1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trùng sinh lại làm độc phụ - Thanh Sơn Ngọa Tuyết (Hoàn ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yenny mare

      Yenny mare Well-Known Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      894
      Chương 45: Cha ta có tiền

      Liên Viên, trong phòng khách tại tiền viện, Mộ Khanh Hoàng cách màn trúc nhìn Lục Cửu nằm giường La Hán, vẻ mặt lo âu.

      Bên trong màn trúc, Lục Cửu thay bộ quần áo dính đầy máu ra, thái y bôi thuốc cho , lại kéo tay Lục Bỉnh, hưng phấn : "Lão cha, mau mau mau, tìm Thái tử gia nhanh cầu hôn cho nhi tử , tiểu phượng hoàng đáp ứng làm con dâu ngài rồi.”

      Gương mặt già của Lục Bỉnh trắng bệch, lúc Lục Cửu cởi quần áo dính máu xuống, lau người sạch liền thấy được ba cái lỗ máu, may mà từ từ ngừng chảy, nay lại thấy nhi tử thành ra thế này mà còn la hét muốn cưới vợ, trong lòng mới triệt để thả lỏng, dùng sức nhéo lỗ tai Lục Cửu cái, "Thằng con ngu xuẩn, ngươi muốn vợ đến mức muốn sống nữa đúng , , ba cái lỗ máu này là thế nào? lẽ ngươi tự mình tìm người bắn?"

      Lục Cửu vội vàng lắc đầu, "Tiểu phượng hoàng còn nhìn kìa, lão cha người cũng thể oan uổng con, con vốn là để Hồ đại thúc bọn họ giả thành cướp, lúc đó con nhảy ra cứu tiểu phượng hoàng lúc nguy nan, trong người con giấu rất nhiều bao máu gà, chuẩn bị sẵn sàng đổ máu, ai ngờ thực có người ám sát tiểu phượng hoàng. Lão cha, con với người rồi, nếu phải là con giấu nhiều bao máu gà, con trai người gặp Diêm vương rồi, đến lúc đó cha cũng đừng mong ôm cháu."

      Dưới bầu khí nghiêm túc ấy, Mộ Khanh Hoàng lại nhịn được cong khóe môi lên, "Thế mà ngươi cũng nghĩ ra cho được."

      Lục Cửu lặng lẽ cười, "Ta nghĩ Hồ đại thúc chém ta đao, chảy nhiều máu chút nhìn giống hơn, sau đó tiểu phượng hoàng nàng mềm nhũn cả lòng gả cho ta, đúng ?"

      "Ngươi chảy nhiều máu như vậy, vốn cũng bình thường, thế mà ta còn tin là ." Hại nàng khóc lúc lâu như vậy, đều do tên trứng thối này làm.

      Lúc đó thái y băng bó kỹ miệng vết thương ra.

      "Lưu thái y, bị thương có nặng ?" Mộ Khanh Hoàng vội hỏi.

      "Ba mũi tên đều ở gần ngực, may mà có vật ngăn cách cản lại, nếu hẳn là phải chết thể nghi ngờ."

      Vừa nghe như vậy, Lục Bỉnh liền vừa sợ vừa tức, lại dùng lực vặn mạnh lỗ tai Lục Cửu, "Con thỏ đáng chết kia, nếu có lần sau nữa lão tử ... ... đưa hết toàn bộ gia tài cho Tam thúc của ngươi."

      "Đừng mà cha, con quý trọng mạng con lắm mà, đâu còn có lần sau, nhất 9din5h , con thề với trời."

      Mộ Khanh Hoàng để Ngọc Khê tiễn thái y ra ngoài, nghe Lục Bỉnh vậy liền áy náy: "Trường Ninh Hầu gia, đều là lỗi của ta, đỡ tên cho ta nên mới bị vậy."


      "Nếu người là vợ của , là con dâu của ta, tiểu tử thúi thay người ngăn đỡ mũi tên đó là phải rồi, quận chúa, tiểu tử thúi người đồng ý, vậy ta có thể tìm Thái tử gia cầu hôn à?" Lục Bỉnh vuốt râu cười tủm tỉm hỏi.

      Mộ Khanh Hoàng mím môi, hơi thẹn thùng, "Tuy ta là nữ tử, nhưng lời phải giữ lời. Chỉ là trước khi , thỉnh Hầu gia cho phép ta cùng Lục Cửu riêng với nhau ít lời."

      "Lão cha ngài mau mau." Lục Cửu nằm giường la hán trực tiếp đuổi người, Lục Bỉnh tức đến râu mép cũng vểnh lên, nhưng nghĩ tới sắp có tôn tử mập mạp lại cười ha hả, "Được, đám nam nữ trai các ngươi luôn có lời muốn riêng với nhau mà, cha hiểu."

      Lục Bỉnh giờ nhìn Mộ Khanh Hoàng có thể là càng nhìn càng thích, quả nhiên ánh mắt của nhi tử tệ.

      Lục Bỉnh rồi, Mộ Khanh Hoàng ngồi vào bên giường Lục Cửu, nhìn sắc mặt hơi tái nhợt nhưng đôi mắt phượng cười kia lại tong suốt sáng ngời chứa đầy ý cười, chẳng biết tại sao nàng cảm thấy lòng chợt chua xót, ngoài miệng lại : "Ngươi cái người này, miệng lưỡi trơn tru lừa gạt ta, ở xe ngươi với ta đống máu chảy ra đó toàn là máu gà hết, kết quả đến cửa Liên Viên ngươi chợt hôn mê, ngươi dọa hỏng ta rồi đó có biết hay ?"

      Thấy đôi mắt Mộ Khanh Hoàng đỏ ửng, Lục Cửu nháy mắt đưa tình hòng chọc cho nàng cười, "Khi đó hôn tiểu phượng nàng ta quả có thấy đau, chỉ thấy vui thích thôi. Cho nên chính ta cũng tưởng đó đều là máu gà hết, ai ngờ ba cái chỗ trúng tên cũng bị chảy máu thiệt, mà còn chảy nhiều đến vậy. Xem ra năm đó ta phải là bị bắn chết mà là do đổ máu tới chết. Nàng nghĩ xem, lủng ba lỗ thôi mà chảy cỡ này, mười mấy lỗ..."

      Mộ Khanh Hoàng túm lấy khăn gấm ném lên mặt Lục Cửu, "Chuyện cười này tuyệt đối buồn cười."

      Lục Cửu cố làm ra vẻ mê muội hít hà chiếc khăn của nàng, chớp chớp mắt : "Thơm đó nha, nhưng lại có vị ngọt như cái miệng nhắn của tiểu phượng hoàng nàng."

      "Câm miệng ." Mộ Khanh Hoàng cảm thấy tại mặt nàng nhất định là đỏ thẫm lên hết rồi. Tỉnh lại cái là bắt đầu giở trò xấu, Lục Cửu thối này khiến nàng hận nghiến răng nghiến lợi mà.

      "Lục Cửu, có thể được trời xanh chiếu cố quay về làm lại đời, ta chỉ muốn bảo vệ ngôi vị hoàng đế của Duẫn Hoàng, muốn cho thiên hạ tránh khỏi họa chiến tranh. Tuy ta là nữ tử, nhưng ta cũng là quận chúa của Đại Tấn, ta dám có ý nghĩ quá giới hạn với thiên hạ này, nhưng ta họ Mộ, nếu ta biết tương lai lại có chiến loạn, ta phải tận lực làm hết những gì có thể. Ta biết vì sao hết lần này tới lần khác ngươi và ta có cơ hội làm lại, nhưng tại ta bắt đầu tin tưởng nhân quả luân hồi mà Phật giáo , ngươi và ta làm lại đời chưa hẳn được tính là lần luân hồi." Mộ Khanh Hoàng chạm chuỗi vòng thiên nhãn bồ đề cổ tay, suy nghĩ trong lòng càng lúc càng ràng, "Ta còn muốn làm thêm nhiều chuyện tốt, Phật giáo gọi đó là công đức, ta làm chuyện tốt vì cầu xin kiếp sau đạt được vinh hoa như thế nào, chỉ vì để an lòng."

      Mộ Khanh Hoàng thấy Lục Cửu trợn tròn mắt, thử dò xét : "Nghe ta những lời này, ngươi có lời gì muốn ?"

      Lục Cửu phát bắt được tay Mộ Khanh Hoàng, sầu lo : "Tiểu hoàng nhi, ta còn có thể cùng nàng động phòng ?"

      Da mặt Mộ Khanh Hoàng thoắt đen thoắt hồng, học theo bộ dạng Lục Bỉnh, phen vặn chặt lỗ tai Lục Cửu, "Ngươi đứng đắn chút cho ta!"

      Lục Cửu ha ha cười, cười đến mức vết thương đau nhức, mặt cũng trắng bệch mới thôi, "Tiểu phượng hoàng ta đều nghe theo nàng hết, nàng bắt ta hướng đông đuổi gà ta tuyệt đối hướng tây đuổi chó."

      Mộ Khanh Hoàng phì cười, đầu ngón tay trắng nõn chọc chọc lên lông mày Lục Cửu, "Làm chuyện tốt như thế nào trong lòng ta có ý tưởng rồi, tại mỗi huyện hoàng tổ phụ đều lập ra Dưỡng Tế Viện để thu dưỡng người già đơn và trẻ mồ côi, ta lại phát Dưỡng Tế Viện cũng có ai đặc biệt quản lý, huyện phủ chỉ phát cho bọn họ ngày hai bữa ăn, để bọn họ bị đói chết, chứ những thứ khác thèm quản, nhưng như vậy tốt. Sau khi ngươi và ta thành thân, ta định cầu hoàng tổ phụ giao việc này cho ta, Hộ bộ từ trước đến nay rất thiếu tiền, dễ dàng cấp ngân sách cho Dưỡng Tế Viện , rất có thể ta phải dùng đến đồ cưới của ta, về sau nếu như chúng ta có con, con chúng ta có đồ cưới, ngươi có ý kiến gì sao?"

      "Tiểu phượng hoàng nàng nghĩ sao cứ làm như vậy , chúng ta có tiền cũng cần nóng vội, cha ta thầm trộm được rất nhiều tiền, vàng thỏi từng rương, tương lai đều là của ta, nàng an tâm làm." Lục Cửu trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

      Mộ Khanh Hoàng nhìn cười, "Lục Cửu, ta phát ta gả cho ngươi tốt."

      Gương mặt đầy vết cào của Lục Cửu thoáng chốc nở rộ như hoa, nhìn tức cười. Mộ Khanh Hoàng phì cười, đoạt lại khăn gấm của mình nhàng lau mặt cho , "Lúc ta tức giận khống chế được tính tình, sao ngươi cũng biết trốn , gương mặt bị phá hết cả rồi."

      "Tiểu hoàng nhi, mặt ta là của nàng, thân thể ta cũng là của nàng, nàng muốn cấu véo thế nào cũng được, cần khách khí." Lục Cửu bắt lấy tay Mộ Khanh Hoàng, vừa xoa vừa nắn.

      Mặt Mộ Khanh Hoàng đỏ như bôi lên lớp phấn son, đứng dậy "Hừ" Lục Cửu cái, "Ngươi nghỉ ngơi xong mau mau trở lại nhà mình , sáng mai ta hồi cung."

      Lục Cửu vui đến mức suýt nhảy dựng lên, nhưng mà cố làm ra vẻ biết, "Nàng hồi cung làm cái gì thế?"

      "Ta gặp mẫu phi, hừ." Mộ Khanh Hoàng cố gắng chống đỡ cảm giác nóng rát mặt mình, quẳng khăn rời .

      Lục Cửu giơ tay đón lấy tấm khăn kia đắp lên mặt, lát sau, phía sau lớp khăn mỏng truyền đến tiếng cười trộm vui sướng.

      - -

      Trăng treo đỉnh đầu, bên sông Tần Hoài nhộn nhịp, cầm tiêu vang vọng, ca múa hân hoan.

      Nam nhân tìm vui tay kéo tay ôm say sưa vung tiền, mỹ nhân mặc lụa mỏng vây quanh cười ngả nghiêng, mụ chủ chứa luôn treo nụ cười nịnh nọt mặt, gặp người tiếng người gặp quỷ tiếng quỷ, vì mỗi nương mà đáp cầu dắt mối tìm ân khách.

      Trong tiếng đàn ca múa hát xen lẫn tiếng cười vui trong trẻo kia, tiền vàng tiền bạc biết lọt vào túi ai.

      Bóng cây lắc lư dưới ánh trăng, người gác tay mà đứng, bóng người hoà cùng bóng cây, gần như tan ra cùng nhau.

      "Lá gan lớn , có mấy người nâng đỡ ngươi nên trong mắt ngươi còn ai nữa phải , có còn nhớ ta là ai, còn nhớ lúc trước ngươi từng đáp ứng ta cái gì?" Bóng người ấy .

      bóng dáng mảnh khảnh chậm rãi di chuyển đến gần, quỳ xuống đất, "Ta có quên."

      "Vậy sao hôm nay ngươi lại phạm phải lỗi lầm ngu xuẩn kia ? Có hỏi ý kiến ta chưa?"

      "Chủ tử, lần này là ta xúc động, ta bảo đảm tuyệt đối có lần sau."

      “Ngươi ấy, phải thời thời khắc khắc nhớ kỹ, ngươi giờ còn là ngươi xưa kia, leo lên thuyền của ta phải nghe theo lời ta. Bằng , vì để con thuyền này có thể thuận lợi chạy nhanh đến bờ bên kia, ta ngại xé hoa đốt nhụy, làm cho ngươi còn được hưởng tuổi thanh xuân.”

      Bóng dáng quỳ rùng mình cái, "Tuyệt đối có lần nữa."

      "Được, ta tin ngươi thêm lần." Bóng dáng đứng thẳng xoa xoa đầu của người quỳ, "Ngươi cũng khiến người ta đau lòng đấy. Biết làm thế nào, biết làm thế nào đây."

      Cái bóng quỳ nức nở nghẹn ngào.

      - -

      Sau nửa đêm bọn người Võ Đại mới trở lại Liên Viên bẩm báo, lúc đó Mộ Khanh Hoàng cùng Lục Cửu cũng có ngủ mà vẫn luôn chờ bọn họ trở lại.

      Võ Đại quỳ xuống đất chắp tay, "Quận chúa, thuộc hạ bất lực bắt được người bắn tên."

      Nằm ở giường quý phi, Lục Cửu đắp lụa mỏng cùng Mộ Khanh Hoàng liếc mắt nhìn nhau, : " cụ thể ."

      Võ Đại bèn : "Đường phố hướng bắc quanh co khúc khuỷu nhiều kể xiết, chúng ta quen địa hình, hung thủ kia lại rất quen thuộc nơi ấy, dẫn dụ chúng ta chạy vòng quanh, cuối cùng hung thủ hoàn toàn biến mất vào lúc nào chúng ta cũng biết. thấy hung thủ đâu, chúng ta liền chia nhau ra tìm ở phố phường hướng bắc cùng với khu vực ven sông Tần Hoài, lục soát khắp nơi cũng tìm được, nhưng có thể xác định là hung thủ chỉ có người."

      "Bắn ra lượt ba mũi tên, quả là thần tiễn." Lục Cửu cầm lấy ba mũi tên rút ra từ ngực khi trước, tỉ mỉ tra xét rồi lại ném , "Cả ba mũi tên này đều là tên săn bắn loại bình thường nhất."

      " như vậy, người này thể bắt được sao?" Mộ Khanh Hoàng nhíu mày.

      "Quen thuộc phố phường hướng bắc và ven sông Tần Hoài, hoặc là thường đến Tần Hoài làm khách, hoặc chính là kỹ nữ."

      Mộ Khanh Hoàng nhìn Lục Cửu cái, với đám người Võ Đại: "Các ngươi vất vả, mau xuống ăn cơm nóng , ta cho người liên tục hâm nóng cho các ngươi."

      "Tạ quận chúa."

      Chờ đám người Võ Đại rồi, Mộ Khanh Hoàng mới : "Ngay từ đầu ta hoài nghi là Mộ Kiêu, nhưng lại cảm thấy giống, Mộ Kiêu đối phó với ta để làm cái gì đâu, ta cũng đâu phải là Duẫn Hoàng có thể thừa kế ngôi vị hoàng đế. Sau đó ta rà lại lượt những người mà ta từng đắc tội, là Lục Mạo Ninh Tú Ngọc, hai là Phượng Lâu Xuân, ba là Lục Nguyệt. Nhị thúc Nhị thẩm cùng tổ mẫu nhà ngươi bị chém đầu mà chết, theo tính tình của Lục Nguyệt có thể giận chó đánh mèo lên ta. Cuối cùng chính là hai đứa con của Lý lương đễ hồi bé từng có khúc mắc với ta, Nghi Hòa và Nam Bình.”

      "Còn có Lâm An trưởng công chúa nữa, lần trước nàng ta để đầy tớ quý phủ ra ngoài truyền lời đồn đãi hại nàng." Lục Cửu bổ sung.

      Mộ Khanh Hoàng khẽ vuốt lông mày, cười , " ngờ ta đắc tội nhiều người như vậy."

      "Tiểu phượng hoàng sợ, có ta đây, về sau phu quân nàng chính là Chỉ huy sứ mà quỷ gặp quỷ cũng phải sầu đấy.”

      Mộ Khanh Hoàng cười ra tiếng, liếc Lục Cửu cái, "Nghiêm chỉnh mà , tài bắn cung của người muốn bắn chết ta giỏi như vậy, ta chỉ có thể nghĩ tới ba loại người. , thợ săn. Hai, người thuộc đội cung tiễn trong cung. Ba, người giang hồ. Trong số những người ta đắc tội, ngươi đoán ai có khả năng cao hơn chút?"

      "Thợ săn là dân, đội cung tiễn là quân nhân, người giang hồ là đủ hạng người, có thể trực tiếp tiếp xúc đến những người này, ta nghĩ đến người." Lục Cửu nhướng hàng lông mi dài rậm, "Tiểu phượng hoàng, chúng ta cùng nhau viết ra tên người này, được ? Xem xem chúng ta có thần giao cách cảm ."

      "Đêm dài dài đằng đẵng, lòng dạ nào ngủ, đoán lúc cũng sao. Người đâu, cầm giấy và bút mực đến."

      lúc sau, bốn nha hoàn Ngọc Khê Ngọc Loan đứng bên hầu hạ, hai người mài mực hai người trải giấy.

      Chờ hai người viết xong, Mộ Khanh Hoàng và Lục Cửu cùng nhau cầm giấy Tuyên Thành lên đưa cho đối phương xem.

      Mộ Khanh Hoàng nhìn thoáng qua cái tên do Lục Cửu viết, Lục Cửu nhìn thoáng qua tên do Mộ Khanh Hoàng viết, sau đó hai người nhìn nhau cười tiếng.

      Mặc dù ban sáng vừa bị ám sát, nhưng chẳng biết tại sao có Lục Cửu ở cùng, trong lòng nàng lại rất thoải mái, liền cười : "Vậy bắt đầu tra từ nàng ta trước."

      "Đợi chút, tiểu phượng hoàng, khi nào chúng ta thành thân, ta kịp đợi phụ xướng phu tùy, sáng mai luôn được ?"

      "Ngọc Loan, tiễn khách!"
      HoanHoan, thanhbinh, Tiểu Ly 111155 others thích bài này.

    2. Chúc Anh Đài

      Chúc Anh Đài Well-Known Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      380
      Ui, được hai chương luôn kìa, cảm ơn bạn editor nha :yoyo12:
      Yenny mareDiệp Nhược Giai thích bài này.

    3. Nguyên Nguyễn

      Nguyên Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      98
      2 chương 1 lúc :yoyo14::yoyo14::yoyo14: Thank edit nhiều
      Yenny mare thích bài này.

    4. Linh_lung_co_nuong

      Linh_lung_co_nuong Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      164
      2 CHƯƠNG!!! :yoyo45::yoyo45:
      Chương trước thổ lộ, chương sau cưới luôn hê :yoyo19::yoyo19:

    5. Yenny mare

      Yenny mare Well-Known Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      894
      Chương 46: Dưỡng Tế Tự Khanh Mộ Khanh Hoàng

      Theo ý Lục Cửu, tất cả mọi việc gì quan trọng bằng cưới Mộ Khanh Hoàng. Vì thế, vừa được Mộ Khanh Hoàng đồng ý gả, sáng sớm hôm sau liền bắt lão cha nhà gặp thái tử để cầu hôn.

      Thái tử cũng thể độc đoán tự mình quyết định, liền hỏi ý của Kiến Nguyên Đế, Kiến Nguyên Đế biết được Mộ Khanh Hoàng đồng ý liền sảng khoái ban hôn, hôn ước giữa quận chúa với thế tử Hầu phủ vốn chính là môn đăng hộ đối, nếu phải cả nhà Lục Mạo chen vào chân bên trong, chừng năm đó Triều Dương cùng Lục Cửu thành đôi, tại Lục Cửu vẫn như cũ muốn cưới Triều Dương quận chúa, đó chính là duyên phận của bọn họ.

      Thánh chỉ đến, Trường Ninh Hầu phủ liền gấp rút dựa theo quy củ chuẩn bị tam môi lục sính hỏi cưới, xử lý mọi chuyện nhanh như sấm rền gió cuốn.

      Tam môi lục sính: Theo nghi thức truyền thống Trung Quốc, những người đàn ông và phụ nữ kết hôn cần 3 lễ giới thiệu và 6 lễ sính tương tự “tam thư lục lễ”

      Về chuyện định này, Lục Cửu đương nhiên là muốn càng nhanh càng tốt, hận thể hôm trước đính hôn ngày kia thành hôn luôn, nhưng nhạc phụ là thái tử, cha của nhạc phụ lại là hoàng đế, hôn kỳ phải do quyết định. Trong lòng sốt ruột vô cùng, chỉ sợ đêm dài lắm mộng, liền cầu khẩn cha đến trước mặt Thánh thượng để tốt, Kiến Nguyên Đế cũng cho công thần Lục Bỉnh mặt mũi nên liền đem hôn kỳ định ra là hai tháng sau.

      Biết được hôn kỳ, Lục Cửu miễn cưỡng hài lòng, yên ổn ở nhà dưỡng bệnh, quyết tâm hai tháng sau làm chú rể hào hoa phong nhã tuyệt thế nhất trần đời.

      Trường Ninh Hầu phủ đưa sính lễ cho Mộ Khanh Hoàng có thể so với mười dặm hồng trang. Hôm đưa sính lễ ấy, đám người rảnh rỗi trong kinh đều đến vây xem, tin tức cũng lan truyền ra ngoài.

      Người nào biết được vụ án Lục Từ thị cáo trạng Mộ Khanh Hoàng, cũng biết những việc làm trái lương tâm của cả nhà Lục Mạo đối với Mộ Khanh Hoàng, vì vậy lúc này khi biết Triều Dương quận chúa muốn gả cho đường ca của chồng trước, phần lớn mọi người đều líu lưỡi tức phụ nên là của ai là của người đó, các ngươi xem cả nhà Lục Mạo mưu tính cướp vợ của người ta phải gặp báo ứng rồi đó ư; đồng thời cũng có số ít người vụng trộm lời huyên thuyên, cái gì khẳng định là Triều Dương quận chúa cùng Trường Ninh Hầu thế tử sớm thông đồng ở cùng chỗ vân vân.


      Nhưng những người này cũng dám quang minh chính đại , sợ bị cẩm y vệ xuất quỷ nhập thần bắt cắt lưỡi.


      Tháng bảy nóng cháy, ban ngày mặt trời vẫn chói chang như cũ, nóng bỏng đến khó nhịn, Kiến Nguyên Đế cũng ở Càn Thanh Cung phê tấu chương mà mang theo thái tử nhà thuỷ tạ ở ngự hoa viên, lúc đó, thái tử vùi đầu vào đống tấu chương, Kiến Nguyên Đế nằm thảnh thơi ghế nhắm mắt dưỡng thần, Mộ Khanh Hoàng cầm lấy mỹ nhân chùy (1) đấm chân cho Kiến Nguyên Đế, dò xét thấy tâm tình Kiến Nguyên Đế khá tốt, Mộ Khanh Hoàng mới : "Hoàng tổ phụ, tôn nữ xuất giá người cho con lại đồ cưới có đúng ?"

      (1) Mỹ nhân chùy: búa dùng để đấm chân thời xưa.

      Kiến Nguyên Đế vừa nghe vừa cười, liếc nhìn Mộ Khanh Hoàng : "Trẫm con hôm nay sao lại ngoan ngoãn như vậy, ra là vì muốn vòi trẫm cho đồ cưới."

      Mộ Khanh Hoàng cười cười, "Con xưa giờ vẫn ngoan mà."

      Thái tử trách nàng: "Làm càn, phần đồ cưới kia sớm đưa cho con, sao nay lại còn muốn thêm. Phụ hoàng, ngài thể nuông chiều con bé, nếu như cho con bé nữa, những người khác gả ra ngoài trong lòng đều nhất định là bất bình."

      "Phụ thân, con còn chưa xong mà." Mộ Khanh Hoàng nhìn về phía Kiến Nguyên Đế,

      "Lần này Tôn nữ cần vải lụa vàng bạc lại càng muốn ruộng đất nhà cửa, tôn nữ là vì muốn chia sẻ ưu phiền cho hoàng tổ phụ, hoàng tổ phụ ngài để mỗi huyện thiết lập ra Dưỡng Tế Viện là vì những người già, mẹ goá con côi ngoài kia, để cho những đứa trẻ bị bỏ rơi, những kẻ ăn mày còn có chỗ dung thân, có thể sống qua ngày. Nhưng tôn nữ từng ghé qua Dưỡng Tế Viện tại Ứng Thiên phủ, quả thực đúng là cấp cho bọn họ mái nhà có thể che gió chắn mưa, nhưng tôn nữ phát chỉ như vậy thôi còn chưa đủ, Dưỡng Tế Viện có người đặc biệt quản lý, những người già trẻ ngoài kia chỉ đủ lương thực để chết đói, nếu sinh bệnh thường trực tiếp là bệnh mà chết, có đại phu khám, thuốc uống. Còn những đứa trẻ lớn lên ở Dưỡng Tế Viện, phần lớn đều thành lưu manh đường có việc gì làm, Dưỡng Tế Viện đều đem những đứa trẻ kia nuôi thành phế nhân, con nghĩ những đứa này nếu như dạy chúng chút khả năng kiếm sống tốt chúng cũng trở thành như thế, hoàng tổ phụ, tôn nữ xin lệnh tiếp quản Dưỡng Tế Viện, người đáp ứng , có được hay ?"

      Mộ Khanh Hoàng kéo tay Kiến Nguyên Đế lắc lư làm nũng.

      Kiến Nguyên Đế mở mắt ra, ngồi dậy, quan sát Mộ Khanh Hoàng, "Con cũng biết chính mình làm cái gì đúng ?"

      Mộ Khanh Hoàng nghiêm túc gật đầu, "Hoàng tổ phụ, tôn nữ biết chính mình làm cái gì."

      Thái tử trước trộm liếc qua sắc mặt Kiến Nguyên Đế mới trách cứ: "Hoàng nhi, được phép làm bậy, chỉ còn hai tháng nữa là con phải lập gia đình làm vợ người ta rồi, bổn phận của con là giúp chồng dạy con."

      Kiến Nguyên Đế đưa tay ngăn thái tử lại, nghiêm túc : "Con có biết cả nước có bao nhiêu Dưỡng Tế Viện ? Con có biết thiên hạ có bao nhiêu người chờ cứu tế? Con có biết cứu giúp những người này cần bao nhiêu nhân lực, vật lực, tiền tài? Triều Dương, hoàng tổ phụ thích những người làm nửa chừng rồi bỏ dở."

      Thái tử nghe vậy liền vội vàng từ tháp xuống chắp tay : "Phụ hoàng, do con bé còn trẻ tuổi nghĩ sao làm vậy, từ lại ngậm vàng nuốt ngọc lớn lên, căn bản biết nhân gian khó khăn, ngài cũng thể coi là ."

      Kiến Nguyên Đế trừng thái tử cái, "Ngươi xem tấu chương , hai người chúng ta chuyện chưa đến lượt người thứ ba chen vào."

      "Vâng." Thái tử nghiêng mình về phía Mộ Khanh Hoàng nháy mắt.

      Mộ Khanh Hoàng cười trộm, "Phụ thân người cũng đừng trừng con, hoàng tổ phụ nhìn người kìa."

      Thái tử vừa ngẩng đầu quả nhiên thấy Kiến Nguyên Đế trừng , mỉm cười cái liền ngoan ngoãn xem tấu chương, nhưng cũng xen vào, làm bộ cầm bản tấu, dựng thẳng lỗ tai lên nghe lén.

      "Hoàng nhi, con trả lời những vấn đề vừa rồi cho hoàng tổ phụ."

      Mộ Khanh Hoàng bình tĩnh nghĩ kỹ rồi mới : "Tôn nữ biết cả nước có bao nhiêu Dưỡng Tế Viện, cũng biết thiên hạ có bao nhiêu người cần cứu giúp, nhưng tôn nữ biết nhất định là phải tốn rất nhiều tiền tài. Nhưng mà hoàng tổ phụ, con vẫn muốn làm chuyện này, con xin bảo đảm với hoàng tổ phụ tuyệt đối bỏ dở nửa chừng. Phật gia nhân quả luân hồi, rằng kiếp này làm công đức kiếp sau nhất định được đền đáp, con liền nghĩ, kiếp trước con nhất định làm rất nhiều điều tốt nên kiếp này mới có thể thành tôn nữ của người để hưởng thụ vinh hoa phú quý hôm nay, nhưng mà hoàng tổ phụ, tôn nữ sợ là nếu kiếp này hưởng thụ hết công đức tích góp từng chút của kiếp trước, kiếp sau nhỡ phải làm heo con phải làm sao bây giờ, cho nên ra tôn nữ muốn tiếp quản Dưỡng Tế Viện cũng là có tư tâm, kiếp này tích góp nhiều công đức kiếp sau mới có thể tiếp tục làm tôn nữ của hoàng tổ phụ nha."

      Thái tử cười, " hươu vượn."

      Kiến Nguyên Đế bật cười, sờ sờ đầu Mộ Khanh Hoàng, " là đứa ngốc."

      "Vậy là người đáp ứng rồi sao?"

      "Chuyện này con cho Lục Cửu nghe chưa, như thế nào?"

      " cha có tiền, tiền của cha chính là tiền của , bảo con yên tâm làm." Nghĩ tới bộ dáng Lục Cửu những lời này, trong mắt Mộ Khanh Hoàng lên chút vui vẻ.

      "Lời đúng là , cái tên Lục Bỉnh này chính là lẳng lặng làm giàu, người khác biết ông ấy chứ trong lòng trẫm ràng tường tận, đừng trông bề ngoài ngoan ngoãn thành , chứ thực ra vàng bạc nắm trong tay còn nhiều hơn cả số lông mọc người." Kiến Nguyên Đế vuốt ve nhẫn ngọc màu đen ngón tay cái trong chốc lát, hai mắt loé sáng cái rồi ngay lập tức thu liễm lại.

      "Vậy trẫm phong con làm quan Tổng tài của Dưỡng Tế Viện, tổng hợp cân nhắc quyết định công việc của Dưỡng Tế Viện trong cả nước, Lục Cửu nay là vị hôn phu của con, vậy trẫm phong thêm cho thêm chức Tổng tài lý của Dưỡng Tế Viện, con tiện ra mặt làm việc đều giao cho xử lý, thiếu tiền cứ tìm cha đòi." đến đây Kiến Nguyên Đế ha ha cười rộ lên, dường như vừa vớ được món hời lớn.

      Mộ Khanh Hoàng cũng cười, "Hoàng tổ phụ, vừa phong cho chúng con làm quan, lại còn định ra phẩm cấp cho chúng con nữa, tuy tôn nữ chưa làm quan bao giờ nhưng cũng biết mỗi nha môn đều có tật xấu là đùn đẩy kéo dài công việc, cái chức Dưỡng Tế Viện tổng tài của tôn nữ giờ cùng với Dưỡng Tế Viện tổng tài lý và cẩm y vệ đều trực thuộc quyền quản lý của ngài, thuộc quản lý của huyện nha phủ nha môn nữa, được hay ?"

      Sợ Kiến Nguyên Đế đáp ứng, Mộ Khanh Hoàng lại vội vàng : "Phật gia cứu mạng người hơn xây bảy tòa tháp, việc mà tôn nữ sắp làm có thể cứu được nhiều sinh mệnh, công đức khẳng định tăng vùn vụt, những công đức này tôn nữ cũng thể chiếm riêng, hoàng tổ phụ hay là người lấy danh hiệu Dưỡng Tế Viện thượng thư luôn , dù sao hết thảy mọi công việc của Dưỡng Tế Viện, tôn nữ đều trực tiếp báo lại với ngài, người khác đừng mơ tưởng khoa tay múa chân ở đó."

      "Con lại làm càn." Thái tử trừng Mộ Khanh Hoàng cái.

      "Phụ thân, đây phải là làm càn, đây là việc lớn liên quan đến gia tộc Mộ thị chúng ta có thể kéo dài ngàn năm vạn năm hay ." Mộ Khanh Hoàng nghiêm trang .

      Thái tử bất đắc dĩ lắc đầu, "Phụ hoàng, người thể lại dung túng con bé làm bậy nữa, phong cho con bé cái danh hiệu quá giới hạn lắm rồi, theo nhi thần thấy việc phẩm cấp này coi như thôi .”

      "Ngươi mới làm bậy, Hoàng nhi của chúng ta là chuyện rất nghiêm túc."

      Mộ Khanh Hoàng cười gật đầu, "Đúng vậy đúng vậy."

      Thái tử bất đắc dĩ im miệng, "Thôi thôi, hai người các người làm bậy thôi, phê sổ con phê sổ con."

      Kiến Nguyên Đế cười : "Ngươi nhiều đạo lý lý do như vậy chỉ là muốn đả động đến trẫm, các triều đại đổi thay, hưng suy thay đổi, có gia tộc nào có thể thống trị thiên hạ này qua ngàn năm vạn năm, trẫm từ trước đến nay cầu xin Mộ gia chúng ta có thể độc chiếm thiên hạ ngàn năm vạn năm, đó là ảo tưởng, trẫm chỉ muốn được so với Đại Đường tồn tại qua ba trăm năm đủ thấy hài lòng, Triều Dương, con làm , làm ra chút ít công đức cầu phúc cho Mộ gia chúng ta độc chiếm thiên hạ có thể kéo dài đời nào hay đời đấy, cũng uổng công hoàng tổ phụ thời liều chết liều sống dẹp yên thiên hạ này."

      Mộ Khanh Hoàng nhướng mày vui mừng, khấu đầu tạ ơn, nhưng nàng vẫn quên chuyện phẩm cấp lại thúc giục hỏi lại lần nữa.

      Kiến Nguyên Đế vuốt chòm râu, trong lòng liền nghĩ ra kế hoạch, "Nếu như con có thể làm được, vì lâu dài trẫm phải định ra quy củ, như vậy , trẫm thành lập cho con nha môn kêu là Dưỡng Tế Tự, phong con làm Dưỡng Tế Tự khanh, chính tam phẩm, quản lý việc thu dưỡng quyên tặng cứu tế của cả nước, thêm chức chính tứ phẩm Dưỡng Tế Tự thiếu khanh của Lục Cửu để giúp đỡ con, tất cả quan chế đãi ngộ đều giống với ngũ tự (1) nhưng bên cạnh đó cũng có điểm khác biệt, nha môn này chính là cái hang đáy, việc tiền nong con tự mình nghĩ biện pháp, trẫm cho phép con tuỳ cơ ứng biến, trừ trẫm, Dưỡng Tế Tự con muốn vận hành như thế nào làm như thế đó, Hộ bộ có tiền đưa cho con đâu, năm nay còn thiếu hụt, cung điện hậu cung nhiều chỗ bị rỉ mưa mà đến nay còn có tiền tu sửa, nhưng con có cha chồng lắm tiền, có tiền cứ đòi ông ấy."

      (1) Ngũ tự: tên gọi tắt của năm nha môn lớn là Đại Lý tự, Thái Thường tự, Quang Lộc tự, Thái Phó tự, Hồng Lư tự.

      đến cần tiền trong lòng Kiến Nguyên Đế lại rục rịch, nhưng nghĩ tới Dưỡng Tế Tự chính là cái hang đáy, để Lục Bỉnh đắp tiền vào đấy để dỗ Triều Dương là đủ để đào hố bẫy ông ấy rồi, vừa ngẫm lại thấy sướng.

      Thái Tử ở bên ngồi nghe toàn bộ quá trình còn biết gì nữa rồi, khóe miệng co rút, lén liếc sang Kiến Nguyên Đế vài lần. Sao cứ cảm thấy như phụ hoàng muốn bòn rút tiền chổ Lục tướng quân ấy nhỉ, vàng bạc nhiều như lông gì gì đó, phụ hoàng hẳn là ghen ghét .

      Điều này là niềm vui ngoài ý muốn, Mộ Khanh Hoàng lần nữa khấu đầu tạ ơn.

      Lúc đó, Ngụy Bảo đến bẩm báo rằng Mộ Cao Tố cầu kiến, Kiến Nguyên Đế mưu lừa gạt Lục Bỉnh phen nên trong lòng rất vui, vung tay lên liền đồng ý .

      Còn chưa gặp người nghe thấy tiếng.

      "Gia gia cát tường!"

      "Gia gia vạn tuế!"

      Chỉ chốc lát sau Mộ Cao Tố liền tiến vào, trong tay cầm lồng chim tinh xảo, trong lồng là con chim tre màu vàng nhạt pha sắc xanh, đầu chim màu phấn hồng, nhướng cái cổ lên kêu "Gia gia cát tường, gia gia vạn tuế."

      Mộ Cao Tố cười quỳ xuống thỉnh an, "Hoàng gia gia cát tường, hoàng gia gia vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

      Con chim kia cũng kêu theo "Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế", dụ dỗ Kiến Nguyên Đế cười đến thấy cả nếp nhăn mặt.

      Kiến Nguyên Đế chỉ vào Mộ Cao Tố, "Ngươi tên nhóc này chỉ biết chơi mấy thứ linh tinh này."

      Mộ Cao Tố cười cái, thỉnh an thái tử mới rồi đáp lời: "Hoàng gia gia người biết đâu, có thể ăn có thể chơi có thể ngủ, biết ăn biết chơi biết ngủ, đây mới là cuộc sống tự do tự tại nhất đời, người sống cả đời là vì cái gì, phải là vì ăn ngon mặc ấm vui thích con cháu đầy đàn sao? Người đạo lý này có đúng hay ?"

      "Chỉ biết ngụy biện." Kiến Nguyên Đế hừ tiếng, "Đây là vẹt à, lấy ra trẫm nhìn chút, kêu lên dễ nghe nhỉ ."

      Mộ Cao Tố gấp rút dâng lên, "Vốn là muốn hiến tặng cho hoàng gia gia, cái này gọi là vẹt đầu hoa, rất có linh tính, dạy nó cái gì nó liền cái nấy, ta thấy nó còn thông minh hơn cả ta."

      Mộ Khanh Hoàng cười, đứng dậy chào Mộ Cao Tố, "Tố đường ca, nào có ai lại khen con vẹt thông minh hơn mình."

      Mộ Cao Tố lại cười : " Đúng vậy mà, ta , ta ngoài ăn chơi ra phải là tên ngốc sao, ta như thế gọi là tự hiểu mình nha, Lục Cửu còn từng đánh nhau với ta kìa, đúng rồi, ta còn chưa chúc mừng muội, Lục Cửu và ta đều có chung chí hướng, hai huynh đệ chúng ta chỉ muốn an nhàn hưởng phú quý, gả cho Lục Cửu là đúng, cùng ta đều là người thương vợ."

      làm mặt Mộ Khanh Hoàng đỏ lựng, nàng đến đứng kế bên Kiến Nguyên Đế, chạy tới giúp thái tử duyệt tấu chương.

      "Tiểu nha đầu này thẹn thùng." Mộ Cao Tố híp mắt cười .

      "Đừng bắt nạt muội muội con, lại càng đừng có lôi kéo làm hư Lục Cửu, tên nhóc Lục Cửu này đầu óc so với con linh hoạt gấp trăm lần, trẫm cần dùng đến , nếu cũng phong cho cái chức Dưỡng Tế Tự thiếu khanh."

      Mộ Cao Tố mù mờ hỏi: "Dưỡng Tế Tự thiếu khanh là cái gì?"

      "Cái gì đó mà con chính là chức quan mà trẫm vừa phong. Trẫm mới vừa thành lập nha môn tên là Dưỡng Tế Tự, để cho hoàng muội muội của con làm Dưỡng Tế Tự khanh, Lục Cửu làm thiếu khanh."

      Mộ Cao Tố há to miệng.

      "Thấy ngu chưa, ha ha." Trong lòng Kiến Nguyên Đế cũng là có ý muốn dỗ cho tôn nữ chơi vui vẻ, nhưng rốt cuộc thành lập Dưỡng Tế Tự cũng là việc công đức vô kể, cũng tính là chơi bời xằng bậy. Nha môn này chính là cái động đáy, tiền bạc bao giờ lấp đầy được, sáng mai lâm triều có lẽ có triều thần dâng tấu phê bình kín đáo, nhưng chỉ cần ông đây là vì Đại Tấn có thể kéo dài ngàn năm vạn năm mà tích góp từng tí công đức, bảo đảm ai dám phản đối, ngươi phản đối là có ý gì, lẽ ngươi muốn Đại Tấn thống trị thiên hạ ngàn năm vạn năm? Ngươi muốn tạo phản à? Còn nếu thậm chí có người soi mói Triều Dương thân là nữ nhi mà ra làm quan à, được thôi, nếu để cho Triều Dương quản lý Dưỡng Tế Tự, vậy ngươi tự làm ?

      Để xem có ai dám cam tâm tình nguyện ném tiền của mình vào nước, cũng chỉ có đứa Triều Dương ngốc nghếch này mới cam tâm tình nguyện.

      "Hoàng gia gia người đây phải là muốn gài bẫy hoàng muội muội sao? Dưỡng Tế Tự chính là Dưỡng Tế Viện có đúng hay ?"

      "Con còn chưa có ngốc nha." Kiến Nguyên Đế cười.

      "Hoàng gia gia, Dưỡng Tế Tự Dưỡng Tế Viện chỉ khác nha chữ, con có ngốc cũng có thể đoán ra được."

      Mộ Cao Tố vừa nhìn về phía Mộ Khanh Hoàng, "Hoàng muội muội, muội có tiền mà biết xài vào đâu cứ cho ta , ta cần tiền nè, hôm kia ta thấy được bức hoạ cổ tiền triều, muốn mua nhưng có tiền mua, muội lãng phí tiền cho những người kia bằng cứu tế thân đường ca này."

      Mộ Khanh Hoàng dở khóc dở cười, há mồm muốn gì đó nhưng Mộ Cao Tố lại bắt đầu leo lẻo, "Muội như vậy đúng là phá sản, Lục Cửu biết ? Lục Cửu cưới muội đúng là gặp xui tám đời, muội là mà sao lại ham danh ham lợi như thế, làm quan tốt chỗ nào chứ, ngày ngày phải xem đống công văn, chả có chút thú vị nào, con con đứa như muội là tuyệt biết hưởng thụ, ở nhà giúp chồng dạy con tốt sao, có việc gì tổ chức vài bữa tiệc yến hội thưởng hoa, dạo phố, rồi lại sinh vài đứa đích tử đích nữ, nhàn nhã, muội lại gấp gáp tự tìm phiền phức, hoàng muội muội huynh với muội rồi..."

      "Ngừng ngừng ngừng." Mộ Khanh Hoàng bị Mộ Cao Tố cằn nhằn muốn chết, "Tố đường ca huynh cũng cần gì nữa, nhưng mà Tố đường ca à, hoàng tổ phụ miệng vàng lời ngọc, Dưỡng Tế Tự thành lập, muội thay đổi ý định, muội tại chính là tam phẩm tay nắm thực quyền thuộc nha môn Dưỡng Tế Tự khanh, rất uy phong nha."

      Mộ Cao Tố dùng ánh mắt "Ngươi hết thuốc chữa, ngươi là người phụ nữ phá sản" nhìn Mộ Khanh Hoàng đến mức nàng phải bỏ chạy trối chết.

      P/s: Dài quá cả nhà ơi ~~
      HoanHoan, thanhbinh, Tiểu Ly 111150 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :