê tử của ... Lục Mạo mạnh mẽ đổ ngụm rượu uống, có thứ gì đó trong lòng như đột nhiên nổ tung, mạnh mẽ xông về phía trước vài bước liền bị hán tử phía trước cho cái tát đẩy trở về, "Chen lấn cái gì mà chen lấn, cút về."

      Hán tử định thần nhìn lại mặt Lục Mạo, "Chao ôi" vỗ tay cái cười ha hả, "Đây phải là Quận mã gia ngày trước sao?"

      Lá gan của Lục Mạo vừa mượn rượu tăng lớn lên nghe được câu này lại biến lại, kéo kéo tóc xuống che mặt, vội vã bỏ chạy.

      Vào đêm, trăng sáng leo lên cây sao, tân khách uống xong rượu mừng đều về. Mạc Viên, đêm tân hôn, Mộ Khanh Hoàng che khăn trùm đầu màu đỏ thêu long phượng trình tường ngoan ngoãn ngồi ở giường hỉ.

      Tay Lục Cửu căng thẳng chảy đầy mồ hôi cầm lấy cây gậy định vén khăn lên chợt nhớ tới cái gì đó liền vội vàng hỏi: "Năm ấy đạp thanh, ta chặn nàng tại Phượng Nghi đình, nàng làm như thế nào? Mau trả lời ta."

      Mộ Khanh Hoàng nghi hoặc "Ơ" tiếng, "Khăn trùm này che lên đầu ta cực kỳ khó , chàng mau vén lên , vén lên rồi chúng ta lại tỉ mỉ những chuyện xấu năm xưa mà chàng làm."

      " được, bây giờ nàng lập tức trả lời ta."

      Mộ Khanh Hoàng bật cười, trêu ghẹo : "Đêm động phòng hoa chúc chàng nhất định phải để ta nhớ tới những chuyện xấu năm xưa chàng làm đối với ta à?"

      "Tối nay động phòng quỳ bàn giặt cũng được, mau ."

      Mộ Khanh Hoàng "Xì" cười tiếng, "Ở đâu học được, quỳ bàn giặt là có ý gì?"

      "Đừng đánh trống lảng mau trả lời ta."

      Bên dưới khăn trùm đỏ, Mộ Khanh Hoàng lén bĩu môi, nhớ đến những chuyện vô liêm sỉ mà Lục Cửu làm tức giận: "Ta để Ngọc Loan Ngọc Châu trực tiếp hắt nước trà lên mặt chàng, ai bảo lúc trước chàng cùng đám đồng bọn của chàng cầm lấy kiếm gỗ chọc làm ta sợ, lại phô trương thanh thế chết sống dám tiến vào Phượng Nghi đình, cuối cùng mang theo nhóm tiểu tử thối bọn họ bỏ chạy."

      Mặt Lục Cửu đỏ bừng, gấp rút đẩy khăn trùm đỏ ra, thấy quả đúng là Mộ Khanh Hoàng, lòng thấp thỏm cuối cùng cũng để xuống, cười lớn tay ôm lấy Mộ Khanh Hoàng ở trong phòng xoay vòng, "Tiểu phượng hoàng nàng rốt cục là vợ ta."

      Mộ Khanh Hoàng sợ hãi ôm chặt Lục Cửu, nện vai , "Chàng mau buông ta xuống, đừng xoay, choáng đầu ta."

      Lục Cửu vội vàng ôm Mộ Khanh Hoàng đến giường, sờ sờ mặt, sờ sờ lỗ tai, ngây ngô cười : "Quả nhiên là tiểu phượng hoàng của ta."

      "Còn có thể là người khác giả thành?"

      "Biết đâu nàng đổi ý, lại lấy nha đầu của nàng gả thay nàng, khi ấy phải ta khóc chết sao?"

      Mộ Khanh Hoàng còn gì để , nhìn Lục Cửu: “Chàng chắc đọc quá nhiều thoại bản."

      Hai người ánh mắt giao nhau, trong cái nhìn nóng bỏng của Lục Cửu, Mộ Khanh Hoàng đỏ mặt, đẩy Lục Cửu ra xuống giường : "Ta tháo mũ phượng."

      Phòng ngủ của Lục Cửu vốn treo màn lụa mỏng màu xanh lục, vật dụng trong phòng đều làm bằng gỗ đàn màu đen, khắp nơi đều thấy lạnh lẽo, sau khi làm phòng cưới, màn xanh lục đổi thành màn lụa hồng, phía bên phải giường lại bày bàn trang điểm rất lớn, bàn trang điểm đặt các hộp phấn son, hộp trang sức cùng lọ hoa tươi, vốn là căn phòng lạnh lẽo thoáng chốc trở nên ấm áp tươi vui đượm mùi nữ nhân.

      "Ta tới giúp nàng." Lục Cửu rất vui vẻ đuổi theo, trong lòng nghĩ kỹ sáng sớm ngày mai vẽ mi cho tiểu phượng hoàng, tiểu phượng hoàng lông mày vừa dài vừa đẹp, đuôi lông mày nhọn như khói, dường như còn có tiên khí.

      " cần chàng." Mộ Khanh Hoàng đẩy Lục Cửu hồi nhưng chỉ vô ích.

      Lục Cửu nghiêm túc uy hiếp, " để cho ta giúp ta liền hôn nàng."

      "Xấu quá, uhm..."

      P/s: Chúc các nàng buổi tối vui vẻ <3<3
      Hơi tiếc là truyện này thiếu thịt. Ta muốn thịtttttt
      HoanHoan, Hoa bé nhỏ, thanhbinh48 others thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Ko biết thái tử cha của khanh hoàng có minh oan dc ko đây?
      Diệp Nhược GiaiYenny mare thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :