1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trùng sinh lại làm độc phụ - Thanh Sơn Ngọa Tuyết (Hoàn ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyên Nguyễn

      Nguyên Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      98
      biết khi nào chị mới mở lòng vs hix hix.
      Thank kiu edit :yoyo55::yoyo55::yoyo55:
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    2. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Nhìn thấy tên truyện nhẩy lên mà mừng lắm luôn nàng. Ta theo đến cùng chỉ cần k drop
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    3. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Chắc phải có cao trào nào đó chị mới mở lòng vs a
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 42: Bày mưu bắt phượng (bốn)

      Tia nắng ban mai chiếu rọi, từng giọt mưa rơi tí tách lên đọt chuốt dưới mái hiên.

      Trong đình giữa hồ, cửa sổ mở toang, dưới cửa đặt chiếc bàn thấp, bàn bày tách trà màu xanh ngọc bích cùng vài dĩa điểm tâm lò hương.

      Mộ Khanh Hoàng tựa người tháp quý phi, thất thần ngắm nhìn màn mưa ngoài cửa sổ.

      Cả Liên Viên rộng lớn chìm trong yên tĩnh.

      Ngọc Loan bị mấy người Ngọc Khê đẩy vào,bước chân hơi lảo đảo rồi lập tức sửa sang lại y phục cho nghiêm chỉnh, sau đó đến bên cạnh Mộ Khanh Hoàng, giọng gọi, "Quận chúa."

      Mộ Khanh Hoàng phục hồi tinh thần, bưng tách trà lên nhấp môi, hỏi, "Chuyện gì? lại tới à?"

      Lần trước trời mưa, leo tường vào Liên Viên bị gia đinh bắt đến trước mặt nàng, lại còn rất nghiêm túc ra những lời trong đáy lòng , hình ảnh ấy đếnnay vẫn còn in đậm trong trí nhớ của Mộ Khanh Hoàng.

      Ngọc Loan lập tức lắc đầu, “Mấy hôm nay hề thấy thế tử đến đây, nghe dạo gần đây hầu như ngày nào Trường Ninh Hầu phu nhân cũng tổ chức tiệc ngắm hoa tại nhà, những người được mời đến đều là khuê tú nhà danh môn.”

      Mộ Khanh Hoàng cụp mắt, tiện tay đặt tách trà xuống, dáng vẻ vẫn rất trấn định tự nhiên.

      Nhưng Ngọc Loan lại sợ hãi kêu lên tiếng, vội vàng đón lấy tách trà sắp rơi xuống đất kia, khiến cả hai bàn tay đều bị dính đầy nước trà.

      Ngọc Loan cẩn thận quan sát vẻ mặt của Mộ Khanh Hoàng, thấy nàng lại bắt đầu thất thần, trong lòng sốt ruột liền bật thốt ra : “ ràng là Trường Ninh Hầu thế tử thích quận chúa thích đến mức thể cứu vãn được nữa, mà nô tỳ thấy trong lòng Quận chúa cũng hẳn là hoàn toàn hề có thế tử, vậy sao ngài lại đồng ý? Nếu vẫn cứ kéo dài thế này, e là thế tử cưới người khác mất.”

      muốn cưới cứ cưới, ta quan tâm." Mộ Khanh Hoàng thản nhiên .

      Ngọc Loan chu môi: “Quận chúa ngài cứ mạnh miệng , đến lúc đó đừng khóc.”

      Mộ Khanh Hoàng trừng Ngọc Loan, “Ta thấy cơn mưa này cũng sắp ngừng rồi, chuẩn bị xe , ta muốn tiến cung."

      đoạn, nàng liếc nhìn ba người Ngọc Khê lấp ló ngoài cửa, : “Ngọc Khê, em thu xếp ít quần áo cho ta, ta muốn ở vài ngày trong cung.”

      Tốt nhất là ở đến khi nào đính hôn thành thân rồi mới xuất cung.

      “Vâng.”

      Bốn nha hoàn dám khuyên thêm nữa, lĩnh mệnh rời .

      - -

      Trường Ninh Hầu phủ.

      Lục Cửu bẻ khớp ngón tay răng rắc, nhíu chặt hai hàng lông mày, bồn chồn qua lại trong phòng.

      “Ôi ôi ôi, gia đừng tới lui như thế nữa, nô tài nhìn mà muốn chóng mặt luôn rồi.”

      “Chủ ý này của ngươi có được thế? bao nhiêu ngày rồi mà bên phía Tiểu Phượng Hoàng vẫn có chút động tĩnh nào. Rốt cuộc Ngọc Loan nhân tình của ngươi có kể cho Tiểu Phượng Hoàng nghe mấy ngày nay phủ chúng ta thường hay mời tiểu thư của các nhà đến đấy?”

      Bạch Cẩm ngồi xổm bậc cửa, giơ tay lên thề, "Thế tử gia, nô tài quả truyền lời cho Ngọc Loan nương, Ngọc Loan nương cũng đáp ứng giúp tiếng. Còn nữa, thế tử gia, nô tài với Ngọc Loan nương còn chưa đạt đến mức quan hệ đó đâu.”Vừa vừa xấu hổ đỏ mặt.

      Lục Cửu nhìn tên nô bộc e thẹn của mình, vung tay đánh cái bộp lên đầu Bạch Cẩm, "Ta cho ngươi biết, nếu chủ ý này của ngươi ngược lại biến lợn lành thành lợn què, xem ta có chỉnh chết ngươi .”

      Bạch Cẩm vờ sợ hãi, cười đùa : "Thế tử gia, cái này nô tài bảo đảm được, đây vốn là chút thủ đoạn trong lúc giãy chết rồi mà.”

      Hoàng cung.

      Khi biết Thái tử ở Càn Thanh Cung, Mộ Khanh Hoàng đến chỗ Thái tử phi thỉnh an trước mà thẳng đến Càn Thanh Cung cầu kiến.

      giờ lòng nàng rất loạn, nàng chỉ muốn phụ thân giọng trấn an mình. Mẫu phi quả rất thương nàng, nhưng nếu lúc này nàng đến Đông Cung, mẫu phi nhất định tuôn ra tràng lời khuyên, chỉ khiến cho lòng nàng càng thêm loạn mà thôi.

      Ngụy Bảo mỉm cười từ trong điện ra đón, "Quận chúa ngài đến đúng lúc, nãy giờ bệ hạ và thái tử điện hạ ngồi phê tấu chương, tại nghỉ ngơi uống trà rồi.”

      Mộ Khanh Hoàng ráng nặn ra nụ cười rồi yên lặng theo Ngụy Bảovào điện.

      Bản lãnh quan sát sắc mặt của Ngụy Bảo thuộc hàng bậc nhất, chỉ thoáng nhìn thôi biết được Mộ Khanh Hoàng vui, nhưng lúc này vào trong điện, nô tài như ông thể mở miệng hỏi thăm, liền giả vờ như nâng đỡ, ra là quan tâm nắm lấy cánh tay Mộ Khanh Hoàng để trấn an nàng.

      góc phòng, tấm bình phong dệt lụa thêu hoa được dựng lên, tách rời nơi uống trà với nơi phê tấu chương, qua tấm bình phong ấy có thể thấp thoáng thấy được bóng dáng của hai nam nhân hết mực thương nàng.

      Chẳng biết tại sao cảm thấy yếu ớt muốn khóc, đôi mắt Mộ Khanh Hoàngửng đỏ, vòng qua bình phong cúi đầu vào.

      Kiến Nguyên Đế nhìn lên, “ái chà” tiếng, đặt tách trà xuống , “Ai bắt nạt Hoàng Nhi của chúng ta thế này, mau cho tổ phụ nghe, tổ phụ phái ngườiđi tịch biên nhà .”

      Mộ Khanh Hoàng bị chọc cười, sau khi hành lễ với Kiến Nguyên Đế và Thái tử, nàng đến bên cạnh Thái tử quỳ ngồi, chỉ ngả mình nằm lên đùi Thái tử chứ lên tiếng.

      Hai cha con Kiến Nguyên Đế nhìn nhau, dáng vẻ này của khuê nữ nhất định là có chuyện trong lòng rồi.

      Kiến Nguyên Đế đưa mắt ra hiệu cho Thái tử, ý bảo Thái tử hỏi chút.

      Thái tử liền vuốt ve mái tóc của Mộ Khanh Hoàng, ôn hòa hỏi: “Gặp phải chuyện gì khó xử thế, cho phụ thân nghe xem.”

      Mộ Khanh Hoàng bĩu môi, đầy vẻ trẻ con : “ biết nên như thế nào, chỉ là con thể dứt khoát được, trong lòng cứ có tiếng hò hét loạn cả lên. Tình cảm của người kia dành cho con tinh khiết chân thành tha thiết đến thế, vậy mà con lại... giờ lòng con nguội lạnh, thể trả lại cho loại tình cảm thanh khiết như thế nữa. Nếu đổi lại là người khác, con cũng cần phải rối rắm như thế, chỉ có , chỉ có mình là con muốn phụ. Con nghĩ, nếu con thể dành cho tình cảm chân thành tha thiết, vậy con nên vô tình cự tuyệt. Mà con cũng quả làm như vậy, nhưng khi con vừa nghe thấy , ngoan ngoãn vâng lời, tìm mối cưới hỏi, con lại cảm thấy khổ sở luyến tiếc.”

      Nghe đến đó, Kiến Nguyên Đế lắc đầu, “Hóa ra lại là vì chuyện tình cảm, đây đều là chuyện nhặt thôi. Nếu con cảm thấy có thể vui vẻ sống chung với , vậy cứ gả cho , tổ phụ tứ hôn cho con. Còn nếu con cảm thấy thể sống cùng với , vậy gả, có phải rất đơn giản . Mấy cái tình tình ái ái gì đó, chả có chút hữu dụng nào.”

      Kiến Nguyên Đế vốn xuất thân từ miền thôn quê, mặc dù nay lên làm hoàng đế, cũng biết chữ, cũng đọc sách, thi thoảng hứng lên còn làm ra được vài bài thơ, nhưng từ tận trong xương vẫn còn lưu lại tư tưởng cùng thói quen của nhà nông, lúc chuyện cũng cố ra vẻ ta đây, ngược lại rất là tự do thoải mái.

      Mộ Khanh Hoàng nhìn về phía Kiến Nguyên Đế, "Tôn nữ lại khiến tổ phụ thất vọng rồi.”

      Kiến Nguyên Đế cười : "Con là con , lòng dạ mềm lại hay lo nghĩ, thi thoảng khóc sướt mướt cũng là chuyện thường tình.”

      Mộ Khanh Hoàng bật cười, đứng lên : "Tôn nữ chưa từng khóc sướt mướt mà.”

      “Con vừa vào đây mang bộ dáng sụt sịt muốn khóc thế kia, bây giờ lại còn cứng miệng bảo là à.” Thái tử trêu ghẹo.

      Mộ Khanh Hoàng thẹn thùng giậm chân, "Phụ thân!"

      “Con chính là vì quá nhàn rỗi nên mới thừa hơi nghĩ ngợi lung tung đến những thứ vô dụng có bổ béo kia. Đến đây, tổ phụ cho con xem chút, cái gì mới gọi là khó khăn của dân gian." đoạn, ông kéo Mộ Khanh Hoàng đến cạnh ngự án, đồng thời cũng để cho Mộ Khanh Hoàng ngồi vào ghế rồng.

      Chỗ này nào có phải là nơi nàng có thể ngồi, Mộ Khanh Hoàng hấp tấp đứng dậy, nhưng Kiến Nguyên Đế lại ấn nàng xuống, “Con cứ ngồi , chẳng qua cũng chỉ là cái ghế thôi, tổ phụ cho phép con ngồi đấy.”

      Thái tử cũng tới, an vị chiếc ghế rồng khác ở ngay bên cạnh, hơn chiếc ghế kia chút.

      Kiến Nguyên Đế vừa lật lật đống tấu chương vừa : “Hồi ta còn , trong nhà nghèo lắm, con có biết nghèo là gì ? Vậy mà đám cẩu quan ấy còn thu sưu cao thuế nặng, đến nhà ta thu gom hết lương thực. Đó là gì chứ? Đó chính là chút lương thực cứu mạng cuối cùng còn sót lại trong nhà ta đấy! Vì bảo vệ chút thức ăn ít ỏi đó mà ta vật lộn với nha sai, đám súc sinh ấy lại rút đao ra chém ta. Khi ấy Đại ca Nhị ca của ta cùng với Đại gia gia Nhị gia gia của con bị chém chết hết, nên ta hận bọn tham quan ô lạiấy đến thấu xương. Từ đó ta liền thầm thề độc, ngày nào đó ta nhất định lần lượt chém chết mỗi tên súc sinh ấy mới có thể giải hận được.”

      “Con xem mấy bản này , thiên tai hạn hán, dân chúng ở dưới chúng ta phải sống những ngày như thế nào.” Đưa tấu chương cho Mộ Khanh Hoàng, Kiến Nguyên Đế chắp tay sau lưng, nhớ tới quá khứ, lại thở than tiếp, “Nếu hai ca ca của ta vẫn còn sống tốt biết mấy, như vậy trẫm cũng có thể phong vương cho bọn họ, để bọn họ được hưởng cuộc sống tốt lành. Nha đầu con nếu sống vào thời ấy, có lẽ bị Thái gia gia của con bán đổi lấy lương thực ăn rồi.”

      Nghe những lời này, lại đọc tấu chương, Mộ Khanh Hoàng xấu hổ thôi, "Quả nhiên tầm mắt cùng lòng dạ của con vẫn chưa đủ rộng lớn."

      "Trẻ con dễ dạy." Kiến Nguyên Đế cười gật đầu.

      Bên cạnh, Thái tử cũng đọc hết tấu chương trong tay, đứng dậy đệ trình tấu chương cho Kiến Nguyên Đế, "Phụ hoàng, người đọc bản tấu này , đây là tấu chương bí mật do Trường sử đưa lên.”

      Sau khi đọc xong lượt, Kiến Nguyên Đế giận dữ ném tấu chương , tức đến mức râu ria đều vểnh hết lên, “Tên khốn kiếp này, trẫm phong cho làm vương gia, muốn nữ nhân nào mà được, ấy thế mà cứ nhất định phải cưỡng bức phụ nữ có chồng, thậm chí còn gây ra án mạng. Trẫm nhớ rất , ta làm vậy cũng phải mới chỉ lần đầu. Thái tử nghe chỉ, lập tứcmang theo Cẩm y vệ, áp tải tên nghiệt chướng này vào kinh, lần này trẫm trị tội được!”

      Thái tử vội vàng đứng lên khuyên, "Phụ hoàng nghĩ lại, Nhị đệ chỉ là nhất thời hồ đồ thôi."

      “Ngươi còn xin tha cho ?!" Kiến Nguyên Đế trợn mắt, đẩy Thái tử , ra lệnh cho Mộ Khanh Hoàng ngồi ghế rồng, “Hoàng Nhi viết , trẫm ngươi viết."

      Nhị hoàng thúc Mộ Thuật, trong các Tắc vương!

      Trong lòng Mộ Khanh Hoàng thầm vui sướng, nhưng chẳng bao lâu sau lại ảm đạm.

      giờ Hoàng tổ phụ cáu giận, nên mới là muốn trị tội, nhưng sau đó vẫn nỡ xuống tay. Mà tấu chương này lại thông qua con đường bí mật trong các vương phủ để dâng lên đây, qua nội các, vì vậy triều đình cùng dân chúng cũng biết đến tội ác của Nhị hoàng thúc, đến lúc đó lẽ nào Hoàng tổ phụvẫn thực trị tội Nhị hoàng thúc sao?

      Mộ Khanh Hoàng lại nghĩ, Nhị hoàng thúc háo sắc, lần này đối tượng là phụ nữ có chồng, lại còn xảy ra án mạng, ắt hẳn chuyện này ầm ĩ ở khắp đất phong. Như vậy Hoàng tổ phụ thể áp chế tin tức được, vì để dân chúng tin phục, biết đâu chừng Hoàng tổ phụ trị tội Nhị hoàng thúc.

      Cầm bút lên, Mộ Khanh Hoàng hỏi dò: “Hoàng tổ phụ, lần này Nhị hoàng thúc gây ra án mạng, biết ở vùng đất phong ấy có lan truyền ầm ĩ chưa, với lại nhà chồng của người phụ nữ kia có phản ứng gì, nếu bọn họ chịu dàn xếp ổn thỏa..."

      Kiến Nguyên Đế cắt ngang lời Mộ Khanh Hoàng, "Trẫm hiểu ý của ngươi, nhưng lần này trẫm nuông chiều nữa. Mạng người quan trọng, tấu chương cũng viết rất , thế lực bên chồng tại Tây An phủ của người phụ nữ đó , mà bọn họ cũng có ý định đàm phán, ở đó thời ầm ĩ lắm rồi, thậm chí còn chuẩn bị vào kinh cáo ngự trạng. Cách đây lâu trẫm vừa trước mặt dân chúng, thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, trẫm cũng thể tự mình tát vào mặt mình. Hoàng Nhi viết .”

      Kiến Nguyên Đế chỉ chỉ mạnh lên giấy, sang sảng .

      Mộ Khanh Hoàng thuận theo, vừa đặt bút viết vừa nghĩ, lần này hành động của Nhị hoàng thúc quả thực khiến người ta giận sôi gan, có xử tội chết cũng quá đáng. Nhưng nàng biết, Nhị hoàng thúc có công trạng, trong tay lại nắm giữ Kim bài miễn tử, chỉ cần phạm phải tội mưu nghịch, vậy tội chết có thể miễn bảy lần.

      Nhưng giờ, vì để dẹp yên những lời kêu than oán thán, Nhị hoàng thúcắt hẳn tội sống khó tha.

      Bên ngoài Càn Thanh Cung, đích thứ tử Mộ Cao Tố của Yến vương xách con cua sống tay cầu kiến, mặt đầy vui vẻ.

      Kiến Nguyên Đế bực bội vô cùng, liền với Ngụy Bảo: “Trẫm thời rảnh, bảo về . Hiếu tâm của , trẫm nhận.”
      thanhbinh, Thanh Hằng, Mai Trinh44 others thích bài này.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 43: Bày mưu bắt phượng (năm)

      "Quận vương gia, bệ hạ hiếu tâm của ngài bệ hạ biết , lúc này bệ hạ bề bộn, xin ngài về trước.” Ngụy Bảo gấp cánh tay lại, đặt phất trần bên , khom lưng truyền lời bên cạnh Mộ Cao Tố.

      Mộ Cao Tố nhón chân, ngẩng đầu nhìn vào trong điện, “Ngụy công công, ngài đừng gạt ta, thế hai nha hoàn kia là của ai?"

      Mộ Cao Tố chỉ vào Ngọc Khê Ngọc Loan đứng đợi ngoài hành lang, “Tưởng ta bị mù à, đây phải là nha hoàn của Triều Dương sao? Có phải Triều Dương ở trong đó . À, chỉ cho phép muội ấy vào chứ cho ta vào, Hoàng tổ phụ quá thiên vị rồi.”

      Ngụy Bảo cúi người xuống thấp hơn chút, cười làm lành : “Đây là mệnh lệnh của bệ hạ, tiểu nô chỉ truyền lời thôi, mongQuận vương gia thứ lỗi."

      Mộ Cao Tố bất mãn hừ tiếng, nhét con cua vào trong tay Ngụy Bảo, : “Thôi thôi, Triều Dương là nữ, Hoàng tổ phụ cưng muội ấy nhiều hơn cũng phải thôi. Ta về đây, còn đây là cua Thái Hồ do bản vương từ Tô Châu mang về, biết Hoàng tổ phụ thích ăn nên mới thừa dịp nó còn sống liền mang tới cho Hoàng tổ phụ chưng ăn, nếu kèm với rượu hoa cúc quả ngon thể tả.”

      Ngụy Bảo cười nhận lấy, "Tiểu nô lập tức sai người đưa đến ngự thiện phòng.”

      Mộ Cao Tố gật gật đầu, lại nhìn vào điện thêm vài lần rồi mới vung tay áo rời .

      Chọc chọc con cua to béo kia, Ngụy Bảo cười cười thầm, “Vị Nam quận vương là...”

      - -

      Hôm ấy nàng cứ ở mãi trong Càn Thanh Cung. Lúc Hoàng tổ phụ cùng phụ thân phê duyệt tấu chương, triệu kiến đại thần, nàng đứng bên châm nước pha trà, yên lặng nghe, yên lặng nhìn.

      Nghe Hoàng tổ phụ, phụ thân cùng các đại thần thảo luậnđại quốc gia, hỏi về dân sinh kinh tế, kiến thức của nàng cũng theo đó tăng lên đáng kể, đồng thời những chuyện tình cảm rối rắm trong lòng bấy lâu nay cũng trở nên tầm thường bé.

      Lời của Hoàng tổ phụ quả thực rất chính xác, nếu cảm thấy có thể sống chúng cùng gả, nếu cảm thấy thể sống với gả, xét cho cùng hôn nhân cũng chỉ là hai người về sống cùng với nhau thôi.

      Mộ Khanh Hoàng tự hỏi, nếu thực gả cho Lục Cửu, cuộc đời sau này của nàng cóvui vẻ hay , có thú vị hay , có đáng để nàng mong chờ hay .

      Đáp án dĩ nhiên là khẳng định, nàng muốn tự lừa mình dối người nữa, nàng quả có chút mong chờ về tương lai của nàng với Lục Cửu, vì cuộc đời này chỉ có Lục Cửu mới có thể giúp nàng có cảm giác được .

      Mà Lục Cửu, nam tử rất thú vị.

      Nhớ đến những chuyện ngốc nghếch mà Lục Cửu làm với mình, Mộ Khanh Hoàng bất giác cong cong khóe môi.

      Lục Cửu, cũng là nam tử rất tuấn tú.

      Trong lúc ngẩn ngơ nàng chợt nhớ tới hình ảnh khi Lục Cửu bị Lục Bỉnh đuổi đánh, nằm sấp đầu tường đưa cho nàng nhành hoa pháo, nụ cười của rực rỡ biết mấy.

      ràng là nam nhân, sao lúc cười rộ lên lại xinh đẹp rạng ngời đến thế.

      "Quận chúa, ngài cười gì vậy?” đường quay về Đông Cung, Ngọc Loan buồn bực hỏi.

      Mộ Khanh Hoàng phục hồi tinh thần lại, sờ sờ lên mặt mình, cười lắc đầu.

      "Thu dọn đồ đạc, chúng ta về Liên Viên."

      Ngọc Loan khẽ "A" tiếng,“ phải ngài là muốn ở đây vài ngày sao?”

      "Bản quận chúa đổi ý rồi." Mộ Khanh Hoàng hiên ngang hất cằm lên, cười sáng lạn, ánh mắt long lanh.

      - -

      Tháng bảy oi bức, nhưng về đêm vẫn se se lạnh.

      Đêm khuya, Lục Cửu khoác tấm áo mỏng, ngồi xổm ghế dựa, xé hoa ăn.

      Gió nhè thổi qua, đèn lồng treo đầu lắc lư lay động, ánh đèn rọi mặt thoắt sáng thoắt tối.

      Ngoài lan can là hồ nước , trong hồ nuôi cá chép, vào đêm hôm khuya khoắt thế này, ngay cả cá cũng ngủ mất rồi, nhưng lại tài nào yên giấc được.

      Dường như ghen tị với đám cá say giấc nồng kia, phun phụt phụt mớ hoa được nhai nát trong miệng mình vào nước, mặt nước liền gợn sóng lăn tăn, từng đàn từng đàn cá rối rít lao tới giành ăn.

      Ngay khi ấy, đôi mắt phượng bỗng chốc vụt sáng, nhàng nhún chân, thoắt cái Lục Cửu từ ghế dựa lộn vòng đáp xuống mặt đất, hết sức vui vẻ đến phòng ngủ của mình.

      - -

      Hôm sau, khi trời vừa tờ mờ sáng, có người đứng chờ bên ngoài Liên Viên, đa số đều là những thư sinh chăm chỉ cần mẫn.

      Nhưng hôm nay lại có thêm Bạch Cẩm.

      Mộ Khanh Hoàng cũng thức trắng cả đêm. Mỗi lần đưa ra quyết định gì, nàng đều như thế.

      Sáng nay đến phiên Ngọc Loan làm việc, đến phòng ngủ lại thấy Mộ Khanh Hoàng đâu, Ngọc Loan sợ đến mức tỉnh cả ngủ, cuống quít phái người tìm, liền tìm được Mộ Khanh Hoàngở đình giữa hồ.

      Từ xa xa nghe thấy tiếng đàn réo rắt, Ngọc Loan thở phào, oán trách: "Quận chúa, ngài hù chết nô tỳ rồi."

      Tiếng đàn ngừng bặt, Mộ Khanh Hoàng quay đầu lại cười với Ngọc Loan, "Loan nhi, em đến Trường Ninh Hầu phủ chuyến, bảo là ta muốn gặp ."

      "Gặp ai?" Ngọc Loan hiểu hỏi.

      "Lục Cửu."

      "Lục Cửu?!" Ngọc Loan kinh ngạc nhìn Mộ Khanh Hoàng.

      “Ừ, Lục Cửu."

      xong câu này, Mộ Khanh Hoàng cảm thấy thoải mái.

      Khi ấy trời sáng hẳn, cửa Liên Viên mở ra, Bạch Cẩm xung phong vọt vào trước, vẻ mặt đầy bối rối, đụng phải Ngọc Loan cầu trúc bắt ngang hồ sen, liền khóc nấc, : "Ngọc Loan nương mau mau vào bẩm với quận chúa, thế tử gia của chúng ta điên rồi, trời vừa hửng sáng vác đao ra ngoài, bảo là muốn chém chết Lục Mạo."

      "A - -" Ngọc Loan bật thốt lên tiếng rồi vội vàng xoay người chạy về.

      Lúc này Mộ Khanh Hoàng được Ngọc Khê hầu hạrửa mặt, nghe được tin này kinh hãi, cũng kịp chải đầu , “Mang theo người, chúng ta đến ngõ Bắc.”

      Ngõ Bắc chạy xuôi theo sông Tần Hoài, đó là nơi dành cho kỹ nữở.

      Trong con ngõ trước tiểu viện nhà Lục Mạo, Lục Cửu ở phát bạc,“ được tổn thương Triều Dương quận chúa, nhưng phải ra dáng chút, chờ ta đến làm hùng cứu mỹ nhân. Nhớ kỹ chưa?”

      “Nhớ kỹ rồi, thế tử gia, ngài cứ yên tâm ." đại hán .

      Những người này là do Lục Cửu chạy suốt đêm từ điền trang điều động đến đây. Họ đều từng là thuộc hạ của Lục Bỉnh, sau khi rời khỏi quân đội vẫn nương nhờ Lục Bỉnh.

      Đầu ngõ, Kim Nê nhảy tưng tưng ra hiệu, hạ giọng , "Thế tử gia, quận chúa đến, mau trốn ."

      Lục Cửu lại dặn dò kỹ càng câu cuối, được làm cho Mộ Khanh Hoàng bị thương, rồi mới trốn vào trong góc khuất cuối ngõ, nằm chặt tú xuân đao, tư thái sẵn sàng nhảy ra làm " hùng cứu mỹ nhân" bất cứ lúc nào.

      Ngõ này hơi hẹp, xe ngựa của Mộ Khanh Hoàng dừng ngay đầu ngõ, vừa bước xuống gấp gáp hỏi: “Bây giờ Lục Mạoở đây à?”

      Bạch Cẩm gật đầu:“Vâng, ở đây.”

      Ngay khi ấy, trong con ngõ tối tăn đột nhiên có mấy chục đại hán bịt mặt nhảy ra, người dẫn đầu hét lớn tiếng, "Cướp!"

      Ngay tức khắc, đám đại hán bịt mặt liền xông lên vây quanh nhóm Mộ Khanh Hoàng.

      Bạch Cẩm giả bộ sợ hãi, hét lên trốn ra sau lưng Ngọc Loan,“Mẹ ơi, gặp phải cưới đường rồi!”

      Mộ Khanh Hoàng sững người, sau đó liền đen mặt, quay sang nhìn Bạch Cẩm,khuôn mặt kia giả tạo đến mức thể giả tạo hơn được nữa.

      Nàng nhịn được vỗ trán, "Lục Cửu, ngươi lăn ra đây cho ta!"

      editor: Hự hự, do lỡ tay ôm quá nhiều hố nên hố này lấp hơi bị chậm, mong cả nhà thông cảm :yoyo44::yoyo44:
      HoanHoan, thanhbinh, Thanh Hằng46 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :